1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Tác giả: Nữ Vương Ở Nhà

      Convertor: ngocquynh520

      Editor: Ogytao

      Nhân vật chính: Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành

      Giới thiệu:

      Hồng Tụ là bình thường.

      ấy phải là bé lọ lem, bởi vì bé lọ lem chí ít cũng được ngồi xe bí ngô và có bà tiên giúp đỡ.

      Nhưng đây là tiểu thuyết

      Trong tiểu thuyết luôn xuất kỳ tích, phải sao?

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 15/1/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1:

      Hôm nay là thứ ba, Mạnh Tư Thành đến xem xét tình hình công ty mình mới thu mua cả ngày. Ngay lúc thuần thục lái xe đỗ vào chỗ đậu xe chuyên dụng nhìn thấy bóngdáng ở trong kính chiếu hậu.

      Lúc đầu để ý, nhưng mấy giây sau khi ánh mắt dời , chợt ý thức được gươngmặt của bóng dáng kia có phần quen thuộc, lúc đó, trong lòng giống như có dòng điệnchạy qua, vội vàng quay đầu nhìn lại.

      Ngoài cửa sổ xe, bộ dáng hơi gầyyếu, mặc áo khoác dày kẻ ca rô, cổ quàngmột chiếc khăn màu hồng, cầm túi xách chần chừ đứng ở nơi đó.

      sai được, Mạnh Tư Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt của người kia, ở trong lòng khẳng định phải ảo giác của mình, chắcchắn là ấy.

      Tô Hồng Tụ, mấy năm rồi, cái tên này khôngxuất trong lòng nữa. Hôm nay thấytrong chớp nhoáng, giống như mở ra cáihộp phủ bụi, làm nhớ lại những ký ức cũ.

      Khi đó, đều từ thị trấn thi lên huyệnhọc sơ trung. Trường huyện cách xa thị trấn, vì thế mỗi tuần bọn họ về nhà lần, khi về nhàcòn phải ngồi xe ô tô.

      Chỉ có điều hai người rất ít chuyện, sơ trungnăm nhất vẫn là đứa trẻ nha, khi đó giữa nam và nữ có ranh giới ràng, giống như đườngvĩ tuyến 38 phân cách Triều Tiên và Hàn Quốcvậy.

      Hai người học hết tiết ba của ngày thứ bảy, rồi vội vã mang theo cặp sách và ba lô chạy tới bến xe khách, đến bến chờ xe chia nhau ra người đứng bên này, người ở đứng đầu kia, ở giữa hai người là những người nông phụ đangnói chuyện ầm ĩ, và những người bán hàng rong.

      chuyện, lúc này luôn là hai tay cầm cặp sách chặt và ba lô đeo vai,sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, biết nghĩ cái gì. Về phần suy nghĩgì, Mạnh Tư Thành bao giờ biết, mà sau này cũng vĩnh viễn cách nào nghĩ ra.

      vất vả chờ xe đến, đoàn nông phụchen lấn lên trước, Mạnh Tư Thành cũng chen theo. có sức khỏe lại xấu hổ, nênluôn tìm được vị trí tốt. Tìm chỗ ngồi xuống, xếp gọn đồ đạc của mình, sau đó bao giờ cũng ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của ở trongxe. luôn là người cuối cùng lên xe, cẩn thận từng li từng tí nhìn bên trong xe, cuối cùngrất an phận ngồi xuống cái ghế . đểba lô xuống, lại bị người ngồi bên cạnh lên tiếngghét bỏ : "Ai u, cháu để đồ như vậy, đồ của ta để thế nào?"

      bị ngại ngùng môi hơi mím lại, muốndi chuyển vị trí của ba lô, nhưng trong xe rất chật rồi, làm gì còn chỗ để chuyển nữa!

      Lúc này chủ xe xuất để giữ trật tự, liền lớn tiếng quát: "Mỗi người nhường nhau chút! phải chỗ để đồ thôi sao, nhường chút tranh thủ thời gian lái xe, cũng về nhà sớm hơn!"

      Nhưng người đầy xe ai muốn nhường gian cho cái ba lô kia, cái ba lô đángthương bị mọi người ghét bỏ, tìm được vịtrí của mình.

      Thấy vậy, Mạnh Tư Thành chợt lớn tiếng :"Để cùng chỗ với đồ của tôi ."

      Nhất thời mọi người xe đều nhìn về phía , đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả ánh mắt của .

      Ánh mắt đó hơi kinh ngạc, có chút cảm kích, lạicó điểm ngượng ngùng.

      Chủ xe nghe được có người chịu học tập LôiPhong làm chuyện tốt, tự nhiên rất vui vẻ, liềnla hét: "Để đồ vào chỗ đấy nhanh !"

      Nhìn học sinh nữ này chậm chạp đem ba lô của mình đưa tới, ông ta lầu bầu : "Vẫn là họcsinh tốt, đơn thuần!"

      mặt Tô Hồng Tụ phiếm hồng, ngại ngùngđem đồ của mình đưa tới. Khi đó Mạnh Tư Thành biết làm sao, còn là thiếu niên nênkhông được tự nhiên, gương mặt lạnh lùng nhận lấy, để xuống cùng chỗ đồ đạc của mình ở phíadưới chỗ ngồi.

      Tô Hồng Tụ nhìn dáng vẻ của như rất miễn cưỡng, liền càng thêm lo lắng, cắn môi cúi đầu.

      Cho đến lúc chủ xe bắt đầu thu tiền, trongmiệng kêu lớn: " người khối, có đồ đạcthu thêm năm xu."

      Tô Hồng Tụ nghe như thế, dường như sợ người ta thu sót mất mình, vội vàng từ trong túi xách lấy ra ví tiền kiểu dáng cũ, mở ra, từ trong ví lấy ra khối năm.

      Mạnh Tư Thành lạnh lùng liếc cái, lên xe chậm giống như trâu con, ngược lại lấy tiền rất nhanh.

      Bị Mạnh Tư Thành nhìn, Tô Hồng Tụ rụt cổ, co rúm người lại, ngồi xuống cái ghế của mình.

      xe mọi người rối rít giao tiền, cũng thíchchiếm món lời , bắt đầu cò kè mặc cả hỏibao đồ của mình như vậy mà cũng thu tiền sao?

      Chủ xe kiêm tài xế dạng người nào cũng gặp qua, sớm hiểu những mánh khóe này, liềndừng lại đạo lý lại thêm đe dọa, rất nhanh, tất cả mọi người trong xe cũng giao tiền xong, vỗ vỗ cái túi đeo bên hông rồi trở về chỗngồi của tài xế.

      Khi xe chạy, Mạnh Tư Thành nhìn mui xe, nhưng khóe mắt lại chú ý đến Tô Hồng Tụ.

      Cái ghế rất mộc mạc đặt ở giữa hai chỗngồi, ngồi ở chỗ đó, hai tay khép lại, siết chặt lấy cặp sách của mình. Bóng dáng của hơi gầy yếu, ngồi giữa nông phụ dáng người to béo và người bán hàng rong, dường như bị che lấp mất.

      đường ở nông thôn hơi lắc lư, sườn xe lay động cái, thiếu chút nữa muốn ngã sấp xuống, chỉ có thể vội vàng cầm cánh tay của người bên cạnh ghế ngồi. Nhưng bên cạnh làngười phụ nữ to béo lúc nãy vừa gắt lên với , đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm chỗ bàn tay bé của bám vào, rồi trừng mắt lênnhìn .

      hình như cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn,vội vàng đem tay lùi về, ngồi ở chỗ đó càngthêm co quắp.

      Có rất nhiều lần, Mạnh Tư Thành muốn :"Chúng ta đổi chỗ ngồi !"

      Nhưng, biết vì sao lại ra khỏi miệng được?

      Trước mặt mọi người có vẻ thô lỗ ngồi đầy xe,cuối cùng chắc vì da mặt hơi mỏng, nên thể ra câu kia? ra sau đó như thế nào, mọi người tất nhiên là ánh mắtkhác thường nhìn về phía , hoặc là ánh mắtmập mờ rồi cười phá lên. Lúc ấy nhìn như thế nào?

      Chắc là càng thêm kinh ngạc chứ?

      Sau này Mạnh Tư Thành nhiều lần cũng nghĩ tới chuyện đó, nếu lúc đó chủ động, kết quảsẽ như thế nào? Nhưng thời gian thể quaytrở lại, về sau lớn lên tính cách chín chắn hơncảm giác mình có thể nắm tất cả trong tay,Mạnh Tư Thành cách nào thay thế ngày đó tuổi còn trẻ được tự nhiên, xen lẫn tựti kiêu ngạo nên Mạnh Tư Thành làm ra quyết định đó.

      Mỗi lần, khi xe rốt cuộc cũng dừng ở đầu trấn mọi người xuống xe như ong vỡ tổ, chắcchắn lại là người cuối cùng xuống xe.

      đứng lên, đem cái ba lô đưa cho , lạnhlùng : "Của bạn."

      Nàng kinh ngạc nhìn rồi nhận lấy, cầm hai tay, giống như có chút luống cuống.

      Chủ xe bắt đầu thúc giục: "Nhanh lên chút, xuống xe !"

      cúi đầu cầm lên đồ đạc của mình, cũng nhìn cái, qua bên người . vội vã tránh ra thân mình, như chỉ sợ cản con đường của .

      Mạnh Tư Thành mỗi lần sau khi xuống xe, xa, luôn giả vờ lơ đãng quay đầu lại nhìn.

      Luôn có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnhkia, cố hết sức khoác ba lô, cặp sách ômthật chặt trước ngực, bước chân có chút khó khăn hướng nơi xa đến.

      Bọn họ ở cùng thị trấn, nhưng cùngmột thôn.

      Về hoàn cảnh của , cũng có nghe qua.

      Cha bị ung thư, trong nhà cơ hồ táng gia bại sản để chữa bệnh, ban đầu điều trị có vẻ tốt lên, nhưng cuối cùng vẫn qua khỏi. Trong nhàchỉ còn và mẹ, sống nương tựa vào nhau.

      Mạnh Tư Thành sau này nghĩ lại, khỏi nghĩ, tại sao lại quan tâm đến , lại có tình cảm đặc biệt với bộ dạng bìnhthường như vậy? Là vì đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ nên thông cảm) sao?

      Lúc Mạnh Tư Thành ba tuổi cha mẹ bị tai nạnxe cộ mà qua đời, được đối phương bồi thườngmột khoản tiền xem ra tương đối lớn.

      Lúc ấy hai bác trai của tranh được nuôi như tranh bảo bối vậy, vì thế còn kiện nhau ra tòa án, cuối cùng bác cả thắng, đắc ý đem anhvề ở nhà họ.

      Mạnh Tư Thành chưa từng thấy cha mẹ mìnhlấy mạng để đổi lấy khoản tiền kia, thực tế khi có khái niệm đối với tiền, khoản tiền kia biết được sử dụng vào mục đích gì rồi.

      Bác dâu cả liếc mắt nhìn cái, oán tráchnói: "Đây là đoạt oan gia về nhà."

      Mạnh Tư Thành lạnh lùng cúi đầu mài bắp ngô, tay cũng bị mài đỏ, nhưng kêu đau tiếng.

      Thời điểm đó Mạnh Tư Thành cầu xin gì khác, chỉ cầu mình có thể nhanh chóng họcxong cao trung mà thôi
      Minhang, Tiểu yêu tinhChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2:

      Đem Mạnh Tư Thành từ trong hồi ức tỉnh lại, làtiếng còi xe phía sau thúc giục. vội vàng nhìn sang, chỉ thấy bên ngoài quảng trường vắngvẻ, gió thu cuốn hết lá vàng, thấy tung tích đâu nữa.

      đỗ xe, cầm túi xách lên, mang vẻ mặt hơi phiền muộn tới đại sảnh. Giờ làm cao điểm qua, chỉ mình chờ thang máy.

      Thang máy kêu tiếng rồi dừng lại, vào, nhấn nút tầng mười chín.

      Đúng lúc thang máy sắp đóng, có bóng dáng lảo đảo chạy đến, xông thẳng vào bên trongtrước khi cửa thang máy đóng lại.

      đứng thở hổn hển trong thang máy, vội vàng nhìn nút thang máy, thấy nút đèn sáng ở tầng mười chín, nhàng ồ tiếng, dường nhưlúc này mới yên lòng, sau đó giống như học sinh tiểu học mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim thận trọng đứng ở nơi đó, chỉ có tiếng thở dốc dần dần bìnhổn chứng tỏ vừa gấp gáp chạy đến.

      Bóng lưng mảnh khảnh, áo khoác kẻ ca rô đentrắng, ràng hợp với chiếc khăn quàng cổ màu hồng, nhìn đẹp mắt nhất chính là mái tócđen kia, đen nhánh sáng bóng, mềm mại phủ lên đôi vai gầy gò.

      Mạnh Tư Thành quay đầu , cố làm ra vẻ trầm tĩnh mà nhìn chằm chằm vào bảng thị số tầng của thang máy, trong lòng lại hơi khẩntrương.

      . . . . . .

      Nhưng nhận ra , phải sao?

      nhiều năm như vậy, thực thay đổi rấtnhiều, đừng bảo - người dường như chưa baogiờ để ý đến , chỉ sợ ngay cả họ hàng củaMạnh Tư Thành, cũng dễ dàng nhận ra .

      Bỏ xuống ngây ngô và liều lĩnh, còn bốirối và bướng bỉnh, bây giờ mặc tây trang tao nhã, thoạt nhìn thành thục chững chạc, cấtbước vững vàng trong cái thành phố này, giống như có thể đem tất cả trở ngại đạp dưới chân của mình.

      hôm nay, là tự tin , là thành công, cũng là —— xét nét.

      Mạnh Tư Thành nhìn ngày xưa để ý, đột nhiên phát , thời gian làm thay đổi nhiều thứ, đương nhiên cũng thay đổi.

      Khoảng cách giữa bọn họ bây giờ rất xa, khác nhau trời vực.

      Thang máy kêu tiếng đinh rồi dừng lại, Tô Hồng Tụ muốn cất bước ra ngoài, chợt nhớ tới ấn nút tầng mười chín là người ởtrong thang máy, nghĩ đến điều đó vội vàng lui về, giơ tay làm động tác mời người đó ra ngoài trước.

      Nhưng người kia ở phía sau chút động tĩnh, kinh ngạc, quay đầu lại nhìn sang.

      Gương mặt này, giống như từng quen biết,cặp mắt kia, cũng rất quen thuộc, lạnh lùng nhìncô chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu .

      Trong trí nhớ của giống như có đôi mắtnhư vậy, luôn lạnh lùng nhìn , mang theo khinh thường và ghét bỏ.

      Bị đôi mắt lạnh lùng kia nhìn, làm Tô Hồng Tụ suy nghĩ xuyên qua vài chục năm, trở lại trongtrí nhớ việc ầm ĩ ở xe.

      Trước mắt khuôn mặt tuấn nghiêm túc có nét giống với khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú kia, đôimắt lạnh lùng cũng dần dần trùng hợp với đôimắt trong trí nhớ. . . . . . ra là ?

      "A. . . . . . Là !?" cố gắng phấn đấu ở nơi thành thị phồn hoa này, bao giờ nghĩ vừa quay đầu, thấy được người thuộc về nhữngnăm tháng xa xôi đó, giống như mở ra mộtalbum ảnh cũ, khiến người ta xúc động và vui mừng.

      Mạnh Tư Thành thấy dáng vẻ kinh ngạc của , khỏi suy nghĩ, có phải hay cảmthấy may mắn, vẫn có thể nhận ra ?

      ra cũng thay đổi nhiều, khuôn mặt nhắn như xưa, thể xinh đẹp hay khó coi, chỉ khiến người ta cảm thấy dễ chịu, chẳng qua ngày trước cắt tóc ngắn đến mang tai bây giờ để tóc dài, lọn tóc mềm mại rũxuống.

      Hôm nay nhìn , dáng vẻ như rất vuimừng, chớp mắt cái rồi ngẩng đầu nhìn .

      Nhiều năm như vậy, có thay đổi gì sao?

      Vẻ mặt của Tô Hồng Tụ vui mừng nhưng dầndần có hơi cứng ngắc, Mạnh Tư Thành vẫn giống nhiều năm về trước, lạnh lùng nhìn , biết nghĩ cái gì.

      cúi đầu, cắn cắn môi, biết gì nữa.

      Cảm giác vui sướng tự nhiên có khi lâu ngày gặp lại người mà mình quen biết, đặc biệt tại nơiđất khách quê người, nhưng nghĩ lại cũng thân quen lắm.

      Mạnh Tư Thành nhìn cúi đầu xuống, giốngnhư nhiều năm về trước, như cũ lộ ra bộ dánghơi e lệ rụt rè.

      nhắm mắt lại, đem trái tim có chút ưu tư đèxuống, sau đó từ từ mở mắt ra, trong mắt mảnh thâm trầm. mở miệng lạnh nhạthỏi: "Làm sao lại ở chỗ này?" Nếu như nhớ lầm, tầng mười chín là công ty củaanh. Mặc dù công ty này cũng đông nhân viên, nhưng vì mới bị thu mua, nên xem qua giới thiệu tóm tắt của những nhân viên kia,nhưng trong số đó.

      Tô Hồng Tụ bị giật mình bởi câu hỏi lạnh nhạtkia, giống như trở về nhiều năm trước, vộivàng cúi đầu giọng : "Tôi đến đây phỏng vấn".

      Mạnh Tư Thành khẽ gật đầu cái, rồi : "Vậy ."

      Mặc dù trước mặt , Tô Hồng Tụ có phần sợ sệt co rúm lại, nhưng rốt cuộc là tha hương gặp cố nhân*, cảm thấy mặc dù quen thuộclẫn nhau, cũng phải có chút thân thiết hoặc lànói cảm thán chứ, ai ngờ Mạnh Tư Thành đuổi bằng câu "Vậy ".

      *Ở nơi xa lạ gặp người quen cũ.

      nghĩ đến vừa rồi mình vui mừng khi gặp lạianh, trong lòng nóng hổi từ từ lạnh xuống, lạinghe thấy tiếng chuông thang máy vang lên có chút chói tai, có lẽ thang máy dừng lại ở tầng này quá lâu, nên bắt đầu kháng nghị rồi.

      nho : "Gặp lại sau", rồi ngẩng đầu vội vàng rời .

      Mạnh Tư Thành đưa tay nhấn nút ‘OPEN’ ở thang máy, mặc cho tiếng chuông thang máy kháng nghị kêu lên, đưa mắt nhìn dần xa.

      Quả nhiên, về phía công ty kia, chính làcông ty treo ba chữ màu đỏ "DMC".

      DMC, đúng là công ty mới bị thu mua vài ngày trước.

      Tô Hồng Tụ đến cửa thủy tinh, tự nhiên côquay đầu lại nhìn thang máy cái.

      Mạnh Tư Thành tại lúc đột ngột quay đầu lại,cuống quýt nhấn lên nút ‘CLOSE’.

      Cửa thang máy đóng lại giống như kịpchờ đợi, ngăn cách tầm mắt của nhìn lại.

      Mạnh Tư Thành nhìn bóng dáng đơn bạc kia ở trước mặt dần dần trở thành đườngthẳng, sau đó hoàn toàn biến mất thấy gìnữa.

      suy nghĩ chút, nhấn nút tầng 20.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Vô luận Mạnh Tư Thành có hay thừa nhận, đối với cái tên Tô Hồng Tụ này, luôn ôm tia oán phẫn (oán giận + phẫn nộ ). nghĩ, sai, chính là kiện kia, để cho đối với chút bối rối và tình cảm tốt đẹp hóa thành tro bụi, từ đó chỉ có lạnh lùng và tức giận.

      Qua nhiều năm như vậy, có lẽ quên Tô Hồng Tụ, lại giống như chưa từng quên kiện kia. Qua nhiều năm như vậy, ở cái thành thị xa lạ này cố gắng dốc sức tiến về phíatrước, giống như cũng chính vì kiện kia .

      Ngày đó sau giữa trưa, trong phòng học có ai, đám nữ sinh trung học năm nhất saukhi ăn cơm xong, líu ríu thảo luận.

      Thảo luận đề tài, tương lai phải gả cho ngườinhư thế nào.

      Có nữ sinh : tương lai của tớ phải gả cho mộtngười đẹp trai, giống như Lâm Chí Dĩnh vậy.

      Nữ sinh khác lại : đẹp trai có tác dụng gì,tương lai của tớ muốn gả cho bác sĩ, bác sĩ cónội hàm!

      Mọi người líu ríu nửa ngày, cái gì cũng , chợt phát Tô Hồng Tụ ở góc lời nằm ở bàn giải đề toán.

      người trong đó kéo ngồi dậy, líu ríu cườinói: "Hồng Tụ, bạn nghĩ gả cho người như thếnào?"

      Tô Hồng Tụ khi đó rất chăm chỉ, trong ấn tượng của Mạnh Tư Thành, vừa có thời gian ngồiở trước bàn học, nhưng thành tích đạt được cao.

      Tô Hồng Tụ cố gắng làm đề toán kia hồi lâukhông thấy hiệu quả, hôm nay chợt bị kéo lên, lại bị hỏi cái vấn đề này, lúc ấy liền có chút kinhngạc.

      người nữ sinh rất nhiệt tình : "Hồng Tụ, tớ muốn gả cho người có tài, Cảnh Minh muốn gả cho người có bề ngoài , còn bạn sao? Bạn muốn gả cho người như thế nào?"

      Tô Hồng Tụ từ từ phản ứng kịp, kinh ngạc nhìnrồi suy nghĩ chút, lúc này mới chầm chậpnói: "Tớ muốn gả cho người có tiền, có thểchứ?"

      Lời vừa ra, những nữ sinh kia đầu tiên làsửng sốt, sau đó tất cả cười ầm lên, cười nghiêngtrước ngả sau đến mức chảy cả nước mắt.

      Rốt cuộc nữ sinh tên Cảnh Minh vừa lau nước mắt vì cười, vừa vỗ bả vai của : "HồngTụ, người này bình thường lời, nghĩ tới ở trong lòng ngầm dấu ý định,lại muốn tìm người có tiền để gả! Xem ra làmuốn làm phu nhân giàu có đây!"

      người khác vốn là nữ sinh rất nhiệt tình rốtcuộc cũng ngưng cười, thở dài : "Bìnhthường nhìn ra, Hồng Tụ ra muốnnhất là leo lên cành cây cao làm PhượngHoàng!"

      Tô Hồng Tụ thốt ra lời này, mới phát chuyện nên , làm cho mọi người đốivới tính cách của sinh ra nhận xét. Khi đó đều là nữ sinh trung học năm nhất thôi, nóichuyện cũng biết che giấu, lúc ấy có mộtnữ sinh khác than vãn biết Hồng Tụcó khả năng làm được hay . Tô Hồng Tụ ở giữa những tiếng cười nhạo, khuôn mặt nhắn ửng hồng.

      Thời điểm nhóm nữ sinh coi ai ra gì cười , Mạnh Tư Thành vừa đúng muốn vào phònghọc thay giày đá bóng. Nghe được có người hỏiTô Hồng Tụ muốn gả cho dạng người nào, dừng lại bước chân, lặng lẽ đứng ở phía bên ngoài cửa sổ, vểnh lỗ tai lên nghe.

      Kết quả, muốn gả cho người có tiền . . . . . .

      Mạnh Tư Thành khi đó dáng dấp cao to, yêuthích thể thao, người lại đẹp trai tuấn tú, nếu Tô Hồng Tụ muốn gả cho người đẹp trai,Mạnh Tư Thành tự nhận có thể đạt tiêu chuẩn.

      Thành tích học tập của Mạnh Tư Thành đứngnhất lớp, các loại cuộc thi nhiều lần giành giảithưởng, nếu Tô Hồng Tụ nàng muốn tìmngười có học thức, Mạnh Tư Thành nhận thấy tương lai cũng có thể đạt tiêu chuẩn .

      Nhưng, muốn tìm người có tiền .

      Khi đó Mạnh Tư Thành, thiếu nhất chính là tiền.

      Cha mẹ qua đời sớm, ăn nhờ ở đậu, học phí củaMạnh Tư Thành được trường học miễn giảm, tiền mua sách giáo khoa và tài liệu đều dựa vào chút tiền thưởng ở các cuộc thi, về phần tiền đâu để lấp đầy bụng? Xem thường việc phảixin tiền nhà bác cả, khi phải về làm việc nhà nông, thời gian rảnh làm việc ngoàigiờ kiếm được.

      Khi đó Mạnh Tư Thành có tiền, khi đó Mạnh Tư Thành còn là thiếu niên trung họcnăm nhất, mỗi ngày tiếp xúc đều là bài thi, vẫn chưa có nhiều kiến thức để biết làm sao đểkiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền.

      Cho nên khi Mạnh Tư Thành biết Tô Hồng Tụmuốn gả cho người có tiền, từ xấu hổ biến thành nổi giận.

      lạnh lùng nhìn chằm chằm xuyên thấu quacửa sổ vào bên trong phòng học, bên trong phòng học có , ngây ngốc đứng ở nơi đó, hai má ửng hồng.

      Tô Hồng Tụ tại lúc giơ tay vuốt vuốt tóc, trong lúc lơ đãng thấy được ngoài cửa sổ đôi mắt kia.

      Lạnh lùng, khinh thường, ghét bỏ , giống như còn có tức giận?

      Tô Hồng Tụ hiểu, nghi ngờ, rồi cắn môi cúi đầu, ngơ ngác đứng đấy lúc, sau đó lặnglẽ trở lại chỗ ngồi, tiếp tục cầm lên bút máy củamình tính toán đề toán làm cực kỳ nhức đầu kia.

      Giống như từ lúc đó, Tô Hồng Tụ thấy Mạnh TưThành luôn được tự nhiên.
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3:

      Mạnh Tư Thành thang máy đến tầng haimươi, lại trở về tầng mười chín. thang máy như vậy, hành động này của Mạnh Tư Thànhmà có khả năng xảy ra người . Trong nội tâm cười khổ tiếng, hômnay có chút bình thường. tự hỏimình sợ gặp Tô Hồng Tụ sao? Vì tránh né ánh mắt của mà chạy tới tầng 20?

      Mạnh Tư Thành đến trước cửa kính của công ty DMC, nhàng quẹt thẻ, cửa kính mở ra tiếng động.

      ăn mặc chỉnh tề đứng ở quầy tiếp tânnhìn thấy là tổng giám đốc mới, lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn rồi gật đầu : "Chúc Mạnh tổng ngày tốt lành!"

      Mạnh Tư Thành khẽ gật đầu đáp lại, định trực tiếp tới phòng làm việc của , nhưng bước chân vừa qua, chợt nhớ tới cái gì, dừng bướclại hỏi: "Khách đến công ty, mỗi ngày đều ghi lạiở đây, đúng ?"

      Nhân viên quầy tiếp tân nghĩ Mạnh Tư Thànhmuốn khảo sát , vội đứng thẳng, đúng chức trách mỉm cười : "Đúng vậy, Mạnh tổng, mỗingày tôi đều ghi lại tên mỗi vị khách đến công ty."

      Mạnh Tư Thành gật đầu cái rồi "Đemghi chép hôm nay cho tôi xem", cuối cùng lại bổsung : "Cả ghi chép sáng sớm hôm nay."

      nhân viên càng thêm khẳng định tổng giámđốc mới này muốn khảo sát công việc của ta, vội cầm lấy bản ghi chép, lật tới ít tờ ngàyhôm nay kính cẩn đưa đến trước mặt của Mạnh Tư Thành.

      Mạnh Tư Thành mở ra, rất nhanh trong muôn hình muôn vẻ nét chữ tìm được kiểu chữ quen thuộc, cái tên làm cho người ta có chút hít thở thông —— Tô Hồng Tụ.

      Giống như con người của , chữ của cũngcó mấy phần thận trọng, người con có nét chữ xinh đẹp và thận trọng.

      Mạnh Tư Thành hơi sững sờ, chữ của , qua nhiều năm như vậy, cũng thay đổi, đúngnhư con người của vậy.

      Cảm thấy ánh mắt hơi kinh ngạc của nhân viên, Mạnh Tư Thành lập tức thu lại cảm xúc, quét mắt nhìn nơi mà Tô Hồng Tụ ghi danh, là kế toán viên. . . . . . lẽ Tô Hồng Tụ đếnphỏng vấn xin việc vào phòng kế toán hay sao?

      Nghĩ lại cũng đúng, lúc trước học chính là kế toán chuyên nghiệp.

      Mạnh Tư Thành ho , đem bản ghi chép đưa lại cho nhân viên, ôn hòa : " làm rất tốt, cứ tiếp tục phát huy." xong liền xoay người đến hướng phòng làm việc của .

      nhân viên quầy tiếp tân kinh ngạc đứng nhìn 1 hồi lâu, cuối cùng phản ứng kịp, mừng thầm:" ta mình làm rất tốt! Hay ta chú ý đến mình nhỉ?"

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      10 giờ rưỡi sáng Thứ ba, kể từ khi bị thu mua đến nay công ty vẫn giữ thói quen họp vào thời gian này.

      Vào phòng làm việc Mạnh Tư Thành để cặpxách xuống, từ trong cặp lấy ra laptop cầm trêntay. nhìn xung quanh phòng làm việc để trống tuần nay nhưng vẫn như cũ khôngnhiễm hạt bụi, hài lòng gật đầu cái,ngay sau đó xoay người đến phòng họp nằm ởbên cạnh.

      Khi Mạnh Tư Thành vào, quản lý của các phòng trong công ty chờ ở đó rồi, trước mặtmỗi người cũng bày cái laptop. Thấy Mạnh Tư Thành đến, mỉm cười gật đầu chào hỏi.

      Mạnh Tư Thành khẽ gật đầu, đem laptop đặt lên bàn, ngồi bên cạnh là Vương quản lý của phòng kế hoạch, người đàn ông trung niênđầu trọc, thấy Mạnh tổng mở laptop, vội vàng giúp đỡ cắm dây vào nguồn điện. Mạnh Tư Thành từ tốn tiếng cám ơn, Vương quản lý vội vàng trả lời cần cám ơn, tình cảnh này khiến quản lý của các phòng khác có mặt ởđây đưa mắt nhìn nhau.

      Dù sao vị Mạnh tổng này cũng là quan mớinhậm chức, hai bên phải rất quen thuộc,tất cả mọi người im lặng xem tình hình, nghĩ tới Vương quản lý ngược lại rất thức thời, bày ra bộ dáng đầu hàng ràng như vậy.

      Mạnh Tư Thành nhìn máy vi tính từ từ tiến vào hệ thống win¬dows, liền mở miệng, mời mọi người báo cáo chút tình trạng công việc tuần qua.

      Cái trình tự này quản lý các phòng đều quen, trước đem laptop của mình kết nối với máychiếu, mở ra bảng thống kê hoặc tổng quát tìnhhình chung mà mình tỉ mỉ chuẩn bị, sau đó chậm rãi mà giảng giải.

      Những người chưa đến lượt, bên làm bộlắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu cái, bênthì lén nhìn tổng giám đốc mới.

      Mạnh Tư Thành lười biếng nheo lại đôi mắt, lơ đãng cầm con chuột nhàng gõ , cũng khôngbiết làm gì. Ngồi bên cạnh Mạnh Tư Thành, Vương quản lý muốn nhìn trộm, nhưng lại sợ bị phát , cuối cùng cũng dám nhìn qua.

      Người ngừng giảng giải là Đinh quản lý, định mở ra tờ powerpoint kế tiếp để , ông ta thuộc phòng quản lý kinh doanh, tất cả bên trong đều là số liệu khô khan,đừng người khác, ngay cả ông ta cũng thấy hơi nhàm chán.

      Nhưng lúc này, Mạnh Tư Thành chợt : "Chờđã."

      Đinh quản lý định nhấp con chuột mở ra trang kế tiếp, nghe như thế nhất thời dừnglại, hơi hiểu nhìn về phía sếp tổng.

      Mạnh Tư Thành nhìn chăm chú vào màn hìnhlớn màu trắng mặt bàn, nhíu mày hỏi: "Bảng kê khai , là số liệu tiêu thụ của thứ Ba tuần trước đến Thứ hai tuần này, đúng haykhông?"

      Đinh quản lý liền vội vàng gật đầu, cũng giải thích thêm: "Phía đầu trình bày số liệu tiêu thụ mỗi ngày, phía dưới là bản thống kê số liệubình quân theo mỗi tuần, đồng thời bên này là số liệu đối lập mỗi tuần của gần tháng qua."

      Mạnh Tư Thành khẽ gật đầu, quay đầu đối với Vương quản lý ở bên cạnh : "Vương quản lý,trước đây ngài học chuyên ngành kế toán, có đúng hay ?"

      Vương quản lý vội vàng mà trả lời: "Đúng vậy, tôi học chuyên ngành kế toán, làm nghề này vài chục năm rồi."

      Mạnh Tư Thành cười nhạt: "Vậy ngài nhìn kỹ chút, số liệu này có vấn đề gì ?"

      Vương quản lý ngẩng đầu nhìn về phía mànhình, rậm rạp chằng chịt con số đơn đặt hàng, có chút nhức đầu. Nhưng ông ta cũng biết tại sếp mới khảo nghiệm năng lực của ông ta, vì vậy ông ta chỉ có thể híp mắt lại bắtđầu nhìn.

      Đinh quản lý thần sắc hơi lo lắng chờ câu trả lời.Tài liệu này, do thư ký mà ông ta tin cậy nhất chuẩn bị, chính ông ta cũng thẩm tra đốichiếu qua, thấy có vấn đề gì. Nhưng bâygiờ nghe được Mạnh Tư Thành như vậy, tựnhiên cũng sợ xảy ra sơ xót gì, nên vội vàngkiểm tra lại.

      Mà những quản lý của các phòng khác, đươngnhiên cũng nheo mắt lại nhìn về phía màn hìnhlớn.

      Trong phòng họp rất yên tĩnh, máy điều hòakhông khí tính năng tốt dường như vận hành tiếng động, Vương quản lý hoài nghi máyđiều hòa khí này nhiệt độ quá cao, khiếntrán của ông ta toát mồ hôi.

      Ông ta nhìn chằm chằm bảng số liệu khiến người ta hoa mắt, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, cuối cùng giống như bắt được tiasáng.

      Ông ta nhanh chóng tính nhẩm số liệu này lầnnữa, rốt cuộc có lòng tin, quay đầu lại cười với Mạnh Tư Thành : "Mạnh tổng, số liệu bìnhquân cuối cùng, hai số lẻ sau dấu phẩy kia tính sai rồi."

      Lời vừa ra, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Mạnh Tư Thành.

      Mạnh Tư Thành khẽ gật đầu, trong ánh mắt có tia hài lòng nhìn về phía Vương quản lý :" tệ." Làm kế toán viên, quả nhiênnhạy cảm đối số con số.

      Mọi người nhất thời mở to đôi mắt. . . . . . Thực là tính sai? Mọi người dĩ nhiên tin, đặcbiệt là Đinh quản lý, đây là dùng máy tính tính toán số liệu theo nhiều công thức, làm sao cóthể khiến Mạnh Tư Thành còn có Vương quản lý chỉ dùng mắt thường nhìn ra sai xót!

      Đinh quản lý tin nên lấy máy tính ra, dướicái nhìn chòng chọc của mọi người bắt đầu tínhtoán lại.

      lát sau, có kết quả, số liệu powerpoint,xác thực có chút sai lầm.

      Đinh quản lý sắc mặt hơi khó coi, lâu mớinói câu: "Hẳn là lúc tính toán bỏ sót số ."

      Mạnh Tư Thành nhàn nhạt nhìn về phía ông ta, cũng gì, chỉ làm cho vị kế tiếp tiếp tục.

      Những báo cáo sau, mọi người nơm nớp lo sợnhư lâm đại địch, chỉ sợ bị sếp tổng có ánh mắtvà đầu óc đều tốt tìm ra lỗi sai nào đó. Nhưng may mắn, hình như còn lỗi công tác nào nữa. Cuối cùng theo thông lệ, tổng kết báo cáo, triển vọng và mục tiêu, Mạnh Tư Thành lêntiếng tổng kết cuộc họp.

      Trước kia Mạnh Tư Thành có cái gì, nhữngngười đó cũng chỉ giả vờ nghe thôi, nhưng lầnnày thần thái của bọn họ lại mang theo mấyphần cung kính và bội phục. Trước người ta đầu óc kinh doanh như thế nào, chỉ phần sức quan sát nhạy bén này cũng đủ để chođám người bọn họ bội phục !

      Mạnh Tư Thành tổng kết xong, quét nhìn mọingười trong phòng, ở trong lòng hài lòng gật đầumột cái. Đều quan mới nhậm chức ba tầnglửa, Mạnh Tư Thành nắm lửa này cũng gấp gáp thiêu cháy, mà chầm chậm hầm cáchthủy mới phải nghĩ sách lược cho côngty này.

      Hội nghị kết thúc, mọi người và Mạnh Tư Thành gật đầu chào nhau, sau đó rối rít rời . Vươngquản lý muốn ở lại, ông thấy hay lắm nếu ngay trước mặt các vị đồng nghiệp mà biểu trực tiếp như vậy, nên chầm chập ra ngoài.

      Ai biết vừa đến cửa, Mạnh Tư Thành lên tiếng: "Vương quản lý, lát nữa đến phòng làm việc của tôi."

      Vương quản lý nghe như thế, mừng thầmtrong lòng, gật đầu liên tục.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Vương quản lý tinh thần thấp thỏm rồi lại rất mong đợi đến trước phòng làm việc của Mạnh Tư Thành, cửa khép hờ, Vương quản lý liền làm bộ gõ mấy cái.

      Bên trong truyền đến thanh hơi lạnh lùng: "Mời vào."

      Vương quản lý cẩn thận đẩy cửa ra, vào, ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ rộng rãi, cúiđầu nhìn màn hình laptop, chau mày lại như suy nghĩ điều gì.

      Mạnh Tư Thành ngẩng đầu thấy Vương quản lýđi vào, vội chỉ ghế sa lon bằng da bên cạnh : "Vương quản lý, mời ngồi."

      Vương quản lý liền vội vàng gật đầu cám ơn,sau đó ngồi xuống sofa.

      Mạnh Tư Thành liếc nhìn Vương quản lý, hơidừng lại, giống như châm chước lời , lát sau mới chậm rãi : "Vương quản lý,gần đây phòng kế toán tuyển nhân viên?"

      Vương quản lý liền vội vàng gật đầu: "Đúngvậy, thời gian trước công ty biến cố, số nhân viên sang làm ở công ty khác, hôm nay tuyển thêm!" Về phần biến cố gì, mọingười trong lòng cũng ràng.

      Mạnh Tư Thành nhàn nhạt cười , lúc này mới hỏi: "Hôm nay có người tên Tô Hồng Tụ tớiphỏng vấn đúng ?"

      Vương quản lý hơi sững sờ, ông ta là quản lý, hôm nay tới phỏng vấn tên gì ông ta biết! Bình thường cũng phải mời ba lần bốn lượtông ta mới ra mặt gặp lần!

      Mạnh Tư Thành nhìn thần sắc của ông ta, tựnhiên cũng biết loại chuyện này ông ta căn bản biết, liền dứt khoát làm : " Lúc tôiđến công ty, trong thang máy có gặp qua, nóichuyện chút, thấy người này là người rất cẩn thận tỉ mỉ."

      Ngay sau đó Vương quản lý hiểu ý tứ củaMạnh Tư Thành, gật đầu phụ họa : " Ánhmắt Mạnh tổng rất tốt, vị Tô tiểu thư kia nhấtđịnh là người cẩn thận tỉ mỉ."

      Mạnh Tư Thành khẽ ừ, tựa hồ nhớ ra cái gì đó,hơi mất hồn.

      Vương quản lý rất nhanh nhạy trong việc quansát và hiểu ý tứ của người khác, thấy dáng vẻ đócủa Mạnh Tư Thành, liền vội vàng đứng dậy : "Mạnh tổng ngài cứ tiếp tục làm việc, tôivừa nhớ tới còn có chút chuyện phải xử lý, quấy rầy ngài nữa."

      Mạnh Tư Thành khẽ gật đầu, rồi : "Vươngquản lý, công ty gần đây có chút biến cố, mongVương quản lý chiếu cố nhiều hơn."

      Vương quản lý nghe vậy, tâm thả vào trong bụng , dĩ nhiên gật đầu liên tục, miệng đầy thành tâm cống hiến hết sức lực, rồi gật đầucười híp mắt rời .
      Minhang, sanone2112, linhdiep172 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4:

      Tô Hồng Tụ sau khi cúp điện thoại, quả có chút dám tin! Chỉ vừa gặp mặt phỏng vấn lần mà thôi, thế mà trúng tuyển!

      trước kia lực học vốn bình thường, khi thi đại học bởi vì quá khẩn trương mà làm bài tốt lắm, cho nên học ở trường đại học bình thường. Ở đại học, vừa học vừa làm thêm ngoài giờ cố gắng hoàn thành việchọc, sau khi tốt nghiệp liền ở lại thành phố nàyđể phát triển.

      là phát triển nghiệp, dường như hơi tự đềcao bản thân. Bởi vì trình độ học vấn tốt, bắt đầu chỉ làm việc lặt vặt ở nơi thành thị pháttriển này, làm ở công ty có chừng mấy người, hàng ngày làm kế toán kiêm làm việc vặt, tiền kiếm được chỉ đủ trang trải cuộc sống của chút. Sau đó làm mấy năm,cuộc sống mới tốt dần lên, tiền lương hơi tănglên chút, tháng có thể kiếm được gầnhai nghìn đồng.

      bình thường rất tiết kiệm, thuê phòng là loại phòng bình dân nhất trong nội thành, tiền thuêmột tháng hết hai trăm đồng, bao gồm cả tiềnđiện nước, còn có phòng bếp . Bìnhthường ăn cơm, chợ cũng mua đồ ăn đơn giản nhất, mớ rau cải trắng coi như xongbữa. Cứ như vậy tiết kiệm, tháng có thể để ra nghìn hai, tiền mừng đồng nghiệp kếthôn vân vân, cũng có thể dư ra chừng ngàn.Đối với cuộc sống trước mắt, Tô Hồng Tụ rất hài lòng. Ai biết mấy ngày trước công ty côđang làm việc chợt có vấn đề, lập tức có nguy cơ phải đóng cửa, ông chủ và bà chủ vẻ mặt đau khổ giải thích công ty gặp khó khăn, cuốicùng phần tiền cũng cho, liền đuổi côra khỏi cửa.

      Lúc ấy kinh ngạc cầm giấy chứng nhận nghỉviệc, thời điểm ra cửa công ty còn có chút mơhồ. Cúi thấp đầu dọc theo đường bộ lâu, cuối cùng cũng hiểu: ở công ty này lăn lộn năm năm, hôm nay bị khai trừ rồi.

      Bị khai trừ rồi, thất nghiệp, mỗi tháng ngày mùng năm, thẻ tiền lương có hai nghìnđồng tiền doanh thu nữa.

      Người thà như tự nhiên biết trênđời còn có thứ gọi là phí nghỉ việc, ra cho dù có biết cũng có tác dụng gì, làmột người từ tỉnh khác đến, quyền thế đưa mắt quen biết ai, người nào có thể cùng đấu lại mồm mép của ông bà chủkia đây. Cuối cùng chỉ có thể than khổ tiếng, dọn dẹp tâm tình chút tìm việc làm lần nữa thôi.

      Tô Hồng Tụ siết giấy nghỉ việc chặt, vừa đivừa hiểu nổi khổ trong lòng, tới lui vậymà về tới nhà.

      Rất tốt, liền tiết kiệm được tiền xe buýt.

      Mới từ trong túi lấy ra chìa khóa định mở cửa, aibiết chủ cho thuê nhà tới, nhìn sắc mặt thấtbại chán nản của , mở miệng : "Tiểu Tô à, tiền thuê phòng tháng sau có phải hay khôngnên nộp rồi?"

      Tô Hồng Tụ hít hơi sâu, nặn ra cười rồi : "Ngày mai , cháu hôm nay trongngười có nhiều tiền mặt như vậy."

      Chủ cho thuê nhà cũng biết tiểu Tô này thườngngày tiết kiệm người có hai trăm đồng. Chỉ có điều tiểu Tô mặc dù tiết kiệm,ở chỗ này mấy năm, thời điểm nên đóng tiềnthuê phòng rất đúng hạn, trong lòng chủ cho thuê nhà rất yên tâm. Ông ta lập tức gật đầu mộtcái, lại nhìn sắc mặt của tiểu Tô có chút bình thường, hơi quan tâm hỏi: "Tiểu Tô, cháungã bệnh à?"

      Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu : " có chuyện gì, chú Trần, ngày mai cháu đóng tiền thuê phòng ạ."

      Lúc này chú Trần gật đầu cười, rồi rời .

      Tô Hồng Tụ mở cửa, chán chường ngã xuốngtrên cái giường trong góc kia, chiếc giường đơn liền phát ra tiếng kẽo kẹt.

      nhìn lên trần nhà cũ kỹ đen tối, khổ sởtrong lòng cứ ồ ạt mà đến.

      Năm đó người thi đại học nhiều, bấtđắc dĩ học trường đại học này, bạn bè cũngkhuyên năm sau thi lại. Nhưng Tô Hồng Tụ nghĩ đến mẹ vất vả làm việc, cuối cùng muốn để cho mẹ lo lắng, nghĩ muốn sớm kiếm được tiền. Vì vậy năm đó mười tám tuổi rời khỏi nhà, tới thành phố này họcmột trường đại học bình thường, bắt đầu ra sức học chuyên ngành kế toán.

      Hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp đại học liền raxã hội đánh liều, cái khổ cực gì cũng chịu qua, rốt cuộc hai mươi bốn tuổi đến công ty này. Cũng coi như nhân viên chính thức, mộttháng có thể nhận hai nghìn đồng tiền lương.

      Thời gian 5 năm, cũng biết đồng nghiệp xungquanh đều oán trách ông chủ hà khắc, bà chủxen vào chuyện công ty quá nhiều, keo kiệt cho tăng tiền lương, biết các đồng nghiệpở đây thường xuyên xin việc nơi khác.

      Nhưng đối với công ty này thỏa mãn, mặc dù người ta bất chấp pháp luật luôn khiến phải tăng ca, cũng câu oán hận. cảm thấy có thể nhận tiền lương đều đặn mỗitháng mới là hạnh phúc nhất. tự thấy bản thân có bản lĩnh gì để leo lên cành cao, hôm nay cuộc sống như vậy tệ.

      Nhưng hôm nay, cuối cùng bị đuổi việc rồi!

      Năm năm chịu mệt nhọc, nghe bà chủ kể khổmột phen sau đó liền đem đuổi .

      biết bà chủ xác thực có ý bắt nạt người khác,nhưng khéo miệng, da mặt cũng mỏng, trong lòng biết rất ràng nhưng ra được, cuối cùng chỉ có thể ngơ ngác bị người tađuổi việc.

      Lúc nằm ở giường ngẩn người,chuông điện thoại di động chợt reo lên.

      chiếc điện thoại Nokia màn hình đen trắngđã cũ, ban đầu vì tìm việc làm mà mua máy second-hand, nhưng ngờ chiếc điện thoạinày rất trung thành cùng đến bây giờ.

      xem số điện thoại gọi đến, là mẹ , vộivàng bắt máy, bên tai liền vang lên giọng từ ái của mẹ, tiếng"A lô" làm cho hốc mắt côcó chút ướt át, nhưng vẫn cố làm ra khuônmặt tươi cười, làm ra vẻ thoải mái chuyện với mẹ.

      Mẹ gọi điện thoại chỉ có hai chuyện:

      , 29 rồi, số tuổi cũng còn nữa, ởnông thôn tầm tuổi này cũng có con biết rồi,thấy người nào thích hợp lấy luôn , nếuchưa có nhờ bạn bè giúp đỡ giới thiệu chút.

      Hai, cố gắng làm tốt công việc, làm nghềtrông nom chuyện tiền nong, thể để xảy ra sai xót. Người ta khiến làm thêm giờ, côcũng đừng nguyện ý. Ông chủ và bà chủ hơi khó tính, đối với người ta chuyệnphải khách khí, khuôn mặt phải luôn tươi cười.

      Nghe vậy Tô Hồng Tụ cảm thấy lòng chua xót, muốn cho mẹ chịu nhiều mệt nhọcnhưng người ta đuổi việc rồi. Nhưng rốt cuộc muốn làm cho mẹ lo lắng, nghĩ tìmđược công việc mới rồi hãy , vì vậy liền dấu diếm chuyện bị thôi việc, cố làm ra vẻ thoải mái mà chút lời ngon ngọt.

      Về chuyện xem mắt, dĩ nhiên chỉ gật đầu đápứng suông, tại nơi nào còn tâm trạng đểý đến vấn đề này nữa !

      Lúc ấy lòng tràn đầy dự tính, dù gì cũngcó kinh nghiệm làm việc tám năm, tìm công việc tương tự chắc cũng khó khăn lắm. Ai ngờ giằng co tháng, mất ít tiềnđánh máy lý lịch tóm tắt đăng lên mạng, nhưngngay cả bóng dáng công việc cũng thấy.

      Có lẽ ông chủ và bà chủ nay tình hình kinh tế khủng hoảng buôn bán tốt đều là , xem , tất cả các công ty lớn đềukhông thấy đăng tin phỏng vấn.

      lúc Tô Hồng Tụ rầu rĩ nhìn ngày mùng 5 tháng này tiền lương có động tĩnh gì, thìcô nhận được thông báo phỏng vấn của công ty DMC.

      Sau hồi hưng phấn, dậy sớm ăn xong bữa sáng, rồi vội vã chạy tới công ty đó.

      Công ty DMC là công ty thương mại cótiếng nằm ở tầng mười chín, đứng ở quảngtrường trước cửa tòa nhà công ty đó, hơi hoảng sợ. Ban đầu vì kích động mà tới đây, dĩ nhiên bộ quần áo mặc người làbộ đồ tốt nhất của , nhưng đến nơi này vừa nhìn, chứng kiến mọi người lại trênquảng trường, làm cho lòng người sinh ra cảm giác cách biệt nào là xe hơi cao cấp, phụ nữ đeo đồ trang sức trang nhã mặc quần áo thời thượng, còn đàn ông tây trang thẳng thớm,Tô Hồng Tụ xem chút phía đông rồi nhìn sang phía tây, sau đó cúi đầu ngắm bản thân , giống như trời sinh liền mang theo bộ dạng có phần mộc mạc.

      Đến đại sảnh, hơi chần chừ, rốt cuộc nghĩ nên toilet sửa sang lại chút, nhìn xem bảnthân có giống như trong tưởng tượng của hay . Hỏi bảo vệ hướng phòng toilet, dè dặtđi đến phòng toilet, mở cửa ra bên trong sàn nhàbằng đá cẩm thạch cùng bồn rửa tay bằng gạchmen sứ màu trắng, so với chỗ ở nhìn còn sáng sủa hơn .

      soi gương, hơi sửa tóc tai, lại kéo ra nụcười, cuối cùng hơi tự tin gật đầu cái.

      Mặc dù để mặt mộc trang điểm, có thể nhìn coi như lanh lợi. Lại người ta phỏngvấn cũng phải chọn người thi hoa hậu, thể bản thân là người tích cực và chuyênnghiệp, chắc có vấn đề gì.

      Tô Hồng Tụ tự động viên bản thân hồi, mớinhớ đến hình như tới giờ hẹn phỏng vấn rồi. Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, quả nhiên, hẹn làmười giờ rưỡi, bây giờ là mười giờ hai mươi phút rồi !

      Phỏng vấn làm sao có thể đến trễ chứ!

      Tô Hồng Tụ cầm túi chạy ra ngoài, dọc đườngphi nước đại vừa hay nhìn thấy cửa thangmáy từ từ đóng lại. Trong lúc cuống quýtcô để ý cái gì lễ phép trước khi cửa thangmáy hoàn toàn đóng kịp chạy được vào bêntrong.

      Sau đó khi thang máy dừng lại ở tầng mười chín Tô Hồng Tụ theo bản năng ra ngoài, suy nghĩmột chút lại cảm thấy nên để cho người bấm nút thang máy tầng này ra ngoài trước, liền lễphép làm động tác mời, ngờ khi quay đầu, nhìn thấy người lạ đó lại có khuôn mặt quen thuộc.

      Về người này, trong trí nhớ của Tô Hồng Tụ làmcho cảm thấy có chút bối rối và sợ hãi, dĩ nhiên cũng có chút cảm kích.

      Mùa hè rất nhiều năm về trước, rất nhanh phải lập tức thi lên cấp ba, bọn học sinh đều cốgắng học tập nhằm thi đỗ vào trường cao trungmà mình mơ ước.

      Tô Hồng Tụ tất nhiên cũng lo lắng, rất cố gắng học tập, nhưng thành tích vẫn tốtlắm. Nếu bàn về thành tích ngày thường, thi vào trường cao trung này có chút quá sức.

      Lúc này, ở bên trong kí túc xá nữ sinh bắt đầunổi lên thảo luận về Mạnh Tư Thành. Nghe nóiMạnh Tư Thành có cuốn sổ ghi lại những kiến thức quan trọng, do thường ngày lúc giải đềrồi ghi lại. Nếu người nào có thể mượn đượccuốn sổ kia chép lại rồi học thuộc, trong cuộcthi tựa như có người giúp rồi.

      Mạnh Tư Thành cũng phải là ngườihẹp hòi, nhớ kỹ những ghi chép đó, rồi tiện tay đưa cho bạn cùng phòng chép lại. Bạn nam kia chép xong cảm thấy tốt, tự nhiên lại truyềncho bạn học nữ thường ngày chơi cùng, vì vậy bản chép tay này lại được nhóm các bạn học nữ sao chép lại.

      Tô Hồng Tụ thường ngày ở trường, sinhhoạt cực kỳ khép kín, mỗi ngày có trò giải trí nào, cũng ưa thích chuyệnphiếm, tự nhiên tách ra chơi cùng với nhóm bạn học kia. Nhóm nữ sinh trong lúc đó tránh được chèn ép lẫn nhau..., như vậy tự nhiên mượn được bản ghi chép đó.

      Tô Hồng Tụ nằm cạnh cửa sổ, len lén nhìn sân vận động trường, chảy nướcmiếng nghĩ: nếu có thể mượn cuốn sổ ghi chép của , nhất định khi thi có thể nắm chắc hơn chút rồi.

      Tối hôm đó ngồi học có chút tập trung,buổi tối nằm ở giường cũng là lăn qua lộn lại.

      Cặp mắt lạnh lẽo khinh thường kia. . . . . . Cuốnsổ kia nghe ghi lại các kiến thức quan trọng. . . . . .Mọi thứ ở trước mắt như đèn kéo quânđồng thời xuất , cuối cùng ngủ thiếp ,trong mộng giống như có đôi mắt và mộtcuốn sổ ghi chép.
      Minhang, Aliren, xixon3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :