1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 145: Tôi cũng có thể giúp
      Edit: BBP
      Beta: Khánh Linh


      Từ chương này trở gọi/tự xưng Lê Thiên Thần là “” và Đỗ Hiểu Mị là “ả” nhé, bởi Bình An hiểu ra hành động tàn nhẫn giết cha đoạt tài sản của hai kẻ này. Sau này từ từ thấy thủ đoạn ghê tởm của chúng.


      Lê Thiên Thần trong lòng tràn đầy hy vọng đến thăm Phương Hữu Lợi, cho rằng có thể thừa cơ hội này gặp Bình An lần. Hơn nửa năm gặp, rất nhớ , bởi hóa ra khi bên cạnh mình, gặp chuyện gì cũng được như ý.

      có Bình An, mất tất cả hình tượng cùng kiêu ngạo trước giờ. muốn cấp bách chứng minh Bình An vẫn còn thương , muốn chứng minh Bình An vẫn thể rời xa . Chưa bao giờ lại có cảm giác muốn gặp Bình An bức thiết đến như vậy, bức thiết muốn có như vậy. Đối với , thực rất quan trọng. Nếu tất cả các thái độ lãnh đạm trước đây của là vì muốn làm cho nên cố ý đối đãi như vậy, vậy thắng, chịu thua rồi.

      Cho dù xuống nước lấy lòng , cũng bày tỏ tình cảm với rồi, nhưng vẫn lạnh lùng với như cũ. Trong mắt của bây giờ còn nhìn thấy bóng dáng của lòng luyến mộ đối với nữa, mà tràn đầy thù hận thể nào giải thích được.

      Trước kia nghĩ là do đáp lại tình cảm của nên oán hận, giờ cẩn thậm ngẫm lại có vẻ như phải vậy.

      Rốt cuộc làm gì khiến cho Bình An hận như vậy? Bởi vì đáp lại tình cảm của sao? Bây giờ ăn khép nép như thế rồi mà còn chưa hết giận hay sao? nghĩ rằng cho dù vẫn bất mãn đối với , chỉ cần kiên nhẫn đợi nguôi giận, khi hết giận rồi trở lại bên cạnh như trước. Ai mà ngờ ở đâu lại xuất thêm Nghiêm Túc.

      Nhìn thấy Bình An mềm mại dựa vào cạnh Nghiêm Túc, cảm thấy như máu trong thân đông cứng lại, tim đau đến hít thở được, nụ cười ngọt ngào dịu dàng này vốn phải thuộc về , nay sao lại thuộc về Nghiêm Túc?

      hoàn toàn phải là đối thủ của Nghiêm Túc. Cho dù biết tình cảm thể nào như trời cao đất dày, cũng thể nào nhịn được mà hận Bình An có trăng quên đèn, hận nhẫn tâm tuyệt tình với mình, hận cho giữ lại chút tình cảm nào. khi Bình An và Nghiêm Túc công khai chuyện tình cảm, Lê Thiên Thần trở thành trò cười ở Phương Thị…

      Mang cảm xúc tuyệt vọng trở về thành phố S, Lê Thiên Thần cũng vội trở về chi nhánh công ty mà trở về căn hộ do công ty phân cho. uống trận say lúy túy vì muốn nhớ tới dáng vẻ của Bình An khi rúc vào ngực của Nghiêm Túc, say nghĩ tới nữa.

      Whisky rót vào miệng hết ly này đến ly khác, nhưng ngoại trừ cảm nhận vị cay độc và chua xót của rượu ra, vẫn cách nào quên gương mặt cười tự nhiên kia.

      Tiếng chuông cửa vang lên hết lần này đến lần khác, hoàn toàn lười để ý.

      “Lê Thiên Thần, mở cửa cho tôi.” Giọng hổn hển tức giận của Đỗ Hiểu Mị từ ngoài cửa truyền vào.

      Lê Thiên Thần chỉ lạnh lùng cười tiếng, tiếp tục uống rượu, muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dạng sa sút của lúc này.

      Tiếng đập cửa lại tiếp tục vang lên thêm lúc, rồi có tiếng mở khóa, bóng dáng mỹ lệ của Đỗ Hiểu Mị xuất trước mặt với bộ mặt tức giận, “Bây giờ muốn gì? Vì sao đến công ty, nhớ gần đây rất bận à?”

      “Tôi đến công ty.” Lê Thiên Thần nhàn nhạt nhìn ả cái, phiền não kêu lên.

      Khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của Đỗ Hiểu Mị thoáng vẻ thấu hiểu, mỉa mai cười rộ lên, “Sao rồi? Chẳng phải tìm người để nghĩ biện pháp sao? Chẳng lẽ ta giúp được cho à, vậy cha vợ tương lai của đâu? Đừng là đạp phải đinh nhé. Chậc chậc, gấp gáp thăm viếng như vậy mà nương nương cũng cảm kích à, chắc là bây giờ trong lòng thoải mái lắm nhỉ.”

      “Cút ra ngoài.” Lê Thiên Thần lạnh lùng thốt.

      kêu tôi cút cũng được, nhưng đừng quên, nếu lần này đấu giá thành công chúng ta có khả năng quay lại Tổng công ty đâu, chừng còn bị giáng chức. có thể thất bại, nhưng tôi thể nhận thua đâu.” Đỗ Hiểu Mị mừng thầm trong bụng, lần này Lê Thiên Thần bị con oắt hạ tiện kia tổn thương, chắc hẳn còn muốn ta nữa.

      Phương Bình An quá ngu xuẩn, căn bản hiểu điều rằng đàn ông dù cũng có thể lợi dụng .

      Đỗ Hiểu Mị nhìn Lê Thiên Thần dù trong dáng vẻ sa sút vẫn giữ được vẻ đẹp trai tuấn, ả người đàn ông này… Nhưng ả cho phép trong lòng có bất kỳ ai khác, tại việc ả phải làm chính là tẩy sạch hoàn toàn hình bóng của Phương Bình An trong lòng .

      cho rằng tôi muốn thành công sao? Nhưng đối thủ sớm mua chuộc họ Đoàn kia, ta còn cách nào nữa?” Đoàn Quan Quần ở thành phố S tay che trời, ai có thể hầu hạ ông ta thư thái khoái trá là người đó có thể có được giá thầu thấp nhất. cũng mấy lần muốn lấy lòng ông ta, hối lộ ông ta, nhưng lần nào cũng bị gạt ra. nghe Đoàn Quan Quần và Phương Hữu Lợi là bạn học cũ, vốn muốn cậy tiếng quen biết để làm thân, nhưng tiện lấy danh nghĩa của Phương Hữu Lợi, sợ sau này Phương Hữu Lợi cho là có năng lực xử lý các mối quan hệ giao tế.

      Bởi thế mới nghĩ tới Bình An, nếu như Bình An đồng ý cùng đến gặp Đoàn Quan Quần mọi việc được suông sẻ…

      cho rằng chỉ có Phương Bình An mới có thể giúp được ?” Đỗ Hiểu Mị buông túi xách trong tay, đến bên cạnh Lê Thiên Thần, khom lưng hướng về phía , môi với môi cách nhau tới cm, bộ ngực đầy đặn như như bày ra trước mặt .

      Lê Thiên Thần nhắm mắt lại, muốn ngăn chặn vẻ dụ dỗ của Đỗ Hiểu Mị, nhưng trong hơi thở của chỉ toàn là mùi nước hoa người ả tỏa ra, “Chẳng lẽ vẫn còn muốn Bình An như cũ?”

      Đỗ Hiểu Mị nhàng liếm môi của , “Thiên Thần, ở chỗ này…Chỉ có tôi và mới là hai người tâm ý tương thông sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có tôi, tôi cũng chỉ có . Tôi, tôi nhất định làm cho thành công.”

      Nếu ả có cách nào tiếp cận được Phương Hữu Lợi để tiến vào xã hội thượng lưu, ả làm cho người đàn ông ả trở nên nổi bật, trong tương lai người khác phải hâm mộ thành công của hai người bọn họ.

      có cách?” Lê Thiên Thần nhàng mở mắt, chằm chằm nhìn thẳng vào Đỗ Hiểu Mị.

      Đỗ Hiểu Mị quyến rũ cười tiếng, bàn tay mềm như xương chui vào trong áo Lê Thiên Thần, vuốt ve da thịt trắng mịn của , “Chi bằng liền chờ xem, xem em có hay có biện pháp… để đưa đến thành công, để đưa bước lên mây.”

      Trong lòng Lê Thiên Thần lay động, ánh mắt trở nên u, người đàn ông bình thường, phải là Thần Thánh, bị quyến rũ đến thế này, thể có cảm giác…

      Cảm thấy được dục vọng của Lê Thiên Thần, Đỗ Hiểu Mị cười hài lòng, dâng tặng đôi môi căn mọng hấp dẫn cho ta.

      Tiếp theo, trẻ con nên... tụ tập! ^_^

      Về phía Bình An bên này, Nghiêm Túc đến trường đón ra ngoài, ngày mùa hè đặc biệt dài, sáu giờ rưỡi rồi mà mặt trời vẫn chưa lặn.

      “Hôm nay vui ?” Nghiêm Túc vừa lái xe vừa hỏi, mới từ công ty chạy thẳng tới, áo khoác ngoài đặt ghế sau, chỉ mặc cái áo sơ mi trắng bình thường, cổ áo cởi hai nút, có thể mơ hồ nhìn thấy bờ ngực chắc khỏe của , ống tay áo tùy tiện xắn đến khủy tay, phản phất vẻ đẹp trai phóng khoáng.

      “Cũng ổn.” Bình An rất thích nhìn dáng vẻ khi mặc áo sơ mi trắng, cảm giác rất sạch thoải mái, lại gợi cảm đến chết người, nhìn mà lòng mê trai đẹp lại động dữ dội nha.

      Nghiêm Túc cười thấp, tiếng cười chậm rãi trầm ấm trong gian chật hẹp của chiếc xe mang vẻ gợi cảm mị hoặc vô cùng, “Cũng ổn là như thế nào? Có nhớ ?”

      Bình An nguýt cái, “Chả nhớ chút nào.”

      “A, đau lòng quá!” Nghiêm Túc lộ vẻ mặt thất vọng.

      “Hứ!” Bình An cười khỉnh bộ dạng giả bộ đáng thương của , “ cả ngày chạy long tóc gáy, làm gì nhớ tới em mà giả bộ.”
      Ánh mắt sáng rực của Nghiêm Túc nhìn sang Bình An, “ nhớ, chưa từng nhớ người nhiều như vậy, cứ muốn mau mau gặp được em.”

      Bình An nhàng mỉm cười, khóe mắt tràn ra nụ cười ngọt ngào.

      “Mai em có rảnh ?” Thấy cười đến hai mắt cong lên như vầng trăng khuyết, ánh mắt sáng long lanh như vì sao, càng nhìn càng xem, đầu trái tim của Nghiêm Túc như hơi co thắt lại, trong lòng có nỗi xúc động muốn ôm Bình An vào lòng mà hôn cái lâu.

      “Em có hẹn ăn cơm cùng Chị Vận.” Bình An .

      “Em hẹn chị ấy mấy giờ?” Nghiêm Túc nhíu mày hỏi. Gần đây đường nghiệp của Lương Phàm hình như cũng được như ý, nên có lẽ vì vậy mà tâm tình của Trình Vận cũng được thoải mái lắm, có thể chị ấy muốn tìm Bình An để tâm đôi chút. Nghiêm Túc ngượng ngùng oán giận Trình Vận cướp quý giá từ tay .

      “Dạ buổi trưa, em muốn hỏi chị Vận chút ý kiến chuyên môn.” Bình An .

      “Khi nào xong đến đón em.” Nghiêm Túc .

      Bình An cười , “ cứ ngày nào cũng muốn gặp em à?”

      Nghiêm Túc mỉm cười liếc cái, thoải mái thừa nhận, “Đúng, tốt nhất là từng giờ từng phút đều có thể thấy em.”

      “Vậy cũng được, khoảng cách mới có thể sinh ra tình , chúng ta phải giữ khoảng cách nhất định khi gặp nhau tình cảm mới tốt hơn.” Bình An nghênh cằm lên tỉnh bơ.

      “Khoảng cách?” Nghiêm Túc nhíu mày, trong giọng trầm thấp có ý ái muội nên lời, “ cho là giữa chúng ta… rất có khoảng cách rồi.”

      Bình An vừa nghe liền giật mình, bất giác trong đầu nghĩ đến cái ý tứ gì đó được thuần khiết cho lắm, “Dù sao cũng nhất thiết phải mỗi ngày dính xà nẹo chỗ.”

      “Em mơ đấy à.” Nghiêm Túc cười cự tuyệt, “Ai với em mấy lời ngụy biện là khoảng cách sinh ra tình thế, nếu lúc ban đầu mà luôn giữ khoảng cách với em em có thích ?”

      “Em đâu có là em thích .” Bình An giọng phản bác. phải muốn gần , nhưng vì càng gần nhiều càng thích , càng thể rời xa , muốn trở thành như vậy.

      sao, tại thích em là được.” Đồ nhóc con mạnh miệng, Nghiêm Túc vừa cười vừa thở dài trong lòng.

      Trái tim Bình An đột nhiên có cảm giác ngọt ngào đến bủn rủn.

      Nghiêm Túc đề cập đến vần đề chính, “Em muốn đăng ký thành lập công ty, vậy tài liệu em chuẩn bị xong chưa?”

      đến vần đề này, Bình An lại nhức đầu, “Tài liệu vẫn còn chuẩn bị, có rất nhiều thủ tục lặt vặt phải làm, làm hết ba cái thứ linh tinh ấy mới đăng ký công ty được, còn phải đăng thông báo tuyển nhân viên nữa chứ.”

      Nghiêm Túc cười, “Em đâu cần phải tự thân làm hết tất cả những chi tiết vụn vặt đó, em có thể tìm công ty dịch vụ hành chính để giúp em đăng ký công ty, em chỉ cần cung cấp văn kiện tài liệu và trả phí thôi, họ thay em làm tất cả các thủ tục đó. Về phần thông báo tuyển nhân viên, em cũng có thể tìm đến các công ty săn đầu người (head hunter: cung cấp dịch vụ tìm nhân viên phù hợp), họ có thể tìm nhân viên theo cầu của em.”

      Mắt Bình An sáng lên, “Em nghĩ tới chuyện có thể tìm công ty dịch vụ hành chính giúp em đăng ký công ty, tối nay em tìm mạng, nếu nhờ đại ca Hồng giới thiệu cho em, ấy nhất định biết công ty nào tốt.”

      ở ngay trước mặt em, tại sao em hỏi mà lại hỏi Hồng Dịch Vũ hả?” Nghiêm Túc tức giận hỏi.

      Bình An ha ha cười gượng, “Em quên mất, có người đàn ông tốt này ở đây đúng là đâu cần phiền đến người khác nữa.”

      Nghiêm Túc buồn cười bắt tay qua cắn cái, “Tối mai đưa em đến gặp người, ta có thể giúp được em.”

      “Dạ.” Bình An dại đến nỗi vào lúc này mà còn với ba cái chuyện “giữ khoảng cách tình cảm mới tốt” linh tinh lằng nhằng gì đó.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 146: may là chưa từng bỏ qua em
      Nghiêm Túc đưa Bình An đến nhà hàng “Bán đảo Italy” ăn tối. Nhà hàng này mặc dù phải là kiến trúc lộ thiên, nhưng trừ nóc nhà ra bốn phía đều là thủy tinh trong suốt, có thể thưởng thức ràng cảnh đêm bên bờ sông, ánh đèn sáng ngời đủ màu sắc chiếu lấp lánh mặt sông, tạo nên những cơn sóng sắc màu lăn tăn quyến rũ, cảnh đẹp huyền bí mờ ảo.

      Bình An thích cảnh yên tĩnh mát mẻ nơi đây, nụ cười mặt càng thêm ngọt ngào.

      “Hôm trước muốn dẫn em tới đây, nhưng vì vừa lúc đó đầu bếp về nước thăm bà xã, hôm qua mới trở lại, nên hôm nay mới mang em đến thử tay nghề của ấy.” Nghiêm Túc rất nụ cười của , nó làm tâm tình của cũng sáng rỡ theo.

      “Nơi này rất đẹp.” Bình An nhìn , đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh như ánh sao bầu trời.

      Nghiêm Túc vui vẻ bật cười, đuôi lông mày cong cong, trong đôi mắt sóng gợn lấp lánh, “Thích là tốt rồi.”

      Sau khi thưởng thức tài nghệ của vị đầu bếp Italia nổi tiếng, Nghiêm Túc đề nghị xuống bờ sông dạo, Bình An có chút mỏi mệt, vừa lúc muốn hóng mát.

      nắm bàn tay bé của , chầm chậm dọc theo con đê, ánh đèn ven đường rơi người bọn họ, kéo ra cái bóng dài mặt đất, gắn bó quấn quít cùng nhau.

      Bình An cúi đầu nhìn hai bàn tay của họ hòa cùng chỗ, tay của lớn, dày rộng, lòng bàn tay cùng đầu ngón tay có vết chai , bao trọn bàn tay bé mềm mại của , làm cho có cảm giác được che chở an toàn.

      Dường như ... chưa từng có được loại cảm giác an toàn thân thiết ấm áp này, Lê Thiên Thần chưa từng làm cho cảm thấy an tâm.

      vẫn còn những chi tiết cần thiết trong bước đầu tạo dựng công ty, tất cả những chuyện bé vụn vặt mà nghĩ tới, cũng suy nghĩ thay , hơn nữa còn dặn dò nhất định phải chú ý. Mặc dù ra mấy câu dễ dàng làm cho người ta ngọt ngào cảm động đại loại như “Em cần làm gì hết, tất cả , nuôi em bảo vệ em” linh tinh gì đó, nhưng những chuyện làm còn khiến cho cảm động hơn.

      Người đàn ông này rất hiểu , hơn nữa còn tôn trọng , cho dù có thể cung cấp cho bất kỳ cuộc sống nào mà muốn, cũng dễ dàng chấp nhận, cho nên chỉ lặng lẽ giúp hoàn thành nguyện vọng mà muốn hoàn thành.

      Làm sao có thể động lòng với được chứ? Bình An nhìn gương mặt đẹp trai bất phàm của , nghe thanh trầm thấp khêu gợi của , nhịn được liền nhón chân lên hôn mặt cái.

      Nghiêm Túc hơi ngẩn ra, bước chân ngừng lại, cúi đầu nhìn , ánh mắt trở nên nóng bỏng thâm trầm, mặc dù cắt đứt đề tài , nhưng thanh trầm khàn xuống ít, “... Công ty vừa mới thành lập, trọng điểm phải là tiền lãi mà là tín nhiệm, , em nghe hiểu ?”

      nâng cằm của lên, đôi môi khêu gợi treo ở mặt , hơi thở ấm áp phả vào mặt .

      Mặt Bình An đỏ lên, nhịp tim lập tức gia tốc, “Nghe... Hiểu.” Mở miệng , môi của nhàng phớt qua môi .

      “Rất tốt.” Nghiêm Túc nhếch môi cười, ở trong bóng đêm u ám này lại có cảm giác quyến rũ lạ thường, cánh tay xiết lại, kéo Bình An vào trong ngực, cúi đầu chiếm lấy cánh môi mong nhớ lâu.

      Lần này, Bình An chủ động đáp lại , hé cánh môi nhắn, cùng môi lưỡi triền miên.

      Cảm giác được chủ động, Nghiêm Túc có cách nào ức chế được nỗi hưng phấn, dùng sức ôm chặt , như muốn đem hòa tan vào trong thân thể, hạ thân kích động đặt ở bụng của , khắc chế được, đè sát thân thể của vào cọ xát mấy cái.

      Thân thể của căng chặt nóng bỏng, hô hấp nặng nề dồn dập, Bình An dần dần hơi chịu nổi kịch liệt của .

      “Bình An...” Nghiêm Túc nóng bỏng tỉ mỉ hôn dọc theo cổ rồi dần tới xương quai xanh, chiếc áo thun màu vàng nhạt bị kéo đến trước ngực.

      “Nghiêm Túc, nơi này... được...” Bình An thở nhuyễn gấp, trong lòng nhịn được mà nghĩ, nam nhân này quả nhiên thể cưng chiều được mà, mới hơi chủ động chút liền bất kể chỗ này là chỗ nào rồi.

      Nghiêm Túc chôn mặt ở trước ngực , tay dừng lại động tác, hít thở sâu mấy cái để bình phục hưng phấn trong lòng, rồi mới ngẩng đầu lên cắn vành tai giọng oán trách, “Lần nào địa điểm cũng đều có vấn đề.” lâu rồi chạm qua ai, trước đây còn biết cảm giác cấm dục là thế nào, tối hôm qua sau khi thưởng thức đến ngọt ngào của , đến giờ vẫn còn có chút cảm giác bất mãn.

      Bình An có vẻ hả hê, “Đáng đời , ai bảo trước đây phong lưu như vậy.”

      “Đúng, cho nên ông trời mới trừng phạt để gặp em.” Nghiêm Túc chiều ngắt chóp mũi của , cười .

      “A, vậy bây giờ là cảm thấy uất ức, hay là cao hứng vậy?” Bình An ôm cánh tay trở về.

      “Hai năm trước gặp em nhưng lại em, nếu biết có ngày hôm nay lúc đó bỏ qua em.” Nghiêm Túc cách chân thành. Hai năm trước gặp Bình An lúc còn chưa từng trải qua tình , nếu như khi đó nghiêm túc đối diện với hứng thú từ tận đáy lòng mình đối với cần đợi đến hôm nay rồi, trong hai năm qua... Lê Thiên Thần, hơn nữa còn từng bị tổn thương, tuy điểm này nhưng cũng có thể đoán được.

      hối hận từng bỏ qua , khiến cho chịu những tổn thương này.

      Nếu như kiếp trước gặp được Nghiêm Túc, vận mệnh của có phải bi đát như thế hay ? Bình An cười khổ trong lòng, đời này có “nếu như”, “ tại cũng muộn mà, em bây giờ mới đáng để cho gặp.”

      Bình An có điều ngụ ý, so với trước kia, bây giờ càng hiểu được thế nào là người, cũng càng hiểu được nên quý trọng như thế nào.

      Nghiêm Túc hôn lên trán cái, “ rất may mắn, có bỏ qua em lần nữa.”

      Em cũng vậy, Nghiêm Túc, nếu như kiếp trước người em chắc chắn sống khổ cực như vậy. Khóe mắt Bình An hơi ẩm ướt, mỉm cười nhìn , trong lòng lặng lẽ nghĩ.

      đưa em về nhà thôi.” Nghiêm Túc trong lòng rung động, sợ nếu cứ tiếp tục như thế này, khắc chế được.

      Giữa trưa ngày hôm sau, Bình An và Trình Vận hẹn gặp nhau ở nhà hàng Tây đường Cửu Phúc. Tính đến nay có hai ba tháng gặp được Trình Vận rồi, chỉ nghe được chị ấy nếu công tác cũng là Hongkong thăm Lương Phàm. Mỗi lần nghe thấy chị ấy cứ phải bay qua bay lại hai nước vì cái gã Lương Phàm đó, Bình An liền nhịn được mà đau lòng dùm chị.

      Bình An đến nhà hàng sớm hơn Trình Vận chút, chọn góc tương đối an tĩnh ngồi đợi chị ấy.

      Sắp mười hai giờ, Trình Vận vẻ mặt vội vàng mới xuất tại cửa nhà hàng, trễ hơn nửa tiếng so với giờ hẹn.

      xin lỗi, chị tới trễ.” Trình Vận áy náy cười với Bình An, ngồi xuống đối diện.

      Bình An cười , “ sao.”

      Mặc dù như vậy nhưng trong lòng Bình An vẫn cảm thấy chua xót, phải vì Trình Vận đến trễ, mà vì chị ấy tiều tụy rất nhiều, mặt mày khó giấu mỏi mệt chứ còn thần thái trước kia, nụ cười cũng có vẻ hơi miễn cưỡng.

      “Chị Vận, gần đây chị mệt lắm phải ?” Sau khi hai người gọi thức ăn, Bình An mới cau mày nhìn Trình Vận, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      Trình Vận lắc đầu, “Cũng đến nỗi mệt chết.”

      “Nhưng em thấy chị có vẻ được khỏe, nghe gần đây chị lúc nào cũng công tác, chắc vì vậy mà quá mệt mỏi?” Bình An hỏi.

      “Công việc cũng có gì, cũng đâu có thực mệt đâu.” Trình Vận cười, gần đây quả cũng cảm giác là thể xác và tinh thần mệt mỏi, nhưng đó phải hoàn toàn bởi vì công việc.

      Bình An muốn nhịn nhắc đến chuyện giữa Trình Vận và Lương Phàm, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ của chị lúc này, ngoại trừ đau lòng còn có tức giận. giống như nhìn thấy bóng dáng của mình khi chạy theo gã Lê Thiên Thần người Trình Vận. “Chị vẫn còn bay tới bay lui hai nơi à? Vì Lương Phàm đáng giá sao? ta đến đây thăm chị, toàn bắt chị phải bay đến với ta.”

      Khóe miệng của Trình Vận miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “ ấy bận hơn chị...”

      Lời giải thích có chút sức thuyết phục nào, Bình An tức giận , “ ấy bận chẳng lẽ chị bận sao? ấy thấy dạo này chị phải công tác thường xuyên sao? Chị Vận, cứ chịu đựng than hối hận mãi như vậy, có đáng giá ?”

      Tình mà quá mức nhẫn nhục chẳng những đánh mất chính mình, mà cuối cùng ngay cả tình đó cũng hoàn toàn thay đổi, đành lòng nhìn Trình Vận lại theo lối mòn của mình.

      Trình Vận cười khổ, “Gần đây ấy có linh cảm sáng tác, tâm tình được tốt, chị cũng phải thông cảm cho ấy. Được rồi, chúng ta đừng chuyện này nữa mà về em . Chị vừa đọc được cái tin mừng đến kinh ngạc của em, cũng ngờ là em là bạn của Nghiêm Túc. Nghiêm Túc đối với em có tốt ? “

      Nghiêm Túc và Trình Vận còn có liên hệ là chị em họ nên Bình An có chút ngượng ngùng, lại cố lên gân giả bộ thoải mái, dí dỏm , “ ấy dám tốt với em à?”

      “Chị thấy nó thua chắc trong tay em rồi, chắc chắn dám đối xử tốt với em đâu.” Trình Vận cười .

      Bình An cúi đầu cười cười, đổi đề tài, “Chị Vận, ra em còn có số việc muốn xin học hỏi chị.”

      “Chuyện gì thế em? chị nghe .” Trình Vận cười .

      “Em muốn đầu tư lập công ty...” Bình An sơ qua kế hoạch của mình, “Em muốn bắt đầu từ mỹ phẩm dưỡng da, đầu tiên là làm đại lý, sau này nếu thành công rồi mới sáng lập nhãn hiệu riêng, chị cảm thấy thế nào?”

      “Con nhóc này, mới chân ướt chân ráo làm xong cửa hàng kinh doanh độc quyền, giờ muốn mở công ty rồi à?” Trình Vận cười liếc Bình An cái, “Nghiêm Túc sao?”

      “A, em chỉ muốn gây dựng nghiệp thôi.” Bình An , “Muốn xem mình có thể xa hơn nữa được , cho nên cũng muốn thử chút.”

      “Vậy cứ bắt đầu từ đại diện sản phẩm trước . Chị nghĩ về tài chính chắc em cũng có đủ, vậy cần thiết phải đại diện cho những nhãn hiệu có tên tuổi, như vậy cũng giảm bớt rủi ro. Nhưng chuyện đầu tiên em phải làm là tìm chỗ đặt văn phòng công ty. Sau khi công ty thành lập, làm đại lý phải quảng cáo để người ta biết mình đại diện cho hãng nào, sau đó phải thuê quầy chuyên doanh ở trung tâm thương mại, khả năng là gặp khó khăn tương đối đấy.” Trình Vận vẫn luôn nghĩ Bình An là có lòng cầu tiến, cho nên cũng hỏi nhiều mà lập tức đưa ra các ý kiến chuyên nghiệp.

      Ý kiến của Trình Vận cũng khác lắm với những dự định trước đó của Bình An, Bình An vui vẻ , “Em cũng nghĩ vậy, em tìm công ty dịch vụ hành chính để thảo luận chuyện đăng ký công ty, sau đó tìm văn phòng.”

      “Công việc mặc dù khá nhiều, nhưng chỉ cần từ từ hoàn tất từng việc ra cũng phải là quá khó đâu.” Trình Vận .

      “Dạ, nhưng em còn phải tìm hiểu thêm chút xem làm đại diện cần phải chuẩn bị cái gì.” Bình An cảm thấy giống như được uống thuốc tăng lực, tràn đầy nhiệt huyết đối với những chuyện cần làm tiếp theo.

      “Lát chị về gửi tài liệu cho em.” Trình Vận cười , cũng rất muốn giúp này chút, “Cơm nước xong chúng ta đến khu Thương mại , trước kia em chỉ đến đó dạo xem mua đồ, bây giờ em dùng ánh mắt khác để quan sát, chừng có suy nghĩ khác đó.”

      Bình An liên tục gật đầu ngừng, “Dạ.”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 147: Giọng hát đặc biệt
      Edit: BBP
      Beta: Khánh Linh



      Thành phố G tập trung ít khu thương mại lớn , dĩ nhiên hai thể mỗi nơi đều ghé lại, chỉ tập trung vào khu thương mại cao cấp thôi. Dọc đường , Bình An cũng hiểu được chuyện phiền não của Trình Vận và Lương Phàm gần đây là vì sao.

      ra Lương Phàm gần đây bị bão hòa, cảm hứng sáng tác cạn kiệt, thể sáng tác được ca khúc nào làm động lòng người nghe. ta tìm kiếm khắp nơi giọng hát có thể tạo cho ta linh cảm sáng tác nhưng đến giờ vẫn thất vọng, khiến cho tâm trạng tệ vô cùng. Trình Vận vì muốn ở bên cạnh để bầu bạn an ủi nên ngại vất vả bay tới bay lui hai nơi, chỉ hy vọng có thể giúp người vực dậy tinh thần và niềm tin.

      Tình xuất phát từ tâm hồn có thể nhờ bài hát để thể , cho nên tình cũng chính là nguồn cảm hứng dồi dào để khơi dậy linh cảm nhạc. Nhưng Trình Vận thể mang lại cảm hứng sáng tác cho ta, cho nên liệu có thể giải nghĩa là, tình của ta đối với Trình Vận … thay đổi chăng?

      Từ xưa thư sinh lắm kẻ bạc tình, như Lương Phàm lại sinh hoạt trong Làng Giải Trí chẳng thiếu người đẹp vây quanh, rốt cuộc tình cảm có được bao nhiêu phần là chân ?

      Càng nghĩ càng đau lòng, đáng lẽ như vậy phải được thương trân trọng, liệu Lương Phàm có xứng đáng với tình cảm chân thành tha thiết của Trình Vận hay ?

      “Muốn thuê gian hàng để kinh doanh ở những khu thương mại sầm uất như khu Trung Hoa Thịnh Thế này phải chuyện dễ dàng bởi cạnh tranh quá kịch liệt. Nhưng nếu có thể thuê được hai ba quầy chuyên doanh cùng lúc những thu hút được chú ý của khách hàng mà còn có thể chứng tỏ được thực lực của mình.” Trình Vận biết đến những tâm tư của Bình An, vừa vừa chỉ vào các quầy chuyên kinh doanh mỹ phẩm cho Bình An xem.

      Bình An thở dài trong lòng, tạm thời thèm nghĩ đến vấn đề giữa Trình Vận và Lương Phàm nữa.

      Trong khi hai người dạo ở tầng trệt chuyên bán mỹ phẩm và mỹ phẩm dưỡng da của khu Trung Hoa Thịnh Thế có gặp vài người quen biết trong nghề của Trình Vận, dừng lại trò chuyện mấy câu rồi lại tiếp.

      “Xem ra, ở những chỗ này, nhân viên bán hàng cũng phải gạn đục khơi trong kỹ. Nếu nhân viên có kiến thức chuyên nghiệp khách hàng khó có lòng tin để lựa chọn và sử dụng sản phẩm.” Bình An nhìn mấy quầy trưng bày sản phẩm, lúc trước hề chú ý tới trình độ của các nhân viên bán hàng, bây giờ cảm thấy việc có bán được hàng hay chủ yếu là do nhân viên bán hàng có khả năng thuyết phục được khách mua hàng hay ?

      “Đó là điều đương nhiên, công ty có lợi nhuận hay phụ thuộc vào những nhân viên bán hàng này.” Trình Vận , “Cho nên về phương diện tuyển chọn nhân viên bán hàng, em phải đặt hết tâm tư vào.”

      Bình An gật đầu cái, “Dạ.”

      Trình Vận tiếp, “ ra riêng em cần lo lắng thuê được gian hàng ở đây, có Chủ Tịch Phương và Nghiêm Túc em còn sợ tìm được chỗ sao? Chị biết là em muốn dựa dẫm, chẳng qua, thông minh chỉ có nghĩa là tự lực cánh sinh, mà cũng phải biết cách tận dụng bất kỳ thời cơ và điều kiện nào có thể tận dụng được.”

      Dĩ nhiên Bình An phải là người cậy mình mạnh muốn tự làm tất cả, chỉ muốn đích thân trả thù Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị mà thôi. Nhưng tạm thời vẫn còn chưa có cách để bước tới trời được, phải trở nên mạnh mẽ hơn, mà trong quá trình này, cần mượn sức mạnh của người khác.

      “Tạm thời quầy chuyên doanh khu thương mại em cũng chưa có gấp.” Bình An .

      “Trước hết em hãy suy nghĩ kỹ cái tên để đặt cho công ty, khi Cục Công Thương kiểm tra thấy trùng tên lúc đó mới bắt đầu tìm nơi thuê văn phòng. Em muốn làm người đại diện pháp luật của công ty luôn phải ?” Trình Vận cũng nắm chi tiết đối với việc đăng ký xin giấy phép kinh doanh lắm, nên chỉ có thể đưa ra số ý kiến cơ bản.

      Bình An gật đầu, “Dạ, tên công ty em suy nghĩ xong rồi, gọi là Duy An.”

      Trình Vận cười cười, “Chỉ có tên vậy thôi sao.” Rồi choàng tay qua vai Bình An, “Chúng ta hơn nửa ngày cũng mệt rồi, hay là qua bên kia uống ly nước ngồi nghỉ chút.”

      “Chị em cũng nghĩ tới mệt.” Bình An cười hì hì .

      Họ ngồi nghỉ chân ở gian cà phê ngoài trời, phải dạo phố là cách giải khuây tốt nhất, xem ra lúc này tinh thần của Trình Vận khôi phục gần như trước.

      Hai người mải mê trò chuyện trời dưới đất, mặc dù chênh nhau mười mấy tuổi nhưng xem ra họ rất hợp nhau. Trình Vận luôn hiểu ý mà Bình An muốn biểu đạt, mà Bình An cũng có thể hiểu được những gì Trình Vận ... Càng tiếp xúc lâu với Trình Vận, lại càng đau lòng cho mà mù quáng này.

      “Bình An?” Họ vui vẻ chuyện, bỗng giọng trong trẻo cất lên cắt ngang.

      “Mẫn Nhi?” Bình An ngẩng đầu nhìn, ra là Hồng Mẫn Nhi, vui vẻ nở nụ cười, “ lâu gặp, gần đây thế nào?”

      Hồng Mẫn Nhi mặc cái áo đầm ngắn cổ chữ V màu tím, nhìn rất cool, nhìn rất khác hình tượng dịu dàng thanh tú lần trước, liếc nhìn Trình Vận cái, “Vẫn khoẻ, hai người cùng dạo phố đấy à?”

      “Đúng vậy. Chị này là Trình Vận; Chị Vận, đây là Mẫn Nhi.” Bình An đứng ra giới thiệu họ với nhau.

      Trình Vận cười gật đầu với Hồng Mẫn Nhi, “Xin chào, có muốn ngồi uống cà phê cùng chúng tôi ?”

      cần đâu, em còn phải đến tòa nhà kế bên thi hát, bởi chưa đến lượt em nên mới dạo chút, giờ chắc cũng sắp đến em rồi.” Hồng Mẫn Nhi .

      “Bạn tham gia thi hát?” Bình An kinh ngạc nhìn , “Đại ca Hồng đồng ý cho bạn tham gia vào Làng Giải Trí rồi à?”

      Hồng Mẫn Nhi trợn mắt, “Đừng cho ấy biết là được, hôm nay thi vòng bán kết, nếu có thể đậu vào TOP 10 là có thể thi tiếp vòng chung kết rồi.”

      “Bạn làm thế là tiền trảm hậu tấu đó nha, sợ đại ca Hồng biết được tức giận à?” Bình An hỏi.

      Hai thương mình như vậy chắc cũng giận quá lâu đâu.” Hồng Mẫn Nhi cười híp mắt , “Cũng sắp tới em rồi, hai người có muốn xem em thi ?”

      Bình An nhìn về phía Trình Vận, rất muốn để ủng hộ Hồng Mẫn Nhi, nhưng bây giờ cùng Trình Vận, thể bỏ lại chị ấy được.

      Trình Vận cười , “Vậy chúng ta cùng ủng hộ cho em.”

      Cuộc thi ca hát mà Hồng Mẫn Nhi tham gia là do Đài truyền hình nổi tiếng tổ chức, cuộc thi này rất nổi tiếng và sức cạnh tranh cũng lớn. Nếu có thể trổ hết tài năng và tỏa sáng tại đây nhất định được các công ty thu mời về hợp tác, tương lai nhất định rất nổi tiếng, thế nên cũng khó trách tại sao Hồng Mẫn Nhi lại giấu trai để tham gia cuộc thi.

      Trình Vận vì có quan hệ với Lương Phàm nên đối với Làng Giải Trí cũng khá quan tâm, cũng muốn xem thử xem trong cuộc thi này có thể tìm được người có giọng hát đặc biệt nào , có lẽ giúp được Lương Phàm cũng chừng.

      Họ đến chỗ cuộc thi, thấy quy mô của nó còn long trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ. Có rất nhiều fan hâm mộ giơ bảng cổ động, còn chuyện liệu đó có phải là fan hâm mộ cũng chẳng ai biết, dù sao đây mới chỉ là vòng đấu loại, những thí sinh này còn chưa nổi tiếng mà có nhiều người hâm mộ đến vậy sao?

      “Các thi sinh ở đây xem ra đều rất trẻ.” Nhìn thi sân khấu ước chừng cũng mới mười bảy mười tám tuổi, Trình Vận khẽ nhíu mày, sức hấp dẫn của Làng Giải Trí mãnh liệt đến vậy sao? Còn tuổi vậy sao lo học mà đến đây tham gia thi ca hát làm gì.

      “Ai cũng thích được vừa nổi tiếng vừa có tiền mà.” Bình An thở dài .

      Cuộc thi được tổ chức ở quảng trường sát bên khu thương mại Trung Hoa Thịnh Thế, Bình An và Trình Vận vì đến đây ủng hộ Hồng Mẫn Nhi nên chọn đứng ở vị trí gần sân khấu, nghe các thí sinh khác thi hát. Sau vài người cũng đến phiên Hồng Mẫn Nhi lên thi.

      Trình Vận hơi thất vọng. Những bé này nhìn trẻ tuổi nhưng giọng hát được trong trẻo, vậy còn bắt chước quá nhiều các ca sĩ khác, nên chẳng có tí đặc sắc nào. theo Lương Phàm lâu nên cũng biết ít nhiều về cách thưởng thức giọng hát.

      Bài hát Hồng Mẫn Nhi tham gia là “Tịch dương chi ca” (Ca Khúc Tịch Dương) của Mai Diễm Phương, giọng hát vừa cất lên, Trình Vận liền giật mình. (nghe bài hát Ca khúc Tịch dương – Mai Diễm Phương: )

      “Ánh tà dương tưởng như vô hạn nhưng chỉ rực rỡ trong chốc lát, rồi dần dần tan biến theo mây hồng cuối trời. Năm tháng biến ảo dần trôi giữa cuộc đời gian truân. Giống như mây ngàn lúc hợp lúc tan, hằn nét mặt dấu tích mỏi mệt. Đừng dài thăm thẳm bỗng phát ra ánh sáng sẫm màu…” Giọng hát độc đáo, tinh tế sống động, có thể so với giọng ca kinh điển của Mai Diễm Phương lúc sinh thời.

      Giọng hát của … là xuất phát từ con tim, lập tức dẫn dắt thính giả tiến vào thế giới của riêng .

      thể tưởng tượng được giọng hát của Hồng Mẫn Nhi lại rung động lòng người đến thế, hoàn toàn có thể so sánh được với các ca sĩ nổi tiếng.

      “Mẫn Nhi hát hay, nhất định có thể vào vòng chung kết, chừng còn đạt được giải cao nhất.” Bình An tán thưởng , biết cách đánh giá giọng hát nhưng thực bị giọng hát của Mẫn Nhi làm cho cảm động.

      Trình Vận chăm chú nhìn Hồng Mẫn Nhi, “Giọng hát quả rất đặc biệt.”

      “Dĩ nhiên rồi, sở trường của Mẫn Nhi là nhạc, ấy còn muốn tới Hongkong để phát triển nghiệp, chỉ là ấy cho phép.” Bình An .

      “Vậy sao?” Ánh mắt Trình Vận sáng lên, “Đợi Mẫn Nhi thi xong chúng ta tìm ấy.”

      Bài hát chỉ có mấy phút, Hồng Mẫn Nhi nhận được tiếng vỗ tay như sấm của thính giả, cả ban giám khảo cũng khen dứt và nhất trí cho qua vòng loại.

      Hồng Mẫn Nhi nhất định nhờ “Ca khúc Tịch dương” này mà dần dần nổi tiếng.

      Trình Vận kéo Hồng Mẫn Nhi mạch chạy ra hậu trường tìm Hồng Mẫn Nhi. Gặp được Mẫn Nhi, câu đầu tiên của Trình Vận là hỏi có muốn đến Hong kong phát triển nghiệp hay ? (KL: may cho chị Vận, nhờ hành động này mà trước khổ sau sướng.)

      “Hongkong? Ý của chị là gì?” Hồng Mẫn Nhi còn đắm chìm trong niềm vui sướng có thể tiến vào vòng chung kết, nghe được câu hỏi đầu đuôi của Trình Vận liền ngây ngẩn cả người.

      “Em có biết Lương Phàm ?” Trình Vận hỏi.

      Hồng Mẫn Nhi vội vàng gật đầu, “Dĩ nhiên em biết, ấy là tài tử Hongkong, rất nhiều ca khúc kinh điển là do ấy sáng tác.”

      “Hongkong cuộc thi ca hát mang tên Tân Tú (Ngôi sao mới), do Lương Phàm tổ chức, em muốn tham gia ?” Trình Vận muốn giới thiệu Hồng Mẫn Nhi cho Lương Phàm, nhất định rất ngạc nhiên và vui mừng với giọng hát của .

      tại trong đầu Trình Vận chỉ nghĩ tới việc giúp cho Lương Phàm lấy lại niềm tin lần nữa.

      Hồng Mẫn Nhi mở to mắt lên, “Em có thể được sao chị?”

      “Chị Vận là bạn của Lương Phàm, em còn tin chị ấy sao, được Hongkong phải là ước mơ của em sao?” Bình An cười hỏi. Lúc này, nếu như có thể đoán trước được chuyện tương lai dù thế nào cũng để cho Trình Vận đưa Hồng Mẫn Nhi đến trước mặt Lương Phàm.

      “Được được, nhưng cuộc thi bên này …” Hồng Mẫn Nhi chần chờ, nếu Hongkong phải rút lui khỏi cuộc thi.

      “Em tới Hongkong xem kỹ rồi hãy tính tiếp.” Trình Vận cười .

      “Khi nào có thể ?” Hồng Mẫn Nhi khó nén nỗi hưng phấn, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy mong đợi.

      Trình Vận nhìn Bình An cái, nở nụ cười, “Chị với em chuyến.”

      “Tốt quá!” Hồng Mẫn Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên cũng biểu đạt được hết nỗi vui mừng trong lòng. cảm thấy dường như gặp được quý nhân, cũng cảm thấy may mắn mỉm cười với mình, cảm kích nhìn Bình An và Trình Vận.

      “Cũng còn sớm nữa, chúng ta ăn cơm .” Trình Vận đề nghị.

      “A, chút nữa em quên mất, Nghiêm Túc đến đón em.” Bình An vội vàng lôi điện thoại từ trong túi xách ra, có tới năm cuộc gọi nhỡ đều là từ Nghiêm Túc.

      Bình An vội vàng gọi lại cho , vẫn còn đợi ở bên ngoài Trung Hoa Thịnh Thế, sau đó áy náy nhìn Trình Vận và Hồng Mẫn Nhi cười, “Em có hẹn với người khác mất rồi, sợ rằng...”

      “Em mau tìm Nghiêm Túc , nếu oán chị cướp bạn của nó đó.” Trình Vận cười khẽ tiếng.

      “Vậy em trước.” Bình An ngượng ngùng chào tạm biệt.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 148: hoành đao đoạt ái
      Edit: BBP
      Beta: Khánh Linh



      Bình An tạm biệt Trình Vận, sau đó chạy tới Trung Hoa Thịnh Thế. đường tới Nghiêm Túc lại gọi điện thoại đến, giọng rất nóng vội hỏi ở đâu bởi tìm thấy ở trong khu thương mại. Bình An giải thích nhiều, chỉ bảo chờ ở cửa.

      Lúc chạy tới cửa chính của Trung Hoa Thịnh Thế vừa vặn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Nghiêm Túc từ bên trong ra.

      “Nghiêm đại BOSS, em ở đây.” Bình An mặt tươi roi rói cười chạy về phía , ôm lấy cánh tay của , “ xin lỗi, để tiên sinh đợi lâu.”

      Nghiêm Túc nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Bình An đỏ bừng, trán rịn mồ hôi lấm tấm, nôn nóng tận đáy lòng vì tìm được từ từ bình phục lại, đưa tay lau mồ hôi giúp , “Chạy đâu thế, em em ở Trung Hoa Thịnh Thế mà?”

      Trưa nay nhận được tin nhắn của bảo là muốn đến đây dạo phố, nhưng lúc tới đón gọi điện thoại mấy lần cũng có người nghe máy, tìm vòng trong khu thương mại cũng tìm được , cứ tưởng rằng xảy ra chuyện gì nên trái tim giống như chạy tọt lên tận cổ họng, vừa nôn nóng lại vừa lo lắng.

      “Em với chị Vận tháp tùng người thi hát, ấy hát rất hay.” Bình An cười , rút khăn tay từ trong túi xách ra lau mồ hôi.

      “Vậy giờ Trình Vận đâu?” Nghiêm Túc ôm vai về chỗ đậu xe.

      Bình An kể cho Nghiêm Túc nghe chuyện Trình Vận muốn mang Hồng Mẫn Nhi đến Hongkong, “... Chị Vận cùng ấy đến Hongkong, chắc là muốn đến tìm Lương Phàm. Nghe gần đây nghiệp của Lương Phàm hơi bị sóng gió, có linh cảm sáng tác, tâm tình tốt, cũng vô tâm vô tình với Chị Vận luôn. Hừ, cái gã Lương Phàm đó đáng ghét ghê, lúc nào cũng để cho chị Vận phải lo lắng suy nghĩ giùm cho ta, còn ta ngồi hưởng phúc. Đúng là hoa lài cắm bãi cứt trâu.”

      Nghiêm Túc phì cười dứt, “Trình Vận còn chưa ấm ức mà em thấy bất bình giùm chị ấy rồi à.”

      “Chẳng lẽ đúng sao? Lương Phàm là bạn nên thấy đó thôi, chứ em càng nhìn càng thấy ta xứng với Trình Vận.” Bình An trợn mắt nhìn Nghiêm Túc cái, đem bất mãn đối với Lương Phàm phát tiết lên người .

      phải ý này.” Nghiêm Túc buồn cười ngắt chóp mũi của , cười , “Trình Vận và Lương Phàm sau này cũng khó đến được với nhau. Trình gia đồng ý gả chị ấy cho Lương Phàm, tất cả những gì Trình Vận làm bây giờ đều là vì chị ấy cam tâm tình nguyện.”
      Bình An cau mày, “Chẳng lẽ cũng bởi vì có kết quả, cho nên chị ấy mới oán than phục vụ ta sao?”

      “Cách mỗi người biểu đạt tình đều giống nhau.” Nghiêm Túc nhàng thở dài, bé con này bất bình dùm cho những tổn thương của Trình Vận đây mà. Nhưng chuyện tình cảm, ai có thể phân biệt được đúng sai đây?

      “Nếu mà là em ấy hả...” Giọng Bình An trầm xuống, có chút mỉa mai, “Em tiếp tục ngu như vậy nữa.”

      Nghiêm Túc dừng bước, nghe được ý trong lời của , liền kéo vào lòng, “ đành lòng để em như vậy đâu, em chỉ cần làm chính em là được rồi.”

      Bình An ở trong lòng buồn buồn đáp tiếng.

      ra cũng ngờ mình lại khẩn trương lo lắng trong chuyện của Trình Vận như vậy, nhưng vì thấy Trình Vận đối xử nghĩa trọng tình thâm với Lương Phàm mà hề đòi đền đáp như vậy, giống như muốn trút hết tất cả những gì mình có cho , như thấy được hình ảnh của mình trước kia, nên sao có thể nhẫn tâm nhìn Trình Vận lên con đường lối thoát đó chứ?

      Nghiêm Túc sờ sờ đầu , dẫn vào trong xe, hôn lên mặt , “Đừng nghĩ nhiều như vậy, Trình Vận là người trưởng thành, chuyện của chị ấy, chị ấy biết làm chủ, ai cũng chỉ là người ngoài, khuyên trái khuyên phải cũng chưa chắc chị ấy nghe đâu.”

      thể bắt gã Lương Phàm đó quý trọng chị ấy chút được à?” Bình An hầm hừ.

      ấy cũng muốn quý trọng mà.” Nghiêm Túc cười .

      số người phải là muốn chung thủy, phải là muốn dốc hết tấm lòng, chỉ là làm được mà thôi.

      Bình An bất mãn càm ràm mấy câu, nhưng rồi bị Nghiêm Túc dẫn sang ra đề tài khác nên cũng tiếp nữa, mà là đến những tâm đắc thu hoạch được trong khi dạo khu thương mại hôm nay.

      “... tìm hiểu đúng là biết có nhiều chuyện cần làm như vậy, vừa phải tìm văn phòng vừa phải thuê quầy chuyên doanh ở khu thương mại, rất nhiều khu thương mại ở trong đều có ít các cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm có uy tín, vấn đề nhức đầu.” Về mặt công việc, Bình An vô cùng tín nhiệm Nghiêm Túc, bởi cảm thấy có thể đưa ra các gợi ý cho , cũng vì thấy bây giờ là người của mình mà cảm thấy cần phải giấu giếm chuyện công việc.

      Nghiêm Túc , “ ra ở nước ngoài còn có rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da vẫn chưa thâm nhập vào thị trường tiêu dùng trong nước, em có thể tìm hiểu các sản phẩm hải ngoại , ăn cỗ phải trước, đừng học theo người khác.”

      Mắt Bình An sáng lên, chỉ mới nghĩ tới các nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, chứ nghĩ tới những nhãn hiệu danh tiếng nhưng vẫn chưa thực được mở rộng tiêu thụ ở đây, có thể bắt tay từ chỗ này à nha.

      “Em mới vừa tiếp xúc với ngành công nghiệp này nên nhất định là có rất nhiều chỗ hiểu, để kêu người ta soạn cho em phần tài liệu rồi đưa qua cho em.” Nghiêm Túc cười .

      “Cám ơn .” Bình An ấm áp trong lòng, hề cự tuyệt ý tốt của .

      “Chuyện mà có thể giúp em nhiều, nhưng vì con đường dài hơn em, những chuyện em sắp trải qua cũng trải qua, những việc giúp em bây giờ cũng chỉ là để bớt cho em chút đường vòng cần thiết.” Đường chính lúc này khá đông xe, Nghiêm Túc vừa chuyên chú lái xe, vừa với Bình An.

      ra những gì giúp đâu chỉ có như vậy mà thôi. cho là mất năng lực tin tưởng người khác, nhưng tại cảm thấy có thể hoàn toàn tin tưởng người đàn ông trước mắt này, mặc dù dám khẳng định nhiều bao nhiêu, nhưng địa vị của ở trong cảm nhận của tuyệt đối thấp chút nào.

      Bình An nén xuống rung động trong lòng, cười hỏi , “Giờ chúng ta đâu ăn cơm đây?”

      “Hẹn gặp mặt ở quán ăn Quảng Đông lần trước.” Nghiêm Túc .

      Cái quán từng gặp mặt Ôn Nguyệt Nga lần trước? Bình An nhíu mày, lần này chắc gặp nữa đâu.

      Nửa tiếng sau, hai người bước vào quán ăn Quảng Đông. Bạn của Nghiêm Túc đến, ngồi trong phòng thuê riêng chờ họ. Bên ngoài đại sảnh vô cùng náo nhiệt, có số khách đến ăn mà còn chỗ, chỉ có thể lấy số rồi ngồi chờ ở sảnh.

      Quen biết Nghiêm Túc lâu như vậy, nhưng trừ Lương Phàm, Bình An vẫn chưa có gặp những người bạn khác của .

      Phục vụ mở cửa phòng riêng, tay Bình An bị Nghiêm Túc nắm, nhìn xuyên qua vai người phục vụ thấy bên trong có hai chàng trai ăn mặc nhàng, người trong đó Bình An gặp là trợ lý Đường Sâm của Nghiêm Túc phóng đôi mắt đầy ái muội nhìn Nghiêm Túc và , vẻ mặt buồn cười đáng ; người khác dáng dấp cao ráo, vừa nhìn biết là người ôn hòa nhã nhặn.

      “Tổng tài, chào ngài, ngưỡng mộ đại danh lâu, cuối cùng hôm nay gặp được, là vô cùng vinh hạnh.” Hôm nay ăn cơm phải vì công việc nên Đường Sâm chỉ xem Nghiêm Túc như người bạn thân thiết kiêm bạn học cũ của mình, chứ xem như ông chủ lớn, cho nên thái độ cũng còn trang nghiêm cẩn trọng như thường thấy.

      “Trợ lý Đường, hình như chúng ta gặp mặt rồi mà.” Bình An buồn cười , ta cứ mãi nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau của Nghiêm Túc và khiến cảm thấy hơi ngượng.

      “Làm sao giống chứ, đây là lần đầu tiên em xuất với thân phận tổng tài mà. Vào , mau mời ngồi.” Đường Sâm trợn mắt, sớm nhìn ra thái độ khác thường của Nghiêm Túc đối với Phương Bình An, còn tưởng rằng ấy nhanh chóng tóm được người ta vào tay, ai ngờ giằng co mãi chưa xong, vậy còn chẳng có bất kỳ hứng thú với người nào khác. Đường Sâm dám cạo đầu thề, đại BOSS kính kiêm bạn học cũ của trốn thoát khỏi lòng bàn tay của này.

      Cho nên phải ngoan ngoãn lấy lòng vị phu nhân tương lai này.

      Người đàn ông kia cũng đứng lên, gật đầu cười cười với Bình An.

      Nghiêm Túc đưa tay đẩy Đường Sâm ra, dìu Bình An ngồi xuống, giới thiệu với , “Đây là Nhâm Tần Phi, Tổng Giám Đốc Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Nghiệp vụ Hành Chính Thư Ký HongKong.”

      “Xin chào, Phương tiểu thư.” Nhâm Tần Phi đưa tay ra bắt tay chào hỏi Bình An.

      Bình An hề lấy làm kỳ khi thấy Nhâm Tần Phi biết , nhất định Đường Sâm ít về với ta.

      “Chào .” Bình An khẽ mỉm cười với ta, Nghiêm Túc mang tới nơi này trừ việc muốn giúp xử lý chuyện công ty còn là muốn giới thiệu là của đấy mà.

      Đường Sâm ngồi xuống đối diện Nghiêm Túc, bất mãn lầm bầm, “Tớ nè, Nghiêm BOSS, cậu cũng đừng có quá mức phân biệt như vậy chứ. Trước kia tớ với Bình An gặp nhau cũng chưa được gì nhiều, hôm nay thân phận khác, cậu phải giới thiệu đàng hoàng để chúng tôi còn làm quen lần nữa mới đúng chứ.”

      Nghiêm Túc khẽ nhướn mày, “Chẳng phải xưa nay cậu hễ thấy là xà vào làm thân liền sao?”

      “Tớ khách khí lễ phép đấy.” Đường Sâm kêu lên.

      Nhâm Tần Phi cười , “Cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, chưa thấy qua chiêu trả thù à.”

      Nghiêm Túc nhàn nhạt liếc ta cái, khóe miệng tuy mỉm cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.

      Mặt Đường Sâm khẽ biến sắc, nghĩ đến tính thù dai hẹp hòi của Nghiêm Túc, ta lập tức thu lại ý định, dám trêu chọc thêm nữa.

      “Gọi món ăn , ai cũng đói lắm rồi.” Nhâm Tần Phi , lúc , ánh mắt ta khẽ lướt qua mặt Bình An. Lúc trước ta có nghe Đường Sâm qua, Nghiêm Túc thua trong tay , ta tò mò biết rốt cuộc là nào lại có thể làm cho Nghiêm Túc nhìn như đa tình nhưng kỳ thực rất chung tình này cam tâm tình nguyện bị bắt. Hai ngày trước, Nghiêm Túc hẹn ta gặp mặt, có chuyện muốn nhờ ta giúp tay, lúc ấy ta nghĩ hẳn là có liên quan đến này. Bây giờ nhìn thấy Phương Bình An cùng xuất với chứng minh suy đoán của ta là .

      “Muốn ăn gì?” Nghiêm Túc cúi đầu dịu dàng hỏi Bình An.

      Bình An cười , “Sao cũng được, em kén ăn.”

      Nghiêm Túc cùng ăn cơm mấy lần rồi, miệng kén ăn, nhưng ra có rất nhiều món đều thích ăn, nên giờ thay chọn mấy món ăn tương đối mà ngon miệng.

      Đường Sâm chưa bao giờ thấy Nghiêm Túc săn sóc người khác như vậy, ngứa miệng chậc chậc kêu lên, “ là dịu dàng săn sóc quá ta ơi, nếu để mấy trong công ty mình nhìn thấy, biết bao nhiêu con tim vỡ nát đây.”

      “Cậu hy vọng tôi cũng dịu dàng săn sóc như vậy đối với cậu hả?” Khóe miệng Nghiêm Túc khẽ nâng lên, cười như cười liếc nhìn Đường Sâm.

      “Cậu đừng chèn ép tớ là tớ cám ơn Trời Phật rồi, tớ nào dám cầu quá nhiều.” Nhớ tới lượng công việc dành cho siêu nhân của , Đường Sâm thiếu chút nữa rơi hai hàng nước mắt dài như sợi mì, nhìn Bình An, “Bình An, sau này em phải bảo vệ đó.”

      Bình An trợn mắt ngây ngô , “Nếu như để ý chuyện em hoành đao đoạt ái (*)... Em bảo vệ cho , trợ lý Đường.”
      (Vung đao đoạt tình )

      Gương mặt tuấn tú của Đường Sâm hơi vặn vẹo, “Hoành đao đoạt ái?”

      “Tớ cũng vẫn cảm thấy hình như cậu thầm mến tớ, cho nên mới luôn soi mói để ý tớ như vậy.” Nghiêm Túc cười vỗ vỗ bả vai Đường Sâm.
      bé quàng khăn đỏ ngây thơ ở chung lâu ngày với sói xám nham hiểm quả nhiên trở thành xấu xa. Đường Sâm lặng lẽ cúi đầu uống trà.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 149: Đối với hứng thú khá lớn
      Edit: Quảng Hằng
      Beta: Khánh Linh


      Buồn bực của Đường Sâm kéo dài quá lâu, lúc bắt đầu ăn cơm, ta lại tiếp tục múa mép, đặc biệt khi nghe Bình An muốn mua khu đất ở Đông An thôn lập tức xung phong nhận việc, muốn giúp hẹn gặp trưởng thôn và bí thư.

      “Trưởng thôn Đông An phải tay vừa đâu. Vì với ông ta có gặp nhau mấy lần, chứ nếu người quen mà hẹn ông ta là ông ta cũng gặp. Cái khó là quan hệ giữa trưởng thôn và bí thư được tốt lắm, nếu trong hai người đồng ý hết cách đấy.” Trước đây lúc Phượng Hoàng bắt đầu khởi công, Đường Sâm gặp qua mấy lần bí thư và trưởng thôn Đông An nên rất hiểu tình hình nội bộ của họ, “Bất quá bọn họ cũng có chút nể tình đối với , nếu em rảnh, giúp em hẹn bọn họ.”

      Bình An định giao chuyện đăng ký công ty cho công ty dịch vụ làm, có thể đặt hết tâm trí vào chuyện thu mua đất, nghe được Đường Sâm muốn giúp hẹn trưởng thôn và bí thư Đông An thôn, đương nhiên cao hứng, “Vậy phải làm phiền rồi.”

      Đường Sâm cười y như nghé, “ phiền, có thể giúp được Bình An là vinh hạnh của .”

      Nghiêm Túc và Nhâm Tần Phi biết giọng gì, nghe Đường Sâm thế liền cười như cười giương mắt quét qua, người này gọi Bình An, Bình An đến nghiện rồi phải.

      Bình An mặt mày vui vẻ, trước kia từng gặp Đường Sâm mà biết là ta đáng hài hước đến thế. Chắc là lúc làm việc ta nghiêm túc cẩn thận, còn bây giờ ra mặt với cương vị là bạn học cũ của Nghiêm Túc nên mới bộc lộ ra cá tính vốn có của mình, “Hai ngày nay em cũng định hẹn với trưởng thôn, nhưng gọi điện thoại mấy lần cũng ai nghe máy.”

      “Ông ta thường nhận mấy số điện thoại lạ đâu. Lúc trước cũng phải xông vào tận nhà mới gặp mặt được đó.” Đường Sâm làm lơ ánh nhìn đầy sát khí của Nghiêm Túc, tò mò hỏi, “Bình An, chẳng lẽ em đến làm ở Phương thị rồi à? Mấy chuyện mua đất lớn như thế sao lại để cho bé xinh đẹp như em làm chứ.”

      “Em muốn mua, em cũng làm ở Phương thị.” Bình An liếc Nghiêm Túc cái, cũng giải thích nhiều với Đường Sâm.

      Đường Sâm sửng sốt chút, tưởng Bình An làm ở Phương thị, lại đúng lúc phụ trách hạng mục là mảnh đất kia, nghĩ tới chuyện muốn mua riêng.

      Ngón tay thon dài của Nghiêm Túc gõ mặt bàn, “Đường Sâm, bỗng nhiên tớ thấy trợ lý như cậu hình như quá rảnh rồi.”

      “Rảnh?” Đường Sâm thiếu điều nhảy dựng lên kháng nghị, “Tớ làm trâu làm ngựa cho cậu hết ngày này qua ngày khác, tớ sắp biến thành siêu nhân mà cậu còn dám tớ rảnh sao. Cậu mau mau bồi thường tuổi xuân cho tớ, lão già mươi tuổi như tớ đến giờ vẫn chưa có ngươi , nếu phải là cậu nghiền ép, tớ có vợ từ đời tám kiếp nào rồi.”

      xong, vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn về phía Bình An, “Cậu ôm được mỹ nhân về cũng nên để cho tớ sống được những ngày vui vẻ với chứ.”

      Bình An che miệng cười, có chút thông cảm với Đường Sâm. Nghiêm Túc là BOSS của Nghiêm thị, làm trợ lý của chắc chắn thể rảnh rỗi nổi rồi.

      “Vậy thử đổi chức vụ nhé?” Nghiêm Túc dễ dãi thương lượng.

      “Chức vụ mới?” Mắt Đường Sâm sáng lên, cười hì hì hỏi.

      “Công ty muốn phát triển sang Châu Phi... rất thiếu hụt nhân tài.” Nghiêm Túc thản nhiên cười .

      “Tớ vẫn thích ở lại bên cạnh cậu hơn.” Đường Sâm lập tức trả lời. ra ta cũng phải oán trách gì, ta và Nghiêm Túc là bạn học thời trung học, gia đình cũng có công ty. Nhưng ta có hứng thú tranh quyền đoạt lợi ở công ty gia tộc, dứt khoát theo Nghiêm Túc cố gắng đoạt lại quyền lớn ở Nghiêm thị. Mặc dù công việc khá áp lực, nhưng cảm thấy rất kích thích, ít nhất tốt hơn rất nhiều so với công ty nhà mình.

      Nhâm Tần Phi nhịn được bật cười, “Cậu kiểu này làm cho người ta hiểu lầm đó.”

      Nghiêm Túc cong cong khóe miệng, với Nhâm Tần Phi, “Gần đây bận ? Có chuyện muốn nhờ cậu.”

      “Cậu mà cũng cần tớ giúp á?” Nhâm Tần Phi kinh ngạc hỏi.

      “Bộ tớ thể có chuyện gì nhờ cậu được à.” Nghiêm Túc uống ngụm trà, giọng bình thản hỏi.

      “Chuyện gì?” Nhâm Tần Phi hỏi, Nghiêm Túc mở miệng nhờ chắc hẳn phải là chuyện rồi.

      Nghiêm Túc sơ qua chuyện Bình An muốn đăng ký công ty, “... Đến lúc đó tư liệu đưa đến công ty cậu, nhờ cậu tự tay làm thủ tục, tớ tin tưởng cậu hơn.”

      Nhâm Tần Phi kinh ngạc, chỉ đơn giản là đăng ký công ty, cần tới tự tay làm sao? Bất cứ nhân viên công ty dịch vụ nào cũng có thể làm được mà.

      Đường Sâm trợn tròn mắt, “Bình An, em muốn làm nữ doanh nhân thành đạt đấy à? Vừa mua đất vừa mở công ty, chẳng lẽ muốn mở công ty địa ốc sao? thấy chỉ cần em với Nghiêm Túc là muốn công ty của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy chẳng thèm suy nghĩ gì mà bê cả công ty tặng cho em luôn, cần gì phiền toái vậy. À, hay là em sợ tương lai người nào đó thay lòng đổi dạ nên mới lập nghiệp để cho bảo đảm? Điểm này tốt, trai ủng hộ em.”

      Nghe lời này của Đường Sâm, Bình An thiếu chút nữa nhịn được bật cười, Đường Sâm giỡn, đồng thời cũng tìm ngược đãi mà.

      Vốn dĩ còn khá câu nệ khi gặp mặt hai người bạn của Nghiêm Túc, dù sao đây cũng coi như là lần chính thức công khai quan hệ của bọn họ, nhưng nhờ những câu đùa giỡn của Đường Sâm mà cảm giác câu nệ và xa lạ của dần dần biến mất, lại sinh ra loại cảm giác thân thiết đối với bọn họ.

      “Nếu công ty của ấy có thể cho em, vậy có phải cũng đồng nghĩa... là đem cho em luôn? Trợ lý Đường, em đối với cũng khá hứng thú đấy.” Bình An híp mắt cười nhìn Đường Sâm, ánh mắt tràn đầy hăng hái.

      Đường Sâm như bị sét phang trúng, hoảng sợ nhìn chằm chằm Bình An, cảm giác được mình bị hãm hại, “Bình An, đừng, đừng đùa, có tài đức gì chứ.”

      Đùa đấy à? Cái gã Nghiêm Túc hẹp hòi này quan tâm Bình An đến mức độ nào, ta thân là trợ lý của gã đương nhiên nhìn ra được, nếu gã vô duyên vô cớ mà ăn dấm với ta, ta bị điều đến cái xó xỉnh Châu Phi chó ăn đá gà ăn sỏi đó mới là lạ.

      là trợ lý siêu nhân, khắp thành phố G cũng tìm đâu ra trợ lý vừa đẹp trai vừa lợi hại như đâu.” Bình An cười .

      “BOSS, bà xã cậu chòng ghẹo tớ ngay trước mặt cậu kìa.” Đường Sâm lập tức chuyển mắt tới người Nghiêm Túc, sẵn đó dùng ánh mắt trong sáng cho gã đàn ông nham hiểm này biết rằng tâm tư của đối với vị tổng tài tương lai này tuyệt đối ngay thẳng.

      Nghiêm Túc dùng động tác tao nhã, nhàng như nước chảy mây trôi nhấp ngụm trà, khóe mắt khẽ nhếch, lãnh đạm quét Đường Sâm cái, thanh trầm trầm, “Bà xã tớ quả thiếu trợ lý làm trâu làm ngựa.”

      Bình An lập tức cảm thấy quẫn bách vì tự khiêng đá nện vào chân, bà xã... Nghe thôi cảm thấy rất mất tự nhiên.

      Nhâm Tần Phi cười to lên, thương cảm vỗ vỗ bả vai Đường Sâm, “Cậu thắng nổi cậu ấy đâu, chịu thua .”

      “Trở lại chuyện chính thôi.” Nghiêm Túc hơi mỉm cười , “Bình An định mở công ty đại diện mỹ phẩm, chủ yếu là nhập khẩu, thủ tục có thể có chút phiền toái...”

      “Cần tài liệu gì gửi mail cho tớ, tớ gửi lại thông tin bằng đường bưu điện, chuẩn bị xong gọi tớ, tớ chắc chắn dùng hết khả năng để hoàn thành.” Nhâm Tần Phi cũng nhịn được bắt đầu đùa.

      Gương mặt Bình An đỏ hồng, vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh thoải mái, “Vậy cám ơn trước, Nhâm.”

      Nhâm Tần Phi vội đừng khách sáo.

      Nghiêm Túc cười . Dụng ý hôm nay mang Bình An giới thiệu cho bạn học của phải chỉ là muốn cho Nhâm Tần Phi giúp xử lý các thủ tục đăng ký công ty thôi, mà vì trong xã hội nay, bất cứ chuyện gì cũng dính dáng đến thế lực hậu thuẫn sau lưng. Mặc dù Bình An là con của Phương Hữu Lợi, nhưng dù sao cũng còn trẻ, lại là lần đầu bước chân ra xã hội, chưa chắc muốn mượn danh nghĩa của Phương Hữu Lợi thương trường để thiếu nợ nhân tình. Trong khi đó, quan hệ nhân tế của Nhâm Tần Phi với Cục Công Thương và các cơ quan chính phủ khá tốt, có ta tự tay giúp trong tương lai người khác cũng có mấy phần cả nể và tình cảm đối với công ty của Bình An.

      Mãi cho đến tám giờ rưỡi, bọn họ mới ra khỏi quán ăn Quảng Đông. Đường Sâm vốn tưởng Bình An vì vẫn còn là sinh viên nên chắc chắn tâm tư đơn thuần, ai ngờ giao đấu mấy hiệp mới vỡ lẽ ra là tính tình ghê gớm mưu lược cũng lây được, nên hết dám tùy tiện trêu chọc .

      Nghiêm Túc đưa Bình An về nhà. Nếu phải thấy mặt mày thể vẻ ủ rũ, hôm nay bộ khá nhiều nên chắc chắn mệt lắm rồi, cũng nỡ đưa về sớm thế.

      “Muốn đặt văn phòng ở đâu? Trong nội thành chứ?” Lúc dính đèn đỏ, dừng xe, đưa tay nhàng ôm lấy gò má mềm mại của .

      Vết chai ở ngón tay và lòng bàn truyền cảm giác tê dại đến đầu quả tim , mở to mắt nhìn , “Chắc phải tìm trong nội thành rồi, lúc nào rảnh phải tìm chút.”

      “Vừa hay Nghiêm thị có cao ốc văn phòng cho thuê, hay là dẫn em đến đó xem thử?” Nghiêm Túc dịu dàng hỏi, cao ốc văn phòng này cách công ty rất gần, nhìn thấy cũng dễ chút.

      “Tốt quá.” Mắt Bình An sáng rực lên, như vậy khỏi mất công tìm thông qua đại lý. Nhưng mà chuyện đăng ký công ty hình như làm phiền Nghiêm Túc quá nhiều, ngượng ngùng, “Công ty này là của em, thế mà hình như còn bận hơn cả em.”

      Nghiêm Túc cười , “ cũng chỉ tiện tay làm thôi, sau này đều phải dựa vào em.”

      Đèn xanh sáng lên, Nghiêm Túc lưu luyến thu tay lại, nổ máy xe tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

      Điện thoại của Bình An lúc này cũng vang lên, Trình Vận gọi.

      Sau khi Bình An rời , Trình Vận và Hồng Mẫn Nhi cùng ăn cơm. Khi biết Hồng Mẫn Nhi rất hứng thú gia nhập Làng giải trí, lại muốn đến Hongkong để lập nghiệp, Trình Vận nghe mà cảm thấy đây quả thực là duyên phận, liền quyết định nhân chủ nhật này mà mang Hồng Mẫn Nhi cùng đến Hongkong, muốn cho Lương Phàm nghe thử giọng của ấy.

      Nghe xong lời Trình Vận, Bình An cảm thấy công sức khuyên răn của mình quá thất bại, nhưng lại thể gì hơn được nữa. phải là Trình Vận, làm sao biết Trình Vận hạnh phúc?

      Có lúc, cho cũng là loại hạnh phúc, cho dù hề được hồi báo.

      Trình Vận vì Lương Phàm mà giúp mang đến linh cảm cho ta, để cho nghiệp của ta lại lần nữa đạt tới đỉnh cao. toàn tâm toàn ý dâng tặng bằng tất cả hạnh phúc cùng mong đợi của mình, bằng tất cả những kỷ niệm của mình, nhưng ai có thể ngờ sau cùng lại nhận được hồi đáp tàn nhẫn.

      lâu về sau, mỗi lần Bình An nhớ đến hình ảnh chị ấy núp ở góc cầu thang khóc bi thương và tủi phận luôn hận thể xoay ngược được thời gian, nếu được như vậy bằng bất cứ giá nào cũng ngăn cản việc Trình Vận tự tay mang Hồng Mẫn Nhi tới trước mặt Lương Phàm. Nhưng có đôi khi, vận mệnh chính là như vậy, con người thể làm chủ được.

      Dừng máy, Bình An mới thở dài tiếng.

      Nghiêm Túc nhíu mày liếc nhìn cái, “Sao thế?”

      “Chị Vận muốn Hongkong.” Bình An rầu rĩ .

      “Lương Phàm cảm động.” Nghiêm Túc cũng biết nên gì, bởi cảm thấy Bình An rất mẫn cảm và chấp nhất đối với chuyện của Trình Vận và Lương Phàm, tựa như tự mình trải qua giống vậy.

      Bình An cười cười. Cảm động đâu phải là , cảm động chính là thứ mà tình cần nhất, bởi tình chỉ vì cảm động mới ở chung chưa bao giờ lâu dài cả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :