1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 128: Gặp mặt


      Văn Mân và Tiếu Đồng tới được ghế lô của khách sạn vợ chồng Khương Bạch San chờ sẵn ở đó.

      So với lần trước gặp mặt ở bên ngoài cục dân chính lần này ánh mắt Phó Thiên Húc nhìn Tiếu Đồng ràng nhiệt tình hơn nhiều.

      Nhìn thấy Phó Thiên Húc như vậy, Văn Mân khỏi tò mò nhìn thêm lần nữa. Mặc dù biết ta, nhưng theo miêu tả của Khương Bạch San cũng khó đoán. Người đàn ông này tính tình ngay thẳng, thậm chí có thể phải cái loại đầu óc linh hoạt.

      Trước đó phải Khương Bạch San ta hoàn toàn chấp nhận phương thức điều tra của Tiếu Đồng, cũng thích người phải là nhân viên cảnh sát tham gia điều tra án sao? Như vậy thái độ hôm nay của ta phải là tương đối cứng rắn mới đúng, nhưng sao tại lại là cái dạng này đây?

      Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Văn Mân, Khương Bạch San lập tức mở miệng giải thích:

      “Giáo sư Tiếu, Văn Mân, hai người mời ngồi, ha ha. Hôm nay lúc Thiên Húc ra ngoài gặp lãnh đạo báo cáo tiến độ điều tra và lập hồ sơ vụ án, sau đó có nhắc tới việc mời giáo sư Tiếu hỗ trợ điều tra. nghĩ tới, lãnh đạo bọn họ vừa nghe tới giáo sư Tiếu đồng ý giúp tay, liền quýnh lên vội vội vàng vàng đem tất cả tư liệu điều tra đưa cho ấy mang đến đây để giáo sư Tiếu xem qua.”

      Vài câu giải thích đơn giản, Văn Mân lập tức hiểu lý do thái độ của Phó Thiên Húc thay đổi. vậy, lãnh đạo trong lời của Khương Bạch San chính là đội trưởng Phạm . Trước đó, bởi vì Phó Thiên Húc chỉ nghe mọi người qua loa đến lợi hại của Tiếu Đồng, cũng biết được tình huống cụ thể, cho nên trong nội tâm chắc chắn là cảm thấy những lời đồn đãi đó chỉ là quá khoa trương.

      tại lãnh đạo của ta cam đoan về năng lực của Tiếu Đồng, ta tự nhiên tín nhiệm hơn vài phần so với trước kia. Dựa vào thái độ giờ của ta, sợ là chi tiết việc trước kia Tiếu Đồng hỗ trợ điều tra án ta cũng biết được từ trong miệng của đội trưởng Phạm rồi.

      Quả nhiên, lời tiếp theo của Thiên Húc rất nhanh chứng thực suy đoán của Văn Mân.

      “Giáo sư Tiếu, sáng nay tôi có nghe đội trưởng Phạm về việc hỗ trợ điều tra vụ án xác chết bị thiêu ở công trường trước đó, trong lòng vô cùng bội phục. Lần này có thể nhờ hỗ trợ, là vinh hạnh và may mắn của tôi.”

      Dù sao cũng là cảnh sát lăn lộn nhiều năm như vậy, cho dù tính cách có cứng nhắc chăng nữa, nhưng trong trường hợp này, Phó Thiên Húc vẫn như vậy. Huống chi, điều ta đúng là suy nghĩ thực của ta.

      “Ừ ~~~ cảm thấy được vinh hạnh và may mắn là tốt rồi.” Tiếu Đồng thản nhiên liếc qua Phó Thiên Húc, sau đó kéo Văn Mân ngồi thẳng xuống bàn ăn, hoàn toàn để ý tới vẻ mặt cứng đờ tại chỗ của ba người còn lại.

      Người đầu tiên phản ứng lại là Văn Mân, cười cười xấu hổ đối với Khương Bạch San và Phó Thiên Húc lặng lẽ để lại ánh mắt có lỗi, sau đó mới kêu bọn họ cùng ngồi xuống.

      Khương Bạch San tốt xấu gì cũng lĩnh giáo qua miệng lưỡi ác độc và chỉ số cảm xúc của Tiếu Đồng ở phòng thí nghiệm cho nên rất nhanh cũng trở lại vẻ mặt mình thường. Chỉ có Phó Thiên Húc là lần đầu tiếp xúc với Tiếu Đồng nên trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.

      “Tư liệu cầm tới, tôi xem chút.”

      Mọi người vừa mới ngồi xuống, Tiếu Đồng liền hướng Phó Thiên Húc quăng lại câu.

      Phó Thiên Húc vốn tưởng rằng nếu hẹn ở khách sạn, dù thế nào cũng phải ăn xong rồi mới bàn tới việc chính . ngờ tới, Tiếu Đồng cư nhiên vừa mới ngồi xuống liền hỏi ngay tài liệu từ ta, nhất thời tay chân trở nên luống cuống.

      May mắn là Khương Bạch San ở bên cạnh coi như bình tĩnh, cũng biết Tiếu Đồng lúc làm việc bình thường chính là tỏ ra khó chịu, cho nên đưa tay cầm lấy túi công văn từ tay Thiên Húc, đem tập tài liệu dày cộm bên trong túi giao cho Tiếu Đồng.
      Last edited by a moderator: 9/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 129: Trả thù nho


      Tiếu Đồng nhận lấy túi văn kiện mà Khương Bạch San đưa qua, lập tức rút ra tập tài liệu bên trong nghiêm túc ngồi xem, gay cả ánh mắt dư thừa cũng nhìn Khương Bạch San.

      Thấy cảnh này, Văn Mân thầm thở dài nhõm hơi. Nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy được mình sao lại buồn cười đến vậy, biết bọn họ tại có khả năng có chút mập mờ nào, nhưng vì nhớ tới những chuyện ở kiếp trước lại thể lo lắng và sợ hãi.

      Lúc Tiếu Đồng xem tư liệu vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh nhưng lạnh lùng, giống như tập văn kiện nhìn thấy cũng phải tư liệu của vụ án hình mà chỉ là văn kiện hết sức bình thường.

      Văn Mân nhìn Phó Thiên Húc với vẻ mặt ngưng trọng, bên cạnh là Khương Bạch San bộ dạng khẩn trương chăm chú nhìn Tiếu Đồng, khỏi tò mò muốn liếc qua nhìn thử mấy tư liệu đó là gì.

      Nhưng vừa mới khẽ động, còn chưa kịp nhìn thấy ràng mấy tấm ảnh dán trong tập tài liệu, Tiếu Đồng sớm hơn bước đem tập văn kiện khép lại, đặt lên chỗ cách xa Văn Mân.

      Văn Mân bị động tác đột ngột của Tiếu Đồng làm cho sửng sốt, lập tức ngẩng đầu khó hiểu nhìn cái.

      Mà Tiếu Đồng chỉ vươn tay nắm lấy bàn tay để dưới gầm bàn đặt lên đầu gối của mình, sau đó nhéo cái.

      “Đừng nhìn, nhìn xong ăn ngon.”

      Nghe câu giải thích đơn giản như vậy, nghi hoặc vừa rồi của Văn Mân lập tức tiêu tan, ngược lại trong lòng thoáng chốc liền cảm thấy rất ngọt ngào.

      Nhớ đến ngày đó, khi lần đầu tiên dẫn đến phòng thí nghiệm, lúc đó anhcòn hiểu được vì sao lại sợ hãi đám hài cốt. giờ, lại hiểu được tránh để cho nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì đó. Mặc dù chuyện này chỉ là chuyện rất thể hơn, nhưng lại bị cái chuyện nhặt này làm cho cảm động rồi.

      biết, vì sao kiếp trước lại cảm thấy hiểu phong tình, cảm thấy đầu gỗ. Thực ra, chỉ là bởi vì lúc đầu thiếu kinh nghiệm, cho nên đơn giản là biết làm cách nào để sống chung với . Chỉ cần cho thời gian, chỉ cần thẳng cho biết cảm giác của , nhất định có thể làm tốt mọi thứ.

      Thấy Văn Mân có ý định xem văn kiện nữa, Tiếu Đồng mới lần nữa cầm văn kiện lên, nhưng phải đưa cho Phó Thiên Húc mà là đưa cho Khương Bạch San.

      xem mấy hình ảnh trong tư liệu, chút suy nghĩ của .”

      Giọng điệu thản nhiên nghiêm túc, tia gợn sóng cũng có, hoàn toàn có tí ôn nhu giống như đối với Văn Mân vừa rồi.

      Văn Mân thấy Khương Bạch San mở ra tờ văn kiện, chỉ liếc mắt nhìn ảnh chụp phía cái sắc mặt liền trắng bệch, vẻ mặt phảng phất giống như nuốt phải con muỗi được tự nhiên.

      Văn Mân liếc mắt nhìn lại Tiếu Đồng, chỉ thấy lúc này nhìn Phó Thiên Húc, trong mắt thoáng tia đùa cợt.

      Trong tích tắc, liền hiểu ý đồ của Tiếu Đồng, người này ra lại mọn như vậy. Lúc trước Phó Thiên Húc tỏ ra khinh thường , lại còn ghi hận, chỉ ghi hận, còn nghĩ đến hành động trả đũa này nữa chứ, lúc dùng cơm lại cố ý để Khương Bạch San nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp nhằm trả đũa Phó Thiên Húc.

      Chẳng qua là, Phó Thiên Húc biết là do mình thấy rất nhiều hình, tê liệt, hay là bởi vì thần kinh quá vững nên căn bản để ý tới loại ảnh chụp này làm cho phụ nữ kinh sợ. Vì vậy, lúc này ta còn chờ đợi đáp án của Khương Bạch San, cũng có ý định giúp cất mấy tờ văn kiện đó.

      Khương Bạch San nhìn cái người đàn ông cục mịch bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài, sau đó mới đem lực chú ý đặt lên tấm ảnh chụp lần nữa. ảnh là cái đầu lâu được cắt từ cổ xuống, thối rữa gần như chỉ còn lại xương cốt. Từ chỗ bị cắt bỏ, nhìn thấy hốc mắt đen nhánh của cái đầu lâu, liều mạng khắc chế xúc động muốn đem tập văn kiện đập lên đầu Phó Thiên Húc cái. Giáo sư Tiếu dù chỉ số cảm xúc kém đến mấy cũng biết đau lòng vợ mình, và Thiên Húc tốt xấu gì cũng là từ lớn lên cùng nhau, lại có thể chút lo lắng xem xem rồi còn có thể ăn ngon.

      Dù sao cũng chỉ là trợ lý nghiên cứu viên, bình thường ở phòng thí nghiệm nhìn thấy đều là xương cốt được rửa sạch, mà Phó Thiên Húc tuy làm cảnh sát nhưng vì quy định giữ bí mật của đội cảnh sát nên cho tới bây giờ vẫn chưa từng mang loại văn kiện này về nhà. Lần này nếu phải vụ án khó giải quyết, vẻ mặt lộ phiền não cũng muốn nhờ giáo sư Tiếu hỗ trợ làm gì.

      Tính ra, đúng là cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn qua cái loại còn treo thịt vụn máu chảy đầm đìa gì đó, cho nên lúc này chỉ cảm thấy bên trong dạ dày cũng cuộn lên.
      Last edited by a moderator: 9/10/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 130: Đầu lâu

      Cực lực át chế khó chịu bên trong dạ dày, Khương Bạch San trợn to hai mắt cố gắng nhìn vết thương đầu lâu. Nhưng bởi vì ảnh chụp đầu lâu vẫn còn dính ít da thịt thối rữa, nên dù độ nét của ảnh chụp rất rốt cũng thể nhìn các chi tiết .

      Điểm duy nhất có thể nhìn là ở giữa hộp sọ có miệng vết thương xuyên suốt hai bên với đường kính khoảng 0.25 tấc, miệng vết thương này xuyên qua hộp sọ, để lại lỗ hỏng.

      Miệng vết thương ở cổ giống như là bị loại vũ khí sắc bén cắt mà thành.

      "Giáo sư Tiếu, từ ảnh chụp có thể thấy được, cái đầu lâu này hẳn là bị loại vũ khí sắc bén cắt bỏ, về phần sau khi chết mới bị cắt ra hay đây chính là nguyên nhân chí mạng vẫn cần phải tiến hành bước xét nghiệm, còn miệng vết thương hộp sọ lại giống như dấu vết bị viên đạn bắn thủng để lại.

      “Ừm!” Tiếu Đồng chỉ nhàn nhạt đáp tiếng, làm cho người khác hoàn toàn thể đoán ra đối với câu trả lời của Khương Bạch San là hài lòng hay hài lòng.

      "Giáo sư Tiếu, tôi đoán đúng rồi sao?” nhận được câu trả lời chắc chắn của Tiếu Đồng, trong lòng Khương Bạch San có chút thấp thỏm yên. Chương trình nghiên cứu của ở trường đại học cũng phải Ià xương cốt người mà là các loài động vật, đối với kiến thức về xương cốt người là sau khi vào sở nghiên cứu làm việc mới theo các tiền bối học được ít.

      "Phần khung xương ở chân mày của đầu lâu cũng nhô ra chứng tỏ người chết là phụ nữ, phần bị cắt nằm giữa đốt xương sống thứ năm và thứ sáu, theo tình trạng thối rửa và màu sắc của nó có thể thấy được, chiếc đầu lâu này bị ngâm trong nước ít nhất bốn đến năm ngày.”

      Nếu như , sau khi nghe đội trưởng Phạm qua, Phó Thiên Húc đối với năng lực của Tiếu Đồng chỉ nhìn vào nội dung ảnh chụp ra được nhiều thông tin như vậy, mức độ tín nhiệm gần như đạt tới mười phần.

      “Giáo sư Tiếu, quả nhiên lợi hại, chả trách đội trưởng Phạm chỉ cần chịu ra tay hỗ trợ việc phá án coi như sắp xong rồi.”

      Tiếu Đồng cũng để ý tới sùng bái của Phó Thiên Húc, chẳng qua là tay cầm lấy thức ăn bàn, còn thực nghiêm túc nhìn vào.


      "Ngoài cái đầu lâu này vậy còn thi thể đâu? Cậu đừng với tôi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được toàn bộ thi thể."

      Vừa nghe thấy Tiếu Đồng vậy, đầu Phó Thiên Húc lại cúi xuống càng thấp, vẻ mặt cũng lộ ra chút hổ thẹn.

      “Giáo sư Tiếu, gạt ngài, phần thi thể còn lại đến bây giờ vẫn chưa tìm được, cái đầu lâu này là phát được ở cái đầm lầy, lúc vừa phát thấy đầu lâu này, chúng tôi cùng bố trí nhân viên gần đó tiến hành tìm kiếm, nhưng mà cái gì cũng chưa tìm thấy"

      "Cho nên...đến bậy giờ các cậu vẫn chưa thể xác nhận thân phận của người bị hại?”

      Tiếng trả Iời “Vâng" của Phó Thiên Húc phát ra rất , giọng điệu khinh thường của Tiếu Đồng khiến cho ta cảm thấy được năng lực công tác của mình trước giờ còn rất kém.

      " tại đầu lâu để ở chỗ nào? Còn có phần da thịt thối rữa dính lại đầu lâu và vật chứng về môi trường xung quanh các cậu xử lý thế nào rồi?”

      "Đầu lâu giờ được quản trong phòng ướp lạnh của bên pháp y, bên pháp ý chỉ lấy ra phần da thịt, hy vọng có thể lấy được DNA, nhưng trong cơ sở dữ liệu DNA có của chúng ta cũng tìm được được hồ sơ phù hợp."

      "Nếu hài cốt là tìm được ở chỗ nào, các cậu thử điều tra tư liệu người mất tích vùng đó cũng có sao?"

      " điều tra rồi, để cho chắc chắn, trong tháng nay chúng tô! kiểm tra đối chiếu tư liệu của người mất tích. Nhưng hồ sơ người mất tích quá nhiều, hơn nữa chúng tôi cũng biết được đặc điểm thân thể của ngươi chết, tuổi tác gì đó, cho nên căn bản là có cách nào xác định người chết này và người mất tích có phải là cùng người hay ."

      "Ừm~~ được rồi tình huống ban đầu coi như tôi hiểu , ăn cơm trước , sau khi cơm nước xong, cậu đem cái đầu lâu còn để trong phòng ướp lạnh và những tư liệu về vụ án mà các cậu có đưa đến phòng nghiên cứu của tôi.”

      Tiếu Đồng nghiêm túc lắng nghe mấy thông tin mà Phó Thiên Húc , cuối cùng dứt khoát đưa ra quyết định. Dĩ nhiên, đề tài chuyện về vụ án ở bên trong ghế lô trưa hôm đó cũng chỉ đến đó mà thôi.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, Jenafujjko thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 131: Lòng dạ hẹp hòi


      Lúc Tiếu Đồng gọi món ăn, tất cả lực chú ý của Phó Thiên Húc còn đặt mấy tờ văn kiện mà Khương Bạch San đưa lại cho mình, dường như là muốn xác định lại những điểm Tiếu Đồng vừa .

      hiểu sao ta cảm thấy cái đầu lâu này quả thực rất bình thường, so với những cái khác cũng có gì khác biệt, làm sao tới phiên Tiếu Đồng, lại dễ dàng nhìn ra được phần khung xương phía chân mày bị nhô ra đây?

      Mọi người ở đây, Văn Mân kén chọn món ăn, Phó Thiên Húc có tâm tình gọi món, mà Khương Bạch San lại cảm thấy ngại gọi món ăn trước mặt người lãnh đạo trực tiếp, cho nên cuối cùng bàn đồ ăn đều do Tiếu Đồng làm chủ.

      Chờ đến khi các món ăn đều dọn lên rồi, Khương Bạch San nhìn thấy bàn xanh xanh đỏ đỏ, đặc biệt là cái món cổ đầu vịt, cảm giác buồn nôn vất vả lắm mới áp chế được trước đó lại mạnh mẽ cuộn lên.

      Ngay cả Phó Thiên Húc quen nhìn thấy trường các vụ án mạng, giờ phút này nhìn thấy mấy món bàn sắc mặt cũng có chút khó coi. Cũng may, khả năng chịu đựng của ta tương đối mạnh, chỉ mất lát để điều chỉnh tâm lý là có thể tiếp tục ăn cơm.

      Bốn người ăn cơm, nhưng hoàn toàn bị ảnh hưởng đến khẩu vị thực chỉ có Tiếu Đồng và người được xem qua ảnh chụp – Văn Mân.

      “Áiii ~ Em làm gì vậy?”

      Phó Thiên Húc liếc mắt nhìn qua Khương Bạch San ngồi yên lặng bên cạnh ăn gì, thấy bàn tay dùng sức nhéo nhéo vào bắp thịt bên hông ta đau điếng.

      Tiếu Đồng và Văn Mân vừa mới bắt đầu động đũa nghe được tiếng kêu của Phó Thiên Húc đều hẹn mà gặp cùng nhìn sang phía hai người bọn họ.

      Khương Bạch San bị nhìn đến xấu hổ, trước mặt người ngoài, lại tiện phát cáu với Phó Thiên Húc. Cũng tại người này cả, bị buộc phải nhìn mấy tấm ảnh chụp ghê tởm ấy, tại bàn ăn như vậy lại làm cho người ta tưởng tượng đủ thứ, làm sao có thể ăn nổi đây.

      Khương Bạch San chỉ biết cười khan vài tiếng, nhanh chóng mở lời giải thích: “ có gì, có gì, chỉ là tôi thấy quần áo bên hông của Phó Thiên Húc có nếp nhăn nên muốn giúp ấy chỉnh lại, nghĩ tới chú ý chút lại nhéo phải bắp thịt ấy rồi.”

      Phó Thiên Húc là người đàn ông đầu óc rất đơn giản, Khương Bạch San giải thích như vậy ta cũng liền tin, tuy lúc phá án rất tỉ mỉ, nhưng đối với hành động của này đúng là thể nhìn ra được cái ý tứ gì khác.

      Văn Mân hoài nghi nhìn thoáng qua hai người trước mặt, cuối cùng cũng gì. Nhưng Tiếu Đồng ở bên cạnh , lúc nhìn sang Phó Thiên Húc trong ánh mắt thoáng tia đắc ý.

      đời này, có ai sau khi hoài nghi năng lực của lại bị chút giáo huấn, hắc hắc.

      Bữa cơm này, Khương Bạch San chỉ chăm chăm vào hai đĩa rau xanh dưa muối duy nhất bàn, thử nếm qua hương vị của mấy món mặn, còn món chay đũa cũng đụng tới.

      Ngược lại Văn Mân bởi vì buổi sáng ăn chưa đủ no cho nên lúc này ăn uống rất thoải mái, còn ăn đến thỏa mãn.
      Last edited by a moderator: 9/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 132: Đầu lâu khác thường


      Từ khách sạn ra, Tiếu Đồng chỉ để lại câu bảo Khương Bạch San buổi chiều nhớ đến phòng thí nghiệm đúng giờ rồi xoay người kéo Văn Mân lên xe rời .

      Nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa xe ngày càng quen thuộc, Văn Mân nghiêng đầu nhìn lại Tiếu Đồng, kinh ngạc hỏi :

      muốn về nhà? Để quên thứ gì ở nhà rồi sao?”

      đưa em về nhà, phải em rất sợ khi nhìn thấy hài cốt sao? Buổi chiều đến phòng thí nghiệm mình được rồi.”

      Tiếu Đồng liếc thấy bộ dáng như muốn gì của Văn Mân, nghĩ rằng là vi lo lắng buổi tối về nhà muộn, cho nên thêm câu: “Buổi tối về nhà đúng giờ ăn cơm, em đừng lo lắng.”

      Văn Mân nghe vậy, trề môi cái, nhưng cuối cùng cũng gì. Kỳ trong lòng cũng rất rối rắm, biết giữa và Khương Bạch San có gì nhưng vừa nghĩ tới buổi chiều hai người đó vẫn ở cùng nhau, vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

      Nhưng lý trí cho biết, nên theo đến phòng thí nghiệm, cứ coi như là vì xem trọng công việc của Tiếu Đồng cũng nên đến. phương diện nghiên cứu xương cốt, thể giúp gì được, nếu chỉ càng thêm phiền toái mà thôi.

      Về tới dưới lầu, Văn Mân chỉ dặn lại câu: “Buổi tối em làm mấy món thích ăn, nhớ về sớm chút” rồi bước xuống xe.

      Thấy Tiếu Đồng mỉm cười gật đầu, mới đóng cửa xe lại, bước lên lầu dưới cái nhìn chăm chú của .

      Mở cửa ra, nhìn thấy phòng khách trống rỗng, trong lòng Văn Mân khỏi cứng đờ.

      Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, có thói quen cùng với Tiếu Đồng như hình với bóng. Lần trước lúc Mỹ, cũng giống hệt thế này, giống như nếu vội khiến mình bận rộn để phân tán lực chú ý, sa vào cảm xúc thể tự kiềm chế của bốn năm đó.

      Sau khi hít sâu hơi, lại đưa tay vỗ vỗ gương mặt mình để làm cho mình trở nên tỉnh táo hơn, mới xuống phòng bếp nhìn số thực phẩm còn lại bên trong tủ lạnh, tập trung toàn bộ tinh thần nghiên cứu thực đơn.

      Đây là thói quen được hình thành ở kiếp trước khi nghiên cứu và phát triển các món ăn mới, trước khi bắt đầu nấu ăn, trong đầu lướt qua lần thành phần và trọng lượng của tất cả các nguyên liệu.

      Sau khi liệt kê ra, các thao tác thực tế được điều chỉnh chút. chung, làm theo cách đó, xác suất làm hỏng món ăn cực thấp, mà lúc phát hành thực đơn trực tuyến cũng có thể tiết kiệm nhiều bước cần thiết.

      Bên này Văn Mân điều chỉnh xong tâm trạng, bắt đầu công việc của mình, mà ở phòng thí nghiệm bên kia Tiếu Đồng cũng thế.

      Tiếu Đồng nhìn chiếc đầu lâu được cố định kệ, động tác lưu loát đeo vào đôi găng tay bắt đầu nghiêm túc kiểm tra.

      Rất nhanh, phát ở xương hàm dưới của chiếc đầu lâu có vết thương, là vết xuyên qua từ lỗ phía trước, rất phù hợp với tình huống vết thương bị đạn bắn. Nhưng để biết cụ thể có đúng hay , còn phải làm cuộc kiểm tra đối chiếu với miệng vết thương do đạn bắn để lại.

      cẩn thận kiểm tra xương hàm và xương gò má của chiếc đầu lâu, đem đặc tính của hai chỗ này ghi lại trong đầu.

      Chỗ cằm có dấu hiệu xương bị gãy, nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng đường pa-ra-bol. (cái đường này học đồ thị rồi biết nhá, cái cằm chính là dạng đường pa-ra-bol http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Tiếu Đồng nghiêm túc nhìn kỹ, sau đó lại đưa tay vạch ra phần da thịt chỗ chiếc cằm của đầu lâu lần nữa, ngay lập tức liền phát hình dáng chiếc cằm có bất thường, nhìn miệng vết thương có thể phán đoán là bị thương vào giai đoạn trưởng thành.

      “Giáo sư Tiếu.”

      Sau lưng truyền đến tiếng gọi, mặc dù giọng rất , nhưng Tiếu Đồng vẫn phát bên trong đó chứa sợ hãi. Xem ra trợ lý nghiên cứu viên này của cần có thời gian thích ứng với các loại xương cốt còn chưa xử lý qua, nếu công việc này ấy khó mà tiếp tục.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :