1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆011 Gặp sói
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Mấy ngày nữa lại trôi qua, nhưng hai người chưa quá nổi ba trăm dặm đường.

      Cứ theo tính cách tuỳ hứng của tiểu thư, biết bao giờ mới đến được Hàng Châu đây!Giữa rừng núi hoang vu, Hạ Mộc nhìn tiểu thư ung dung phía trước, bất đắc dĩ nghĩ thầm.

      “Tiểu thư, trời sắp tối rồi. Nếu giờ tăng tốc độ để đến trấn gần nhất trước khi trời tối chúng ta phải nghỉ lại nơi sơn dã này mất.” Hạ Mộc .

      Trong khoảng thời gian này, hai người thường xuyên tìm được chỗ dừng chân nên phải ăn ngủ ven đường. đồng ý tiểu thư làm như thế. Mình là đàn ông còn chịu được, nhưng tiểu thư vốn ăn sung mặc sướng… Cho nên yên lòng, đành phải nhắc khéo tiểu thư tiếng.

      “Đừng vội, giờ tìm chỗ dừng chân là được.” Tức Mặc Tử Tang tuỳ tiện .

      Hạ Mộc há hốc miệng, gì thêm. biết ngay mà, vốn dĩ mong tiểu thư thay đổi, trả lời rằng: “Thế nhanh hơn, cố gắng đến trấn gần nhất, thuê khách sạn trọ lại” .

      Tuy vẫn muốn thêm về vấn đề này, nhưng cũng biết khuyên nổi tiểu thư, làm thế chỉ tốn công vô ích, nên tận dụng thời gian tìm nơi thích hợp dừng chân hơn!

      Hai người lần theo tiếng nước chảy. Đập vào mắt là thác nước hùng vĩ, làn nước trong suốt đến độ nhìn đàn cá tung tăng bơi lội. Hai bên bờ mọc đầy hoa dại. Dưới ánh hoàng hôn mùa hạ, cánh bướm dập dờn bay lượn trong bụi hoa. Xa xa, cây cối xanh tươi um tùm, chim chóc hót vang.

      Tức Mặc Tử Tang hít sâu bầu khí trong lành nơi đây. Non xanh nước biếc, hoa thơm bướm lượn cũng chỉ đến thế mà thôi! Vì thế nàng quyết định, “Chọn chỗ này .”

      “Vâng.” Hạ Mộc phản đối, đánh giá xung quanh, nhìn xem có chỗ nào kín đáo chút , quay đầu thấy tiểu thư nhà mình lôi cái võng ra khỏi tay nải, mắc nó giữa hai gốc cây gần đó.

      Xem ra cần tìm nữa. Hạ Mộc bất đắc dĩ nghĩ thầm, nhanh nhẹn lấy đồ ra chuẩn bị nấu ăn. Mấy thứ này đều do tiểu thư bắt chuẩn bị trước. Lúc đầu, biết nó có tác dụng gì, giờ dùng quen tay rồi.

      tài nào hiểu được. Sao tiểu thư có thể lên kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết như vậy, từ đâu mà người có lá gan lớn đến mức dám ăn ngủ chốn sơn dã nữa chứ!

      ***

      Hạ Mộc nhặt đống cành cây trở về thấy Tử Tang nằm võng nhắm mắt dưỡng thần, hình như biết về nên liếc mắt nhìn cái rồi lại nhắm mắt lại.

      Nhìn bên mặt tinh xảo trắng nõn kia, Hạ Mộc đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng, bèn đứng lên, : “Tiểu thư, đằng kia có con sông, tôi bắt cá. Người muốn ăn cá nướng hay nấu canh?”

      Tức Mặc Tử Tang nhìn , nét mặt tựa như cẩn thận suy xét, : “Cả hai .”

      “Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đáp ứng, xắn cao tay áo và ống quần lên, rồi lội xuống sông bắt cá.

      Làm thế là bắt được cá sao?

      Tức Mặc Tử Tang rời khỏi võng, lặng yên tiếng động đến gần Hạ Mộc, chỉ thấy tay rất linh hoạt, thấy cá là chộp ngay xuống vị trí đó; lúc sau, con cá kia giãy dụa trong tay . Nàng thể thừa nhận, rất lợi hại trong việc này.

      Hạ Mộc cười rất vui vẻ, bất ngờ thấy tiểu thư, vẻ mặt cứng đờ trong phút chốc, rồi lại cười tươi, giơ cao con cá trong tay, hào hứng khoe: “Tiểu thư, con cá to chưa này, nặng hai cân là ít.”

      xong, để cá lên bãi cỏ rồi tiếp tục bắt. Đến khi có 5,6 con mới dừng lại, rồi làm sạch cá, nhóm lửa, nướng ba con. Còn mấy con còn lại bỏ vào nồi thêm nước nấu canh.

      Màn đêm dần buông xuống, mùi cá nướng thơm lừng toả ra bốn phía. Tử Tang hấp hấp mũi, thể thừa nhận, Hạ Mộc nấu ăn rất ngon, từ nguyên liệu đơn giản và đồ nấu nướng bình thường, có thể chế biến thành những món ăn ngon lành.

      ***

      Trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng vàng nhàn nhạt xuyên qua tán cây, đom đóm phát sáng lập loè.

      Trong lúc ngủ say, đột nhiên Tức Mặc Tử Tang mở mắt, nghe tiếng bước chân đến gần, nàng nhắm mắt lại.

      Hạ Mộc chậm rãi tới gần tiểu thư, thấy nàng vẫn ngủ say, vẻ mặt hơi do dự, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, hình như tiếng động kia càng ngày càng tiến đến gần. gọi : “Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh tỉnh, hình như có thú dữ.”

      Hàng mi Tử Tang khẽ rung động, từ từ mở mắt. Tinh thần lực của nàng sớm phóng ra ngoài, trong vòng trăm mét, có loài động vật đến gần.

      Đôi mắt nàng sáng lên, hoá ra là sói hoang.

      Hạ Mộc thấy tiểu thư tỉnh. nhóm lửa, cố gắng để lửa cháy to. Có rất nhiều loài thú hoang sợ lửa. lúc sau, con sói kia cuối cùng xuất trước mặt hai người. đôi mắt toả sáng trong bóng đêm, từng tiếng sói tru vang lên, vừa như vui mừng lại hàm chứa ý cảnh cáo.

      Sắc mặt Hạ Mộc trắng bệch. Là sói. Nhưng…. Nhưng sao có nhiều con đến vậy, cả đàn sói săn mồi. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      “Tiểu thư, tôi cản chúng, người cưỡi ngựa mau.” Hạ Mộc gắng sức bình tĩnh lại, lập tức quay đầu với Tử Tang.

      Nàng vô cùng ngạc nhiên, khỏi chăm chú quan sát Hạ Mộc. Sắc mặt trắng bệch, nhưng hề sợ hãi, chỉ có vẻ mặt kiên định, bất chấp tất cả. Nếu ở lại, chắc chắn phải chế. mà thông minh chút bỏ mình lại, mau chóng chạy mới đúng?

      Thấy tiểu thư ngây người, Hạ Mộc khỏi luống cuống, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, nhanh lên ! Người đừng sợ, leo lên ngựa đừng quay đầu lại, tôi đảm bảo, sói làm hại đến tiểu thư đâu. Chỉ là về sau, tiểu thư đừng ngủ lại giữa rừng nữa, tôi thể tiếp tục hầu hạ người. Bản thân người phải bảo trọng. “

      xong, trong giọng của chút cam lòng và buồn bã.

      Tử Tang vẫn chăm chú nhìn Hạ Mộc như cũ, tựa như muốn từ vẻ mặt của tìm ra gì đó.

      Hạ Mộc thấy nàng thờ ơ, cho rằng nàng bị dọa đến choáng váng. rất sốt ruột, nhưng chưa kịp bảo nàng nhanh rời mấy con sói tiến lại gần. nhặt cây đuốc xua về phía bọn chúng.

      Sói sợ lửa, nhưng cả đàn sói nhiều con như vậy. Hơn nữa, lửa cháy lớn, khua khua mấy cái , thậm chí tắt ngúm. Quần áo bị rách mấy chỗ, đành phải dùng sức mạnh của nắm đấm, đánh ra quyền. Khí lực lớn đến nỗi đánh bay con sói, rơi trúng thân cây chết tươi.

      Nàng ngây ngốc, ngờ khoẻ như thế, giết chết con sói chỉ bằng nắm đấm. Hành vi này chọc giận bầy sói, bọn chúng đồng loạt xông lên.

      Hai nắm đấm bảo vệ được bốn hướng, vội vàng đẩy Tử Tang ra. Mắt thấy mình sắp bị cả bầy sói bao phủ, bất ngờ trong nháy mắt, bầy sói đột nhiên gục xuống.

      Hạ Mộc kinh ngạc.

      Còn Tức Mặc Tử Tang vẫn thờ ơ.

      Hạ Mộc kiểm tra lại mấy con sói này, phát chúng đều chết, nhưng tìm thấy vết thương, ngây ngốc hỏi tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, mấy con sói này chết kỳ quái… Là ai cứu chúng ta?”

      “Có thể là sơn thần.” Tức Mặc Tử Tang tiếp tục nằm xuống võng, nhắm mắt ngủ.

      Có gì đáng nghiên cứu đâu, chẳng qua là nàng dùng tinh thần lực đánh vào tim sói.

      Hạ Mộc sửng sốt, thanh dần: “Chẳng lẽ có thần tiên.”

      Rất lâu sau, mới bừng tỉnh, nhóm lửa cháy bùng lên, gom hết sói thành đống. Thu dọn sạch xong, nằm xuống ngủ tiếp. đêm trôi qua dễ dàng, ngủ sâu, luôn luôn cảnh giác ——

      Rạng sáng, Tức Mặc Tử Tang ngửi thấy mùi thơm, mở mắt tỉnh dậy ra, thấy Hạ Mộc nướng thịt.

      “Tiểu thư tỉnh rồi, tôi nướng thịt só.” Hạ Mộc thấy nàng tỉnh lại, cười .

      Tức Mặc Tử Tang gật đầu, rửa mặt chải đầu, rồi quay lại. Hạ Mộc cầm cốc nước đưa cho nàng, “Tiểu thư, đây là nước ấm. Người uống chút cho ấm bụng, sau đó ăn thịt nướng mới tốt cho sức khoẻ.”

      Tức Mặc Tử Tang bình tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Mộc, câu.

      “Sao vậy, tiểu thư?” Hạ Mộc hỏi.

      Nàng lắc đầu, nhận lấy, uống từng ngụm .

      Từ lúc rời khỏi Tức Mặc phủ, Hạ Mộc luôn tỉ mỉ chăm sóc nàng. Như nước ấm luôn đun sẵn này, sáng nào cũng nhắc nàng uống, chưa ngày chậm trễ.

      “Tiểu thư, chúng ta mang xác sói theo . Đến trấn có thể bán lấy tiền. Sói vốn rất hiếm. Hơn nữa, bề ngoài của mấy con này hề có vết thương. con sói hoàn chỉnh như thế này rất quý.” Hạ Mộc cười .

      Tức Mặc Tử Tang nhìn về phía xác sói chất đống thành toà núi , nhàn nhạt : “Tùy chàng.” Chỉ cần có thể mang , nàng có ý kiến.

      “Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc cao hứng cảm tạ, lập tức cột sói lại thành từng đôi. biết kiếm đâu ra mấy sợi dây leo dài chắc chắn buộc sói lên đằng sau ngựa. Chỗ còn lại cũng chia thành từng đôi , rồi xoay người vào rừng, lâu sau quay về, tay có thêm hai cành cây to, khá dài.

      Tức Mặc Tử Tang nhìn từng động tác của , đoán được định làm gì. định buộc sói lại, cột vào mỗi đầu gánh.

      Làm sao vác đống này được?

      Cuối cùng, nghi vấn của nàng được giải đáp, nhìn Hạ Mộc tay dẫn ngựa, tay gánh đòn gánh ở bên vai, nhìn có vẻ rất dễ dàng.

      “Tiểu thư, từ tôi khoẻ hơn người, thành vấn đề.” Hạ Mộc cười hiền, giống như biết nàng thắc mắc điều gì.

      Tức Mặc Tử Tang chậm rãi quay đầu, dắt ngựa của mình tiến về phía trước.

      “Tiểu thư, người cứ lên ngựa .” Hạ Mộc thấy nàng bộ, vội . Dù sao bình thường tiểu thư cưỡi ngựa chậm rì rì chẳng khác bộ là mấy, từ từ đằng sau cũng kịp.

      “Câm miệng.” Tức Mặc Tử Tang ra lệnh.

      “Vâng.”

      Vì thế, sau đó Hạ Mộc dám nhiều, im lặng sau nàng. Trước mắt là đường đá, tay dắt ngựa, tiện điều khiển nó. Con đường bắt đầu gập ghềnh khó , ngay lúc khó xử, bàn tay trắng như ngọc nắm lấy dây cương, dắt ngựa của .

      vui mừng vội : “Cám ơn tiểu thư.”

      Tức Mặc Tử Tang phụng phịu, “ lên trước .”

      “Vâng.” Hạ Mộc vội đằng trước, lúc sau ngạc nhiên, tự hỏi: “Sao có vẻ hơn thế nhỉ… Hả, lại nặng hơn rồi, kỳ quái?” vai trầm xuống, gánh nặng vai như thay đổi. còn nghi ngờ mình bị ảo giác.

      mau.” Phía sau truyền đến mệnh lệnh của tiểu thư, áp chế nghi ngờ, vội vàng nhanh hơn. biết đằng sau, nét mặt Tức Mặc Tử Tang lộ ra chút tức giận.

      Đáng chết, sao mình có thể dùng tinh thần lực bừa bãi như thế?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 012 Tình cờ gặp gỡ tại Hàng Châu ()
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Khi Tức Mặc Tử Tang cùng Hạ Mộc đặt chân đến huyện gần đó, lập tức gây nên chất động. Đống sói kia phải ai cũng giết chết được. Rất nhiều người nhìn đống sói đó với ánh mắt loé lên vẻ tham lam.

      biết là Hạ Mộc gặp may, hay là sói bán được giá, vừa bước vào cửa thành có rất nhiều người đến hỏi mua. sáu lượng bạc con, mặc cả, nhưng phải mua toàn bộ, được trả lại hàng. Tuy rằng số con sói có màu lông bình thường, nhưng bộ da sói là mặt hàng hiếm. Hơn nữa, bộ da đó lại hoàn chỉnh, chất lượng tốt, mua về bán tuyệt đối có lời.

      Đáng tiếc ai trong số đó muốn mua. Còn giống như quan tâm lắm đến việc bán được hay , dẫn Tức Mặc Tử Tang tiếp, thường thường ngắm nghía các cửa hàng mặt tiền. Đột nhiên, dừng lại trước cửa hàng lông thú, quay đầu với Tử Tang: “Tiểu thư, người đợi chút, tôi chạy vào hỏi chủ tiệm có mua ?”

      vừa dứt lời. Trong tiệm, có người đàn ông trung niên ra, nhìn đống sói bên cạnh Hạ Mộc, kinh ngạc kêu lên, “Trời… Nhiều sói như vậy… Đây là?” Ông liếc nhìn Hạ Mộc dò hòi.

      “Tôi tìm chưởng quầy, muốn hỏi xem tiệm có thu mua sói ?” Hạ Mộc cười .

      “Mua, tất nhiên là mua. Tôi chính là chưởng quầy, mời hai vị vào trong.” Người đàn ông kia vội trả lời.

      cần, chúng tôi vội. Ông chủ xem qua, nếu thấy được, tôi mang vào.” Hạ Mộc cười .

      “Được.” Chưởng quầy đáp ứng, kiểm tra kĩ càng, rồi hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, cậu định bán bao nhiêu?”

      “Sáu lượng con, chắc giá.” Hạ Mộc trả lời.

      Chưởng quầy trầm ngâm chút, “Cũng được, bộ lông sói rất nguyên vẹn. Nhưng giá sáu lượng cũng hơi cao, tiểu ca, cậu lời nhé, chỗ này tôi lấy toàn bộ.”

      “Chưởng quầy, chắc ông cũng biết săn sói khó thế nào đấy. Hơn nữa, mấy con sói này tôi mới săn được, còn nguyên vẹn. tính bộ lông riêng thịt sói bán được giá rồi. Vì tôi có việc cần gấp nên mới bán giá rẻ như thế. Nếu chưởng quầy thấy được, tôi qua cửa hàng khác bán vậy.” Hạ Mộc từng làm hạ nhân trong phủ, gặp qua ít thứ tốt, bộ lông sói giá trị bao nhiêu nắm .

      “Được, sáu lượng sáu lượng.” Chưởng quầy đau lòng , có ý dò hỏi Hạ Mộc: “Nhưng mà, tiểu ca này, sói của cậu từ đâu mà có, có gì mờ ám . Nghe khẩu của cậu hình như là người kinh thành.”

      Hạ Mộc ngạc nhiên, nhưng ngốc, vội hỏi: “Chưởng quầy nghe chuẩn. Đúng vậy, xin ông cứ yên tâm. Tôi là thợ săn, đến Hàng Châu thăm họ hàng, lộ phí đủ, may thay gặp bầy sói, nên săn được. Nếu sao tôi dám vác nhiều con sói như thế rêu rao khắp nơi chứ!”

      “Thân thủ tiểu ca tốt, có thể trong chốc lát săn được nhiều sói như vậy là việc khó trời.” Chưởng quầy cười .

      “Chỉ là tôi có nghề gia truyền thôi.” Hạ Mộc cười , mặt đỏ khí suyễn, điểm cũng nhìn ra dối.



      Tức Mặc Tử Tang ở bên nhìn hơi cau mày.

      Chưởng quầy kêu người bên trong chuyển hàng vào, lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong ống tay áo ra, rút ra tờ, với Hạ Mộc: “Tổng cộng hai mươi lăm con, tiểu ca, đây là ngân phiếu trăm năm mươi lượng.”

      “Cám ơn chưởng quầy.” Hạ Mộc nhận lấy, hai mắt sáng lên, trăm năm mươi lượng đó! Chẳng qua từng là gã sai vặt ở đại gia tộc, số trường hợp từng trải qua, nên thất thố, cẩn thận kiểm tra lại ngân phiếu, lập tức cất rồi cáo từ .

      Luôn luôn bàng quan đứng bên, Tức Mặc Tử Tang thấy Hạ Mộc đem bạc bỏ vào cái hầu bao nàng giao cho , mà bỏ vào túi tiền của chính mình. Trong đôi mắt nàng vụt loé lên tia sáng. Chợt nghe giọng Hạ Mộc có chút tham tiền : “Tiểu thư, ngờ lần thế này kiếm được khoản . trăm năm mươi lượng đó. Khi nào tôi mới có thể kiếm được số tiền lớn như thế chứ… Nhưng mà, lần này quá nguy hiểm, tiểu thư, về sau chúng ta nên tìm chỗ dừng chân thích hợp.”

      “Tôi thích.” Tức Mặc Tử Tang bỏ lại câu, dắt ngựa của nàng bước về phía trước.

      Ở phía sau, vẻ mặt Hạ Mộc lại sầu não. Hành trình kế tiếp trực tiếp chứng minh Tức Mặc Tử Tang tuỳ ý ăn ngủ như thế nào ——

      ***

      tháng sau rốt cục tới được Hàng Châu. Trước kia, Hạ Mộc từng theo quản tới đây, bởi vậy có ít kinh nghiệm, lại hỏi thăm xung quanh. Cho nên, mỗi ngày dẫn tiểu thư nhà mình du ngoạn phong cảnh và ăn mỹ thực ở Hàng Châu.

      “Tiểu thư, hôm nay trong thành tổ chức hội đèn lồng vào đêm Thất Tịch. Người có muốn xem ?” Hạ Mộc hỏi Tử Tang vốn say mê đọc quyển tiểu thuyết du ký. Hành trình này, trừ sống tuỳ hứng, nàng còn có hứng thú đọc sách, gặp được cuốn thích, nàng chơi cho đến khi xem xong mới thôi.

      Hôm qua nàng vừa mua được quyển du ký giang hồ, đến giờ còn chưa ra khỏi phòng khách sạn, toàn bộ tâm trí đều đặt trong quyển sách kia.

      “Hội đèn lồng đêm Thất Tịch?” Cuối cùng tiểu thư chịu ngẩng đầu nhìn về phía .

      Hạ Mộc cười : “Đúng vậy, ở hội đèn lồng những có đồ ăn ngon mà còn có cả trò chơi vui.”

      Tức Mặc Tử Tang hơi nhíu mày. Sao nàng có cảm giác dỗ trẻ con nhỉ. Chỉ là hội đèn lồng thôi mà, nhưng nàng chưa tận mắt chứng kiến bao giờ, xem vậy! Vì thế nàng tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhàn nhạt : “Vậy chàng chuẩn bị mọi thứ , đến tối qua gọi tôi.”

      “Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đáp lời.

      ***

      Quả hội đèn lồng đúng như lời Hạ Mộc. Trăm ngàn điệu nhạc, vô vàn màn tạp kĩ, phi thường náo nhiệt, còn mỹ thực đến từ khắp mọi nơi, suốt dọc đường, hai người vừa ăn vừa dạo.

      “Tiểu thư, bờ sông bên kia có thả đèn cầu may, chúng ta qua đó ?” Hạ Mộc chỉ vào bờ sông bên kia hỏi nàng.

      Tức Mặc Tử Tang nhìn qua. bờ sông đó, mọi người đều thả đèn cầu may xuống dòng sông, nàng lơ đễnh : “Cầu may? ! bao giờ trở thành . Nếu chàng tin cứ qua đó mà cầu!”

      phải nàng chưa từng cầu nguyện, nhưng mặc kệ nàng thành tâm chừng nào, cuối cùng đều kết thúc trong tuyệt vọng. Vì thế, nếu lúc nào đó mình muốn có cái gì, chỉ có thể dựa vào chính mình, làm những việc thực tế này nọ chỉ lãng phí sức lực và thời gian.

      Hạ Mộc sững sờ nhìn tiểu thư nhà mình. Sao tiểu thư lại có ý nghĩ bi quan như vậy!

      Thấy nhúc nhích, nàng lạnh lùng thốt ra: “Nếu cầu, tiếp.”

      “Có.” Hạ Mộc vội đáp, về phía bờ sông, mua ngọn đèn hoa đăng thả xuống sông, chắp hai tay, thành kính lên nguyện vọng…

      Nét mặt Tử Tang khó đoán, nhìn những chiếc đèn hoa đăng trôi nổi sông. Còn Hạ Mộc sau khi thả đèn xong trở về nhìn thấy cảnh này, trong lòng khỏi cứng lại. Đó là lạnh lùng xa cách đến mức nào, dường như cách ly mình với thế giới xung quanh. Cảm giác đó vẫn thường thấy người tiểu thư…

      Tử Tang có cảm xúc nhìn thoáng qua Hạ Mộc, xoay người hướng khác. vội theo sát phía sau.

      Nàng mất hứng dạo, đột nhiên xoay người quay lại đường cũ. Hạ Mộc vội hỏi: “Tiểu thư, còn chưa hết nửa đường mà, về rồi sao?”

      “Chàng muốn tự .” Tử Tang nhàn nhạt , nàng muốn nữa, nhưng bá đạo đến mức cấm được chơi.

      “Tôi cũng trở về.” Hạ Mộc vội đáp. Sao tiếp được, còn phải hầu hạ tiểu thư. Huống chi, nhìn sắc mặt tiểu thư bây giờ, đâu có gan ở lại chơi tiếp chứ!

      ***

      “Tiểu Thần!”

      đường trở về, Hạ Mộc lơ đãng trông thấy, sau đó ngạc nhiên la lớn, vội vàng chạy qua. Nơi đó có người đàn ông đấm đá bé trai gần mười tuổi, mà bé trai đó rên câu, nằm mặt đất phản kháng, vẻ mặt chết lặng, da thịt lộ ở bên ngoài khắp nơi đều sưng đỏ .

      Rất đông người đứng xem nhưng ai đứng ra ngăn cả.

      Bé trai ấy rốt cuộc làm gì để bị đánh nặng như thế, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng.

      Hạ Mộc chen vào giữa đám đông, đẩy gã đàn ông đấm đá, ôm đứa bé kia vào trong lòng, hô to: “Sao lại đánh người? Nó chỉ là đứa bé.”

      “Tên nhóc này trộm bạc của tôi. Dựa vào cái gì tôi có quyền đánh nó, mau tránh ra!” Gã đàn ông đó tức giận , rất căm tức người trước mắt biết từ đâu xen vào này.

      Hạ Mộc kinh ngạc nhìn về phía bé trai. Cậu bé xấu hổ cúi thấp đầu, nhất thời hiểu tất cả, ôn hòa khuyên nhủ: “Tiểu Thần, trả bạc cho người ta .”

      Vẻ mặt bé trai ấy rất xấu hổ, giống như sắp bật khóc, lúc sau mới nghe thấy nghẹn ngào : “Bà bà bị bệnh, số bạc kia em cầm hốt thuốc rồi, còn nữa.”

      Hạ Mộc hơi thất thần, an ủi : “ sao đâu, Hạ đại ca giúp em.” Sau đó nhìn về phía gã đàn ông đó, hỏi: “Bao nhiêu bạc, tôi trả thay nó.”

      Nghe có thể lấy lại tiền, sắc mặt tên kia hoà hoãn rất nhiều, : “Ba mươi lượng.”

      “Ba mươi lượng.” Hạ Mộc thể tin hỏi lại, hiển nhiên bị khoản tiền này doạ choáng váng.

      Ở thế giới này bạc trắng rất quý giá, giá trị rất cao. Dân chúng chủ yếu xài tiền đồng bình thường, ba mươi lượng là khoản tiền rất lớn.

      Tuy rằng người Hạ Mộc có tiền, nhưng đó phải của . Nghĩ kĩ liền bình tĩnh tại. Bây giờ muốn lấy ra ba mươi lượng có. làm hạ nhân ở đại gia tộc, tiền tiêu vặt hàng tháng bản thân khá cao, nhưng tháng cũng chỉ được lượng bạc, lại bị quản lòng dạ đen tối trừ đông trừ tây. Cầm tới tay nhiều nhất là tám trăm đồng. Cộng thêm thưởng ngoài, trừ tiền chi dùng tối thiểu hàng tháng và gửi về quê, bảy tám năm nay, ăn tiêu tiết kiệm lắm chỉ dành dụm được khoảng tám lượng bạc. đủ bồi thường rồi. Nhưng mà người còn có hầu bao, đó lại là bạc của tiểu thư, dám tự tiện dùng.

      “Nếu có tiền, cút ngay cho tao, tao muốn đưa nó đến quan phủ, cho nó cả đời sống trong tù.” Tên kia thấy biểu cảm của Hạ Mộc, biết lấy được tiền, lấy tay phải đẩy người ra, muốn bắt lấy bé trai kia, “, cùng tao đến nha môn.”

      Hạ Mộc hoảng sợ, vội giấu bé trai sau lưng mình, “Đừng, vị đại gia, chỗ này của tôi có ít tiền, ngài cầm tạm , về sau tôi đưa nốt cho ngài.” xong, lấy ra toàn bộ tiền tích cóp của bản thân.

      “Mới có tám lượng bạc, mày trêu đùa tao phải ?” Tên kia đếm bạc vụn trong tay, giận dữ .

      , tuyệt đối có, bạc người tôi đưa hết cho ngài rồi. Đứa bé này cố ý muốn ăn trộm bạc của ngài. Ngài tha cho nó lần này , trở về tôi dạy dỗ lại nó tốt, số bạc còn lại bao giờ có tôi lập tức đưa cho ngài ngay.” Hạ Mộc vội .

      “Dựa vào cái gì mà ta tin được ngươi, cút ngay, nếu ta đánh cả hai.” Gã đàn ông đó la hét to.

      “Có phải nếu tôi để ngài đánh mấy cái, ngài thả .” Hạ Mộc hỏi, nếu vậy, mình để ta đánh vài cái là được.

      Tên kia hừ lạnh, “Mày xem trọng bản thân quá rồi, mày đáng giá hai mươi mấy lượng bạc còn lại hay sao?”

      Mặt Hạ Mộc đỏ lên, đột nhiên thấy Tức Mặc Tử Tang đứng trong đám đông, vội kéo bé trai kia về phía nàng. Tên kia cho rằng muốn chạy trốn, vội kéo tay , giận dữ : “Định chạy sao!”

      Hạ Mộc vội giải thích, “ có, tôi tìm tiểu thư nhà tôi.” chỉ hướng Tức Mặc Tử Tang.

      Tên kia nhìn thấy nàng, sau đó thả tay.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc đến trước mặt tiểu thư nhà mình, vẻ mặt khó xử nhìn nàng, “Tiểu thư, tôi có thể mượn ít bạc người để ở chỗ tôi , về sau tôi nhất định hoàn trả lại đầy đủ.”

      Tức Mặc Tử Tang cau mày, sau đó mới : “Chàng cần bao nhiêu cứ lấy, coi như trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng.” Hai người hợp tác bình đẳng, nhưng luôn lấy thân phận hạ nhân đến hầu hạ nàng. khi như vậy, nàng cho tiền tiêu vặt hàng tháng. Về chuyện dùng vào việc gì, nàng xen vào. Tiền bán sói kia cũng dám lấy, tuy sói là do nàng giết, nhưng là người mang bán. Số tiền đó nàng thừa nhận thuộc về mình.

      “Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc vui mừng đáp, vội lấy ra túi tiền khác, lấy đủ bạc ra. Về phần chuyện được phát tiền tiêu vặt hàng tháng nghe vào tai, chỉ biết là tiểu thư đồng ý cho mượn bạc, vậy chuyện của Tiểu Thần có thể giải quyết.
      Nhược Vân, Andrenatn99 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 013 Tình cờ gặp gỡ tại Hàng Châu (Hai)
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      “Hạ đại ca, xin lỗi.” Bên bờ sông yên tĩnh, bé trai xấu hổ lời xin lỗi.

      sao đâu, ca ca biết em cố ý.” Hạ Mộc an ủi, “Nhưng mà, về sau được làm thế nữa, rất nguy hiểm. Nếu phải gặp được , em biết kết cục thế nào ?”

      bên đứng ngắm cảnh, Tức Mặc Tử Tang đột nhiên nhìn về phía Hạ Mộc.Chẳng lẽ nguy hiểm là có thể làm chuyện như vậy à?

      Hạ Mộc chống lại tầm mắt Tử Tang, hiểu vì sao, hiểu nghi vấn của tiểu thư, mặt đỏ lên, : “Tiểu thư, có số người vì sống rất khó khăn, vì muốn sống mà từ thủ đoạn. Còn tôi… Tôi cũng từng làm ít chuyện xấu, nhưng mà tôi luôn kiên trì: Tuyệt đối làm người khác bị thương. Chuyện thương thiên hại lý quyết làm.”

      Sắc mặt nàng lạnh lùng quay đầu, nhìn làn sóng gợn mặt sông ——

      Vì muốn được sống, chỉ vì muốn sinh tồn phải ?

      Nàng lại quay đầu nhìn Hạ Mộc. Tính tình thành thế kia, mặt lại dễ đỏ bừng, có thể làm chuyện xấu đến mức nào đây?

      “Tiểu thư, người sao vậy?” Hạ Mộc có chút bất an hỏi.

      “Nhanh xử lý chuyện của chàng , mau trở về.” Nàng lạnh lùng .

      “Vâng.” Hạ Mộc vội trả lời, nhìn cậu bé kia, giới thiệu: “Tiểu Thần, đây là tiểu thư nhà .”

      Có lẽ vẻ mặt Tức Mặc Tử Tang quá mức lạnh lùng, nét mặt Tiểu Thần nhìn nàng hơi sợ hãi, đờ đẫn gật đầu, sau đó kiên quyết : “Hạ đại ca, em biết bản thân làm chuyện đúng. Nhưng em hối hận mình làm việc đó. Chỉ cần có thể cứu bà bà, em có thể làm tất cả. Em Tịch Thần xin thề, số bạc kia sau này nhất định trả lại …. Lần này, cám ơn cứu em, nếu chắc sau này em còn được sống cùng bà bà nữa. Sức khoẻ bà bà tốt, biết em có chuyện bất trắc kiểu gì cũng suy sụp .”

      đến đây, giọng thằng bé nghẹn ngào.

      “Tiểu Thần, biết em và Tịch bà bà sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng nếu em có xảy ra chuyện gì, Tịch bà bà sao chịu nổi. Vì thế, khi em định làm gì, cần phải nghĩ kĩ.” Hạ Mộc khuyên bảo chân thành. Thấy Tịch Thần im lặng gật đầu. lại quan tâm hỏi: “Tịch bà bà sao rồi?”

      “Đại phu , bệnh nặng thêm… Hạ đại ca, em nên làm gì bây giờ? Đại phu bà bà cứu được nữa. có bà bà, em nên làm gì bây giờ?” Thân mình áp chế nổi lo lắng và sợ hãi, oà khóc.

      sao, sao. đến thăm Tịch bà bà.” Hạ Mộc . Vừa dứt câu, mới nhớ tới chuyện tiểu thư muốn về, khó xử nhìn về phía Tức Mặc Tử Tang, “Tiểu thư, tôi định thăm Tịch bà bà, người muốn cùng ?” lo lắng tiểu thư trở về mình.

      mặt nàng có chút kiên nhẫn, nhưng vẫn : “Vậy còn mau .”

      “Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc đáp, để Tịch Thần dẫn đường.

      Dưới chỉ dẫn của Tịch Thần, hai người tiến vào ngõ , sâu bẩn thỉu. Càng vào bên trong, nhà ở càng tồi tàn, thậm chí có nơi che nắng che mưa nổi, khắp khí tràn ngập mùi hôi thối khó chịu.

      Sau bảy tám lần rẽ, cuối cùng bọn họ dừng lại trước ngôi nhà xiêu vẹo. Cửa bên ngoài rách nát đến nỗi đóng nổi, chỉ là che chắn tạm. Tịch Thần nhấc cửa đặt sang bên rồi bước vào. Trong phòng, có ngọn đèn lay lắt.

      Hạ Mộc và Tức Mặc Tử Tang vừa tới cửa, thấy bên trong bay ra mùi tanh tưởi và hôi thối. ngượng ngùng nhìn về phía tiểu thư, “Tiểu thư, người đứng ngoài chờ tôi . Tôi xem qua tình hình Tịch bà bà rồi ra ngay.” Nơi ở như thế này biết, cũng từng ở qua nên chịu được. Nhưng mà, tiểu thư nhà mình thể. Sớm biết thế này, mình nên hộ tống tiểu thư về trước rồi lại đến thăm Tịch bà bà .

      Nàng nhìn , vòng qua trực tiếp bước vào. Nhờ ánh sáng lờ mờ chiếu vào, nàng nhìn bà lão xanh xao vàng vọt nằm chiếc giường rách nát, hơi thở mỏng manh chứng tỏ chỉ đơn thuần mắc bệnh nặng, thẳng ra là hấp hối, chỉ còn chút hơi tàn. Sinh mệnh bà đến điểm kết thúc, cứu được.

      Hạ Mộc kinh ngạc, là người cuối cùng tiến vào. Vốn định điều gì đó với tiểu thư, nhưng vừa thấy bà lão kia, sắc mặt nhất thời trầm xuống, vòng qua nàng, về phía trước.

      “Bà bà, bà bà… Hạ đại ca đến thăm chúng ta, bà tỉnh tỉnh.” Tịch Thần ngồi xổm bên giường, nhàng kêu.

      Bà lão giường trả lời.

      Tịch Thần dường như ngạc nhiên lắm, cũng dám kêu tiếp, vẻ mặt chết lặng nhìn bà lão giường.

      “Tiểu Thần, em đứng lên . Tịch bà bà thể tiếp tục ở lại đây, trước tiên để bà đến chỗ .” Hạ Mộc .

      “Vâng.” Hy vọng lại lên trước mắt Tịch Thần. Cậu bé lập tức thu thập mọi thứ, cậu cũng từng muốn chuyển chỗ ở cho bà bà, mong là có ích cho việc chữa bệnh của bà thuận tiện hơn, nhưng cậu có khả năng đó.

      Hạ Mộc cõng Tịch bà bà lưng, nhanh chóng trở về khách sạn, để bà nằm ở căn phòng ở, để Tịch Thần ở lại trông. vội vàng mời đại phu.

      ***

      Đại phu tới rất nhanh, chăm chú quan sát, lắc đầu, thu đồ rồi ra khỏi phòng. Hạ Mộc thấy thế, tâm lại trĩu xuống, vội theo ra ngoài.

      Đại phu kia đứng ở ngoài phòng chờ , Hạ Mộc vội hỏi: “Đại phu, thế nào rồi?”

      “Vị tiểu ca này, lão phu bất lực, người bệnh chỉ còn chút hơi tàn, có lẽ còn vướng bận trong lòng, nên gắng sức chống đỡ. Bây giờ, người bệnh phải chịu đau đớn dày vặt. Nếu biết tâm nguyện của người bệnh, tốt nhất giúp bà ấy thực , để bà ấy an tâm rời .” Đại phu .

      “Đại phu…” Hạ Mộc vội hỏi, nhưng đại phu ngăn lời sắp sửa thốt ra, “Cậu cần cầu xin lão phu, lão phu hết cách. Nếu cậu tin, có thể mời đại phu khác. Nhưng, lão phu vẫn muốn khuyên cậu câu, đừng để bệnh nhân phải chịu đau đớn nữa.”

      Đại phu xong, cũng quay đầu, dứt khoát ra về.

      Hạ Mộc bất đắc dĩ trở vào, nhìn thấy Tịch Thần đứng trước cửa, vẻ mặt chết lặng nhìn , hoảng hốt, vội hỏi: “Tiểu Thần, em đừng lo lắng, lại thỉnh đại phu khác.”

      Lời vừa dứt, nhanh chóng chạy , còn Tịch Thần yên lặng quay vào phòng, ngồi xuống cạnh giường, đôi mắt nhìn Tịch bà bà vô hồn có tiêu cự…

      căn phòng khác, dùng sức mạnh tinh thần quan sát tất cả, Tức Mặc Tử Tang cúi đầu mắng: “Hai người ngu ngốc chịu đối diện .”

      Ngay sau đó, sức mạnh tinh thần người nàng trở nên mãnh liệt. Xuyên qua vách tường, từng luồng sức mạnh tinh thần lần lượt chui vào cơ thể của Tịch bà bà, sắc mặt Tức Mặc Tử Tang càng ngày càng tái nhợt, đợi đến khi luồng sức mạnh tinh thần đưa vào người bà lão mà mắt thường thể nhìn thấy được toả sáng, nàng mới thu sức mạnh tinh thần về, khóe miệng có vệt máu tươi chói mắt.

      Đáng chết.

      Trong lòng Tử Tang thầm mắng, lấy khăn tay ra lau sạch…

      ***

      Phòng bên cạnh.

      Đôi mắt vốn trống rỗng của Tịch Thần đột nhiên sáng rực.

      “Tiểu Thần…” giọng khàn khàn từ giường vang lên, Tịch Thần nét mặt kích động, vui sướng kêu lên: “Bà bà, người tỉnh… Bà bà… Ô ô…”

      Tịch Thần nhất thời oà khóc.

      Tịch bà bà mỉm cười, giọng hiền từ lại vang lên, “Tiểu Thần, đừng khóc , chúng ta ở đâu?” Bà nhìn nhìn xung quanh hỏi.

      “Bà bà, cháu gặp được Hạ đại ca, nơi này là khách sạn.” Tịch Thần lau nước mắt.

      Cậu vừa xong, Hạ Mộc dẫn đại phu khác vào, thấy Tịch bà bà tỉnh lại, vui vẻ : “Tịch bà bà tỉnh rồi.”

      Bà gật đầu, “Tiểu Mộc.”

      Hạ Mộc cười : “Tịch bà bà, bà tỉnh lại tốt rồi. Mau, để đại phu khám xem sao.”

      Theo lời của , đại phu kiểm tra cho Tịch bà bà, bỏ lại câu nghỉ ngơi cho tốt rồi ra khỏi phòng.

      Mọi người trong phòng đều sửng sốt, Hạ Mộc vội cười : “Cháu xem, hai người chuyện .”

      Ra khỏi phòng, Hạ Mộc thấy vị đại phu này đứng đúng vị trí mà đại phu trước từng đợi . ngạc nhiên, trong lòng có chút bất an, hỏi: “Đại phu, Tịch bà bà bà ấy…”

      “Tiểu ca, người bệnh chữa được nữa. Đây chính là hồi quang phản chiếu. Điều này đúng là kỳ tích, theo bệnh trạng của người bệnh, đến giờ có thể tỉnh lại lúc là ông trời phù hộ rồi!” Đại phu , sau đó bồi thêm câu, “ lời từ biệt cùng người bệnh !”

      Hạ Mộc kinh ngạc, đại phu rời lúc nào cũng biết…
      ChrisAndrena thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 014 Tịch bà bà qua đời
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Khi Hạ Mộc hoàn hồn lại, nghe tiếng trò chuyện vui vẻ của hai bà cháu vọng ra, thở dài, vỗ vỗ mặt, nở nụ cười tươi rồi mới bước vào.

      “Tiểu Mộc, cám ơn giúp đỡ của cháu.” Tịch bà bà nằm giường thấy Hạ Mộc vội vàng lời cảm ơn.

      “Tịch bà bà, cháu đâu giúp được gì nhiều. Bà đừng vậy. Lần trước cháu đến Hàng Châu, nếu có bà giúp, cháu hoàn thành xong việc mà quản giao cho.” Hạ Mộc cười .

      Lần đó, bị vu oan. Nếu phải có Tịch bà bà làm chứng, giờ chắc vẫn ngồi trong lao tù. Bây giờ…. Cứ nghĩ tới lời đại phu vừa , trong lòng nặng trĩu buồn đau.

      thể ngờ được, chỉ lần nhấc tay chi lao, bà có thể đổi lại hồi báo lớn thế này.” Tịch bà bà có chút cảm thán , ngừng chút lại tiếp: “Tiểu Mộc, bà biết mình sống được mấy ngày nữa. Chỉ là bà yên lòng về Tiểu Thần. Thằng bé từ cha mẹ, giờ ngay cả bà già này cũng sắp rồi…”

      “Bà bà, bà chết.” Tịch Thần khẩn trương cắt ngang lời.

      “Tiểu Thần, bà biết cháu hiểu. Bà già, cũng mệt mỏi, muốn đến nơi khác nghỉ ngơi. Về sau, cháu chỉ còn lại mình, phải kiên cường lên, cố gắng sống tốt. Ở trời cao, bà dõi theo cháu.” Tịch bà bà mỉm cười .

      “Cháu cần, Cháu muốn bà ở lại với cháu.” Tịch Thần phẫn nộ rống to.

      “Nghe lời, đừng để bà lo lắng, bằng bà ra cũng an lòng.” Tịch bà bà nhẫn nại .

      “Ô ô…” Tịch Thần khóc ròng. Tiếng khóc mang theo sợ hãi, bất lực và thương tâm tột cùng.

      Tiếng khóc khàn khàn làm cho người nghe lo lắng. Tịch bà bà đành lòng, ôm Tịch Thần, nước mắt lăn dài gương mặt tang thương, an ủi : “Bà cũng luyến tiếc Tiểu Thần. Nhưng sinh lão bệnh tử là con đường ai ai cũng phải qua. Đời này bà đến cuối đường, sau khi chết, có thể lần nữa đầu thai trở lại thế giới này âu cũng là khởi đầu mới. Tiểu Thần đừng đau buồn, cháu mà đau, bà càng đau hơn. Tiểu Thần muốn bà đau lòng đúng ?”

      “… Ô ô… Cháu cần bà… Bà bà…” Tịch Thần khóc thảm thiết.

      Tịch bà bà thở dài, khe khẽ an ủi cậu bé.

      Có lẽ do khóc mệt, có lẽ do mấy ngày nay liên tục mệt nhọc, nên chưa khóc xong, cậu bé thiếp trong lòng bà bà.

      Hạ Mộc tay ôm cậu bé, đặt lên giường.

      “Tiểu Mộc, chưa giây phút nào bà ngừng lo lắng cho nó. ngờ vô tình gặp lại cháu.” Tịch bà bà nhìn động tác của . Trong lời toát lên khẩn cầu và hy vọng: “Về sau Tiểu Thần nhờ cháu chăm sóc.”

      Thân mình Hạ Mộc cứng đờ, nhìn về phía Tịch bà bà. Bà lão mỉm cười nhìn . trịnh trọng gật đầu, đáp ứng, “Tịch bà bà, bà yên tâm . Cháu chăm nom thằng bé.”

      “Vậy bà yên lòng rồi. Cám ơn cháu..” Bà nở nụ cười nhõm.



      Khi Hạ Mộc trấn an xong bà cụ, ra khỏi phòng, định thuê thêm phòng giá rẻ ngủ tạm. Nhưng thấy đèn trong phòng tiểu thư còn sáng, ngạc nhiên, gõ cửa. Đợi bên trong truyền ra tiếng “Vào ”, mới đẩy cửa bước vào.

      Vào bên trong, thấy tiểu thư nhà mình uể oải tựa lưng vào ghế, trong tay còn cầm quyển sách.

      “Tiểu thư, khuya lắm rồi. Sao người còn chưa ngủ, đọc sách ban đêm tốt cho mắt.” Hạ Mộc .

      Tử Tang liếc nhìn , hỏi: “Có việc gì ?”

      “Cái kia, tiểu thư…” Hạ Mộc muốn lại thôi.

      “Có chuyện gì mau , tôi muốn ngủ.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt đáp.

      “Thực xin lỗi tiểu thư, cái kia… cái kia… Tịch bà bà mắc bệnh rất nặng. Tiểu thư, người có thể hảo tâm giúp bà cụ ấy, để tôi mượn thêm ít bạc được ?” Hạ Mộc nghĩ rằng, nếu dùng thuốc tốt may ra bà cụ còn chống đỡ thêm được mấy ngày.

      Bình thường rất ít mượn bạc người khác, huống hồ còn là chủ tử nhà mình. Gương mặt hơi đỏ lên, chỉ là da ngăm đen nên nhìn . thần nghĩ. Bây giờ mình là thường dân, được phát tiền tiêu hàng tháng nữa, phải nghĩ cách kiếm ít bạc mới đúng. Nhưng giờ tiểu thư du ngoạn, có địa phương cố định, sao mình tìm việc được.

      Nghĩ thế, nhìn tiểu thư nhà mình. biết bao giờ tiểu thư có thể tăng tốc độ nhanh hơn chút. Chỉ cần về đến quê, bằng chăm chỉ của mình, nhất định có thể kiếm được tiền. Dù rằng bây giờ tiểu thư vẫn còn ít tiền trong người, nhưng miệng ăn núi lở. Kiếm tiền là việc cấp bách phải làm. muốn tiểu thư phải chịu khổ. ( đâu biết là chị phú bà, đâu phải 1 ít tiền mà rất nhiều tiền ấy chứ)

      “Chàng tưởng bệnh đó còn chữa trị được hay sao?” Tử Tang lạnh lùng .

      Hạ Mộc kinh ngạc. Sao tiểu thư có thể ra những lời vô tình như thế. hơi bực mình: “Tiểu thư, người… người thể như thế được…”

      “Sao…” Nàng nhíu mày nhìn . Tức giận rồi sao?!

      Hạ Mộc cứng đờ, vẫn là cố lấy dũng khí, lại tiếp: “Tịch bà bà là người tốt, từng giúp đỡ tôi lần. Tiểu Thần là đứa trẻ ngoan. Tịch bà bà là thân nhân duy nhất của thằng bé. Nhất định nó chịu nổi cú sốc này. Tịch bà bà có ra cũng an lòng…”

      Dưới ánh nhìn chăm chú của Tử Tang, giọng của dần, hơi lo lắng, mang theo chút ủy khuất.

      ra khá đáng .

      “Nếu chàng muốn tốt cho thằng bé phải cho nó biết. Bà của nó sống được nữa. Nó phải kiên cường lên, phải đối mặt với , phải làm theo ý nguyện mà người bà của nó muốn gửi gắm đó là phải sống tốt. Còn chàng nên làm theo lời đại phu .” Tức Mặc Tử Tang từ chối với ý kiến này.

      “Biết là như thế, nó vẫn chỉ là đứa bé.” Hạ Mộc vội hỏi.

      Bên này Tử Tang cho là đúng. Cậu bé Tịch Thần kia tuy mới tám tuổi, nhưng chín chắn hơn nhiều những người trưởng thành.

      “Tiểu thư, người yên tâm. Sau này tôi nhất định trả đủ bạc cho người.” Hạ Mộc kiên định .

      “Tuỳ chàng.” Tử Tang nhìn thoáng qua Hạ Mộc, thấy thường ngày luôn tận tâm hầu hạ nàng. Nàng làm chút chuyện cho cũng đúng, “ phải tôi đưa cho chàng ít bạc sao. Chàng muốn dùng bao nhiêu dùng, đủ cứ với tôi tiếng.”

      “Cám ơn tiểu thư. Người đúng là người tốt.” ra tiểu thư vẫn rất thiện lương. Ngoài miệng cứng rắn nhưng thực ra trong tâm lại mềm nhũn, Hạ Mộc nghĩ thầm.

      Người tốt?! Tử Tang nhếch khóe miệng có chút châm chọc. Những người trong Tức Mặc gia tộc xấu xa cỡ nào nàng thừa biết, nhưng Hạ Mộc vẫn giữ được tính cách lạc quan như vậy hiếm có.

      cần cảm ơn tôi. Chàng cứ tự coi mình là hạ nhân, vậy coi như đây là tiền tiêu vặt hàng tháng của chàng.” Nếu cứ khăng khăng như thế, nàng phát tiền cho .

      “Tiền tiêu vặt hàng tháng?! , tiểu thư, tôi thể nhận. Hầu hạ người là bổn phận của tôi. Tiểu thư cho tôi ăn ngon, cho tôi chỗ ở tốt, sao tôi dám lấy bạc của người.” Hạ Mộc vội , “Nếu vì tôi, người bị… bị bắt rời khỏi Tức Mặc phủ. Hầu hạ người là việc tôi nên làm. “

      Tử Tang lạnh lùng, ngữ khí có chút khinh miệt : “Chàng đề cao chính mình quá phải. Nếu phải chàng, họ cũng lợi dụng người khác để hãm hại tôi.”

      Mặt Hạ Mộc đỏ lên, “Tiểu thư…” Vừa nãy, tiểu thư là người tốt, sao bây giờ lại trái tính trái nết thế. Sớm biết vậy nên khen người còn hơn.

      Nhưng mà, hiểu vì sao, nghe xong lời của tiểu thư, cảm giác thoải mái hơn nhiều, trong lòng đau buồn nặng nề như trước.

      vụng trộm liếc nhìn Tử Tang. phải là tiểu thư cố tình làm thế chứ ?

      “Nếu có việc gì ra ngoài .” Tử Tang lạnh lùng ra lệnh.

      “Vâng.” Hạ Mộc vội vàng lui ra, đóng cửa lại, nhàng thở ra. Trước kia chỉ biết tiểu thư nhà mình lãnh đạm, ngờ sau khi ở cùng nhau, phát tính tính của người những kỳ quái, mà còn tình bất định…

      ***

      Sáng sớm hôm sau.

      “Bà bà…” tiếng thét đau lòng vang lên, khiến Tử Tang từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Cẩn thận nghe ngóng động tĩnh, nàng biết, Tịch bà bà qua đời. Điều này chẳng hề bất ngờ. Vốn dĩ Tịch bà bà hấp hối, nếu phải nàng dùng tinh thần lực bổ sung tinh lực cho bà, khiến thân thể già nua khôi phục chút sinh lực, bà thể tỉnh lại những lời cuối cùng.

      Nàng ngồi dậy, định rửa mặt chải đầu, mới phát Hạ Mộc giống như thường ngày tới đưa đồ dùng.

      Nàng hơi ngạc nhiên. Xem ra có thời gian để ý đến mình. Vì thế sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, nàng ra khỏi khách sạn. Ngây ngốc ở khách sạn là buồn chán.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆015: Lạnh lùng (1)
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Tầm này, người lại đường nhiều lắm, nàng tuỳ ý tìm chỗ ăn điểm tâm, sau đó tiếp tục dạo. có Hạ Mộc theo, nàng càng thoải mái hơn nhiều. Trước đây nàng dạo tiện mua sắm nhiều đồ dùng cho lắm, giờ có cái đuôi Hạ Mộc cùng, nàng thích cái gì mua cái đó, sau đó tìm chỗ vắng vẻ bỏ vào gian của vòng tay.

      tới lui, người qua kẻ lại càng náo nhiệt hơn. Lúc này, có mấy người đứng trước mặt nàng. Từng câu từng chữ lọt vào lỗ tai nàng:

      “Thiếu gia, người xem, nương tuyệt sắc.” tên ăn mặc như gã sai vặt lên tiếng.

      “Đúng là quá đẹp. Mau đuổi theo, đến chỗ vắng người bắt nàng ấy lại cho gia. Chờ gia hưởng dụng xong, thưởng cho chúng mày.” Tên được gọi là thiếu gia nhìn Tử Tang bằng ánh mắt háo sắc.

      “Cám ơn thiếu gia.” Hai tên sai vặt đứng sau cao hứng .

      Đôi mắt Tử Tang lạnh lùng. Dám có chủ ý xấu với ta, quả nhiên chán sống. Nàng chuyển hướng về phía ngõ .

      Ba kẻ kia thấy thế vô cùng hí hửng, vội vàng theo sau.

      Sau ba bốn lần rẽ, nhìn thấy bóng dáng nương tuyệt sắc đâu nữa.

      “Sao nhìn thấy người.” gã sai vặt kinh hô.

      “Tìm, mau tìm ra cho gia.” Thiếu gia kia giận dữ .

      “Vâng.” Hai gã sai vặt kia trả lời.



      Tức Mặc Tử Tang đứng nóc nhà, mái tóc dài tung bay. Đôi mắt lạnh như hàn băng nhìn bóng dáng ba người trong ngõ tìm nàng….



      “Đáng chết, tiểu nương tử đâu rồi? lâu rồi gia gặp người xinh đẹp như thế.” Thiếu gia kia cam lòng .

      Tuy mỹ nhân ở Hàng Châu rất nhiều, nhưng đa phần đều có xuất thân danh môn, tuỳ tiện xuất môn mình. Huống chi trong số đó có vài người thể chọc vào. Lần này may mắn gặp được người ra ngoài mình, chứng tỏ thân phận cao. Dù có đùa chết, ta cũng sợ.

      “Thiếu gia, ngài đừng nóng vội. nương kia biến mất ở trong này. Chắc hẳn là người sống ở gần đây, nô tài tìm ra bằng được.” gã sai vặt .

      “Vô dụng, còn mau tìm.” Tên thiếu gia giận dữ , cước đá gã nô bộc vừa .

      “Vâng.” Kẻ bị đá hoảng sợ đáp.

      “Thiếu gia, ngài đừng nóng giận, ngài nhìn bên kia kìa.” gã sai vặt khác cười , chỉ về phía ngõ khác. Nơi đó có về phía bên này. Nàng ta cúi đầu nhìn thứ gì đó trong rổ, mỉm cười, “ nương kia tuy thấy, nhưng người trước mắt cũng tệ! Hay là chúng ta bắt nàng ta về vui vẻ phen.”

      “Ừm, tệ, trở về có thưởng.” Thiếu gia cười , vẻ mặt nhìn kia đê tiện, mang theo hai gã sai vặt về phía con mồi.

      kia ban đầu vẫn cúi mặt, khi ngẩng đầu lên thấy ba người bước về phía mình, sắc mặt tái nhợt, kinh hoàng hét to tiếng, xoay người bỏ chạy. Xem dáng vẻ này, chắc biết bọn chúng.

      Tên thiếu gia kia chửi rủa câu, vội vã cùng hai gã sai vặt đuổi theo.

      Đứng ở nóc nhà, sắc mặt Tử Tang càng thêm lạnh lẽo. Chọc giận nàng còn định chạy. Tinh thần lực người nàng mà mắt thường thể nhìn thấy tiến lại gần, tựa như sợi dây vô hình căng dưới chân ba người…

      Bởi vì bọn chúng chạy nhanh, lực tác động đương nhiên càng lớn. Cả ba ngã đập mạnh xuống đất, đau đến mức bọn chúng rên grừ grừ, nhiều chỗ người đều bị thương.

      “Mau bắt lấy nương kia cho gia, dám làm cho gia ngã, nàng ta phải chịu hậu quả.” Tên thiếu gia kia giận dữ , muốn trút giận lên người vô tội kia.

      “Thiếu gia, ngài sao chứ.” Hai gã sai vặt vội vàng nhịn đau đứng lên, đỡ ta dậy.

      “Đỡ cái gì mà đỡ, mau đuổi theo cho gia! Nếu sổng mất, tha cho chúng mày.” ta rống to, hai chân đá mấy phát lên người hai gã sai vặt để trút giận.

      Hai gã kia vội vàng vâng, vừa chạy được vài bước, lại là ngã sấp xuống.

      Tên thiếu gia kia thấy, cả giận : “Hai thằng ngu, đường cũng xong.” xong ta định tự mình đuổi theo, nhưng ngay sau đó cảm giác bị vướng chân, lại ngã xuống .

      “Thiếu gia…” Hai gã kia chịu đau vội đỡ dậy.

      Tên kia đẩy hai gã sai vặt ra, hổn hển : “Gia tin, đường này gia hết được.”

      Kết quả chính là ba người rồi lại ngã. Sau vài lần như thế, cũng biết có gì đó đúng, tưởng có người trêu cợt bọn chúng, tức giận đến mắng to trận nhưng thấy người. Ngoại trừ giọng của bọn nó, xung quanh im ắng lạ thường.

      Đột nhiên, cơn gió lạnh thổi qua, bọn chúng rùng mình cái, nhất thời cảm thấy chỗ này u. Trong đầu hẹn mà cũng nghĩ đến cái gì đó vô cùng kinh khủng, liếc nhau, đều nhìn thấy người kia sợ hãi.

      “CÓ QUỶ!!!” gã sai vặt hoảng sợ kêu to, lập tức nhanh chân bỏ chạy.

      Hai người khác cũng hoảng sợ thét lên, chạy mất dép. Lần này cần Tử Tang động tay, bọn chúng vì bị dọa sợ mà chạy xiêu vẹo va hết chỗ này đến chỗ khác khiến cả người bầm dập.

      Nhìn mấy người chật vật chạy trốn, Tử Tang cảm thấy đau ngực, yết hầu còn có mùi máu tươi. Vốn dĩ nàng bị thương chưa lành, nên dùng tinh thần lực bừa bãi.

      Tức Mặc Tử Tang trở lại khách sạn mới biết Hạ Mộc và chưởng quầy thuê hậu viện, vì Tịch bà bà tiến hành hậu .

      Việc này liên quan đến nàng. Giờ nàng chỉ thấy ghét cảm giác bị thương, cho nên nàng phải trị liệu tốt, ra ngoài nữa, mỗi ngày chỉ ở trong phòng chữa thương. Còn Hạ Mộc vội vàng lo chuyện Tịch bà bà.

      Hôm nay là ngày Tịch bà bà hạ tang. Tử Tang thấy trời tối mịt mà Hạ Mộc chưa trở về, hơi cau mày, bèn gọi tiểu nhị tới, hỏi nơi chôn cất ở đâu rồi ra ngoài tìm kiếm .

      đến nghĩa trang thấy đằng trước ngôi mộ có lớn . là Hạ Mộc ra sức khuyên bảo còn người kia tất nhiên là Tịch Thần vẫn chưa thể chấp nhận rằng người bà kính ra . Đứa bé ôm chặt tấm bia mộ chịu rời , dáng vẻ như thể sống nổi nữa.

      Tử Tang nhìn đến mất bình tĩnh, tới.

      “Tiểu thư, sao người lại đến đây?” Hạ Mộc thấy lạ khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình.

      “Chàng thử xem, mấy ngày nay chàng bận rộn nhiều việc quá!” Tử Tang lạnh lùng , “Giờ lập tức quay về thu dọn đồ, đến lúc chúng ta rời khỏi Hàng Châu rồi.”

      Hạ Mộc vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi lại: “Thực xin lỗi, tiểu thư… Có thể dời thêm vài ngày nữa được , tôi lo lắng cho Tịch Thần.”

      “Làm sao, với bộ dạng này của nó, chàng nghĩ nó trả được hết nợ chắc.” Tử Tang châm chọc .

      Hạ Mộc kinh ngạc, “Tiểu thư, phải tôi vì bạc, tôi chỉ lo lắng Tiểu Thần.”

      “Có gì phải lo lắng. Chẳng qua là người muốn sống nữa. Tuy chàng đáp ứng người ta chăm sóc nó, nhưng người cũng chết rồi, cần gì phải coi trọng lời hứa. Huống hồ tự bản thân nó muốn sống, đâu phải lỗi của chàng, để cho nó và bà bà được đoàn tụ, mọi người đều vui.” Tử Tang lạnh lùng , người còn ý muốn sống đời, lo cho nó làm gì.

      “Tiểu thư, người đừng nữa.” Hạ Mộc giận dữ .

      “Sao nào, đây là , chẳng lẽ cho tôi .” Ánh mắt Tử Tang lạnh băng nhìn thẳng Hạ Mộc, “Tuy rằng chàng trả lại bạc cho tôi, nhưng tôi chẳng chờ mong gì. Coi như là mang đồ ra cho chó ăn còn tốt hơn. Còn chàng, cần lo lắng nó chết, thu hồi được tiền nợ. người như nó chết cũng chẳng sao. Chỉ nỗi đau đớn thế này chịu đựng được muốn tìm cái chết, vứt bỏ hy vọng của bà bà gửi gắm, vứt bỏ món nợ nó phải gánh vác, căn bản là sống có mục đích. Để cho nó đoàn tụ với bà bà, để bà bà dạy dỗ lại nó. Cái gì là trách nhiệm? Miễn cho mọi người biết bà bà giáo dục nó thất bại thế nào.”

      Sắc mặt Hạ Mộc tái nhợt, khó chịu nhìn Tử Tang. hiểu sao vào giờ phút này tiểu thư có thể ra những lời như thế.

      Mà Tịch Thần đột nhiên như chó điên bị chọc giận, đứng dậy rống to với nàng: “Người đàn bà xấu xa, chị bậy, chị cút , chỗ này của tôi chào đón chị.”

      Tử Tang yên lặng nhìn Tịch Thần, vô cùng ngạo mạn, vô cùng khinh miệt, hừ lạnh tiếng, “Em cho là chị thích đến chỗ này. Chẳng qua là người nô bộc của chị mấy ngày hôm nay đều xem chủ nhân của mình. Vì em, mượn mấy chục lượng bạc, chọc giận chị. Chị mất hứng, còn phân vân nên xử trí kẻ hạ nhân này thế nào đây.”

      Hạ Mộc đứng cạnh sắc mặt càng thêm tái nhợt .

      “Chị…” Tịch Thần đau lòng, hơn nữa khó thở, công tâm, phun ra búng máu tươi.

      “Tiểu Thần.” Hạ Mộc kinh hô.

      mấy câu như vậy khiến em hộc máu. Đúng là vô dụng, nếu bà bà biết được, chắc chắn cảm thấy mất mặt, may mắn giờ bà trông thấy cảnh này.” Tử Tang tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

      “Tiểu thư, xin người đừng nữa.” Hạ Mộc cầu xin nàng.

      “Người như thế chết cũng xứng đáng, sao chàng cứ luyến tiếc mãi số bạc này.” Tử Tang mắt lạnh nhìn về phía Hạ Mộc.

      “Người đàn bà xấu xa, được Hạ đại ca như vậy. Mau cút cho tôi. Tôi Tịch Thần xin thề, chắc chắc trả đủ bạc cho chị.” Tịch Thần giận dữ quát.

      “Vậy hả, em có tiền ? Hay lại trộm.” Tử Tang khinh miệt .

      Tịch Thần trừng mắt nhìn nàng, “Tôi biết ăn trộm là đúng. Tôi bao giờ làm thế nữa. Tôi trộm mà tìm việc, đến lúc đó trả lại cho chị cả vốn lẫn lời được chưa.”

      “Tốt.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng , xoay người rời khỏi đó.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc kêu lên, định đuổi theo, lại nhớ ra Tịch Thần, vội trở lại : “Tiểu Thần, chúng ta thôi, lo lắng tiểu thư về mình.”

      “Chị ta mình đến đây, cần gì phải lo lắng.” Tịch Thần lạnh lùng , tiếp tục bước về phía trước…

      Tử Tang trở lại phòng khách sạn, vừa buồn ngủ, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, tiếng Hạ Mộc cũng vang lên: “Tiểu thư…”

      Tức Mặc Tử Tang nhíu mày, cuối cùng vẫn ra mở cửa.

      Cửa mở, đột nhiên đối mặt với sắc mặt Tức Mặc Tử Tang lạnh như băng, Hạ Mộc nhất thời được gì.

      “Chuyện gì?” Tức Mặc Tử Tang kiên nhẫn .

      Hạ Mộc hoàn hồn, vội hỏi: “Tiểu thư, Tiểu Thần phấn chấn hơn. Nó đồng ý theo tôi trở về, nó nó muốn tìm việc trong thành, về sau nếu buôn bán có lời, thể nào cũng có tiền.”

      “Chàng với tôi những chuyện này làm gì.” Tử Tang nghe xong có chút mất kiên nhẫn .

      “Cái kia tiểu thư, tiểu thư… Tuy rằng những lời người vừa nãy người khó nghe, nhưng lại giúp Tiểu Thần tỉnh lại. Đều là do người giúp đỡ, cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc cảm kích , ngữ khí còn mang theo điểm hổ thẹn. Trước đây hiểu lầm tiểu thư, thẳng đến lúc Tịch Thần phấn chấn lên, mới ý thức được tiểu thư nhà mình bình thường lãnh đạm ít , vô duyên vô cớ nhiều như vậy. Chắc là tiểu thư muốn kích thích Tiểu Thần, hiệu quả hơn khi khuyên bảo hơn nhiều.

      Tử Tang sửng sốt. Chẳng qua nàng mất kiên nhẫn nên ra ngoài ăn ngay thôi. Sao giờ lại thành cố ý rồi? càng ngày càng tự cho là đúng mà.

      Nàng hừ lạnh tiếng, “Nếu chàng cứ nghĩ như vậy, tôi ăn ngay nữa, được rồi, tôi mệt mỏi, chàng về !”

      “Vâng.” Hạ Mộc chăm chú nhìn Tử Tang lạnh nhạt, thẳng đến khi cánh cửa khép lại trước mắt mới rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :