1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn tội yêu 2, Hợp đồng tàn nhẫn (141 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 14: Rất giống người


      "Cũng có?" chau mày lại: "Chẳng lẽ còn có người khác sao?"

      Con ngươi Nhiễm Đông Khải híp lại cái, mặt chăm chú nhìn Thương Đồng, đột nhiên ra câu giải thích được: "Đồng tiểu thư, hình dáng của rất giống người tôi quen biết."

      "Có hình dáng giống nhau là chuyện bình thường." Thương Đồng tuỳ tiện , vẫn là quan tâm đến đề tài trước đó: "Nhiễm tiên sinh, mảnh đất thành Bắc Giao có giá trị buôn bán gì sao?

      Nhiễm Đông Khải cười cười, ngón tay nhàng gõ lên tay lái : "Giống như tôi hỏi về chuyện tại sao Đồng tiểu thư ly hôn, tôi rất ít hỏi thăm chuyện riêng của người khác."

      "Tôi biết." Thương Đồng buồn bực, lặng lẽ đóng cửa xe lại, quay đầu lại nữa, ôm chặt thân thể, từng bước về phía quán rượu Hàn Thành.

      Ở sau lưng , trong xe Nhiễm Đông Khải chăm chú nhìn theo bóng lưng .

      Rất giống, ngoài tướng mạo, ngay cả hấp dẫn cũng rất giống.

      ------Vũ Quy Lai--------

      Khách sạn Hàn Thành, Thương Đồng chưa vào thang máy bị ngăn cản, lần trước là tìm người, lần này cũng vậy, đến chỗ tiếp tân, số phòng của Sở Ngự Tây, lễ phép trả lời: " xin lỗi, Sở tiên sinh vừa ra ngoài, và ngài ấy có hẹn trước ."

      Thương Đồng đứng đó, bởi vì vừa rồi gấp, trán cũng có chút rỉ ra mồ hôi, nhưng vừa nghe được tin có ở đây, cảm thấy trong đại sảnh khách sạn có chút lạnh xuống, do nhiều người đến mướn phòng, mang đẩy về phía sau, chậm rãi lui về sau mấy bước, bên cạnh chiếc sô pha gần cửa sổ.

      có ở đây, hay là trốn tránh ?

      Chán nản ngồi lên ghế sô pha, đưa tay móc điện thoại ra, màn hình điện thoại chỉ có mấy người liên lạc, trừ quán trưởng viện bảo tàng, giáo của Niệm Niệm, và ngoài La Hằng Viễn ra cũng có người khác. Gần đây có số điện thoại, chau mày lại, là của Nhiễm Đông Khải, suy nghĩ chút, xóa bỏ lịch sử cuộc gọi, ngón tay tự bấm dãy số.

      Năm năm, lại còn nhớ số điện thoại của , lưu loát bấm dãy số, tay dừng lại ở phím gọi.

      vẫn còn dùng số này sao?

      sớm nên đổi số ?

      Cho dù có đổi, nên gì đây? nghe lời mà ly hôn, nhưng mà... muốn quyền nuôi dưỡng Niệm Niệm, bởi vì đó là tâm can bảo bối trong lòng , thể tưởng tượng nếu bên cạnh có đứa , thậm chí buổi tối có Niệm Niệm ở gần bên, đều ngủ được.

      có thể dừng lại dự án khai phá sao?

      Còn Nhiễm Đông Khải, ta tại sao đối với dự án khai phá cũng cảm thấy hứng thú?

      Trừ và Sở Ngự Tây biết nội tình của mảnh đất kia, chỉ sợ có người nghĩ xa ngoại ô thành phố mấy chục cây số để khai triển mảnh đất hoang vu ở nơi đó

      Loạn, tất cả đều loạn hết rồi.

      2h chiều muốn ký hợp đồng, 3h chiều cần phải trở lại viện bảo tàng, 4h20 chiều muốn đến đón Niệm Niệm tan học, nếu trễ, giáo cũng chỉ đợi đến 5h, nhưng mà mỗi lần đến trễ, Niệm Niệm nằm gần cửa sổ, đáng thương chờ .

      Tối qua đêm ngủ, rất nhức đầu, chỉ là ngồi ở ghế sô pha chợp mắt chút...

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 15: ta cũng cảm thấy hứng thú?


      Trong nhà của thị trưởng Mạc Lập Phong, xa hoa, sàn nhà bằng gỗ lim giản dị, đồ dùng trong nhà đa số lâu đời, những đồ sứ thuần khiết đắt tiền, phòng khách đặt bàn trà chạm trổ đẹp mắt, phía bày những tách trà bằng gốm sứ.

      Mạc Lập Phong tự mình pha ấm trà, châm chén cho Sở Ngự Tây và Mạc Thanh Uyển , mới tự mình nâng lên chun trà, nhàng thổi, uống hớp : "Ngự Tây, nếm thử chút xem, cha của cháu cũng rất thích loại hồng trà này."

      Sở Ngự Tây uống hớp, gật đầu, nhìn mấy đồ sứ kia, cười : "Bác trai ánh mắt rất độc đáo, có thể thu thập được những đồ gốm sứ thời Tống trạm trổ tinh tế, tệ."

      mặt Mạc Lập Phong lộ ra vẻ đắc ý, chỉ vào Mạc Thanh Uyển : "Uyển Uyển, con xem Ngự Tây, nhìn biết ta có đồ gì tốt, con nhìn con, đặt ở chỗ này hơn nửa năm, con hỏi
      câu."

      Mạc Thanh Uyển ôm cánh tay Mạc Lập Phong, có vài phần ngây thơ đáng : "Ba, con là học đại học tài chính, giống ba, năm đó là học sinh ưu tú khoa lịch sử của đại học B."

      Mạc Lập Phong cười cười, vỗ vai : "Quên , tùy con vậy." Quay đầu về phía Sở Ngự Tây : "Giới trẻ nay, mỗi người ổn định, chuyên ngành trước kia chúng ta học, đều ít được lưu ý, mà lại học cái gì mà quản lý tài chính, quản lý hành chính, học luật, máy tính..."

      Sở Ngự Tây ngồi đó, tay cầm chun trà, hương trà lượn lờ bốc lên, cười nhạt, hình như nhớ ra điều gì đó, lòng có chút khẩn trương.

      "Cũng có thích." nhàn nhạt chen vào câu, mắt chợt sáng lên.

      "Ừ." Mạc Lập Phong dường như nghĩ đến điều gì đó, thở dài : "Cha cháu gần đây khoẻ ? Mười mấy năm liên lạc, ông ấy năm đó là thương nhân, còn ta nối nghiệp tổng tông, chỉ chớp mắt, các con cũng lớn như vậy rồi."

      "Dạ." Sở Ngự Tây nâng lên hộp lễ vật, đưa đến trước mặt Mạc Lập Phong : "Cha cháu biết bác trai thích vẫn còn, cho nên nhờ Ngự Tây chuyển tặng cho bác trai, bày tỏ chút tấm lòng.

      Mạc Lập Phong nhận lấy, mang hộp lễ vật từ từ mở ra, ánh mắt bắt đầu vui mừng cùng ngạc nhiên, ông tỉ mỉ nhìn lần, giọng có chút run run đứng lên: "Ngự Tây, đây...đây là bút pháp của Huy Tông?"

      Sở Ngự Tây gật đầu : "Phải. Mặc dù thư họa đời Huy Tông rất ít, nhưng đều là quốc bảo, bút pháp này cũng là trong những món đó, chẳng qua là ở thời Thanh bị lấy . Lúc đó, có người vô ý chưa kịp lấy , cuối cùng rơi vào tay cha cháu. Lần này Ngự Tây đến Hàn Thành, đặc biệt mang đến đưa cho bác trai."

      Mạc Lập Phong chăm chú nhìn bức hoạ kia, ông càng xem càng thích buông tay, trong mắt đều là vẻ vui mừng như điên.

      Mạc Thanh Uyển nhìn ra cái gì, nhưng cũng cười yếu ớt : "Ba cũng gặp bảo vật ít, thế nhưng ngây người giống như lần đầu vậy."

      lâu sau đó, Mạc Lập Phong thở dài, mang tranh cẩn thận cuộn lại, nhanh chóng để lại vào hộp lễ vật, thấp giọng : "Uyển Uyển, con mua chút nước trái cây ."

      Mạc Thanh Uyển sững sờ lúc, chợt ngầm hiểu ý, liền gật đầu cái: "Ba, Ngự Tây, hai người chuyện, con chút trở về."

      Cánh cửa đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại Mạc Lập Phong và Sở Ngự Tây, Mạc Lập Phong mang tranh cuộn lại đưa trả lại cho Sở Ngự Tây : "Ngự Tây, ý của cháu ta hiểu, nếu là trước đây, đừng cháu tặng lễ vật quý trọng như vậy cho ta, dựa vào giao tình của cha cháu cùng ta, ta cũng mang mảnh đất kia đưa cho cháu, nhưng mà bây giờ..."

      Sở Ngự Tây hơi chau mày đứng lên, cũng gì, chỉ là sắc mặt chán nản ngồi chỗ đó, tiếp theo nghe xuống.

      Mạc Lập Phong vừa nhìn bức hoạ kia, vừa : "Hôm qua tổng giám đốc công ty bất động sản Long Hóa cũng đến Hàn Thành, nếu chính phủ đồng ý khai phá mảnh đất ở Hàn Thành, nên áp dụng công khai phương thức cạnh tranh, cũng có ý muốn trả giá."

      "Là Nhiễm Đông Khải?" nắm tay Sở Ngự Tây chậm rãi buộc chặt: " ta đúng là cũng cảm thấy hứng thú với mảnh đất này?"
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 16: Bóng dáng ghế sô pha


      Mạc Lập Phong thở dài, ánh mắt khỏi nhìn chằm chằm bức hoạ kia, lộ kẻ mặt khó xử : "Cháu cũng biết tổng giám đốc công ty bất động sản Long Hóa, cũng biết ta có bối cảnh như thế nào, tối hôm qua Trần tỉnh trưởng tự mình gọi điện thoại đến, hỏi về dự án khai phá này, đề nghị áp dụng phương thức cạnh tranh, vì vậy bác cũng có biện pháp, cũng biết mảnh đất kia tại sao lại có giá trị lớn như vậy!"

      Giá trị mảnh đất kia, quan trọng ở trong lòng người nào. Nếu là trong lòng người kia, chỉ sợ là vô giá, , nếu như theo lời , cũng có thể là vô giá.

      Chẳng qua là, Nhiễm Đông Khải làm sao biết?

      Sở Ngự Tây trầm mặc lúc, đứng dậy, mang bức họa kia đưa cho Mạc Lập Phong, mặt thu hồi lạnh vẻ lạnh nhạt mỉm cười: "Bác trai, hôm nay cháu chẳng qua là thay mặt cha đến thăm hỏi bác, mong bác nhận lấy bức hoạ này. Còn chuyện cạnh tranh có Nhiễm Đông Khải, nhất thời hơi phức tạp, tại chưa có kết quả, nhưng có chuyển biến bất cứ lúc nào, bác đúng ?"

      Mạc Lập Phong nghe lời của , nghe ra ý ở trong lời, nhìn lại bức hoạ kia chút, nếu là những vật khác, ông sớm để trong mắt, thế nhưng bức hoạ này, có tiền cũng khó mà mua được. Chỉ là ông hiểu, nếu lần này giúp Sở Ngự Tây, chỉ sợ nghiệp của ông cũng chấm hết.

      "Bác trai, vậy bác cứ thưởng thức, Ngự Tây về trước, hôm khác trở lại thăm hỏi."

      Sở Ngự Tây thấy làm ông khó xử, mang bức hoạ đặt bàn trà, đến cửa lấy xuống áo khoác màu xám tro, vắt lên cánh tay, chưa kịp chạm vào cánh cửa, cửa bên ngoài đột nhiên mở ra.

      "Ai nha..."Mạc Thanh Uyển ngờ đến cửa có người, suýt nữa đụng vào Sở Ngự Tây, mặc dù sao, nhưng trái cây tay bị lăn xuống đất.

      "Xin lỗi!" Sở Ngự Tây bước lên, thấy trái cam lăn xuống bên chân mình, khom lưng nhặt lên, đưa cho Mạc Thanh Uyển.

      "Uyển Uyển, sao lại cẩn thận như vậy, có bị đụng đau hay ?" Mạc Lập Phong quay đầu lại nhìn, chạy đến, thấy sao mới thở phào nhõm.

      "Ba, con sao, nhìn ba căng thẳng chưa kìa, làm Ngự Tây cũng giật mình." Mạc Thanh Uyển nhận lấy quả cam, cười tươi cái, tháo xuống khăn quàng cổ, để lộ chiếc cổ mịn màng tinh tế, bên là giây chuyền kim cương lấp lánh.

      "Tốt, đều là lỗi của ba. Ngự Tây, Uyển Uyển cũng về tới, hay là chúng ta cùng ăn cơm? 3h chiều, Ủy thị vì để cho các nhà đầu tư hiểu văn hoá lịch sử Hàn Thành và triển vọng phát triển kinh tế, sắp xếp tham quan viện bảo tàng Hàn Thành, thư ký Ủy thị cũng cùng , tại chúng ta ăn cơm cũng vừa đúng lúc."

      "Viện bảo tàng?" Sở Ngự Tây cứng lại chút, chậm rãi gật đầu.

      ---------Vũ Quy Lai---------

      ghế sô pha khách sạn Hàn Thành, ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào thân hình mềm mại, nằm ở ghế sô pha, cánh tay cuộn lại, mái tóc dài rải rác, che khuất khuôn mặt .

      Nếu phải quá mệt mỏi, cũng ở đại sảnh khánh sạn mà ngủ? Mặc dù ra vào rất nhiều người, lại yên ổn vùi ở góc ghế sô pha, nếu cố tình để ý, chú ý đến tồn tại của .

      Nhiễm Đông Khải tay vắt âu phục, từ thang máy ra, thấy thân hình vẫn còn ở đó, mặc dù đại sảnh có mở lò sưởi, nhưng trong khí, người mở cửa ra vào mang theo hơi lạnh, thân thể vô tình co lại có thể thấy được, cũng rất sợ lạnh.

      "Chu Hi..." Nhiễm Đông Khải đưa âu phục trong tay cho trợ lý bên cạnh, mặt hướng về phía Thương Đồng, về phía cửa.

      Có thể thấy được Thương Đồng hết sức mệt mỏi, dường như có bóng người từng bước đến gần, đột nhiên cảm giác người có chút nặng thêm, chau mày lại, chậm rãi ngồi dậy, nhất thời có chút mơ hồ, khi tầm mắt rơi vào chiếc đồng hồ trước sảnh khách sạn, sắc mặt trắng bệch, hơn 2h !
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 17: Người đàn ông bên cạnh


      Nguy rồi! Còn cho biết, mình ly hôn! Nếu ký hợp đồng, nên làm thế nào đây?

      Cơ hồ có chút nghĩ ngợi, khoác áo đến quầy tiếp tân: "Xin chào, Sở Ngự Tây tiên sinh trở lại chưa?"

      lắc đầu cái.

      Thương Đồng chán nản dựa vào quầy tiếp tân, hai chân giống như bị tê liệt, thân thể mềm nhũn, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nên làm gì bây giờ?

      "Tiểu thư, sao chứ?" Chu Hi mặc dù nghe thấy hỏi gì, nhưng nhìn bộ dạng của , có ý tốt bước lên, hỏi câu.

      "Muộn..." Thương Đồng hồn bay phách lạc bước , điện thoại vang lên vài tiếng cũng nghe.

      Chu Hi theo ra ngoài, thấy Nhiễm Đông Khải cũng đứng ở cửa nghe điện thoại, thân người cao lớn, rất khó mà hấp dẫn người nhìn. Nhưng Thương Đồng từng bước chậm rãi ra khỏi cửa khách sạn, ai cũng nhìn, thậm chí ngay cả bậc thang cũng để ý, bước xuống phía dưới, cả thân thể cũng ngã xuống.

      "Cẩn thận!" Nhiễm Đông Khải theo bản năng đưa tay ra, ánh mắt từ phía sau thấy Thương Đồng mất hồn như khúc gỗ, mi tâm khỏi chau lại.

      Thương Đồng chậm rãi quay đầu, lòng đau xót, câu cảm ơn, đẩy Nhiễm Đông Khải ra tiếp tục bước xuống bậc thang, đứng ở ven đường.

      Nhiễm Đông Khải hoài nghi căn bản nhìn là ai, hoàn toàn bị xem .

      "Đồng tiểu thư, điện thoại của kêu." Chu Hi cũng đuổi đến, thấy tình huống vừa rồi, có ý tốt nhắc nhở câu.

      Thương Đồng cúi đầu, mới để ý đến tiếng chuông điện thoại vang inh ỏi, lấy ra nhìn, ba cuộc gọi nhỡ, đều là số của quán trưởng, 3h chiều, còn phải về viện bảo tàng làm thuyết giải, nhưng mà, nếu như mảnh đất kia bị khai phá, ở đâu còn tâm tình làm việc?

      Tiếng chuông chói tai lần nữa vang lên, giống như bom hẹn giờ, tay run run, ấn nút nhận: "Quán trưởng..."

      Lời chưa dứt, giọng quán trưởng vô cùng lo lắng đầu bên kia truyền đến: "Thương Đồng, sao thế, hoạt động 3h chiều, bọn người của bí thư La đến, thư ký, thị trưởng chưa đến nữa giờ cũng đến, tại sao còn chưa đến?

      "Tôi..." cổ họng Thương Đồng dâng lên vị chát, ánh mắt lơ lửng nhìn đường cái đối diện, đột nhiên thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc, ngồi trong xe, bên cạnh người phụ nữ, hai người kề vai ngồi hàng ghế sau xe, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt tựa hồ lơ lãng nhìn về phía này.

      đứng tại chỗ, đầu ngón tay tê dại, cũng thấy .

      Ánh mắt của lạnh như băng, cho cơ hội trốn tránh, cảm giác giống như bị người ta tạc chậu nước lạnh, tưới từ đầu đến chân. thấy ánh mắt chuyển , người phụ nữ bên cạnh tựa vào vai , hai người họ dựa vào nhau, làm cho người ta chướng mắt.

      Ngơ ngác nhìn chiếc xe kia vội vả rời , bất ngờ nhớ đến người phụ nữ bên cạnh Sở Ngự Tây là ai.

      Tối qua dìu trở về khách sạn, và người phụ nữ kia 2h chiều ký hợp đồng.

      Xong rồi.

      Hợp đồng ký xong rồi...

      "Thương Đồng, rốt cuộc có nghe ? Nếu trong vòng mười phút đến, cũng cần đến làm nữa !" Quán trưởng kêu mấy tiếng, thở hổn hển.

      ________________

      xe, Mạc Thanh Uyển sắc mặt đỏ bừng có chút mê người, mới vừa uống nửa ly rượu đỏ, vào thời điểm xe quẹo cua, liền mềm mại ngã xuống đầu vai Sở Ngự Tây, thấy quay đầu lại, giọng hỏi: "Ngự Tây ca, nhìn gì vậy?"

      " có gì."

      Ánh mắt Sở Ngự Tây lạnh xuống, giơ tay lên nhìn đồng hồ, hai giờ ba mươi, người phụ nữ kia đáng lẽ ra là chờ , ngờ ngược lại bên cạnh là người đàn ông kia...Nhiễm Đông Khải?

      Chẳng lẽ biết, Nhiễm Đông Khải cũng liên quan đến vụ này?
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 18: giới thiệu chút sao?


      Bên này, Thương Đồng nghe giọng quán trưởng rống to, kinh hồn bạt vía đáp lại câu: "Tôi biết."

      Vừa kết thúc cuộc gọi, ngón tay dừng lại phím điện thoại, vội vàng ấn nút nhận số khác, là La Hằng Viễn gọi đến.

      áp điện thoại lên tai, nghe được giọng vô cùng lo lắng của La Hằng Viễn: "Đồng Đồng, em tại sao còn chưa đến? Chưa quá muộn, dự án cạnh tranh khai phá mảnh đất Hàn Thành, phải quán trưởng chọn em làm thuyết giải sao?"

      Thương Đồng sững sờ chút: "Cạnh trạnh?"

      Tại sao lại cạnh tranh? Nếu như ký hợp đồng, phải chỉ là thương lượng khai phá sao?

      "Phải, biết là lý do gì, xế chiều hôm nay hợp đồng ký vào lúc 2h bị hủy bỏ, đổi lại cạnh tranh, chút nữa hai nhà thầu chính có mặt."

      "Ký hợp đồng bị hủy bỏ?" Thương Đồng run lên, cảm giác mừng như điên lan toả toàn thân, như vậy tất cả đều còn kịp?

      "Hằng Viễn, em lập tức đến ngay !"

      rất nhanh đưa tay, vội vàng đón xe, chiếc Land Rover màu trắng dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, Chu Hi : "Đồng tiểu thư đâu? Nếu như thuận đường tôi có thể chở đoạn."

      Thương Đồng nhìn thoáng hàng ghế sau thấy Nhiễm Đông Khải cuối đầu xem văn kiện, có ý cự tuyệt, nhưng thời điểm tại rất căng thẳng, viện bảo tàng ở vùng ngoại ô, mất hai mươi phút mới có thể đến đó: "Sợ là thuận đường, tôi viện bảo tàng Hàn Thành."

      "Cùng đường, lên xe ."

      Thương Đồng nghe vậy, từ chối nữa, mở cửa lên xe, thấp giọng : "Vậy làm phiền rồi."

      Nghe thanh khởi động xe, lòng hơi thả lỏng, cúi đầu mới phát người khoác chiếc áo khoác nam.

      buồn bực cầm lấy áo khoác, lại nhìn Chu Hi, trong đầu mơ hồ có chút ấn tượng: "Áo này là của ?"

      "Là của Nhiễm tổng." Chu Hi lái xe, phía trước xa, chỉ cần qua đèn xanh chính là viện bảo tàng.

      Thương Đồng nghiêng đầu qua chỗ khác, xem Nhiễm Đông Khải còn cúi đầu coi cái gì, liếc mắt cái, cả người ngẩn ra, xem "Bắc Thú Hành Lục"? Còn tưởng phê duyệt văn kiện, hoặc là xem tạp chí thương vụ, làm thế nào cũng nghĩ đến, vậy mà cũng chú ý đến đoạn lịch sử thay đổi của Tĩnh Khang. (Niên hiệu của vua Khâm Tông thời Tống, Trung Quốc, 1126-1126)

      Hai nhà cạnh tranh chính? Thương Đồng cầm áo khoác, suy nghĩ lóe lên, buột miệng : " nhà cạnh tranh khác trong phương án lần này?"

      Nhiễm Đông Khải đóng sách lại, bỏ vào túi xách công văn, mặt áo sơ mi trắng, có chút đẹp mắt, nụ cười của cũng ôn hoà như nắng ấm mùa đông: "Ừ, tôi là người trong đó."

      Thương Đồng nhìn chằm chằm vào túi công văn của , lại nhìn nở nụ cười lạnh nhạt như vô hại, cảm thấy sống lưng rét run, ta tham dự cuộc cạnh tranh khai phá mảnh đất kia, chỉ sợ cũng giống như Sở Ngự Tây, bởi vì hiểu nội tình của mảnh đất! Chỉ là, ta làm sao biết?

      "Tổng giám đốc, đến." Chu Hi dừng xe, giọng nhắc nhở, về phía sau xe mở cửa.

      Nhiễm Đông Khải mang túi công văn đưa cho Chu Hi, đến cửa xe bên ghế phụ, định mở cửa cho Thương Đồng, tay đặt lên cửa xe, lại ngừng lại, ánh mắt chuyển sang phía trước, môi nhàn nhạt nâng lên: "Ngự Tây, cũng đến."

      Nghe thấy tên này, sắc mặt Thương Đồng trắng bệch, nhìn theo ánh mắt Nhiễm Đông Khải, phát Sở Ngự Tây ràng đứng trước cửa xe, hai người bọn họ đứng đối mặt nhau, trợ lý hai người cũng theo phía sau, bất đồng là bên cạnh Sở Ngự Tây còn có Mạc Thanh Uyển.

      " lâu gặp." Sở Ngự Tây cũng nhàn nhạt cười, chỉ là nụ cười chỉ dừng lại ở khoé môi, ánh mắt tựa như tùy ý quét nhìn Thương Đồng ở trong xe: "Có bạn?"

      Nhiễm Đông Khải giải thích, mở cửa xe, đưa tay : "Đồng tiểu thư, xin mời."

      Thương Đồng nhắm mắt, muốn nhìn bất kỳ ai, vừa ngẩng đầu thấy ở cửa chính quán trưởng và tất cả nhân viên đều ra nghênh đón, vội vàng chạy lên bậc thang, nhưng vừa chạy hai bước, mới nhớ đến trong tay còn cầm áo khoác của Nhiễm Đông Khải, bất đắc dĩ dừng lại, mang áo khoác đưa cho Nhiễm Đông Khải : "Cảm ơn."

      "Nhiễm tổng, giới thiệu chút sao?" Sở Ngự Tây đột nhiên mở miệng



      Chương 19: Rơi giường của tôi


      Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt cười, thấy Thương Đồng khẩn trương, giọng : " cần."

      Thương Đồng cũng ngẩng đầu, vội vã bước lên bậc thang, đột nhiên nghe Mạc Thanh Uyển thấp giọng : "Ngự Tây, ấy phải là vị tiểu thư tối qua đến khách sạn tìm sao?"

      dừng lại bước chân, tim mãnh liệt đập mạnh.

      "A? Phải ? nhận ra." Sở Ngự Tây nhàn nhạt gọi câu: "Vị tiểu thư này, xin chờ chút."

      Trái tim Thương Đồng gần như muốn nhảy đến tận cổ họng, bắt buộc mình giữ bình tĩnh, chậm rãi xoay người, nhìn thẳng Sở Ngự Tây: "Tiên sinh, có chuyện gì sao?"

      Sở Ngự Tây từ trong túi móc ra xâu chìa khóa kia, cá phía hơi đu đưa, môi lộ ra chút vui vẻ phức tạp: " Chìa khóa của , rơi giường của tôi."

      Giọng nhanh chậm, cao thấp, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe được ràng.

      Tức khắc vô số ánh mắt nhìn về phía Thương Đồng, sắc mặt Thương Đồng trong nháy mắt cũng trắng bệch, có ý gì đây?

      Những lời sau lưng, đích thực có chút phức tạp, trực tiếp ám thị, chính là tối qua từng nằm giường .

      Thương Đồng dám ngẩng đầu, thậm chí cảm giác được trái tim mình thể khống chế, giọng cũng có chút run rẩy: " xin lỗi, ngài nhớ nhằm rồi."

      xong câu đó, chạy trối chết, ngay cả xâu chìa khóa kia cũng để ý đến.

      Lúc này, La Hằng Viễn đến, Thương Đồng chạy quá nhanh, hai người suýt nữa đụng vào nhau.

      "Đồng Đồng, đừng vội, thời gian còn kịp mà." vịn vai Thương Đồng, thấy sắc mặt trắng bệch giống bình thường, có chút khó chịu lướt về phía sau vòng.

      Thương Đồng đẩy tay ra, giống như trốn chạy...chạy về phía viện bảo tàng.

      Ở sau lưng , là ba nét mặt khác nhau, trong tay Sở Ngự Tây còn cầm xâu chìa khóa, ánh mắt chăm chú nhìn Thương Đồng, thu lại nụ cười môi. Nhiễm Đông Khải cầm áo khoác tây trang, mặt chút thay đổi, chỉ là chân mày hơi nhíu lại. Mạc Thanh Uyển gì nữa, tay nhắn vẫn như cũ khoác tay Sở Ngự Tây.

      La Hằng Viễn xuống phía dưới, thấy Nhiễm Đông Khải, bước lên mấy bước, lộ ra mấy phần nhàn nhạt địch ý: "Nhiễm tổng vẫn khỏe chứ, hoan nghênh ngài đến thăm viện bảo tàng của chúng tôi, thư ký và thị trưởng lập tức đến ngay, mời vào trong."

      Nhiễm Đông Khải gật đầu cái: "Vất vả cho La bí thư."

      xong, bình thản bước , nhìn về phía bóng lưng Thương Đồng, cánh cửa lớn mở, quán trưởng cùng đám nhân viên vẫn như cũ khuôn mặt tươi cười chào đón.

      "Nhiễm tổng, xin chờ chút!" La Hằng Viễn đuổi theo mấy bước, sau khi ở bên cạnh Nhiễm Đông Khải hai câu, mới giống như thở phào nhỏm, xoay người xuống nghênh đón nhà đầu tư khác.

      Mấy câu kia mặc dù rất , nhưng vẫn bay vào tai Sở Ngự Tây.

      "Nhiễm tổng, trong lòng Đồng Đồng chỉ có , tôi và ấy..."

      Tay Sở Ngự Tây nắm chặt, chỉ lộ ra cái đuôi của cá xâu chìa khóa kia, màu của sợi len chói mắt.

      Uông Trạch ở phía sau đuổi theo nhắc nhở: "Tổng giám đốc, đây chính là La thư ký kia."

      Sở Ngự Tây quay đầu lại, nhận được tín hiệu từ trong mắt Uông Trạch, La thư ký trước mắt này, chính là chồng của Thương Đồng, người thanh mai trúc mã trong miệng !

      Ha ha, là nực cười, luôn miệng rất chồng, lại cùng người đàn ông khác mập mờ .

      "Tổng giám đốc..." Uông Trạch nhìn theo bóng lưng Nhiễm Đông Khải, muốn lại thôi.

      "Xin lỗi, xin chờ chút." Sở Ngự Tây vỗ vỗ tay Mạc Thanh Uyển, ý bảo buông mình ra, mấy bước, nghe Uông Trạch báo cáo xong, chân mày nhíu lại.

      "Là ?" gần như muốn mang cá trong tay bóp nát.
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :