1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 34: Nước Mắt Chia Ly





      Sân bay luôn luôn là nơi chia ly đau lòng.


      Sở Khương và ba mẹ từ phòng chờ VIP ra ngoài, nhìn trong đám người qua lại, mỗi gương mặt đều xa lạ, lại vội vã, người nào biết người nào. Chưa đầy 10 nữa phải ngồi lên chuyến bay rời mảnh đất quê hương sinh sống hơn 20 năm để bay đến đất nước xa lạ. Nếu như có thứ gì đành, có lẽ vẫn là người vô duyên gặp lại đó? Lộ Lộ, em biết hôm nay phải ?


      Thiếu niên trong sáng ngọc thụ lâm phong giữa chân mày mơ hồ tia đau đớn, còn dáng vẻ ngông cuồng khi đắc ý, lúc phấn chấn. Lần này ngã hề , thiếu chút nữa cũng bò dậy nổi.


      “Con trai, khi tới nơi nhất định phải lập tức gọi điện thoại về, đừng làm cho mẹ lo lắng.” Mẹ Sở giống như dặn dò đứa trẻ 10 tuổi vậy. Dù sao lần đầu tiên xa nhà, lại là mình. Nếu như phải là Sở Vân Thiên phản đối, e rằng bà thu dọn xong hành lý bay qua đó cùng con trai. Nhưng ông xã phản đối cũng đúng, con người vẫn luôn phải học cách lớn lên. thể chăm sóc cả đời.


      “Mẹ, con tự chăm sóc mình. Yên tâm trở về , con lập tức phải làm thủ tục xuất cảnh rồi.” Sở Khương muốn nhìn thấy mẹ khóc, như vậy làm cảm thấy khó chịu. Nhưng có cách nào ở lại. Chỉ có rời khỏi nơi này mới đau lòng và khó chịu như vậy! Chỉ có rời khỏi đây mới có cơ hội trưởng thành.


      “Con trai lớn rồi, bà cần lo lắng như vậy. Huống chi đến bên đó cũng có quản gia tới đón, ở cũng là nhà của mình, còn lo lắng cái gì chứ.” Sở Vân Thiên cũng để vợ lo lắng quá nhiều như vậy.

      “Ba, mẹ, hai người đừng nữa. Con vào trước.” Sở Khương kéo hành lý đơn giản về phía làm thủ tục xuất cảnh. chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất đau lòng này, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống mà mong muốn.



      Mà lúc này chiếc xe thể thao Lambogini suốt quãng đường lấy tốc độ hơn 200 rốt cuộc dừng bên ngoài sân bay. Ngưng Lộ bị kiểu lái xe muốn sống của Sở Mạnh làm sợ đến hai chân nhũn ra, sắc mặt tái nhợt cách nào xuống xe.

      Còn 5 phút nữa phải lên máy bay nhưng mặt người phụ nữ đó vẫn tái nhợt giống như muốn chết ngồi ở trong xe. Mới chạy xe với tốc độ nhanh như vậy dọa sợ chết sao? là gan thỏ đế!


      "Quan Ngưng Lộ, xuống xe." Sở Mạnh tới mở cửa xe. Lúc vui luôn có thói quen gọi cả tên lẫn họ , mặc dù lúc đầu Ngưng Lộ vẫn còn rất choáng váng nhưng vẫn cảm giác được ràng là tức giận, nếu muốn tại sao còn muốn tới? phải cầu thể gặp Sở Khương sao? Hôm nay lại nổi điên cái gì chứ? Tên đàn ông khó hiểu này.

      xuống hay ? Tôi đếm tới ba nếu còn nhúc nhích tôi ôm vào.” Người đàn ông này trừ uy hiếp còn biết cái gì? Nhưng mà thứ người vô sỉ như ta, lời khi ra nhất định làm được, cho nên Ngưng Lộ vẫn chịu đựng khó chịu xuống xe.


      Thấy xuống xe, Sở Mạnh kéo hông qua ôm vào ngực. người đàn ông xuất sắc như vậy, thân mật ôm tuyệt đại giai nhân trong đám người náo nhiệt đương nhiên có thể đưa tới cái nhìn chăm chú ở khắp nơi. Ngưng Lộ cúi đầu dám nhìn, mà người đàn ông đó vẫn làm theo ý mình, tiếp tục ôm về phía trước.

      Lát nữa phải gì đây? Càng đến gần sảnh chờ máy bay, Ngưng Lộ càng khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thân thể cũng run lên. Cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực bất an, Sở Mạnh cúi đầu liếc mắt nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt sau đó ôm càng chặt hơn.


      Người thanh niên xếp hàng chờ làm thủ tục, mặc quần áo thoải mái phải là Sở Khương sao? Người có tài trí hơn người cùng vóc người cao to cũng có chỗ tốt chính là ở chỗ đông người có thể đứng ở xa cũng thấy.



      “Sở Khương, chờ chút.” Sở Mạnh gọi em trai xếp hàng ở phía trước. Ngưng Lộ ở trong ngực nghe lên tiếng gọi Sở Khương toàn thân phát run. Sở Khương, là Sở Khương sao? Ngưng Lộ sợ đến dám ngẩng đầu lên nhìn.


      chỉ Sở Khương mà ngay cả vợ chồng Sở Vân Thiên đứng ngay bên cạnh nhìn theo cũng kinh ngạc đến phải quay đầu lại nhìn sang, con trưởng phải công việc bề bộn đến tiễn sao? Sao bây giờ lại tới? Hơn nữa còn phải đến mình.

      Sao hai lại tới? Hơn nữa còn mang theo Lộ Lộ - người mà bây giờ phải gọi là “Chị dâu”. Sở Khương quay lại nửa người, chứng kiến vẫn cúi đầu ở trong ngực hai, tay kéo hành lý càng nắm chặt hơn, gân xanh mu bàn tay trắng từng sợi từng sợi nổi lên, có thể tưởng tượng được phải tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể kiềm nén xúc động kéo trở về bên cạnh mình. vốn chính là nên được ôm ấp che chở trong ngực cả đời, bây giờ lại ở trong ngực người đàn ông khác rồi. Bảo làm sao chịu nổi?


      “Tới cũng tới rồi, sao có thể lên tiếng chào hỏi?” Sở Mạnh dù có lôi léo vẫn đem Ngưng Lộ lôi đến trước mặt Sở Khương.


      Sở Khương quan tâm đến hai, trong lòng lẩn trong mắt chỉ tràn đầy hình ảnh của cúi đầu mặt tái nhợt. Tại sao nhìn bộ dáng của giống như sắp mệt chết, lông mi dài khẽ khép dưới ánh đèn của sân bay chiếu rọi xuống tầng bóng dáng nhàn nhạt. hai đối xử với tốt sao? Hai tay trống rỗng muốn vuốt ve khuôn mặt ngày nhớ đêm mong đó, ngờ, đôi tay khác đưa ra nhanh hơn so với , ngăn lại. Tay Sở Khương ngừng ở trung làm sao cũng thu lại được.

      “Sở Khương, em phải nên gọi tiếng “chị dâu” sao?” Khi Sở Mạnh ý thức được em trai muốn đưa tay sờ người phụ nữ của , trong mắt lóe lên tia sâu lường được.


      hai, nhất định phải chà đạp tim tôi như vậy mới cảm thấy thoải mái sao? Trong mắt Sở Khương đỏ bừng. là buồn cười, người phụ nữ ở trước mắt, thế nhưng muốn phải mở miệng gọi “chị dâu”? “Chị dâu”, sao có thể gọi được? hai, quá đáng! Vừa tức giận vừa cam tâm làm cho toàn thân Sở Khương dường như muốn lập tức bộc phát ra ngoài.


      Mà Ngưng Lộ khi nghe những lời của Sở Mạnh chợt ngẩng đầu. cách chỉ có 1 mét nhưng lại giống như cách thiên sơn vạn thủy làm sao cũng thể vượt qua. Sở Khương, Sở Khương …… những giọt nước mắt trong suốt óng ánh vẫn nhịn được nữa mà rơi xuống. Ngưng Lộ quản được người khác nhìn như thế nào, quản được đôi tay sắt bên hông siết chặt hơn. Sở Khương, sống tốt sao? Sao lại gầy như vậy? Sao lại chăm sóc tốt mình? Nước mắt rơi càng nhiều hơn………


      khí dường như ngưng tụ lại, nhìn hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt ràn rụa nước mắt, còn là nàng chúa có thể ôm vào trong ngực che chở trăm bề nữa; nhìn khuôn mặt gầy nhưng giảm phần tuấn của , còn là cảng tránh gió che mưa của nữa. Bọn họ thể trở về quá khứ được rồi.



      Bọn họ xem khí sao? Sở Mạnh nổi giận mà dùng sức đem gương mặt Ngưng Lộ xoay lại, mang theo tức giận muốn cuốn lấy , làm cho ngay cả hơi sức phản kháng cũng có.


      Đáng ghét, sao ta lại đáng ghét như vậy? Thế nhưng lại hôn ngay trước mặt mọi người và Sở Khương? xem là cái gì? Hai tay của Ngưng Lộ ngừng đánh vào sau lưng nhưng chút hiệu quả cũng có. (Ling: đàn ông ghen còn đáng sợ hơn phụ nữ ghen nữa trời)

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 35: Va Chạm Của Cái Tát






      Cảnh này khiến cõi lòng Sở Khương hoàn toàn tan nát, thể tiếp tục xem nữa. thôi thôi! đầu lại truyền đến tiếng loa nhắc nhở lên máy bay. Phải , phải rồi! hai, tất cả những gì mang đến cho tôi, tôi trả lại gấp bội. Lộ Lộ, em nhất định phải chờ trở về! Nhất định phải chờ ! Ai nước mắt đàn ông dễ rơi, chẳng qua là chưa đau lòng tới tột đỉnh mà thôi. giọt nước mắt trân quý của đàn ông rơi sàn nhà, trong nháy mắt người đến người đông đúc thấy.


      Thấy em trai xoay người , trong mắt Sở Mạnh thậm chí có ánh sáng thắng lợi. Đúng vậy, thành công cướp được người phụ nữ của nó, cũng thành công đâm vào tim em mình cây kim vĩnh viễn cũng rút ra được. mặt đầy nước mắt trong ngực, bao giờ buông tay nữa. buông! Người khác muốn nhìn nhìn cho ! quan tâm. chỉ muốn làm chuyện muốn làm, ví dụ như dụ dỗ có thể há miệng để có thể hôn sâu hơn, đầu lưỡi bền bỉ cạy hàm răng cắn chặt ra ………



      “Bốp”, tiếng va chạm giữa thịt với thịt lanh lảnh vang lên trong sảnh chờ máy bay, làm người qua đường đưa mắt nhìn.


      Ngưng Lộ cắn môi thu hồi bàn tay trắng nõn bởi vì dùng sức quá mà đau, nhìn khuôn mặt tối sầm của mà lòng run sợ. Nhưng ai bảo làm vậy? Hơn nữa còn là cưỡng hôn ngay trước mặt Sở khương. Vui lắm sao? Sở Khương đâu rồi? Nơi khóe mắt sớm còn thấy bóng dáng ấy. ấy rồi, rồi. Từ nay về sau rời khỏi cuộc sống của . Vậy còn ? cùng người đàn ông ở trước mặt động chút là cưỡng bức có tương lai như thế nào? Ngưng Lộ chỉ cảm thấy trước mặt mình chỉ màu đen, cái gì cũng thấy được. cũng muốn có tương lai với ta, tốt nhất ta trong cơn tức giận đánh chết ! Lúc nghĩ như vậy, mắt cũng nhắm chặt lại, chết chết !


      Sở Mạnh thế nhưng ngờ tới người phụ nữ tay trói gà chặt kia thậm chí lại có lá gan tát lần nữa, xem ra bề ngoài nhu nhược của chẳng qua là lừa gạt những người biết mà thôi, thực tế người phụ nữ điêu ngoa hơn kém. ra là Sở Mạnh cũng có lúc nhìn lầm người, lần trước ở vườn hoa cưỡng hôn , đánh bạt tai, nhưng lúc đó có ai nhìn thấy; bây giờ lại cưỡng hôn trước mắt bao nhiêu người, vẫn trả lại cái tát. Vậy có phải cũng nên trả lại cái tát? Nhìn dáng vẻ nhắm mắt giả bộ bình tình, ra vẫn rất sợ ? Hàng lông mi rung rung kia bán đứng . , đánh phụ nữ, đối phó với , có cách tốt hơn. phải khiến hiểu tùy tiện đánh đàn ông có kết quả gì. Nhưng Sở Mạnh vẫn chưa kịp làm gì có người so với nhanh hơn, trả lại cho cái tát trả thù. (Ling: đàn ông hay lắm sao, đánh phụ nữ hành phụ nữ được, vô sỉ cho người tar a tay phản khan hả. Bá đạo vừa thôi chớ)


      Là mẹ Sở - Mộ Bội Văn, nhìn thấy con trưởng của mình sau khi bị Ngưng Lộ hung hăng tát bạt tay thế nhưng lại đứng bất động tại chỗ, cũng nhịn được lửa giận trong lòng, tiến lên thay con trai báo thù. Người phụ nữ biết xấu hổ đó sao lại dám ra tay đánh con trai bà? tát này của mẹ Sở đánh cũng , Ngưng Lộ còn chút sức lực cộng thêm mới vừa rồi dùng sức tát Sở Mạnh mà tiêu hao hết hơi sức, cũng nhịn được nữa, ngã xuống đất, trong miệng biết là mùi vị tanh hay mặn, chắc là máu của ? giọt máu từ khóe miệng rỉ ra, nhắm mắt lại, muốn để ý tới, cứ như vậy ngất ! (Ling: hai mẹ con nhà này biết làm người kiểu gì trời đánh người ta hành người ta được người ta phản kháng lại là biến thành lỗi của người ta. Ta ghét bà mẫu dạ xoa này nhất, mọi chuyện đều từ bà ta mà ra bà ta còn làm ra vẻ cao cao tại thượng, có tiền, có địa vị ngon lắm sao? Cũng là tranh giành cướp đoạt của người ta mà có thôi.)


      “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?” Hôm nay chuyện nằm ngoài dự đoán quá nhiều, Sở Mạnh đẩy Mộ Bội Văn đứng phía trước ra, ngồi xổm người xuống ôm lấy Ngưng Lộ dường như còn ý thức. Đối với hành động của Mộ Bội Văn là cực kỳ bất mãn, sao bà lại ra tay với người phụ nữ của ? Ngưng Lộ có làm đúng cũng nên do tới xử phạt mới được. là người phụ nữ của , ai cũng thể ra tay với , cho dù là mẹ cũng vậy, huống chi bà phải. Đúng, chính là điển hình chỉ cho kiểu “tri phủ phóng hỏa, cho dân đốt đèn”. Hôm nay là sơ xuất, trong phạm vi năng lực của mình thế nhưng lại để cho bị thương. bị thương cũng chỉ có thể là làm! (Ling: Mạnh ca bá đạo thấy sợ, vậy làm sai ai có thể xử phạt đây (*__*)???)


      “Sở Mạnh, đến lúc này con vẫn còn bảo vệ nó? Nó dám ở nơi đông người đánh con? Con đem mặt mũi nhà họ Sở vứt đâu rồi?” Mẹ Sở cực kỳ tức giận, căn bản quan tâm đến cử chỉ của bà bây giờ có làm nhà họ Sở mất thể diện hay .

      “Mẹ, đây là chuyện giữa con và ấy, sau này được ra tay với ấy nữa. ấy là người của con, lỗi của ấy cũng chỉ có con mới có thể xử phạt.” Người tò mò vây xem càng ngày càng nhiều, Sở Mạnh như thấy được giới truyền thông trong đám đông, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Hơn nữa mặt của Ngưng Lộ cũng bắt đầu sưng lên, muốn nhanh về xe lấy nước đá đắp cho , để lâu biết thành cái dạng gì.


      “Sở Mạnh, con muốn đưa nó đâu? Mẹ còn chưa hết!” Mẹ Sở lớn tiếng gọi con trai bước ra ngoài, nhưng con trai của bà giống như nghe thấy, ôm người phụ nữ đó cũng quay đầu lại. là tức chết bà, tức chết bà mà! Quan Ngưng Lộ con đàn bà chết tiệt đó mới vừa rồi bà nên tiến lên đá thêm cho nó mấy đá nữa mới hả giận.




      “Có chuyện gì có thể về nhà được ? Ầm ĩ ở đây giống cái gì!” Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Sở Vân Thiên kéo tay vợ mình.

      “Tôi ở chỗ này ầm ĩ? Sao ông con trai ông ở đây ầm ĩ trước? Họa này là do ai gây ra? Là tôi sao?” Mộ Bội Vân cam lòng yếu thế, hất tay Sở Vân Thiên ra.


      “Mộ Bội Văn, bà đừng có ở đây được voi đòi tiên. La lối om sòm cũng phải xem trường hợp.” Mặt của Sở Vân Thiên giận đến đỏ như gan heo rồi.


      “Sở Vân Thiên, ông đây là thẹn quá hóa giận sao? Tôi la lối om sòm, tôi chính là la lối om sòm đó sao? Hừ! Đừng tưởng rằng có thể gả vào nhà họ Sở chính là mở đầu tốt, khi nào bị người ta kéo xuống còn chưa biết, vết xe đổ cũng phải chưa từng có! Ông có đúng ? Vân Thiên?” Trong giọng điệu của Mộ Bội Văn giống như có điều ngụ ý.


      “Bà ….. Tôi mặc kệ bà, bà thích ở đây làm sao làm.” Vừa nhắc tới cái gai trong lòng kia, Sở Vân Thiên muốn nhắc lại tức giận xoay người .

      “Sở Vân Thiên, ông đứng lại!”



      “Này! Đây phải là tổng giám đốc tiền nhiệm của Sở Thành sao?” Người qua đường Giáp .


      “Đúng vậy, tại sao ở chỗ này? Người mới vừa rồi hình như là tổng giám đốc đương nhiệm của Sở Thành? Người phụ nữ kia hình như là vợ mới cưới của ta đó!” Người qua đường Ất dường như biết được nhiều hơn, xem ra nên thường chú ý tin tức kinh tế tài chính.

      “Mâu thuẫn gia đình lôi đến sân bay?” Người qua đường Bính cũng tò mò chen vào câu.


      Các loại suy đoán của người qua đường toàn bộ lọt vào tai Sở Vân Thiên làm ông cực kỳ vui, ông để ý đến vợ mình ở phía sau, nghênh ngang ra ngoài. Hôm nay sao thế? Con trưởng mất khống chế, vợ cũng mất khống chế. Con trưởng cương quyết, người làm cha như ông cũng phải nhẫn nhịn ba phần, mà vợ ông thế nhưng cũng thất bại trước mặt mọi người, vậy còn muốn ở trước mặt mọi người lôi chuyện cũ mấy chục năm trước ra , bọn họ điên rồi, điên hết rồi, nhưng ông muốn điên theo bọn họ. Bọn họ đều đem vị trưởng lão nhà họ Sở như ông để vào trong mắt, vậy ông còn ở đây làm gì?


      “Nhìn cái gì? Tránh ra tránh ra!” Dù sao cũng để người khác thấy được cần gì giả bộ thanh cao? Mộ Bội Văn thấy chồng mình rời mình, đẩy những người vây xem ra theo. Chỉ để lại đống vấn đề để người biết đoán mò!

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 36: Muốn Tôi Lo, Muốn Ai Lo?





      Về đến nhà, Ngưng Lộ vuốt gò má còn nóng hừng hực, ngay trước mặt Sở Mạnh đóng “rầm” cửa phòng lại, khiến Sở Mạnh ứng phó kịp, cứ như vậy bị nhốt ngoài cửa. Thím Trương cầm hòm thuốc theo sau cũng sợ hết hồn: Thiếu phu nhân làm sao vậy? Cùng thiếu gia ra ngoài chuyến khi trở về mặt liền sưng lên, còn dám nhốt thiếu gia ngoài cửa?

      “Mở cửa.” Người đàn ông từ trước đến nay luôn tự phụ tới cực điểm, sắc mặt lúc này xanh mét, giọng điệu lạnh lùng đến làm cho thím Trương toàn thân nổi da gà. Thiếu phu nhân sao lại luôn thích chọc thiếu gia nổi giận vậy? Nhưng dường như chỉ có thiếu phu nhân mới có bản lĩnh như vậy, khiến thiếu gia từ trước đến nay tâm trạng vẫn luôn bình tĩnh, bao giờ lộ ra ngoài giận thành như vậy? Cũng biết là tốt hay xấu nữa.

      Ngưng Lộ ném mình lên giường lớn, muốn để ý đến tiếng gõ cửa của người đàn ông kia. Ai bảo ta quá đáng như vậy? Ở trường hợp như vậy còn hôn , biết nhất định là làm trái tim của Sở Khương bị thương rất sâu, đồng thời cũng biết mẹ Sở nhất định cũng hận mình đến chết. chịu cái tát này là đáng đời? chính là mở cửa để tức chết! Ngưng Lộ lấy gối che kín lỗ tai, muốn nghe tiếng gọi càng ngày càng lớn của người đàn ông bên ngoài.

      “Quan Ngưng Lộ, tôi đếm đến ba, có can đảm ra cứ thử xem!” Trong phòng vẫn tiếng đáp lại, mặt của Sở Mạnh đen thui. Bởi vì tức giận, hầu kết của lúc lên lúc xuống. Nếu như Ngưng Lộ thấy được vẻ mặt tức giận của lúc này nhất định hối hận hành động hờn dỗi của mình, nhưng muốn hối hận cũng phải đợi sau khi phát tiết xong cơn giận mới biết là mình lại chọc đến người đàn ông giống cầm thú kia.

      mở, mở chính là mở. Ngưng Lộ mò cái gối khác giường ném tới cửa, chiếc gối mềm mại đánh vào cửa, tiếng động mềm mại rơi xuống đất.

      "Thím Trương, xuống lấy chìa khóa dự phòng đem lên đây.” Sở Mạnh nới lỏng cà vạt của mình, giọng bình tĩnh lại. Nhưng người quen đều biết, biểu càng bình tĩnh chứng tỏ cơn giận càng lớn, Ngưng Lộ tự mình cẩn thận !

      "Vâng, thiếu gia." Thím Trương để hòm thuốc xuống đất, lĩnh mệnh .



      Ngưng Lộ ở trong phòng tắm tắm rửa sạch xong ra ngoài, vừa vừa lau tóc, tay bởi vì thấy người đàn ông ngồi giường mà dừng lại, khăn lông cũng theo đó mà rơi. ta vào bằng cách nào? ràng khóa trái cửa rồi mà? Nhìn vẻ mặt ta đáng sợ, có phải nên trốn trong phòng tắm nên bước ra ? (Ling: Ngưng Nhi, muội ngốc vừa thôi nhà người ta mà, muội có khóa trăm lần người ta cũng vào được thôi)

      Lúc nghĩ vậy, hai chân cũng chầm chậm lui về phía sau. Cho đến. . . . . .

      "Muốn trốn đâu? Hả?" Bóng dáng quỷ mị của đến sau lưng , vòng eo mảnh khảnh bị quấn chặt. Hơi thở đàn ông bức người bao phủ đầu , làm tâm thần rối loạn.

      "Buông tôi ra." Đôi tay Ngưng Lộ chống đỡ lồng ngực cứng rắn của .

      "Để tôi xem mặt .” Khi Sở Mạnh ngồi giường đợi ra, cơn giận tiêu tan bớt phân nữa.

      " cần." Tay mang theo vết chai sần của ta vuốt khuôn mặt sưng đỏ của làm Ngưng Lộ đau kêu thành tiếng.

      " đau vậy sao? Xem lần sau còn dám tát đàn ông ?” Lời đau lòng làm sao cũng mở miệng được, chỉ còn có thể dùng những lời tự nhiên này quan tâm .

      "Ai bảo hôn tôi làm gì? Đáng đời! Chúng ta huề nhau." Ngưng Lộ nghĩ tới chuyện này, cảm xúc lại rối loạn. Tính ra vẫn là bị thiệt thòi, tát cái mặt căn bản có chuyện gì, mà mặt của mình đoán chừng mấy ngày mới có thể bình thường lại. Mới vừa rồi ở phòng tắm thấy được mình trong gương còn giật mình nữa là.

      "Tôi là chồng , tôi muốn khi nào hôn hôn , muốn hôn ở đâu hôn ở đó.” Bởi vì giọng lạnh nhạt của , Sở Mạnh cảm giác được cơn giận của mình lại bắt đầu bùng phát.

      ". . . . . . Tôi muốn chuyện với ." Nghe thử đây có phải là những lời mà con người nên sao? là vợ của , chẳng lẽ chút tự do cũng có sao? Nhưng coi là vợ sao? Là đầy tớ mới đúng! Hơn nữa còn là giường. Cho nên hôm nay ta muốn làm như vậy là muốn cho Sở Khương khó chịu? Sao ta lại xấu xa như vậy chứ? (Ling: Ngưng muội ah, người ta có câu đàn ông xấu phụ nữ ah, chẳng lẽ muội biết câu này sao?)

      Sở Mạnh nâng cái cằm của lên, vết thương mặt làm cho tạm thời để ý tới …. Cứng rắn kéo về bên giường. Ngưng Lộ cũng tiếp tục lên tiếng, thấp mắt thấy mở hòm thuốc ra, sau đó lấy bông băng và thuốc nước ra nhàng giúp thoa lên. Cảm giác thuốc nước mát mát làm thoải mái đến nhắm nghiền hai mắt.

      Động tác thoa thuốc của Sở Mạnh càng ngày càng chậm, bởi vì bị dáng vẻ im lặng nhắm hai mắt hiếm khi xuất trước mặt làm ngu ngơ. Mặc dù khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng nhưng trong mắt vẫn đẹp như thế. Chân mày lá liễu cong cong bên dưới là đôi mắt to, vừa tròn vừa sáng, nhưng lúc này im lặng nhắm lại, chiếc mũi dọc dừa ngạo nghễ ưỡn lên đều đều hít thở khí, làm cho thích nhất vẫn là cái miệng nhắn, vừa mở miệng là chọc nổi giận, đỏ thắm đến cần bất kỳ cách làm đẹp nào. Cái miệng nhắn này thích hợp hôn cỡ nào chứ, vừa nghĩ tới bộ dáng phía dưới , cầu xin kiều cỡ nào, thân thể Sở Mạnh nóng lên. Mà lại kháng cự được khát vọng từ nội tâm, buông thuốc nước trong tay xuống, hôn lên cái miệng nhắn vẫn luôn dụ dỗ phạm tội.



      " cần, đau quá!" Ngưng Lộ đẩy mặt ra, bởi vì đụng phải vết thương của . Người đàn ông này có phải mọi lúc mọi nơi đều có thể động dục ? Ngưng Lộ xoay người lại, vùi mặt trong chiếc gối mềm mại, muốn để cho ta đụng.

      “Ngồi dậy tôi xem chút! Nếu đau như vậy uống viên thuốc giảm đau được ?” Sở Mạnh khó có dịp dùng giọng điệu dịu dàng như vậy chuyện với .

      tránh ra là được rồi, cần lo.” Vốn là lỗi của ta, sao lại muốn lôi đến sân bay? Nếu như lúc Sở Khương rời , vết thương cũng bị rắc thêm muối. Nếu mặt cũng cần chịu tát này. Đây tất cả đều là lỗi của ta.

      muốn tôi lo, muốn ai lo?” luôn là người có thể khơi lên lửa giận của . Người đàn ông giây trước còn dịu dàng giây tiếp theo bị những lời của làm cho nguội lạnh.

      “Người nào lo cũng được, chỉ cần lo!” 20 tuổi trong giọng điệu tức giận dường như cũng có làm nũng. Nhưng người đàn ông tức giận căn bản có để ý.

      muốn tôi lo, tôi vẫn mạn phép muốn xen vào, hơn nữa còn muốn xen vào đến cũng.” Sở Mạnh chợt buông ra đứng dậy. Cảm giác được sức nặng đè người biến mất, Ngưng Lộ cho là giận quá nên mất, ai ngờ khi ngồi dậy lại thấy cỡi áo, lộ ra lồng ngực với những bắp thịt rắn chắc, nếu như phải dưới tình huống như thế, Ngưng Lộ khen ngợi vóc người của , nhưng giây sau thái độ của người đàn ông kia lại làm mặt hoàn toàn trắng bệt như tờ giấy, ta phải là muốn đối xử với giống như hôm trước ở phòng sách chứ? muốn! (Ling: ai biểu mi ngu làm chi người ta quan tâm bày đặt hất hủi tới khi người ta nổi giận oy mới biết muốn)

      Thân thể mảnh khảnh yếu ớt tự chủ được lui vào trong góc giường, kéo chăn bao chặt mình.

      Nhưng cái chăn mỏng manh đó phải đối thủ của , hai ba cái toàn thân hoàn toàn bại lộ trước mặt .

      “Tôi muốn như vậy, tránh ra, tránh ra ……” Dấu vết thâm tím người còn chưa hết, lại bắt đầu gặm cắn, cũng phải điểm tâm.

      từ chối khiến cơn giận của Sở Mạnh càng lúc càng tăng, hề làm những động tác dạo đầu, cứ như vậy trực tiếp xông vào. Chẳng qua là còn chưa kịp động thân, phía dưới cũng mềm nhũn nhúc nhích. Đưa tay xem thử, ra sớm hôn mê bất tỉnh.
      tutu, OrchidsPhamVÂN NHI_2411 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 37: Mật Báo? ? ?





      Cao ốc tập đoàn Sở Thành

      Thư ký tổng giám đốc tuần này làm việc vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ chọc phải lão đại ở bên trong. Gần đây Sở tổng dễ phục vụ lắm, bình thường tỉnh táo đến mặt nhìn ra chút cảm xuc nhưng mấy ngày nay lại động chút là nổi giận, khiến người bên cạnh cũng nhanh chóng tự động tránh xa.



      “Tổng giám đốc?” Thư ký Phương lễ phép gõ cửa vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đối mặt với ông chủ cả tuần nay sắc mặt quá thân thiện. Đợi gần 1 phút nghe bất kỳ tiếng đáp lại nào, thư ký Phương còn tưởng rằng tổng giám đốc nghe thấy. “Tổng ——" Thư ký Phương cẩn trọng mở miệng lần nữa, nhưng ba chữ “Tổng giám đốc” còn chưa gọi xong bị Sở Mạnh vô lý cắt đứt.

      “Bây giờ tôi rảnh!” ngẩng đầu, bực bội .



      “À? Nhưng, nhưng mà … ” Thư ký Phương nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy. Đây là ông chủ luôn luôn tỉnh táo kiềm chế đến làm người ta sợ hãi của bọn họ sao?

      nghe thấy tôi rảnh sao? ra ngoài!” hiểu sao bị nạt, Thư ký Phương có nhiều năm kinh nghiệm cũng sợ hết hồn, dám tiếp tục thêm câu nào, khép cửa ra ngoài. Cũng tại cửa ra vào gặp được Tống - người tự xưng là bạn thân của tổng giám đốc mới vừa rồi bị cản lại ngoài cửa tự động tới, sắc mặt tái nhợt bảo ta nên vào.



      “Thư ký Phương, lửa bên trong, tôi phụ trách dập tắt cho!” Nụ cười mặt Tống Tử Tự vẫn như làn gió xuân, cả đôi mắt đào hoa kia cũng lóe ra nụ cười. Chẳng trách được nhân viên tiếp tân Điền Mật lại bị lừa, có hẹn trước liền ngây ngốc để cho người ta xông thẳng lên tầng văn phòng của tổng giám đốc, mà mình cũng phải bị ta lừa vào thông báo, kết quả thành bia đỡ đạn sao? Cũng may kết hôn sinh con rồi, nếu phỏng chừng còn vô sỉ bị gương mặt đó của ta lừa. có người tự nguyện làm nhân viên cứu hỏa, tự dâng lên tính mạng của mình, vẫn nên nhanh chóng tránh xa chút !



      tôi rảnh …….” Tống Tử Tự vừa mới mở cửa vào, bên trong liền truyền ra tiếng gầm của sư tử. phải chứ, lửa cháy mạnh như vậy? phải chưa thỏa mãn dục vọng? Đáng thương cho dâu mới cưới nhu mì điềm đạm đó phải ngày ngày hầu hạ người đàn ông “sáng nắng chiều mưa” này.



      “Mạnh, dâu của cậu thỏa mãn được cậu sao?” Tống Tử Tự đóng cửa lại đến gần , tự nhiên ngồi xuống ghế sofa bằng da trước mặt .

      “Mắc mớ gì tới cậu? Cậu tới làm gì?” Nghe được giọng quen thuộc, Sở Mạnh rốt cuộc dừng lại việc làm, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông xấu bụng trước mặt.



      “Mạnh, đừng như vậy chứ! Dù gì chúng ta cũng là bạn thân, tới thăm phòng làm việc của cậu chút cũng được sao!” Tống Tử Tự nửa đùa nửa , bởi vì chưa từng tới phòng làm việc của ta, bọn họ đều gặp mặt bên ngoài. Mà sức mạnh của nhà họ Tống mặc dù hai giới chính thương đều thể khinh thường, nhưng Tống Tử Tự cũng có về thừa kế gia nghiệp, cho nên rất ít xuất ở nơi công cộng. Nhưng danh hiệu đại trưởng tôn, thái tử đời thứ ba của nhà họ Tống vẫn còn rất tốt, cho nên cậu ta mới có thể thuận lợi lên thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc.

      “Xem xong rồi chứ? Xem xong rồi có thể rồi. Tôi rất bận, rảnh đếm xỉa tới cậu.”Sở Mạnh nhìn khoảng chừng 2 phút mới mở miệng chuyện.



      “Tôi biết mấy ngày nay cậu bề bộn nhiều việc, bận đến mức thường ngủ ở phòng làm việc?”Đây chính là người phụ nữ Ngũ Thiên Nghiên đó cẩn thận lỡ miệng ra, thể trách nhiều chuyện được. quả cực kỳ tò mò, mặc dù Sở Mạnh luôn là người làm việc điên cuồng, nhưng vừa kết hôn lâu lại lạnh nhạt với tiểu mỹ nhân kia dường như có chút bình thường! Huống chi ngày hôm qua còn chứng kiền mẹ của tiểu mỹ nhân đến bệnh viện, muốn trách cũng chỉ có thể trách quả nhiều chuyện, biết ba của tiểu mỹ nhân xuất viện rồi, cho nên muốn xem thử mẹ có phải bị bệnh gì hay , Cuối cùng tra được kết quả lại làm giật mình. Nhưng, có cần với Mạnh hay , phải xem thái độ hôm nay của cậu ta rồi.

      "Chuyện đó liên quan tới cậu.” Sở Mạnh cũng muốn cùng A Tự quá nhiều về cuộc sống riêng tư của mình. Đúng vậy, hôm đó sau khi ngất cũng tức giận rời , cũng tuần về nhìn dù chỉ lần, chỉ sợ lại khống chế được mình. Đối với mất khống chế của mình, vẫn luôn buồn phiền, muốn xin lỗi cũng mở miệng được, là người đàn ông kiêu ngạo tự phụ như thế nào, chẳng xin lỗi với bất cứ ai bao giờ. Câu xin lỗi quả được, lại muốn quay về nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , cứ dứt khoát sống ở công ty luôn, dù sao chắc chắn có chuyện làm hết. Thím Trương sau khi tỉnh lại vẫn luôn vui, thế nhưng lại hạ được quyết tâm trở về thăm .



      “Mạnh, làm bạn thân của cậu, quan tâm cậu chút được sao! Có phải ấy thỏa mãn được cậu nên cậu mới muốn sống bên ngoài để tìm cơ hội kiếm ăn nơi khác đúng ?” Biết cậu ta phải là người đàn ông lăng nhăng, Tống Tử Tự lại cố ý tấn công .



      “A Tự, có phải cậu ngứa da rồi ?” Sở Mạnh đẩy những công văn đợi phê duyệt trước mặt ra đứng lên.



      “Này, Mạnh. Tôi phải tới đánh nhau. Chẳng qua là quan tâm cậu mà thôi! Tôi chỉ sợ cậu vì công việc mà trì hoãn nhiệm vụ nối dõi tông đường trọng đại, vậy đền bù nổi đâu.” Tống Tử Tử quyết định từ từ thăm dò cậu ta, bởi vì kết quả tra được là mẹ của tiểu mỹ nhân kê đơn thuốc là thuốc tránh thai thường dùng, nhưng tên người được kê đơn lại là Quan Ngưng Lộ, 20 tuổi. Làm cho người ta muốn nghi ngờ cũng được. Nên mới đặc biệt chuyến, xem thử rốt cuộc cách nghĩ của Mạnh như thế nào.



      “Chuyện nối dõi tông đường của tôi cần nhọc tới cậu quan tâm. Tôi còn chưa muốn có con. Nếu như đây là điều cậu muốn biết, cậu có thể !” Sở Mạnh ngồi xuống đốt điếu thuốc. Nghĩ đến những cảm xúc phiền não của mình, muốn có con? Có lẽ tại trong bụng cũng có cốt nhục của rồi? Dù sao mấy lần này cũng có làm bất kỳ biện pháp dự phòng nào. phải là muốn làm, mà là mỗi lần đều bị ép tới có thời gian làm. Mà quả cũng còn trẻ, còn chưa tốt nghiệp đại học. sắp xếp xong, 2 ngày nữa có thể về trường học, còn chuyện con cái thuận theo tự nhiên .



      “A, ra là đành lòng để tiểu mỹ nhân có con sớm như vậy! Có thể hiểu được, khó trách được cậu phải dám về nhà. ra là sợ mình khống chế được!” Vậy căn bản là nhiều chuyện đúng ? Tống Tử Tự cười cười, lần này tới phòng làm việc của cậu ta thu hoạch quả ít, ít nhất nữ nhân viên tiếp tân tên Điền Mật làm cho cảm thấy cực kỳ thích thú.

      “Tôi có sở thích gieo giống như cậu.”

      “Trời đất chứng giám, Mạnh. Tôi chỉ duy trì sinh lý bình thường của mình thôi, chẳng lẽ cậu muốn phủ nhận trước đây cậu có tìm người phụ nữ khác?”

      “A Tự, tôi có thời gian chuyện phụ nữ với cậu. Nếu cậu còn chuyện gì khác tự ! Tôi còn phải mở cuộc họp.” Sở Mạnh nhìn đồng hồ đứng lên ra ngoài.



      ly nước cũng cho tôi uống đuổi tôi sao? Thái độ của cậu như vậy là sao?” Mặt Tống Tử Tự lên vẻ bất mãn, nhìn người đàn ông ra ngoài, là quá đáng ! Chẳng lẽ đạo đãi khách của Sở Thành là như vậy sao? Mạnh, cậu được lắm! Lần sau có chuyện đừng cầu xin tôi. Tống Tử Tự cũng đứng dậy ra ngoài, quyết định xuống dưới lầu trêu chọc nhân viên tiếp tân.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 38: Trở Về Trường





      Mặt trời lúc 4 giờ chiều tính là gay gắt, mình Ngưng Lô ngồi ở ban công ngẩn người. Kể từ sau hôm ở sân bay về, có tâm trạng đọc sách, cho dù cầm quyển sách tay cũng xem nổi. Tâm trạng vẫn luôn phiền não. Cũng may người đàn ông đó có trở về, điều này làm cho gian tự do của càng nhiều, càng thêm dễ dàng suy nghĩ miên man.


      “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia mới vừa gọi điện về.” Thím Trương chạy tới, vui như vừa trúng số. Ngưng Lộ nhiều lần thím Trương đừng gọi là thiếu phu nhân nhưng bà nghe. Thím Trương phải mỗi ngày đều gọi điện thoại báo cáo với ta sao? Vậy ta gọi điện thoại về có gì mà đáng vui mừng chứ? Ngưng Lộ duy trì tư thế mới vừa rồi, nhúc nhích.


      "Thiếu phu nhân, đây chính là chuyện vui! phải mỗi ngày đều nghĩ tới chuyện về trường học sao? Mới vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại về, là cậu ấy cho người tới trường làm thủ tục xong rồi, ngày mai có thể đến trường học được rồi.” Thím Trương cười tươi như hoa, lần này là tốt, thiếu phu nhân cần cả ngày lẫn đêm ở nhà đều mặt ủ mày ê rồi. Ha ha, thiếu nữ xinh đẹp như đóa hoa này ngày ngày núp ở nhà làm gì chứ!


      "Thím Trương, đây là sao?" Quyển sách trong tay Ngưng Lộ rơi xuống đất. Vào lúc cho là giống như chim hoàng yến bị giam cầm trong lồng ta lại đồng ý để học! Ngưng Lộ véo má mình mạnh, biết đau, vậy chính là ?


      “Chẳng lẽ thím Trương lừa sao? thu dọn mấy quyển sách nhanh lên, ngày mai trở về học. Tối nay ngủ sớm chút.” Thím Trương cười tít mắt ra ngoài, bỏ lại mình Ngưng Lộ mơ màng. Trời ạ, ngờ nhanh như vậy có thể trở về trường học. được, phải lên tinh thần, sắp phải thi rồi. Ngưng Lộ vừa nghĩ tới chuyện thi cử lập tức bước nhanh trở về phòng.



      Trở về ngôi trường quen thuộc sau hơn tháng xin nghỉ phép, Ngưng Lộ còn là Ngưng Lộ của lúc trước nữa rồi, ít nhất tâm trạng giống nhau, bông hoa ngọn cỏ nơi đây vẫn còn tồn tại, chẳng qua là người cũng còn ở đây nữa.


      Thời gian tan học vừa đến, cho nên mọi người trước, chỉ còn mình Ngưng Lộ tranh thủ mượn vở ghi chép, mặc dù ở nhà vẫn đọc sách nhưng trọng tâm của giáo viên vẫn phải ghi lại, nhiều môn như vậy, muốn mệt chết. Nhưng mà sao, bây giờ cần mệt mỏi để điều chỉnh cảm xúc, chỉ hy vọng có thể mệt đến vừa ngả đầu xuống là có thể ngủ mới tốt, cái gì cũng cần nghĩ.


      Mấy người bạn học nữ tính là quen biết sau khi thu dọn xong sách vở chuẩn bị rời khỏi phòng học lớn, hẹn mà cùng nhau vây đến bên cạnh Ngưng Lộ.


      “Quan Ngưng Lộ, nghe cậu kết hôn rồi, hơn nữa nhà chồng cậu hình như rất có tiền, sao ở nhà tự do tự tại làm thiếu phu nhân? Cực khổ chép bài như vậy làm gì?” Bạn học Giáp đặt mông ngồi vào chỗ trước mặt Ngưng Lộ, vừa rồi những lời trong miệng là đằng nghĩ nẻo. Quan Ngưng Lộ này bình thường rất ít qua lại với bạn học cùng lớp, huống chi cùng bạn khác lớp học chung hội trường lớn như vậy, có khi hình như thấy ta với bạn nam khác khóa khác, nhưng ta cũng có bản lĩnh, thế nhưng có thể đá bạn trai thanh tú tuấn nhã như vậy gả vào nhà giàu có. Điều này làm cho đám học sinh nghèo vẫn luôn cực khổ học hành, sớm về tối như họ sao có thể ghen tỵ?


      “Đúng vậy, người kết hôn rồi sao còn có đeo nhẫn cưới? phải giả chứ?” Bạn học Ất cũng ở bên cạnh phụ họa.

      “Các bạn còn chuyện gì nữa ? Nếu bây giờ mình rất bận, xin lỗi.” Ngưng Lộ cũng muốn gây gỗ với bọn họ, huống chi ngay cả tên của bọn họ cũng nhớ.


      “Mày phách lối cái gì? phải mày gả cho người có tiền sao? Có cái gì đặc biệt hơn người chứ?” nữ sinh khác thậm chí thô lỗ đến đem sách của hất xuống đất.


      “Tôi gả cho người như thế nào liên quan tới mấy người, có bản lãnh cũng tìm người . Bây giờ mời mấy người tránh ra.” Ngưng Lộ đứng lên, biết chuyện gì xảy ra, bình thường tính tình vốn rất tốt thế nhưng hôm nay cũng bị ba người này chọc nổi giận.


      “Quan Ngưng Lộ, mày là cái thá gì? Loại phụ nữ chỉ vì vinh hoa phú quý, vứt bỏ bạn trai như mày dù sao cũng chỉ là con điếm.” Bạn học Giáp ngồi ở phía trước cũng phải người dễ chọc, đứng thẳng tắp lên đập bàn với Ngưng Lộ.



      Sắc mặt của Ngưng Lộ tái nhợt, muốn mở miệng gì cũng nên lời. quan tâm người khác gì, nhưng câu vứt bỏ bạn trai kia làm nghẹn rồi. Vì câu này biết cãi lại cái gì?


      nên lời sao? Xem ra đúng là !”


      “Quan Ngưng Lộ quả cũng quá vô sỉ! Thân là phụ nữ tôi lấy làm hổ thẹn cho phái nữ.” Tiếng cười chút kiêng kị vang vọng khắp phòng học, khiến lòng Ngưng Lộ càng thêm khó chịu.


      thêm gì nữa, ngồi xổm xuống muốn nhặt những quyển sách bị bọn họ ném xuống đất lên bị nữ sinh đó dùng cước đá nó ra xa lần nữa, xa tới mức thể với tay tới được.


      Họ rất quá đáng, Nước mắt của Ngưng Lộ đầy trong hốc mắt. Giọng nam sinh giúp đòi lại công bằng: “Mấy bà tám như các quá đáng chứ? Sao soi gương xem mình là cái dạng gì, sao lại ghen tị với người ta chứ?”

      Bị nam sinh thành như vậy, sao có thể tức giận, ba nữ sinh đồng thời quay đầu nhìn về phía nam sinh hướng về phía bọn họ tới. Hả? Người cao gầy cầm cái laptop đó phải là Giang Duẫn Trực của khoa tin tức sao? Sao ta có thể ở chỗ này? Hơn nữa người vừa nhìn trông có vẻ lịch nho nhã như vậy nhưng lời vừa ra khỏi miệng đem ba người họ bỡn cợt tới đáng đồng? là tức chết người! Nữ sinh Giáp muốn mở miệng phản kích, lời độc ác hơn từ phía sau ta vang lên: “ A Trực, ba người bọn họ rất xấu xí đó!”


      Khuôn mặt thanh tú ngọt ngào từ phía sau Giang Duẫn Trực ló ra, làm cho người ta cách nào nghĩ lời ác độc như vậy từ trong miệng ta ra được.

      “Mắc mớ gì tới mày? Đồ bà tám chết tiệt!” Nữ sinh Giáp chịu nổi người khác khiêu khích, khí thế hung hăng xông lại muốn đánh người.


      A Trực, cứu em!” lại tránh về phía sau lưng nam sinh. “A!” Nữ sinh Giáp thét tiếng chói tai, cả người cũng quỳ gối mặt đất. Đây thực là người thoạt nhìn bộ thư sinh văn nhã Giang Duẫn Trực sao? Bắp chân của bị ta đá gãy rồi. ta sao có thể độc ác như vậy? Hai nữ sinh khác vội vàng đến đỡ nữ sinh Giáp ngừng kêu đau, mặt mày xám .

      “Đáng đời!" lại từ sau Lưng Giang Duẫn Trực nhảy ra, hướng về phía ba người mới vừa rời đó làm mặt quỷ.


      “Quậy đủ rồi? Có thể về nhà được rồi chứ?” Giang Duẫn Trực nắm đầu tóc dài của , khuôn mặt cưng chiều tươi cười. Đều là tiểu nha đầu này nhiều chuyện, ràng chẳng qua là ngang qua phòng học này ngẫu nhiên thấy ba nữ sinh biết xấu hổ kia ức hiếp tiểu nữ sinh mềm mại yếu ớt mà thôi, thấy việc nghĩa lòng dạ hăng hái mà qua.


      Ngưng Lộ thu dọn xong sách vở, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ trông giống như người tiếng “Cám ơn” rồi bước nhanh rời khỏi phòng học.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :