1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn tội yêu 2, Hợp đồng tàn nhẫn (141 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 30: chịu đựng


      ràng đối diện với , đôi con ngươi tối tăm rơi vào Niệm Niệm cõng người.

      Chỉ cần bước vào cửa, phải đối mặt với .

      nhắm mắt cõng con vào cửa, giọng : "Chờ tôi mang con vào phòng."

      Sở Ngự Tây nhúc nhích nhìn chằm chằm , trán mịn màng của lấm tấm mồ hôi, cổ áo hơi mở rộng, người còn mặc tất chân trước đó, trễ thế này, cư nhiên mới trở về!

      , lại giống như người chồng chờ vợ rất lâu!

      buồn cười! Năm năm qua, tự chủ vừa thấy được , vậy mà tất cả đều tan thành mây khói, chỉ còn lại căm phẫn vô cùng.

      Đứng dậy, về hướng phòng , trong phòng mở đèn, Thương Đồng vừa mang con đặt xuống, thay áo ngủ cho con, mang cánh tay của bé xỏ vào tay áo, kéo xuống chút, cả quá trình rất cẩn thận, rất sợ bé tỉnh lại.

      Vẻ mặt chuyên chú mặt như vậy, dường như quên có mặt của , loại cảm giác này, làm cho Sở Ngự Tây đứng ở cửa vui nhíu mày.

      Đợi Thương Đồng đứng dậy, chuẩn bị lấy nước ấm lau người cho Niệm Niệm, đột nhiên thấy bóng người ở cửa, dừng bước, tim đập thình thịch.

      Sở Ngự Tây đưa tay, chặn đè lên tường, hô hấp dồn dập: "Trễ như thế, đâu vậy?"

      Trong bóng tối, ánh mắt của lấp lánh phát sáng, mặt mày dày đặc, mũi thẳng, toàn bộ ngũ quan nhìn qua, vẫn như trước làm tim đập loạn.

      " vào bằng cách nào?" thở hổn hển, thấp giọng .

      Sở Ngự Tây bất mãn khi sang chuyện khác, nghiêng người liếc nhìn hình dáng nhắn mềm mại giường, ngực càng thêm chán nản, giống như có tảng đá chắn nơi đó, trở về khách sạn thấy , hỏi Uông Trạch địa chỉ, vừa làm xong chìa khóa, ngồi ở chỗ này chờ, cư nhiên lại thấy ôm đứa bé trở về.

      " phải biết sao?" Thương Đồng có chút hoảng hốt, quay mặt qua chỗ khác, sợ đánh thức đứa bé.

      "Em tự !" tay Sở Ngự Tây đặt eo , bỗng nhiên siết chặt.

      "Liên quan gì đến ?" Thương Đồng có chút nóng nảy, thân thể bất an giãy giụa mấy cái, lại cảm thấy đè chặt hơn.

      Giọng của vẫn giống lúc trước, trầm mà từ tính, chỉ là bởi vì uống rượu, làm bất ngờ nhớ đến cái đêm năm năm trước, tim đập điên cuồng.

      " liên quan đến tôi, vậy liên quan đến Nhiễm Đông Khải sao?"

      Nhiễm Đông Khải?

      Hô hấp của Thương Đồng có chút dồn dập, hơi căng thẳng, biết tối nay bọn họ gì, có vạch trần hay , nhất thời biết trả lời thế nào.

      " ra được? Em phải là luôn miệng thanh mai trúc mã sao? ta thừa nhận, đứa bé này phải con ta, vậy là của ai?" Sở Ngự Tây áp sát thân thể mềm mại của , xông lên cỗ ham muốn cấp thiết * mong mỏi, lý trí của từ lâu trở nên cứng chắc vô cùng, nhưng chỉ cần chạm vào , khống chế được bản năng xung động.

      chịu đựng, nhẫn nại nghe giải thích.

      "Đông...Đông...Đông..." Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rệt, mang Thương Đồng rối rắm cứu thoát.

      vội vàng đẩy Sở Ngự Tây ra, thở dốc mở miệng : "Tôi mở cửa."

      Trong phòng vẫn có mở đèn, dám nhìn vào mắt Sở Ngự Tây, chỉ muốn trốn tránh, xoay người đến cửa, mới phát giác nhịp tim hỗn loạn, trễ thế này, rốt cuộc là ai?

      quay đầu lại, nhìn thấy ở cửa phòng , Sở Ngự Tây dựa vào khung cửa, con ngươi u ám nhìn chằm chằm .

      thấp giọng hỏi câu: "Là ai a?"


      Chương 31: Nhất định phải ràng


      Ngoài cửa là giọng trầm thấp từ tính vang lên: "Là tôi, Nhiễm Đông Khải."

      Quả đấm của Sở Ngự Tây chậm rãi siết chặt, chăm chú nhìn Thương Đồng, môi lộ ra chút u ám cười khẩy.

      Tâm tư Thương Đồng cũng treo giữa trung, tại sao ta lại đến? Xem xét Sở Ngự Tây, thể đưa tay về phía cửa, nhưng biết nên làm thế nào để hai người đàn ông này đối mặt.

      "Muốn tôi thay em mở sao?" nhàn nhạt mở miệng.

      Thương Đồng cắn răng, mở hé cửa. Nhiễm Đông Khải đứng ở bên ngoài, trong tay xách cái túi, có mùi thơm của thức ăn từ bên trong bay ra.

      Thương Đồng kịp hỏi tại sao lại đến đây, chỉ bận nên làm thế nào ứng phó với người đàn ông trong phòng kia.

      "Tôi đến bệnh viện, đứa xuất viện." Nhiễm Đông Khải liếc qua khe cửa, nhìn thấy mặt trắng bệch: " xin lỗi, có phải quá mạo muội hay ?"

      rất ít làm loại chuyện mạo muội này, chỉ là sau khi trở về, nghĩ đến đứa bé mềm mại sốt đến mặt đỏ bừng, trong lòng cũng có chút nhớ, đúng lúc trong tay còn cầm cái chìa khóa của La Hằng Viễn, cũng muốn trả lại.

      hình như đặc biệt quan tâm đến mảnh đất kia, đây cũng là nguyên nhân muốn cùng chuyện chút.

      Ngoài ra, quả thực giống như có bí mật, hấp dẫn , nhất là quan hệ của với Sở Ngự Tây.

      Nhiều lý do bày ra như vậy, đến đây chuyến, cũng tính là mạo muội.

      Thương Đồng biết suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy có chút đau khổ trong lòng, câu: "Cảm ơn , cơn sốt của Niệm Niệm tạm thời giảm."

      "Buổi tối chưa ăn gì, cầm những thứ này , còn có..." Nhiễm Đông Khải đưa túi xách trong tay cho , từ trong bóp lấy ra chìa khóa kia, mỉm cười : "Cái này trả lại em."

      Thương Đồng có chút bất an nhận lấy túi xách, lại cầm cái chìa khóa kia, hơi ngẩn người, tại sao có chìa khóa nhà? Làm sao mỗi người bọn họ đều có thể tìm đến nơi này?

      "La thư ký đưa cho tôi, ta tin tưởng." Nhiễm Đông Khải cười cười, nhìn hé cửa, nhận lấy những thứ đó, ánh mắt tối sầm, mỉm cười : "Nếu thuận tiện, vậy tôi trước."

      " có... có bất tiện." Thương Đồng lúng túng mở miệng, bất ngờ nghe được tiếng bước chân sau lưng, vừa quay đầu lại, thấy tay Sở Ngự Tây dừng ở công tắc chỗ cửa, đèn bỗng chốc sáng lên.

      "Nhiễm tổng, vào ngồi chút sao?" Sở Ngự Tây tay đút vào túi, tay đặt ở chỗ công tắc, cổ áo sơ mi cởi vài cái, cả người có chút nặng nề kiềm chế được.

      Con mắt Nhiễm Đông Khải híp lại cái, mang kinh ngạc nén ở đáy lòng, môi tràn ra nụ cười.

      Thương Đồng bị hù dọa , sợ nhất chính là hai người họ đối chất, nếu Nhiễm Đông Khải vạch trần lúc này, như vậy Sở Ngự Tây có thể đoán được !

      "Tốt!" Bộ dạng của Nhiễm Đông Khải lại rất tự nhiên, đẩy cửa phòng ra, nhìn Thương Đồng ở cửa mỉm cười : "Đói bụng , em ăn trước ."

      Thương Đồng giơ túi xách trong tay lên, làm gì còn có tâm tình ăn? Từng bước chầm chậm vào nhà bếp, đầu thỉnh thoảng lại trở về quá khứ, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nhiễm Đông Khải, lúc đến cửa nhà bếp, cắn răng dịu dàng : "Đông Khải, có thể đến đây chút ?"

      Cảnh này trong mắt Sở Ngự Tây, đúng là chướng mắt.

      Nhiễm Đông Khải suy nghĩ chút, cười nhạt, về hướng nhà bếp.

      "Đứng lại!" Giọng Sở Ngự Tây lạnh xuống.

      Thương Đồng bị doạ sợ đến tim nhảy loạn lên, dám quay đầu lại, lúc này Nhiễm Đông Khải đến bên cạnh , thấp giọng : " sao."

      Thương Đồng đưa mắt lên, nhìn , biết lúc này có nên lợi dụng nữa hay , nhưng ngoài ra, nghĩ đến biện pháp thoát thân nào khác.

      Sở Ngự Tây đưa tay, mang Thương Đồng kéo vào trong ngực, giọng trầm xuống : "Nếu ta cũng ở chỗ này, em cho tôi biết, đứa bé rốt cuộc là của ai!"
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 32: ta có hôn ước?


      "Hôm nay nhất định phải ràng!"

      "Tôi..." Thương Đồng trả lời được, cổ tay bứt rứt đau, nhưng cũng giãy giụa, tóc rơi rớt.

      Nhiễm Đông Khải ở bên "Ba" tiếng, mở bật lửa, hít sâu hơi khói, nhàn nhạt mở miệng : "Ngự Tây, thô bạo quá."

      Con ngươi Sở Ngự Tây lạnh lẽo liếc nhìn Nhiễm Đông Khải, ánh mắt dừng lại mặt Thương Đồng, tay mặc dù hơi buông lỏng, dáng vẻ cho trốn tránh.

      Thương Đồng sốt ruột ngắt lời : "Tôi ..."

      thở dốc đẩy Sở Ngự Tây ra, tự mình đụng vào cửa nhà bếp, tránh né ánh mắt của thấp giọng : "Đứa bé, là... ấy."

      lấy tay chỉ về phía Nhiễm Đông Khải, trong mắt kìm nén nước mắt.

      Nhiễm Đông Khải vặn lại, chỉ là ngón tay kẹp thuốc hơi dừng lại, con ngươi giấu sau làn khói lượn lờ.

      Sở Ngự Tây im lặng nhìn bọn họ chăm chú, giận ngược lại cười, chuyển sang Nhiễm Đông Khải: "Người phụ nữ này , đứa bé là của , đúng ?"

      Thương Đồng nơm nớp lo sợ liếc về phía Nhiễm Đông Khải, nóng lòng mong lập tức thừa nhận, thế nhưng loại phiền toái này bất cứ ai cũng muốn trêu chọc, nếu như cự tuyệt, cũng là lẽ phải, chẳng qua là, mơ hồ cảm thấy đáng tin tưởng.

      Quả nhiên, giọng Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt truyền đến: " ấy phải, chính là phải."

      "Rất tốt." Môi Sở Ngự Tây lộ ra ý cười, chuyển sang Thương Đồng: "Các người thông đồng ở chung chỗ như thế nào, sao tôi lại biết?"

      "... biết nhiều." Thương Đồng cúi đầu, hai tay xoắn chặt chỗ: " tại biết, có thể chưa?"

      "Em cho rằng tôi tin?" Sở Ngự Tây nắm chặt cằm Thương Đồng, con ngươi dần trở nên lạnh lẽo: "Nếu đứa bé là của ta, tại sao em lại muốn trốn đến đây? Tại sao lấy ta?"

      Tại sao lấy ta?

      Tại sao?

      Trong lòng Thương Đồng đau xót, phải muốn lấy ta, chỉ là việc này, trừ Sở Ngự Tây ra có người nào khác, nhưng hết lần này đến lần khác người thể lấy cũng chính là !

      "Câm? được?" Sở Ngự Tây hỏi Nhiễm Đông Khải, nắm lấy Thương Đồng buông, dường như chắc chắn dối, nhất định chịu nỗi truy hỏi, nên khai nhận kiêng dè.

      "Tôi...tôi thương ấy, nhưng ấy có nỗi khổ tâm, tôi muốn làm khó ấy, mới lén sinh đứa bé, chuyện này liên quan gì đến ? Tại sao tôi phải lừa ?" Thương Đồng qua loa lý do, nóng nảy muốn hất Sở Ngự Tây ra.

      "Ngự Tây, buông ấy ra." Nhiễm Đông Khải bước lên từng bước, mang cổ tay Sở Ngự Tây đẩy ra, trầm giọng : " ấy trả lời, còn chưa hài lòng sao?"

      Sở Ngự Tây trơ mắt nhìn Nhiễm Đông Khải kéo Thương Đồng qua, chậm rãi đứng thẳng người, chăm chú nhìn Nhiễm Đông Khải, mở miệng gằn từng chữ: " muốn hủy hôn?"

      Tay Nhiễm Đông Khải đặt vai Thương Đồng hơi siết chặt, cũng mở miệng, Thương Đồng cũng cảm nhận được người truyền đến hơi lạnh mạnh mẽ.

      ta có hôn ước?

      thế nhưng mang ta dụ dỗ?

      "Nếu Vân Hề đồng ý, tôi phản đối."Nhiễm Đông Khải vừa ra những lời này, Sở Ngự Tây nhào đến, đánh về phía quyền.

      Thương Đồng run sợ nhìn chằm chằm Nhiễm Đông Khải bị Sở Ngự Tây cho quyền, thấy khoé môi máu chậm rãi chảy ra, bị dọa đến huyết sắc hoàn toàn biến mất, bước lên đỡ : " sao chứ?"

      Nhiễm Đông Khải chậm chạp đẩy Sở Ngự Tây ra, lau máu ở khoé môi, cười : "Xem ra, phải chỉ quan tâm ấy ngoài mặt."

      Hai người đều bí hiểm như nhau, Thương Đồng biết " " trong miệng bọn họ là ai, nhưng biết chuyện, chính là Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây nhất định quen biết trước đó, hơn nữa giữa bọn họ còn có " ."



      Chương 33: ta là cha của Niệm Niệm



      Sở Ngự Tây hít sâu hơi, con ngươi có chút đông lại, cuối cùng dừng lại người Thương Đồng, nghiêng mặt, nửa tựa vào ngực Nhiễm Đông Khải, từng rối rắm, thậm chí năm năm đều chưa từng để xuống này, vậy mà ngay cả nhìn cũng nguyện nhìn cái, quả đấm của chậm rãi siết chặt, cười lạnh : "Nhiễm Đông Khải, cái giày rách này cũng nguyện ý nhặt, tuỳ ." (Giày rách: người đàn bà dâm đãng; người đàn bà hư hỏng )

      Thân thể Thương Đồng cứng ngắc, dám quay đầu lại, nhắm mắt, lòng đau đến đau hơn được nữa.

      Sở Ngự Tây thẳng đến cửa, nhìn lại Thương Đồng ngẩn ra cái, trong mắt cuối cùng mang hết tình cảm vứt bỏ.

      Loảng xoảng tiếng, tiếng cửa vang lên.

      Khung cửa chấn động theo.

      Trong phòng cuối cùng yên tĩnh lại. Thương Đồng thu về tầm mắt, nhìn mặt Nhiễm Đông Khải, thấp giọng : " xin lỗi, tôi nghĩ đến ấy như vậy, xin lỗi mang kéo vào..."

      " sao." Nhiểm Đông Khải cũng ổn định lại tâm trạng, sửa sang lại cổ áo chút, lông mày nặng trĩu : "Lần này chọc giận ta."

      Thương Đồng vịn khung cửa, dưới chân như nhũn ra, trượt đến ghế ngồi, ngay cả giả cười cũng được, chỉ mệt mỏi gật đầu cái, ở trong dòng suy nghĩ.

      " ta là cha của Nhiệm Nhiệm." Nhiễm Đông Khải kéo cái ghế, ngồi xuống trước mặt , nhà bếp hẹp càng thêm chật chội.

      Thương Đông ngẩng đầu lên, nhìn cái, lại chán nản rủ xuống, phản bác.

      Nhiễm Đông Khải biết được đáp án, cũng im lặng chút, rất lâu mới : "Nếu như em bằng lòng, có thể cho tôi biết ân oán giữa các người, tôi đoán nhất định có liên quan đến dự án khai phá mảnh đất ở ngoại thành, đúng ?"

      Thương Đồng chịu đựng, nửa ngày mới mở miệng : "Trước khi tôi thẳng thắn, Nhiễm tổng có thể cho tôi biết trước, ngài tại sao lại muốn tham dự cuộc cạnh tranh mảnh đất kia?"

      Trước đó hỏi vấn đề này, câu "Được người nhờ vả" để làm lấy lệ, Nhiễm Đông Khải suy nghĩ, mới mở miệng : " , tôi đến Hàn Thành, đích thực là có người nhờ vả, ấy với tôi bất kể như thế nào cũng phải tranh thủ giữ được mảnh đất kia bị khai phá, cho nên, nếu như tôi cạnh tranh, mảnh đất kia cũng bỏ ."

      người nhờ vả, mà có thể đầu tư mười bảy triệu đến cạnh tranh mảnh đất bị bỏ , người kia cuối cùng là ai?

      "Chỉ là, với tình huống tại, Ngự Tây đạt được mục đích sợ rằng bỏ qua." Nhiễm Đông Khải ra những lời này, mày cũng hơi chau lại: "Đây là lần đầu tiên ta ở trước mặt tôi mất khống chế như vậy."

      "Các người quen biết lâu rồi sao?" Thương Đồng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mắt, cũng chưa gặp qua , trong đầu tìm được bất kỳ ấn tượng gì.

      "Năm năm trước tôi mới trở về nước." Trong mắt Nhiễm Đông Khải thoáng qua chút u ám, lại cười đổi đề tài: "Bây giờ nên tôi biết, Ngự Tây vì sao lại khăng khăng khai phá mảnh đất kia?"

      Giọng Thương Đồng thấp xuống, run rẩy : "Tôi nghĩ, ấy có thể là vì tôi."

      Nhìn thấy nét mặt của Nhiễm Đông Khải dường như có chút hiểu , vội vàng thêm vào: "Là bởi vì ấy muốn trả thù tôi."

      "Sao?" Nhiễm Đông Khải kiên nhẫn nghe tiếp.

      Thương Đồng : "Chúng tôi từng nhau, sau đó tôi lại chia tay với ấy. Trước đây tôi từng với ấy, mảnh đất kia..." Thương Đồng hơi ngập ngừng, biết có nên tiếp.

      "Có bí mật thể khai phá, đúng ?" Nhiễm Đông Khải thay bổ sung.

      "Đúng vậy, tôi với ấy. ấy biết mảnh đất kia đối với tôi có ý nghĩ như thế nào." Thương Đồng đứt quãng, đáy lòng cũng ngăn được nhớ lại năm năm trước...
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 34: Thẳng thắn


      cho là ở cùng Sở Ngự Tây lâu dài, đêm hôm đó đồng ý lời cầu hôn của , với thân thế của mình, nhớ ràng, sau khi xong, Sở Ngự Tây mang kéo vào ngực, dùng bờ vai rắn chắc mạnh mẽ tiếp cho sức lực ấm áp, dùng giọng dịu dàng với : "Đồng Đồng, sau này chăm sóc em, cả đời."

      Thời điểm "Cả đời", trong mắt lên nồng nàn chân thực, nụ hôn của hạ xuống, khắp bầu trời đầy sao, làm cho choáng váng, làm cho say đắm.

      hôn , ôm chặt, muốn mang hoà vào trong ngực, ở bên tai : "Đồng Đồng, thể chờ đợi muốn ăn em."

      khi đó, toàn thân đều run rẩy vì sợ, hai mắt nhắm lại chống cự nữa.

      lúc lâu, mới buông ra, đáy mắt vẫn chưa lắng xuống **, môi hơi nâng lên: "Đợi ngày mai dẫn em về gặp cha mẹ, sau đó cùng em trở lại Hàn Thành cúng tế cha em, rồi chúng ta trở lại đây kết hôn!"

      "Nhưng em còn năm nữa mới tốt nghiệp."

      "Vậy đăng ký trước, bởi vì đợi kịp." Nụ hôn của lần nữa tỉ mỉ chặt chẽ, mang lòng và hồn của đều cuốn .

      Hạnh phúc ở trong mắt, vụt mất.

      Thương Đồng che mặt, những chuyện cũ đẹp đẽ lại ra trước mắt , làm lòng chua xót, đau đớn.

      Lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn Nhiễm Đông Khải, thấp giọng : " xin lỗi, xin lỗi, sau này tôi làm phiền nữa, chuyện còn lại, tôi tự giải quyết là được rồi."

      Nhiễm Đông Khải gật đầu, sờ sờ môi, còn rất đau, vừa rồi Sở Ngự Tây xuống tay, rất nặng, lúc ra cửa, mới nhàn nhạt : "Ngự Tây làm việc, đạt được mục đích bỏ qua, nếu em có nổi khổ tâm, đừng ngại thẳng thắn với ta, có lẽ vấn đề dễ giải quyết hơn."

      xong, liền mở cửa.

      "Nhiễm tổng..."Thương Đồng đứng dậy, khàn giọng : "Hôn ước của ..."

      Dù sao cũng nên bởi vì , mà khiến hôn ước của người khác bị ảnh hưởng, mặc dù hiểu lầm cần thiết nảy sinh, cũng áy náy, lúc đầu làm sao gấp đến độ có biện pháp, mang dụ dỗ.

      Nhiễm Đông Khải cười cười : " liên quan đến em."

      xong, đẩy cửa ra ngoài.

      xuống cửa lầu nhà trọ, thấy chiếc xe màu đen đậu cách đó xa, ngoài cửa xe ném mấy tàn thuốc chưa tắt.

      dừng bước, chờ giây lát, thấy chiếc xe kia lái , mới bước ra khỏi cửa lầu nhà trọ, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên lầu đèn tắt.

      chỉ sợ hiểu lầm càng sâu hơn.

      Nhiễm Đông Khải khẽ thở dài, về phía chiếc xe Land Rover màu trắng của mình, Chu Hi lập tức ngồi thẳng người, cung kính : "Nhiễm tổng, trở về khách sạn sao?"

      Nhiễm Đông Khải lấy tay vuốt lại tóc, : "Trở về ."

      ---------Vũ Quy Lai---------

      Sở Ngự Tây ở trong xe đợi rất lâu, cho đến khi đèn lầu tắt, tim mới hoàn toàn trượt vào vực thẳm, hất tay, với Uông Trạch: " thôi."

      Xe tiếng động rời , thị trấn này phồn hoa, ban đêm có nhiều xe chạy, đèn đường cũng hết sức u ám, Sở Ngự Tây nhìn bóng đêm ngoài cửa xe, trong lòng tự giễu.

      "Giúp tôi thu xếp tất cả cho ngày mai." Sở Ngự Tây dựa vào ghế xe, mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, chuông điện thoại lại trong lúc này vang lên.

      nhìn số gọi đến, mày hơi cau lại.

      "Vân Hề?"




      Chương 35: Nhớ lại

      Bên kia điện thoại dường như hơi dè dặt, áp chế giọng điệu, dịu dàng lên tiếng: "..."
      Lông mày Sở Ngự Tây chùng xuống, giọng lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại ôn hoà: "Có chuyện gì?"

      Sở Vân Hề dường như đối với khuôn mặt lạnh lùng của tập thành thói quen, chỉ là có chút thiếu tự nhiên mở miệng : ", em nghe cha , ở Hàn Thành?"
      Sở Ngự Tây "Ừ" tiếng, tiếp tục nghe tiếp.
      "Cái đó...Nhiễm đại ca cũng ở Hàn Thành?"
      Sở Ngự Tây nghe những lời này, lông mày càng nhíu chặt hơn, lạnh lùng : "Vân Hề, em muốn tìm ta, mà hỏi ta."
      xong, liền muốn ngắt điện thoại. Bên kia Sở Vân Hề vội vàng mở miệng: ", đừng ngắt điện thoại."
      Sở Ngự Tây dừng tay lại, vẫn là vẻ mặt kiên nhẫn như cũ.
      ", lâu về nhà, cha rất nhớ , em cũng rất nhớ ." Giọng Vân Hề mềm mỏng, ngoan ngoãn khéo léo .
      Ngực Sở Ngự Tây nhấp nhô, con ngươi của có chút tối lại, sau khi nghe Sở Vân Hề xong, lạnh nhạt trả lời: "Còn chuyện khác sao?"
      " có..." Sở Vân Hề kéo dài giọng, dường như có chút bất đắc dĩ thấp giọng : ", vậy em cúp đây."
      "Ừ." Sở Ngự Tây gật đầu, chờ bên kia ngắt máy, mới mang điện thoại ném qua bên.
      Tim có chút buồn bã.

      Nhắm mắt lại, trước mắt khuôn mặt nhu mì thuần khiết, có thể tưởng tượng đến ở bên kia nhất định là vô cùng rối rắm, lại hết sức kiềm chế, mới có thể khiến gọi số điện thoại này.
      Sở Ngự Tây nhắm mắt lại, cần sửa sang lại tốt.

      ---------Vũ Quy Lai---------

      Sáng sớm, Thương Đồng cho Niệm Niệm ăn ít cháo, sờ trán bé, hạ sốt, cuối cùng cũng thở phào nhỏm.
      "Mẹ, ba ba làm sao?"Niệm Niệm cầm chén cháo, chỉ bệnh ngày, cằm nhọn ra, khuôn mặt trắng nõn nhắn là cặp mắt to tròn, chớp chớp nhìn chằm chằm Thương Đồng.
      Thương Đồng ngồi bên cạnh bàn ăn ngẩn ra, biết nên giải thích với bé như thế nào, đành phải vuốt tóc bé, dịu dàng : "Ba ba có việc, hôm nay Niệm Niệm muốn nhà trẻ sao? Nếu như thoải mái, mẹ ở nhà chăm sóc con."
      Thương Niệm Niệm nghiêm túc suy nghĩ chút, mắt uốn cong, cười xinh xắn trả lời: "Nếu mẹ làm, Niệm Niệm cũng nhà trẻ."

      Thương Đồng cười : "Tốt lắm, hôm nay mẹ xin nghỉ, dẫn con chơi ngày."
      "Hay quá, mẹ tốt." Niệm Niệm hôn Thương Đồng hớp, bỏ chạy tìm quần áo.
      Viện bảo tàng nếu có lãnh đạo thị sát, bình thường rất nhàn rỗi, hôm nay phải Chủ Nhật, cho nên ít người hơn, Thương Đồng xin nghỉ, dẫn Niệm Niệm đến khu vui chơi ở lầu năm bách hóa Hàn Thành, dưới nơi đây là trăm thước vuông, bốn phía bên trong có cầu trượt, đệm thổi phồng, bập bênh, chỗ chơi bóng, còn có hố cát, những đứa trẻ chơi điên cuồng bên trong.
      Mua vé, Thương Niệm Niệm giống như con chim sổ lồng, chạy vọt vào bên trong, cùng chơi với những đứa trẻ kia.
      Thương Đồng đứng bên ngoài, môi mỉm cười, nhìn con vô tư, chuyện buồn phiền gì cũng giống như quan trọng.
      Mỗi lần nghe Niệm Niệm gọi mẹ, lòng liền mềm mại rối tinh rối mù.

      nhớ, khi còn cũng hỏi: "Ba ba, người khác đều có mẹ, tại sao Đồng Đồng có?"

      Cha chỉ trả lời: "Bà ấy đến nơi rất xa."
      "Bà ấy trở lại sao?"
      " ."
      Khi đó còn quá , hiểu được phiền muộn trong mắt cha.
      "Mẹ có con ạ?"
      "."
      "Tại sao mẹ từ nơi rất xa ấy trở về?"
      "Bởi vì...bà ấy trở về."
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 36: làm vậy rốt cuộc có đúng hay ?

      Mỗi lần hỏi đến, kết quả đều giống nhau.
      Lòng Thương Đồng lúc này có chút thắt chặt, ngắm nhìn Niệm Niệm chơi đùa, đó là con của , con, tuyệt đối rời khỏi con.
      "Mẹ, Niệm Niệm khát!" Thương Đồng từ trong hố cát nhảy ra, mặt đều là bụi, nụ cười vô cùng rực rỡ.
      "Đợi, mẹ mua cho con, được ra ngoài nhé." Thương Đồng vỗ về Niệm Niệm, quay đầu lại, chính là quầy bán nước, tối qua Niệm Niệm phát sốt, hôm nay nên bổ sung nhiều nước, mua hai chai nước suối, đợi tiền thối nửa ngày, quay đầu lại, nhìn về phía hố cát, có Niệm Niệm.
      lại nhìn về phía khu vui chơi chút, hôm nay Niệm Niệm mặc chiếc áo lót màu trắng, bên ngoài là váy mỏng màu xanh nhạt, bên trong loáng thoáng cái bóng, nhìn kỹ lần nữa, bóng dáng đó từ cầu trượt trượt xuống, phải là Niệm Niệm.
      Thương Đồng hoảng sợ, vội vàng chạy về cửa khu vui chơi, từ xuống dưới tìm kiếm bóng dáng Niệm Niệm, khẩu cầu có thể ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng bé nghịch ngợm từ trong khu vui chơi chui ra, nhưng mà có. bị doạ sợ đến lòng run rẩy, chạy về phía nhân viên quản lý.
      "Xin chào, có nhìn thấy bé, bốn tuổi, vừa rồi ở chỗ này chơi cát, mặc áo lót màu trắng, váy màu xanh nhạt? Tôi vừa đưa con bé vào..." Thương Đồng rất nhanh, mặt biến thành màu trắng.
      "Mẹ..." thanh dịu dàng vang lên sau lưng.
      Thương Đồng dám tin xoay người, thấy Thương Niệm Niệm cười yếu ớt đứng sau lưng , còn vỗ bắp chân cái: "Niệm Niệm ở chỗ này."
      Thương Đồng ngồi xổm xuống, ôm bé vào lòng, ra lời.
      "Mẹ...mẹ ôm chặt quá, con thở được nữa." Niệm Niệm vặn vẹo, nhưng cũng mang cánh tay nhắn quàng qua cổ Thương Đồng.
      "Niệm Niệm, vừa rồi con chạy đâu, có biết làm mẹ sợ hãi hay ?" Thương Đồng đành lòng quở trách bé, lại sợ biết tính chất quan trọng của vấn đề, nhìn khuôn mặt nhắn của bé, thấp giọng .
      Niệm Niệm chỉ về phía chỗ bán nước lúc nãy : "Mẹ vừa mới đến đó mua nước, chú mang Niệm Niệm tìm mẹ, thấy mẹ chú ý, con liền trốn sau lưng mẹ đấy."
      bé cười đến tim phổi, bộ dáng thành công trò đùa quái đản.
      Thương Đồng chau mày, nhìn xung quanh, thấy "Chú" gì đó, đáy lòng vô cùng hoảng sợ, ngồi xổm xuống : "Niệm Niệm, phải mẹ , nên chuyện với người lạ sao? Nếu người đó mang con , mẹ làm sao bây giờ?"

      Niệm Niệm đành phải gật đầu cái, miệng bẹp bẹp, tâm tình lập tức giảm sút.
      Thương Đồng đành lòng nữa, lấy nước, cho bé uống vài hớp, mới dẫn vào, ánh mắt lúc này cũng dám rời khỏi chút nào.
      Cuối cùng cũng hiểu, cha ôm , vừa giận vừa đành lòng trách móc .
      Khi đó, bảy tuổi, vừa lên năm nhất tiểu học, từ trường tiểu học thuộc về nhà, nổi lên ham vui, về nhà, mà lén chạy đến phòng học của cha, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nghe cha giảng bài cho học sinh đại học H, thế nhưng nghe được lúc, cuối cùng ngủ thiếp , đến khi thức dậy, phòng học khóa, trời cũng tối, sợ tới mức oa oa khóc lớn, vừa vặn ngày đó lại đổ mưa, mình trong phòng học, thân thể run rẩy, cả đêm đó, khóc rồi ngủ, tỉnh ngủ lại khóc, cho đến sáng ngày thứ hai, nhân viên vệ sinh mở khóa, mới nhìn thấy bóng dáng co lại ở cửa.
      Sau khi tên cha, được nhân viên vệ sinh dẫn đến phòng bảo vệ báo tin, nghe thấy tin cha toàn thân ướt đẫm chạy đến, đêm ngủ trong mắt xuất tơ máu, ôm ra lời.
      Sau ngày đó, sợ ở nhà mình, mà cha lại bị viêm phổi, ông chưa từng cho biết, chỉ là bắt đầu từ đó, thẳng đến trung học vẫn kiên trì đưa đón học.
      là đứa trẻ có mẹ.

      Nhưng hôm nay, Niệm Niệm lại là đứa trẻ có cha.
      làm vậy rốt cuộc có đúng hay ?


      Chương 37: Gặp lại ở nghĩa trang


      Rối rắm, giống như sợi dây níu căng lòng .

      "Mẹ, chúng ta ăn ở đâu ạ?" Niệm Niệm mềm mại dựa vào ngực , ánh mắt đen tròn như quả nho ngửa lên nhìn chằm chằm.

      cúi đầu, nhàng hôn lên trán bé, nhìn ra cửa sổ chút, lá cây ào ạt rơi xuống, qua mấy ngày nữa, trời càng lạnh hơn.

      " thăm ông ngoại con chút, được ?"

      Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ nhớ mua hoa cúc trắng còn có cây mã đề, mẹ , ông ngoại thích nhất cây mã đề."

      Trong mắt Thương Đồng đau xót, ôm bé vào lòng.

      -----------Vũ Quy Lai-----------

      Chỗ cua quẹo, nhìn những sợi tóc mềm mại bên trong cái túi tinh tế, im lặng lúc.

      Uông Trạch ở bên cạnh cũng duy trì im lặng.

      Sau lúc lâu, Sở Ngự Tây mới mở miệng: "Đoạn video tìm dc sao?"

      "Sở tổng, bình thường video theo dỏi chỉ giữ 3 tháng, khách sạn chúng ta giữ 2 năm"

      Xem ra, là tìm được đoạn video kia.

      Nhìn chằm chằm những sợi tóc trong túi kia, hơi do dự, có nên kiểm tra DNA này hay ?

      Nửa ngày, mới từ đầu mình nhổ xuống vài sợi tóc, bỏ vào trong túi, nhìn những sợi tóc đen bóng cứng rắn trong túi quấn cùng chỗ, tim khỏi xúc động.

      Ánh mắt của cuối cùng dừng ở hai bóng dáng lớn kia, kia bỗng dưng làm nhớ đến Sở Vân Hề khi còn bé, mắt to lúc cười uốn cong giống như trăng non.

      Chắc do chơi mệt mỏi, Niệm Niệm ăn xong dựa vào vai Thương Đồng, tay bé vòng qua cổ , Thương Đồng ôm bé xuống thang máy, ra khỏi toà nhà, đưa tay đón taxi.

      "Sở tổng, còn muốn theo sao?" Uông Trạch cầm tay lái, nhìn về phía trước khởi động xe.

      Sở Ngự Tây chau mày lại, gật đầu.

      Lúc nhìn thấy từ trong tiệm hoa ôm hai bó hoa ra, tim giống như ngừng đập.

      Xe vẫn theo đến nghĩa trang Hàn Thành mới dừng lại.

      Nhìn cõng đứa bé từng bước lên núi, bước chân tuy rằng rất chậm nhưng dáng vẻ cũng rất vững, liền chau mày.

      Uông Trạch thấy lên tiếng, cũng trung thành coi giữ bên cạnh.

      Sở Ngự Tây xuống xe, đến nơi này nhất định là cúng tế cha , từng , từ có mẹ, đều là cha tay nuôi , cũng khó trách vì mảnh đất kia, chạy đến khách sạn cầu xin .

      Năm năm trước, vùi vào trong ngực , muốn dẫn trở về, để cha trời yên nghỉ, bởi vì cuối cùng cũng tìm được người đàn ông phó thác cả đời.

      Năm năm này vẫn tin lí do từ chối cuối cùng của , cũng nhớ đến đôi mắt đẫm lệ của .

      Vừa qua khỏi buổi trưa, núi cũng có chút râm mát.

      bia mộ san sát mỗi cái có khắc tên, Thương Đồng cõng Niệm Niệm, từng bước lên phía trước, đường tính là chật hẹp, nhưng lúc qua hai người khó tránh có phần chen chúc, chỉ lo nhìn dưới chân, suýt nữa đụng phải người xuống núi, lui qua bên cúi đầu : " xin lỗi."

      " sao." Giọng nhàn nhạt từ đỉnh đầu truyền đến, có chút quen thuộc.

      vừa ngẩn đầu, người đàn ông đối diện là Nhiễm Đông Khải, toàn thân tây trang màu đèn, ăn mặc rất nghiêm chỉnh, thấy dường như cũng hơi giật mình.

      "Thương tiểu thư, là ?"

      "Nhiễm tổng, là ?"

      Hai người đồng thời mở miệng, cũng đều nhàn nhạt cười.

      "Tôi lên trước." cõng Niệm Niệm, dùng sức lên, thanh mềm mại sau lưng truyền đến: "Mẹ mệt, Niệm Niệm tự mình xuống được ạ."

      Thương Đồng quay đầu lại, mỉm cười : " sao, Mẹ có thể chịu được, đường núi dễ ."

      Nhiễm Đông Khải nhìn đứa bé chút, lông mày hơi cau lại, nhưng vẫn giọng : "Nếu , tôi giúp ."


      Cảm ơn các bạn ủng hộ, chúc các bạn đọc
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 38: Bắt gặp lần nữa


      Nhiễm Đông Khải nhìn đứa bé chút, lông mày hơi cau lại, nhưng vẫn giọng : "Nếu , tôi giúp ."

      Thương Đồng sững sờ chút, lúng túng cười: " cần, gần đến rồi."

      "Thôi được." Nhiễm Đông Khải lui qua bên, nhìn Thương Đồng từng bước lên, đến ngôi mộ.

      Thương Đồng mang Niệm Niệm để xuống, Niệm Niệm liền cầm Đề Liên và hoa cúc trắng tháo ra: "Ông ngoại, mẹ đến thăm ông."

      Thương Đồng nhìn hình bia mộ, ánh mắt đau xót, lại cố nén, nhất thời lời muốn cũng ra được, chỉ là nửa quỳ trước bia mộ, mang lá rụng bừa bộn đẩy qua bên.

      Trong hình là người đàn ông nho nhã lại gầy yếu, vẫn như cũ hàm chứa nụ cười yếu ớt, ngưng tụ lại giống như lúc còn sống nhìn , Thương Đồng nhớ rất , trước khi ông qua đời nắm tay , vô cùng cam lòng mang chuôi chìa khóa giao cho , đó là bí mật cả đời ông muốn bảo vệ.

      Mặc dù hiểu ý nghĩa đặc biệt của mảnh đất kia là gì, lại làm ông đến chết cũng chịu bỏ xuống, muốn an táng ở Hàn Thành này, nơi cách xa thành phố H trăm dặm. Nhưng mà, hiểu , bất kể như thế nào, dùng tất cả để hoàn thành nguyện vọng của ông.

      Sau khi đứng dậy, chân có chút tê dại, từ đầu đến cuối ôm Niệm Niệm, đứng dậy có phần chênh vênh, đôi tay mạnh mẽ đỡ : "Hay là để tôi."

      hơi nghiêng đầu: "Nhiễm tổng..."

      Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm qua, giọng ôn hoà: "Niệm Niệm, mẹ mệt, vì cho mẹ nghỉ ngơi, để chú ôm cháu xuống núi có được ?"

      Niệm Niệm có chút rối rắm nhìn Thương Đồng, thấp giọng : "Mẹ cho cháu chuyện với người lạ."

      Thương Đồng hơi khó xử, khẽ : "Niệm Niệm, gọi chú Nhiễm."

      Nhiễm Đông Khải cười cười, ôm Niệm Niệm xuống núi, trong mắt có phần vui vẻ, thân thể cường tráng cao lớn ôm đứa bé như vậy, cũng rất hài hoà.

      Tâm tình Thương Đồng từ đầu đến cuối u, cũng hỏi tại sao lại ở chỗ này, chỉ từng bước, từng bước theo xuống núi.

      Đến chân núi, Nhiễm Đông khải dừng bước, Chu Hi bên cạnh thấp giọng : "Phía trước là xe của Sở tổng."

      Thương Đồng ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt của người trong xe.

      Cánh tay Sở Ngự Tây vắt cửa sổ xe, đất ném vài tàn thuốc, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra dưới làn khói có chút mịt mù, chân mày hơi nhíu lại, ngón tay kẹp thuốc cũng bất động, làm trở tay kịp.

      "Đồng Đồng?" Nhiễm Đông Khải đổi xưng hô, khẽ giọng : "Lên xe, hay giải thích với ta?"

      "Giải thích?" Thương Đồng hoảng sợ, giải thích cái gì? Chẳng lẽ giải thích với , mình lừa , ra Niệm Niệm là con của ? nghĩ thế nào?

      "Lên xe." cúi đầu bước nhanh mấy bước, suýt đụng vào cửa xe, mới dừng lại.

      Nhiễm Đông Khải thay mở cửa xe, mang Niệm Niệm đặt vào, sau khi nhìn thấy hai mẹ con ngồi an toàn, mới vòng qua phía trước trở lại.

      Sở Ngự Tây vẫn nhìn chăm chú bọn họ, xuống xe, cũng mở miệng chuyện.

      Uông Trạch cảm giác được khí bên người rất lạnh, càng bất an.

      Cho đến khi xe bọn họ thực rời khỏi, Sở Ngự Tây vứt tàn thuốc, dựa lưng vào ghế, lạnh lùng : "Đến sân bay Thái Bình, trở về Bắc Kinh."

      Uông Trạch khởi động xe, theo sau xe Nhiễm Đông Khải chạy băng băng đường.

      Ở bên trong xe Nhiễm Đông Khải, Thương Đồng từ đầu đến cuối nắm chặt tay mình, ngay cả Niệm Niệm bên cạnh dường như cũng cảm giác được hơi thở bất an, chui vào trong ngực , khẽ giọng : "Mẹ, chú vừa rồi luôn nhìn mẹ a."


      Chương 39: Tình thế bắt buộc


      bé vừa muốn chính là chú ôm tìm mẹ, còn chưa mở miệng, bị Thương Đồng cắt ngang.

      "Nhiễm tổng, cuộc cạnh tranh còn phải chờ đến hai tuần sao?" Ánh mắt dừng lại sau lưng người đàn ông ngồi phía trước, tâm tư rối loạn.

      Nhiễm Đông Khải gật đầu : "Phải."

      "Vậy ngài nắm chắc bao nhiêu phần trăm thắng cuộc?" Đây là vấn đề quan tâm nhất.

      Nhiễm Đông Khải im lặng chút, từ trong kính thấy mặt Thương Đồng ở phía sau trắng bệch, ánh mắt có chút sâu xa: "Tình thế bắt buộc ta."

      Thương Đồng nghe những lời này, thân thể xụi lơ dựa vào ghế, nên biết, lần này quyết tâm muốn trừng .

      Nhưng mà, phải làm thế nào?

      Hơn nữa nhất định phải bảo vệ.

      Bất luận dùng biện pháp gì.

      Ánh mắt Nhiễm Đông Khải lướt qua ngọn núi kia, quay đầu lại, trong mắt là mảnh ảm đạm.

      "Ai thua trong tay ai, phải đến cuối cùng mới biết."

      Thương Đồng đoán ra ý tứ trong lời của , muốn nhìn xem xe Sở Ngự Tây còn ở đó hay , bên ngoài cửa sổ chỉ có rừng cây vi vu và thưa thớt.

      Trước mặt giống như có vòng nước xoáy, chờ nhảy vào, biết nơi nào nguy hiểm, cũng có đường rút lui.

      Đến dưới lầu nhà , Nhiễm Đông Khải mỉm cười xoa tóc Niệm Niệm, dịu dàng : "Niệm Niệm, tạm biệt!"

      Thương Niệm Niệm ngoan ngoãn đáp lại: "Chú Nhiễm, tạm biệt ạ."

      "Gần đây cẩn thận chút." Nhiễm Đông Khải tại lúc lên lầu, thêm câu.

      "Hả?" Thương Đồng sững sờ chút, hiểu cẩn thận là có ý gì, cẩn thận Sở Ngự Tây phát chân tướng? Hay là gì khác?

      Nhiễm Đông Khải cười cười, chỉ điện thoại di động : "Nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

      Thương Đồng thở phào nhỏm, rồi gật đầu cái, dắt tay Niệm Niệm lên lầu.

      Sau khi bóng người dần khuất hẳn, Nhiễm Đông Khải thu vào toàn bộ vui vẻ, lên xe, ngẩng đầu, với Chu Hi: "Thay tôi điều tra hai chuyện, là Sở Ngự Tây tiếp theo làm gì, hai là bối cảnh gia thế của Thương Đồng."

      ----------Vũ Quy Lai-----------

      Máy bay đáp xuống đất, sắc trời tối, Sở Ngự Tây ngồi trong xe gương mặt từ đầu đến cuối đều lạnh lẽo, xe chạy rất xa, tiến dần vào khu nội thành, tài xế do dự nửa ngày, mới thấp giọng hỏi: "Tổng giám đốc muốn đến công ty?"

      Giọng Sở Ngự Tây nặng nề, cầm cái túi đựng những sợi tóc trong tay ném cho Uông Trạch: "Bây giờ cậu tìm Âu Dương, xác định kết quả cho tôi."

      Xe dừng lại gần đó, Uông Trạch ngồi chiếc xe khác rời khỏi, Sở Ngự Tây dựa lưng vào ghế xe, chậm rãi thở ra.

      Xe dừng ở quán cà phê cách đại học B xa, bảng hiệu vẫn như cũ "Longago", đẩy cửa ra, thẳng lên lầu hai, lúc này nhiều người lắm, chỉ có đèn trần sáng hấp dẫn mờ nhạt, ghế xô-pha màu da cam tựa vào cửa sổ, chậu cây xanh che lấp ghế xô-pha, thẳng đến chỗ đó, còn chưa đến, liền thấy có người.

      Mày hơi nhíu lại, có phục vụ đến: "Tiên sinh, mấy người?"

      Sở Ngự Tây chậm rãi ngồi xuống, nơi này vẫn thay đổi, ngay cả Piano ở bên phải phía trước cũng vậy, ngồi phía sau Piano, cúi đầu yên tĩnh nhã nhặn đàn bài hát.

      từ trong bóp móc ra mấy tờ tiền mặt, với phụ vụ: " với vị tiểu thư kia chút, giúp tôi đàn bài < Cỏ hoa lan>".

      Phục vụ lúc, theo đến, khuôn mặt yên tĩnh có chút ngượng ngùng: "Tiên sinh, xin lỗi, ngài là bài hát nào?"

      " <Cỏ hoa lan>." Sở Ngự Tây nhàn nhạt mở miệng, con ngươi xuất thần đông lại chiếc bàn đoá hoa . nửa khuôn mặt của phản chiếu bóng râm dưới ánh đèn, lông mày khẽ nhíu lại, để tây trang qua bên cạnh, mặc áo sơ mi màu đen, mở hộp thuốc lá, cầm hộp diêm quẹt, xoẹt tiếng ngọn lửa bật lên, tuỳ ý hít hơi, dựa thân thể vào ghế xô-pha mềm mại, cánh tay trái khoác lên chỗ dựa lưng, mặt chút thay đổi.

      bối rối mở miệng : " xin lỗi tiên sinh, tôi biết bài hát ngài ."

      Lúc này Sở Ngự Tây mới quay đầu lại, tuỳ ý liếc mắt cái: "Quên ."

      Bài kia vốn cũng phải là khúc dương cầm.
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :