1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26:

      Khi Mạnh Tư Thành tỉnh lại lần nữa, hơn mười giờ, nhìn bốn phía phát khôngthấy Tô Hồng Tụ đâu, muốn xuống giường,lại nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, theo sau chính là giọng của dì Quách: "Tiên sinh, dậy chưa?"

      Mạnh Tư Thành hắng giọng cái rồi :"Vào ." Cửa bị đẩy ra, dì Quách cầm khaythức ăn tới, phía đặt chén cháo loãng bốc hơi nóng.

      Dì Quách nhìn sắc mặt của Mạnh Tư Thành chút, cười : "Mạnh tiên sinh, ngủ giấc dậy, xem ra tinh thần của tốt lên rất nhiều rồi, nhân lúc cháo còn nóng tranh thủ ăn ."

      Mạnh Tư Thành ngửi được mùi cháo xông vàomũi, cảm thấy cũng hơi đói, liền nhận lấybát cháo, vừa ăn vừa hỏi: "Dì Quách, lúc dì đếnđây có nhìn thấy vị tiểu thư hay ?"

      Dì Quách mỉm cười trả lời: "Tiên sinh, có phải hỏi vị tiểu thư mặc áo màu trắng đúng ? Sáng nay tôi vừa đến ấy vội vàngrời , trước khi còn dặn dò tôi chờ tỉnhlại đem cháo bưng lên cho đấy!"

      Mạnh Tư Thành nghe như thế, trong lòngcảm thấy ấm áp, mặc dù vẫn còn có chút khó hiểu tại sao Tô Hồng Tụ chào tạm biệt đây, nhưng nghĩ tới dáng vẻ vội vàng của bị bệnh, khóe môi vẫn tự chủ được tràn ra nụ cười .

      Bất luận thế nào, ra có để ý đến , đúng ?

      Dì Quách nhìn vị tiên sinh rất ít khi mỉm cười thế nhưng lộ ra nụ cười như vậy, trải quachuyện đời bà tự nhiên nhìn ra được tiên sinh và vị tiểu thư bà gặp sáng sớm hôm nay có gì đó. đời này nếu có cái gì có thể khiến mộtngười thích cười lại cười thành như vậy, cũng chỉ có tình .

      Sau khi Mạnh Tư Thành ăn xong cháo, cảm giáctinh thần của tốt lên rất nhiều, suynghĩ có nên gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ , lúc này chợt nhận được điện thoại của Quách Tứ gọi đến, bộ dạng hơi nóng nảy, chỗ ta có chuyện quan trọng phải đến ngay, tới ta bị phá sản,nếu như vậy ta chịu nổi.

      Mạnh Tư Thành biết từ trước đến nay Quách Tứ chuyện khoa trương, cũng quá để ý, nhưng nhìn bộ dạng ta lo lắng như vậy, vẫn cầm lên chìa khóa xe xuống tầng. Đếnnơi vừa nhìn, quả nhiên phải là chuyện quan trọng gì, lại phải bồi mấy vị ở tỉnh ăncơm!

      Mạnh Tư Thành có chút dở khóc dở cười,nhưng đến rồi nều bây giờ rút lui khônglịch , vì vậy đành ngồi xuống lần lượt bồi rượu chuyện xã giao, lúc thích hợp còn phải vỗ tay nịnh bợ lôi kéo quan hệ, những thứ này tựnhiên cũng thiếu được.

      Đợi đến Mạnh Tư Thành được tự do, đêm khuya, lái xe biết thế nào lái đến chỗ gần khu trọ của Tô Hồng Tụ. Đem xe dừng lại, người dọc theo ngõ u đến dưới khu nhà trọ của Tô Hồng Tụ, lại thấy cửa sổphòng vẫn sáng đèn, hơi mờ mờ, nhưng lạicảm thấy có mùi vị ấm áp.

      Mạnh Tư Thành lấy điện thoại di động ra gọi cho , qua lúc lâu, điện thoại mới được bắt máy, đầu kia truyền đến giọng của Tô Hồng Tụ có chút khàn khàn: "A lô, Mạnh tổng à."

      Mạnh Tư Thành "Khụ" tiếng, giọnghỏi: " ngủ chưa?"

      Đầu bên kia Tô Hồng Tụ im lặng lúc, giọng hơi buồn buồn : "Vẫn chưa ."

      Mạnh Tư Thành là dạng người nào, tự nhiênnghe được giọng của có vấn đề bèn hỏi: " làm sao vậy, chẳng lẽ cũng ngã bệnh rồi?"

      Bên kia Tô Hồng Tụ vội vàng : "Tôi có ngã bệnh."

      Mạnh Tư Thành càng nghi ngờ, nhíu mày hỏi:"Vậy có chuyện gì sao, giọng nghe sa sút như vậy."

      Tô Hồng Tụ do dự chút, mới giọng : " tôi có việc gì, chỉ hơi mệt mộtchút thôi."

      Mạnh Tư Thành nghĩ đến hôm qua bận rộnchăm sóc đêm, đoán chừng được ngủ tốt, nhất thời trong lòng cảm thấy hơi đau, giọng cũng nhu hòa hơn : "Vậy sớm nghỉ ngơi chút , nếu như mệt, ngày mai cần phải làm, cứ ở nhà mà ngủ bù,biết ?"

      Tô Hồng Tụ nhàng "Ừ" tiếng, gì nữa.

      Mạnh Tư Thành nghe tiếng hít thở như có nhưkhông ở đầu điện thoại bên kia, ngẩng đầu nhìnánh đèn ôn hòa chiếu ra từ ô cửa sổ , khôngmuốn cúp điện thoại.

      Đêm khuya mùa đông vừa yên tĩnh lại lạnh lẽo, tay Mạnh Tư Thành từ từ trở nên cứng ngắc, nhưng vẫn giơ điện thoại, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ đó, trong lòng lại có tia ấm áp.

      Đầu điện thoại bên kia Tô Hồng Tụ do dự mởmiệng : "Mạnh Tư Thành. . . . . ." giọng côkhe khẽ gọi tên , rồi dừng lại, giống như có gì đó muốn nhưng ra được.

      Mạnh Tư Thanh chợt cảm thấy đau lòng, cáiloại cảm giác mong đợi nhưng lại có được, đối mặt với người mà bản thân ngày nhớ đêm mong nhưng lại thể cố ý chậmlại bước chân của mình.

      Thế nhưng lại còn nở nụ cười nhàn nhạt, êmái hỏi: "Tô Hồng Tụ, sao vậy, có gì muốn hỏitôi à ?" cảm thấy giọng dịu dàng củaanh phiêu tán trong bầu trời đêm lành lạnhnày, nhìn lên ô cửa sổ đó, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ tại của .

      muốn hỏi cái gì ?

      Bên kia Tô Hồng Tụ nghĩ lại câu hỏi của , cười bất đắc dĩ, nhàng : "Mạnh Tư Thành, Dạo này Đàm Tư Tư có khỏe ?"

      Mạnh Tư Thành nghe hỏi vậy, nhất thời cảmxúc bị treo ngược lên của từ từ chìm dần xuống đáy cốc, trong lòng cảm giác thất vọng lan tràn : " muốn hỏi tôi điều này sao?"

      Tô Hồng Tụ thêm: "Bạn học cũ mà, lầntrước gặp mặt, cũng có xin số điện thoại, tôi thấy quan hệ giữa ấy tệ, nênthuận tiện hỏi chút."

      Trong lòng Mạnh Tư Thành cũng biết cảm xúc bây giờ của là gì nữa, liền tùy tiệnnói: " ấy có thể có cái gì tốt, dĩ nhiênlà rất tốt."

      Tô Hồng Tụ "Ừ" tiếng, bên kia giống như truyền đến thanh sột sột soạt soạt, sau đó mới nghe được giọng của : "Thời gian sớm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi."

      Mạnh Tư Thành muốn cúp điện thoại, nhưng nghĩ tới sức khỏe của nên nghỉ ngơi nàng chút, dặn dò : "Chúc ngủ ngon,ngày mai cần phải làm."

      Tô Hồng Tụ giống như yên lòng, đồng ý rồi cúp điện thoại luôn.

      Mạnh Tư Thành kinh ngạc nhìn điện thoại bị cúp máy lúc lâu, rồi mới về. Buổi đêmtrăng sáng ánh sao thưa thớt, xung quanh yêntĩnh , lúc này mới có cảm giác cả người mệtmỏi, xem ra vừa khỏi bệnh cũng nên về nghỉngơi.

      Lúc Mạnh Tư Thành về đến nhà, sắp đến mười hai giờ rồi, tắm xong liền muốn lêngiường ngủ, lại đúng lúc thấy tấm hình đặt tủ đầu giường.

      cầm lên vừa nhìn, là ảnh chụp chung của và Đàm Tư Tư lúc tốt nghiệp đại học. Chợt nhớ tới câu hỏi khác thường vừa rồi của TôHồng Tụ, suy đoán khiến trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

      đến chăm sóc , nhất định nhìn thấy tấm hình này? Chẳng lẽ vì nhìn thấy tấm hình này nên mới vội vàng rời ? Mà đêm nay hỏivề Đàm Tư Tư là có ý gì đây ?

      Trong đầu Mạnh Tư Thành nhớ lại lúc Đàm Tư Tư xuất vẻ mặt của Tô Hồng Tụ rất rối rắm, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của là chính xác.

      Chẳng lẽ Tô Hồng Tụ ghen ?

      Vì nhìn thấy tấm hình này nên mới vội vàngrời , cũng vì thấy tấm hình này mới đột nhiên hỏi về Đàm Tư Tư, có lẽ thử dòxét quan hệ giữa và Đàm Tư Tư là gì?

      Nghĩ đến khả năng này, Mạnh Tư Thành có cảm giác như mở cờ trong bụng.

      ra có quan tâm đến , khi nghe ngã bệnh liền vội vã chạy đến, nhìn thấy tấm hình này liền nổi lên hiểu lầm, rang thểhiện có quan tâm đến , vì quan tâm nên mới ghen!

      Cảm xúc hưng phấn đó từ từ truyền khắp toàn thân Mạnh Tư Thành, nghĩ đến dáng vẻ ghentuông của , nhịn được cười lên.

      Bé ngốc, em ăn loại dấm gì đây a! Có biếthay , vị trí của em trong lòng quantrọng thế nào ?

      Mạnh Tư Thành nằm giường, trong đầu nhớ lại dáng vẻ Tô Hồng Tụ ngượng ngùng cúi đầu, còn có dáng vẻ lúc đỏ mặt. thầmcười trong lòng, tự nhủ, bé này, bỏ lỡ rất nhiều lần, lần này, bất luận như thế nào cũng muốn bỏ lỡ lần nữa.

      Ngày mai, nhất định phải tìm , chọn nơi ấm áp xinh đẹp, cho biết cảmxúc của đối với nhiều năm qua.

      Còn tối nay, cứ để cho ăn chút dấm chua ! Mạnh Tư Thành mang theo nụ cười vui vẻ, từ từ chìm vào giấc mơ đẹp.


      Sáng hôm sau, Mạnh Tư Thành đến làm ở côngty DMC, lúc Tô Hồng Tụ nhìn thấy , khẽ runlên, ngay sau đó nhìn vào vị trí của .

      Mạnh Tư Thành càng thêm chắc chắn, đangghen, lần nữa xác nhận lại chuyện này, cảmxúc của Mạnh Tư Thành rất tốt. cười nhẹnói: "Buổi trưa hôm nay, cùng nhau ra ngoài ăn cơm ."

      Bình thường thỉnh thoảng Mạnh Tư Thành sẽdẫn ra bên ngoài ăn trưa, Tô Hồng Tụ nghecũng có gì kinh ngạc, lại nhìn dáng vẻ củaanh vừa bên môi còn mang theo nụ cười, nghĩ chắc có chuyện vui, nên cũngkhông hỏi nhiều.

      Buổi trưa, Mạnh Tư Thành dẫn đến nhà hàng kiểu Nhật gần đó, điều này khiến hơi cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ tò mò chút mà thôi, dù sao suy nghĩ của Mạnh Tư Thànhcho tới bây giờ chưa bao giờ đoán được.

      Nhà hàng ăn kiểu Nhật, có những căn phòng ăn được thiết kế tinh xảo, bên trong có chiếu Tatami và trang trí mang phong cách đậm chấtNhật Bản, còn có phục vụ mặc ki-mô-nô mang thức ăn lên.

      Tô Hồng Tụ đối với đồ ăn Nhật đều cócảm giác, nhưng sau khi ăn cùng Mạnh Tư Thành hai lần, cũng có thể ăn ra được mùi vị của số món ví dụ như miếng cá sống… . Chỉ là tại hiểu ra cảm xúc của mìnhđối với Mạnh Tư Thành, nhưng lại khiến tuyệt vọng, quyết tâm muốn chôn dấu tìnhcảm này xuống, vì vậy buồn bực ăn uống, cái gì mà tôm da hổ món gì mà bạch tuộc còn có hàu Bắc Cực, hoàn toàn biết mùi vị của nóra sao.

      Mạnh Tư Thành càng thêm xác định tâm tư củaTô Hồng Tụ, vì vậy trong lòng đối với lời chuẩn bị ra nắm chắc hơn vài phần. bắt đầu cảm thấy người ở trước mắt cách nào nắm bắt được này, rốt cuộc ở trong lòng bàn tay của , có lẽ chỉ cần ràng với , chỉ cần vươn tay ra cầm lấy, thìcô ở trong lòng bàn tay của .

      nhìn dáng vẻ Tô Hồng Tụ cúi đầu cẩn thận ăn con hàu, bộ dáng kia giống như mộtcon sóc đáng , Mạnh Tư Thành cảm thấytrong lòng cỗ dòng nước ấm áp ngàycàng dâng lên, mỉm cười nhìn .

      Tô Hồng Tụ tự với bản thân cần để ý đến nhất cử nhất động của người này, nhưng bị người nhìn chằm chằm như vậy vẫn có cảm giác, liền ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy đôi mắt kia mỉm cười nhìn , trong đôi mắt kia, chứa dịu dàng vô hạn.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy tình cảnh này hơi quái dị,hai người ngồi trong phong bao yên tĩnh,ánh mắt nhìn làm cho người ta hiểulầm, người biết nhất định nghĩ rằng giữa có tình cảm gì đó. Nhưng, giữa bọn họ, phải là quan hệ bạn học cũ, là quan hệ giữa giám đốc và nhân viên sao?

      Lúc suy nghĩ, lại thấy Mạnh Tư Thành chợt vươn tay ra, nhàng chạm qua khóe môi , nhất thời như có dòng điện tê dại chạy khắp toàn thân , khiến mặt đỏ bừng.

      Bộ dáng luống cuống, được Mạnh Tư Thànhthu hết vào trong mắt, cười nhàn nhạt :"Bên miệng dính đồ ăn."

      Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn khăn giấy lúc nãy vừalau qua môi , quả nhiên có chút dấu vết mờmờ, nghĩ chắc lúc nãy ăn cái gì chú ý, để bị dính vào khóe môi .

      mặt nóng lên, Bộ dạng lúc nãy của ,nhất định rất xấu đúng ? Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần nhắc nhở câu thôi, cần gì phải có động tác. . . . . . thân mật như vậy?Động tác như thế, có lẽ chỉ có người rất thân với nhau mới làm thôi.

      Tô Hồng Tụ cúi đầu, dám nhìn Mạnh Tư Thành, nhưng Mạnh Tư Thành giống như chút nào nhận thấy được hành vi của có cáigì đúng, để khăn giấy xuống, ánh mắt nóng bỏng của nhìn , nhàng hỏi: "Côlàm sao vậy, sao mặt lại đỏ như vậy?"

      Nhất thời Tô Hồng Tụ cảm thấy trước mắt cỗ hơi thở nóng bỏng, dường như khiến cách nào thở được, cũng biết nênđể tay ở đâu nữa. hơi hoảng hốt đứng dậy, cà lăm : "Tôi sao, tôi, tôi muốn đitoilet." xong như chạy trối chết ra khỏiphòng bao.

      Nụ cười bên môi của Mạnh Tư Thành càng sâu, tại sao từ trước đến nay phát ra, ở trước mặt Tô Hồng Tụ rất dễ bị khẩn trương. , tựa như con cừu , với suy nghĩ trong sáng khiến người ta vừa nhìn biếtcô nghĩ gì.

      Mạnh Tư Thành, trước kia cái gì che cặpmắt của , che lại lòng của ? Chẳng lẽ lâmvào trong tình , thậm chí ngay cả điềuđơn giản như vậy cũng nhận thấy được?

      Mạnh Tư Thành suy nghĩ về Tô Hồng Tụ, rồi cảm thấy lời lát nữa định với nắm chắc hơn rồi, thậm chí bắt đầu phỏng đoán, nếu như ra tình cảm thầm mến nhiều năm nay của , có biểu gì? Kinh ngạc, dám tin, sau đó là vui mừng? Cuối cùng là ngượng ngùng đồng ý sao? Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Thành mong đợi nhìn ra bên ngoài, nghĩ, đợi vào, phải rèn sắt khi còn nóng, ra tình cảm nhiều năm qua trong lòng .

      Lúc Mạnh Tư Thành nghĩ trong phòngchợt vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Tô Hồng Tụ để ở bàn.

      tiện tay cầm điện thoại di động lên, lại thấymột cái tên: Tôn Kiến Nghiệp.
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27:

      Chuông điện thoại vang lên, Mạnh Tư Thành tiện tay cầm lên, thấy cái tên: Tôn Kiến Nghiệp.

      nhíu mày lại, Tôn Kiến Nghiệp là ai? Nhưng lúc này cũng để ý, theo lễ phép cũng nhận cuộc gọi. ngờ chuông điện thoại kêu lâu vừa im lặng, chỉ chốc lát sau chuông điện thoại lại vang lên.

      Mạnh Tư Thành bắt đầu nghĩ, có lẽ là việc gấp, nhìn ra bên ngoài vẫn chưa thấy Tô HồngTụ quay lại, liền giúp nhận điện thoại.

      Điện thoại vừa thông, bên kia truyền tới mộtgiọng nam : "Hồng Tụ, mua vé xem phim, tối nay đứng trước cửa rạp chiếu phim chờ em nhé ." (ogy: vì Hồng Tụ và TônKiến Nghiệp chính thức xác định làm người nên mình đổi cách xưng hô mọi người nhé)

      Vé xem phim? Cùng nhau xem? Mạnh Tư Thành đột nhiên cảm thấy có cái gì đó khôngđúng, lạnh giọng hỏi: " tìm Tô Hồng Tụ à? là ai?"

      Bên kia Tôn Kiến Nghiệp hơi kinh ngạc : " phải là Tô Hồng Tụ? Vậy là ai?Tôi là bạn trai của Tô Hồng Tụ."

      Mạnh Tư Thành cảm thấy đầu óc kêu "Ông" tiếng, sau đó người đàn ông kia cái gì, Mạnh Tư Thành chữ cũng có nghe vào! Trong đầu chỉ quanh quẩn ba chữ: bạn trai!(ogy: trong bản convert là “nam bằng hữu” vì vậy nên có ba chữ nha mọi người.Tại có liên quan đến phía sau nên mình giữ nguyên là ba chữ. ^^)

      Người này là bạn trai của Tô Hồng Tụ? Từ lúc nào Tô Hồng Tụ có bạn trai rồi?

      Mọi cảm xúc tốt đẹp trong ngày hôm nay củaMạnh Tư Thành tất cả đều còn sót lạichút gì, cỗ tức giận nổi lên khiến trái tim kích động.

      , có bạn trai rồi sao? !

      Khi Tô Hồng Tụ ở trong phòng vệ sinh cố gắng bình tĩnh cảm xúc nửa ngày, sửa sang tóc tai, mang theo tinh thần lo lắng mà trở về phòngbao thấy sắc mặt trầm của Mạnh Tư Thành. kinh ngạc, lúc ra ngoài cảm xúccủa vẫn còn rất tốt mà, thế nào tại chợtbiến thành như vậy.

      Mạnh Tư Thành nghe thấy tiếng động ở cửa, đôi mắt nhìn chăm chú về phía Tô Hồng Tụ. Ởtrong lòng Tô Hồng Tụ khẽ run cái, nghi ngờ giọng hỏi: " xảy ra chuyện gì sao?"

      Đôi mắt đen sâu thẳm của Mạnh Tư Thành nhìn thẳng vào đôi mắt của , lại thấy bộ dạng cômờ mịt biết gì, vì vậy càng tức hơn. Côlại vẫn giả bộ vô tội? Đúng rồi, nhìn qua bộ dạngcủa luôn ngây thơ trông sáng hoặc là bộ dạngngốc nghếch, nhưng thực tế sao? khiến chẳng hay biết gì, cứ như vậy lừa dốianh! Ở dưới mí mắt lừa !

      Thấy nhìn như vậy, Tô Hồng Tụ càngthêm lo lắng, giọng hỏi lần nữa: "Tổng giám đốc Mạnh, sao chứ?"

      Mạnh Tư Thành quay mặt , mặt xanh léttừ trong kẽ răng nhảy ra mấy chữ:"Tôi sao."

      Dĩ nhiên Tô Hồng Tụ biết phải có chuyện gì, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm từ xưa của , chuyện của hiển nhiên khôngphải chuyện mà có thể dễ dàng đoán được, vì vậy liền cẩn thận trở lại chỗ ngồi của . cảm thấy cái mông cũng ngồi yên rồi,giống như ngồi bàn chông vậy.

      Ngồi dưới loại ánh mắt này của , dĩ nhiên thể ngồi ăn được nữa, thể làm gì khác hơn là cà lăm đề nghị: "Tổng giám đốc,, ăn nữa sao ?" thể trách hỏi câu này, vì chỉ ngồi nhìn chằm chằmvào hề có ý muốn ăn cơm!

      Mạnh Tư Thành nhìn chằm chằm bộ dạng đangthấp thỏm lo lắng của , mặt chút thayđổi : " ăn, thôi!"

      Vì vậy hai người trước sau trở lại côngty, qua các phòng ban mọi người nhìn thấy Tổng giám đốc sắc mặt trầm đằng trước, theo phía sau là bộ dạng có lỗi của Tô HồngTụ, rối rít bắt đầu suy đoán, có phải Tô Hồng Tụđã làm sai điều gì đắc tội với Tổng giám đốc rồi?

      Tô Hồng Tụ thấp thỏm lo lắng theo Mạnh Tư Thành về phòng làm việc, sau đó hai người ngồixuống tiếp tục làm việc, nhưng khí so với buổi sáng khác nhau trời vực, cảphòng làm việc giống như bao phủ ở loại tốităm áp bách, làm cho người ta hít thở thông. Nhiều lần Tô Hồng Tụ muốn hỏi chuyệngì xảy ra, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốtxuống. Thôi, suy nghĩ của Mạnh Tư Thành hiểu được, coi như có hỏi cũng sẽkhông với .

      Khi sắp hết giờ làm tiếng chuông điện thoại của Tô Hồng Tụ vang lên, nghe tiếng chuôngngắn ngủi này hiển nhiên là tin nhắn. Mà MạnhTư Thành vừa nghe đến thanh này, đôi mắtanh lập tức nhìn tới, lạnh giọng hỏi: " có tin nhắn?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng cầm lên vừa nhìn, là tin nhắn của Tôn Kiến Nghiệp, đó viết: Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Người kia là ai vậy, vì sao lạihung dữ như vậy à?

      Tô Hồng Tụ lúng túng, người kia là ai vậy? Vừa mới xảy ra chuyện gì sao?

      Mạnh Tư Thành nhìn dáng vẻ lúng túng của , dĩ nhiên cho là sợ lời dối của bị vạch trần, cười lạnh tiếng : "Saovậy? Ai nhắn tin thế?" thấy Tô Hồng Tụ nhếch miệng muốn cái gì rồi lại ra, liền tiếp: "Bạn trai à ."

      Nghe như thế, Tô Hồng Tụ lạnh cả người,làm sao biết? Tại sao biết có bạn trai đây? Mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Mạnh Tư Thành thấy mắt của Tô Hồng Tụ lộ vẻ kinh hoảng và luống cuống, tâm tình bị đènén buổi chiều tức giận của cơ hồ muốn bộc phát ra, nhịn được cắn rănghỏi: "Tô Hồng Tụ, cho tôi biết, từ bao giờcô bạn trai rồi? !"

      vì tức giận quá mà ra câu hỏi kia, sau khi ra mới biết, ba chữ kia, tựa nhưba thanh kiếm, cắt vào tim .

      đau đớn, đó là loại đau đớn chưa từng cảm nhận qua. Đó là lừa gạt, phản bội cùng cảm giác bị xem là thằng ngốc! Đó là loại cảm giácđược bay lên mây lại bị ngã trở về mặt đất!

      Tô Hồng Tụ nghe được giọng của tràn đầy tức giận và chất vấn, nhất thời sắc mặt côtrắng bệch. Đúng vậy, là lừa , trongchuyện này, vẫn luôn lừa gạt , nóicho biết . Chuyện cho tới bây giờ, côgiải thích như thế nào đây?

      Mạnh Tư Thành nhìn bộ dạng hoảng sợ luống cuống ngồi ở chỗ đó, ra bất kỳ câu giải thích, đáy lòng còn tia hi vọngcuối cùng cũng tan vỡ! Quả nhiên có bạntrai, cùng người khác ở cùng chỗ! lừa , căn bản thích ! vẫnluôn diễn trò mà thôi!

      , cũng phải của , cho tới bây giờđều phải !

      Mạnh Tư Thành suy nghĩ ở trong lòng càng lúc càng tức giận bắt đầu kiềm chế được nữa, nhịn được cắn chặt răng, ánh mắtanh lạnh lùng nhìn chằm chằm .

      Đúng lúc này Tô Hồng Tụ, cúi đầu giọng thừa nhận: "Đúng vậy, ấy là bạn trai tôi."

      Mà câu này khác nào phá hủy tia lý trí cuối cùng của Mạnh Tư Thành, nghe đếncâu này đột nhiên đứng dậy, mấy bước tớibên cạnh Tô Hồng Tụ, hai tay giữ chặt bả vai của , đôi mắt tràn đầy tức giận chăm chú nhìncô, cắn răng nghiến lợi gào thét: " cho tôi biết, từ lúc nào có bạn trai? !"

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt ẩnchứa tức giận ngập trời của Mạnh Tư Thành .

      Ánh mắt tràn đầy phẫn hận nhìn , giống như làm chuyện xấu thể thathứ, mà sâu thẳm trong đôi mắt tức giậnngập trời, còn xen lẫn tia đau đớn.

      cảm thấy bả vai bị giữ chặt, rất đau, côcòn cảm thấy bàn tay Mạnh Tư Thành giữbả vai của hơi run rẩy.

      muốn hỏi, làm sao vậy, làm sao lạitức giận như vậy? Nhưng trong đầu trốngrỗng, cổ họng giống như phát ra được thanh nào. Chỉ có giọng phẫn nộ vang vọng ở bên tai .

      cho tôi biết, từ khi nào có bạn trai? từ khi nào có bạn trai?

      Đột nhiên Mạnh Tư Thành buông ra, đoạt lấyđiện thoại di động trong tay , nhanh chóng mởra, nhất thời sắc mặt càng thêm trầm.

      Từng tin nhắn, đều là tin nhắn của người đàn ông kia gửi chô ! !

      Có lúc ở trong giờ làm việc, có lúc đêm khuya, có tin nhắn mời ăn cơm, cũng có tin nhắn thảo luận về chuyện tương lai, tất cả đều là của anhta! ta còn trực tiếp gọi là Hồng Tụ, thậmchí họ Tô ta cũng mang theo để gọi! Có thể thấy được hai người rất thân mật!

      Mặt Tô Hồng Tụ biến sắc, muốn lấy lại điện thoại di động, nhưng bị ánh mắt rét lạnhcủa Mạnh Tư Thành nhìn, tay liền co rúm lạikhông dám động đậy.

      Mạnh Tư Thành lại kiểm tra nhật ký cuộc gọi, quả nhiên đều là chuyện mấy chục phút điệnthoại! Khi chuyện điện thoại với luôn là bộ dạng hận thể lập tức cắt đứt liênlạc! Chẳng lẽ có rất nhiều lời muốn vớingười kia như vậy sao?

      đưa điên thoại di động cho , căm bản muốn liên hệ được dễ dàng hơn, lại nghĩ đến, lại dùng điện thoại đưa để hẹn hò cùng người đàn ông khác!

      Mạnh Tư Thành hít hơi sâu, đè nén tứcgiận, chợt mỉm cười lạnh lẽo, lấy loại ngữđiệu nguy hiểm mà êm ái hỏi: "Tô Hồng Tụ, cho tôi biết, làm sao quen biết ta!"

      Tô Hồng Tụ chu miệng, cảm thấy cổ họng hơi khô sáp, biết nên như thế nào.

      Mạnh Tư Thành để điện thoại lên bàn "Rầm" tiếng, giống như rất có tính nhẫn nại, từ từ : "Tô Hồng Tụ, hôm nay phải cho ràng!"

      Tô Hồng Tụ cảm thấy Mạnh Tư Thành ở trước mắt người hoàn toàn xa lạ, nguy hiểm lạnh lùng trầm. ngẩng đầu lên, cắn cắn môi, hơi khó khăn : "Đây là do người nhà giới thiệu, là đối tượng xem mắt của tôi."

      Mạnh Tư Thành nhàng nhíu mày : "A, ra là đối tượng xem mắt?" Trong giọng của quả nhiên giống như Tô Hồng Tụ đãđoán trước có trào phúng và khinh thường,giọng lạnh lùng mà tràn đầy ác ý : "Vậybắt đầu gặp mặt từ lúc nào? Để tại tiếntriển thành bạn trai rồi?"

      Khi Mạnh Tư Thành ra những lời này lần nữa trái tim lại kịch liệt đau đớn. Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ của , lại ở dưới mímắt của cùng người đàn ông khác hẹn hò?

      Tô Hồng Tụ hít hơi sâu, cúi đầu nhỏgiọng mà đem quá trình và Tôn Kiến Nghiệp lại chậm rãi ra, trong lúc đó Mạnh Tư Thành thỉnh thoảng hỏi số chi tiết, Tô HồngTụ dĩ nhiên dám giấu giếm, thành mà trả lời.

      Nhưng mà, khi ngẩng đầu lên, len lén dò xétsắc mặt của Mạnh Tư Thành. Sắc mặt của ,càng lúc càng trầm, trầm đến mức khiếnlòng người kinh sợ.

      Mạnh Tư Thành nghe xong, sắc mặt đen lại, sau hồi trầm tư, chợt cắn răng : "Tô Hồng Tụ, phải người này mời xem phimsao? Tối nay, nên đến nơi hẹn thôi."

      Tô Hồng Tụ lấy làm kinh hãi, chuyện gì xảy ra đây?

      Mạnh Tư Thành nở nụ cười lạnh lẽo, nhàng chậm rãi : "Tôi và cùng ."


      hố hố , này ghen quá nên ngu ngơ rồi, có là gì của người ta đâu mà ép người ta,ko cho người ta có bạn trai,há há,đúng là ghen quá rồi,cơ mà đọc ngôn tình khoái mấy màn ăn dấm chua của mấy ghê,thấy là dễ thương

      mà chị hồng tụ cũng ngoan quá cơ,sếp kêu gì cũng vâng dạ trả lời,chả biết lại lun,2 người này cứ dây dưa vậy mà thấy thích

      còn đòi xem phim chung nữa,chèn ơi
      Minhang, Aliren, DamHoaLien4 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28:

      Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ ngồi chỗ bên cạnh tài xế, cẩn thận nhìn Mạnh Tư Thành ngồi ở bên cạnh. Thấy môi mím chặt, cảm giác lạnh lùng xa cách, mày kiếm khẽ nhíu, giống như đè nén những cơn gió vô tận cuồng nộ và dữ dội. muốn thu hồi ánh mắt vừa đúng lúc nhìn qua bàn tay nắm tay lái, bàn tay với những ngón thon dài giữ chặt tay lái, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên.

      Tô Hồng Tụ mơ hồ hiểu được cái gì đó, có loại cảm giác dạo chơi trong lòng ,nhưng rệt, thể bắt được.Hôm nay Mạnh Tư Thành nổi lên giận dữ, khiến nghĩ muốn giải thích, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó ngăn chặn, ra. Chuyện đếnbây giờ, có thể cái gì đây?

      lo lắng cắn môi, nhìn cảnh đêm bên ngoài, xeđang hướng rập chiếu phim mà Tôn Kiến Nghiệp hẹn, tiếp theo, rốt cuộc kết thúc như thế nào đây?

      Rốt cuộc Mạnh Tư Thành muốn làm gì?

      Mạnh Tư Thành cũng biết muốn làmgì, trong lòng có loại tức giận đến mức khổ sở tận cùng thôi thúc , muốn nhìn chút, người đàn ông được Tô Hồng Tụ gọi là "Bạn trai", rốt cuộc là người như thế nào?

      Rốt cuộc là người như thế nào, lại dễ dàng nhưvậy, được ở vị trí mà nhiều năm trước tới nayanh khát vọng mà cách nào đạt được? !

      Mạnh Tư Thành lái xe được nhanh, còn vượt mấy cái đèn đỏ, rất nhanh liền tới trước cửa rạp chiếu phim, phim còn chưa chiếu, bênngoài có rất nhiều người là người hoặc làbạn bè chờ nhau, lục tục vào rạp. Mạnh Tư Thành dừng xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn bênngoài xe, quay đầu lại lạnh giọng ép hỏi: "Ngườikia là người nào?"

      Tô Hồng Tụ nhìn phía ngoài cửa sổ, ở trong đámngười, đột nhiên thấy Tôn Kiến Nghiệp cúiđầu, đứng trước cửa rạp chiếu phim chờ .

      Mạnh Tư Thành nhìn theo ánh mắt của , rất nhanh thấy được người đàn ông chờ .

      Nhìn qua là người có vóc dáng bình thường,quần áo bình thường, phong cách bình thường,thậm chí còn hơi quê mùa. Mạnh Tư Thành lạnhlùng xem xét kỹ lưỡng người đàn ông kia, nhìn thế nào cũng hiểu, chẳng lẽ Tô Hồng Tụ thích dạng đàn ông này hay sao?

      thu hồi ánh mắt, rồi dùng loại ánh mắt khóhiểu quan sát kỹ lưỡng Tô Hồng Tụ, giọng điệurất châm chọc mà cười : "Tô Hồng Tụ, người đàn ông này, chính là người chọn sao?"

      Lúc này Tô Hồng Tụ cũng chỉ có thể co rúm lại gật gật đầu, trong lòng bắt đầu ý thức được,có lẽ sai lầm rồi, mười phần đều sai.

      Thấy Tô Hồng Tụ gật đầu, Mạnh Tư Thành hừ lạnh tiếng, ánh mắt hung dữ nhìn chằmchằm người đàn ông ngoài cửa sổ, tiếng nào, cũng biết suy nghĩ gì.

      Tô Hồng Tụ càng thêm thấp thỏm yên,Mạnh Tư Thành, rốt cuộc muốn làm gì? Nhưng lúc này Tô Hồng Tụ, dám hỏi, cũng dám xuống xe rời , chỉ có thể cúi đầu im lặng, cùng im lặng với .

      Dần dần, trời càng ngày càng tối, những đôi tình nhân dắt tay nhau lục tục vào rạp, nhưng Mạnh Tư Thành lên tiếng, vì vậy TôHồng Tụ cũng dám nhúc nhích.

      Chờ ở phía ngoài Tôn Kiến Nghiệp hơi nóng nảy, lấy điện thoại gọi cho Tô Hồng Tụ, gọi lần, hai lần, đều có người nghe máy.

      Tô Hồng Tụ cắn môi nhìn điện thoại vẫn phát ra tiếng nhạc du dương, trong lòng lo lắngdần dần tăng thêm. Cho dù hôm nay muốn lỡ hẹn, cũng nên để người ở bên ngoài kia chờ sốt ruột chứ?

      nhìn trộm Mạnh Tư Thành, phát mặtbên của Mạnh Tư Thành vẫn lạnh lùng như cũ lời, suy nghĩ chút liền cẩn thận vươn tay, hướng phía điện thoại vẫn đangphát ra tiếng nhạc kia.

      Ai ngờ người vẫn nhìn ra ngoài cửa sổkhông nhúc nhích Mạnh Tư Thành chợt vươntay, trước Tô Hồng Tụ bước đem điện thoạidi động cầm lấy, mắt lạnh nhìn tên hiển thị cuộc gọi tới, xem thường hừ tiếng, đem điện thoại tắt , ném sang bên mà Tô Hồng Tụ thể lấy được.

      Mặt Tô Hồng Tụ trắng bệch, cơ thể co rúm lại thu tay về.

      Sắc trời tối hẳn, bên ngoài trước cửa rạp chiếu phim người bắt đầu thưa thớt, chỉ còn lại bóng người đơn, cầm điện thoại lo lắng gọi gọi lại. Mà bên trong xe, sắc mặt Mạnh Tư Thành sa sầm, lạnh lùng nhìn chằmchằm người đàn ông lo lắng ngoài kia, lời, còn Tô Hồng Tụ vẫn cúi đầulúng túng cực kỳ, nghe tiếng chuông điện thoại, trong lòng như có lửa như đốt.

      Tô Hồng Tụ cắn môi suy nghĩ, lúc tiếng chuông điện thoại vừa ngừng rốt cuộc hạ quyết tâm, mở cửa xe xuống xe, ai ngờ dùng sức lôi kéo,cửa xe vẫn nhúc nhích, ra bị khóa.

      hơi bất đắc dĩ hỏi: "Mạnh Tư Thành, rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Nghe được câu này, Mạnh Tư Thành quay đầulại, đôi mắt lạnh lùng mang theo tia đau đớnnhìn , cứng đờ hỏi: "Tô Hồng Tụ, vẫn còn mặt mũi hỏi tôi, lại còn hỏi tôi muốn nhưthế nào! Tôi lại muốn hỏi , rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Tô Hồng Tụ khỏi ngơ ngẩn, tại sao giọng điệu của giống như làm chuyện ác độc thể tha thứ vậy.

      Mạnh Tư Thành lại khó nén được tức giận, to tiếng : "Tô Hồng Tụ, cho tôi biết, cho tôi biết tại sao lại chọn người đàn ôngnày? cho tôi biết tại sao lại lừa tôi? Tại sao!" Câu "tại sao" cuối cùng, như gào lên.

      thanh kia vang vọng trong toa xe, làm choTô Hồng Tụ muốn ngất, nên như thế nào, muốn cho nhìn thấy bảnthân quá mức tệ hại, mới cố ý che giấu chuyệncô xem mắt sao?

      Mạnh Tư Thành nhắm mắt hít hơi sâu, từ từ hỏi: "Tô Hồng Tụ, cho tôi biết được , cho tôi biết tại sao lại chọn ngườiđàn ông này? Rốt cuộc ta có cái gì tốt?"

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt có khổ sở cùng cam lòng, cười khổ, giọng giải thích : " ấy là mộtngười rất bình thường, bản thân tôi cũng là mộtngười quá mức bình thường, tôi cảm thấy chúngtôi là cùng loại người, ở chung chỗ có lẽ là thích hợp nhất rồi."

      Mạnh Tư Thành cười lạnh hỏi: "Hai người làcùng loại người?" Vậy tôi sao? Tôi và côkhông phải cùng loại người sao? Bởi vì tôi và cùng loại người, mới bị bài xích đến nơi xa xôi sao?

      Tô Hồng Tụ nếu ra dứt khoát tiếp:"Tình hình nhà tôi cũng biết, sức khỏe củamẹ tôi tốt, ra bà rất yêntâm để tôi mình, vì vậy bà mới nhờ người giới thiệu. . . . . ."

      tới chỗ này, giọng của hơi dừng lại rồi : "Người này, điều kiện kinh tế gia đìnhanh ta cũng khá, mẹ tôi cảm thấy, tìm ngườinhư vậy, đối với tương lai của tôi khá hơn chút, mà bà cũng có thể yên tâm." rànhmạch đàng ra tất cả.

      "Gia đình ta có điều kiện kinh tế tốt?" Trong lòng Mạnh Tư Thành co rút đau đớn, tiếp tục châm chọc mà cười, giọng bi thương: "TôHồng Tụ à Tô Hồng Tụ! nhiều năm như vậyrồi, ——"

      chợt nhớ tới nhiều năm về trước, câu nóikia của đâm bị thương, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn thay đổi? Lúccô lựa chọn đàn ông, vẫn suy nghĩ như cũ, muốn tìm kẻ có tiền sao?

      Mạnh Tư Thành, ra mày sai lầm rồi, vẫnluôn nhìn lầm, cho tới bây giờ đều khôngphải là bé đơn thuần, vẫn luôn tính toán, lừa gạt cùng phản bội! Uổng phí mày còn cảm động, còn tin tưởng , còn cho rằng người con này có thể ở bên cạnh mình cả đời!

      Mạnh Tư Thành khổ sở lắc đầu cái, nhìn ánh mắt có chút né tránh của Tô Hồng Tụ, cườikhổ : "Tô Hồng Tụ, là tôi nhìn lầm , ra vẫn luôn là người thực dụng và vụ lợi! Tôi lạicòn cho rằng chỉ cần tôi ——" khổ sở nuốtxuống lời sắp sửa ra, cắn răng : "Tô Hồng Tụ, làm tôi quá thất vọng!"

      Con người thực dụng và vụ lợi Tô Hồng Tụ, conngười khiến quá mức thất vọng Tô HồngTụ, bây giờ cúi thấp đầu lời, gương mặt đỏ bừng.

      Đúng vậy, là người quá mức thực dụng và vụ lợi, thực dụng đến mức khi chọn nửa kia cho tương lai cũng suy tính quá nhiều nhân tố bên ngoài, đến mức miễn cưỡng chính mình tiếpnhận người đàn ông mà bản thân cũngkhông có cảm giác gì.

      Như vậy Tô Hồng Tụ, thực là rất tệ hại, còn khiến người khác rất thất vọng. Đừng là Mạnh Tư Thành, ngay cả Tô Hồng Tụ, cũng tự khinh bỉ chính mình.

      Cho nên cúi đầu, câu cũng thểphản bác.

      Trong buồng xe tiếng chuông điện thoại dần ngưng, bên ngoài đèn nê ông được bật lên,người kia vì chờ lâu rốt cuộc thất vọng và lo lắng rời .

      lâu sau, Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, bình tĩnh đề nghị: "Tôi nghĩ, tại tôi thíchhợp làm thư ký của nữa, hãy để tôi trởlại chỗ cũ thôi."

      Mạnh Tư Thành cười lạnh : "Tô Hồng Tụ, cho rằng nghĩ muốn làm có thể sao? Tôi đồng ý, tôi cho phép!" có bạn trai sao? ở sau lưng tôi len léncùng người đàn ông khác hẹn hò? Coi như tôi là người phá đám cũng phải quấy nhiễu haingười!

      Nghe được câu này, Trong lòng Tô Hồng Tụchết lặng lẫn đau xót. Rốt cuộc muốn nhưthế nào, để cho rời .


      đêm kia, Tô Hồng Tụ biết làm sao như thế nào về nhà, cũng biết làm thế nào nằm ở giường . Điện thoại di động của bị Mạnh Tư Thành tịch thu rồi, hôm nay bất luận là mẹ hay Tôn Kiến Nghiệp gọi đến, đều là tạm thời liên lạc được rồi. Lúc ấyMạnh Tư Thành chỉ lạnh lùng buông xuống câu: Ngày mai trả lại cho .

      Ngày hôm sau khi đẩy ra cửa phòng làm việc,phát Mạnh Tư Thành ngồi ở phía saubàn làm việc rồi. Thấy Tô Hồng Tụ vào phònglàm việc, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn mộtcái, tròng mắt của hơi đỏ lên.

      Tô Hồng Tụ lo lắng ngồi vào bàn làm việc củamình, cúi đầu làm việc, thở cũng dám thởmạnh.

      lát sau, Mạnh Tư Thành chợt ném cho cômột chiếc điện thoại di động, là kiểu di độngdành cho nữ mới lưu hành gần đây, hiển nhiênkhông phải chiếc điện thoại cũ rồi.

      Mạnh Tư Thành lạnh nhạt mở miệng : "Đâylà điện thoại di động mới của , số điện thoại của mẹ , tôi lưu vào rồi, nhưng có số của người nào đó đâu, tôi nghĩ cần thiết phải liên lạc lại với ta ?"

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, hiểu "người nào đó" trong lời là ám chỉ ai. Từ trước đến giờ luôn nhát gan hèn yếu, biết lấy dũng khí ở đâu, thế nhưng mở miệng : "MạnhTư Thành, ấy phải người nào đó, ấy là bạn trai của tôi, là người mà tôi chọn."

      Mạnh Tư Thành nghe như thế, dường như bị nổi đóa : " —— , tốt, ta là bạn trai ! Nhưng tại đây phải số điện thoại mà cho ta nữa, có thể làm gì? Tôi chính là cho đấy!"

      Tô Hồng Tụ cắn môi cúi đầu, vùi đầu vào côngviệc.

      Mạnh Tư Thành đột nhiên cảm thấy phát ra hỏa như đánh vào bị bông, đồng thời cũng cảmthấy hành vi của quả như đứa béđang cố tình gây ! Vì vậy chợt đứng lên, thu dọn đồ đạc đẩy cửa ra rồi bỏ .

      Kể từ ngày đó, rất nhiều ngày Tô Hồng Tụ có gặp Mạnh Tư Thành. Chỉ mỗi ngàyđều đặn nhận được điện thoại của .

      Giọng của đầu tiên luôn là ác liệt hỏi thăm tình của công ty, có gì hơi đúng là giọng châm chọc, những điều nàyTô Hồng Tụ dĩ nhiên dám phản bác, lặng lẽ chịu đựng. Mà sau khi Mạnh Tư Thành nghebáo cáo xong, lại liên tiếp đưa ra rất nhiều mệnhlệnh, phân phó chuyện này chuyện kia khiến Tô Hồng Tụ làm.

      Mặc dù Tô Hồng Tụ có nghe ra rất nhiềuchuyện cần thiết phải làm, nhưng nếu là lãnh đạo của , để cho làm, chỉ có thể thuận theo , dám phảnbác.

      Tô Hồng Tụ bởi vì mỗi ngày phải xử lý quá nhiều công việc, nên đến buổi tối lúc tan việccông việc vẫn còn chưa làm xong, lúc này Mạnh Tư Thành luôn rất đúng giờ gọi điện thoại tới, hỏi thăm công việc ngày hôm nay làm xongchưa, nếu như chưa xong tiếp tục làm thêmgiờ !

      Tô Hồng Tụ cũng phản bác lời nào, chỉ có thể thuận theo lời ở lại, làm thêm giờ,thậm chí có lúc phải làm đến mười giờ mười mộtgiờ.

      Trong tình cảnh như thế, có thời gian và sức lực xử lý chuyện Tôn Kiến Nghiệp,mặc dù thông qua mẹ liên lạc lại với Tôn Kiến Nghiệp, nhưng kỳ quái là Tôn Kiến Nghiệp cũng có hỏi tới chuyện ngày hôm đó. Hai người danh nghĩa là bạn trai bạn , giống như rất ăn ý lựa chọn tránh đến kiện kia.Hơn nữa gần đây Tôn Kiến Nghiệp giống như cũng rất vội, đừng bảo là gặp mặt, thậm chí ngaycả điện thoại cũng rất ít gọi, tuần chỉ có mộthai cuộc điện thoại hỏi thăm thôi.

      Tô Hồng Tụ lại hề giải thích cho ta, loay hoay bể đầu sứt trán làm việc, xong việcđã là đêm khuya, buổi tối về đến nhà, nằm ở giường ngủ cũng ngon, luôn nằm mơ, nằm mơ thấy ánh mắt Mạnh Tư Thành vừa hận vừa xem thường nhìn , sau đó tỉnh lại pháthiện toàn thân mồ hôi lạnh.

      Rất lâu rồi nhìn thấy Mạnh Tư Thành, lúc cho rằng có lẽ vĩnh viễn chỉ có thểnghe được giọng lạnh lùng của người này ở đầu bên kia điện thoại ngày này, cửaphòng làm việc chợt bị đẩy ra.

      Mạnh Tư Thành, thân tây trang thẳng tắp,gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, đứng ở trước cửa, lẳng lặng nhìn .

      có chút luống cuống đứng lên, trong khoảngthời gian ngắn biết nên chào hỏi như thếnào.

      "Mạnh. . . . . . Tổng giám đốc Mạnh. . . . . ."giọng lo lắng lên tiếng.
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29:

      Mạnh Tư Thành vào phòng làm việc đóng cửalại, cũng đem ánh mắt hiếu kỳ của mọi ngườixung quanh nhốt ở bên ngoài.

      nhìn bởi vì xuất của mà luống cuống đứng lên, sắc mặt của tái nhợt,dưới mắt còn quầng thâm, xem ra tinh thầnkhông tốt lắm, cũng gầy rất nhiều.

      Tại sao lại gầy ? Là vì công việc quá nhiều nên mệt mỏi, hay bởi vì người đàn ông kia?

      Vào giờ khắc này Mạnh Tư Thành chợt khôngbiết trong lòng có cảm xúc gì, khôngmuốn nhìn thấy , cố ý dùng công việc để épcô đến thở nổi, nhưng khi nhìn thấy sắcmặt tái nhợt của trong lòng vẫn co rút đauđớn.

      cố làm ra vẻ lạnh lùng thu hồi tầm mắt, vòng qua đến trước bàn làm việc của mình ngồi xuống.

      Tô Hồng Tụ chào hỏi nhưng lấy được bất kỳ câu trả lời nào, thể làm gì khác hơn là sững sờ ngồi xuống, thể bình tĩnh được nữa, cũng cách nào tập trung vàocông việc.

      lúc bên trong im lặng, Mạnh TưThành chợt ngẩng đầu lên, có chút thất bại :" ."

      Tô Hồng Tụ hơi ngẩn ra, ? tới chỗ nào đây?

      Mạnh Tư Thành quay mặt qua chỗ khác, nhànnhạt : "Những ngày qua làm thêm giờ cũng vất vả, hôm nay tôi cho nghỉ."

      những ngày này Tô Hồng Tụ ngày đêm vất vả, cũng ngủ ngon, Chủ nhật vẫn còn ở công ty tăng ca làm việc, hôm nay nghe như thế ngược lại cảm thấy cả kinh.

      Ai biết Mạnh Tư Thành chợt giận tái mặt : "Còn nhanh lên? Tôi đến đây rồi, cần cả cũng ở đây nữa, tan việcđi!"

      Tô Hồng Tụ xác thực cũng mệt mỏi, hơn nữa trong giọng điệu của Mạnh Tư Thành cóghét bỏ cùng kiên nhẫn, nhất thời làm cho luống cuống tay chân thu thập đồ đạccủa mình, cuối cùng với Mạnh Tư Thành câu gặp lại, sau đó vội vàng đẩy cửa ra ngoài.

      Mạnh Tư Thành nghe được tiếng đóng cửa, mớingẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cánh cửa, cũng biết nghĩ gì.

      Tô Hồng Tụ sau khi ra công ty, tinh thầnhoảng hốt ngồi xe buýt trở lại nhà, nằm vậtxuống giường ngã đầu ngủ. Mấy ngày nay mất ngủ cùng mệt mỏi, khiến có sức lực suy nghĩ xem Mạnh Tư Thành đến cùngđang có chuyện gì, mà nên làm sao với chuyện của Tôn Kiến Nghiệp bây giờ!

      Cũng biết ngủ bao lâu, chuông điện thoạivang lên, ra là mẹ . Nhận điện thoại, đầutiên mẹ hỏi chuyện công việc, Tô Hồng Tụ cố gắng lên tinh thần, tất cả đều rất tốt đượclãnh đạo rất coi trọng quan hệ đồng nghiệp cũngrất tốt. Sau đó mẹ lại hỏi chuyện của và Tôn Kiến Nghiệp, nhất thời Tô Hồng Tụ khôngbiết trả lời thế nào, tuy tốt khoe xấu che, nhưng cũng thể lừa gạt mẹ mình nha!

      Mà mẹ Tô dĩ nhiên nghe ra trong giọng củaTô Hồng Tụ do dự, vội hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải quan hệ với chàng kia có gì tốt .... Tô Hồng Tụ biết chuyện nhưvậy có gạt cũng gạt được, thể làm gì khác hơn là hàm hồ ra tình huống gần đâycủa , chỉ tại hai người qua lại hơi lạnhnhạt, cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Mẹ Tô thở dài, hơi ý vị sâu xa : ra mặc dù mẹ hi vọng con được gả vào nhà khá giả,cả đời lo ăn lo mặc mà mẹ cũngyên tâm. Nhưng đối tượng đó cũng phải cam tâm tình nguyện, chọn người mình thích mới được. Nếu như mình thích, miễn cưỡng gả , đoán chừng cũng có hạnh phúc. Cho nên trong chuyện này con phải suy nghĩcho kỹ.

      Nghe những lời này, trong lòng Tô Hồng Tụchấn động, nghĩ tới cả đời mẹ ở nôngthôn lại ra đạo lý như vậy. Sau khi cúp điện thoại, nằm giường suy nghĩ lời mẹ , chợt đối với quyết định lúc trước của sinh ra nghi ngờ.

      lúc ấy , chuông điện thoại lại vang lên, cầm lên vừa nhìn, là Tôn Kiến Nghiệp.

      hơi do dự nhận cuộc gọi, lại nghe được Tôn Kiến Nghiệp dùng loại giọng điệu rất bìnhtĩnh : "Có việc, muốn cùng em nóichuyện, biết bây giờ em có rảnh ?"

      Tô Hồng Tụ gật đầu : "Cũng may, bây giờ em rảnh."

      Bên kia Tôn Kiến nghiệp tiếp tục hỏi: "Vậy em ở nhà sao? đến được ? chuyệnqua điện thoại tiện lắm."

      Tô Hồng Tụ thấy giọng của ta trịnhtrọng, thể làm gì khác hơn là đồng ý : "Vâng, vậy đến đây ."

      Mặc dù Tô Hồng Tụ biết rốt cuộc Tôn Kiến Nghiệp muốn chuyện gì, nhưng nghĩ tớitình trạng gần đây của bọn họ, trong lòng biết chắc cũng phải chuyện tốt đẹp gì. Thậtmay hôm nay mẹ cũng biết chuyện rồi, nếu hôm nay hai bọn họ chia tay, coi như mẹ cũng có chuẩn bị tâm lý. Suy nghĩ ra điểm này, TôHồng Tụ rất bình tĩnh chờ Tôn Kiến Nghiệp đến.

      Cũng lâu lắm, nghe được tiếng gõ cửa, mở ra vừa nhìn quả nhiên là Tôn Kiến Nghiệp,chỉ thấy giữa lông mày ta vẻ chán chường, trong ánh mắt còn có chút áy náy. Tô Hồng Tụ đối với chuyện ta muốn , chắc chắn với suy nghĩ của vài phần.

      Quả nhiên, sau khi Tôn Kiến Nghiệp tùy tiện hỏihan vài câu, im lặng lát, mới khó khăn :"Hồng Tụ, có chuyện, muốn vớiem."

      Tô Hồng Tụ gật đầu : "Có chuyện gì, cứ ."

      Tôn Kiến Nghiệp bày ra bộ dạng khổ não :"Hồng Tụ, em là rất tốt, cũng cảm thấy em rất thích hợp để làm vợ, nếu nhưanh có thể lấy được em, cũng là phúc phận của ."

      Tô Hồng Tụ thấy ta khó ra như vậy, liền ôn hòa cười, thay ta : "Nhưng, có biện pháp để tiếp nhận em hoặc là muốn kết hôn với em, đúng ?"

      Tôn Kiến Nghiệp gật đầu cái, áy náy :"Hồng Tụ, bạn cũ của , trở về tìm rồi. hiểu biết em thích hợp làm vợ hơn,cũng hiền thê lương mẫu, nhưng khi ấy trở về, có biện pháp đẩy ấy ra."

      Tô Hồng Tụ gật đầu cười : "Em hiểu. ấy, chẳng qua chỉ cảm thấy em là người thích hợp thôi, còn ấy lại là người nên cách nào buông tay được."

      Tôn Kiến Nghiệp do dự chút, mới giải thíchnói: " Tình huống bây giờ của ấy tốt, rất tệ, nhìn cảm thấy rất khó chịu. Chodù trước kia bị ấy phản bội, cũng khôngcó cách nào mặc kệ ấy." xong ta khổsở vuốt mặt, bất đắc dĩ : "Có thể em cảmthấy con người của quá kỳ lạ, nhưng có cách nào mặc kệ ấy được, !"

      Tô Hồng Tụ cười thở dài, dịu dàng trấn an : " phải khổ sở như vậy, em có thểhiểu. ra người lương thiện, bất luận như thế nào, ấy cũng là người , cho nên dù ấy có làm chuyện sai lầm gì, vẫn chăm sóc ấy như cũ, đối tốt với ấy, đúng ?"

      Tôn Kiến Nghiệp nâng mắt lên, áy náy nhìn Tô Hồng Tụ : " xin lỗi, chỉ là làmchậm trễ chuyện của em."

      Tô Hồng Tụ mím môi cười : " ra em cũng nên với câu xin lỗi, ngày đó ở rạp chiếu phim . . . . . ."

      Ai ngờ Tôn Kiến Nghiệp lắc đầu cái:" sao, em phải giải thích. Ngày đó có người đàn ông nhận điện thoại, gọichỉ muốn biết em xảy ra chuyện gì thôi."

      tới chỗ này, hai người nhịn được nhìnnhau cười, có chút cười khổ, có chút dịudàng.

      ra, hai người đều cố gắng chấp nhận lẫn nhau, nhưng trong lòng của bọn họ sớm cho bọn họ biết rốt cuộc bản thân nên làm như thế nào rồi.

      Hơn mười giờ đêm, Tô Hồng Tụ đưa mắt nhìn Tôn Kiến Nghiệp xuống khu nhà, trải quacuộc chuyện hôm nay, cảm giác so với trước khá hơn nhiều. Lúc này mới chợt pháthiện, ra vẫn luôn đè nén tình cảm củamình, liều mạng dùng lý trí áp chế tình cảm của mình, tự với bản thân phải làm nhưthế nào. Hôm nay chuyện cùng Tôn KiếnNghiệp, ta dễ chịu, cũng nhõm rất nhiều.

      Đóng cửa trở lại trong phòng, ngờ thấytrên bàn có chiếc điện thoại di động, nhìncó hơi quen mắt, nghĩ lại, phải là điện thoại của Tôn Kiến Nghiệp sao? Chắc lúc ra vềđể quên.

      Vì vậy vội vàng cầm lên, chạy xuống khu nhà, vừa hay nhìn thấy trong màn đêm bóngdáng ta dần xa, vì vậy Tô Hồng Tụvừa gọi tên ta vừa chạy tới.

      Tôn Kiến Nghiệp quay đầu nhìn thấy Tô HồngTụ vội vàng chạy tới, còn tưởng rằng đãxảy ra chuyện gì, đợi nhìn đến trong tay cầmđiện thoại di động của ta, thế mới biết ra ta để quên điện thoại ở trong nhà .

      Tôn Kiến Nghiệp nhìn Tô Hồng Tụ bởi vì chạy mà khuôn mặt trở nên hồng, cười : "HồngTụ, em là tốt, nhất định có mộtngười đàn ông tốt hơn rất nhiều phát ranhững điều tốt đẹp của em, cho em hạnh phúc cả đời. Lại , còn rất ghen tỵ với ngườiđàn ông kia nữa."

      Tô Hồng Tụ nghe thế xấu hổ, biết làm sao lại nhớ tới Mạnh Tư Thành, trong lòng cứng đờ, miễn cưỡng cười : "Người này lại đâurồi, phải chỉ đưa lại điện thoại thôi sao!"

      Tôn Kiến Nghiệp thấy ngượng ngùng, cũngkhông gì nữa, chỉ cười : "Về sau chúng ta hãy làm bạn bè tốt của nhau , mình em ở nơi đất khách quê người, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn thi fđừng có ngại, gọi điện thoại choanh là được."

      Tô Hồng Tụ thấy ta xong, cảm kích gật đầu cái.

      Tôn Kiến Nghiệp thấy thời gian còn sớm,liền cầm điện thoại di động vội vàng rời .

      Tô Hồng Tụ nhìn bóng lưng ta vội vàng rời , mỉm cười, rồi chầm chậm trở về. Lúc nàyđêm khuya, ánh trăng mờ ảo, cây cối khôhéo, cảm giác có phần thê lương, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ít ánh đèn mơ hồ ở mấy ô cửa sổ tầng, làm cho trong đêm đông vắng lạnh này thêm vào chút sắc màu ấm áp.

      Lúc muốn về, chợt thấy cây khô phíatrước ló ra bóng người, ngược sáng, thấy mặt, chỉ mơ hồ có thể nhìn đến đối phương thân hình cao to, mặc tây trang, chìm trong bóng đêm.

      Tô Hồng Tụ sợ hết hồn, đợi đến lúc định thầnnhìn lại, phát cái bóng dáng kia có chútquen thuộc.

      Người kia từ trong bóng râm ra, đứng ở chỗcó ánh đèn chiếu đến lúc này Tô Hồng Tụ mớithấy ràng gương mặt của ta.

      Sóng mũi cao, đôi mắt thâm trầm, môi mỏng khẽ mím lại, quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức nửa đêm tỉnh lại trong giác mơ vẫn ràng như vậy.

      Mạnh Tư Thành, ra là .

      Tác giả có lời muốn : Báo trước chương tiếp theo: cường hôn, nổi đóa ~~
      Minhang, Aliren, DamHoaLien4 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30:
      Ogy: Cảm ơn tất cả m.n ủng hộ và chờ đợi trong thời gian qua xin thông báo từ bây giờtruyện tiếp tục được edit đều đặn mong m.n tiếp tục ủng hộ minh nha

      Tô Hồng Tụ đưa điện thoại cho Tôn KiếnNghiệp xong, rồi từ từ trở về nhà, lúc này theo ánh đèn chiếu xuống cây khô gần đó, nhìn thấy người từ từ ra.

      Bóng dáng cao lớn, gương mặt kiên nghị, từ từ đến gần, chỗ ánh sáng giao thoa, nhận ra người đó.

      ra là , Mạnh Tư Thành.

      Ánh đèn sáng tối, còn có bóng cây loang lổ, co nhìn ánh mắt của , nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác bị áp bức.

      Mạnh Tư Thành nhìn lời nào, cả người bắt đầu được tự nhiên, do dự chút nhàng mở miệng hỏi: "Làm sao lại ở chỗ này?"

      Mạnh Tư Thành từng bước ra khỏi bóng tối, đèn đường mờ mờ chiếu xuống gương mặtkiên nghị, có vẻ mơ hồ , đôi mắtthâm trầm bao vây Tô Hồng Tụ, môi mỏng mím chặt lộ vẻ lãnh khốc và kiên nghị. Tô Hồng Tụcàng thêm biết làm gì, tại sao bộ dáng của nhìn , giống như phạm vào sai làm lớn, giống như làm chuyện thể tha thứ ?

      Tô Hồng Tụ khẩn trương liếm môi, lầm bầm : "Làm sao lại ở chỗ này? làm sao vậy?"

      Mạnh Tư Thành từng bước đến trướcmặt Tô Hồng Tụ, đôi mắt thâm trầm nhìn côchằm chằm, lông mày nhíu chặt, cắn răng giọng chất vấn: "Tô Hồng Tụ, đêm hôm khuya khoắt, tại sao người đàn ông kia lại từ trong nhà ra?"

      Tô Hồng Tụ sợ run lên lúc sau mới hiểu được người đàn ông kia là Tôn Kiến Nghiệp đúng ? việc vừa rồi đều nhìn thấy được?

      hơi cà lăm : " ấy. . . . . . ấy. . . . . ." nghĩ muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy biết giải thích như thế nào. Đúng vậy,đêm hôm khuya khoắc, xác thực người đàn ông kia ra từ trong phòng của ! Nhưng, những điều này có quan hệ với Mạnh Tư Thành sao? có cần phải giải thích cho hiểu ?

      Mạnh Tư Thành nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của , trái tim trầm xuống, lông mày khóa càngchặt hơn, tức giận : "Đừng nữa!" muốn nghe thấy đáp án kia của !

      Câu tức giận kia, ở trong đêm tối vang lênlàm cho người ta phải sợ hãi, khiến cả người TôHồng Tụ run lên, nhịn được lùi về sau bước, nhưng lúc lảo đảo lùi về sau mộtbước, ánh mắt nhìn thấy ánh mắt của ,trong lòng chợt nảy lên cái!

      Trong đôi mắt kia, có tức giận, cũng có thốnghận, còn có ghen tức vô hạn và đè nén.

      hiểu tại sao lại nhìn với đôimắt lạnh lùng tràn ngập thống hận như vậy,giống như cũng hiểu tại sao bản thânlại trở nên như vậy, giống như dám tin sựviệc lại thành ra như vậy?

      Mạnh Tư Thành, làm sao vậy? Giờ khắc này, Tô Hồng Tụ cảm giác trong lòng của bị kéo lên, giống như chân tướng sắp lộ ra vậy .

      Mạnh Tư Thành đè nén tâm trạng hít sâu hơi, nhìn Tô Hồng Tụ liên tiếp lui về phíasau tránh né, lắc đầu khổ sở tự giễu : "TôHồng Tụ, tại sao phải làm như vậy chứ?Chẳng lẽ tôi rất đáng sợ? cho tôi biếtđược ?"

      Nghe được câu hỏi với giọng khổ sở đè néncủa , Tô Hồng Tụ cảm thấy có loại mê mang cùng đau đớn từ từ lên men ở tronglòng , sau đó dần dần khuếch tán, cảm giác đau đớn xâm nhập toàn thân .

      cảm thấy môi ở trong gió rét run rẩy, nhìn người đàn ông ở trước mắt bịkhổ sở hành hạ, người đàn ông cho rằng luôncao cao tại thượng khiến chỉ dám thầmngưỡng mộ, lòng của , cũng ở trong gió rét của tháng mười hai khẽ run.

      Mạnh Tư Thành tiến lên ép sát , cắn răngnghiến lợi : "Tô Hồng Tụ, tôi vẫn luôn cốgắng, nỗ lực đạt được nhiều hơn, tôi nghĩ rằnglàm như vậy, tôi có thể có được điều tôimuốn! Nhưng tại sao, tôi vẫn như cũ khôngchiếm được đây? !"

      Tô Hồng Tụ lại lui về sau bước, nhắm mắt chặt, cố gắng khiến ướt át trong mắt tiêután, hít sâu cái, trải qua thời gian dài nghingờ, trong nháy mắt này giống như tất cả mọiviệc đều được phơi bày ra ánh sáng.

      Mạnh Tư Thành hung dữ nhìn chằm chằm vàoTô Hồng Tụ, lạnh giọng ép hỏi: "Tô Hồng Tụ,rốt cuộc quan tâm những điều gì? Nếu như cần tiền, chẳng lẽ tôi phải thí sinh tốt nhấtsao? tại tôi có rất nhiều rất nhiều tiền, tôi có thể cho tất cả những thứ muốn! Tại sao còn phải làm như vậy chứ?"

      Tô Hồng Tụ cảm thấy lòng co rút đau đớn, loại đau này ràng đến mức giống như có thể nghe thấy am thanh đau lòng của . mở mắt ra, kiên định nhìn , lần đầu tiên cônhìn như vậy.

      "Mạnh Tư Thành, , chúng ta vẫn luônkhông phải cùng loại người, bộ dạng này của đối với quan hệ của chúng ta cũng tốt." Ở trong gió lạnh nghe được giọng của mình, từ khi sinh ra lần đầu tiên có loại kiên định và kiên quyết như thế.

      Lông mày Mạnh Tư Thành càng nhíu chặt, đôimắt nheo lại, cắn răng nghiến lợi hỏi: "TôHồng Tụ, đuổi tôi sao?"

      Tô Hồng Tụ hơi nghêng mặt , nhìn ánh đèn mông lung, nhìn những ngôi nhà mơ hồ trong đêm, chính là muốn nhìn .

      " , còn muốn như thế nào đây?"Sau khi như vậy, lại còn có thể làm nhưthế nào đây?

      Mạnh Tư Thành cười lạnh, đôi mắt nheo lạigiống như có vệt nước sáng lóe lên, hít mộthơi sâu, kiên định lắc đầu : "Tôi ! Tại sao tôi phải ? Tôi thành cái gì nếunhư chưa làm bất kỳ điều gì phải tránh như vậy?" càng càng lớn, càng càng tức giận.

      Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ : "Tốt, vậy anhkhông phải , tôi !" xong đo vòng qua để trở về.

      Vẫn đứng thẳng bất động Mạnh Tư Thành thấycô qua bên cạnh chợt vươn tay,lúc đề phòng chợt bị kéo. Tô Hồng Tụ ngẩn ra, kịp giãy giụa, bị bàn tay to kia lôi kéo, liền bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp.

      Trong đêm đông rét lạnh, lồng ngực ấm áp phậpphồng kịch liệt, đôi cánh tay vững vàng cầmgiữ ở bên trong, thể nhúc nhích chút nào.

      Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Tô Hồng Tụ gần sát thân thể của người đàn ông như thế,ngượng ngùng và hốt hoảng đánh tới, khiến côkhông biết phải phản ứng như thế nào, chỉ biếtngơ ngác ngẩng đầu nhìn Mạnh Tư Thành.

      Mạnh Tư Thành cúi đầu, nhìn ngốc lăng ở trong ngực, cảm thụ mềm mại ấm áp của , nhịn được có chút cuồng loạn thầm : "Đừng . . . . . .được ?"

      Kèm theo giọng thầm này, cơn gió lạnh thổi qua, Tô Hồng Tụ bây giờ mới phản ứng lại, e lệ và tức giận khiến liều mạng giằngco, bên giãy giụa bên giọng kêu ầm lên: "Buông tôi ra! muốn làm gì, Mạnh Tư Thành, điên rồi sao?"

      Mạnh Tư Thành giống như mê muội, nhỏgiọng : "Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi điên rồi!" vừa vừa ôm chặt hơn, ôm giống như muốn đem khảm vào trong thân thể của vậy.

      Tô Hồng Tụ tức giận vô cùng, hai tay dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của nhưng căn bản làm nên chuyện gì, tức giận hỏi:"Mạnh Tư Thành, làm cái gì đây?Quấy rối tình dục sao? còn như vậy tôi sẽkêu lớn lên đấy!"

      Mạnh Tư Thành cười : " muốn gọi? Vậy gọi !"

      Tô Hồng Tụ giận đến mặt đều nóng lên, hít sâumột cái há mồm định lên tiếng kêu to, lúc ấy , Mạnh Tư Thành chợt cúi mặt xuống,trong nháy mắt chuẩn bị môi mỏng tìmđược môi của .

      Tô Hồng Tụ chỉ có thể "Nức nở nghẹn ngào", phát ra được thanh gì nữa, đôi môilạnh lẽo bao trùm môi , sau đó cái lưỡinóng rực vội vàng thăm dò vào đôi môi hé mở của , công thành đoạt đất, dã man xâm chiếm răng môi của , điên cuồng mút vàohương thơm của .

      nức nở, liều mạng giùng giằng muốn nétránh, lại bị bàn tay to của đặt phía sau đầu vững vàng cố định, mà hai tay giãy giụa cũng bị cánh tay kiên cố của giam cầm, thể nhúc nhích.

      Lần đầu tiên từ khi sinh ra Tô Hồng Tụ có loạicảm giác bị cưỡng bách, bị cưỡng bách nâng đầu lên, mở miệng ra mặc cho người ta thô bạoxâm chiếm. muốn tránh, nhưng môi mỏngnóng dần lại dính sát môi , cái lưỡi nóng rực linh hoạt lật khuấy ở bên trong, hô hấp dần trở nên khó khăn, chứ đừng đến việc tránh né.

      Ở nơi này bị xâm chiếm, trong lúc hoảng hốt thấy, trong đôi mắt của có giãy giụa và tàn nhẫn, cũng có thống khổ và hành hạ.

      Đôi mắt nguyên bản hơi ướt át tại nướcmắt từ từ chảy xuống. Mạnh Tư Thành, tại saoanh lại bức đến nỗi nông nỗi này? những lời đó, là đem đặt ở chỗ nào đây?

      nhắm mắt lại, hướng về phía chiếc lưỡi linh hoạt dây dưa lật khuấy giữa răng môi của , nhàng cắn xuống. Ngay sau đó, liền cómột chút vị mặn ngọt lan tràn ở trong miệng, đó là mùi vị hỗn tạp giữa chua xót và ngọt ngào.

      Cảm thấy thân thể cứng rắn nóng rực kia đột nhiên cứng đờ, lồng ngực kịch liệt phậpphồng giống như dừng lại.

      Tô Hồng Tụ mở mắt ra, thấy Mạnh Tư Thành dùng loại ánh mắt khó tin nhìn .

      từ từ lui về phía sau, thoát khỏi lồng ngực của . Lúc này cánh tay cứng ngắc vẫnđể ngang ở nơi đó, nhưng có bất kỳ sứclực gì, mặc cho rời .

      Tô Hồng Tụ giơ tay lên, xoa xoa đôi môi của cảm giác hơi ngai ngái, khóe môi bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Lômh mi dày rậm của Mạnh Tư Thành rũ xuống, ánh mắt vốn điên cuồng từ từ tản ,ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.

      Tô Hồng Tụ cười khổ, từ từ mở miệng : "Mạnh Tư Thành, có phải cảm thấy rấtngoài ý muốn? Đúng là rất ngoài ý muốn, anhchưa từng nghĩ Tô Hồng Tụ mềm yếu vônăng chợt phản kháng , lại dám hung hăng cắn cái, phải ?"

      Mạnh Tư Thành chau mày, môi mỏng mím chặtkhông lời.

      Tô Hồng Tụ tiếp tục cười, ở trong gió lạnh chậmrãi cười: "Mạnh Tư Thành, ra tôi muốn hỏi chuyện, nhất định phải cho tôibiết, được ?"

      Đôi mắt thâm trầm của Mạnh Tư Thành có tia sáng lướt qua, khẽ gật đầu.

      Tô Hồng Tụ ngửa mặt lên, giọng hỏi: "MạnhTư Thành, có phải thích tôi hay ?"

      Đôi mắt Mạnh Tư Thành nhìn xuống, ngay sau đó nâng lên, nhìn sâu, hít hơi, giốngnhư hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng :"Đúng vậy, tôi vẫn luôn thích em, từ lâu trước kia, tôi thích em rồi." Giọng của chút mơ hồ , nhưng Tô Hồng Tụ nghe được, trong giọng của có đè nén khổ sở, còn có nồng đậm mất mác. ( Ogy: vì đây là Mạnh Tư Thành tỏ tình nênmình đổi cách xưng hô của 2 nhân vật nhé m.n)
      Trong mắt Tô Hồng Tụ có nước mắt chảyxuống, ở trong gió rét lạnh lẽo nước mắt theogương mặt chảy xuống. Giọng của hơi nghẹn ngào, nhưng lại kiên định quyết tuyệt :"Mạnh Tư Thành, tôi vẫn nghĩ ra, nhưnghôm nay rốt cuộc tôi biết, ra vẫn luônyêu thích tôi ."

      hít mũi cái bắt đầu nhớ lại : " lâu trước đây, đối với người khác cũng còn coi là ôn hòa , duy chỉ có đối với tôi luôn là quắcmắt trừng mi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi vẫn luôn hiểu tại sao; sau này, tôi chạy đến công ty của phỏng vấn, giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng lúc giúp đỡ tôi, chung quy lại vẫn là tâm tình bất định lúc lạnhlúc nóng, tôi cũng vẫn hiểu tại sao; sau đónữa, tôi có bạn trai, chợt giận dữ ngút trời, giống như tôi làm chuyện xấu xa ác độckhông thể tha thứ, tôi cũng vẫn hiểu tạisao! Hôm nay, nhục nhã tôi như vậy, cuối cùng tôi hiểu tại sao rồi!"

      ngẩng mặt lên, để cho ánh mắt nhìn vào trong ánh mắt của , cắn răng : "Mạnh Tư Thành, rốt cuộc tôi hiểu được, ra tất cả mọichuyện, đều là bởi vì vẫn luôn thích tôi! thích tôi, cho nên đối với tôi lúc nónglúc lạnh; cũng bởi vì thích tôi, cho nên mới nhục nhã tôi như vậy, phải ?"

      Mạnh Tư Thành giống như dám trực tiếpnhìn thẳng vào ánh mắt sáng trong của , được tự nhiên hơi nghiêng mặt , môimỏng mím chặt.

      Tô Hồng Tụ nhìn bên gương mặt góc cạnh của , cười lạnh : "Mạnh Tư Thành, chúng ta từ rất quen biết nhau, tôi ở trước mặt vẫn luôn rất tự ti, bởi vì ưu tú như vậydũng cảm thế kia, mà tôi lại ngốc như vậy kémcỏi và yếu đuối, nhưng hôm nay tôi mới biết ——" hít hơi sâu, lớn: " ra mới là người yếu đuối nhất tự ti nhất!"

      " yếu đuối nên dám thừa nhận yêuthích tôi, cho nên mới cư xử với tôi như vậy, cóphải ? ! cũng rất tự ti, tự ti nên khôngdám đối mặt người mình thích, cho nên mới tránh mặt tôi, mới nhục nhã tôi như vậy, có phảikhông? !"

      Giọng của bén nhọn, theo gió lạnh gàothét truyền đến tai của Mạnh Tư Thành ràng.

      Mạnh Tư Thành cắn răng, giùng giằng : "TôHồng Tụ, tôi muốn đối nghịch với em, tôi cũng nghĩ muốn nhục nhã làm tổn thươngem, tôi chỉ là ——" nghĩ giải thích, nhưng chợt phát cũng biết nên giảithích như thế nào.

      chỉ là thế nào đây? chỉ là muốn lộ dấu vết bảo vệ tim của mình, đồng thời có thể lấy được thứ mình muốn sao?

      Chẳng lẽ quá mức hèn nhát, cho nên mớisợ bị thương tổn? Có phải quá mức tự ti, cho nên mới sợ gặp phải chút cự tuyệt của ,cho nên mới ra những lời như vậy làm vũa khí cho chính mình?

      Tô Hồng Tụ thấy tình cảnh này, thở dài lắc đầunói: "Mạnh Tư Thành biết , mặc dù tôi rất tự ti tôi cũng rất hèn nhát, nhưng ít nhất tôi dám thừa nhận tình cảm của bản thân mình!"

      Mạnh Tư Thành nghe như thế, thân hình khẽ chấn động, chợt xoay đầu lại, hai mắt trôngmong mà nhìn chằm chằm vào .

      Tô Hồng Tụ cười thê lương, dịu dàng :"Mạnh Tư Thành, có phải muốn dò xét, dò xét xem tôi có phải hay cũng thích ? Vậy tôi có thể cho biết, bâygiờ tôi hiểu ——"

      dừng lại, nhìn Mạnh Tư Thành nheo lại đôi mắt khẩn trương mà chờ đợi nhìn , lúc này mới chậm rãi tiếp: "Tôi hiểu, ra qua nhiều năm như vậy, tôi cũng vẫn thích ."
      Minhang, Aliren, xixon2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :