1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 90: Giai nhân ước hẹn

      Edit: Tuyết Tình

      Beta: Khánh Linh









      Ký túc xá Lâm Tĩnh cách tòa nhà của Bình An cũng xa, đến mười phút có tiếng gõ cửa.

      “Học tỷ.” Ngoài cửa trừ dáng người hoạt bát đáng của Lâm Tĩnh còn có dáng người cao gầy của Diệp Hiểu Vân.

      “Sao các em lại cùng đến đây vậy?” Bình An mở cửa cho các vào, lấy đặc sản từ quê Kỷ Túy Ý mang ra tiếp đãi họ.

      “Hiểu Vân biết em muốn đến chỗ chị, cho nên cùng.” Lâm Tĩnh cười , đây là lần đầu tiên tới ký túc xá của Bình An, “Học tỷ, ký túc xá của mấy chị xinh đẹp.”

      “Ký túc xá của trường phải đều giống y như nhau sao?” Bình An cười hỏi.

      “Ký túc xá của các chị tốn rất nhiều tâm tư nha, cảm giác đặc biệt ấm áp.” Mặc dù các ký túc xá đều giống nhau về bố cục, nhưng bởi vì cách trang trí tỉ mỉ nên cảm giác cũng giống nhau.

      Bình An cười , “Đây đều là ý tưởng của ba vị mỹ nữ kia, chị lười lắm, nhưng nhất định phải đối xử tử tế với chính mình, bất kể là chỗ ở hay là quần áo người, cần tốt nhất nhưng phải thoải mái nhất.”

      Diệp Hiểu Vân nhìn như gương mặt của Bình An vẫn tươi như hoa hai má lúm đồng tiền, chần chờ chút mới hỏi, “Học tỷ, tại rất nhiều người trong Hội Sinh viên đều tin tưởng lời Đàm Tuyền, cho là chị cư xử phải với ta, có nên giải thích với họ chút ?”

      “Hừ, lê lết theo bọn họ mà giải thích có hữu dụng ?” Lâm Tĩnh còn tức giận việc mình bị gạt ra rìa, thông báo cho bọn họ họp, vậy còn tự tiện để Đàm Tuyền kiêm nhiệm vị trí Tổ trưởng Tổ ngoại giao.

      “Chuyện ở Hội Sinh viên cần để ý làm gì, hôm nay chị tìm các em tới là vì muốn cùng nhau bàn bạc chuyện khác. Chuyện này là chuyện riêng của chị, liên quan gì đến chuyện của Hội Sinh viên.” Bình An , giờ có thừa tâm tư đâu mà để ý người ta nghĩ về như thế nào, chỉ cần đem cửa hàng độc quyền LENKA của mình phát triển thành công, sau đó mới có thể chuyên tâm đối phó Đàm Tuyền.

      “Ý chị là chuyện làm thêm diễn đàn đó hả?” Lâm Tĩnh hỏi.

      Bình An nhàng gật đầu, “Đúng vậy, chị có mở cửa hàng độc quyền bán hàng LENKA ngoài trường, tại cần người tuyên truyền dùm chị, nên muốn hỏi các em có muốn làm thêm hay .”

      “Chị tự mình mở cửa hàng?” Lâm Tĩnh kinh ngạc hỏi, “Em còn tưởng là chị muốn tìm người làm thêm cho công ty gì đó chứ, ra là tìm cho cửa hàng của chị.”

      Bình An cười , “Đúng vậy, chị muốn thử việc gây dựng nghiệp của riêng mình.” lý do mở tiệm, bởi dưới cái nhìn của người khác, việc muốn thông qua cố gắng của chính mình để có bầu trời riêng là chuyện rất buồn cười.

      trông mong việc người khác hiểu được lý do tại sao thiên kim danh giá lại muốn tự mình vất vả mở cửa hàng, quyết tâm này tự biết là được rồi.

      “Nhãn hiệu LENKA này hình như em chưa từng nghe qua.” Diệp Hiểu Vân nghi hoặc hỏi, “Chị, đây là sản phẩm của quốc gia nào vậy, cửa hàng độc quyền của chị mở ở trung tâm thương mại nào vậy?”

      ra cũng phải là nhãn hiệu lớn, mà là sản phẩm chăm sóc da mới của Hàn Quốc, bởi chị biết Công ty AO¬MI làm đại diện nên mới mở cửa hàng này, nữ sinh trường chúng ta nhất định rất thích.” Bình An giải thích.

      Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Chị, chị mở ở trung tâm thương mại? Cái trung tâm thương mại ở ngoài trường Đại học chúng ta ấy hả?”

      Bình An cười hỏi, “Sao vậy? Chứ nghĩ là chị mở ở đâu? Đây là chị tự mình vay tiền đầu tư đó, chỉ được thành công thể thất bại đâu nha.”

      “A? Chị, chị đùa sao, chị mà cần vay tiền người khác à?” Diệp Hiểu Vân hỏi cách thể tưởng tượng nổi.

      , qui định của Phương gia chính là như vậy, nếu như thể tự mình khai mở phen nghiệp có tư cách bước vào Tập đoàn Phương thị.” Bình An nửa nửa giả tìm lý do để giải thích.

      Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân cùng bừng hiểu ra, “Chị, ra chị cũng an nhàn nha.”

      Bình An cười gật đầu ngay, “Nếu chương trình học của các em học kỳ này nhiều có thể đến tiệm của chị làm thêm đó.”

      có nhiều, chị, chúng em giúp chị.” Lâm Tĩnh lập tức xung phong.

      “Đây phải là công việc của Hội Sinh viên, cho nên chị tính tiền lương cho các em. cho phép cần, buôn bán là buôn bán, cho dù chúng ta giao tình khá hơn nữa cũng thể làm như vậy, sau này nếu muốn lừa các em đến làm việc miễn phí tại Phương thị chị mới có thể miễn cưỡng suy tính chút.” Bình An đùa.

      Lâm Tĩnh thu hồi câu muốn cự tuyệt tiền lương, cười , “Vậy chúng ta có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt rồi.”

      “Đừng ảnh hưởng học tập mới tốt.” Bình An , cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, là... 45' rồi, “Chị còn hẹn mấy người bạn học muốn làm thêm đến cửa siêu thị gặp mặt nữa, các em có muốn cùng ?”

      .” Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân cũng hăng hái dạt dào, “Chị, chị có phương án tuyên truyền chưa?”

      Vừa vừa ra khỏi ký túc xá.

      Lúc tới cửa siêu thị là vừa đúng bốn giờ, quả nhiên có mấy nữ sinh ở ngồi ở chỗ chờ Bình An.

      Bình An chào hỏi các , đề nghị chi bằng đến nhà ăn tìm cái bàn ngồi xuống chuyện tiếp. Trong tám nữ sinh này có năm người là sinh viên năm nhất, ba người là sinh viên năm hai, lúc đến nhà ăn, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân chuyện với bọn họ, cũng thầm quan sát họ.

      Từ hành động cử chỉ của người có lúc có thể nhìn thấu rất nhiều thứ.

      Sau khi tìm được cái bàn trong góc khuất của nhà ăn ngồi xuống, Bình An hỏi thăm mấy vấn đề chung chung, rồi cũng chuyện nhiều liền để cho họ về.

      “Học tỷ, sao em cảm giác có mấy người phải đến để làm thêm, mà là giống như bắt các làm chuyện khổ sai gì á.” Đợi sau khi những người đó rời , Lâm Tĩnh mới giọng .

      Diệp Hiểu Vân cười , “Họ đều là những sinh viên nghèo, muốn làm thêm để kiếm tiền tiêu vặt là chuyện đương nhiên. Chẳng qua là mọi người đều là bạn học, giờ biết là đến làm thêm cho chị... Họ cảm thấy dường như mất mặt, cho nên có thái độ tự ái đó mà.”

      “Bất kể là làm cho ai, tính tự ái quá cao đều được.” Bình An nhàn nhạt , phải tổ chức từ thiện, thể bởi vì các là sinh viên nghèo mà cho các công việc, nếu bỏ ra đương nhiên cũng muốn thu được hiệu quả.

      “Chính là vậy đó, họ sợ tuyên truyền từ ký túc xá này đến ký túc xá khác mất hết mặt mũi.” Lúc trước họ phát truyền đơn cho công ty tài trợ Hội Sinh viên nên cũng hiểu là có chút mắc cỡ.

      “Nhưng mà cái tên Bạch Hàm tệ.” Diệp Hiểu Vân .

      Bình An nhớ tới bé cười tít mắt đến thấy cả tổ quốc kia, nụ cười ngọt ngào, cực kỳ thân thiết, khi biết là muốn tìm người làm thêm cho cửa hàng kinh doanh độc quyền của mình cũng có vẻ mặt đặc biệt kinh ngạc hay là khinh thường gì, bởi vậy ấn tượng của đối với tệ.

      “Em có nghe về Bạch Hàm, là sinh viên học viện nghệ thuật, học ngành thiết kế, hình như mỗi cuối tuần đều làm, nghe tiền học phí cùng tiền tiêu vặt của ta là do tự bản thân làm kiếm được, cũng biết gia cảnh như thế nào, mà ta cũng có xin trợ cấp học sinh nghèo.” Lâm Tĩnh .

      “Vậy sao? nhìn ra!” Nhìn Bạch Hàm khí chất tươi mát, cử chỉ hào phóng, xuất thân hẳn phải là quá thấp.

      “Chị, chị cảm thấy thế nào?” Lâm Tĩnh nhìn Bình An, biết cuối cùng quyết định chọn những người nào.

      “Chọn Bạch Hàm , những người khác để sau hãy .” Có Lâm Tĩnh cùng Diệp Hiểu Vân rồi nên cũng cần nhiều người lắm, “Trước tiên chị dẫn các em đến cửa hàng của chị dạo vòng.”

      Sau khi đến cửa hàng, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân theo Chiêm Mộng Ny học kiến thức chăm sóc da, Bình An nhớ tới cuộc hẹn với Lê Thiên Thần nên chào tạm biệt bọn họ.

      Mới vừa tới bên cạnh xe của mình, điện thoại di động trong túi liền vang lên.

      “Bình An, em ở đâu?” Giọng của Lê Thiên Thần.

      “Vẫn còn ở trường, tôi đến ngay bây giờ.” Bình An nhàn nhạt , Lê Thiên Thần hẹn gặp ở cửa hàng sushi Thiên Hoa, là nơi lần trước cùng Nghiêm Túc ăn gặp phải ta và Đỗ Hiểu Mị.

      đến đón em.” Lê Thiên Thần .

      cần, tôi tự được.” Mở cửa xe, Bình An nổ máy, cúp điện thoại của Lê Thiên Thần.

      Xe mới vừa lái lên đường lớn bao lâu, điện thoại di động lại vang lên, Bình An nổi giận, nhét tai nghe vào tai, “Tôi đến ngay, cần phải đón.”

      Tiếng cười trầm thấp nhàng chậm chạp xuyên thấu qua làn sóng điện thoại truyền vào trong tai thẳng đến trái tim , Bình An ngẩn ra.

      “Sao biết là muốn hẹn em?” Giọng trầm thấp của Nghiêm Túc chậm rãi vang lên.

      Bình An hơi bối rối, “Hóa ra là , có chuyện gì à?”

      Nghiêm Túc thất vọng than , “Sao nghe giống như thất vọng vậy, chẳng lẽ còn có người đàn ông khác tìm em sao?”

      “Đúng vậy, nhưng giờ tôi muốn đến nơi đó.” Bình An cười , nghe được điệu thất vọng kia, tâm tình của hiểu sao nhàng hẳn lên.

      “Vậy có nên đến chặn em lại, để cho em hẹn hò với người đàn ông khác ?” Thanh của Nghiêm Túc có chút bất đắc dĩ.

      Bình An muốn càng càng mập mờ với , “ tìm tôi có chuyện gì?”

      “Có chuyện mới có thể tìm em sao? Nhớ em.” Giọng trầm ấm quyến rũ nồng đậm giống như rượu ủ lâu năm, làm say lòng người, tim Bình An lỡ nhịp đập, giống như có thể cảm nhận được nhớ nhung của lúc này.

      “Lời này với bao nhiêu phụ nữ rồi?” Nhớ tới xì căng đan của , rung động rất trong lòng Bình An lập tức bình tĩnh lại.

      “Chưa từng . Bình An, hai ngày nay ở trường học thế nào?” Nghiêm Túc giọng hỏi.

      tệ.” Bình An thản nhiên .

      Giống như có thể nghe được tiếng thở dài mỏng manh của , “Được rồi, em lái xe , thèm nghe em nữa, chuyên tâm lái xe, cuối tuần tìm em.”

      Bình An nhàng ừ tiếng, chần chờ chút mới cúp máy bỏ tai nghe ra.

      Từ đầu đến cuối, Bình An hề phát khoảng mười mét sau xe chiếc xe màu Porsche đen vẫn theo sát, người đàn ông xe mặc áo sơ mi trắng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm về phía trước, tay cầm tay lái, tay cầm điện thoại di động, lâu sau, khóe miệng mới cong lên nụ cười bất đắc dĩ.

      Hai tròng mắt sâu thẳm kín đáo, cất giấu vẻ chiều mà ngay cả cũng phát giác được.

      Hai ngày có gặp nhóc này rồi nên tối nay muốn đến tìm ăn cơm, gọi điện thoại cho trước chỉ vì muốn xem khi nhìn thấy mình có biểu gì, là vui mừng hay là chán ghét? chưa bao giờ thử qua cái cảm giác thể nắm trong tay này.

      Vừa tới cửa trường học gặp xe của ra, cho nên mới nhịn được mà gọi điện thoại cho .

      ngờ là lại có hẹn trước rồi, rốt cuộc ai hẹn thế?

      phải là kẻ cuồng rình rập, hoàn toàn có ý muốn theo dõi , nhưng vẫn bất tri bất giác theo tới ngoài cửa Thiên Hoa, xe của dừng ở chỗ cách 50m.

      Khi thấy xuống xe về phía người đàn ông đứng chờ ở cạnh cửa đôi mắt sắc bén của Nghiêm Túc lại càng thêm thâm trầm.

      Là Lê Thiên Thần...

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 91: Bày tỏ chân tình

      Edit: Ishtar

      Beta: Khánh Linh


      Từ xe bước xuống, Bình An liếc mắt cái liền thấy Lê Thiên Thần mặc âu phục màu đậm đứng ở ngoài cửa Thiên Hoa chờ , những ánh đèn sặc sỡ lóa mắt chiếu người ta càng làm dáng người cao to đẹp trai, dáng vẻ đứng chờ yên lặng hấp dẫn ít chú ý của những phụ nữ ngang qua.

      “Bình An!” Gương mặt đẹp trai lạnh lùng đột nhiên thay đổi như băng tan mặt hồ tĩnh lặng tràn ra tầng tầng nụ cười dịu dàng, cất bước về hướng Bình An.

      “Chờ lâu chưa?” Bình An gật đầu chào ta, tránh cánh tay ta đưa tới muốn dắt tay của .

      cũng vừa tới, mới tựu trường bận ?” Lê Thiên Thần hạ mắt lưu luyến nhìn . ta trở về Thành phố G mười ngày nhưng vì vội vàng muốn soạn sửa để Thành phố S nhậm chức nên căn bản là có thời gian tìm . Giờ nhìn thấy gương mặt trắng nõn mềm mại của mới biết mình nhớ bao nhiêu.

      “Cũng tốt, cũng bận lắm.” Bình An tới nơi này lần, biết nhà hàng sushi này được thiết kế bởi kiến trúc sư nổi tiếng cổ quái, cố ý khiến lối tối mờ giống như vào động quỷ, nhất định là thiết kế dành cho những đôi tình nhân rồi.

      cố ý cách xa Lê Thiên Thần ba bước, nhìn ràng khu vực sau cánh cửa gỗ rồi mới vào.

      Vào phòng riêng, Lê Thiên Thần rót cho ly trà nóng, “Em gầy rất nhiều.”

      Bình An cười , “Vậy sao? còn chú ý đến cái này à?”

      Lê Thiên Thần nhìn chăm chú sâu, “ quan tâm đến tất cả những điều về em.”

      “Cám ơn, là nhân viên tốt của ba tôi, ngay cả con ông cũng quan tâm như vậy.” Bình An cố ý vặn vẹo ý tứ của ta.

      phải vì em là con Chủ Tịch.” Lê Thiên Thần thấp giọng giải thích, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm đặt hai chân, “ rất hối hận... Đến bây giờ mới hiểu được tâm ý của mình. Lúc em thích , lại vì tự ti mà dám tiếp nhận em. tại dám cầu mong xa vời là em lại tin tưởng lần nữa, chỉ hy vọng em hiểu điều, cho dù em phải là con Chủ Tịch, vẫn... thích em như xưa. Đêm nay tìm em cũng phải là muốn em đáp ứng cái gì...”

      Mặt Bình An chút thay đổi, chỉ nghe mà tiếp lời.

      Lê Thiên Thần đưa ánh mắt dịu dàng mà thâm tình nhìn , “ phải xa Thành phố G hai năm, cái mà luyến tiếc nhất chỉ có em. Bình An, hai năm sau, nếu như lúc trở lại mà bên cạnh em có người khác, có thể cho cơ hội hay ?”

      Nghe ta thổ lộ thâm tình, khóe miệng Bình An lên nụ cười nhàn nhạt. Kiếp trước, tin tưởng rằng hễ mình cố gắng nhất định làm cho Lê Thiên Thần . Sau khi kết hôn với ta, chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của ta cả, bởi ta vẫn rất tốt với , rất săn sóc . Mà sau khi trọng sinh, bao giờ tin ta nữa, nếu như ta từng , cho dù chỉ là chút, chút xíu cũng được, dù thế nào cũng thể làm ra những chuyện tổn thương như vậy.

      từng bao nhiêu, giờ hận ta bấy nhiêu.

      Nỗi hận của cách nào giải thoát nên mới luôn ôm lòng hoài nghi đối với tất cả những người có thể tổn thương . biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định rất mệt mỏi, nhưng lại có cách nào thoát ra được. có cảm giác an toàn, chỉ có thể chính mình tự tìm phương pháp có thể làm cho bản thân cảm thấy an toàn, để cho cuộc sống của mình được thoải mái hơn chút.

      Mà giờ Lê Thiên Thần gì vậy? lời chân tình lòng đến thế, nếu như trước đây thể nào cũng làm cho người ta cảm động, nếu như chưa từng trải qua những nỗi thống khổ đến cắt ruột đứt gan kia, có lẽ bị ta làm cho cảm động.

      “Bình An, nếu như bởi vì những chuyện lúc trước mà em oán trách hay hận , vậy thời gian hai năm tới này... em có thể từ từ quên , chờ trở lại đền bù cho em gấp đôi được ? nhất định làm cho em hạnh phúc.” Lê Thiên Thần lại lần nữa dịu dàng cầu xin.

      Bình An đưa mắt hờ hững nhìn ta. Đối với người đàn ông mà từng dốc hết tất cả tâm tư để này, muốn còn chút cảm giác nào với ta hề dễ dàng, bởi nỗi oán hận đối với ta vượt qua tất cả. Nhưng cho dù trong lòng khinh thường, Bình An vẫn bình thản mở miệng hỏi, thanh cực kỳ bình tĩnh, “Lê Thiên Thần, sao dối trá quá vậy? Nếu như tôi phải là con Chủ Tịch Tập đoàn Phương thị, có ăn khép nép với tôi như vậy ? Nếu như tôi, nên biết cái gì đối với tôi là hạnh phúc nhất mới phải.”

      “Cho dù em chỉ là người con vô cùng bình thường, cũng em, đối với , cõi đời này chỉ có Phương Bình An.” Lê Thiên Thần vội vàng cầm tay của , hy vọng có thể hiểu tâm ý của ta.

      “Tôi còn thương nữa.” Bình An lạnh lùng rút tay mình ra, “Tôi nghĩ, chúng ta cần thiết thêm gì nữa.”

      “Rốt cuộc em muốn như thế nào mới tin tưởng ?” Lê Thiên Thần lớn tiếng hỏi, ta cảm thấy sợ hãi, chưa bao giờ sợ mất như lúc này. ta phải rời khỏi nơi này hai năm, hai năm này rất có khả năng gặp được người đàn ông trẻ tuổi giống , cũng có thể gặp được người đàn ông tốt hơn so với ta... Nếu như người khác, vậy ta hoàn toàn mất rồi.

      Trước khi , ta phải làm cho tin tưởng mình, để cho có ý chờ mong ta trở về chút.

      Nhưng ta thể tưởng tượng được rằng còn chút xíu tình cảm nào đối với ta.

      rời khỏi Tập đoàn Phương thị tôi lập tức tin rằng tôi .” Bình An đứng lên, cúi đầu nhìn ta lạnh lùng cười, đúng vậy, ta rời khỏi Tập đoàn Phương thị có cơ hội tổn thương ba.

      “Chỉ cần em nguyện ý gả cho người hai bàn tay trắng như , rời ngay!” Lê Thiên Thần cũng đứng lên, đối mặt nhìn thẳng vào .

      Bình An nhìn mỉa mai, “Chẳng lẽ thành công của chỉ có Phương thị mới có thể đem lại cho sao? Chẳng lẽ trừ Phương thị ra chẳng có gì cả, nhất định cũng thể dựa vào bản thân mình mà có được cái gì đó hay sao?”

      “Nếu bây giờ rời khỏi công ty phải đối với chú Phương, hai năm sau, đưa chi nhánh công ty Thành phố S kinh doanh thành công rồi, chứng minh với em.” Lê Thiên Thần như đặt lời thề, năng có khí phách.

      “Vậy cần phải nhớ kỹ lời hôm nay.” ai hiểu bản lĩnh đàng làm nẻo của Lê Thiên Thần hơn , lúc trước ta ngoại tình mà giấu diếm lâu đến như vậy, chút cũng nhìn ra cơ mà.

      Lời thề của ta thúi y như cứt ấy, đều là đồ bỏ .

      Chỉ cần để cho ở nơi này hai năm có thể nhớ đến ta, kêu ta gì mà chẳng được, “Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống ăn cơm như bạn bè ? Coi như là ăn cơm tiễn .”

      Bình An suy tính lát, ngồi xuống lại.

      Hai năm sau cho dù Lê Thiên Thần có rời khỏi công ty, tương lai vẫn làm cho ta cút .

      “Ngày mai cùng Đỗ Hiểu Mị à?” Sau khi Bình An ngồi xuống, Lê Thiên Thần liền gọi dọn thức ăn lên, đều là những món sushi Bình An thích ăn.

      Nhắc tới Đỗ Hiểu Mị, ánh mắt Lê Thiên Thần chợt lóe cái rồi ngay sau đó mặt lộ vẻ cười, “Đúng vậy, ấy là trợ lý của , đương nhiên là cùng . Bình An, dường như em rất có thành kiến đối với ấy phải.”

      “A, ai bảo ấy dáng dấp xinh đẹp như vậy làm chi, phụ nữ nào cũng có trái tim ghen tỵ mà.” Bình An giống như giỡn.

      Trong nội tâm Lê Thiên Thần vô cùng vui vẻ, chắc Bình An chỉ ghen tỵ vẻ xinh đẹp của Đỗ Hiểu Mị đâu nhỉ, có phải có chút là vì ta đây? “Em cần phải ghen tỵ với bất luận kẻ nào đâu, em là tốt nhất.”

      Bình An cười cười, cầm lên ly trà, “Chúc ở Thành phố S thuận buồm xuôi gió.”

      có người nào ràng hơn việc Lê Thiên Thần gặp phải bao nhiêu khó khăn ở Thành phố S, nếu như trợ giúp và che giấu của , ta hoàn toàn có khả năng trở lại Tổng Công Ty.

      Nhân tiện nhìn xem Đỗ Hiểu Mị có bao nhiêu năng lực để có thể giúp ta thoát khỏi những vấn đề khó khăn phía trước.

      Bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong, Bình An ra khỏi Thiên Hoa, phất phất tay chào ta, “Tôi tự về được rồi, hẹn gặp lại.”

      Lê Thiên Thần lại luyến tiếc khi phải cùng tách ra như vậy, “ trẻ như em mà mình về trễ như thế, yên tâm.”

      “Ngày mai còn phải Thành phố S đấy, tự tôi về mình được mà, cần lo lắng.” Bình An cười , mở cửa xe ngồi lên ghế lái.

      Nổ máy xe, nhàng đem xe trượt ra đường, biến mất trong tầm mắt Lê Thiên Thần.

      Lê Thiên Thần nhìn xe từ từ xa, thần sắc dịu dàng mặt cũng bị thay thế bằng vẻ lãnh đạm, xoay người tới mở cửa xe của mình, hề nhìn thấy chiếc Porsche từ sau lưng ta lái qua, đuổi theo xe Bình An.

      Ngồi ở trong xe, ta hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Bình An mới rồi, cười khổ tiếng, ấy vậy mà lại muốn ta rời khỏi Tập đoàn Phương thị à? nghĩ là ai có thể thay quản lý công ty nếu ta đây?

      Bất kể như thế nào, ta tuyệt đối buông tay đối với .

      Bình An lái xe dưới ánh đèn sáng tỏ đường, trong đầu lại ong ong nghĩ đến lần lượt rất nhiều rất nhiều chuyện, theo thứ tự có tính logic nào, biết quá ít về những việc xảy ra trong công ty kiếp trước, trừ khi có liên quan đến Lê Thiên Thần, xưa nay đều để ý những chuyện khác.

      Nhưng mà cũng cần cố gắng nhớ lại kế tiếp xảy ra chuyện gì làm chi, tất cả cứ tùy cơ mà ứng biến thôi, mặc dù được chuẩn bị hoàn hảo, nhưng tin tưởng mình vẫn có đủ sức đối phó.

      Mắt liếc kính chiếu hậu cái, đột nhiên cảm thấy dường như có cái gì đó đúng phải, chiếc xe phía sau kia thoạt nhìn dường như rất quen mắt, cẩn thận suy nghĩ chút, hình như từ lúc chạy từ trường học ra, xe này vẫn theo phía sau .

      Phía trước có ngã tư đường, quặt tay lái rẽ vào, dừng xe ở ven đường, cũng có tắt đèn mà cứ lặng lẽ ngồi như vậy mà nhìn kính chiếu hậu.

      Chiếc Porsche kia cũng ngừng lại ở cự ly ngoài ba mươi thước, tắt đèn, nhìn ra người trong xe là ai.

      Để xem tính nhẫn nại của ai tốt hơn!

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau 20 phút, Nghiêm Túc cũng nhấp nhổm ngồi yên rồi.

      làm sao vậy? Đột nhiên dừng xe, có phải có chuyện gì hay ? Càng nghĩ càng thấy đúng, lập tức mở cửa xe, bước nhanh về phía xe của .

      “Bình An!” Gõ cửa sổ xe, Nghiêm Túc lo lắng gấp gáp kêu tiếng. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt mắt ngọc mày ngài tươi cười rực rỡ đập vào trong mắt.

      sửng sốt chút, ngay sau đó bật cười, ra là phát hữu của rồi, “Trêu đấy à?”

      “Ai cho theo dõi tôi?” Bình An tắt máy từ trong xe bước ra, cười tủm tỉm nhìn .

      Nghiêm Túc đưa tay vuốt vuốt tóc trán , thanh nhàng chậm chạp, “Vốn muốn ăn cơm với em, ai mà biết em có hẹn rồi.”

      đến trường tìm tôi hả?” Bình An kinh ngạc nhìn , “ vậy đến giờ còn chưa ăn cơm tối à?”

      “Đúng vậy, đói bụng quá.” Nghiêm Túc cố ra vẻ uất ức nhìn .

      vào trong đó ăn .” Bình An chỉ vào quán ăn Vương Ký phố đối diện bán mì thịt bò, cười .

      “Tốt, em theo giúp !” Nghiêm Túc giữ chặt tay của , sang phố đối diện.




      Chương sau có tên là "Gián tiếp", gián tiếp cái gì ấy nhỉ
      Last edited by a moderator: 1/9/14
      Nguyên Nguyễn, Tồn Tồn, Nga Nhi5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 92: Gián tiếp

      Edit: Ishtar

      Beta: Khánh Linh


      Nhìn từ bên ngoài quán ăn có vẻ đơn sơ, bên trong bày bảy tám cái bàn, còn chỗ ngồi nào còn trống, xem ra kinh doanh rất tốt. Khi Nghiêm Túc và Bình An tới, có ít người quăng cho bọn họ ánh mắt ngạc nhiên.

      Đặc biệt người toàn thân là hàng hiệu giống như Nghiêm Túc, khí chất tao nhã cao quý, trông chẳng hợp với hoàn cảnh nơi này chút nào. Nhìn cách nào cũng thấy đôi trai thanh lịch này hẳn là nên ngồi ở nhà hàng Tây khí tốt đẹp mà uống rượu đỏ ăn thịt bò bít tết mới phải, sao có thể mồm miệng nhồm nhoàm mà ăn giống bọn họ được chứ?

      Nghiêm Túc lại giống như hề nhận thấy được ánh mắt khác thường của người khác, dắt tay Bình An tới ngồi xuống ở cái bàn mới vừa có người rời , “Nơi này kinh doanh rất tốt, xem ra đồ ăn chắc là tồi.”

      Bình An nhìn cái, thái độ này cũng quá nhõm tự tại rồi, giống như hề cảm thấy người có địa vị cao thể với tới như xuất quán ăn nho như thế này có thể làm cho người ta kinh ngạc đến méo miệng vậy.

      chỉ tùy tiện câu mà thôi, lại lôi kéo vào cho bằng được.

      “Muốn ăn cái gì?” Cầm thực đơn, Nghiêm Túc giọng hỏi Bình An, thái độ bình tĩnh thong dong tao nhã giống như ở nhà hàng Tây cao cấp vậy.

      Mọi người chung quanh dường như bởi vì xuất của mà im lặng chút, giống như ở trước mặt người cao quý tao nhã như họ cũng cần phải chú ý hình tượng chút vậy, đặc biệt là những bên kia vốn lớn tiếng cười đột nhiên trở nên rụt rè ngồi thẳng lại.

      “Tôi chẳng muốn ăn cái gì cả.” Tuy rằng ăn vài miếng sushi ở nhà hàng Thiên Hoa với Lê Thiên Thần, nhưng kỳ căn bản chưa ăn bao nhiêu buông đũa, đối diện với Lê Thiên Thần làm sao mà còn khẩu vị được.

      Bà chủ mặc áo khoác ngoài vải thô tới viết thực đơn, đôi mắt hẹp dài lên xuống ngừng người Nghiêm Túc, ánh mắt này bộ sợ chồng bà ấy ghen sao? Bình An cảm thấy buồn cười nghĩ vậy.

      Trong ánh mắt nóng rực của nhiều người, Nghiêm Túc vẫn thong dong tự tại gọi thức ăn như thường, cũng cần hỏi xem Bình An có muốn hay liền gọi mì thịt bò cho , sau đó cười với bà chủ trọng tuổi, , “Trước hết như vậy , cám ơn.”

      Bà chủ vẫn mở to mắt ra mà nhìn giống như còn chưa phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn xuống cặp mắt hoa đào sáng lung linh của Nghiêm Túc, nét mặt già nua nhất thời đỏ lên, “Ôi chao, lập tức tới ngay.”

      chết người, rốt cuộc làm thế nào mà nuôi dưỡng ra được thanh niên đẹp mắt hoàn toàn giống như hình tượng bạch mã hoàng tử thời thiếu nữ bà hay ảo tưởng như vậy chứ.

      Bình An nhịn được lắc đầu, “ chính là tai họa nha.”

      Nghiêm Túc cười thấp giọng bên tai , “Có thể làm cho em bị họa ?”

      “Trông tôi giống như hám trai đẹp lắm à?” Bình An kéo ghế xịch sang bên cạnh, muốn dựa vào gần quá.

      “Sợ ăn em? Hả?” tiếng “hả” cuối cùng kia như miễn cưỡng phát ra, kéo theo vẻ khêu gợi lười biếng nồng đậm, khóe mắt khẽ hếch lên, nụ cười vui vẻ tràn ra.

      “Sợ chết được.” Bình An tức giận .

      Nghiêm Túc nhìn , môi dày mỏng vừa phải rướn thành đường cong đẹp mắt, tay nhàng chống lên trán, cùi chỏ để lên bàn, nghiêng đầu nhìn lời nào.

      Bị ánh mắt sâu thẳm thâm trầm như vậy nhìn chăm chú, trong thoáng, Bình An như có chút hoảng hốt.

      Bà chủ bưng hai tô mì thịt bò lên, mặt tô bày thịt bò nạm hầm cách thủy, mùi thơm bốc ra bốn phía. Bình An nhịn được mà chảy nước miếng, chẳng trách chỗ này buôn bán tốt như vậy, chỉ với mùi thơm mà làm ngón trỏ người ta động đậy rồi.

      “Ăn , dù ăn no rồi cũng giúp uống chút canh nóng.” Nghiêm Túc ngồi thẳng người lại, lấy cho đôi đũa, dịu dàng .

      Bình An nhận lấy đôi đũa, cảm kích cười cười với , “Cám ơn.”

      Thịt mềm nước dùng ngon, sợi mì mềm dẻo, trơn nhẵn ngon miệng, ánh mắt Bình An khẽ sáng lên, “Rất ngon, bây giờ khó ăn được mì thịt bò chính tông như vậy lắm.”

      “Đúng là tệ, ăn nhiều chút .” Nghiêm Túc hớp ngụm nước dùng, hài lòng gật đầu cái.

      Bình An nhìn tướng ăn của , thầm cảm thán, người đàn ông này ngay cả ăn mì thịt bò cũng có thể tao nhã giống như ăn thịt bò bít tết vậy.

      Tướng ăn phóng khoáng dũng cảm kiểu… “mồm miệng nhồm nhoàm” chắc chắn vĩnh viễn cũng có khả năng xuất người của rồi, lại rất muốn thưởng thức lần xem thế nào.

      Bình An ăn gần nửa tô là no, Nghiêm Túc chỉ ăn phần của mình, còn ăn luôn nửa tô dư của , Bình An thấy vậy trợn mắt hốc mồm.

      Có nước miếng mà... vậy phải gián tiếp là cái kia đó sao?

      “Tốt rồi, dạ dày thoải mái hơn rồi. thôi, đưa em về trường.” Nghiêm Túc gọi bà chủ tới tính tiền, sau đó rất tự nhiên dắt Bình An ra ngoài.

      Gương mặt trắng noãn như ngọc của Bình An nhuộm đỏ ửng, cũng may nơi này ánh đèn tương đối tối nên dễ nhìn ra, “Tự tôi về được rồi.”

      “Vấn đề này chúng ta cần thảo luận sao?” Nghiêm Túc nhíu mày nhìn .

      Được rồi, cần thảo luận, là người hào hoa phong nhã, tuyệt đối để cho trở về trường học mình.

      Vì vậy, lái xe ở phía sau , mãi cho đến bãi đậu xe của trường học, mới lời từ biệt với rồi rời , từ đầu đến cuối cũng hỏi Thiên Hoa gặp người nào. đoán là biết, nhưng hỏi bất cứ cái gì, cũng có hỏi là có chuyện gì, chắc là sống ở nước ngoài mấy năm nên hiểu phải tôn trọng riêng tư của người khác.

      thể phủ nhận, bởi vì được tôn trọng như vậy, Bình An tự cho phép mình có chút cảm động trong lòng.

      đường trở về ký túc xá, Kỷ Túy Ý gọi điện thoại cho , kêu đến nhà ăn mua chè ăn khuya, tầng cuối nhà ăn Nhất Hào có cửa hàng bán chè khá ngon, giá tiền vừa phải, mùi vị cũng rất tệ, ký túc xá các rất ưa thích.

      “Cho hai chén dừa sữa hai lớp, chén chè đậu đỏ.” Bình An với dì bán chè.

      Bên tai đột nhiên truyền đến thanh quen thuộc, quay đầu nhìn vào bên trong cửa hàng, đáy mắt lên hàn ý. Đỗ Hiểu Mị và Đàm Tuyền ngồi dựa tường bàn bên phải chuyện.

      Ngày mai phải rời khỏi Thành phố G rồi, tối nay còn tới nơi này tìm Đàm Tuyền chuyện... Hai người kia tình cảm là thâm hậu quá à nha.

      Đàm Tuyền ngồi quay mặt ra ngoài nên cũng phát ra Bình An, vẻ mặt tươi cười dịu dàng như nước lập tức trầm xuống giống như trông thấy kẻ thù giết cha bằng, nhìn Bình An bằng cặp mắt trừng trừng.

      Bình An hơi nheo mắt lại, trưng ra nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, sau khi thấy sắc mặt Đàm Tuyền càng trở nên khó coi ngay lập tức thu hồi nụ cười, châm chọc khinh miệt nhìn cái.

      Đỗ Hiểu Mị biết cái gì cùng Đàm Tuyền, thấy sắc mặt ta đúng, mắt chớp lạnh lùng nhìn bên ngoài, bèn tò mò quay đầu lại nhìn thấy Bình An cầm chè chuẩn bị rời .

      “Bình An.” Con mắt sắc của ta chợt lóe, do dự chút, đuổi theo.

      Đường bị ngăn trở nên Bình An thể làm gì khác hơn là dừng bước, lạnh lùng nhìn Đỗ Hiểu Mị chắn trước mặt. Hơn tháng thấy, người phụ nữ này dường như càng trở nên ý nhị thành thục. Mặc dù hận người phụ nữ này, nhưng thể thừa nhận, Đỗ Hiểu Mị báu vật trời sinh, bất cứ ở nơi nào cũng đều dễ dàng hấp dẫn ánh mắt phái nam.

      Đỗ Hiểu Mị thấy Bình An nhìn mình mà vẫn giữ vẻ mặt lạnh mắt cũng lạnh nên tức thể tả. hiểu liệu có phải kiếp trước mình giết người nhà Phương Bình An hay mà sao từ lần gặp mặt đầu tiên bọn họ bắt đầu đối xử với nhau giống như kẻ thù, người này đều thể nào chịu nổi người kia, sớm muộn gì cũng ngày vượt qua và thống trị Phương Bình An, nhìn ta mất tất cả.

      lâu gặp.” Cho dù trong lòng vô cùng hận xé được cái bộ mặt giả dối này, nhưng vì từ được nuôi dạy như thiên kim tiểu thư nhà quyền thế nên Đỗ Hiểu Mị vẫn bày ra nụ cười thân thiết.

      Giọng điệu cứ y như họ là bạn thân nhiều năm gặp, chẳng lẽ giữa các từng có giao tình kiểu này sao? Bình An buồn cười nhìn ta, chờ ta tiếp.

      “Ngày mai chị Thành phố S với Thiên Thần cho nên tới đây chào từ giã với các học đệ học muội cùng khoa chút, định tìm em cùng ra ngoài dùng cơm nhưng gọi điện thoại đến ký túc xá của em bạn cùng phòng em ra ngoài.” Đỗ Hiểu Mị nhắc tới Lê Thiên Thần cách vô cùng thân thiết, mắt dò xét cẩn thận xem vẻ mặt Bình An có biểu biến hóa gì .

      Bất kể tại biểu lạnh lùng với Lê Thiên Thần đến thế nào, nhưng vì trước khi trọng sinh tình cảm lưu luyến si mê của đối với Lê Thiên Thần ai ai cũng biết, cho nên ai tin bây giờ trong lòng chẳng còn chút tình cảm gì đối với ta.

      Đỗ Hiểu Mị muốn nhìn xem ghen trông thế nào đấy à?

      “Vậy sao? Chúc thuận buồm xuôi gió, hy vọng có thể làm ra thành tích tốt ở Thành phố S.” Bình An cười tủm tỉm, “Chân ướt chân ráo khai hoang dễ, nhưng xinh đẹp hấp dẫn thế này chắc cũng làm khó được đâu nhỉ.”

      Ngụ ý châm chọc Đỗ Hiểu Mị chỉ có thể dựa vào sắc đẹp mới có thể thành công.

      “Có Thiên Thần ở đó nữa mà, chúng tôi hợp tác rất ăn ý.” Đỗ Hiểu Mị mỉm cười gật đầu, làm như nghe ý châm chọc của Bình An.

      “A, tôi mới vừa ăn bữa cơm chia tay với ấy xong, hai người hợp tác rất tốt.” Bình An thản nhiên cười tiếng, đúng là đôi nam nữ chó má mà trời đất tạo nên.

      Nghe Bình An vừa mới cùng với Lê Thiên Thần, vẻ mặt Đỗ Hiểu Mị hơi đổi. Chả trách, hẹn Lê Thiên Thần nhưng có việc bận, ra là vội vàng hẹn gặp Phương Bình An. Đến bây giờ mà còn chưa hết hy vọng đối với Phương Bình An.

      Cố gắng giữ nụ cười đổi, Đỗ Hiểu Mị gật đầu cái với Bình An, “Cám ơn. A, nghe em với Đàm Tuyền cãi nhau vui, khiến cho toàn bộ mọi người trong trường có ý kiến với em. Hay là chị đứng trung gian giảng hòa cho các em nhé?”

      Đàm Tuyền thấy Đỗ Hiểu Mị và Bình An chuyện lâu mà trở lại liền từ quán chè ra, vừa đúng lúc nghe được câu cuối cùng của Đỗ Hiểu Mị, lập tức bằng giọng khinh thường, “Học tỷ, chị phải cần phải thay ta, chính ta biết tự lượng sức mình muốn tranh vị trí Hội trưởng Hội Sinh viên, cho dù tương lai mất mặt cũng chẳng quan hệ tới ai.”

      Đỗ Hiểu Mị quở trách, “Sao lại so đo với học muội như vậy.”

      “Học tỷ, phải ai cũng thiện lương hiểu lòng người như chị đâu.” Đàm Tuyền .

      Bình An cười liếc mắt nhìn Đàm Tuyền cái, “ cần thủ hạ lưu tình đâu, cứ phóng ngựa tới đây, chưa tới khắc cuối cùng ai mà biết được rốt cuộc là người nào khóc?”

      “Học tỷ, chị xem, ta cứ như vậy làm sao có thể hòa hảo cho được?” Đàm Tuyền chỉ tay vào Bình An, thở phì phì tức giận hỏi Đỗ Hiểu Mị.

      Đỗ Hiểu Mị tươi cười vẻ vô cùng bất đắc dĩ, “Aiz, coi hai em kìa, chị cũng chẳng biết thế nào nữa.”

      Đàm Tuyền là do tay ta nâng đỡ lên làm Hội trưởng Hội Sinh viên, ban đầu cũng có người phục , nhưng chỉ có Đàm Tuyền này là vô cùng trung thành tận tâm và ôm khối tình si với ta, nếu như cho chỗ tốt làm sao tương lai có thể tiếp tục sử dụng được, bây giờ suy nghĩ lại càng cảm thấy quyết định ban đầu là đúng.

      mong đợi Đàm Tuyền làm cho Bình An nếm thử chút cảm giác bị giẫm nát dưới chân người khác, nghĩ đến điểm này, trong lòng ta cảm thấy khoái chí vô cùng vì được hả giận.

      Bình An lười tiếp tục đứng đây mà chuyện vô bổ với bọn họ, cũng có hứng thú thăm dò xem rốt cuộc Đỗ Hiểu Mị cố ý tìm Đàm Tuyền là vì chuyện gì, xoay người xuống cầu thang.

      Sau lưng truyền đến thanh hổn hển vì cực kỳ tức giận của Đàm Tuyền, “Học tỷ, chị xem ta kìa, chút lễ phép cũng có, chỉ biết ỷ trong nhà có vài đồng tiền...”
      Last edited by a moderator: 1/9/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 93: Bận rộn

      Edit: Ishtar

      Beta: Khánh Linh










      Mấy ngày kế tiếp, Bình An vẫn đặt tinh lực và tâm tư vào Hội Sinh viên, toàn trường ai cũng chờ mong xem có hành động gì để tranh đấu tới cùng với Đàm Tuyền, nhưng vẫn làm theo ý mình như cũ, chỉ lo làm chuyện của mình.

      Hôm qua gọi điện thoại cho học muội tên Bạch Hàm kia để thảo luận tỉ mỉ.

      tại mỗi buổi tối Bạch Hàm đều làm thêm ở quán cà phê trong trường, nếu làm luôn công việc của Bình An sợ là hơi quá sức. Ở phương diện dùng người, Bình An tin tưởng vào tiêu chuẩn nhìn người của mình, vô cùng thích học muội Bạch Hàn này, chỉ bởi vì Bạch Hàm có loại thân thiết khó có được.

      Giữa người và người đều có loại duyên phận thể lý giải được, có vài người ràng là bạn hề quen biết, nhưng ở lần gặp mặt đầu tiên bạn có thể kết thành bạn tốt với người đó.

      Nhưng vì Bình An từng tin lầm người khác nên bây giờ ít nhiều gì cũng có tính phòng bị cảnh giác đối với người quen biết.

      hy vọng Bạch Hàm có thể toàn tâm toàn ý thay làm tốt việc phát triển sản phẩm, nhưng Bạch Hàm cũng có lập tức đáp ứng mà là muốn làm thử mấy ngày rồi mới quyết định sau.

      Bình An đánh giá cao thái độ nghiêm túc này của nên đồng ý, hôm nay dẫn Bạch Hàm đến cửa hàng độc quyền tại trung tâm thương mại để thử sản phẩm.

      tới hàng rào lưới sắt trước ký túc xá nữ sinh nhìn thấy nữ sinh mặc quần jean bạc màu, bên mặc áo len khoác bên ngoài áo dạ màu đỏ, tóc được túm gọn cột thành cái đuôi ngựa sau đầu, trông đặc biệt trẻ trung năng động.

      “Bạch Hàm.” Bình An tới, vỗ lên bả vai của .

      Bạch Hàm quay đầu lại, nhìn Bình An nở nụ cười tít cả mắt, “Phương Học tỷ.”

      Hàm răng trắng lại đều tăm tắp... Đối mặt với nụ cười sạch thuần túy như vậy, Bình An cảm giác trong lòng mình cũng trở nên rực rỡ sáng lạn, “Chờ lâu chưa? Ngượng quá.”

      có, em cũng vừa tới thôi.” Bạch Hàm cười , “Học tỷ, giờ chúng ta tới cửa hàng chứ?”

      Bình An cười gật đầu, biết Bạch Hàm có biết thân phận của hay , nhưng ấy là người duy nhất hề hỏi tại sao muốn mở cửa hàng mỹ phẩm tầm thường mà phải là hàng hiệu cao cấp ở tòa nhà.

      “Bình thường chương trình học căng thẳng à?” Bình An vừa vừa tán gẫu với ấy.

      “Cũng được chị à, dù sao bài tập làm xong cũng có chuyện gì làm.” Bạch Hàm cười .

      “Sao dạo phố với bạn bè, Thành phố G nổi tiếng là trung tâm mua bán của Trung Quốc mà.” Là đô thị hạng nhất, Thành phố G có rất nhiều điểm hấp dẫn đối với những người ở địa phương khác.

      “Bình thường sau lúc làm ngoài giờ em cũng có quanh chút.” Bạch Hàm gãi gãi cái trán, cười ha ha .

      Lúc tới cửa hàng thấy Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân hỗ trợ trong tiệm, hôm nay vừa lúc là thứ bảy nên dòng người ra vào nơi đây đặc biệt nhiều, mà từ sau khi Bình An chính thức tuyên chiến với Đàm Tuyền, các cán có quan hệ tương đối tốt với Bình An trước đây, kể cả Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân, đều bị gạt ra rìa trong các hoạt động của Hội Sinh viên.

      Hồi đầu Lâm Tĩnh còn cảm thấy phục, sau vì hiểu nên chẳng thèm để ý nữa, dù sao làm người thanh nhàn chẳng phải tốt hơn sao, vì vậy hai người cứ hễ có gì làm liền tới đây học kiến thức bảo dưỡng da với Chiêm Mộng Ny.

      Tuần sau bắt đầu chính thức tuyên truyền sản phẩm LENKA trong trường học.

      Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân biết Bạch Hàm rồi nên cũng cần giới thiệu nhiều, trong cửa hàng khách rất nhiều nên Bình An liền tự mình giới thiệu sản phẩm của LENKA cho Bạch Hàm.

      “... Em cảm thấy thế nào?” Bình An nhìn Bạch Hàm đọc sách giới thiệu sản phẩm, cười hỏi .

      Bạch Hàm cắm cúi đọc sách ngẩng đầu lên, đáy mắt thoáng qua chút trầm tư, “Học tỷ, quảng cáo của LENKA còn chưa đưa ra phải ?”

      “Chắc có lẽ trong vòng hai tuần nữa.” Nghe trong quá trình quay phim chụp ảnh rồi.

      tại có quảng cáo nên có nhiều người biết đến nhãn hiệu LENKA này, chúng ta tuyên truyền trong trường chưa chắc hiệu quả tốt, nhưng sau khi quảng cáo tung ra rồi có thể tình hình khác.” Bạch Hàm , cũng cảm thấy rất hứng thú đối với sản phẩm của LENKA, tin rằng đây tuyệt đối là sản phẩm tiêu thụ mạnh ở Trung Quốc.

      “Cái này chị biết, trước tiên chúng ta cứ khởi động tuyên truyền trong trường học, sau này quảng cáo tung ra rồi, số lượng sinh viên trong cả Đại Học nhiều như vậy lẽ nào lại sợ kinh doanh tốt hay sao?” Kế hoạch lúc trước của cũng chỉ muốn giữ cho cửa hàng độc quyền này bị lỗ vốn mà thôi, chờ thu hồi tiền vốn lại rồi, trả tiền cho bà ngoại, mới có thể phóng tay phát triển theo con đường khác.

      Bàn bạc lát, bởi vì trong cửa hàng lúc này có quá nhiều khách hàng ra vào nên họ thể làm gì khác hơn là chào đón khách trước cái .

      Lâm Tĩnh hoạt bát đáng , có thể dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ khách hàng mua sản phẩm, Diệp Hiểu Vân bởi vì có vẻ đẹp ngọt ngào cộng thêm làn da trắng nõn trơn mềm nên đều với mỗi khách hàng là mình dùng LENKA, Bạch Hàm nụ cười ngọt ngào, lực thu hút mười phần, vậy lúc giới thiệu sản phẩm lại rất am hiểu việc nắm bắt tâm lý khách hàng, nên chỉ trong ngày này mà tổng sản lượng bán ra bằng cả hai tuần lễ của cửa hàng.

      Buổi trưa bọn họ cũng loay hoay đến nỗi có thời gian ăn cơm, đến gần hai giờ mới có thời gian gọi đồ ăn bên ngoài, mấy nữ sinh liền vùi trong cửa hàng mà giải quyết vấn đề cái bụng.

      Bạch Hàm cầm hộp thức ăn nhanh mà ăn cơm, mắt thỉnh thoảng liếc về phía Chiêm Mộng Ny và Bình An cũng cầm hộp cơm giống mình vừa ăn vừa đối chiếu sổ sách. biết Tập đoàn Phương thị, công ty đại chúng nổi danh cả nước, Phương Hữu Lợi cho dù thể xưng là người đứng đầu Thành phố G nhưng tuyệt đối có thể nằm trong Top 5.

      Cho dù bình thường Phương Hữu Lợi làm việc khiêm tốn, rất ít khi xuất TV hoặc báo chí, nhưng như vậy có nghĩa là người khác biết.

      Mặc dù là sinh viên của học viện nghệ thuật nhưng lại rất quan tâm tin tức kinh tế Trung Quốc, đặc biệt thời điểm Phương Bình An tuyển mộ người làm thêm lại đúng lúc xảy ra mâu thuẫn với Đàm Tuyền, để bảo đảm mình bị lợi dụng làm vũ khí gì đó nên tìm hiểu về Phương Bình An chút.

      Mà càng tìm hiểu lại càng , tại sao nữ sinh được ưu đãi đến thế mà lại muốn tự mình mở cửa hàng tầm thường, vậy còn phải đổ ra nhiều công sức như vậy?

      Thiếu tiền ư? đùa đấy à, ai thiếu tiền chứ tới phiên Phương Bình An thiếu tiền.

      Chơi cho vui? Vậy càng nhảm, hoàn toàn thấy làm cái này có gì là chơi cho vui cả.

      Bởi vì tò mò nên tới đây nhận việc làm thêm này, mới phát Phương Bình An hoàn toàn giống như tưởng tượng, , phải ấy hề cao cao tại thượng giống như thiên kim con nhà quyền thế. ấy kiêu căng cũng cao ngạo mà giống y như nữ sinh rất bình thường, có thể hòa mình cùng mọi người; ấy có sức cuốn hút của riêng mình, có thể dễ dàng làm cho người khác tin tưởng; biểu của ấy tự phụ ngạo mạn, lại có khí chất độc đáo, nếu lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt phải trẻ nào cũng có thể dễ dàng có được tự tin lạnh nhạt như ấy.

      Tuy điều kiện giống nhau… nhưng chính cũng cách nào có thái độ tự nhiên đối với cuộc sống như vậy.

      “Hôm nay buôn bán tệ.” Bình An nhìn giấy tờ, cực kỳ hài lòng mà cười , “Cám ơn mọi người, tiếp tục cố gắng nha.”

      Bạch Hàm nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi của liền dập tắt tia chần chờ cuối cùng, bằng cứ chung với ấy , xem xem vị đại tiểu thư này rốt cuộc muốn tạo nên kỳ tích gì đây.

      Đến thứ hai, Lâm Tĩnh cùng Diệp Hiểu Vân, Bình An cùng Bạch Hàm, Kỷ Túy Ý lôi kéo Tống Tiếu Tiếu bế quan hai ngày trong ký túc xá, bắt đầu chiến dịch phân phát tờ rơi tuyên truyền ở ký túc xá nữ sinh. Chắc là học kỳ trước mọi người thấy Bình An ra mặt bán số đồ trang sức nên lần này chẳng còn nhiều người cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Bình An.

      Bình An bận rộn, Đàm Tuyền đương nhiên cũng bề bộn nhiều việc trong tay, vì tháng sau là đại hội thể thao nên các ngành học đều rất bận, Hội Sinh viên lại chịu trách nhiệm tổng phụ trách các ngành. Đàm Tuyền muốn kéo quan hệ với các đoàn thể sinh viên trong trường nên vốn trước đây biểu của ta hơi cao vời chút, biết có phải vì muốn đối phó với Bình An hay mà đột nhiên trở nên vô cùng thân thiết với mọi người, đối với người nào cũng bằng vẻ mặt ôn hòa, chỉ thiếu nước chưa giơ lên cái bảng đề “lúc đó hãy bầu cho tôi” thôi.

      Thành viên Hội Sinh viên ai cũng rất bận, chỉ trừ Bình An và Lâm Tĩnh các .

      Tổ chức Đại hội thể thao đương nhiên cần ít tiền tài trợ, trách nhiệm này dĩ nhiên là rơi vai Tổ ngoại giao, nhưng bởi vì Đàm Tuyền kiêm nhiệm chức Tổ trưởng Tổ ngoại giao nên trách nhiệm kéo tài trợ nặng nề hiển nhiên là do phụ trách.

      Thôi cứ về cửa hàng kinh doanh độc quyền sản phẩm LENKA của Bình An .

      Dù sao mỹ phẩm dưỡng da giá hai trăm tệ khác hoàn toàn với các món đồ trang sức giá chỉ hơn mười tệ, hiệu quả tuyên truyền đương nhiên là có, ít nhất ít người bàn luận việc Phương Bình An mở cửa hàng kinh doanh độc quyền mỹ phẩm dưỡng da. Phương Bình An mở đó nha, mà biết là nhãn hiệu cao cấp của nước nào nữa. Vì vậy ai cũng cảm thấy rất hứng thú tìm hiểu xem, thế nhưng hóa ra chỉ là nhãn hiệu tên tuổi mà ngay cả TV cũng có quảng cáo, vì vậy người ta lại có chút thất vọng.

      Dĩ nhiên cũng có người đặc biệt tìm hiểu về sản phẩm LENKA mạng Baidu, sau tuần lễ tuyên truyền, doanh số tăng lên ràng nhưng vẫn chưa đạt tới mục tiêu Bình An muốn.

      Đặc biệt trong số đó có phân nửa doanh số là do Khâu Thiếu Triết buộc vài bạn bè của ta mua đưa cho bạn . Vì biết Bình An mở cửa hàng kinh doanh độc quyền mỹ phẩm dưỡng da nên Khâu Thiếu Triết cũng kêu gọi bạn bè của ta giúp đỡ kinh doanh ít.

      Lúc này, BBS của trường lại náo nhiệt tiếp.

      Có nhiều bài post châm chọc Bình An, cười nhạo rằng chẳng lẽ cứ hễ mở được cái cửa hàng bé bán loại hàng tầm thường liền cho rằng có thể tranh được vị trí Hội trưởng Hội Sinh viên sao? Vậy còn bằng bày hàng bán vỉa hè đấy.

      Người ủng hộ Đàm Tuyền càng ngày càng nhiều.

      Bình An nhìn thấy chỉ cười lạnh, phải tranh, chỉ vì chưa đến lúc mà thôi.

      Chớp mắt mà chỉ còn cách đại hội thể thao hai tuần lễ, vận động viên của mỗi khoa mỗi lớp đều luyện tập trong khí thế hừng hực. Đại hội thể thao của đại học kinh tế ngoại thương bắt đầu được tổ chức từ năm năm trước, phần thưởng vô cùng hậu đãi bởi đây cũng là biện pháp mà nhà trường khích lệ sinh viên vận động và thi thố.

      Nhưng ra tài chính mà nhà trường cấp xuống đủ để tổ chức đại hội thể thao lớn như vậy, chủ yếu vẫn cần tài trợ từ bên ngoài. Trước kia có Ôn Triệu Dung ở đây, nhà trường chưa bao giờ phải lo lắng đến chuyện kéo được tài trợ. Sau khi Bình An vào Hội Sinh viên việc này vẫn do chính phụ trách, bây giờ bị gạt ra ngoài dĩ nhiên có khả năng kéo được tài trợ gì.

      Đàm Tuyền liền cùng với Thầy Tiếu chạy đôn chạy đáo tới các công ty lớn ở Thành phố G, nhưng từ ngày tựu trường đến giờ cũng xin được bao nhiêu tài trợ. Lãnh đạo nhà trường bắt đầu gây áp lực, cho rằng Thầy Tiếu có biết dùng người. Thầy Tiếu khổ mà được lời nào, bởi ông nhiều lần cầu Đàm Tuyền giao nhiệm vụ xin tài trợ cho Phương Bình An, nhưng ta cố tình tự cho mình là đúng, cảm thấy chính ta nhất định có thể làm được. Tuần trước ông cũng có tìm Phương Bình An, nhưng lại nếu Tổ trưởng Tổ ngoại giao là Đàm Tuyền, vậy nên do ta chịu trách nhiệm, chả quan hệ gì với cả.

      Mặc dù ông là thầy giáo nhưng cũng thể cưỡng ép sinh viên làm việc, nên chỉ có thể tìm Đàm Tuyền chuyện lần nữa, để cho ta hiểu ta phải là Ôn Triệu Dung cũng phải là Phương Bình An, ở trong xã hội dựa vào lợi thế quan hệ để làm việc, thể chỉ dựa vào năng lực và thanh cao là có thể đạt tới mục tiêu.

      Cuối cùng, sắp tới thời điểm khai mạc đại hội thể thao Bình An nhận được điện thoại của Liễu Mi, năm giờ chiều đến văn phòng Hội Sinh viên họp.

      Cùng lúc đó, quảng cáo LENKA rầm rộ xuất các Đài Truyền Hình, chỉ quảng cáo TV mà còn có bảng hiệu bên ngoài mỗi trung tâm thương mại, áp phích tại các nhà ga công cộng...

      Người phát ngôn LENKA là đôi song sinh Đài Loan mới xuất bao lâu nổi tiếng, trẻ tuổi năng động đáng , bề ngoài thanh thuần động lòng người, vô cùng phù hợp với hình tượng của LENKA.

      Công tác tuyên truyền quảng cáo trước đây của Bình An lúc này rốt cuộc chiếm được hưởng ứng.
      Nguyên Nguyễn, Thuy12497, tart_trung4 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 94: họp

      Bình An nhận được điện thoại liền hỏi câu, “Họp toàn thể thành viên Hội Sinh viên, hay chỉ có cán bộ?”

      Liễu Mi trả lời, “Chỉ có Tổ Ngoại giao.”

      “Vậy ngày nào họp toàn thể Hội Sinh viên tôi lại đến tham gia, còn chỉ là Tổ Ngoại giao dù sao có vị hội trưởng vạn năng Đàm Tuyền ở đó rồi nên cũng cần có mặt của tôi đâu. Cứ vậy .” xong liền cúp điện thoại.

      Đùa đấy à, tẩy chay lâu như vậy tưởng chỉ cần cú điện thoại là dễ dàng thoát được ư? Sao lại để Đàm Tuyền qua trót lọt vậy được? phải xem thường đó sao, vậy đừng có mà vác mặt đến cầu xin nhé.

      tới tiếng sau Liễu Mi lại gọi điện thoại đến, “... Tôi vừa mới báo nhầm, ra là họp toàn thể thành viên.”

      Bình An nở nụ cười, cầm di động nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, “Tôi nhất định đến.”

      Rồi ngắt điện thoại, trở về ký túc xá. Kỷ Túy Ý cùng Bạch Hàm nghiên cứu xem nên làm thế nào để tiếp tục hoàn thiện hơn phương thức kinh doanh của cửa hàng độc quyền, Tống Tiếu Tiếu đánh máy cho kịp bản thảo, mấy ngày nay vì giúp Bình An nên nợ độc giả ít chương truyện mới.

      “Hội Sinh viên thông báo cho tớ họp đấy.” Bình An tựa vào ban công cạnh cửa, cười nhàn nhạt .

      Kỷ Túy Ý ngẩng đầu lên, đôi lông mày nhíu lại, “Rốt cuộc Đàm Tuyền chống đỡ nổi nữa rồi à.”

      “Nô lệ vùng lên ca khúc khải hoàn.” Tống Tiếu Tiếu vừa gõ chữ vừa chậm rãi thả từng từ khỏi miệng như đọc bài.

      “Bình An là nô lệ ấy à?” Vi Úy Úy mang tai nghe, mắt nhìn chằm chằm truyện tranh Anime màn hình.

      “Tuyệt đối là đại địa chủ.” Bạch Hàm cười híp mắt tiếp lời.

      Kỷ Túy Ý khách sáo vươn tay bộp phát, “Đừng cười giống thằng khờ thế, chỉ có kẻ ngu ngơ mới cười giống em vậy.”

      Bạch Hàm phục chút nào, “Bộ kẻ ngu ngơ có thể cười rạng rỡ như nắng mặt trời, trẻ tuổi xinh đẹp giống em sao?”

      “Chẳng lẽ em cười đủ rực rỡ như nắng mặt trời, trẻ tuổi xinh đẹp à?” Kỷ Túy Ý miễn cưỡng hỏi.

      “Em đương nhiên...” Khựng lại chút, Bạch Hàm a tiếng nhào tới, “Chị này, đừng có xỏ xiên người ta như vậy.”

      Bình An cười lắc đầu, “Bạch Hàm, em phải là đối thủ của chị ấy đâu.”

      Đùa giỡn hồi, Kỷ Túy Ý mới nghiêm túc nhìn Bình An, “Giờ cậu định làm gì? Ân oán với Đàm Tuyền đâu dễ mà cho qua như vậy được, toàn trường đều nhìn vào đấy, ai xuống ngựa đều thành mục tiêu cho người ta cười hết.”

      “Giờ ta là Tổ trưởng Tổ Ngoại giao, kéo được tài trợ ta bị cười chứ ai. Kêu tớ đến họp chẳng qua là vì chuyện tài trợ thôi. Giờ mà tớ ngu xuẩn kèn trống xin tài trợ về công lao gì cũng đều được ghi cho ta hết. Nhìn tớ có giống kẻ thiểu năng vậy ?” Bình An thưởng thức chiếc điện thoại di động trong tay, khóe miệng câu lên nụ cười châm chọc.

      Bạch Hàm hỏi, “Vậy vứt luôn để ý tới nữa hả?”

      “Nếu để ý tới đến lúc bầu cử đừng là vị trí Hội trưởng mà ngay cả chức cán nhoi chị cũng có được.” Bình An cười .

      “Hội Sinh viên có cái đếch gì hay.” Kỷ Túy Ý xì tiếng.

      “Nhảm, tranh nghĩa là phải giành đến cùng.” Bình An nhàn nhạt .

      Người ta phải sống vì những thứ này đó sao? Nếu như vì muốn tranh đấu đến cùng cần gì phải theo đuổi nhiều nguyên tắc như vậy. Ngay từ đầu Đàm Tuyền rất ghét được Ôn Triệu Dung trực tiếp đưa vào Hội Sinh viên mà thông qua phỏng vấn chính thức. Điều này có lẽ cũng làm cho những người khác cảm thấy công bằng, nhưng cho là năng lực của mình kém hơn bất cứ người nào trong số họ.

      bao lâu sau, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân cũng thở hổn hà hổn hển chạy tới. Hôm nay vì là thứ bảy nên phải lên lớp, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân tiếp tục ở trong cửa hàng giúp Chiêm Mộng Ny, lúc nhận được điện thoại bèn lập tức chạy từ cửa hàng về đây, “Chị, chị có nhận được điện thoại ? Năm giờ họp đó.”

      Bình An nhìn dáng vẻ kinh ngạc của họ mà bật cười, “ nhận, xế chiều họp.”

      Bây giờ mới gọi... làm gì gấp vậy?

      “Chắc chẳng có chuyện gì hay đâu.” Lâm Tĩnh lập tức kêu lên, “Em nghe Đàm Tuyền và Thầy Tiếu chạy xuôi chạy ngược mà cũng kéo được tài trợ về.”

      nghe nè Bình An, chuyện Đàm Tuyền xin được tài trợ phải do cậu giở trò đấy chứ?” Kỷ Túy Ý tới dựa dựa vào vai Bình An, duỗi ngón tay thon dài trắng nõn ra chọc chọc vào ót .

      Bình An liếc xéo, “Tớ khinh thường những chuyện thấp kém như vậy, kẻ như Đàm Tuyền cần tớ phải giở trò quỷ, tớ nhìn là biết ta làm được trò trống gì từ lâu rồi.”

      “Ừ, giờ cửa hàng độc quyền của cậu cũng vào quỹ đạo rồi, cần phải tiếp tục đến từng ký túc xá để tuyên truyền nữa bởi các bảng quảng cáo đầy đường tuyên truyền thay cậu rồi. Cậu nên dồn tinh lực vào chuyện đối phó Đàm Tuyền . Dù vị trí hội trưởng này vừa phí công lại chẳng có ích lợi gì, nhưng nếu cậu có thể kéo tuột cái tên công đực kiêu ngạo đó xuống cũng làm cho chị đây thoải mái đôi chút.” Kỷ Túy Ý vỗ vai Bình An .

      Đôi mắt hạnh tròn tròn của Bình An như chứa đựng thứ ánh sáng rực rỡ khác thường. đột nhiên cảm thấy hình như mình xử rất quang minh chính trực đến gần như ngu xuẩn phải? Đương nhiên làm người lương thiện là tốt, nhưng nếu luôn đứng ở vị trí bị đánh mà còn làm Thánh Mẫu tha thứ mọi điều đó đơn thuần phải là thiện lương mà là ngu xuẩn.

      Hồi tưởng lại kiếp trước nhận được hồi báo gì cho thiện lương của mình, Bình An đột nhiên tỉnh ngộ như người say rượu bị tạt nước lạnh vậy.

      Mặc kệ là đối phó với Đàm Tuyền hay là Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần, cũng thể ngây thơ như kiếp trước được, thủ đoạn bình thường thể đối phó với bọn người này, thế sao lợi dụng điều kiện của bản thân chút, biết đâu có hiệu quả khiến người ta kinh ngạc.

      Dù sao người khác cũng cho rằng ỷ thế hiếp người rồi, tội gì phải cư xử cao thượng?

      “Nhất định làm cho cậu khoái chí tử.” Bình An ra quyết định, nụ cười mặt có chút thần bí khó lường, “Giờ chúng ta cần ngẫm lại xem làm thế nào để củng cố và phát triển lượng khách hàng, đến lúc có sản phẩm mới hoặc có hoạt động ưu đãi gì có thể thông báo cho họ trước tiên.”

      Mặc dù Bình An mời Bạch Hàm và Lâm Tĩnh, Diệp Hiểu Vân làm ngoài giờ, nhưng vẫn dựa theo cách trích phần trăm doanh số bán được cho các , nên nếu cửa hàng buôn bán tốt các có được tiền phần trăm nhiều hơn, điều này cũng cho các thêm kích thích và khiêu chiến trong quá trình làm việc.

      “Hay là xây dựng quy chế hội viên? Em thấy rất nhiều nhãn hiệu cao cấp đều làm vậy cả.” Bạch Hàm đề nghị.

      Bình An lắc đầu, “Chúng ta chỉ là chi nhánh nên thể dùng quy chế hội viên được, phải đợi công ty bên đưa ra hoạt động này mới có thể áp dụng.”

      “Cậu đề xuất ý kiến này với Chị Trình là được chứ gì!” Kỷ Túy Ý .

      “Tớ có ý kiến này.” Bình An gật đầu, chậm rãi , “Chúng ta giống với các cửa hàng kinh doanh độc quyền khác, khách hàng của họ đều đến từ rất nhiều khu vực khác nhau, còn của chúng ta đa số đều từ trong trường, xa nhất cũng chỉ từ làng đại học. Hay là về sau hễ khách hàng nào tới cửa hàng mua hàng đều được tặng món trang sức , sau đó ghi lại số QQ của họ. Chúng ta lập diễn đàn, thêm họ làm thành viên, sau này có thể dễ dàng trao đổi qua lại, qua đó cũng biết được phản hồi của họ sau khi mua sản phẩm, khi có sản phẩm hoặc hoạt động gì mới cũng dễ quảng cáo hơn, các cậu thấy thế nào?”

      “Bây giờ trong làng Đại Học trừ người sống trong động núi mới có QQ, dùng QQ lưu truyền là tốt nhất.” Bạch Hàm lập tức đồng ý.

      “Vậy cũng phải có máy vi tính, ít người có nổi máy vi tính riêng đấy.” Vi Úy Úy .

      Kỷ Túy Ý ngồi giữa Tiếu Tiếu và Úy Úy nên vươn tay ký đầu Úy Úy cái, “Người có nổi máy vi tính riêng có tiền mua bộ mỹ phẩm hai trăm tệ à?”

      Vi Úy Úy ngọng. Tống Tiếu Tiếu rời mắt khỏi màn hình, “Tớ thấy ý kiến này của Bình An hay đó, làm vậy còn có thể đồng thời tuyên truyền cho cửa hàng của cậu luôn. Trước đây chẳng phải Tiểu Ý thay cậu đưa tờ bướm cho các bạn bên các đại học khác trong làng đại học rồi đó thôi, hình như cũng đưa tới ít người mua phải . Giờ cứ để bạn bên kia giúp ghi lại mấy số QQ nữa là được.”

      “Vậy sau này tờ bướm quảng cáo chúng ta cũng nên in thêm dòng địa chỉ diễn đàn chứ nhỉ? Bạn học nào nhận được tờ bướm cũng có thể vào diễn đàn, việc tuyên truyền của chúng ta cũng dễ dàng hơn.” Lâm Tĩnh hưng phấn vỗ tay, càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này hay vô cùng.

      Bình An cười , “Tớ bắt đầu xin số QQ đây.”

      là làm ngay, bắt đầu xin số QQ, thêm hội viên, mở diễn đàn, thời gian bất giác trôi qua nhanh chóng.

      “Đến giờ các cậu họp rồi đó, tớ với Bạch Hàm ra cửa hàng với Tiểu Mộng chuyện QQ đây, rồi lấy thêm vài xấp tờ bướm đưa qua cho bạn bên đại học khác tiếp.” Kỷ Túy Ý ghi xuống địa chỉ diễn đàn, với Bình An.

      Bình An nhìn lại, ừm, bốn giờ rưỡi rồi, “OK, chờ bọn tớ họp xong ra đó tìm các cậu, tối nay thế nào cũng phải ăn mừng phen, chúng ta cuối cùng cũng thành công bước đầu rồi.”

      Các trong phòng liền lập tức giơ tay ủng hộ, “ hát Karaoke nữa.”

      Tống Tiếu Tiếu kêu lên, “Tớ hôm nay cần đăng hai chương.”

      Khi Bình An và các bạn tới phòng họp của Hội Sinh viên gần như còn chỗ ngồi, chỉ giữ lại vị trí bàn hội nghị, dĩ nhiên là chừa cho Bình An.

      Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân liếc mắt nhìn nhau rồi tìm hai cái ghế ngồi xuống phía sau. Bình An gật đầu chào Thầy Tiếu ngồi ở vị trí chủ tọa, “Chào Thầy Tiếu.”

      “Bình An, đến đây, ngồi xuống trước .” Thầy Tiếu thấy Bình An xuất ở cửa liền thở phào nhõm, tới là tốt rồi, chỉ vào chỗ cách ông xa kêu Bình An ngồi xuống.

      Người có thể ngồi bàn hội nghị đều là cán bộ chủ chốt của Hội Sinh viên.

      Đàm Tuyền ngồi cạnh Thầy Tiếu, mắt cũng thèm liếc Bình An cái, sắc mặt rất khó coi. Những người khác có chút lúng túng gật đầu chào Bình An. Trong Hội Sinh viên, trừ Trịnh Yến Phân và Phùng Ngọc Đình là có quan hệ tốt lắm với Bình An ra, những người khác bình thường cũng coi như là giao thiệp tạm được, nhưng vì và Đàm Tuyền xảy ra mâu thuẫn nên mọi người dường như cũng có ý tránh lui tới với .

      Đại khái chắc là sợ bị Đàm Tuyền hiểu lầm, cho nên bây giờ nhìn thấy thái độ thoải mái của Bình An họ đột nhiên cảm thấy hơi ngượng.

      Liễu Mi điểm danh, mắt dừng lại mặt Bình An hai giây rồi mới với Thầy Tiếu, “Thầy Tiếu, mọi người tới đủ.”

      Thầy Tiếu hắng giọng vài cái rồi , “Nếu đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu nội dung hội nghị. Chắc mọi người cũng biết, trường chúng ta hàng năm đều tổ chức đại hội thể thao lần, Hội Sinh Viên chịu trách nhiệm lớn nhất trong đại hội hàng năm này, từ sắp xếp trận đấu giữa các vận động viên đến những chuyện hậu cần khác đều do Hội Sinh viên chúng ta làm là chủ yếu, những đoàn thể khác chỉ là phụ trợ.”

      Dừng chút, Thầy Tiếu nhìn về phía Bình An, “Công tác của chúng ta chúng ta nhất định phải làm tốt, Hội Sinh Viên xưa nay đều phụ trách việc hợp tác với các công ty bên ngoài để xin tài trợ tiến hành đại hội thể thao trường, năm nay dĩ nhiên cũng ngoại lệ. Bình An, việc liên hệ với các công ty xí nghiệp trước giờ do em phụ trách, em có đề nghị gì ?”

      Lời này ràng là muốn thay Đàm Tuyền tìm đường xuống hợp lý, nếu Bình An là người yếu lòng nhất định thuận theo mà ném sang cho cái thang, tiếc là...
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :