1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 70: cực phẩm chỗ nào cũng có

      Edit: Khánh Linh


      Trong lúc ăn cơm, vợ chồng Phương Hữu Kiệt giữ vẻ trầm mặc hiếm thấy, Phương Húc mặc dù thoạt nhìn có chút bất mãn, nhưng vì đá chân Phương Hữu Kiệt mấy lần dưới bàn mà được đáp lại, nên cũng cố kìm nén bực bội gì nữa.

      Chỉ còn lại giọng Phương Khiết Hoa nhiệt thành tha thiết kêu Bình An dùng bữa, lại thỉnh thoảng quan tâm cuộc sống của Phương Hữu Lợi, “ Ba, cũng độc thân mười năm rồi, nghĩ đến chuyện tái giá sao?”

      Lời vừa ra làm áp lực của khí trong phòng như càng tăng thêm.

      Đáy mắt Phương Hữu Lợi có tia thâm trầm thoáng qua cực nhanh, thản nhiên cười , “Cái này vội.”

      “Ôi chao, vội, nhưng người bên cạnh vội muốn chết.” Phương Khiết Hoa kêu lên, hướng về Bình An , “Bình An, chẳng lẽ cháu muốn ba cháu tìm mẹ cho cháu à? Có mẹ… đứa trẻ tốt hơn, còn cũng có thể chăm sóc cho hai cha con nhà cháu trong cuộc sống hàng ngày.”

      Bình An cười , “Cháu có ba là đủ rồi.”

      Nghe được lời Bình An, lông mày cau chặt lại của Phương Hữu Lợi giãn hẳn ra, tâm tình buồn bực do bị người thân liên tục xét nét lập tức chuyển biến tốt.

      “Sao mà giống nhau được.” Phương Khiết Hoa lắc đầu, “Bình An, nếu cháu lo lắng phụ nữ thành phố đủ dịu dàng săn sóc, tìm người cho ba cháu, đảm bảo đối xử rất tốt với cháu.”

      Bình An cười nhạt , ‘người tìm cháu mới phải lo lắng đó’.

      Phương Hữu Lợi cười , “Được rồi, đừng lo chuyện nữa, ăn cơm nhanh . Bình An, hôm nay con cũng mệt rồi, ăn xong sớm chút rồi về nghỉ ngơi.” Ngụ ý ràng là muốn Phương Khiết Hoa đừng tiếp tục quấy rầy Bình An ăn cơm nữa.

      Phương Khiết Hoa ngượng ngùng nhìn Phương Hữu Lợi cái, gì nữa.

      Phương Húc nhìn bà cười lạnh tiếng, trong lòng nhịn được nghĩ: Chú Ba này quả nhiên ghê gớm, bất kể ra cầu gì cũng bị Chú dùng những câu vô thưởng vô phạt mà gạt bên, làm cho bọn họ nghẹn lời cách nào phun ra được, bữa cơm này cần ăn cũng no rồi.

      Im lặng cơm nước xong, Phương Hữu Lợi mới phá vỡ khí đầy áp lực này, dịu dàng hỏi Bình An, “Bình An, có mệt ? Có muốn về nghỉ trước ?”

      Bình An quả rất mệt, “Dạ, hơi mệt.”

      Vốn định kéo Bình An du ngoạn cảnh đêm địa phương, Phương Khiết Hoa hơi thất vọng, “Vậy về sớm chút nghỉ ngơi, sáng mai mang hai cha con thăm thú các nơi chút, mấy năm nay Thành phố J thay đổi cũng rất lớn.”

      “Được ạ.” Bình An gật đầu cười.

      Sau khi trở về, Bình An theo chân bọn họ ngồi ở phòng khách chuyện phiếm với nhau, mà trở về phòng gọi điện thoại cho Viên lão phu nhân. Năm nay Viên lão phu nhân muốn mình đón Tết, trong lòng Bình An vô cùng nhớ bà.

      Gọi vào số điện thoại nhà của Viên lão phu nhân, điện thoại được kết nối, Bình An vui sướng kêu tiếng, “Viên lão phu nhân ~”

      Đầu bên kia điện thoại kia im lặng lúc, lát sau mới truyền đến thanh trầm ấm dịu dàng, “Bình An đấy à?”

      Bình An hơi ngẩn ra, giơ điện thoại di động ra trước nhìn thấy ràng mình có bấm nhầm số, đúng là số điện thoại nhà của bà ngoại mà... ngần ngừ mở miệng, “Nghiêm Túc?”

      đây.” Nghiêm Túc cười khẽ tiếng, thanh có vẻ miễn cưỡng.

      “Sao lại ở nhà bà ngoại tôi vậy?” Bình An kinh ngạc hỏi.

      “Tới đón Viên lão phu nhân.” Nghiêm Túc , “Em ở Thành phố J rồi hả?”

      Bình An lặng yên trong chốc lát, “Ừ, có thể chuyển cho bà ngoại tôi nghe điện thoại được .”

      “Em chờ chút, Viên lão phu nhân đánh mạt chược với bà nội .” Nghiêm Túc cười .

      Bình An đầu đầy vạch đen, xem ra cuộc sống của Viên lão phu nhân dễ chịu nha.

      lát sau, thanh nhàng của Viên lão phu nhân mới truyền tới từ đầu kia của điện thoại, “Bình An, gặp bác trai và của con rồi chứ?”

      “Viên lão phu nhân.” Bình An nghe được thanh của bà ngoại, vui vẻ hô tiếng, “Dạ gặp rồi, mới vừa ra ngoài ăn cơm cùng bọn họ. Bà ngoại, Nghiêm Túc muốn đón bà đâu à?”

      “A, năm nay tính đón giao thừa cùng chị Loan và số đồng nghiệp già khác, Nghiêm Túc tìm dùm nhóm của bà biệt thự nông thôn ở vùng ngoại ô rồi, thích hợp cho mấy bô lão chúng tôi gặp nhau cùng đón năm mới.” Viên lão phu nhân cao hứng .

      Nghe được tin Viên lão phu nhân phải đón năm mới mình, Bình An yên tâm, “Bà ngoại, vậy bà chơi cho vui vẻ nhé.”

      Viên lão phu nhân cười , “Được rồi, đừng lo lắng cho bà, năm nay ngoan ngoãn cùng với ba con . Bà đánh mạt chược đây, có muốn hai ba câu với Nghiêm Túc hay ?”

      cần, bà ngoại, bà chơi mạt chược .” Bình An cười , ngắt điện thoại.

      Rửa mặt gội đầu xong, đợi tóc khô liền leo lên giường ngủ, bởi vì quá mệt mỏi nên vừa đặt đầu xuống ngủ ngay.

      Lúc này, Phương Hữu Lợi vẫn cùng Phương Hữu Kiệt ngồi ở phòng khách ôn chuyện, ba huynh muội bọn họ lâu gặp nhau cùng chỗ, mặc dù Phương Hữu Kiệt là Tổng Giám Đốc của Thành phố J, nhưng kỳ rất nhiều nghiệp vụ đều là do Phó Tổng Giám Đốc đàm phán. Phương Hữu Kiệt những năm qua cũng có lên Tổng Công Ty họp, nhưng Phương Hữu Lợi cũng có nhiều thời gian để chiêu đãi ông.

      Về phần Phương Khiết Hoa, cơ hội gặp mặt với Phương Hữu Lợi càng ít hơn.

      Đối với Hai và em mình, Phương Hữu Lợi phải là có tình cảm, chỉ là cứ mỗi lần gặp mặt nỗi thất vọng về bọn họ lại càng sâu. Ban đầu khi ông chưa phát tài, chỉ mới vừa tốt nghiệp bao lâu, bởi vì cam lòng cả đời làm công cho người khác nên cần khoản tiền lập nghiệp làm ăn. Vợ ông lúc ấy còn là bạn , vì ủng hộ ông nên kết hôn với ông mà quan tâm chuyện ông là người tay trắng, sau đó cầm đồ cưới của bà cho ông lập nghiệp.

      Cha mẹ ông vì ủng hộ ông, cũng cho ông khoản tiền.

      Cũng bởi vì số tiền kia, Phương Hữu Kiệt cùng Phương Khiết Hoa làm loạn trận, nào là cha mẹ thiên vị ông, nào là đem tất cả gia sản để lại cho con thứ, cho rằng vậy là công bằng, ầm ỹ đòi ra ở riêng.

      Khi đó, cha mẹ xây cho Hai cái nhà hai tầng, tiền cho Phương Hữu Lợi là tiền mà họ để dành lo chuyện hậu , nhưng Phương Hữu Kiệt cố tình chịu phục muốn ra ở riêng. Vì muốn để cho cha mẹ khó xử, Phương Hữu Lợi đem tiền trả lại cho cha mẹ, cũng đáp ứng ra riêng.

      Cha vợ Phương Hữu Lợi biết chuyện này, lấy tiền tiết kiệm của chính ông đưa cho Phương Hữu Lợi khởi nghiệp làm ăn.

      Về sau, khi Phương Hữu Lợi thành công, liền thay cha mẹ xây biệt thự tại gia tộc. Phương Hữu Kiệt lại vừa lúc thất nghiệp, liền cha mẹ cầu xin Phương Hữu Lợi để ông tìm công việc cho Hai mình. ra công ty có chức vụ nào thích hợp với Phương Hữu Kiệt, thể làm gì khác hơn là cho ông khoản tiền để làm ăn ở Thành phố J. Nhưng tới hai năm, số tiền này bị ông ấy phá hết sạch.

      Việc kinh doanh của Phương Hữu Lợi càng làm càng lớn, chỉ trong vòng mười năm đưa Tập đoàn Phương thị ra thị trường. Sáu năm trước, lúc mở chi nhánh công ty ở Thành phố J, Phương Hữu Kiệt lại lợi dụng cha mẹ tới cầu cạnh ông, buộc Phương Hữu Lợi nhất định phải sắp xếp chức vụ cho ông ta.

      Ông đành phải để cho người được chọn làm Tổng Giám Đốc lúc đó chịu thiệt thòi trở thành Phó Tổng Giám Đốc, đem chức Tổng Giám Đốc cho Phương Hữu Kiệt. Nhưng mà công ty dưới trong lòng ai cũng biết, người đưa ra quyết định là Phó Tổng Giám Đốc do Tổng Công Ty phái xuống.

      Nhưng nghe mấy tháng gần đây bắt đầu có tượng bất an, các loại quyết sách của Phó Tổng Giám Đốc cũng bị người chống đối theo, khiến cho thành tích năm nay của chi nhánh ở Thành phố J giảm xuống nhiều điểm.

      Ông còn chưa có tìm Hai để về vấn đề này. Trước khi nghỉ, ông chuyện cùng Phó Tổng Giám Đốc, cũng coi như trấn an ông ấy, định rằng sau Tết chuyện chút với Phương Hữu Kiệt, ngờ rằng ông ta lại chủ động đề cập tới vào lúc này.

      “Hữu Lợi, thấy chú xử lý kinh doanh lợi hại, nhưng mà mắt nhìn người của chú cần nâng tầm đó. Chú tìm cái cậu Trần Phó Tổng chẳng ra hồn gì cả, nghĩ bằng tuyển người khác thay thôi.” Giọng Phương Hữu Kiệt sâu xa, giống như là giảng dạy Phương Hữu Lợi vậy.

      Phương Hữu Lợi hơi hơi nhíu lông mày, “Trần Phó Tổng cũng có làm chuyện gì sai cả.”

      “Nếu cậu ta làm theo lời , năm nay thành tích của chi nhánh công ty khẳng định phải tốt hơn.” Phương Hữu Kiệt , những năm này ông dần dần cảm giác dường như mình có thực quyền ở công ty, nhất định tất cả đều do tên Trần Phó Tổng kia làm trò quỷ.

      Hai, Trần Phó Tổng kiên trì dùng sắt thép và xi măng thứ cấp, đó là tôn trọng và cam đoan đối với người tiêu thụ, cho dù chi nhánh công ty kiếm ít chút cũng sao, quan trọng nhất là để danh tiếng Tập đoàn Phương thị bị phá hủy, càng thể để cho người tiêu thụ mua căn hộ của chúng ta rồi sau đó vừa ở vừa lo lắng.” Phương Hữu Lợi thử đạo lý cùng ông .

      “Chỉ rẻ hơn chút thôi, chứ có là thứ phẩm đâu, nếu nghe lời , chi nhánh công ty năm nay thua thiệt.” Phương Hữu Kiệt cảm thấy vui khi chú em mình đứng về phía mình.

      Trong đầu Phương Hữu Lợi lại lo lắng về vấn đề hoàn toàn khác, đối với ông mà cũng như nước đổ đầu vịt kia cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng càng ngày càng cảm thấy nên kêu Phương Hữu Kiệt xin nghỉ hưu sớm là ý tưởng tồi.

      Hai, bây giờ nên bàn chuyện công tác, chờ qua Tết Lịch, lúc và Trần Phó Tổng đến Tổng Công Ty họp, chúng ta thảo luận lại sau.” Phương Hữu Lợi nhức đầu xoa xoa giữa mày, giờ mà thêm gì nữa chỉ làm cho Tết này càng thêm chán ốm mà thôi.

      “Vậy chú nghỉ trước .” Phương Hữu Kiệt nhìn ông, ông ta còn muốn thao thao bất tuyệt tiếp, nhưng nhìn cũng thấy dáng vẻ Phương Hữu Lợi dường như rất mệt mỏi, đành phải nuốt những lời muốn trở vào, định ngày mai mới kỹ càng với chú em sau.

      Chú em này có đôi khi rất võ đoán, hơn nữa lòng dạ có lúc quá mềm yếu, ông là Hai nếu giúp chú ấy quản lý công ty coi sao được.

      Ừ, bất kể thế nào, ngày mai nhất định phải cùng Hữu Lợi chuyện kỹ càng mới được.

      Hôm sau, lúc Bình An vẫn còn mơ mơ màng màng giường, nghe được trong phòng dường như có tiếng động gì đó bèn mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra, liền thấy khối màu đen đảo qua đảo lại ở trước mặt. sợ hết hồn, cơn buồn ngủ biến mất sạch.

      “Ai đó?” Bình An ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bóng đen đưa lưng về phía , kêu lên.

      “Em họ, em tỉnh rồi hả?” Lâm Miên Băng mặc áo đen quần đen giày đen quay đầu, mặt thay đổi nhìn Bình An gật đầu cái.

      “Sao chị vào mà gõ cửa?” Bình An khoác áo khoác vào, tức giận hỏi.

      Lâm Miên Băng bĩu môi, “Chị có gõ cửa, tại em chưa tỉnh ngủ đấy thôi.”

      Nếu mình còn chưa tỉnh ngủ, sao ta còn có thể nghênh ngang vào.

      “Chị làm cái gì?” Nhìn thấy hành lý ràng bị lục lọi lung tung, Bình An nhíu chặt đôi mày thanh tú, quả nhiên, những chuyện mà biết trước đây vẫn xảy ra.

      “Cái khăn lụa này của em rất đẹp nha, có thể tặng chị hay , phối hợp tốt với bộ quần áo này của chị.” Lâm Miên Băng cầm cái khăn lụa đen trắng xen kẽ hiệu Dior bị ta moi ra, quàng lên cổ mình, cười với Bình An.

      Đây là quà tặng mà ba cho khi thi đậu đại học, có ý nghĩa rất lớn, Bình An đưa tay cầm trở lại, “Khăn lụa này thể tặng cho chị, nếu chị muốn, tôi mua cho chị cái khác.”

      “Có gì to tát đâu chứ, dù sao em có nhiều cái rồi, tặng chị cái chết à, đồ mọn.” Lâm Miên Băng tức giận .

      “Chị họ, cho dù tôi có rất nhiều khăn lụa, cũng nhất định phải tặng cho chị, chị chưa hỏi mà tự lấy, mới là có lễ phép.” Bình An cảm thấy bất lực đối với cái lý luận này của ta.
      Last edited by a moderator: 1/9/14
      cucai_yunnie, Nga Nhi, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 71: cách xa cực phẩm, trân ái sinh mạng

      Edit: Khánh Linh

      Bà chị họ Lâm Miên Băng là như vậy, luôn lấy mình làm trung tâm, cho rằng vật gì đó của người khác đương nhiên có thể biến thành của mình, Bình An muốn hạ tư cách của mình xuống mà gây gổ với hạng người như vậy, cúi đầu sửa sang lại va li hành lý bị ta lật ngược ngổn ngang.

      Lâm Miên Băng thấy thái độ của Bình An như vậy, cảm giác rằng mình bị coi thường, vì vậy cặp mắt trang điểm đậm lè nhìn như gấu mèo trợn lớn, ngón tay có móng sơn đen chỉ về phía Bình An, “Lời này của mày là ý gì? Ý mày tao là trộm hả?”

      Bình An cũng thèm nhìn ta cái, “Tôi như vậy.”

      “Nhưng mày nghĩ như vậy.” Lâm Miên Băng kêu lên, “Tao chưa hỏi mà tự lấy hồi nào, ràng tao mới vừa hỏi mày có thể tặng tao cái khăn lụa kia hay , tự mày keo kiệt mà còn tao hỏi mà lấy.”

      “Tôi cho phép chị lục hành lý của tôi rồi à? Tôi cho phép chị vào phòng à?” Bình An lạnh lùng hỏi, cầm chiếc khăn lụa bị Lâm Miên Băng lấy ra thả trở lại trong vali.

      “Nơi này cũng phải là nhà mày.” Lâm Miên Băng hầm hừ.

      “Chẳng lẽ là nhà chị?” Bình An khinh miệt nhìn cái.

      “Mày đừng tưởng là mày ngon, chẳng qua chỉ cậy vào mấy đồng tiền dơ bẩn của nhà mày chứ hay gì? Mấy thứ này giống đồ rẻ tiền năm ba đồng, tao còn lạ gì.” Phương Khiết Hoa là người phụ trách Bộ phận Nhân Chi nhánh Công ty, hoàn cảnh gia đình so với mức sống ở Thành phố J mà cũng coi như là giàu có, cho nên Lâm Miên Băng tự nâng mình lên thành thiên kim tiểu thư. Mấy ngày trước lại phải nghe Phương Khiết Hoa cả ngày nhắc tới Bình An trước mặt , là Bình An mới là công chúa của Phương gia, muốn phải hầu hạ chu đáo vị tiểu công chúa này, nếu dỗ được cho con này cao hứng, chừng cả nhà bọn họ có thể đến Thành phố G mà ở trong biệt thự sân vườn đấy.

      còn tưởng rằng Bình An công chúa cao quý hào phóng gì gì cơ đấy, xì, còn bằng góc của đây.

      Dựa vào cái gì mà Phương Bình An lại là công chúa được mọi người trong nhà hứng như hứng hoa, còn Lâm Miên Băng chỉ có thể là nha hoàn phải nịnh bợ ở bên cạnh ta? đếch thèm cái “chức” nha hoàn này nhá.

      Bình An nghe xong lời căm giận bất bình của ta, đột nhiên cũng nổi giận mà chỉ cảm thấy buồn cười, “Chị thấy hiếm lạ? Chị thấy hiếm lại còn tới kiếm tôi làm gì?”

      “Mày đừng có quá đáng, nếu mẹ tao bảo tao tới tìm mày, tao cũng lười tới đấy.” Lâm Miên Băng ghét dáng vẻ khinh thường này của Bình An.

      “Lâm Miên Băng, rốt cuộc ai quá đáng?” Kiên nhẫn của Bình An bị cá tính của ta mài mòn.

      “Hừ, mày mà phải là con Bác Ba, tao đánh mày nãy giờ rồi.” Lâm Miên Băng trợn mắt nhìn Bình An, vẻ mặt rất phách lối, bộ dáng như ta đây đường đường chính chính sửa trị em nhà mình.

      Bình An đưa ánh mắt trong trẻo lành lạnh nhìn ta, thanh lạnh lùng tả nổi, “Đúng vậy, đáng tiếc, tôi là con ba tôi, mà chị phải. Cho nên, xin đừng giở thói kiêu ngạo trước mặt tôi, mặc dù chị là chị họ tôi, nhưng chị nhớ cho kỹ, chị họ Lâm.”

      Ngụ ý, thân phận hai người bọn họ ở hai cấp bậc khác nhau.

      Bình An ra cũng muốn khoe khoang trước mặt bà chị họ này làm gì, chẳng qua có số người cứ thích coi người khác như kẻ dễ bắt nạt, vả lại cũng có ý định “chị em tình thâm” gì với Lâm Miên Băng, nếu ta tôn trọng , sao còn phải khách sáo làm gì cho mắc công chướng mắt?

      “Mày...” Lâm Miên Băng mặt biến sắc, đột nhiên vung tay lên muốn đánh Bình An.

      Ngoài cửa truyền đến giọng của Phương Khiết Hoa, “Băng Băng, sao còn cùng Bình An xuống lầu, tất cả mọi người chờ đấy.”

      Lâm Miên Băng hung hăng trợn mắt nhìn Bình An cái, sau đó mím môi ra ngoài, mang theo tiếng khóc nức nở uất ức mà , “Mẹ, con gõ cửa kêu em họ rời giường, ấy muốn dậy thôi, còn giận con đánh thức ấy, con cũng phải là họ Phương, dựa vào cái gì mà làm phiền ấy.”

      Phương Khiết Hoa nghi ngờ nhìn đôi mắt hơi đo đỏ của con , cũng tin tưởng lời của con lắm, con bà tính tình thế nào bà ràng nhất, Bình An nhìn nhã nhặn lịch , sao có thể khơi mào tranh chấp cùng con mình được?

      “Sao vậy? Cãi nhau với Bình An à?” Phương Húc cũng vừa bước từ trong phòng ra ngoài, nghe được lời của Lâm Miên Băng, như cười như hỏi.

      Nghe lời đổi trắng thay đen này của Lâm Miên Băng, Bình An nhịn lại ý muốn trợn trắng mắt, vào toilet đánh răng rửa mặt.

      Phương Khiết Hoa an ủi con , kêu xuống chờ dưới lầu trước, còn bà vào phòng Bình An, “Bình An à, cháu tỉnh rồi chứ?”

      Bình An rửa mặt, nghe được thanh thò đầu ra, “.”

      “Chị họ cháu đánh thức cháu, đừng trách chị họ, tính tình nó còn con nít lắm.” Phương Khiết Hoa cười .

      Cái này gọi là tính con nít, mà căn bản là nhân phẩm có giới hạn.

      Dù sao nữa Phương Khiết Hoa cũng là mình, Bình An muốn so đo, cười cười với bà là sao đâu.

      “Bình An, lát nữa dẫn cháu ra ngoài dạo vòng nhé? Ngày mai về quê, nơi đó chả có gì cả, chúng ta mua chút đồ ăn đề phòng đến lúc đó muốn mua gì cũng mua được.” Phương Khiết Hoa cười .

      “Được ạ.” Bình An gật đầu cái, tại chỉ mong mình nhanh chóng ra, còn phải thay đổi y phục.

      Phương Khiết Hoa vốn còn muốn hỏi chút xem có phải Bình An ở chung hợp với con mình hay , nhưng suy nghĩ lại vẫn có hỏi ra lời, “Vậy xuống trước chờ cháu nhé, cháu thay quần áo nhanh nhanh rồi xuống ăn điểm tâm.”

      Lúc Bình An xuống lầu, những người khác đều ăn điểm tâm.

      “Chào buổi sáng Bác trai, Bác dâu...” lễ phép chào hỏi cùng mỗi người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phương Hữu Lợi, “Ba, chào buổi sáng.”

      Phương Hữu Lợi cười hỏi , “Tối qua ngủ có ngon ?” Con vẫn có tật xấu lạ giường, ông lo lắng ngủ ngon.

      “Dạ, hôm qua mệt chết , nên nằm xuống là ngủ mất luôn.” Bình An cười .

      “Bình An, mới vừa rồi có phải cháu Miên Băng giống như kẻ trộm hỏi qua mà vào phòng của cháu , còn mắng nó đánh thức cháu, có việc này sao?” Phương Hữu Kiệt ăn xong bữa sáng, lên mặt nghiêm khắc nhìn Bình An.

      “Cháu chị ấy là trộm.” Bình An nhíu mày, nhàng .

      “Em chị chưa được đồng ý của em mà vào, còn chị trộm đồ của em.” Lâm Miên Băng lớn tiếng , dáng vẻ vô cùng uất ức.

      “Chị quả chưa có đồng ý của tôi mà vào, hơn nữa cũng chưa hỏi tôi mà lục hành lý của tôi.” Bình An lạnh lùng .

      “Chị em họ với nhau, có số việc cũng nên so đo.” Phương Hữu Kiệt vui .

      Bình An mặt chút thay đổi nhìn ông, “Bác trai, em ruột nhà còn phải ràng sổ sách với nhau, chứ đừng là cháu và chị ấy cũng thân thuộc đến thế, tại sao có thể hỏi qua cháu tiếng mà lục lọi hành lý của cháu, hành vi vô lễ như vậy chẳng lẽ là đúng sao?”

      “Bình An, thể như vậy, người nhà nên phân biệt lẫn nhau, nếu ba và Chú Ba cũng so đo mọi chuyện cái nhà này còn ra cái gì.” Phương Húc lên giọng huynh trưởng dạy dỗ Bình An.

      “Đúng vậy đúng vậy, cháu cũng hơi hẹp hòi, sao có thể gọi chị họ mình là trộm vậy.” Quách Cầm cũng gia nhập hàng ngũ khiển trách.

      Lâm Miên Băng thấy tất cả mọi người đều đứng về phía nên dương dương tự đắc nhìn Bình An cái.

      Cá mè lứa, chẳng phải là ám chỉ ba cũng nên phân chia quá ràng với bọn họ sao? Chẳng lẽ còn trông mong vào chuyện tương lai Phương thị cho bọn họ sao? Những người này hình như quên mất là ba và bác trai ra riêng từ lâu.

      “Bình An, xin lỗi chị họ cháu , coi như qua chuyện này.” Vẻ mặt nghiêm khắc của Phương Hữu Kiệt ôn hòa xuống chút, ra vẻ khoan dung rộng lượng với Bình An.

      Phương Khiết Hoa nghe họ xong bất chợt cũng cảm thấy con mình bị uất ức, nhưng ngoài miệng vẫn , “Xin cái gì lỗi cái gì, hai đứa chỉ đấu khẩu chút thôi mà, quan trọng.”

      Lâm Miên Băng nghe chính mẹ mình mà lại như vậy, bĩu môi dài, khuôn mặt vui.

      Bình An đột nhiên mất hết khẩu vị, thả chiếc đũa trong tay xuống, mắt sắc bén nhìn thẳng bọn họ, “Bác trai, rất xin lỗi, giáo dục và tri thức mà cháu được dạy bảo cũng chấp nhận loại hành vi này của chị họ, nên cháu xin lỗi.”

      “Kìa, chú Ba, con của chú bướng bỉnh, ngay cả lời của trưởng bối mà cũng nghe.” Quách Cầm the thé kêu lên.

      Phương Hữu Kiệt trừng mắt nhìn Bình An cái, rồi quay về phía Phương Hữu Lợi, “Chú quá cưng chiều đứa con này, nhìn chả ra con nhà gia giáo gì hết.”

      Bình An trong lòng ngưng trọng, cái mà muốn nhất chính là vì mà ba mất thể diện.

      Tay Phương Hữu Lợi dưới bàn vỗ vỗ mu bàn tay nắm chặt thành nắm đấm của Bình An, mỉm cười nhìn Bình An, “Bình An, con kể chút xem chuyện vừa rồi rốt cuộc là như thế nào?”

      Hoàn toàn tin tưởng lời phiến diện của Lâm Miên Băng, Phương Hữu Lợi muốn nghe câu chuyện từ Bình An.

      Bình An cảm động nhìn Phương Hữu Lợi, đơn giản thuật lại chuyện Lâm Miên Băng muốn khăn lụa của , mà cự tuyệt thế nào.

      Thần sắc Phương Hữu Kiệt trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén quét cái mặt Lâm Miên Băng, sau đó , “Tuy rằng Miên Băng có lỗi trước, nhưng cháu cũng đúng, chỉ là mảnh khăn lụa thôi mà cũng gây gổ với chị họ được sao?”

      Cái chính là vẫn nhất định muốn Bình An phải thừa nhận sai lầm, Phương Hữu Kiệt cảm giác rằng nếu như ngay cả cháu mà mình cũng trị được, ông làm sao có thể là người đứng đầu gia đình này được.

      “Bác trai, bất kể là thứ gì, chỉ cần chủ nhân của nó có đáp ứng, bất luận kẻ nào cũng có quyền được lấy.” Bình An thản nhiên .

      “Ôi chao, cháu là thiên kim đại tiểu thư, còn đến từ thành phố lớn, so đo cái khăn lụa với quê làm gì, chẳng có phong độ gì hết. Lát nữa bác dâu mua mười cái tá cho tụi bây.” Quách Cầm chen miệng .

      Nghe Quách Cầm mình là quê, Lâm Miên Băng giận đến nỗi mặt mày vặn vẹo, bà cho bà là ai chứ, cũng là đồ nhà quê mà còn người khác là quê, biết xấu hổ.

      Phương Hữu Kiệt đá vấn đề sang Phương Hữu Lợi, “Con của chú, tự chú dạy dỗ .”

      “Tôi cho là con tôi làm gì sai cả.” Phương Hữu Lợi giọng nhàn nhạt.

      “Hữu Lợi, biết chú rất chiều chuộng con , nhưng nên dung túng nó như vậy.” Phương Hữu Kiệt tương đối hài lòng thái độ của Phương Hữu Lợi, đây ràng là chất vấn phán đoán của ông, phủ quyết quyền uy của ông trong cái nhà này.

      “Nếu như Bình An có làm chuyện gì sai, tôi đương nhiên giáo dục con bé, nhưng chuyện hôm nay, tôi cho là con bé làm sai.” Nụ cười hòa ái mặt Phương Hữu Lợi trầm xuống, ông có thể dễ dàng tha thứ Hai ruột của mình mà tính kế với mình, nhưng tuyệt đối cho phép bọn họ tổn thương Bình An của ông.

      Mặt Phương Khiết Hoa lập tức đỏ lên, ý đây là con bà làm sai sao?

      Phương Hữu Kiệt muốn trách cứ Phương Hữu Lợi mấy câu, nhưng nghĩ tới chuyện điều động của con trai mình chưa được chắc chắn, còn phải trông cậy vào Phương Hữu Lợi, thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, mặt biến sắc cũng ráng nở nụ cười, “Được rồi được rồi, chuyện mấy đứa cứ để tự chúng nó giải quyết, người lớn chúng ta cũng cần quan tâm.”

      Lâm Miên Băng ưng nên kéo kéo cánh tay Phương Khiết Hoa, Phương Khiết Hoa nhìn lắc đầu cái, đành phải tức giận thở phì phì đứng dậy, “Con ăn no rồi.”

      Bình An cúi đầu húp cháo, trong lòng lặng yên suy nghĩ: tránh xa cực phẩm, thương trân trọng sinh mạng mình.

      Đôi mắt sắc của Phương Hữu Lợi thâm trầm nhìn mọi người cái, rồi lại đem ánh mắt nhìn Bình An, trong lòng rốt cuộc đưa ra quyết định.



      Tác giả: Kiếp trước mặc dù Bình An hai mươi sáu tuổi, nhưng cho đến năm 25 tuổi cuộc sống của vẫn đơn thuần như tờ giấy trắng, bởi vì bị giam năm, cho nên khi trọng sinh cũng cần thời gian và cơ hội để lớn lên, cuối cùng mới lột xác thành con bướm đẹp được. Mọi người đừng gấp ~~~ rất nhanh thôi.
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 72: bằng tự mình bảo vệ mình

      Edit: Khánh Linh


      Suốt ngày hôm đó, Phương Hữu Kiệt đưa Phương Hữu Lợi khắp nơi trong Thành phố J nhìn ngó chút, thỉnh thoảng lại buông lời so sánh Thành phố J với Thành phố G, ngừng oán trách nào là Thành phố J phát triển tốt, nào là lớp trẻ ở đây được rèn luyện tốt, chi bằng ra thành phố lớn như Thành phố G, vân vân và vê vê; ra là muốn bóng gió để cho con trai mình có thể đến Thành phố G, tốt nhất là vào được Tổng Công Ty đảm nhiệm chức vụ quan trọng gì đó.

      Phương Hữu Lợi cũng để tâm mà nghe Phương Hữu Kiệt than thở oán trách, tâm tư của ông còn bận đánh giá tiềm lực phát triển sắp tới của Thành phố J, ra cái thành phố cấp hai này cũng phát triển tồi như Phương Hữu Kiệt , nếu như làm đúng phương pháp, Thành phố J có tiềm năng vô cùng.

      Được rồi, đến lúc đó bàn bạc thêm với Hội Đồng Quản Trị, kế hoạch phát triển sang năm có thể là mở rộng Bộ phận Bất động sản ở Thành phố J.

      Còn Bình An bị Phương Khiết Hoa và Quách Cầm lôi kéo dạo khắp các khu trung tâm thương mại, đến các cửa hàng hàng hiệu. Quách Cầm còn hào phóng bảo Bình An muốn mua cái gì chọn cái nấy, cần khách sáo, cái vẻ mặt nhà giàu mới nổi kia làm Bình An chỉ phải cười khổ mà rằng mình cái gì cũng thiếu. Các bà tưởng là kẻ có thể dùng hàng hiệu hay vật chất là có thể mua được lòng hay sao ấy nhỉ... Chẳng lẽ vẻ bề ngoài của trông nông cạn hời hợt đến thế sao?

      Ngoại trừ vẻ nhiệt tình thái quá của Phương Khiết Hoa và Quách Cầm làm cảm thấy có chút ăn tiêu ra, hai vị cùng trưởng thành và coi như cũng có chút vai vế quý bà ở Thành phố J này suốt đường toàn mở miệng đả kích lẫn nhau, các loại chanh chua móc kháy đều đem ra hết, hoàn toàn thèm chú ý là họ ở đâu, làm Bình An muốn tránh xa họ ra, giả bộ quen biết.

      Còn thốt ra đủ các loại lời khách khách sáo sáo nữa chứ, Bình An cảm thấy lần nghỉ Tết này quả mệt mỏi ghê gớm.

      Quách Cầm ngừng quan tâm tình hình của ở trường học, biết người nào, có bạn trai hay ..., còn gì mà bạn trai tương lai phải tìm người môn đăng hộ đối, nếu chiếm tiện nghi của Phương gia, thể để Tập đoàn Phương thị cho người ngoài hưởng lợi được, bla bla bla...

      Phương Khiết Hoa lại luôn miệng hỏi thăm xem bên cạnh ba có phụ nữ kha khá tốt tính nào , hoặc là ông thích dạng phụ nữ nào, hỏi có hy vọng có người thay mẹ chăm sóc ba hay , làm tính nhẫn nại của Bình An mài dần mài dần đến sắp chịu nổi.

      “Bác dâu, mẹ, các ngài cứ phải suốt ngày lấy lòng nó như vậy sao?” Lâm Miên Băng tức tối.

      đối xử tốt với Bình An, chẳng lẽ phải đối xử tốt với à, sao tự nhìn xem mình có thân phận gì mà còn đòi, có thể so với Bình An sao?” Quách Cầm châm chọc chẳng nể mặt Lâm Miên Băng.

      “Quách Cầm, thân phận của Băng Băng chúng tôi có liên quan gì tới chị?” Phương Khiết Hoa lập tức ra mặt che chở con .

      Hai người trả treo qua lại rùm beng ngay trong trung tâm thương mại, Bình An lắc đầu cái thẳng ra ngoài, phải là người “ngại kẻ bần cùng, người giàu sang”, nhưng quả những “người thân” kia khiến cho nảy sinh cảm giác muốn cả đời qua lại với nhau.

      Phương Khiết Hoa và Quách Cầm thấy Bình An ra ngoài mình, đầu tiên là trừng mắt nhìn đối phương, rồi sau đó vội vàng đuổi theo.

      “Bình An, cháu đừng có chạy lung tung, lát lạc nhau làm sao đây?” Quách Cầm kéo tay Bình An, cười .

      “Bá mẫu, , cháu hơi mệt, hay là chúng ta trở về .” Bình An thầm rút bàn tay từ trong tay Quách Cầm ra, giọng .

      Quách Cầm cười khan mấy tiếng, “Được được, vậy về.”

      Mục đích của Phương Khiết Hoa chưa đạt được, sao có thể bằng lòng về ngay lúc này được, “Bình An, hay là chúng ta tìm quán cà phê ngồi xuống nghỉ ngơi lúc , người bạn muốn giới thiệu cho cháu biết.”

      Muốn giới thiệu cho , hay là ngầm muốn giới thiệu cho ba đây? Bình An liếc mắt là thấy ngay tâm tư của mình, “Chi bằng về nhà rồi uống cà phê.”

      Quách Cầm mừng rỡ khi thấy Bình An phản đối Phương Khiết Hoa, lập tức tán thành ý kiến của .

      Về đến nhà vừa lúc tới giờ cơm trưa, mấy người Phương Hữu Kiệt ngồi sẵn ở quán rượu bên ngoài, kêu Quách Cầm mang theo Bình An cùng ra nơi đó.

      Bình An phải chịu đựng ngày này còn mệt mỏi hơn so với hôm qua nhiều.

      Buổi tối trốn trong phòng mình lên mạng, bốn nàng chung ký túc xá có mở nhóm gọi là “diễn đàn bốn con sâu gạo”, tại chỉ có Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu online.

      Bình An liền đem tình hình hai ngày gặp gỡ người thân kể tuốt tuồn tuột cho bạn nối khố, cuối cùng còn gõ kèm thêm icon đao kiếm chém chém to tổ chảng.

      Tống Tiếu Tiếu nhét icon vuốt đuôi hổ, sau đó chua thêm câu: bé ngoan, dùng thuần khiết của nhóc mà cảm hóa con Hắc Sơn quái thú kia nha.

      Kỷ Túy Ý ràng dứt khoát: GIẾT. Cậu quả quyết giết chết tươi hai con quái vật đó ngay.

      Ba người tán nhảm hồi cũng thấy vui, Kỷ Túy Ý còn mình làm quen mạng được sư huynh cùng trường, hẹn học kỳ sau tựu trường gặp mặt, đến lúc đó muốn Bình An và Tiếu Tiếu cùng với .

      Bình An giễu cợt bây giờ mà cậu còn kết giao qua mạng, quá Outdate rồi.

      Kỷ Túy Ý cho icon “ phát đá bay”.

      chat vui vẻ có tiếng gõ cửa, Bình An thả laptop xuống, ra mở cửa, “Ba?”

      Phương Hữu Lợi vào, thấy laptop giường, “ lên mạng à?”

      “Dạ chat chuyện phiếm với bạn ạ.” Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi ngồi xuống, “Ba tìm con có chuyện gì vậy?”

      “Ở chỗ này có lẽ quen phải ?” Phương Hữu Lợi vỗ nhè lên mu bàn tay của Bình An, dịu dàng hỏi, đáy mắt mơ hồ có tia đau lòng.

      “Cũng được mà ba, cũng có gì mà quen.” Bình An cười , tựa đầu lên bả vai dày rộng của Phương Hữu Lợi.

      Phương Hữu Lợi than tiếng, “Hôm nay chơi với bác dâu và vui chứ?”

      “Dạ, vui.” Bình An cười ngọt ngào gật đầu.

      “Con ngốc này, bộ ba nhìn ra được à, bác trai và con là hạng người gì ba phải hơn con chứ. Nếu như phải là cần thiết, ba cũng để cho con phải chịu thiệt thòi như vậy đâu.” Năm nay là phải trở về giỗ tổ, chứ nếu ông cũng mang Bình An cùng về.

      Chính vì quá ràng em mình là hạng người gì, nên những năm qua ông mới đặt toàn bộ trọng tâm tại Thành phố G, mấy năm rồi cũng về Thành phố J được mấy lần.

      “Con ấm ức gì đâu, ba, người vô dụng mới có thể để cho mình chịu uất ức, nhân vật lớn đều hiểu phải nhẫn, tại con chính là nhẫn đấy ạ.” Bình An cười hì hì , làm sao có thể cúi đầu chịu báng mà ăn miếng trả miếng cho được, chẳng qua là bây giờ vẫn chưa thể làm gì, trước tiên phải củng cố bản thân cho tốt cái rồi sau cũng chẳng muộn.

      Phương Hữu Lợi nở nụ cười, “ như vậy hóa ra con là nhân vật lớn đó à?”

      Bình An cau cái mũi xinh xắn, nghịch ngợm làm nũng, “Ba là nhân vật lớn nha, cho nên con ba cũng phải phấn đấu là nhân vật lớn mới được.”

      “Ngày mai về quê, ngày mốt giỗ tổ, ở lại quê hai ngày, sau đó chúng ta trở về Thành phố G.” Phương Hữu Lợi bị dáng vẻ đáng của con chọc cho cười ngừng, tâm tình trong nháy mắt cũng khá lên nhiều.

      “Đều nghe lời ba.” ước gì mình rời nơi này sơm sớm chút đó chứ.

      “Bình An, con ra giao thiệp ngoài xã hội phải gặp đủ loại người, phải người nào cũng có thể hòa hợp với mình, nhưng cũng thể bởi vì hợp với người ta mà đối đãi xã giao với đối phương. Ở thương trường, còn có rất nhiều người mà con nhìn vừa mắt hoặc họ nhìn con vừa mắt, con phải nhớ kỹ điều này, con giao dịch kinh doanh cùng họ, phải chỉ có nhẫn là đủ.” Dừng chút, Phương Hữu Lợi lại , “Ba phải muốn thái độ của con với chị họ sáng nay như vậy là sai, mà là ba cảm thấy còn có phương pháp giải quyết tốt hơn.”

      “Ba, con hiểu rồi, về sau con chú ý.” Bình An lắng nghe, thành khẩn gật gật đầu.

      “Từ lúc con được sinh ra, ba lúc nào cũng nghĩ xem rốt cuộc ba phải bảo vệ con như thế nào, làm thế nào để cho con lớn lên trong hoàn cảnh buồn lo. Sau khi mẹ con qua đời, ba càng thêm lo lắng con chịu thiệt thòi. Con từng ngày từng ngày trưởng thành, ba cũng từng ngày già , ba thể bảo vệ con cả đời được. Vốn là muốn tương lai để Lê Thiên Thần thay ba chăm sóc con, chẳng qua, Bình An...” Phương Hữu Lợi vuốt vuốt đầu , “Hai ngày nay cảm xúc của ba đặc biệt sâu sắc, giữa người thân mà còn tính kế với nhau, huống chi là người khác. Thay vì để cho người khác tới bảo vệ con, còn bằng dạy con cách tự bảo vệ mình. Bây giờ con còn muốn sau này đến Phương thị giúp ba tay ?”

      Trước kia, ông cũng từng có ý niệm này, chỉ là vì thấy dáng vẻ hồn nhiên vô tội của Bình An, ông lại đành lòng để cho phải tiếp xúc quá nhiều với xã hội đầy hắc ám này. Nhưng mà gần đây Bình An dường như trưởng thành rất nhiều, vẻ mặt non nớt ngây thơ bất tri bất giác rút , có vẻ trở nên trầm ổn điềm tĩnh rồi, về phương diện xử cũng chín chắn hẳn lên. Thậm chí còn đưa ra quyết tâm tương lai muốn vào công ty giúp ông, cho nên cái ý niệm này của ông lại càng thêm mãnh liệt.

      Aiz, con trưởng thành khiến cho ông vui sướng mà cũng làm cho ông thương cảm, nếu như có thể, ông hy vọng Bình An cả đời được sống an toàn buồn lo.

      Bình An nghe những lời này của Phương Hữu Lợi, ánh mắt cũng sáng lên. Tuy rằng biết tại sao ba lại đột nhiên có cái ý niệm này, nhưng so giữa việc chính phải mở miệng cầu ba rằng muốn đến giúp ba quản lý công ty, với việc ba tự cảm thấy nên rèn luyện cho , hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.

      Đây có phải là đại biểu cho việc có chung nhận thức ? Ba cũng cảm thấy có thể có năng lực để quản lý Tập đoàn Phương thị sao?

      “Ba, tương lai con muốn vào công ty giúp ba, con để cho ba thất vọng.” Bình An có chút nghẹn ngào, kiếp trước từng khiến cho ba thất vọng, lần này, tuyệt đối để cho ba vì mà phải thương tâm khổ sở.

      Phương Hữu Lợi cười nhàng gật đầu, quyết định trong lòng càng thêm ràng, “Tốt lắm, đừng lúc nào cũng lên mạng, tốt cho mắt.”

      “Dạ biết, ba.” Bình An cười .

      Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn bọn họ cùng nhau xuất phát về phía thị trấn phía đông Thành phố J, đó là quê cũ của họ Phương, Dương An trấn.

      Phương Khiết Hoa vốn là con gả ra ngoài, đáng lẽ cũng cần cùng về giỗ tổ, nhưng bà lại cho rằng lâu rồi gặp Ba, huống chi cho dù là con gả ra ngoài, cũng nên quên quê cha đất tổ, vì vậy cũng cùng theo.

      Lâm Triển Tùng chồng mở miệng lầm bầm, “ hay lắm, cái gì mà về mừng năm mới với ba mẹ, giờ sao lại giở quẻ rồi...”

      Bị Phương Khiết Hoa quét cho ánh mắt sắc bén, Lâm Triển Tùng khẩn trương ngậm miệng, dám thầm gì nữa.

      Từ trung tâm thị trấn đến Dương An trấn mất khoảng chừng hai tiếng. Đây là lần đầu tiên Bình An về quê hương. Khác với kiến trúc nhà cao tầng ở thành phố lớn, các con đường nơi đây cũng rộng lắm, nhưng coi như xây dựng vững chắc, nhà cửa hai bên đều là dạng nhà trệt, rất nhiều nhà vẫn còn giữ hình thức Tứ Hợp Viện. Thị trấn an tĩnh này khiến Bình An có cảm giác năm tháng trầm lặng tốt lành, thời gian như bị kéo chậm lại.

      Bởi vì lần này Phương Hữu Lợi chỉ là về thăm quê hương, cho nên cũng muốn kinh động quan viên các cấp của thị trấn, nếu nhất định lại giống y như mấy năm trước, lúc về đến cố hương những quan viên kia làm lễ đón tiếp rầm rộ, hy vọng Tập đoàn Phương thị có thể đầu tư tại Dương An trấn.

      Ba chiếc xe hơi màu đen ngừng trước tòa biệt thự trông rất khác biệt với những nhà xung quanh, trước cửa biệt thự có hơn mười cụ ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng đó, vừa thấy được bọn họ liền tươi cười đầy mặt mà tiến lên đón.

      Phương Hữu Lợi bên tai Bình An, “Đây đều là chú bác dòng tộc Phương thị.”
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 73: Di chúc

      Edit: Khánh Linh


      Bọn họ ở lại trong biệt thự mà trước kia ông nội bà nội ở, được quét dọn rất sạch , ga giường cũng được đổi mới hết. Sau khi Bình An để hành lý xuống liền cùng Phương Hữu Lợi và các hương thân Phương thị đến Từ Đường dâng hương.

      Hương thân ở đây rất nhiệt tình, nhưng mà Bình An nghe hiểu ngôn ngữ địa phương của họ nên chỉ có thể mỉm cười và gật đầu ngừng mà cũng chẳng biết là họ trời trăng mây đất gì.

      Mãi cho đến 6 giờ chiều, những người tới nhận thân nhận thích kia mới rốt cuộc tản gần hết. Phương Hữu Kiệt đặt trọn phòng riêng ở quán rượu ngon nhất trấn, cùng với mấy vị thúc phụ đến ăn bữa cơm đoàn viên tại đây.

      Lúc ăn cơm, những ông chú ông bác biết bắn mấy lần đại bác mới tới kia cứ luân phiên tới mời rượu Phương Hữu Lợi. cho ngay, suốt hôm nay người mà mọi người nịnh nọt đều là Phương Hữu Lợi, lạnh nhạt coi thường quăng Phương Hữu Kiệt qua bên, cho nên lúc này sắc mặt của Phương Hữu Kiệt cũng tốt lắm.

      “Ngại quá, hôm nay tôi chỉ có thể lấy trà thay rượu.” Phương Hữu Lợi gần đây thấy đầu có chút choáng váng, nghĩ rằng lại cao huyết áp rồi, cho nên dám uống rượu.

      Bình An còn lo lắng sợ rằng hôm nay ba thả lỏng bản thân, nghe ông vậy nên rốt cuộc yên tâm lại.

      “Hữu Lợi, sao có thể bất kính uống rượu với các thúc phụ thân bằng quyến thuộc vậy.” Phương Hữu Kiệt bỏ qua cơ hội có thể lên mặt giáo huấn Phương Hữu Lợi ngay trước mọi người.

      “Gần đây huyết áp cao, vì thân thể mình, rượu này tôi giọt cũng dám dính.” Phương Hữu Lợi cười ha hả , cũng để trong lòng thái độ của Phương Hữu Kiệt.

      “Ui chao, chú Ba bị cao huyết áp à, vậy đúng là phải chú ý thân thể đấy. Đây chẳng phải là chuyện đùa đâu, sơ ý chút là tiêu đời luôn đó.” Quách Cầm kêu lên.

      Bình An nghe được lời Quách Cầm sắc mặt liền trầm xuống. Đừng bây giờ là Tết nhất được mấy lời xúi quẩy, ngày thường cũng ai lại mấy lời như vậy.

      Phương Húc cau mày lôi kéo ống tay áo Quách Cầm ở dưới bàn.

      Những người khác chỉ cười xấu hổ mấy tiếng rồi cũng khách sáo , “Thân thể quan trọng, thân thể quan trọng, vậy lấy trà thay rượu là đúng rồi.”

      Sau khi mời hết lượt rượu, mọi người mới trở về chỗ của mình ngồi xuống.

      Phương Hữu Kiệt uống ngụm rượu, với Phương Hữu Lợi, “Sao tuổi quá trẻ mà lại bị cao huyết áp vậy, phải chú ý thân thể nhiều hơn mới phải chứ. Đừng có mãi tự thân ra ngoài xã giao, chú cứ nghe lời , cho Phương Húc giúp chú, về sau có nó thay chú ra ngoài xã giao, chú cũng được nhõm rất nhiều.”

      “Đúng vậy, chú Ba, Phương Húc tửu lượng rất tốt.” Quách Cầm bên cạnh cũng hùa vào.

      “Nghe có vài ông chủ công ty khi biết bị cao huyết áp việc đầu tiên họ làm là lập di chúc cho đàng hoàng.” Phương Khiết Hoa giọng .

      Những người ngồi chung bàn này đột nhiên yên tĩnh lại, trừ Bình An, mỗi người ai cũng hướng ánh mắt mong đợi, dò xét, nghiền ngẫm nhìn Phương Hữu Lợi.

      Trong lòng Bình An cảm thấy vô cùng thất vọng. Những người này dù gì nữa cũng coi như là cốt nhục tương liên với ba, nhưng những tính toán trong lòng họ đều là tài sản mà ba có, người nào tâm quan tâm ba hết.

      Phương Hữu Lợi tức giận sâu trong lòng, nhưng cũng biết điều này đều nằm trong dự liệu của ông. Ông mỉm cười nhìn trai và em của mình cái, rồi lại quay sang ôn hòa nhìn Bình An, thấy quan tâm lo lắng nồng đậm trong đáy mắt con , tim của ông trở nên mềm mại, “Ừ, đúng là nên lập di chúc rồi.”

      “Ba.” Bình An kêu tiếng, “Ba nhất định sống lâu trăm tuổi, bây giờ đừng ra những lời này.”

      có ai hiểu nỗi thống khổ khi mất cha như , muốn nghe ba đến di chúc di chiếc gì hết, điều đó còn đau đớn hơn so với việc đem ra mà lăng trì nữa.

      Phương Hữu Lợi vui mừng vỗ vỗ tay Bình An, “Ba đương nhiên khỏe mạnh trường thọ, ba còn chưa nhìn con xuất giá lấy chồng nữa mà.”

      “Đúng vậy đó, Bình An, di chúc chỉ là cẩn tắc vô áy náy thôi, ba cháu nhất định sống lâu trăm tuổi.” Thanh của Phương Khiết Hoa nghe cũng biết là cố đè nén nỗi hưng phấn.

      Bà cũng rất muốn biết Phương Hữu Lợi tính toán lập di chúc như thế nào.

      Phương Hữu Lợi tiếp tục nữa, chỉ kêu mọi người dùng bữa.

      Bao tử của mấy người nhà Phương Hữu Kiệt như treo lơ lửng giữa trung, cứ treo ngược như thế làm sao có thể nuốt nổi thức ăn xuống được mà ăn nỗi gì, nhưng vì thấy dường như Phương Hữu Lợi có vẻ tức giận, cũng biết là thể tiếp tục hỏi tới.

      Bữa cơm đoàn viên này ăn cứ như nhai rơm, mỗi người đều có tâm tư riêng, chỉ có mỗi Phương Hữu Lợi là toàn tâm toàn ý ăn món này món nọ, vẫn quên giục Bình An ăn nhiều chút.

      Thấy ba như vậy, vả lại cũng thấy được vẻ mặt biến hóa nhìn vô cùng vui mắt của bác trai và mọi người, Bình An nhếch khóe miệng, ba cố ý hù dọa bọn họ đấy mà.

      Ăn xong bữa cơm tất niên rồi trở lại biệt thự, Phương Hữu Kiệt bày ra vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở phòng khách, “Hữu Lợi, chú qua đây, có lời thương lượng với chú.”

      Phương Hữu Lợi tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chính là người chuyên ra mệnh lệnh, cấp dưới phải cẩn thận lựa lời khi chuyện cùng ông, những bạn kinh doanh càng khách sáo chu đáo, làm gì có chuyện có ai đó dám lấy cái giọng ra lệnh giống vậy mà với ông. Mặc dù Phương Hữu Kiệt là trai của mình, nhưng trong lòng Phương Hữu Lợi vẫn có chút kháng cự giọng điệu như vậy của ông ấy.

      Cũng phải là ông khinh thường trai của mình, nhưng là Phương Hữu Kiệt ngoại trừ có cái danh bên ngoài là Hai cũng còn có gì khác đáng để cho ông em này tôn trọng cả.

      Hai, có chuyện gì?” Phương Hữu Lợi ngồi xuống mà đứng bên cạnh sofa nhìn Phương Hữu Kiệt.

      “Nếu như chú muốn lập di chúc, chi bằng nhân dịp mọi người đều tập trung đông đủ ở đây, chúng ta thương lượng kỹ càng chút xem rốt cuộc tài sản nên phân chia thế nào.” Dáng vẻ Phương Hữu Kiệt trông rất nghiêm trọng, cứ như là thương lượng cơ mật quốc gia gì gì đó.

      “Làm gì phải phiền phức thế, lòng tôi có chủ ý rồi.” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt .

      “Chú Ba, vậy chú muốn phân chia thế nào?” Phương Húc vội vàng hỏi.

      Bình An vốn nhịn nhưng giờ nhịn được nữa, cuối cùng lạnh giọng mở miệng, “Bác trai, họ, lúc này nên về đề tài này. Ba tôi còn khỏe mạnh như thế, hoàn toàn cần lập di với chả chúc gì. Cái mà các người cần quan tâm, phải là thân thể của ba tôi, mà phải là tài sản của ông ấy.”

      Phương Húc hậm hực , “Ai chúng tôi quan tâm Chú Ba, chúng tôi quan tâm ở trong lòng đó chứ.”

      Quách Cầm cười , “Đúng vậy đó, Bình An, mọi người chúng tôi ai cũng quan tâm chú Ba cả mà.”

      Phương Hữu Lợi ôn hòa nhìn Bình An cái, ý bảo đừng nên tức giận cần thiết, sau đó quay ánh mắt lãnh đạm sang nhìn bọn họ, “Tương lai, tất cả các tài sản dưới danh nghĩa của Phương Hữu Lợi tôi đều cho con Phương Bình An của tôi thừa kế. Đây chính là di chúc mà tôi lập.”

      “Ba...” Bình An ngạc nhiên nhìn Phương Hữu Lợi, nghĩ rằng ba thương đến độ này.

      Những người khác khiếp sợ nhìn chằm chằm hai cha con họ, dường như tin lỗ tai mình vừa nghe được cái gì. Mặt Phương Hữu Kiệt hết xanh lại trắng, ông rất muốn tự trấn an mình rằng nhất định đây là Phương Hữu Lợi đùa đó thôi, nhưng rồi nhìn thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc của thằng em, khiếp sợ trong lòng ông dần dần biến thành tức giận, rống lớn lên, “Mày cái gì? Chẳng lẽ mày cũng muốn đem Tập đoàn Phương thị để lại luôn cho Bình An hả?”

      Phương Húc và Lâm Miên Băng cũng ghen ghét nhìn Bình An.

      sai, Bình An là con của tôi, tài sản của tôi để lại cho con bé, có vấn đề gì sao?” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt hỏi, hoàn toàn coi thường lửa giận của Phương Hữu Kiệt.

      “Con bé sau này đem gả cho người ngoài, mày muốn đem mấy chục tỷ tài sản của Phương gia dâng cho người ngoài à?” Hai má của Phương Hữu Kiệt giần giật.

      Hai, cho là như vậy , sao chứ?” Phương Hữu Lợi mặt thay đổi hỏi.

      “Chú Ba, chú thể như vậy được, tài sản Phương gia sao có thể để cho mình chú định đoạt được.” Quách Cầm gào to lên.

      “Tài sản Phương gia?” Phương Hữu Lợi cười lạnh tiếng, “Lúc ban đầu tôi sáng lập Tập đoàn Phương thị hề dùng tới đồng cắc nào của nhà này. Huống chi tôi với Hai ra riêng ngay từ đầu rồi, công ty này biến thành công ty gia tộc từ lúc nào vậy? Các người từng cống hiến gì mà cho là công ty đương nhiên phải phân chia cho các người?”

      Sau nhiều năm như vậy, Phương Hữu Lợi đều chọn thái độ dễ dàng tha thứ đối với bọn họ. Nhưng dù là ai chăng nữa, thái độ dễ dàng tha thứ này cũng có giới hạn cuối cùng của nó, giới hạn cuối cùng của ông chính là Bình An.

      “Bây giờ mày thành công, thành kẻ có tiền, cho nên muốn phân biệt với những người thân nghèo khó như chúng tao phải ?” Phương Hữu Kiệt thở phì phò hét lên.

      Hai, hai chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Phương Hữu Lợi cau mày .

      “Như nhau cả. Mày mang họ Phương, tại sao có thể đem tài sản để lại cho người khác.” Phương Hữu Kiệt tức giận .

      “Bình An là con của tôi, chẳng lẽ đúng họ Phương à?” Phương Hữu Lợi nén lửa giận mà hỏi.

      “Con bé sau này phải gả ra ngoài, trước họ Phương còn phải đính thêm họ của người khác. Nếu như đem công ty để lại cho con trai mày cũng coi như được , sao lại đem cho đứa con gả ra ngoài.” Phương Hữu Kiệt đập bàn la lên.

      Phương Hữu Lợi bật cười, “ Hai, chuyện này cần thiết phải thảo luận nữa, tài sản của tôi, tôi tự biết phải chia thế nào.”

      “Mày... Mày làm vậy còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông Phương gia? Mày làm vậy là phải đạo đối với cha mẹ mất đó sao?” Phương Hữu Kiệt giơ ngón tay chỉ thẳng vào Phương Hữu Lợi. Ông vốn tưởng thằng em này tối thiểu cũng phải chia nửa gia sản cho con trai ông, ai mà ngờ rằng ngay cả đồng xu teng cũng có, kêu ông làm sao có thể giận đến phát điên đây.

      “Nếu hôm nay đổi lại là , có phải Hai cũng nguyện ý để lại công ty cho con của tôi ?” Phương Hữu Lợi lạnh giọng hỏi ngược lại.

      Phương Hữu Kiệt nghẹn họng đáp được, nếu như Tập đoàn Phương thị là của ông ... làm sao mà ông cam tâm chia sẻ cùng người khác được cơ chứ?

      Phương Hữu Lợi nhìn ông rồi cười cười, “Bình An, lên nghỉ ngơi sớm chút .”

      “Ba.” Bình An tới kéo cánh tay Phương Hữu Lợi, suy nghĩ trong đầu phức tạp rối loạn. Chuyện xảy ra tối nay hoàn toàn lường trước được, kiếp trước... Ba đâu có lập di chúc nhanh như vậy, cũng chuyện giao toàn bộ cho trước mặt bác trai và toàn thể gia đình trong tối nay. nhớ ba và bác trai đúng là có cãi nhau về chuyện gì đó của công ty, hôm nay thoạt nhìn ba rất tỉnh táo, ngược lại chọc cho bác trai giận đến sắp phát bệnh tim rồi.

      “Phương Hữu Lợi, tao có còn là Hai trong mắt của mày .” Phương Hữu Kiệt giận đến nỗi mắt phóng hỏa, “phịch” tiếng ngồi xuống ghế sa lon.

      Quách Cầm kinh hoàng la lên, “Ông à, ông sao chứ.”

      Phương Hữu Lợi lắc đầu, tôn trọng phải đến từ hai phía. Hai ngày qua ông về đây, có lúc nào Phương Hữu Kiệt cho ông tôn trọng chưa? tính toán tài sản của ông, còn coi Bình An là người ngoài, nếu như ông giao công ty lại cho Hai và cháu cả nắm trong tay, tương lai nhất định Bình An bị ông ta đuổi ra khỏi cửa.

      Bình An dìu Phương Hữu Lợi trở về phòng, rồi dừng lại nhìn ông.

      “Đừng lo lắng cho ba. Việc để lại công ty cho con ba với mẹ quyết định từ khi mẹ con còn sống rồi, chứ phải là do ba nhất thời tức giận đâu. Bác trai và họ con là quá lệ thuộc vào công ty, cho nên hoàn toàn có ý muốn tiến bộ. Nếu như hai họ của con cầu tiến và nguyện ý phấn đấu, ba đương nhiên cho bọn họ cơ hội.” Phương Hữu Lợi giọng , cháu đầu của ông chỉ toàn chăm chăm vào cái lợi trước mắt, hơn nữa tâm tư quá nặng về phần hư vinh, máu mủ tình thân lại nhạt nhẽo, phải là người đáng để nể trọng. Còn về phần cháu hai... còn quá non nớt, cần quan sát thêm.

      “Ba, ba nghỉ sớm .” Bình An biết tâm tình của ba tốt, thêm gì nữa.

      Trong khi đó Phương Hữu Kiệt vẫn còn tức giận lớn tiếng mắng mỏ ở lầu dưới, Quách Cầm cũng phụ thêm lời trách cứ Phương Hữu Lợi hề biết niệm tình em.

      Phương Khiết Hoa và chồng hai mặt nhìn nhau, trong lòng nhịn được mà thầm cảm thấy may mắn: cũng may mấy ngày qua bà chỉ cố gầy dựng mối quan hệ tốt với Bình An, chứ giống như Hai suốt ngày cứ chăm chăm buộc Ba đem Phương Húc lên Tổng Công Ty.

      Nếu như tương lai Tập đoàn Phương thị về tay Bình An, chỉ cần bà bắt bí được Bình An chẳng phải công ty nằm trong tay bà dễ như ăn kẹo đó sao? Phương Khiết Hoa đắc ý nghĩ.
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 74: mỗi người ngả

      Edit: Khánh Linh


      Hôm sau lúc Bình An thức dậy chỉ thấy Phương Hữu Lợi ngồi mình ở phòng khách xem ti vi, cả nhà Phương Hữu Kiệt biết ở nơi nào, vợ chồng Phương Khiết Hoa chuẩn bị bữa ăn sáng.

      Xa xa bên ngoài vọng lại tiếng pháo, làm cho từ đến lớn toàn ở thành thị như Bình An cảm nhận được khí năm mới nơi đây khác xa với ở thành phố lớn.

      “Bình An, dậy rồi à?” Phương Khiết Hoa vừa thấy Bình An liền lập tức nở nụ cười lấy lòng chào hỏi.

      “Chào buổi sáng , Dượng.” Bình An cười gật đầu chào hỏi bọn họ, tới phòng khách ngồi xuống bên cạnh Phương Hữu Lợi, “Ba, chào buổi sáng.”

      Phương Hữu Lợi xem tin tức nước ngoài, mỉm cười liếc Bình An cái, “ lát còn phải giỗ tổ, ăn điểm tâm trước .”

      Bình An giọng hỏi, “Nhà bác trai đâu rồi ạ?”

      về rồi.” Phương Hữu Lợi thản nhiên , lúc ông thức dậy cũng vừa lúc nhìn thấy được Phương Hữu Kiệt lôi kéo vợ mình rời khỏi biệt thự, nhìn thấy ông cũng mở miệng gì, chỉ hừ tiếng.

      Xem ra chuyện tối qua làm bác trai giận ít nha.

      Phương Hữu Lợi trái lại hề để chuyện Phương Hữu Kiệt rời khỏi đây trong lòng, “, ăn điểm tâm trước cái .”

      Phương Khiết Hoa còn nhiệt tình với Bình An hơn so với trước đây, nhiệt tình đến độ ngay cả khi Lâm Miên Băng xuống lầu sau Bình An đòi ăn bữa sáng, bà cũng thèm để ý tới con , chỉ lo quan tâm xem Bình An tối hôm qua ngủ có ngon , bữa ăn sáng có hợp khẩu vị mà thôi.

      Ăn xong bữa sáng, Bình An theo Phương Hữu Lợi đến Từ Đường làm lễ giỗ tổ, sau đó thăm trấn nửa ngày. Cũng biết quan viên thị trấn làm sao mà biết được tin tức, buổi trưa cũng kéo tới đây xã giao với Phương Hữu Lợi.

      Cuối cùng, Phương Hữu Lợi đáp ứng qua Tết quyên khoản tiền cho Dương An trấn sửa đường.

      Hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, Lê Thiên Thần tới đón Phương Hữu Lợi và Bình An chở ra sân bay.

      Lê Thiên Thần lái chiếc xe hơi Phong Điền, mặc áo khoác màu xám đen, bên trong là sơ mi ca rô màu lam, càng làm nổi bật lên vẻ tuấn nhàng nhã nhặn của . Cái khí chất thanh thoát loại này đặt giữa thuần khiết trở nên hấp dẫn ánh mắt cách đặc biệt, lúc Lâm Miên Băng vừa nhìn thấy bước xuống xe đôi mắt tô vẽ tựa như mắt gấu trúc lập tức sáng lên.

      Tầm mắt Bình An lơ đãng đặt người Lê Thiên Thần chợt lóe lên, khẽ mỉm cười, “ Thiên Thần.”

      Lê Thiên Thần tới, mang hành lý của Phương Hữu Lợi và Bình An thả vào cốp sau xe, con mắt sắc bén lúc này lại dịu dàng như nước nhìn Bình An. Chỉ mới gặp hai ngày mà đáy mắt nóng rực của dường như lại càng nồng đậm thêm vài phần, “Hai ngày qua vui vẻ chứ?”

      “Dạ, hoàn hảo.” Bình An thản nhiên tránh tiếp nhận ánh mắt của , sóng mắt bình tĩnh trong suốt, hề động tâm chút nào đối với dịu dàng của .

      “HI, tôi tên là Lâm Miên Băng.” Lâm Miên Băng đứng ở sau lưng Bình An liền chen thân hình bé của mình lên phía trước Bình An, đứng ngay trước mặt Lê Thiên Thần nhiệt tình tự giới thiệu mình.

      “Lâm tiểu thư.” Lê Thiên Thần lui về sau bước, khách sáo gật đầu với cái.

      tới đón chúng tôi sao?” Lâm Miên Băng nhích gần về phía trước, chỉ thiếu nước dán cả người lên Lê Thiên Thần thôi.

      Bình An nhìn mọi việc bằng đôi mắt lạnh lẽo, suýt chút nữa quên mất, dường như Lâm Miên Băng cũng rất thích Lê Thiên Thần. nhớ lúc sắp kết hôn cùng Lê Thiên Thần, Lâm Miên Băng còn tới cửa khóc lóc muốn tặng Lê Thiên Thần cho ta nữa kìa. Nhưng mà đáng lẽ bọn họ cũng gặp nhau sớm như vậy, xem ra có rất nhiều chuyện thay đổi ở kiếp này rồi.

      Lâm Triển Tùng thấy hành động lộ liễu này của con khuôn mặt già nua đỏ lên, nặng nề ho tiếng, “Miên Băng, lên xe nhanh, chúng ta phải về rồi.”

      “Con muốn ngồi bên xe này.” Lâm Miên Băng dậm chân, nhất định phải ngồi xe Lê Thiên Thần.

      “Ngoan, tới đây mau lên, chúng ta cùng đường.” Lâm Triển Tùng bước tới cứng rắn kéo tay Lâm Miên Băng lôi về phía chiếc xe đằng sau.

      Phương Khiết Hoa ngượng ngùng cười khan, nhìn Phương Hữu Lợi, “ Ba, định ghé lại bên nhà Hai à?”

      , thời gian vội.” Bọn họ định bay chuyến hai giờ về Thành phố G.

      “Vậy để em tiễn ra sân bay.” Phương Khiết Hoa .

      Phương Hữu Lợi nhìn cái, giọng , “ nên về chúc Tết nhà bố mẹ chồng. Tuy Triển Tùng là người thà, nhưng cái gì cũng tự mình định đoạt hết là được.”

      “Dạ biết, Ba.” Phương Khiết Hoa lúng túng gật đầu.

      Chuyện tốt đẹp gì cũng chưa dàn xếp được để chiếm thế thượng phong đến lúc lời tạm biệt với Phương Hữu Lợi, mặc dù trong lòng Phương Khiết Hoa vừa ý lắm, nhưng bà cũng đâu có ngu ngốc như Phương Hữu Kiệt mà hiểu được tình thế lúc này là thế nào. Ba khôn khéo hơn người, bà buộc phải giấu kỹ tâm tư của mình, bằng làm sao có thể đạt tới mục đích trong tương lai?

      Sau khi mỗi người ngả, Lê Thiên Thần chở Phương Hữu Lợi và Bình An về hướng sân bay.

      “Chú Phương, hay là con cùng quay về Thành phố G với hai người.” Lê Thiên Thần vừa lái xe, vừa quan sát sắc mặt Phương Hữu Lợi qua kính xe, cảm thấy ràng tâm tình của ông chủ lớn tốt.

      cần, lâu lắm con mới về nhà chuyến, phải theo hầu cha mẹ con cho chu đáo. với ba con, lần này chú có thời gian để đến chào ba, lần sau nhất định tìm ba để đấu cờ mới được.” Phương Hữu Lợi nhớ đến người bạn học cũ rất nhiều năm gặp, khóe miệng lộ ra nụ cười.

      Lê Thiên Thần cười , “Ba con từng hồi đó các ngài đều là kỳ thủ ở trường học.”

      “Cha mẹ con khoẻ ?” Ký ức về thời niên thiếu có chút mơ hồ, Phương Hữu Lợi cảm khái trong lòng, quan tâm hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ Lê Thiên Thần.

      “Cũng đỡ ạ, giờ sáng nào cha mẹ con cũng tập thể dục.” Lê Thiên Thần .

      Phương Hữu Lợi gật đầu cái, gì thêm.

      Lê Thiên Thần nhìn ông rồi dời tầm mắt qua nhìn gương mặt trắng nõn mỹ lệ của Bình An, thấy quay đầu nhìn ngoài cửa xe, trong đôi mắt trầm tĩnh kia lại có chút ưu thương khó hiểu. hơi hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của , cho tới bây giờ Bình An lúc nào cũng vô tư buồn cũng chẳng lo điều gì, tuyệt đối lộ ra vẻ mặt như vậy.

      Lúc định thần nhìn lại Bình An quay đầu, mặt là nụ cười thanh thoát, “Ba, ba nhìn kìa, có rất nhiều bò luôn.”

      Phương Hữu Lợi chỉ vào đất đai hai bên đường, “Biết đó là cây gì ?”

      “Rau hẹ?” Bình An suy nghĩ chút .

      Lê Thiên Thần cười khẽ tiếng, “Đó là đậu.”

      “Con đến cây thuộc họ ngũ cốc cũng phân biệt được à.” Phương Hữu Lợi cười .

      biết cũng có sao, nhét vô bụng được là ngon rồi.” Bình An le lưỡi cái, nghịch ngợm .

      Phương Hữu Lợi cười lớn, có con bảo bối này bên cạnh, nhất định ông lúc nào cũng có thể giữ được tâm tình khoái trá vĩnh viễn.

      Hai giờ sau, xe bọn họ tiến vào nội thành. Bởi vì trước đó mang hết hành lý theo trong chuyến về quê, nên bây giờ cần đến nhà Phương Hữu Kiệt nữa. Lúc họ ăn cơm trưa xong rồi tới sân bay cũng giờ rưỡi rồi.

      “Chú Phương, con liên lạc với trợ lý Hồng rồi, ấy tới sân bay đón chú.” Lê Thiên Thần giao vé máy bay cho Phương Hữu Lợi, giọng .

      Rồi lại đưa cho Bình An túi đồ ăn vặt, “Sợ có lúc cần, máy bay có đồ ăn vặt em thích ăn.”

      Bình An hơi ngẩn ra rồi nhận lấy từ tay , tất cả đều là kẹo nhập khẩu, cười cười, “Cám ơn.”

      Lê Thiên Thần đưa tay muốn sờ đầu của , Bình An run lên cái, thân thể tự động có phản ứng né tránh tay của , đưa mắt cảnh giác nhìn .

      Bình An sợ , trong lòng Lê Thiên Thần sợ hãi phát ra điều này. đột nhiên chợt hiểu, nếu như phải bởi vì sợ hãi, thể nào lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Bữa giờ vẫn cho là chỉ tức giận , chỉ muốn chuyện với thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ rằng sợ .

      sợ cái gì?

      Trong lòng Lê Thiên Thần đột nhiên có cảm giác đau đớn, có thể tiếp nhận Bình An ghét , nhưng thể tiếp nhận chuyện Bình An sợ .

      Nếu như là ghét, còn có thể khiến cho lần nữa, còn nếu như là sợ, ... cảm thấy vô cùng thất bại cùng cảm giác bất lực sâu trong lòng. chưa hề làm gì tổn thương cả, rốt cuộc sợ cái gì?

      “Bình An...” khổ sở kêu tiếng, nếu Phương Hữu Lợi đứng đây, nhất định hỏi cho .

      Phương Hữu Lợi cũng nhận thấy được phản ứng quái dị của Bình An, nghi hoặc nhìn , “Sao vậy con?”

      có gì, chẳng qua là có thói quen để người ngoài chạm vào con thôi.” Bình An cười hì hì , vẻ phòng bị và cảnh giác mặt bị nụ cười nhàng này che lấp.

      Giờ bị xem là người ngoài rồi, Lê Thiên Thần cười khổ tiếng, trước kia Bình An tuyệt đối bài xích như vậy. Cho đến bây giờ vẫn nhớ tình cảnh bị quấn chân cả ngày trước đây, và ước gì lúc đó dành chú ý cho chút. Nhưng chờ đến khi tình nguyện chú ý đến , muốn đáp lại tình cảm của , xem là người ngoài, còn biểu sợ đến gần ràng như vậy.

      Đối với chuyện tình cảm của Bình An, Phương Hữu Lợi luôn luôn chọn thái độ quan tâm nhưng nhúng tay vào, cho nên cũng giả bộ làm như thấy vẻ mặt mất mát của Lê Thiên Thần, “Được rồi, gần đến giờ rồi, chúng ta nên lên máy bay thôi.”

      Bình An đáp tiếng, phất phất tay với Lê Thiên Thần, “Hẹn gặp lại, Thiên Thần.”

      Lê Thiên Thần cười khổ trong lòng, gật đầu với cái, “ đường cẩn thận, lúc đến rồi nhắn tin cho .”

      Bình An cười cười, “Được ạ.” Rồi cùng Phương Hữu Lợi tới quầy đăng ký.

      Lúc đáp xuống Thành phố G là bốn giờ chiều, trợ lý mới của Phương Hữu Lợi là Hồng Dịch Vũ chờ họ tại sân bay.

      Đây phải là lần đầu tiên Bình An gặp Hồng Dịch Vũ này, kiếp trước cũng gặp, nhưng ấn tượng sâu sắc lắm, hay chính xác hơn, khi đó trừ Lê Thiên Thần ra cũng chẳng cố tâm để ý đến người nào cả.

      Hồng Dịch Vũ trước kia phụ trách Bộ phận Hành chính ở chi nhánh công ty, còn rất trẻ, chỉ sắp ba mươi tuổi, dáng dấp cũng đặc biệt tuấn tú lắm, đầu cắt gọn, tóc dày đen nhánh, lông mày rất đậm, mắt mí, dáng vẻ rất hăng hái, thoạt nhìn là kiểu người chính trực a dua nịnh hót người khác.

      Chức trợ lý Chủ Tịch cũng coi như tương đương với phân nửa chức Tổng Giám Đốc của công ty rồi, bởi đây hầu như là công việc luôn phải đợi lệnh 24 24 giờ, cũng là vị trí rất được BOSS lớn tin tưởng.

      Bình An quan sát người đàn ông thay Lê Thiên Thần để trở thành trợ lý đắc lực của ba này. biết sau này quan hệ giữa Hồng Dịch Vũ và Lê Thiên Thần cũng tốt, nhưng bởi vì có người chống lưng phía sau nên có cách nào tiếp tục đấu với Lê Thiên Thần, thể bị đá văng khỏi tầng thượng của Tập đoàn Phương thị.

      Có lẽ, có thể lợi dụng Hồng Dịch Vũ giúp trong việc đối phó với Lê Thiên Thần đây?

      “Chủ Tịch, Phương tiểu thư.” Hồng Dịch Vũ nhận lấy hành lý của họ, cung kính với Phương Hữu Lợi, “Xe chờ ngay bên ngoài, bữa tiệc của Nghiêm Tổng Tài là vào bảy giờ, ngài có muốn về nhà nghỉ ngơi trước chút ?”

      Phương Hữu Lợi gật đầu cái, nhìn về phía Bình An, “Bình An, con ăn tối với ba chứ?”

      Bình An lắc đầu, “Dạ , con muốn tối nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe cái .” Sau đó cười với Hồng Dịch Vũ, “Trợ lý Hồng, tối nay làm phiền thay tôi trông chừng ba nhé, nhất định đừng để cho ông uống rượu đấy.”

      Hồng Dịch Vũ nhìn Phương Hữu Lợi cái, cẩn thận trả lời, “Tôi chú ý.”

      Bình An thân thiết nở nụ cười với , “Vậy cám ơn trợ lý Hồng.”

      Chap sau Nghiêm đại thúc lên sàn, còn chap sau nữa giờ phút mà mọi người chờ đợi đến, Nghiêm đại thúc đánh nhanh rút gọn, tấn công chớp nhoáng, nôm na là, tỉnh tò í mà.... Ai nôn nao như mình nhỉ??? :">
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :