1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Hoa khôi ra đề
      Edit: TieuKhang

      Phượng Triêu Hoa nâng lên chén trà trong tay hờ hững uống cạn, mắt chớp nhìn chằm chằm Trần Thanh Phi ở dưới lầu với vẻ mặt chút cảm xúc.

      Lúc này, Nhị cẩu tử tới tươi cười : "Vân nương sai tiểu nhân đến tiếp đãi công tử. Công tử có gì cần cứ việc ."

      Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, khẽ gật đầu với : "Đa tạ."

      Nhị cẩu tử được ưu ái mà sinh lo, xấu hổ gãi gãi đầu, " cần cảm ơn, cần cảm ơn, đây là việc nên làm."

      Phượng Triêu Hoa cười cười hỏi, "Hôm nay ngoài hoa khôi ra còn có ai khác hiến nghệ nữa ?"

      "Có. Từ giờ ngọ đến giờ thân đều có nương lên đài hiến nghệ."

      "Sau giờ thân sao?" Phượng Triêu Hoa ngại học hỏi kẻ dưới trong lĩnh vực này.

      Nhị cẩu tử cười hề hề , "Sau giờ thân là dành cho những khách nhân…." Ngẫm nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy chuyện cùng Thất công tử nên văn nhã chút, vì vậy sửa lời , "Sau giờ thân các nương đều cần phải nghỉ ngơi. Cho nên hiến nghệ nữa."

      "Sau đó sao?" Đối với cách thức làm việc của thanh lâu ở Kinh Thành nàng quả thực còn lạ lẫm, cũng vô cùng tò mò.

      "Sau đó....Sau đó…" Nhị cẩu tử hết sức khó xử, vắt hết óc cũng biết nên miêu tả chuyện nam nữ trong thanh lâu này như thế nào cho văn nhã.

      Phượng Triêu Hoa giương mắt nhìn dáng vẻ khó xử của Nhị cẩu tử, chợt hiểu ra điều gì đó, vểnh môi khẽ cười : "Sau đó làm những chuyện có qua có lại như trong thanh lâu vẫn thường hay làm, có phải ?"

      "Đúng đúng đúng! Chính là như vậy!" Nhị cẩu tử vỗ vỗ đầu ngốc của mình, trong lòng thở dài Thất công tử quả rất thông minh! Ánh mắt nhìn Phượng Triêu Hoa khỏi lại tăng thêm mấy phần kính nể.

      Thấy thế, Phượng Triêu Hoa càng vểnh môi lên cao, tiểu nhị ở Vân Nghê lâu này quả rất đáng .

      Bất thình lình ở dưới lầu vang lên vài tiếng chiêng the thé ‘xèng xèng xèng’.

      Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu mày nhướng mắt nhìn thấy gã sai vặt cầm chiêng trống gõ, mà phía sau bức rèm che màu hồng tùy ý rủ xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy nữ tử trang phục lộng lẫy ngồi trước đàn cổ. Xem ra, thời khắc no bụng phải sướng tai đến rồi.

      Chăm chú nhìn phía dưới, Phượng Triêu Hoa đột nhiên cảm thấy cái bàn sặc sỡ bắt mắt kia có phần hơi giống lôi đài tỷ võ, vì vậy khỏi nghĩ tới trận tỷ võ kén rể vào ba tháng sau của Nhị tỷ ở tận Nam Lăng xa xôi, đến chừng đó, bằng giá nào cũng thể bỏ qua.

      say sưa suy nghĩ từng hồi tiếng đàn văng vẳng vọng tới, khi du dương uyển chuyển, khi như nước chảy qua cầu, rồi bất ngờ như thác nước trút thẳng xuống ngừng, ngay sau đó lại chuyển thành suối nguồn róc rách chảy mãi dứt. Dần dần, nhạc dạo của tiếng đàn chuyển thành ai oán, như thể trong lòng chủ nhân có vạn mối u sầu, dù bày tỏ thế nào cũng hết. Tại thời điểm cả Vân Nghê lâu giăng đầy nỗi bi thương tiếng đàn đột ngột dừng lại

      Phượng Triều Hoa nhíu mày, mặc dù nàng chưa từng nghe qua nhạc khúc này, nhưng nàng khẳng định, ca khúc này vẫn chưa hết.

      Lúc này, giọng nữ dịu dàng, uyển chuyển vang lên: “Tối qua, Minh Nguyệt suy nghĩ viết lời ca khúc, nhưng chỉ viết ra được đoạn , nghĩ mãi vẫn ra đoạn sau nào cho thích hợp. Vì vậy, muốn nhân cơ hội này, lãnh giáo các vị văn nhân, nhã sĩ.

      Lời Minh Nguyệt vừa dứt, liền có giọng cợt nhã vang lên: “Nếu đối ra được đoạn sau, có lợi ích gì hay ?”

      cần nhìn cũng biết người chuyện là ai. Phượng Triều Hoa nâng chung trà lên nhấp hớp, khóe mắt hờ hững liếc qua bộ mặt cười dâm đãng Trần Thanh Phi mà trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét, Tại sao khi xưa có thể mù quáng tán thành, để Phượng Vũ Tuyết gả cho ?

      Minh Nguyệt : “Ai đưa ra được đoạn sau thích hợp nhất, tối nay Minh Nguyệt cùng người đó…”

      Dưới đài xôn xao hẳn lên, nhốn nháo nóng lòng muốn thử.

      “Du hồ…” Hai chữ sau cùng của Minh Nguyệt mang theo ý cười .

      “Phụt…” ít công tử bên dưới đài bị câu này làm cho sặc trà rượu đỏ mặt.

      Phượng Triều Hoa nhếch môi, Minh Nguyệt này tuyệt đối lá cố ý.

      Trần Thanh Phi lại : “ Có thể cùng mỹ nhân du hồ, làm uổng phí ánh trăng mê người của đêm nay”.

      Xưa nay luôn giữ bình tĩnh như Phượng Triều Hoa suýt chút nữa cũng bị lời của Trần Thanh Phi làm cho sặc nước, làm sao biết tối nay ánh trăng rất mê người? Biết đâu chừng, sương mù lượn lờ làm lu mờ ánh trăng sao? Có điều, nếu quả như thế, cũng vừa vắn xứng với ý nguyện và con người cửa . Bởi vì, đêm đen gió mát rất dễ làm chuyện xấu.

      Lúc này, Minh Nguyệt : “Công tử coi trọng rồi”.

      “Đừng nhiều lời nữa, mau đưa ra đoạn ”.

      “Đúng vậy, đúng vậy, mau ra đoạn .”

      Giữa những tiếng ồn ào thúc giục, Minh Nguyệt thướt tha chầm chầm đọc lên…

      “Mưa như lệ rơi từng giọt cửa. Gió mưa cùng tới mỗi khi đêm về, mưa nặng hạt tựa như gió đêm liêu, gió cung rồi cũng đến.”

      Lời ngâm vừa dứt, dưới đài liền vang vọng tiếng thổn thức, hô to hảo tài tình. Mấy tiểu nha hoàn cũng bắt đầu phát giấy và bút mực cho người xem.

      “Thất công tử có đối ?” Nhị cẩu tử hỏi với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

      Phượng Triều Hoa vốn chỉ muốn xem trò vui, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tha thiết ký thác toan bộ hy vọng của Nhị cầu tử đột nhiên cảm thấy, nếu nàng tham dự trận này đoạt giải nhất đúng là thiên lý bất dung.

      do dự, nha hoàn bỗng nhiên vào cửa, trình lên giấy và bút mực, lễ phép : “ nương nhà ta kính xin Thất công tử chỉ giáo.”

      Phượng Triều Hoa thở dài, xem ra Minh Nguyệt này có chuẩn bị từ trước, nhất định ép nàng được từ chối.

      “Thất công tử đầy bụng kinh luân, khẳng định có thể giành được coi trọng của Minh Nguyệt nương” Giọng điệu Nhị cẩu tử rất hâm mộ.

      Phượng Triều Hoa nhàn nhạt cười, trêu ghẹo : “Ta đối xong, sau đó đề tên của ngươi lên, có được ?”

      “Thất công tử đừng mang tiểu nhân ra đùa mà”. Nhị cẩu tử đỏ mặt .

      Khóe miệng Phượng Triều Hoa khẽ nhếch lên, lạnh nhạt : “Mài mực”.

      Nhị cẩu tử mừng rỡ, vội vàng mài mực.

      Nha hoàn kia nhanh chóng trải rộng giấy ra dâng bút.

      Phượng Triều Hoa nhấc bút lên, nghĩ ngợi nhiều liền hí hoáy lướt nhanh viết xuống chuỗi chữ, cuối cùng ngưng mắt nhìn chút, rồi : “Cầm đưa cho Minh Nguyệt nương”.

      Nha hoàn có phản ứng, ràng còn rơi vào trạng thái kinh ngạc cực độ, vẻ mặt dám tin. Tối qua, nương trầm tư suy nghĩ hơn nửa đê,m vẫn bôi rối khó hiểu. Còn Thất công tử chỉ trong chớp mắt đối xong đoạn sau? Chuyện này…chuyện này…

      Phượng Triều Hoa đặt bút xuống, lặp lại: “Cầm đưa cho Minh Nguyệt nương”.

      “À, vâng” Nha hoàn vội vàng thổi thối nét mực giấy, sau đó cầm .

      Nhị cẩu tử cười hì hì, : “ Công tử lợi hại”.

      Phượng Triều Hoa nhàn nhạt cười, từ chối cho ý kiến. Tiếp tục phẩm trà.

      Chỉ chốc lát sau, đại thể đối được có gì để , còn đối được cũng cần đối nữa. Tất cả mọi người an tĩnh chờ Minh Nguyệt tuyên bố kết quả cuối cùng.

      Minh Nguyệt : “ Minh Nguyệt rất tâm đắc với đoạn đối sau của hai vị công tử”.

      “Hai vị nào?” Trần Thanh Phi rất nóng lòng muốn biết.

      “Long công tử cùng Phượng công tử”

      “Long – Phượng nào chứ, sao ta chưa bao giờ nghe Kinh Thành có nhân vật như thế?” Trần Thanh Phi đen mặt .

      Minh Nguyệt : “Minh Nguyệt chỉ nhận chữ, nhận người”. Giọng rất lạnh nhạt.

      “Vậy hãy để cho mọi người mở mang chút về doạn đối sau của Long – Phượng công tử ”. Dưới đài bắt đầu ồn áo lên.

      “Đương nhiên rồi.” xong, Minh Nguyệt bảo nha hoàn bên cạnh đọc lên cho mọi người nghe.

      “Đoạn đối sua của Phượng công tử là: Lòng như gấm vùi lấp trong áng mây. Mãi đến khi hoa đào mận nở rộ, lòng tựa hồ nước hơn cả hoa sáng ngời, ai gợi lên nguồn sóng trào.”
      Last edited by a moderator: 8/9/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Long - Phượng tranh phong
      Edit: TieuKhang


      “Hay!” Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      Nha hoàn lại , “Đoạn đối sau của Long công tử là: Sơ bát nguyệt, bán kính thượng thanh tiêu. Tà ỷ họa lan kiều bất ngữ, ám di mai ảnh quá hồng kiều, quần đái bắc phong phiêu*.”

      * Bài thơ là bài Vọng Giang Nam - Vịnh Huyền Nguyệt của Nạp Lan Tính Đức tự Dung Nhược. Ở VN chưa có bản dịch của ông, editor cũng kg dám edit lung tung đành để nguyên phiên .

      Nghe vậy, đáy mắt Phượng Triêu Hoa thoáng qua tia ngạc nhiên lẫn tán thưởng, đột nhiên muốn nhìn trộm chủ nhân bài đối. Có thể làm ra câu đối sâu sắc như thế nhất định phải hạng người nông cạn.

      Lúc này, dưới đài lại có người reo hò lên, “Nếu Long - Phượng công tử thắng bại khó phân, hay là so tài thêm ván nữa .”

      “Đúng vậy, đúng vậy, ai thắng người đó có thể ôm mỹ nhân về.” Mọi người bắt đầu mặc sức trêu chọc.

      Minh Nguyệt : “Minh Nguyệt cũng có ý đó. biết ý hai vị công tử thế nào?”

      “Tại hạ nguyện ý thử lần.” Giọng từ phòng chữ Thiên thứ hai ở vọng xuống.

      Phượng Triêu Hoa cả kinh, giọng của người này vô cùng có lực, trong trầm khàn bình ổn mang theo vài phần quyến rũ, khác hẳn với giọng của Thái tử, giảm chút phóng đãng ngang tàng, tăng thêm vài phần ôn tồn tao nhã, nhưng đều dễ nghe như nhau và có nét riêng biệt của nhau. Đột nhiên Phượng Triêu Hoa ảo não nhíu mày, nên đem Thái tử ra so sánh, nên…

      “Ý của Phượng công tử thế nào?” Minh Nguyệt .

      Phượng Triêu Hoa sực tỉnh, lạnh nhạt , “ cần. Có thể nghe khúc của Minh Nguyệt nương rất thỏa mãn rồi.”

      “Công tử xem thường Minh Nguyệt?” Giọng Minh Nguyệt có chút hờn tủi.

      Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu mày : “ phải như thế.”

      “Vậy vì sao muốn tranh cao thấp cùng Long công tử?”

      Bởi vì cần thiết phải tranh. Tuy nhiên, giải thích như vậy chắc chắn Minh Nguyệt hài lòng. như vậy, Phượng Triêu Hoa cũng phí lời nữa, thở dài tiếng, lạnh nhạt , “ nương ra đề .”

      “Minh Nguyệt cầu gì. Hai vị công tử mỗi người tùy ý làm đoạn, để tất cả tân khách có mặt ở đây cùng giám định và thưởng thức, như thế nào?”

      “Được!” Dưới đài đồng loạt lên tiếng tán thành.

      Chốc lát, giọng từ phòng chữ Thiên thứ hai vang lên.... “Phi quỳnh bạn lữ, ngẫu biệt châu cung, vị phản thần tiên hành chuế. Thủ thứ sơ trang, tầm thường ngôn ngữ, hữu đắc kỷ đa xu lệ. Nghĩ bả danh hoa bỉ. Khủng bàng nhân tiếu ngã, đàm hà dung dịch. Tế tư toán, kỳ ba diễm hủy, duy thị thâm hồng thiển bạch nhi dĩ. Tranh như giá đa tình, chiêm đắc nhân gian, thiên kiều bá mị*.” Đột nhiên dừng lại , “Đưa cho Minh Nguyệt nương”.


      *Đây là bài Ngọc Nữ Diêu Tiên Bội của Liễu Vĩnh – Ông là khách làng chơi mà tới khi chết vẫn còn được các kỹ nữ lo lắng, Liễu Vĩnh được mệnh danh là “ông Vua trong chốn thanh lâu”


      “Khá khen cho thiên kiều bá mị!” Ý cười mặt mọi người trở nên còn đơn thuần.


      “Long công tử quá khen”. Trong giọng Minh Nguyệt giấu vẻ thẹn thùng kiều.


      Phượng Triêu Hoa cũng cười, cảm xúc lắc lắc đầu : “Dịch ngoại đoạn kiều biên, tịch mịch khai vô chủ. Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, canh trứ phong hòa vũ. Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhậm quần phương đố. Linh lạc thành nê niền tác trần, chích hữu hương như cố*. (*Bài bói toán Vịnh Mai của Lục Du)


      Vừa dứt lời, toàn trường im phăng phắc.


      Qua lúc lâu, giọng phá tan yên tĩnh. “Phượng công tử xuất chúng, Long mỗ tự thẹn bằng.” xong, tự mình tới phòng chữ Thiên thứ nhất.


      Phượng Triêu Hoa ngước mắt lên, bất ngờ đối diện với đôi mắt đen láy, liếc nhìn xuống nữa, mặt lạnh như trăng, mắt sáng như sao, trong đầu bất giác ra từ - Nam nhân họa thủy.


      Phượng Triêu Hoa bị suy nghĩ của chính mình chọc cho cười, nhếch môi mỉm cười thản nhiên , “Long công tử quá khen.”


      Long Liễm Thần đợi mời tự ngồi xuống : “Tại hạ Long Kiếm Hi, các hạ chắc hẳn chính là Phượng thất thiếu trong Thất công tử tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Lăng.”


      Tuy Phượng Triêu Hoa rất kinh ngạc về nhạy bén của y, nhưng mặt vẫn đổi sắc cười , “ ngờ biệt danh nho của Phượng thất lại có thể truyền tới tai Long công tử, là vinh hạnh.”


      Long Liễm Thần nhướng mày kiếm : “Biệt danh của Phượng thất thiếu .”


      “Đó là ở Nam Lăng.” Đây là lần đầu tiên nàng dùng thân phận Phượng thất xuất ở Kinh thành.


      “Vừa khéo tại hạ cũng từ Nam Lăng tới đây.”


      “Ồ?” Phượng Triêu Hoa nhướng mày, sao nàng chưa từng nghe Nam Lăng có nhân vật tên Long Kiếm Hi này?


      “Tại hạ là vô danh tiểu tốt, Thất thiếu chưa nghe qua cũng là chuyện đương nhiên.” Long Liễm Thần tốt bụng giúp nàng tìm lý do.


      “Cũng có thể là thế ngoại cao nhân.” Phượng Triêu Hoa trêu ghẹo .


      Nghe vậy, Long Liễm Thần hơi sững người, sau đó thoải mái cười to : “Từ nay về sau, nhất định Long mỗ tự xưng là thế ngoại cao nhân.”


      Phượng Triêu Hoa hời hợt cười cười, nhìn dưới đài nhắc nhở, “Minh Nguyệt nương mong ngóng trông chờ.”


      Long Liễm Thần nhướng mày : “Mỹ nhân dễ kiếm, tri kỷ khó tìm.”


      “Long công tử luôn xem những người qua đường như bèo nước gặp nhau là tri kỷ sao?”


      “Thất thiếu là người qua đường sao?” Long Liễm Thần nghiêm túc hỏi.


      Trong đôi mắt sóng nước chẳng xao của Phượng Triêu Hoa thoáng qua chút tăm tối khó hiểu, nhưng rất nhanh liền biến mất ở cái chớp mắt, lạnh nhạt , “Ít nhất, là khách qua đường ở Kinh Thành.”


      Long Liễm Thần cau mày, ngay sau đó chuyển thành mỉm cười : “Nam Lăng là địa phương tốt.”


      “Vậy sao?” Phượng Triêu Hoa nhếch môi, nâng chung trà lên uống cạn, tâm tư chuyển lạnh. Nam Lăng còn vinh quang như bề ngoài nữa rồi.


      Lúc này, tiếng của Minh Nguyệt truyền đến, “Long công tử, Phượng công tử.”


      Phượng Triêu Hoa giương mắt, lễ phép chào hỏi, “Minh Nguyệt nương.” Tuy có mang theo khăn che mặt, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp thiên kiều bá mị ở đằng sau tấm khăn che mặt. Vong eo suông thẳng, cằm hơi nhếch, đều thể vẻ cao ngạo của chủ nhân, như điểm sáng giữa muôn ngàn bui hoa, vô cùng bắt mắt.


      Phượng Triêu Hoa nén được chuyển ánh mắt bội phục nhìn sang người đàn ông họ Long bên cạnh Bài thơ hình dung về Minh Nguyệt rất thích hợp.


      Dường như đọc hiểu được thâm ý trong mắt Phượng Triêu Hoa, Long Liễm Thần nhếch môi khiêm tốn cười tiếng, cũng đáp lại nàng ánh mắt như thế.


      Phượng Triêu Hoa cả kinh, ngoài Tam ca, y là người đầu tiên có vẻ ăn ý với nàng. Vì thế, hảo cảm dành cho y cũng tăng thêm mấy phần, dĩ nhiên, việc này liên quan đến tình cảm nam nữ. Người có tướng mạo xuất chúng vốn rất dễ dàng chiếm được hảo cảm từ người khác, huống chi người kia còn cùng mình có hai lần tâm ý tương thông như vậy.


      Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa rời mắt, giọng điệu buồn bã : “Thất công tử ghét bỏ Minh Nguyệt rồi sao?”


      Phượng Triêu Hoa giật mình, lúc trông thấy ánh mắt Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy lúng túng khó xử, khẽ nhíu mày, điềm nhiêm như , cúi đầu thưởng thức trà. Lặng lẽ né tránh đôi mắt cong cong ầng ực nước đắm đuối như đưa tình kia, thờ ơ , “Minh Nguyệt nương cớ sao ra lời ấy?” Đây phải là lần đầu tiên đón nhận ánh mắt ái mộ của con , nhưng là lần đầu tiên cảm thấy mất tự nhiên. Ánh mắt của nàng ta tựa hồ lên án điều gì.


      Đột nhiên trong đầu thoáng câu – Bội tình bạc nghĩa! Phượng Triêu Hoa bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình, sao này lại tố cáo nàng bội tình bạc nghĩa đây?
      Last edited by a moderator: 11/9/14

    3. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      hê hê, có chương mới lun

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: nhận ra cố nhân
      Edit: Băng
      Beta: TieuKhang


      đùa với công tử đấy.” Minh Nguyệt ra vẻ thoải mái, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa giương mắt nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy cặp mắt kia có chút quen thuộc, chẳng lẽ là người quen cũ?

      Lúc này, Long Liễm Thần : “Long mỗ được lọt vào mắt Minh Nguyệt nương sao?”

      Minh Nguyệt bây giờ mới ý thức được mình thất lễ, áy náy khẽ nhún người : “Minh Nguyệt ra mắt Long công tử.”

      nương quyết định muốn cùng ai kia kết giao tương đồng sao?” Long Liễm Thần biết còn cố hỏi.

      Minh Nguyệt trả lời, ánh mắt vẫn gửi gắm cho Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa im lặng , nếu sớm biết rước lấy hoa đào giả thế này, nàng nhất định ở lại tham gia náo nhiệt. Xưa nay, nàng hề ưa thích ồn ào.

      bằng hữu của ta ở Kinh Hồ có chiếc thuyền tư, biết Thất Thiếu cùng Minh Nguyệt nương có đồng ý nể mặt hay ?”

      Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ vuốt vuốt lông mày, thản nhiên , “Long công tử thịnh tình như thế, Phượng mỗ cung kính bằng tuân mệnh.” Thay vì nam quả nữ ở đây với Minh Nguyệt, chẳng thà cùng mọi người, cũng tránh cho lúng túng nhìn nhau chẳng biết gì. Nhưng nếu có thể lựa chọn, nàng muốn về nhà ngủ hơn.

      “Vậy quyết định như thế. Xế chiều hôm nay, hẹn ở bờ tây Kinh Hồ, gặp về.” Long Liễm Thần .

      Minh Nguyệt thản nhiên cười cười : “Đa tạ ý tốt của Long công tử.” Vẻ buồn bã trước đó còn, trong đôi mắt sáng ngời kia lóe lên nét đoan trang và sáng suốt, cùng với chút cởi mở hiểu biết của nhi nữ giang hồ.

      Thấy chuyện xong, Phượng Triêu Hoa muốn thoát thân, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng cầu xin, “Ngài thể lên.”


      Là giọng của Nhị Cẩu Tử. Lúc này Phượng Triêu Hoa mới phát , biết Nhị Cẩu Tử ra ngoài từ lúc nào.

      “Tại sao thể lên? Chẳng lẽ Vân Nghê lâu muốn làm ăn nữa sao?”

      Trần Thanh Phi? Phượng Triêu Hoa nhíu mày, khi nãy lòng từ chối thịnh tình của Minh Nguyệt quên . Nhưng nơi này phải là chỗ để tính sổ. Tạm thời nàng chưa muốn bại lộ thân phận.

      “Đây là quy củ.” Nhị Cẩu Tử dùng thân thể ngăn lại ở đầu hành lang, ngăn cản cho Trần Thanh Phi tiếp tục lên lầu.

      “Quy củ là người định, cũng có thể sửa đổi.”

      “Chuyện này…” Nhị Cẩu Tử khó xử. Trần công tử là khách quen của nơi này, hơn nữa còn là Đại thiếu gia phủ Thái Phó, đắc tội nổi. Nhưng bên trong là công tử nhà mình, càng thể quấy nhiễu.

      Lúc này Vân nương đúng lúc bước ra phía trước hòa giải : “ chút nữa Tứ đại hoa khôi của Vân Nghê lâu chúng tôi lên đài hiến nghệ, ngài thích ai cứ mặc sức mà chọn lựa, sao hả?”

      Trần Thanh Phi hất cằm : “Bà cho rằng bản công tử thiếu đàn bà sao?”

      “Vậy ngài…”

      “Để Long - Phượng công tử ra ngoài gặp mặt cùng mọi người. Dù thế nào cũng phải để cho mọi người biết bị bại bởi người nào.” Trần Thanh Phi .

      “Phải đó. Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại tài ba đến thế.” Người lầu dưới bắt đầu ồn ào lên.

      “Cho Trần công tử vào . có gì mờ ám mà dám gặp.” Long Liễm Thần thản nhiên .

      Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu mày, trong lòng biết nếu còn cự tuyệt cầu của Trần Thanh Phi nữa chỉ rước lấy phiền toái nhiều hơn, nên có lên tiếng phản đối, cúi đầu chậm rãi châm trà để tránh đụng mặt .

      Trần Thanh Phi vừa vào cửa liền dùng thái độ lớn lối coi ai ra gì mở miệng , “Tại hạ Trần Thanh…Thanh…Thanh…” Sắc mặt bỗng nhiên trắc bệch, hai mắt chứa đầy hoảng sợ nhìn Long Liễm Thần, luống cuống đứng im tại chỗ.

      Long Liễm Thần thản nhiên liếc cái, mặt mỉm cười như gió xuân ấm áp, môi mỏng khẽ mở: “Trần Thanh công tử?”

      Trần Thanh Phi bỗng trợn to mắt, hồi lâu mới hoàn hồn, phải Thái tử sao? phải Thái tử…Nhị đệ Minh Hiên từ vào cung làm bạn học cùng Thái tử, vì vậy với Thái tử cũng xa lạ gì. Mặc dù diện mạo giống nhau như đúc, nhưng giọng của Thái tử phải như thế.

      “Trần công tử nhìn đủ chưa?” Long Liễm Thần hỏi.

      “Nhìn…nhìn đủ rồi.” Mặc dù giọng giống nhau, nhưng vẫn cẩn thận tốt hơn. Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Trần Thanh Phi thay bằng vẻ mặt nịnh hót : “Hai vị công tử cứ từ từ hàn huyên, từ từ hàn huyên.” xong, nhanh chóng lui ra ngoài. Gần tới cửa bị vấp bậc cửa khiến chút nữa ngã lăn lóc. Nhìn chẳng ra làm sao.

      Cho rằng Trần Thanh Phi xa, Phượng Triêu Hoa mới từ từ ngẩng đầu lên, đối với thái độ khác thường của Trần Thanh Phi cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng hỏi nhiều.

      Nhưng Minh Nguyệt nhìn thấy rất ràng, Trần Thanh Phi hiển nhiên là bởi vì sinh lòng sợ hãi, ràng chính là vì vị Long công tử trước mắt này. Người có thể khiến cho công tử phủ Thái Phó e sợ, thân phận nhất định tầm thường. Chỉ là, có giúp được mình ?

      Đặt tách trà xuống, Phượng Triêu Hoa có chút mệt mỏi nhíu mày, đứng dậy nhàn nhạt : “Tại hạ còn có việc, xin cáo từ trước.”

      Long Liễm Thần định mở miệng lưu y lại, nhưng nhìn thấy vẻ khó chịu trong mắt y nên đành gật đầu , “ tiễn.”

      “Minh Nguyệt tiễn Thất công tử.” Minh Nguyệt đứng dậy, vẻ mặt kiên trì .

      Trong lòng Phượng Triêu Hoa biết thể từ chối, liền mặc kệ nàng ta, : “Đa tạ.”

      Hai người trước sau xuống lầu, vô cùng ăn ý ai lên tiếng. Phượng Triêu Hoa vì thế cảm thấy vui mừng Minh Nguyệt lại dội cho nàng chậu nước lạnh…

      “Thất thiếu…”

      Phượng Triêu Hoa đứng lại, bị hai chữ ‘Thất thiếu’ làm kinh sợ, lẽ là người quen cũ? Chỉ có bằng hữu giang hồ mới gọi nàng là Thất thiếu, những người khác đều xưng là Thất công tử.

      “Huynh nhớ ta sao?” Minh Nguyệt hỏi.

      Phượng Triêu Hoa quay đầu lại, tiếp tục bước xuống lầu, nhưng bước chân chậm hẳn lại, cố gắng nhớ lại từng khuôn mặt có giao tình. Hồi lâu, vẫn nghĩ ra người nào có thể có cặp mắt giống như vậy.

      nương mời trở về .” Khi đáp xuống bậc thang cuối cùng Phượng Triêu Hoa quay đầu lại lễ phép .

      Minh Nguyệt sâu sắc nhìn nhìn Phượng Triêu Hoa : “ thong thả.”

      Phượng Triêu Hoa chỉ khẽ gật đầu, sau đó về hướng đại sảnh, phất tay ra dấu với Nhị Cẩu Tử.

      “Thất công tử.” Nhị Cẩu Tử vô cùng vui sướng chạy tới.

      Phượng Triêu Hoa thản nhiên quét mắt nhìn đại sảnh, sau đó rỉ tai với Nhị Cẩu Tử lúc, cuối cùng , “Trừ cái mặt ra, chỗ nào cũng được.”

      “Vâng…” Nhị Cẩu Tử nhìn cái tên ỷ thế hiếp người kia khó chịu rất lâu rồi.

      Phượng Triêu Hoa vừa lòng gật đầu : “Sau gặp Vân nương lấy tiền thưởng.” Dứt lời, vô cùng bình tĩnh rời khỏi Vân Nghê lâu.
      Last edited: 10/9/14

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      ế ề, chị chỉnh ai đấy nhỉ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :