1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 44: Hối Hận




      Sáng sớm hôm sau, Ngưng Lộ trong cảm giác đau đớn xa lạ tỉnh lại, còn chưa mở mắt đầu lập tức truyền đến cảm giác đau kịch liệt giống như có vô số người đánh vào đầu . bị sao vậy?

      "Ưm. . . . . ." Than nghĩ muốn xoay người, nhưng vừa động đậy đau đớn càng trở nên mãnh liệt hơn, thể làm gì khác hơn là lại nằm trở về.

      "Còn muốn uống ?" Giọng nam quen thuộc ở bên tai vang lên mang theo thanh như vừa tỉnh táo lại, bàn tay thon dài cũng vuốt cái trán tác quái của : "Đừng với , em quên là ai." Hả? Chẳng lẽ còn nằm mơ hay sao? Đôi con ngươi trong suốt của Ngưng Lộ lập tức mở ra, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông hiếm khi tươi cười. Sao lại là ta? Tối hôm qua phải uống rượu với thiên sứ sao? Tại sao khi tỉnh lại lại thấy ta nằm bên cạnh?

      làm sao có thể quên ta là ai chứ? Thân thể hai người dưới chăn kề sát vào nhau làm lập tức hiểu được tối hôm qua bọn họ trải qua đêm như thế nào. Từng chuyện đêm qua giống như phim được chiếu lại trong đầu làm sắc mặt trở nên tái nhợt.

      uống say đến còn ý thức, nhưng những chuyện xảy ra vẫn nhớ ràng như vậy. Trời ạ, bàn tay che gương mặt trắng bệch. Rốt cuộc làm gì rồi chứ? phải rất ghét ta chiếm hữu và đụng chạm sao? Tại sao còn như kỹ nữ quấn ta buông? ràng là hận ta, sao còn có thể đáp lại ta? điên rồi.



      hối hận. Từ trong mắt cùng thân thể mềm mại càng ngày càng cứng ngắc, Sở Mạnh biết hối hận mấy hồi hoan ái nhiệt liệt tốt đẹp giống như mộng kia. Biết sau khi tỉnh lại, nhất định là hận , nhưng tại sao khi chứng kiến cảnh này, tim lại có cảm giác đau đớn như thế này? Chẳng lẽ là ảo giác của sao?

      "Được rồi, thức dậy , 10 giờ sáng phải có tiết học sao? Đừng tới trễ." Sở Mạnh buông ra, đứng dậy vào phòng tắm, muốn phá hư khí từng tốt đẹp như vậy.

      Ngưng Lộ kéo chăn qua, đắp thân thể phơi bày của mình, cắn môi lời nào. Cảm giác nhức đầu dường như mãnh liệt hơn, sau khi còn nhiệt độ cơ thể , lại cảm giác thân thể mình trở nên lạnh. Trời ạ, sao có thể đối với người đàn ông kể từ lần gặp đầu tiên luôn ép buộc mà có cảm giác muốn rời xa? Sở Khương - người mà vẫn tận đáy lòng đâu? là vô dụng! Cũng rất hận mình. Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao? muốn như vậy, muốn!

      có thể hối hận thành như vậy? Sở Mạnh tắm sơ tới 5 phút từ phòng tắm ra ngoài, thấy níu lấy chăn, vẻ mặt thất vọng và chán ghét. Đúng vậy, chán ghét. Trong đôi con ngươi xinh đẹp đó thoáng phải là chán ghét là cái gì chứ? đối với chuyện xảy ra đêm qua nhất định vô cùng hối hận. Cứ như vậy hận sao?



      Sở Mạnh nhịn xuống cơn giận dần tăng lên trong lòng, ngồi lại bên giường, đưa tay muốn sờ đầu , lại vọt tới làm cho chụp hụt.

      lại ở buổi sáng hôm tiếp theo, sau khi hai người hoan ái xong từ chối cho chạm vào? Xem là cái gì chứ?

      “Em còn dám tránh nữa cứ thử xem?” Trừ biết uy hiếp ra, tìm được cách nào có thể làm cho khuất phục, ít nhất làm cho ghét như vậy.

      tránh ra, tôi muốn mặc quần áo.” Ngưng Lộ muốn cãi cọ với , dù sao chưa bao giờ chiếm thế thượng phong.

      “Mặc cứ mặc, tại sao bảo tôi tránh? người có chỗ nào mà tôi chưa thấy qua, chưa hưởng qua? Hả?” lạnh nhạt của làm thể tiếp tục giữ bình tỉnh, giọng điệu cũng trở nên cay nghiệt hơn.

      "Tôi muốn nghe, tránh ra, tránh ra. . . . . ." Lời của ràng làm nhục khiến Ngưng Lộ càng thấy hành động đêm qua của mình vô liêm sỉ, tay kéo qua chăn trùm kín mặt mình, muốn gặp người, có mặt mũi nhìn người khác.

      “Đêm qua lúc dưới người tôi buông thả, phải như vậy! Quên mất rồi sao? Có muốn tôi nhắc lại lần nữa đêm hôm qua cầu xin tôi như thế nào ?” muốn trốn tránh sao? để được như ý. Vừa dùng sức khuôn mặt nhắn dưới chăn bị lôi lên.

      ta quá đáng, rất quá đáng! Có thể như vậy? ràng là ta dụ dỗ . được khóc, được khóc, Quan Ngưng Lộ phải thứ yếu đuối vô dụng như vậy.

      “Tôi hối hận có được ?” Trong giọng tức giận ràng có nức nở. sao có thể là đối thủ của ? Còn quá non.

      “Ở giường của tôi có hai chữ “hối hận” này. cần phủ nhận, ra thích ở chung chỗ với tôi. Tôi có thể mang cho vui vẻ.” vuốt mái tóc dài của rất thờ ơ, những câu đó lại làm Ngưng Lộ bị tổn sâu.

      "Tôi muốn nghe, muốn, muốn. , . . . . . ." ta đúng, ra là vô sỉ như vậy! Lại ở phía dưới người đàn ông tìm vui vẻ, đều là uống rượu gây họa! muốn như vậy, muốn . . . . . .

      " cần tiếp tục trốn tránh thực tế. biết ? đối với tôi có cảm giác! Tối hôm qua chúng ta phối hợp ăn ý đến cỡ nào chứ! Cảm giác như vậy khiến tôi muốn làm lại với lần nữa." Khi chuyện, tay đồng thời cũng vuốt ve cơ thể .

      "Tôi ghét , ghét , ghét nhất. . . . . ." Biết cách nào từ chối ta, rồi lại muốn thừa nhận lời của ta. sáng suốt quyết thỏa hiệp với , quyết . phải dạng phụ nữ như vậy, phải vậy, sựkhông phải . . . . . . Tại sao còn phải ép ? Tại sao?

      Nước mắt nóng hổi chảy xuống, từ mặt của nóng đến chỗ sâu nhất trong lòng .

      “Quan Ngưng Lộ, bây giờ vừa muốn làm điếm vừa muốn lập bàn thờ phải ? Hả? Ghét tôi, cũng có làm cho người ta thích!” dùng sức mà đem từ giường nhấc lên đối mặt với . Thái độ từ chối quyết liệt của làm cũng lựa lời làm tổn thương , vừa buông tay, thân thể yếu đuối của như chiếc lá rơi lại giường. Mà cũng nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, cho đến tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, hề liếc mắt nhìn cái. Chỉ sợ mình kiềm chế được ném từ mười mấy tầng lầu xuống. Khi biết cảm giác khi được người ta đáp lại tốt đẹp cỡ nào muốn tiếp tục người độc nữa. Cho nên, dù tức giận như thế nào cũng chỉ có thể đạp cửa mà , muốn tiếp tục dùng thủ đoạn cứng rắn với .



      Ngưng Lộ dùng sức bổ nhào về giường, điên cuồng đấm xuống nệm chỉ làm tay mình đau, thể dừng khóc được. ta là điếm? Sao ta có thể dùng những từ ngữ ghê tởm như vậy về ? phải vậy, phải vậy. Nghĩ tới tất cả những chuyện đêm qua chiếc giường này, đột nhiên đặc biệt thể chịu được. Lật người ngồi dậy, kéo hết ra giường, chăn, gối đầu tất cả đều quăng xuống đất………..

      Cho đến lúc giường còn thứ gì có thể ném, bổ nhào về giường, càng khóc càng lớn tiếng hơn. Khóc đến cả người run rẩy, cảm thấy trước nay chưa từng đau lòng bất lực như vậy. nên làm cái gì bây giờ?

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975

      Chương 45: Về Nhà





      mình khóc đến trời đất mù mịt, khóc đến nước mắt thể chảy ra được nữa, Ngưng Lộ nằm bên giường ngủ thiếp , bỏ lỡ nắng sáng bỏ lỡ giữa trưa đến khi tay chân ngồi dưới đất bắt đầu tê dại đau nhức, Ngưng Lộ mới tỉnh lại, mở đôi mắt khóc đến sưng đỏ ra, giãy dụa muốn đứng dậy, kết quả hai chân chưa đứng thẳng được bổ nhào xuống đất. là tệ hại!

      Vẫn ngồi hơn nửa tiếng sau, động tác tay chân mới khôi phục lại bình thường, đứng lên đến phòng tắm mở bồn nước nóng muốn tẩy thân mệt mỏi, nhưng những vết xanh tím lưu lại làm sao cũng rửa sạch hết. Vừa nghĩ đến trận triền miên nóng bỏng đêm qua, nhiệt tình vô hạn mồ hôi đan vào nhau, gương mặt tái nhợt dần ửng hồng, nhưng vừa nghĩ đến những lời tổn thương người khác của ta sáng nay lòng lại đau, nếu thích tại sao còn muốn ? ta có thể lựa chọn cần. là mâu thuẫn!

      Trong phòng tắm bị hơi nước dầy đặc bao phủ, khắp nơi màn sương hư ảo. Tay mảnh khảnh ngừng quơ quơ trong làn nước tỏa ra mùi hương hoa hồng, hết lần này đến lần khác.

      Đợi đến khi mặc quần áo tử tế ra ngoài, lại lén lấy hộp thuốc kia ra uống viên sau đó nhìn đồng hồ hơn 3 giờ chiều rồi. Vốn là buổi chiều còn có tiết học nhưng có chạy tới tới kịp rồi, bằng về nhà ! Chắc là mẹ giúp lấy thuốc về rồi, luôn dùng thuốc khẩn cấp là tốt. Nghĩ tới đây, Ngưng Lộ thay bộ quần áo đơn giản, cầm túi xách ra ngoài.

      Có cần với ta tiếng hay ? Sau khi khóa của lại, Ngưng Lộ muốn với người đàn ông đó tiếng, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng tức giận bỏ của ta lúc sáng, Ngưng Lộ quyết định với . Mỗi lần tức giận ta đều là mấy ngày về, để ý đến đó sao? chừng mấy ngày nay ta cũng về nhà, bây giờ người ta muốn đề phòng xuất ngoại, vậy ta còn lý do gì trói buộc tự do của chứ? ta có thể vứt bỏ mình, vậy còn quan tâm tới làm gì!

      thân nhàng linh hoạt đứng ở ven đường đón chiếc taxi rồi về nhà họ Quan.



      Nhận được điện thoại của con hôm nay về nhà, Đàm Lệ Hoa lập tức dặn dì giúp việc chuẩn bị cơm tối, lại điện thoại cho Quan Minh Quyền bận rộn ở công ty tối nay về sớm chút ăn cơm.

      Ngưng Lộ về đến nhà dì giúp việc bận rộn trong bếp, mẹ ở phòng khách vừa xem tivi vừa đợi .

      “Ngưng Lộ, phải ra nước ngoài chơi sao? Tại sao về rồi mà sắc mặt vẫn chưa tốt lên?” Hai mẹ con ngồi ở ghế salon ăn trái cây, Đàm Lệ Hoa vừa nhìn sắc mặt con vừa hỏi. Tại sao vẫn giống như lần trước vậy, có phải là mệt mỏi quá hay là … ?

      "Mẹ, có đâu. Mấy ngày trước vừa về trường lại sắp thi nên hơi mệt mà thôi.” Ngưng Lộ cắn miếng táo, dám tình hình thực tế với mẹ.

      “Vậy phải nghỉ ngơi tốt mới được! Cũng kết hôn còn bán mạng như vậy làm gì? Vừa đúng về nhà, để mẹ giúp con bồi bổ chút. Đúng rồi Ngưng Lộ, gần đây công việc của Sở Mạnh rất bề bộn sao? Hôm nào rảnh rỗi bảo nó về ăn bữa cơm !” Đối với con rể kết hôn lâu như vậy mà có cùng con trở về lần nào, Đàm Lệ Hoa tuy nhưng dám oán giận, dù sao người ta cũng là ông chủ của công ty lớn, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy chứ? Nhưng phận là con rể của người ta, phải tới nhà chào hỏi lần mới đúng chứ.

      ấy hình như rất bận. Chắc là có thời gian đâu! Con thử với ấy.” Ngưng Lộ do dự chút mới mở miệng. Ý của mẹ đây là muốn Sở Mạnh cùng về nhà sao? ta đồng ý sao? thậm chí dám với ta nữa.

      “Người có bận rộn nữa cũng phải ăn cơm chứ!” giọng quen thuộc từ cửa chính truyền vào. Là Quan Minh Quyền về, lúc ở cửa ra vào đổi giày vừa đúng lúc nghe được đối thoại giữa vợ và con .

      “Ba, ba về!” Ngưng Lộ vui vẻ nghênh đón vì lâu có gặp ba. Sắc mặt ba tốt hơn nhiều, người cũng rất có tinh thần, xem ra công ty khôi phục lại bình thường, ba cũng khôi phục lại dáng vẻ trước kia.

      “Tiểu Lộ Lộ, xem chút ai tới đây?” Giọng cưng chiều từ ngoài cửa truyền vào khiến Ngưng Lộ vui vẻ kêu to: “Cậu, sao hôm nay cậu lại có thời gian rãnh rỗi về đây vậy?”

      Người trong tay ôm con mèo kitty bằng bông màu hồng phải là người cậu vẫn luôn thương hết mực sao? Ông ấy phải vẫn còn ở nước ngoài sao? Trở về lúc nào?

      “Cháu ngoại thương nhất của cậu kết hôn, cậu cũng tham dự được, dù bận rộn thế nào cũng phải tới thăm con chút mới đúng chứ! Sao cháu rể của cậu cùng con về?” Đàm Chí Hoa cười, đưa món đồ chơi cầm trong tay đưa cho Ngưng Lộ. Từ đến lớn thích nhất là những thứ đồ chơi con nít, xem ra chút hữu dụng cũng có.

      “Cám ơn cậu, Sở Mạnh ấy tối nay có xã giao. Cho nên con về mình.” Ngưng Lộ dám khiến nụ cười mặt cứng ngắc , nhắm mắt láo. Tại sao người trong nhà ai cũng cảm thấy Sở Mạnh nên cùng về mới đúng? Có thể tiếp tục cái đề tài này được ?

      “Đàn ông mà, lấy nghiệp làm trọng cũng phải! Đúng rồi Ngưng Lộ, hôm nào con hỏi xem khi nào nó có thời gian rãnh rỗi, cậu muốn mời nó ăn bữa cơm được ?” Đàm Chí Hoa ở ghế sofa ngồi xuống, nhìn Ngưng Lộ phía sau . Ha ha, ông vừa đúng bây giờ có chuyện gì làm, tìm cơ hội cùng cháu rể giao lưu tình cảm, thuận tiện thỉnh giáo nó xem bây giờ nên đầu tư cái gì để kiếm tiền, nhất cử lưỡng tiện! Đối với tổng giám đốc mới nhận chức của Sở Thành, ông cảm thấy rất có hứng thú, hiếm thấy tuổi còn trẻ như vậy mà tiếp quản công ty lớn như vậy mà còn làm rất hưng thịnh, sao có thể phục nó đây? Huống chi nó bây giờ lại là chồng của Ngưng Lộ mà ông thương nhất!

      “Cậu, để con về hỏi ấy xem sao! Chúng ta tới ấy nữa có được ? Cậu kể cho con nghe xem cậu đến nước ngoài gặp phải chuyện gì vui có được ?” Ngưng Lộ vội vàng chuyển đề tài, thêm nữa sợ giúp được gì mà còn để lộ thôi.

      “Được, cậu kể cho con……” Mặc dù khi ở nước ngoài đầu tư thất bại, nhưng Đàm chí Hoa vẫn tới ít chuyện ông liều lĩnh đầu tư ở trong nước.



      Bữa cơm náo nhiệt kết thúc cũng gần 9 giờ tối, Ngưng Lộ muốn ngủ lại nhà đêm nhưng tìm thấy lý do thích hợp. Cho nên sau khi lấy xong thuốc nhờ mẹ mua đặt trong giỏ, ôm món quà mà cậu tặng chuẩn bị trở về nhà tù của .

      “Ngưng Lộ, mình phải cẩn thận đó! Về đến nhà gọi điện thoại cho mẹ. Còn nữa, loại thuốc đó thể uống nhiều, tốt cho sức khỏe, nếu cần thiết đừng uống!” Đàm Lệ Hoa lại dặn dò thêm lần, bản thân bà đồng ý con uống thuốc tránh thai nhưng con rể tạm thời chưa muốn có con, bà cũng còn cách nào. Đàm Chí Hoa vốn muốn đưa Ngưng Lộ về lại bị từ chối, bởi vì ăn cơm xong cậu còn có chuyện phải thương lượng với ba. cũng phải con nít, trước kia lúc tự học ở trường buổi tối cũng tự mình về, có gì đáng phải sợ hết!

      "Biết rồi mẹ." Ở cửa chính Ngưng Lộ đẩy mẹ về, mình ra.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 46: Sao Ta Lại Tới Đây?





      Đêm nay ánh trăng nhạt như nước, dịu dàng rọi từng cái góc phố. Gió đêm phơ phất thổi lên mái tóc dài của Ngưng Lộ, vài sợi còn nghịch ngợm ngừng nhảy múa bám vào gương mặt của , có chút nhột.

      Nơi này là khu dân cư cao cấp, khu phía ngoài đường vừa rộng vừa lớn, hai bên đều là cây xanh, ánh trăng và đèn đường chiếu rọi khiến cây cối cao to tạo thành nhưng cái bóng biết động đậy mặt đất.

      bao lâu rồi có ở đêm mát mẻ yên tĩnh bộ như thế này? Ngưng Lộ muốn bỏ qua đêm như vậy, quyết định thêm hai trạm nữa mới ngồi xe, dù sao về nhà cũng là ngủ, hơn nữa mình ở trong ngôi nhà lớn như vậy, cũng có chút sợ, người kia đêm nay chắc về? Ngưng Lộ hận mình có tiền đồ, ràng ta đối xử với như vậy rồi mà còn luôn nghĩ tới ta. nên như vậy, nên. biết Sở Khương ở bên kia có tốt ? Trong đêm như vậy, lại nhớ đến người đàn ông khác ở tận bờ bên kia đại dương. Nhưng người đàn ông đó cũng phải người mà có thể nghĩ tới? Trong lòng khỏi buồn bực.

      Gió càng ngừng thổi bay váy dài của , Ngưng Lộ ngẩng đầu lên muốn đầu óc suy nghĩ lung tung của mình tỉnh táo lại. Cũng ở lúc ngẩng đầu lên đó, chân ngừng lại, mèo Kitty trong ngực theo đó mà rơi, túi xách cũng nắm chặt trong tay. Sao ta lại ở đây?



      Hôm nay Sở Mạnh lái chiếc xe cao cấp khác, hơn 6 giờ chiều tất cả nhân viên ở công ty tan sở, có tức giận như thế nào cũng khống chế được chân mình ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp lái xe về nhà. Thím Trương ở nhà, yên tâm để ở nhà mình.

      Nhưng về đến nhà, trong nhà cũng vô cùng vắng lạnh, trở về phòng mở tủ treo quần áo ra, đồ đạc của đều ở đây chứng minh có bỏ nhà trốn . Làm cho trái tim lơ lửng của cũng buông xuống. Yên tâm đồng thời làm cho vì suy nghĩ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử của mình mà cảm thấy trơ trẽn. như sao có thể dám bỏ nhà trốn chứ!

      Đến lầu , từ phòng an ninh xem lại màn hình giám sát khu nhà, thời gian màn hình lúc rời khỏi nhà là 4 giờ chiều, hơn nữa chỉ đem theo túi xách , nhìn hướng ngồi xe hẳn là về nhà họ Quan.

      lái xe đến bên khu biệt thự của nhà họ Quan, thấy nhà họ Quan đèn đuốc sáng trưng, lại muốn gõ cửa vào cũng muốn để người khác nhìn thấy cho nên lại lái xe đến ven đường cách nhà họ Quan 1km rồi ngừng lại.

      Từ khi mới vừa ra khỏi cửa cũng thấy . Xa xa nhìn thấy dường như có tâm , lẳng lặng đứng tựa vào bên cạnh xe hút thuốc, lời nào, suy nghĩ luôn cúi thấp đầu như vậy có thể nhìn thấy đứng ở ven đường hay , khi nghĩ như vậy, lại chợt ngẩng đầu lên.

      Dưới ánh trăng, có mái tóc dài khuôn mặt thất kinh nhìn người đàn ông cao to bên cạnh xe. Ngưng Lộ có ý định để ý tới con mèo thân nằm mặt đất, sợ, sợ mình biết phải chuẩn bị đối mặt với như thế nào. lại dám động đậy, dám về phía trước, giống như chỉ cần bước bước nữa chính là tới cửa địa ngục vậy.

      cũng biết sợ sao? Buổi sáng lúc cùng mạnh miệng phản kháng bộ dáng chút sợ mà. Nếu như chủ động mở miệng chuyện, vậy bọn họ có phải đường lãng phí buổi tối hay ? Sở Mạnh dụi tắt điếu thuốc trong tay, về phía .



      "Cầm." Kitty bị đưa tới trước mặt, thân hình cao lớn của đứng trước mặt , mùi thuốc lá bao phủ , Ngưng Lộ cảm thấy trong lòng trước nay chưa từng có cảm giác áp bức như vậy.

      "Cám ơn!" Nhận lấy mèo con đáng thương, Ngưng Lộ dám nhìn .

      Sở Mạnh gì, chẳng qua là hai tay vòng trước yên lặng nhìn . Đôi mắt dưới ánh trăng càng thêm thâm trầm, làm cho người ta nhìn ra được nghĩ gì.

      lời, Ngưng Lộ càng dám lời nào, giữa hai người chỉ là im lặng. Gió đêm mát mẻ làm mùi cỏ non của mùa hè lẩn quẩn trong khí tiêu tan.

      sợ tới vậy sao? Sở Mạnh lui về phía sau từng bước , khiến Ngưng Lộ ở phía trước ngướng cở cũng có thể thấy . Chiều cao 1m6 đối với có chút lùn, nhưng chính thân hình ớt mỏng manh này ở mọi thời điểm quyến rũ ánh mắt của , dục vọng của , làm cho thể buông tay.

      "Sau này ra ngoài mang điện thoại di động, đừng để tôi tìm được." Nâng cằm lên, cũng muốn để chuyện với giày da của . thừa nhận lúc về đến nhà thấy được , lòng có chút hoảng.

      đôi mắt to giống như luôn được che phủ bởi tầng hơi nước chống lại đôi mắt sâu thăm thẳm của , hôm nay đeo kiếng, tại sao? ta mới gì, để cho mang di động? ta sợ liên lạc với Sở Khương sao? Hay ta đoán ra được có can đảm cũng có mặt mũi liên lạc với Sở Khương?

      "Có nghe hay , hả?" Ngón tay mang theo mùi thuốc lá nhàng vuốt cái miệng muốn mà lại thôi của . Chuyện gì xảy ra với bé này? Luôn luôn hoài nghi với lời .

      “Tôi có điện thoại di động.” ra khi sinh nhật 18 tuổi Sở Khương cũng tặng điện thoại di động cho , trước khi chia tay vẫn dùng. Sau lại xảy ra biến cố, để ở nhà có dùng được mà cũng muốn tiếp tục dùng.

      "Ngày mai mua cái. Có nghe hay ?"

      "Ừ!" dám nữa chữ sao?

      " tình nguyện như vậy?" Tay vuốt cái miệng của đột nhiên bắt lấy gương mặt của khiến Ngưng Lộ đau kêu thành tiếng, người đàn ông này đáng ghét. Làm gì dùng sức bóp mặt của như vậy? phải trả lời rồi sao sao?

      " ngoan." kêu đau làm cho lực ngón tay của có mạnh thêm, nhưng cũng có buông ra.

      "Buông tôi ra." Ngưng Lộ quay mặt , muốn tách rời khỏi tay thế nhưng lại nắm chặt buông.

      "Cầu xin tôi, tôi buông ra."

      "!" Người đàn ông này có phải điên rồi hay ? Ngưng Lộ nhắm mắt lại để ý ta, ta muốn bóp bóp đủ , tốt nhất bóp chết , tránh cho suốt ngày đều ức hiếp .

      “Lúc ở giường cầu xin tôi như thế nào bây giờ có thể lấy ra dùng!” nhắm mắt lại, bộ dáng như mặc người ta chém giết khiến Sở Mạnh nhịn được cơn giận trong lòng, chỉ muốn dùng ngôn ngữ làm tổn thương . Vẫn là sau khi say đáng hơn, biết tức giận với , biết nhõng nhẽo với , ra lệnh cho . Nhưng sau khi tỉnh lại, ngay cả nụ cười cũng thấy, đây xem là cái gì chứ? Hừ!

      là vô liêm sỉ!” Ôm chặt Kitty trong ngực, bị những lời của ta làm giận tới toàn thân run rẩy. ta nhất định phải chà đạp như vậy mới hài lòng sao?

      “Tôi vô liêm sỉ sao? Khi ở dưới thân tôi thoải mái sao mình vô liêm sỉ? Quan Ngưng Lộ, cho là mình trong sạch sao?” Con bé đáng chết này sao luôn có cách làm cho nổi điên, hai tay Sở Mạnh đè bả vai lại, cho lùi về phía sau dù là nửa bước.

      “Tôi tự biết tôi bẩn, cần nhắc nhở!” Ngưng Lộ chịu được những lời công kích của nữa, làm ra hành động chưa từng làm qua. Nâng đầu gối lên hướng về nơi yếu ớt nhất của người đàn ông kia mà đá, cũng làm cho Sở Mạnh có phòng bị kêu rên thành tiếng, hai tay cũng buông ra, Ngưng Lộ nhân cơ hội xoay người chạy . muốn cách ta xa, ta rất quá đáng, luôn nhắc nhở là người đàn bà biết xấu hổ! Vậy sao? sao? Có lẽ vậy! Nước mắt theo làn váy tung bay trong gió.

      Con bé đáng chết lại dám đối xử với như vậy? Nếu bị đá như vậy biến thành thái giám, có đuổi theo xuống địa ngục cũng tìm tính sổ. Nặng nề thở hơi, Sở Mạnh nhìn bóng hình càng chạy càng xa của , mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 47: Cơn Đau Chợt Đến





      Ngày cuối cùng kỳ thi cuối kỳ, Ngưng Lộ cắn môi nhịn xuống trận lại trận đau đớn từ bụng truyền tới. Đây là môn thi thử cuối cùng làm sao cũng phải kiên trì làm xong bài thi mới được! Đây chính là môn thi quan trọng nhất! Nhưng thân thể càng ngày càng khó chịu, giữa hai chân ngừng ươn ướt khiến đau đớn càng thêm khó nhịn.

      Kinh nguyệt của tới rồi, hơn nữa còn trễ 1 tuần, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Bởi vì chuyện học bận rộn cộng thêm bận quên lãng số chuyện, nên quên chuyện kinh nguyệt luôn đúng ngày của mình. Cho đến buổi sáng ở phòng vệ sinh phát quần bị bẩn mới nghĩ đến, ra là tháng này trễ nhiều ngày như vậy. Vội vàng chạy đến cửa hàng tiện lợi mua “bao bánh mì” và quần lót dùng lần, lại đến phòng nghỉ của sinh viên ở gần đó tắm rửa mới cảm thấy toàn thân thoải mái. Bởi vì phải thi nên mấy ngày nay Sở Mạnh đồng ý cho ăn cơm ở trường, cần về nhà.

      Ai ngờ, buổi chiều lúc mới vào phòng thi bụng cũng bắt đầu đau, hơn nữa còn có khuynh hướng càng ngày càng đau. Trước kia lúc cái đó tới, Ngưng Lộ cũng có bao nhiêu cảm giác, nhiều lắm là bụng chỉ có chút căng căng, khó chịu mà thôi, đau như hôm nay chưa từng có. Tại sao lại như vậy? Tay cầm bút của Ngưng Lộ nắm chắc, mồ hôi lạnh từng hạt từng hạt ra cái trán trơn bóng. Đau quá, đau quá!



      “Bạn học, em sao vậy? thoải mái sao?” Giám thị phát Ngưng Lộ khác thường, tới quan tâm hỏi.

      “Thầy, em sao. Em chỉ là đau bụng thôi.” Ngưng Lộ cười với giám thị. Đầu choáng mắt hoa! Mặt của thầy giáo cũng biến thành hai ba cái rồi sao?

      “Bạn học Quan Ngưng Lộ, thân thể thoải mái cần gắng gượng nữa. về nghỉ ngơi trước ! Sức khỏe quan trọng hơn!” Thầy giáo nhìn những nét chữ xinh đẹp giấy mà . Tên của rất đặc biệt, nhớ.

      “Thầy, em trước!” Cũng chống đỡ nổi nữa, Ngưng Lộ từ cái ghế đứng lên muốn ra phòng học nhưng chân mới vừa bước ra, mắt hoa đến sắp ngã xuống, đôi tay kịp thời đỡ lấy hông .

      “Bạn học Quan, tôi đưa em về.” Thầy giám khảo đỡ Ngưng Lộ lung lay sắp đổ ra ngoài.

      “Thầy, cần làm phiền thầy. Tài xế của em ở trước cổng chờ em, em có thể tự .” Ở hành lang dài bên ngoài phòng học, Ngưng Lộ từ chối ý tốt của thầy giáo, hai tay còn sức chống vách tường, sắc mặt tái nhợt . dám để đàn ông đến quá gần, chú Trương ở bên ngoài, chú ấy nhất định với Sở Mạnh, người đàn ông đáng sợ đó chỉ lần cảnh cáo thể tiếp xúc thân thiết với người đàn ông khác, ngộ nhỡ làm liên lụy đến thầy hay.

      “Bạn học Quan, có phải em sợ người khác hiểu lầm? sao, em như thế này làm thầy giáo như tôi cũng yên tâm! thôi! Tôi giải thích với người nhà em.”

      Ngưng Lộ đau đến còn sức chuyện, cũng chỉ có thể tùy thầy tiếp tục giúp đỡ từng bước ra cổng chính trường học.

      Ông Trương từ trong xe thấy thiếu phu nhân vẻ mặt nhợt nhạt để người đàn ông đỡ ra ở xa xa, cái này sao được? Người đàn ông đó sao có thể đỡ vợ của người ta như vậy? Bị thiếu gia nhìn thấy ta nhất định khó sống.

      Ông Trương xuống xe đón: “Thiếu phu nhân, chỗ nào thoải mái?” Sau khi chứng kiến vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy của Ngưng Lộ, cơn giận trong ông cũng dịu bớt, chuyển thành tràn đầy lo lắng. Tình huống của thiếu phu nhân xem ra tốt? Buổi trưa ông đưa cơm tới, ấy phải vẫn còn rất tốt sao? Sao chỉ ngắn ngủi mấy tiếng mà thành ra như vậy rồi?

      “Chú Trương ………. Bụng của cháu ……..Đau ……….” Ngưng Lộ chuyện đứt quãng.

      “Chú Trương, chào chú. Tôi là thầy giáo của ấy. bằng như vậy , tôi xem hình như bạn học Quan rất khó chịu, chi bằng đưa đến phòng y tế của trường trước được ?” Lời của tài xế khiến thầy giám thị có chút sửng sốt, ông ta gọi là thiếu phu nhân? còn trẻ như vậy kết hôn sao? Hơn nữa xem ra là phải gả cho người bình thường, còn đặc biệt có tài xế đưa đón. Quả nhiên là thiếu phu nhân nhà giàu có, chẳng trách vừa rồi từ chối đưa! ra là sợ có hiểu lầm! Trong lòng khỏi tiếc nuối.

      Ông Trương nhìn người đàn ông tự xưng là thầy giáo của thiếu phu nhân, mặt thanh tú có phong độ của người trí thức làm cho người ta cách nào tin nổi ta là người xấu. Nhưng chuyện của thiếu phu nhân vẫn nên hỏi thiếu gia trước tiếng. Thoạt nhìn rất nghiêm trọng hay là đưa bệnh viện lớn yên tâm hơn, nếu là xảy ra chuyện gì ông gánh vác nổi tới.

      “Thiếu phu nhân, lên xe trước. Tôi gọi điện thoại cho thiếu gia!” Ông Trương vừa mở cửa xe vừa lấy điện thoại ra.

      "Chú Trương. . . . . . đừng. . . . . . đừng với ấy. . . . . ." Ngưng Lộ đưa tay muốn bảo chú Trương đừng gọi điện thoại, nhưng đau đớn đến mức bàn tay vươn ra lại rủ xuống.

      "Tôi đỡ lên xe trước! Phát bệnh thể để lâu."

      Ngưng Lộ bị cưỡng ép đẩy lên xe rồi vô lực nằm xuống. Chú Trương gọi điện thoại cho ta, nhưng chuyện này sao có thể cho ấy biết? muốn để cho ta biết, trong lòng chợt có nỗi bất an.



      Sở Mạnh ở phòng hội nghị mở cuộc họp cán bộ cao cấp cùng với Ngũ Thiên Nghiên và mấy quản lý cao cấp khác của công ty thảo luận phương án đưa sản phẩm mới ra thị trường, bởi vì điện thoại cá nhân đặt bàn chợt rung lên mà nhíu mày. Người có thể gọi vào số điện thoại này vượt qua 10 người, là ai ở lúc sắp thảo luận xong lại gọi tới?

      Thư ký ngồi ở bên cạnh ghi biên bản thấy ánh mắt ông chủ rời khỏi phương án nằm tay, hiểu ngầm trong lòng đứng lên chủ động đem điện thoại đặt ở xa 1m cầm tới.

      "Chú Trương, có chuyện gì?" Sở mạnh vừa nhìn thấy là chú Trương gọi tới, nhanh chóng nhấn phím trả lời. Nếu như phải ấy có chuyện gì, chú Trương cũng gọi điện thoại tới. Hôm nay phải là ngày thi cuối cùng sao? Xảy ra chuyện gì rồi?

      Thái độ khẩn trương của làm cho mấy cán bộ quản lý cao cấp cười trộm, Sở tổng của bọn họ cũng có lúc như vậy sao? Nhưng gọi người bên kia là “chú Trương”. Chỉ có mình Ngũ Thiên Nghiên vẫn xoay cây bút tay, khuôn mặt xinh đẹp hiểu hết. Chỉ có dâu vô dụng đó mới có thể làm cho ấy khẩn trương như vậy ? Hừ, nghĩ hôm nào có cơ hội phải gặp ta lần. Nhìn xem ta rốt cuộc có sức hút cỡ nào mà cho Sở Mạnh say mê. người phụ nữ đại nếu thưởng thức là tổn thất của . sau khi kết hôn mà vẫn bám riết buông, như vậy là vô nghĩa.

      Sở Mạnh cầm điện thoại di động càng nghe mày nhíu càng chặt, trước khi cúp điện thoại dặn dò câu làm cho mọi người đều kinh ngạc, bao gồm Ngũ Thiên Nghiên. Bởi vì : "Lập tức đưa đến bệnh viện, tôi lập tức tới."

      Sở tổng muốn đâu? Phương án của bọn họ phải sắp thảo luận đến điểm mấu chốt rồi sao? Người làm việc điên cuồng như sao có thể chứ? Hơn nữa sản phẩm này lại là sản phẩm chủ lực liên quan đến tương lai vài năm sau của Sở Thành đó!

      “Các vị tiếp tục thảo luận, tôi có việc trước.” Sở Mạnh giải thích thêm câu nào, trực tiếp cầm lên áo khoác giắt phía sau ghế ra ngoài.



      “Sở đại ca, như vậy là được!” Ngũ Thiên Nghiên đứng lên, cả gan khiêu khích người đàn ông muốn bước ra khỏi cửa. Haha! đoán chuyện ta khẳng định có liên quan tới vợ của ta.

      Thân thể cao lớn của Sở Mạnh tới cửa dừng lại chút, hắng giọng: “Thiên Nghiên, phương án này giao cho toàn quyền giải quyết. Còn có hạng mục hợp tác với tập đoàn K & P ở Pháp cũng do đàm phán.” xong cũng quay đầu lại ra ngoài. ngại ăn no rỗi việc đúng ? cho ăn tới nuốt được, muốn ói cũng xong. Xem lần sau còn dám nhiều chuyện hay !

      “Sở Mạnh, đừng có quá đáng. Tôi cũng phải ông chủ ……” Tư Liệu cầm tay Ngũ Thiên Nghiên hung hăng ném mặt bàn. Mẹ kiếp, cái tên này quá độc ác!

      "Chúc mừng a, Thiên Nghiên. Hiếm khi Sở Tổng xem trọng như vậy."

      đáng mừng! Nếu có thể đàm phán hợp đồng với tập đoàn K & P nhân vật chủ chốt của Sở Thành chúng ta năm sau là Ngũ Thiên Nghiên đó.”

      "Chúc mừng cái rắm á! Đây là ta muốn trả thù tôi, muốn tôi mệt chết!” Xem ra thể lung tung, càng thể đắc tội với thứ đàn ông keo kiệt như ta.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 48: Lửa Giận Ngập Trời 1





      Xe thể thao Lamborghini chạy tốc độ 180 chạy trong nội thành, vượt qua mấy cái đèn đỏ, về hướng chạy như điên bệnh viện trung tâm.

      à, xe của thể dừng ở đây. bị kéo .” Trước tòa nhà bệnh viện trung tâm, Sở Mạnh trực tiếp dừng xe ở ven đường, sau khi đóng cửa xe chạy thẳng tới cổng chính bệnh viện. Nhân viên trực ở cửa ra thấy vội vàng đuổi theo. Người đàn ông này cũng quá quá đáng đó chứ? Sao có thể dừng xe ở đây? Đây là đường ô tô, chặn ở đó bảo người ta làm sao ? Có tiền cũng thể vô lí như vậy!

      "Chìa khóa xe ở đây, thích kéo đâu kéo.” Sở Mạnh xoay người, nhịn được đem chìa khóa trong tay nhét vào tay nhân viên trực rồi xoay người rời . có nhiều kiên nhẫn để dây dưa với ta như vậy, muốn xem kia thế nào. biết A Tự tới chưa? đường tới, gọi điện bảo Tống Tử Tự xuống xem chút, đúng lúc cậu ta mới làm xong ca phẫu thuật.

      Đây là tình huống gì? Nhìn chìa khóa xe trong tay, con ngươi nhân viên trực đều muốn rớt ra. Đây cũng phải loại xe thường nha, là Lamborghini đó! ta hào phóng như vậy, cũng ngại giúp ta lái xe xuống bãi đậu xe ngầm, ha ha, rốt cuộc có thể thử cảm giác sờ vào xe xịn rồi!



      “Này Mạnh, cậu có thể tuân thủ luật lệ giao thông được ? Cửa chính bệnh viện thể dừng xe, ảnh hưởng đến người khác đó.” Tống Tử Tự vẫn đứng bên cạnh cột đá ở cửa chính, thấy hết toàn bộ việc mới vừa xảy ra, chậc chậc! Người bạn này của càng ngày càng phách lối, phách lối đến mức cũng thể nhìn nổi nữa.

      “Sao cậu lại ở đây?” Sở Mạnh thấy Tống Tử Tự hai tay ôm ngực đứng ở đó. phải bảo cậu ta xem kia sao? Sao ta lại ở chỗ này? Đặc biệt tới chờ sao? thể nào, có tay có chân, cần đợi.

      “Tới đón cậu! Quan tâm ấy như vậy à?” Vẻ mặt Tống Tử Tự thoải mái cười, đưa tay ra ý bảo nhân viên trực đem xe lái tới bãi đậu xe.

      “Người đâu!” Sở Mạnh để ý tới cậu ta cười nhạo, thẳng vào bên trong.

      "Cậu đâu vậy?” Tống Tử Tự theo phía sau, thấy về phía phòng cấp cứu mới mở miệng hỏi. Người này là! Luôn tự cho là đúng.

      ấy rốt cuộc ở đâu?” Cơn giận của Sở Mạnh bốc lên, đáng sợ tới mức y tá và bệnh nhân ngang qua cũng cách xa.

      “Ở phòng bệnh tầng cao nhất, sao, chích mũi ngủ rồi, khi tỉnh lại là có thể về nhà.” Tống Tử Tự muốn chọc vào con sư tử mất lý trí kia.



      giường bệnh, ngủ, khuôn mặt nhắn hoàn toàn có huyết sắc. Y tá dọn dẹp chai nước biển thấy bọn họ vào, giọng gọi tiếng: “Bác sĩ Tống” liền lui ra.

      Sở Mạnh ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh buốt. người khỏe như vậy sao có thể bệnh liền bệnh chứ!

      quan tâm ấy như vậy?” Tống Tử Tử ngồi xuống ghế sofa, thuận miệng hỏi.

      Sở Mạnh đem tay của bỏ vào trong chăn, đứng dậy tới sofa ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Tự.

      “Bây giờ có thể cho mình biết, ấy rốt cuộc như thế nào?” Sở Mạnh sờ sờ túi lấy ra thuốc muốn hút, nhưng nghĩ đến đây là phòng bệnh. Khi ở dưới lầu ràng cũng hỏi cậu ta chỉ lần, cậu ta chính là đáng chết thừa nước đục thả câu , còn để tự đến xem? Nếu chỉ cần nhìn người ngủ như vậy có thể biết vấn đề gì, vậy cậu ta mang danh bác sĩ chính quy này cũng nên nghỉ hưu từ mấy năm trước rồi.

      "Mạnh, cần gì kích động như thế? Làm ồn đến giấc ngủ của ấy tốt!” Tống Tử Tự vẫn còn đùa giỡn, nhưng người ngồi bên cạnh kiềm nén được, đứng lên níu lấy áo khoác bác sĩ của , bộ dạng kiểu như nếu làm cho đẹp mặt. Ai ya, đầu năm nay làm bác sĩ dễ, động chút là bị người bệnh uy hiếp, còn phải tiếp nhận.

      “Tống Tử Tự, cậu có tin mình có thể ném cậu từ đây xuống dưới ?” kiên nhẫn của Sở Mạnh đến hạn. người buổi sáng còn tốt, sao buổi chiều lại có thể thoi thóp nằm giường bệnh chứ? Cậu ta còn ở đây dài dòng vô ích nữa chứ?

      “Mình tin! Nhưng Mạnh, có câu này mình muốn với cậu.” Tống Tử Tự cũng nổi giận, kéo tay xuống cùng giằng co.

      “Mình bây giờ muốn hỏi là ấy!” Sở Mạnh lớn tiếng, dường như cũng làm kinh động đến Ngưng Lộ nằm giường, khẽ cau mày lầu bầu tiếng lại tiếp tục ngủ.

      “Mình muốn cũng là ấy!” Hai người đàn ông ở trong phòng bệnh cứ tôi trừng , trừng tôi.

      "Vậy nhanh chút !"

      "Cậu buông tay làm sao mình !”

      “Như vậy, nếu cậu muốn có con dứt khoác buộc ga-rô (ngăn sinh nở), cần gì làm ấy bị liên lụy!” Tồng Tử Tự vuốt vuốt chiếc áo khoác bác sĩ của mình bị cậu ta làm nhăn nhúm, vô tình .

      “Cậu cái quỷ gì? Mình hỏi cậu tình trạng của ấy như thế nào?” Sở Mạnh hoàn toàn bị lời của cậu ta chọc giận, quả đấm nặng nề đánh vào ngực của Tống Tử Tự khiến hề phòng ngự ngã xuống sofa. Khiến Sở Mạnh vẫn bị vùi trong những lời đâu của . Cậu ta gì? muốn có con? Liên quan gì đến chuyện có con? Chẳng lẽ ấy ……. thể nào! Nhưng ở chung chỗ với cũng có làm các biện pháp an toàn, lại có cái gì thể? Hay là đứa bé giữ được? Mẹ kiếp, tên Tống Tử Tự này sao trắng ra cho thoải mái?

      “Tên bạo quân như cậu, chẳng trách ấy cầu xin mình đừng cho cậu đến.” Tống Tử Tự xoa xoa ngực thấy đau, mẹ kiếp, cậu ta ác độc, đợi lát nữa phải chụp X- Quang xem xương có phải bị gãy hay mới được.

      “Cậu……..” Mắt Sở Mạnh đỏ đến độ muốn đánh thêm cú nữa. Tống Tử Tự đưa tay ngăn lại: “ ấy sao. Chỉ là uống quá nhiều thuốc tránh thai làm cho thể chất mẫn cảm thích ứng được mới có thể khiến nội tiết tố mất cân đối nghiêm trọng dẫn đến đau bụng kinh.” hơi xong, tránh cho mình lại tiếp tục bị đánh. Hừ, phải cậu ta muốn có con sao? Còn ở đây phách lối cái gì?

      Cậu ta cái gì? Uống quá nhiều thuốc tránh thai? khi nào để uống thuốc tránh thai? Chẳng lẽ tự lén uống? cứ như vậy muốn con của sao? phải vẫn luôn trong phạm vi giám sát của sao? Sao lại có loại thuốc đó để uống? Sở Mạnh bị những lời của Tống Tự Tự làm sợ ngây người.

      Sao có thể chứ? Hai mắt của bởi vì tức giận mà đỏ lên.



      “Mạnh, cậu sao vậy? phải cậu cho ấy uống sao?” Nhìn phản ứng bất thường của bạn thân, Tống tử Tự cũng lấy làm lạ, nghĩ tới lần trước là mẹ Sở dùng danh nghĩa của Quan Ngưng Lộ đến bệnh viên mua thuốc, chẳng lẽ ……… thể nào, lần trước ràng có đến Sở Thành hỏi Mạnh, cậu ta phải muốn có con sao! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? hiểu nổi hai người này rồi.

      “Mình có bệnh mới để ấy uống!” Nắm tay nắm chặt lại, nếu bây giờ tỉnh lại, nhất định phải làm đầu vỡ ra, xem thử cuối cùng nghĩ cái gì? Lại dám lén uống thuốc tránh thai! Quan Ngưng Lộ, được lắm! Ở dưới tầm mắt của tôi mà có thể che giấu tốt như vậy.

      gương mặt tuấn của Tống tử Tự đen lại, phải chứ? Chẳng lẽ lần trước biết chuyện mà báo cũng là sai?

      “Mạnh, ở dưới còn bệnh nhân, mình xuống trước. Sau khi ấy tỉnh lại, hai người từ từ ! Nhưng tốt nhất là đừng để ấy uống loại thuốc đó nữa, nếu quả muốn có con, mình có thể giúp cậu.” Tống Tử Tự quyết tâm muốn tham dự vào chuyện giữa hai vợ chồng tên tiểu tử này nữa.

      “Đứng lại, có phải cậu biết chuyện gì ?” Lúc Tống Tử Tự kéo cửa ra, Sở Mạnh ngồi ở chỗ kia trầm giọng hỏi. Lần trước cậu ta tới công ty với số chuyện liên quan cùng với chuyện ngày hôm nay hình như có liên quan đến nhau.

      "Ừ. Là mẹ ấy tới bệnh viện kê đơn thuốc. Nhưng mà vừa rồi ấy có với bác sĩ là uống mấy lần thuốc khẩn cấp!” Tống Tử Tự xong lập tức khép cửa lại . Còn tiếp tục xui xẻo, đáng thương tiểu mỹ nhân ở giường kia rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :