50.2
Mặt Hạ Nghiên Thanh hết xanh lại đen, sau đó quay đầu nhìn Tần Dư Kiều như thể liệt nữ thể xâm phạm. Nhưng càng như vậy, lửa giận trong lòng Tần Dư Kiều lại càng bùng cháy. cao hơn Hạ Nghiên Thanh mấy centimét, thời điềm nhìn xuống Hạ Nghiên Thanh, đôi mắt trở nên lạnh lẽo bén nhọn như khối băng sắc lạnh.
Trong lòng Tần Dư Kiều rất khó chịu, những chuyện trước kia đột nhiên tái mồn ngay trước mắt, chỉ cần nhớ tới liền như có con dao cứa khắp người , nơi nào qua là đau đớn thấu xương chỗ ấy.
"Nếu như về chuyện vụng trộm, hình như cậu còn hiểu hơn tôi nhỉ?" Tần Dư Kiều cười cười, nhưng lời của như những nhát dao chí mạng đâm vào điểm yếu của Hạ Nghiên Thanh. Mặt Hạ Nghiên Thanh trở nên tái nhợt, căm hận nhìn Tần Dư Kiều: "Cậu đừng ép người quá đáng!"
Tần Dư Kiều mím môi, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác vô lực. Cho dù có mắng chửi Hạ Nghiên Thanh xối xả thế nào nữa vẫn thể thay đổi thực, cuối cùng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi. Năm đó nếu như phải là Hạ Nghiên Thanh với : "Tần Dư Kiều, ra ba cậu sống cùng với mẹ tớ lâu rồi." có lẽ ra nước ngoài vớiBạch Thiên Du. Năm đó cảm thấy chuyện này rất đáng ghê tởm, thể nào chấp nhận nổi, nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là Hạ Vân dạy con rất tốt.
Tần Dư Kiều xoay người rời , lúc rời khẽ thở dài câu: "Chẳng lẽ Giang Hoa thỏa mãn được cậu sao?"
Hạ Nghiên Thanh siết chặt nắm tay: "Tần Dư Kiều, tôi chỉ trải nghiệm mà thôi."
....
Tần Dư Kiều cười tiếng, lúc đẩy cửa phòng ra thấy Hạ Vân đứng trước cửa, cười hỏi: "Kiều Kiều vẫn chưa ngủ sao?"
Tần Dư Kiều: "Con chuyện với Nghiên Thanh chút."
" tốt." Hạ Vân làm như rất cảm động, đề nghị, "Hai đứa lâu rồi gặp lại nhau, buổi tối cũng nên tâm dự với nhau chút."
" cần thiết." Tần Dư Kiều hơi mím môi, sau đó quay đầu, chúc hai mẹ con Hạ Vân ngủ ngon, "Dì Hạ, Nghiên Thanh.... Ngủ ngon."
Lúc Tần Dư Kiều trở về phòng của mình phát cơ thể run lẩy bẩy, gắng bình ổn hơi thở rất lâu mới đến bên giường. Hi Duệ say giấc giường, Tần Dư Kiều cẩn thận bò lên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh của Hi Duệ, lồng ngực phập phồng mới chậm rãi bình thường trở lại.
....
Ngày đầu tiên của năm mới, từ sáng tinh mơ Lục Cảnh Diệu nhận được rất nhiều cuộc gọi, nhưng nghe. Sau đó điện thoại Tần Dư Kiều cũng vang lên, Lục Cảnh Diệu nhức đầu nhìn : "Đừng nghe, là của ba ."
Ngược lại Lục Cảnh Diệu thức tỉnh , lại có thể gọi điện thoại chúc Tết Lục Hòa Thước. Mặc dù bảo đừng nghe nhưng Tần Dư Kiều nào dám, bấm nút nghe. ngờ người gọi phải là Lục Hoà Thước như tưởng, mà lại là giọng rất trẻ trung, hình như là thư ký riêng của Lục Hoà Thước .
"Năm mới vui vẻ." Thư ký mở miệng trước, ngừng lát, "Xin hỏi cậu Hi Duệ có ở bên cạnh Tần ạ? Chủ tịch Lục muốn chuyện với cậu Hi Duệ."
Tần Dư Kiều càng thêm xấu hổ hơn, sao tự nhiên lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, vội vàng đưa điện thoại cho Hi Duệ: "Ông nội gọi này con."
Lục Hi Duệ ăn há cảo mừng tuổi dì Chu làm, nghe thấy ông nội gọi điện vội vàng nuốt cả miếng há cảo, cầm lấy điện thoại của Tần Dư Kiều nghe.
Lục Hoà Thước cực kỳ đau lòng. Hôm qua đợi cả ngày mà cháu nội quý thèm gọi điện thoại chúc Tết, buổi sáng lại tái phát bệnh trẻ
em : “ phải giúp đỡ sao? tồi, vừa hay tôi cũng thiếu người giúp việc.”
trai em : “Hừ, phải cùng ăn chung bàn sao? Sao vẫn ngu ngốc như vậy.”
là người rất biết cách ép buộc người khác. Ngay cả khi tỏ tình cũng có thể khủng bố như vậy: “Còn phải biết mình ngu ngốc. Dù sao con cũng có rồi, thêm bước cũng thiệt hại gì. Coi như tôi may mắn, miễn cho bản thân cái phiền phức. Quyết định như vậy , may ra khi tên em ở trong gia phả nhà tôi cái đầu óc đần độn của em cũng thông minh hơn chút.”
“Chị nhìn là đẹp. ngờ trai cũng có mắt nhìn. Em nhìn cũng muốn chảy nước miếng.”
“ trai em , “Hừ nhìn ra em mặc vào lại giống con như vậy. Gà thay lông cũng có thể biến thành thiên nga.” chị nhìn giống gà vậy sao? Hơn nữa gà cũng có thể biến thành thiên nga được à.”
“ trai thích chị ấy sao. Chị dâu rất dễ thương… Cuối cùng ông khó tính, lạnh lùng, mọn… khiến người ta thể yên tâm cũng biết … Nhà họ Hạ cuối cùng cũng có thể yên tâm.”
“ gì đó… Dễ thương? Ừm có thể. Nhưng … còn phải xem .”
“ quá dối lòng… Người như … gả được Hạ gia chúng ta đúng là phải đốt pháo chúc mừng.”
“Ngu ngốc. Là ấy gả. Quả đúng là ngốc cũng có thể lây. Đừng quen biết .”
“Còn … mong người ta gả cho minh. xem ra còn khổ dài.”
“Câm miệng. Em rảnh rỗi sao? Vậy sang Mỹ công tác… 3 tháng sau rồi về.”
“ ngờ Hạ Tổng của chúng ta cũng có ngày hôm nay. trai… chị dâu với Lâm tổng là nhất kiến chung tình.”
“Câm miệng. Quản người của cậu cho tốt. Đừng xen vào chuyện của người khác.” ; “Ngu ngốc như vậy, đến ngàn năm nữa cũng biết.”
“Chị. Đến cuối cùng tại sao chị lại nhận lời lấy trai em vậy?”
“ em … lấy chị miễn cho thiên hạ đại loạn. Hơn nữa… may ra chị có thể thông minh hơn. Hơn nữa lấy chị là thiệt thòi… trai em vì sao ngốc như vậy.”
“Chị dâu là chị quá ngốc. đúng. Phái ông của em là hồ ly.”
Con, thư ký thức thời gọi cho Lục Cảnh Diệu. Nhưng Lục Cảnh Diệu chịu nghe máy nên chỉ có thể lấy số điện thoại của Tần Dư Kiều từ Lục Gia mà thôi.
Hi Duệ rất thông minh, nhận được điện thoại lập tức : “Ông nội năm mới vui vẻ, Hi Duệ chúc Tết ông nội. Chúc ông nội thân thể dồi dào sức khỏe… Bao tiền lì xì ạ Lúc con về đưa cho con được ạ?”
Tần Dư Kiều bật cười, đúng lúc ấy Hi Duệ đưa di động cho : “Mẹ, ông nội muốn chuyện với mẹ.”
Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu với vẻ mặt đau khổ, cầm di động liền cười hì hì mở miệng: “Bác Lục, năm mới vui vẻ.”
“Vui vẻ cái rắm!” Lục Hòa Thước ở bên kia điện thoại nổi trận lôi đình, “Bao giờ đưa Hi Duệ về?”
“…”
“Bác Lục, để con bảo Cảnh Diệu chuyện với bác.” Điện thoại tựa như củ khoai nóng phỏng tay, Tần Dư Kiều lập tức ném cho Lục Cảnh Diệu, quay đầu thấy Tần Ngạn Chi ngồi đối diện cười, ông chỉ vào mũi , “Bao giờ vào cửa nhà chồng rồi muốn làm thế nào làm.” Mặc dù như vậy, giọng điệu của Tần Ngạn Chi cũng có bao nhiêu chỉ trích, sau đó lấy vài bao lì xì trong túi ra, kín đáo đưa cho Hi Duệ, “Duệ Duệ, ông ngoại lì xì cho con nhé?”
Lục Hi Duệ hề khách sáo, cầm lấy bao lì xì rồi chúc Tết: “Cảm ơn ông ngoại, chúc ông ngoại dồi dào sức khỏe, vạn như ý, sống lâu trăm tuổi…”
Lúc Tần Ngạn Chi lấy bao lì xì ra, Hạ Vân đứng bên cạnh ông. ra bà chuẩn bị lì xì, ngờ Tần Ngạn Chi còn có thể phá lệ chuẩn bị thêm. Bà cười tươi, cũng lấy ra hai bao lì xì rồi : “Kiều Kiều, đây là của dì Hạ cho con và Hi Duệ.”
Tần Dư Kiều ngước mắt nhìn Hạ Vân, lại thấy sắc mặt hơi khó xử của Tần Ngạn Chi: “Kiều Kiều, đây coi như tấm lòng của dì Hạ.”
Tần Dư Kiều nhận bao lì xì từ tay Hạ Vân: “Cảm ơn dì Hạ.”Hạ Vân cười hài lòng, thế nhưng khi Hi Duệ mở bao lì xì Tần Ngạn Chi cho ra, nụ cười mặt bà lại trở nên cứng ngắc.
Lục Hi Duệ ăn xong há cảo, lập tức mở bao lì xì giữa phòng khách. Vì bao lì xì của ông ngoại rất dày, cho nên lúc mở tâm trạng của Lục Hi Duệ vừa hồi hộp vừa mong chờ. Kết quả chỉ thấy mấy tờ giấy trắng, nhất thời hàng lông mày bé nhíu lại. Dù sao Hi Duệ cũng còn là con nít, cho nên lên tiếng hỏi trước mặt Tần Ngạn Chi, liền mở miệng hỏi: “Ông ngoại, sao ông ngoại ch con toàn là giấy vậy?”
Tần Dư Kiều liếc nhìn Tần Ngạn Chi, trong lòng ước chừng biết: “Ba…”
“Duệ Duệ, trước tiên con cứ đưa đống giấy đó cho ba mẹ con.” Tần Ngạn Chi cười ha hả, “Rồi ông ngoại bổ sung cho con bao nữa, có được ?”
…
Mùng , Tần Dư Kiều vẫn chưa thấy Hạ Nghiên Thanh xuống nhà. Hôm qua sau khi rời khỏi phòng Hạ Nghiên Thanh rời lúc Hạ Vân tiến vào, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của Hạ Nghiên Thanh.
Mùng hai, Hạ Nghiên Thanh vẫn xuất . Lúc ăn cơm trưa, bà Tần lão hỏi Hạ Vân: “Nghiên Thanh đâu rồi, sao thấy nó đâu?”
Đầu tiên Hạ Vân Chính liếc nhìn Tần Dư Kiều, rồi mới trả lời: “Về quê thăm mọi người.”
Tần Dư Kiều yên lặng ăn cơm đúng lúc này Lục Cảnh Diệu lên tiếng: “Có phải Hạ về quê thăm ba ấy ?”
Lục Cảnh Diệu hỏi xong, Tần Ngạn Chi lập tức ho khan, sau đó Hạ Vân ráng kiềm chế sắc mặt, trả lời: “Nghiên Thanh thăm ông ngoại và bà ngoại.”
“Xin lỗi…” Lục Cảnh Diệu .
Tần Dư Kiều cứ tưởng Hạ Nghiên Thanh về quê, thế nào cũng phải ở lại vài ba ngày, kết quả lại ngoài ý muốn của . Buổi tối hôm mùng hai, Nghiên Thanh trở về, hơn nữa còn về chung với Giang Hoa.
Giang Hoa mang quà tới. Lúc Tần Dư Kiều xuống nhà, Giang Hoa ngẩng đầu cười với , Tần Dư Kiều híp mắt nhìn Giang Hoa, cảm thấy có vẻ hơi kì cục, lúc suy nghĩ kì cục chỗ nào, thấy cổ Giang Hoa có quấn chiếc khăn quàng màu xanh lá cây.
Cái khăn màu xanh lá câu lâu rồi, màu xanh lá cây lâu rồi.
“Năm mới vui vẻ, Kiều Kiều.”
“Năm mới vui vẻ.” Tần Dư Kiều tới trước mặt Giang Hoa, “Đầu năm mặc màu xanh lá cây, tâm trạng cũng tệ.”
Giang Hoa như cười như cười, giọng điệu nửa giả, tênh: “ chỉ dùng để nhớ lại quá khứ thôi.”
Tần Dư Kiều hừ hừ: “Tích chút phúc , đầu năm đừng làm em cảm thấy ghê tởm.”
Giang Hoa tựa như khi còn bé, mỗi lần bị mắng vẫn cười tươi rói, dừng chút, giọng nghiêm chỉnh trở lại: “Tối nay họp lớp, muốn ?”
Tần Dư Kiều trả lời cũng từ chối, lúc xoay người rời nhưng vẫn liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây của Giang Hoa. Nhưng sau những chuyện xảy ra, cảm thấy Giang Hoa hợp với màu xanh lá cây, hơn nữa còn vô cùng xung khắc.
Đầu năm Hạ Nghiên Thanh lại để Giang Hoa đeo màu xanh lục, đối tượng màu xanh lục là để chỉ Lục Cảnh Diệu.
Last edited by a moderator: 11/9/14
tart_trung, Nga Nhi và susu thích bài này.