1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn tội yêu 2, Hợp đồng tàn nhẫn (141 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 9: Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng


      Bên kia Quán trưởng giọng trầm xuống : "Thương Đồng a, xem lúc đầu chỗ tôi nhận , ngay cả bằng tốt nghiệp cũng có, tôi thế nhưng bỏ qua tất cả những ý kiến của người khác! Mấy năm nay đúng là làm việc tệ, vốn định lần này thể tốt, tôi cho trở thành nhân viên chính thức, công việc này cũng phải dễ dàng, hơn nữa cũng hy vọng thăng tiến sao? Rất nhiều văn vật(đại loại như là di vật văn hoá), phải nhân viên chính thức thể tiếp xúc a..."

      Thương Đồng sau khi nghe về văn vật, cắn răng : "Cảm ơn Quán trưởng, ba giờ chiều tôi nhất định đến."

      "Cái này đúng rồi, vậy ráng thể cho tốt ."

      Kết thúc điện thoại, đầu óc Thương Đồng rối loạn, trong tay thông tin nhiều lắm, La Hằng Viễn cũng biết, lại thể tìm Sở Ngự Tây, dù thế nào chăng nữa cũng thể để Sở Ngự Tây biết thân thế của Niệm Niệm! Nhưng mà La Hằng Viễn gặp được cha của đứa bé, sống chết cũng chịu ly hôn, phải làm gì cho tốt đây?

      Thời điểm này giống như con kiến bị đặt chảo nóng, La Hằng Viễn cúi đầu, nhặt lên tấm danh thiếp Thương Đồng vô tình làm rơi xuống, phía có tên: Nhiễm Đông Khải, trừ chuỗi số điện thoại, cũng có chức vụ.

      "Đồng Đồng, em vừa làm rơi này."

      Thương Đồng nhận lấy, đầu tiên là sửng sốt chút, có phần phản ứng kịp là ai.

      "Đồng Đồng, em phải là gạt ?" La Hằng Viễn chau mày : "Em cho suy xét ràng, nhưng tại có tâm trạng, nếu như thông suốt, nhất định cho em biết có được hay ? làm , nghe lời!"

      Thương Đồng nghe những lời này, nhìn lại danh thiếp chút, lòng chùng xuống, buông La Hằng Viễn ra: "Đừng, em bây giờ gọi điện thoại cho ấy!"

      ra mấy bước, bấm đến dãy số lạ, tim như treo giữa trung.

      bây giờ thể kéo dài nữa, nhất định phải trước 2h làm xong thủ tục, nếu Sở Ngự Tây ký chính thức vào văn kiện thai phá!

      Điện thoại vang lên vài tiếng, ở thời điểm Thương Đồng sắp từ bỏ, cuối cùng có người nhận.

      "Ai vậy?" giọng trầm thấp từ tốn vang lên.

      Thương Đồng căng thẳng ra lời, liếc La Hằng Viễn cái, thấy nghe điện thoại, có lẽ là công việc, dáng vẻ chăm chú.

      Thương Đồng nghe bên kia dường như muốn cúp điện thoại, vội vàng mở miệng : "Đừng cúp điện thoại, là tôi, tôi..."

      run rẩy ra chuyện tối qua, bên kia im lặng chút, mở miệng : "Nếu như là tiền thuốc men, tôi kêu luật sư liên lạc cho ."

      " phải thế!" Thương Đồng che điện thoại, vừa cảnh giác nhìn La Hằng Viễn vẫn còn nghe điện thoại, giọng mang theo vài phần lo lắng che giấu được: "Nhiễm tiên sinh, tôi cầu xin chuyện, tôi biết như vậy quá mạo muội, nhưng tôi tìm được người giúp đỡ..."

      Bên kia nhàn nhạt trả lời: " xem."

      Thương Đồng dùng lời lẽ ngắn gọn nhanh chóng xong, thấy La Hằng Viễn cũng xong điện thoại, đến hỏi: "Đồng Đồng, gọi điện thoại sao?

      Thương Đồng vội vàng gật đầu : " gọi, đừng vội."

      Bên kia trầm xuống ở miệng : "Ý của là kêu tôi đóng giả bạn trai cũ, cha của đứa bé?"

      Nước mắt Thương Đồng cũng nhanh chóng chảy xuống, nhìn La Hằng Xa ở bên cạnh nghe và giám sát, chỉ đành phải tự biên tự diễn : "Đông Khải, nếu bận, tôi cũng miễn cưỡng , chúng ta trước hết đến cục dân chính."

      Ở thời điểm cho là bên kia cúp điện thoại, Nhiễm Đông Khải giọng điềm tĩnh vang lên: "Vậy đến cục dân chính ."

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 10: Đánh rơi xâu chìa khoá


      Thương Đồng ngạc nhiên nhìn tiếng đô đô truyền tới từ ống nghe, cầu hoang đường như vậy, ta cũng đồng ý?

      "Đồng Đồng, em phải là tùy tiện tìm người để gạt chứ?" La Hằng Viễn nặng nề thở dài.

      " có!" Thương Đồng vội vàng phản bác: " ấy bây giờ đường đến cục dân chính, chúng ta nhanh ."

      Lần này đến lượt La Hằng Viễn kinh ngạc, mặc cho Thương Đồng kéo lên chiếc taxi, hồi lâu mới nghiêng đầu : "Em chứ?"

      Thương Đồng ngừng gật đầu: "."

      Trong tay La Hằng Viễn chậm rãi rỉ ra mồ hôi, từ từ nắm chặt, tin! Nhưng mà tâm tư lại treo lơ lửng giữa trung.

      Cách đó xa, chiếc theo phía sau của họ, tài xế thông qua điện thoại: "Sở tổng, Thương tiểu thư cùng người kia lên chiếc taxi, về hướng cục dân chính."

      "Uông Trạch, theo." giọng Sở Ngự Tây lạnh lùng truyền đến.

      ----Vũ Quy Lai-----

      Bên kia, trong khách sạn, Sở Ngự Tây mang điện thoại ném sang bên, quả đấm nện xuống, kết hôn! Còn có con 5 tuổi!

      Người phụ nữ này!

      Ngực sôi trào lửa giận, lại bị từ từ đè nén xuống, trong mắt tối tăm chùng xuống nhiều hơn.

      lâu lắm, chuông cửa vang lên, Sở Ngự Tây dùng điều khiển từ xa mở cửa, ngoài cửa Mạc Thanh Uyển mỉm cười đứng đó, nhìn quần áo chỉnh tề mới chậm rãi bước đến.

      "Sở tổng, hôm qua nghỉ ngơi có khỏe ?"

      Sở Ngự Tây đứng dậy, nhàn nhạt lên tiếng: "Hôm qua uống nhiều quá, làm phiền thiên kim của Mạc thị trưởng!"

      "Ngài cần khách sáo!" Mạc Thanh Uyển cười nhạt tiếng: "Trưởng bối hai nhà chúng ta là bạn học, tôi và cũng coi là thân nhau, cha chỉ sợ tôi tiếp đãi tốt."

      Sở Ngự Tây nhàn nhạt cười, cầm lên chiếc áo khoác bên cạnh : "Nếu vậy, Mạc thiểu thư cũng đừng quá khách sáo, gọi tôi là Ngự Tây được rồi."

      Mạc Thanh Uyển cười tiếng: " còn phải là khách sáo, gọi tôi Thanh Uyển hoặc Uyển Uyển được rồi, cha kêu tôi mời đến nhà chơi chút, dù sao buổi sáng cũng có công việc."

      Sở Ngự Tây lịch cười cười: " vậy, thể từ chối."

      Hai người cùng về phía cửa, Mạc Thanh Uyển nhìn thấy xâu chìa khóa giường, nhặt lên : "Ngự Tây, chìa khóa của ."

      Sở Ngự Tây nhìn lướt qua, xâu khóa cài đơn giản treo ba, bốn cái chìa khoá, còn có hình con cá được đan bằng tay, chăm chú nhìn con cá, giống như nhớ ra điều gì đó, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

      Cầm con cá kia, tim của ngừng nỗi lên gợn sóng.

      từng đan con cá giống thế này tặng , bởi vì tên của đọc có chữ "Yu".

      vẫn còn giữ? Phía màu sắc sợi tơ có chút cũ, nhìn hình dáng, phải là rất nhiều năm, bàn tay vuốt ve con cá , con ngươi dần dần dịu dàng.

      "Ngự Tây, Thế nào sao ?"

      Mạc Thanh Uyển đứng ở cửa, thấy như có điều suy nghĩ, trong lòng có chút buồn bực.

      " có gì."Sở Ngự Tây đem xâu chìa khóa nhận được bỏ vào trong túi, chân mày từ từ giãn ra, tim khẽ run.

      khí bên ngoài, dường như có lạnh như vậy.
      ------
      Cục dân chính, ở chỗ đăng ý kết hôn và nộp đơn ly hôn, khí vui vẻ của những người nhau, trong tay cầm bánh kẹo cưới, vẻ mặt đồng dạng vợ chồng, quấn quýnh bên nhau.

      " ta ở đâu?" La Hàng Viễn nhìn chút, có ai đến mình, trong lòng chùng xuống.

      Thương Đồng trợn to hai mắt, tâm tư như treo giữa trung.

      Lúc này bóng người điềm tĩnh nho nhã đến, đưa tay đặt lên vai Thương Đồng, ôn hoà : " xin lỗi, đến chậm."

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 11: Cùng tên cùng họ còn là cùng người?


      Nhiễm Đông Khải xuất , làm cho Thương Đồng càng thêm khẩn trương, mặc âu phục màu đen, vóc dáng thon dài, bước chân vững vàng đến bên , đưa tay nhàng khoác lên đầu vai của mặc dù cách hai lớp vải, Thương Đồng vẫn có thể cảm giác được tay truyền đến hơi ấm.

      " xin lỗi, đến chậm." nhàn nhạt cười, nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Thương Đồng, ánh mắt dừng ở chân mày chau lại của .

      Thương đầu cúi đầu, tay nắm chặt lại, trầm mặc chút, biết La Hằng Viễn cũng ở đây luôn nhìn chằm chằm vào , hai người cùng nhìn về phía , thể lùi bước, nghĩ đến tối hậu thư buổi tối hôm đó, rốt cuộc cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, bước lên đón nhận ánh mắt của La Hằng Viễn, giọng : "Chúng ta vào thôi."

      lưu lại dấu vết gì từ trong ngực Nhiễm Đông Khải ra, sải bước đến cửa văn phòng ly hôn, liền nghe thấy La Hằng Viễn trầm giọng : "Đồng Đồng, chờ chút."

      đứng ở nơi đó, nắm cánh cửa, chậm rãi quay đầu lại, thấy La Hằng Viên sải bước tiến lên, nắm cổ tay , khuôn mặt như xa lạ mất khống chế và chán nản, còn áy náy cùng kinh ngạc, bị bắt lấy cánh cửa, dẫn đến trước mặt Nhiễm Đông Khải.

      "Hằng Viễn, ... muốn làm gì?" giọng run rẩy : " muốn em tìm ấy đến, em tìm, tại tại sao còn chịu tác thành cho chúng tôi!"

      "Em ta chính là cha của Niệm Niệm?" La Hằng Viễn chỉ vào Nhiễm Đông Khải, hơi thở có chút nặng nề, nhìn ra được, lúc này vô cùng kích động, vẫn như cũ đè nén tâm tình của mình.

      Thương Đồng sợ hãi liếc nhìn Nhiễm Đông Khải, dối lòng cúi đầu: "Vâng."

      Nhiễm Đông Khải yên lặng đứng bên, mặc dù lên tiếng, lại hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt nhìn của mọi người, tầm mắt của từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào người Thương Đông.

      "Các người khi nào biết? Tại sao năm năm ta cũng chịu tìm em? Bây giờ lại đột nhiên xuất ?" La Hằng Viễn mất kiềm chế hỏi.

      Thương Đồng nôn nóng hất tay ra, ánh mắt chua xót, đè nén giọng : "Hằng Viễn, em vô cùng cảm ơn lúc đầu ngại giúp em, chỉ cần em mở miệng, nhất định giải trừ hôn nhân danh nghĩa này, tại tại sao lại ép em?"

      lui về sau mấy bước, rơi vào trong ngực ấm áp của ai đó.

      La Hằng Viễn muốn mang kéo qua, nhưng khi nhìn thấy rút vào trong ngực người đó, đưa tay dừng lại giữa trung, giọng chậm rãi : "Đồng Đồng, phải là ép em, chẳng qua là an lòng, nếu như ta có trách nhiệm với em, để em phải cực khổ năm năm..."

      " ấy rất tốt, chỉ là ấy có nỗi khổ tâm." Thương Đồng nhìn bàn chân mình, giọng càng ngày càng yếu.

      "Cảm ơn , những năm qua Đồng Đồng nhờ có chăm sóc, đều là tôi tốt." giọng ôn hoà vang lên, Thương Đồng nghiêng mặt , thấy Nhiễm Đồng Khải đưa tay ra, vừa vặn bắt lấy tay La Hằng Viễn.

      ta làm sao biết tên ?

      Thương Đồng đầu tiên là ngạc nhiên, vừa nghĩ lại, lập tức trở lại bình thường, bởi vì vừa rồi La Hằng Viễn chỉ kêu tên lần.

      " tên là Nhiễm Đông Khải?" La Hằng Viễn buông tay ra, chân mày chau lại, nghe qua cái tên này, người đàn ông ở trước mặt phong thái bất phàm, hẳn là phải tùy tiện kéo đến người đàn ông, nhưng mà cảm thấy đúng chỗ nào đó.

      Nhiễm Đông Khải nghe những lời này, môi hơi nhếch lên cái, ánh mắt lại bình tĩnh như cũ: "Phải."

      " là bạn trai cũ của Đồng Đồng, cha của Niệm Niệm?" La Hằng Viễn giọng lạnh xuống, ánh mắt rơi vào đồng hồ của Nhiễm Đông Khải: "Nếu như tôi nhớ lầm, lần này đầu tư tranh giành dự án khai phá mảnh đất ở Bắc Giao có Nhiễm thị tổng giám đốc, cũng gọi là Nhiễm Đông Khải."

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 12: bỏ được?


      "Là tôi."

      Nghe được câu này, Nhiễm Đông Khải chỉ hơi gật đầu, giống như thói quen bị người nhận ra, có ngạo mạn hay ngoài ý muốn. Nhưng bên cạnh Thương Đồng lại toàn thân căng thẳng, biết Nhiễm Đông Khải là người thế nào, cũng vốn quan tâm, nhưng người này và dự án khai phá mảnh đất ở Bắc Giao lại có liên quan, làm sao lại để ý chứ?

      " ra là vậy..." vẻ mặt La Hằng Viễn trong nháy mắt xuống, quả đấm từ từ nắm chặt, sắc mặt trở nên trắng xám, nhìn chằm chằm Nhiễm Đông Khải, lại nhìn ra người đàn ông kia nghĩ gì, ta chẳng qua là nhè ôm Thương Đồng, ánh mắt bình tĩnh đáp lại .

      ""Có thể sao?" Thương Đồng mở miệng , thể chờ nữa muốn chạy hỏi Sở Ngự Tây, Nhiễm Đông Khải rốt cuộc là người nào, tại sao cũng muốn đoạt được mảnh đất kia, đến cùng ta có đơn giản chỉ là khai phá, còn biết những biết mật gì.

      "Nhiễm tiên sinh, ở chỗ này, tôi bất kể là cái gì tổng giám đốc, hoặc xuất thân từ gia đình giàu có, nếu như thể lòng đối đãi với Đồng Đồng, đền bù năm năm tổn thương này của ấy, thể cho ấy tương lai tốt đẹp, tôi vẫn thể yên lòng mang ấy giao cho ." La Hằng Viễn yếu ớt ra những lời này, ánh mắt rơi vào người Thương Đồng, thoáng qua chút dễ cảm thấy nỗi khổ riêng.

      Nhiễm Đông Khải trầm mặc chút, cũng nghiêng đầu nhìn Thương Đồng, hình như yên lòng, chú ý lực đặt người , cũng giống như có nghe thấy La Hằng Viễn gì.

      "Tôi biết." cuối cùng đáp lại câu, lại vỗ vỗ vai Thương Đồng : "Đồng Đồng, em quyết định ."

      Thương Đồng hồi phục lại tinh thần, mặc dù có nghe hai người bọn họ gì, mà lại sãi bước đến hướng văn phòng nộp đơn ly hôn.

      Lần này La Hằng Viễn kéo lấy , chỉ là nhìn bóng lưng của biến mất sau cánh cửa, mới chậm rãi theo vào.

      Nhiễm Đông Khải đứng ngoài cửa, dựa vào cửa sổ, mặt trời lên cao, đốt điếu thuốc, chậm rãi hút hơi, xung quanh cũng có mấy người đàn vừa làm xong đơn ly hôn, từng người qua , các thỉnh thoảng quay đầu lại, từ đầu đến cuối nhìn cánh cửa kia, như có điều suy nghĩ.

      Hai bóng người cuối cùng từ bên trong ra,Thương Đồng cúi đầu, từ trong túi xách lấy ra sổ tiết kiệm đưa cho La Hằng Viễn: "Hằng Viễn ca, số tiền này em vẫn luôn muốn đưa cho , lúc đầu tang lễ của cha, đều là lo liệu, còn có mấy năm này mướn phòng cho thuê, tiền điện nước cùng cơm gạo dầu muối, cũng tốn ít, em mới vừa lên chức hai năm, toàn bộ phải nhiều lắm, cầm lấy ."

      " cần." La Hằng Viễn mang sổ tiết kiệm đẩy trở về: "Đồng Đồng, coi như làm giả vợ chồng được, chúng ta hay là vẫn làm bạn bè ? Huống chi cha em là ân sư của , em còn khách sáo với sao?"

      "Nhưng mà..." Thương Đồng lại đuổi theo hai bước, thấy La Hằng Viễn dừng lại, cũng ngừng bước, nhìn thấy Nhiễm Đông Khải vẫn còn chưa , đứng bên cửa sổ kẹp điếu thuốc, tro thuốc lá rất dài, vẫn rơi xuống.

      Ba người bọn bọ lẳng lặng nhìn nhau, Nhiễm Đông Khải mang thuốc dập tắt, đến ôm vai Thương Đồng, giọng : "Xong xuôi? xong rồi đưa em trở về."

      trong lòng đầy nỗi băn khoăn, nghẹn ở cổ họng, thấp giọng: " làm sao vẫn còn ở đây?"

      Nhiễm Đông Khải cười cười, ở bên tai thấp giọng : "Giúp người phải giúp cho trót."

      cứng nhắc bị bắt ép, hướng cầu thang đến, đến cửa cầu thang, nhịn được quay đầu lại, thấy La Hằng Viễn vẫn như cũ đứng gần ở cửa nộp đơn, ngẩn ra nhìn về hướng này, lòng đau xót, nhớ đến đêm mưa mấy năm trước, nếu phải xuất , mình làm sao có thể ứng phó với việc cha đột nhiên rời ! Nếu phải , sao có thể quang minh chính đại hạ sinh Niệm Niệm?

      đối với tốt như vậy, lại đối xử với thế này.

      " bỏ được?" Nhiễm Đông Khải quay lại nhìn cái, thấy cúi đầu, có giọt trong suốt rớt xuống, rơi vào trong váy .

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 13: Cũng có hứng thú?


      Thương Đồng lau nước mắt, xuống cầu thang, nhìn người đàn ông xa lạ bên cạnh, rời khỏi bàn vai đặt vai mình, giọng nặng nề : "Nhiễm tiên sinh, cảm ơn hôm nay giúp tôi, coi như đền bù ngày hôm qua đụng tôi, chúng ta thanh toán xong."

      Nhiễm Đông Khải nâng lên cánh tay vừa khoác vai , nhìn đồng hồ, nhàn nhạt cười: "Tốt."

      Thương Đồng nhìn bóng lưng rời , cầm trong tay tập giấy màu xanh biếc, ra cửa cục dân chính, nhìn trời xanh, lá cây Bạch Dương vàng óng, nội tâm mơ hồ có cảm giác. Bởi vì biết La Hằng Viễn lòng đối xử tốt với , sợ làm trễ nãi , Niệm Niệm sinh ra làm hộ khẩu xong, vẫn bảo làm thủ tục, tránh làm chậm trễ đại chung thân của , nhưng cứ kéo dài, mãi đến hai năm qua, mới hiểu được tâm ý của , ra là hề đơn thuần như vậy, nhưng mà lại cảm giác
      có lỗi vô cùng.

      Cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống nặng nề như vậy.

      Thương Đồng mới vừa thờ dài, liền nghe thấy giọng La Hằng Viễn sau lưng: "Đồng Đồng, sao lại có mình em, ta đâu?"

      Thương Đồng cả kinh, quay đầu lại, nhìn thấy La Hằng Viễn gần trong gang tấc, thể làm gì khác hơn là thấp giọng : " ấy bận nhiều việc, cho nên..."

      "Cho nên cái gì?" La Hằng Viễn sắc mặt tái nhợt: "Em đến cùng là gạt đúng ? ta căn bản quan tâm em, ta trở về là muốn quyền nuôi dưỡng đứa bé phải ?"

      "Hằng Viễn, nghĩ nhiều rồi, phải như thế..." Thương Đồng thấy nắm bả vai mình, điệu bộ muốn truy hỏi ràng, lòng hơi luống cuống, vừa muốn mang ra, cảm giác có chiếc xe dừng lại ở bên chân .

      Cửa kính xe Land Rover chậm rãi hạ xuống, bên trong là Nhiễm Đông Khải, khuôn mặt tuấn: "Đồng Đồng, vừa rồi lấy xe chậm, lên xe ."

      La Hằng Viễn nhìn thấy người trong xe, sững sờ, tự chủ buông Thương Đồng ra.

      Nhiễm Đông Khải từ xe bước xuống, mở cửa bên ghế phụ, cánh tay để cửa xe, mỉm cười nhìn La Hằng Viễn: "La tiên sinh, đâu, tiện đường chở đoạn?"

      " cần." La Hằng Viễn hai tay hạ xuống, lui về sau hai bước.

      Thương Đồng cúi đầu, bỏ qua ánh mắt nhìn chăm chú chậm rãi lên xe.

      phải là chưa từng ngồi xe sang trọng như vậy, thế nhưng là lần đầu tiên cùng với người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Trong xe nhiệt độ có chút lạnh, ôm hai vai, cắn môi dưới, hồi lâu mới ra câu: "Cám ơn."

      Nhiễm Đông Khải chỉnh lại nhiệt độ, ổn định lái xe, ánh mắt cũng bình tĩnh nhìn thẳng phía trước: " cần khách sáo, chỉ là vừa vặn giúp mà thôi."

      "Phía trước đầu đường dừng lại là được, tôi thuê xe trở về." Thương Đồng quay đầu nhìn cổng cục dân chính, thấy La Hằng Viễn bắt xe, lòng có chút khẩn trương, gạt người cảm giác khó chịu, năm năm trước từng nếm trãi qua, còn từng thầm nghĩ, bao giờ... dối nữa, nghĩ đến vì người kia, lại tự dối mình rất để ý .

      Xe qua đầu đường, cũng dừng lại.

      Bởi vì Thương Đồng cúi đầu, để ý, đến lúc đèn đỏ, ngẩng đầu ngạc nhiên phát chạy rất xa, có thể thấy quán rượu Hàn Thành.

      "Dừng xe!" Thương Đồng nghĩ có liên quan đến dự án khai phá thành Bắc Giao, giọng cũng thấy được cao bao nhiêu.

      Nhiễm Đông Khải thấy vừa chuyển qua đèn xanh, nhàn nhạt : "Qua đầu đường, sang bên phía trước mới có thể dừng xe."

      Lúc xe dừng lại, Thương Đồng đặt tay ở cửa xe, do dự lúc, quay đầu lại liếc nhìn Nhiễm Đông Khải, rốt cuộc ra nghi vấn khó chịu trong lòng: "Nhiễm tiên sinh, ngài tại sao lại muốn khai phá mảnh đất thành Bắc Giao?"

      Nhiễm Đông Khải xoay đầu lại, nhìn Thương Đồng, nhàn nhạt cười: "Đồng tiểu thư đối với chuyện này cũng có hứng thú sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :