1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đông Xưởng Tướng Công - Lạc Bút Xuy Ngữ (Update 75)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      bộ này đóng cửa tu luyện chân kinh cũng lâu lắm rồi. Hay thí mồ mà chưa thấy đăng tiếp. Tiếp tục hóng vậy

    2. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Mong quá !!!
      Mình thích truyện này lắm!
      Cám ơn tỷ tỷ!!!

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 6: Gặp người tốt

      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Dịch Khinh Hàn xong đột nhiên nụ cười lạnh cứng lại, nhớ tới những việc Dương Tương Phổ làm khi đó, tức giận phải chuyện đùa.

      Dương Nguyên bị trói cọc gỗ rất nhanh ngất , bị xối nước đá rồi nước ấm, dù là nam tử bằng sát cũng chịu nổi. Dịch Khinh Hàn hung ác đạp cước vào bụng Dương Nguyên, sau đó đổ lên người - từ từ chuyển tỉnh, thau nước ớt, Dương Nguyên bị cay đến muốn hôn mê, lại nghe Dịch Khinh hàn trầm cười : "Đủ cứng cáp, đây là đồ chơi phiên bang mới tiến cống. Ha ha, ngươi nên vui mừng , tổ phụ ngươi là con cáo già, phải sài lang. Ngoan ngoãn đợi ở đây, đến khi có lệnh thả ngươi, nếu như lại những lời ta muốn nghe.... ta có tính nhẫn nại!"

      Dương Nguyên muốn mắng cũng mắng được, mọi người trong lao nghe được tiếng kêu cách đó xa, vừa rồi còn khí thế vô cùng, bây giờ biến thành tiếng rên đau và thở gấp trầm trầm, đều vùi đầu , chỉ mong người nhà sớm lấy tiền "khơi thông".

      Hạ đốc chủ được Hoàng đế cho phép, truyền đạt cho Dịch Khinh Hàn, cơ bản là cho đám công tử ăn chơi trác táng này chút giáo huấn, giáo huấn xong là có thể thả người. Hoàng thượng mơ hồ, bên dưới làm việc liền có thể làm lớn ra, Dịch Khinh Hàn tay trái đỡ cằm, tay phải lấy danh sách người nhà của đám công tử quần áo lụa là mới vào nhà tù, xem qua lượt.

      "Phong Tuần, xách tên Lý Ngọc Dũng ra đây cho ta." Dịch Khinh Hàn với phiên dịch hầu hạ bên người.

      "Đại nhân, phụ thân là giám phán Khâm thiên giám, hôm nay đích thân đến." phiên dịch tên Phong Tuần kia nhìn ra Dịch Khinh Hàn muốn cho Lý Ngọc Dũng nếm mùi đau khổ, vì được nhận chỗ tốt của phụ thân , lúc này coi như là vì người làm việc, giúp vài lời.

      Dịch Khinh Hàn chậm rãi quay người, lạnh lùng nhìn Phong Tuần lời nào, Phong Tuần bị nhìn, da đầu run lên, chột dạ cúi đầu: "Thuộc hạ dẫn người đến, đại nhân thỉnh chờ."

      Tầm mắt của Dịch Khinh Hàn dừng tờ giấy, giám phán Khâm thiên giám, Lý Đẩu. Khánh Nguyên năm thứ mười hai, đêm xem dị tượng bắc đẩu, dâng tấu ám chỉ trong triều có kẻ gian quấy phá. vì thế tra xét, liên hệ tới vụ án Vinh soái.

      Lý Ngọc Dũng run rẩy đứng, hai tay che thân dưới, nơm nớp lo sợ nhìn người trước mắt.

      "Đừng sợ, ta chỉ hỏi ngươi vài chuyện, thành trả lời. Ngươi trả lời nhanh, rời khỏi sớm." Dịch Khinh Hàn kéo ghế dựa ngồi xuống, chân bắt chéo lên chân còn lại, hai tay đặt tay vịn, bộ dáng dù bận vẫn ung dung. "Thường đâu uống hoa tửu?"

      Lý Ngọc Dũng thần kinh căng thẳng chờ câu hỏi của , nghĩ tới hỏi chuyện chẳng ra gì như vậy, nhất thời đầu óc quay cuồng, đáp: "Xuân, Xuân Mãn Viên." xong lạnh tới khàn giọng.

      " nương tốt nhất là ai?" Dịch Khinh Hàn vẫn mang bộ dạng khí định thần nhàn, làm cho người ta nhìn ra nghĩ gì.

      "Đều, đều rất tốt, đều yến oanh [1],nhất, nhất là...." Lý Ngọc Dũng có chút chần chờ.

      "Cái gì nhất?" Dịch Khinh Hàn cứ như rất thích thú, hai tay khoanh trước ngực, chọn mi hỏi.

      "Lẳng lơ nhất...." Lý Ngọc Dũng nghĩ thầm ngươi là thái giám, hỏi cái này làm gì? Nhiều nhất cũng chỉ là hôn hôn sờ sờ thôi.

      "À, nhị công tử của Vinh lão tướng quân - Vinh Vạn Thủy cũng thích yến oanh." Dịch Khinh Hàn ra vẻ lơ đãng .

      " thích yến oanh, thích Xuân Thủy có thể đánh đàn ca hát, chúng ta...." Lý Ngọc Dũng mạch xong, như nhớ tới cái gì, đột nhiên im miệng, lúc lâu sau tiếp: "Chúng ta quen thuộc, lúc ta gặp , đều gọi Xuân Thủy."

      khí nháy mắt ngưng trệ, Dịch Khinh Hàn còn nghe gì, vì biểu tình của bán đứng chính mình, người này nhất định là thường xuyên lêu lổng với Vinh Vạn Thủy.

      lúc lâu sau, Dịch Khinh Hàn đứng lên ra ngoài, lúc qua Lý Ngọc Dũng, cúi đầu câu 'sau này còn gặp lại' rồi biến mất trong nhà tù u ám.

      Dịch Khinh Hàn đứng trước cửa đại lao, mạnh mẽ hít vào hơi khí lạnh, phổi hơi khó chịu làm cho chính mình trấn tĩnh rất nhiều. Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh lên trước mắt, mẫu thân từ ái nhưng chết trẻ, kế mẫu xinh đẹp lại độc ác, phụ thân uy nghiêm xa cách, đệ đệ ngu dốt còn nhát gan.

      Khi đó, bản thân cỡ nào muốn thấy bọn họ, bây giờ chính mình là cỡ ấy tịch mịch, đứa bé mười tuổi, chân trần chạy khỏi nhà, con đường vô định. Khác nhau chính là, khi đó mình biết phía trước có ai, tại biết phía trước có người chờ mình.

      Bên bờ sông, thân ảnh tím nhạt đứng, nhu nhược như vậy, nhắn xinh xắn. Dịch Khinh Hàn khóe môi hơi nhếch, vươn tay dắt tay nàng.

      "Còn giận?" ngón tay thon dài của Dịch Khinh Hàn nâng cằm Tử Yên, cười tà mị.

      "Nô tỳ nào dám? Nô tỳ chỉ là hạ nhân." Tử Yên quay đầu, vùng thoát khỏi mấy ngón tay của Dịch Khinh Hàn, quay mặt nhìn nước sông sóng lăn tăn. Dịch Khinh Hàn ở phía sau nhìn thấy, trong mắt nàng có tia căm ghét.

      Dịch Khinh Hàn nắm lấy vai Tử Yên, nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn từng tiếng : "Chờ ta hai năm, hai năm sau...."

      "Chàng luôn hai năm, hai năm, chàng rốt cuộc muốn làm gì? Ngay cả thiếp cũng thể sao?" Tử Yên xong, dường như nén nước mắt, nghẹn ngào: "Thiếp để ý ánh mắt thế tục, cùng chàng, đây.. nhau, chẳng lẽ cũng đổi được câu của chàng sao?"

      "Ta muốn nàng chịu đựng quá nhiều, làm nữ nhân của ta, chỉ cần vui vui vẻ vẻ sống là tốt rồi." Dịch Khinh Hàn hít sâu, cảm giác trái tim đột nhiên đập mạnh, bỗng dưng có ý nghĩ muốn ra hết tất cả xúc động với nữ nhân này.

      Tử Yên nghe xong, đáy mắt lướt qua tia sáng kỳ lạ. "Vậy được, thiếp hỏi, nhưng chàng phải đáp ứng đưa nữ nhân kia cho thiếp xử lý, thiếp muốn có nữ nhân khác gọi chàng là tướng công."

      "Tử Yên, chuyện này, nàng ta còn có ích với ta, chờ ta xong chuyện, nàng muốn thế nào cũng được." Dịch Khinh Hàn kiên nhẫn giải thích.

      Tử Yên cười lạnh, tránh tay Dịch Khinh Hàn, rút vai lui về sau hai bước, lạnh lùng : "Dịch đại nhân tự mình suy xét , ta vội, nếu còn muốn nữ nhân kia, ngày mai lúc này, Dịch đại nhân cần đến đây gặp lại." Tử Yên xong, quay đầu lại chạy , nhìn Dịch Khinh Hàn vẻ mặt đơn phía sau.

      Sổ sách là nhân tố quyết định, chỉ có tìm được sổ sách mới biết ai là kẻ thù của mình. Đồng thời nữ nhân kia là yếu tố then chốt để tìm sổ sách, Dịch Khinh Hàn hung hăng đấm vào cây bên hồ, lá cây rụng rào rào bay xuống, tâm tình theo đó mà đau đớn. Tuy Dịch Khinh Hàn vô tình, đáy lòng vẫn có góc mềm mại, đó là khát vọng với gia đình, cũng là loại khao khát với tình cảm chưa bao giờ có được.

      Dịch Khinh Hàn nhanh chóng hỏa tốc chạy về nhà, phải nhanh chóng tra ra sổ sách ở đâu, nếu đêm nay hỏi ra manh mối hữu dụng, vậy chỉ có thể...... manh mối này phải trọng yếu, chỉ là cảm thấy vẫn có thể qua các phương thức khác tìm ra sổ sách, tìm được danh sách kẻ thù của .

      Lam Ngữ Tư ăn điểm tâm đột nhiên cảm giác phía sau lạnh cả người, cảm giác khỏe như có như truyền khắp người, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra. đợi nàng tỉ mỉ bình phẩm cảm giác này, bị người ta nâng lên, xách thẳng vào phòng.

      "Sao, sao vậy?" Lam Ngữ Tư sợ tới mức chân run rẩy, kiếp trước, khi nổi giận chính là bộ dạng này. Ban ngày nghe đêm nay gặp nữ nhân kia, chẳng lẽ sau khi gặp nữ nhân kia xảy ra chuyện gì?

      "Ta kiên nhẫn, ngươi tốt nhất nhớ lại hết mọi chuyện, bằng hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Dịch Khinh Hàn hung hăng ném Lam Ngữ Tư xuống đất, nghiêng người về phía trước : "Chiếc chiến thuyền lúc trước ngươi cho ta biết, ta phái người thăm dò. Sau đó họ Triệu lại gặp ai! làm chuyện gì! qua chỗ nào!"

      Lam Ngữ Tư hỏa tốc "ân cần thăm hỏi" mấy lần trong lòng, ngươi cho rằng ta bị ngốc hử? tất cả mọi chuyện cho ngươi, người còn sống được hả? Vì thế liều chết cắn môi : "Ta chỉ nhớ được nhiêu đó, ta, đầu của ta........"

      "Đầu của ngươi sắp giữ được rồi, ta hết kiên nhẫn, mau!" Dịch Khinh Hàn tóm cổ áo Lam Ngữ Tư rống giận.

      "Ta, ta ......" Lam Ngữ Tu run rẩy , chỉ thấy tay khác của Dịch Khinh Hàn vươn về phía cổ mình.

      "Đại nhân, người của đốc chủ đến, có việc gấp tìm ngài." tôi tớ ngoài cửa báo, tạm thời cứu Lam Ngữ Tư mạng.

      Dịch Khinh Hàn nặng nề thở ra hơi, buông cổ áo Lam Ngữ Tư, mở cửa ra ngoài.

      Đoán chừng tình khẩn cấp, người nọ trực tiếp theo tôi tớ vào sân trong, thấy Dịch Khinh Hàn ra khỏi cửa, vội tới : "Dịch đại nhân, tình huống khẩn cấp, ta....."

      " sao, ngươi phải được đốc chủ phái giám thị Vạn gia? Sao lại đến đây? Có chuyện gì nhanh." Dịch Khinh Hàn thấy người nọ vẻ mặt khẩn trương, đất đặt người bị vải trắng bọc lại.

      "Dịch đại nhân, thỉnh, thỉnh phái những người này đem thi thể cùng tờ giấy đến chỗ đốc chủ, ta, ta bị theo dõi, suýt nữa......" người nọ phun ra ngụm máu tươi.

      "Đây là ai?" Dịch Khinh Hàn hỏi.

      "Ta canh giữ ở xung quanh Vạn phủ, thấy nữ tử này ở chung quanh hành vi lén lút.... Quả nhiên....." người nọ chỉ người trong bao vải trắng : "Nữ tử này được đón vào Vạn phủ, ta nghe được nàng báo cáo với bọn họ hành tung của đốc chủ và hành tung của ngài, cùng các sở thích... ta che mặt bắt nữ tử này, vốn định đưa nàng về cho đốc chỉ xử lý, ngờ người của Vạn phủ đuổi theo, thừa dịp ta chưa chuẩn bị đánh chết nữ thám tử này...... Chúng ta cùng hành động, vất vả trốn tới nơi này, đại nhân."

      "Có thể biết hành tung của ta và đốc chủ cùng sở thích?" Dịch Khinh Hàn chau mày, người nọ là đốc chủ phái giám thị Vạn phủ, vẫn là giao cho đốc chủ xử lý trước , khoát tay : " tìm Dịch An, phái người che chở ngươi."

      Người nọ vừa định , chợt bị Dịch Khinh Hàn gọi lại. "Khoan !"

      Dịch Khinh Hàn trước khi xoay người thoáng thấy bao vải trắng lộ ra góc áo màu tím nhạt, đột nhiên lòng chấn động, biết vì sao lại có chút khủng hoảng. Nhìn quanh bao vải trắng kia vòng mới chậm rãi đến gần, đưa tay hướng góc bao, muốn vạch ra xem.

      Tay Dịch Khinh Hàn nắm góc vải trắng, chậm rãi vạch ra, bỗng nhiên mạnh mẽ buông, tim đập nhanh hơn. Bàn tay run rẩy lần nữa vạch ra, trầm ngâm lâu.

      Lam Ngữ Tư lúc này tựa cửa sổ nhìn ra ngoài, theo hướng nhìn của nàng vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Dịch Khinh Hàn, tôi tớ và người kia ở phía sau thấy được tay Dịch Khinh Hàn run rẩy gắt gao nắm bao vải trắng. Bàn tay kia siết chặt như muốn bóp nát mảnh vải vậy, nhờ ánh trăng, Lam Ngữ Tư dường như nhìn thấy trong mắt tầng lóng lánh, miệng khẽ nhếch, và màu tím nhạt quen thuộc xuất ở chỗ núi giả kia.

      "Ngươi có chứng cớ gì nàng là thám tử?" Qua hồi lâu, Dịch Khinh Hàn đè nén thanh hỏi.

      "Ta nghe được chính miệng nàng báo cáo với người Vạn phủ sở thích của ngài và đốc chủ, còn hai năm gì đó.... theo hoạn quan ghê tởm....." người nọ đến đây sợ Dịch Khinh Hàn nghe được hai chữ 'hoạn quan' mà mất hứng, dừng chút thấy phát tác, mới tăng gan tiếp tục : "Nên tiểu nhân đoán nữ tử này có thể núp bên người đốc chủ, nên mới 'hai năm, theo tên... ghê tởm.....' khụ khụ, còn có tờ giấy này."

      Dịch Khinh Hàn nâng tay lặng lẽ nhận tờ giấy người nọ trình lên từ phía sau, nhàng lật ra.

      'Dịch Khinh Hàn, thích sạch , võ công lường được, tâm địa độc ác, thích đồ ngọt, uống rượu.', 'Hạ Minh, da mẫn cảm, gần hoa cỏ, bữa cơm nhất định ăn măng tre."

      Là Tử Yên, là Tử Yên, Dịch Khinh Hàn cảm thấy lòng đau kịch liệt, cảm giác như mất trọng lượng khó có thể hình dung đả kích , biết làm sao. Mới vừa rồi còn nắm tay ở bờ sông nỉ non, mấy canh giờ sau lại thiên nhân vĩnh cách [2], hơn nữa.......

      Dịch Khinh Hàn như mất thính giác, biết người nọ rời thế nào, chỉ biết chính mình như bay vào thư phòng, đóng cửa phòng rồi ra nữa.


      [1] Yến oanh: ví von thanh niên nam nữ nhau, ở đây hẳn là chỉ việc " nhau"... @.@

      [2] Thiên nhân vĩnh cách: người Trung Quốc quan niệm người chết lên trời, ở đây ‘thiên’ và ‘nhân’ ý chỉ người trời – chết và người còn sống, vĩnh viễn chia cắt.
      Abby, susu, Hương Thảo6 others thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 7: Tâm như chỉ thủy [1]

      Suốt hai ngày hai đêm, Dịch Khinh Hàn chưa từng ra khỏi thư phòng, đồ ăn hạ nhân đưa đến đều đặt bàn trước cửa, lạnh hâm nóng, hâm nóng xong lại lạnh, hề thấy mở cửa lần nào. Lam Ngữ Tư có loại cảm giác thân thể thoải mái, tinh thần khẩn trương, lúc trước như muốn bức cung, hai ngày này vào lại ra, lúc ra đối với mình thế nào đây?

      Lam Ngữ Tư ngồi trước cửa sổ quan sát tình huống ở thư phòng đối diện, tâm đột nhiên run rẩy, dường như nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó nha hoàn cúi đầu đứng ở cửa.

      Lam Ngữ Tư dựng tai nghe, thanh khàn khàn của Dịch Khinh Hàn : "Múc nước, lấy cây đoản đao đến cho ta."

      Cần đoản đao làm gì! Lam Ngữ Tư rụt cổ về, cảm thấy da đầu như bị kéo căng. nhàng đẩy cửa ra, nha hoàn đưa đoản đao vào, tự giác cúi đầu ra.

      Lát sau, cửa phòng mở, Dịch Khinh Hàn bước ra. Trong phòng cửa đóng kín mít, hẳn là rất tối, đột nhiên ra ánh mặt trời, bất giác lấy tay che mắt, cản bớt ánh sáng. Thích ứng lúc, tiếp tục tới phòng của hai người.

      Lam Ngữ Tư theo bản năng muốn trốn, nhưng chân nghe lời, cả người cứng ngắc, chỉ có thể ngồi yên ghế. Dịch Khinh Hàn cước bộ có chút chuếnh choáng, hẳn là do hai ngày hai đêm chưa ăn cơm, người cũng gầy , cằm trắng hơn, đôi mắt biến thành màu đen. Dù vậy, khí chất trầm tĩnh lạnh lùng kia vẫn làm cho Lam Ngữ Tư rùng mình.

      Chưa kịp nghĩ nhiều, người vào trong phòng, Dịch Khinh Hàn ngồi cạnh bàn, tiểu nha hoàn Như Liễu theo sau hầu hạ như cũ cúi đầu đứng bên cạnh.

      Dịch Khinh Hàn cúi đầu nhìn mặt đất, hồi lâu mới : "Đốc chủ có phái người tới tìm ta ?"

      "Có, hôm qua người tới, Dịch tổng quản ngài thân thể khỏe, cản lại mời về rồi ạ."Như Liễu nghĩ loại chuyện này Dịch Khinh Hàn làm thường xuyên tới mức quen rồi.

      "Chuẩn bị đồ ăn, sau đó chuẩn bị ngựa."Dịch Khinh Hàn phân phó xong, Như Liễu đáp lời rồi ra ngoài chuẩn bị."

      Lam Ngữ Tư ngồi trước cửa sổ, Dịch Khinh Hàn ngồi trong phòng, hai người cứ vậy im lặng hồi lâu, đến khi nha hoàn bày thức ăn lên bàn, sau khi rời còn đóng cửa lại.

      "Lại đây."Dịch Khinh Hàn .

      Lam Ngữ Tư từng bước từng bước lề mề đến, đứng dám động.

      "Ngồi xuống, ăn cơm." Dịch Khinh Hàn vẫn cúi đầu, bảo.

      Lam Ngữ Tư ngồi sát biên ghế, sao mà nuốt trôi nổi.

      Dịch Khinh Hàn thở dài, từ trong lòng lấy ra con heo vàng , dùng ngón tay cái vuốt vuốt, tự giễu cười, với Lam Ngữ Tư: "Vẫn là câu kia, tìm được sổ sách trả tự do cho ngươi. Đến lúc đó ngươi muốn có gì có đó, nhà, đất, châu báu tơ lụa.Giữ cái này , sau này tặng phẩm như vậy ít, chỉ cần ngươi nghe lời." Dịch Khinh Hàn xong, đặt chú heo vàng kia lên bàn, lập tức cầm bát cơm ăn. Chú heo vàng kia là lễ vật mình chuẩn bị cho Tử Yên, luôn , dáng nàng rất gầy, phải ăn để mập như chú heo vàng mới tốt. Hai người cãi nhau chưa kịp tặng, ai ngờ lại vĩnh viễn còn cơ hội.

      Lam Ngữ Tư lén nhìn lại, chú heo vàng óng giá trị xa xỉ. Nàng muốn lấy, có tiền trong người mới dễ chuyện, bằng nửa bước khó . Nhưng dám thò tay ra, Dịch Khinh Hàn nhìn làm cho nàng rụt rè.

      "Bên Vạn đốc có lẽ đoán được lý do ta cưới ngươi, nhưng đốc chủ biết, nên chúng ta nên làm gì hay cần làm gì, ngươi hiểu chưa?" Dịch Khinh Hàn buông đũa nhìn Lam Ngữ Tư như con thỏ hoảng sợ.

      "Hiểu, hiểu." Lam Ngữ Tư thành thu lấy chú heo vàng, vụng trộm vui rạo rực cười. Dịch Khinh Hàn nhìn nàng, miệng khỏi lộ ra nụ cười khinh thường, quả nhiên là môt nữ nhân tham tài, hôm đó ở Triệu phủ tìm thấy mấy khế ước nhà đất kia, kết luận, nữ nhân này có nhược điểm. Tham tài là tốt rồi, có thể lợi dụng, người vô dục vô cầu mới đáng sợ.

      Ăn cơm xong, Dịch Khinh Hàn ra ngoài, hẳn là gặp Hạ Minh. Lam Ngữ Tư lấy chú heo ra nhìn, cầm tay nặng trịch, nếu chi tiêu dè sẻn, chắc là có thể ăn được năm. Nàng muốn nhà đất của , lúc rời được, nàng muốn xa, đến nơi biết, vậy mới an toàn, nên tiền của đối với nàng là quan trọng nhất.

      Lam Ngữ Tư có Như Liễu và mấy nha hoàn bà tử cùng, khắp nơi trong phủ. Tình hình cụ thể của mình và Dịch Khinh Hàn, người ngoài biết nên bọn hạ nhân vẫn xem nàng là chủ tử, hạn chế tự do của nàng. Nhưng Dịch Khinh Hàn cũng có dặn dò, cái gì nàng thể nhìn, nơi nào nàng thể đến.

      Buổi trưa, ánh nắng chói chang, Lam Ngữ Tư và nha hoàn đứng cạnh ao ngắm hoa, cho cá ăn.Như Liễu dường như có thói quen cúi đầu , Lam Ngữ Tư quyết định dò xét chút."Ngươi vào phủ bao lâu rồi?"

      "Bẩm phu nhân, nô tỳ vào phủ ba năm trước."Như Liễu cúi đầu đáp.

      "Vào phủ là đến hầu hạ sao?" Lam Ngữ Tư muốn chuyện với nàng nhiều hơn, dù sao cũng là người quen thuộc với Dịch Khinh Hàn, có lẽ hỏi thăm được gì đó.

      Như Liễu băn khoăn nhìn Lam Ngữ Tư, miệng mấp máy nhưng gì. Lam Ngữ Tư hiểu ra, chưa từng có đương gia chủ mẫu nào gọi tướng công của mình là "" a, vội vàng sửa miệng : "Lão gia vẫn do ngươi hầu hạ sao?"

      "Vâng."Như Liễu vẫn cẩn thận đáp lời.

      "Trước kia thường hay tự nhốt mình trong phòng sao?" Lam Ngữ Tư hỏi xong thấy Như Liễu hoảng sợ nhìn quanh, đầu cúi càng thấp.

      Lam Ngữ Tư nghĩ thầm, người này quá cẩn thận rồi, Dịch Khinh Hàn ở cạnh, chỉ có mấy nha hoàn bà tử, chẳng lẽ nàng ta sợ những người này mật báo? Nên nàng giả vờ đứng vững, để Như Liễu đỡ mình, : "Hôm nay phơi nắng đau đầu, ta muốn đến trong đình ngồi, ngươi lấy đệm dựa, ngươi chuẩn bị điểm tâm, ngươi ......."

      Đợi phân tán hết mọi người xong, nàng mới kéo tay Như Liễu đến trong đình. "Được rồi, bây giờ có ai, ta lại ăn ngươi, ngươi sợ cái gì." Lam Ngữ Tư ràng cảm nhận được tay Như Liễu run rẩy, an ủi .

      Như Liễu nghe xong, bùm tiếng quỳ xuống, thanh run run : "Phu nhân. Phu nhân cho nô tỳ đường sống , nô tỳ, nô tỳ......"

      Như Liễu còn chưa xong, mấy tiểu nha hoàn và bà tử vừa rồi bị phái lấy đồ này nọ trở lại, tốc độ kinh người, cứ như ở gần đây chạy đến. Lam Ngữ Tư vội kéo Như Liễu dậy, lòng nghĩ tìm cơ hội khác lại hỏi.

      Dịch Khinh Hàn thẳng vào trong phòng Hạ Minh, hành lễ xong cúi đầu ngồi xuống.

      "Hàn nhi, chuyện hôm đó ngươi biết đúng ?" thanh của Hạ đốc chủ hỏi.

      "Thuộc hạ biết."Dịch Khinh Hàn biết Hạ Minh có biết quan hệ giữa mình và Tử Yên , chưa nhiều lời.

      "Hôm trước khi ngươi rời , nhắc nhở trong phủ ta có thể có mật thám, ta liền tra xét. Đó là nha hoàn trong phủ, ngờ là người của Vạn đốc, xem ra sắp tới phải tẩy trừ lại người trong phủ, lâu ngày biết ai trà trộn vào, hoặc người nào bị mua chuộc." Hạ Minh đứng lên, đến ngồi xuống ghế bên cạnh Dịch Khinh Hàn, giọng : "Dĩ nhiên biết được sở thích ghét của chúng ta, có thể thấy Vạn đốc rất dụng tâm. Ngươi thường đến phủ của ta, khó tránh khỏi bị ả theo dõi, sau này nhớ , mọi chuyện phải cẩn thận, trong phủ của ngươi có sạch ?"

      "Sạch , trong phủ của hạ quan là hạ nhân giám thị hạ nhân, ngoài ra còn có người ở chỗ tối giám thị."Dịch Khinh Hàn nghe đến đó, đốc chủ đến mình, hẳn là biết chuyện mình và Tử Yên.

      "Đáng tiếc bị giết diệt khẩu, hỏi được gì." Hạ đốc chủ tiếc rẻ , thấy tia khác thường trong ánh mắt lạnh lùng của Dịch Khinh Hàn. Có lẽ, nàng chết, mới rối rắm, bằng biết đối mặt với nàng thế nào.

      "Người Tây Xưởng hành động rồi, gần đây là lúc theo dõi sát mọi người trong triều, ngươi cẩn thận chút." Hạ Minh quay đầu nhìn Dịch Khinh Hàn : "Người Tây Xưởng tra vụ án diệt môn của Triệu phủ, ngươi phải tùy cơ ứng biến. có việc gì trở về theo dõi mấy người đó , ta phải tiến cung gặp Hoàng thượng rồi."

      "Vâng, đốc chủ."Dịch Khinh Hàn thầm nghĩ việc nên làm làm tốt, bọn họ tra cũng tra ra cái gì.

      Cáo biệt chủ nhân, Dịch Khinh Hàn theo tâm phúc của Hạ đốc chủ - Vương Đạo An ra ngoài, đến gần chỗ núi giả kia, vẫn bất giác dừng bước. Mới đây lâu, hai người chính là ở đây chuyện, lúc này cảnh còn người mất.

      "Dịch đại nhân?" Vương Đạo An quay đầu khó hiểu nhìn Dịch Khinh Hàn dừng chân .

      "Thi, thi thể của nữ thám tử đó, sau này thế nào?" Dịch Khinh Hàn chung quy vẫn mở miệng hỏi, tuy biết làm thế rất nguy hiểm.

      "Thi thể vô dụng, tất nhiên là vứt , việc này phải tiểu nhân làm, việc nên hỏi tiểu nhân cũng hỏi." Vương Đạo An như nhắc nhở Dịch Khinh Hàn, lại như chính mình.

      "Khụ khụ, phải... thôi." Dịch Khinh Hàn thu lại cảm xúc, như lúc bình thường hay lui tới, tiếp tục theo Vương Đạo An. còn gì lưu luyến nữa, đây là số mệnh của mình, cha, mẹ ruột chết sớm, thuở bé rời nhà, mẹ kế chỉ với bên ngoài mình chết, chỉ như vậy con thân sinh của nàng ta mới có thể độc chiếm gia nghiệp. Đáng tiếc, trời toại lòng người, kết quả mọi chuyện công dã tràng, lại giúp tránh được kiếp.

      Tâm Dịch Khinh Hàn đột nhiên hơi đau, cảm giác này lâu chưa từng xuất , là do độc lâu lâm vào cắn trả sao? Hay là........

      Rời khỏi Hạ phủ, Dịch Khinh Hàn vào đường cái Thanh Long, bảng hiệu sơn son của Vinh phủ sớm đổi mới thay chủ, chỉ có sư tử bằng đá trước cửa vẫn uy vũ như cũ.

      Gió thổi mạnh, thân hình hơi gầy của Dịch Khinh Hàn ngồi lưng ngựa, vạt áo bị gió thổi lay động. quay đầu ngựa, lại quay đầu nhìn phủ đệ kia, cuối cùng lạnh nhạt chớp mắt, lưu lại nụ cười lạnh.

      Được rồi, để những người đó tiếp tục tiêu sái hai năm, hai năm sau, tất cả trần ai lạc định [2], làm tất cả, đều vì người, vị lão nhân sắp xuống mồ kia, tổ mẫu duy nhất thương .

      Dịch Khinh hàn vừa về đến nhà, Dịch An lập tức báo tin tức thủ hạ phiên dịch điều tra ra được cho Dịch Khinh Hàn. Chiếc thuyền Triệu Trữ An từng thuê, trước mắt bị người của Đông Xưởng khống chế được, chỉ chờ Dịch Khinh Hàn đến điều tra. Tiếc rằng mười ngày sau là sinh nhật đốc chủ Tây Xưởng, Vương Thủ là người lớn lên bên Hoàng đế, mặt mũi ai có thể cho, mặt mũi của tuyệt đối thể cho, Dịch Khinh Hàn có nhận được thiệp mời, đến lúc đó phải tham dự yến hội, nếu bây giờ điều tra thuyền, chắc chắn kịp tham gia tiệc sinh nhật của Vương Thủ, nên chỉ có thể phái người bảo hộ nghiêm mật chiếc thuyền trước, đợi mười ngày sau mới xuất phát.

      Dịch An xong chuyện chiếc thuyền, lại tới gần Dịch Khinh Hàn, thầm vài câu bên tai: "Theo tin báo, Vạn đốc nuôi rất nhiều nữ thám tử, đa số là con nhà quan xuống dốc, bộ dạng mới lành lặn xinh đẹp, chuyên làm việc cho ."

      Dịch Khinh Hàn chấn động trong lòng, quen Tử Yên ở trong Hạ phủ, nàng tự xưng là lưu dân mất người nhà, Dịch Khinh Hàn cũng tin. Vậy xem ra, nàng có lẽ là tiểu thư nhà quan xuống dốc. Tâm còn hơi nhói đau, muốn điều tra Tử Yên là con nhà ai, nhưng khóe miệng giật giật, vẫn ra lệnh xuống. qua để nó qua , Dịch Khinh Hàn chịu nổi lừa gạt và thương tổn nữa, người bề ngoài càng mạnh mẽ thực ra rất dễ bị tổn thương, chỉ cần đưa ra chân tình.

      "Ngươi tra, nữ tử tên là 'Lam Ngữ Tư'.có phải nữ thám tử của Vạn đốc , nếu đúng xem nàng ta vốn là thân phận gì." Nàng ta tuy mất trí nhớ, nhưng thể lơ là, phải biết chân tướng của từng người bên cạnh mình.

      Khi Dịch Khinh Hàn trở về phòng, Lam Ngữ Tư nhét túi tiền vào bên trong quần áo, trong đó là tài sản của mình, có lẽ là phí sinh hoạt sau này khi rời . Lam Ngữ Tư lo lắng, bảo Như Liễu giúp mình chuẩn bị cái túi tiền lớn hơn, chắc chắn hơn, để giữ bên người.

      Dịch Khinh Hàn khóe miệng khẽ cười, nụ cười đột ngột này làm cho Lam Ngữ Tư sợ tới mức tay run rẩy.


      [1] Tâm như chỉ thủy: miêu tả tâm tình bình tĩnh, có tạp niệm, xuất xứ từ "Văn tế Lý thị lang" của Bạch Cư Dị đời đường.

      [2] trần ai lạc định: bụi rơi xuống đất, ví von việc trải qua nhiều biến hóa thay đổi rốt cục có kết quả.
      Abby, susu, Hương Thảo5 others thích bài này.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 8 –Góp vui lấy lệ

      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Dịch Khinh Hàn khóe miệng khẽ cười, nụ cười đột ngột này làm cho Lam Ngữ Tư sợ tới mức tay run rẩy.

      "Ngươi, ngươi trở lại." Lam Ngữ Tư dựa vào tường đứng vững, nặn ra nụ cười.

      "Đây là Đông Hải trân châu, hoàng hậu ban cho Hạ đốc chủ, Hạ đốc chủ lại thưởng cho ta." Dịch Khinh Hàn nhìn hai mắt Lam Ngữ Tư tỏa sáng, đột nhiên có suy nghĩ muốn trêu cợt nàng, vì thế dừng lời, cố ý đây là lễ vật chuẩn bị cho phu nhân của đốc chủ Tây Xưởng Vương Thủ, chập rãi : "Để ở chỗ ta trước, mấy ngày nay ngươi học nữ giới, nữ huấn, học thêm cách ăn cùng quần áo những dịp quan trọng. Ăn xong cơm có người đến dạy ngươi, mười ngày sau có thể học hết ?"

      "Có thể, có thể, ta học thuộc rất nhanh." Lam Ngữ Tư thấy hào phóng như thế, bản thân cũng tỏ thái độ tích cực phối hợp, vì thế ra vẻ quan tâm : "Thuyền kia tìm được chưa?"

      "Còn chưa tìm được." Dịch Khinh Hàn nháy mắt hỏi: "Sau khi rời thuyền các ngươi còn qua chỗ nào?"

      "Muốn hỏi địa điểm, ta biết chỗ đó, bất quá tìm được chiếc thuyền kia, từ lúc ta xuống thuyền vẫn nhớ chút đường , có thể dẫn ngươi tìm." Lam Ngữ Tư , nàng vừa mất trí nhớ, đầu vẫn còn mảng hỗn độn.

      Dịch Khinh Hàn cầm chén trà nhấp ngụm, nghĩ lời của nàng có sơ hở gì, đành phải chờ qua sinh nhật yến của Vương Thủ mới xuất phát tìm.

      Lam Ngữ Tư dùng toàn bộ tinh thần học, trân châu lớn bằng nắm tay a, nếu đổi thành tiền, trốn nơi khác, mua tòa nhà lớn, mua chút sản nghiệp, rảnh rỗi đem theo hai con chó dữ, con dắt con thả rong, đám gia nô vây quanh trước sau, đường đùa giỡn mỹ nam, muốn bao nhiêu đắc ý có bấy nhiêu.

      "Đúng đúng, phu nhân, chính là vậy, cười lộ răng, chỉ là ánh mắt của ngài phải đoan trang hơn." phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi nhìn Lam Ngữ Tư cười xuất thần, tưởng rằng nàng tranh thủ lúc nghỉ ngơi luyện tập nội dung học vừa rồi, chỉ là nụ cười này thoạt nhìn có chút hợp, cứ như là nụ cười tham lam khi nhặt được vàng trong bảo khố.

      "Khụ khụ...." Lam Ngữ Tư buông chén trà, thu hồi nụ cười YY, xoa xoa đôi chân tê rần, luyện tập tư thế đứng cả buổi chiều, rất vất vả.

      Hôm nay Dịch Khinh Hàn chưa về, Lam Ngữ Tư mình ăn cơm chiều rồi làm ổ giường ngồi thêu. Sau đêm tân hôn, khi hai người ngủ đều lăn tới hai bên giường lớn mà ngủ. Ban đầu Lam Ngữ Tư còn quen, thậm chí có thể là kinh hồn táng đảm, nhưng qua mấy đêm bình an vô , nàng cam chịu. Dù sao Dịch Khinh Hàn qua hai người nên làm gì và cần làm gì, vì làm cho Hạ đốc chủ xem, hai người bọn họ phải giống như vợ chồng bình thường, ăn cùng bàn ngủ cùng giường.

      Tân phòng này đối với Dịch Khinh Hàn như khách điếm, trừ buổi tối ăn bữa cơm ngủ giấc, thời gian còn lại đều ra ngoài, hoặc ở thư phòng, Lam Ngữ Tư nghĩ, mấy món bảo bối hẳn được cất trong thư phòng, bao gồm viên Đông châu kia.

      Nghĩ đến Đông châu, Lam Ngữ Tư có lại sức mạnh, dụi dụi đôi mắt có chút mỏi, tiếp tục tập thêu. Theo cầu của chính mình, Như Liễu đồ bức "Lão bạng sinh châu"[1]

      Lam Ngữ Tư thêu xong bên mép, chuẩn bị đổi chỉ màu trắng ngà thêu trân châu, ai dè cầm chắc, kim biết rơi đâu, vội vàng bò ra giường tìm.

      Đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, đôi mắt của Lam Ngữ Tư vốn buồn ngủ mở ra nổi lại càng nghe lời.

      Đột nhiên cảm thấy trận lãnh ý, Lam Ngữ Tư ngẩng đầu, thấy Dịch Khinh Hàn đứng trước giường nhìn mình.

      "Hắc hắc, ngươi về." Lam Ngữ Tư vội cười theo.

      "Gọi ta là gì?"Dịch Khinh Hàn vui hỏi.

      "Lão gia, lão gia về." Lam Ngữ Tư le lưỡi, vì làm cho người ngoài xem, Dịch Khinh Hàn cầu nàng gọi như vậy, tiếc rằng nàng vẫn chưa quen.

      Dịch Khinh hàn đặt mông ngồi xuống giường, lập tức nhảy bật lên, xoay ngươi sờ sờ phía sau, ngay sau đó khuôn mặt giận dữ cầm cây kim nhìn chằm chằm Lam Ngữ Tư.

      "Vừa rồi, vừa rồi thêu, tình cờ làm rơi xuống giường, tìm, , lão gia ngài trở lại." Lam Ngữ Tư bất giác lui về phía sau, cả người run lên.

      Lồng ngực Dịch Khinh Hàn phập phồng hai cái, lạnh lùng : "Sau này được thêu giường, nhớ kỹ cho ta?"

      "Nhớ , nhớ ." Lam Ngữ Tư vội đem đồ thêu để ở bàn bên giường, rồi lại hướng bên trong giường ngồi xuống.

      "Phu nhân, nàng thoải mái ngủ sớm chút, về sau muộn quá cần chờ ta." Dịch Khinh Hàn đột nhiên cúi người sát xuống trước mặt Lam Ngữ Tư, giọng ôn nhu, bàn tay to vuốt tay nàng, Lam Ngữ Tư hoảng sợ nổi da gà khắp người. Lam Ngữ Tư theo bản năng muốn tránh, lại bị Dịch Khinh Hàn nhanh tay giữ cằm lại, cứng rắn buộc nàng nhìn mình.

      Phía sau có tiếng động, Dịch Khinh Hàn như mới nghe thấy quay đầu lại nhìn, thấy tiểu nương mười hai mười ba tuổi bỏ bừng mặt đứng cạnh bàn, được ở xong.

      "À, ta quên mất, vừa rồi bảo nàng ta theo vào. Đây là Tùy Yên, sau này hầu hạ nàng và ta rửa mặt tắm gội, bình thường ở ngoài viện, đợi học xong quy củ rồi vào trong sau." Dịch Khinh Hàn nắm chặt tay Lam Ngữ Tư, nhàng : "Ta thỉnh cầu đốc chủ đưa tới, để bên cạnh có người tin tưởng được."

      Lam Ngữ Tư nghe Dịch Khinh Hàn cường điệu hai chữ 'đốc chủ' xong liền hiểu ra, mình lúc này phải phối hợp, nên ôn nhu gật đầu, trong lòng như có vạn mã phóng qua, tên này nắm tay mình dịu dàng như vậy, làm cả người tự nhiên, nhất là bàn tay kia lạnh như băng, thoải mái nổi. Nếu bỏ qua việc thân thể tàn tật, tính ra cũng thuộc hàng đẹp mắt.

      Nha hoàn tên Tùy Yên kia vội vàng gọi tiếng 'phu nhân', Dịch Khinh Hàn mới kêu người hầu tới chuẩn bị tắm rửa. Lam Ngữ Tư rút được tay ra, thừa lúc tắm, vội vàng chà xát chăn.

      Hẳn là Tùy Yên ra ngoài, Dịch Khinh Hàn tắm xong liền tới thư phòng. Lam Ngữ Tư cảnh giác nằm ở góc giường khác, biết qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng bị đánh thức. Mở mắt nhìn, trời còn chưa sáng hẳn, Dịch Khinh Hàn chỉ mặc trung y nhìn mình.

      "Cởi ngoại sam ngủ, sau này đều là nàng ta đến hầu hạ rửa mặt, nhanh!" Dịch Khinh Hàn nhanh, Lam Ngữ Tư mơ hồ làm theo, vẫn còn buồn ngủ.

      Vừa mới cởi ngoại sam, Tùy Yên vào, gian ngoài chuẩn bị tốt vật dụng để rửa mặt, Dịch Khinh Hàn bèn rời giường. Chỉnh lý đơn giản xong, Dịch Khinh Hàn vào phòng trong, dừng chút, vươn tay vuốt tóc mai của Lam Ngữ Tư đứng bên giường, khẽ : "Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối ta về sớm."

      Lam Ngữ Tư nhất thời thừa nhận nổi loại hành động thân thiết này, cũng may Dịch Khinh Hàn xong lập tức ra ngoài. Tùy Yên ở gian ngoài gọi tiếng 'phu nhân', Lam Ngữ Tư ra ngoài rửa mặt chải đầu, mang tâm nặng nề rửa mặt xong, ngồi trước bàn để Như Liễu giúp mình chài đầu. Như Liễu rất khéo tay, rất nhanh búi xong búi tóc nghiêng nghiêng, mở hộp trang sức, chọn trang sức phối với mai đỏ áo.

      Hôm nay Dịch Khinh Hàn sớm nên ăn ở nhà, Lam Ngữ Tư thấy khí rất tốt, ăn nhiều hơn chút điểm tâm.

      Ăn xong, Lam Ngữ Tư ngồi trong phòng tiếp tục thêu, nhìn nhìn Tùy Yên chuyển chậu hoa theo chỉ huy của Như Liễu, thầm nghĩ Dịch Khinh Hàn vì sao lại mang người của đốc chủ về? Chẳng lẽ là đốc chủ nghi ngờ nên phái người tới giám thị?

      Xem chừng Hạ đốc chủ rất tín nhiệm Dịch Khinh Hàn, tin tưởng như vậy còn muốn phái người đến giám sát? Đông Xưởng đáng sợ.

      đúng, đúng, Dịch Khinh Hàn , người này là chủ động xin Hạ đốc chủ, xem ra phải ý của Hạ đốc chủ.Chẳng lẽ Dịch Khinh Hàn trá hình để biểu thị trung thành?

      Lam Ngữ Tư nghĩ đến đau đầu, đơn giản nghĩ nữa, dù sao đầu óc của Dịch Khinh Hàn người thường khó so được, của kiếp trước là người giả dối, nhìn qua như chuyện ly kỳ cổ quái gì đó, cuối cùng đều nằm trong lòng bàn tay .

      Kiếp trước mình nhìn quen thủ đoạn của , tuy rằng dùng người mình, nhưng nhìn người cùng nhà tù bị tra tấn đến tàn tật, cũng là loại tra tấn rất thống khổ. Bây giờ thế mà lại gả cho , đây là chuyện Lam Ngữ Tư ngàn tính vạn tính cũng tính tới, chuyện phải biểu hòa thuận ân ái trước mặt người khác, Lam Ngữ Tư nghĩ tới, bất quá vì sinh mạng, nàng quyết định chịu đựng, thỏa hiệp cho đến khi thoát được ma trảo của .

      "Phu nhân, ngài thêu cái gì vậy?" Tùy Yên đến gian ngoài lấy đồ, thấy đồ thêu trong tay Lam Ngữ Tư hỏi.

      Lam Ngữ Tư thấy tiểu nha đầu đáng linh hoạt, giống như cái hũ nút Như Liễu, vì thế ôn hòa : "Trân châu, trân trâu trong con trai."

      Tùy Yên há hốc miệng, chắc là khác trời vực với dự đoán của nàng ta, nặn ra nụ cười : "Phu nhân , săn sóc, hẳn là thêu cho lão gia?"

      Đến phiên Lam Ngữ Tư há hốc miệng, nàng chỉ luyện tập, nghĩ tới đem cho ai, qua lời này của nàng ta, nàng biết phải gì làm gì trước mặt nàng ta, bèn tiếp lời: "Đúng vậy, là cho lão gia, chỉ sợ chàng ghét bỏ."

      "Sao có thể?Đây là chút tâm ý của phu nhân, lão gia chắc chắn thích." Tùy Yên nháy đôi mắt to : "Lúc trước khi đến, đốc chủ với nô tỳ, lão gia là người thích chuyện, với chính mình còn khinh suất, còn là cưới phu nhân còn có người chiếu cố. Từ giờ về sau, nô tỳ phải theo giúp phu nhân hầu hạ lão gia tốt, nếu có chỗ nào làm chưa tốt, phu nhân cứ thẳng ra, nên đánh nên phạt, nô tỳ cũng nhớ lâu hơn."

      ", ngươi rất tốt, rất thông minh." Lam Ngữ Tư bị tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng này dọa, nhất thời biết gì cho phải, thầm nghĩ quả nhiên là nha hoàn của đốc chủ Đông Xưởng, chuyện làm việc giống bình thường, sau này nên cẩn thận.

      Tùy Yên thấy Lam Ngữ Tư hiền lành, cười hì hì ra ngoài tiếp tục làm việc. Lam Ngữ Tư cúi đầu nhìn trân trâu mình thêu, nghĩ mình vẫn nhớ chút châm pháp, thêu rất tệ sao? Vì sao tiểu nha đầu thấy lại có biểu tình vậy, xem ra còn phải tiếp tục luyện tập.

      Dịch Khinh Hàn hôm nay quả thực về rất sớm, cùng nhau ăn cơm tối, lại là Tùy Yên hầu hạ tắm rửa thay quần áo. Dịch Khinh Hàn tắm xong theo thường lệ đến thư phòng lúc, chắc là muốn đợi tóc khô rồi mới ngủ, nếu tóc vẫn ướt, hai người ngồi đối diện khỏi xấu hổ.

      lát sau, Dịch Khinh Hàn khoác ngoại sam trở lại, vừa vào phòng, Đông Hải trân châu trong tay mãnh liệt hấp dẫn tầm mắt của Lam Ngữ Tư. Nhìn nữ nhân có chút tham tài nhưng phải có tâm cơ, có chút nhát gan nhưng giờ lại mắt đầy khao khát, Dịch Khinh Hàn đột nhiên muốn ra hết, nhìn quen ánh mắt oán hận của phạm nhân bị tra tấn trong lao, cũng muốn xem thử nàng bị trêu chọc xong có bộ dáng gì, hơn nữa, nàng còn vừa hận vừa sợ chính mình.

      "Cất giữ cho tốt."Dịch Khinh Hàn đặt cái hộp giường, quay người cởi giày lên giường.


      [1]lão bạng sinhchâu: trai già sinh ngọc trai, vốn ví von lúc già có con có tài, sau này chỉ lúc già có con.
      tart_trung, Abby, susu7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :