Chương 189: Trở về nhà
Tử Tình cùng Lâm Khang Bình tự nhiên biết kinh thành xảy ra chuyện gì, ngựa dừng vó, chạy mãi, buổi tối cố gắng tìm nhà trọ trong thành, ba người ở tiến vào Lư châu trời bắt đầu mưa phùn liên miên, Lâm Khang Bình thấy Tử Tình đường tàu xe mệt nhọc, muốn ở lại hai ngày để nghỉ ngơi, nhưng Tử Tình biết ngày về đến nhà lòng vẫn lo sợ. Huống hồ mắt thấy đến cửa nhà, Tử Tình cũng nghĩ vậy, mà mùa xuân phía nam mưa phùn dứt, cho nên nghỉ lại, cũng hợp với ý của Khang Bình.
Nguyên bản con đường đến hai ngày, ba người lại chạy dưới con đường lầy lội vì trời mưa mất bốn ngày mới trở lại Tình viên, thể xác và tinh thần của Tử Tình mỏi mệt chịu nổi, vừa vào cửa đổ bệnh, sốt cao triền miên, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Khang Bình vừa sai người mời đại phu, sai người mời Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đến, hai người đều phát hoảng, vội vội vàng vàng chạy tới Tình viên, Thẩm thị thấy Tử Tình hôn mê bất tỉnh, ghé vào người Tử Tình, nước mắt ngừng được, trong lòng khỏi có chút oán niệm đối với Lâm Khang Bình, đứa vui vẻ ra cửa, hơn tháng vào cửa lại bị bệnh tỉnh là sao.
Lâm Khang Bình mời Tăng Thụy Tường vào thư phòng, đem nguyên do ra. Tăng Thụy Tường nghe xong rất là khiếp sợ, vẻ mặt thể tin, chuyện này quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi thể tin, dặn dò: "Đối phương là người chúng ta biết, nhưng có điều khẳng định là chúng ta thể đụng vào đối phương. May là các ngươi thuận lợi trở lại, nhớ lấy, việc này đừng với ai cả, hai năm tiếp đừng để Tử Tình đâu, ngươi làm việc cũng phải cẩn thận chút, kinh thành ngươi cũng đừng tỏng vòng ba bốn năm nữa." Hai người lại thương lượng chuyện đục tường để hai nhà thong nhau, tiện cho việc Tử Tình qua lại.
Chu đại phu đến bắt mạch, chỉ là mệt nhọc quá độ, hơn nữa lại bị cảm lạnh, uống mấy thang dược, hết sốt rồi tĩnh dưỡng là được, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường mới nhàng thở ra. Lâm Khang Bình cũng thoải mái hơn, rửa mặt .
Tử Tình sốt mơ mơ màng màng, khi ngủ khi tỉnh, luôn lời vô nghĩa, Lâm Khang Bình ôm nàng, dỗ nàng, Tử Tình chỉ có nằm ở trong lòng mới ngủ an ổn. Cho nên mấy ngày liên tiếp, Lâm Khang Bình ngay cả cơm cũng ăn, người gầy rất nhiều.
Thẩm thị mỗi ngày đều đến, thấy Lâm Khang Bình tận tâm tận lực chiếu cố Tử Tình như thế, trong lòng còn oán hận. Ngược lại khuyên Lâm Khang Bình chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt mõi quá.
Chờ Tử Tình hoàn toàn khở mạnh, có thể xuống đất là chuyện của nửa tháng sau. Thời gian này Lưu thị cùng Trần thị cũng lại thăm nàng, Tử Tình mới biết Lưu thị mang thai nên lần này đến kinh thành, hai ngày sau khi Tử Tình bạc Trần thị sinh nam hài vào mười sáu tháng chạp, trong nhà rất nhiệu việc. Nên Thẩm thị tự mua cho các nàng mỗi người mỗi nha hoàn tầm mười hai tuổi để hầu hạ. Cứ như vậy, Thẩm thị thoải mái hơn, giặt giũ nấu nướng cần tự mình làm.
Ngày này, Tử Tình muốn về nhà mẹ đẻ. Đem lễ vật ở kinh thành mang đến chia cho mọi người, nhưng thấy bên ngoài vẫn mưa phùn triền miên, Lâm Khang Bình sợ nàng mắc mưa lại cảm lạnh nên Tử Tình đành phải thôi. Lâm Khang Bình mưa triền mien hơn nửa tháng rồi .
Thấy sức khỏe của Tử Tình tốt, Lâm Khang Bình mới thở dài nhõm hơi, cũng có tâm tình giỡn với Tử Tình, mấy ngày nay tấc cũng rời Tử Tình, đút cơm, đút dược, tắm rửa, ngay cả nguyệt người cũng đều tay thay. "Bây giờ ngươi khỏe, nên thưởng cho vi phu . Vừa vặn trời đổ mưa, rãnh rỗi quá, bằng chúng ta làm ít việc có ý nghĩa để đỡ buồn ."
Tử Tình bị sốt nên biết gì. Bây giờ nghe thấy chuyện giúp đỡ thay thứ kia, sớm đỏ bừng mặt, Tử Tình ngờ Lâm Khang Bình lại vì nàng mà làm những điều này, vừa cảm động lại vừa xấu hổ, Lâm Khang Bình làm hòa thượng hơn tháng, giờ phút này thấy Tử Tình thẹn thùng quyến rũ, làm gì mà nhìn nỗi, vợ chồng tận tình dây dưa, cho đến tình trạng kiệt sức.
Ngày thứ hai, Lâm Khang Bình vào thành thu tiền thuê cửa hàng, trở về, đem ngân phiếu giao cho Tử Tình, Tử Tình ôm hộp , nằm ườn người Lâm Khang Bình đếm ngân phiếu, đột nhiên hỏi Lâm Khang Bình về tiền lời ở cửa hàng kinh thành.
Lâm Khang Bình : " năm nay tiền thu được vào khoảng năm trăm lượng, Vương Tài cùng Vương Hỉ mỗi người được 20 lượng, còn có hai tiểu nhị nữa, tháng 800 văn."
Tử Tình nghĩ nghĩ, : " bằng ngươi đem cổ phần của cửa hàng cho bọn họ nửa, làm tốt, tiền lời nhiều, bọn họ cũng được nhiều, làm việc càng tích cực hơn. Ngươi cứ thưởng tiền như vậy, làm tốt hay xấu cũng được nhiêu đó, bọn họ nhiệt tình lắm đâu."
Lâm Khang Bình nghe xong, khỏi ôm lấy Tử Tình cắn mấy cái: "Nàng dâu của ta thông minh, cứ như vậy, bọn họ muốn kiếm nhiều bạc, nên nghĩ cách làm buôn bán tốt hơn, ta cũng cần sầu não việc này. Về sau cuối năm của hàng năm để bọn họ đến báo cáo sổ sách lần, thuận tiện thu tiền thuê cửa hàng kia, mười năm này, ta muốn đến kinh thành."
"Gọi nàng dâu cái gì, bằng kêu lão bà , lỡ tương lai ta có đứa , ngươi sửa miệng cũng khó, người khác nghe thấy ngươi kêu như vậy có phiền toái. Cái này gọi là nhập gia tùy tục." Tử Tình .
"Được, lão bà lão bà, đều do lão bà định đoạt." xong liền ôm Tử Tình.
Tử Tình lay chút, : "Đừng quậy nữa, ta còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng ngươi, tính số lẻ, bây giờ chúng ta có sáu ngàn năm trăm lượng bạc, tính chanh viên, mùa màng bình thường, hàng năm được chín trăm lượng tiền cho thuê, tính cả cửa hàng cùng chanh viên năm chưa được 2000 lượng tiền lời, ngươi còn làm buôn bán ở Việt thành ?"
"Làm chứ, làm nhiều năm nên quen rồi, hàng năm chỉ cần hai lần, ta hẹn Đại Vệ rồi, ngươi yên tâm, ta cẩn thận mà. Nếu như thế mỗi lần ta mang ba ngàn lượng bạc ra ngoài, tầm 2 tháng, trừ chi phí tiêu dùng, cũng được gần 2000 lượng tiền lời. Thừa lại mấy ngàn lượng để ngươi cất mà dùng, ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn mua khối hoang ở đối diện đường lên trấn, ra lần trước mua chanh viên ta suy nghĩ rồi, bất quá lúc đó sợ cách trấn gần, rất dễ bị chú ý, thích hợp làm vườn trái cây, phải để người ta cả ngày nhớ thương à. Bây giờ ta muốn mua để trồng khoai lang cùng dương khoai, đương nhiên, đất này phải chăm sóc vài năm mới trồng được lúa. Ta có thể trồng trước đậu và ngô. ra mua ruộng nước đỡ bớt việc hơn, nhưng ruộng nước quá ít, lại đắt đỏ, còn dễ mua, đất hoang giá rẻ, mình lại mướn vài người quản lý, chắc chắn mệt gì." Tử Tình nghĩ, có nhiều tiền như vậy mà mỗi ngày nằm ở trong nhà làm sâu gạo cũng phải chuyện tốt gì, thể xuyên vì mục tiêu này mãi được.
"Ta muốn cả ngày ở nhà, mốc meo mất, ngươi để ta làm những chuyện ta thích ." Tử Tình thấy Lâm Khang Bình nhướng mày, vội thêm câu.
"Được, mặc kệ ngươi muốn làm gì, cứ làm, nhưng ngươi đừng ra ngoài, có việc gì cần lắm để ta làm, ngươi chỉ cần ở phía sau bày mưu tính kế. Nếu có ta ở nhà, còn có Lâm An Lâm Phúc, ta rất sợ, sợ ngày rời xa ngươi, chỉ ôm ngươi ta mới có cảm giác mất ngươi." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, đầu để lên vai nàng.
"Ta biết, ngươi yên tâm, nếu có chuyện gì ta ra ngoài, cho dù có chuyện gì quan trọng lắm ta mặc đồ kiểu thôn , cam đoan ai biết ta là ai, còn phải hỏi câu, nha đầu nông thôn này từ đâu đến?" Tử Tình bên vuốt mặt Lâm Khang Bình, bên cười .
"Ngươi biết , Tình nhi, đường này, trong lòng ta có bao nhiêu khủng hoảng, nhưng ta lại dám cho ngươi biết, sợ ngươi nóng lòng giống ta. Ngày ấy ở Lư châu, ngươi muốn chạy mưa về nhà, ra ta cũng muốn như vậy, ai ngờ ngươi về nhà lại bị bệnh, bệnh đến hôn mê bất tỉnh, trong lòng ta cực kỳ khó chịu, hận bản thân làm được việc gì, ngay cả ngươi cũng bảo vệ cho tốt, còn hận vì sao bản thân muốn dẫn ngươi ra ngoài, vì sao ở Lư châu tĩnh dưỡng mấy ngày, hận thể bị bệnh thay ngươi." Lâm Khang Bình nhớ tới những ngày kia, trong lòng vẫn khủng hoảng.
" có việc gì, Khang Bình, ngươi đừng nghĩ như vậy, ngươi phải biết rằng, mặc dù là Văn gia tam thiếu gia, cũng có rất nhiều chuyện làm nỗi, huống chi là ngươi và ta? đời này, có mấy ai có thể sống như ý muốn đâu? Ta nghĩ, mặc dù là hoàng đế, cũng có rất nhiều chuyện phiền não, chỉ sợ thể muốn làm cái gì làm cái đó, ngươi ở Văn gia nhiều năm, còn chưa nghĩ thông suốt đạo lý nào sao? Ta hi vọng chúng ta có thể vui vui vẻ vẻ mà sống, quý trọng cơ hội ông trời cho chúng ta ở cùng nhau." Tử Tình khuyên nhủ, nàng cũng hi vọng Lâm Khang Bình hối hận điều gì.
"Cũng đúng, đạo lý dễ hiểu như vậy mà ta lại nghĩ thông suốt, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ta cũng vì quá để ý đến ngươi, cho nên, Tình nhi à, ngươi có thể đáp ứng ta, hai năm nay đừng ra ngoài nhiều, cũng đừng vào thành, ngươi muốn mua gì ta đều có thể mua cho ngươi. Ta mua thêm vài người. Đúng rồi, chúng ta đục tường thong với nhà mẹ đẻ của ngươi, ngươi về nhà mẹ đẻ bằng cổng đấy, muốn khi nào . Ta làm việc xong lập tức trở lại cùng ngươi."
Tử Tình nghe xong, nước mắt chậm rãi chảy ra, Lâm Khang Bình thống khổ, nàng biết chứ, Tử Tình ôm Lâm Khang Bình, chủ động dâng đôi môi, giờ phút này, ngôn ngữ là điều xa xỉ, dùng hành động mới chính xác.
Chương 190: Tử Tình mang thai
Mưa phùn rơi hơn tháng, có dấu hiệu ngừng lại, khí hậu phía nam là như vậy, mặc dù là mùa xuân, có mưa nhưng rất lạnh, Lâm Khang Bình cùng Tử Tình về nhà mẹ đẻ, Thẩm thị phát sầu mưa thế này có cách nào để ươm giống.
Tử Tình đành phải lấy mười tấm ván gỗ ngăn lại thành hình chữ nhật, bỏ đất vào, để trong nhà tắm của mình, ban ngày có khi bưng ra để ở hành lang. Bởi vì Tử Tình muốn dùng nước ấm mỗi ngày, phản cũng muốn thiêu, mùa xuân phía nam cực kì ẩm ướt, phản này sưởi ấm nên vừa khô ráo lại vừa nóng hổi, Tử Tình có việc gì đều nằm phản, cho nên mỗi ngày trong phòng tắm cũng đốt lửa, độ ấm khá cao.
Mắt thấy gần đến tháng ba rồi mà mưa vẫn chưa ngừng, Tử Tình đoán cày bừa vụ xuân trễ hơn nữa năm, liền bảo Lâm Khang Bình mua thóc gạo đủ dùng trong năm. Ít nhất, lúa năm nay là có thu hoạch, đều bị úng vì nước mưa, nên giá chắc chắn lên.
Lâm Khang Bình chanh viên mấy lần, cỏ dại rất tươi tốt, Tử Tình có thế nhớ, : "Cơn bệnh này làm bao nhiều việc bị hoãn, lúc đầu tính là mua mấy con dê nui và thỏ để nuôi thả, lại quên mất."
"Việc này cũng dễ thôi, ngày mai ta bảo người mua là được."
"Còn có việc nữa,cỏ dại nhất định phải thanh lý định kì, bằng , rễ cỏ tràn lan ăn hết phân của cây ăn quả, rồi cây ăn quả phát triển, mà có phát triển quả cũng ăn ngon."
"Ừ, ta biết, đúng rồi, khoảng đất trống lớn ở giữa ngươi định làm gì? Hình như ta nghe ngươi muốn làm nhà gì đó?" Lâm Khang Bình hỏi.
"À, chỗ ấy là ta tự dưng nghĩ ra thôi, muốn xây căn nhà đặc biệt, gọi là nơi nghỉ dưỡng, chờ lúc hoa cam nở hoặc khi nào đến đó giải sầu cugnx có nơi để ở vài ngày, nhưng ta còn chưa nghĩ ra nên xây nhà kiểu nào. Chuyện này quan trọng, về sau rồi , chờ ngươi có cơ hội Đại Vệ xem người tây ở nhà thế nào nhé?” Tử Tình muốn ở biệt thự kiểu phương tây. Trong tường có lò sưởi, mùa đông trải thảm Ba Tư ở đấy. đọc vài tờ sách giải trí, trong tay cầm đồ ăn vặt, đó là giấc mộng của Tử Tình, mà lúc này, thứ nhất là có bản vẽ, thứ hai là biết người làm nhà có làm được , còn nữa, rất khác dị có bị chú ý ?
Lâm Khang Bình nghĩ nghĩ: "Ta cũng ít nơi, đợi có cơ hội ta nhìn kiểu nhà, dù sao cũng sốt ruột. Nhưng cỏ dại này phải thuê vài người sớm diệt ."
Lâm Khang Bình xong liền tìm Tăng Thụy Ngọc, mướn mười người đến chanh viên thanh lý cỏ dại, giờ phút này, bởi vì trời mưa, mọi người đều rãnh rỗi, có việc làm, đương nhiên là đồng ý. Hết năm ngày mới thanh lý được 7 8 phần, về sau việc này giao cho nhà Vương Thiết Sơn.
Ngày này, Lâm Khang Bình ra ngoài làm việc, Tử Tình nằm phản, xem mưa phùn triền miên ngoài cửa sổ, mưa phùn Giang Nam luôn gợi lên buồn bã, Tử Tình thở dài, bỗng nhiên nhớ tới mấy quyển sách mình mua ở kinh thành, vội tìm đến, vừa mở ra trang đầu, chợt nghe Tử Hỉ kêu lên "Tỷ, tỷ tỷ, ngươi khỏe?"
Tử Tình vội vàng giấu thư , Tử Hỉ chạy vào phòng, Tử Lộc, Tử Thọ cũng vào theo, ra là được nghỉ cày bừa vụ xuân. Lần trước bọn họ nghỉ phép về nhà Tử Tình vẫn chưa khỏe, Tử Thọ cùng Tử Hỉ đều vây quanh Tử Tình. Nhất là Tử Hỉ, thấy Tử Tình ra ngoài chuyến, trở về bị bệnh hơn nửa tháng, sức khỏe còn chưa tốt, vành mắt đều đỏ, lúc đó phải học, rất nhưng nhớ.
"Tỷ, quả là ngươi khỏe hơn rồi." Tử Hỉ luôn luôn thân thiết với Tử Tình, nằm bẹp lên phản, thuận tay sờ mó dưới chăn, lục ra quyển sách mà Tử Tình giấu, "Tỷ, ngươi đọc sách gì hả? thấy ta đến, còn thần thần bí bí giấu ?"
Tử Tình thấy, vội muốn cướp lại, Tử Hỉ bĩu môi : " phải là tiểu thuyết tình à? Có cái gì mà giấu? Có rất nhiều bạn của ta đều vụng trộm truyền tay nhau để đọc, dù sao cũng là ít chuyện tình cảm thôi, tỷ, bằng ngươi viết lại câu chuyện của ngươi với tỷ phu, chắc chắn bán được nhiều cuốn, dù sao các ngươi tự xây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng."
"Đúng vậy, ta gọi đó là ‘tuổi xuân dốc lòng làm việc’, có thể khích lệ nhiều người thực giấc mộng thanh xuân của mình bằng hai bàn tay trắng." Tử Tình có chút đắc chí.
"Tiểu tứ bậy bạ gì hả? Tình nhi, ngươi cũng có thể làm bậy theo à, nữ tử nhà lành ai lại có thể làm chuyện này? Ngươi cần thanh danh à?" Tử Lộc nghiêm túc .
Tử Tình thấy Tử Lộc nghiêm trọng, vội bỏ qua chuyện này. Mấy người chuyện đến trời tối mới giiar tán, Tử Lộc lâu lâu mới về nhà chuyến, đứa mới được mấy tháng nên Tử Tình đẩy bọn họ về.
Mấy ngày kế tiếp, thấy sắc trời tốt, sợ Tử Tình qua thăm bọn bất tiền, nên Tử Hỉ hầu như ngày nào cũng đến Tình viên chạy, buổi tối ăn xong cơm chiều mới trở về, có khi còn kéo Tử Thọ chơi mạc chược với Tử Tình, gặp trời mưa to, Tử Tình bảo bọn họ ở lại. Vì thế chọc Lâm Khang Bình ăn mấy hủ dấm chua, ban ngày ban mặt muốn ôm nàng dâu của mình cũng khó.
Mưa tạnh vài ngày, Tăng gia vội vàng trồng cây, Lâm Khang Bình giúp được gì, nhưng ra ngoài mua mảnh hoang kia, tổng cộng có hơn hai trăm mẫu, trong đó còn có núi hoang , hết hơn 500 lượng bạc."Tình nhi, lúc này ngươi có việc để làm rồi, ngươi ở nhà nghĩ, hai trăm mẫu này muốn trồng thứ gì bảo ta tiếng là được, ta giúp ngươi mua cả vùng đất hoang, để ngươi làm địa chủ."
"Mục tiêu của ta là muốn có ngàn mẫu ruộng tốt, hàng năm thu tiền thuê, đếm bạc đến nổi đếm hết." Tử Tình cười trả lời.
"Được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đếm." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình cười .
Ngày nhanh chóng vào tháng bốn, ngày này, Lâm Khang Bình bắt mấy con lươn từ hồ nước về, Tử Tình thêu hoa ở trong phòng, bình phong trong nhà còn có mấy cái chưa thêu.
Tiểu Thanh Tiểu Lam dám làm lươn, Tử Tình chỉ điểm Lâm Khang Bình cách làm thế nào, ngửi thấy mùi máu, Tử Tình nôn toàn bộ đồ ăn buổi sáng ra, Lâm Khang Bình thấy vậy, vội bỏ lại đồ trong tay ra, đến đỡ nàng, ngửi thấy mùi tanh trong tay Lâm Khang Bình, Tử Tình đẩy ra, nôn khan ngừng, Tiểu Thanh bưng nước ấm đến để nàng súc miệng. Lâm Khang Bình rửa tay, ôm Tử Tình lên phản, cười hì hì nhìn Tử Tình.
Tử Tình sờ sờ trán , câu: " phát sốt mà sao thấy ta nôn nhiều mà ngươi còn có thể cười?"
"Tình nhi, kỳ thực mấy hôm trước ta đoán được, nhưng xác định, nên dám cùng ngươi. Hôm nay thấy ngươi nôn như vậy nên ta chắc chăn hơn. Ngươi quên quỳ thủy (kinh nguyệt) của ngươi chưa đến à, ta sợ ngươi bị gì nên vụng trộm đến hỏi nương, nương chắc là ngươi có em bé, lại hỏi ngươi có nôn mửa , vài ngày nữa nên tìm đại phu đến bắt mạch, nên ta với ngươi."
Tử Tình nghe xong hai tay véo mặt Lâm Khang Bình, nghiến răng nghiến lợi : "Tốt lắm, ngươi có việc trước với ta, lại chạy tới hỏi nương, xem ta thu thập ngươi thế nào."
"Tình nhi ngoan, đừng hoạt động mạnh, cẩn thận động thai khí, ngươi thấy mấy ngày nay ta dám ép buộc ngươi à? Thân thể ngươi yếu đuối, phải dưỡng cho tốt, ta bảo Lâm An mời đại phu rồi." xong, hôn cái lên mặt Tử Tình, bỏ chạy ra ngoài.
Chu đại phu bắt mạch lúc lâu, mới ‘chắc là có hỉ mạch’ (hỉ mạch = có con), lắm, phải qua nửa tháng mới xác định . Tử Tình dự tính ngày sinh chắc tầm ở cuối năm.
Tiễn bước Chu đại phu, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình trở lại nội viện, để lên tháp quý phi, nhìn mắt Tử Tình: "Tình nhi, ta rất vui, chỉ vì chuyện có đứa , mà là bởi vì có đứa , ta mới cảm nhận được ngươi gả cho ta, hoàn toàn thuộc về ta, ngươi hiểu ?"
"Chẳng lẽ ta sống với ngươi vài tháng, ngươi đều nằm mơ à?" Tử Tình chủ động hôn môi Lâm Khang Bình.
"Ngươi biết đâu, lúc ta biết trước khi thành thân, thiếu gia chạy tới gặp ngươi, trong lòng ta rất sợ, ta ngờ thiếu gia lại ngươi sâu nặng đến thế, khi chúng ta gặp thiếu gia ở kinh thành, thấy ánh mắt thiếu gia nhìn ngươi, ta biết, chưa buông tay ngươi lần nào, nhất là sau này luôn luôn theo chúng ta xem hội hoa đăng, chịu buông tay ngươi, nên có cơ hội gặp là gặp, còn nữa, ngày thứ hai, ta ra ngoài, về nhà thấy dựa vào cửa bếp chuyện với ngươi, nhìn thấy ngươi tự tay nấu cơm cho , trong lòng ta ê ẩm , thành thân tới nay, ngươi còn chưa từng làm bữa cơm ngon nào cho ta cả."
"A, ai đánh vỡ bình dấm chua, sao chỗ nào cũng chua thế nhỉ? Ta chỉ coi là bạn mà thôi, ngươi cũng biết, ngoài ngàn dặm mới gặp được người quen, hai nhà còn sâu xa như vậy, ta cũng chỉ khách khí chút, mời ăn bữa cơm, người ta muốn đến, ta sao đuổi người ta được."
"Ta biết, mà ta nhìn thấy thiếu gia như vậy, trong lòng nhịn được mà tự hỏi mình, Tình nhi theo ta, có cẩm y ngọc thực, có hối hận vì lựa chọn lúc trước hay , có phải có ngày rời ta hay ? Nhất là lần này đến kinh thành, làm ta cảm nhận càng sâu sắc, Tình nhi của ta ưu tú như vậy, ngay cả công tử quý tộc đều coi trọng ngươi, ta chỉ là kẻ bình thường, lại từng làm nô tài. Lâm Khang Bình ta có đức hạnh gì mà có thể có được ngươi."
"Đồ ngốc, là , ta là ta, ta biết người khác muốn gì, nhưng ta biết ta muốn gì." Tử Tình xong ôm lấy Lâm Khang Bình.
Lâm Khang Bình tiện thể hôn cái mạnh, : "Ngươi cố ý chọc giận ta à, biết ta thể làm gì ngươi đúng ? Chờ đứa sinh ra, xem ta có thể tha ngươi nhé. chuyện này nữa, hôm nay ta rất vui, Tình nhi vẫn là Tình nhi của ta. Chúng ta hôm nay cho nhạc phụ cùng nương , để bọn họ cũng vui mừng, thuận tiện nhờ nương làm ít đồ ngon cho ngươi ăn, nếu , ta cầm lươn theo để nương làm, ngươi chắc chắn là thích ăn."
"Đúng rồi, ta luôn luôn muốn hỏi vì sao ngươi gọi cha và nương, mà gọi là nhạc phụ cùng nương, ngươi sợ cha ta nghe xong mất hứng à?"
"Nhạc mẫu thoạt nhìn rất thân thiết, hiền hoà, giống như nương của ta vậy, nhạc phụ có chút nghiêm túc, ta dám gọi là cha, sợ trách mắng."
Tử Tình biết Thẩm thị càng xem Lâm Khang Bình lại càng vừa lòng, thường xuyên khen dứt miệng, nên Tăng Thụy Tường cũng đắc ý vài phần, bởi vì Lâm Khang Bình là người chọn túng.
Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình định ra ngoài, Tử Vũ kích động chạy vào.
Last edited by a moderator: 20/10/15
Phong Vũ Yên thích bài này.