1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Uổng Công Tính Kế - Sói Xám Mọc Cánh (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      bộ đấy ta cũng đọc ùi nhưng được mấy chương bỏ.công nhận bà tgia này ác .hicc.đọc mấy chương này ngốn nc mắt của ta quá.ta muốn băm chặt bà này :yoyo50::die::029::029::029::029::die::die::die:

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Hí hí, các nàng hơi quá khích rồi, binh tĩnh

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 69:

      Tiểu Ly nghe mà sửng sốt, sau đó mở to hai mắt vội vàng hỏi: "Có phải là tỷ ấy về quê rồi ? Tỷ ấy gặp cha mẹ rồi sao?!"

      Trần Ngộ Bạch im lặng than thở trong lòng, đầu ngón tay vuốt qua đôi má đỏ bừng của nàng, khẽ gật đầu.

      "Đúng vậy, nàng ta gặp cha mẹ của hai người rồi."

      Mặc dù Tiểu Ly sớm được Tần Tang báo trước, là gặp mặt thông báo, trong lòng thầm chuẩn bị, nhưng vừa chợt nghe, nàng vẫn thương tiếc và đau lòng, thất vọng lẩm bẩm : "Tỷ ấy trước rồi. . . . . . Ta cũng rất muốn trở về! Tỷ ấy đợi ta sao?! Có phải vì người tỷ ấy thích cưới người khác, tỷ ấy quá đau lòng mà trước hay ?"

      Trần Ngộ Bạch "ừ" tiếng, giọng đáp: "Chắc là như vậy."

      vậy, Tiểu Ly liền có thể thông cảm hiểu được, thở dài phiền muộn : "Cũng đúng, nếu người mà cưới người khác, nhất định ta cũng muốn đợi ở đây."

      "Ta cưới người khác," Trần Ngộ Bạch nghiêm mặt : "Có muốn cũng tìm kẻ ngốc như nàng, bộ dễ lắm sao?"

      Quả nhiên Kỷ Tiểu Ly bị lời này của dời chú ý, nhíu mày bất mãn chất vấn: "Chẳng lẽ người cưới ta chỉ vì ta ngốc sao?"

      Người trả lời rất nghiêm túc: "Nếu vì sao? Trừ ngốc ra, nàng có chỗ nào hơn người đâu?"

      Kỷ Tiểu Ly tức giận!

      Sao có thể vậy chứ!

      Nàng tức giận muốn dùng sức phản bác lời , nhưng nghĩ tới nghĩ lui —— hình như. . . . . . có.

      Nàng nhụt chí thôi xoay người dựa vào gối, buồn bã nghiêm mặt lên tiếng.

      Trần Ngộ Bạch tiếng động thầm cười ha hả, ôm nàng trở về, nhét vào trong lòng, chọc cho nàng sắp khóc, rồi mới thấp giọng cười bên tai nàng: "Được rồi được rồi. . . . . . Nàng có ngốc hơn ta cũng cưới. . . . . . Ta thích nàng ngốc, được chưa?"

      Kỷ Tiểu Ly nghe "Ta thích nàng" lỗ tai liền dựng thẳng lên, mặc dù là "Thích nàng ngốc", nàng cũng thấy vui vẻ, được ôm đặt lên đầu gối, nàng lời thấm thía răn dạy : "Nếu vì người, ta có thể cùng Tần Tang tỷ tỷ trở về gặp cha mẹ. Đều bởi vì người, ta mới bị tỷ ấy bỏ lại! Người còn bày đặt ghét bỏ ta sao?"

      "Phải phải phải, " Trần Ngộ Bạch liên tục ừ à, "Đa tạ phu nhân."

      Lúc này Kỷ Tiểu Ly mới hài lòng, cười tủm tỉm gật đầu.

      Mấy ngày nay nàng lại cao thêm chút, mặt bớt tròn trịa trẻ con, lộ ra vẻ xinh đẹp trơn bóng dễ chịu của thiếu phụ trẻ tuổi, trong nắng sớm, nàng ngồi đầu gối , áo ngủ chưa thay, lại vẫn xinh đẹp như tiên nữ trong tranh, nhìn mà nhất thời Trần Ngộ Bạch mê say.

      nhớ tới gương mặt như hoa đào của Tần Tang lúc sắp chết, trong lòng vẫn khiếp sợ thôi, lời "Đa tạ" kia, là nghiêm túc.

      Đa tạ nàng, ở lại vì ta.

      ôm người vợ xinh đẹp vào lòng.

      Kỷ Tiểu Ly nhận thấy hôm nay cảm xúc của hơi khác thường, sợ đau lòng lo lắng, nàng dùng sức ôm lại , trấn an: "Từ cha ta dạy huynh muội chúng ta phải hết lòng thực lời hứa, chuyện ta đồng ý với người, nhất định ta thực , ta dẫn người cùng gặp cha mẹ ta. . . . . . Nhất định bọn họ cũng rất muốn gặp người. Người đừng lo lắng, chỉ cần người cưới người khác, ta bỏ người lại!"

      đúng là lời thề son sắt —— Trần Ngộ Bạch dở khóc dở cười, phiền muộn ngập lòng đều bị lời thề son sắt này của nàng đuổi chạy.

      "Khi nào chúng ta ?" Tiểu Ly vẫn thực quan tâm đến vấn đề này.

      Nhưng Trần Ngộ Bạch thể trả lời nàng. Yên lặng ôm nàng lát, bỗng : "Sáng sớm mgày mai nàng theo ta đưa người rời thành, sau đó chúng ta đến phủ Trấn Nam Vương —— về nhà mẹ nàng, được ?"

      "Được!" Tiểu Ly quả nhiên vui vẻ hẳn, thoáng cái liền quên phiền muộn mới vừa rồi, lại hỏi: "Chúng ta tiễn ai vậy?"

      ". . . . . . người quen cũ." Trần Ngộ Bạch đưa tay bịt mắt nàng, "Được rồi, đừng nữa, nằm với ta lát."

      lộ vẻ mỏi mệt, Tiểu Ly nhìn ra được, vội vàng từ người đứng dậy, hiền lành sửa sang lại giường, săn sóc đỡ nằm xuống. Chỉ là nằm xuống chưa bao lâu, Trần Ngộ Bạch vừa nhắm chợp mắt, hô hấp nàng đều đặn, rút vào ngủ say trong lòng .

      Khóe miệng của quốc sư đại nhân chợp mắt cong lên, ôm cho vợ xinh chìm vào giấc ngủ trong lòng càng thêm thoải mái.

      Kỳ cũng phải là trêu nàng, quả rất thích nàng ngốc.

      Trong thiên hạ này có biết bao người thông minh, đầu óc nhanh nhạy, mưu tính sâu xa, đến cuối cùng cũng chỉ là uổng công tính kế. Chính bản thân , bói toán đoán mệnh đứng đầu thiên hạ, sao chứ? Người trong lòng . . . . . .cũng là kẻ ngốc.

      **

      Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Ngộ Bạch mang Tiểu Ly đến cửa thành, chờ chưa bao lâu, đôi bích nhân (nam nữ đẹp đôi) chấn động Kinh thành bảy năm trước phóng ngựa song song đến, hai người đều mặc áo tím, ngồi trước người Cố Minh Châu là bé trai mặt mày linh hoạt, Mộ Dung Lỗi chở theo túi hành lý màu tím, theo hình dạng, bên trong là cái hộp vuông vuông thẳng thẳng.

      Trần Ngộ Bạch liếc mắt, im lặng cúi đầu.

      "Tiểu Ly." quay đầu giọng gọi.

      Kỷ Tiểu Ly chờ đợi trong kiệu sắp ngủ, nghe phu quân gọi, vội vội vàng vàng bò ra, đạp phải làn váy thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Trần Ngộ Bạch bất đắc dĩ với tay đỡ nàng.

      Cảnh tượng chật vật lại buồn cười này, bé trai trước người Cố Minh Châu cười "Ha ha ha ha ha ha" ầm lên.

      Rét đậm sáng sớm vốn ép người thêm đau lòng, lúc này lại náo nhiệt hẳn lên.

      Cố Minh Châu cúi đầu răn dạy đứa con trai nghịch ngợm, nhưng chính nàng cũng hơi nở nụ cười, Đại hoàng tử trang nghiêm bên cạnh cũng buông lỏng vài phần.

      Trần Ngộ Bạch chỉ tiếc rèn sắt thành thép đỡ phu nhân đứng vững cũng xong của nhà mình, giúp nàng đứng dậy, chỉ vào người cưỡi ngựa rồi với nàng: "Đây là Đại hoàng tử điện hạ, ngày nàng xuất giá cũng từng đến đưa dâu, coi như là người nhà bên mẹ của nàng."

      Ánh mắt Trần Ngộ Bạch dừng ở túi hành lý lưng Đại hoàng tử, đứng trước mặt nàng, cất cao giọng : "Nếu về sau ta khi dễ nàng, Đại hoàng tử điện hạ làm chủ cho nàng."

      Kỷ Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn người lưng ngựa kia, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của trầm, tràn đầy ngạo nghễ, vừa nhìn liền biết khó sống cùng, nàng khéo léo từ chối: " cần. . . . . . Ta có người nhà bên mẹ rồi." Nàng giọng với phu quân nhà nàng: "Võ công của cha và ca ca ta tốt lắm, người quên rồi sao? Lần trước bọn họ đánh người rất thảm mà."

      Người ở đây đều rất thính tai, nghe ràng rành mạch. Cố Minh Châu cười xoay mặt , Mộ Dung Lỗi cũng nhịn được hơi thở dài, có chút bất đắc dĩ trầm giọng : "Tóm lại về sau có việc, ngươi có thể tới tìm ta. . . . . . Ta nhất định cố sức giúp đỡ."

      Kỷ Tiểu Ly cũng biết đây là hứa hẹn hiếm có đến mức nào, nghe mà phản ứng, bên cạnh có người cất giọng cười : "Đại hoàng tử điện hạ nghiêm túc như vậy, quốc sư phu nhân còn gì phải lo nữa rồi!"

      Giọng nam trong trẻo chứa đầy ý cười dịu dàng, tất cả mọi người đều quen thuộc, dùng ánh mắt phức tạp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử áo bào xanh đeo trường kiếm nhảy xuống từ lưng con ngựa trắng, vỗ chuôi kiếm lên mông ngựa, con ngựa trắng kia liền nhấc chân chạy thẳng ra ngoài thành.

      Lý Vi Nhiên ôm quyền chào mọi người, cười hỏi: "Các vị có mặt đầy đủ như thế, là có việc gì quan trọng sao?"

      cười đắc ý phấn chấn đến như vậy, lòng mọi người càng thê lương, đều yên lặng. Chỉ có Kỷ Tiểu Ly và Nhóc cứng đầu là hồn nhiên biết, nhàm chán đứng túm tay áo phu quân, xoay đến xoay trước người mẫu thân, đều ngây thơ hoạt bát.

      Mộ Dung Lỗi khỏi với tay đè lên hành lý lưng, tay vừa động, Lý Vi Nhiên liền nhìn qua, nhưng đây chỉ là túi hành lý mà thôi, vẫn phát có gì dị thường.

      Lúc này trong thành lại truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, cười với mọi người, lắc mình rời , tránh vào ngõ bên cạnh.

      Tiếng vó ngựa hỗn độn từ xa tiến, đầu là Lục hoàng tử xinh đẹp vung cây búa xinh đẹp, ghìm cương ngừng ngựa, khuôn mặt xinh đẹp nhắn của tràn đầy hưng phấn: "Đại ca? Quốc sư? Sao các người đều tụ tập ở đây?" nghi ngờ hỏi, lại nhìn đến Kỷ Tiểu Ly, liền nháy mắt với nàng mấy cái.

      Bộ dáng nháy mắt giống mấy nương đứng ở cửa Thiên Hương lâu liếc mắt đưa tình, Tiểu Ly cười tủm tỉm nhìn, có người lại vui vẻ, bình tĩnh tiến lên bước chắn trước mặt nàng.

      Mộ Dung Lỗi đứng bên cạnh thản nhiên đáp: "Bọn ta đưa người quen cũ ra khỏi thành. Tiểu Lục đệ làm gì thế?"

      "Ha!" Lục hoàng tử điện hạ hớn ha hớn hở: "Mọi người biết đâu! Hôm qua Lý gia ở Hán Trung đón dâu, chú rể lại bỏ chạy! Ha ha ha! Tịch Nguyệt công chúa như bị sét đánh ấy! Xấu hổ lẫn giận dữ! Khóc đến hôn mê! Ha ha ha ha! Phụ hoàng lệnh cho đệ truy bắt đưa Lý Vi Nhiên vào cung hỏi tội! Ha ha ha ha ha!"

      kể hấp dẫn, mọi người lại đều yên lặng, tươi cười vui vẻ phấn chấn của dần dần cứng lại, cuối cùng mất mặt cười gượng hai tiếng, sờ sờ mũi, hỏi: "À việc này. . . . . . Mọi người có nhìn thấy Lý Vi Nhiên ?"

      Nhóc cứng đầu cất giọng trẻ con trong trẻo: "Thấy!"

      "Ở đâu?!" Lục hoàng tử điện hạ hưng phấn hỏi!

      Cố Minh Châu thầm nhéo con trai cái, Nhóc cứng đầu lập tức ngậm chặt miệng. Quốc sư vẫn trầm lặng bỗng chỉ ra ngoài thành, "Áo xanh ngựa trắng, vừa ra khỏi thành."

      "A!" Lục hoàng tử mở to đôi mắt xinh đẹp!

      Ra khỏi thành rồi sao?

      đáng ghét!

      Bão cát ngoài thành lớn như vậy, đuổi theo bẩn vất vả!

      Lục hoàng tử điện hạ xinh đẹp mất hứng phụng phịu, vung búa , thét to rồi cùng nhóm thủ hạ đuổi ra ngoài thành.

      Vó ngựa nhấc lên bão cát tung trời, Lý Vi Nhiên bước ra từ hẻm .

      "Ngươi đào hôn?!" Trần Ngộ Bạch nhíu mày hỏi bạn tốt.

      "Chưa từng." Lý Vi Nhiên nghiêm mặt, "Ta chưa hề đồng ý cưới Tịch Nguyệt công chúa." xong, ánh mắt dừng lại mặt Kỷ Tiểu Ly, như nhớ tới ai, mặt dịu dàng thêm vài phần, mỉm cười.

      "Vừa rồi xin đa tạ." với Trần Ngộ Bạch, " biết lúc này quốc sư đại nhân có rảnh rỗi ? Bốc quẻ thay ta có được ?"

      "Ngươi. . . . . . Muốn tìm người?" Trần Ngộ Bạch thấp giọng hỏi.

      Nam tử áo xanh mỉm cười, nhàng nhã nhặn, dịu dàng như ngọc.

      "Đúng!"

      " cần nữa!" Đại hoàng tử bỗng trầm giọng quát, giơ tay ném ra thứ.

      Nội lực của mạnh mẽ, vật kia bay tới với lực , Lý Vi Nhiên lại thoải mái bắt lấy, sắc mặt như thường.

      Khi tập trung nhìn vào vật bắt được tay, sắc mặt lập tức xấu !

      Là chủy thủ Kỳ Lân mà tặng cho người trong lòng.

      "Tần Tang nhờ ta gửi lại cho ngươi ——" Mộ Dung Lỗi lạnh giọng chậm rãi : "Dứt tình đoạn nghĩa, vật về chủ cũ. Sau khi từ biệt, từ nay về sau, giang hồ mất bóng!"

      Võ Lâm Minh Chủ trẻ tuổi, lúc này gương mặt tuấn còn mỉm cười, mặt mày tối đen, lạnh lùng thôi: "Nàng đâu?"

      Mắt tím của Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn liếc mắt cái, lời ghìm cương xoay ngựa.

      Lý Vi Nhiên biết Mộ Dung Lỗi muốn , nhất định hỏi cũng được gì. Nhưng lại nhìn hành lý lưng người xa, chẳng biết tại sao, lại cảm thấy tuyệt thể để ta rời !

      Nhưng nguyên do là gì? Bản thân Lý Vi Nhiên cũng .

      Trong lòng nghi ngờ khó hiểu, nắm chặt chủy thủ trong tay, bóng ma nghi hoặc lướt qua trong lòng, nhưng khi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Kỷ Tiểu Ly, nghĩ rằng tuyệt đối là thể!

      Trong tích tắc, lòng Lý Vi Nhiên cực loạn, cực kỳ khủng hoảng khó hiểu, ràng nhận thấy có gì đó cực kỳ quan trọng rời xa , cả đời quay lại nữa.

      Nhưng đó là gì?!

      Tim chợt nhói, đoạt ngựa của Trần Ngộ Bạch, xoay người mà lên!

      "Ngươi đâu?" Trần Ngộ Bạch hỏi.

      "Đại hoàng tử đâu?!" Mặc dù biết vì sao, nhưng giờ phút này chỉ muốn đuổi kịp Mộ Dung Lỗi.

      ". . . . . . Hán Trung." Trần Ngộ Bạch thấp giọng đáp.

      "Hán Trung. . . . . . Ta cũng nên quay về Hán Trung rồi!" Lý Vi Nhiên nhếch mày cười .

      Có người từng cùng ước hẹn dưới trăng đêm bên hồ Giã Nam, đến nơi đó chờ nàng.
      Alice Huynh, HoanHoan, hamaxink18 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      còn 3 chương nữa thoy :yoyo14::yoyo14: :yoyo6:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :