1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 110 – Trâm hồ điệp
      Đàn rất nhanh được mang tới, Hàn Ngữ Phong ngồi giữa đại sảnh, bắt đầu gảy đàn, cất cao tiếng hát.

      ‘Ai làm cho thiên hạ muôn phương tấu nhạc vàng bạc tán lòng người tụ còn xem nước biếc thanh sơn.

      Ai mộng vi giang sơn kiểm kê ấm lạnh nhật nguyệt ca thiên địa cổ kết thúc mưa gió ân oán.

      Ai tình chưa xong cổ kim truyền lưu Càn Khôn cùng dân chúng nhạc nghênh đón thái bình nhân gian.’

      Cả đại sảnh như rơi vào trong mộng, đều hướng nàng ca ngợi.

      Ca từ động lòng người, từng câu hát cùng với tiếng đàn êm dịu hòa hợp cách kỳ diệu, khiến Hoàng Thượng chấn kinh, Tư Mã Tuấn Lỗi chấn kinh, rồi lần lượt đến từng người ở đây. Bọn họ nghĩ nữ tử nhu nhược như vậy lại có thể xướng ra ca khúc có khí phách rung động tâm can như thế.

      ‘Hay lắm.’ Hoàng Thượng vỗ tay tiếng, thế là theo sau là cả tràng vỗ tay nhiệt liệt.

      ‘Tạ ơn Hoàng Thượng khích lệ, tội nữ dám nhận.’ Hàn Ngữ Phong vội vàng quỳ xuống .

      ‘Trẫm công tư phân minh, ngươi muốn thưởng cái gì?’ sau ca khúc động lòng người, Hoàng Thượng hào phóng .

      ‘Hoàng Thượng, nàng phải thành thân với Vương gia sao? bằng ban ngọc như ý nàng, cũng hàm ý nàng và Vương gia mọi chuyện như ý, trăm năm hòa hợp.’ Hoàng hậu ở bên đề nghị .

      ‘Phải. Hoàng hậu rất đúng, vậy ban ngọc như ý cho nàng.’ Hoàng Thượng gật đầu, sau đó phân phó công công: ‘Lấy ngọc như ý đến đây.’

      ‘Dạ, Hoàng Thượng.’

      ‘Hoàng Thượng, thể ban vật quý giá như vậy cho tội nữ, thần xứng?’ Hàn Ngữ Phong cuống quít cự tuyệt.

      ‘Sao lại xứng? Chẳng lâu nữa ngươi là hoàng tẩu của trẫm, ta còn ghen tị với hoàng huynh được làm bạn với giai nhân như ngươi. Nếu phải là hoàng huynh nhìn trúng, trẫm cũng muốn tuyển ngươi vào cung.’ Hoàng Thượng nửa nửa đùa .

      Hàn Ngữ Phong lại xấu hổ, quỳ gối nơi đó biết trả lời thế nào?

      ‘Hàn nương, ngọc như ý lấy đến.’ Lúc này, công công lấy tay dâng ngọc như ý đến trước mặt nàng.

      ‘Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển.’ Hàn Ngữ Phong tiếp nhận ngọc như ý, trở lại bên cạnh Tư Mã Tuấn Lỗi.

      Thần phi oán hận nhìn nàng, vốn định xả giận, ngờ lại càng làm nàng thêm nổi bật.

      Yến hội vẫn tiếp tục nhưng mọi người khi đàm luận trong lời và ánh mắt đều tới Hàn Ngữ Phong. Còn nàng lại bình tĩnh ngồi tại chỗ chớp mắt, cũng chẳng để ý đến người bên cạnh.

      Nhìn ánh mắt của mọi người từ bốn hướng đếu tụ tập về phía Hàn Ngữ Phong, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra nên mang nàng đến, hoặc là cũng nên cho nàng biểu diễn tài nghệ, lại thành ra nổi bật như vậy.

      ‘Hoàng Thượng, thần còn có việc, xin cáo lui trước.’ rốt cục nhịn được, đứng lên .

      ‘Được, hoàng huynh, vậy ngươi hãy về trước .’ Hoàng Thượng nhìn cười, ghen tỵ trong mắt ai cũng đều nhận ra.

      ‘Tạ ơn Hoàng Thượng, thần cáo lui trước.’ Tư Mã Tuấn Lỗi xong liền kéo Hàn Ngữ Phong lui ra ngoài.

      Ngồi xe ngựa, Hàn Ngữ Phong nhìn ngọc như ý trong suốt trong tay, có thể thấy giá trị xa xỉ của nó, khỏi than , rốt cuộc đúng là bậc đế vương.

      ‘Hàn Ngữ Phong, bổn vương ngờ ngươi cũng biết nịnh nọt như vậy.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt châm chọc, nhớ tới câu đùa kia của Hoàng Thượng, lại tức khí.

      ‘Nịnh nọt?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt chút, khỏi cười khẽ thành tiếng.

      ‘Ngươi cười cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng tại càng ngày càng sợ .

      ‘Ngươi ta nịnh nọt Hoàng Thượng là vỗ mông ngựa, vậy còn ngươi là cái gì? Ngựa cũng so sánh nổi.’ Hàn Ngữ Phong nhịn được cười, đem tên của loài súc sinh này ra khỏi miệng.

      ‘Hàn Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Lỗi rống lên, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nàng có phải cố ý hiểu sai ý .

      Hàn Ngữ Phong cũng trừng mắt nhìn , trong mắt như trước mang theo ý cười, câu kia chính là ta cố ý đó.

      Tư Mã Tuấn Lỗi lại đột nhiên kéo nàng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn vào đôi môi cánh hoa của nàng.

      ‘Ngô . .’ Hàn Ngữ Phong kịch liệt giãy dụa, làm sao có thể thân(gần gũi) nàng liền hành động ngay.

      Tư Mã Tuấn Lỗi lại gắt gao ôm nàng, để cho nàng có cơ hội giãy dụa.

      Hàn Ngữ Phong mở to hai mắt, trừng mắt nhìn , chút cũng để ý, như trước hôn đôi môi hấp dẫn và ngọt ngào của nàng.

      ‘Vương gia, tới vương phủ rồi.’ Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, bên ngoài người đánh xe .

      Tư Mã Tuấn Lỗi lúc này mới tình nguyện buông Hàn Ngữ Phong ra.

      ‘Vô sỉ.’ Hàn Ngữ Phong thở phì phò, khuôn mặt nhắn ửng đỏ mắng .

      vô sỉ của ta vẫn còn nhiều lắm, vừa rồi ngươi cảm nhận được sao? Hay là muốn thử lại lần nữa.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giả bộ .

      cần, ta phải xuống xe.’ Hàn Ngữ Phong cuống quít bỏ chạy ra ngoài, cũng bất chấp hình tượng, lập tức nhảy xuống.

      ‘Ha ha.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau thoải mái cười to.

      Hàn Ngữ Phong vào vương phủ, lại nghĩ khi đến hoa viên thấy Châu nhi ngồi ở chòi nghỉ mát nơi đó.

      ‘Châu nhi nương, ngươi còn chưa ngủ sao?’ Nàng mở lời trước .

      Châu nhi nghe thanh liền quay đầu lại, thấy nàng ôn nhu cười : ‘Hàn nương, quần áo của ngươi đẹp.’ Nhưng đột nhiên thấy cây trăm hồ điệp đầu nàng, sắc mặt khẽ biến.

      ‘Châu nhi ngươi làm sao vậy? thoải mái sao?’ Hàn Ngữ Phong thấy nàng sắc mặt đột nhiên tốt, quan tâm hỏi.

      có việc gì, ta về trước nghỉ ngơi. Hàn nương, gặp lại ngươi sau.’ Châu nhi đứng lên hướng Cư Tình uyển tới.

      Hàn Ngữ Phong thấy nàng đột nhiên rời , cũng nghĩ nhiều, xoay người đến Lục Bình uyển.

      Trở lại Cư Tình uyển, sắc mặt Châu nhi trở nên ngoan, đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào tường: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi dám cư nhiên đem trâm hồ điệp cho Hàn Ngữ Phong.’

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 111 – Trâm hồ điệp 2
      Chuyện cũ lên trước mắt Châu nhi . . .

      phố xá ồn ào náo nhiệt, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Châu nhi dạo phố, chậm rãi thưởng thức khí phồn hoa.

      ‘Công tử, tiểu thư, vào trong xem có gì vừa lòng ?’ chủ cửa hàng ngọc gọi họ.

      Tư Mã Tuấn Lỗi ngẩng đầu nhìn thấy vậy kéo Châu nhi đến: ‘Châu nhi, chúng ta vào xem , chọn vài món ngươi thích.’

      Châu nhi ôn nhu gật gật đầu, rồi theo vào.

      Chủ quán vội vàng đem mọi thứ ra cho bọn họ chọn lựa, Châu nhi nhìn thấy các khối ngọc rực rỡ trước mắt, đều lắc đầu, có cái nào vừa mắt nàng cả.

      ‘Vương gia chúng ta thôi.’ Châu nhi ôn nhu .

      ‘Ân, vậy nơi khác xem.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng hài lòng, gật gật đầu .

      Chủ quán thấy bọn họ đều hài lòng, quýnh lên nhớ tới bảo bối của cửa hàng, vội vàng ra tiếng: ‘Chờ chút, nơi này còn có….’

      Tư Mã Tuấn Lỗi và Châu nhi nghe vậy liền xoay người thấy chủ quán cẩn thận mang cái hộp gỗ từ bên trong, nhàng mở ra, ra trước mặt bọn họ chính là khối ngọc trong suốt, tản ra lục quang, con bướm ngọc sai kia tựa hồ giương cánh muốn bay, con bướm trông rất sống động.

      Ánh mắt Châu nhi lập tức bị nó hấp dẫn, ngọc sai này đẹp quá.

      ‘Công tử, tiểu thư, con bướm ngọc sai này chính là trấn điểm chi bảo (ngọc quý) của tiểu điếm.’ Chủ quán cầm lấy nó, trong mắt tựa hồ có chút nỡ, nếu phải buôn bán ế ẩm, cũng muốn bán .

      Châu nhi thích thú, nàng rất thích ngọc sai này, trong lòng tràn đầy hy vọng Tư Mã Tuấn Lỗi mua tặng mình.

      ‘Được, ta lấy nó.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngay cả giá cũng hỏi liền mua luôn.

      Châu nhi vui mừng ra mặt, mua, thế nhưng khi trở lại vương phủ, Vương gia có ý đem con bướm ngọc sai đưa cho nàng, đau lòng và mất mát, nhịn được nàng liền tìm hiểu xem tặng nó cho ai.

      nhàng tiêu sái đến thư phòng, Châu nhi liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi chuyên chú vẽ tranh. vào thấy cư nhiên là bức họa tỷ tỷ, cái hộp gỗ có con bướm ngọc sai lẳng lặng đặt ở bàn. Nguyên lai còn có tặng cho ai, chỉ lặng lẽ để ở bên.

      câu tuyệt bút, Tư Mã Tuấn Lỗi hoàn tất bức tranh, cầm lấy bức họa cẩn thận đoan trang.

      ‘Vương gia sao đột nhiên lại nhớ tới bức tranh tỷ tỷ?’ Châu nhi ôn nhu nhìn bức họa, tỷ tỷ trong bức họa nhìn rất .

      ‘Châu nhi ngươi biết ? Hôm nay vừa nhìn thấy con bướm ngọc sai, bổn vương nghĩ đến tỷ tỷ của ngươi, cho nên bổn vương chút do dự liền mua lấy. Bổn vương đem bức họa tỷ tỷ đặt bên cạnh nó, bổn vương nghĩ nàng biết được cũng rất thích.’ Tư Mã Tuấn Lỗi xong, xem nét mực rồi nhàng mở hộp gỗ lấy ra con bướm ngọc sai, đặt lên bức họa.

      ‘Vương gia cám ơn ngươi. Ta nghĩ tỷ tỷ trời có linh thiêng nhất định cảm nhận được, tỷ ấy nhất định rất vui.’ Châu nhi cảm động, hốc mắt ướt át, cũng có chút ghen tị với tỷ tỷ, tâm càng thêm mềm mại, nước mắt càng nhiều hơn.

      ‘Ân. Mai nhi là vì bổn vương mà chết, chỉ thế này có đáng là gì? Đúng rồi Châu nhi ngươi có việc gì sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn áy náy với Mai nhi.

      có việc gì, chỉ là đến thăm Vương gia, ta trở về đây.’ Châu nhi có chút muốn, xoay người nhưng ra gần cửa thư phòng, cước bộ nhàng lại, tâm tình cũng sung sướng. Nguyên lai muốn tặng cho tỷ tỷ, tuy rằng tặng mình khiến nàng thất vọng, nhưng việc này phải lên là người tình sâu nghĩa trọng sao?

      Châu nhi mâu trung lộ ác quang, nàng ngờ, hôm nay lại nhìn thấy nó đầu Hàn Ngữ Phong, ngờ Tư Mã Tuấn Lỗi lại đưa cho nàng, chẳng lẽ trước kia thâm tình ý trọng đối với tỷ tỷ đều là hư tình giả ý.

      Nàng oán hận : ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi lấy những thứ vốn thuộc về tỷ tỷ, vậy ngươi và tỷ tỷ cũng phải có kết quả giống nhau. Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi càng nàng, ta lại càng muốn nàng bị hủy.’

      Hàn Ngữ Phong vừa trở lại Lục Bình uyển, vào phòng, ràng quay đầu lại liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi phía sau mình, hoảng sợ lấy tay vuốt ngực quát: ‘Ngươi là quỷ sao, đường cũng có thanh , lặng yên tiếng động đứng sau lưng ta, định hù dọa chết người à.’

      ‘Sao ngươi biết quỷ đường có thanh ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cũng chưa phát hỏa, thản nhiên hỏi lại câu.

      ‘Ta . . .’ Hàn Ngữ Phong lập tức nghẹn lời, trừng mắt, ‘Ai biết quỷ rốt cuộc như thế nào, chẳng qua tất cả mọi người đều như vậy.’

      ‘Ha ha.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại cười to thành tiếng, thấy nàng thở phì phì, tâm tình rất khoái trá.

      ‘Trả lại cho ngươi.’ Hàn Ngữ Phong thở phì phì, đem con bướm ngọc sai ném tới tay .

      Tư Mã Tuấn Lỗi trong tay cầm ngọc sai, đứng bất động, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng.

      ‘Ngươi còn muốn làm gì?’ Hàn Ngữ Phong bị nhìn, có chút sợ hãi, sao còn ?

      ‘Chờ ngươi đem quần áo cởi ra, trả lại cho bổn vương.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên phun ra câu.

      ‘Được, ngươi chờ đó.’ Hàn Ngữ Phong thuận miệng đáp lại, định làm vậy mới đột nhiên phát giác vẫn còn ở đây, sắc mặt đỏ lên : ‘Hạ lưu, ngươi ra ngoài , ta thay quần áo rồi trả lại cho ngươi.’

      cần, bổn vương chờ, cũng vội.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại phen áp đảo, ôm nàng vào lòng .

      cần ngươi mau thả ta ra.’ Hàn Ngữ Phong giãy dụa, lại muốn . .

      ‘Ồn ào quá.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu hôn lên cái miệng nhắn của nàng, tay cũng an phận nữa.

      Hàn Ngữ Phong giãy dụa càng ngày càng yếu ớt, rất nhanh bên trong mảnh xuân sắc, mặt đất hỗn độn, nơi nơi đều là quần áo.

      Tỉnh lược đoạn . .

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 112 – Đầu đường mất tích
      Tư Mã Tuấn Lỗi cầm trong tay con bướm ngọc sai lẳng lặng thả lại vào hộp gỗ.

      Đây là tặng cho Mai nhi, vì cái gì mà Hàn Ngữ Phong tựa hồ càng thích hợp làm chủ nhân của nó.

      Lục Bình uyển

      Cảnh nhi kéo tay Hàn Ngữ Phong, ngừng làm nũng, cầu xin: ‘Tỷ tỷ, ngươi thể mang ta ra ngoài chơi chút sao.’ Cảnh nhi chỉ muốn chơi.

      ‘Cảnh nhi, tiên sinh dạy ngươi nhiều thứ, học xong hết rồi sao?’ Hàn Ngữ Phong đứng im nhìn .

      ‘Học xong, đều học xong, tiên sinh còn khen ta. tin ngươi có thể kiểm tra.’ khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi đều là tự hào.

      ‘Hàn nương, bằng ngươi mang Cảnh nhi ra ngoài chơi , mỗi ngày đều chỉ ở trong vương phủ.’ Xuân Vũ đúng bên hộ Cảnh nhi.

      ‘Tỷ tỷ, được ?’ Cảnh nhi tiếp tục nài nỉ.

      Nhìn thấy Cảnh nhi trong mắt chờ đợi và cầu xin, Hàn Ngữ Phong đành lòng, thở dài : ‘Được rồi, ngươi chờ tỷ tỷ chút.’

      Hàn Ngữ Phong đến thư phòng của Tư Mã Tuấn Lỗi, nhưng lại do dự, hay đều là do quyết định, liệu có nghi mình dẫn Cảnh nhi đào tẩu.

      ‘Ngươi muốn làm môn thần(1) sao? Còn tiến vào.’ Tư Mã Tuấn Lỗi sớm chú ý tới nàng, nhìn nàng vẫn tiến vào, nhịn được mở miệng .

      Hàn Ngữ Phong vào thư phòng, nghĩ phải làm cách nào để mở miệng .

      , có chuyện gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngẩng đầu nhìn nàng.

      ‘Ta có thể mang Cảnh nhi ra ngoài dạo chơi chút, lát là tốt rồi, ta cam đoan ta đào tẩu.’ Hàn Ngữ Phong sợ đáp ứng, vội vàng cam đoan.

      ‘Bổn vương có ngươi muốn chạy trốn sao? Vả lại ngươi cũng từng trốn rồi đó chứ ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, cái gì tới tới rồi.

      ‘Vậy ngươi đồng ý.’ Hàn Ngữ Phong sắc mặt vui vẻ, nàng có thể mang Cảnh nhi ra ngoài chơi.

      ‘Đồng ý, nhưng mà . . .’ Tư Mã Tuấn Lỗi tạm dừng chút.

      ‘Nhưng mà cái gì?’ Hàn Ngữ Phong sắc mặt khẽ biến, biết ngay là tốt như vậy, chuyện luôn kèm theo điều kiện.

      ‘Bất quá bổn vương cùng các ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi xong đứng lên.

      ‘Ngươi cũng ?’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc , trong lòng đúng là bất mãn, cùng, Cảnh nhi còn có thể vui vẻ sao?

      ‘Hay ngươi muốn ta ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi bới móc thiếu sót, nhìn thấy nàng tỏ thái độ, người khác muốn bồi còn nguyện ý.

      có, thôi.’ Nàng dám vậy sao? được là tốt rồi, phải làm Cảnh nhi thất vọng.

      Cảnh nhi đứng đường hứng thú nhìn các cửa hàng mua bán.

      ‘Tỷ tỷ ta muốn ăn mứt quả ghim thành xâu.’

      ‘Tỷ tỷ ta muốn cái mặt nạ kia.’

      ‘Tỷ tỷ ta muốn cái vòng cổ kia.’

      Rất nhanh Cảnh nhi cầm trong tay đống đồ, cao hứng, sôi nổi vừa ăn vừa ngắm cảnh.

      Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong hai bên , đồng thời bảo hộ .

      ‘Cảnh nhi, ngươi chậm chút.’

      Phố xá phía trước náo nhiệt phi phàm, cả đám người vây quanh mấy người làm xiếc : phun hỏa, đùa giỡn đại đao, nuốt kiếm tạo thành từng đợt tiếng gào thét và vỗ tay ầm ĩ.

      ‘Tỷ tỷ phía trước đông quá, chúng ta mau đến xem.’ Cảnh nhi vừa vừa chạy.

      Hàn Ngữ Phong khẩn trương theo , Cảnh nhi còn cũng rất nhanh nhẹn, thân mình luồn qua thắt lưng của các đại nhân trước mắt, lập tức màn biểu diễn ở trước mắt.

      Đám người ngày càng tụ tập nhiều, Hàn Ngữ Phong lại thể chen vào được, sắc mặt lo lắng hô: ‘Cảnh nhi Cảnh nhi ngươi ở đâu? Mau ra đây.’

      ‘Ngươi ở đây, chờ bổn vương đưa ra.’ Nhìn thấy nàng lo lắng như thế, Tư Mã Tuấn Lỗi xong liền tiến vào đám người.

      Đường bên cạnh đột nhiên hai người vẻ mặt phồng mồm trợn má, hùng hùng hổ hổ đến: ‘Mẹ nó, lão tử đúng là số con rệp, hôm nay tiền lại bay hết rồi.’

      ‘Tiền phi nghĩa đến rồi lại thôi.’ Vừa dứt lời, hai người đồng thời mắt lộ tinh quang, ngừng nhìn xung quanh, thấy Hàn Ngữ Phong đẹp quá, nếu bán vào hồng lâu, Hoa ma ma nhất định cho cái giá ngất ngưởng.

      Hai ánh mắt suy nghĩ, hai người lập tức lặng lẽ tiến đến chỗ Hàn Ngữ Phong, mà lúc này lòng của nàng đều đặt người Cảnh nhi, hề phát ra.

      Đám người bên trong và Cảnh nhi hưng phấn vỗ tay, xem đến nhập thần.

      ‘Cảnh nhi cùng ta ra ngoài.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chen vào đám người, liếc mắt cái liền thấy Cảnh nhi, vào, giữ chặt Cảnh nhi, giọng , ‘ thôi, ta muốn lộ thân phận.’

      cần, ta còn muốn xem.’ Cảnh nhi căn bản nhìn , thân thể giãy dụa, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tạp kỹ trước mắt, hoàn toàn bị hấp dẫn.

      Hai tên nam tử cầm khăn mặt chạy tới phía sau Hàn Ngữ Phong, hai người nháy mắt cái.

      ‘Ngô . . .’ Hàn Ngữ Phong miệng đột nhiên bị người ta bịt lại, ra tiếng, nàng vừa định giãy dụa bị đánh chưởng từ phía sau. thấy người trước mắt, mà lúc này người chung quanh đều tập trung tinh thần vào biểu diễn, hoàn toàn có chú ý tới bọn họ.

      Hai tên nam nhân vội vàng mang Hàn Ngữ Phong nhanh chóng rời .

      Tư Mã Tuấn Lỗi đợi Cảnh nhi hồi, nhìn hoàn toàn có ý rời , trong lòng lo lắng cho Hàn Ngữ Phong chờ ở bên ngoài, thân thủ liền trực tiếp ôm lấy Cảnh nhi.

      ‘Thả ta xuống, ta còn muốn xem.’ Cảnh nhi giãy dụa hô to.

      ‘Câm miệng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi rốt cục nhịn được, rống lớn tiếng.

      Cảnh nhi bị dọa quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sợ hãi nhìn ủy khuất, nước mắt đảo quanh.

      Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Cảnh nhi ra, mới phát Hàn Ngữ Phong thấy đâu.

      ‘Hàn Ngữ Phong ngươi ở nơi nào?’ Ánh mắt tối sầm, trong lòng có chút hốt hoảng, nhìn xung quanh tìm kiếm.

      ‘Tỷ tỷ ngươi ở nơi nào?’ Cảnh nhi nhìn thấy nàng cũng có chút hốt hoảng, kêu to.

      ai trả lời bọn họ, Hàn Ngữ Phong tựa hồ tựa như biến mất.

      Tư Mã Tuấn Lỗi hối hận, lẽ ra nên mang theo thị vệ, sắc mặt trầm làm cho người ta sợ hãi, ôm Cảnh nhi cẩn thận tìm kiếm xung quanh.

      Mỗi người đều lắc đầu, ai cũng biết.



      (1) Môn thần là biểu tượng thần linh của văn hoá dân gian và Đạo giáo Trung Quốc. Ngày xưa, người ta thường cho đắp hai vị thần ở bên trí và bên phải cửa ra vào, với mong muốn nhờ cậy hai vị đó bảo vệ gia đình, trừ ma trừ quỷ, giáng phúc lộc thọ. Nên dân gian còn gọi môn thần là Bảo hộ thần. Tín ngưỡng thờ môn thần có từ rất lâu. Theo sách Sơn hải kinh: “Ngày xưa ngọn núi có cây đào rất lớn. cành có thể dài tới 3000 dặm. Cành đào phía Đông Bắc có cửa Quỷ môn. Cửa Quỷ môn này có tới hàng vạn con quỷ ra vào. Hai bên cửa này có hai ông thần canh giữ, ông tên là Đồ, ông tên là Luỹ. Nếu hai ông thấy có ác quỷ hại người liền bắt chúng cho hổ ăn thịt. Vì vậy Hoàng đế thấy được công đức lên cho phép dân gian cúng thờ hai ông cùng thần hổ hàng năm”. Vào những ngày cuối năm, người dân Trung Quốc thường treo hai câu đối hai bên cửa, cạnh chỗ môn thần, và chuẩn bị hương hoa cúng tế như môn thần như các thần khác trong nhà.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 113 – Bị bán vào Hồng lâu
      Tại Hồng lâu.

      ‘Lưu Ba, Lý Tứ tồi. Bằng lòng hai trăm hai ?’ đầu gài hoa hồng, mặt dày mỡ, thân hình mập mạp, Hoa ma ma nhìn Hàn Ngữ Phong hôn mê, vừa lòng gật gật đầu, mặt hàng lần này tốt.

      ‘Hai trăm hai, Hoa ma ma, ngươi cũng quá keo kiệt. Mặt hàng như vậy ít ra cũng phải ba trăm hai, ngươi nếu cần, chúng ta đem đến Bách Hoa lâu. ‘ Lưu Ba uy hiếp Hoa ma ma, bà ta quá toan tính.

      ‘Được rồi, Lưu Ba. Xem như ngươi lợi hại, cho ngươi ba trăm hai, cầm lấy.’ Hoa ma ma khẽ cắn môi, nhưng ba trăm hai bây giờ lại được mặt hàng tốt như vậy, bà ta cũng luyến tiếc lắm.

      ‘Đúng rồi, Hoa ma ma, huynh đệ chúng ta đây trước’. Lưu Ba đắc ý tươi cười, cầm ngân phiếu ba trăm hai cùng Lý Tứ xoay người rời khỏi.

      Hàn Ngữ Phong tỉnh lại, phía sau lưng còn rất đau, nhìn trước mắt là căn phòng đầy mùi hương phấn, ‘Đây là đâu?’

      nương, ngươi tỉnh rồi, mau tới thay quần áo cho ma ma xem.’ Hoa ma ma vừa vào cửa thấy nàng trợn tròn mắt đánh giá xung quanh.

      Thay quần áo? Ma ma? Hàn Ngữ Phong cả kinh vội vàng hỏi: ‘Xin hỏi đây là đâu? Ta phải về nhà tìm Cảnh nhi.’

      ‘Về nhà. Ha ha.’ Hoa ma ma như vừa nghe chuyện tiếu lâm, cười to.

      ‘Ngươi cười cái gì? Về nhà rất kỳ quái sao?’ Hàn Ngữ Phong , hỏi.

      kỳ quái, mỗi người đến đây đều muốn về nhà thế nhưng ai có cơ hội quay về.’ Hoa ma ma vẻ mặt ý cười như cũ, nhưng trong mắt lại ngoan, lạnh như băng.

      ‘Vì sao?’ Hàn Ngữ Phong vẫn hiểu được mình ở chỗ nào.

      nương ngươi là ngây thơ, ngươi có biết đây đâu ? Ngươi cho nơi này muốn đến đến muốn sao?’ Hoa ma ma cười lạnh tiếng.

      ‘Đây là đâu?’ Nàng đầu óc vẫn còn choáng váng.

      ‘Hồng lâu, biết ?’ Hoa ma ma nhìn nàng có chút hèn mọn .

      ‘Hồng lâu là cái gì? Tửu lâu sao?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt lắc đầu.

      ‘Tửu lâu.’ Hoa ma ma lại cười dữ dội : ‘ là tửu lâu cũng sai, khách đến đây cũng đều uống rượu mua vui.’

      ‘Uống rượu mua vui? Hồng lâu?’ Hàn Ngữ Phong trong lòng có chút run sợ, ánh mắt hoảng sợ nhìn bà ta. ‘Chẳng lẽ đây là thanh lâu.’

      tồi, ngươi đoán đúng rồi, đây là thanh lâu. tại ngươi biết phải làm gì rồi chứ.’ Hoa ma ma thấy nàng run rẩy, biết là nàng đoán ra.

      ‘Ta sao lại ở chỗ này? Ngươi thả ta ra, ta đưa ngươi bạc.’ Hàn Ngữ Phong có chút hoảng sợ .

      ‘Thả ngươi, ngươi đừng quá ngây thơ, bạc ngươi có sao? Đừng quên ngươi là do ta trả ba trăm hai mua được.’ Hoa ma ma ánh mắt lạnh lùng, mỗi người lần đầu tiên đến nơi đây đều là cái dạng này, phiền mà.

      ‘Ba trăm hai.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ tới lúc ở phố xá, đột nhiên bị đánh, chẳng lẽ mình bị bán lúc đó. Nghĩ vậy nàng đột nhiên tỉnh táo lại, nàng phải tự cứu mình.

      ‘Ta là Vương phi tương lai của Tư Mã Tuấn Lỗi, nếu ngươi thả ta, Vương gia báo đáp ngươi tốt.’ Nàng thấy Hoa ma ma ngữ khí cực kỳ uy nghiêm, nàng muốn lợi dụng thân phận này để nàng thả mình.

      ‘Vương phi?’ Hoa ma ma lại cười lạnh, hèn mọn nhìn nàng : ‘Ngươi sao là hoàng hậu? Muốn dùng tước vị này làm ta sợ sao? Ngươi cũng hỏi thăm xem Hoa ma ma ta là ai? chỉ ngươi phải Vương phi, cho dù ngươi là Vương phi thế nào? Vào Hồng lâu của ta tất cả phải nghe lời ta.’

      ‘Ngươi tin sao? Vậy ngươi có thể đến vương phủ hỏi chút? Xem ta hay giả?’ Hàn Ngữ Phong tin Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng nhất định tìm.

      ‘Lão nương ta ăn no rửng mỡ hay sao, cho ngươi nửa canh giờ thay quần áo, nếu đừng trách lão nương ta khách khí.’ Hoa ma ma muốn cùng nàng dông dài, ánh mắt lạnh đảo qua rồi bước ra khỏi phòng.

      ‘Mở cửa.’ trong nháy mắt, Hàn Ngữ Phong thấy ở cửa có hai cái gã nam nhân cường tráng, hung thần ác sát đứng đó.

      Tìm suốt cái canh giờ vẫn có tin tức của Hàn Ngữ Phong, Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng có dự cảm xấu. Hàn Ngữ Phong đào tẩu trừ phi có người bắt , vội ôm Cảnh nhi chạy mạch về vương phủ.

      ‘Người cầm kim bài của bổn vương tới chỗ Cổ tướng quân, bảo ban lệnh ở toàn thành phải tìm cho bằng được Hàn Ngữ Phong.’

      ‘Dạ Vương gia.’ Nhận kim bài, chạy như bay.

      Tư Mã Tuấn Lỗi đánh quyền vào mặt bàn, con ngươi đen thoát ra ngọn lửa nồng đậm, mặc kệ là ai bắt Hàn Ngữ Phong, nhất định đem thiên đao ra chém.

      Tất cả quan binh trong kinh thành, bốn phương tám hướng, xuất động hết quan binh, đến từng nhà tìm kiếm.

      Hàn Ngữ Phong nhìn chằm chằm quần áo trước mắt chưa kịp động đến, đột nhiên cánh cửa bị mở ra. Hoa ma ma thấy nàng vẫn chưa thay quần áo, trong mắt tức giận, đùng đùng sát khí.

      ‘Ngươi rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt, vào Hồng lâu của ta mà còn ngang ngạnh, cho ngươi biết, Hoa ma ma ta có biện pháp khiến ngươi phải van xin tha thứ.’

      Hàn Ngữ Phong vẫn nhúc nhích, nhắm mắt lại, cùng lắm nàng tình nguyện chết, nàng bao giờ làm loại chuyện này.

      ‘Sao? Ngươi nghĩ muốn chết ta có biện pháp sao. Hôm nay ta cho ngươi nếm thử cái gì gọi là sống được chết cũng xong? Người đâu.’ Hoa ma ma cười lạnh tiếng, nương nào mới đến đây mà chả là cái bộ dạng này, nhưng rồi cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn phục tùng cả. Nếu ngay cả bổn này cũng làm được Hồng lâu sớm đóng cửa rồi.

      Hàn Ngữ Phong có chút hoảng sợ, mở to mắt.

      ‘Đến đây, hoa ma ma.’ ở cửa đột nhiên xuất bốn tên nam nhân cường tráng, vẻ mặt gian tà, tay cầm dây thừng đến gần nàng.

      ‘Các ngươi muốn làm gì?’ Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, đứng dậy muốn chạy ra khỏi cửa.

      ‘Ngươi trở về , các ca ca hầu hạ ngươi chu đáo.’ tên đại hán thân thủ liền ôm lấy nàng đợi nàng giãy dụa, miệng bị bịt lại, tứ chi bị dây thừng buộc chặt.

      Miệng thể , thân thể thể cử động, Hàn Ngữ Phong trong mắt hoảng sợ càng lớn, nhìn bốn tên nam nhân cười trước mắt, nàng thực chỉ muốn lập tức chết .

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 114 – Hồng lâu kinh hồn
      Nam nhân đó tay muốn sờ đến trước ngực của nàng, Hàn Ngữ Phong tuyệt vọng, nhắm mắt lại, đúng lúc này ở cửa đột nhiên tên nô tài chạy đến.

      Hoang mang, rối loạn khẩn trương với Hoa ma ma: ‘Ma ma tốt rồi.’

      xảy ra tình gì? Đừng kích động như vậy, từ từ .’ Hoa ma ma nhìn , trách cứ .

      Tên nô tài giọng bên cạnh tai Hoa ma ma: ‘Ma ma, dưới lầu có đám quan binh là Vương phi bị mất tích, tìm trong toàn thành, có phải là….’ xong liền nhìn sang Hàn Ngữ Phong bị cột ở đó.

      ‘Cái gì?’ Hoa ma ma biến sắc, cuống quít phân phó: ‘Các ngươi được động vào nàng, ở đây canh chừng, chờ ta quay trở lại.’

      ‘Dạ, Hoa ma ma.’ Bốn người lui ra ngoài cửa.

      Bị trói, Hàn Ngữ Phong nhàng thở dài, mặc kệ mọi chuyện thế nào, ít nhất tại tránh được kiếp.

      Trong đại sảnh Hồng lâu.

      Cổ tướng quân mang theo mấy quan binh ngồi chờ.

      ‘Ai da, ngọn gió nào đưa Cổ tướng quân tới vậy? Để ta gọi mấy nương xinh đẹp đến hầu hạ cho ngươi.’ Hoa ma ma vẻ mặt cười quyến rũ tới.

      Cổ tướng quân vung tay lên. đứng dậy, nghiêm túc nhìn bà ta : ‘Bản tướng quân đến để làm chính , Vương phi bị mất tích. Nếu Hoa ma ma biết báo cho ta? Tốt nhất nên chi tiết, Vương gia lãnh khốc ngươi cũng biết, đừng để đợi đến lúc tính mạng chẳng còn mà hay.’

      Hoa ma ma sắc mặt cứng đờ, vội vàng cười đáp: ‘Tướng quân cũng biết đùa, Vương phi sao có thể ở chỗ Hồng lâu này, Vương phi bộ dáng ra sao ta còn biết.’

      ‘Nhìn cho kỹ, đây là bức họa của Vương phi.’ có khả năng ở của Hồng lâu của bà, Cổ tướng quân cười lạnh, ai chẳng biết thể, nhưng điều tra ở các nhà dân mà có tin tức gì, quan binh đành phải từng nơi truy xét, sau đó tiện tay mở ra bức họa.

      Nhìn người trong bức họa, Hoa ma ma sắc mặt biến đổi làm cho người ta sợ hãi, thân thể lay động chút, trời ạ nàng là Vương phi. Trong lòng thầm mắng cái tên Lưu Ba chết tiệt hại mình, tại làm sao bây giờ? đến Vương gia tuyệt tình, kết cục khẳng định là chữ tử, tại chỉ có cách nhận đến cùng .

      ‘Vương phi quả nhiên là xinh đẹp như hoa, bất quá ta cam đoan, người này có ở Hồng lâu của ta.’

      ‘Phải ? Vậy là tốt rồi, bất quá nếu có manh mối gì nhất định phải báo cho bản tướng quân? Vậy ta trước.’ Cổ tướng quân đứng dậy.

      thong thả, Cổ tướng quân tiễn, lần sau lại đến.’ Hoa ma ma ở sau hô.

      Nhìn thấy thân ảnh biến mất ở cửa, khuôn mặt biến sắc vội vàng chạy về hậu viện.

      Cổ tướng quân vừa ra khỏi cửa, sắc mặt chuyển sang khó coi, vừa rồi Hoa ma ma kia sắc mặt thay đổi dù , nhưng đều có th

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :