1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn tội yêu 2, Hợp đồng tàn nhẫn (141 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 40: khúc tình

      Bài kia vốn cũng phải là khúc dương cầm.

      Bất quá đó chỉ là bài thơ được thích sửa đổi thành ca khúc, người phụ nữ trong trí nhớ ngồi cạnh Piano kia, giống như khách lạ lén xông vào nhà người ta, tay chân rối loạn, sau khi cách quãng đàn xong, còn thở hơi dài, giống như hoàn chỉnh nhiệm vụ gian khổ, thấy đẩy cửa vào, thấp thỏm hỏi: "Ngự Tây, có phải mẹ đàn được khá hay ?"

      Bất quá lúc ấy chỉ mới sáu tuổi, mỗi ngày đều nghe bài hát kia lặp lại đầy rẫy tạp , nhịn được đáp: "Bài hát này khó nghe."

      "Nhưng cha con thích nghe." Bà bất an chà xát bàn tay, thấp giọng : "Quên ..."

      Tiếng thở dài kia nhiều năm như vậy vẫn đè trong lòng , từng chút lắng đọng xuống, có lúc nặng thở được, bàn cà phê lạnh, tiếng Piano vẫn vang lên như cũ, bé kia cúi đầu đàn chính là ca khúc thường nghe nhất <Hiến tặng cho Elise>, bên tai từ đầu đến cuối đều bay lượn lời bài hát của ca khúc <Cỏ hoa lan>.

      Tôi đến từ trong núi, mang theo cỏ hoa lan. Loài bé trong vườn, hi vọng hoa nở sớm. ngày nhìn ba lần, thấy mùa hoa qua. Hoa lan lại như cũ, vẫn đâm chòi nảy lộc. Đảo mắt mùa thu đến, di lan vào phòng ấm. Bao thương tiếc dâng trào, hàng đêm thể quên. Mong đợi Xuân hoa nở, thoả mãn ý nguyện xưa. Đầy phòng là hương hoa, tăng thêm nhiều thơm mát.

      Ca khúc thứ hai đàn là bài "Người".

      "Tôi đàn có được hay ?" lúc ấy dùng giọng điệu đó, giống như có chút lo lắng nhìn quản lý.

      Quá khứ qua nhiều năm, nhưng vẫn còn nhớ nét mặt khi đó, quần áo mặc, tay vắt tây trang, vừa đến cầu thang, nghe được ca khúc hai mươi năm về trước, cũng nhịn được dừng bước.

      Quản lý lắc đầu : "Thương tiểu thư, đơn nộp tại có bảy tám cái, đều có bằng cấp chứng nhận chơi Piano, trình độ chuyên nghiệp cũng thi đến cấp tám, hợp với điều kiện đưa ra, chúng tôi đương nhiên cân nhắc chuyên nghiệp."

      " xin lỗi, tôi biết." đứng dậy, bên trong váy ngắn là áo hở cổ màu vàng nhạt, tóc dài đến lưng, kết hợp với đôi giày da màu đen, cúi thấp đầu chậm rãi về hướng của : "Làm phiền."

      bước rất chậm, lúc gần đụng vào mới giật mình ngẩng đầu lên, câu: " xin lỗi." Rồi nghiêng thân thể muốn xuống lầu.

      "Chờ chút." bỗng dưng mở miệng, thấy quay đầu lại, trong mắt ứa lệ, khỏi hỏi câu: "Tại sao chọn bài hát kia?"

      Lúc trả lời, có chút thấp thỏm, khuôn mặt tái nhợt lên vẻ u buồn cười yếu ớt: "Bởi vì cha tôi thích nghe."

      Những lời này làm hình ảnh chồng chéo trong trí nhớ lên, giống như mẹ ngồi cạnh Piano, bất an và lo lắng giải thích với : "Bởi vì cha con thích nghe, cho nên..."

      Nếu phải bài hát kia, có lẽ căn bản biết , cũng làm cho người ta mấy ngày nữa thông báo đến làm.


      --------

      Chương 41: Ai biết nỗi khổ riêng


      Sở Ngự Tây vứt điếu thuốc lá, xoẹt tiếng đốt điếu khác, màu đỏ sậm giống như hỏa tinh, khói lượn lờ bay lên, giống như sương mù dày đặt mơ hồ , sương mù phía sau, mặc váy lông đơn giản, tóc rũ xuống, thấy khuôn mặt, nhưng có thể nghe ràng tiếng đàn của ...

      "Tiên sinh, nơi này của chúng tôi thể hút thuốc." Mặc áo sơ mi trắng như tuyết, thắt nơ phục vụ đến trước mặt , thấp giọng nhắc nhở.

      Sở Ngự Tây dập thuốc, giơ tay lên nhìn đồng hồ, gần 8h, cầm áo khoác tay vịn, đứng dậy, tạo thành bóng râm cao lớn, từng bước về phía cầu thang, quay đầu lại lúc, đánh đàn nghiêng đầu nhìn .

      ra sớm phải là .

      Đến lầu , phục vụ đuổi theo tới: "Tiên sinh, ngài còn chưa tính tiền."

      Sở Ngự Tây đứng lại, môi hơi nhếch lên, có chút tự giễu. ba, bốn năm chưa từng đến, khó trách đều nhận ra . Mới đầu còn trở lại nhìn chút, sau lại chán ghét mình dây dưa với chỗ này, là gió trăng vô tình người cũng thầm đổi thay, móc bóp da ra, còn chưa lấy ra đến, liền nghe giọng nôn nóng : "Là Sở tổng?"

      ngẩng đầu lên, quản lý chạy đến trước mặt , cung kính : "Sở tổng, ngài đến."

      Phục vụ vẫn cầm khay, ở bên chờ thay Sở Ngự Tây cà thẻ, thấy Sở Ngự Tây gật đầu, thu bóp tiền vào, về phía cửa, quản lý ở bên cung kính gì đó, vừa thay mở cửa, đưa ra ngoài.

      "Quản lý, ta còn chưa tính tiền!" Phục vụ đuổi theo mấy bước, liền thấy quản lý cau mày, ta thấp giọng quở trách: "Mau im miệng, đây là ông chủ của chúng ta."

      Hả? Phục vụ hóa đá tại chỗ.

      xe, Sở Ngự Tây nắm tay lái, chạy nhanh vào dòng xe cộ, bóng đêm như được vén lên, đèn đuốc rực rỡ giống như pháo hoa, những thứ gây huyên náo ầm ĩ bị ngăn ở ngoài xe, bên trong xe yên tĩnh phiền lòng, từ khi nào lại cảm giác hiu quạnh như thế?

      Tại sao đến Hàn Thành lần, sau khi trở lại tâm chẳng những yên ổn, ngược lại càng thêm rối rắm? Uông Trạch gọi điện thoại đến, đưa mẫu DNA cho Âu Dương, phải đợi đến mai mới có kết quả.

      Ngày mai, đủ dài đằng đẵng.

      Lúc này chuông điện thoại vang lên, cũng đường về nhà, mở ống nghe điện thoại, vẫn như cũ là giọng dè dặt của Vân Hề: "..."

      nhịn được nhíu mày: "Có chuyện gì?"

      ", cuối tuần này là mừng thọ sáu mươi của cha..." Giọng hơi , chắc chắn là trốn trong phòng của mình, gọi điện thoại cho : " vẫn còn ở Hàn Thành sao?"

      Sở Ngự Tây hơi trầm mặt, nhàn nhạt mở miệng: "Ông ấy muốn làm sinh nhật?"

      "Cha vốn muốn làm, nhưng mà những ngày qua chịu được khuyên nhủ của chú bác, từng người đến thăm hỏi cũng rất phiền phức, cha thể làm gì khác hơn là đồng ý làm yến tiệc sinh nhật , ông mấy ngày nay cũng hỏi về ."

      Ngón tay Sở Ngự Tây gõ lên vô-lăng, con ngươi ngăm đen, từng bóng xe từ bên cạnh xẹt qua, nhàn nhạt trả lời câu: " biết rồi."

      "..." Thấy muốn ngắt điện thoại, Sở Vân Hề gấp gáp : ", lần này dù sao chăng nữa nhất định phải trở về, tuổi cha cũng lớn, đừng làm ông tức giận nữa, nếu đến, cha nhất định rất khó chịu."

      Ngực Sở Ngự Tây rầu rĩ, trong lòng kìm nén đến khó chịu, giọng cũng càng lạnh xuống: "Được rồi!"

      đợi Sở Vân Hề xong, ngắt điện thoại, quả đấm nện lên vô-lăng. Mừng thọ sáu mươi? Ông đúng là thoải mái!
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 42: cầu quá đáng


      Hàn Thành, trong nhà hàng Tây ánh đèn nhàng, Niệm Niệm cầm khăn giấy lau cái miệng nhắn, dịu dàng : "Mẹ, chú, con no rồi ạ."

      Thương Đồng nhận lấy khăn giấy, thấy mặt bé còn dính tương, thay bé kiên nhẫn lau , thấy lau sạch mới hôn lên trán cái, mang bé ôm vào trong ngực, đặt nĩa xuống chuyển hướng sang đối diện với Nhiễm Đông Khải: "Nhiễm tổng, cảm ơn ngài."

      Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt cười, cầm ly rượu đỏ lên: "Thương tiểu thư, chúng ta rất có duyên, tuổi của và em tôi gần bằng nhau, gọi tôi Nhiễm tổng là quá khách sáo rồi."

      Thương Đồng có chút lúng túng, nhưng vẫn tự nhiên mở miệng: "Nhiễm tổng, bận bịu như vậy, còn mang kéo vào ân oán của tôi, tôi rất áy náy, làm cho thêm nhiều phiền phức."

      Nhiễm Đông Khải uống hớp rượu đỏ, giống như thích lắm vị kia, điện thoại bắt đầu vang lên, để ly rượu xuống, cầm điện thoại lên, con ngươi cứng lại, hơi do dự.

      "Nhiễm tổng, tôi dẫn Niệm Niệm vệ sinh." Thương Đồng thấy hình như tiện nghe điện thoại, ôm lấy Niệm Niệm vào toilet.

      Tại chỗ ngồi, Nhiễm Đông Khải nhận điện thoại, nhàn nhạt mở miệng: "Vân Hề?"

      biết bên kia gì, cười nhạt: "Cuối tuần này, phải còn ba ngày sao? Được, ."

      Thu điện thoại vào, nụ cười môi dần lên, sau khi đợi Thương Đồng trở lại, lông mày chậm rãi dãn ra.

      "Nhiễm tổng, thời gian còn sớm..."

      Thương Đồng nắm tay Niệm Niệm, đứng phía cách bàn thước, giọng : "Làm phiền ngài cả buổi chiều, tôi và Niệm Niệm muốn trở về."

      "Được, tôi đưa hai người về." Nhiễm Đông Khải cầm chìa khóa xe đứng dậy, ba người bọn họ ra cửa, phục vụ đẩy cửa ra: "Hoan nghênh đến lần nữa."

      Xuống lầu dưới, Niệm Niệm ở trong ngực Thương Đồng ngủ thiếp , Niệm Niệm ngồi xe lúc nào cũng khó chịu, Thương Đồng tay ôm bé, tay mở cửa, cánh cửa mở ra, nghiêng đầu, thấy Nhiễm Đông Khải cúi thấp đầu, biết suy nghĩ điều gì.

      "Nhiễm tổng?"

      Lúc này Nhiễm Đông Khải mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn Thương Đồng: "Thương tiểu thư, tôi..."

      Ít thấy chần chừ, muốn lại thôi.

      "Ngài thế nào?" Thương Đồng có chút bất an.

      Nhiễm Đông Khải thở dài : " tại tôi có thể thỉnh cầu chuyện được , nếu cảm thấy miễn cưỡng cứ xem như tôi chưa gì."

      "Vậy ngài thử xem sao." Thương Đồng biết mấy ngày nay, chưa thấy khó xử như thế bao giờ.

      "Tuần này tôi muốn trở về Bắc Kinh tham dự yến tiệc sinh nhật, có thể làm bạn tham dự với tôi được ?" Nhiễm Đông Khải nhìn , ánh mắt hết sức khẩn thiết: "Chẳng qua có chút phiền phức, bởi vì lần này tôi muốn lấy làm lá chắn, huỷ hôn."

      "Hả?" Thương Đồng hơi giật mình, chợt nghĩ thông suốt, ta có hôn ước: "Tại sao muốn huỷ hôn?"

      "Bởi vì...chúng tôi theo sắp đặt của cha mẹ, tôi thương ấy." Ánh mắt Nhiễm Đông Khải thoáng qua chút u, làm người khác bắt kịp.

      Thương Đồng im lặng chút, đối diện với tròng mắt của , thấp giọng : " chỉ là nguyên nhân này sao?"

      Nhiễm Đông Khải cười, lại thở dài : " sao, tôi miễn cưỡng ."

      đưa tay ra, mở phía cửa bên kia của Thương Đồng, tự mình xuống xe, đón lấy Niệm Niệm trong tay Thương Đồng, để đầu của bé dựa vào vai rộng của , từng bước lên cầu thang cũ nát kia.

      "Tôi đến là tốt rồi." Thương Đồng đuổi theo.

      " có gì." Nhiễm Đông Khải lên lầu, Thương Đồng lấy chìa khóa ra mở cửa, Nhiễm Đông Khải vào, đứng ngoài cửa mang Niệm Niệm chuyển cho , mỉm cười : "Ngủ ngon."


      Chương 43: Kết quả DNA


      Tầng cùng cao ốc Sở thị, văn phòng tổng giám đốc.

      "Uông Trạch, có kết quả sao?"

      Sở Ngự Tây kéo cà vạt xuống dưới, nhìn đồng hồ chút, hai giờ rưỡi chiều.

      "Sở tổng, tôi đến tìm bác sĩ Âu Dương, xin ngài chờ."

      Sở Ngự Tây dựa lưng vài ghế xoay, chỉ là mới vòng Hàn Thành, công việc chất thành núi, lấy phần dự án cạnh tranh khai phá mảnh đất Bắc Giao ở Hàn Thành kia ra, khỏi chau mày. Mảnh đất này nếu phải có Nhiễm Đông Khải chen vào, sớm bị thu vào, mục đích của mình vô cùng ràng, còn ta như thế nào? ta tại sao lại có hứng thú với mảnh đất này?

      Tất cả câu trả lời đều phải đợi kết quả giám định DNA, trong đầu của là hình ảnh Thương Đồng ngồi vào xe Nhiễm Đông Khải từ nghĩa trang rời khỏi, là buổi sáng sớm bị nàng đánh vỡ vào năm năm trước, cuối cùng trong đó xảy ra chuyện gì, loại cảm giác bị mất thứ mình nắm trong tay, làm cho người ta có chút sụp đổ.

      Chờ Uông Trạch đưa kết quả đến lúc sau.

      Phần báo cáo phong kín đặt bàn , liếc mắt cái, cũng vội mở ra.

      "Tổng giám đốc, còn có chuyện khác sao?" Uông Trạch lui về sau bước, mở miệng trước.

      "Cậu xuống trước ." Sở Ngự Tây đốt điếu thuốc, phất tay, đợi Uông Trạch ra cửa, mới dập điếu thuốc vừa đốt, đưa tay cầm cái bao phong kín kia.

      Xé chỗ phong kín phía , tim đập thình thịch, liếc nhìn kết quả cuối cùng, hơi sững sờ, giống như bị trúng độc, đầu tiên là bứt rứt đau, sau đó bắt đầu tê dại, từng tầng tê dại, đầu ngón tay cũng mất cảm giác.

      bé quả nhiên phải con của .

      Sở Ngự Tây bắt đầu xem từ hàng báo cáo thứ nhất, nhìn mấy dòng chữ cuối cùng, có nhìn lầm, và đứa bé kia đúng là có quan hệ cha con.

      Nắm chặt phần báo cáo, chuông điện thoại vang lên mấy lần, mới chết lặng bắt máy: "A lô..."

      Bên kia điện thoại là giọng Sở Vân Hề: ", tối mai rốt cuộc có trở về hay , cho em biết chính xác ."

      trả lời, ba... tiếng mang điện thoại ném , điện thoại va vào giàn hoa, chậu hoa bình yên vô , điện thoại lại vỡ tan.

      "Tổng giám đốc..." Lí thư ký vội vàng đẩy cửa vào: "Có chuyện gì sao?"

      " ra ngoài..." Sở Ngự Tây hít sâu cái, tê liệt ngồi ghế, lúc đầu trong lòng , biết giữa bọn họ có quan hệ gì, lại như cũ hy vọng đêm đó có chạm vào , hy vọng là có nỗi khổ tâm, hy vọng đứa bé là của .

      ra là phải.

      Sở Ngự Tây, mày đúng là ngu ngốc nhất đời.

      làm sao quên, năm năm trước cũng cho là như vậy, thậm chí còn làm chuyện xung động nhất từ trước đến nay, chạy đến ký túc xá nữ của , muốn hỏi ràng, còn nhớ lúc đó : "Sở Ngự Tây, tôi cho là tôi và xong ràng, tôi chỉ đùa giỡn tình cảm của , chứng minh sức quyến rũ của tôi, phát bỏ được , đành phải dùng đến phương pháp này, tôi đây nhọc lòng muốn thoát khỏi , hiểu hay sao mà còn muốn day dưa, cảm thấy nhàm chán sao?"

      " , tôi bao giờ...muốn gặp lại nữa, nếu như lại xuất quấy nhiễu tôi, tôi càng xem thường hơn, cho dù đường gặp phải, cũng đừng biết tôi."

      Đứa bé phải của , chẳng lẽ là của Nhiễm Đông Khải?

      đứng dậy, đường day riêng điện thoại bàn vang lên, hít sâu cái, bắt điện thoại, lạnh lùng : "Chuyện gì?"

      "..." Sở Vân Hề gấp rút mở miệng : "Em xin đừng ngắt điện thoại, em có việc muốn với ."
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 44: Sắp giao đấu (1)


      Sở Vân Hề vội vàng mở miệng: ", xin đừng ngắt máy, em có việc muốn với ."

      Sở Ngự Tây cầm điện thoại, mở miệng nữa, dù trong mắt phun ra lửa, nhưng vẫn miễn cưỡng ngắt điện thoại.

      "..." Giọng Sở Vân Hề nghẹn ngào, giọng : " ấy đến Hàn Thành xảy ra chuyện gì, ấy... ấy vừa muốn cùng em cân nhắc lại chuyện hôn của chúng em."

      Cho dù thấy được nét mặt của , Sở Ngự Tây cũng có thể tưởng tượng ra lúc này chắc chắn khóc đến lê hoa đái vũ, nước mắt từ khuôn mặt nhắn trắng mịn lưa thưa chảy xuống, thực yếu ớt, nhưng chưa bao giờ vô cớ gây rối, hai người kia vô cùng cưng chiều , rất ít khi tủi thân giống thế này.

      Ngực Sở Ngự Tây gần như muốn nổ tung, lúc này cũng bình tĩnh lại, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ : " ta có nguyên nhân tại sao?"

      " ấy đến hôm yến tiệc cho em biết." Sở Vân Hề nức nở, thấp giọng : ", nếu biết, cho em biết được ?"

      "Em..." Sở Ngự Tây muốn mắng vài câu, nhưng lại phát tác, chỉ lạnh lùng : "Ngày mai trở về, em chuẩn bị mừng thọ cho ông ấy trước ."

      xong, 'ba' tiếng cúp điện thoại, đầu óc mới vừa xung động cũng tỉnh táo lại.

      lúc sau, Uông Trạch đứng ở trước mặt : "Sở tổng, khách sạn Hàn Thành bên kia xác nhận, Nhiễm tổng trả phòng, đồng thời mua bốn vé máy bay trở về Bắc Kinh."

      "Bốn vé?"

      "Đúng vậy, đặc biệt ngoài Chu Hi ra, còn có mẹ con Thương Đồng cũng cùng chuyến bay, sáu giờ tối nay đến."

      Ánh mắt Sở Ngự Tây dừng phần văn kiện cạnh tranh, con ngươi lạnh xuống: "Lát nữa tra nơi bọn họ ở."

      "Vâng, Sở tổng."

      Sau khi Uông Trạch rời khỏi, Sở Ngự Tây cầm điện thoại bàn lên, bấm dãy số: "A lô, phải số điện thoại của Mạc thị trưởng ?"

      ---------Vũ Quy Lai----------

      Bên trong viện bảo tàng, Thương Đồng cố nén nước mắt tràn ra, đến cửa phòng quán trưởng, 'tùng tùng' gõ cửa.

      Quán trưởng thấy là Thương Đồng vào, bận bịu để điện thoại xuống, có chút lúng túng đứng lên: "Thương Đồng à, đến rồi."

      Thương Đồng lên trước, cầm điện thoại trong tay : "Quán trưởng, chị Lí vừa tôi đến phòng tài vụ nhận lương, tôi có thể hỏi tại sao lại muốn sa thải tôi hay ?"

      Quán trưởng xoắn hai tay, thở dài nhìn Thương Đồng : "Thương Đồng, năng lực làm việc của quả thực rất tốt, mà còn là nòng cốt nghiệp vụ, nhưng mà cũng biết, trong biên chế của chúng tôi có hạn, thời gian trước tôi còn thay xin, thế nhưng có bằng tốt nghiệp, đây là điều kiện phần cứng..."

      "Tôi cũng có thể tiếp tục làm tạm thời." Thương Đồng có chút nôn nóng, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.

      "Việc này..." Mí mắt quán trưởng giựt giựt: "Thương Đồng, cũng thấy đấy, năm nay mới tuyển được mấy sinh viên đại học, trong viện bảo tàng cũng cần nhân viên tạm thời, vả lại còn tăng thêm gánh nặng, tôi xem trình độ cao như vậy, ở chỗ này của tôi có tài mà phát huy được, tôi cũng có biện pháp, đừng làm khó tôi."

      Thương Đồng nắm chặt điện thoại di động, cúi đầu nhìn mặt giày mình, lại ngẩng đầu, mắt dù đỏ, nhưng nước mắt có rơi xuống: "Quán trưởng, nếu ngài quyết định muốn sa thải tôi, có thể cho tôi biết lý do thực ?"

      Quán trưởng nghe như vậy, lại đối diện với vẻ mặt có mấy phần hiểu của , chỉ đành mở miệng : "Thương Đồng, thông minh như vậy, cũng có thể nghĩ ra đáp án, hy vọng có thể thông cảm cho khó xử của tôi."

      "Cảm ơn ngài." Thương Đồng cúi đầu, chậm rãi ra khỏi phòng quán trưởng.

      Kỳ thực có thể đoán được, đó là kiệt tác của . Chỉ mới biết, mình để ý nhất là cái gì, khoảng cách giữa mình và những văn vật kia, chỉ bước đến, giống như từng, và hạnh phúc cũng gần như vậy, tiếc là lệch bước, liền mất vĩnh viễn.
      _____________________________________________

      Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa.


      Chương 45: Sắp giao đấu (2)


      Ánh mặt trời mùa thu chói mắt, bước ra khỏi viện bảo tàng, qua cửa gỗ có hình thanh kiếm, thông với đường xá nội thành, phải là mùa thịnh vượng, xe qua lại rất ít, hai hàng lá cây bạch dương ào ạc rơi xuống đường, trận gió thoáng qua, cuốn theo lá cây bay dưới chân .

      hơn nửa giờ, vừa vào ngoại ô thành phố, dọc theo đường cũng biết suy nghĩ gì, trong đầu rối bời, năm năm yên ổn tất cả đều bị phá vỡ, công việc có, phải làm thế nào nuôi nấng Niệm Niệm? Làm thế nào tiếp xúc những văn vật kia?

      Sở Ngự Tây, ta là ép sao?

      ta biết mình quan tâm mảnh đất kia, lại nên khai phá, biết mình quan tâm công việc này, liền tính toán mọi cách khai trừ .

      Nhưng mà, phải làm thế nào đây?

      vẫn cuối đầu, lặng lẽ về phía trước, mãi đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt , chặn đường của , mới phục hồi tinh thần, thấy cửa sổ xe kia hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nho nhã của Nhiễm Đông Khải.

      "Thương tiểu thư, là sao?" Nhiễm Đông Khải mỉm cười : "Vừa rồi còn tưởng tôi nhìn nhằm."

      Thương Đồng có chút ngẩn người, thấy ngang nhiên ngồi trong xe, lại nhìn xung quanh, người ta lần lượt chen chúc vào nội thành, ra khỏi nội thành là người bán hàng rong, kêu rao ồn ào, tự nhiên lại mở cửa xe, bước xuống xe, thay mở cửa xe bên ghế phụ: " chỗ nào, tôi đưa ."

      Thương Đồng thấy đôi giày da của nhiễm hạt bụi rơi vào đường sá dơ bẩn, từ chối nữa.

      xe, Thương Đồng cúi thấp đầu, bên ngoài ồn ào cũng bị ngăn cách ngoài cửa sổ, Nhiễm Đông Khải vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn : "Sao hôm nay tan việc sớm vậy?"

      Thương Đồng miễn cưỡng cười, ngón tay trắng nõn khuấy chung chỗ: "Tôi...bị đuổi việc."

      Xe Nhiễm Đông Khải chậm lại, dừng ở ven đường, con ngươi tối xuống, giọng : " xin lỗi."

      " sao." Thương Đồng khẽ thở dài.

      "Công việc kia đối với , rất quan trọng sao? Nếu bằng lòng, tôi có thể giúp ." Nhiễm Đông Khải nghiêng người, ánh mắt chân thành.

      Thương Đồng cúi đầu, lông mi dài tạo thành hình cung, giọng : "Công việc kia, đối với người khác mà có thể có gì, nhiều tiền, cũng có tương lai gì, nhưng với tôi mà , nó phải chỉ là phần công việc, còn là phần gởi gắm."

      đến "Gởi gắm", đáy lòng đau xót, dừng lại câu chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Đông Khải xin lỗi: " xin lỗi, lòng tôi có chút vui, nên với những thứ này."

      "À, sao, đây là vinh hạnh của tôi." Nhiễm Đông Khải đưa tay mò hộp thuốc lá xe, vừa muốn cầm lên, lại để xuống, thấp giọng : " xin lỗi."

      Thương Đồng cũng để ý đến sắc mặt chợt lên chút lúng túng, quay đầu hỏi : "Nhiễm tổng phải còn có việc bận sao?"

      Nhiễm Đông Khải cười: "Đúng vậy, vốn là cũng muốn đến viện bảo tàng tìm người, nghĩ đến gặp phải đường."

      "Tìm tôi?"

      Đúng vậy. Nhiễm Đông Khải khởi động xe lần nữa: "Trước đó tôi với , tôi muốn trở về chuyến, muốn tạm biệt với ."

      Lúc này Thương Đồng mới nhớ đến hôm qua , phải về huỷ hôn, vừa rồi chỉ nghĩ đến chuyện mình bị đuổi việc, cũng quên mất chuyện này, vừa nhắc đến, làm lòng có chút bất an: "Nhiễm tổng, nhất định phải huỷ hôn sao?"

      Nhiễm Đông Khải cầm tay lái, sắc mặt dần đông lại, khí trong xe có phần kiềm nén. Thương Đồng biết nghĩ gì, trong lòng cũng theo đó mà lên xuống bất định.

      Đợi đến lúc xe dừng lại lần nữa, Thương Đồng theo bản năng nhìn chút, phát xe dừng lại đối diện với nhà trẻ, khỏi có chút ngạc nhiên.

      "Thương tiểu thư, chuyện tối qua tôi và , có thể suy nghĩ thêm chút ? Tôi biết việc này làm người khác khó chịu, nhưng nếu đủ lý do để bọn họ tin tưởng, chỉ sợ tôi rất khó thoát khỏi hôn ước đau khổ này." Khuỷu tay Nhiễm Đông Khải chống tay lái, ngón tay xen vào những sợi tóc đen bóng, từ khía cạnh nhìn sang, có chút rối rắm.
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 46: Sắp giao đấu (3)


      Lần đầu tiên Thương Đồng thấy khổ sở như vậy, khỏi có chút bất an : "Nhiễm tổng, xin lỗi, tôi nên hỏi."

      Nhiễm Đông Khải quay đầu, lại nhìn cười nhạt: " sao, nếu bây giờ thể huỷ hôn, kết quả xấu hơn nữa, cũng chỉ là hai người bị phá huỷ, hai gia đình mà thôi, rất nhiều người phải là cũng có thể sống cả đời sao?"

      " nên!" Sắc mặt Thương Đồng chuyển sang màu trắng: "Nếu thương, nên ở chung chỗ, lỡ như tương lai có con, làm hỏng cuộc sống của đứa bé."

      "Tôi cũng suy nghĩ." Ánh mắt Nhiễm Đông Khải sáng quắc nhìn chằm chằm Thương Đồng: "Đồng Đồng, em đồng ý theo tôi về?"

      Thương Đồng ngạc nhiên thấy Nhiễm Đông Khải cầm điện thoại lên, lưu loát căn dặn đặt 4 vé máy bay, để điện thoại xuống, mỉm cười nhìn : "Đồng Đồng, cảm ơn em! Chúng ta xin cho Niệm Niệm nghỉ, vừa vặn mang con bé Bắc Kinh chơi mấy ngày."

      "Nhưng mà..." đợi Thương Đồng kịp phản ứng, xuống xe.

      Mãi đến khi đón Niệm Niệm ra ngoài, còn cảm thấy vô tri vô giác, ngược lại Niệm Niệm, phấn khởi đong đưa tay của : "Mẹ, chú Nhiễm dẫn chúng ta Bắc Kinh**, phải ạ?"

      Thương Đồng bất đắc dĩ gật đầu, thay bé cầm cặp sách.

      "Ba ba có hay ?" Niệm Niệm được ôm vào ngực, trong mắt đều là phấn khởi được du ngoạn.

      Thương Đồng nghe bé nhắc đến La Hằng Viễn, có chút bất an nhìn về phía Nhiễm Đông Khải xin giúp đỡ, chỉ thấy Nhiễm Đông Khải chặn ngang ôm lấy Niệm Niệm, thay mở cửa xe: "Niệm Niệm ngoan, ba ba phải làm, cho nên để chú Nhiễm mang cháu chơi, mẹ cháu học đại học ở Bắc Kinh, chẳng lẽ cháu muốn xem nơi học của mẹ chút sao?"

      Niệm Niệm lanh trí gật đầu, phấn khởi gọi Thương Đồng: "Mẹ nhanh cùng lên a."

      Đến sân bay, cầm vé máy bay có chút mơ hồ, biết làm sao biết số thẻ căn cước của , qua kiểm an, thấy phòng chờ viết chuyến bay từ thành phố H đến Bắc Kinh sắp làm thủ tục lên máy bay, mới có cảm giác vô cùng lo sợ, lại muốn trở lại cái thành phố đó!

      "Đừng sợ, có tôi." Lúc lên máy bay, Nhiễm Đông Khải vỗ vai , dường như hiểu được rối rắm, ôm Niệm Niệm, mang kéo lên máy bay.

      Đây là lần đâu tiên máy bay, Niệm Niệm cũng vậy, nằm sấp mà lòng thấp thỏm lên xuống, ngược lại Nhiễm Đông Khải vô cùng kiên nhẫn thay Niệm Niệm giải thích, nên làm thế nào tránh khó chịu lúc máy bay cất máy. Nữ tiếp viên hàng ân cần đưa nước trái cây đến, mắt to đen láy của Niệm Niệm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, phấn khởi chỉ nhìn: "Mẹ, mẹ xem những đám mây..."

      Từ cao nhìn xuống, tầng mây của bầu trời thành phố, những toà thành phố hơi co lại thành bàn cờ lớn , núi non chập chùng, máy bay dường như di chuyển rất chậm, trong nháy mắt muốn hạ cánh, sau tiếng ầm vang, máy bay trượt thêm đoạn, tim Thương Đồng cũng mãnh liệt đập nhanh.

      Chân cuối cùng đặt lên mảnh đất Bắc Kinh.

      trở lại.

      --------Vũ Quy Lai--------

      Trong khách sạn, Nhiễm Đông Khải mang Thương Đồng và Niệm Niệm đưa đến cửa, mặt có phần chếch choáng, đưa thẻ phòng trong tay cho : "Sáng sớm mai, tôi đến đón hai người."

      "Được." Thương Đồng nhận lấy thẻ phòng, ôm Niệm Niệm vào phòng, hai người tắm rửa xong, giúp Niệm Niệm sấy tóc, dỗ bé ngủ, hơi ngẩn người đứng trước cửa sổ khách sạn, đèn đuốc rực rỡ, thành phố này đông nghịt, vừa mới trở về đường thấy ồn ào náo động và xa hoa lãng phí, cùng năm năm trước, có quá nhiều khác biệt.

      cũng ở đây sao?

      Sở dĩ thành phố có ý nghĩa đặc biệt, bởi vì tại đây có người đặc biệt.

      "Đông...Đông...Đông...." Chuông cửa vang lên, cau mày lại, trễ thế này, là ai?

      "Ai đó?" đến cửa, có chút bất an, nơi này là khách sạn năm sao, bảo toàn cũng rất đúng lúc.

      Chuông cửa lại vang lên như cũ, sợ quấy rầy Niệm Niệm, cẩn thận mở hé cửa, đột nhiên bị lực bên ngoài đẩy ra, bóng người nhanh chóng vào, 'cùm cụp' tiếng, khóa cửa rơi xuống lần nữa.

      "..."


      Chương 47: Kiên nhẫn có hạn (1)

      Thân người Sở Ngự Tây ép đến, mang giam cầm ở cánh cửa, bàn tay bắt lấy cổ Thương Đồng, trong mắt ngưng tụ tối tăm.

      Cổ họng Thương Đồng bị chặn, nhịp tim giống như đánh trống, xem ra so ra còn doạ người hơn gấp mấy lần, cho dù lời, cũng có thể cảm giác được nơi lồng ngực mãnh liệt lên xuống.

      cứ như vậy híp con ngươi, tỉ mỉ nhìn , giống như cũng biết . Lúc này Thương Đồng chịu nổi bầu khí ngạt thở, Sở Ngự Tây đột nhiên buông lỏng tay, đến mép giường, ngồi xuống, lại dùng con ngươi xét duyệt nhìn chằm chằm Niệm Niệm ngủ say.

      Tâm tư Thương Đồng lần nữa bị treo lên, vội vàng đến mép giường, mang và Niệm Niệm tách ra, run rẩy mở miệng: " đến làm gì?"

      Bàn tay Sở Ngự Tây nhàng vuốt ve gò má của bé, lúc từ từ đến cổ bé, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Thương Đồng, môi khẽ nhếch lên, dường như cười, giọng lại vô cùng u ám: "Thương Đồng, tôi là xem thường em, em có thể làm cho La Hằng Viễn cam lòng kết hôn để thay em nuôi dưỡng loại con hoang này, có thể làm cho Nhiễm Đông Khải ngại giá phải trả muốn huỷ hôn ước, còn có thể làm cho tôi đối với người phụ nữ như em nhớ mãi quên."

      Thương Đồng bị kích động bởi câu sau cùng của , dám nhìn vào ánh mắt , cúi đầu: " rốt cuộc muốn làm gì?"

      "Phải là tôi hỏi em mới đúng, em muốn cái gì?" đứng dậy, nắm lấy cổ tay , quả thực bị người phụ nữ này ép điên rồi.

      " buông tôi ra." Thương Đồng dùng sức muốn hất ra, nhưng lại bị siết chặt hơn, lui về phía sau, cái ly bàn trà bị đụng rơi, đầu tiên là đụng phải chân gỗ của bàn trà, lại rơi xuống giữa tấm thảm.

      Thấy Niệm Niệm có chút bất an lật người, Thương Đồng dám lộn xộn nữa, cổ tay bị vặn đau hơn, bị ánh mắt hung ác của hù dọa, nhiều hơn là đau lòng, thấp giọng : "Sở Ngự Tây, giữa chúng ta có quan hệ, tôi xin đừng đến tìm tôi nữa, hỏi tôi muốn gì, tôi chỉ muốn cách xa tôi chút."

      "Phải ?" tay Sở Ngự Tây nắm lấy cổ tay Thương Đồng, tay khác kìm ở eo , cúi đầu lập lại câu: "Em nhất định phải cùng Nhiễm Đông Khải ở chung chỗ?"

      Thương Đồng cắn môi dưới, cuối cùng dùng sức gật đầu.

      Sở Ngự Tây thấy gật đầu, nặng nề thở dài: "Đây là em ép tôi." xong, liền đến cửa, mở rộng cửa ra.

      trận gió lùa vào, Thương Đồng bất an nhìn chút, lập tức sững sờ, hai người đàn ông vào, hướng về phía Sở Ngự Tây gật đầu, nhanh chóng tiến lên đây, lấy tay đẩy ra, mang Niệm Niệm giường ôm lấy.

      "Niệm Niệm..." Thương Đồng nôn nóng xông lên, đợi tiến gần, bị trong hai người đàn ông đó đẩy ra, ngã xuống chỗ TV cách đó xa, nhưng lập tức đứng dậy, ôm cánh tay của người đàn ông trong đó: "Các người mau dừng tay."

      Niệm Niệm từ trong chăn mềm bị ôm lấy, mơ màng nằm vai của người đàn ông đó, hai bàn chân đu đưa.

      Người đàn ông hất ra cho Thương Đồng cướp giật, càng dùng thêm sức, cước liền đá Thương Đồng văng ra, đến trước mặt Sở Ngự Tây. (Đàn ông gì mà thô bạo quá)

      "Sở Ngự Tây, muốn làm gì, dù sao cũng được làm tổn thương Niệm Niệm, tôi cầu xin !" Thương Đồng bị đá trúng bụng, gần như đau đến toàn thân đứng dậy nổi, nhưng mà lòng đau hơn, Niệm Niệm mơ màng còn chưa tỉnh lại, vùng vẫy nắm lấy ống quần Sở Ngự Tây: "Sở Ngự Tây, muốn như thế nào, tôi cũng đồng ý với , xin đừng doạ đến Niệm Niệm."
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 48: Kiên nhẫn có hạn (2)
      Sở Ngự Tây đưa tay, đón lấy Niệm Niệm từ trong ngực vệ sĩ, thân thể bé ấm áp mềm mại dán vào trước ngực , trong mắt thoáng qua chút u ám, giọng lạnh xuống: "Thương Đồng, tôi cho em cơ hội, tiếc là kiên nhẫn của tôi có hạn."

      xong, Sở Ngự Tây liền ôm Niệm Niệm bước ra cửa.

      Thương Đồng ôm bụng, đuổi đến cửa: "Sở Ngự Tây, tôi xin đừng hù doạ con bé..."

      Nước mắt của mờ nhạt tầm mắt, dùng sức chạy về phía trước, lại bị vệ sĩ tách ra, lôi kéo cản đường vệ sĩ, nhưng cách nào lay động bọn họ, chỉ có thể hướng về phía thang máy gần khép lại kêu to: "Sở Ngự Tây, để con bé xuống..."

      Niệm Niệm bị lắc lư như vậy, mắt cũng mở lim dim, thấy mẹ mình chật vật đứng cách đó xa nước mắt rơi như mưa, yên lòng vùng dậy, giọng nũng nịu gọi: "Mẹ...mẹ..."

      Tiếng khóc của bé làm ruột gan đứt từng khúc, dám tưởng tượng Sở Ngự Tây đối xử với Niệm Niệm ra sao, quyết để làm hại đến Niệm Niệm!

      "Niệm Niệm..." Mắt thấy thang máy khép lại, Thương Đồng quay đầu, về phía lối an toàn, tầng mười tám, tim của so với đánh trống còn đập nhanh hơn, đường chạy xuống, ra khỏi khách sạn, liền thấy đèn xe chói hai mắt từ trước mặt vụt qua, theo bản năng che mắt lại, khi dời tay , thấy bảng số xe quen thuộc lẫn vào trong dòng xe cộ.

      kịp để ý nhiều, liều mạng đuổi theo.

      xe, Uông Trạch nắm vô-lăng, từ trong kính nhìn thấy Thương Đồng phía sau gần như điên cuồng, lại nhìn vẻ mặt mù mờ giống như mưa to gió lớn của Sở Ngự Tây, bất an mở miệng : "Sở tổng, Thương tiểu thư ở phía sau."

      Niệm Niệm quay đầu lại nhìn, thân thể yên giãy dụa, nước mắt lốp bốp rơi vào tay Sở Ngự Tây: "Mẹ...Mẹ..."

      Làm cho lòng người phiền muộn.

      Uông Trạch cảm thấy vui, Sở Ngự Tây từ trong kính có thể thấy ràng phía sau Thương Đồng sãi bước chạy, bóng dáng yếu ớt chạy xuyên qua giữa dòng xe cộ, có mấy lần bị ép phải dừng lại, xe vượt qua, nhìn vô cùng nguy hiểm.

      "Qua bên lề." Sau khi xe chạy ra khỏi hai dặm, Sở Ngự Tây mới lạnh lùng .

      "Đừng khóc." Sở Ngự Tây chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con, vừa mở miệng, liền hù doạ Niệm Niệm khóc lợi hại hơn.

      Lúc Thương Đồng nắm được cửa xe, thở hổn hển được gì, trán đều là mồ hôi, mặt đều là nước mắt ngang dọc, nhìn xuống, thậm chí ngay cả giày cũng mang.

      Sở Ngự Tây liếc mắt nhìn Uông Trạch, lướt chút cửa sau xe, Uông Trạch hiểu ý mở cửa xe ra, giọng : "Thương tiểu thư, mời lên xe."

      Thương Đồng có lựa chọn nào khác, lau nước mắt, vừa mới lên xe, khóa xe hạ xuống, Niệm Niệm từ phía trước vươn tay về phía bò qua: "Mẹ..."

      Thương Đồng ôm lấy bé, mặt vùi trong tóc Niệm Niệm, giọng nức nở : "Niệm Niệm đừng sợ, sao, chú đùa con chơi thôi."

      Xe khởi động lần nữa, Niệm Niệm hiểu thay lau nước mắt, vùi trong ngực , cái miệng nhắn móp méo, khẽ giọng : "Mẹ, con sợ."

      Lòng Thương Đồng đau xót, nhàng hôn bé, dịu dàng : "Niệm Niệm đừng sợ, mẹ ở đây." ôm chặt như vậy, mới cảm thấy an lòng, trong mắt ràng còn ngấn nước mắt, môi lại mang theo dịu dàng mỉm cười, từng cái hôn dừng ở trán Niệm Niệm, hai má cùng tay bé, bộ dạng tỉ mỉ che chở vỗ về, Niệm Niệm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tay bé ôm cổ Thương Đồng chặt, dán sát vào ngực của .

      xe hề có người chuyện, chờ xe dừng lại, Thương Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng kềm được hồi hộp.

      **************************



      Chương 49: Kiên nhẫn có hạn (3)


      tại sao lại mang đến đây?

      Đêm mưa năm năm trước, ở đây ôm cả người , nếu phải bởi vì sợ muốn chết, mới bỏ dở nửa chừng, cho dù có làm tiếp nữa, nhưng mà đêm hôm đó, cũng là hồi ức khó quên nhất của , bị ôm chặt, cảm giác ấm áp được săn sóc trước đây chưa từng có.

      nhớ ngầm chịu đựng, nhớ con ngươi nóng bỏng mà phải đè nén khát vọng, còn nhớ từng câu.

      "Xuống xe." Sở Ngự Tây xuống xe, mở cửa xe phía sau, ánh mắt tối tăm khó hiểu.

      Thương Đồng từ trong hồi ức đau đớn tỉnh lại, thấp thỏm ôm Niệm Niệm, biết có nên nghe lời của hay : " muốn làm gì?"

      Sở Ngự Tây nắm cửa xe, nhìn bởi vì lo lắng mà mặt trắng bệch, lại nhìn thấy ràng hù doạ Niệm Niệm, lông mày nhíu chặt hơn, giọng cũng càng lạnh xuống: " muốn hù dọa con của em, ngoan ngoãn nghe lời."

      Thương Đồng căng thẳng, ôm Niệm Niệm xuống xe, theo Sở Ngự Tây vào biệt thự, lòng càng thấp thỏm, cho đến khi lên lầu, chân đá phải bậc thang, suýt nữa ngã xuống, Sở Ngự Tây tay kéo lấy , bị hù dọa càng thêm bất an.

      "Em cho rằng tôi làm gì?" Sở Ngự Tây nới lỏng tay ra, nhìn dáng vẻ phòng vệ của giống như con nhím, hừ lạnh tiếng: " lát đến thư phòng của tôi."

      xong, bước nhanh lên lầu hai, để lại bóng lưng lạnh lẽo.

      Thương Đồng ôm Niệm Niệm, chỉ vào gian phòng thứ hai bên phải, giọng : "Vị tiểu thư này, mời bên này..."

      "Mẹ, Niệm Niệm là sợ." Niệm Niệm ôm cổ Thương Đồng, vào gian phòng, thấy hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, càng ôm chặt hơn.

      "Niệm Niệm ngoan, chú Sở là bạn của mẹ, đừng sợ, mẹ chuyện với chú ấy xong, là có thể mang Niệm Niệm ." Thương Đồng hôn Niệm Niệm, đắp kín mền cho bé, cẩn thận vỗ bé, đáy lòng lại vô cùng sốt ruột, Sở Ngự Tây vẫn ở bên kia chờ , bên này lại yên lòng Niệm Niệm bị hoảng sợ, buộc lòng phải dỗ dành bé ngủ say trước rồi sau.

      vất vả chờ Niệm Niệm ngủ lại, mới thấp thỏm đẩy cửa phòng ra, đến gian phòng vừa rồi Sở Ngự Tây vào, nhàng gõ cửa hai tiếng.

      "Vào ." Giọng Sở Ngự Tây trầm thấp vang lên.

      Lúc Thương Đồng vào, nhìn thấy trong tay cầm thứ gì, lại nhanh chóng ném vào trong ngăn kéo, thấy , đứng ở cửa, cúi đầu, giọng : "Tôi đến."

      Sở Ngự Tây ngẩng đầu lên, thuận tay lấy điếu thuốc bàn, 'ba' tiếng, có chút lạnh nhạt nhìn vẻ mặt đề phòng của : "Em cho rằng tôi đối với em tình cảm chưa dứt, chuyện cũ khó quên nên muốn gặp em?"

      Lòng Thương Đồng chua xót, lại thấp giọng trả lời: " phải là tốt nhất, vậy vì cái gì?"

      Sở Ngự Tây đứng dậy, lạnh lùng về phía Thương Đồng: " Ngày kia, tôi phái người đưa em rời khỏi, hai ngày này, sống tốt ở chỗ này cho tôi."

      xong, bước nhanh ra cửa.

      " muốn giam lỏng tôi?" Thương Đồng xoay người đuổi theo , nhìn đến cầu thang, rồi lại dừng lại.

      Môi Sở Ngự Tây mang theo nụ cười lạnh: "Thương Đồng, em làm gì đối với tôi, tôi có thể nhắc chuyện cũ, nhưng tôi tuyệt đối cho phép em làm tổn thương đến Vân Hề, nếu ..." Chân mày lạnh lẽo, lướt về phía gian phòng của Niệm Niệm, giọng lạnh xuống: "Tôi làm chuyện tuyệt tình hơn."

      Đầu Thương Đồng ông ông, run giọng : " thể tổn thương Niệm Niệm!"

      " thể?" Sở Ngự Tây cười cười, bàn tay nắm lấy tay vịn cầu thang: "Tại sao tôi thể?"

      Chương 50: Vô tình rời


      Thương Đồng bị câu hỏi của , làm tay chân luống cuống, cổ họng cũng căng lên.

      "Bởi vì con bé là con của Nhiễm Đông Khải?" mặt Sở Ngự Tây mang theo nụ cười, trong mắt lại vô cùng sắc bén: "Có phải hay ?"

      Cổ Thương Đồng cứng đờ, biết nên gật đầu hay lắc đầu, nhìn khuôn mặt Sở Ngự Tây vừa quen thuộc lại xa lạ kia, bỗng dưng nghĩ đến buổi tối năm năm trước đó, chính là dùng vẻ mặt này mang áp đảo ở giường, trong miệng nhả ra mùi rượu nồng nặc, dùng giọng chất vấn với : "Đồng Đồng, em gạt có phải hay ?"

      nghiêng đầu , dám nhìn vào mắt , tại cũng thế.

      Sở Ngự Tây hừ lạnh tiếng, nắm tay cũng từ từ buộc chặt, vốn là có lời muốn khi đối mặt với , lúc này lại cảm giác châm chọc.

      " là vì Vân Hề, đúng ?" Thương Đồng thấp giọng hỏi, cho dù ngốc, cũng có thể đoán được, nhất định là biết tính toán của Nhiễm Đông Khải, cho nên mới ngăn cản cùng Nhiễm Đông Khải diễn ra cái trò kia, biết tại sao, vừa cảm thấy giải thoát, lại có loại chua xót ra được.

      Sở Ngự Tây xoay người, lạnh lùng : "Chuyện này liên quan đến em."

      "Nếu Nhiễm Đông Khải muốn huỷ hôn, vì sao khuyên nhủ Vân Hề cũng nên buông tay?" Thương Đồng những lời từ đáy lòng, hiểu nếu như đối phương muốn kết hôn, vì sao chọn lựa buông tay chứ?

      Sở Ngự Tây nghe như thế, sắc mặt càng thêm u ám, tất cả lửa giận bị dồn nén đột nhiên xông lên, lấy tay kéo Thương Đồng qua, mang giam cầm ở giữa lan can: "Em cứ ước gì chia rẽ bọn họ như vậy sao?"

      " phải là..." Sau lưng Thương Đồng bị làm đau, lại đột nhiên bị vặn hỏi làm cho tay chân luống cuống.

      " phải là?" Sở Ngự Tây nhìn xuống khuôn mặt cảm động lòng người của , còn có ngực nhấp nhô ngừng, trong lòng càng dâng lên khó chịu, giọng tức giận : "Em trăm phương ngàn kế sinh ra đứa kia, phải là chờ ngày hôm nay? Em cho rằng em có thể được như mong muốn sao? Em đừng mơ tưởng."

      Lưng Thương Đồng bị ép về phía sau, nửa thân thể của treo lơ lửng, tóc dài rơi rớt xuống, dưới cái cổ thon dài của , lộ ra mảng lớn da thịt trắng mịn, hơn nữa ngực và hai chân đều bị ép chặt, trong lúc vô tình vén lên Sở Ngự Tây ngủ say lâu ngày **.

      " bậy bạ gì đó, mau buông tôi ra." Thương Đồng vặn vẹo thân thể, thân mật như vậy khỏi làm nhớ đến năm năm trước, càng thêm bất an.

      Con ngươi Sở Ngự Tây dần sâu hơn, hầu kết của chuyển động chút, kề vào lỗ tai : "Em đoán, nếu tối nay em lên giường của tôi, Nhiễm Đông Khải còn có thể cần em...đôi giày rách này hay ?"

      Thương Đồng ngạc nhiên nhìn Sở Ngự Tây, tại sao có thể dùng lời khó nghe như vậy với ? Sỉ nhục như vậy, làm cho cả người run rẩy, tay phải hung hăng vùng ra khỏi , nhưng còn chưa rơi vào mặt , bị mạnh mẽ nắm được.

      muốn rút tay về, lại bị nắm chặt hơn: "Sở Ngự Tây, buông tay! Trước kia cả đời qua lại với nhau, coi bây giờ làm cái gì?"

      Lúc này hai chân Sở Ngự Tây cách lớp quần áo chen vào chân của , nhìn Thương Đồng tức giận, biết suy nghĩ gì, đột nhiên lấy tay hất ra, lạnh lùng : "Cút, tôi muốn đụng vào em, tôi ngại bẩn..."

      xong, tức giận về phía cửa, lúc đến cửa, hai vệ sĩ đột nhiên thân, thay mở cửa rồi lại đóng lại, lạnh lùng mang Thương Đồng ngăn cản.

      Thương Đồng trơ mắt nhìn Sở Ngự Tây rời khỏi quay đầu lại. Hai chân xụi lơ, suýt nữa đứng vững, nghe được tiếng khởi động xe, mới vịn lan can, từng bước lên lầu, ngồi ở bên cạnh Niệm Niệm.
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :