1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 115 – Hồng lâu kinh hồn 2
      Hoa ma ma vừa muốn xoay người rời , cửa phòng đột nhiên bị phá, Tư Mã Tuấn Lỗi cả người tản ra lãnh bức người, mâu quang đầy hàn khí, làm cho người ta sợ hãi, tiêu sái tiến vào. Phía sau quan quân vây quanh Hồng lâu bắt đầu tìm kiếm.

      biết Vương gia đại giá quang lâm, thể tiếp đón từ xa.’ Hoa ma ma,trấn định lại, khuôn mặt tươi cười đón chào.

      ‘Bổn vương có thời gian đôi co với ngươi, mau, Vương phi ở nơi nào? Nếu nàng bình an vô bổn vương còn có thể lưu lại cho ngươi mạng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm vào bà ta, con ngươi đen hoang mang ngoan, chỉ muốn Hàn Ngữ Phong bình an vô .

      ‘Vương gia, ta chưa thấy qua Vương phi, nếu nhìn thấy Vương phi, có mười lá gan ta cũng dám giấu nàng.’ Hoa ma ma trong lòng bối rối, nhìn có chút sợ hãi.

      ‘Ngươi ? Bổn vương có thời gian dông dài với ngươi, nếu ngươi , bổn vương lập tức lấy mạng của ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ dùng lực đạo tóm lấy cổ bà ta, biết chỉ hoãn thêm chút thời gian nữa, Hàn Ngữ Phong thêm phần nguy hiểm.

      ‘Vương … Gia . . Ta biết.’ Hoa ma ma sắc mặt đỏ bừng, gian nan cho hết lời, nàng quyết tâm tiết lộ, ra còn có thể giữ được mạng sống.

      ‘Vương gia, lục soát kỹ nhưng phát Vương phi.’ Cổ tướng quân đến, giọng .

      phát người, liệu nàng có gặp bất trắc. Nghĩ vậy Tư Mã Tuấn Lỗi trong mắt hàn khí càng đặc hơn, buông Hoa ma ma ra, đột nhiên giương giọng : ‘Phân phó xuống, ai cung cấp manh mối về Vương phi thưởng ngàn hai hoàng kim.’

      ‘Dạ Vương gia.’ tên quan binh lên tiếng trả lời, đến ngoài cửa ở phía dưới lầu hô to: ‘Ai cung cấp manh mối về Vương phi được Vương gia thưởng ngàn hai lượng hoàng kim.’

      ngàn hai lượng hoàng kim.’ dưới lầu xôn xao trận, người bình thường tháng cũng kiếm nổi trăm lượng, tên nô tài kia tâm động, liền chạy lên lầu: ‘Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân biết.’

      .’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn tên nô tài quỳ gối trước mặt, lạnh giọng ra lệnh, ai cũng thể hiểu được trong lòng lo lắng như thế nào.

      Hoa ma ma nhìn tên nô tài trước mặt, đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, xong rồi, hết thảy đều xong rồi.

      ‘Vương gia, Hoa ma ma quả đưa Vương phi giam trong sương phòng tại đây. Khi Cổ tướng quân tới, Vương phi còn bị trói.’ tên nô tài thân thể run rẩy .

      ‘Người giờ ở đâu?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm đồm tra hỏi , nàng ở trong này sao, màn tra tấn ở thanh lâu cũng rất hiểu biết .

      biết, nhưng tiểu nhân cũng thấy ai mang Vương phi ra ngoài.’ Tên này khẳng định trả lời.

      ‘Ngươi còn dám lừa bổn vương, ai ra ngoài sao giờ lại thấy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi giận tím mặt.

      ‘Vương gia tiểu nhân đều là .’ tên nô tài gào khóc thảm thiết.

      ‘Vương gia, ta có thể khẳng định lời .’ Cổ tướng quân ở bên nhăn mày nhíu mặt, cũng khẳng định có ai từ nơi này ra ngoài.

      Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Hoa ma ma bên cạnh: ‘. Ngươi đem Vương phi đến chỗ nào?’

      ‘Ta chưa từng gặp Vương phi, oan uổng nha. Vương gia, là tên nô tài kia ham tiền thưởng nên mới bừa, người phải làm chủ cho ta.’ Hoa ma ma là người đàn bà chanh chua, bộ dáng khóc lớn luôn mồm kêu oan uổng.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn vậy, trong lòng giận dữ, đánh chưởng vào ngực, bà ta phun ra ngụm máu tươi rồi thân hình run rẩy ngã xuống đất.

      ‘Vương gia ngươi đánh chết ta cũng sao, còn có Vương phi của người chôn cùng ta, dù sao ta vẫn có lời.’ Hoa ma ma khóe miệng vẫn chảy máu, cười lạnh .

      ‘Ngươi. Đáng chết.’ Tư Mã Tuấn Lỗi xong lại đánh thêm chưởng, Hoa ma ma hộc máu mà chết.

      ‘Vương gia tại nên làm gì bây giờ?’ Cổ tướng quân mặc dù có chút trách cứ nên đánh chết bà ta, đánh chết cũng chẳng khác nào mất manh mối cứu Vương phi, nhưng lại dám mở miệng, dù sao cũng là Vương gia.

      Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen ngoan mị đột nhiên nghĩ đến mật thất, nơi này hẳn là có mật thất, nếu Hàn Ngữ Phong vô cớ biến mất.

      ‘Người đâu, xem xét nơi này kỹ cho bổn vương, nhất định có mật thất.’

      ‘Mật thất.’ Cổ tướng quân thể bội phục , chạy nhanh phân phó mọi người cùng nhau lục soát kỹ càng. Tư Mã Tuấn Lỗi nóng vội lo lắng, đứng ở lầu chờ đợi .

      Bỗng nhiên biết là ai trong lúc vô ý ở bên giường động vào nút nào đó, làm cơ quan mở ra, hết thảy mọi người đều sửng sốt.

      Tư Mã Tuấn Lỗi dẫn đầu tiêu sái xuống, Cổ tướng quân và binh lính theo phía sau.

      Trương Hổ và Lý Báo kéo Hàn Ngữ Phong bị trói chặt, cơ quan này nguyên lai vẫn thông đến sông đào ngoài thành, trách được Hoa ma ma đem nàng ném xuống sông.

      đến chỗ sông đào, Lý Báo nhìn thấy Hàn Ngữ Phong xinh đẹp như hoa, sắc tâm nổi lên, lặng lẽ đến bên người Trương Hổ: ‘Hổ ca, ngươi xem, cứ như vậy để nàng chết rất đáng tiếc. Chi bằng làm cho chúng ta cùng vui sướng sau đó mới đem nàng ném xuống sông.’

      Trương Hổ cũng vốn háo sắc, nghe được đề nghị của Lý Báo, lập tức ăn nhịp với nhau: ‘Như vậy ? Người đẹp như vậy mà chỉ để ném xuống sông ta cũng rất luyến tiếc.’

      Hai người trao đổi cái ánh mắt, cùng nhau cười vang, tới chỗ Hàn Ngữ Phong.

      Hàn Ngữ Phong tay bị buộc chặt, miệng cũng bị bịt lại, ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ từng bước đến, cuống quít lui về phía sau, xoay người định bỏ chạy.

      ‘Mỹ nhân ngươi chạy đâu?’ Lý Báo xoay người cái đến trước mặt nàng, ở phía sau Trương Hổ từng bước tới gần.

      ‘Mỹ nhân ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta rất ôn nhu, ha ha.’ Trương Hổ cười lớn, thân thủ bắt lấy cánh tay nàng.

      Lí Báo cũng từ phía sau ôm lấy nàng, Roạt tiếng, quần áo người bị kéo xuống, lộ ra bờ vai nõn nà.

      Hàn Ngữ Phong miệng thể kêu, thân thể thể giãy dụa, chỉ có tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 116 – Hồng lâu kinh hồn 3
      Lý Báo đột nhiên dừng lại, đôi tay thô ráp cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng, : “Người đẹp như vậy giọng nhất định là rất thánh thót, dịu dàng. Chi bằng ngươi cho gia nghe, để cho gia mở rộng tầm mắt.” xong liền tay kéo miếng vải bịt miệng của nàng ra.

      “Buông ta ra, đồ súc sinh.” Có thể phát ra thanh , Hàn Ngữ Phong lập tức mở miệng mắng.

      “Buông ngươi ra, mỹ nhân người nhìn xem, ngươi đẹp, nhìn thấy da thịt trắng trẻo mịn màng của ngươi ta muốn cắn cái.” Trương Hổ vuốt ve cảnh xuân lõa lồ bên ngoài của nàng, trong mắt đều là dục hỏa.

      “Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra.” Hàn Ngữ Phong phun ngụm nước bọt lên mặt của .

      “Ba.” Trương Hổ vung tay tát vào miệng nàng, mắng: “Con mẹ nó, ngươi rượu mời uống, muốn uống rượu phạt vậy đừng trách ông khách khí, Lý Báo còn chờ gì nữa, mau cởi quần áo nó ra.”

      “Được, đúng rồi Hổ ca, ngươi trước hay là ta trước.” Lý Báo bên lấy tay dùng sức xé bỏ quần áo người nàng, bên nở nụ cười đê tiện, thương lượng với Trương Hổ.

      “Chúng ta cùng tiến lên, ha ha.”

      Hàn Ngữ Phong vô lực giãy dụa dưới ánh mắt thèm khát của bọn họ, nàng muốn chết để bảo vệ trong sạch, nhưng vừa mới mở miệng ra, còn chưa kịp cắn xuống cằm lập tức bị Lý Báo kẹp chặt.

      “Như thế nào? Muốn cắn lưỡi tự sát, ta cho ngươi biết, cho dù ngươi cắn lưỡi tự sát, ta cũng buông tha ngươi, giam thi (xxx với xác chết) ngươi nghe qua chưa? Ta cũng làm ít lần rồi.” Lời của Lý Báo thâm trầm đáng sợ.

      “Giam thi?” Trong mắt Hàn Ngữ Phong càng lên vẻ sợ hãi, đây là cái dạng người gì vậy? Trong lòng cảm thãy ghê tởm. Nàng nhìn thấy con sông bảo vệ thành cách đó xa đột nhiên nở nụ cười quyến rũ : “Nhị vị đại ca, ta bị trói chặt như vậy thoải mái, chi bằng các ngươi thả ta ra để ta hầu hạ các ngươi tốt.”

      ư? Mỹ nhân nghĩ thông suốt rồi sao?” Lý Báo dừng lại đôi tay xé bỏ quần áo của nàng để cởi dây thừng người nàng, dù sao nàng cũng chỉ là nữ tử chân yếu tay mềm làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.



      Khi được tự do Hàn Ngữ Phong vội vàng đứng lên lấy tay giữ chặt lại quần áo bị bọn họ xé ra trước đó, nàng cười quyến rũ : “ Nhị vị đại ca, nơi này tốt chi bằng chúng ta đến chỗ kia .” Nàng lấy tay chỉ vào bờ song cách nơi này xa.

      “Được, vậy ta nghe lời mỹ nhân.” Trương Hổ than thủ giữ chặt tay nàng.

      Hàn Ngữ Phong ghê tởm đến mức buồn nôn nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống để cùng với bọn họ đến bờ song cách đó xa, thầm nở nụ cười.

      “Mỹ nhân, tới nơi rồi, chúng ta bắt đầu nhanh , ta đợi được nữa rồi.” Lý Báo đứng ở bên cạnh vội vàng ôm lấy Hàn Ngữ Phong.

      “Chờ chút, để ta cởi quần áo.” Hàn Ngữ Phong đưa tay chậm rãi hướng về trước ngực, sau đó đùng cái xoay người chạy về hướng bờ song muốn nhảy xuống tự vẫn nhưng đột nhiên có người ở phía sau ôm chặt nàng lại sau đó ném nàng lên mặt đất.

      “Ba.” Hàn Ngữ Phong lại bị tát them cái nữa, nàng cố chịu đựng đau đớn lùi lại về phía sau.

      “Ngươi muốn đem chúng ta ra làm trò đùa, ngươi còn quá non tay , ngươi cho ta là kẻ ngu ngốc sao? tại đến lượt ta cùng ngươi chơi đùa nhé.” Trương Hổ xong liền nháy mắt với Lý Báo.

      Hai người lời nào nữa nhanh chóng cùng nhau động thủ xé bỏ quần áo người Hàn Ngữ Phong làm lộ ra bên trong cái yếm đỏ thẫm.

      Hàn Ngữ Phong nhìn thấy hai gương mặt tràn đầy dục vọng trước mắt sợ hãi tuyệt vọng kêu to tiếng: “ được………”

      Tư Mã Tuấn Lỗi mới vừa đến bên tai liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nàng, tiếng kêu vang vọng giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, chạy nhanh đến bờ song, nhìn thấy tình cảnh trước mắt làm cho máu trong người đều đông cứng lại.

      “Ba…Ba…” Hai chân liền đá văng Trương Hổ cùng Ly Báo, nhìn thấy khuôn mặt nàng bị đánh đến sưng to, quần áo bị xé rách lửa giận trong mắt bốc lên ngùn ngụt, muốn đem người khác ra cắn nuốt. cởi áo khoác bao bọc lại than thể nàng sau đó ôm lấy nàng.

      “Tránh ra, được đụng vào ta.” Hàn Ngữ Phong nhắm mắt lại, lệ chảy dài, kịch liệt giãy dụa.

      “Đừng sơ, Ngữ Phong. Là ta đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôn nhu ở bên tai nàng an ủi.

      Dường như nghe được thanh rất quen thuộc Hàn Ngữ Phong mở mắt ra nhìn thấy trước mặt chợt xuất Tư Mã Tuấn Lỗi , lập tức ôm lấy khóc rống: “Ta sợ lắm.”

      ‘Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi.’ Tmtl đau lòng nhìn nàng, làm sao có thể để cho nàng gặp phải lăng nhục như thế này lần nữa.

      Cổ tướng quân nhìn thấy tình cảnh trước mắt lập tức vung tay lên ra lệnh cho bọn thị vệ đuổi theo đằng sau lập tức lui trở về, thể để cho người ta nhìn thấy bộ dạng lúc này của Vương phi.

      đến hướng bọn Trương Hổ, Lý Báo nằm mặt đất ôm bụng thống khổ, nhanh tay bắt lấy bọn họ, muốn đem bọn họ lặng lẽ áp tải .

      ‘Chờ chút, cần phiền phức như vậy.’ Tư Mã Tuấn Lỗi gọi Cổ tướng quân lại, buông Hàn Ngữ Phong ra, đỡ nàng đứng lên, sau đó thân thủ rất nhanh hướng đến cổ của Trương Hổ, Lý Báo chỉ thấy bọn họ uốn éo và sau đó tiếng răng rắc vang lên thấy Trương Hổ, Lý Báo nằm chết thảm mặt đất.

      Hàn Ngữ Phong hoảng sợ khi nhìn thấy có hai người chết trước mặt mình, nàng thể tin được Tư Mã Tuấn Lỗi lại thản nhiên giết chết bọn họ. Cổ tướng quân tuyệt nhiên hề ngăn cản, tựa hồ như quen với cách hành xử của .

      ‘Vương gia, vậy mạc tướng cáo lui.’ Cổ tướng quân biết mình tại ở đây chỉ là dư thừa nên xin phép lui xuống.

      ‘Được.’

      Tư Mã Tuấn Lỗi lại ôm lấy Hàn Ngữ Phong , nàng lẳng lặng tựa vào trước ngực , nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, hình ảnh ấy cứ ra trước mắt làm nàng kiềm chế được mà rơi lệ, nghĩ đến mà sợ hãi nếu như đến chậm chút biết bây giờ nàng thành ra cái bộ dạng gì nữa ?

      ‘Cảnh nhi đâu ? Cảnh nhi có sao ?’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ tới Cảnh nhi, vội vàng ngẩng đầu hỏi.

      ‘Cảnh nhi sao, ngươi cần lo lắng, ngươi tốt nhất là lo lắng cho chính mình , nó tốt hơn ngươi nhiều.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, thành ra cái bộ dạng này mà còn lo lắng cho Cảnh nhi.

      Nghe được Cảnh nhi sao là nàng an tâm, đôt nhiên nàng lại nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, nhịn được lại rơi lệ.

      ‘Đừng khóc, ngươi khóc rất xấu a.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy đau lòng nhưng vẫn an ủi nàng, lời vừa thốt ra khỏi miệng liền có cảm giác khẩn trương.

      ‘Tại sao lâu như vậy ngươi mới đến cứu ta ? Ta sợ lắm ngươi biết ?’ Hàn Ngữ Phong vẫn có ngẩng đầu lên nhìn , gắt gao dựa vào ngực , nghe được tiếng tim đập của nàng cảm giác là an toàn.

      Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng làm nũng với , khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tình cũng trở nên tốt, : ‘ Lần sau như vậy nữa.’

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 117 Là hận hay ?
      Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Hàn Ngữ Phong thẳng về vương phủ, nhàng đặt nàng nằm ở giường.

      ‘Vương gia, để nô tỳ hầu hạ Hàn nương.’ Xuân Vũ đứng ở bên .

      Tư Mã Tuấn Lỗi suy nghĩ chút, để Xuân Vũ giúp nàng thay đổi quần áo cũng tốt, vừa đứng lên muốn rời tay đột nhiên bị Hàn Ngữ Phong nắm chặt lại, nhìn nàng mắt nhắm chặt, thân thể vẫn còn run rẩy như trước, sửng sốt sau đó : ‘Xuân Vũ, ngươi lui xuống trước .’

      ‘Dạ ! Vương gia, nô tỳ cáo lui.’ Xuân Vũ lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận.

      Tư Mã Tuấn Lỗi cởi bỏ giày, leo lên giường gắt gao ôm chặt để truyền hơi ấm cho nàng, dịu dàng bên tai nàng: ‘Ngươi an toàn rồi, kẻ ác bị trừng phạt thích đáng.’

      Hàn Ngữ Phong vẫn mơ mơ màng màng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, gắt gao tựa vào trước ngực , túm chặt lấy quần áo của , bên tai nàng đều là giọng trầm đáng sợ kia.

      “Như thế nào? Muốn cắn lưỡi tự sát, ta cho ngươi biết, cho dù ngươi cắn lưỡi tự sát, ta cũng buông tha ngươi, giam thi (xxx với xác chết) ngươi nghe qua chưa? Ta cũng làm ít lần rồi.”

      Nàng rống to lên tiếng, phóng thích nỗi sợ hãi trong lòng của mình.

      ‘Ngươi làm sao vậy? Hàn Ngữ Phong, ngươi mau tỉnh lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lay lay vai của nàng, muốn gọi nàng tỉnh lại.

      Hàn Ngữ Phong chợt mở to mắt, nhìn thấy trước mặt mình là Tư Mã Tuấn Lỗi, sợ hãi trong mắt dần dần bị đẩy lui xuống. ‘Oa…’ nàng ôm khóc lớn lên.

      Nàng khóc lâu, cho đến khi tiếng khóc chậm rãi rồi ngừng hẳn rốt cuộc nàng cũng ngủ say.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, thâm tình : ‘ Ngủ , về sau bao giờ….xảy ra chuyện như vậy nữa, bổn vương nhất định bảo vệ ngươi tốt, cho ngươi phải chịu chút thương tổn nào.’

      Hàn Ngữ Phong trong lúc ngủ mơ hoàn toàn biết thời điểm nàng gặp phải đau khổ cũng chính là thời điểm nàng tiếp nhận được phần thâm tình.

      ngày mới rốt cuộc bắt đầu.

      Hàn Ngữ Phong chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy trước mắt tất cả đều quen thuộc, nàng biết phải nàng nằm mơ, nàng trở lại, Tư Mã Tuấn Lỗi cứu nàng.

      Nhìn bên người vẫn còn lưu lại hơi ấm, nàng biết vừa mới rời , bồi nàng buổi tối, những lời ôn nhu phát ra bên tai nàng có phải là do ?

      Nàng hiểu, vì cái gì trong lúc nàng gặp phải nguy hiểm người đầu tiên nàng nghĩ đến lại là Tư Mã Tuấn Lỗi, mình phải hận sao ? Tại sao khi xuất trước mặt mình, lúc đó trong lòng nàng có cảm giác là an toàn.

      ‘Hàn nương, ngươi tỉnh rồi, có muốn tắm rửa hay , nước ta chuẩn bị xong rồi.’ Xuân Vũ vào thấy nàng mở to mắt, ngẩn người nên gọi nàng.

      Hàn Ngữ Phong cúi đầu nhìn lại quần áo người mình thấy quần áo vẫn còn hỗn độn, rách nát, gật gật đầu : ‘Được, Xuân Vũ, cám ơn ngươi.’

      ‘Hàn nương, ngươi quá khách sáo rồi, Xuân Vũ dám nhận, ngươi bao lâu nữa là Vương phi rồi. Ta chuẩn bị nước ấm cho ngươi.’ Xuân Vũ đột nhiên có chút hối hận vì lúc trước gây bất hòa với nàng, ai biết được có ngày nàng lại trở thành Vương phi, địa vị cao quý như vậy.

      Hàn Ngữ Phong thoải mái tắm rửa sau đó thay đổi bộ quần áo sạch thấy Cảnh nhi từ ngoài chạy vào.

      ‘Tỷ tỷ, tỷ đâu vậy ? Tìm thấy tỷ đệ rất sợ hãi.’ Khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi khẽ nhăn lại, Hàn Ngữ Phong ôm nó vào trong lòng ngực.

      ‘Cảnh nhi, đừng sợ, tỷ tỷ bây giờ phải vẫn tốt lắm sao? thôi, mau đến chỗ tiên sinh học .’ Hàn Ngữ Phong vuốt đầu nó, trong mắt lộ vẻ sủng ái.

      ‘Ân, tỷ tỷ, đệ trước đây.’ Cảnh nhi nghe lời nàng, chạy nhanh ra ngoài.

      Hàn Ngữ Phong trở lại phòng nhìn thấy Xuân Vũ sắp xếp lại phòng liền hỏi: ‘Vương gia làm thế nào tìm được ta?’

      ‘Hàn nương, ngươi biết ? Vương gia đối với ngươi tốt biết bao nhiêu, ngày hôm qua thấy ngươi, Vương gia dường như phát điên lên, điều động quan binh lục soát toàn thành để tìm ngươi, ngày hôm qua nghe có người ngươi ở Hồng lâu, ban đêm liền lập tức đến Hồng lâu, san bằng nơi ấy, Hoa ma ma điêu ngoa, gian xảo, có chuyện ác nào mà dám làm cũng bị chết thảm, là có rất nhiều người phải cảm ơn ngươi.’ Ánh mắt Xuân Vũ nhìn nàng với vẻ hâm mộ, nàng hạnh phúc khi được Vương gia hết mực sủng ái.

      ‘Cảm ơn ta? Tại sao?’ Hàn Ngữ Phong có chút nghi hoặc.

      ‘Ha ha…’ Xuân Vũ khẽ cười chút, sau đó : ‘Ai ai cũng đều biết Hồng lâu là do Vương gia phái người san bằng, nghe hậu thuẫn của Hồng lâu chính là vị ca ca của Ái phi mà Hoàng Thượng sủng ái, người bình thường ai dám đắc tội, chỉ có thể nén giận. Nhìn thấy bọn họ làm xằng làm bậy, ức hiếp người dân lương thiện cho nên Vương gia vì ngươi đem Hồng lâu hủy , còn ra tay giết chết Hoa ma ma. Ngươi , mọi người có phải nên cảm ơn ngươi hay ?’

      ‘Hoa ma ma.’ Trước mắt Hàn Ngữ Phong lại lên khuôn mặt độc ác ghê tởm của bà ta, bà ta chết rồi sao? Mặc dù trong lòng có chút thương tiếc nhưng nàng cũng thể làm gì được, có rất nhiều nương đều bị phá hủy trong tay bà ta, Hồng lâu đúng là nên tồn tại, nhưng nàng nghĩ tới Tư Mã Tuấn Lỗi lại vì nàng mà gây chiến với nhiều người.

      ‘Hàn nương, có phải có chút cảm động hay ? Hẳn là ta nên đổi cách xưng hô, gọi ngươi là Vương phi.’

      ‘Vương phi?’ Hàn Ngữ Phong hiểu nhìn nàng.

      ‘Hàn nương, ngươi còn biết sao? Sáng nay Vương gia phân phó, ba ngày sau cử hành đại hôn cho nên tại từ xuống dưới của vương phủ đều bề bộn nhiều việc, xem như ta là người đầu tiên chúc mừng ngươi.’ Xuân Vũ ở bên giải thích.

      ‘Đại hôn?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt, nàng phải gả cho sao? phải tháng sau mới thành thân sao? Tại sao lại đột nhiên đổi ý?

      suy nghĩ cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tiến vào phòng, liền thấy nàng sững sờ suy nghĩ.

      Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên nhìn , như còn tin vào , hỏi: ‘Ngươi muốn thành thân với ta sao?’

      ‘Bổn vương có khi nào dối ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi hỏi ngược lại nàng.

      ‘Tại sao? Tại sao nhất định phải cưới ta?’ Tuy rằng vẫn muốn thành thân với nàng, nhưng nàng tại sao lại muốn thành thân với nàng?

      ‘Cưới chính là cưới. tại sao cả.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngữ khí hờn giận , nữ nhân này là ngu ngốc mà, lẽ bảo thích nàng sao?

      Hàn Ngữ Phong theo dõi , trong lòng đột nhiên nghĩ đến, tất cả mọi người đều nàng, chẳng lẽ đây là sao? Lần đầu tiên tình nguyện khiêu nhai cũng giao mình ra, lần thứ hai khiêu nhai là vì cứu mình, chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng là cứu nàng. Lòng của nàng bắt đầu hoang mang, nàng là hận mình hay là mình.

      (*) Khiêu nhai: Nhảy vực.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 118 – Đại hôn
      ‘Cũng thể lấy chồng sao?’ Hàn Ngữ Phong nhìn có chút lo lắng.

      ‘Ngươi .’ Tư Mã Tuấn Lỗi mày kiếm nhíu lại, tuấn mâu gắt gao nhìm chằm chằm nàng, nàng hỏi phải vô nghĩa sao?

      Gần như có khả năng phản đối, Hàn Ngữ Phong muốn khiêu khích tính nhẫn nại của , chỉ có thể tự mình tranh thủ đề ra điều kiện với : ‘Muốn ta đồng ý cũng được, nhưng ta có mấy điều kiện sau, ngươi có chấp nhận ?’

      ‘Điều kiện ? Ngươi xem.’ Con ngươi đen bán mị của Tư Mã Tuấn Lỗi liếc nhìn nàng, nữ nhân có thể gả cho làm Vương phi chỉ sợ sớm vui đến phát khóc, còn nàng lại dám cư nhiên ra điều kiện với , nhưng cũng muốn nghe thử xem điều kiện của nàng là gì?

      ‘Sau khi thành thân ta vẫn muốn ở tại Lục Bình uyển, nếu đồng ý của ta ngươi thể tùy tiện chạm vào ta, còn có….’ Hàn Ngữ Phong lải nhải huyên thuyên đột nhiên phát sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi càng ngày càng thâm trầm, lập tức ngậm miệng lại.

      ‘Tiếp , tại sao tiếp? Còn có cái gì?’ Mặt thâm trầm, cố nén tức giận trỗi dậy trong lòng.

      ‘Như vậy là đủ rồi, ngươi có đồng ý ?’ Hàn Ngữ Phong thức thời, chờ cho tâm tình tốt lên mới tiếp.

      ‘Đồng ý.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nghiến răng nghiến lợi , nàng muốn ở tại Lục Bình uyển cũng được, có thể đến ở đây cùng nàng, nhưng nàng lại là nếu đồng ý của nàng được chạm vào nàng, thế chẳng khác nào nàng trực tiếp mọi lần đều ép buộc nàng, bất kể nàng có đồng ý hay ?

      ‘Ngươi đồng ý?’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc hỏi lại , thấy hôm nay chuyện với nàng tốt như vậy, nàng có cảm giác mưu gì khác.

      ‘Bổn vương từng dối ngươi sao? Như vậy ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chờ gả cho bổn vương .’

      Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, nàng tại thể gì được nữa rồi.

      Mới chớp mắt qua ba ngày, hôm nay đến ngày đại hôn rồi, Vương gia rất vui sướng.

      Hàn Ngữ Phong tùy ý để cho nha hoàn thay hỉ phục đỏ thẫm cho mình, sau đó lẳng lặng ngồi chờ ở nơi đó.

      Trong Cư Tình uyển, Châu nhi tức giận khi nhìn thấy trong vương phủ nơi nơi treo đèn kết hoa rực rỡ đến chói mắt, Hàn Ngữ Phong mất tích bỗng nhiên lại trở về, đúng là trời chiều lòng người, như vậy nàng ta chỉ còn cách tự mình động thủ.

      Lý Huyền Băng lặng lẽ tiến vào Lục Bình uyển, nhàng đến bên nàng, nhìn thấy nàng toàn thân hỉ phục đỏ thẫm, Hàn Ngữ Phong xinh đẹp động lòng người, lộ ra tia cười khổ, nàng phải thành thân rồi sao?

      Hàn Ngữ Phong nghe có tiếng bước chân, liền quay đầu nhìn lại, thấy , nàng có chút kinh ngạc kêu lên: ‘Vương gia. Là ngươi.’

      ‘Sao vậy? Ngữ Phong nhìn thấy ta giật mình sao?’ Lý Huyền Băng che dấu cõi lòng đau đớn của mình.

      phải, ta rất vui.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu cười khẽ.

      ‘Ngữ Phong, ngươi phải gả cho sao?’ Tuy rằng tất cả đều ra trước mắt nhưng vẫn còn ôm tia hi vọng.

      ‘Kỳ ta có lấy chồng hay có gì khác nhau đâu? Nếu có khác chẳng qua là hơn người ta ở danh hiệu Vương phi thôi, có đôi khi ta suy nghĩ, ta có phải là nên cảm ơn cho ta thân phận cùng địa vị cao quý như vậy ?’ Hàn Ngữ Phong vẫn còn có chút hoang mang.

      ‘Nếu ngươi muốn thân phận cùng địa vị như thế ta cũng có thể cho ngươi.’ Lý Huyền Băng thử .

      Hàn Ngữ Phong sửng sốt, nàng có ý đó, ‘Vương gia, ngươi hiểu lầm rồi…….’ Lời còn chưa xong nghe ngoài cửa truyền đến thanh trào phúng, khinh miệt.

      ‘Lý vương gia, ngươi tự tiện diện kiến Vương phi của bổn vương, chẳng lẽ biết cái gì gọi là lời xì xào bàn tán sao?’ Thân ảnh cao lớn của Tư Mã Tuấn Lỗi xuất ở cửa.

      ‘Ta cùng Hàn Ngữ Phong quang mình chính đại gặp gỡ, cần phải quan tâm đến lời xì xào bàn tán.’ Lý Huyền Băng cũng quay về phía , lạnh lùng trào phúng .

      ‘Lý Huyền Băng, ngươi đừng nên quá phận, đừng quên hôm nay nàng chính thức thành Vương phi của ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút kinh ngạc cùng phẫn nộ nhìn .

      ‘Chuyện này còn chưa nhất định đâu Tư Mã Tuấn Lỗi, nếu tại ta mang nàng , ngươi xem nàng còn có thể là Vương phi của ngươi ?’ Lý Huyền Băng lại lần nữa lên tiếng uy hiếp.

      Tư Mã Tuấn Lỗi càng lúc càng tức giận, mà Lý Huyền Băng cũng hề sợ hãi, cùng đối đầu, tình hình của bọn họ trong lúc đó hết sức căng thẳng.

      ‘Hàn nương, ta có thể vào trong ?’ Ngoài cửa truyền đến thanh ôn nhu của Châu nhi.

      ‘Châu nhi nương, ta ở đây, xin mời vào.’ Hàn Ngữ Phong nhìn bọn họ liếc mắt cái, cất giọng .

      Châu nhi nhàng tiêu sái tiến vào, sửng sốt khi nhìn thấy bọn họ, lập tức thi lễ : ‘Lý vương gia cát tường. Vương gia cát tường.’

      ‘Châu nhi nương, tìm ta có việc gì sao ?’ Hàn Ngữ Phong nhìn nàng hỏi.

      ‘Ân, chính là…..’ Châu nhìn nhìn vào bọn họ, thể mở miệng.

      ‘Ngữ Phong, ta ra ngoài trước, hôm khác ta lại đến thăm ngươi.’ Lý Huyền Băng là người thông mình liền hiểu ra ngay, vừa dứt lời liền xoay người rời , Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn Châu nhi rồi lại nhìn qua Hàn Ngữ Phong sau đó cũng xoay người ra ngoài.

      ‘Châu nhi nương, ngươi có thể , bọn họ đều ra ngoài hết rồi.’ Hàn Ngữ Phong nhìn Châu nhi .

      ra cũng có gì, hôm nay là ngày đại hôn của ngươi và Vương gia, ta muốn đến xem ngươi đội khăn voan uyên ương trông như thế nào ?’ Trong mắt của Châu nhi đều là ưu thương cùng bất đắc dĩ.

      Hàn Ngữ Phong hiểu được Châu nhi hẳn là rất đau lòng nên lấy khăn voan hồng đội lên đầu mình, đột nhiên ngửi được cỗ mùi hương nồng đậm nhưng nàng lại hề để ý đến.

      Châu nhi nhìn thấy nàng đội chiếc khăn voan hồng, ánh mắt lạnh lùng, tay chậm rãi nâng lên muốn ngay lập tức lấy mạng của nàng.

      ‘Châu nhi nương, ngươi thấy có đẹp ? Lúc này Hàn Ngữ Phong đột nhiên nâng chiếc khăn voan hồng lên.

      ‘Ân, đẹp lắm. Hàn nương, ngươi hạnh phúc.’ Trong nháy mắt Châu nhi lại khôi phục bộ dạng nhu nhược như trước kia.

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Hàn Ngữ Phong biết nên cái gì để an ủi nàng.

      ‘Hàn nương, ta lòng chúc phúc ngươi, ta trước đây.’ Châu nhi nhàng dời bước, thân hình đơn gầy yếu biến mất ở trước cửa.

      Hàn Ngữ Phong bất đắc dĩ than

      ‘Vương phi, Vương phi mau chuẩn bị, giờ lành đến, nên chuẩn bị bái đường thành thân.’ Xuân Vũ vội vàng chạy vào giúp nàng sửa sang lại quần áo, đội khăn voan hồng lên, sau đó nâng nàng ra khỏi Lục Bình uyển.

      Bên ngoài đại sảnh ồn ào náo nhiệt bỗng lập tức im lặng, phía dưới khăn voan Tư Mã Tuấn Lỗi đưa bàn tay ra ‘Lại đây.’ Hàn Ngữ Phong hơi hơi sửng sốt, phải là cả hai cùng cầm hồng trù (sợi dây màu hồng) sao ? Nàng do dự chút rồi vẫn đặt tay vào tay .

      Nhất bái thiên địa.

      Nhị bái cao đường.

      Phu thê giao bái.

      Đưa vào động phòng.

      Tất cả nghi lễ đều xong, Hàn Ngữ Phong được đưa vào trong tân phòng. Nàng phát ở phía sau, Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng với vẻ mặt ôn nhu, Lý Huyền Băng gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng, còn trong mắt của Tư Mã Tuấn Dật lại chứa đầy ưu thương.

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 119 – Huyết nhiễm đêm động phòng hoa chúc
      Tư Mã Tuấn Lỗi cúi chào khách bên ngoài, lặng lẽ trở lại tân phòng, vào bên trong, nhanh tay vén hồng voan tinh xảo đầu nàng, khuôn mặt nhắn của nàng càng nổi bật dưới ánh nến, khỏi có chút si ngốc.

      Hàn Ngữ Phong cúi đầu, trong lòng lại nghĩ đến tối nay có nên ở chung với ?

      hồi sau, Tư Mã Tuấn Lỗi mới hồi phục tinh thần, qua cầm lấy chén rượu bàn, cầm chung đưa cho nàng : ‘Chúng ta nên uống chén rượu giao bôi.’

      Hàn Ngữ Phong tiếp nhận chén rượu, nhìn : Rượu giao bôi uống thế nào?’ cái này chỉ là nghe đến, nàng biết, mà cũng có ai kể với nàng.

      ‘Sao? Có vấn đề gì sao? Để bổn vương dạy ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đem chén rượu nuốt hết vào miệng, rồi cúi đầu hôn lên môi nàng.

      Hàn Ngữ Phong ánh mắt mở to nhìn , rượu giao bôi uống như thế này sao? Còn hết sức nghi hoặc nhưng đem rượu trong miệng đưa đến miệng nàng, nàng cũng tự chủ từ từ nuốt xuống.

      ‘Cay quá.’ nàng đẩy ra, vội vàng đến bên bàn trà lấy nước uống.

      ‘Giờ đến lượt ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy mặt nàng hồng hồng, bộ dáng rất là đáng , cảm giác trêu đùa nàng thực thích, chỉ vào chén rượu .

      ‘Đến lượt ta cái gì?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu , nhìn .

      ‘Giờ đến lượt ngươi, rượu giao bôi tên như ý nghĩa, chính là trao đổi, cho nên đến phiên ngươi cho ta uống.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, mâu trung tràn đầy chờ mong.

      ‘Ách..’ Hàn Ngữ Phong sắc mặt càng đỏ hơn, nàng phải làm với như vừa rồi sao, nàng làm.

      ‘Nếu ngươi làm, chúng ta cũng đừng quên khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nương tử đến đây .’ Tư Mã Tuấn Lỗi xong liền ôm lấy eo nàng.

      Hàn Ngữ Phong tâm cả kinh, : ‘Ta làm, ta làm.’

      ‘Tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi buông nàng ra, khóe miệng lộ ra nụ cười hoàn mỹ, chính là thích nàng như vậy.

      Hàn Ngữ Phong chậm rãi cầm lấy chén rượu, chậm rãi ngậm vào trong miệng, chậm rãi tiêu sái tiến đến bên .

      Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng cố ý làm chậm động tác, tuyệt nóng vội, dù sao đêm nay còn nhiều thời gian.

      Rốt cục Hàn Ngữ Phong thể chậm rãi tiến tới môi , nâng cốc chậm rãi đưa đến miệng , Tư Mã Tuấn Lỗi ngụm liền uống hết, cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, dùng sức hút lấy hương thơm của rượu còn lưu lại trong miệng nàng.

      Hàn Ngữ Phong dùng sức muốn đẩy ra, lại ôm chặt nàng hơn, hai người gắt gao dán lại cùng nhau, tựa hồ đều có thể cảm nhận độ ấm thân thể đối phương

      Tư Mã Tuấn Lỗi hơi thở có chút gấp gáp, thân thể phản ứng cũng thành thực, cũng muốn nhịn, ôm lấy Hàn Ngữ Phong đến bên giường.

      cần . . .’ Hàn Ngữ Phong giãy dụa, muốn đứng dậy.

      Tư Mã Tuấn Lỗi cũng cho nàng cơ hội phản kháng, trực tiếp áp môi ngăn chặn tiếng của nàng . .

      Rất nhanh, mặt đất hai kiện hỉ phục đỏ thẫm lẳng lặng nằm ở nơi đó, để ý tới hai người triền miên.

      Đêm dài yên tĩnh, tình cảm mãnh liệt qua , ai cũng đều lẳng lặng mà ngủ.

      Đột nhiên thanh truyền thẳng vào tai Hàn Ngữ Phong: ‘Giết Tư Mã Tuấn Lỗi, giết Tư Mã Tuấn Lỗi’, ở dưới giường xuất thanh chủy thủ…

      Hàn Ngữ Phong mở to mắt, ánh mắt si ngốc đứng dậy, thân thủ đụng đến cái gì đó cứng rắn, lạnh lẻo kia, thanh đó lại vang lên bên tai lần thứ hai: ‘Giết Tư Mã Tuấn Lỗi, giết Tư Mã Tuấn Lỗi.’

      Hàn Ngữ Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi bên cạnh, giơ thanh dao trong tay hung hăng đâm thẳng xuống.

      Ngực đột nhiên đau nhói, Tư Mã Tuấn Lỗi chợt mở to mắt, liền thấy Hàn Ngữ Phong tay cầm dao nhọn hung hăng đâm mình, máu ngực trong nháy mắt trào ra.

      Đột nhiên thấy máu tươi Hàn Ngữ Phong tỉnh táo lại chút buông tay ra hoảng sợ lui về phía sau. ‘.’ nàng sao lại có thể giết người?

      Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên rút đao nhọn ra, máu phun ra thêm chút, sau đó dùng tay điểm huyệt lại, tạm thời cầm máu.

      ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi hận bổn vương đến vậy sao? ngờ ngươi lại ngoan độc như thế, ngươi nguyện ý gả cho bổn vương, nguyên lai là chờ bổn vương sơ ý, mới cho bổn vương nhát chí mạng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lấy tay băng bó trước ngực, con ngươi đen ngoan thô bạo, tâm cũng lạnh thấu xương.

      , ta có, ta muốn giết ngươi, ta cũng biết vì sao lại thế này?’ Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, năng có chút lộn xộn, nàng cũng giải thích ràng lắm, bởi vì nàng cũng biết mình vì sao lại đâm ? Sao tay nàng lại có con dao này.

      ‘Ngươi biết tại sao? Ngươi muốn báo thù phải ? Tốt lắm, bổn vương tại đây chờ ngươi báo thù.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đem huyết đao kia trở lại tay nàng.

      phải, ta có.’ Hàn Ngữ Phong thất kinh, lập tức ném nó xuống.

      Tư Mã Tuấn Lỗi mâu trung đều là đau xót, thể tưởng tượng khắc trước vẫn còn cùng ân ân ái ái, vậy mà nữ nhân này ngay sau đó liền đem đao nhọn đâm vào ngực , nàng ngoan độc.

      ‘Ta muốn giết ngươi, ta cũng biết sao lại thế này? Ngươi hãy tin ta, ta biết.’ Tuy rằng giải thích , nhưng Hàn Ngữ Phong vẫn muốn giải thích.

      ‘Tin tưởng? Ha ha.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng cười to, rất muốn tin nàng, nhưng nên tin tưởng nàng thế nào đây?

      Hàn Ngữ Phong cảm giác cỗ lãnh khí theo đáy lòng dâng lên, bước chậm đến gần , tin, nàng lại thể nào giải thích được, nước mắt cứ như vậy chảy xuống như mưa.

      ‘Mặc quần áo vào, nếu ngươi muốn bị người ta thấy cái bộ dạng này.’ Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng nàng, dù sau đao này biến thành hận, nhưng cũng đành lòng đối xử tệ bạc với nàng.

      Hàn Ngữ Phong cuống quít lấy lại tinh thần, nhìn thân thể của mình, vội vàng mặc quần áo, cuối cùng đành phải mặc hỉ phục đỏ thẫm kia, bởi vì trong phòng có quần áo của nàng.

      ‘Người đâu, đem Vương phi giam vào đại lao cho ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giương giọng vọng ra ngoài cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :