1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      57.2

      Mà hoàng hậu vốn mang theo trách cứ, sau lời của Ngự Phượng Đàn, liền hoàn toàn đổi ý, ngược lại giống như là muốn ca ngợi Vân Khanh phen, điều này làm cho hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn liếc mắt cái, đáy mắt xẹt qua tia não ý, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.


      " ra là như thế, vậy là làm cho Bổn cung nhìn với cặp mắt khác xưa rồi." Hoàng hậu dường như lúc này mới biết được nguyên nhân Vân Khanh minh tài trí, vẻ mặt tán thưởng.


      Chỉ Vân Khanh biết, nếu thánh giá muốn dừng chân ở Thẩm gia, như vậy toàn bộ Thẩm gia sớm được tìm hiểu rành mạch, hoàng hậu đối với chuyện tình Thẩm gia tất nhiên là nắm , tuy rằng biết bà vì sao vừa thấy mình liền ra oai phủ đầu, nhưng thực hiển nhiên, vị hoàng hậu nương nương này thích nàng, ràng là như vậy.


      Kế tiếp, ma ma bên người hoàng hậu liếc mắt nhìn Vân Khanh cái, ngữ khí sâu xa mở miệng : "Hoàng hậu nương nương, vị đại tiểu thư Thẩm gia này chỉ minh tài trí, liền ngay cả phương danh cũng là Giang Nam người biết đâu, còn có văn nhân viết thơ ca tụng qua."


      Lời của ma ma kia làm cho Vân Khanh tự chủ được nhíu mày, ma ma này nàng từng nghe qua, là lão ma ma đắc lực bên người hoàng hậu, bà ta họ Mễ, hoàng hậu coi trọng bà ta nhất, phàm là bà ta như thế, tám chín phần mười là ý tứ của hoàng hậu, cho nên bà ta vừa mở miệng, Vân Khanh toàn thân liền căng thẳng lên, đợi câu kế tiếp.


      Quả nhiên hoàng hậu hỏi: "Thơ ra sao?"


      "Đình tiền thược dược vô cách, trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình. Duy hữu mẫu đan chân quốc sắc, hoa khai tiết động kinh thành." Mễ ma ma gằn từng tiếng nhớ kỹ, theo chữ cuối cùng của bà ta vừa dứt, hoàng hậu sắc mặt liền có chút hờn giận, lặp lại : "Chỉ có Mẫu Đan thực quốc sắc? Bài thơ này viết tốt, Bổn cung xem Thẩm tiểu thư cũng xứng với hai chữ Mẫu Đan a."


      (Trước sân thược dược nở kém duyên, trong hồ hoa sen khoe sắc kém. Chỉ có Mẫu Đan là quốc sắc, hoa nở tiết trời động kinh thành.)


      Ở Đại Ung, khuê danh của nữ tử cũng phải bí mật gì, cho nên khi hoàng hậu vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong hoa viên đều thay đổi.


      Chỉ có Mẫu Đan thực quốc sắc, câu này thơ kỳ cũng có vấn đề gì, có vấn đề, là hai chữ Mẫu Đan.


      Bởi vì khuê danh của Đương Kim hoàng hậu đó là ‘Duy Phương’, mà hai chữ ‘Duy Phương’ đại biểu đó là Mẫu Đan, nếu là Vân Khanh là quốc sắc, kia hoàng hậu nương nương vậy là cái gì?


      Kỳ vốn chẳng qua là văn nhân thuận miệng ngâm vài câu thơ, nhưng hoàng hậu hỏi đến như thế, Vân Khanh liền bị xem như biết trời cao đất rộng, dám cùng Phượng chúa so sánh rồi.


      Lúc này, Vân Khanh nếu là trả lời tốt, lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục, mà thơ, lại xác thực chính là của đám thi nhân dùng để ca ngợi sắc đẹp của Vân Khanh, tán dương nàng tươi đẹp như Mẫu Đan, quý thể .


      An Tuyết Oánh lòng bàn tay gắt gao nắm chặt, thay Vân Khanh sốt ruột, khuôn mặt nhắn tràn ngập lo lắng, nàng hận thể xông lên thay Vân Khanh chuyện, nhưng nếu lúc này tiến lên, chỉ biết càng rước lấy phiền toái cho Vân Khanh mà thôi, ngược lại bất lợi, nội tâm liền thầm lo lắng


      Mà Vi Ngưng Tử mang theo chút lo lắng nhìn Vân Khanh, đáy mắt vừa xẹt qua tia khoái ý, lúc trước nàng ta còn vì hai câu thơ từ này mà ghen tị với Vân Khanh, nay xem ra, Thẩm Vân Khanh xứng đáng, ai bảo nàng sinh ra diễm lệ loá mắt như vậy.


      Trong hoa viên trở nên cực kỳ im lặng, ánh mắt mọi người đều dừng lại ở người Vân Khanh, cùng đợi xem nàng như thế nào trả lời những lời này.


      Ngự Phượng Đàn ngón tay nắm chén ngọc thoáng buộc chặt, ở sâu trong đôi mắt hẹp dài lên ánh sáng đỏ rực chợt lóe rồi biến mất, môi mỏng nhấp ngụm rượu, nhìn thân ảnh mỏng manh như liễu phía dưới kia, đôi phượng mâu mang theo bình tĩnh lạnh nhạt, chút sợ hãi cũng có.


      Vân Khanh mặt mỉm cười, làm cái lễ theo đúng tiêu chuẩn của triều đình, nâng lên cằm, phượng mâu lưu động, giống như ánh mặt trời tỏa sáng, lại cười : "Dân nữ dám nhận thừa nhận của hoàng hậu nương nương. Mẫu Đan là quốc hoa Đại Ung, phú quý ung dung, lưu tinh vô song, nhưng Mẫu Đan cũng giống như người có phân biệt khác nhau, "Diêu vàng", "Ngụy tím", Hoa nhi phong phú, giống trân quý, hình dạng nhắn, chất như nhuyễn ngọc, đều có loại khí chất cao thượng, tôn là ‘Đế Mẫu Đan’ cùng ‘Hậu Mẫu Đan’, loại Mẫu Đan này được thế nhân thích cùng tôn kính nhất, nhưng cây cũng có khó được, sau đó có Ngọc Lâu điểm thúy, Mực Trì Thanh Long là loại giống quý hiếm, đời cũng có ít người nhìn được, mà trừ những loại đó ra, cũng có loại Mẫu Đan, cánh hoa , mọc nơi dã ngoại, cũng có tên Mẫu Đan, còn được gọi là Cẩm Tú, bất quá chỉ là trùng hợp ít người phân biệt được, loại hoa vô danh bé này mãi cũng thể sánh bằng loài cao quý kia. Thơ ca do thi nhân phố phường làm, tầm nhìn hẹp, nhất định chưa từng thưởng thức qua loại tuyệt sắc quý hiếm, nghĩ đến nhận biết gốc cây Mẫu Đan hoang dại, mà coi là quốc sắc, ổn."


      Thanh của nàng ràng rành mạch, trong rành mạch lại mang theo ôn nhu, phảng phất như giới thiệu Mẫu Đan, nhưng làm cho tất cả mọi người có thể nhìn ra, theo như lời của Vân Khanh, hoàng hậu sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, hiển nhiên có bộ dáng tức giận như vừa rồi.


      Ngự Thần Hiên trong đôi mắt có tia tìm tòi nghiên cứu, tầm mắt dừng ở mặt Vân Khanh, nàng có đôi mắt giống như cặp mắt phượng đẹp đẽ quý giá, màu đen như mực thuần khiết, trầm tĩnh lại thong dong, thần thái thoạt nhìn bình tĩnh cùng kính cẩn nghe theo, nhưng với những lời nàng vừa , lại là cực kỳ khéo léo, ở trong thời gian ngắn như vậy, có thể ứng phó việc hoàng hậu bất thình lình làm khó dễ, chẳng những có phủ nhận mình là Mẫu Đan, còn giống như phân loại con người, đem hoàng hậu so sánh Mẫu Đan Ngụy tím, chính mình so sánh Mẫu Đan hoang dại, hai bên chái nhà đối lập, có hạ thấp bản thân, lại nâng được giá trị của hoàng hậu, là khó được.


      Nữ tử này, cực kỳ thông tuệ.


      Cảm nhận được tầm mắt của , Vân Khanh nâng lên mí mắt nhìn thẳng , trong nháy mắt, lại thu hồi tầm mắt tiếp tục chờ hoàng hậu nương nương lên tiếng.


      Ngự Thần Hiên tay đặt ở ghế lại dừng chút, vừa rồi trong nháy mắt đó, ràng nhìn đến, ánh mắt Vân Khanh dừng ở người , trong nháy mắt mâu quang từ bình tĩnh chuyển thành loại cảm giác khó có thể hình dung, bên trong tư vị hỗn loạn phức tạp khôn kể, nếu như muốn tìm từ ngữ để miêu ta, ánh mắt kia như phảng phất mang theo hàn ý, áp chế tận sâu bên trong là hận ý.


      " hổ là Thẩm gia chi nữ, miệng lưỡi khôn khéo, khó trách Thẩm gia sinh ý có thể làm to lớn như thế." Hoàng hậu cười, dường như việc bà cố ý khó xử vừa rồi có tồn tại.


      "Thẩm gia sinh ý, đều là nhờ bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương phù hộ, quốc thái an khang, mới có cơ hội này, dân nữ lại khấu tạ." Vân Khanh lại cúi người thi lễ.


      Hoàng hậu khóe miệng khẽ nhếch cười, bộ dáng tựa hồ thực vừa lòng, phân phó nàng đứng lên trở lại vị trí, đề tài vừa chuyển, liền nhớ tới tác phẩm của các vị thiên kim đưa trình lên, bèn tiếp tục bình luận.


      Cũng hỏi đến các tranh thêu, hoàng hậu ngay cả xem đều có liếc mắt cái, bởi vì thời gian ngắn ngủn ngày, căn bản là có khả năng chuẩn bị được bức tranh thêu thùa, hiển nhiên trước đó thêu xong, hoặc là mua sẵn, hoàn toàn cần phải nhìn tới.


      Vừa lúc đó, chỉ thấy trong hoa viên đột nhiên bay tới đàn bươm buớm màu sắc rực rỡ, ở giữa trung lướt lúc, lại giương cánh hướng tới tác phẩm trước mặt hoàng hậu, cuối cùng dừng lại đậu bức họa, nhất thời bức tranh kia liền có hơn mười con bướm sặc sỡ đậu vào, cánh khẽ lay động, như bức tranh thêu sống động.


      Lúc này là ngày mùa thu, bươm buớm rất thưa thớt, ngay cả hoa viên Thẩm gia xuân ý dào dạt, cũng có nhiều bươm buớm như vậy bay múa ở trong hoa viên, hơn nữa càng thêm quái dị là, đàn bươm buớm giống như bị triệu hồi, chúng nó nhất trí đều hướng tới bức tranh trước mặt hoàng hậu nương nương mà bay đến.


      "Oa, như thế nào có bươm buớm, thiệt nhiều bươm buớm a!"


      "Ngươi xem, bươm buớm đều hướng tới trước mặt hoàng hậu nương nương bay tới!"


      "Đúng vậy a, biết bức tranh kia là của tiểu thư nhà nào làm, lại có khả năng hấp dẫn bươm buớm, người vẽ bức tranh này thực có tài năng a!"


      Phu nhân cùng các tiểu thư đều bắt đầu châu đầu ghé tai nhìn càng ngày càng nhiều bươm buớm bay tới, đem bức tranh kia lấp đầy, đáy mắt đều lộ ra kinh diễm, bức tranh có khả năng hấp dẫn bươm buớm là rất khác người, hôm nay nhất định có thể được hoàng hậu nương nương khen thưởng rồi.


      Nhìn các vị tiểu thư đáy mắt ghen tị cùng hâm mộ, Vi Ngưng Tử lộ ra loại đắc ý thầm, môi của nàng tự chủ được hơi hơi cắn câu, tưởng tượng thấy đợi lát nữa ở trước mắt bao người nàng ta được khen thưởng.


      Cũng may nàng ta sớm biết rằng hoàng hậu khuê danh là ‘Duy Phương’, cũng có vẽ bức tranh Mẫu Đan, mà là bức tranh hoa đào nở rộ.


      Ánh mắt Vân Khanh thấy càng ngày càng nhiều bươm buớm kích bức tranh dừng lại, đột nhiên thầm cười, đáy mắt mang theo ý cười bí hiểm, Vi Ngưng Tử a Vi Ngưng Tử, ta chỉ biết, ngươi lần này nhất định chịu ngoan ngoãn, hi vọng đợi lát nữa, ngươi có thể thừa nhận được khen thưởng ‘hậu hĩnh’ của hoàng hậu a.


      Mà Mễ ma ma sắc mặt cũng theo đàn bươm buớm hạ xuống mà biến sắc, Ngự Phượng Đàn còn lại là hơi nhếch môi, vẻ mặt thú vị nhìn bức họa kia, thậm chí còn duỗi thẳng cổ nhìn xem bức họa kia, tựa hồ là nôn nóng muốn xem cho bằng được, đến tột cùng làm sao hấp dẫn nhiều bươm buớm như vậy.


      "Nhiều bươm buớm như vậy che kín, đều nhìn thấy phía dưới bức tranh là cái gì, hoàng hậu nương nương, người xem được sao?" Ngự Phượng Đàn phi thường tiếc nuối thở dài, tuy rằng trong lời mang theo ý tứ cam lòng, nhưng thủy chung cũng xua đuổi bươm buớm bức tranh kia, mà muốn chúng nó chồng chất lên .


      Mà đôi mắt Ngự Thần Hiên cũng càng ngày càng sâu, đôi mắt như chim ưng dừng lại bức tranh, chỉ có Cảnh Hựu Thần bên cảm thán: "Này biết là tiểu thư nhà ai, ngờ nổi bật hấp dẫn bươm buớm đến, là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."


      Ngự Phượng Đàn nhìn thoáng qua Cảnh Hựu Thần, khóe miệng mang ý cười gật đầu: "Đúng vậy, biết là tiểu thư nhà ai, có tâm tư như thế, ở mùa thu mà có thể hấp dẫn bươm buớm tới." đôi mắt xẹt qua chữ ký phía dưới bức tranh, quay đầu hướng Vân Khanh nhìn lại.


      Mới vừa rồi hoàng hậu phen khó xử cũng chưa lưu lại cho nàng bóng ma gì, nàng cùng các thiên kim khác đều giống nhau ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, duy nhất cùng các nàng bất đồng là, các tiểu thư khác đáy mắt đều là hâm mộ cùng ghen tị, thậm chí thầm hối hận tại sao mình có loại bản lĩnh này, làm cho bươm buớm bay tới, mà đáy mắt Vân Khanh, càng như là loại có ý tốt mong chờ, nàng, giống như biết chủ nhân bức họa là ai, cũng chờ xem kịch vui, mà phải chờ xem ‘hậu thưởng’.


      quay đầu nhìn thoáng qua Vi Ngưng Tử, thầm than, nàng ta hay ho rồi.

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Thanks nàng, chờ "hậu thưởng" tiếp theo của nàng :)
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      bà hoàng hậu này thiệt lắt léo khó hiểu nha, may mà VK vượt qua đk tia laze của bà ta :025: VNT lần này xong đời rồi, nhìn sắc mặt khó coi của bà ma ma là biết, chờ xem trò hay ah :013:Thanks

    4. gacondilonton

      gacondilonton New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      13
      cám ơn nàng.mong chờ chap tiếp. muốn nhìn Vi Tử Ngưng xấu mặt quá

    5. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      vi ngưng tử lần này bộc lộ /tài năng\ như vậy biết chương sau sẽ đc /hậu hĩnh\ thế nào nhỉ? :yoyo53::yoyo53::yoyo53:
      cứ tưởng lần này bản thân đc nổi bật căn bản biết có hố chờ mình nhảy xuống a :013::013::013:
      mong chương sau quá yk tks nàg nhìu nhá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :