1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bố Y Thiên Kim - Úy Không (Chương mới)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      hiền đấy, rất đáng y
      lavendervs thích bài này.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5: Loạn


      Đông Sinh chạy trở về, khi ngang qua cửa hàng bán thịt, chủ cửa hàng nhìn thấy liền mời mua, nghĩ đến nha đầu sắc mặt trắng bệch trong nhà nhìn rất là đáng thương kia , suy nghĩ chút liền lấy tiền từ trong túi ra , khẽ cắn môi mua nửa cân thịt nạc.


      Kỳ Đông Sinh hẳn là người nghèo kiết xác, cha của ở thôn Kim Viên cũng có thể được coi là phú nông. Sau khi cha qua đời có để lại cho mẹ và chút ít tài sản, mấy năm nay mẹ của Đông Sinh lại cần kiệm chăm chỉ làm ăn, nên trong nhà cũng hề thiếu thốn gì. Lần này Đông Sinh đến huyện lý làm thầy dạy trẻ, mẹ sợ ở bên ngoài chịu khổ, còn lặng lẽ giấu trong bao quần áo của túi tiền, ước chừng trong đấy có hơn mười hai lượng bạc. Đông Sinh vẫn để đấy cũng chưa hề lấy ra tiêu xài gì.


      Bất quá Đông Sinh là người sống tiết kiệm , ngày ngày ăn cơm rau dưa cũng chẳng sao cả, tuy đến đây vài ngày, chút thịt cũng chưa có ăn qua. nay nếu vì nghĩ đến vị tổ tông mà chính mình vừa cứu kia, cũng nghĩ đến chuyện mua thịt.


      Mua quần áo rồi lại mua thịt, tốn ít tiền, Đông Sinh cảm thấy có chút đau lòng. Sau đó liền vội vàng về nhà, nha đầu kia vẫn còn ngồi ở trước bàn, hai tay chống má, biểu tình mặt ràng là kiên nhẫn.


      Đông Sinh còn chưa gì, Tần Châu Ngọc vội mở miệng lên tiếng: " Sao về nhà trễ thế ? Tôi chờ sắp chết đói đến nơi rồi đây này ."


      Tôi đây là thiếu nợ gì của chắc ?


      Đông Sinh yên lặng thở dài, cảm thấy chính mình tại nên so đo cùng với người mất trí nhớ, liền cầm quần áo trong tay ném qua cho nàng: "Cho quần áo tôi mới vừa mua này, nhanh vào trong buồng thay , để người khác nhìn thấy ăn mặc lôi thôi như thế ở trong nhà tôi còn ra thể thống gì nữa. Bây giờ tôi nấu cơm, rất nhanh có thể ăn được .


      Đông Sinh nhóm lửa bếp, sau đó vo gạo nấu cơm, rồi đem thịt vừa mua được rửa sạch. Đừng tưởng chỉ là thư sinh yếu đuối , ra việc gì cũng có thể tự làm, vì mất cha từ khi còn cho nên luôn cố gắng để có thể làm được mọi việc.


      Sau khi chuẩn bị xong đồ để nấu ăn, vừa lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy Tần Châu Ngọc bận xong quần áo mới đứng tựa cửa nhìn vào bếp. tươi cười : " Quần áo này mặc rất vừa người. Tôi còn lo là mặc vừa đấy."


      biết vì sao, nhìn thấy nàng ấy mặc quần áo do chính mình mua, đứng đó lời nào rất có dáng vẻ yểu điệu thục nữ, Đông Sinh cảm thấy rất hài lòng, cảm giác có chút thành tựu.


      ngờ, Tần Châu Ngọc lại bĩu môi, hai tay túm lấy vạt áo, được tự nhiên : " Loại quần áo xấu như thế này, cũng chỉ có loại thư sinh ngốc như mới có thể mua về ." Dứt lời, rồi vẫy tay làm ra bộ dáng thèm chấp nhất, xem xét từ xuống dưới y phục người Đông Sinh lượt rồi : "Quên , tôi mặc tạm cũng được. Dù sao cũng cám ơn . Như vậy , tôi nấu cơm, coi như là cám ơn vậy."


      Đông Sinh tuy rằng cảm thấy lời cám ơn này có lấy chút thành ý nào cả. Đồ ăn là do mua, nhà bếp cũng là của . Thế nhưng sáng nay vì nàng ấy mà chạy tới chạy lui, buổi sáng dạy học lại quá nhiều, nên giờ thấy có chút mệt mỏi, nghe nàng ấy như thế cũng gật đầu đồng ý, sau đó cầm thức ăn trong tay giao cho nàng.


      Đông Sinh rời khỏi nhà bếp, tựa vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi chút.


      Chính là vừa bắt đầu chìm vào giấc ngủ bỗng nghe tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh.


      Cả người run lên, đứng bật dậy khỏi ghế nằm, liền nhìn thấy phòng bếp trước mặt tràn ngập khói đen, vào trong thấy bếp lửa đen thành mảnh, tiếng thét cũng từ đấy mà phát ra.


      thầm nghĩ tốt rồi , sau đó liền chạy nhanh vào, lớn tiếng kêu to: " nương, xảy ra chuyện gì vậy ?"


      Thấy Tần Châu Ngọc lúng ta lúng túng đứng ở trước bếp ho khan liên tục, Đông Sinh nhanh tay kéo nàng đứng lên nhanh ra khỏi bếp, còn bản thân mau chóng dập lửa, và xua khói bay quanh phòng.

      Sau khi xua bớt khói đen, liền đến xem xét vật gì đó đen thui ở trong nồi, theo hình dạng mơ hồ còn sót lại đó chính là khối thịt băm mà mua về, còn vì sao kết quả lại trở thành thê thảm như thế tài nào hiểu được.


      cũng chỉ mới chợp mắt chút thôi mà. Tại sao lại thành ra thế này!


      Lắc đầu, Đông Sinh trở về phòng, liền thấy được Tần Châu Ngọc hoảng sợ ngồi ở đấy, vừa thấy ra nàng ấy liền chạy nhanh đến : "Tôi cũng biết vì sao lại thành ra như vậy, tôi chưa làm gì mà."


      Đông Sinh gật đầu, nghĩ ngợi hỏi: " cho tôi biết cách làm thức ăn khi nảy như thế nào ?"


      " là quăng vào trong nồi, thêm nhiều củi vào bếp để thịt mau chín chứ còn làm như thế nào nữa chứ ."


      Đông Sinh thể nghĩ đến loại khả năng: "Ý của đổ dầu vào để rán thịt, mà chỉ đem thịt bỏ vào nồi cứ như thế mà đốt lửa nấu chín. những thế còn bỏ vào rất nhiều củi để lửa cháy lớn nữa ? "


      "Bỏ dầu trước ?" Tần Châu Ngọc hiển nhiên là nghe hiểu những lời này.


      Đông Sinh nhìn thấy bộ dáng của nàng ấy như thế cũng hiểu chuyện xảy ra rồi, thở dài hỏi: " Rốt cuộc là có biết làm đồ ăn đấy?"


      Tần Châu Ngọc có điểm chột dạ nhưng vẫn ương bướng : "Tôi chắc chắn là tôi biết làm, bất quá... Bất quá là tại tôi bị mất trí nhớ nên mới quên cách làm như thế nào mà thôi . Đúng rồi, nhất định là như vậy."


      Thế tại sao lại quên cách ăn ? Đông Sinh rất muốn hỏi nàng như vậy.


      Bởi vì nửa cân thịt bị Tần Châu Ngọc biến thành cục than đen, còn thiếu chút nửa thiêu huỷ toàn bộ phòng bếp, Đông Sinh khó chịu đứng dậy trở lại nhà bếp, tùy tiện xào dĩa rau cải để làm thức ăn, chấp nhận thực tế vị nương này đúng là tai hoạ của cuộc đời .


      Tần Châu Ngọc đối với việc này hết sức bất mãn, nhưng nghĩ lại quả bản thân gây ra hoạ lớn, nên đành nhẫn nhịn áp chế khó chịu trong lòng, hơn nữa giờ nàng rất đói bụng, hương vị của đĩa rau xào này cũng tệ, nghĩ thể nàng liền ăn ăn vội mạch hết hai chén cơm.


      đúng ra là cũng thể tính chỉ là hai chén cơm . Khi nàng ấy ăn đến chén thứ hai , nhìn lại cơm trong nồi chỉ còn lại ít, liền sợ rằng chính mình ăn kịp bị thư sinh ngốc kia ăn hết, bèn lén lút nhìn biểu tình của Đông Sinh, thấy vẫn chậm rãi ăn cơm , nàng ấy bèn nhanh dùng tay đè ép cơm trong chén của mình cho đầy cho đến khi còn chổ để ép cơm xuống mới thôi, sau đó lại làm ra vẻ bộ dáng có gì xảy ra mà tiếp tục ăn cơm.


      Đông Sinh tự nhiên là thấy được của động tác ấy của nàng , sau đó lại nhìn thấy biểu đắc ý khuôn mặt tinh bơ kia, vốn tức giận muốn mở miệng nhắc nhở nàng ta chút , nhưng vừa nhìn thấy biểu mèo con ham ăn của nha đầu kia, lời còn chưa được nhưng nụ cười môi bỗng bật ra.


      Tần Châu Ngọc ngồi yên lặng ăn cơm, bỗng nghe thấy tiếng cười của Đông Sinh ở bên tai, trực giác cho nàng biết là cười nàng, liền tức giận hỏi: " cười cái quỷ gì vậy?"


      " có, có." Đông Sinh lấy lại sắc mặt bình tĩnh, "Tôi nhớ đến mấy đứa học trò ở trường rất buồn cười thôi mà ."


      "Vậy à ." Tần Châu Ngọc gật đầu, tuy rằng lời của có vẻ gì đó rất đáng khả nghi, nhưng nhìn bộ dáng đứng đắn của thư sinh mặt trắng này có vẻ gì giống như là dối, cho nên nàng liền bỏ qua mà tiếp tục chiến đấu với cơm rau của mình.


      Sau khi ăn cơm xong Đông Sinh đặt đũa xuống, giống như là vô ý : "Là thế này... nghĩ xem tại tôi nên xưng hô với như thế nào. Tôi cũng thể cứ kêu nương mãi được."


      Tần Châu Ngọc ngẫm nghĩ cũng đúng, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra được bản thân mình nên lấy tên gì mới hợp, bèn nghĩ đến thư sinh kia tuy rằng có bộ dạng ngây ngô nhưng dù sao cũng vẫn là thầy dạy học, đặt cái tên chắc là khó đối với , nghĩ thế liền : "Vậy nghĩ giúp tôi cái tên để gọi ?"


      Đông Sinh làm ra bộ dáng nghiêm trang : "Tôi cũng biết họ của là gì, nên cũng thể tùy ý đặt tên cho nhưng để tiện cho việc xưng hô , tôi đặt nhũ danh cho vậy ?"


      Tần Châu Ngọc cảm thấy lời cũng có đạo lý, liền gật gật đầu.


      "Hay tôi gọi là Tiểu Hoa nhé." Thực ra Đông Sinh Vốn nghĩ, với bộ dáng tại của nha đầu này, phải gọi nàng ấy là Hoa Miêu mới đúng, nhưng mà nếu kêu nàng ấy là Hoa Miêu, chỉ sợ là nàng trở thành mèo cái khát máu vồ đến cắn lấy .


      Tần Châu Ngọc bĩu môi ghét bỏ: " Nhũ danh gì mà khó nghe quá vậy. Tôi thích cái tên này , vừa nghe biết đấy là tên thường đặt cho mấy nha đầu ở nhà quê. Tuy rằng tôi bị mất trí nhớ , nhưng trực giác cho tôi biết, chắc chắn tôi phải là nha đầu sống ở nông thôn."


      Đông Sinh nghe xong lời tự cho mình là đúng ấy của nàng ta , vốn cho là đúng, nhưng lại bỗng nhiên thoáng nhìn hai bàn tay cầm bát đũa của nàng. Da thịt nõn nà, mềm mại trắng trẻo, có được đôi bàn tay như thế, vừa nhìn biết thuộc về người quen sống an nhàn sung sướng, tuyệt đối phải là nha đầu trưởng thành ở nơi thôn quê. Nghĩ như vậy , Đông Sinh thể nghi ngờ , hay là nha đầu kia là khuê nữ của hộ nhà giàu nào đó , huống chi với tính tình xấu ấy của nàng ta , chắc chắn là do quen được nuông chiều mới trở thành như thế .


      Ý thức được điểm ấy, bỗng nhiên Đông Sinh còn hứng thú trêu đùa nàng ấy nữa , bất quá ngoài miệng vẫn : "Làm sao mà khó nghe chứ ? Tôi nghe nương xinh đẹp nhất ở đây có tên là Thẩm Xuân Hoa đấy ."


      đương nhiên cũng trông cậy nhiều vào việc Tần Châu Ngọc đồng ý cho gọi nàng là Tiểu Hoa.


      ngờ, Tần Châu Ngọc trầm mặc lát, cư nhiên tình nguyện mở miệng: "Thôi được rồi , cứ gọi tôi là Tiểu Hoa ." hết lời còn khó chịu bồi thêm câu , " nghĩ tới thư sinh bụng toàn chữ nghĩa như lại nghĩ ra được cái tên có tí phẩm vị gì cả."


      Đông Sinh cười mỉa hai tiếng, nữa.


      Vì thế bắt đầu từ lúc này , Thiên kim Hầu phủ Tần Châu Ngọc lấy tên là Tiểu Hoa ở cùng với thư sinh nghèo, cổ hữu Tống Đông Sinh.

    3. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Truyện hay ghê, tiếp tục cố gắng nha editor!!!!:yoyo14::yoyo17:
      lavendervs thích bài này.

    4. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Chị đúng là bị bỏ đói rồi, ăn tới tận 2 chén cơm mà còn phải đè ép cho nhiều nữ, bó tay chị :yoyo38:
      Thank nàng nha!
      lavendervs thích bài này.

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Ôi ôi tình 2 ng ý liệu có bị thân phận cách trở k ta :yoyo51::yoyo51:
      lavendervs thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :