1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      hay nha, trận đầu ... THẮNG...:hoho::hoho::hoho:
      cám ơn nàng
      Shikura Von Rosenberg thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 10:Tỷ muội


      lâu sau, Lưu thị dẫn mọi người tới giới thiệu với mẹ con Liệt thị, trong Tây viện bỗng náo nhiệt hẳn lên. Nha hoàn, ma ma trong phủ đều biết Ngọc phủ có thêm vị Uyển phu nhân, và tiểu thư, tiểu thiếu gia.

      “Bà nội, tứ muội từ khi vào phủ vẫn mang sa che mặt, Oánh nhi nghe tứ muội bị thương ở mặt, chẳng lẽ hủy dung , diện mạo xấu xí như quỷ dữ?” giọng chanh chua vang lên, tựa như nhắc nhở, để mấy vị phụ nhân đều tập trung nhìn về thiếu nữ mang sa che mặt.

      Ngọc Bảo Oánh mới từ ngoài về, thấy mẹ mình giận đến sắp ngất mà ai thèm để ý tới, còn mẹ con Liệt thị lại được mọi người vây quanh như ngàn sao vây quanh mặt trăng, rất bất mãn, bèn tìm cách bới móc.

      Trong khoảnh khắc, Tây viện vốn náo nhiệt trở nên yên tĩnh lạ thường. Lão phu nhân nhíu mày, chuyện này riêng sao, chứ trước mặt mọi người mà ra hay chút nào.

      Ngọc Chính Hồng biết Ngọc Bảo Oánh lấy lại thể diện cho mẫu thân. 4 năm trước nghe Lý Toàn báo lại, Như Ca bị té xuống núi ở Phàn Thành, trán đầy vết thương, lại bị rắn độc cắn, gần như mất mạng. Mọi người ở Ngọc phủ ai cũng biết chuyện này, qua nhiều năm như vậy, biết những vết thương kia như thế nào rồi.

      “Muội muội, đừng lung tung.” Đại tiểu thư Ngọc Giai Nhàn, vẫn được mọi người khen ngợi là đoan trang hiền thục hiểu chuyện, hôm nay phải vào cung hầu hạ công chúa, kéo tay áo em .

      “Muội đâu có lung tung, nếu phải, tứ muội che mặt làm gì.” Ngọc Bảo Oánh bĩu môi, giả bộ ngây thơ.

      “Tứ muội đừng để bụng, nhị muội có ý gì đâu.” Ngọc Giai Nhàn áy náy .

      “Tỷ tỷ đừng lo, muội mang sa che mặt là bởi vì bị bệnh, đại phu dặn dò phải mang để tránh gió thôi, nếu các tỷ tỷ quen, muội lấy xuống”, xong, Như Ca tháo sa che mặt xuống.

      Nhất thời mọi người cảm thấy trước mắt tỏa sáng, cả phòng rực rỡ hẳn lên.

      Thiếu nữ có mái tóc dài đen mượt, chỉ dùng cây trâm ngọc đơn giản vấn lên, đôi mắt sáng long lanh, làm người ta thể nào dời mắt được. Dưới ánh nắng nhu hòa, nàng khẽ mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, như trăm hoa nở rộ ngày xuân, như trăng sáng đêm rằm, trán của nàng có ấn ký hình hoa đào, trông cứ như tiên nữ hạ phàm.

      Mọi người đều thầm nghĩ, thế này mà gọi là hủy dung, dung mạo như quỷ dữ, những khác chẳng phải đều là quỷ dạ xoa hết sao.

      “Thế này....” Trịnh lão phu nhân khó hiểu .

      “Lúc đó Ca nhi bị thương rất nặng, đại phu nào cũng đừng là hủy dung, chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng khó giữ được, thiếp thân biết làm sao, chỉ có thể đem Ca nhi đến chùa cầu thần khấn phật. ngờ trong chùa gặp được cao nhân, chạy chữa hơn năm trời, Ca nhi mới khỏe lại.” Lời này mặc dù nửa nửa giả, nhưng nhớ tới bộ dạng máu thịt be bét ngày đó của con , đến nay Liệt thị vẫn thấy rùng mình.

      “Ngươi tốt số!” Ngọc Bảo Oánh thấy Như Ca như vậy, lầm bầm trong miệng.

      “Tứ muội xinh đẹp, cứ như tiên nữ hạ phàm” Ngọc Giai Nhàn cắt ngang lời khiêu khích của em mình, cười , “Đều là tỷ muội, ngày sau chúng ta phải quan tâm nhau nhiều hơn.”

      “Tỷ tỷ phải ạ.” Nhìn đại tiểu thư Ngọc Giai Nhàn tươi cười vô cùng dịu dàng, Như Ca cảm thán người này quả là cao thủ trong cao thủ. Kiếp trước nàng ngu ngơ, thấy nàng ta đối xử với mình dịu dàng, liền sùng bái nàng ta như vị Phật sống. Sau này gả vào Hầu phủ vẫn tôn kính nàng ta vô cùng, có cái gì tốt cũng chia sẻ. Nhưng kiếp này, vào cái phút trước khi ngất bốn năm trước nàng thấy rất ràng, người đẩy mình xuống núi chính là vị đại tỷ trông rất hiền hòa dễ gần này đây. Nếu nhờ sống lại, e rằng đến chết nàng cũng tin kẻ chủ mưu hại mình cả đời ngóc đầu lên được chính là nàng ta!

      “Tỷ tỷ là có phúc”. Giang thị ở bên xem trò vui, thấy Lý thị ngây người, cười . Xem ra, vị tứ tiểu thư này cũng phải kẻ dễ bắt nạt, Lý thị chẳng những kế hoạch nhận con thừa tự bị thất bại, mà còn tìm về cho con của mình chướng ngại vật cực to, cười chết mất!

      Lúc này, Lý thị cảm thấy giận và hận vô cùng, vốn nghe 4 năm trước Như Ca bị rắn độc cắn, thầy thuốc trong phủ tới khám trở về báo có thuốc chữa, dù bảo vệ được tính mạng khuôn mặt cũng bị hủy. Nên mình mới cho lão gia để mẹ con bọn nó về, cứ nghĩ, xấu xí như vậy chỉ có thể bị khi dễ mà thôi làm sao ngóc đầu lên được. ngờ, nó xinh đẹp như tiên, át cả hai con mình. Mụ Hoa ma ma làm việc thế nào mà loại chuyện này cũng báo cho mình biết trước chứ.

      Ngược lại, Trịnh lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng rất vui mừng, dù sao đứa con thứ xinh đẹp hơn người, tốt hơn đứa bị hủy mặt rất nhiều. Với dung mạo thế này, dễ dàng được làm vợ bé cho các vương công quý tộc hơn.

      Cuối cùng, Như Ca cũng giữ được em trai bên mình và mẹ.

      Ra khỏi Tây viện, Ngọc Chính Hồng đột nhiên xúc động dâng trào, phân phó quản gia Lý Toàn dẫn mẹ con ba người đến chỗ ở.

      Quả nhiên, giống như kiếp trước, là nơi cực kỳ vắng vẻ sâu trong rừng trúc.

      Đến ‘Nhàn Nguyệt Các’, Ngọc Chính Hồng nhất thời xấu hổ vô cùng, vốn nghĩ Lý thị sắp đặt nơi hơi vắng vẻ chút thôi, ai ngờ lại đến mức này.

      Ngoài sân cỏ dại mọc đầy, trong viện mặc dù nhiều phòng, nhưng mạng nhện giăng khắp nơi, trừ vài cái giường còn vật gì khác, bụi đống thành lớp dầy, vừa nhìn biết là cái viện bỏ phế, ai dọn dẹp.

      Thấy vẻ thất vọng của con trai và vẻ hờ hững của Liệt thị, Ngọc Chính Hồng cảm thấy mất hết mặt mũi, giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ . Chỉ phân phó Lý Toàn Tây viện điều mấy gã sai vặt và nha hoàn tới dọn dẹp.

      Thấy Ngọc Chính Hồng xa, nhớ tới hôn thư bị Trịnh lão phu nhân thiêu hủy, Như Ca nhìn Liệt thị khẽ cười : “Quả uổng công”.

      Liệt thị nghe vậy, trong lòng chua xót, mình lớn thế này, lại phải nhờ con tính toán giùm, quá vô dụng.

      ra, hôn thư đích xác bị thiêu hủy rồi, hôn thư hôm nay là Như Ca mô phỏng theo nét chữ của Ngọc Chính Hồng mà viết lại, tốn chút ngân lượng để có được ấn ký của quan phủ, vậy là xong, nhưng người Ngọc gia ai nhìn ra được.

      Nhờ Lý Toàn đưa tới mấy gã sai vặt và nha hoàn nhanh nhẹn, viện rực rỡ hẳn lên. Mà bên kia, Ngọc Chính Hồng về viện của Lý thị, thấy xa hoa ở đây, so sánh với viện rách nát kia, tức giận mắng Lý thị hơi ngay trước mặt nha hoàn và ma ma, làm Lý thị giận tới mức trợn mắt.
      Chris, Phong nguyet, tart_trung6 others thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 11: Lên kế hoạch

      Chớp mắt, hai tháng qua, Nhàn Nguyệt Các rất thanh bình.

      Vì việc thiếu chút nữa mất Vân Kiệt, Liệt thị dần dần còn sùng bái Ngọc Chính Hồng như trước, thêm vài phần xa cách ít vài phần thân thiết. Đối với lạnh nhạt của Liệt thị, Ngọc Chính Hồng chỉ cho là vì chuyện của Vân Kiệt, ngẫu nhiên ngồi chốc lát, bị tiểu nha hoàn của Giang thị mời .

      xuất của mẹ con Liệt thị, khiến Giang thị rất sợ mình và nhi tử Ngọc Như Long bị đoạt mất chiều. Vì vậy bắt bọn nha hoàn nghĩ hết biện pháp giữ Ngọc Chính Hồng ở lại viện mình. Để Ngọc Như Long biểu nhiều hơn trước mặt Trịnh lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng. Với việc Liệt thị còn giữ lại hôn thư, Giang thị gièm pha là, mới nhìn tưởng thâm tình, nhưng thực chất là lấy hôn thư để uy hiếp. Dần dần, chút áy náy vừa mới dâng lên của Ngọc Chính Hồng cũng biết mất thấy tăm hơi.

      Trịnh lão phu nhân chưa từng quên việc hứa với Giang thị, chỉ là nếu nâng đỡ Giang thị lên, phải chèn ép Lý thị, mà Lý thị dù sao cũng còn có người trai là tướng quân, vì vậy ít nhiều vẫn còn cố kỵ, đành cho Giang thị đợi thêm ít lâu nữa.

      Về phần Lý thị, vì chuyện ngày đó giận muốn điên, có thêm Hoa ma ma bị đánh 30 gậy ở bên khích bác. Hận sao tống được mẹ con Liệt thị về Phàn Thành lại. Mỗi tháng đều lấy lý do kinh phí trong phủ eo hẹp, kéo mãi phát tiền tiêu cho Nhàn Nguyệt Các. Hơn nữa dưới ‘răn dạy’ của mấy ma ma tâm phúc bên cạnh Lý thị, giờ nha hoàn ma ma trong các viện đều xem Nhàn Nguyệt Các là ‘cấm địa’.

      Các viện khác thấy vậy, đều chờ xem kịch vui. Nhưng qua hai tháng, Liệt thị vốn nên túng quẫn vẫn cứ mặt vẫn hồng hào, đều đặn dẫn con trai và con đến Ninh Phúc Đường chào lão phu nhân. Thỉnh thoảng có chút quà gọi là hiếu kính lão phu nhân, làm lão phu nhân coi trọng mẹ con ba người thêm mấy phần.

      Trong Ninh Phúc Đường ở Tây viện, Thất ma ma, theo lão phu nhân lâu, dâng cái áo ấm viền lông cáo, thêu trăm chữ ‘thọ’ lên cho Trịnh lão phu nhân, mắt tràn đầy thán phục.

      “Lão phu nhân, trắc phu nhân và tứ tiểu thư có lòng! Mấy ngày trước, nô tỳ vô tình trời lạnh dần, hôm nay liền tặng cái áo này. Đây chính là sản phẩm của Cẩm Tú Phường đấy ạ, rất xa xỉ.” Hôm nay, lúc nhận áo, tứ tiểu thư thưởng 100 lượng, đây chính là nửa năm tiền lương của mình rồi. Ra tay rộng rãi như vậy, bất quá cũng là mong mình mấy lời hay với lão phu nhân mà thôi, thân là tâm phúc bên cạnh lão phu nhân chút chuyện này mình vẫn làm được.

      Trịnh thị nghe vậy, vuốt ve cái áo lông cáo trước mắt, trông bộ khá vui vẻ.

      “Cũng là đứa hiểu chuyện”, các viện trong phủ này tuy có chút hiếu kính, nhưng đều vào thời điểm cuối năm. Còn bình thường lúc đến thỉnh an mình, đứa nào khóc lóc kể lể là túng quẫn. Trịnh lão phu nhân đều nhớ kỹ!

      Lúc trước nghe , tiền tiêu hằng tháng Lý thị cho Nhàn Nguyệt Các, vậy mà có tiền mua cái này, xem ra chị em Như Ca cũng tầm thường, tương lai chừng có tiền đồ. Nghĩ vậy, Trịnh lão phu nhân bèn kêu Thất ma ma lấy 100 lượng đưa qua. Nhưng hôm sau lúc mẹ con ba người tới, trả lại, còn tặng thêm vòng tay phỉ thúy. là Như Ca bán cửa tiệm ở Phàn Thành , sau khi mua hai cái tiệm khác ở kinh thành, còn dư lại chút đỉnh nên hiếu kính với bà nội. Ý này hiển nhiên là muốn lão phu nhân chấp thuận cho Như Ca kinh doanh cửa tiệm rồi.

      Liệt thị vốn xuất thân từ gia đình buôn bán, Như Ca lại là thứ nữ, tương lai tìm cho nó nhà chồng tốt như hai con của Lý thị là thể nào. Lại , ngày sau gả làm vợ lẽ, bản lãnh quản lý cửa tiệm rất cần thiết. Còn Vân Kiệt, đứa này nhìn thông minh lanh lợi, nhưng chịu làm con thừa tự của Lý thị tiền đồ cũng khó, chỉ còn trông mong vào Như Long thôi. Nghĩ vậy, với chuyện Như Ca mở cửa tiệm, Trịnh lão phu nhân cũng ý kiến gì nữa, coi như mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

      Nhàn Nguyệt Các, trăng sáng in bóng cây lên màn cửa sổ, theo gió lay chập chờn.

      Hai tháng này, trừ mỗi ngày phải Tây viện thăm hỏi lão phu nhân, mẹ con Liệt thị rất nhàn nhã tự tại. Mấy ngày trước, Thất ma ma tới ý tứ của lão phu nhân, chỉ cần trực tiếp ra mặt, chuyện kinh doanh có vấn đề gì. Như Ca nghe vậy thở phào nhõm, Ngọc Chính Hồng nhiều lần nhắc nhở mẹ phải đóng cửa tiệm. Mặc dù ngầm làm phải được, nhưng ra ra vào vào chung cũng hơi bất tiện. Có đồng ý của lão phu nhân, tin rằng làm đứa con hiếu thảo, Ngọc Chính Hồng, có ý kiến nữa.

      Như Ca cầm sách thuốc tìm được từ nước khác tới, đọc hết sức mê mẩn. Ngày trước lúc bệnh tật quấn thân, Như Ca rất thích đọc sách thuốc. biết có phải vì khoảng thời gian còn là linh hồn phiêu lãng đến cái thế giới xa lạ kia học được hay , mà sau này trong đầu nàng có vô số lý luận về mạch chứng. Để kiểm chứng những lý luận này, lúc ở Phàn Thành nàng mở tiệm thuốc chuyên trị những bệnh hiểm nghèo, kết quả những lý luận và phương thuốc này là hoàn toàn chính xác. Bây giờ chỉ cần xem qua những chữ viết trong sách, trong đầu nhanh chóng lên hình dạng thảo dược, các phương thuốc cũng ra ràng, đây chính là phúc lợi của việc trọng sinh đó nha! Nhớ tới những viên thuốc nho thấy được ở thế giới kia, Như Ca liền có ý tưởng chế thuốc bán ở kinh thành.

      Mấy ngày nay Như Ca điều động tiền lãi từ cửa hàng Lăng Vân tới để bắt đầu kế hoạch. Phong Trì theo lời nàng tìm được mấy cửa tiệm buôn bán ế ẩm nhưng có vị trí thuận lợi. Chính sách lập của Lý thị, khiến Nhàn Nguyệt Các thanh tĩnh, ngược lại giúp nàng tự do làm việc.

      Thanh Trúc từ phòng Liệt thị tới, gạt bấc đèn cho sáng lên, thấy Thanh Nhi đứng ngủ gục bên, khuyên nhủ: “Tiểu thư, trễ lắm rồi, nghỉ ngơi thôi.”

      “Khuya rồi sao?” Như Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, để sách xuống, sức khỏe là vốn quý nhất, điều này nàng biết.

      “Mẫu thân và Vân Kiệt ngủ chưa?”, Như Ca đứng dậy thư giãn cơ thể chút.

      “Ngày mai phu nhân muốn đích thân đưa tiểu thiếu gia và tiểu thư đến trường, sợ khí sắc tốt bị người chê cười, nên kéo thiếu gia nghỉ từ sớm rồi ạ. Còn tiểu thư cũng nghỉ sớm ! Nhưng nô tỳ thấy tiểu thư đọc sách mải mê quá, dám quấy rầy.”

      Nghe vậy, Như Ca cười khẽ, nhờ danh tiếng của thầy Phương Chính, mà Liễu Hiền, viện trưởng của học viện nổi danh nhất Đại Chu, Lễ Học Viện, đích thân ra tay, tiền nhập học nhận , còn mỗi ngày phái xe ngựa đưa đón tiểu sư đệ Vân Kiệt.

      Nếu phải Vân Kiệt nhắc tới, Như Ca cũng ngờ ông lão mình tình cờ giúp đỡ ở ngoại ô Phàn Thành chính là thầy Phương Chính, tiếng tăm lừng lẫy Đại Chu. Nhưng hơi quá đáng rồi, bắt người cộng tuổi hai đời lại cũng hơn 40 như mình, còn phải đến Lễ Học Viện để học tập, làm người ta phát sầu. Nhớ tới mẹ rất kiên trì trong chuyện này, Như Ca bất đắc dĩ lắc đầu.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 12: Lễ Học Viện

      Vì chuyện nhập học, mới tờ mờ sáng, Như Ca bị Liệt thị và Vân Kiệt hưng phấn kêu dậy. Vội vội vàng vàng lên xe ngựa do viện trưởng Lễ Học Viện phái tới.

      Cửa lớn Ngọc phủ, Ngọc Bảo Oánh ăn mặc xinh đẹp, nhìn theo xe ngựa xa, rất bất mãn.

      “Thời thế đảo điên rồi, những thứ hạ tiện thế này mà cũng được đến Lễ Học Viện học.”

      “Bảo Oánh tiểu thư, tiểu thư đừng để ý làm gì, hạ tiện mãi là hạ tiện thôi, dù có được đến đó học, cũng thể nào so với tiểu thư được. Nếu bọn chúng chọc tiểu thư mất hứng, để phu nhân tìm lý do xử lý chúng là được.”

      Hồ ma ma, thân tín bên cạnh Lý thị, khuyên lơn Ngọc Bảo Oánh, liếc mắt về người đứng sau lưng Ngọc Bảo Oánh, : “Phu nhân thương tình mới để ngươi đến Lễ Học Viện đọc sách, còn mau đỡ nhị tiểu thư lên xe”.

      Nghe vậy, thiếu nữ phía sau cúi đầu cầm bọc quần áo lại, kính cẩn đỡ Ngọc Bảo Oánh lên xe ngựa.

      “Ngươi ngồi ở ngoài, nhìn xem ngươi mặc cái thứ rách nát gì kìa.” Ngọc Bảo Oánh ngồi trong xe ngựa, nhìn em khác mẹ với ánh mắt ghét bỏ.

      “Dạ”, thiếu nữ cắn môi, hạ màn xe xuống, xoay người ngồi bên cạnh phu xe.

      Người đánh xe nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh, y phục màu xanh lá, trông cũng đến nỗi nào, nhưng nhìn kỹ mới thấy vải vóc bị giặt đến sờn. đầu chỉ có cây trâm ngọc vấn tóc, khỏi lắc đầu, cùng là tiểu thư, nhưng người tơ lụa dùng mãi hết, kẻ lại ăn mặc bằng cả nha hoàn.

      “Phu xe, còn mau chạy, ngươi muốn bản tiểu thư đến trễ sao?” Ngọc Bảo Oánh thúc giục, cắt ngang suy nghĩ đồng tình của người đánh xe, “Dạ, dạ, nhị tiểu thư người ngồi vững nha! Giá!”

      Xe ngựa chậm rãi chạy đến Lễ Học Viện ở phía Đông kinh thành.

      Từ trước tới giờ, Lễ Học Viện vẫn luôn rất đông học trò, đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ Nhạc Lộc thư viện, Bạch Lộc thư viện, Tung Dương thư viện đến.

      Quan lại trong triều giờ có đến bảy mươi phần trăm là xuất thân từ học viện có lịch sử trăm năm này. Được vào đây học, đại đa số là những học trò có tư chất hơn người, dĩ nhiên hoàng thân quốc thích, con cái nhà quyền quý . Bởi vậy, mà Lễ Học Viện càng được nhiều người sùng bái.

      Hơn trăm năm trước, hoàng thượng Đại Chu Tiêu Ấp có hoàng tử, chỉ có công chúa tài năng thua gì nam nhân, để giữ gìn giang sơn họ Tiêu, cho công chúa kế vị, từ đó Đại Chu có tục lệ cho nữ tử học. Lễ Học Viện là học viện hoàng gia, ở Lễ Học Viện mà bộc lộ được tài năng được hoàng thượng khen thưởng, thân phận địa vị tăng lên nhiều, nhờ đó vận mạng cũng thay đổi. Vì vậy những nhà quyền quý đều tiếc tiền cho con mình tới đây học, nếu được chú ý, chẳng phải là gà hóa phượng hoàng ư, chút tiền ấy có đáng gì.

      Đến cửa học viện, mọi người xuống xe, chỉ thấy xung quanh là núi non trùng điệp, dòng suối uốn lược từ trong núi chảy ra. Phía Nam học viện, ruộng đất phì nhiêu. Đứng ở cửa học viện có thể nhìn thấy được toàn cảnh của kinh thành. Bên trong là những phòng học được lợp ngói lưu ly tím.

      hổ là học viện lớn nhất Đại Chu, Ca nhi, con xem bên trong đình đài lầu các mây mù lượn quanh, giống tiên cảnh, còn có.....”

      Liệt thị tán thán hồi, khiến Như Ca dở khóc dở cười. Mấy ngày nay mẹ cứ ở trước mặt nàng mà tâng Lễ Học Viện lên tận trời, nàng hiểu, mẹ sợ mình muốn học ở đây nên mới như vậy. Lúc ở Phàn Thành, Liệt thị cũng muốn cho Như Ca vào trường học, nhưng ai giới thiệu nên được. Thực tế, nếu Như Ca muốn vào học, chỉ cần với Phương Chính tiếng là xong, nhưng nàng , bởi vì cho dù có vào cũng chỉ được dạy những thứ như là nữ giới, nữ huấn... này nọ mà thôi. Kiếp trước nàng nghe theo những thứ này răm rắp, cuối cùng phải cũng mất mạng đấy thôi. Chứng tỏ những thứ giáo huấn này chẳng có tác dụng gì cả.

      Liệt thị rất sợ con mình bằng người, nên mấy ngày trước, lúc Ngọc Chính Hồng nhắc tới chuyện này, Liệt thị liền ra lệnh, nếu Như Ca chịu học, buôn bán gì nữa. Thấy Liệt thị kiên quyết như vậy, Như Ca chỉ có thể nghe theo.

      Sau khi được con nghiêm túc đảm bảo nhất định chăm chỉ học tập trốn lớp, nhìn Như Ca và Vân Kiệt theo dòng người vào trường, Liệt thị rốt cuộc yên tâm lên xe ngựa Phong Trì phái tới về phủ.

      Viện trưởng điểm danh, trải qua sát hạch, Vân Kiệt được vào Hoàng Lâm Các.

      Hoàng Lâm Các là nơi tụ hội tất cả tinh của học viện. Ngoài được thầy đứng đầu viện giảng bài cho, mỗi học trò Hoàng Lâm Các đều có thầy dạy riêng. Nếu thấy hài lòng có thể đổi thầy khác. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là học trò đó phải vượt qua đề thi do thầy đó đề ra, nếu phải nhận trừng phạt nghiêm khắc.

      Trừ Hoàng Lâm Các, các học trò còn lại chia về các nơi khác để học.

      Sau khi đưa Vân Kiệt đến trước cửa Hoàng Lâm Các, Như Ca dọc đường trong học viện, định tìm phòng học gần đây, có ít học trò chút để nghe giảng. Nghe giảng về nữ giới gì đó mà mình học thuộc làu làu, sau khoảng thời gian uống xong chén trà, Như Ca liền thừa dịp thầy giáo xoay người, quyết định trốn học.

      là giờ học nên trong viện chỗ nào cũng nghe thấy tiếng đọc sách.

      Ra sau núi, có mấy học sinh nam trốn học tới, thấy Như Ca đều hết sức kinh ngạc. Học sinh nữ trong Lễ Học Viện trốn học rất ít, huống chi lại là tiểu thư xinh đẹp thế này. Vốn tình tình càn rỡ, mấy người này định tới gần trêu chọc, nhưng ngay lúc sắp mở miệng lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

      Thấy mấy tên này từng bước lui về phía sau cuối cùng là vừa lăn vừa bò mà trốn, Như Ca quay đầu nhìn lại, sườn núi cách đó xa, có con Tuyết Lang lớn giương nanh múa vuốt, dưới ánh mặt trời răng sói phiếm ra ánh sáng lạnh lẽo.

      Như thấy được tầm mắt của Như Ca, Tuyết Lang nhanh chóng khép miệng lại, trong con ngươi màu xanh ngọc ánh lên vẻ hưng phấn.

      Đây chính là Tuyết Lang mà nàng cứu ngày trước!

      Phát ra , khuôn mặt nhắn của Như Ca xụ xuống, đồ vô ơn giờ mới chịu xuất !

      Tuyết Lang vốn rất hưng phấn, thấy Như Ca thèm để ý tới nó, vội chạy tới cọ cọ vào người Như Ca để hấp dẫn chú ý. Hồi lâu sau, thấy Như Ca vẫn thèm nhìn đến, Tuyết Lang buồn bã quay đầu chạy , định bụng tìm chỗ tự an ủi tâm hồn bị thương của mình.

      Thấy vậy, Như Ca xấu hổ vô cùng, Ngọc Như Ca mày có tiền đồ quá , lại so đo với thú hoang!

      Ngẫm lại vừa rồi ràng Tuyết Lang giúp mình. Nghĩ vậy, Như Ca cảm động, đuổi theo hướng Tuyết Lang vừa chạy.
      Chris, Phong nguyet, tart_trung5 others thích bài này.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      chạy theo tuyết lang có khi nào gặp nam chính ko ta???? mong quá ah

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :