1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn tội yêu 2, Hợp đồng tàn nhẫn (141 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 20: Bất kể trêu chọc ai, nhưng ta được.


      "Tôi thấy, là Nhiễm tổng cùng với Thương tiểu thư làm đơn ly hôn, về phần gì, được lắm, hai người cũng cùng nhau ngồi chung xe trở về khách sạn Hàn Thành."

      Cùng nhau trở về khách sạn? Cùng nhau đến viện bảo tàng, còn có mặc áo khoác Tây trang, Nhiễm Đông Khải, ta quả đúng là đủ nhiều chuyện !

      Sở Ngự Tây chậm rãi quay trở về, thấy hai người La Hằng Viễn và Mạc Thanh Uyển chuyện, nhàn nhạt vươn tay : "La thư ký, xin chào, tôi là Sở Ngự Tây!"

      Hai người vừa bắt tay, La Hằng Viễn nhìn chằm chằm xâu chìa khóa trong tay kia của , hơi ngạc nhiên chút: "Xâu chìa khóa này..."

      Sở Ngự Tây nhàn nhạt nắm con cá kia: "Thế nào?"

      "Đây phải là xâu chìa khóa của Sở tổng?"

      Sở Ngự Tây cười cười: "La thư ký biết nó?"

      làm sao nhận ra, đó là xâu chìa khóa của Đồng Đồng, móc cá phía treo năm năm, cười cười, vừa rồi Thương Đồng chạy vội vàng, có lẽ là làm rơi: "Là chìa khóa
      nhà tôi, Đồng Đồng luôn vứt bừa bãi, cảm ơn Sở tổng."

      "A?" Sở Ngự Tây mỉm cười, mang xâu chìa khóa trong tay chậm rãi đưa cho La Hằng Viễn, như vô ý mở miệng: "Nếu là chìa khóa cửa nhà, nên giữ cẩn thận, tránh bị người ta thừa cơ đột nhập."

      La Hằng Viễn sững sờ chút, nhìn Sở Ngự Tây, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, về phía bậc thang.

      Thư ký Ủy thị, xe thị trưởng cũng tới tấp đến, trong chốc lát, cửa viện bảo tàng có rất nhiều xe, bầu khí hết sức sôi động.

      Thương Đồng chạy vào toilet, thay đồng phục làm việc, mái tóc cuộn lên, lộ ra cổ thon dài trắng nõn, mang tai nghe , người là chiếc áo sơ mi trắng khoác thêm áo khoác phối cùng chiếc váy ngắn màu lam, phía dưới là tất chân màu, cùng là đôi giày da màu đen, bên hông treo loa phát thanh loại , so với thường ngày có gì khác thường, cuối cùng là cài lên thẻ nhân viên.

      hít sâu hai cái, xác định bản thân bình ổn, mới chậm rãi ra khỏi toilet. Phải qua hành lang dài, mới đến được đại sảnh viện bảo tàng, vừa mấy bước, đột nhiên trước mặt xuất bóng người.

      Sở Ngự Tây, sao lại ở đây?

      Thương Đồng cúi đầu, nhắm mắt, muốn nhanh chóng qua Sở Ngự Tây, đột nhiên đưa tay, bắt lấy cổ tay , mang kéo vào toilet nam.

      "... buông tay..." Thương Đồng bị dọa sợ nên sắc mặt trắng xanh, dám kêu to, chẳng lẽ điên rồi sao?

      Ba... tiếng, Sở Ngự Tây mở ra cánh cửa, mang ném vào trong, khoá chốt cửa lại.

      " muốn làm gì? điên rồi sao?" đợi Thương Đồng hỏi xong, Sở Ngự Tây đẩy vào sát tường gạch men sứ màu đen, tay của bị vặn ra sau lưng, bộ ngực bị dán vào vách tường lạnh như băng, mà lại chặt chẽ kề sát vào .

      "Qua lại với Nhiễm Đông Khải từ khi nào, ..." tay từ phía sau vòng qua, nắm lấy cằm , buộc xoay đầu sang nhìn .

      Tóc rơi rớt, cổ áo bởi vì thân thể vặn vẹo cũng lộ ra mãng da thịt trước ngực, màu đèn của men sứ làm nổi bật thêm da thịt trắng như tuyết của , cắn chặt môi dưới, trong mắt nổi lên lửa giận: " liên quan đến !"

      " !" Sở Ngự Tây như muốn nổ tung, thân thể cũng dán lên phần lưng , cùng giống như dòng nước thể phân ra.

      "Tôi , liên quan đến !" Thương Đồng vùng vẫy, lại bị ép chặt hơn, gần như thở nổi, như bị bịt kín gian chật hẹp, cảm thấy vô cùng căng thẳng và nhục nhã.

      "Em trêu chọc ai tôi đều quan tâm, nhưng Nhiễm Đông Khải được!" Ánh mắt Sở Ngự Tây u ám, con ngươi rơi vào cổ , chợt dâng lên ham muốn mãnh liệt, lửa nóng kéo đến.


      Chương 21: Muốn bẻ gãy tôi sao?


      "Sở Ngự Tây, cho rằng là ai, ô..." còn chưa xong, Sở Ngự Tây đột nhiên cắn cái vào cổ , lưỡi nóng hừng hực giống như Vampire, mà cắn xuống.

      "Buông ra..." Thương Đồng bị đau vặn vẹo thân thể, muốn dùng chân đá , nhưng lại bị đôi chân thon dài của kẹp lại, bàn tay cũng nhàn rỗi, theo tất chân của trượt lên .

      "Đừng..." Thương Đồng vì khẩn trương mà toàn thân cứng ngắc: "Mau đừng tay, nếu tôi kêu lên!"

      "Kêu , để bọn họ xem em dâm đãng như thế nào, gấp rút thể chờ đợi..." Ngón tay của đẩy tất chân ra, đến nơi mềm mại kia, trầm giọng : ", đứa con hoang đó rốt cuộc là của ai, có phải là Nhiễm Đông Khải hay ?

      Thân thể Thương Đồng càng bị ép chặt hơn, cảm giác được mối uy hiếp có ý tốt, giống như thanh kiếm, chỉ cần dám phản kháng, lập tức đâm vào.

      " hay là ?" Tay của vừa vào chút, liền nghe thanh đóng mở cửa.

      Thương Đồng cũng nghe thấy, bị dọa sợ đến nét mặt cắt còn giọt máu, căn bản còn muốn giãy giụa, nhưng lúc này lại dám cử động, bàn tay Sở Ngự Tây đột nhiên bịt miệng lại, rút ngón tay phía dưới ra, vừa mới thả lỏng, đột nhiên cảm giác được dị vật để ở chỗ ấy của .

      mở to mắt, khó thở nhìn chằm chằm Sở Ngự Tây, lắc đầu van xin.

      "Chu Hi, ngày mai thay tôi ký kết với Bạch tổng." Ngoài cửa, giọng trầm thấp của Nhiễm Đông Khải vang lên, kèm theo tiếng nước chảy.

      "Vâng, Nhiễm tổng."

      Thương Đồng sợ hãi, Nhiễm Đông Khải ở ngoài cửa, đây là toilet nam, lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này.

      Thân thể Sở Ngự Tây đột nhiên xông thẳng vào, đợi phản ứng kịp, trận đau nhói truyền đến, có chuẩn bị, đau đớn cách đây năm năm, lập tức kéo đến, kêu ra tiếng, bị bàn tay bịt kín, hô hấp khó khăn, đau, đau quá...

      Sở Ngự Tây cũng hít hơi, nghĩ đến lại có thể chặt như vậy, có lẽ là đủ trơn, chỉ mới tiến vào nửa, cảm giác được lực đẩy, muốn mang mình từ trong cơ thể đẩy ra ngoài.

      Yết hầu rạo rực lên xuống, vốn chỉ là muốn làm nhục , nhưng giờ phút này bởi vì đạt được thoả mãn đến cùng mà sinh ra ham muốn nhiều.

      Thương Đồng cố nén nước mắt, dám khóc, nhưng vì khẩn trương mà cảm giác ràng hơn xâm nhập đáng sợ của .

      Sở Ngự Tây kề sát lỗ tai , giọng : "Muốn bẻ gẩy tôi sao?"

      Thương Đồng nghe được tiếng bước chân hai người ngoài cửa rời khỏi, cũng nhịn được nữa, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi lên tay Sở Ngự Tây che miệng .

      Có lẽ vì nước mắt nóng hổi của , làm chân mày Sở Ngự Tây nhíu chặt, chậm rãi buông tay ra, lấy tay đẩy ra, sửa lại tất chân nhếch nhác, đẩy cửa ra, vừa muốn chạy ra ngoài, liền nghe thấy ngoài cửa có giọng nữ kêu lên: "Thương Đồng, ở trong đấy sao?"

      bị dọa sợ dừng bước, cho rằng bị người khác phát mình ở trong toilet nam, tay chân run rẩy.

      Lại nghe thấy giọng kia : " có ở đây? là gấp chết người được..."

      thanh xa, điện thoại bên hông Thương Đồng vang lên, có lẽ là tìm được , mới sốt ruột gọi điện thoại cho . Nhưng thể để người khác nghe được điện thoại di động của cư nhiên ở trong toilet nam vang lên, là bài "Mai Hoa Tam Lộng", nhạc chuông trước đây lắp đặt, nhưng lúc này lại nghe chói tai như vậy, luống cuống, dùng sức ấn xuống, tắt máy di động, thanh chói tai kia mới ngưng lại. (Mai Hoa Tam Lộng: trong thập đại cổ khúc của Trung Quốc)

      đưa tay kéo cửa, vòng eo lại bị Sở Ngự Tây ôm lấy, gấp đến mức dùng chân đá , cũng lên tiếng, bàn tay lần nữa đưa về phía bên hông tất chân của , trong nháy mắt định xé ra, chuông điện thoại lần nữa vang lên.

      Toàn thân Thương Đồng giống như con nhím, cứng ngắc, tại sao lại vang lên?

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 22: Chưa hoàn hồn


      Tay ôm bất ngờ buông ra, hoá ra là điện thoại của Sở Ngự Tây. thừa dịp nghe điện thoại mà trốn thoát, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.

      Thương Đồng vừa chạy vừa lau nước mắt, còn chưa đến đại sảnh, suýt nữa đụng phải Lý Lộ, Lý Lộ nhanh chóng nắm chặt cổ tay , giọng gấp gáp : "Thương Đồng, chạy đâu, nhanh đến đại sảnh, thị trưởng đến, tại Trần Diểu thay lời mở đầu, mặt quán trưởng rất khó coi."

      Sau lưng , là ánh mắt lạnh lẽo của Sở Ngự Tây, quả đấm của từ từ nắm chặt, màn dạo đầu lúc nãy tính là gì, cho nên có loại cảm giác muốn ngừng mà được, phía dưới lửa dục nóng rực thiêu đốt, cũng ngờ lại có mùi vị mê người như vậy, đến mức hận thể kéo trở về, hung hăng muốn lần.

      Người phụ nữ đáng giận, cư nhiên mặc tất chân hấp dẫn như vậy! còn chưa hỏi ra kết quả!

      Nhưng nếu, dám cùng Nhiễm Đông Khải có quan hệ, ... nhất định phải phá huỷ !

      bình thản bước ra, từng bước về hướng đại sảnh. Mạc Thanh Uyển tiến lên nghênh đón, ánh mắt lướt qua Thương Đồng cũng đến muộn, sau đó nhìn Sở Ngự Tây: "Ngự Tây, sao lại lâu như vậy."

      Sở Ngự Tây nhàn nhạt cười, chậm rãi hoà vào trong đoàn người.

      Trong đại sảnh, quán trưởng thấy Thương Đồng đến, trong mắt dù muốn bùng lên lửa giận, nhưng chỉ có thể nuốt xuống, ra hiệu cho Trần Diểu.

      Trần Diểu là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, hơi thở có mấy phần tuổi trẻ toả ra, dường như thấy được ám hiệu của quán trưởng, tiếp tục mỉm cười giảng giải: " tại viện bảo tàng sưu tầm được hơn hai ngàn món văn vật đại Kim, trong đó vật quý báu hơn ngàn món, văn vật quốc gia cấp là mười chín món..." (Nhà Kim: ở phía Bắc Trung Quốc)

      Thương Đồng lặng lẽ đứng qua bên, cẩn thận sửa sang lại mái tóc, xem chút người dường như cũng có gì khác thường, mới thở phào nhỏm.

      cắn cắn môi dưới, nhớ đến hành động của vừa rồi, đáy lòng khỏi chua chát, có chút mất hồn.

      Cùng tham quan ngoài thư ký, thị trưởng, còn có thư ký thị trưởng cùng những người lãnh đạo chủ yếu khác, Nhiễm Đông Khải đứng ở giữa, Sở Ngự Tây sau khi trở lại, hai người đứng sánh vai, ánh mắt sâu xa nhìn những văn vật kia.

      "Đồng Đồng?" giọng La Hằng Viễn thấp vang lên, cẩn thận để lại dấu vết chờ Thương Đồng, thấy sắc mặt tiu nghỉu của , có chút bất an kêu tiếng.

      "A?" Thương Đồng ngẩng đầu lên, thấy La Hằng Viễn, sững sờ chút, biết vừa gì.

      "Tại sao chìu khóa lại bị mất?" La Hằng Viễn mang xâu chìa khóa đưa cho Thương Đồng, lộ ra mấy phần hoài nghi: "Là Sở tổng nhặt được."

      Thương Đồng cầm lấy chìa khoá, cá phía khiến có chút hốt hoảng, đó là tự tay làm, hết thảy có hai con, con đưa cho Sở Ngự Tây, còn con này vẫn treo móc chìa khóa, màu sắc cũng phai rất nhiều.

      " ta nhặt được?" Thương Đồng phục hồi lại tinh thần, chẳng lẽ là tối qua rơi ở khách sạn, vậy có hay bậy bạ gì đó? lập tức khẩn trương.

      "Lần sau cẩn thận chút." La Hằng Viễn thở dài, thấy mọi người vào xem triển lãm gương đồng của đại Kim, chỉ đành phải giọng : "Mau vào thôi."

      yên tâm, thế nhưng chỗ này, thích hợp để chuyện, chỉ đành phải nhàng đẩy vai Thương Đồng, hai người vào phía trong.

      Hai ánh mắt chuyển đến, cùng rơi người Thương Đồng, lại hờ hững chuyển .


      Chương 23: bằng cùng nhau

      "Các vị lãnh đạo, quý khách, giảng giải đến đây là kết thúc. Hàn Thành trước kia là kinh đô của nhà Kim, khách sạn Chi Đông giáp với cố đô Tây Viên, phía tây nam của khách sạn có đến 200 thước là nơi khai quốc của hoàng đế Hoàn Nhan A Cốt Đả Lăng thời Kim, ở đây chuẩn yếu phơi bày lịch sử thời Kim, đồ vật văn hóa chữ Nhật, lên Hàn Thành có giá trị lịch sử đặc biệt, Hàn Thành hoan nghênh các quý khách đến, cùng nhân dân Hàn Thành đẩy mạnh phát triển nơi này."
      Giọng Trần Miểu thanh thoát giải thích xong, liền thấy thư ký, thị trưởng và số quan chức lộ vẻ hài lòng mỉm cười, trong mắt cũng có vài phần đắc ý.

      Thương Đồng cúi đồng, biết phần công việc này bị nhỡ, cơ hội thăng chức cũng mất, vốn là quan tâm cái biên chế đó, nhưng mà quán trưởng , chỉ có nhân viên chính thức mới nhận được biên chế, mới có thể tiếp túc với những văn vật kia, đây chính là điều quan tâm nhất.
      "Xin chào, tôi có nghi vấn, biết Trần tiểu thư có thể giúp tôi trả lời được ?" Nhiễm Đông Khải bỗng dưng mở miệng, giọng nhanh chậm, rất từ tính, cộng thêm bản thân bên ngoài có khí chất điềm đạm hấp dẫn người, nhất thời mọi người xung quanh cũng dừng bước.
      Trần Miểu mặc dù có chút giật mình, nhưng vẫn lộ nụ cười ngọt ngào: "Xin ngài cứ hỏi."
      "Nếu nơi đây chính là kinh đô của nhà Kim, năm đó Tĩnh Khang gặp khó khăn, người Kim uy hiếp Huy Tông Nhị Đế về phía bắc, mang theo nhóm người hầu cùng châu báu hoàng gia, Tĩnh Khang sau năm năm khó khăn Nhị Đế bị áp giải đến đây, tại sao thấy văn vật liên quan được trưng bày ở đây?"
      Nhiễm Đông Khải hỏi rất nhã nhặn, cũng có ý làm khó dễ, môi của thậm chí còn mang theo nụ cười lễ phép. Nhưng mà, mặt Trần Miểu lại đỏ lên, có chút lúng túng, cười yếu ớt: "Việc này..."
      chẳng qua là mang lời giảng giải học thuộc, cũng sai biệt lắm, nghĩ đến Nhiễm Đông Khải hỏi vấn đề này, hơn nữa nghe giọng điệu của , tựa hồ vô cùng quen thuộc với đoạn lịch sử kia, dám trả lời loạn, lúng túng đứng tại chỗ.

      Sắc mặt quán trưởng dần trở nên khó coi, ngay cả thư ký, thị trưởng cũng có chút chau mày.
      "Nhiễm tổng rất đúng, ban đầu Huy Khâm Nhị Đế quả từng bị nhốt ở đây, Kim Thái tông từng gặp Huy Khâm nhị đế, cũng hạ chỉ giáng Tống Huy Tông làm Hôn Đức Công, hạ Khâm Tông làm Trọng Hôn hầu, nhưng Kim Đế cũng để cho bọn họ ở chỗ này lâu, ngay tháng mười hai cùng năm, mang nhị đế đày Hàn Châu, ngày nay là tỉnh Liêu Ninh, nhưng tháng 7 năm 1130 lại bị áp giải đến nước YiLan. Thế nên, Hàn Thành chẳng qua là nơi nhốt Huy Khâm nhị đế, người Kim lại chỉ trọng kim ngân châu báu, hiểu văn hoá Trung Nguyên, cho nên nơi này cũng lưu lại văn vật thời Tống." (Liêu Ninh là tỉnh đông bắc Trung Quốc. Tên viết tắt của Liêu Ninh là Liêu (辽; pinyin: liáo)
      Thương Đồng lặng lẽ bước ra, mang đoạn lịch kia êm tai ra, giọng rất nhàng, giống Trần Miểu linh hoạt sôi động, cộng thêm tự nhiên hào phóng, cả người đều có loại phong nhã thư hương vốn có, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người. (Thư hương: chỉ người có học)
      "A, phải, Thương tiểu thư là học rộng." Nhiễm Đông Khải cười cười, trong ánh mắt ngược lại ấm áp từ trong ra ngoài, chẳng qua là kéo dài điệu, tựa hồ có pha lẫn ý tứ, ánh mắt rơi vào bản tên của Thương Đồng, ra họ Thương, trước kia nghĩ sai rồi.
      Cuối cùng quán trưởng thầm thở phào nhỏm, cười thêm: "Nhiễm tổng, Sở tổng, Thương tiểu thư là học sinh ưu tú của khoa lịch sử đại học B!"
      Nhiễm Đông Khải nghe những lời này, con ngươi nhìn về phía Thương Đồng lại thêm mấy phần hứng thú.

      Lê thư ký nghe, cười : "Xem ra cái Hàn Thành nho này của chúng ta cũng là Tàng Long Ngoạ Hổ a."
      Thương Đồng lúng túng nhìn chằm chằm mũi chân mình, nghe giọng Sở Ngự Tây lạnh nóng truyền đến: "Đúng, nếu Thương tiểu thư tại sao lại rời khỏi Bắc Kinh mà chuyển đến Hàn Thành?"
      Thương Đồng cắn cắn môi dưới, nhìn thẳng Sở Ngự Tây : "Hàn Thành có thể hấp dẫn Sở tổng cùng Nhiễm tổng đến đầu tư, chứng minh nơi này có sức hấp dẫn rất lớn, phải sao?"
      Sở Ngự Tây nhàn nhạt cười, nét mặt lạnh xuống.
      Thư ký thấy thế, cũng theo đó cười : " rất hay, La thư ký, phía dưới phải là sắp xếp dạ tiệc sao?"

      Điều này cũng tuyên bố chuyến tham quan bảo tàng kết thúc.
      La Hằng Viễn lên tiếng: "Lê thư ký, Mạc thị trưởng, sắp xếp buổi tối 5h, tại khách sạn Cẩm Giang."
      "Đến đây bỏ qua ." Thư ký mìm cười: "Vừa đúng lúc có thể cùng hai vị thanh niên đẹp trai tài giỏi hàn huyên chút, Hàn Thành chúng tôi có rất nhiều chính sách đầu tư mở rộng có lợi nhuận!"
      Mọi người đều cười theo, vây quanh thư ký, thị trưởng rối rít ra ngoài, Thương Đồng thầm thở ra hơi, nhìn đồng hồ đeo tay chút, bốn giờ, tốt, đón Niệm Niệm còn chưa kịp.
      Vừa đến mở cửa, đột nhiên giọng cao thấp vang lên: "Vị Thương tiểu thư này hình như đối với lịch sử Hàn Thành rất quen thuộc, bằng cùng nhau ?"


      *Tìm hiểu thêm : kiện Tĩnh Khang (hay còn được gọi là biến Tĩnh Khang) là biến cố lớn trong lịch sử nhà Đại Tống, Trung Quốc, đánh dấu diệt vong của vương triều Bắc Tống.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 24: Nên đến khách sạn tìm sao?


      " bằng cùng nhau ."
      Thương Đồng ngẩng đầu lên, thấy Sở Ngự Tây đứng bậc thang, ánh mắt như có như rơi người , lại chuyển hướng về phía hai vị lãnh đạo thành phố kia, lộ ra ý cười.
      "Cũng tốt, cũng tốt."

      Đề nghị của tựa hồ hết sức bình thường, giống như thói quen của những người lãnh đạo, đều biết thời biết thế.
      "Tôi, Tôi buổi tối có chuyện." Thương Đồng có chút lúng túng, cắn răng, miễn cưỡng cười : "Cảm ơn Sở tổng mến."
      Lúc này quán trưởng vỗ vỗ vai , mỉm cười : "Tiểu Thương a, nên , cơ hội khó có được !" Ông mang mấy chữ sau nhấn mạnh, cho dù ai cũng có thể nghe ra có ý ám hiệu ngầm.
      Thương Đồng sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, hiểu ý quán trưởng là biên chế, nhưng chỉ sợ người khác nghĩ sai lệch.
      La Hằng Viễn ở bên chau mày, bởi vì cùng Thương Đồng kết hôn, có làm tiệc rượu, chỉ có người trong ngành dân chính biết, ngoài ra chính là giáo nhà trẻ của Niệm Niệm, thân phận lúc này rất bất tiện, vừa định mở miệng thay giải vây, liền nghe thấy người khác mở miệng trước.
      "Nếu Thương tiểu thư có chuyện, hay là thôi ."
      Là Nhiễm Đông Khải
      Thương Đồng cảm kích nhìn cái, gật đầu liên tục: "Cảm ơn Nhiễm tổng."
      "Thời gian còn sớm, Thương tiểu thư có chuyện, bằng tôi trước đưa ấy đoạn, đến tiệc tối sau, Lê thư ký, Mạc thị trưởng để ý chứ?"Nhiễm Đông Khải chuyển sang hai vị lãnh đạo kia, mang theo vài phần áy náy, môi vẫn như cũ hơi nhếch lên, lễ phép mà xa cách.
      "Cái này...cũng tốt." Mạc thị trưởng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đưa ánh mắt rơi vào người Thương Đồng, này có thể cùng lúc đưa đến chú ý của hai nhà đầu tư lớn, cũng bình thường.
      Mạc Thanh Uyển tay vẫn như cũ khoác lên tay Sở Ngự tây, có thể cảm giác được bắp thịt Sở Ngự Tây có chút căng thẳng, liền thấp giọng gọi: "Ngự Tây?"
      Con ngươi hẹp dài của Sở Ngự Tây híp lại, ánh mắt rơi vào bàn tay bé của Mạc Thanh Uyển nắm lấy cổ tay , từ tốn vỗ hai cái, : "Chúng ta ."
      lấy điện thoại di động ra, ấn vài cái lên phím, rồi ấn gửi , mặt chút thay đổi lên xe.

      Đoàn người cuối cùng có vẻ mặt khác nhau, rối rít lên xe, hướng khách sạn Cẩm Giang đứng đầu Hàn Thành tới.
      Bên này, Thương Đồng lên xe, nhìn những bóng xe kia rời khỏi, mới thở phào nhõm.
      Nhiễm Đông Khải tay nắm vô-lăng, nhã nhặn mở miệng: "Thương tiểu thư, chỗ nào?"
      "Nhà trẻ Lam Thiên, từ chỗ này thẳng, đến bên trong nội thành, rồi..." lần, thấy từ đầu đến cuối im lặng nghe, có chút ý kiến : "Quên mất phải người địa phương, nếu lát nữa đến nội thành, tôi bắt xe cũng được."
      " sao." khởi động xe, lái rất ổn định, cùng làm cho người ta cảm giác giống nhau.
      Thương đồng cúi đầu, giữa hai chân ràng vẫn khó chịu như cũ, giống như con đà điểu, tâm tư rối loạn, bốn giờ rưỡi đón Niệm Niệm về, sau đó...

      nên đến khách sạn tìm sao?
      được, hôm nay La Hằng Viễn nhất định là tiếp khách đến khuya, phải ở nhà trông Niệm Niệm, huống chi bắt đầu từ hôm nay, cùng La Hằng Viễn vạch giới hạn, cũng muốn để giúp chăm sóc Niệm Niệm.
      Nhưng mà, Sở Ngự Tây nhất định tức chết, làm sao biết mang Nhiễm Đông Khải ra dối? Nếu như hỏi Nhiễm Đông Khải làm sao bây giờ?


      Chương 25: Con bé tại ở bệnh viện


      Thương Đồng sững sờ chút, vừa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là nhà trẻ của Niệm Niệm, từ viện bảo tàng đến nội thành, chỉ cần khoảng mười phút, nhà trẻ nằm đường thẳng, cần rẽ qua vài cua quẹo, mới có thể tìm được, bất quá vừa lần, chính mình cũng biết chưa ràng, lại có thể tìm được chính xác như vậy.

      "Nhiễm tổng, cảm ơn !" Lời cảm ơn phát ra từ nội tâm.

      Nhiễm Đông Khải cười cười, thấy bên ngoài có rất nhiều phụ huynh chờ, cửa còn chưa mở, đại khái là đợi đúng giờ mới có thể mở, ánh mắt của cũng dịu dàng: " có gì."

      "Nếu như...nếu như có người hỏi Niệm Niệm..." Thương Đồng cắn môi dưới, biết nên nhắc đến Sở Ngự Tây với như thế nào, chung quy có cảm giác khó có thể mở miệng, huống chi, điều bí mật này chỉ muốn người biết.

      "Yên tâm, nên tôi ." Nhiễm Đông Khải giọng nhàng, nắng chiều xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào mặt , mặc áo sơ mi trắng có mạ tầng màu vàng, cả người làm cho người ta cảm giác ôn hoà đặc biệt gần gũi.

      Thương Đồng đầu tiên là sững sốt chút, đột nhiên hiểu ý của , vạch trần . Nhận thức này làm cho tâm tư treo ngược của buông lỏng.

      " cảm ơn ." Thương Đồng môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lâu ngày gặp, cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe, chuẩn bị xuống.

      "Chờ chút." bất ngờ kêu .

      "Còn việc gì sao?" Tay Thương Đồng đưa đến cánh cửa dừng lại, thấy cửa nhà trẻ mở ra, rất nhiều phụ huynh cũng vào, có chút nôn nóng.

      "Vấn đề hôm nay, Nhiễm mỗ còn có ý nghĩ khác, hôm nào hẹn Thương tiểu thư ra tán gẫu chút, có thể ?"

      Thương Đồng chau mày, mới nhớ đến thân phận của , lần này đến tham gia cuộc cạnh tranh kia, cách khác, mảnh đất kia có giữ được hay , hoàn toàn nắm chắc trong tay Sở Ngự Tây, mà người trước mắt, mặc dù để lại cho thiện cảm, nhưng mà cũng làm cho sinh ra phần thấp thỏm, bởi vì ràng cho thấy cái tinh thông! nhất định phải thuyết phục , tin nơi này có bất cứ đầu tư nào có giá trị, cũng có vật muốn!

      "Tốt!" xong, vội vã xuống xe, chạy về phía đường cái đối diện.

      Mấy chiếc xe chạy đến, tốc độ phải là rất nhanh, chạy bên trong dòng xe cộ, có chút nóng nảy, tay nhàng vuốt tóc, người đồng phục chưa kịp thay, trong tay xách túi , ánh mắt lộ ra lo lắng cùng chờ đợi.

      Đứa bé của , là của ai?

      Nổi lên ý nghĩ, Nhiễm Đông Khải hơi chau mày lại, có khởi động xe, vẫn như cũ yên lặng ở nơi này chờ đợi.

      Thương Đồng cuối cùng qua đường, ngẩng đầu chờ đợi, thấy những đứa trẻ kia giống như con chim bay ra ngoài, từng đứa vui vẻ nhào vào trong ngực phụ huynh, có chút nóng nảy, bình thường Niệm Niệm cũng nhanh như vậy, hôm nay tại sao lại chậm như thế?

      Mắt thấy những phụ huynh cùng lớp cũng dẫn con mình rời khỏi, có chút hoảng sợ, nhưng vẫn chờ ở cửa, đến khi người càng lúc càng thưa, càng cảm thấy bất an, chạy vào trong, phòng học của Niệm Niệm ở lầu hai, là lớp mầm non.

      " giáo Hà, Niệm Niệm đâu?" vào, nhìn thấy trong lớp đứa trẻ cũng có, bị doạ sợ đến sắc mặt trắng bệch.

      "Là mẹ của Niệm Niệm a! tại sao lại tắt điện thoại? Niệm Niệm tại ở bệnh viện!" giáo Hà gấp đến mức cũng giậm chân.

      "Cái gì?" Đỉnh đầu Thương Đồng trận tê dại, run giọng : "Niệm Niệm làm sao?"

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 26: Cũng rất giống


      "Buổi trưa vẫn còn tốt, khoảng hai giờ chiều, cảm giác con bé rất ủ rũ, đến ba giờ, con bé chịu ăn, nằm ngủ bàn , chúng tôi vừa sờ trán con bé, hình như lên cơn sốt, vội vàng gọi điện thoại cho , ai ngờ điện thoại thông, lấy nhiệt kế, con bé sốt đến ba mươi chín độ tám, chúng tôi dám chần chừ, giáo Lí xin nghỉ, mang Niệm Niệm đến bệnh viện nhân dân."

      giáo vội vả xong, thấy Thương Đồng chạy nhanh ra ngoài, vội vàng đuổi theo hai bước: "Chúng tôi đưa con bé bệnh viện trước tiên!"

      Nước mắt Thương Đồng ào ào chảy xuống, lòng giống như bị níu chặt, Niệm Niệm rất ít bị bệnh, con bé tại sao đột nhiên bị như thế?

      Nghĩ con bé mình ở bệnh viện, biết đáng thương như thế nào!

      Điện thoại di động, trả lời, điện thoại di động đáng chết! Nếu phải Sở Ngự Tây mang kéo vào toilet nam, tại sao lại tắt máy lúc đó?

      thể suy nghĩ được nhiều, lao ra cửa, ra sức vẫy tay đón xe, nước mắt làm mờ nhạt tầm nhìn, xe nhận chở học sinh, nên cũng có chiếc xe taxi nào chờ khách còn trống, lúc này chiếc Land Rover dừng lại trước mặt .

      "Thế nào? Đứa đâu?" Nhiễm Đông Khải hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy khác thường của .

      Thương Đồng kịp khách sáo nữa, mở cửa xe, nghẹn ngào : " bệnh viện, bệnh viện..."

      Ôm mặt, nước mắt lưu lại ở khe hở, ngay cả môi cũng đều run rẩy.

      Nhiễm Đông Khải mở hướng dẫn ra (mình nghĩ chắc là GPS), đạp ga, xe rất nhanh đến trước cửa bệnh viện, Thương Đồng vội vã ném câu cảm ơn rồi xông vào bệnh viện.

      Nhiễm Đông Khải nhìn đồng hồ đeo tay, bốn giờ bốn mươi lăm, liền mở cửa xe ra, vào bệnh viện.

      Hàn Thành là huyện rất , nếu phải vì mảnh đất kia, có lẽ căn bản có cơ hội đến chỗ xa xôi này, bệnh viện nhân dân Hàn Thành cũng rất bình thường, vào, đối diện chỗ ghi tên là chỗ đóng viện phí, trái và phải là hai hành lang, treo bản hiệu phòng khám bệnh, hai bên có cầu thang, Cầu thang được lót Granitô, tay vịn bằng gỗ chế tạo.

      chau mày, hỏi khoa nhi ở lầu mấy.

      Cửa phòng bệnh mở ra, Thương Đồng ôm thân thể mềm mại, đầu đứa bé đắp khăn lông, tay mảnh khảnh truyền dịch, khuôn mặt nhắn của bé vì sốt mà đỏ bừng, có thể nhìn ra là bé rất đáng .

      "Niệm Niệm, mẹ ở đây..." Thương Đồng cúi đầu, hôn lên gò má con , mang bé kéo vào ngực, đắp chăn.

      Lông mi Niệm Niệm run rẩy, co lại trong ngực Thương Đồng, giống như là trẻ sơ sinh cuộn lại, giọng của bé ngọt ngào dễ nghe, chẳng qua là mang theo chút mềm dẻo: "Mẹ, Niệm Niệm sao, chỉ là ngủ, tốt..."

      bé ngáp, lông mi run rẩy, rồi lại ngủ thiếp .

      "Niệm Niệm ngoan, mẹ luôn luôn ở đây với con." Thương Đồng lau nước mắt, cẩn thận vuốt ve mái tóc mềm mại của Niệm Niệm, mang bé đặt lên giường, nhìn thấy những cái chăn có chút màu vàng, khí xung quanh dường như cũng tốt lắm, đây phải là phòng bệnh đơn, chỉ là phòng truyền dịch, vẫn còn đặt mấy giường.

      "Hỏi ràng bệnh gì chưa?" Nhiễm Đông Khải thở dài, cảm thấy hoàn cảnh bây giờ có chút gay go.

      Thương Đồng ngờ đến theo kịp, do dự chút, đáy lòng lộ ra yếu đuối, mệt mỏi thấp giọng : "Vừa mới hỏi giáo Lí, bác sĩ kê đơn thuốc, cho thuốc hạ sốt."

      Nhiễm Đông Khải chau mày lại, bước lên mấy bước, thấy bé mặc dù ngủ mê man, tay bé vẫn như cũ nắm chặt vạt áo Thương Đồng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, lông mi rất dài, đường nét rất giống Thương Đồng, cũng rất giống người kia.

      *Nền gạch Granito


      Chương 27: Đây là chìa khóa nhà


      Thương Đồng dù cho sốt ruột, lại như cũ quên nhắc nhở: "Nhiễm tổng, cảm ơn ngài đưa tôi đến bệnh viện, ngài bên kia còn có việc, nhanh ."
      "Ừ, tốt." Nhiễm Đông Khải giống như luyến tiếc, lại nhìn lướt qua Thương Đồng và đứa bé, mới chậm rãi xoay người, được mất bước, lại dừng lại : "Thương tiểu thư, nơi này điều kiện tốt lắm, nếu như có cần gì khác, có thể gọi điện thoại cho tôi."
      Thương Đồng gật đầu, bất ngờ nghĩ đến thân phận của , cắn răng : "Nhiễm tổng, mảnh đất kia ngài khai phá được sao?"
      Nhiễm Đông Khải đến cửa, nghe được vấn đề của , thân thể ngừng lại, chậm rãi quay đầu, mặt vẫn như cũ thay đổi nho nhã mỉm cười: " thực tế, cũng phải là được."
      "Ý của là có thể bỏ qua?" Thương Đồng kiềm nén xúc động của bản thân, nhưng giọng lại ràng run rẩy.
      Nhiễm Đông Khải cười cười, đáy mắt ôn hoà rất nhiều: "Còn phải xem kết quả cuộc cạnh tranh."
      Thương Đông cụt hứng ôm Niệm Niệm dựa vào đầu giường bệnh, câu: "Cảm ơn ngài, tôi biết."
      Tóc rủ xuống, che nét mặt , nhưng có thể cảm giác ra tâm tình lúc này rất kém. Con ngươi Nhiễm Đông Khải tối lại, vốn định cho biết chân tướng, ngược lại dừng lại xung động, lặng lẽ rời .
      Nhiễm Đông Khải tự mình lái xe, lúc đến khách sạn Cẩm Giang, trễ hai mươi phút, phòng đơn được bao rất lớn, đủ để ngồi hơn hai mươi người, có hai chỗ ngồi dành cho hai vị khách quý, chỗ trống là của , ngồi bên cạnh là Sở Ngự Tây, trong tay Sở Ngự Tây giơ lên ly Bạch Tửu (Rượu trắng), xuất thần nhìn màu sắc kia.(chắc là nhìn ly rượu)
      "Xin lỗi, đến trễ." Nhiễm Đông Khải gật đầu với mọi người cái, bước lên đón nhận ánh mắt của La Hằng Viễn, chỉ nhàn nhạt cười, sau đó ngồi vào chỗ.

      Địa phương đa số là uống Bạch Tửu, mọi người bao vây vòng bàn, ăn uống linh đình, chỉ chốc lát khí trở nên náo nhiệt.
      Lê thư ký mang theo vài phần say ngà ngà : "Nhiễm tổng, Sở tổng còn trẻ như vậy, biết lập gia đình chưa a?"
      Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt cười : "Sắp."
      Con ngươi Sở Ngự Tây híp lại, thu vào nụ cười mặt, chậm rãi để cái ly trong tay xuống.
      La Hằng Viễn nghe được lời của Nhiễm Đông Khải, cho rằng là cùng Thương Đồng hợp lại, kiềm nén tâm tình lúc, cuối cùng cũng thoáng buông lỏng.
      "À? Nhiễm tổng là hoa có chủ, còn Sở tổng?" Lê thư ký quay đầu, hỏi đến đây Sở Ngự Tây như có điều suy nghĩ.

      Mạc Thanh Uyển ở bên cạnh , róc rách cười, rất tự nhiên, ánh mắt cũng chuyển sang người .
      Sở Ngự Tây dựa vào lưng ghế, lông mày lộ ra chút lạnh nhạt, có phần mệt mỏi, nhưng lại có lực hấp dẫn chí mạng, mọi người ở đây cho là trả lời vấn đề này, cười : "Sau khi dự án khai phá kết thúc, suy nghĩ."

      Tiệc rượu kết thúc, mọi người ngà ngà say, Mạc thị trưởng mang xe riêng đưa hai người , trước khi Mạc thị trưởng còn đặc biệt dặn dò Mạc Thanh Uyển, nhất định phải đưa Sở Ngự Tây đến khách sạn an toàn.
      Bên ngoài cửa chính khách sạn Cẩm Giang, dưới bậc thang, Mạc Thanh Uyển khoác lên cánh tay Sở Ngự Tây, Nhiễm Đông Khải cũng ngà ngà say, hai người chia ra đợi Chu Hi, Uông Trạch lái xe đến.
      La Hằng Viễn sau khi tiễn hai vị lãnh đạo, xoay người lại, gọi Nhiễm Đông Khải sắp lên xe lại: "Nhiễm tổng..."
      Nhiễm Đông Khải dừng bước, quay đầu lại, trông thấy , nhàn nhạt cười: "La thư ký."
      "Đây là chìa khóa nhà." La Hằng Viễn vì có chút say, trong giọng có phần chua chát, từ người khó khăn gở xuống chìa khóa, đặt vào trong tay Nhiễm Đông Khải: "Đồ tôi cũng thu dọn xong, sau này Đồng Đồng trở về chăm sóc, ấy..."

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 28: Đừng giả bộ hồ đồ


      Nhiễm Đông Khải nhìn thấy trong mắt La Hằng Viễn có tơ nước mắt, chìa khóa trong tay có chút lạc tay, chậm rãi đẩy trở về: "La thư ký, vậy tự mình đưa cho ấy ."

      " được." mặt trắng ngần của La Hằng Viễn ràng ửng đỏ, tối nay vẫn trầm mặc ít , thay Mạc thị trưởng uống rất nhiều rượu, có thể giữ vững tỉnh táo đến bây giờ rất khá, chỉ là trong đầu cuồn cuộn ghen tuông, trước sau đè nén ý nghĩ đau đớn: "Nhiễm tổng, nếu phải lúc đó cùng đường với Đồng Đồng, ấy tìm được tôi, nhưng tôi đối xử tốt với ấy như thế nào, cũng có tác dụng..."

      Nhiễm Đông Khải thấy thực say, muốn dây dưa, thở dài : "Cảm ơn , La thư ký, chìa khóa tôi đưa cho ấy, cũng về nghỉ ngơi sớm chút ."

      La Hằng Viễn lên tiếng nữa, cười cười, xoay người xa, vịn thân cây ven đường, liền khom người xuống.

      Sở Ngự Tây và Mạc Thanh Uyển đứng cách đó xa, Uông Trạch mở cửa xe rất lâu.

      "Thanh Uyển, để Uông Trạch đưa em về, cùng Nhiễm tổng." Sở Ngự Tây tách tay Mạc Thanh Uyển ra, chậm rãi về phía Nhiễm Đông Khải.

      Mạc Thanh Uyển nhìn hai người đàn ông xuất sắc giống nhau kia, sau đó nhìn lại mình, đôi mi thanh tú cau lại, ngờ xe đứng im, sau đó khởi động, quay đầu nhìn xung quanh, trong lòng cực kỳ thoải mái, suy sụp.

      "Lái xe..." Sở Ngự Tây dựa vào hàng ghế sau, mở cửa sổ xuống, đưa tay lần mò xe Nhiễm Đông Khải, tiếng 'ba' mang thuốc đốt lên, cánh tay đưa ra ngoài cửa sổ chút, lạnh nhạt tự nhiên mở miệng.

      Chu Hi từ trong kính liếc mắt nhìn Nhiễm Đông Khải sau xe, thấy gật đầu, liền khởi động xe.

      xe dày đặc mùi hơi thở thuốc lá cùng mùi rượu, bên ngoài là mùa thu, lá cây bạch dương rối rít rơi xuống, bánh xe nghiền qua, vang lên xào xạc, khí có chút lạnh, vừa vặn có thể thổi phiền muộn tiệc rượu.

      Đến khách sạn Hàn Thành.

      Sở Ngự Tây vẫn bất động, dập tắt khói thuốc trong tay, giọng lạnh xuống : "Sao lại đến đây?"

      Nhiễm Đông Khải cười cười, dường như cảm thấy trong lời của có chút cố tình gây : "Thế nào, tôi thể đến sao?"

      "Nhiễm Đông Khải, tại sao nghìn dặm xa xôi đến cùng tôi tranh giành dự án khai phá này?" Sở Ngự Tây thẳng vào vấn đề, ánh mắt nặng nề lạnh xuống.

      "Vậy muốn hỏi chính , tại sao nghìn dặm xa xôi lại muốn đến làm dự án khai phá này!" Nhiễm Đông Khải mặc dù cười, nhưng ánh mắt lại ngưng tụ mặt Sở Ngự Tây.

      Tại sao?

      Bởi vì muốn người kia! ngay cả thông báo danh sách nghiên cứu sinh cũng bỏ qua, năm năm im hơi lặng tiếng sống ở chỗ này, vì mảnh đất kia. Chỉ có động đến mảnh đất kia, mới có thể ép chủ động xuất !

      nghĩ đến, vậy mà ta biết nội tình!

      " nhất định cùng tôi tranh giành mảnh đất kia sao?" Sở Ngự Tây hề nhẫn nữa, xoay người, bàn tay bóp ghế xe phía trước, ngón tay hãm sâu xuống.

      Nhiễm Đông Khải chau mày lại, chạng vạng, nghe được người khác với : "Nhiễm tổng, nhất định khai phá mảnh đất kia sao?"

      Hai câu này giống hệt nhau.

      suy đoán chậm rãi nổi lên trong lòng, ánh mắt của giống như xem xét, quan sát Sở Ngự Tây, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Trừ khi bỏ qua." (hình như ý của ấy là Ngự Tây bỏ mới bỏ)

      Sở Ngự Tây hừ lạnh tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối rơi vào tay phải cuộn tròn của Nhiễm Đông Khải, sắc mặt càng thêm u ám.

      " cùng người phụ nữ kia có quan hệ gì?"

      Nhiễm Đông Khải cười cười, nhàn nhạt trả lời Sở Ngự Tây: "Người phụ nữ nào? luôn luôn can thiệp vào chuyện riêng của tôi."

      "Đừng giả bộ hồ đồ với tôi!" Sở Ngự Tây chìa tay: "Lấy ra!"


      Chương 29: Bắt gặp nhếch nhác


      Nhiễm Đông Khải mở lòng bàn tay ra, bên trong nắm chìa khóa của La Hằng Viễn, Sở Ngự Tây trong nháy mắt muốn cướp , nhanh chóng khép tay lại, mang chìa khóa cầm chắc trong tay.

      " cùng ấy có quan hệ thế nào?" Suy đoán ở đáy lòng có đáp án, mặt nhõm rất nhiều. (Câu này chắc là của Nhiễm)

      "Tôi chỉ muốn nhắc nhở , nên quên thân phận đính hôn."

      Nhiễm Đông Khải nghe vậy, đáy mắt hơi tối lại, ngẩng đầu, sau đó hờ hững: "Ngự Tây, tôi tự mình có chừng mực, nếu nghi ngờ, hãy tự mình tìm câu trả lời, phải ở chỗ tôi suy đoán."

      Sở Ngự Tây mở cửa xe, trận gió lạnh đường thổi qua, men say tập kích trong đầu, con ngươi của lạnh nhạt nhìn Nhiễm Đông Khải trầm giọng : " dám có lỗi với Vân Hề, tôi tuyệt đối bỏ qua cho ."

      Nhiễm Đông Khải bình tĩnh như trước nhìn Sở Ngự Tây, lúc nhắc đến cái tên đó, con ngươi chợt tối tăm, lên tiếng nữa, chỉ là tay đặt ở đùi chậm rãi nắm chặt.

      --------Vũ Quy Lai-------

      Đêm, rất nặng nề.

      Hoàn cảnh bệnh viện rất kém, sau khi truyền dịch xong, Niệm Niệm yếu ớt dựa vào ngực Thương Đồng, sờ trán, dường như bớt sốt, thân thể của có chút dinh dính, có lẽ là ban ngày ra mồ hôi.

      Ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào, chiếu lên trán Thương Đồng, bóng tối ngưng tụ lại mặt , ống tiêm còn chưa lấy ra, dịch thuốc còn sót lại rơi tí tách, giống như thác nước .

      "Niệm Niệm?" Thương Đồng hôn lên trán bé, thấy lưng tay nhắn của bé lỗ kim tím bầm, có chút đau lòng.

      "Mẹ, Niệm Niệm muốn về nhà." Giọng làm nũng mềm mại, làm cho lòng đều tan chảy.

      "Niệm Niệm ngoan, mẹ hỏi bác sĩ." Thương Đồng ôm lấy Niệm Niệm, sau khi vài bước, có chút khó khăn, nhưng vẫn gắng sức nâng cánh tay, tìm y tá trực ban.

      Bệnh viện , phòng bệnh và phòng khám bệnh chung chỗ, nhìn qua căn phòng cũng có chút lộn xộn dơ bẩn, cộng thêm mùi của nước khử trùng cảm giác lạnh buốt, tự nhiên.

      "37 độ 8, có thể về nhà uống thuốc trước, ngày mai trở lại chích." Y tá lấy nhiệt kế ra, ngáp cái.

      "Tốt, Niệm Niệm, chúng ta về nhà." Thương Đồng dịu dàng vỗ về Niệm Niệm, ôm bé mang đặt ở ghế dài hành lang, đổi tư thế cõng, đỡ cái mông của bé ổn định, để bé dựa vào lưng mình.

      Ban đêm có chút lạnh, ra khỏi bệnh viện, gọi xe, Niệm Niệm ở xe ngủ thiếp , khuôn mặt nhắn của bé đỏ bừng, giống như là sủng vật dựa vào ngực .

      Xuống xe, rẽ vào toàn nhà 7 tầng cũ kỹ bình thường, khống chế tiếng bật đèn ở cầu thang, sợ đứa bé giật mình tỉnh giấc, cẩn thận giẫm lên bậc thang, từng bước, từng bước nghiêng thân thể, cuối cùng cũng đến tầng 4, chìa khóa ở bên trong túi xách, cẩn thận rút tay ra, mò tìm chìa khóa, lúc đưa đến cạnh cửa, lại phát cửa khép hờ.

      Có ánh sáng mờ mờ từ bên trong truyền đến.

      Thương Đồng cận thẩn kéo cửa ra, người đàn ông ngồi trong phòng khách, trong tay khói thuốc lượn lờ, hơi thở sặc người phả vào mặt.

      !

      Thương Đồng cứng ngắc ở cửa, chống lại cặp mắt lạnh lùng nặng nề kia.

      cõng Niệm Niệm, cởi giày cao gót ra, tóc rối loạn, bởi vì cõng con lên lầu, có chút tốn sức, dáng vẻ thở hỗn hển, trong mắt nhất định là hết sức nhếch nhác?

      phải là có tưởng tượng ngày họ gặp lại, nhất định cười nhàng thoải mái, giống như lúc đầu , như người lạ gặp thoáng qua, nhưng xác suất như vậy rất , ở thủ đô phồn hoa xa xôi, mà lại ở tại huyện phương Bắc này. tuyệt đặt chân đến đây, cả đời này sợ cũng quay lại Bắc Kinh.

      Nhưng, thế giới có tuyệt đối, mà vô số tưởng tượng đều thua kém kịch bản thay đổi của cuộc sống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :