1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 75: bữa tiệc

      Edit: Khánh Linh

       

      Sau khi về đến nhà, Phương Hữu Lợi muốn nhờ Hồng Dịch Vũ mua bữa ăn tối dùm Bình An, Bình An lại cười muốn siêu thị mua thức ăn rồi về tự mình làm cơm tối.

      Phương Hữu Lợi cười, “Con vừa mới mệt mà? Tự mình nấu ăn làm chi, luôn với ba ăn cơm với Nghiêm Túc cho rồi.”

      “Sao ba lại hẹn ăn cơm tân niên với Nghiêm Túc vậy?” Bình An buồn bực hỏi, nhớ ba với Nghiêm Túc đâu có thân thiết tới vậy.

      “Đây là lần đầu tiên hai tập đoàn Phương thị và Nghiêm thị hợp tác, vậy hạng mục còn lớn đến thế, giữa Hội Đồng Quản Trị cũng nên xã giao chút chứ.” Phương Hữu Lợi ngồi xuống ghế sa lon, thở ra hơi.

      “Ba, vậy ba lên nằm nghỉ chút , con pha cho ba ấm trà.” xong, Bình An vào bếp.

      Dì Liên về nhà cúng ông bà nên trong bếp có gì cả. Đầu tiên Bình An cắm bình điện nấu nước, rồi mở tủ lạnh ra ngó chút, chẳng có thứ gì có thể dùng để nấu cơm.

      “Con cùng với ba thôi, trong bếp có gì để ăn đâu, giờ mà còn siêu thị mua đồ cũng quá tội.” Phương Hữu Lợi nhớ hình như con rất ít xuống bếp phải, bây giờ trong bếp cũng có gì cả, ông tự nhiên cũng yên tâm sang năm mới mà lại để cho ở nhà mình, giọng trở nên kiên quyết.

      Thấy vẻ mặt lo lắng của ba, Bình An nuốt lời từ chối ở cửa miệng xuống, “Được rồi, ba tắm nước nóng trước cho khỏe, con chọn Âu phục cho ba nhé.”

      Phương Hữu Lợi cười đứng lên, với Hồng Dịch Vũ, “Con tôi giống bà quản gia ghê.”

      Khóe mắt cương nghị của Hồng Dịch Vũ tràn ra nụ cười, đương nhiên, thể tỏ thái độ về vấn đề này rồi.

      Bình An nũng nịu kêu lên, “Ba”

      Phương Hữu Lợi vừa cười ha ha vừa bước lên lầu.

      bao lâu sau, ấm nước sôi, Bình An rót chén Đại Hồng Bào cho Hồng Dịch Vũ, “Trợ lý Hồng, về sau mong giúp ba tôi nhiều hơn.”

      Hồng Dịch Vũ hơi hoảng khi thấy mình được Bình An ngỏ lời trân trọng như thế, nhận lấy ly trà từ trong tay , “Phương tiểu thư, đây là nhiệm vụ của tôi mà.”

      “Bình thường ba tôi có rất nhiều việc, nếu như người trợ lý vạn năng có thể thay ông sàng lọc, chắc chắn ông ấy phải làm việc 24 24 giờ mà cũng xong.” Bình An cười .

      “Phương tiểu thư rất quan tâm đến sức khỏe của Chủ Tịch, xin yên tâm, những cuộc xã giao đáng tôi lược bớt thay Chủ Tịch.” Hồng Dịch Vũ là người thẳng thắn, đương nhiên dễ dàng hiểu ngay Bình An ý muốn gì.

      Lúc mà Hồng Dịch Vũ bất lực và cần trợ giúp nhất, Phương Hữu Lợi cho vào Tập đoàn Phương thị, cũng tin tưởng nhất định có thể thành công. Mặc dù sau đó ông cũng có chú ý đến cách quá mức, chỉ để cho tự mình phấn đấu ở chi nhánh công ty, nhưng chứng minh, Hồng Dịch Vũ đúng là nhân tài.

      Nếu có Phương Hữu Lợi thưởng thức, hôm nay cũng có Hồng Dịch Vũ; đó là nguyên nhân vì sao khi Hồng Dịch Vũ biết Phương Hữu Lợi cần trợ lý lập tức tự mình xin Tổng Công Ty điều động. Cho nên, vẫn coi Phương Hữu Lợi là ân nhân, làm sao quan tâm sức khỏe của ân nhân cho được?

      Lúc này Bình An lại yên lặng suy nghĩ, nếu như có thể thu phục người này làm việc cho mình quá tốt. Có vài người có thể dùng tên người nào đó để lung lay, số khác có thể dùng lợi ích mà thu phục, mỗi người đều có bảng giá cả, chỉ cần biết bảng giá của người là có thể lôi kéo để người đó phục vụ cho mình, nhưng đối với Hồng Dịch Vũ mà , danh lợi chẳng là gì để có thể thay đổi lòng trung thành của đối với người.

      cần phải có thời gian làm cho Hồng Dịch Vũ tin phục .

      “Bất kể thế nào, sức khỏe là vốn quý nhất, ba tôi khi thấy công việc dồn dập là hầu như chẳng để ý đến gì cả, tôi nhiều lần rồi nhưng đều vô dụng. Về sau nếu thấy ông biết nghỉ ngơi, nhất định phải với tôi.” Đôi tay Bình An cầm ly trà, làn khói mỏng như vương vào mắt , thanh nhàng dịu dàng.

      Vẻ mặt nghiêm túc của Hồng Dịch Vũ mềm lại. Từ trước đến giờ vẫn cho rằng những thiên kim giàu có đều ngang ngược ương ngạnh, mắt cao hơn đầu, chẳng dễ ở chung tẹo nào. Nhưng Phương tiểu thư ngồi trước mắt đây lại vô cùng điềm tĩnh mà cũng thiếu ôn hòa, khiến cảm thấy thân thiết thoải mái nên cũng dần dần còn câu nệ gì nữa, “Ý là Phương tiểu thư muốn tôi làm gián điệp ha.”

      Bình An nghiêng đầu nhìn cười, “Làm gián điệp kiểu này dễ làm nha.”

      làm hết sức.” Hồng Dịch Vũ cười .

      Hai người thoải mái hàn huyên, Bình An cố ý biểu lộ rào trước đón sau những suy nghĩ của , mà chỉ bàn về vài vấn đề thời bình thường. Khoảng nửa giờ sau, Phương Hữu Lợi mới thân nhàng khoan khoái từ lầu xuống, thấy hai người trò chuyện với nhau vui vẻ, nhịn được bèn nhìn Bình An cười cợt, “Ba chưa bao giờ thấy Dịch Vũ có thể chuyện thoải mái với ai giống vậy hết đó nha, chỉ có gặp phải cái nhiều này mới chống đỡ nổi thôi.”

      Bình An cố làm ra vẻ cáu giận, “Ba, con có nhiều chuyện hồi nào đâu.”

      Phương Hữu Lợi cười gõ gõ cái trán của , “Thời gian còn dài, con về phòng nghỉ ngơi chút , lúc nào gần gọi con.”

      “Dạ, vậy con về phòng trước.” Bình An cười gật đầu chào Hồng Dịch Vũ, ra cũng muốn trở về phòng tắm ngâm bồn chút để dãn bớt uể oải trong người.

      Mở nước nóng vào bồn tắm trắng tinh, vài giọt tinh dầu hoa hồng và chanh thơm, lại thêm hai giọt Y Lan, mùi thơm của tinh dầu theo khí nóng bốc lên từ bồn nước mờ mịt từ từ tràn ngập khắp phòng tắm. Nước để ngâm mình mà có bỏ thêm vài giọt tinh dầu có thể làm tâm tình phấn chấn, làm máu lưu thông tốt, giảm bớt mệt nhọc cơ thể.

      Bình An nằm vào bồn tắm, thoải mái rên lên tiếng.

      Vào giờ khắc này, những nỗi phiền muộn tích tụ mấy ngày nay từ lúc ở nhà bác trai giống như tiêu tán hết. Tuy họ là người thân, nhưng nếu có thể đừng bao giờ gặp họ nữa tốt biết bao.

      Sau khi tắm táp và nghỉ ngơi chút cũng gần sáu giờ, Bình An cảm giác tinh thần mình giờ rất sung mãn.

      chọn bộ lễ phục dài tới mắt cá chân, toàn váy màu trắng gạo có gấu váy ngắn dài đồng nhất, thân được điểm xuyết vài hoa kim tuyến màu đen, thiết kế đơn giản nhưng kém phần thanh lịch, lại có vẻ người lớn chút nào, mặc vào người chỉ cao có mét sáu ba như Bình An lại làm nổi bật lên vẻ trầm tĩnh đoan trang tao nhã của .

      Bữa cơm tối này được đặt tại Đại Tửu Điếm ở Golden Bay, do Nghiêm Túc làm chủ tiệc, mời ba thành viên Hội đồng quản trị của Tập đoàn Phương thị. Hôm nay ai cũng theo cặp, Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ mang theo vợ tham dự, ngồi bên trái và bên phải của Nghiêm Túc là trợ lý Đường Sâm của nhìn rất quen mắt, hình như là ngôi sao.

      Lúc Bình An khoác tay Phương Hữu Lợi xuất trước cửa phòng riêng, Nghiêm Túc nghiêng đầu chuyện cùng Lục Vân Đình, thấy Bình An tươi cười điềm đạm xuất trong tầm mắt, vẻ mặt của sững lại chút, đột nhiên cảm thấy bàn tay nho vuốt ve qua lại bắp đùi dưới mặt bàn kia giống như củ khoai lang nóng phỏng tay.

      “Bác Lục, Dì Lục, Bác Lý, Dì Lý, chúc mọi người năm mới vui vẻ.” Đôi mắt của Bình An cong lên thành hình bán nguyệt, nụ cười ngọt ngào nhìn từng người chào hỏi, sau đó nhìn về phía Nghiêm Túc, “Nghiêm tiên sinh.”

      Khi tầm mắt nhìn vào vị tân ảnh hậu Từ Mạn bên người chợt lóe lên, bất giác chau mày.

      Cách chào khách sáo xa cách này làm mắt Nghiêm Túc tối .

      Lục Vân Đình cười , “Hai cha con các ngươi hôm nay tới trễ nha.”

      Hồng Dịch Vũ kéo ghế cho Phương Hữu Lợi và Bình An xong mới tự ngồi xuống bên tay phải Phương Hữu Lợi.

      Phương Hữu Lợi cười trả lời, “Vừa về tới hồi chiều, xin lỗi để mọi người đợi lâu.”

      Lục phu nhân và Lý phu nhân đều từng nhìn Bình An lớn lên, lâu rồi chưa gặp lại này nên mỗi người đều lấy trong túi ra hai bao lì xì to đưa cho Bình An, “Bình An, đây là tiền mừng tuổi Dì với Bác Lục tặng cháu, chúc Bình An của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp nha.”

      “Cám ơn Dì Lục, chúc Dì năm mới càng ngày càng trẻ, càng ngày càng đẹp đến mê người nha.” Bình An cười híp mắt nhận lấy bao lì xì mừng tuổi, đột nhiên thêm, “Ấy ấy, nếu Dì Lục càng ngày càng đẹp ra, Bác Lục chắc trách cháu quá, bởi vì lúc đó nhất định có rất nhiều người thích Dì Lục nha.”

      Lục phu nhân mặc dù biết Bình An chỉ là đùa nhưng vẫn nhịn được mà nở nụ cười rực rỡ, phụ nữ nào mà thích được khen mê người chứ? “Cái con nhóc này, miệng ngọt như đường vậy.”

      Lý phu nhân đưa cho Bình An hai bao lì xì, cười với Lục phu nhân, “Chẳng phải chị cũng thích cái miệng ngọt của con bé sao?”

      Bình An cười híp mắt gật đầu, “Dì Lý đẹp rồi, giờ mà xinh đẹp hơn nữa con rất ghen tỵ, nên giờ con chúc Dì ngày nào cũng thắng tiền đầy túi, đại sát tứ phương nha.”

      Lý phu nhân và Lục phu nhân nhịn được che miệng cười.

      Hai bà đều là những phụ nữ sáng sủa thông minh, chứ nếu làm sao có thể giữ cho trượng phu vẫn trung thành với gia đình giữa nơi phồn hoa nhiều cám dỗ này? Bình An rất thích hai vị trưởng bối này.

      Đôi mắt hẹp dài đào hoa của Nghiêm Túc nãy giờ vẫn chuyên chú nhìn Bình An, tròng mắt sâu thăm thẳm đầy thâm trầm.

      Từ Mạn ngồi cạnh thấy chú ý của bị phân tán, dịu dàng dựa sát vào, bàn tay dưới bàn cũng càng lúc càng lớn mật, xoa giữa chân , “Túc?”

      “Hả?” Nghiêm Túc thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn Từ Mạn cái. là người phát ngôn về sản phẩm của Tập đoàn Nghiêm thị, lúc Nghiêm thị họp đại hội cổ đông, cũng được mời tham dự, sau đó gần như mỗi ngày đều kiếm cớ đến tìm , mục đích là gì đương nhiên rất ràng. Nếu là trước kia, thu phục dưới thân từ đời nào rồi, nhưng mà biết từ khi nào, đối với mấy loại thức ăn nhanh này chẳng còn chút gì hứng thú. Hôm nay mời ra ăn cơm chỉ vì xã giao mà thôi.

      Người ta khi có đối tượng để mà so sánh, nếu là đồ chính phẩm chấp nhận được nữa, ngay cả chính cũng hiểu, tại sao khi nhìn thấy nhóc Bình An này liền thay đổi đến giải thích được.

      Từ Mạn ý thức được Nghiêm Túc mất hứng, dám tiếp tục dựa vào người nữa mà đoan chính ngồi thẳng lên.

      Đường Sâm rót rượu mời Phương Hữu Lợi và Lục Vân Đình nhưng vẫn thầm để mắt đến Nghiêm Túc, khóe miệng nhếch lên.

      “Đây là rượu nho Pháp, nồng độ cồn rất thấp, Chủ Tịch Phương, ngài thử xem.” Đường Sâm cười với Phương Hữu Lợi, kéo chú ý của Nghiêm Túc về phía đó.

      Nghiêm Túc giơ ly cao cổ lên, từ tốn trầm giọng , “Chủ Tịch Phương, Lục Tiên sinh, Lý Tiên sinh, hôm nay vãn bối chiêu đãi nếu có gì chu đáo, xin quý vị thông cảm. Chúc chúng ta năm mới làm ăn vốn bốn lời, hợp tác vui vẻ.”

      Lúc này Bình An mới đưa mắt nhìn về phía , còn chưa kịp thu hồi tầm mắt quay đầu, đôi mắt đẹp bắt ánh sáng trở nên lung linh lấp lánh nhìn .

       

      Nghiêm Túc nâng cái ly thủy tinh óng ánh trong suốt lên gần bên môi, chất lỏng màu đỏ từ từ chảy vào trong cái miệng khêu gợi của , dáng vẻ nhìn vô cùng câu hồn người khác.

      mỉm cười đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, chú ý tới nụ cười ranh mãnh chợt lóe lên trong đáy mắt của Nghiêm Túc.

      Phục vụ viên lục tục dọn món ăn lên, Nghiêm Túc và mọi người bên Phương Hữu Lợi chút về các vấn đề thương trường, thỉnh thoảng cũng quay qua vài lời với Bình An, cũng dùng vài lời thích hợp để khích lệ hai vị phu nhân. thể , các thủ đoạn trong phương diện đãi khách của Nghiêm Túc cũng tệ lắm, ít nhất trong bữa cơm này ai cũng đều vui vẻ vô cùng.

      Hai vị Lục Lý phu nhân còn thầm khen ngợi Nghiêm Túc là người đàn ông tốt với Bình An.

      Trước kia Bình An cũng thích người đàn ông này lắm, sau lại biết là cháu trai của Nghiêm lão phu nhân nên phòng bị với như trước, dần dần cũng phát ra cũng tệ. Nhưng mà cho dù Nghiêm Túc có tốt đến thế nào với tốc độ thay phụ nữ như thay áo của cũng đủ làm cảm thấy hảo cảm rồi.
      cucai_yunnie, lonkon95, Tồn Tồn5 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 76: làm bạn của

      Edit: Khánh Linh

      Sau khi cơm nước xong, mọi người đến phòng ngoài uống trà tiêu cơm. Lục phu nhân và Lý phu nhân với nhau về những thành tựu của con cháu mình, Phương Hữu Lợi và các thành viên HĐQT tán gẫu với Nghiêm Túc về số vấn đề hợp tác, Hồng Dịch Vũ và Đường Sâm ra ban công chuyện, còn Từ Mạn bị Nghiêm Túc lạnh nhạt suốt buổi tối ngồi đơn chỗ, những lúc ánh mắt ta quét về phía Bình An luôn chứa vài phần căm tức.

      Khi khổng khi lại bị căm ghét, Bình An cảm thấy có chút buồn bực.

      “Ba, con muốn xuống dưới dạo chút.” Bình An giọng thầm vào tai Phương Hữu Lợi, muốn ra bờ biển dạo.

      Phương Hữu Lợi ôn hòa nhìn , ông biết nhóc con này ít khi nào chịu ngồi yên chỗ, nên giọng dặn dò, “Đừng quá xa nhé, quay về sơm sớm.”

      Nghĩ đến phản ứng của con khi ở sân bay Thành phố J trước đây, Phương Hữu Lợi vẫn còn thắc mắc trong lòng, nhưng vì chưa có cơ hội hỏi ràng nên chỉ đành phải chờ đến khi về nhà rồi mới hỏi cho kỹ xem thế nào.

      Ra khỏi Đại Tửu Điếm Golden Bay, dọc theo thảm cỏ xanh của vườn hoa ra ngoài là có thể thấy mặt biển bao la rộng lớn bát ngát ngay trước mặt, gió biển mang theo vị tanh thổi ào ào làm tóc của trở nên rối loạn. Bình An kéo chặt áo khoác vào người, từ từ dọc theo con đê dài.

      Hôm nay là ngày hai tháng giêng, mấy ngày nữa, cửa hàng của tiếp tục lắp đặt thiết bị, còn phải đến Công ty AOMI để ký hợp đồng đại diện với Trình Vận, ừm, còn phải tìm cửa hàng trưởng nữa chứ, đâu thể lúc nào cũng có mặt trong cửa hàng được.

      Kế tiếp rất bận rộn, nhưng cứ nghĩ đến việc Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị Thành phố S, trong lòng liền nổi lên sung sướng, ít nhất trong vòng hai năm nữa cần lo lắng chuyện Đỗ Hiểu Mị tìm mọi cách để câu dẫn ba. biết, người phụ nữ kia cho đến bây giờ cũng vẫn chưa hết hy vọng với ba, hai năm sau quay lại tiếp tục tìm cơ hội tiếp cận ba, nhưng mà cũng chẳng quan trọng lắm.

      có thời gian hai năm để tự mình lột xác, nhất định phải mạnh hơn Đỗ Hiểu Mị nhiều.

      Bình An nhìn bầu trời rực rỡ đầy sao, khe khẽ thở dài tiếng.

      “Tức giận thở dài chuyện gì vậy? Bộ nghe rằng Tết nhất được bất kỳ lời xúi quẩy nào sao? Thở dài như vậy đuổi may mắn đó.” Sau lưng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, còn có thanh trầm ấm vui vẻ đầy từ tính.

      “Nghiêm đại Tổng Tài mà cũng nhàn rỗi để tản bộ à?” Bình An quay đầu lại mà chỉ lạnh nhạt trả lời.

      Nghiêm Túc tới bên cạnh , đem áo vest vắt cánh tay ra khoác lên người , “Buổi tối gió biển mạnh lắm, coi chừng bị cảm.”

      Áo vest còn lưu lại nhiệt độ và mùi hương của , Bình An muốn lấy xuống để trả lại cho , nhưng Nghiêm Túc dùng tay chặn tay lại, “Tay cũng cóng hết rồi đây này, em muốn bị cảm à?”

      Bình An ngạc nhiên khi phát bàn tay của vị thiếu gia nhà giàu này lại có vết chai dày, nhưng cũng biểu ra mặt mà chỉ đẩy bàn tay ấm áp của ra, “ cần tiếp chuyện cùng ảnh hậu của sao?”

      Nghiêm Túc cúi đầu nhìn , cặp mắt kia chợt sáng như những vì sao lấp lánh bầu trời, thanh chầm chậm mà đùa cợt, “ chuyện với em quan trọng hơn.”

      “Chuyện hoang đường.” Bình An liếc cái trắng mắt, nhưng trái tim vẫn rộn ràng hẳn lên.

      “Hai ngày qua vui vẻ chứ?” Nghiêm Túc cười cười, bé con này vẫn hoàn toàn yên tâm đối với , hiểu, tại sao bé mà lại có lòng phòng bị mạnh đến thế.

      “Hoàn hảo.” Nhắc tới chuyến đến Thành phố J, tâm tình của Bình An trở nên kém hẳn .

      “Ngày mai có bận việc gì ?” Nghiêm Túc sóng bước cùng .

      “Muốn làm gì?” Bình An nghi hoặc nhìn .

      “Có muốn với đến đón Viên lão phu nhân ? Ngày mai họ trở về đó.” Nghiêm Túc cười , sau đó như dự liệu của , nhìn thấy con mắt đầy màu sắc ảm đạm của trong nháy mắt trở nên sáng ngời, những hào quang đầy sắc màu phát ra tứ phía.

      “Được, tôi định gọi điện hỏi xem địa chỉ đón đưa thế nào đấy.” Buổi sáng gọi điện thoại cho bà ngoại, khi bà ngoại cho biết ngày mai trở về, liền tính rằng khi trở về Thành phố G gọi điện thoại hỏi Nghiêm Túc, bây giờ có thể tự mình đón Viên lão phu nhân, càng vui vẻ hơn bởi có thể cho Viên lão phu nhân ngạc nhiên bất ngờ mà.

      Nghiêm Túc khóe mắt khẽ cong lên, “Sáng mai chín giờ đến đón em .”

      Bình An gật gật đầu, nhìn Nghiêm Túc cười sáng lạn.

      Nụ cười này như mặt trời tháng sáu rực rỡ làm tim nóng rực lên, Nghiêm Túc sửng sốt nhìn sững hồi, ánh mắt trở nên thâm thúy đen thẳm, nhìn chằm chằm chớp, trong ngực xúc động mênh mông.

      “Nhìn cái gì chứ?” Bình An giận dỗi liếc cái, cười cười tiếp tục về phía trước.

      Ánh mắt nũng nịu vừa nghịch ngợm vừa quyến rũ này làm Nghiêm Túc nhìn thấy mà nội tâm dao động, đưa tay cầm lấy cánh tay của , nhàng kéo lại rồi ôm vào trong ngực, “Bình An, hay là làm bạn của .”

      “Nghiêm đại Tổng Tài, chuyện đùa này chẳng buồn cười chút nào.” Bình An nhìn chằm chằm vào , tức giận kêu lên, dùng sức đấm vào phía sau tấm lưng chắc nịch của để buông ra.

      “Nhìn giống như đùa à?” Nghiêm Túc hỏi với dáng vẻ thất bại, “Em ghét bỏ bởi vì lớn tuổi hơn em quá nhiều chứ gì?”

      phải.” Bình An đột nhiên cảm thấy buồn cười, biết vì sao, vẻ mặt buồn bã ai oán này của Nghiêm Túc làm cảm thấy rất đáng .

      “Vậy vì cái gì?” Nghiêm Túc chịu buông ra, hai tay ôm chặt hông của .

      “Nghiêm đại thúc, hậu cung của có ba ngàn người đẹp, sao còn cần mớ rau xanh như tôi để trang điểm chứ.” Bình An ha ha cười gượng mấy tiếng, hai bàn tay chống vào ngực đẩy ra.

      Nghiêm Túc than tiếng, “ bây giờ chuyển sang ăn chay rồi nên thích mớ rau xanh là em, làm sao bây giờ?”

      “Nếu vậy làm khó cho rồi, tôi có hứng thú gì với cả.” Bình An nhún vai cái, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phát triển thêm bước trong mối quan hệ với Nghiêm Túc, quan hệ giữa bọn họ chỉ có thể giữ ở tình bạn bình thường mà thôi.

      “Lúc nào cũng lý do lý trấu.” Nghiêm Túc buông ra, cũng muốn dùng thái độ ngang ngược áp đặt đối với , mà phải dùng những lời lẽ cẩn trọng mới có thể làm cho càng lúc càng ghét .

      giống như cái cầu tiêu công cộng á, tôi thèm vào.” Bình An nghĩ chút rồi đột nhiên nhớ tới lời phát biểu của Kỷ Túy Ý khi so sánh gã đàn ông trăng hoa cũng giống như cái cầu tiêu công cộng, vì vậy liền bật thốt ra lời.

      Mặt Nghiêm Túc cứng đờ, cười khổ tiếng, “Bình An, trước khi biết em, bất kể quá khứ của như thế nào cũng thể được xem là cái cớ để em cự tuyệt được. Còn khi theo đuổi em, hay là ở chung chỗ với em mà có làm điều gì đó khiến cho em vui, mới tình nguyện thừa nhận đó là sai lầm của . Bây giờ chưa gì em thẳng thừng bác bỏ , như vậy có quá võ đoán hay ?”

      “Quá khứ của đó là hết phụ nữ này nhảy ngay sang phụ nữ khác nhanh như điện, chẳng lẽ đó được xem như là phẩm hạnh của để nhìn vào mà cự tuyệt sao?” Bình An cau mày hỏi. Trước đây cảm thấy Nghiêm Túc đối xử với rất tốt, cũng mơ hồ đoán được là tại sao. Nhưng nếu như lúc này cố tình phá vỡ lớp băng mỏng bề mặt cảm thấy vẫn có thể làm bạn với , tại lại cảm thấy hơi mất tự nhiên rồi.

      “Bình An, mỗi người đều phải trải qua cuộc sống. Với tuổi của và thân phận của thể nào vẫn là tờ giấy trắng lem vết mực được. Em nên tự hỏi trái tim mình xem có muốn ở cùng chỗ với hay , chứ nên dựa cớ vào những xì căng đan kia mà quyết định trái tim của em.” chưa bao giờ kiên nhẫn theo đuổi như vậy, chứ đừng tới chuyện phải từ từ phân tích từng chút với , chỉ hy vọng có thể tiếp nhận theo đuổi của mình.

      xin lỗi, tại tôi muốn chuyện đương, cũng muốn ở chung chỗ với ai hết.” Nếu như vài năm sau, khi chín chắn, nhốt được cái quá khứ kinh hoàng kia vào chỗ sâu nhất trong ký ức, có lẽ cũng thử khai phá đoạn tình mới với người nào đó, nhưng bây giờ , bởi vì vết thương kia chưa vượt qua được.

      “Được rồi.” Ít nhất đáp án của phải là trong lòng có đối tượng, nụ cười của Nghiêm Túc lại tung bay, đưa tay vuốt vuốt đầu , “Vậy, từ đây về sau, em cũng nên cố ý tránh xa nhé?”

      muốn làm như vậy . Bình An nhìn cái, ra coi như có muốn tránh ra xa, người đàn ông này hẳn là vẫn có biện pháp để làm muốn tránh cũng được, chẳng phải trước đây cũng thử qua rồi đó sao? Đằng nào kết quả cũng như vậy, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên thôi, “ có làm cái gì mà tôi cần phải tránh xa à?”

      Nghiêm Túc nhếch môi cười, đáy mắt có thần sắc khó lường vô cùng. cũng sớm dự liệu rằng nếu muốn theo đuổi nhóc này dễ dàng chút nào, nếu quang minh chính đại theo đuổi mà được, chỉ có thể sử dụng biện pháp khác để cho động lòng với mình thôi.

      Đây là lần đầu tiên Nghiêm Túc muốn theo đuổi người phụ nữ... , phải gọi là mới đúng, nhưng hóa ra việc này còn khó giải quyết hơn so với quyết định kinh doanh lớn nữa.

      Bọn họ chậm rãi trở về khách sạn. Ở cửa khách sạn, Bình An liền lấy áo vest xuống trả lại cho Nghiêm Túc.

      Quay lại phòng đặt riêng, lúc này Phương Hữu Lợi định gọi điện thoại cho Bình An, nhìn thấy bọn họ trở lại, liền , “ đâu xa vậy? Làm mất công Nghiêm Túc tìm con.”

      Bình An cười tới bên cạnh ông, “Dạ dạo dọc đê dài chút thôi mà.” Kinh ngạc phát vị ảnh hậu kia còn ở đây, nghi ngờ nhìn về phía Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc chỉ mỉm cười nhìn lại .

      ra, thấy mình Bình An ra ngoài nên trong lòng cảm thấy lo lắng, trong lúc chuyện với Phương Hữu Lợi mà cứ thấp tha thấp thỏm. Từ Mạn ngồi cạnh cảm thấy ràng khác thường của , cũng hiểu ra được rằng người đàn ông bên cạnh này đặt mọi chú ý người con nhóc kia, trong lòng sinh ra giận dỗi nên xin phép phải rời trước. Nghiêm Túc lập tức tiễn xuống lầu, Phương Hữu Lợi liền nhờ tiện thể tìm Bình An về.

      Cũng bởi vì Từ Mạn có ở đây, mới dám muốn theo đuổi Bình An, chính vì muốn cho tôn trọng tối thiểu.

      Bình An cũng đại khái đoán được tâm tư của Nghiêm Túc, đáy mắt lên ý cười nhàn nhạt, bởi còn tưởng rằng tối nay Nghiêm Túc cùng Từ Mạn rời trước mặt mọi người.

      Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ bắt tay với Nghiêm Túc, trời cũng trễ rồi, cũng nên về thôi.

      Hồng Dịch Vũ đưa hai cha con Phương Hữu Lợi và Bình An về. Khi xe, Bình An nhận được tin nhắn của Nghiêm Túc, nhắc chuyện ngày mai đón Viên lão phu nhân.

      Bình An gửi trả lại chữ “Được”. Đối với lời đề nghị trở thành bạn của Nghiêm Túc tối nay, cũng để tâm. Dạng đàn ông như sao mà thiếu bạn được cơ chứ, cho nên hôm nay cự tuyệt , chừng ngày mai có bạn mới rồi. Bởi vậy, hoàn toàn cần thiết phải cố ý giữ khoảng cách với làm gì.

      Đây là thời điểm mà rất cần các mối quan hệ giao thiệp, muốn cắt đứt liên hệ với bất kỳ ai cả.

      Nhận được tin nhắn lại, Nghiêm Túc thở phào nhõm, gương mặt đẹp trai mạnh mẽ vui vẻ nở nụ cười.

      Đường Sâm bên cạnh nhìn thấy, nhịn được mà lắc đầu, “Lão đại, bộ dáng này của cậu y như là sói xám to lớn rốt cuộc cũng ăn được bé quàng khăn đỏ vào bụng rồi vậy, cười gian đến thế, chẳng lẽ cậu ăn được rồi sao?”

      Nghiêm Túc lườm , “Cậu nghĩ rằng tôi bỉ ổi giống cậu đấy à?”

      “Ha, vậy nghĩa là chưa ăn được, hiếm có khó tìm à nha, ngay cả con nhóc mà cậu cũng bắt được.” Bởi lúc này phải là trong thời gian làm việc, Đường Sâm chưa bao giờ bỏ qua cho bất kỳ cơ hội nào có thể nhạo báng Nghiêm Túc.

      ấy giống với những phụ nữ khác.” Về phần giống ở điểm nào bây giờ chính cũng còn chưa , nhưng dù sao, bé này rất đặc biệt.

      “Đừng với tớ rằng cậu tính chỉ cần tâm tình cảm nhàng rồi nắm tay suông thôi nhé? Bây giờ đâu phải thời những năm 1970.” Đường Sâm kêu lên.

      Có thể tâm tình cảm rồi nắm tay suông cũng coi như là khá lắm rồi đó, thời còn chưa mon men được tới mức độ vài câu tâm nữa là.

      Nhìn thấy nét mặt như táo bón của Nghiêm Túc, Đường Sâm cười rộ lên, có lẽ chính lão đại còn tự biết rằng chú ý của cậu ta đặt vào nhóc Bình An này vượt qua mức tưởng tượng của bản thân cậu ấy rồi.
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 77: vô lực

      Edit: Khánh Linh


      Sau khi trở về nhà, Bình An rót cho Phương Hữu Lợi và mình hai chén trà xanh, ngồi vào ghế sa lon mở TV, hơn mười giờ, tiết mục ti vi phần nhiều là các chương trình mừng xuân.

      Đột nhiên cảm thấy hình như nhà họ hơi trống vắng, chẳng có khí vui mừng đón xuân gì hết.

      Nếu như trong nhà có nữ chủ nhân có lẽ mọi việc khác. Bình An cầm ly trà, thương cảm nhìn Phương Hữu Lợi mà nghĩ thầm, có lẽ đến lúc ba nên tìm người bạn nâng khăn sửa túi rồi.

      Phương Hữu Lợi uống xong nửa ly trà, thoải mái dựa vào ghế sa lon nheo mắt nhìn Bình An, kinh ngạc khi thấy nỗi buồn bã trong mắt Bình An, “Chuyện gì vậy, Bình An?”

      Bình An tựa đầu lên bả vai ông, “Ba, hay là ba tìm thêm người mẹ cho con .”

      “Sao tự nhiên lại nghĩ như thế?” Phương Hữu Lợi cười khẽ hỏi.

      “Con trưởng thành rồi, ba cần phải lo lắng rằng con bị người ta bắt nạt. Nếu như trong nhà có nữ chủ nhân có thể vô cùng náo nhiệt, ba cũng còn cảm thấy đơn nữa.” Bình An giọng .

      “Chờ sau khi con kết hôn rồi, ba suy nghĩ thêm về chuyện này. Ba cũng thích trong nhà yên lặng, náo nhiệt quá ngược lại làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa, có con sống cùng với ba, đơn chỗ nào?” nhiều năm như vậy nhưng ông vẫn tái giá, bây giờ càng có tâm tư về chuyện đó nữa.

      Nhớ đến việc ba muốn đem tất cả tài sản để lại cho ngay trước mặt bác trai, trong lòng Bình An nổi lên trận ray rứt và cảm động, nhưng giọng vẫn cố giữ vẻ thoải mái, “Con thấy ba muốn kết hôn là bởi vì muốn kết giao càng nhiều bạn nữ càng tốt có, cứ mỗi lần tham gia dạ vũ cùng ba, mấy mỹ nữ kia lúc nào cũng chăm chăm nhìn thẳng vào con, chắc người con bị người ta trừng tới lủng mấy chục cái lỗ rồi.”

      Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Ai dám trừng con?”

      mấy mỹ nữ ngưỡng mộ ba chứ ai?” Bình An nhăn mũi .

      “Người ta ghen tỵ dáng dấp của con đẹp hơn mấy đấy.” Phương Hữu Lợi cưng chiều cười . Những năm gần đây, ông ngẫu nhiên cũng có kết giao với vài bạn nữ, nhưng chưa bao giờ dẫn tới nhà, cũng xuất cùng nhau tại nơi công chúng. Mối kết giao vô cùng khiêm tốn như vậy là vì ông muốn để cho Bình An bị người ta lời ra tiếng vào, cũng vì ông chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn lần nữa. Những năm gần đây nhất, ông càng bận quan tâm đến việc phát triển công ty, nên muốn tốn thời gian mà dỗ dành phụ nữ, nếu có cần cũng chỉ dùng tiền để giải quyết, có bất kỳ gánh nặng hay dây dưa gì.

      Sau khi vợ ông qua đời, ông phải là từng gặp qua vài thiên kim nhà giàu muốn kết hôn với ông. Chẳng qua lần nào ông cũng nghe được ý đối phương ghét bỏ và xem Bình An là gánh nặng, muốn ông đưa Bình An về Thành phố J ở với cha mẹ ông, từ đó ông liền dứt khoát cắt đứt ý định kết hôn, thậm chí còn làm quyết định mà người khác thể tưởng tượng được.

      Bình An biết Phương Hữu Lợi suy nghĩ cái gì, đắc ý nghểnh cao đầu lên, “Cứ để cho họ ghen tỵ chết , ai biểu nhìn ra con là con của ai, có thể tùy tiện ghen tỵ được á?”

      Phương Hữu Lợi nở nụ cười, nhìn nụ cười rực rỡ tinh khiết của con , ông có chút cảm khái, vô tư vô lự như vậy, liệu ông còn có thể bảo vệ được bao lâu đây? Nhớ tới chuyến về Thành phố J, sắc mặt Phương Hữu Lợi trầm xuống mấy phần, ông hy vọng là con mình có thể vui vẻ hạnh phúc cả đời, nhưng nếu như ngay cả bản thân mà cũng có cách để tự bảo vệ, vui vẻ hạnh phúc gì rồi cũng mất .

      “Bình An, con là về sau muốn vào công ty giúp ba quản lý đúng ?” Những ngày kế tiếp ông cực kỳ bận rộn, có thể có thời gian tán gẫu với Bình An giống như bây giờ, cho nên nếu muốn ông phải ngay vào lúc này.

      “Dạ.” Bình An thận trọng gật đầu, đây là mục tiêu duy nhất của nay.

      “Con được nuông chiều từ bé, trước kia ba vốn cũng có ý định để cho con đến công ty làm việc trong tương lai, cho nên gần như hề đặt ra cầu gì đối với con. Nhưng bây giờ giống như trước nữa, vì ba muốn để lại cho con Tập đoàn Phương thị, cho nên con nhất định phải có năng lực tiếp quản trọng trách này. Từ nay về sau, ba nghiêm khắc hơn rất nhiều, con có thể chịu cực chịu khổ được ?” Phương Hữu Lợi trầm giọng hỏi, muốn trở thành người lãnh đạo được mọi người chấp nhận, phải chỉ cần có thân phận con ông cháu cha là đủ.

      “Chỉ cần ba tin tưởng con, có gì mà con làm được” Bình An cắn răng quyết tâm. Ba rốt cuộc quyết định phải thay đổi phương thức bồi dưỡng rồi đó sao?

      Phương Hữu Lợi vui mừng cười, “Tốt. Như vậy, qua năm mới, con phải tự kiếm tiền trường và tiền sinh hoạt phí, những ngày nghỉ con cũng có thể đến công ty làm việc thay ba, ba tính tiền lương cho con. Nhưng cho con thẻ tín dụng vàng hạn mức giống như trước kia nữa.”

      “Được ạ.” Bình An nhếch miệng cười, đây đúng là theo hy vọng của đấy.

      “Đến lúc đó con đừng có đến than nghèo kể khổ với ba đó nha. Con nghĩ kiếm tiền bằng cách nào chưa?” Phương Hữu Lợi trêu ghẹo hỏi.

      “Chớ xem thường con nha. Bắt đầu từ ngày mai, ba cứ khóa hết mấy tài khoản thẻ tín dụng mà ba cho con, con tuyệt đối dùng đến chúng. Còn con kiếm tiền thế nào, ba cứ chờ xem nha.” Bình An cười .

      Nếu ông quyết định để cho con tự mình thể nghiệm để biết việc kiếm tiền ngoài xã hội trong thời đại này khó khăn thế nào, thể suốt ngày lo lắng xem phải gặp những gian khổ gì, có thể chịu đựng nổi hay . Người muốn giỏi hơn người khác là việc dễ, nếu để biết rằng muốn kiếm được đồng tiền khó khăn thế nào trong tương lai biết quý trọng những thứ mình có được. Cho nên ông phải cứng rắn quyết tâm đẩy ra xã hội để tự rèn luyện mình...

      “Ba tin tưởng con.” Ông vuốt đầu Bình An, cười . Dừng chút, lại nhớ tới tình hình xảy ra ở sân bay Thành phố J, Phương Hữu Lợi lại cau mày nhìn Bình An, “Bình An, có phải con sợ Thiên Thần ?”

      “Sao ba tự nhiên lại hỏi vậy?” Bình An sửng sốt chút, vẻ mặt hơi mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.

      Phương Hữu Lợi chú ý đến phản ứng của , “Con là con của ba, chẳng lẽ ba lại nhìn ra sao? Có phải Thiên Thần làm gì con hay ?”

      có ạ.” Bình An cúi đầu, thể gạt được ba, nhưng nếu như ra , kể ra chuyện được trọng sinh lần nữa liệu ba có tin hay ? Hai bàn tay xoắn lại với nhau, giả bộ rất do dự, “Con mơ giấc mơ.”

      “Ác mộng lúc trước đó hả con?” Phương Hữu Lợi cười hỏi, khi biết phải Lê Thiên Thần làm chuyện gì tổn thương đến Bình An, ông mới yên tâm.

      “Lúc con ngã bệnh, con mơ thấy con kết hôn với Thiên Thần. Nhưng bất hạnh là ấy hoàn toàn con, những nuôi người tình bên ngoài, mà còn bắt tay với người tình làm những chuyện tốt với ba.” nhớ lại cái cảm giác đau đớn khi nhìn thấy vết son môi cổ áo Lê Thiên Thần, ngửi được người hắn mùi nước hoa phải của , thanh dần dần thấp xuống, “Con nghĩ phải rời khỏi ấy, nên chạy đến quán bar uống rượu mình. Lại gặp tình nhân của ta ở đó, ta hãm hại con để con ở cùng chỗ với người đàn ông khác... Con cố gắng chạy thoát gặp tai nạn xe cộ. Lúc ở bệnh viện, con mới biết ta là tình nhân của Thiên Thần, con tức giận đến muốn giết chết ta, nhưng ngược lại con lại bị ta vu oan là bị bệnh thần kinh, nhốt con vào bệnh viện tâm thần...”

      Nhớ tới cuộc sống giống như trong địa ngục suốt năm kia, các ngón tay của Bình An run nhè .

      ra, muốn bọn họ chính là Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, mưu hại chết ba, mưu đoạt lấy Tập đoàn Phương thị, còn ép tự sát. muốn để ba đối phó với hai kẻ kia, để cho bọn chúng vĩnh viễn xuất trước mặt nữa.

      Nhưng trọng sinh là kinh nghiệm ly kỳ như vậy, ra ai tin đây? Liệu ba có thể chỉ vì lần chuyện này của mà đuổi người được ông tự tay bồi dưỡng nhiều năm như Lê Thiên Thần ra khỏi Tập đoàn Phương thị hay ? dám xác định, cũng muốn mạo hiểm.

      còn do dự xem có nên chỉ đích danh cho ba biết kẻ thứ ba kia chính là Đỗ Hiểu Mị hay , nhưng lại lo lắng lỡ đâu ba vì vậy mà chú ý người phụ nữ kia nhiều hơn sao. Bất kể là vì nguyên nhân gì, người đàn ông nên chú ý quá mức đến phụ nữ, đặc biệt là khi người phụ nữ này có ý đồ với ông, nếu làm tốt có khi lại khiến cho Đỗ Hiểu Mị thành công trong việc tiếp cận ba chừng.

      Bình An nuốt nước bọt, mắt run rẩy nhìn sắc mặt nặng nề của Phương Hữu Lợi, “Sau đó con lại nằm mơ thấy con bị bọn họ hại chết, sau đó trọng sinh...”

      Sắc mặt Phương Hữu Lợi vốn nặng nề giờ lại hơi ngẩn ra, đột nhiên cười ha ha, “Con nhóc ngốc ơi, con xem tiểu thuyến huyền huyễn riết bị nhiễm rồi, con người làm sao có thể trọng sinh cơ chứ. Ba nghĩ là tại vì con quá lo lắng về Thiên Thần cho nên mới có thể có cơn ác mộng như vậy thôi.”

      “Ba.” Bình An gấp gáp kêu tiếng, “Đó phải là giấc mơ bởi vì cảm giác rất chân .”

      “Được rồi, vậy kẻ thứ ba đó là ai?” Phương Hữu Lợi nén cười, cố gắng làm cho mình trông nghiêm túc chút.

      “Ưm, rất giống Đỗ Hiểu Mị...” Bình An ngập ngừng trả lời, từ từ tỉnh táo lại.

      Phương Hữu Lợi nhịn được mà lắc đầu cười, “Chỉ là giấc mơ mà thôi, lúc con ngã bệnh chẳng phải còn chưa biết Đỗ Hiểu Mị đó sao? Bởi con tự nghĩ ra kẻ địch, cho nên sau này mới cảm thấy ghét Đỗ Hiểu Mị vì ấy theo bên cạnh Thiên Thần chứ gì?”

      “Có đôi khi giấc mơ là phản ánh thực tế đó ba, ai biết về sau này Lê Thiên Thần có thể làm ra những chuyện như vậy hay ?” Biết ngay là ba tin mà, cho dù ba là người thân nhất của nhưng cũng tin con ông là linh hồn được trọng sinh.

      “Nhưng như vậy cũng thể chỉ bởi vì giấc mộng mà ghét bỏ Thiên Thần được. Ba thấy cậu ấy rất để ý đến con.” Phương Hữu Lợi .

      “Vậy nếu điều đó là sao?” Bình An chu môi kêu lên.

      “Con đó, về sau nên xem ba cái tiểu thuyết bá láp bá xàm đó nữa, nếu như người chết mà có thể trọng sinh, chẳng phải thế giới này rối loạn rồi sao?” Phương Hữu Lợi cốc đầu Bình An cái.

      Bình An mím môi, trong lòng cảm thấy bất lực quá chừng. còn tưởng rằng khi ra, ít nhất ba có chút cảnh giác với Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, bây giờ lại thành ra suy nghĩ lung tung.

      “Con cũng đừng vì mơ thấy như vậy mà cảm thấy tương lai Thiên Thần có lỗi với con, như vậy là công bằng với cậu ấy.” Phương Hữu Lợi vỗ vỗ đầu Bình An, đứng lên, “Được rồi, cũng trễ rồi, nhanh nghỉ ngơi . Ngày mai con còn muốn đón bà ngoại mà phải ?”

      Bình An thở dài trong lòng tiếng. Thôi , ít nhất cũng ra, dù sao vốn dĩ cũng trông mong rằng ba có thể tin , vẫn cần phải tự mình cố gắng để trở thành người mạnh mẽ theo đúng kế hoạch đặt ra vậy.

      “Ba, con phải vì giấc mơ này mà xa lánh Lê Thiên Thần.” muốn ba hiểu lầm rằng bởi vì có cơn ác mộng đó mới thích Lê Thiên Thần nữa, nếu như vậy lỡ đâu ba lại nhất định nghĩ biện pháp để tác hợp bọn họ lần nữa toi.

      “Con còn trẻ, chuyện tình cảm vội. Huống chi bây giờ tâm tư của con chắc hẳn là suy nghĩ xem làm thế nào để kiếm tiền sinh lợi nhuận để chi trả các sinh hoạt phí rồi.” Phương Hữu Lợi cười , bây giờ ông còn cái tư tưởng muốn thay Bình An mà tìm người đàn ông có thể chăm sóc và thay thừa kế Tập đoàn Phương thị nữa rồi.

      “Dạ, con biết rồi. Chúc ba ngủ ngon.” Bình An nở nụ cười.

      Dù sao chăng nữa, ít nhiều gì ba cũng bị ảnh hưởng bởi giấc mơ đó của , tất nhiên giống như kiếp trước mà tin tưởng Lê Thiên Thần đến thế, gần như đối xử với ta như là con trai mình.

      Chỉ cần như vậy thôi đủ rồi, chỉ cần gieo vào lòng ba mầm mống nghi ngờ là có thể thay đổi được rất nhiều thứ rồi.

      Last edited by a moderator: 1/9/14
      Nguyên Nguyễn, Tồn Tồn, Nga Nhi4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 78: Đón người

      Edit: Khánh Linh



      Đại thúc lại xuất , sau mình thấy mỗi lần xuất đều mờ ám thế nhở?

      Hôm sau, tám giờ hơn chút, Hồng Dịch Vũ đến đón Phương Hữu Lợi xuất hành chúc Tết các cấp lãnh đạo của thành phố, người làm kinh doanh thể sơ sót trong quan hệ với các quan chức được.

      Bình An vừa ăn bữa ăn sáng mà Hồng Dịch Vũ tiện đường mua mang tới cho hai cha con, vừa chờ Nghiêm Túc tới đón .

      Chín giờ, điện thoại di động của Bình An vang lên, là Nghiêm Túc gọi, đến ngoài cửa chờ . đơn giản sửa soạn chút rồi xách túi ra cửa.

      Hôm nay khí trời rất tốt, ánh nắng tươi sáng, mây trắng tạo thành những sợi tơ bầu trời.

      Nghiêm Túc nghiêng người dựa vào xe, hôm nay mặc bộ đồ tây thoải mái sậm màu, quần màu xám tro bó sát ôm lấy thân hình cao ráo như người mẫu của , dưới chân mang đôi giày đen tiệp màu với quần áo, vẻ đẹp trai tao nhã giống như bức tranh phong cảnh sáng ngời thu hút tầm mắt của người khác. Người đàn ông này bất kể đâu cũng đều làm cho người khác chú ý.

      Khóe miệng mang theo nụ cười nghiền ngẫm quen thuộc, ánh mắt sáng khoáng đạt nhìn Bình An từ từ về phía . Hôm nay Bình An mặc cái áo cashmere màu trắng gạo, bên ngoài khoác cái áo khoác liền nón màu tím hồng xen trắng là mode mới thịnh hành trong giới trẻ, khiến cho thoạt nhìn rất thanh thoát hoạt bát.

      “Xin mời.” mở cửa xe, cười với Bình An.

      May mắn đây phải là chiếc Spyker kia, còn lo lắng lái chiếc xe chiếc đó đến, may mà hôm nay lái chiếc xe Porsche phong cách mạnh mẽ, ừm, còn tương đối có thể chấp nhận được.

      Viên lão phu nhân và Nghiêm lão phu nhân cùng với số đồng nghiệp già tụ tập lại với nhau tại biệt thự sân vườn ở ngoại ô sát thành phố, từ Thành phố G mất khoảng nửa giờ.

      “Gọi điện cho Viên lão phu nhân chưa?” Nghiêm Túc đặt hai tay tay lái, tư thái nhàn nhã, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bình An cái.

      “Mới vừa gọi điện thoại cho bà, vẫn còn đánh mạt chược đấy.” Bình An nghĩ rằng Tết này Viên lão phu nhân đón xuân còn thong dong vui vẻ hơn nhiều, trong lòng cũng cảm thấy vui dùm bà.

      “Lúc trước có đánh mạt chược với hai vị lão phu nhân rồi nha, thắng tính cho các cụ, thua tính cho .” Thắng hay thua đều thua thiệt tiền.

      “Ai kêu là đại BOSS làm chi, phải chấp nhận thôi.” Bình An chút thông cảm mà dứt khoát đứng về phía hai vị lão phu nhân, “Biết sớm góp tiền với hai lão phu nhân để thắng khoản to.”

      “Muốn thắng tiền của đến vậy à?” Nghiêm Túc khóe mắt khẽ cong lên, mỉm cười liếc nhìn .

      “Ai mà muốn tiền hả.” Bình An kêu lên.

      “Ừm, của có thể là của em, cần gì rắc rối vậy.” Nghiêm Túc nhanh chậm.

      Hai má Bình An phiếm hồng, háy cái, “ cứ như vậy. Hay là ngày mai lập tức đưa cho tôi chức Tổng Tài của Nghiêm thị , dù sao của cũng chính là của tôi mà.”

      Đèn đỏ sáng lên ở ngã tư trước mặt, Nghiêm Túc từ từ dừng xe, ánh mắt hàm chứa ý cười, “Em chắc chắn là muốn thế chứ?”

      Giống như chỉ cần Bình An gật đầu, làm y theo lời vậy. Ngược lại, Bình An tiếp nổi chiêu này, quay đầu hừ tiếng, “Ai mà thèm.”

      Nghiêm Túc nhìn gương mặt nghiêng có các đường cong tinh tế của , khóe miệng nhếch lên cao.

      Tiếp theo đó hai người thêm lời nào nữa, bên trong xe lan tỏa những khúc nhạc piano mềm du dương, Bình An im lặng lắng nghe đến suýt nữa lăn ra ngủ mất.

      Nửa giờ sau, xe của họ chậm rãi tiến vào trong tiểu khu sân vườn, liếc mắt nhìn xung quanh chỉ thấy loạt các biệt thự cao ba tầng gần nhau, cách đó xa vẫn còn những thửa ruộng mênh mông bát ngát. Đây là dạng tiểu khu được xây theo kiến trúc nông thôn, đất quá đắt, lại thích hợp cho người lớn tuổi ở, cho nên có rất nhiều những người về hưu của Thành phố G về ở tại đây.

      Nghiêm Túc có mua biệt thự ở chỗ này để cho Nghiêm lão phu nhân thỉnh thoảng có thể cùng các đồng nghiệp già đến đây nghỉ dưỡng.

      Bình An vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng sắp ngủ nên Nghiêm Túc đánh thức , trêu ghẹo , “Bộ tối qua hưng phấn quá ngủ được à?”

      Tối hôm qua sau khi chuyện với ba, tâm tình vẫn thể bình phục nỗi kích động, nên đúng là gần sáng mới miễn cưỡng ngủ được, đến sáng chưa bảy giờ rời giường, quả mệt muốn chết.

      Xuống xe, theo sau Nghiêm Túc qua cánh cửa bằng đồng uốn hoa. Lúc bước qua ngưỡng cửa, dưới chân vô tình chú ý nên bị vấp chút, may mà Nghiêm Túc lanh tay lẹ mắt đỡ lấy , khẽ cau mày lo lắng nhìn , “ sao chứ?”

      Bình An lắc lắc đầu, “Tôi sao.”

      Nghiêm Túc nắm bàn tay của trong tay mình, “ thấy em còn chưa tỉnh ngủ, đáng ra lúc nãy xe cũng nên cố gắng cưỡng lại, bộ lo là ăn em mất à?”

      “Buông ra, tự tôi có thể được.” Bị nhìn thấu tâm tư, mặt Bình An vẻ 囧, đúng là lo lắng làm cái gì quấy rối nên mới cố gắng cưỡng lại dám ngủ thiếp .

      OK, cứ xem cách làm người và khí chất kiêu ngạo của Nghiêm Túc, có thể khẳng định là khinh thường làm những hành vi chỉ những kẻ tiểu nhân mới làm này, chỉ tại suy nghĩ linh tinh…

      Nghiêm Túc làm sao mà chịu buông tay ra, nên càng gắt gao túm chặt bàn tay ở trong tay , dắt vào bên trong cửa gỗ đào khóa.

      “Đừng nhúc nhích, đụng.”

      “Tại sao lại đụng, chị Loan, chị làm vậy được nha, cố ý nhường đó hả.”

      “Ngại quá, ù rồi.”

      “Con năm này có cách nào đẩy được.”

      Mới vừa tới trước cửa nghe thấy tiếng la lớn của Viên lão phu nhân, còn hai giọng lạ khác lại oán trách Nghiêm lão phu nhân.

      Bình An liếc mắt nhìn sang Nghiêm Túc, nhịn được mà nở nụ cười, thậm chí cũng quên luôn chuyện phải rút tay ra khỏi tay .

      “Bà nội, Viên lão phu nhân, Lâm lão phu nhân, Quan lão phu nhân.” Nghiêm Túc dắt Bình An vào phòng khách, miệng nở nụ cười phải là rực rỡ hết cỡ, nhìn về phía các lão phu nhân quây quanh bàn mạt chược mà thân thiết chào hỏi luôn mồm.

      “Ơ, Nghiêm Túc mang theo bạn tới đấy à.” đợi Bình An chào hỏi mọi người, Lâm lão phu nhân ngồi bên tay phải của Viên lão phu nhân sảng khoái hướng về phía Nghiêm Túc câu này.

      Bên kia Quan lão phu nhân thấy vậy, có chút vui mà , “Tôi rồi đó thôi, trước đây muốn giới thiệu bạn cho Nghiêm Túc mà cậu ấy cũng muốn, ra là có bạn rồi, tuổi nhìn còn rất nữa.” Ánh mắt hơi khinh thường quan sát đánh giá Bình An mấy lượt.

      Lâm lão phu nhân cười nhạo bà tiếng, “Chẳng qua là bà muốn giới thiệu cháu ngoại của mình cho Nghiêm Túc chứ gì? Cũng phải nhìn xem Nghiêm Túc có thích hay chứ, tôi thấy bé này cũng tệ.”

      “Hoàn hảo .” Quan lão phu nhân bĩu môi .

      “Cháu , cháu tên là gì vậy?” Lâm lão phu nhân hơi đâu mà để ý tới Quan lão phu nhân bởi từ lâu quá quen với cái tính hay bắt bẻ của bà ấy.

      ấy tên Bình An, họ Phương.” Viên lão phu nhân sờ bài, thản nhiên .

      Lâm lão phu nhân ồ lên tiếng, “Làm sao bà biết?”

      Khóe miệng Bình An giật giật, móng tay bấm cái lên lòng bàn tay của Nghiêm Túc rồi rút tay ra khỏi tay , sau đó nhìn về phía Viên lão phu nhân, cười khổ kêu tiếng “Bà ngoại.”

      Viên lão phu nhân xẹt ánh mắt qua người Quan lão phu nhân, nhìn Bình An cười , “Ngồi trước chờ lát, vòng này đánh sắp xong rồi.” Sau đó chỉ vào hai người Lâm Quan lão phu nhân, “Bà nội Lâm và bà nội Quan đều là đồng nghiệp trước đây của bà ngoại.”

      “Bà nội Quan, bà nội Lâm.” Bình An nhàng chào hỏi, lúc nhìn về phía Nghiêm lão phu nhân ánh mắt híp lại, nụ cười ngọt ngào, “Bà nội Xinh đẹp.”

      Lâm lão phu nhân kêu lên, “Ái chà, ra cháu chính là Bình An hả. Bà ngoại cháu và chị Loan nhắc tới cháu hoài. Tôi còn hai người các bà sao lại ăn ý như vậy chứ, ra là cũng sắp trở thành thân thích với nhau rồi.” Thanh vang dội đầy vẻ oán trách Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân luôn hợp tác để thắng tiền đánh bài.

      Vẻ mặt Quan lão phu nhân có chút xấu hổ, chỉ cười gượng mấy tiếng mà hề chuyện.

      “Bà ngoại, con và Nghiêm Túc có gì đâu.” Bình An vội vàng giải thích, “Chỉ tại vừa rồi con thiếu chút nữa té, nên ấy đỡ con chút ấy mà.”

      “Ừ, đỡ vào tới trong nhà còn buông tay ra?” Nghiêm lão phu nhân mập mờ nhìn Nghiêm Túc, “Săn sóc ghê cơ đấy.”

      Nghiêm Túc sờ sờ cái trán, câu giải thích cũng có.

      “A, tự rồi.” Viên lão phu nhân đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện sờ bài, hôm nay vận may của bà rất tốt nên thắng liền ba trận.

      chơi nữa, con tôi tới đón tôi về.” Quan lão phu nhân đứng lên, chẳng còn tâm tình đâu mà chơi bài tiếp.

      Lâm lão phu nhân và Quan lão phu nhân ở cùng tiểu khu, cách nơi này cũng xa nên hai người muốn cùng nhau rời . Vốn lần này cũng còn nhiều đồng nghiệp già cùng tụ tập, nhưng tối hôm qua hầu hết được người nhà đón về rồi. Bọn họ nhiều năm qua họp mặt chung chỗ, mấy ngày nay ngoài việc ôn lại những tháng năm cùng cộng trước kia phần lớn thời gian còn lại là về thành tựu của con cháu từng người.

      Chỉ có con của Viên lão phu nhân là bất hạnh bị bệnh qua đời, nhưng cũng may con rể chung tình, đến giờ vẫn tái giá, cứ nhắc đến Phương Hữu Lợi các bà đều có nỗi thổn thức riêng nha.

      Sau lần nhìn thấy Nghiêm Túc, Quan lão phu nhân đặc biệt có hảo cảm với , mấy ngày nay mực lấy lòng Nghiêm lão phu nhân, kể tốt đẹp ít về cháu của mình, nhưng Nghiêm lão phu nhân lại lộ ít thái độ rất kỳ quái, mặn lạt, kiểu như dầu trộn chung với muối được ấy. Bây giờ cuối cùng bà hiểu, hóa ra là có người nhanh chân đến trước.

      Bà nhìn Bình An cái, hừ, cháu của bà xinh đẹp hơn bé này, chả hiểu Nghiêm Túc coi trọng bé này ở điểm nào.

      Viên lão phu nhân ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, cười hỏi tình hình chuyến của Bình An về Thành phố J.

      Bởi vì có người ngoài ở đây nên Bình An cũng tiện xấu bác trai mình, chỉ lấy dáng vẻ trẻ con nhõng nhẽo với Viên lão phu nhân, “Thành phố J cũng vậy thôi mà, còn bằng ở cùng với bà ngoại đấy.”

      Viên lão phu nhân làm xui gia với Phương gia cũng hai mươi năm, làm sao có thể biết ít nhiều về đức hạnh của đám người Phương Hữu Kiệt cơ chứ, nên lập tức hiểu thời gian Bình An ở Thành phố J nhất định được vui vẻ gì cho cam, thương sờ sờ đầu , “Quê hương của mình, phải trở về thăm nhiều chút.”

      Hăng hái của Nghiêm lão phu nhân lại đặt ở việc tại sao Nghiêm Túc cùng Bình An tới đây, “Lần trước ăn cơm, hai người các con chối đây đẩy là thân với nhau đó sao? Mới bao lâu mà giống như cũng sắp… Ừm…” Đem ánh mắt dầy đặc mập mờ ném về phía Bình An.

      Lần trước ở đây ý là bữa cơm ở nhà Viên lão phu nhân lần đó, Bình An biểu thái độ rất kháng cự và bất đắc dĩ đối với việc Nghiêm Túc xuất tại nhà bà ngoại của .

      “Bà nội Nghiêm, chúng con có gì mà.” Bình An giải thích cách bất lực, Nghiêm Túc nhất định là cố ý.

      Nhưng mà giờ đây giải thích kiểu gì cũng đều vô dụng, bốn lão phu nhân cắm đầu cắm cổ hàn huyên, Lâm lão phu nhân còn nhắc về sau nhất định phải được mời đến uống rượu mừng của Nghiêm Túc với Bình An.

      Bình An bị 囧 đến được tự nhiên, ánh mắt sắc như dao quét về phía Nghiêm Túc cười giống hệt hồ ly tinh ngàn năm.

      tới nửa tiếng sau, con trai của Quan lão phu nhân tới đón các bà.

      Tiễn xong hai vị phu nhân Quan, Lâm, Bình An và mọi người cũng chuẩn bị trở về Thành phố G. Sau khi lên xe, Viên lão phu nhân nhìn đồng hồ, “Còn sớm quá, hay là sau khi trở về nhà, tôi tự mình làm sủi cảo, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

      Nghiêm lão phu nhân liền lập tức tán thành, “Được đó, kêu Bình An và Nghiêm Túc mua bột mì, hai lão phu nhân chúng tôi phụ trách làm hoành thánh.”

      “Bà nội, bà làm hoành thánh sao?” Nghiêm Túc cười hỏi, nếu nhớ lầm, hình như Bà nội chưa bao giờ vào bếp.

      “Nhóc con chết tiệt, mày cứ phải phá bà như vậy mới vui à…”
      Last edited by a moderator: 1/9/14
      Nguyên Nguyễn, cucai_yunnie, Nga Nhi5 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       Lại... Lại ái muội tiếp nhé bà con, Hic truyện này đất diễn của Nghiêm đại thúc mình tuy ít, nhưng mỗi lần xuất chất lượng thôi :">

      Nhắn lại nhé, nhà còn lộn xộn nên chất lượng beta chưa chuẩn, nhưng QH muốn đăng cho các bạn có truyện để đọc, ai cảm thấy có lỗi hoặc câu văn chưa suôn hãy giúp QH beta lại bằng cách mail cho QH, chứ đừng như bạn Mộng Tử An hay Ha Le (nick F8-) Mình cực ghét cách góp ý của bạn này, nếu hơi khó nghe, mong bạn này đừng đọc những gì mình edit ^^

      Chương 79: làm hoành thánh

      Edit: Khánh Linh
       

      Tối nay Phương Hữu Lợi cùng ăn cơm với Thị Trưởng của Thành phố G, trễ chút mới đến nhà Viên lão phu nhân được.

      Cầm danh sách Viên lão phu nhân viết, Bình An và Nghiêm Túc tới siêu thị gần nhà, đằng trước, Nghiêm Túc đẩy xe đẩy phía sau, trong mắt người khác, họ trông như đôi vợ chồng trẻ được trời đất tác thành cặp.

      Dĩ nhiên, Bình An lo chuyên chú vào danh sách cầm tay nên cũng ý thức được rằng mình trở thành bức tranh cho người khác ngắm.

      Ánh đèn sáng ngời trong siêu thị chiếu ánh sáng nghiêng vào mắt Nghiêm Túc, phản xạ ra tia sáng dịu dàng như suối nước đồng thời lóe ra vẻ đưa tình, cộng thêm vào đó là gương mặt đẹp trai mạnh mẽ và dáng người có thể sánh ngang với các người mẫu, nên chỉ trong nháy mắt làm cho ít phái nữ trong siêu thị quăng vào những ánh mắt đầy luyến ái hâm mộ.

      Tiếc rằng, chỉ chăm chú nhìn ở trước mặt , hề để người khác vào trong mắt.

      “Bột mì, cải trắng, thịt nạc... Còn có nấm hương nữa, nơi này có vài loại nấm hương, mua loại nào mới tốt đây?” Bình An cúi đầu nhìn danh sách, giọng thầm, quay đầu hỏi Nghiêm Túc.

      “Loại này đầy đặn nhiều thịt, hình dáng tương đối no đủ, chọn cái này .” Nghiêm Túc đứng ở bên cạnh , cầm nấm hương đặt trong tay, giọng với Bình An.

      Bình An sửng sốt chút, “ cũng hiểu cái này nữa à? Đừng còn có thể xuống bếp đấy chứ?”

      Nghiêm Túc cười , “Thế nào? Muốn thử tay nghề nấu nướng của sao?”

      loè nhau có. người đàn ông như vậy làm sao có thể đứng ở trong bếp xào rau nấu canh, làm sao có thể bị mùi dầu mỡ ám vào người được...

      Thấy Bình An trưng ra vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy quỷ hình, Nghiêm Túc nhịn được đưa tay nhéo nhéo chóp mũi của , “Cằm muốn rớt tới nơi rồi kìa. Trước kia lúc du học nước ngoài, có làm phụ bếp nhà hàng để kiếm tiền, đương nhiên là học được vài chiêu nấu nướng chứ.”

      Người đàn ông này quả thể tưởng tượng nổi, có cái gì mà làm được ? (*)

      (Để ý kĩ câu này nhá, sau này chị có hỏi 1 lần nữa và câu trả lời của là…. Ui chu choa…. Mê chết được á. :”>)

      “Nếu như em tin, có thể tự mình xuống bếp chứng minh cho em xem.” Nghiêm Túc hạ mí mắt, tròng đen của mắt phát sáng lấp lánh như đá thủy tinh núi lửa nhìn thẳng vào .

      “Tôi có tin đâu.” Bình An cong môi , tiếp tục chọn lựa đồ theo như danh sách.

      Sau khi chọn thêm cải trắng và rau hẹ hầu như lấy đủ đồ cần thiết, Bình An về khu trái cây. Mấy hôm nay bà ngoại có ở nhà, chắc trong nhà cũng có trái cây gì, nên muốn mua vài thứ để trong tủ lạnh cho bà ăn dần.

      Bởi vì trong siêu thị người qua lại đông nườm nượp, Nghiêm Túc vừa giúp đẩy xe, tay che ở sau lưng Bình An để phòng ngừa bị người khác đụng vào.

      Mặc dù tay của có dán sát vào lưng của , nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay , Bình An cúi đầu chọn quýt, bỏ qua việc sao trái tim mình đột nhiên kích động đến thế.

      “Phương Bình An?” Bên cạnh có người kêu tiếng.

      Bình An ngẩng đầu lên, cái trán ra ba đường vạch đen, là 36E Trịnh Yến Đình.

      “Đúng là cậu à, còn tưởng tớ nhận lầm người, cậu mà cũng siêu thị à, ly kỳ nha.” Trịnh Yến Đình cao ngạo nâng cao đầu, đôi mắt tô vẽ hấp dẫn phát ra tia nhìn quyến rũ thẳng vào Nghiêm Túc.

      ‘Chưa gì nước miếng chảy ròng ròng rồi’, Bình An liếc mắt khinh thường, “Đúng vậy nha, ly kỳ , đúng là ở đây mà còn có thể gặp được cậu.”

      Trịnh Yến Đình đến sát bên cạnh Bình An, giơ tay lên nhiệt tình chào hỏi cùng Nghiêm Túc, “HI.”

      Nghiêm Túc nhàn nhạt gật đầu cái.

      “Phương Bình An, đây là người đàn ông của cậu đó hả? Cậu coi vậy mà tinh mắt .” Giọng tràn đầy ý ghen tỵ và ghen tuông.

      ‘Liên quan gì đến cậu’, Bình An chỉ cười hì hì, trả lời.

      “Coi kìa, đừng keo kiệt vậy chứ. Tôi cũng chả thèm tranh đàn ông với cậu, còn giấu diếm làm gì.” Ý của câu này là nếu như ta muốn cướp chắc chắn Nghiêm Túc là của ta, đúng ?

      Bình An nhíu mày, phản cảm đối với Trịnh Yến Đình nâng lên thêm ba bậc.

      “Đúng vậy nha, cậu muốn người đàn ông nào mà chẳng được, lớp trưởng cũng thành bề tôi dưới váy của cậu rồi đó thôi?” Bình An hơi châm chọc nhìn ta cái, chuyện giữa Trịnh Yến Đình và lớp trưởng vẫn chưa công khai, nghe ta còn có bạn trai nữa tại hệ khác ở đại học.

      Sắc mặt Trịnh Yến Đình khẽ biến đổi, “Đùa à, tớ và lớp trưởng là bạn bè thuần khiết.” Lại ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc cái, “Sao tớ cảm giác người đàn ông của cậu nhìn quen mắt quá vậy?”

      Nghiêm Túc lên báo và TV hoài, quen mắt mới là lạ.

      biết tại sao, Bình An tự nhiên lại muốn để Trịnh Yến Đình tiếp cận nhiều với Nghiêm Túc, “Chúng tôi mua đồ xong rồi, trước nhé. Hẹn gặp lại.” xong, kéo Nghiêm Túc lại quầy tính tiền.

      Nghiêm Túc nhíu mày nhìn bàn tay lôi kéo cánh tay , khóe miệng vẽ ra chút ý cười, “Đó là bạn học của em à?”

      “Đúng vậy, ấy vừa nhìn thấy cặp mắt ti hí của là nhiệt tình muốn phun hỏa tận trời rồi.” Bình An xếp hàng tính tiền, nhìn thấy nụ cười nghiền ngẫm mặt Nghiêm Túc.

      “Ừ, thoạt nhìn nhiệt tình, lại còn nóng bỏng nữa chứ.” Mặc dù sang xuân, nhưng nhiệt độ bên ngoài tuyệt đối thể coi thường, thế mà kia còn mặc áo lông mỏng manh như thế, nửa ngực lộ hết ra ngoài.

      “Thế nào? Chẳng lẽ thích?” Bình An nhìn chằm chằm, “Tôi cho biết nha, đừng có mà trêu chọc ấy, hậu quả chịu nổi đâu.”

      Nghiêm Túc cúi đầu trầm giọng hỏi bên tai , “Em đau lòng dùm à?”

      “Xì xì xì.” Bình An quay đầu, “ tự mình tìm chết, ai thèm quan tâm.”

      Nghiêm Túc lại cười y như hồ ly, vui vẻ thôi.

      đường trở về, Bình An câu cũng thèm mở miệng với Nghiêm Túc, mặt mày xị xuống biết giận cái gì. Nghiêm Túc cũng chẳng vội, chầm chậm bên cạnh , mau theo mau, chậm lại liền chậm lại, nhanh chậm giữ vững khoảng cách tới mét với .

      Đến chỗ ở của Viên lão phu nhân, hai vị lão phu nhân ngồi chờ bọn họ, thấy bọn họ trước sau vào, nụ cười của Bình An như giăng đầy mây đen, còn Nghiêm Túc lại tươi cười rạng rỡ, hai bà liếc mắt nhìn nhau, đồng lòng chọn cách bỏ qua coi như thấy.

      “Lá mì cán xong rồi.” Viên lão phu nhân nhận đồ từ trong tay Nghiêm Túc, cười cùng Nghiêm lão phu nhân.

      Đuổi Nghiêm Túc và Bình An vào trong phòng bếp rửa rau xắt thức ăn.

      Nghiêm Túc cởi áo khoác ngoài thoải mái ra, chỉ mặc cái áo sơ mi trắng đơn giản, xắn ống tay áo tới cùi chỏ, dáng vẻ vô cùng thanh thản, cho dù là trong phòng bếp, người đàn ông này vẫn toát ra khí thế của bậc đế vương, giống như có gì có thể làm khó được .

      Nhìn thuần thục dùng nước nóng ngâm nấm hương, rửa rau, cắt thịt... Động tác lưu loát liền mạch giống như tiến hành cuộc biểu diễn trực tiếp vậy.

      Bình An đột nhiên thấy chênh vênh làm sao, trầy da tróc vẩy học nấu ăn, nhưng vẫn đạt được trình độ thuần thục giống bây giờ, công bằng chút nào.

      Viên lão phu nhân cầm trong tay đồ vật gì đó vào trong bếp, thấy Bình An cứ đứng đực ra như khúc gỗ ở bên, liền càu nhàu, “Sao qua giúp tay, con đó, chỉ biết có ăn thôi.”

      phải là muốn giúp tay, mà là có thò tay vào giống như quẩn chân người ta vậy, Bình An rơi lệ nghĩ thế.

      Thấy ánh mắt cảnh cáo của Viên lão phu nhân, Bình An đến bên cạnh Nghiêm Túc, mè nheo, “Tôi giúp rửa rau nhé.”

      Nghiêm Túc cười nhìn cái, nhường chỗ, qua bên kia cắt thịt.

      Viên lão phu nhân hài lòng nhìn bóng dáng của bọn họ, rồi cười cười ra ngoài.

      Bình An ai oán dùng sức bùm bùm rửa cải trắng, Nghiêm Túc tới đè tay của lại, “Em mạnh tay như vậy, cải trắng chắc sắp thành lá vụn rồi.”

      ngon rửa .” Bình An ném mớ cải trắng cho , xoay người lấy trái cây trong giỏ lớn ra.

      “Tốt thôi, lát nữa em rửa chén.” Nghiêm Túc cũng biết nhóc này khi lại quậy cái gì, lựa lời chọc .

      là người toàn năng mà, sao rửa chén luôn ?” Bình An tức giận trợn mắt nhìn .

      “Nếu em tình nguyện giúp , còn cám ơn.” Nghiêm Túc cười .

      Bình An tức đến bật cười, “Xì.”

      Nghiêm Túc thấy cuối cùng cũng bật cười, ai oán , “ chả có hứng thú chút nào với bạn học kia của em, em về sau cũng đừng có ghen bóng ghen gió.”

      “Ai tôi ghen, ghen có.” Gương mặt Bình An bùm phát đỏ ửng lên, hung tợn trừng mắt nhìn .

      “Được rồi, ghen.” Nghiêm Túc cầm lọ dấm chua, cười .

      Bình An nhịn được lại bật cười.

      giờ sau, sủi cảo nấu xong, Nghiêm Túc bưng tô bánh lớn từ bếp ra.

      “Oa, sủi cảo mập tròn ghê.” Bình An bình thường thích ăn sủi cảo nhất, nhìn tô sủi cảo này thèm nhịn được nên tay bắt đầu động đậy, nuốt nước miếng ừng ực.

      “Nhìn cái dáng tham ăn của con kìa, sợ bà nội Nghiêm và Nghiêm Túc cười sao.” Viên lão phu nhân đánh mu bàn tay lục đục yên của Bình An, buồn cười mắng.

      Bình An nghịch ngợm làm nũng, “Bà nội Nghiêm làm gì có cười nhạo con.”

      cũng dám cười em luôn.” Nghiêm Túc lập tức hùa.

      Bình An thèm quan tâm đến lý lẽ của , nhưng ra hai vị lão phu nhân đều nở nụ cười.

      “Cẩn thận kẻo nóng.” Nghiêm Túc múc sủi cảo đưa cho hai vị lão phu nhân, lại đưa cho Bình An chén, quên dịu dàng dặn dò từ từ ăn.

      “Biết rồi.” Bình An cười cười với , vui vẻ múc sủi cảo lên miệng ăn.

      Viên lão phu nhân và Nghiêm lão phu nhân vẫn chưa động đũa, mà trước tiên đem bao lì xì mừng tuổi đưa cho Bình An, “Đây, lì xì cho con, chúc con cả năm bình an.”

      “Cám ơn bà ngoại, cám ơn bà nội Nghiêm.” Bình An cười ngọt ngào cảm tạ.

      Nghiêm Túc nhìn cười , “ cũng nên đưa cho em bao lì xì mới đúng chứ nhỉ.”

      sao, cho nợ.” Bình An làm mặt quỷ với , cười tủm tỉm .

      Đến khi mọi người ăn no cũng gần tám giờ tối, Bình An xoa xoa cái bụng tròn vo ngã lên ghế sa lon, thỏa mãn kêu lên, “No quá, bữa nay là bữa ngon nhất trong mấy ngày gần đây của con.”

      “Con đó, con chính là đồ tham ăn.” Viên lão phu nhân nhìn bóng dáng Nghiêm Túc rửa chén ở trong bếp, chỉ tiếc là còn uốn nắn được con bé này, thầm hận mệnh số của cháu ngoại quá tốt, nếu quả mai này mà ở chung với Nghiêm Túc nhất định được chiều đến hư luôn.

      “Úi chà, bà ngoại à, tham ăn là cái phúc mà.” Bình An ghét nhất là rửa chén, cho nên vô cùng vô liêm sỉ mà quên mất tiêu chuyện và Nghiêm Túc mới vừa phân công công việc lúc nãy.

      “Đâu có sao, Nghiêm Túc nhà bà cái gì cũng có thể làm, tuyệt đối mai này có thể nuôi Bình An béo mập.” Nghiêm lão phu nhân hát đệm bên.

      Bình An suýt nữa bị sặc, sao tự nhiên có cảm giác mình giống như thú cưng vậy trời?

      " data-mce-mark="1']Lúc này, chuông cửa vang lên.

      “Nhất định là ba tới.” Bình An vui sướng nhảy lên, vội vàng ra mở cửa.

      Quả nhiên là Phương Hữu Lợi đến, thấy Bình An ra mở cửa, cười vuốt vuốt đầu , “Ăn cơm chưa?”

      “Ăn sủi cảo đến no căng bụng rồi ba. Bà ngoại còn để phần, mai con nấu cho ba ăn.” Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi vào.

      Thấy Nghiêm Túc và Nghiêm lão phu nhân cũng ở đây, Phương Hữu Lợi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nào.

      Nghiêm Túc từ phòng bếp ra, khách sáo gật đầu chào Phương Hữu Lợi, “Chủ Tịch Phương.”

      “Nghiêm Tổng Tài.” Phương Hữu Lợi gật đầu cái.

      Trò chuyện vài câu với Phương Hữu Lợi xong, Nghiêm Túc và Nghiêm lão phu nhân liền cáo từ về.

      Phương Hữu Lợi muốn mời Viên lão phu nhân về nhà mình ở mấy ngày, Bình An nghe vậy vui vẻ như chim sẻ ôm lấy Viên lão phu nhân, “Bà ngoại, ở mình chỗ này buồn lắm, qua nhà ở với con cho vui.”

      Viên lão phu nhân bị Bình An ngon ngọt dụ dỗ đến có biện pháp chối từ, đành phải đáp ứng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :