1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đông Xưởng Tướng Công - Lạc Bút Xuy Ngữ (Update 75)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 39 - Mặt ủ mày chau
      Sáng sớm hôm sau, Lam Ngữ Tư bị ăn đậu hủ cả đêm hoàn toàn hay biết gì, khi tỉnh lại, Dịch Khinh Hàn đứng trước giường, mặc kỳ lân phục nàng khâu vá, chỉnh lại vạt áo.

      "Khụ khụ, ngươi, ngươi chết chứ?" Lam Ngữ Tư híp mắt, giọng khàn khàn khẽ hỏi.

      Dịch Khinh Hàn thấy nàng tỉnh, nén vui mừng trong lòng, : "Bị thương là ngươi, lại hỏi ta chết? Đây là đạo lý gì!"

      Lam Ngữ Tư hết sức rồi, cử động tứ chi để xác định bị chuột ăn mất, mới yên lòng, chầm chậm : "Ngươi chết, ta thấy được ngươi ta chắc chắn chết; ngươi chết, ta có thể thấy ngươi, đại khái ta vẫn còn sống ."

      Dịch Khinh Hàn bị lối suy nghĩ vừa hỗn loạn lại có chút đạo lý của Lam Ngữ Tư làm chóng mặt, suy nghĩ lúc mới : "Nàng trực tiếp hỏi bản thân sống hay chết có phải nhanh hơn ."

      "Điềm xấu." Lam Ngữ Tư khí tức yếu ớt, đầu óc dường như còn mơ hồ, khẽ .

      Dịch Khinh Hàn nghe thế liền cảm thấy tức giận, cố nén sắc mặt, sợ Lam Ngữ Tư còn suy yếu bị dọa, vì thế : "Ở dưới vực ta từng , ta đây làm rất nhiều chuyện xấu còn chưa chết được, nàng càng chết nổi."

      Lam Ngữ Tư hình như còn muốn gì nữa, bất quá có sức, mắt khép hờ nhìn Dịch Khinh Hàn cúi người đứng trước giường.

      "Ta phái vài người lén đưa nàng ra khỏi thành, cẩm y vệ tuy thủ đoạn phi thường, nhưng nàng vẫn có phần vạn hy vọng thoát khỏi bọn họ." Dịch Khinh Hàn đứng thẳng lại, ra vẻ trượng nghĩa .

      Lam Ngữ Tư nhất thời nóng vội, muốn lại ra hơi, ngừng ho khù khụ.

      Dịch Khinh Hàn cố ý thế, thấy Lam Ngữ Tư ho vậy, đành lòng, : "Đừng nóng vội, vừa rồi ta đùa thôi."

      Lam Ngữ Tư mặt như đưa đám, nhất thời cảm thấy bế tắc, biết bản thân sau này nên thế nào.

      Dịch Khinh Hàn đứng bên giường, cúi người nhìn lại, thấy Lam Ngữ Tư méo miệng, trong mắt tràn đầy bất lực và sợ hãi, vì thế nghiêm trang : "Sợ cái gì, cùng lắm liền mạng với bọn chúng."

      Lam Ngữ Tư hận đến nghiến răng nghiến lợi, lòng nghĩ, ngươi biết gian phòng kia khủng bố thế nào, nghe tiếng người bên cạnh bị chuột gặm cắn, bị đói chết cũng điên mất.

      Cơ thể Lam Ngữ Tư dù suy yếu, đầu óc cũng ngốc, giờ hiểu được, cẩm y vệ buông tha mình. Ở bên cạnh Dịch Khinh Hàn còn bị cướp , đừng là rời khỏi Dịch phủ tha hương, chưa ra khỏi kinh thành bị cẩm y vệ bắt rồi.

      Lam Ngữ Tư nghĩ đến mấy đời xui xẻo của mình, hốc mắt chứa lệ, ủy khuât mở miệng: "Ngươi, ngươi cũng giúp ta."

      Dịch Khinh Hàn mừng thầm trong lòng, nén tỏ ra vui vẻ, nhíu mày : "Ý gì? Ta giúp nàng thế nào?"

      "Ta cũng chưa nghĩ ra, chỉ cần bảo hộ ta bị cẩm y vệ bắt là tốt rồi." Lam Ngữ Tư cũng chắc Dịch Khinh Hàn có chịu giúp nàng , bất an nhìn .

      "Vậy chỉ có ở lại bên cạnh ta, cẩm y vệ đạo cao thước, Đông Xưởng ma cao trượng. Chỉ cần ngày nàng còn là Dịch phu nhân, ta bảo đảm cho nàng ngày đó còn an toàn, chỉ có biện pháp này, nhưng......." Dịch Khinh Hàn cố ý đưa ra gút thắt, khóe mắt liếc thấy Lam Ngữ Tư khẩn trương, quyết định đùa nàng, liền : "Được rồi, chúng ta coi như từng đồng sinh cộng tử, chút chuyện này ta bằng lòng giúp. Nàng cứ ở lại trong phủ, ai dám đụng tới nàng nữa."

      Lam Ngữ Tư chưa kịp gì, Dịch Khinh Hàn tiếp: "Ta thấy vậy cũng tốt, giống như trước đây, nàng ngoan ngoãn làm tốt bổn phận Dịch phu nhân là được."

      Lam Ngữ Tư gật gật đầu, đầu óc hôn mê mấy ngày có chút chậm chạp, nghĩ ra chỗ hơn thiệt, cũng nghĩ ra con đường sau này của mình, nhưng nàng biết, trước mắt mình vẫn an toàn.

      "Chẳng hạn, mỗi đêm mát xa là thể thiếu, đây coi như nàng báo đáp cho ta." Dịch Khinh Hàn ra vẻ lý thường phải làm, khóe miệng khẽ nhếch giấu nổi nữa.

      Tùy Yên nấu cháo, bưng đến phòng ngủ, Dịch Khinh Hàn nhàng nâng Lam Ngữ Tư dậy, thuận tay tiếp nhận bát cháo.

      "Lão gia, ngài mấy ngày ngủ rồi, để nô tỳ làm..." Tùy Yên vươn hai tay .

      " cần, tranh thủ ngày nắng, ngươi phơi chăn đệm ." Tùy Yên nghe Dịch Khinh Hàn dặn dò, liền ra ngoài.

      Lam Ngữ Tư e ngại nhìn Dịch Khinh Hàn đưa cháo đến bên miệng, dám há miệng ăn. Dịch Khinh Hàn nhích lại gần nàng, hạ giọng : " , làm tốt bổn phận của Dịch phu nhân, Tùy Yên là người của đốc chủ, ta muốn bị hoài nghi."

      Lam Ngữ Tư hiểu ra gật đầu, hơi mở miệng, cháo ấm áp xuống bụng rồi mới cảm thấy cơ thể ấm lại. Lam Ngữ Tư bị đói nhiều ngày, khi được cứu ra vẫn hôn mê, tuy cũng bị ép ăn chút thức ăn lỏng, nhưng vẫn nên ăn nhiều, chỉ uống mấy ngụm cháo.

      "Ngươi vì sao mấy ngày ngủ?" Lam Ngữ Tư nhớ lời Tùy Yên, khó hiểu hỏi.

      Dịch Khinh Hàn như bị người khác phát bí mật xấu hổ, nhất thời mặt hơi đỏ, quay mặt đặt mạnh bát cháo lên bàn, điều chỉnh cảm xúc chút mới quay đầu lại hung tợn : "Dám ở dưới mắt ta cướp người, quả thực xem ta ra gì, ta tức giận sao có thể ngủ được!"

      "Đúng rồi, Vương phu nhân đâu, nàng ấy có khỏe ?" Lam Ngữ Tư nhớ ra mình lúc đầu ngửi được mùi lạ, vừa quay đầu nhìn thoáng qua người kia, sau đó liền bị bàn tay bưng kín miệng, tiếp theo liền mất tri giác, cả người bay bổng phảng phất như trôi lên trời. kịp nghĩ gì, biết Vương phu nhân thế nào.

      "Nàng ấy sao, hôm qua còn đến thăm nàng, thấy nàng hôn mê liền rời ." Hôm nay Dịch Khinh Hàn đặc biệt nhiều, hẳn là lâu chuyện với nàng, có chút quen.

      Qua hai ngày, Dịch Khinh Hàn dường như rất thích cuộc sống thế này, hôm đó, Lam Ngữ Tư có thể xuống giường lại, khi nàng vào nội thư phòng ở chái nhà tây, gặp Dịch Khinh Hàn thu dọn sách kệ, Tùy Yên từ bên ngoài bên chồng sách vào, rồi lại trở ra ngoại thư phòng.

      "Lão gia, ngài làm gì thế?" Dịch Khinh Hàn bình thường đều ở ngoại thư phòng, nơi đó là thiên hạ của , nội thư phòng đáng lẽ là nơi bí trọng yếu nhất của chủ nhân lại rất ít khi thấy dùng.

      Ánh mắt lạnh lùng của Dịch Khinh Hàn chuyển qua, buông sách trong tay : "Trời ngày càng lạnh, ta kiên nhẫn ra khỏi viện, đơn giản xếp lại nội thư phòng, miễn cho trời lạnh còn phải tới lui."

      Lam Ngữ Tư chú ý mặt Dịch Khinh Hàn hơi hồng, qua giúp thu dọn sách thường dùng.

      " đúng là Dịch phu nhân đủ tư cách, thân thể còn yếu, bắt đầu giúp vi phu làm lụng vất vả?" Tùy Yên cầm đồ rửa bút đến, vừa vặn nghe lời như tâm tình của Dịch Khinh Hàn.

      Lam Ngữ Tư cũng nghe tiếng Tùy Yên, ngẩng đầu ôn nhu cười với Dịch Khinh Hàn, tiếp tục xếp mấy cái chặn giấy bàn.

      Tay Dịch Khinh Hàn khựng lại, nhanh chóng cụp mắt, ngồi xuống cúi đầu nghịch đồ rửa bút Tùy Yên mang đến, khóe miệng hơi cong lên.

      Sau khi Tùy Yên rời khỏi, Lam Ngữ Tư bắt đầu suy nghĩ tư tâm, nàng nhớ khi được Dịch Khinh Hàn cứu ra, từng đem tất cả bảo bối trong khố cho nàng.

      "Lão gia, đêm qua thiếp nằm mộng." Lam Ngữ Tư ngượng nghịu chà lau cái chặn giấy, vụng trộm liếc nhìn Dịch Khinh Hàn cúi đầu, .

      "Ta biết. Nàng mơ thấy gì, còn đá vi phu cước." Dịch Khinh Hàn nhớ đến đêm qua nàng dường như mơ ác mộng, tay chân yên.

      Hai người dần quen vai diễn của mình, dù Tùy Yên ở cạnh, phương thức ở chung vẫn như vợ chồng. Có lẽ cả hai cũng nhận ra, loại khí này kỳ diệu thế nào.

      "Làm vợ, làm vợ lại mơ thấy bị nhốt trong căn phòng kia, xung quanh là chuột, toàn là tử thi." Qua hồi lâu, nhắc đến chuyện này, Lam Ngữ Tư vẫn kìm được rùng mình.

      Dịch Khinh Hàn ngẩng đầu, dự cảm được lời của nàng đơn giản vậy.

      Thấy Dịch Khinh Hàn hồi lâu , Lam Ngữ Tư kiên trì tiếp tục: "Sau đó lão gia đến cứu thiếp, lúc ấy còn , đem tất cả bảo bối trong khố tặng cho thiếp, hắc hắc."

      Dịch Khinh Hàn cố nín cười, nhướn mày : "Há? Nàng hôn mê đến hồ đồ rồi, quả nhiên là nằm mộng." xong liền cúi đầu, cầm bút lông chấm mực, lấy tờ giấy ra bắt đầu hạ bút.

      Lam Ngữ Tư mặt đầy thất vọng, nàng trong lúc mơ màng nghe được hứa hẹn của Dịch Khinh Hàn, nhưng có nghĩa là nghe nhầm, lúc ấy nghe được lời này như hồi quang phản chiếu tức khắc tỉnh chút, giờ nghĩ lại, Dịch Khinh Hàn quả qua lời này.

      Tuy Lam Ngữ Tư khờ đến mức tin làm , nhưng nội tâm vẫn có chút mong đợi, dù phải toàn bộ, chỉ thưởng mình nhiều thêm vài món bảo bối cũng lời rồi, nhưng giờ tên này lại bày ra bộ dáng quỵt nợ, là tiểu nhân, thể tin!

      Dịch Khinh Hàn nhịn cười, khóe miệng nghe lời khẽ nhếch lên, lén nhìn Lam Ngữ Tư mặt ủ mày chay, : "Mài mực, mài tốt có thưởng."

      Lam Ngữ Tư khóe môi giật giật, vực dậy tinh thần khẽ vén tay áo, cổ tay trắng nõn lay động giữa làn hương thơm ngát lượn lờ, Dịch Khinh Hàn tâm tình cực tốt, đề bút viết xuống mấy chữ to.

      "Tâm tưởng thành?" Lam Ngữ Tư thấy Dịch Khinh Hàn vung bút, bốn chữ to hữu lực có thần ra giấy Tuyên, đọc ra.

      "Đúng, tâm tưởng thành." Dịch Khinh Hàn đưa giấy cho Lam Ngữ Tư, cười : "Nàng là Dịch phu nhân, chìa khóa ở chỗ nàng. Chỉ cần ngày nàng còn là Dịch phu nhân, bảo bối trong khố kia đều là của nàng."

      Lam Ngữ Tư cười che giấu tâm tư của mình, cầm lấy tờ giấy, tuy biết thưởng thức thư pháp của , nhưng dám tùy tiện vứt bỏ, vì thế ra vẻ nghiêm túc nhìn chữ, thỉnh thoảng tán thưởng gật gật đầu, phảng phất như người lão luyện.

      Lời của Dịch Khinh Hàn, Lam Ngữ Tư coi như vui đùa chơi, bản thân thể ở đây cả đời, những bảo bối này sao có thể thuộc về mình chứ? Tên này quả nhiên giảo hoạt đa đoan, chuyện làm việc cẩn thận chặt chẽ.

      Lam Ngữ Tư chẳng mơ ước bảo bối kia, nàng tham tài, nhưng thủ chi hữu đạo [1], những thứ xa xôi nàng có năng lực đoạt, liền hạ quyết tâm trông giữ tốt mấy món bảo bối có.

      Dịch Khinh Hàn cười nhìn nàng làm bộ làm tịch gật đầu, nếu biết tính cách của nàng, bị biểu tình này lừa gạt.

      "Lão gia, Dịch tổng quản cầu kiến." Tùy Yên đứng ngoài cửa . Bình thường, Dịch An gọi người thông truyền rồi mới tiến vào, nếu có việc gấp cũng trực tiếp vào, giống như lần xảy ra chuyện của Tử Yên.

      Dịch An là người duy nhất đời mà có thể kể ra tâm tư của mình, Dịch Khinh hàn ngưng cười, nhất thời mọi suy tư lại tuôn ra, cuộc sống an nhàn mấy ngày nay có vẻ như khiến mơ màng lạc, chung quy vẫn phải quay về thực.

      "Giữ chìa khóa cẩn thận, nếu mất là mất bảo bối của nàng đó." Khi ngang qua Lam Ngữ Tư, Dịch Khinh Hàn nghiêm trang .

      Lam Ngữ Tư oán thầm trong lòng, người này nghĩ mình là em bé ba tuổi sao? Kéo ra nụ cười miễn cưỡng, nhìn người trước mắt 'lừa gạt' mình, ném ánh mắt khinh thường về phía bóng lưng , tiếp tục tự thân vận động tới sau cái tủ trống lâu dùng, lấy chìa khóa khố phòng, đeo lên cổ.

      Aiz, cũng hết cách, tình trọng đại, nếu để mất đánh chết mình cũng đền nổi, cũng may lúc trước đến phủ của Hạ Minh mình mang theo, chỉ giấu trong nhà, nếu mang , rơi mất bên ngoài biết làm sao?

      Lam Ngữ Tư cẩn thận nhét chìa khóa vào trong áo, vẫn cảm thấy lo lắng, luồn vào trong vạt áo nắm lấy chìa khóa kéo kéo, xác định bị rơi mất mới yên tâm.



      [1] thủ chi hữu đạo: lấy phải có lý, nguyên câu là "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo" ví người quân tử chỉ cần tài vật có cách quang minh chính đại.
      Abby, susu, Hương Thảo4 others thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 40 - Xao sơn chấn hổ [1]
      Dịch Khinh Hàn xoay người lên ngựa, Dịch An phía sau dừng bước, hơi bất an hỏi: "Lão gia, cắt đứt hết diều giấy của người nọ sao?"

      "Ai diều giấy chỉ có thể của người nọ, có lẽ là của ta cũng biết chừng." Dịch Khinh Hàn xong, hai chân kẹp bụng ngựa, dẫn theo vài người thẳng hướng Bắc Trấn phủ ti.

      Dịch An nhắc đến chính là Triệu Đô, Dịch Khinh Hàn kiềm nén lửa giận trong lòng, quyết định vẫn giữ lại . Mật thám sẵn có, còn do đối phương bồi dưỡng tốt lắm, sao vui lòng nhận chứ!

      Dịch An tìm Dịch Khinh Hàn, còn báo thêm việc, người họ hàng xa của Lại Lực Bằng tố cáo huynh trưởng tiểu thiếp của Dương Xương Hà chiếm ruộng của . Vụ án biết vì sao chuyển đến chỗ Cẩm y vệ, Dịch Khinh Hàn nhận được tin liền trực tiếp đến Bắc Trấn phủ ti xem thẩm.

      Vào cửa Bắc Trấn phủ ti, hai người gác cửa thấy Dịch Khinh Hàn, đầu tiên là sửng sốt, lập tức dấu vết tránh xa chút, mặc kệ là ai cũng có dũng khí chọc mà xúi quẩy.

      Bước vào, thẳng đến phòng thẩm vấn, bên trong hình như vừa bắt đầu. Thấy Dịch Khinh Hàn, hai người đều hoảng sợ, Triệu Đô bình tĩnh lại, mở miệng gọi: "Đại nhân." Xong rồi cúi đầu khom người đứng bên. Tương Tử Nghĩa biết gì, ngơ ngác đứng đó.

      "Ta rảnh rỗi có việc gì, đến nghe chút, các ngươi tiếp tục ." Dịch Khinh Hàn phất tay, dứt lời ngồi xuống ghế Triệu Đô cho người đưa đến, bận rộn vẫn thong dong nhìn quan thẩm vấn của cẩm y vệ thụ lý vụ án này, Triệu Tần Thủ.

      Hai phái bây giờ coi như ngầm xé rách mặt rồi, nhưng ở ngoài sáng, ai cũng biểu lộ nửa phần. Thứ nhất, minh đao minh thương trước giờ phải phong cách hành của hai đại đặc vụ này, thứ hai, triều đình muốn thấy có người đấu đá ngay trước mắt mình. Bởi vậy, mọi người đều là ngoài mặt hòa hợp, trong tay áo lại siết chặt quyền. "Dịch đại nhân có nhã hứng, vậy cứ tiếp tục ." Triệu Tần Thủ phất tay, ý bảo Tiểu kỳ tiếp tục dụng hình.

      Tiểu kỳ kia vung roi, từng roi từng roi hằn xuống người phạm nhân, vung vẩy liên tục, tiếng tiếng rung động, nhưng Dịch Khinh Hàn nhìn ra, xuống tay nặng lắm.

      Dịch Khinh Hàn nhận chén trà Triệu Đô đưa qua, nhấp ngụm , lén phun ra bên tay áo rồi mới đặt chén xuống bàn, chậm rãi : "Triệu đại nhân, người này là ai?"

      "Dạ, đây là gia nô của nhà đại cữu ca của Dương Xương Hà, nô lệ nhà này ỷ thế chủ tử ở bên ngoài làm xằng bậy, chiếm mấy trăm mẫu ruộng tốt." Triệu Tần Thủ nhìn người nọ, tiếp: "Bản quan thẩm được lúc, xem ra liên quan đến đại cữu ca của Dương Xương Hà, chỉ là nô tài lớn gan lừa chủ, nhất thời làm sai chuyện."

      Dịch Khinh Hàn nghe xong , chậm rãi đứng lên về phía Tiểu kỳ nọ, chợt quay đầu cười hiểm, nhìn Triệu Tần Thủ : "Ta thấy hẳn đâu, nếu ta trói phu phân của ngươi, kiểu dụng hình gãi ngứa thế này, ta dù có làm cũng nhận."

      Triệu Tần Thủ rùng mình, vẫn trấn định cười : "Nghe Dịch đại nhân , trong ngục dù khắc nghiệt, nhưng đều là tùy tội mà dụng hình, phải sao? Sao có thể tùy ý dùng đại hình."

      Dịch Khinh Hàn cúi đầu cười, rút ra đao tùy thân, sát khí bức người. Tiểu kỳ đứng bên vội lùi lại mấy bước, Triệu Tần Thủ cũng có chút ngồi yên, cảm giác như bị đánh vào mặt. "Dịch đại nhân, ngài định làm gì! Là cố ý khó xử Vạn chỉ huy sứ của chúng ta sao!"

      "Đông Xưởng giám sát, kẻ tạp vụ được can thiệp, bản quan hoài nghi người này chiếm ruộng đất của người, có lẽ là bị người khác hiếp bức nên thừa nhận cũng chừng." Dịch Khinh Hàn liếc mắt qua Triệu Đô, tiếp tục : "Cho nên, cần phải dụng hình mới khiến mở miệng , dù bị hiếp bức oan uổng cũng thể tùy ý dối lừa Cẩm y vệ và Đông Xưởng, tội này đáng chém."

      Tất cả mọi người đều nhìn ra, Dịch Khinh Hàn cố ý tìm cớ dụng hình, lại tìm ra lý do ngăn cản , chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Đô xé rách quần áo của người nọ, lộ ra cái bụng trắng tròn béo múp.

      Dịch Khinh Hàn nhìn người này thân hình trắng trẻo béo mập, lộ ra tia cười như có như , dùng sống đao vỗ mặt béo của , : "Ngươi có phúc khí, bản quan rất ít khi tự mình động thủ, hôm nay liền tấu cho ngươi khúc 《Xuân giang hoa nguyệt dạ》."

      Mọi người nghe xong đều hít vào hơi sâu, Triệu Đô ớn lạnh người,《Xuân giang hoa nguyệt dạ》là trong những đại hình của Đông Xương và Cẩm y vệ, người bị thi hình cởi sạch thân , người thi hình dùng dao cắt từ xương sườn lên, cắt róc gảy xoay, tục xưng "Gảy tỳ bà", vì thế lấy danh khúc của đàn tỳ bà《Xuân giang hoa nguyệt dạ》làm tên.

      Gia nô kia biết gì, cứ nghĩ nhiều lắm là bị chém hai đao, so với những chỗ tốt chủ tử đồng ý cho mình vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.

      Vẫn người của Cẩm y vệ và Đông Xưởng tâm ngoan thủ lạt, nhưng tim ai cũng đều là thịt, mỗi lần dùng đại hình, người thi hình luôn có áp lực tâm lý rất lớn, chẳng ai là ác ma trời sinh cả. Tuy mọi người ở đây quen nhìn đại hình, lần nữa thấy được《Xuân giang hoa nguyệt dạ》cũng nổi da gà khắp người, Tương Tử Nghĩa mới đến kia, lúc này nằm bò ghế nôn mửa ngừng.

      Gia nô kia muốn sống được muốn chết xong, vốn có thể gào khóc hai tiếng, từ đao thứ mười trở , chết ngất rồi. Dịch Khinh Hàn thu đao, lau quần áo của chính mình, cất đao vào vỏ, cười nhìn Tiểu kỳ kia : "Có lẽ là gieo gió gặt bão, giấu chủ tử chiếm ruộng người khác, aiz, Cẩm y vệ các ngươi từ từ thẩm , ta đây chỉ là thả con tép bắt con tôm thôi."

      Dich Khinh Hàn trở về ghế dựa, thấy Tiểu kỳ kia mặt trắng bệch, quay đầu với Triệu Tần Thủ: " nay thế đạo yên, vài ngày trước, hẳn Triệu đại nhân cũng biết, phu nhân của ta thế nhưng bị đạo tặc bắt cóc, may mà bản quan đuổi tới kịp thời. Thời gian này ta rất buồn bực, có chỗ nào thích đáng còn thỉnh chớ trách móc. May mà cũng có chút manh mối, chỉ chờ thời cơ đến bắt đạo tặc kia ăn sống nuốt tươi, mặc là người của ai, dù là Thiên Vương lão tử đến, ta cũng muốn đàn thêm mấy khúc《Xuân giang hoa nguyệt dạ》, ha ha, mới có thể giải mối hận trong lòng ta."

      Triệu Tần Thủ kiềm nén cơn giận, nghe ra ý của Dịch Khinh Hàn vẫn vờ như biết, : "Vậy tốt quá, hy vòng Dịch đại nhân sớm ngày trừng trị đạo tặc."

      Dịch Khinh Hàn đứng dậy, cười cười rời khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Đô và Tương Tử Nghĩa vội theo ra.

      Dịch Khinh Hàn xem như ra oai phủ đầu với Triệu Tần Thủ, coi như đả thảo kinh xà, Tiểu kỳ kia sau lần này với những người khác, Dịch Khinh Hàn có tính người như thế nào, vậy sau này bọn họ làm việc, dù là nhận lệnh thể theo, cũng hơi kiêng kị chút. Trời biết tâm tình lúc đó của Dịch Khinh Hàn là thế nào, khi thấy Lam Ngữ Tư tiều tụy, nhất thời có chút đau lòng, đau lòng kỳ lạ.

      Dịch Khinh Hàn nghĩ, quan có người như vậy ở bên cạnh, chỉ là thói quen, lại nghĩ rằng, thấy nàng bị giày vò, chính mình đau lòng. Năm ngày năm đêm chưa từng chợp mắt, ngừng tìm kiếm, mang theo tất cả mọi người, ngừng tìm kiếm từng nhà, biết kinh hách bao nhiêu người.

      từng nghĩ, bản thân chỉ là cảm động và nhớ ân cứu mạng của nàng, nếu nhờ nàng chiếu cố lúc dưới vực, chỉ sợ sớm còn đời. Nhưng mà, khi thấy người của Cẩm y vệ, lửa giận vô danh bùng lên khiến biết, để tâm.

      Dịch Khinh Hàn mượn việc trừng phạt kẻ xui xẻo kia, bày ra thái độ của mình, nhưng thế vẫn khó giải mối hận trong lòng, chỉ có thể chờ cơ hội sau. nhớ những ngày nàng hôn mê, mỗi đêm gặp ác mộng, đều phải giúp nàng bình ổn lại.

      "Ngươi vào Đông Xưởng bằng cách nào?" Dịch Khinh Hàn cực hài lòng với biểu vừa rồi của Tương Tử Nghĩa, lạnh giọng hỏi.

      "Tiểu nhân, tiểu nhân là, là cữu công đưa vào." Tương Tử Nghĩa rụt cổ giọng .

      "Cữu công của ngươi là ai?" Dịch Khinh Hàn nhíu mày hỏi.

      "Là, là đốc chủ của quý phủ, Vương Đạo An." Tiếng của Tương Tử Nghĩa càng .

      Triệu Đô đứng cạnh nghe thế liền hiểu, ra là tâm phúc của Hạ Minh, cách khác, loại hậu sinh yếu đuối này, Đông Xưởng tuyệt đối nhận.

      Dịch Khinh Hàn nghe xong cũng nhướn mày, gì, chỉ bảo hai người trở lại Đông An môn, bản thân trở về phủ.

      Cơm tối chuẩn bị xong, thấy Dịch Khinh Hàn trở về, Lam Ngữ Tư vội gọi người bày ở noãn các chuẩn bị trước. Cơm tối rất phong phú, hẳn là do Lam Ngữ Tư ăn cháo hơn mười ngày cố ý dặn dò, này rất tham ăn, giờ bụng khỏe lại rồi, nhất định phải ăn bù, Dịch Khinh Hàn nghĩ trong lòng.

      "Đây là bánh ngọt nhân hạt thông, thiếp có hỏi Dịch tổng quản, chàng thích nhất món này." Lam Ngữ Tư cười hì hì đẩy dĩa tới trước mặt Dịch Khinh Hàn, vẻ mặt nịnh nọt.

      Dịch Khinh Hàn vốn rất vui vẻ, định gắp, lại dừng tay, : "Ta thích đồ ngọt."

      Lam Ngữ Tư nhớ tờ giấy Tử Yên viết Dịch Khinh Hàn thích đồ ngọt, sao giờ lại thích rồi. Nhớ lại vài lần say rượu gần đây, người này chắc trẻ con vậy chứ, vì câu đó mà tức giận sao, ngẫm lại, lắm miệng tốt hơn, vì thế bình tĩnh cúi đầu ăn cơm, sợ nhớ lại chuyện bị vứt bỏ trước kia, giận chó đánh mèo lên mình.

      Dịch Khinh Hàn xong lời đó liền hơi hối hận, nhìn Lam Ngữ Tư 'rầu rĩ vui, ho hai tiếng gắp miếng bỏ vào miệng, : "Là nàng dặn đầu bếp làm sao?"

      Lam Ngữ Tư cầm chén nhìn Dịch Khinh Hàn, dám trả lời.

      "Hương vị tồi, là nàng dặn đầu bếp làm sao?" Dịch Khinh Hàn bỏ thêm câu, quả nhiên, lập tức nhảy ra tranh công.

      "Vâng, thiếp cố ý hỏi thăm lão gia thích gì." Lam Ngữ Tư mặt rạng rỡ.

      "Vậy thưởng nàng....." Dịch Khinh Hàn cố ý dừng chút, thấy vẻ mặt Lam Ngữ Tư ngưng trệ, chờ chính mình tiếp.

      " miếng ức gà ." Dịch Khinh Hàn gắp miếng thịt gà, đặt vào bát Lam Ngữ Tư, chờ xem biểu tình mất mát của nàng.

      Quả nhiên là qua sóng gió, Lam Ngữ Tư chỉ thất vọng trong chớp mắt, trong giây lát khôi phục tươi cười, tiếp tục ăn cơm.

      Ăn cơm, tắm rửa, Dịch Khinh Hàn nán lại nội thư phòng trong chốc lát rồi vào phòng ngủ.

      Trong phòng ngủ, Lam Ngữ Tư đứng trước giá vuốt phẳng bộ kỳ lân phục, góc từng được vá lại phẳng lắm. Được rồi, việc này có thể tha thứ, nữ tử, biết thi thư, hiền lành, biết quản gia, thậm chí nữ hồng cũng tốt, Dịch Khinh Hàn nghĩ, nàng rốt cuộc lớn lên như thế nào a?

      Tiểu thư nhà người ta, từ học những thứ này, dù là nhà nghèo cửa , tệ nhất cũng học nữ hồng coi như qua ải, nhưng nàng, Dịch Khinh Hàn oán thầm, lại thế nào cũng ghét bỏ được.

      "Lão gia." Lam Ngữ Tư vừa gọi vừa ngó phía sau Dịch Khinh Hàn, xác định có ai mới thả tâm, bất quá vẫn như cũ sắm vai Dịch phu nhân.

      "Lão gia, thiếp có chuyện muốn với chàng." Lam Ngữ Tư thấy Dịch Khinh Hàn gì, bổ sung cây: "Chuyện rất quan trọng rất quan trọng."



      [1] xao sơn chấn hổ: Gõ núi để dọa hổ, khiến lão hổ dám phát uy. Đây là hình thức chiến lược đe dọa bằng vũ lực, bày ra thực lực quân khiến đối phương khuất phục.

      [2] Tiểu kỳ: theo <Minh sử - Binh Chí Nhị>: chỉ huy bộ binh: năm nghìn người là Chỉ huy, nghìn người là Thiên hộ, năm mươi người là Tổng kỳ, mười người là Tiểu kỳ.
      susu, Hương Thảo, Dion5 others thích bài này.

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 41 - Kỹ năng phải chuyên môn nghiên cứu
      Nghe Lam Ngữ Tư xong, Dịch Khinh Hàn ngồi lên giường, cởi giầy vén chăn tựa vào thành giường, hỏi: "Hửm? Chuyện gì?"

      "Mấy ngày nay thiếp xem khố phòng, thiếp..." Lam Ngữ Tư đột nhiên phát giác mình lỡ lời, sửa miệng: "Kỳ mỗi ngày thiếp chỉ đến đó lần."

      Dịch Khinh Hàn cố nhịn cười, hờ hững chọn mi, chờ nàng tiếp.

      Lam Ngữ Tư liếm môi : "Thiếp phát , có rất nhiều dược liệu, tơ lụa để đó dùng, vài thứ sắp nổi mốc rồi, rất đáng tiếc."

      Dịch Khinh Hàn vẫn lạnh nhạt chọn mi, Lam Ngữ Tư đành tự tìm bậc thang xuống cho chính mình, ngồi xuống bên giường : "Nếu đem những thứ mấy năm dùng đến này bán, ví dụ như những thứ lưu giữ lâu được, đổi thành bạc giữ tốt hơn, lúc nào cũng lo bị đói."

      "Trừ lần đó gặp nạn, nàng từng bị đói sao?" Dịch Khinh Hàn luôn cảm thấy nàng có tật lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

      Lam Ngữ Tư ngừng chút, đảo mắt suy nghĩ : " nhớ nữa." Lam Ngữ Tư nhớ, nàng chỉ theo bản năng nghĩ đến chuyện ăn no, cất giữa tiền riêng đầu tiên.

      Ánh mắt Dịch Khinh Hàn lạnh , đột nhiên rất muốn biết thân thế của nàng ra sao. Lam Ngữ Tư cũng trầm tư, biết là tính cái nào bán được cái nào , bán xong nên đâu mua đất mua thôn trang, hay là suy nghĩ thân thế của mình. Thân thể nho nghiêng nghiêng, cổ áo có khe hở, tầm mắt của người nào đó cũng thừa cơ, có thể tùy ý 'thẩm tra' vòng.

      Lam Ngữ Tư suy nghĩ, chợt chú ý đến tầm mắt của Dịch Khinh Hàn, cúi đầu nhìn lại. Vì góc độ khác nên phát gì cả, ngẩng đầu nhìn , lại thấy mặt hơi ửng đỏ. "Lão gia chàng?"

      "Ta xem cổ nàng đeo gì, nàng nghĩ ta nhìn gì chứ!" Dịch Khinh Hàn dường như có chút khác thường, lật người nằm úp sấp xuống, trầm giọng : "Hầu hạ!"

      Lam Ngữ Tư le lưỡi, lòng nghĩ mình còn chưa gì, kích động như thế, bất quá may mà xem vật mình đeo cổ thôi, nàng thuần thục đấm bóp lưng cho , : "Là tiểu kim trư lão gia tặng thiếp, thiếp dùng hồng tuyến xâu qua đeo."

      "Kiến thức hạn hẹp, cũng phải vật gì quý giá, đeo ra ngoài để người thấy lại xấu mặt, mất mặt ta." Dịch Khinh Hàn mặt đỏ tai hồng, cực lực trầm giọng che giấu bất an của mình.

      Lam Ngữ Tư le lưỡi, nhắc lại.

      Dịch Khinh Hàn đột nhiên bật dậy, khoác quần áo, mang giày, liền ra nhà chính. Lam Ngữ Tư dám hỏi, đành yên lặng ngồi chờ.

      Chốc lát sau, Dịch Khinh Hàn trở lại, tay là hộp gấm.

      "Lại đây!" Dịch Khinh Hàn nắm cổ tay Lam Ngữ Tư, mở hộp, chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt xanh biếc làm sáng cả phòng, màu sắc thuần khiết, sắc ngọc tốt.

      Lam Ngữ Tư bị bệnh nhiều ngày, so với bình thường gầy hơn chút, vòng tay kia vẫn hơi chật, Dịch Khinh hàn thử đeo vài lần mới được. Mấy ngày nữa, đợi nàng khôi phục thân hình lúc trước, vòng tay này nhất định lấy ra được nữa, khi đó được rồi, muốn cũng được, để vòng tay hoàn mỹ tổn hại ở lại! Dịch Khinh Hàn cười trộm tính kế.

      "Lão gia, lão gia, cái này, rất quý a." Lam Ngữ Tư do dự biết rằng mình hãm sâu vào vũng bùn của người nào đó, lòng còn thầm vui vẻ đắc ý.

      "Đương nhiên, cả kinh thành cũng chẳng mấy ai có, đeo cái này tùy thân mới mất mặt ta." Dịch Khinh Hàn ngồi tựa vào bên giường, hai tay gác sau đầu nhìn bé mắt sáng rỡ, thản nhiên nhắm mắt.

      "Đây là cho thiếp sao?" Lam Ngữ Tư vui vẻ xong, lý trí hỏi lại.

      "Phu nhân Dịch phủ, đeo nó xuất môn mới xấu mặt." Dịch Khinh Hàn lảng tránh vấn đề.

      "À." Lam Ngữ Tư nghĩ thầm, dù thuộc về mình, nhưng có thể uy phong trận cũng tốt.

      Qua mấy ngày, hôm đó Dịch Khinh Hàn ra cửa từ sớm, được cho phép, Lam Ngữ Tư thanh lý khố phòng, đem mấy dược liệu quý hiếm trăm năm dùng tới và tơ lụa thượng đặng sắp mốc meo chia rương sắp xếp, phân loại tìm người bán . Chống eo đứng trước cửa khố phòng, nhìn những 'tinh ' được lưu lại, Lam Ngữ Tư chợt cảm thấy rất thành tựu.

      Qua giờ ngọ, Dịch Khinh Hàn đột nhiên trở về phủ, vào viện thẳng đến nhà chính. Trong noãn các, Lam Ngữ Tư ngồi giường ăn nho, thỉnh thoảng vuốt ve vòng tay, thích muốn rời tay.

      "Lão gia?" Lam Ngữ Tư xuống giường, khó hiểu hỏi: "Hôm nay sao lại về sớm vậy?"

      Dịch Khinh Hàn vừa từ bên ngoài vào, người vẫn còn hơi lạnh, vào trong vài bước ngồi xuống ghế : "Theo ta xuất phủ chuyến, mặc dày chút."

      Thời tiết lạnh thế này, Lam Ngữ Tư lòng vui, mặt vẫn thành để Tùy Yên giúp mình thay áo.

      Ra khỏi phòng, Lam Ngữ Tư liền rụt cổ. Dịch Khinh Hàn quay lại dựng cổ áo của nàng lên, hai người cùng bước ra vườn.

      Tới trước xe ngựa, Dịch Khinh Hàn theo thường lệ lên xe trước, xoay người kéo Lam Ngữ Tư. Trong xe ấm áp, Dịch Khinh Hàn nhét cái lò sưởi tay đến, : " trước, đến nơi đó."

      "Đến nơi nào?" Lam Ngữ Tư ôm lò sưởi tay xoa xoa bụng, hỏi.

      "Là, người bắt cóc nàng, nàng nghĩ thử xem, còn nhớ hay ." Dịch Khinh Hàn nhớ chỗ đó hơi khủng bố, biết Lam Ngữ Tư có bị dọa .

      Lam Ngữ Tư vừa nghe đến bắt cóc, cả người nổi da gà, rụt cổ run rẩy. Dịch Khinh Hàn nhìn mà đau lòng, tự nhủ nhất định phải đem mấy người đó tươi sống lột da mới hết giận được. Vươn tay nắm tay Lam Ngữ Tư, gì, chỉ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. Lam Ngữ Tư hồi thần, khó hiểu nhìn động tác thân mật của Dịch Khinh Hàn, chợt nhớ ra Tùy Yên ngồi cạnh, lập tức cho là diễn vai phu quân tốt, vì thế nàng ngoan ngoãn mặc nắm tay.

      Dịch Khinh Hàn đau xót tức giận, đám người kia cũng thực ngu dốt, quả nhiên sau khi biết ở Bắc Trấn phủ ti của Cẩm y vệ làm gì với gia nô của Dương Xương Hà, liền tự rối loạn lộ dấu vết, còn muốn trốn khỏi thành. Ai ngờ bị người của mai phục sẵn, nếu phải bọn chúng tự chui ra, Đông Xưởng cũng tiện xông vào Cẩm y vệ bắt người.

      Xe ngựa đến nhà tù của Đông Xưởng, sau khi vào cửa, Dịch Khinh Hàn dặn người đưa mấy kẻ đó ra nhà tù ngoài cùng, lát nữa mới đưa Lam Ngữ Tư và Tùy Yên vào trong phòng giam.

      Dịch Khinh Hàn giúp Lam Ngữ Tư chỉnh tốt cổ áo, phủ áo choàng lên người nàng, che cả đầu, rồi mới bảo người mở cửa.

      Mùi hôi thối gay mũi xộc thẳng vào mặt, Lam Ngữ Tư liền nhớ đến phòng giam kiếp trước mình bị nhốt, trầm khủng bố.

      Dịch Khinh Hàn vào phòng giam trước, hỏi: "Tấu《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》chưa?"

      "Bẩm đại nhân, tấu ba khúc." phiên dịch kính cẩn đáp.

      "Lấy vải bố che lại." Dịch Khinh Hàn xong, quay về cạnh Lam Ngữ Tư.

      "Cái gì là《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》?" Lam Ngữ Tư nhíu mày hỏi.

      Dịch Khinh Hàn đáp, thầm tự suy đoán, nàng nhớ chuyện trước kia, hay là thời gian gia nhập cẩm vệ chưa lâu. Vậy cũng tốt, nhớ cũng tốt, cứ đơn giản làm người bình thường . " có gì, nàng xem thử, có phải người này là được, chuyện khác để ta giải quyết."

      Lam Ngữ Tư nghe lời, theo vào phòng giam, đập vào mắt là cái giá trong góc phòng, treo người cúi đầu. Hình dáng kinh khủng, người bọc vải bố, máu tươi đầm đìa.

      Phiên dịch nọ thấy ánh mắt của Dịch Khinh Hàn, tiến đến nhấc đầu người kia lên, đưa mặt cho Lam Ngữ Tư nhìn. Tuy mặt có vết thương, nhưng biểu tình dữ tợn vặn vèo, thêm ánh mắt ** muốn sống nữa, Lam Ngữ Tư tim lại đập mạnh, liên tục lùi về sau ba bước.

      Dịch Khinh Hàn đỡ lấy nàng, từ phía sau ôm vào lòng, Lam Ngữ Tư cả người phát run cảm thấy, chỉ mực lùi ra sau, tìm kiếm cảm giác an toàn.

      "Đúng, chính là ." Lam Ngữ Tư cúi đầu nghiêng người, rúc vào lòng Dịch Khinh Hàn, nữa.

      Dịch Khinh Hàn định ôm Lam Ngữ Tư ra ngoài, chợt thấy người nọ giật mạnh, vải bố bọc người rơi xuống, Dịch Khinh Hàn định giơ tay che ánh mắt nàng kịp, bé hét lên tiếng liền bổ nhào vào lòng , run rẩy ngừng.

      Dịch Khinh Hàn ôm Lam Ngữ Tư vẫn run rẩy lên xe ngựa.

      Bảo Tùy Yên lánh sang xe khác, trực tiếp về phủ.

      "Đừng sợ, ai dám đụng tới nàng nữa." Dịch Khinh Hàn ôm Lam Ngữ Tư an ủi.

      Lam Ngữ Tư cực kỳ sợ hãi, cũng để ý đến động tác thân mật, chỉ muốn rúc vào nơi an toàn, động.

      lúc lâu sau, Lam Ngữ Tư bình tĩnh lại, ngồi thẳng người, giãy khỏi vòng ôm của , có chút ngượng ngùng ngồi sang bên, vuốt vuốt tóc.

      "Tốt rồi? sợ nữa?" Dịch Khinh Hàn nhàng hỏi.

      " sợ." Lam Ngữ Tư cúi đầu .

      Hai người biết gì, xe ngựa chợt ngừng lại, người đến báo: "Đại nhân, Dịch tổng quản bảo tiểu nhân đến báo lại, Đốc chủ cho mời ngài và phu nhân."

      Dịch Khinh Hàn nghe xong gì, nhìn Lam Ngữ Tư, thấy nàng sao, còn hướng mình gật gật đầu, lúc này mới với bên ngoài: "Đến quý phủ của đốc chủ."

      Xe ngựa chuyển hướng, chiếc của Tùy Yên ngồi cũng theo sát xe ngựa của Dịch Khinh Hàn, đến quý phủ của Hạ Minh.

      Hạ phủ đình viện thâm sâu, vợ chồng Dịch Khinh Hàn được đón vào trong, do Vương Đạo An dẫn vào đại đường.

      Chỗ hành lang, nha hoàn đưa Lam Ngữ Tư đến chỗ phu nhân con nuôi của Hạ Minh - Minh Ngọc phu nhân, Dịch Khinh Hàn đứng đó nhìn nàng xa, rồi mới theo Vương Đạo An tiếp tục đến chỗ Hạ Minh.

      Lam Ngữ Tư dắt theo Tùy Yên vào phòng Minh Ngọc, trong phòng bố trí rất xa hoa, khí phái phi phàm.

      "Muội muội, mời ngồi." Minh Ngọc nhiệt tình nắm tay Lam Ngữ Tư, dẫn tới giường ngồi xuống.

      Hai người tuy chưa qua mấy câu, nhưng lại thân thiết kỳ lạ.

      "Quần áo của Hạ phu nhân, chỉ sợ.... muội làm lại bộ khác đưa đến cho tỷ tỷ." Lam Ngữ Tư .

      Minh Ngọc ngẩn người, mới nhớ ra tiệc rượu ngày ấy, mình cho nàng mượn quần áo, hẳn là sau khi bị bắt cóc, tránh được bẩn rách rồi. "Dịch phu nhân chê cười, người sao là tốt rồi. Muội biết đâu, ngày ấy thực dọa chết ta, dù tận mắt chứng kiến, nhưng cũng lo sợ hãi hùng. Nghe tên bắt cóc kia bị tóm rồi?"

      "Vâng." Lam Ngữ Tư nhận lấy cốc Minh Ngọc đưa, nhấp ngụm trà.

      "Aiz, bắt được là tốt rồi, muội biết đâu, ta nghe phu quân , Dịch đại nhân mấy ngày đó lo lắng đến mức suốt năm ngày năm đêm ngủ, cả người suy sụp." Minh Ngọc lại lột trái quýt, đưa cho Lam Ngữ Tư.

      Lam Ngữ Tư kinh ngạc, chợt nghe nha hoàn báo: "Phu nhân, lão gia cho mời ngài và Dịch phu nhân, là ít người chia bàn, thiếu gia nhà chúng ta và Dịch đại nhân là bạn tri kỷ thân như huynh đệ, hai ngài cũng cần câu nệ, mời đến dùng cơm chung."
      Tuyết Liên, nhimxu, susu6 others thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 42 - Cửa sài khẽ mở [1]
      Hai người đều sửng sốt, theo lý mà , dù là tụ hội trong tộc cũng phân nam nữ thiết yến, trừ phi trưởng bối ít ỏi, người trong nhà mới ngồi cùng bàn dùng cơm. Mặc kệ là tình hay giả ý, xem ra Hạ Minh muốn bày ra vẻ mình xem Dịch Khinh Hàn như người nhà, Lam Ngữ Tư nghĩ thầm.

      Lam Ngữ Tư theo Minh Ngọc vào đại đường, Hạ Minh và Dịch Khinh Hàn yên vị. Hành lễ với Hạ Minh xong, nàng ngồi xuống cạnh Dịch Khinh Hàn, cúi đầu nhìn bát trước mặt, lặng lẽ lên tiếng.

      "Ha ha, hài tử này bị dọa , lại đây, bổn tọa vì ngươi thiết yến an ủi." Hạ Minh cười , Dịch Khinh Hàn vội kéo Lam Ngữ Tư đứng lên, liên tục dám dám, Lam Ngữ Tư hơi ngẩng đầu nhìn Hạ Minh, rồi lập tức cung kính cúi thấp đầu.

      "Ngồi xuống, ngồi xuống." Hạ Minh phất tay, mặt vẻ giận, nghiến răng : " đây là công khai đối đầu với ta, sau này cần kiêng kị, tìm đúng cơ hội......"

      Dịch Khinh Hàn thấy Hạ Minh nửa, ngầm hiểu gật đầu.

      Bàn ăn phải nơi bàn chuyện, thư phòng mới là nơi bàn bạc mưu tính.

      Hạ Minh và Dịch Khinh Hàn bàn chuyện nữa, chỉ vui vẻ uống rượu, vài chuyện râu ria trong triều, Lam Ngữ Tư nghe nửa hiểu nửa , chỉ biết án của Dương Xương Hà, đúng là chuyển sang cho Tây Xưởng thẩm tra xử lí.

      Vạn đốc biết vì sao bị Hoàng đế hung hăng sửa trị phen. Còn chưa thế nào, Vạn quý phi kia liền thổi gió bên gối, vì thế Hoàng đế lại giáng chỉ, thất thất bát bát khen Vạnn chỉ huy sứ loạn xạ cả lên, coi như lấy lại mặt mũi. Ai, quả nhiên người vì tiền chết chim vì thức ăn mà vong, Hoàng đế cũng nghe lời nửa thân dưới thôi.

      Trong bữa tiệc, Hạ thiếu phu nhân Minh Ngọc lại cùng Lam Ngữ Tư hàn huyên chút việc nhà, hẹn thường qua lại, vừa chú ý chút, Dịch Khinh Hàn lại uống rất nhiều rượu, lúc này mặt mày hớn hở giơ chén rượu, giống tác phong cẩn thận bình thường.

      Lam Ngữ Tư biết Hạ Minh đơn giản, bèn giúp Dịch Khinh Hàn lau mồ hôi, dấu vết kéo tay áo của , ai ngờ tên này lại đưa chén rượu đến : "Rượu nhà đốc chủ, nhất định phải uống nhiều, đây chính là rượu ngon hiếm có, nào."

      Khóe môi Lam Ngữ Tư giật giật, quả nhiên thể chính với ma men, đây là tự tìm phiền toái. Quay đầu nhìn vẻ mặt từ ái của Hạ Minh, vẻ mặt tràn đầy cổ vũ, đành kiên trì nhận lấy chén rượu. Khi uống cạn, chén vừa lúc che mặt, vì thế nàng thừa dịp hung tợn trừng mắt nhìn Dịch Khinh Hàn bên cạnh.

      Tên kia vẫn tự biết, hưng trí ngẩng cao đầu cùng Hạ Minh thôi chén đẩy ly, vừa uống vừa chuyện bắt được bọn bắt cóc, hẳn là rất cao hứng.

      "Thế nào cũng phải bắt bọn chúng nếm mùi lọi hại, bằng cứ tưởng Đông Xưởng chúng ta chỉ ngồi ." Hạ Minh cũng có chút lơ lơ lủng lửng, thấy Lam Ngữ Tư có thể uống rượu, liền dặn nha hoàn rót đầy cho nàng.

      "Nào, hài tử, đừng sợ, về sau việc gì cũng cẩn thận, nhưng cần lo lắng quá." Hạ Minh tự mình nâng chén với nàng, Lam Ngữ Tư vội đứng dậy đáp.

      Uống hết hai chén, Lam Ngữ Tư cmả thấy đối diện dường như có tới hai Minh Ngọc, biết phải nhìn ai, vội gắp rau lót dạ. Vừa ăn chút, Dịch Khinh Hàn lại nâng chén đến: "Phu nhân, nàng cần phải cảm ơn, cảm ơn Hạ đốc chủ, nếu phải đốc chủ làm chủ, liền có chuyện tốt của ta và nàng rồi."

      Lam Ngữ Tư gào thét trong lòng, đây mà là chuyện tốt gì chứ, là cực chẳng mới phải vậy, thân bất do kỷ, thể tránh được, tình thế bắt buộc, mặt dám biểu lộ chút bất mãn nào, cầm chén kính Hạ Minh ly.

      Hạ Minh rất vui vẻ, uống liền ba chén, Lam Ngữ Tư bất đắc dĩ, cũng theo uống ba chén , rồi mới lung lung lay lay ngồi xuống. Dịch Khinh Hàn bên kia càng càng hưng phấn, thần trí rồi còn muốn hành lễ ba quỳ chín lạy với Hạ Minh, để cảm kích ơn tri ngộ dưỡng dục của . Hạ Minh lập tức nâng Dịch Khinh Hàn dậy, kéo tay vài lời tri kỷ, mặt đầy tình cảm từ ái.

      Dịch Khinh Hàn lại uống liền ba chén, thề thốt nghe lời đốc chủ, tận tâm làm việc, vẻ say rượu , chuyện cũng có chút lộn xộn.

      "Con thấy, Dịch đại nhân sợ là say rồi, Dịch phu nhân cũng hơi mệt, bằng con dìu nàng xuống nghỉ tạm." Minh Ngọc nửa đứng dậy xin chỉ thị của Hạ Minh.

      Hạ Minh định lưu hai người Dịch Khinh Hàn ngủ lại, lại nghe Dịch Khinh Hàn mơ hồ : " dám phiền đốc chủ, ngày mai, ngày mai hạ quan còn phải điểm mão [2], bây giờ, bây giờ trở về, hồi phủ."

      Hạ Minh vừa lòng liếc qua Dịch Khinh Hàn, nghĩ lại cũng đúng, ngày mai có chuyện quan trọng cần làm, vì thế thả hai người hồi phủ.

      Trong xe ngựa ấm áp, Dịch Khinh Hàn người đầy mùi rượu ôm lấy Lam Ngữ Tư mơ mơ màng màng, đầu gục vai nàng, khép hờ mắt.

      "Lão gia, lão gia, chàng ngồi ." Lam Ngữ Tư cũng váng vất, chỉ còn chút thanh tỉnh, gắng sức ngồi đàng hoàng, vươn tay lôi kéo Dịch Khinh Hàn ở phía sau.

      Tiếc rằng Dịch Khinh Hàn phía sau dính nàng như áo người, đẩy thế nào cũng xong, Lam Ngữ Tư yếu ớt chỉ cảm thấy toàn thân như lơ lửng, lại có chút ỷ lại dựa vào phía sau. Trong chớp mắt, đầu óc phảng phất như quên hết mọi thứ, trở nên hỗn loạn.

      biết qua bao lâu, Lam Ngữ Tư như trôi giữa trung bị người ta ôm xuống xe ngựa, về Nhiễu Đê Viên.

      Dịch Khinh Hàn đặt Lam Ngữ Tư lên giường, cho mọi người lui xuống, cầm khăn giúp nàng lau người. bé nhắm mắt, khuôn mặt nhắn dưới ánh nến có vẻ đỏ bừng.

      "Lão gia, để thiếp." Lam Ngữ Tư hơi hơi tỉnh, trong mông lung thấy Dịch Khinh Hàn, mơ mơ màng màng muốn đứng lên mát xa cho , đầu óc hỗn độn, chỉ nhớ chuyện này.

      Dịch Khinh Hàn , tay đè nàng xuống giường, cúi người gần sát mắt nàng, : "Hôm nay ở phủ đốc chủ, cùng con dâu chuyện gì?"

      Đầu óc Lam Ngữ Tư hoàn toàn mơ màng, sớm phân nổi phương hướng, cả người nóng hầm hập, vừa muốn mở miệng say chịu nổi, nhắm mắt ngủ mất.

      Dịch Khinh Hàn tâm tình thế nào, biết loại rượu này rất mạnh lại tác dụng chậm, Lam Ngữ Tư có thể chống đến giờ tồi, giờ say, hơn nữa càng say. chính là muốn chuốc say nàng, sau đó ôm lấy ngủ đêm.

      Lam Ngữ Tư mơ màng quơ tay, vươn tay ở giữa trung có bắt lấy gì đó, bắt ngay vạt áo trước của Dịch Khinh Hàn.

      Vươn tay nắm lấy tay nàng, cúi đầu hôn xuống.

      Đây có tính là lợi dụng lúc người gặp khó khăn ! Đây có tính là cầm thú !

      Dịch Khinh Hàn cảm thấy phải, nàng vốn là thê tử của , bây giờ, muốn cùng nàng sống cả đời.

      Nến đỏ trùng trùng, màn trướng ấm áp, Dịch Khinh Hàn ôm nàng vào lòng, ra buổi tối tốt đẹp như thế.

      bé trong lòng chợt ưm tiếng, dường như lại thấy ác mộng, đầu lắc nguầy nguậy, thở hổn hển. Dịch Khinh Hàn vội xoa trán nàng, tay đỡ sau đầu, lại đem môi in lên trán nàng.

      Quần áo đơn bạc, da thịt thân cận, Dịch Khinh Hàn hơi rung động, cơ thể cũng mạc danh kỳ diệu khô nóng. vốn định cứ thế lẳng lặng ôm nàng, định lực quả nhiên chỉ là truyền thuyết.

      Môi của chuyển xuống, dừng ở môi nàng, liếm từng chút . Khẽ nhích lên chút, khẽ mở khớp hàng liền mở ra 'cửa thành'.

      Hương rượu hơi say, hai lươi chạm nhau, lưỡi bá đạo, lưỡi tuy chậm chạp biết gì, nhưng cũng thuận theo khẽ động. Phảng phất như được ủng hộ nên kích thích, hô hấp của Dịch Khinh Hàn dồn dập hẳn, liền cởi áo lót của nàng, cả của mình, lót dưới thân.

      Đỉnh đồi mềm mại của nàng sít sao dán trước ngực mình, ấm áp sảng khoái, bàn tay to có chút hung hăng, có chút bá đạo, tùy ý trượt tấm lưng trơn mượt của nàng.

      Đôi môi kia tiếp tục di chuyển xuống, tùy ý lướt qua cổ nàng, luẩn quẩn dừng lại. Có lẽ đụng chạm mạnh, nàng ưm , kíp nổ người Dịch Khinh Hàn lập tức như bị châm ngòi, xoay người ngẩng lên, nhìn bé dưới thân mình, lại hung hăng hôn lên môi nàng.

      Có lẽ là cảm thấy nàng vốn là thê tử của mình, có lẽ là do suy tính tốt làm sao để cho nàng hứa hẹn, có lẽ là tác dụng của rượu, giờ phút này Dịch Khinh Hàn muốn gì cả, chỉ muốn thương nàng nhiều.

      Trong cơn mơ hồ, Lam Ngữ Tư ngẩn ngơ khẽ mở mắt.

      "Đừng nữa, làm phu nhân của ta ." Dịch Khinh Hàn nhìn đôi mắt nhập nhèm của Lam Ngữ Tư, nhàng .

      Lam Ngữ Tư nhìn bóng người mơ hồ trước mặt, cảm thụ được đôi môi kia rơi xuống ngực mình, còn tưởng nằm mộng, đầu óc lại hỗn loạn thiếp .

      Ngậm lấy hai quả đào, Dịch Khinh Hàn nửa chống dậy, hận thể nuốt nàng vào bụng.

      Tay trái cầm lấy lưng áo của nàng, tay kia rút tiết khố, vận sức chờ phát động. Bàn tay to chậm rãi vuốt ve đùi trong của nàng, như lướt qua tơ lụa. đào trong miệng dần cứng rắn, dường như mnag theo ma lực, hấp dẫn Dịch Khinh Hàn dính sát người.

      "Đừng nữa, ở bên ta đời." Dịch Khinh Hàn ngẩng đầu, : "Nàng phản đối, ta coi như nàng đáp ứng rồi."

      xong lại cúi người, hôn cơ thể xinh mềm mại lại mang chút hương rượu. Từ đầu đến cổ, theo ngực xuống bụng, định xuống tiếp, người dưới thân ưm tiếng, hình như cũng có chút phản ứng. Dịch Khinh Hàn rốt cục nhịn được, đặt nó ở cửa động, muốn thẳng tiến, chợt nghe được tiếng sáo quen thuộc, du dương triền miên.

      Dịch Khinh Hàn khựng lại, cảm thấy tận sâu trong trí óc mình dường như có con ngọc trai vừa mở miệng. Trong lòng chợt thấy bất an kỳ lạ, chuyện cũ lại lên.

      Ngày ấy, chính là bị khúc này hấp dẫn đến sau núi giả, thân ảnh tím tím nhạt kia, gầy gò quật cường. hỏi nàng vì sao ở đây thổi sáo, lại là điệu trầm thấp đau thương thế này. Phải biết rằng, ngày ấy là ngày con nuôi của Hạ Minh cưới vợ, cả nhà vui mừng, nô tỳ này khiến người ta vui nổi.

      Thân ảnh tím nhạt đau thương xoay lại, mảnh mai quật cường, giống như lúc bản thân rời nhà , khiến người ta chợt thấy thương hại.

      Người nhớ nhà luôn dễ sầu bi, mặc kệ xung quanh có ca múa tưng bừng thế nào nữa. Tử Yên vậy, Dịch Khinh Hàn cũng vậy.

      Sau đó, dù là cách nhau bởi tường viện Hạ phủ, chỉ cần có thể nghe nàng thổi khúc, lòng ấm áp. Bề ngoài càng lấp lánh rực rỡ, bên trong chừng là xấu xí chịu nổi, trái tim tràn đầy ấm trong thời gian dài, đột nhiên bị khoét rỗng. Lần này tiếng sáo lại vang lên, Dịch Khinh Hàn liền sinh lòng cảnh giác.

      'Thiếp vì quân tấu khúc sao du dương, quân vì thiếp thấp giọng xướng; thiếp vì quân trông pháo hoa tháng chín, quân vì thiếp say có ngại chi' lời ca uyển chuyển, cùng ngân nga.

      Người dưới thân liệu có phải Tử Yên thứ hai! Dịch Khinh Hàn dần thanh tỉnh, nhìn khuôn mặt nhắn say ngủ, vừa sợ vừa khao khát.

      muốn nàng ở bên mình cả đời, phải đều tra thân thế của nàng.

      Nghĩ đến đây, Dịch Khinh Hàn hạ quyết tâm, nhàng giúp nàng dịch góc chăn, thẳng ra cửa, hướng về phía tiếng sáo vang lên.



      [1] cửa sài khẽ mở: câu đố chữ, đầy đủ là cửa sài khẽ mở, hoa nhân (người và hoa ra).

      [2] điểm mão: thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.
      susu, Hương Thảo, Dion9 others thích bài này.

    5. Ledoan2099

      Ledoan2099 Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      37
      Truyện hay thanks bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :