1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 19: Hôn Lễ




      Dù trốn tránh thế nào, dù có muốn ra sao Ngưng Lộ vẫn phải đón nhận hôn lễ của và Sở Mạnh.

      Mấy ngày nay, cũng cầu dọn đến chỗ ở, mà cũng vui vì được ở nhà, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Bởi vì chuyện công ty được giải quyết cộng thêm con chuẩn bị xuất giá, sức khỏe Quan Minh Quyền khôi phục rất nhanh, có thể tham gia hôn lễ. Mà , khi biết Sở Khương sao cũng hề thăm , cũng dám hỏi thăm. Có số thứ có lẽ kiếp này định trước phải bỏ lỡ, nhưng trái tim vẫn rất đau!



      Ngày hôn lễ, thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng.


      Sáng sớm, Ngưng Lộ bị đám người lôi làm bảo dưỡng toàn thân, sau đó trang điểm, thay lễ phục. Mệt mỏi đến cả thời gian thở cũng chẳng có bị đưa đến hội trường hôn lễ. Hội trường được dựng bãi cỏ khách sạn 5 sao duy nhất dưới cờ Sở Thành, xung quanh tất cả đều được treo những chiếc màn trắng phiêu dật cùng với những quả bong bóng với 5 màu – vàng, xanh, đỏ, trắng, đen; hai bên bày đầy những bông hoa bách hợp trắng tuyền, mùi hoa thơm ngát lan tràn trong khí.

      Hôm nay là ngày đại lễ kết hôn của vị chủ tịch mới của Sở Thành, khung cảnh tưng bừng náo nhiệt mà thương gia bình thường thể sánh được. Hội trường sớm tụ tập đầy những nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh cùng ký giả và giới truyền thông, chỉ còn chờ dâu tới.


      Hôm nay Ngưng Lộ mặc chiếc áo cưới ngang ngực màu trắng tinh được thiết kế bởi nhãn hiệu Pronovias nổi tiếng nhất đến từ Tây Ban Nha, thiết kế đơn giản nhưng được trau chuốt thành nhiều tầng, mặc vào người làm lộ từng đường nét của người phụ nữ cao quý và tao nhã, phối hợp với giày cao gót cùng màu, Ngưng Lộ vừa xuống xe thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở hội trường, đèn flash ngừng nhấp nháp. Phu nhân tổng giám đốc Sở Thành xem ra tuổi còn khá nhưng lại đẹp đến làm người ta phải ngừng hô hấp, qua vài năm nữa nhất định càng đẹp đến câu hồn đoạt phách người khác, đáng tiếc sớm bị người ta giành mất rồi, người ngoài chỉ có thể nhìn mà chảy nước miếng.

      Đàn ông kinh ngạc tán thưởng, phụ nữ đố kị ghen ghét khiến Sở Mạnh trừ cách ăn mặc và trang điểm xinh đẹp của ra, hận thể đem mắt của tất cả những người đàn ông có mặt tại đây móc ra, lại dám chảy nước miếng đối với người phụ nữ của , nhưng được. lại biết, ở trong mắt những có mặt ở đây cũng vô cùng xuất sắc, toàn thân áo tuxedo đen đối lập với màu trắng tinh khiết của váy dâu làm xem ra càng thêm tuấn, mái tóc hơi dài được chải chỉnh tề ra sau gáy làm lộ ra vùng giữa trán, gỡ cặp mắt kính làm cặp mắt càng thêm lấp lánh có thần. cái gì cũng làm, chỉ đứng ở đó vẫn có thể hấp dẫn được ánh mắt mọi người. chờ dâu từng bước về phía , muốn nắm tay cùng qua những quãng ngày sau này, muốn cho tất cả những thứ muốn……. Ngưng Lộ, có được ?



      Cho đến đôi bàn tay run rẩy kia đặt vào lòng bàn tay , trong lòng Sở Mạnh vẫn còn kích động, trải qua bao nhiêu năm sau vẫn nhớ cảm giác lúc này, phải vì muốn trả thù người nào cả, chỉ vì lòng muốn sánh bước cùng cả đời. thế giới này tình là thứ bất chấp lý lẽ, dưới ánh trăng thân thể mềm mại của rơi vào ngực , có lẽ định trước phải ở bên nhau rồi. Hai người ở trước mặt cha xứ trao nhẫn cưới, chiếc nhẫn kim cương khéo léo mà tinh xảo chiếu rọi ra những tia sáng chói mắt, nhưng trong mắt Ngưng Lộ lại cực kỳ châm chọc, nhẫn kim cương phải là những người nhau mới có thể đeo nhưng hôm nay phải deo lên vì người . Cảm giác chiếc nhẫn kim cương lạnh lẽo quấn quanh ngón tay , dưới tràng pháo tay nhiệt liệt lại khiến lòng Ngưng Lộ đau xót, nước mắt nhịn được mà nhàng chảy xuống, mu bàn tay .


      Nhiệt độ nóng hổi của nước mắt từ da thịt mu bàn tay thấm vào làm phỏng nơi sâu thẳm nhất trong tim , mày rậm nhíu lại. Hôm nay là ngày đại hỉ của họ mà lại vì người đàn ông khác mà rơi lệ, bảo làm sao lại cau mày? Ba mẹ mặc dù đối với những hành động của rất bất mãn, nhưng dù sao đây cũng là chuyện hệ trọng của nhà họ Sở nên thể đến, mà Sở Khương trừ lần gặp trước ở bệnh viện ra tới nay cũng chưa từng gặp lại, hôm nay nó nhất định tới. Nhưng vui mà rơi lệ lại làm cho toàn bộ những người ở đây lại nghĩ rằng vì quá vui mà rơi lệ. Nhưng Sở Mạnh biết phải, vì tất cả những gì mình mất mà rơi lệ. có biết hay , muốn xây lên tòa lâu đài mà gió táp mưa sa thể mài mòn, để có thể buồn lo sống bên trong. Ở bên trong, là nàng công chúa của , là hoàng hậu của , là người phụ nữ của ……. có được ? Có đồng ý ?

      “Chú rể có thể hôn dâu!” Cuối cùng, cha xứ nghiêm trang tuyên bố, tiếng vỗ tay của tất cả khách khứa càng ngày càng lớn, Ngưng Lộ dám để nước mắt tiếp tục rơi xuống nữa. Bởi vì biết ba mẹ ở ngay bên cạnh, niềm vui trong mắt họ hoàn toàn là . Mẹ cho là tìm được chốn hạnh phúc, vậy cứ để họ cho là vậy ! Hạnh phúc của , khi lựa chọn người đàn ông này còn có hạnh phúc sao? Cũng cần thiết nữa. Nhưng ít ra ba mẹ vẫn còn sống tốt cõi đời này, vậy là tốt rồi!


      Nét mặt của làm tim Sở Mạnh lạnh lẽo, cứng rắn nâng cằm lên, những giọt nước mắt trong suốt óng ánh dạo chơi trong hốc mắt, làm sao cũng muốn để nó chảy xuống. Gả cho uất ức tới vậy sao?

      mà dám khóc lên, tôi lập tức đem mọi chuyện công bố ra ngay tại chỗ, có muốn thử xem chút ? Vẻ mặt của ba mẹ ra sao?” Sở Mạnh cúi đầu bên tai , sau đó hôn lên môi . Nước mắt mằn mặn vẫn nhịn được theo gương mặt chảy xuống, toàn bộ lại bị nuốt vào trong miệng.

      “Quan Ngưng Lộ, còn dám tiếp tục khóc cứ nhìn thử mà xem!” Sở Mạnh lấy thanh chỉ có nghe thấy mà uy hiếp. Sau khi hoàn thành nghi thức, chú rể nắm tay dâu trở lại đại sảnh khách sạn cắt bánh ngọt sau đó nhảy điệu nhảy đầu tiên. Trong tiếng chúc phúc của mọi người bọn họ nắm tay nhau bước từng bước .


      Vì sao sau lưng giống như có ánh mắt quan sát ? Ngưng Lộ dám quay đầu lại nhìn. Ánh mắt nóng bỏng đó tựa như mang theo nỗi đau rất lớn, là Sở Khương sao? Cái tên đó chính là nút thắt mà lòng Ngưng Lộ chưa mở được, càng dây dưa càng chặt, ngay cả thở cũng thấy đau. Chỉ có nghĩ đến nữa mới có thể khổ sở như vậy.



      Sở Khương ngồi xe cách hội trường tới 100 mét, tay đặt tay lái bởi vì dùng sức mà gân xanh nổi lên mồn , khuôn mặt tuấn tú nho nhã cũng bởi vì tức giận mà trở nên khó coi.


      từng thề muốn cùng bách niên giai lão nhưng hôm nay lại nắm tay người đàn ông khác, mà người đàn ông đó phải ai xa lạ, lại ruột của ! sao có thể phẫn nộ? Nhưng bây giờ lấy cái gì chống lại hai? Ngay cả ba mẹ cũng giúp được . chỉ có thể làm cho mình từng bước trở nên mạnh mẽ mới có thể đoạt lại người con !

      Mới vừa rồi giọng nhàng của vang lên trong micro: “Tôi nguyện ý.” làm cho cả thế giới của hoàn toàn sụp đổ. nhiều lần suy nghĩ muốn chạy xuống xe nắm tay chạy tới nơi ai biết, bọn họ trải qua cuộc sống vui vẻ. Nhưng lý trí cho biết, thể! Lộ Lộ là đứa con hiếu thuận cỡ nào. Nếu cũng hôn lễ như hôm nay!

      Đau! Đau! Đau đớn tột cùng!


      Người mới đó cùng nắm tay nhau chớp mắt đối diện! giọt, hai giọt, ba giọt…….. gương mặt tuấn tú đầy nước mắt.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975

      Chương 20: Vị Khách Viếng Thăm Phòng Nghỉ







      Sau khi khiêu vũ xong, mặt Ngưng Lộ vẻ mệt mỏi khiến Sở Mạnh rốt cuộc buông vòng eo mà ôm suốt buổi tối ra, gọi phục vụ đưa đến phòng của dâu nghỉ ngơi, mà còn phải ứng phó với đại sảnh đầy khách, may mắn còn có phụ rể là Tống Tử Tử giúp , bằng đêm nay phải vượt qua đêm động phòng trong cơn say rồi.

      Ngưng Lộ đến phòng nghỉ cho đến sau khi phục vụ ra ngoài mới ngồi phịch cả người ghế sofa, chân quen mang giày cao gót đau đến tê dại, giống như bộ đường dài 25 ngàn dặm vậy, ngay cả cảm giác cũng còn. Ngưng Lộ quyết định cởi ra để cho chân thoải mái, dù sao ở đây chỉ có mình thôi, sợ thất lễ.

      vừa đem đôi chân nhắn mới được giải phóng đặt lên sofa, còn chưa kịp xoa bóp ngoài cửa có giọng giống như khinh thường, lạnh lùng thở dài : “Ai, ánh mắt của Sở Mạnh đúng là khá hơn chút nào sao? Cưới chỉ có hào nhoáng bên ngoài, ngay cả những lễ nghi cơ bản nhất cũng biết! biết ta coi trọng điểm nào!”



      Cửa có khóa sao? Ngưng Lộ theo tiếng nhìn sang, người phụ nữ chuyện phải là phụ dâu hôm nay sao? thay toàn thân y phục trắng của phụ dâu bằng bộ lễ phục bó sát màu đen làm cho vóc người vừa nhìn thể nghi ngờ, cực kỳ hấp dẫn. cũng buồn cười, danh nghĩa là dâu nhưng cái gì cũng có làm, chỉ là ra mặt trình diện mà thôi, dù sao tất cả hôn lễ đều do Sở Mạnh tay tổ chức, phụ dâu cũng là giúp tìm.

      Phụ rể hôm nay khuôn mặt tươi cười, nhưng Sở Mạnh cũng chưa từng chính thức giới thiệu cho họ quen biết, cho nên biết ta tên gì, nhưng từ cách chuyện của và Sở Mạnh có thể nhìn ra giao tình của bọn họ tệ. Mà phụ dâu từ đầu đến cuối nét mặt lạnh lùng như ai thiếu nợ ta vậy, Ngưng Lộ cũng dám chủ động chuyện với ta. Nhưng bây giờ ta lại chủ động đến tìm , hơn nữa lời vừa ra khỏi miệng là ngông nghênh. Hình như có đắc tội với ta? Ngưng Lộ cau mày, cúi đầu .

      “Sao dám nhìn tôi? Hay là tôi đúng?” Ngũ Thiên Nghiên hớp ngụm rượu trong ly, đối với vợ hôm nay của Sở Mạnh cực kỳ khinh thường. Luận vóc người luận tướng mạo có chỗ nào thua ta, huống chi từ khi học đại học biết Sở Mạnh, vào Sở Thành làm việc cũng nhiều năm rồi, trong công việc từ trước đến nay luôn là cánh tay đắc lực của . Nhưng biết, Sở Mạnh đối với có tình nam nữ, nhưng quen biết nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy đối với người phụ nữ nào có tình ý, đều là gặp dịp chơi. cho là dạng đàn ông như sau nhiều lần gặp gỡ chọn người phụ nữ thích hợp với mình bầu bạn, cho là mình còn có cơ hội. Dù có tình cảm với , nhưng tình cảm phải có thể bồi dưỡng sao? Đáng tiếc có cơ hội nghiệm chứng. tuần trước khi bình tĩnh tuyên bố sắp kết hôn và nhờ làm phụ dâu biết! muốn thừa dịp này làm từ bỏ hi vọng. Người thông minh như sao lại có thể nhìn ra tâm ý của ? Chẳng qua là muốn vạch trần mà thôi! Nhưng lại muốn dùng cách đau lòng như vậy để từ bỏ! vẫn luôn có cách nào từ chối cầu của ! Nhưng đối với người phụ nữ trở thành vợ vẫn rất khinh thường. ta căn bản xứng với Sở Mạnh!

      “Xin lỗi, tôi hơi mệt!” Ngưng Lộ cũng muốn có bất kỳ xung đột nào với ta, mà từ trước đến nay cũng có thói quen cãi vã với người khác.

      quen biết Sở Mạnh được bao lâu rồi? hiểu được ấy bao nhiêu?” Ngũ Thiên Nghiên đối với hờ hững của , trực tiếp ngồi xuống bên cạnh .

      “Tôi…… Sở đại ca ấy……” Ngưng Lộ đưa mắt nhìn thẳng vào mắt ta, lại biết trả lời ta như thế nào về vấn đề này. Chuyện của và Sở Mạnh, cũng muốn nhiều với người khác. Chứ đừng ta, ngay cả ta tên gì còn biết, cho dù là ba mẹ, Ngưng Lộ muốn nhiều.

      “Sở đại ca…….. gọi ấy là Sở đại ca?” Ngũ Thiên Nghiên bật cười ra tiếng. Gọi người đàn ông là chồng mình là “Đại ca” cảm thấy quá buồn cười sao? Mặc dù phía trước thêm chữ Sở, nhưng trong xã hội nay có cách xưng hô như vậy ? ta cho là ta đóng phim sao? Hay là xem phim Hàn?

      “Có cái gì buồn cười.” Ngưng Lộ muốn nhiều với .

      cảm thấy gọi chồng mình tiếng “Đại ca” rất buồn cười sao?” Ngũ Thiên Nghiên quả hiểu nổi vợ mới cưới của Sở Mạnh nghĩ gì? Chẳng lẽ bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên sao? thể nào, chưa từng nghe qua chuyện này. Hay là ta quá khác người bình thường mới khiến Sở Mạnh quyết định kết hôn với ta?

      ". . . . . ." Ngưng Lộ muốn mở miệng, giọng nam giống như bất mãn giải vây cho : “Thiên Nghiên, Diệp tổng của Bác Thế muốn chuyện với em về phương án quảng cáo của quý sau.” Là Sở Mạnh tới.

      “Vậy em trước nha. Sở đại ca.” Ngũ Thiên Nghiên tao nhã đứng dậy, trước khi cũng quên dùng giọng điệu sắc bén của câu “ Sở đại ca.” Vậy biết người đàn ông luôn cường thế như sau khi nghe có cảm tưởng gì. Ha ha, cái đó phải là chuyện của .



      Sở Mạnh nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc bộ lễ phục trắng tinh được thiết kế đơn giản, đưa vẻ mặt vô tội nhìn , giống như biết mình làm sai chuyện gì vậy.

      Hừ, nếu phải Tống Tử Tự thấy Thiên Nghiên mình tới phòng chờ của dâu mà tới nhắc nhở xem, đoán chừng cũng thể nghe thấy ở trước mặt người khác gọi là “Sở đại ca”. Xem ra cho chút giáo huấn, nhận thức là gì của .

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 21: Lạc Hồng Lễ Phục




      Thân thể cao lớn của Sở Mạnh xoay qua chỗ khác, Ngưng Lộ cho là muốn trở lại hội trường để ý đến , hồi hộp trong lòng mới vơi bớt , nhưng tiếng khóa cửa lại truyền vào tai làm cho hồi hợp của mới vừa vơi bớt lại dâng lên. ta muốn làm gì? Ngưng Lộ căng thẳng nhìn bốn phía, có bất kỳ cánh cửa nào khác, lối duy nhất có thể tiếp xúc với bên ngoài trừ cánh cửa mà mới vừa khóa lại ra chính là cửa sổ sát đất bị rèm tơ màu đen che kín. Tại sao thoạt nhìn dường như rất tức giận? Ngưng Lộ nuốt ngụm nước miếng, thân thể tự chủ được lùi sát vào sofa, nhưng ghế sofa lớn như vậy cho dù lùi vào như thế nào vẫn vào đến tận cùng bên trong.

      còn muốn trốn đâu? Sở Mạnh từng bước bước đến gần, cách ghế safa nửa bước dừng lại, thân thể cao lớn cúi xuống, tay đặt tay vịn sofa, tay ép ngẩng mặt lên. Hơi thở nóng hổi mang theo hơi rượu phả vào mặt Ngưng Lộ, làm cho trái tim lỗi nhịp của càng đập nhanh hơn, lễ phục vừa vặn ôm lấy những đường cong hoàn mỹ, mà lúc này bởi vì quá căng thẳng mà phập phồng, làm nhói mắt .

      uống rượu…….” Ngưng Lộ mở miệng, giọng cũng run rẩy.

      “Có uống chút, nhưng say đến nỗi nghe người khác chuyện.” Tay Sở Mạnh từ cằm vuốt ve khuôn mặt , rất , lại làm run rẩy thôi.

      ta nghe được những gì? Trong lòng Ngưng Lộ căng thẳng. phải sao? nhìn sâu vào đôi mắt , thuyết phục mình nên hoảng hốt, có lẽ ta chỉ hù dọa mà thôi, nên rơi vào cạm bẫy của ta. Nhưng bàn tay nắm chặt làn váy và lòng bàn tay đầy mồ hôi bán đứng .

      “Muốn với tôi gì đúng ? bé ngoan của tôi? Tự mở miệng cho tôi biết, tôi tin .” Giọng như ác ma dụ dỗ tiểu thiên sứ ngu ngốc. Động tác vuốt ve của rất , giống như là vuốt ve bảo bối thích vậy. Giọng cũng rất trầm , thấp đến độ làm cho tưởng những gì .

      “Tôi gì hết.” Thiên sứ thuần khiết vẫn rơi vào cạm bẫy của ác ma, cái miệng nhắn muốn béo ra nước ở trước mắt khẽ đóng mở.

      Khiến Sở Mạnh hận thể hung hăng áp lên nó, nhưng cái miệng nhắn mê người này lại láo những chuyện đâu. Sở Mạnh dời tay xuống, đầu ngón tay dừng môi , giọng điệu lại cực kỳ ác liệt: “Tên lừa gạt. Còn dám có? Tôi để cho biết hậu quả của việc lừa tôi.” Sở Mạnh lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai kéo Ngưng Lộ ngồi sofa, tay vòng chắc hông , tay từ phía sau đẩy tới trước cửa sổ. “Xoẹt” tiếng, rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh đèn sáng ngời làm Ngưng Lộ chói mắt khiến nhất thời kịp thích ứng mà nhắm nghiền hai mắt.

      Sở Mạnh xoay thân thể lại, làm cho cả người dán sát vào phía trước cửa sổ sát đất, đè ở phía sau dùng giọng của ác ma lẩm bẩm: “Mở mắt ra xem chút !”



      Ngưng Lộ mở mắt lại hận thể chết ngay lập tức. Bên ngoài là đại sảnh đầy khách! Chỉ cần là thoáng ngẩng đầu lên thấy bộ dáng tại của bọn họ. Sao ta có thể vô sỉ như vậy? Muốn trách thoát khỏi kiềm chế của người phía sau là lấy trứng chọi đá.

      “Buông tôi ra buông tôi ra, tôi muốn như vậy.” Ngưng Lộ dám lớn tiếng, sợ người bên ngoài nghe thấy. Nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, bởi vì người đàn ông ở phía sau bắt đầu giở trò.

      “Vậy bây giờ cho tôi biết, mới vừa rồi cái gì? Ửm?” Sở Mạnh tin hỏi ra.

      “Nếu còn lên tiếng tôi ở chỗ này muốn !” Những lời này như tiếng sét giữa trời, làm sợ hãi thôi.

      "Sở đại ca, Sở đại ca. Tôi mới vừa rồi gọi là Sở đại ca. Sau này tôi dám nữa, dám nữa, xin thả tôi ra, nên ở đây.” Ngưng Lộ cảm giác mình sắp gục ngã rồi, khóc nức nở thành tiếng.

      Lúc thất thanh khóc rống rèm cửa sổ cũng được kéo lại rồi, mà khách khứa ở bên ngoài vẫn tự nhiên uống rượu chuyện, nếu quả có thể thấy sớm náo động rồi, đáng tiếc lúc Ngưng Lộ chưa kịp phát rèm cửa sổ bị người ta che lại rồi. cũng phải người có sở thích đặc biệt cho người khác xem phim miễn phí?

      “Xem ra, chính cũng tự biết! Cần gì mạnh miệng? Bây giờ tôi lập tức cho hiểu rốt cuộc tôi là gì của .” đợi Ngưng Lộ kịp phản ứng, đẩy ngã sofa, làn váy rộng giống như đóa hoa nở rộ. Thân thể nặng nề cuồng nhiệt hôn mang theo tức giận cùng tâm phiền ý loạn, như cơn cuồng phong cuốn tới trong nháy mắt nuốt sống . Ngưng Lộ lúc này trừ tiếp nhận cái gì cũng thể suy nghĩ.

      Khi bão táp phủ xuống, giọt máu như đóa hoa nở rộ làn váy lễ phục trắng như tuyết, Ngưng Lộ cho là mình bởi vì đau đớn mà chết rồi. Trừ đau ra vẫn chỉ là đau!



      Từ lúc chính thức muốn bắt đầu hoàn toàn từ biệt Quan Ngưng Lộ của 20 năm qua, thể quay đầu lại được rồi. Khi thể tự khống chế được lực đạo bên trong, Ngưng Lộ nhắm nghiền hai mắt, dám mở mắt ra nhìn tất cả những chuyện này, cũng thể chịu đựng được đau đớn như vậy.

      “Sở Khương, xin lỗi, xin lỗi!” Hai hàng lệ trong suốt theo gò má chảy xuống.

      cho tôi biết, tôi là ai?" Sở Mạnh dù có tức giận như thế nào vẫn nhẫn tâm làm bị thương, khuôn mặt trắng bệch của làm dừng lại. Nhưng, muốn biết người đàn ông đoạt lấy là ai!

      “Sở Mạnh, là Sở Mạnh.” Ngưng Lộ dám lại gọi sai, sợ hậu quả mình thể gánh nổi.

      “Đúng, tôi là Sở Mạnh. Là người đàn ông đầu tiên cũng là người đàn ông cuối cùng của . Quan Ngưng Lộ, từ nay về sau thân thể của , trái tim của chỉ có thể là của mình tôi mà thôi.” Người đàn ông bá đạo kiêu ngạo tuyên thệ. Cuối cùng cũng có được , là của rồi! Ngưng Lộ của ! Ngưng Nhi! Ngưng Nhi! Ngưng Nhi!

      Đáng tiếc, Ngưng Lộ bởi vì đau đớn mà ngất có nghe được người đàn ông luôn gọi nhũ danh mà tự đặt cho .

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 22: Điên Cuồng





      “Mạnh, cái tên chú rể có suy nghĩ này? Biến mất lâu như vậy, để cho phụ rể đáng thương như mình phải ứng phó đám người kia?” Tống Tử Tự ở trong đám người náo nhiệt phát Sở Mạnh từ phòng nghỉ ôm vợ của cậu ta ra phía thang máy cửa sau, để cái ly trong tay xuống tới. Nhưng khi thấy vẻ mặt của đôi vợ chồng mới cưới chợt ngậm miệng lại.

      Mặt Sở Mạnh đổi sắc, cả người lại sảng khoái khác thương, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết cậu ta mới vừa “ăn no”, hơn nữa lại ăn vô cùng sảng khoái sung sướng. dâu trong ngực cậu ta gò má phấn hồng, mắc cỡ dám ngẩng đầu lên, môi đào vì sưng, trông có vẻ kiều diễm ướt át, đôi mắt đẹp nhàng nhìn qua nhìn lại giống như ra được uất ức và bất lực vậy. Chẳng lẽ chú rể dùng thủ đoạn ép buộc? Nếu là như vậy dâu này phải đối thủ của cậu ta rồi? Tống Tử Tự nở cười xấu xa.



      “Xin thả tôi xuống.” Ngưng Lộ cảm giác mình còn mặt mũi gặp người khác nữa, lúc nãy vì đau đớn mà hôn mê bất tỉnh, khi mới vừa tỉnh dậy bị ta bế ra khỏi cửa. Ai ngờ, thế nhưng lại bị phụ rể thấy được, quả muốn sống!

      thả.” Trong giọng của Sở Mạnh có loại dễ chịu nên lời, nhưng quay sang Tống Tử Tự lại đổi dạng khác: “Có chút như vậy mà cũng lo nổi, còn làm phụ rể làm gì.” xong xoay người , đây là đêm động phòng hoa chúc của , cần phải lãng phí thời gian.

      “Này, như vậy rồi sao?” Tống Tử Tự cười đến bụng muốn rút gân, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng háo sắc như vậy của Mạnh, mới vừa rồi có dùng di động chụp lại quả rất đáng tiếc! Đáng lẽ lúc trước nên đặt camera chất lượng cao trong phòng nghỉ quay lại những cảnh ai thấy vừa rồi, mong chờ thế nào. Đáng tiếc quá!

      “Tại sao Sở Mạnh lại cưới đó?” Ngũ Thiên Nghiên đứng sau lưng Tống Tử Tự, cảnh vừa rồi đều thấy được, trong lòng vẫn phục. Tại sao chứ?

      “Sao? Người ta cũng kết hôn rồi mà còn nhìn ra? Hừ, chẳng lẽ cho rằng người đàn ông như Mạnh thích loại nửa nam nửa nữ suốt ngày chỉ biết chuyện làm ăn như sao?” Tống Tử Tự ngưng cười. cùng với Sở Mạnh và Ngũ Thiên Nghiên là bạn đại học, mặc dù cùng khoa nhưng lại kỳ tích có tình bạn giống người thường. Cho nên đùa cũng kiềm chế.

      chết ! Tống Tử Tự! Tôi là nửa nam nửa nữ cũng đỡ hơn tên ngựa đực như , cẩn thận coi chừng ngày nào đó bị mất mạng tay phụ nữ lại tìm tôi nhặt xác.” Nếu so cay nghiệt Ngũ Thiên Nghiên cũng bại dưới tay tên ngựa đực đó, thành công hòa ván, Ngũ nữ vương tao nhã rời .

      “Mẹ nó, người phụ nữ này quá ác độc. thể trách ngay cả Mạnh cũng nhìn thuận mắt!” Tống Tử Tự nhìn bóng dáng nhanh chóng rời kia oán hận. Phụ nữ xinh đẹp thể chọc, phụ nữ vừa xinh đẹp lại giỏi giang chính là Diệt Tuyệt sư thái rồi, nhìn cũng cần nhìn nữa, nhanh chóng rời mới là đạo lý đúng đắn.



      Tiệc cưới mới cử hành được nửa, chú rể và dâu cùng nhau biến mất. Nhưng cũng có bao nhiêu người để ý chuyện này, bởi vì có phụ rể là thái tử Tống Tử Tự của Tống gia ở đây, cũng kém hơn so với chú rể bao nhiêu, hơn nữa còn có người phụ nữ xinh đẹp vô song Ngũ Thiên Nghiên của Sở Thành ở đây, cho nên, nên uống rượu uống rượu, nên chuyện phiếm chuyện phiếm, nên chuyện làm ăn chuyện làm ăn, cực kỳ náo nhiệt!

      Mà trong căn phòng tổng thống sang trọng ở tầng cao nhất, cũng vô cùng náo nhiệt. Trong gian to lớn thanh mờ ám vang vọng khắp nơi, rất lâu cũng chưa ngừng lại.

      chiếc giường cực lớn, Ngưng Lộ cả người mệt mỏi lại vẫn ngăn cản được người đàn ông sau lưng biết mệt mỏi xâm chiếm lấy mình. Sau khi về phòng, bế vào phòng tắm, rất cẩn thận giúp tắm rửa, trường hợp đó làm cả đời muốn quên cũng sao quên được. cho là sau khi về giường ta có lòng tốt mà buông tha cho , nhưng nghĩ lầm rồi, đây bất quá chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

      “Cầu xin đừng muốn nữa……… Tôi là rất đau!” Ngưng Lộ nắm chặt ra giường, lên tiếng van xin. còn tiếp tục nữa, hoài nghi cơ thể của mình cũng cần nữa rồi. Tại sao phải bắt chịu đựng tất cả những thứ này chứ? Tại sao chịu bỏ qua cho ? Cơ thể đau cộng thêm cam tâm tình nguyện làm cắn chặt môi dưới của mình, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống rơi vào trong cái chăn mềm mại…… Trái tim của rất khổ sở…….

      “Gọi tên tôi, tôi bỏ qua cho em…….” Người đàn ông thở gấp đưa tay muốn đem mặt xoay lại, động tác đó lại bị nước mắt ràn rụa mặt làm cho dừng lại.

      “Sao lại khóc?” Giọng của khàn khàn. đau như vậy sao? cũng rất dịu dàng rồi, còn có thể khóc đến thê thảm như vậy sao?

      tránh ra, tôi rất đau…..” Thân thể khó chịu khiến tính tình Ngưng Lộ dù có tốt cỡ nào cũng thể nhịn được. ta sao có thể quá đáng như vậy? từng với muốn. Giờ phút này Ngưng Lộ cảm thấy mình rất ghét ta!

      “Em là vợ của tôi, nên quên bản hợp đồng của chúng ta. Lúc tôi muốn, em có lý do gì từ chối tôi cả! Quan Ngưng Lộ, em nghe chưa?” Bộ dáng nóng lòng đẩy ra của khiến lòng thương tiếc của Sở Mạnh cũng nguội lạnh, thân thể nặng nề hạ thấp xuống, lại tiến hành tấn công.

      “Tôi ghét , chán ghét ……..” Ngưng Lộ biết mình có cách nào tránh thoát, có cố gắng như thế nào đều phí công, lộ ra bộ dáng mặc người chém giết, đem cả khuôn mặt vùi vào trong gối, muốn nhìn thấy ta lại càng muốn chịu thêm những đau khổ kia hành hạ, lúc nào mới kết thúc đây?


      “Nếu ghét tôi có thể làm em đỡ hơn chút em cứ ghét ! Tôi quan tâm.” Sở Mạnh nghe những lời , tâm trạng vô cùng phiền não, động tác cũng tự chủ được tăng thêm. Vậy cứ ghét đến cùng ! Dù sao bất kể gì, cũng buông tay lần nữa đâu.



      Rèm che cửa sổ sát đất che ánh sáng hiệu quả cực kỳ tốt, khiến người ta phân ngày hay đêm. Mỗi lần Ngưng Lộ từ trong hôn mê tỉnh lại, người đàn ông đó lại bắt đầu đoạt lấy , làm cho lại rơi vào hôn mê.

      lần trước khi lại bất tỉnh, Ngưng Lộ hi vọng mình có thể cần tỉnh lại nữa. Cứ như vậy ngủ ! Trong mộng còn đau đớn, có người đàn ông hoan ái đến điên cuồng. Trong mộng, có người đàn ông luôn dịu dàng với , đeo balô chéo qua vai, đứng ở chỗ cao hơn cách xa mấy mét nhàng mỉm cười với : “Lộ Lộ, hôm nay có mệt lắm ?” Cho dù là câu hỏi thăm đến thể hơn được nhưng vẫn làm cho cảm thấy ấm lòng.

      "Sở Khương. . . . . . Sở Khương. . . . . ." Trước khi hôn mê, Ngưng Lộ vẫn gọi ra cái tên nên gọi. thanh thấp đến thể thấp hơn nữa, lại như kỳ tích xuyên thấu qua màng nhĩ của , chạy thẳng tới tim. Toàn thân Sở Mạnh chấn động, dừng lại tất cả động tác, lật người xuống giường. Mất đến mấy phút mặc quần áo chỉnh tề, quay đầu lại bước ra khỏi căn phòng tổng thống khắp nơi đều có mùi vị hoan ái. hề ngoái đầu lại nhìn người phụ nữ trần truồng sớm bất tỉnh làm giận đến muốn giết người.

      Quên khó như vậy sao?

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 23: Cách Muốn Có Con 1



      qua tuần từ hôn lễ long trọng còn có đêm tân hôn đáng sợ đó. Bởi vì sức khỏe tiêu hao quá độ, ở ngày thứ ba Ngưng Lộ cũng có về nhà mẹ ruột, mà mẹ cũng chỉ gọi điện thoại đến : sao, muốn nghỉ ngơi tốt, khi nào rãnh lại về.

      Hôm đó sau khi tỉnh lại ở phòng tân hôn trong khách sạn, Ngưng Lộ phát chỉ có mình mình đơn nằm chiếc giường rộng lớn, mà người chồng mới cưới danh chính ngôn thuận của thấy bóng dáng, đất chỉ còn lễ phục xốc xếch của , còn có đồ lót bên cạnh. Ngưng Lộ quấn chăn ngồi dậy, ánh mắt sợ hãi cẩn thận quan sát căn phòng yên tĩnh đến dọa người, cho đến sau khi xác định có ở đây, trái tim lơ lửng rốt cuộc cũng buông lỏng xuống.

      Bọc cái mền dài, Ngưng Lộ muốn mặc quần áo nhưng hai chân vừa chạm đất, giữa hai chân lại co rút đau đớn làm hoàn toàn có cách nhúc nhích, lảo đảo cái, cả thân hình nặng nề ngã nhào xuống đất, cũng may đất trải thảm lông dê mới làm bị thương. Thế nhưng tiếng vang rất vẫn làm kinh động đến thím Trương ở bên ngoài chờ tỉnh lại.



      “Thiếu phu nhân, tỉnh rồi sao? sao chứ? Xin lỗi, tôi thấy vẫn ngủ say nên dám vào thu dọn đồ đạc, sợ quấy rầy đến .” Thím Trương là nữ đầu bếp làm việc ở nhà họ Sở nhiều năm, tuổi cũng xấp xỉ 50, rất được mọi người ở nhà họ Sở quý mến. Bây giờ Sở Mạnh muốn để Ngưng Lộ đến nhà họ Sở ở nên đặc biệt điều bà đến đây chăm sóc . Lúc Ngưng Lộ cùng Sở Khương về nhà, thím Trương cũng gặp qua Ngưng Lộ, mặc dù đối với chuyện kết hôn với đại thiếu gia tuy hiểu, nhưng phải chuyện bà nên hỏi, bà lắm mồm dù nửa câu, cho nên đây là nguyên nhân mà Sở Mạnh chỉ định muốn bà tới.

      “Thím Trương………. Sao lại là thím?” Ngưng Lộ dây dưa với cái mền nửa ngày, dưới giúp đỡ của thím Trương lộ ra được nửa cái đầu, khi thấy thím Trương lại kinh ngạc há hốc mồm.

      “Thiếu phu nhân, đại thiếu gia bảo tôi đến chăm sóc cuộc sống thường ngày của , tôi giúp mặc quần áo trước rồi rửa mặt sau đó đưa về nhà thiếu gia.” Thím Trương cầm quần áo mà thiếu gia bảo bà mang tới, kéo ra cái chăn người ra, lại bị những dấu vết người làm khiếp sợ đến thể khép miệng, tình huống dữ dội như vậy chỉ có thể hình dung bằng chữ “thảm”, đại thiếu gia thoạt nhìn thuộc về dạng cường thế nhưng đến nỗi thô lỗ như vậy chứ? Khó trách thiếu phu nhân lại ngủ cả ngày cũng tỉnh.

      “Thím Trương, con tự làm được rồi! Con muốn tắm trước!” Ngưng Lộ biết dấu vết người mình có thể dọa thím Trương sợ, ngay cả cũng thể tin cái cơ thể đầy dấu vết xanh tím này là thân thể của mình. ta sao có thể đối đãi thô bạo với như vậy chứ? Vừa nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo và hơi thở ngạo mạn đó muốn nhớ lại nữa, nếu sau này vẫn thô lỗ như vậy làm sao chịu được? Nghĩ đến hai người dây dưa lâu như vậy có thể có con hay tim lại nhói đau. muốn có con của ta, muốn có con của ác ma, phải làm sao bây giờ?

      “Thiếu phu nhân, tôi giúp !” Thím Trương tiện thêm gì, dù sao cũng là chuyện của chủ nhân.

      “Con tự làm được rồi!” Sau khi đổ đầy nước, Ngưng Lộ viện cớ đuổi thím Trương ra. muốn mình suy nghĩ tốt nên làm cái gì bây giờ.

      “Vậy tôi ra bên ngoài chờ, có chuyện gì cứ kêu tiếng, tôi đến ngay.” Trước khi lui ra, thím Trương vẫn quên dặn dò.




      Sau khi tắm xong, Ngưng Lộ mặc vào quần áo thím Trương chuẩn bị trước rồi cùng thím Trương ngồi lên chiếc xe sớm chờ trước cửa khách sạn. ra là gần chạng vạng tối, rốt cuộc ngủ bao lâu? Màu vàng ráng chiều sắp tắt, rọi qua cửa sổ xe có đóng, lẳng lặng chiếu vào khuôn mặt nhắn hơi tái nhợt của , ánh mắt cũng hơi mông lung, lông mi dài cong rũ xuống như cánh quạt. Mới vừa rồi lúc nghe thím Trương cần trở về nhà lớn họ Sở ở, lòng còn hồi hộp lo sợ nữa. Nếu về đó biết lấy mặt mũi đâu mà đối mặt với Sở Khương, còn có hai trưởng bối kia nữa, quá lúng túng. Huống chi hôm đó, thái độ bất mãn của mẹ Sở đối với làm biết nên chung đụng với bà như thế nào? Nhưng phận làm hậu bối cũng thể trở về, nhưng nếu Sở Mạnh có sắp xếp cũng chấp nhận kéo dài thêm chút? Quan Ngưng Lộ, mày chẳng có gan đối mặt với mọi chuyện!

      Đèn đỏ trước mặt khiến xe dừng lại, Ngưng Lộ thoáng mở mắt ra, đèn của bảng hiệu tiệm thuốc buôn bán suốt 24 giờ bắt đầu sáng lên, đứng yên trong mắt thể di chuyển, suy nghĩ hình thành trong đầu .

      “Ông Trương, làm phiền đến đầu đường phía trước dừng lại chút, con muốn mua ít đồ.” Sau khi vượt qua đèn xanh đèn đỏ, Ngưng Lộ đột nhiên mở miệng cầu ông Trương tài xế dừng xe. sai, ông Trương tài xế và thím Trương là hai vợ chồng, làm việc ở nhà họ Sở nhiều năm.

      “Thiếu phu nhân, cái này sợ rằng tiện.” Ông Trương chần chờ chút, xe vẫn có ý muốn dừng lại. Đại thiếu gia dặn đồng ý của cậu ấy thể để thiếu phu nhân tùy tiện ra ngoài.

      “Thím Trương, tôi chỉ muốn đến hiệu thuốc mua ít thuốc dán ngoài da.” Ngưng Lộ dứt khoát quay mặt về phía thím Trương nãy giờ gì, ngoài mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, ra tim Ngưng Lộ đập thình thịch. Đúng vậy, muốn lợi dụng đồng cảm cùng là phụ nữ của thím Trương để đến hiệu thuốc mua số thứ mà muốn, nhưng thím Trương có phát hay đây?

      “Thiếu phu nhân, hay là để tôi mua giúp !” Thím Trương nghĩ đến vừa rồi thấy Ngưng Lộ toàn thân xanh tím đành lòng, nhưng mệnh lệnh của thiếu gia bọn họ dám làm trái, cho nên bà suy nghĩ chút, bằng mua giúp ấy như vậy cũng có chuyện gì.

      “Thím Trương tôi còn muốn mua ít vật dụng cá nhân, nếu như yên tâm theo tôi được ?” Ngưng Lộ căng thẳng đến tay rịn ra mồ hôi.

      “Ông Trương, vậy dừng lại chút ? Tôi với thiếu phu nhân đến đó.” Thím Trương vẫn nhịn được vẻ mặt khẩn cầu của Ngưng Lộ.

      “Két” tiếng, rốt cuộc xe dừng lại ở ven đường



      Ngưng Lộ xách theo cái túi vòng trong hiệu thuốc, chọn đông chọn tây đống lớn thuốc bôi cần biết có dùng đến hay , thuốc cảm cùng chút vật dụng cá nhân của phụ nữ, hiệu thuốc bây giờ tốt, chỉ bán thuốc men thường dùng, vật dụng cá nhân hàng ngày cùng nước uống cũng đầy đủ. Vừa đúng cũng đủ để Ngưng Lộ lấy đầy rổ, nhưng thứ quan trọng nhất Ngưng Lộ vẫn dám đặt vào trong giỏ xách, bởi vì thím Trương vẫn luôn theo sau như hình với bóng.

      “Thiếu phu nhân còn muốn mua cái gì sao?” Thím Trương thấy Ngưng Lộ chọn đống đồ, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ phải gọi điện cho đại thiếu gia rồi.

      “Tiểu thư, tôi cầm giúp được ?” bán hàng nhiệt tình thấy Ngưng Lộ xách rổ đầy chủ động đến giúp tay, trong lúc thím Trương nghi ngờ, Ngưng Lộ dùng kế dụ thím Trương .

      “Thím Trương, giúp tôi lấy hai chai nước được ? Ngưng Lộ chỉ chỉ tủ lạnh cạnh cửa hiệu thuốc, thím Trương có dị nghị mà bước thẳng qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :