DROP - Người tình lý tưởng - Ngốc Cự (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      Tập 4

      Người ca sĩ lên hát tiếp theo là có mái tóc dài dài. Nhìn mái tóc đó, Tâm ngờ ngợ.

      ấy trẻ, khuôn mặt trang điểm nhiều nhưng rất ưa nhìn. Nhưng vẻ thanh tú bên ngoài chưa phải là điều làm Tâm ấn tượng nhất. Chỉ khi ấy cất lên tiếng hát Tâm mới thẫn thờ cả người. Nó như thanh vang vọng từ cõi nào mơ hồ và xa xôi lắm, khơi gợi những hoài niệm cũ từ trong quá khứ, truyền đến tim con người ta nỗi buồn của tâm hồn đơn và khao khát thương, tìm thương.

      Tâm như thấy mình ở trong ấy. Mắt rưng rưng nhìn ca sĩ hát. Tình cờ, bắt gặt cái nhìn của Tâm. Họ nhìn nhau lát.

      Rồi bước xuống sân khấu, tiến lại gần chiếc bàn của Tâm. Tâm hơi ngạc nhiên. hát bỗng chìa micro về phía Tâm và mỉm cười. Tâm bất ngờ quá. Người như tê cứng lại, môi mấp máy nhưng thốt ra được tiếng nào. ca sĩ hề tỏ ra phật ý. hát thêm câu nữa rồi lại hướng mic về phía Tâm, gật đầu cái.

      Lần này Tâm hát được theo. Và ngay sau đó, mọi người ngồi nghe ở đó huýt sáo, vỗ tay rầm rầm. ca sĩ ra hiệu cho người phục vụ lấy thêm cái micro đưa cho Tâm. Tâm rụt rè cầm lấy rồi cầm tay lên sân khấu hát chung.

      Tâm bỗng quên hẳn Dương ngồi dưới kia hết sức ngạc nhiên. Mắt lúc này chỉ hướng về ca sĩ trẻ kia. Đôi mắt ấy long lanh ướt, trong veo và sâu như nước hồ. Khi ấy cười, mắt hơi híp lại. biết có phải vì ánh đèn sân khấu hay mà Tâm thấy đôi mắt ấy sáng lên.

      Bài hát khá buồn, nhưng khi kết thúc, mọi người vỗ tay rất to. Tâm cười toe toét khoe hàm răng trắng, xem chừng vui vẻ lắm. Khán giả cầu họ hát thêm bài nữa. Tâm cũng lấy gì làm phật ý mặc dù hơi bối rối vì đây là lần đầu tiên lên hát ở sân khấu như thế này.

      Nhưng trớ trêu thay, cầu tiếp theo lại được dành cho người con tên là Ánh Dương. Người gửi cầu này là ai Tâm cũng đoán ra được. Tâm thấy rất uất ức, nhưng đồng ý hát rồi chẳng lẽ bây giờ lại xuống?


      Nhạc dạo lên, Dương ngồi ở dưới cũng chăm chú nhìn Tâm. Tâm thở ra cái rồi cất lời hát.

      Đến bây giờ, Dương mới biết là bên cạnh mình bấy lâu nay có ca sĩ. Chắc tại vẫn sống hơi vô tâm nên để ý. Bài hát gần xong, ca sĩ kia vẫn đứng lại sân khấu, còn Tâm, bước xuống tiến thẳng đến chỗ Dương ngồi. Tâm cầm lấy tay Dương, nâng đứng dậy ngay trước mặt chàng kia. Chờ đến khi nhạc dứt, Tâm mới :

      - Em có nghe tình tôi hát Dương? Bài hát này tôi chỉ dành tặng cho riêng em.

      Tất cả mọi người như nín lặng. chàng kia trợn mắt lên. Tâm nhìn thẳng vào mắt Dương và tiếp:

      - Chưa bao giờ tôi có đủ can đảm để với em điều này, điều mà tôi ấp ủ trong lòng suốt bảy năm qua, em có biết ? Nhưng ngày mai, tôi phải xa em rồi. Cho nên tối hôm nay, có tất cả mọi người làm chứng cho lòng tôi, tôi muốn em biết…

      Tâm ba tiếng ấy xong, mọi người vỗ tay rầm rĩ. Dương quá bất ngờ được câu nào.Tay run lẩy bẩy trong bàn tay ấm áp của Tâm.

      - Tâm… Tâm làm cho Dương bối rối quá.

      - Có gì mà em phải bối rối? Hãy cho tôi biết, em có tôi ?

      Mặt Dương uống bia rượu mà vẫn đỏ phừng phừng:

      - Dương… cũng biết nữa. Dương quá bất ngờ. Chỉ buổi tối thôi mà Dương nhận được đến hai lời tỏ tình. Dương biết phải làm sao nữa.

      chàng kia bỗng đứng dậy và gạt phắt tay Tâm ra:

      - Này cậu bé, cậu có quyền ép ấy phải trả lời.

      Tâm nhìn ta, vẻ được thân thiện:

      - liên quan đến . Mà này, ăn cho cẩn thận. Tôi phải là cậu bé.

      - Tại sao lại liên quan đến tôi? Tôi là người ngỏ lời với Dương trước cậu đấy.

      Tâm quay lại phía Dương:

      - Được. Vậy Dương hãy , giữa tôi và ta, Dương chọn ai?

      Dương lắc đầu:

      - Đừng bắt Dương phải chọn lựa. Dương chỉ coi hai người là bạn thôi. Ngoài ra có ý nghĩ gì khác.

      Tâm chớp mắt cái. Trường hợp xấu nhất xảy ra. Nhưng mà… sao vẫn có cái gì đó nghẹn ứ ở trong cổ họng, có cái gì đó như vừa đâm vào tim vậy. Tâm gượng cười đau khổ:

      - Bạn à…ừ,… chúng ta luôn là bạn của nhau… luôn là thế. Thôi,…Tâm về đây. Chào Dương.

      Tâm rất nhanh ra khỏi quầy bar, chẳng nhớ gì nữa. bước đến cầu thang máy, đợi cho cánh cửa mở ra. Bỗng có bàn tay đập lên vai . Tâm chùi vội nước mắt.

      - Gì thế?

      ra là ca sĩ lúc nãy hát cùng Tâm.

      - quên mũ này.

      Tâm gật đầu câu cảm ơn cộc lốc. còn tâm trạng nào nữa, xong Tâm quay luôn. Nhưng rồi giật mình quay lại:

      - Thôi chết, tôi quên chưa trả tiền cà phê rồi.

      Tâm chực quay lại chỗ đấy ngăn lại:

      - cần đâu. Tôi trả giùm rồi.

      - Vậy à? Cảm ơn lần nữa – Tâm nhanh nhẹn móc ví ra – Bao nhiêu?

      - cần đâu. Có đáng là bao.

      Tâm cứ nằng nặc:

      - được. Phải trả lại chứ.

      có vẻ tự ái:

      - cất tiền . Coi như là người bạn mời được sao?

      - người bạn ư? – Tâm nhíu lông mày.

      cười:

      - Trước lạ sau quen mà. Tôi thấy có giọng hát được đấy. Hay là hát cùng tôi ?

      - Tôi có biết hát hỏng gì đâu. Hôm nay chỉ là hứng lên nhất thời thôi.

      Thang máy mở ra. Tâm dúi tờ tiền vào tay .

      - cứ cầm lấy. Thôi, chào . Tôi phải đây.

      - cứ suy nghĩ về điều tôi . Nếu cần gì cứ đến đây vào những buổi tối thứ bảy, chủ nhật tìm tôi nhé.

      Tâm gật đầu. Cánh cửa thang máy cũng đóng lại.

      Tâm đạp xe đoạn xuống xe dắt bộ về. mình Tâm bước trong màn đêm. Bóng tối giăng đầy trước mặt. Lối về nhà chỉ quãng mà xa xăm lạ kì. đơn và chán nản, có ai thầm gọi tên . Tâm lững thững dắt chiếc xe đạp vào con ngõ sâu hun hút…

      - Hết tập 4 -

    2. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      Tập 5

      Tâm dắt xe vào nhà, nhìn thấy bà ngồi thu xếp đồ cho chuyến sáng sớm mai của .

      - Tâm về rồi hả con?

      - Vâng – Giọng Tâm buồn buồn – Bà chuẩn bị gì mà nhiều thế?

      - Có gì đâu con. Chỉ có mấy bộ quần áo thôi – Bà vừa vừa đặt mấy bộ quần áo gấp gọn gàng vào ba lô – Xong hết rồi đây. Con xem còn thiếu gì nữa ?

      Tâm chỉ nhìn lượt gọi là vì biết lúc nào bà cũng rất chu đáo. Tâm nép đầu vào lòng bà:

      - Đủ lắm rồi bà ạ. Con cảm ơn bà.

      nhàng xoa đầu Tâm. Tâm rất thích như thế, vì có cảm giác được thương và chăm sóc như đứa trẻ vậy. Ngày Tâm còn vẫn hay nằm gối đầu vào lòng bà như thế để được bà xoa đầu và kể chuyện cổ tích. Tâm thủ thỉ:

      - Bà ơi…

      - Gì thế con?

      - Hôm nay bà cho con ngủ chung với bà nhé.

      Bà đánh cái vào vai Tâm:

      - Mẹ cha . Sinh viên đại học sắp ra trường rồi mà cứ như là trẻ con lên ba ấy.

      Tâm mỉm cười. Bà vừa xoa tóc Tâm vừa thở dài:

      - Cũng tội nghiệp cho con. Người ta có ba có mẹ chăm sóc, nuôi nấng. Còn con từ bé đến giờ chỉ biết có bà thôi. Tuy con ra, nhưng bà biết là con nhớ ba mẹ con lắm. Bà rất thương con Tâm ạ, bà luôn cố gắng bù đắp thiếu thốn cho con. Nhưng bà già rồi, chẳng biết thế nào, chẳng mấy nữa mà xuống gặp ba mẹ con ở dưới kia. Bà chỉ lo lúc đó con phải sống mình, đơn, vất vả.

      Tâm lấy tay lau nước mắt.

      - đâu. Bà phải sống mãi với con, đến khi nào con lấy vợ, đến khi bà có chắt để nó phụng dưỡng bà nữa chứ.

      - – Giọng bà có vui hơn đôi chút – Nếu ông trời thương bà cháu mình chắc bà cũng còn ở với con được đến lúc ấy. Chứ xuống dưới ấy, bà biết ăn thế nào với ba mẹ con… Mà thôi, con tắm rồi còn ngủ sớm.

      Tâm ngồi thẳng dậy. :

      - Mà bà ở nhà mình, buổi tối bà nhớ khoá cửa cẩn thận nhé. Con dặn Dương rồi, có gì cần bà cứ bảo ấy giúp. Nếu buồn bà cứ bảo hai chị em sang đây ngủ cho vui bà ạ.

      - ừ, bà biết rồi. Con phải dặn. Thôi, tắm mau con.

      - Vâng ạ.

      Tâm lên phòng tầng hai lấy quần áo. Trông vẻ mặt và cách chuyện hôm nay của Tâm, bà đoán biết là có chuyện buồn lòng. Bà hiểu Tâm rất , cứ có chuyện gì là thể ra ngoài hết, bao giờ biết dối, cũng chẳng thể giấu được cảm xúc của mình. Nhìn Tâm lững thững, bà chỉ biết thở dài.

      Sáng hôm sau, hai bà cháu dậy từ rất sớm. Ăn sáng xong xuôi, Tâm lên thắp cho ba mẹ nén hương rồi mới . Bà dặn Tâm nhiều điều và Tâm vâng dạ rất ngoan ngoãn. Đây là lần đầu tiên Tâm xa bà lâu đến thế. Lại cộng thêm chuyện tối hôm qua, nên ra với tâm trạng khá nặng nề. qua nhà Dương, Tâm dừng lại chút. ngước mắt lên cửa sổ tầng hai, nơi có căn buồng của Dương. Chắc giờ này ấy vẫn ngủ. Tâm buồn bã để lại mảnh giấy , găm ở cửa rồi tiếp.

      Sáng ra, Dương mở cửa thấy có mẩu giấy gập làm tư rơi ở dưới sân. Chỉ có dòng duy nhất: “Nhờ Dương chăm sóc bà hộ Tâm. Cảm ơn”- những chữ khuôn sáo và xa cách. Tự nhiên, lòng Dương cũng thấy hơi se lại.



      Cổng trường rất đông sinh viên. Những chiếc ô tô đỗ thành hàng dài. đứng mình, tự nhiên có đánh vào vai Tâm:

      - Này, bạn ca sĩ…

      Tâm hơi ngờ ngợ. chỉ tay vào ta và “à” lên tiếng:

      - làm gì ở đây thế?

      hát cùng Tâm hôm qua trả lời xanh dờn:

      - thực tập.

      ra là hôm nọ hát ở quán Bar. Tâm càng ngạc nhiên hơn khi ấy lại là sinh viên cùng trường. Họ trò chuyện thân mật và cởi mở cứ như quen nhau từ rất lâu vậy. Ngồi cùng nhau suốt chuyến dài cả chục tiếng đồng hồ vào Huế, Tâm cứ pha trò cười suốt nên cũng bị say. Những lúc mệt quá, họ lại ngủ thiếp . Chính vì vậy, khi vào đến nơi, hai người chỉ thấy hơi mệt chứ bị rã rời như nhiều sinh viên khác. chuyện với ấy, Tâm có cảm giác rất vui, rất dễ chịu và thoải mái. có thể rất nhiều chuyện mà cảm thấy ngại ngùng gì cả, cứ như là được tâm với người tri kỷ vậy. phút bỗng quên nỗi buồn vì bị Dương từ chối tối hôm qua.

      Suốt bảy ngày thực tập, họ luôn ở bên cạnh nhau. Dường như Tâm thể nào cưỡng lại được sức hút từ vẻ duyên dáng và thông minh của người con ấy. Khi vào hoàng cung, thăm lăng tẩm ghi chép và vẽ vời, khi cùng nhau ăn bún bò Huế, la cà vào các quán chè ven đường. Có lúc lại nghe hò Huế sông Hương, thả những ngọn nến trôi lênh bênh mặt nước. Họ cùng nhau ngắm phố cổ Hội An trong đêm hội đèn lồng sắc màu rực rỡ. bóng điện nào, chỉ có ánh trăng và sắc đỏ rực của những chiếc đèn lồng to và sắc nến.

      Có lẽ Tâm bị cuốn vào những ngày tháng vui vẻ đó đến nỗi chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận ra những ánh mắt kì lạ của mọi người cứ nhằm vào kia. ấy cũng chẳng chịu cho Tâm biết tên và chẳng bao giờ cho chụp ảnh. kì lạ khơi gợi con người ta phải khám phá.

      -Hết tập 5-

    3. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      Tập 6. 1

      Đêm cuối cùng trước ngày ra về, Tâm và ngồi thong dong hóng mát bờ sông. Tự nhiên, cất cao lên tiếng hát. Tâm ngồi im, chân thôi đung đưa nữa mà chăm chú lắng nghe. thanh ấy êm đềm như gió sông, như vọng về từ quá khứ với kỷ niệm xa xôi lắm. Nhìn những chiếc nến cháy lung linh, dát lớp ánh trăng mỏng như dát vàng mặt sông mát rượi, Tâm thấy mình như được sống giữa thế giới có thực, thế giới thần tiên mà ấy chính là thiên thần.

      Sau khi hát xong, ấy quay lại nhìn Tâm:

      - Liệu sau này chúng ta còn gặp lại nhau ?

      - Tất nhiên – Tâm trả lời ngay – Tôi còn phải gặp dài dài. Sau này chúng ta còn là đồng nghiệp của nhau cơ mà.

      nhìn ra sông, đôi mắt như chứa nước của cả dòng sông ấy:

      - nhớ em chứ?

      Tâm thấy hơi khó hiểu. khẽ ngả đầu vào vai Tâm khiến thấy như bị điện giật:

      - Em rất nhớ .

      Tâm hơi đẩy để ngồi thẳng dậy. Như thế này dễ bị hiểu lầm lắm. Tâm quay người lại, nhìn thẳng vào :

      - phải đâu à?

      - Có thể nhìn về phía mặt sông xa thẳm, tóc bồng bềnh như dòng nước.

      - có xa ?

      - Có thể.

      Tâm ngập ngừng:

      - Liệu có quay lại ?

      Vẫn chỉ là hai tiếng “có thể”, nhưng là chắc chắn. Tâm thấy buồn buồn, bặm môi :

      - Nếu phải quả là đáng tiếc. Tôi chưa gặp người nào hợp và hiểu tôi như cả.

      lắc đầu:

      - Chưa đâu. Em chưa thể là hiểu được. Vì có rất nhiều chuyện giấu em.

      - Sao biết? – Tâm tự hỏi rồi tự trả lời – à, tôi quên mất là thầy bói mà.

      Nhưng Tâm thấy rất lạ. Lần đầu tiên Tâm đùa mà phản ứng gì. Có lẽ hôm nay, chẳng còn tâm trạng nào để mà đùa nữa. :

      - Lần đầu tiên em nhìn thấy ở quán bar ngoài trời đó, có biết em nghĩ gì ?

      Tâm im lặng gì để tiếp:

      - Em nghĩ: “Đôi mắt ấy sao lại buồn đến vậy? Phải chăng ấy cũng đơn như mình?”Cho đến khi gặp lại , em cũng thấy rất đơn. Ngoài em ra, chẳng hề cùng với bất cứ người bạn nào khác cả.

      - Tôi làm gì có bạn – Tâm .

      - Vậy em có phải là bạn của ?

      Tâm gật gật đầu. lại tiếp:

      - có hiểu thế nào là tình bạn ?

      - Cứ chơi được với nhau, hợp nhau, thế là bạn.

      - đúng. Nhưng đó chỉ là tình bạn bình thường và hời hợt thôi. Tình bạn đó rất dễ có, nhưng cũng qua rất nhanh. Em muốn đến tình bạn đích thực kia, tình bạn mà suốt đời phải khắc cốt ghi tâm.

      Tâm suy nghĩ lát:

      - Phải biết chia sẻ và quan tâm đến nhau. Phải cùng nhau trải qua đau khổ và vui sướng.

      gật đầu:

      - Đúng thế. Nhưng chắc chỉ coi em là người bạn bình thường thôi đúng ? bao giờ chia sẻ cả. chỉ sống trong thế giới riêng và muốn ai bước vào thế giới ấy. đơn, nhưng ra có cho ai cơ hội để hiểu và quan tâm đến đâu.

      Giọng Tâm buồn buồn và đều đều:

      - phải thế. Tôi từng chia sẻ cho số người mà tôi nghĩ là họ đáng để tin tưởng. Nhưng rồi sau đó, tôi đều nhận ra họ chẳng hiểu gì cả, họ chỉ làm tôi thất vọng thôi. Tôi là đứa trẻ mồ côi từ khi lên ba tuổi. Từ trước đến nay, tôi chỉ nhận được chăm sóc từ bà nội. Tôi luôn cảm thấy mình thiếu thốn tình thương, luôn luôn phải kiếm tìm tình thương của người khác để bù đắp cho những trống trải trong lòng mình. Nhưng vẫn đủ, chưa bao giờ là đủ. Tôi chỉ ao ước được nhìn thấy nụ cười nào đó trong những lúc đơn; được nắm bàn tay ấm áp nào đó những khi rét mướt; được nghe ai đó thầm gọi tên tôi con đường mỗi ngày tôi về. Những người xung quanh, họ quan tâm đến tôi, đối tốt với tôi nhưng vẫn nửa vời lắm, vẫn đủ để tôi thấy ấm lòng.

      Đến lượt kể về cuộc đời mình:

      - Nếu nghĩ chỉ mình đơn và thiếu thốn tình thương trong cuộc đời này, có lẽ nhầm rồi Tâm ạ. còn có bà nội, còn có những người bạn ít ra cũng vẫn đối tốt với . còn cha mẹ nhưng vẫn còn hơn em, có mẹ có cha mà nào được hưởng thương từ cha mẹ. Em chỉ là con riêng của bố với người đàn bà mà hôn ước. Người ta vẫn thường là con ngoài giá thú đấy. Lúc mẹ em sinh em ra, bố em là người có gia đình, có hai đứa con. Ông ta thể đón mẹ con em về nuôi. Vậy là mẹ phải tần tảo mình nuôi em khôn lớn. Cũng vì lao tâm nhiều mà mẹ em bệnh, đến năm em mười tuổi mẹ mất. Bấy giờ, ông ta mới đón em về nhà. Còn cái người mà em phải gọi là mẹ ấy rất căm ghét em. Những ngày tháng em phải sống dưới đòn roi và những lời mắng nhiếc ấy khác nào địa ngục. Em chỉ muốn chết cho thoát khỏi đày đoạ đó.

    4. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      Tập 6. 2

      Tâm nắm lấy bàn tay , cảm giác lành lạnh lan vào tay :

      - Xin lỗi. Trước đây tôi cứ oán trách tại sao cuộc đời lại bất công với tôi như vậy. Bây giờ tôi mới biết, có những người ngoài kia có hoàn cảnh còn đáng thương hơn tôi nhiều. Tôi quá ích kỷ, chỉ đòi hỏi người khác phải quan tâm đến mình trong khi tôi hề biết rằng họ cũng cần được quan tâm và chia sẻ như tôi vậy.

      cũng siết chặt lấy tay Tâm:

      - biết ? Nếu người đơn, người ấy mãi mãi đơn. Nhưng nếu có hai người đơn ở bên nhau, hai người ấy bao giờ đơn nữa. Nếu cần bàn tay, bờ vai trong lúc có nơi nào để bấu víu, em sẵn sàng làm bàn tay, làm bờ vai đó cho . Nếu cảm thấy đơn con đường em luôn dạo bước bên và gọi tên từng giờ từng phút. Chỉ cần biết mở lòng ra đón nhận em, cho em cơ hội để làm điều đó thôi.

      - ư?

      - Phải. có tin vào tình sét đánh ? Em ngay từ khi bắt gặp ánh mắt rưng rưng của tối hôm đó. Những ngày tháng ở bên , chưa bao giờ em thấy trái tim mình lại rạo rực và nồng nàn những ước muốn thương đến vậy.

      Từ trước đến nay, chưa có ai với Tâm những lời thương ngọt ngào đến thế. Trái tim Tâm dù có là băng đá chăng nữa cũng thể tan chảy ít nhiều trước những lời lẽ ấy. Tâm thấy mình bối rối và biết phải làm sao nữa. cũng là mình cảm tấm chân tình của hay cũng rung động? vẫn chỉ coi người bạn, ngoài ra chưa có ý định nào khác. Bây giờ, Tâm mới thấy hiểu bối rối của Dương lúc tỏ tình với . Hình như bây giờ, Tâm cũng rơi vào tình huống tương tự như thế.

      Nhắc đến Dương, Tâm mới nhớ lại. Nhiều lúc rất mong đợi ở Dương câu tình tứ, dù chỉ là đùa thôi, hay là thái độ quan tâm hơi quá mức nào đó, hoặc là chút ghen tuông. Nhưng Dương chỉ làm hẫng hụt mà thôi. Dương bao giờ như thế với . Có lẽ Dương chỉ coi người bạn tốt, hơn. Vậy mà giờ đây, Tâm lại được nhận những điều ấy từ đến giờ vẫn chưa biết tên.

      Bảy năm với tình vô vọng và bảy ngày trước tình cảm nồng nàn, Tâm sung sướng nhưng vẫn có cảm giác gì đó bứt rứt, lo âu. Trong óc vẫn hình ảnh của Dương. Nó đâu dễ phai nhoà như thế. Vả lại, mới chỉ ngỏ lời với ấy có mấy ngày trước, bây giờ làm sao có thể đón nhận được ngay tình cảm mới. Con người chứ có phải cái gì mà có thể đùng cái là , đoàng cái là hết .

      - còn chần chừ gì nữa? Hay là thích em?

      Tâm cúi mặt:

      - Tôi cũng mình ra sao nữa? Tôi quá bất ngờ.

      - Hay là… vẫn còn tình cảm với đó.

      Tâm im lặng gì. Hình như vừa làm tan vỡ trái tim nồng nàn giống như có người làm với trước đây. Tâm nhìn :

      - Nếu lòng với tôi, hãy cho tôi thời gian, được ? Tôi phải xem xét lại tình cảm của mình.

      có vẻ cương quyết:

      - có thời gian đâu. Cơ hội bao giờ đến lần thứ hai. hãy quyết định . Nếu , em xa và bao giờ quay trở lại tìm nữa đâu.

      ý nghĩ để tuột mất dễ thương này làm Tâm hơi chợn. Tâm đắn đo lát, tay nắm chặt lại. Tâm thở ra cái rồi gật đầu:

      - Được. Tôi nhận lời.

      -Hết tập 6-

    5. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      -Thông báo tạm dừng post truyện-

      1 tháng tới mình rất rất bận nên tạm dừng post truyện này. Hứa với các bạn đọc truyện này CQH, lúc mình trở lại post cực nhanh để đền bù.

      Ps: Nếu bạn nào đợi được ghé qua wordpress của tác giả đọc tạm nhé (tuy nhiên vẫn mong mọi người đợi mình vì dù sao mình post CQH cũng dễ đọc hơn ở wordpress đó :058:)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :