1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31:

      "Tôi hiểu, ra qua nhiều năm như vậy, tôicũng vậy vẫn thích ."

      Nghe được những lời này, trong mắt Mạnh TưThành đột nhiên sáng lên, nhìn Tô Hồng Tụ, lại thấy mặt Tô Hồng Tụ mang theo đau thương cùng tuyệt vọng, vốn có chút vui mừng nhưng tại tâm liền từ từ chìm xuống.

      Tô Hồng Tụ giơ tay lên, lau nước mắt bên quai hàm, mang theo giọng mũi : "Mạnh Tư Thành, tôi thích , nhưng hai chúng ta thể có biết ?"

      Trong mắt Mạnh Tư Thành mờ , mở miệng trầm thấp hỏi: "Tại sao?"

      Tô Hồng Tụ cắn môi, buộc bản thân rơi lệnữa, bất đắc dĩ cười : "Mạnh Tư Thành, thích tôi, nhưng cái thích ấy là ngôi sao ở cao nhìn xuống, thương hại tôi đồngtình tôi, thậm chí cho rằng có thể khống chếđược tôi, phải ?"

      Mạnh Tư Thành im lặng, mím môi .

      Trong mắt Tô Hồng Tụ lóe lên lệ quang : "Chúng ta cho tới bây giờ đều là bất bình đẳng, vẫn luôn ở cao nhìn xuống tôi, mà tôi cũng vẫn luôn là người ngẩng đầu nhìn , ở trước mặt của tôi cho tới bây giờ đều là lạnh lùng thâm trầm, còn tôi ở trước mặt cho tớibây giờ đều là nơm nớp lo sợ, hai người chúngta như vậy, làm sao có thể ở chung chỗ đây?"

      Mạnh Tư Thành nâng mắt nhìn lên, ngưng mắtnhìn gương mặt còn vương nước mắt của TôHồng Tụ : "Tô Hồng Tụ, em em cũng yêuthích tôi ."

      mực nhắc lại những lời này, cũng thích , phải sao?

      Nhưng nếu như cũng thích , tại sao bây giờ hai người lại trở nên nông nỗi này?

      Tô Hồng Tụ thê lương mà cười : "Mạnh Tư Thành, hai người ở chung chỗ phảichỉ có thích là được. Đúng vậy, lúc trước tôi muốn tìm người thích hợp để gả, cần , chỉ cần hai người có thể chung sống hòa thuận ở cùng nhau cuộc sống, như vậy ta liền có thể hạnh phúc. Nhưng nếu như mà ta biết cái gì là , nếu như mà ta biết tự ta ở , ta lạikhông biện pháp tiếp nhận cùng mình người miễn cưỡng như vậy ở cùng nhau."

      Mạnh Tư Thành chau mày : "Tôi hiểurõ ý của em." Nếu như cũng thích , mọi chuyện cần phải phức tạp như thế sao? MạnhTư Thành cách nào hiểu được, tại sao qua nhiều năm vẫn như cũ bị từ chối. Tại sao hôm nay có được tất cả lại như cũ chiếm được Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ cắn môi : "Mạnh Tư Thành, rất ưu tú, giống như có gì là làmđược, nhưng lại biết như thếnào."

      Trong mắt Mạnh Tư Thành thoáng qua tiakhổ sở, lẩm bẩm : "Tôi hiểu thế nào là ? Có lẽ tôi hiểu, vậy phải như thế nào mới gọi là đây?"

      Có lẽ hiểu, còn ăn nhờ ởđậu, có ai có thương, cũng có ai dạy nên như thế nào. nhiều năm như vậy, tự cho rằng đúng cách, đè nén khổ sở , đến cuối cùng lại pháthiện, chẳng lẽ tình của đối với lại là loại tổn thương?

      Tô Hồng Tụ có chút mê mang lắc đầu : "Tôicũng biết, bởi vì tôi cũng hiểu phải như thế nào. Nhưng tôi lại biết, mặc dù tôi tự ti yếu đuối, nhưng cũng có kiêu ngạo củachính mình, tôi có cách nào ở trước mặt người mình cách hèn mọn nhưvậy."

      hèn mọn và hèn nhát, quẫn bách và bất đắc dĩ, tình nguyện biểu ra ở trước mặt mộtngười xa lạ, cũng muốn cho người mình thích thấy.

      Bởi vì , cho nên ở trước mặt lòng tự ái của nhiều hơn, hi vọng mình có đủ thểdiện và tôn nghiêm , càng hy vọng tình đó được ngang hàng.

      , cũng hy vọng trước khi đạt được điều đó, nhận được tình của nhưng là bố thí y hệt tình .

      Tô Hồng Tụ biết tùy hứng, từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên bất chấp tất cả tùy hứng, nhưng ở trước mặt phần tình hèn mọn này, để mặc cho chính mình lần tùy hứng.

      Gió lạnh hong khô nước mắt mặt , có mộtloại cảm giác đau nhói ở mặt từ từ lan tràn,mãi cho đến trong lòng, tim cũng đau đến chết lặng. Tô Hồng Tụ nghe được giọng tỉnh táo mà thê lương của : "Mạnh Tư Thành, hai người chúng ta, làm sao có thể ở chung chỗ đây?"

      Mạnh Tư Thành nghe thanh bình tĩnh của cônói lời kết thúc, trái tim chấn động, thấygương mặt nhu hòa của Tô Hồng Tụ lại mang theo quật cường, kiên quyết nhìn , giống nhưđã sớm quyết định, quyết chí thề muốn cùng anhvạch giới hạn.

      Trước mắt Tô Hồng Tụ xa lạ, giống với thường ngày luôn yên tĩnh nhu nhược, rất kiên định ra những lời vô tình, đao đem lòng của cắt nát.

      cắn răng : "Tốt, tôi hiểu, tôi , được chưa?"

      muốn , nhưng bước chân lại bước được, đôi mắt nhìn chằm chằm TôHồng Tụ, nhúc nhích.

      Tô Hồng Tụ khép hờ mắt, : "Tôi hiểu biết ban đầu tôi có thể được tuyển vào côngty của , là vì cố ý muốn giúp đỡ tôi ?Hôm nay chuyện đến trình độ này, tôi cũngkhông còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại nơi đó, tôisẽ từ chức."

      Mạnh Tư Thành cười lạnh : " cần, tôicòn đến nỗi có phong độ như vậy,em hãy cứ tiếp tục ở lại nơi đó!"

      Tô Hồng Tụ kiên trì : "Tôi từ chức."

      Mạnh Tư Thành châm chọc : "Thế nào, em định từ nay về sau bao giờ muốn nhìnthấy tôi nữa? Hay là nếu em tiếp tục ở lại nơi đó cảm thấy buồn nôn cảm thấy khó chịuđúng ?"

      Tô Hồng Tụ quay mặt qua chỗ khác, giọng : "Tùy muốn nghĩ như thế nào, tôi muốntừ chức."

      Mạnh Tư Thành cắn răng cười : "Tốt, vậy em từ chức , tùy em!" xong chợt sải bước, lướt qua người quay đầu lại rời .

      Tô Hồng Tụ ngơ ngác đứng ở chỗ đó lúc,mới xoay người sang chỗ khác nhìn lên, thấy giólạnh thổi, ánh đèn độc, còn bóngdáng của người nào đó, Mạnh Tư Thành thựcsự tức giận mà bỏ rồi.

      Bước chân của hơi cứng ngắc bước , nhưcái xác hồn lên tầng, trở lại phòng củacô.

      Trở lại phòng mới phát , vội vàng xuống tầng, mang theo điện thoại di động,điện thoại di động có nhiều cuộc gọi nhỡ, hiệntại vẫn còn đổ chuông! Vì vậy vội vàng cầm lên vừa nhìn, là mẹ , chỉ là biết vì sao muộn như thế mẹ còn gọi điện thoạitới.

      Nhận điện thoại, nghe được giọng lo lắngcủa mẹ : "A lô, tôi nay biết làm sao mẹ ngủ được, mí mắt luôn nhảy, chẳng lẽ có chuyện gì ?"

      Tô Hồng Tụ miễn cưỡng kéo ra cười mànói: "Mẹ, tại sao có thể có chuyện gì chứ, mẹ nghĩ nhiều thôi."

      Mẹ và con có phải hay có cảm ứng tâm linh? Tại sao lúc này mẹ lại gọi điệnthoại tới đây?

      Mà mẹ Tô vừa nghe giọng của con , liền cảm thấy đúng, vội khẩn trương hỏi: "Hồng Tụ, con làm sao vậy? Mẹ nghe giọng nóicủa con đúng! xảy ra chuyện gì sao?"

      Trong lòng Tô Hồng Tụ chợt đau xót, cảm giác trong đôi mắt có nước mắt trượt xuống, nhưngcô liều mạng nuốt xuống nghẹn ngào này, cố gắng bình tĩnh : "Mẹ, thực cóchuyện gì."

      Bên kia mẹ Tô dừng lại, thở dài : "Mẹ có bản lĩnh gì, cũng ở bên cạnh con, có chuyện gì xảy ra mẹ cũng biết, mà biếtcũng cách nào giúp con được."

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : "Mẹ, mẹ nóicái gì vậy, con cũng mong mẹ phải tài giỏi cái gì, chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh sống vui vẻ, có việc gì, con vừa lòng rồi."

      Trong giọng của mẹ Tô đau lòng : "HồngTụ, có chuyện gì cứ với mẹ, ra cũng dễ chịu hơn. Nếu chờ sau này mẹ còn nữa, con muốn với mẹ cũng được nữa." xong lời cuối cùng, trong giọng của mẹ Tô cũng mang theo điểm nức nở.

      Mũi Tô Hồng Tụ vừa đau vừa xót : "Mẹ,thực có chuyện gì." dừng lại, nghĩtới chuyện công tác sợ rằng có cách nàodấu diếm mẹ, liền dứt khoát : "Mẹ, ra có chuyện gì lớn, chỉ là con, con từchức."

      Ở bên kia mẹ Tô im lặng trong chốc lát, sau đó cười : " sao, muốn làm nữa thìtừ chức, công việc đổi lại là được, coi như đổi được, cùng lắm về nhà, ở bên cạnh mẹ cũng tốt hơn."

      Tô Hồng Tụ biết mẹ an ủi , ấm áp, dịudàng : "Mẹ, có chuyện gì, mẹ đừng lo lắng, con lại tìm việc khác là được."

      Giọng của mẹ Tô nhàng an ủi :"Hồng Tụ, bộ dáng vừa rồi của con, làm mẹ giậtcả mình, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đấy. ra công việc, từ chức từ chức, cùng lắm làm, chỉ cần người có việc gì là được."

      Trong lòng Tô Hồng Tụ áy náy, biết bộ dạng vừa rồi của nhất định khiến mẹ suy nghĩ lung tung.

      Mẹ Tô an ủi Tô Hồng Tụ hồi, Tô Hồng Tụcũng đành phải theo ý của mẹ, sao, cuối cùng mẹ con hai người cũng cười rồi cúpđiện thoại.

      Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Hồng Tụcảm thấy vô cùng thê lương. có công việc sao, chỉ là hai mẹ con an ủi lẫn nhau thôi! Kỳ lấy tình cảnh của , công việc rất quan trọng, vô cùng quan trọng, so với lòng tự ái hư vô mờ mịt, so với tình quan trọng hơn nhiều!

      Nghĩ đến phen vừa bị nhục nhã kia, loại tình vô vọng này, kiên trì buồn cười,cùng với tương lai mong manh, nước mắt chợt từ trong vành mắt trào ra. Giờ khắc này mới biếtthì ra tỉnh táo kiên quyết vừa rồi đều là giả, làcô ngụy trang ở trước mặt ra tấm áokhoác tự cho là đúng!

      cho tới bây giờ đều là hèn yếu vô dụng, cho tới bây giờ đều là hèn mọn yếu đuối!

      Tô Hồng Tụ, thế giới này vốn là loạingười buồn cười đáng thương nhất, cái gì cũngsai cũng có chút ý nghĩa nào để kiên trì!

      cảm thấy giống như có thanh đao đục khoét trong lòng , đau đến tận cùng.Vươn tay ra, run rẩy che tim, sau đó chán nản ngã ở giường.

      Đây là buổi đêm gió lạnh thổi ào ào, đây là buổi đêm đơn và lạnh lẽo.

      Tô Hồng Tụ nằm lỳ ở giường, để mặc cho nước mắt của cọ rửa áo gối.

      Ngày mai, lại có thể cười đối mặt với cái thếgiới này, nhưng tối nay, hãy để cho phóngtúng khóc cuộc thôi.
      Minhang, Aliren, DamHoaLien3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32:

      Vốn có thể nhận được tình , cứ như vậy bịcô làm lỡ mất. Tô Hồng Tụ tự hỏi mình, có hối hận ? cười khổ, có lẽ nên suy nghĩ về những thứ thuộc về . Khôngphải của mình, có cưỡng cầu cũng thể, huống chi, khiến mà bỏ tôn nghiêm, phát mình làm được.

      Mặc dù nghèo khó, nhưng cũng có tônnghiêm của mình.

      lần nữa tìm việc làm, khó khăn. gửi rất nhiều sơ yếu lý lịch, đều là bặt vô âmtín ( có trả lời), hoặc được người ta gọi phỏng vấn nhưng lại trả lời được câu hỏi của họ. Ví dụ như người ta hỏi tại sao muốn rời công ty DMC có đãi ngộ tốt như vậy, hay người ta hỏi tại sao nhân viên kế toán lại trở thành thư ký của Tổng giám đốc đây?

      Sau nhiều phen trắc trở, Tô Hồng Tụ phát làm người thể thà quá, số việc sẽkhiến cho người khác nghi ngờ kinh nghiệm làm việc của mình cần viết ra, nếu nhất định bị hỏi đến mức há hốc mồm cứnglưỡi trả lời được. Vì vậy liền sửa đổisơ yếu lý lịch, giấu giếm kinh nghiệm chân ,chỉ viết ở DMC làm nhân viên kế toán. Nhưng phải người biết dối,ánh mắt người phỏng vấn nhìn chằm chằm giống như ngọn đuốc vậy, khiến hoảng hồn,người ta nhìn bộ dạng này của , trong lòng bắt đầu sinh ra tin tưởng rồi.

      Sau mấy phen như thế, Tô Hồng Tụ dứt khoát viết việc từng làm ở DMC nữa, sơ yếu lý lịch viết nhàn rỗi ở nhà mấy tháng. Aingờ làm vậy ít rất nhiều phiền toái, tại Tô Hồng Tụ bụng đói ăn quàng, tìm được công việc liền nguyện ý làm, vì vậy rất nhanh quyết định làm việc ở công ty .

      Công ty này có khoảng năm mươi sáu mươi người, giàm đốc là Hoa kiều, ở nước ngoài có chút tài sản, nghe đâu còn có bằng MBA, vì vậy trở về quê hương bắt đầu gây dựng nghiệp .

      Tô Hồng Tụ đến công ty này làm việc phát lượng công việc bên này cũng lớn, phòngtài vụ có hai người, công việc tính nặng nhưng cũng tính nhàn dỗi, giám đốc nhìnqua là ngồi mà hưởng nhưng tính cách coi như thân thiết hòa ái, đồng nghiệp xung quanh chất phác dễ dàng thân cận.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy, có lẽ thích hợp với công ty như vậy hơn, cảm giác tương đối có tình cảm với công ty này. Còn công ty củaMạnh Tư Thành, đối với , có chút quá mức lạnh lẽo !

      Tiền lương của công ty này tất nhiên bằng lúc làm ở DMC, nhưng so với công ty trước Tô Hồng Tụ làm cũng kém. Vì vậy Tô Hồng Tụ bắt đầu hài lòng đối với cuộcsống tại của , có thể tự dựa vào bản lĩnh của mình để tìm được công việc, giám đốc suốt ngày mắng chửi người, đồng nghiệpsẽ lạnh lẽo khách khí, mặc dù công việcbận rộn, nhưng trôi qua coi như thú vị. Đối vớiTô Hồng Tụ mà , hạnh phúc lớn nhất có lẽ chính là sau khi tan việc lúc lên xe buýt có thể chiếm được chỗ ngồi, Chủ nhật dạo siêu thị có thể mua được trái cây và rau củ với giáđặc biệt ưu đãi.

      Dĩ nhiên thỉnh thoảng sau ngày bận rộnbuổi tối lúc nằm ở giường, nghĩ về khoảng thời gian và người kia ở chung chỗ, dáng vẻ chau mày, bộ dạng nổigiận, bộ dạng cười dịu dàng, lên ở trước mặt .

      Nhớ lại rất nhiều điều ở trong lòng, khi hồitưởng càng thể dừng lại, bao nhiêu đêm ngủ được, trợn tròn mắt nhìnbóng đêm đến khi trời sáng.

      Có lúc nhớ tới bộ dáng dịu dàng của , sẽcảm thấy ngọt ngào, nhưng có lúc nhớ tới lời của hôm đó, nước mắt tự chủđược chảy xuống. Có lẽ đúng đúng, người quá mức thực dụng, bởi vì ra chuyện khiến cảm thấy xấu hổ,nên mới phản ứng kịch liệt như vậy?

      Chùm chăn rơi lệ vì loại chuyện như vậy, cũngchỉ có lúc tối thôi, đến sáng, Tô Hồng Tụ dùng nước lạnh rửa mặt, nghiêm túc dọn dẹptâm trạng của , ăn mặc sạch chỉnh tề làm.

      mỉm cười đối với người khác, nghiêm túc tỉ mỉ đối với công việc, sau đó ngày Chủ nhật gọi điện thoại cho mẹ, dùng chiếc điện thoại cổ của . Hướng về phía bên đầu điện thoại kia cười với mẹ, kể những chuyện vui, kể cho bàbiết rất tốt, để cho bà yên tâm.

      Cúp điện thoại, ngồi thẫn thờ nhìn chiếcđiện thoại di động cũ kỹ của mình, có lẽ nhữngthứ quá mức xa xỉ và tốt đẹp luôn đến vội vã mà cũng vội vã, cuối cùng ở lại cùng có lẽchính là chiếc điện thoại di động cũ này!

      Nhưng dần dần phát cuộc sống yên tĩnh của xuất phiền não nho .

      Bây giờ và Tôn Kiến Nghiệp chính thứcchia tay, lúc ấy mặc dù mẹ rất tâm lý khônghỏi nguyên nhân, nhưng ở trong điện thoại vẫn thường xuyên ám hiệu Tô Hồng Tụ, muốn TôHồng Tụ chú ý bên cạnh có đối tượng thích hợphay , nếu bất đắc dĩ tìm bạnhọc nhờ giúp đỡ giới thiệu chút ....

      Tô Hồng Tụ rất lúng túng, bên cạnh vẫn có thí sinh nào thích hợp, phải nhỏtuổi hơn chính là người ta sớm kết hônrồi.

      Phiền não này còn có biện pháp giảiquyết Tô Hồng Tụ bắt đầu có lo lắngkhác, đó chính là giám đốc của .

      Giám đốc của tên gọi Đinh Minh, hơn bốn mươi tuổi, ly dị, có đứa con sống với vợtrước ở nước ngoài. Mặc dù Tô Hồng Tụ có chút chậm lụt nhưng cũng ngốc, lại nóidầu gì cũng từng làm thư ký ở công ty lớn,những chuyện tương tự từng gặp qua. phát chút chi tiết mờ ám khi và Đinh Minh chuyện, có lẽ ông chủ này đối với có ý tứ?

      Làm nữ thanh niên lớn tuổi, lúc Tô HồngTụ nghĩ tới khả năng này sợ hết hồn, nhưng sau lại chú ý nhìn chút ánh mắt và động táccủa Đinh Minh, càng ngày càng cảm thấy, suy đoán của là đúng!

      Phiền não của Tô Hồng Tụ rất nhanh liền bị người kế toán cùng làm nhận ra, người kế toán kia họ Mao, mọi người đặt nick name cho ấy là Miêu Miêu. Tuổi của Miêu Miêu và Tô HồngTụ cũng xấp xỉ nhau, là mẹ của đứa bé ba tuổi, chuyện ngắn gọn, là người rất cóchủ kiến.

      ấy rất trực tiếp đưa ra đề nghị cho Tô HồngTụ: tuổi cũng nữa, tại cônghĩ muốn tìm người bằng tuổi sợ rằng được, đàn ông đến tuổi này coi như còn lại mấy người chỉ sợ cũng có vấn đề bị ngườikhác chọn nên còn dư lại thôi! Đinh tổng của chúng ta mặc dù diện mạo bình thườngnhưng nhìn tổng thể coi như đáng tin, mấu chốt nhất là điều kiện kinh tế cũng tệ, người tanếu như muốn tìm chừng hai mươicũng khó, nhưng lại có ý với tìm coi như đủ mặt mũi rồi.

      Miêu Miêu phân tích phen, kết luận chínhlà: Tiến lên , đừng do dự, do dự nữa cẩn thận có mối nào tốt hơn đâu.

      Tô Hồng Tụ phen giãy giụa ở trong lòng, nhịn được so sánh Đinh Minh và MạnhTư Thành, sau hồi so sánh mới phát Mạnh Tư Thành trừ tính tình ra quả thực chiếmưu thế tuyệt đối . So sánh xong cắn môi tựhỏi mình, làm gì vậy, sao lại nghĩ tớianh đây? thể si tâm vọng tưởng!

      , sợ rằng là người dưng rồi.

      Tô Hồng Tụ gọi điện thoại cho mẹ, bóng nóigió hỏi nếu như tìm người có số tuổi hơi lớn chút mẹ có ý kiến gì , ai ngờ mẹcô phản ứng kịch liệt, Hồng Tụ ngàn vạn lần được tìm người lớn tuổi, mặc kệ đốiphương điều kiện như thế nào, nếu như tuổi lớnhơn nhiều, đến lúc đối phương già rồi nhất địnhcô phải chịu khổ. Cuối cùng mẹ còn mang bản thân ra làm ví dụ, xem cũng vì ba mất sớm, nên bà mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy, liên lụy từ cũng phải chịu khổtheo.

      Cuối cùng, mẹ Tô giải quyết dứt khoát cho phạm vi, lớn nhất thể lớn hơn năm tuổi.

      Tô Hồng Tụ buồn cười, cũng dám nhắctới chuyện tổng giám đốc công ty , chỉ đồng nghiệp đưa ra đề nghị như vậy nên mớithuận miệng hỏi chút, lúc này mới trấn anđược tâm trạng thấp thỏm lo lắng của mẹ xuống.

      Cúp điện thoại, Tô Hồng Tụ thở dài, xem ra Đinh Minh và có duyên phận rồi!Nhưng nghĩ tới điểm này, biết vì sao trong nội tâm của Tô Hồng Tụ lại thở phào nhẹnhõm. Nếu như mẹ đồng ý cho tìm mộtngười như Đinh Minh, vậy mới gọi là làm khócô !

      Ngày lại tiếp tục trôi qua, rất nhanh làmviệc ở công ty mới được tháng, vì công ty này nhân viên nhiều, bình thường cơ hộicô tiếp xúc với Đinh Minh cũng nhiều, vì vậycũng quen với ông ta hơn.

      Có lúc, giờ tan việc Đinh Minh ngang qua bến xe buýt Tô Hồng Tụ chờ, muốnđưa về nhà.

      Lúc ấy Tô Hồng Tụ ngẩn ra, biết làm sao lại nhớ tới Mạnh Tư Thành. Khi đó, cũng như vậy muốn đưa về nhà! Nhưng, đều là đưa về nhà, còn có ai, còn có người nào, cóthể khiến cho tim gan run sợ thấp thỏm lo lắng, rồi lại kìm lòng được muốn đượcgần người đó hơn chút đây?

      đời này còn có người nào có thể làm cho có bộ dạng khẩn trương lo lắng đây ?

      Dĩ nhiên Tô Hồng Tụ từ chối Đinh Minh tốt tínhrồi, lúc này biết, ra đàn ông làm nhưvậy đều có mục đích. Nhưng đều cùng làm như vậy, nhưng bởi vì muốn lấy lòng người con trong lòng, mục này chia làm hai loại bị ghétvà bị mong đợi.

      Nhưng Đinh Minh vẫn kiên trì, cười ha hả, nhìnTô Hồng Tụ : " ra thuận đường, tiểu Tônhư thế nào cho tôi chút mặt mũi này đây?"

      Tô Hồng Tụ nghe giọng kia mang theo khẩuâm phương Nam gọi tiểu Tô, cảm giác giốngnhư khối bánh ngọt bị người ta đặt trong tay,nhìn mọi người đứng xung quanh, khótránh khỏi tự nhiên gặp mấy người cùng côngty, bị người ta nhìn thấy và ông chủ ở chỗ này giằng co xác thực tốt lắm.

      bất đắc dĩ thở dài, giống như đầu hàng ngồilên xe của Đinh Minh.

      Đinh Minh lái xe rất nhuần nhuyễn, đánh tay lái linh hoạt ổn định, khi ánh mắt Tô Hồng Tụ nhìntrên tay ông ta lại nhịn được nhớ tớitay của Mạnh Tư Thành.

      Tay của Mạnh Tư Thành khi lái xe cũng rất linh hoạt thuần thục, so với tay của Đinh Minh , ngón tay của Mạnh Tư Thành thon dài chỉnh tề hơn chút.

      Đinh Minh giương mắt vừa đúng nhìn thấy TôHồng Tụ ngắm tay của ông ta, khỏi cười híp mắt hỏi: "Tiểu Tô sao vậy?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu có gì.

      Tại sao qua hơn tháng, vẫn thể quên đây? cố gắng tự với mình, chỉ cần thời gian, đợi thời gian, nhất định có thể quên được .

      ************************

      Đinh Minh kể từ lần đó đưa được Tô Hồng Tụvề, sau đó thường xuyên xuất . Tô Hồng Tụphát loại vấn đề này có lần có lần thứ hai, có lần hai, lần thứ ba và bốncũng xa, huống chi Tô Hồng Tụ khôngbiết từ chối người khác như thế nào.

      Đời này xem ra lúc co rúm lại và hèn nhát, có lẽ chỉ có hai lần ! Hai lần này, đều bởi vì Mạnh Tư Thành.

      Có lẽ qua mấy lần như vậy, Đinh Minh thấy đủ chín, muốn xuống xe đưa Tô Hồng Tụ về. Tô Hồng Tụ muốn từ chối, nhưng hiển nhiên lời từ chối của vẫn có ảnh hưởng gì.

      Ánh trăng mông lung, đèn đường mở ảo như cũ,gió lạnh mùa đông thỉnh thoảng thổi qua, lạnh lẽo vô cùng.

      Cũng chính là ở nơi này, hơn tháng trước, hung hăng cắn Mạnh Tư Thành hớp, cắn lưỡi của .

      Sau đó rất nhiều lần, thường xuyên nghi ngờ, ngày đó buổi tối người kia chính là sao? có thể ở trước mặt Mạnh Tư Thành hoàn mỹbiểu ra tỉnh táo và kiên định của mình? cười bất đắc dĩ, lần đầu tiên phát nănglực tiềm của lớn vô cùng.

      Đinh Minh nhìn tối hôm nay có chút mấthồn, trong lòng cảm giác xác định lại xuấthiện.

      ra mặc dù ông ta hơi lớn tuổi, nhưng chỉcần ngoắc tay cái, những trẻ như hoa như ngọc cũng có, nhưng ông ta ở nước ngoài ngây người mấy năm, cái gì đều nhìn thấu. tại chỉ thích kiểu nhìn rất hiền lương thụcđức này, dạng như vậy, có thể trở thành người vợ hiền nội trợ rất tốt, giúp ông ta xửlý tất cả chuyện trong nhà, khiến ông ta khôngphải buồn phiền chuyện ở nhà nữa!

      Trải qua quan sát, đương nhiên ông ta cũng phát ra những ưu điểm khác của Tô Hồng Tụ, vì vậy càng thêm cảm thấy đây là tốt so với những Trung Quốc đại thiếu xót rất nhiều phẩm đức truyền thống tốt đẹp.

      Ông ta nhìn trăng có chút thê lương ở trời, đột nhiên cảm thấy đây là buổi tối xinhđẹp, mà ở buổi tối xinh đẹp như vậy, ông ta có phải nên làm chút chuyện lãng mạn hay ?

      Nhìn lại cúi đầu bên cạnh, ông ta do dự chút, vươn tay, muốn nắm tay của .

      Tô Hồng Tụ chìm trong hồi ức, chợt bên cạnh đưa ra cái tay cầm tay của , sửngsốt, dừng bước lại kinh ngạc nhìn Đinh Minh.

      Đinh Minh cười rất hòa ái : "Tiểu Tô, hômnay rất lạnh, tay của em lạnh."

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc há miệng ra, đúng vậy, tay của hơi lạnh, mà tay của Đinh Minh đưa qua, dầy khô ráo mà ấm áp. Nhưng, đâycũng phải lý do để ông ta cẩm tay chứ?

      theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng đó là tay của đàn ông, rất hữu lực, cứ cầm tay như vậy, căn bản muốn buông ra.

      Tô Hồng Tụ cắn môi, hơi khó : "Đinh tổng, ngài buông tay tôi ra , tôi sợ lạnh."

      Đinh Minh cúi đầu nhìn Tô Hồng Tụ, dịu dàng cười : "Tiểu Tô, em quá khách khí rồi! GọiĐinh tổng xa cách quá, trực tiếp gọi tôi Đinh Minh là được, hoặc gọi Minh càng tốt."

      Tác giả có lời muốn : chú thích:

      1. Về giai đoạn tìm việc kia, cẩn thận viếthơi nhiều, nhưng căn bản là kinh nghiệm đầy máu và nước mắt của bản thân a! Nếu nhưkhông phải là người rất am hiểu dối, viết những thứ nhằm tăng gạch thêm ngói tốt nhấtkhông cần viết, nếu sau khi qua cửa sàng lọc chọn sơ yếu lý lịch, lúc phỏng vấn rấtlúng túng.

      2. Tô Hồng Tụ làm sao có thể đấu thắng được Đinh Minh hồ ly hiển nhiên sắc tâm giơ lênđây? Lúc này, hùng cứu mỹ nhân muốn lênsàn ?
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33:

      Tô Hồng Tụ nghe những lời Đinh Minh càng ngày càng quá đáng, dùng sức giãy giụamuốn rút về tay của mình, ai ngờ bàn tay thậtdầy có vẻ hơi béo, cũng rất khỏe, vững vàng nắm chặt tay buông ra.

      Cuối cùng mặt Tô Hồng Tụ hơi đỏ lên, vội : "Đinh tổng, ngài buông tôi ra!"

      ra Đinh Minh vốn cũng có ý tứ gìkhác, nhưng Tô Hồng Tụ giãy giụa lại làm cho ông ta nghĩ buông tay ra, dứt khoát đem hai tay của cầm lấy, giọng : "Tiểu Tô, tôi có ý tứ gì khác, chỉ muốn sưởi ấm cho tay của em thôi!"

      Nhưng Tô Hồng Tụ cũng phải đứa ngốc,bị Mạnh Tư Thành cường hôn, biết nếu như tiếng thở của đàn ông càng ngày càng nặng, điều này đối phương nhất định nổi lên cái gì đó! Lập tức càng sợ thêm : "Đinh tổng, ngài buông tôi ra, nếu tôi kêu lên đấy!"

      Đinh Minh nhìn bốn phía, ánh đèn mờ ảo, người ở thưa thớt, đêm khuya yên tĩnh nơi này có người nào đây? Lại đầu năm nay coi nhưnghe đến có động tĩnh gì người khác cũng sẽkhông nhàn dỗi trông nom loại việc này!Lại nếu bọn họ biết, cùng lắm là nghĩchuyện giữa nam nữ giận dỗi mà thôi!

      Vì vậy ông ta cầm chặt hai tay của Tô Hồng Tụ, thở hổn hển : "Tiểu Tô, em đừng sợ, tôi có ý gì khác, tôi cảm thấy tính cách em rất tốt, rất thích hợp với tôi, tôi đối với em. . . . . ."

      Tô Hồng Tụ nghe thấy tiếng thở dốc của ông ta đột nhiên trong lòng dâng lên cỗ ghê tởm! nhớ, nhớ đêm hôm đó ở trong ngựccủa Mạnh Tư Thành, lồng ngực ấm áp củaMạnh Tư Thành phập phồng kịch liệt, sau đó ôm chặt! Nhưng hôm nay, đổi ngườiđàn ông khác, người đàn ông này cũng muốn ômcô chặt, sau đó cũng đem đầu lưỡi đưa vào bên trong miệng của chứ?

      Tô Hồng Tụ cảm thấy chỉ tưởng tượng chút cũng thể chịu được, nhưng bàn tay to cố tình kềm chặt hai bàn tay của , mặc cho giãy giụa đều thể tránh thoát, muốn tức giận, nhưng rốt cuộc nghĩ đến muốnchọc vào người đàn ông này sống được ở công ty, vì vậy đành nhẫn nại kiềm chế chán ghét ở trong lòng, giọng gấp gáp : "Đinh tổng, ngài buông tôi ra , có chuyện gì có thể từ từ , được ?"

      thế nào Đinh Minh cũng muốn buôngtay ra, hai cánh tay dùng lực, muốn đem kéo đến gần ông ta hơn, Tô Hồng Tụ hoảng hốt, bị sợ đến mức kịch liệt giãy giụa, ai ngờ làm như vậy, ngược lại khiêu khích ý niệm khôngchịu thua của Đinh Minh, dứt khoát mở rộng cánh tay muốn ôm chặt vào lòng.

      Trong lòng Tô Hồng Tụ rất kinh hoảng ( kinh ngạc + hoảng sợ), tuy phải vạn bất đắc dĩ cũng muốn chọc ra chuyện gì,nhưng động tác của Đinh Minh tại sựlàm cho người ta chán ghét, nhịn đượcnhíu mày, chán ghét : "Đinh tổng, nếu ngài vẫn làm như vậy, tôi hét lên đấy, đến lúc đó ai cũng khó coi. . . . . ."

      Chợt Đinh Minh dùng tay bắt đến gần ông ta, đôi môi run rẩy muốn hôn , trong lòng Tô Hồng Tụ hoảng hốt, sống lưng lạnh buốt, muốn lớn tiếng kêu lên, đúng lúc ấy ,chỗ tối tăm bên cạnh chợt lao ra người, tiến lên níu lấy cổ áo của Đinh Minh!

      Đinh Minh bất ngờ đề phòng bị người kia níu lấy cổ áo, liền buông lỏng tay kềm chặt Tô Hồng Tụ ra, lại thấy thân hình người kia cao lớn, tay níu lấy cổ áo ông ta cái tay khác hung dữ cho quyền vào bụng ông ta rồi, nhất thời bị đau nhức, ông ta khổ sở kêu "Aiu" tiếng, đau đến mức giống như lục phủngũ tạng (ruột gan) muốn dời vị trí, mặt cũngnhăn thành bánh bao.

      Hai tay Tô Hồng Tụ được buông ra, thiếu chútnữa cẩn thận ngã nhào xuống đất, đợi đếnlúc đứng vững, mới nhìn ra, người chợt xông tới, dồn sức đánh Đinh Minh phảichính là Mạnh Tư Thành sao?

      Mạnh Tư Thành, lâu gặp Mạnh TưThành, làm sao trùng hợp như vậy xuất ở chỗnày đây?

      hơi nghi hoặc, bên kia Mạnh Tư Thành nắm Đinh Minh đánh cho cả người ông ta đaunhức, hình thể Mạnh Tư Thành vốn cao lớn, cánh tay rất tráng kiện có lực, chau mày,quyền kia giống như có tức giận ngút trời, hunghăng đánh hướng Đinh Minh, quyền lại quyền, xuống tay chút nào lưu tình! Màdáng người Đinh Minh mập lùn, hôm nay nhưmột trái bóng da bị đau nhức nằm bẹp dí, ôm bụng đau giọng kêu ai u.

      Tô Hồng Tụ kịp nghĩ nhiều, thấy bộ dạng kia của Đinh Minh, mặc dù trong lòng cảm thấy hả giận, nhưng lại sợ Mạnh Tư Thành cứ đánh như vậy chọc xảy ra chuyện, vội lên phía trước : "Buông ông ta ra, đừng đánhnữa!"

      Mạnh Tư Thành cũng quay đầu lại nhìn,gầm : "Em tránh ra!"

      Đinh Minh vốn kêu gào bi thống thanhcũng có chút thay đổi, thấy Tô Hồng Tụ đứngmột bên, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàngkêu: "Cướp bóc. . . . . . Mau gọi. . . . . . Mau gọi 110. . . . . ."

      Mạnh Tư Thành nhìn ông ta, cười lạnh, níu lấy cổ áo ông ta tiến tới gần , rồi lạnh lùng hỏi:"Ông còn muốn gọi 110? Ngược lại tôi muốn nhìn, làm sao ông gọi được 110!" xong hung hăng cho ông ta quyền, chuẩn xác vào giữa bụng của Đinh Minh, Đinh Minhđau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, cơ hồ nóikhông ra lời.

      Tô Hồng Tụ thấy tình cảnh này, có chút sợ,trước Đinh Minh có thể xảy ra chuyện gì, Mạnh Tư Thành ra tay như vậy, nếungộ nhỡ cảnh sát tới, này ắt hẳn bị bắt về đồn chứ?

      sợ hãi đứng ở bên, giọng cầu khẩnnói: "Mạnh Tư Thành, đừng đánh nữa được ? xảy ra chuyện. . . . . ."

      Ai ngờ Tô Hồng Tụ còn chưa dứt lời, MạnhTư Thành chợt quay đầu lại, hung hăng lườm cômột cái, hỏi: "Ông ta là ông chủ của em, nên emsẽ để cho ông ta quấy rầy như vậy sao?"

      Tô Hồng Tụ hèn nhát : " có. . . . . ."Hôm nay gặp phải chuyện như vậy, công việc dĩ nhiên là giữ được, nhưng Đinh Minh có cái gì đúng, Mạnh Tư Thành đánh ngườira như vậy tóm lại hơi dọa người rồi. . . . . .

      Mạnh Tư Thành nổi giận, nheo mắt lạnh nhạtnói: "Tô Hồng Tụ, em vẫn có sao? ! Tôi đều tận mắt thấy rồi! Hay , bình thườngem đều bị ông ta khi dễ như vậy sao? Khi dễ đến mức thành thói quen sao?"

      Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, nhất thời cứng họng, trong lúc tình thế cấp bách có chút cà lăm phản bác: " có, chuyện phảivậy . . . . . . cứ buông ông ta ra. . . . . ." Mặc kệ như thế nào, Mạnh Tư Thành còn là luật sư,tại sao có thể biết pháp còn phạm pháp đây?Ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm thế nào?

      Lời nghe vào trong tai Mạnh Tư Thành giận dữ, cũng có tác dụng gì! Trong đầu chỉ còn lại ý niệm: người kia khi dễ , lại vì người kia cầu cạnh!

      quay đầu lại, ngón tay thon dài siết thậtchặt cổ áo người đàn ông đáng ghét trước mắtnày, tiến tới gần hỏi: "Cái đồ cặn bã này, vẫn dám muốn gọi 110?"

      Lúc này Đinh Minh hoàn toàn hiểu ông ta rơi vào tay hung thần ác sát, trong lúc tình thế cấp bách ông ta giống như bắt được cây cỏ cứu mạng van xin Tô Hồng Tụ đứng bêncạnh : "Tiểu Tô, tiểu Tô à. . . . . . cứu tôi. . . . . . em biết người này đúng . . . . . ."

      Ông ta vừa xong, liền có quyền nặng nề hung hăng đánh tới mặt ông ta, đánh cho mắtmuốn nổ đom đóm lỗ mũi chua xót, miệng hàmhàm hồ hồ ra lời nữa. Ngay sau đó, đợi ông ta kịp phản ứng, lại có quyềntừ phương hướng khác đánh tới!

      Tô Hồng Tụ thấy Mạnh Tư Thành vẫn khôngdừng lại, ngược lại đánh còn mạnh hơn, trong lòng càng thêm như có lửa đốt, trong lúc tìnhthế cấp bách chạy tới kéo cánh tay Mạnh TưThành lo lắng cầu khẩn : "Mạnh Tư Thành. . . . . . đừng đánh nữa. . . . . . lập tức có người tới. . . . . . xảy ra chuyện, van cầu đừng đánh nữa. . . . . ."

      Lúc này trong lòng Mạnh Tư Thành cómột đoàn lửa giận, nơi nào có thể nghe vào lời cầu xin của Tô Hồng Tụ, vì vậy hất tay Tô Hồng Tụ lôi kéo cánh tay của , vừa hung hăng phát ra quyền, lần này, Đinh Minh coi như xong đều ra từ nàonữa, chỉ có thể nức nức nở nở tựa như khóc màkhông phải khóc.

      Thân hình Tô Hồng Tụ mỏng manh, mà lúc nàysức lực của Mạnh Tư Thành mãnh liệt, vìvậy lúc bị Mạnh Tư Thành đẩy ra, Tô Hồng Tụ đứng vững, cả người liền té ngã đất.

      Buổi đên tối om ngã ở đất, đầu gối bị sỏi đá làm cho trầy xước, truyền đến đau nhói, côkhông nhịn được rên lên tiếng.

      Mà trong cơn giận dữ Mạnh Tư Thành cuốicùng cảm thấy bên cạnh có vấn đề, cũng dừnglại trong tay muốn vung lên quả đấm quayđầu lại xem.

      Tô Hồng Tụ sờ đầu gối, phát nơi đó hơi ướt dính, chân vừa động, lần nữa truyền đến đaunhói, nghĩ đến do vừa rồi bị ngã đất.

      Mạnh Tư Thành cũng cảm thấy có cái gì đókhông đúng, cắn răng đem Đinh Minh run thành đoàn ném sang bên, mấy bước tới trước mặt Tô Hồng Tụ, đè nén xuống tức giận, ngồi xổm xuống tức giận hỏi: "Sao vậy?"

      Tô Hồng Tụ luống cuống lắc đầu, lo lắng :"Tôi sao, đừng tức giận nữa đượckhông? Đừng đánh nữa, được ?"

      tại người dân xung quanh cũng mở cửa sổ ra ngẩng đầu nhìn bên này rồi, nghĩ đến độngtĩnh của bọn họ để người khác nghe được. Có lẽ có người gọi 110, thậm chí cảnh sát có thểđang ở đường đến đây?

      Tô Hồng Tụ nghĩ tới đây càng thêm sốt ruột, dứtkhoát cầm cánh tay của : " đừng quan tâm tôi, nhanh ! Có lẽ lát nữa người của đồn công an đến!"

      Nhưng Mạnh Tư Thành vẫn nhúc nhích, vươn tay nắm tay muốn đỡ dậy, giọngbuồn bực : "Bị thương sao?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : "Tôi sao, chỉ trầy da mà thôi, nên nhanh !"

      Mà đúng lúc này, ở nơi xa tiếng còi xe cảnh sát vang lên, đồng thời còn giống như có thanhcủa xe cấp cứu, nghĩ đến là có người gọi110 và xe cấp cứu rồi !

      Mạnh Tư Thành cười lạnh : "Em sợ cái gì? Sao tôi phải , người của đồn công an tới, tôi lạimuốn hỏi chút, có dạng ông chủ nào lạiquấy rầy nhân viên nữ như vậy ?"

      Tô Hồng Tụ nghe như thế, xấu hổ vô cùng,cúi đầu biết cái gì cho phải.

      Mạnh Tư thành , bây giờ cảnh sát và bác sĩ tới, biết thương thế của Đinh Minhnhư thế nào, mà biết người ta xử trí Mạnh Tư Thành như thế nào đây?

      cắn chặt môi, nghĩ đến Mạnh Tư Thành vì chuyện của mà bị liên lụy, áy náy cùng lo lắng đồng thời dâng lên.

      Nếu như cõi đời này có người khiến nghĩ muốn liên lụy đến nhất, tất nhiên đó là Mạnh Tư Thành.

      Tác giả có lời muốn :

      ***************** Mạnh Tư Thành mơ ước ******************

      Tiểu Mạnh Mạnh → Tiểu Hồng Hồng

      ***************** Mạnh Tư Thành mơ ước ******************
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34:

      Còi xe cảnh sát kêu inh ỏi, xe cấp cứu cũng theosau đến, đám khách trọ ở mấy tòa nhà xungquanh cũng ra ngoài xem náo nhiệt, vì vậy conđường tối om hẹp này nhất thời càng trởnên chật chội và náo nhiệt hẳn lên.

      Đinh Minh nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương, trong miệng ông ta huyết nhục mơ hồ ( máu thịt lẫn lộn ), vẫn còn hàm hồ kêu ngườikia là đồ lưu manh, người kia đánh người, đồng chí cảnh sát hãy bắt lấy ta ....

      Xe cấp cứu vừa rời , cảnh sát lấy giấy bút ghi chép lại trường, cuối cùng nhìn Mạnh Tư Thành đỡ Tô Hồng Tụ : "Hai vị, xintheo chúng tôi đến đồn công an chuyến."

      Mạnh Tư Thành kiểm tra đầu gối của Tô Hồng Tụ, phát chỉ trầy da chút, nghiêm trọng lắm, chỉ cần đơn giản băng bó chút là được. Vì vậy đứng lên, vừa đúng lúcnghe được cảnh sát như vậy, mặt trầmxuống muốn gì đó, ai ngờ Tô Hồng Tụở bên vội vàng thay giải thích : "Anhcảnh sát, chuyện này liên quan đến ấy, tôi theo các là được."

      Người cảnh sát ghi chép khoảng ba bốn mươi tuổi, nhìn qua rất chững chạc, cũng hiểubiết nhiều, nghe như thế trực tiếp nhíu màyhỏi: "Người kia bị thương thành bộ dáng nhưvậy, là bị đánh sao?"

      Tô Hồng Tụ cứng họng, nhưng ngay sau đó giảithích : "Người kia là người xấu, ông ta quấyrối tôi, là ấy thấy vậy ra tay làm việc nghĩa!Đúng đúng, ấy vì muốn giúp đỡ nên mới làm như thế!"

      Cảnh sát gấp lại sổ ghi chép, dứt khoát : " cần biết ta là thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ hay là ác ý đánh người, đều phải theo chúng tôi về đồn công an , thôi!"

      Tô Hồng Tụ do dự liếc nhìn Mạnh Tư Thànhđang đỡ ở bên cạnh, Mạnh Tư Thành lại trầmmặt : " thôi."

      Cảnh sát tán thưởng gật đầu : "Bất luận làtình huống như thế nào, đều theo chúng tôi chuyến vậy."

      Vì vậy, Mạnh Tư Thành sắc mặt trầm, đỡ TôHồng Tụ thấp thỏm lo lắng lên xe cảnh sát.

      Đến đồn công an, nữ cảnh sát tới, dẫn TôHồng Tụ đến bên làm tường trình, lần đầutiên từ khi sinh ra Tô Hồng Tụ phải đến đồncông an, huống chi còn là phạm sai lầm mà tới,nên rất khẩn trương, khỏi nhìn về phía Mạnh Tư Thành.

      Mạnh Tư Thành nhìn , mở miệng : "Khôngcó việc gì, chỉ hỏi chút tình huống mà thôi."Giọng lạnh nhạt, nhưng nghe vào trong tai Tô Hồng Tụ lại là niềm an ủi to lớn, nhất thời trong lòng thấp thỏm lo lắng cũng đượcxoa dịu , cảm giác tâm tình cũng còncăng thẳng nữa.

      Nữ cảnh sát và người cảnh sát nam kháccùng nhau hỏi Tô Hồng Tụ, hỏi tình huống cụ thể lúc đó, đặc biệt là quan hệ cấp cấp dướicủa Đinh Minh và Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ vội vàng trả lời cặn kẽ từng câuhỏi. Trong lúc thẩm vấn người cảnh sát nam còn nhận cú điện thoại, bộ dạng ngheđiện thoại rất cung kính, đối phương hẳn là cấptrên của ta rồi. ta vừa nghiêm túc nghe bên kia , vừa gật đầu liên tục vâng, cuốicùng cúp điện thoại còn nhìn Tô Hồng Tụ mộtcái.

      Đột nhiên Tô Hồng Tụ cảm thấy cái nhìn kia có chút ý vị sâu xa, cảm thấy lạ, liền cúi đầu khôngdám lên tiếng.

      Tình huống lúc đó đều hỏi xong, bản tường trình cũng làm xong rồi, Tô Hồng Tụ do dựmuốn mở miệng hỏi chút tình huống như vậy xử lý như thế nào, có ảnh hưởng gì đếnMạnh Tư Thành hay , ai ngờ còn chưa kịpmở miệng, cảnh sát nam kia với Tô Hồng Tụcó thể ra về.

      Tô Hồng Tụ muốn hỏi liền dám hỏi nữa, do dự ra khỏi phòng thẩn vấn, tới đạisảnh lại thấy Mạnh Tư Thành ngồi chờ ởđó, cảm thấy có ánh mắt nhìn liền nhìn sang, nhưng chỉ nhìn thoáng qua sau đó lạinhìn đến phương hướng khác.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy tình huống trước mặt rất lúng túng, trước bởi vì chuyện quá khẩn cấp nên cảm thấy, tai việc tạm thời được giải quyết, hai người mặt đối mặt có chút biết gì cho phải. Nghĩ lại mới bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, chonên cố gắng nhắm mắt lên trước, giọng hỏi: " tại thế nào, được rồichứ?"

      Mạnh Tư Thành còn chưa được câu gì, người tới, rất nhiệt tình đến trước mặt Mạnh Tư Thành, trong miệng chào Mạnh tiên sinh, rồi gì mà nước lớn cuốn trôi miếu long vương, hôm nay nghĩ đến gặp được ở đây. Sắc mặt Mạnh Tư Thành khôngbiểu cảm, bắt tay với người kia, hôm nay nghĩ tới xảy ra chuyện hiểu lầm như vậy, làm phiền các rồi, sau đó nóihôm nào đó muốn mời cục trưởng và các anhuống chung mấy chén, cảnh tượng náonhiệt hòa khí( vui vẻ, hài hòa).

      Tô Hồng Tụ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, đồng thời nghi ngờ nghĩ, trước mắt vị Mạnh Tư Thành là vị Mạnh Tư Thành quen biết sao? Tại sao dánh vẻ ở trước mặt người khác nhìn qua giống như rất dễ tính, mà khi đốimặt với , lthì luôn mắt ngang mũi thẳng tứcgiận đây?

      Nghĩ tới đây tự nhiên lại nghĩ tới chuyện xảyra vài ngày trước đó, những lời đó, vìvậy trong bụng chán nản, nghĩ tới bộ dạng anhcó ra sao, rốt cuộc cũng liên quan gì vớicô, cuối cùng bọn họ là nửa quen nửa quen người xa lạ mà thôi.

      Mạnh Tư Thành chuyện với vị kia xong, lễ phép từ chối đề nghị của người ta muốn đưa về, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Hồng Tụ,nhàn nhạt : " thôi."

      Ánh mắt người kia nhìn về phía Tô Hồng Tụ rấtnghi ngờ, tựa hồ tò mò quan hệ của haingười, nhưng cũng hỏi gì, vì vậy Tô HồngTụ ở trong ánh mắt quan sát của người khác, chầm chập theo Mạnh Tư Thành ra khỏi đồn công an.

      Giằng co nửa ngày như vậy, bây giờ hơnmười giờ khuya rồi, đường xe taxi cũnglác đác lơ thơ, vất vả mới thấy chiếc, vậy mà lại sáng đèn. Tô Hồng Tụ nhìn trộm Mạnh Tư Thành ở bên cạnh, lại nhìn thấy trầm mặt mím môi nhìn chằm chằmtrên đường, biết suy nghĩ gì. Nhưng Tô Hồng Tụ cũng phải đứa ngốc nữa, cảm thấy người tỏa ra cỗ tứcgiận, vì vậy liền rất biết điều dám lời nào, chỉ đứng im chỗ bên cạnh .

      Ai ngờ sau lúc lâu, liền có chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước mặt bọn họ, Mạnh Tư Thành mở cửa xe, lạnh nhạt : "Lên ."

      Tô Hồng Tụ hơi sửng sốt, nhưng nhận ra ngay, hình như đây là chiếc xe Mạnh Tư Thànhthường hàng ngày, vì vậy vội vàng ngồi lên. Mạnh Tư Thành đóng cửa xe hộ Tô Hồng Tụ,sau đó mở ra cửa chỗ cạnh tài xế ngồi lên.

      Người tài xế trước mặt là người đàn ông trung niên ít , đường lái xe, cũng mở miệng chuyện, mà Mạnh Tư Thànhmang sắc mặt trầm tiếng nào, vìvậy Tô Hồng Tụ cũng dám cái gì.

      Đêm khuya, ba người, khí trong xe cựckỳ khó thở.

      Xe đường chạy nhanh về phía trước, cuối cùng dừng lại tại phố, Tô Hồng Tụ ghé đầunhìn bên ngoài, chỗ rất xa lạ, phải chỗ nhà , cũng phải chỗ gần nhà Mạnh Tư Thành. Lúc này nghe tài xế rất cung kính : "Mạnh tiên sinh, vậy tôi về trước."

      Mạnh Tư Thành nhàn nhạt đáp tiếng: "Vâng, cảm ơn chú."

      Tài xế có chút thụ sủng nhược kinh ( được cưng mà lo sợ) có gì, sau đó tạm biệt Mạnh Tư Thành, tại trong xe chỉ còn lại hai người Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ. Lúc này Tô Hồng Tụ đột nhiên hiểu, ra vị tài xế này mang xe lái tới cho Mạnh Tư Thành, sau đó thuận đường quay về nhà ông ta! Nghĩ đến kếtiếp Mạnh Tư Thành tự mình lái xe sao? Anhsẽ phải đưa về nhà trước phải ?

      Mặc dù Tô Hồng Tụ muốn thừa nhận, nhưng mới vừa xảy ra chuyện như vậy, vừa đêmhôm khuya khoắc, muốn mình phải đón taxi ở đường cái. xấu hổnghĩ, chí khí cũng thể ăn được, con ngườikhông thể quá mức hành động theo cảm tính, nếu cũng có chuyện gì tốt.

      Ai ngờ Mạnh Tư Thành ngồi ở ghế cạnh tài xế,căn bản động đậy, chút nào đổi đến ghế lái để lái xe rời . Thời gian từng giâytừng phút trôi qua, khí trong xe đềungưng đọng lại, điều này làm cho Tô Hồng Tụ dần dần cảm thấy bắt đầu hít thở thông. Vì vậy ho tiếng, cẩn thận hỏi: "Hômnay, cám ơn , cảm ơn , tại. . .. . . nếu . . . . . . tự tôi trở về. . . . . ."

      Mạnh Tư Thành nghe được giọng béyếu ớt của , thân hình cứng ngắc khẽ nhúcnhích, chợt mở miệng : "Chẳng lẽ cònmuốn xảy ra chuyện kia thêm lần nữa sao ?"Giọng của có loại lâu lời nào nên hơi... khàn khàn.

      Nghe như thế Tô Hồng Tụ cứng họng, ra mới vừa rồi loại chuyện đó cũngkhông phải xảy ra hàng ngày, đấy mới là lầnđầu tiên, ai ngờ lần này cố tình lại bị Mạnh Tư Thành nhìn thấy. Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa nếu như xảy ra chuyện như vậy nữa, kêu to lên nha. . . . . .

      Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ chợt phát vấn đề kỳ quái: làm sao Mạnh Tư Thành trùng hợp như vậy xuất ở chỗ đó, ngẫu nhiên cứu được đây? cái ý nghĩ từ tim toát ra, nhưng dám xác định, vì vậy do dự chút rồi mở miệng hỏi: "Mạnh Tư Thành. . . . . . . . . . . . Làm sao lúc đó lạiở gần chỗ ở của tôi vậy?"

      Mạnh Tư Thành nghe hỏi như vậy, hừ lạnhmột tiếng, rất tức giận : "Tôi chỉ vừa đúng cóchuyện qua đó mà thôi! Là ai quy định tôi được qua chỗ đó sao?"

      Tô Hồng Tụ vừa nghe giọng điệu này, vội vàng gật đầu liên tục : "A, tôi hiểu, có thể qua. . . . . ." Mảnh đất kia phải nhà , muốn qua bao nhiêu lần cũng có thể, hơnnữa làm phiền qua.

      Mạnh Tư Thành nghe trong giọng của côliên tiếp nhường nhịn, trong lòng tức giận khôngbình thường trở lại được, ngược lại càng dânglên cỗ ác khí, nhịn được xoay người lại tức giận hỏi: "Người khác cái gì em làm sao biết phản bác lại? Chẳng lẽ em bình thường cũng như vậy sao? trách được tên khốn kia cũng dám bắt nạt em như vậy? Em cứ luôn sợ sệt vô năng như vậy sao? !"

      Tô Hồng Tụ bị chất vấn ngừng hai mắt trợn tròn, câu cũng dám .

      Ai ngờ Mạnh Tư Thành nhìn dáng vẻ câu cũng dám của , tức giận càng tăng lên : "Tô Hồng Tụ, tôi hiểu quanhiều năm như vậy, rốt cuộc em sống như thếnào? Chẳng lẽ vẫn luôn bị bắt nạt như vậy sao? Tôi hiếu kỳ, em sống thế nào đến đượcbây giờ? ! Bộ dạng này của em có ý gì ? Đúngvậy, tôi thích em, nhưng tại tôi khôngrõ, tôi thích em ở điểm gì? !" Giọng càng nóicàng lớn, câu sau cùng kia quả thực là chỉ tiếc rèn sắt thành thép, thanh kia vang vọng ở trong toa xe, khiến lỗ tai Tô Hồng Tụcũng phát đau.

      Hôm nay Tô Hồng Tụ vốn bị kinh sợ, sau lạicòn bị thương, đầu gối bị trầy xước, sau đó tinhthần lăng trì ở đồn công an, mặc dù nhìn qua coi như bình tĩnh nhưng thực tế tinh thần có lẽ mệt mỏi tới cực điểm, bây giờ lại bị quátnhư vậy, những câu hỏi kia cũng đều chọc côđau đớn, vì vậy tức giận bao giờ chợt loại cảm giác muốn hỏng mất.

      Hai mắt trợn tròn, nhìn Mạnh Tư Thành, cắn răng mở miệng : "Đúng vậy, tôi chính là yếu đuối vô dụng! Tôi chính là có can đảmkhông mặt mũi! Tôi chính là vẫn bị người ta bắt nạt, tôi chính là vẫn luôn trốn ở góc phòng giống chuột trắng dạng tham sống sợ chếtkhúm núm! Đây chính là tôi, tôi vẫn luôn nhưvậy đấy! Mạnh Tư Thành, tôi chưa bao giờ phủnhận ưu tú của , nhưng cho dù tài giỏicỡ nào, vậy cũng cùng tôi có bất cứ quan hệ gì! Nếu như nhìn tôi vừa mắt, xin mời tránh ra, tôi cần tới đối với cuộcsống của tôi quơ tay múa chân! Nếu như tôi thực hỏng bét đến nước này, vậy cũngkhông cần thích tôi nữa !"

      xong tay run run, dùng sức đẩy cửa xe ra, thở hổn hển xuống xe.

      Mạnh Tư Thành chưa kịp phản ứng lại, thấy mở cửa xe muốn xuống xe, vội chau mày hỏi:"Người này làm cái gì vậy, quay lại ngay!"

      Tô Hồng Tụ tay nắm cửa xe, nhìn Mạnh TưThành ngồi ở ghế cạnh tài xế, dùng hết sức bình sinh lớn: "Mạnh Tư Thành, tôi chút cũng muốn nhìn thấy ! Bất luận anhtài giỏi cỡ nào, tôi cũng muốn nhìn thấyanh! Ở trước mặt , tôi chỉ có thể càng thêmhận chính mình mà thôi!" xong xoay người chạy như điên rời .

      Mạnh Tư Thành cứng đờ ngồi trong xe, trơ mắtnhìn bóng dáng chạy , thân thể muốn độngđều thể cử động được.

      , bởi vì , càng thêm hận bản thân sao? , vĩnh viễn bao giờmuốn nhìn đến nữa.

      Vĩnh viễn sao?

      ==

      Mùa đông gió lạnh gào thét ở bên tai , nước mắt cọ rửa khuôn mặt, lạnh lẽo và đau nhói.

      Tô Hồng Tụ lúc nhất thời tức giận, chạy xa,đầu gối vẫn còn đau, chạy để ý dướichân dẫm phải cái gì đó liền mất trọng tâm, côlại bị ngã lần nữa.

      Nơi này hình như là phế tích, cũng phải vô cùng cứng rắn, ngã xuống mặt đất cũng phải rất đau, nhưng cú ngã này, lại khiến Tô Hồng Tụ càng phát ra cảm giác bảnthân nhếch nhác!

      Túi xách bị văng ra xa, còn ngồi dướiđất, muốn đứng lên, nhưng đầu gối càng thêm đau nhói, dùng được sức lực gì. Ngẩngđầu lên nhìn về phía xung quanh, tối đen mộtmảnh, mình ở trong chỗ phòng ốc bị phá hủy nửa, thoạt nhìn rất dữ tợn, xung quanh đều có ánh đèn, chớ đừng đến có người nào đó.

      Chưa bao giờ, Tô Hồng Tụ cảm giác như bịcái thế giới này từ bỏ, độc, vô dụng.

      Mạnh Tư Thành những lời như vậy, giốngnhư chiếc châm đâm vào trong lòng của . Mộtđêm kinh sợ, tại rơi vào tình cảnh vô dụng, cảm giác chán ghét bản thân mãnh liệt, cùng với đau đớn đầu gối truyền tới, cũng làm cho cảm thấy tăng gấp bội thống khổ và bất lực. Nước mắt nhịn được rơi xuống, giơ tay lên che mặt, người nức nở nghẹn ngàokhóc lên.

      Có lẽ Mạnh Tư Thành đúng, sống cõiđời này quả thực là lãng phí lương thực! Yếu đuối vô dụng, tham sống sợ chết, có can đảm tự biết mình! Nhưng người yếuđuối vô dụng như , bởi vì bị Mạnh Tư Thànhnói trúng tâm , mà kêu to la hét với !

      Tô Hồng Tụ, tại sao cuộc đời của lại như thế này?

      Cũng biết khóc bao lâu, Tô Hồng Tụkhóc đến hơi mệt, liền tùy tiện xoa xoa nướcmắt, giùng giằng muốn đứng lên. Có lẽ bất luận có khóc thế nào, đều muốn đứng lên đốimặt với yêys đuối của mình, cuộc sống ảmđạm, sau đó cố gắng học để trở nên kiên cường,trở nên hề mềm yếu vô dụng như vậynữa.

      lúc này, nghe được bên cạnh truyền đến tiếng thở dài.

      Tại nơi này vốn cho rằng xung quanh có người, lại có tiếng thở dài như vậy, nhất thời sống lưng lạnh buốt, thân thể cứng ngắc quay đầu nhìn lại.

      Lại thấy ở chỗ ngôi nhà bị phá hủy nửa, có thân hình cao gầy, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

      tay ta cắm ở trong túi quần, tay lấymột loại tư thế ưu nhã nắm điếu thuốc.

      Thuốc lá, lượn lờ khói mù.
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35:

      Cho dù em và tôi có khoảng cách là trời và đất, tôi cũng vươn tay, kéo em từ từ đến gần tôi.

      ————–

      Tô Hồng Tụ nhìn thấy ở chỗ ngôi nhà bị phá hủy nửa, tay người kia nắm điếu thuốclá khói bay lượn lờ, lấy loại tư thế ưunhã đứng im ở nơi đó, giống như ta đứngở nơi đó lâu rồi.

      Tô Hồng Tụ kinh hoàng nhìn bốn phía, mộtmảnh tối om, trừ và người xa lạ này, bây giờkhông có người nào khác .

      Mà người ở trước mắt này, tại sao lại mình đứng lẳng lặng ở chỗ này, ta, ta là người hay là quỷ?

      Tô Hồng Tụ há hốc mồm kinh ngạc nhìn người kia đưa tay phải ra, nhàng gạt tro thuốc .Động tác này khiến hơi nghi ngờ, bởi vì phát thân hình người kia rất mảnh khảnh,tuy đối phương mặc vest, tóc cũng rất ngắn, thế nhưng thân hình, giống là của đànông.

      Lúc này, người kia chợt quay đầu, nhàn nhạtmở miệng: "Sao khóc nữa?" Giọng nóikhàn khàn lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa ràng có thể nghe ra, đây là giọng của .

      Tô Hồng Tụ sửng sốt, ngơ ngác nhìn người kia, biết trả lời như thế nào.

      Người kia thấy Tô Hồng Tụ , liền thong thả bóp tắt tàn thuốc, tới bên cạnh TôHồng Tụ, ngồi xổm xuống.

      Tô Hồng Tụ lần này càng thêm xác nhận, vóc dáng người này tương đối cao, nhìn qua cũngphải mét bảy trở lên, mặc dù mặc vestnhưng có thể nhìn ra dáng người mảnh khảnh,đường cong mềm mại, đây chính là ngườiphụ nữ thứ thiệt! Nghĩ đến điểm này, trong lòng Tô Hồng Tụ thấp thỏm lo lắng hơitiêu tán .

      kia ngồi xổm xuống, dùng giọng trầm thấp nhàng chậm rãi hỏi: " sợ đến ngây người, rồi sao?"

      Tô Hồng Tụ nhìn sau khi ngồi xổm xuống, ở trong màn đêm loáng thoáng thấy khuônmặt của ấy. Ngoài dự đoán, đây là khuôn mặt thanh tú, mặt mày mơ hồ có cẩm giác xa cách, tóc ngắn ngang tai khiến ấy thêm mấy phần thành thục ưu nhã.

      Lúc này Tô Hồng Tụ cuối cùng cũng tìm vềgiọng của , do dự mở miệng: ", đangnói chuyện với tôi sao?"

      Sau đó Tô Hồng Tụ nghe được tiếng kiacười, ấy cười mang theo ý châm biếm : "Nơi này trừ và tôi ra, còn có người khácsao?" ấy thấp giọng hỏi ngược lại, giọng nóithậm chí mang theo chút mập mờ, điều nàylàm cho Tô Hồng Tụ chợt lạnh cả người, nhìn lạixung quanh vắng vẻ, tóc gáy đều muốn dựng lên.

      Vì vậy Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : "Nơinày chỉ có hai chúng ta, cho nên cùng chuyện với tôi."

      kia hài lòng gật đầu cái, rất có hứngthú quan sát gương mặt của tại đầy nước mắt, cười hỏi: "Vậy có thể trả lời tôi, tại sao ngồi đây khóc ?"

      Tại sao khóc đây? Tô Hồng Tụ ngẩn ra, quá nhiều nguyên nhân, nhìn về phía trước mắt côgái lai lịch kia, nên như thế nàođây?

      thấy ngơ ngẩn, thở dài, hơi giễu cợt : "Tôi rất muốn biết, gặp được chuyện đaulòng nào, lại khiến khóc đến đau lòng nhưvậy."

      Tô Hồng Tụ nghe như thế, trong lòng xông lên cỗ đau xót, biết vì sao, cảm thấy tiếng thở dài vừa rồi của ấy trong đó tựanhư có giễu cợt, giống như núp chuyện đau lòng vô tận, bỗng nhiên có cảm giác phiền não của so sánh với của này, giống như là gì.

      kia thấy thế, vươn tay, nhàng vuốtve gương mặt của , thay lau nước mắt cònlưu lại bên quai hàm, ôn hòa mà lạnh nhạt :" sao, phải sợ, chuyện đau lòng nhiều hơn nữa rồi cũng qua ."

      Lúc chuyện, hơi thở của ấy mang theo chút mùi thuốc lá, mùi thuốc lá có hươngbạc hà nhè , làm cho người ta chán ghét, ngược lại bởi vì cùng thành thục xinh đẹp này hòa quyện chung chỗ, có loại sức quyến rũ đặc biệt. Mà ngón tay của côgái thon dài, mang theo lạnh lẽo, phủ ở mặt cảm giác rất thoải mái.

      Phòng bị trong lòng của Tô Hồng Tụ tan thành mây khói, biết vì sao, vào giờ khắcnày chợt có loại cảm giác muốn rãi bàytâm .

      Rất nhiều lời , có chỗ để , chodù là mẹ mình cũng thể , vẫnluôn giấu ở trong lòng. Mà hôm nay gặp mộtcô mặc dù kỳ quái nhưng có thể trấn an được lòng người, lại nguyện ý nghe , cũnglàm cho kích động muốn ra tất cả.

      Vì vậy túi xách lười nhặt lại, cũng muốn đứng lên, ngồi ở chỗ đó, bắt đầu nóichuyện đau lòng của mình, chuyện mấy năm qua nay sống thế nào, Mạnh Tư Thànhđối đãi ra sao, hôm nay may mắn cỡ nào, càng càng đau lòng, xong lời cuối cùng ngay cả chuyện ngã ở chỗ này mà thể đứng dậy nổi cũng cảm thấy là việc đau lòng vô cùng.

      kia lấy tư thế nửa ngồi, nghe xong tất cả, cuối cùng nhíu mày lơ đãng hỏi: "Nóixong rồi hả ?"

      Tô Hồng Tụ lập tức đỏ mặt, lơ đãng vừahỏi, giống như mới vừa rồi những chuyện kia là cỡ nào đáng nhắc tới, có lẽ chuyệncũ của ấy so với còn đau lòng hơn nhiều, nhưng người ta vẫn vân đạm phong khinh đứngở chỗ này, mỉm cười nhàng. hơi khóchịu cúi đầu, giọng : " xong rồi."

      kia giống như nhìn thấu suy nghĩ của , mỉm cười , vươn tay khẽ vuốt tóc của , điềunày lần nữa làm cho trong lòng Tô Hồng Tụsinh ra ấm áp, nhịn được mím môi cười xin lỗi.

      kia nâng cằm lên như có điều suy nghĩnói: "Tình cảm của người đàn ông này, rađối với vô cùng sâu nặng, nhưng rốt cuộc côcó thích ta ?"

      Tô Hồng Tụ trầm mặc, lúc này mới lên tiếng :"Ban đầu tôi cũng biết, chỉ cảm thấy khi tôi gặp ấy cảm thấy hoảng hốt, nhưngkhi nhìn thấy lại biết nhớ ấy, nghĩ muốn gặp được ấy. Sau này tôi mới biết, ra là vì tôi thích ấy."

      kia nghe vậy, nhướn mày cười :"Nếu thích, vậy ta ở chung chỗkhông phải xong rồi sao, dù sao hai người tình chàng ý thiếp, vừa có người nào ngăn trở, vừa có người thứ ba nhúng tay vào, làm sao lại náo ra tình hình như bây giờ chứ!"

      Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy câu hỏi này vừa đúngcâu hỏi mình trong lòng, cười khổ : "Mặc dù tôi hiểu biết nhiều lắm, nhưng tôi cảm thấy tình cần phải bình đẳng.Khoảng cách của hai chúng tôi chênh lệch nhau quá xa, nếu cứ ở chung với nhau như lời , bắtđầu bởi vì có tình , nhưng thời gian dài khoảng cách gần, sớm muộn gì cũngxảy ra vấn đề thôi."

      kia trầm tư lát, chợt giương mắt lên rất khẳng định : "Tôi hiểu, vì quá tự ti, cảm giác mình xứng với ta."

      Tô Hồng Tụ cắn môi gật đầu cái : "Vừarồi dưới cơn nóng giận ấy cũng với tôi như vậy, có lẽ bởi vì ấy tức giận nên mớinói như thế, nhưng tôi hiểu ra ấy nóiđúng. tôi xứng với ấy, ấy cũng nên thích tôi."

      kia nhíu mày hỏi: "Vậy bây giờ muốnthế nào, buông tha ta sao?"

      Tô Hồng Tụ cúi đầu nghĩ lát, bất đắc dĩ lắc đầu mà : "Tôi cũng biết mình muốn thế nào nữa, nhưng tôi vừa nghĩ tới được gặp lại ấy nữa, trái tim sựrất đau." giơ tay lên khẽ vuốt ve tim, mê mang : "Tôi rất muốn đến gần ấy thêmchút nữa, nhưng, tôi nên làm thế nào đây?"

      Rất muốn, gần ta thêm chút sao?

      Trong bóng tối, Tô Hồng Tụ nhìn thấylông mi của kia nhàng run rẩy, đôi mắt rũ xuống, rất lâu lời nào.

      Sau khi hai người im lặng lâu, kianhìn lên, như có như thở dài : "Tôi tới giúp , có được ?"

      Tô Hồng Tụ hơi ngẩn ra : " tới giúp tôi?"

      kia chợt đứng lên, cười : " rất bất mãn đối với bản thân mình, nghĩ muốn thay đổi, nghĩ muốn khoảng cách giữa hai ngườigần hơn, đúng ? Nhưng mình lại làm được , tôi có thể giúp !"

      Tô Hồng Tụ vừa ngạc nhiên vừa cảm kích, này muốn giúp như thế nào đây?

      Nhưng kia lại tránh vấn đề này, đưa tay cười : " đáng thương, đứng lên , nên về nhà trước, tắm rửa, sau đó ngủ giấc." xong tay của ấy nắm chặt tay của Tô Hồng Tụ .

      Tô Hồng Tụ cảm thấy đây là đôi bàn tay vớicác ngón thon dài tinh tế, mặc dù mảnh khảnhnhưng rất có sức lực, mượn sức lực của ấy cẩn thận đứng lên, sau đó ấy đỡ : "Xecủa tôi ở bên kia, tôi đưa về nhé."

      tại trạng thái của Tô Hồng Tụ như rơivào trong sương mù, dù sao này xem ra quá mức thần bí, nhưng cũng có từ chối ý tốt của ấy. Thứ nhất bộ dạng tại tự về có chút khó khăn, thứ hai này làm cho rất tin tưởng.

      Tô Hồng Tụ mới vừa lúc đứng lên, phát chân tê rần, nhờ kia nâng đỡ vài bước mới từ từ khôi phục như cũ, cảm giác mình có thể tự bộ được, vì vậy mỉm cười với kia : "Tôi sao, có thể tự được."

      kia cũng nhiều lời, khẽ gật đầunói: "Vậy tốt."

      Hai người qua đường đầy gạch vụn, tới nơi đất trống, có chiếc xe hơi màu xanh dương đậm đỗ ở đó. Tô Hồng Tụđối với xe hơi cũng hiểu biết, nhưng nhìn chiếc xe kia, cũng có thể cảm thấy đây là chiếc xe hơi cao cấp.

      kia lấy ra chìa khóa, mở cửa xe lưu loát,để Tô Hồng Tụ ngồi ghế cạnh tài xế, ngay sau đó ấy lên xe, mở ra đèn xe bên trong, hướngTô Hồng Tụ mỉm cười : " tại cho tôi biết ở đâu ?"

      Tô Hồng Tụ lập tức ngây dại, này xinh đẹp nha!

      Lúc trước trong bóng đêm mông lung căn bảnkhông có thấy ràng, tại dưới ánh đèntrong xe, mới phát ra này mặc dù tóc cắt rất ngắn, nhưng khuôn mặt tinh xảo nhuhòa, đôi mắt như bảo thạch được mài dũa tỉ mỉ giữ tại khuôn mặt trắng trẻo tỳ vết, môi mỏng, nhưng đỏ tươi, mỉm cười rấtđộng lòng người.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy xinh đẹp nhưvậy, phải nên để tóc quăn quyến rũ, mặctrang phục giống như Đàm Tư Tư sao? Tại sao ấy lại để tóc ngắn, mặc vest, nhìn rất thành thục, chững chạc giống như ?

      thấy Tô Hồng Tụ nhìn mình cằm chằm, thoáng cười dần dần thu lại, bất đắc dĩ hỏi: "Saovậy, chưa từng thấy qua ngừoi đẹp như tôi sao?"

      Tô Hồng Tụ nhất thời phát giác thất thố củacô, vội vàng quay mặt , cúi đầu ngại quá.

      thấy da mặt mỏng như thế, môi mỏng tràn ra chút cười , hỏi lần nữa: " có phảihay có thể cho tôi biết ở chỗ nào rồi hả ?"

      Tô Hồng Tụ ảo não ngẩng mặt lên, cắn môi nóiđịa chỉ của .

      kia vỗ tay cái, dứt khoát : "OK,tôi biết chỗ đó." Sau đó ấy thuần thục khởiđộng động cơ, xe chậm rãi rời .

      Dọc theo đường , Tô Hồng Tụ nghĩ lại chuyệnlúc nãy liên tiếp luống cuống, cũng dám chuyện, mà kia vững vàng cầm tay lái, cũng lời. Tô Hồng Tụ cẩn thận quan sát, phát sau khi này thu lại nét cười, cả người thoạt nhìn rất nghiêmtúc, nghiêm túc có điểm khí thế bức người, khỏi thầm suy đoán đây rốt cuộc là người như thế nào?

      Đêm hôm khuya khoắt, đường cũng khôngcó chiếc xe nào, đường thuận lợi, rất nhanhxe liền lái đến chỗ Tô Hồng Tụ. Lúc này chợt điện thoại của Tô Hồng Tụ vang lên, lấy ra nhìn, số gọi đến là dãy số quen thuộc.

      xóa số này trong điện thoại di động, chỉ vì muốn bản thân cần suy nghĩ đến nữa. Thế nhưng cái dãy số này ra sớm ghi tạctrong lòng của rồi.

      kia nghiêng đầu sang nhìn cái,nhàn nhạt hỏi: "Chẳng lẽ là người đàn ông kia gọi?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu cái, đúng vậy, chính làMạnh Tư Thành.

      thấy gật đầu, môi mỏng xinh đẹp trànra nụ cười lạnh : "Người đàn ông này đâu, giờ mới biết sốt ruột? Trước hết để cho ta gấp gáp lát !"

      Ai ngờ điện thoại di động vẫn kiên nhẫn vang lên, Tô Hồng Tụ cầm nó giống như cầm củkhoai lang nóng, cho tới bây giờ chưa bao giờ để điện thoại kêu mà nghe máy đâu! MàMạnh Tư Thành cứ gọi như vậy, có phải rấtnóng lòng ?

      kia tự nhiên cũng cảm thấy sốt ruột, tay cầm tay lái, cái tay khác chợt đưa qua, trực tiếp đem điện thoại kia cầm trong tay, chỉ nhìn thoáng qua liền nhẫn nút từ chối cuộc gọi, sau đó dứt khoát nhấn nút tắt máy.

      Điện thoại di động vang lên tiếng chuông báo tắt nguồn, Tô Hồng Tụ lại càng thêm lo lắng, Mạnh Tư Thành gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại cho nhưng nhận, tại còn tắt nguồn, có thể hiểu lầm rằng xảy ra chuyện gì đây?

      Lúc này đến chỗ gần khu trọ của Tô HồngTụ, kia lưu loát dừng xe, nhìn cái, cười lạnh : " có phải hay đaulòng, lo lắng cho ta ?"

      Tô Hồng Tụ ngượng ngùng cúi đầu, đúng vậy, làm sao có thể nhẫn tâm để phả lo lắngcho đây?

      thu hồi ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu cái : "Phụ nữ à luôn quá mềm lòng! suy nghĩmột chút, nếu như ta thực lo lắng cho , tại sao tìm sớm hơn? Hôm nay gặp phải tôi còn coi là tốt số, nếu như tôi là người xấu chỉ sợ sớm xảy ra chuyện rồi sao? tại, ta mới biết sốt ruột, vậy cứ để cho ta lo lắng lát ! Còn , chuyệnhiện tại phải làm là, về đến nhà, tắm nước nóng,sau đó ngủ giấc ngon."

      Tô Hồng Tụ gật đầu, giằng co ngày, trảiqua nhiều chuyện như vậy, cũng rấtmệt mỏi, có lẽ đúng là nên trở về ngủ mộtgiấc ngon.

      Khóe môi kia giơ nên nụ cười đùacợt : "Về phần người đàn ông kia, trước tiên nên nghĩ đến ta nữa."

      Tô Hồng Tụ tiếp tục vội vàng gật đầu, mặc dùtrong lòng cảm thấy nghĩ đến Mạnh Tư Thành nữa cảm thấy như vậy có chút ổn, nhưng giọng của kia giống như có loại ma lực nào đó, để cho nhịn đượcmuốn nghe chỉ thị của ấy.

      kia rất hài lòng gật đầu : " xuống xetrở về thôi, ngày mai tôi lại tới tìm ."

      Tô Hồng Tụ thuận theo xuống xe, cẩn thận thay ấy đóng cửa xe lại.

      kia đưa tay nhìn đồng hồ cái : "Thời gian còn sớm, tôi phải . Nhớ, tôi tên là Tô Tranh, ngày mai gặp." xong xe liềnchậm rãi khởi động, rất nhanh biến mất ở trênđường.

      Tô Hồng Tụ nhìn chiếc xe biến mất, chợt nhớ tới chuyện, còn chưa với ấy têncủa mình, cùng với địa chỉ cụ thể mà!
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :