1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 178: Lại mặt

      Sáng sớm hôm sau, Tử Tình tỉnh lại, thấy mình ngủ ở trong lòng Lâm Khang Bình, người còn mặc cái yếm đỏ thẫm, tay Lâm Khang Bình ôm nàng, tay đặt ngực Tử Tình, còn chưa tỉnh lại, mặt là nụ cười thỏa mãn. Tử Tình thoáng giật mình, liền mở mắt, hôn hôn cái trán Tử Tình, hỏi: "Tỉnh à? Ngủ ngon ?"

      Tử Tình vuốt mặt , : "Tỉnh lại có thể thấy ngươi, tốt."

      "Hình như câu này là ta muốn . Ngủ tiếp , cần ngươi sáng sớm dậy làm bữa sang đâu."

      Tử Tình lắc đầu, : "Ngủ được nữa."

      Lâm Khang Bình nghe xong, xoay người nằm Tử Tình, : "Ta cũng muốn ngủ, chúng ta lại làm chút gì đó ."

      Tử Tình còn chưa phản ứng, Lâm Khang Bình hôn Tử Tình, tay phải chậm rãi sờ toàn thân Tử Tình, hồi cuồng nhiệt, hồi ôn nhu, ngay cả hạ thân của Tử Tình cũng buông tha, Tử Tình ngứa ngáy khó nhịn, ngừng lắc eo, muốn càng nhiều, Lâm Khang Bình lại thong thả chìm vào trong cơ thể Tử Tình, Tử Tình gắt gao ôm lấy thắt lưng Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình dùng tay nâng mông nàng, từng chút từng chút, hết sức ôn nhu triền miên, Tử Tình cảm thấy cảm giác giống tối qua, tuy rằng ngay từ đầu cũng có chút đau đớn, nhưng hồi bị loại cảm thụ thoải mái chưa từng có thay thế, Tử Tình nhịn được rên rỉ thành tiếng, Lâm Khang Bình tốc độ nhanh hơn, hai người cùng lên đỉnh cao nhất, Tử Tình hoảng hốt vì loại cảm giác này, Lâm Khang Bình lại cẩn thận lau chùi thay nàng.

      biết ngủ bao lâu, Tử Tình tự nhiên tỉnh lại, hạ thân đau nữa. Còn có chút kỳ quái, Lâm Khang Bình vẫn ôm nàng, "Tình nhi, ngủ no rồi sao? Đói bụng , ăn trong phòng ăn hay ra ngoài ăn?"

      "Giờ nào rồi? muốn động đậy gì cả." Tử Tình duỗi eo ở trong ổ chăn.

      "Chắc là qua buổi trưa rồi, ngươi muốn động cũng được. Hôm nay ngươi cần xuống giường, ta nhất định phụ trách cho ngươi ăn no, ta nghĩ trước rồi. Ngày thứ hai của Tân hôn nhất định phải cùng ngươi ở giường nghỉ ngơi ngày, bù lại thời gian dài chờ đợi, ngươi biết đâu, mỗi lần ngửi được mùi hương của ngươi, chỉ được hôn mà được ăn, đối với ta mà , là quá thống khổ, hôm nay ta nhất định phải ăn cho đủ."

      Lâm Khang Bình ôm Tử Tình buông tay, nhưng tóm lại cơm phải ăn, cọ xát nửa ngày, Lâm Khang Bình mới đứng lên, phân phó nha hoàn đem đồ ăn chuẩn bị tốt, tự mình bưng tới.

      Tử Tình thấy vậy vội đứng lên. quên bản thân món đồ, thân mình bỗng lạnh, thấy Lâm Khang Bình cười cười, Tử Tình cúi đầu nhìn, hiểu được, mặt đỏ lên, lập tức lại chui vào ổ chăn, Lâm Khang Bình đem nàng mò ra, : "Tình nhi của ta còn thẹn thùng gì, tối hôm qua vi phu xem sạch bách rồi, vi phu muốn xin lỗi nên tự mình hầu hạ nương tử mặc quần áo nhé." đợi xong, Tử Tình chen chân vào, cước đạp ra ngoài, uy hiếp : "Nếu ngươi , ta dậy."

      Lâm Khang Bình thấy nàng sắp giận, cười lớn ra ngoài rửa mặt.

      ngày này, Lâm Khang Bình quả thực để Tử Tình xuống giường, hai người từ giường chuyển tới kháng (sạp gỗ), là Lâm Khang Bình ôm qua, Lâm Khang Bình thông cảm Tử Tình, cũng biết kiềm chế, lúc Tử Tình ngủ, lại bôi thuốc vào hạ thân Tử Tình, rất mát mẻ thoải mái, Tử Tình thế mới biết vì sao hạ thân lại nóng bừng đau đớn, ra y học cổ đại cũng phát triển nhiều.

      Buổi tối lại có phen khổ chiến, Tử Tình triệt để bị chỉnh xuống giường được, ngay cả rửa mặt đều là Lâm Khang Bình hoàn thành giùm, Tử Tình hận thể ngủ trong bồn tắm luôn, thể lực cạn kiệt, kết quả chính là ngày thứ hai Tử Tình vẫn ngủ bất tỉnh như cũ, quên hôm nay phải về nhà, Lâm Khang Bình thấy thời gian quá trễ, nên đánh thức Tử Tình.

      Hai người tiến vào Tăng gia, trưởng bối trong nhà chờ, lão gia tử cùng Điền thị, Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị, hai nhà Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc, bà ngoại cùng tiểu cữu nương của Tử Tình đều có mặt, may mà cả nhà Xuân Ngọc về rồi. Tử Tình nhìn đồng hồ trong phòng, sắp mười giờ, mặt Điền thị đều có nặn ra nước, hỏi: "Trong nhà có trưởng bối, ở lại gần, hai người các ngươi biết chúng ta đều chờ ở đây, thứ ba tân hôn ngày còn dậy trễ như vậy, muốn gì?"

      "Bà, đều tại ta, tối hôm qua cao hứng uống nhiều, nên sáng nay dậy nỗi, Tử Tình lay ta nửa ngày mới tỉnh, nên mới chậm trễ đến bây giờ ." Lâm Khang Bình giải thích.

      Điền thị nghe xong mới ra tiếng, Thẩm thị vội pha trà, tiếp đón Lâm Khang Bình, Thu Ngọc lôi kéo Tử Tình nghiên cứu bộ đồ mới của Tử Tình, hôm nay Tử Tình mặc bộ đỏ thẫm thêu mẫu đơn, cổ áo và cổ tay đều thêu long chồn trắng, "Đây là chất liệu gì mà đẹp vậy? Lông này cũng rất sáng, là long hồ ly à?"

      "Ta biết, là Khang Bình mua." Tử Tình đáp.

      "Là gấm Tứ Xuyên, tiểu , ngày hôm trước là tô cẩm (loại vải ạ)." Lâm Khang Bình thấy Thu Ngọc nhìn về phía , đợi đặt câu hỏi đáp.

      "Trời ạ, thứ này phải mấy lượng bạc thất. Ngày hôm trước là loại vải có tơ vàng, muốn mấy chục lượng bạc thất nhỉ? Trước kia ta An Châu thành bán bức tranh thêu nghe lão bản nương trong tiệm , đáng tiếc chưa thấy qua." Thu Ngọc hỏi.

      "Mẹ ơi, bộ là mấy chục lượng bạc, cả đời chúng ta cũng mua nổi." Chu thị .

      "Thế gì có gì đáng đâu, phượng quan hà bí đều có, giá y có thể kém à? nữ nhân cả đời chỉ có lần gả, huống hồ, muội phu của ta cũng muốn đem nữ nhi gả ra ngoài cho vui vẻ, trong nhà cũng thiếu từng ấy bạc." Tiêu thị .

      Tử Tình cảm thấy Tiêu thị chuyện rất sặc sụa, hình như cố ý nhằm vào Điền thị, Tử Tình tự nhiên biết, Tiêu thị sớm vừa mắt Điền thị, trước kia e ngại mẹ ruột, sợ hai nhà trở mặt khó ở chung, cũng thể trở mặt. Hơn nữa nàng luôn luôn thân cận với Thẩm thị, chuyện gì Thẩm thị cùng Tử Tình chịu đựng đều biết cả, tiểu cậu của Tử Tình sớm nhịn nổi nữa, nếu phải Hà thị ngăn cản, sớm tới cửa cãi nhau rồi.

      "Dù gì cũng chỉ là ở nông dân, tốn nhiều ngân lượng như vậy chỉ vì làm bộ đồ, quá lãng phí. Theo ta đừng mặc gấm vóc gì mà bất tiện, mặc vải bông thoải mái nhất." Điền thị thấy mọi người thèm dãi, rất là khó chịu.

      "Bà, ta cũng cảm thấy vải bông thoải mái, nhưng Khang Bình muốn mua cẩm ciếc gì đó, mua là mua đống lớn, màu sắc rực rỡ, ta cũng biết nên dám mặc nhiều. Nếu hôm nay lại mặt có ép ta cũng mang. Về sau nương ta làm quần áo mới cho bà, nghe lời bà, cứ làm vải bông mới thoải mái." Tử Tình kéo kéo quần áo người, nhanh trả lời. Trở lại với Thẩm thị: "Nương nên nhớ kĩ, bà thích làm bằng lụa sa tanh, chỉ cần vải bông."

      Điền thị nghe xong, mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến nỗi biết cái gì cho phải, Tử Tình cũng có chút hó hiểu, hôm nay là ngày lại mặt, sáng sớm cũng trêu chọc đến bà, sao Tử Tình vừa vào cửa bắt đầu làm khó?

      Tử Tình tất nhiên là thể nghĩ được, bởi vì ngày hôm trước đồ cưới cùng sính lễ của nàng quá mức đắt đỏ, làm Điền thị cùng Chu thị, Xuân Ngọc bọn họ, sau khi trở về, cảm khái hâm mộ hồi lâu, Điền thị bị Xuân Ngọc bọn họ cổ động, lại bắt đầu bất bình, luôn muốn lấy ít từ chỗ Tử Tình để sống tốt, năm nay theo Tăng Thụy Khánh, trong tay quả có dư tiền, tiêu dùng tiết kiệm mới vừa đủ dùng, dám ăn ngon gì, muốn giúp nhà Xuân Ngọc rất vất vả. Nguyên bản cho rằng Tăng Thụy Tường cho tiền tiêu vặt thêm, ai ngờ mỗi khi Điền thị vừa câu đầu Tăng Thụy Tường tìm cớ cáo từ. Cũng suy nghĩ vì sao mà thế này.

      "Nha đầu kia, thành thân thành người khác luôn, bà ngươi sáng sớm lại chờ ngươi, còn nhanh dập lễ cho bà ngươi ." Chu thị cười hì hì.

      Lúc này Trần thị lại, đồ ăn dọn xong, Thẩm thị vội thu xếp mọi người cùng ăn ở sảnh, có cháu dâu Lưu thị cùng Trần thị, Điền thị cũng gì.

      Sau khi ăn xong, những khách nhân đều rồi, bọn Tử Phúc mới vây quanh Tử Tình giỡn, Tử Vũ đột nhiên đáng thương hề hề lôi kéo góc áo Tử Tình hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi ở nhà, buổi tối ta ngủ được, bằng ngươi về ngủ với ta ?"

      "Ta thấy việc này ngươi phải van cầu tỷ phu, xem tỷ phu ngươi có đồng ý ?" Lưu thị mỉm cười nhìn Tử Tình, .

      Tử Vũ lại qua kéo góc áo Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình vội xoay người nhìn Tử Vũ : "Muội muội ngoan, chờ lần sau tỷ phu kinh thành, nhất định tặng ngươi cái bươm bướm xinh đẹp, phải Vũ nhi của chúng ta thích bươm bướm nhất à?"

      Tử Vũ mặt rối rắm, làm mọi người sung sướng, Thẩm thị vội kéo Tử Vũ, thấp giọng vài câu, bên này Tử Hỉ cũng vỗ đầu Tử Vũ : "Tiểu muội, về sau muốn cái gì tìm tỷ phu, nhớ kỹ ?" Bị Tử Tình cho chưởng.

      Buổi tối, Thẩm thị muốn giữ Tử Tình bọn họ ở đêm, Lâm Khang Bình : "Nhạc phụ, nương, cách gần như vậy, chúng ta vẫn nên trở về, khi nào muốn đến cũng được mà. Trong nhà còn chưa thu dọn chỉnh tề, ngay cả đồ cưới của Tử Tình còn chưa chỉnh lý xong, mai chúng ta về chuyến nhà cũ của ta, chuẩn bị tết lịch năm nay ăn ở đó, tiết thanh minh sang năm mới trở lại."

      Thẩm thị nghe xong, cảm thấy có lý, lại đoán rằng bọn họ mới tân hôn, cũng đồng ý tách ra, nên dặn dò vài câu liền tiễn bọn họ.

      Hai bên cổng Tình viên có hai gian phòng ở, là phòng cho người gác cổng, có hai gã sai vặt mười lăm tuổi trông cửa, Tử Tình thế mới biết Lâm Khang Bình mua hai gã sai vặt, hai nha đầu làm việc nặng, hai nha đầu ở nhà giữa, vì sắc trời tối muộn, Tử Tình cũng có cách nào nhìn toàn bộ Tình viên.

      Trở lại nội viện, sửa sang lại đồ cưới, Tử Tình mới biết được Thẩm thị chuẩn bị cho nàng 4 bộ đồ trang sức, vải dệt bốn mùa, 2 bộ lim bình phong, 4 rương gỗ chương, đệm chăn 8 bộ…, tổng cộng ba mươi hai nâng, sính lễ của Lâm Khang Bình trừ tiền biếu, trà mừng, bánh mừng cùng rượu mừng, thừa lại Thẩm thị đều cho Tử Tình lấy về.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Nhược Vântrucdoan thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 179: Nhà của Tử Tình

      Ngày kế, giấc ngủ đến lúc tỉnh mới dậy, ai gọi cả, Lâm Khang Bình vẫn ôm nàng, thấy nàng tỉnh, sủng nịch hôn nàng, Tử Tình đột nhiên hỏi: " phải Văn Tam là cho chúng ta quà tặng lớn à? Tặng gì vậy?"

      "Còn tưởng rằng ngươi quên chứ, quà rất lớn. cửa hiệu mặt tiền (ý là nằm ở nơi phồn hoa đông đúc) ở kinh thành." xong chỉ thấy LâmKhang Bình xốc đệm chăn lên, lấy hộp nhỏtự ngăn kéo ở đầu giường, đưa cho Tử Tình,"Đây là toàn bộ của cải của chúng ta."

      Tử Tình mở ra, có khế đất Tình viên, có hai cửa hàng ở An Châu, ruộng nước trăm mẫu, ha icửa hàng và căn nhà ở kinh thành, ngân phiếu hai ngàn sáu trăm lượng.

      Tử Tình lấy từ bàn trang điểm cái hộp, : "Nơi này còn có phần nữa." Khế đất Chanh viên, ruộng nước trăm mẫu, 4 cửa hàng ở An Châu, trong đó hai cửa hàng bán mạt chược,ngân phiếu hai ngàn lượng, còn có vốn riêng của Tử Tình, cùng với số tiền còn thừa sau khi xây Tình viên cùng tiền thu vào của chanh viên tổng cộng ba trăm lượng, còn có Tử Phúc, Tử Lộc cho áp đáy hòm hai trăm lượng, Tử Tình đem tất cả bỏ vào chỗ, cười : "Đây mới là toàn bộ của cải của chúng ta. Ta là tiểu phú bà rồi."

      Cộng cả tài sản cố định, của cải hơn vạn lượng, năm tiền thuê cùng thu vào khác cũng có thể hơn ngàn lượng, kiếp sống sâu gạo mà mình chờ mong bắt đầu.

      "Đúng vậy, đều đều là của Tình nhi, đều là dùngmột ngàn lượng bạc của Tình nhi mà lập nghiệp,mà ta cũng là của ngươi, biết Tình nhi có vừa lòng ? Ngươi là đại phú bà đấy." xong, Lâm Khang Bình liền ôm lấy Tử Tình,hôn sâu, vợ chồng lại vành tai và tóc mai chạm vào nhau lâu, cũng biết cái gì, giờ phút này, mặc dù làm gì hơn, cũng gì, nhưng trong lòng ngọt ngào.

      Chờ hai người đều mặc đồ xong, Tử Tình thu dọn đệm chăn mới phát . quyển sách Thẩm thị cho ở dưới gối của Lâm Khang Bình, khó trách cảm giác giống, còn tưởng rằng học cũng hiểu, Tử Tình vụng trộm nở nụ cười. Lúc ra ngoài, Tử Tình nhìn thoáng qua đồng hồ, phát mười giờ.

      Ăn xong cơm trưa, Lâm Khang Bình nắm tayTử Tình, muốn dẫn Tử Tình dạo Tình viên,"Nơi này, về sau chính là nhà của ngươi, ngươichính là nữ chủ nhân nơi này. Ngươi luôn luônla hét muốn nhìn mà, hôm nay ta dẫn ngươi tham quan."

      Tử Tình đứng lại, nhìn Lâm Khang Bình: "Thậtra, với ta mà , chỗ nào có ngươi mới là nhà của ta. "

      Tử Tình , đổi lấy nụ hôn sâu của LâmKhang Bình: "Ừ, ta cũng vậy, nơi nào có ngươiở nhà ngay tại nơi ấy."

      Tử Tình lo lắng hạ nhân trong nhà nhìn thấy.Vội đẩy Lâm Khang Bình ra, có chút tức giận:" phải dạo quanh nhà sao, sợbọn nha hoàn thấy chê cười à."

      "Đấy, ngươi muốn quyến rũ ta sao? Ngươi biết, trước kia ngươi cứ dùng cặp mắt trong veo như nước, vụt sáng nhìn ta, ta muốn ôm ngươi âu yếm, mà ta sợ làm ngươi sợ, chỉ có thể dùng sức chịu đựng. vất vả đợiđến lúc thành thân, ngươi vẫn để ta vui vẻ, lúc này ta làm theo lời ngươi đâu. bằng chúng ta về phòng trước, khi nào đidạo nhà mà chẳng được? Nơi này ta là chủ tử, ai dám chê cười ta? Ngươi yên tâm , bọn họ đềuđi làm việc cả rồi." Lâm Khang Bình mặt dày vuốt ve mặt Tử Tình, dụ dỗ.

      Tử Tình hất tay Lâm Khang Bình ra, cười :" được, ngươi mà kiềm chế cẩn thận ta cho ngươi lên giương ba ngày." xong Tử Tình bỏ chạy mở.

      Lâm Khang Bình nhấc chân đuổi theo Tử Tình,cầm lấy tay nàng, cùng nàng bộ trong sân, gian thứ nhất nhà giữa là 7 phòng, ở giữa là phòng khách, tầm bốn mươi thước vuông, rường cột chạm trổ, hai bên đều có ghế bành lớn, phía còn treo bộ tranh vẽ non nước, bàn đặt cái đồng hồ phương tây, đôi bình hoa màu xanh, còn có gương đồngnhỏ, dưới bàn là cặp bình hoa lớn để cắmchổi, phía đông gian thứ nhất là phòng ở, là phòng ngủ cùng phòng tắm, phía tây cũng nhưthế. Sương phòng có gian, đông sương phòng là phòng tắm, phòng bếp cùng nhà ăn ở tây sươngphòng.

      Hai bên có tam gian, bên ở cho hai nha đầuở, bên kia làm nhà kho chất ít đồ.

      Tử Tình ở gian thứ hai, giống nhà giữa, 7 phòng,chẳng qua phòng ở hơn chút, trước phòng đều có hành lang , con đường trong việncó lót đá cuội, ở giữa có cái ao , mặt nước là tầng băng mỏng, trong suốt thấyđáy, đáy ao cũng lót đá cuội, bên trong có trồngmấy chục loại cây. Phía đông có hai gốc quế, dưới gốc quế là cái xích đu, trước xích đu là bộ bàn ghế bằng đá, phía tây có hai cây cam... (chết mất, tả cảnh khó khăn quá, ta giơtay đầu hàng, mong các nàng thông cảm cho dân ngu văn vẽ)

      Lâm Khang Bình kéo Tử Tình quay lại, ra cổng viện, trước mắt là hồ nước lớn, , trong ao còn có ít cánh hoa rụng, ở giữa là cáiđảo , giữa lớp cây cối có đình và căn phòng.

      Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình lên cầu nổi bằng trúc, đến đảo , bốn phía đều trồng hoa mai, có nụ hoa, trong đình có bộ bàn ghế đá, trong phòng có 2 gian, hai phòng đều dùnggỗ làm ra, mặt tường được điêu khắc, phòng trong có đồ trang trí bằng đồ sứ, có phòng tắmnữa. Tử Tình rất thích, : "Mùa hè mà ở nơi này rất mát mẻ, mệt mỏi nghỉ tạm ở đây, chỉ sợ nhiều muỗi."

      "Tình nhi yên tâm, hoa cỏ đảo đều có mùi thơm lạ lùng, chuyên môn để phòng muỗi, tathật vất vả mới tìm được từ ngọn núi. Còn nữa, chờ hoa mai nở, ngươi thích chúng ta có thểở đây. Mùa hè nơi đây có nước và hoa cỏnở, ta cùng ngươi ngắm sao đêm. Cho nên nơiđây mùa đông nghe thấy ngửi mùi mai, mùa hè xem hoa nở."

      Từ đảo xuống dưới, dọc theo con đường đá cuội, phía bắc hồ nước là rừng đào, bây giờ chỉ là nhánh cây khô cằn, trong rừng đào có mấy gian phòng bằng cỏ tranh, phía tây là mảnh đất trồng rau, phía đông là mảnh rừng trúc, có căn nhà và sân, cửa viện có viết hai chữ "Trúc uyển", Lâm Khang Bình thấy Tử Tình có chút mệt mỏi, liền : "Chúng ta về thôi, khi nào lại dạo, dù sao đây là nhà của mình, thích đến khi nào đến."

      Hai người trở lại phòng, Lâm Khang Bình gọi hai gã sai vặt cùng hai nha hoàn tới, bái kiến Tử Tình, Tiểu Thanh Tử Tình gặp qua, Tiểu Lam tuổi xấp xỉ với Tiểu Thanh, thoạt nhìn trầm ổn hơn, cũng mặc áo bông đỏ, áo trong màu xanh, thiếu vài phần xinh đẹp hoạt bát của Tiểu Thanh, nhưng mặt mày cũng coi như thanh tú, nhìn tương đối tin cậy, Tử Tình vừa thấy thích. Về phần hai gã sai vặt, vừa thấy cũng là người tương đối lanh lợi, Tử Tình thưởng bọn họmột người ngân lượng, vài câu rồi cho bọn họ .

      Hai người trở lại nội viện, Tử Tình tiếp tục chỉnh sửa bài trí của phòng ngủ, lấy ít đồ cưới cần thiết bỏ vào nhà kho, lần nữa trải bộ đệm chăn lên kháng, Lâm Khang Bình trải tấm da hổ lên tháp quý phi, là lần trước thợ săn trong núi vì cảm tạ ân cứu mạng mà tặng .

      "Vốn là ta muốn lấy, nhưng nghĩ đến việcngươi luôn muốn thêu thùa dưới cửa sổ, mùa đông rất lạnh nên mới nhận. Ngươi yên tâm, ta cho năm mươi lượng bạc, cũng mua ít da lông khác cùng hoa quả khô chỗ . Đúng rồi, biết ta sắp thành thân, Đại Vệ còn tặng ta hai tấm thảm Ba Tư gì đó, nơi này có người ngoài tiến vào, chúng ta trải ra, đỡ ngươi xuống đất làm chân lạnh."

      xong Lâm Khang Bình từ kho lấythảm trải ra, tầm năm sáu thước vuông, chiếm nửaphần trống trong phòng, màu chủ đạo là đỏ xanh, ở giữa là đóa hoa lớn, Tử Tình lên, cảm giác rất chắc chắn, mềm mại. Đây chính là thảm Ba Tư trong truyền thuyết đấy, Tử Tình rất muốn khiêu vũ đấy, chân trần xoay vài vòng, vạt váy tung lên, Tử Tình hưng phấn, hai tay ôm eo Lâm Khang Bình, : "Khang Bình, ta hạnh phúc, cám ơn ngươi."

      Giờ khắc này, Tử Tình rất hạnh phúc cùng thỏa mãn, đời trước tình cảm bị phản bội, xuyên đến thế giới khác, tuy rằng lúc đầu chịu khổ, nhưng cha thương nương , vài ca ca cùng đệ đệ cần phải , tuy rằng hoàn cảnh nên buộc đính hôn cùng Lâm Khang Bình, nhưng nam nhân này mình đến tận xương tủy, lúc nào là coi mình là nhất cả, đính hôn, ở chung hơn ba năm, làm bản thân cảm nhận được tình ngọt ngào, thành thân, cố gắng rất nhiều, thỏa mãn ảo tưởng cùng hư vinh của nữ nhân, thành thân xong, cũng nâng niu che chở trong lòng bàn tay. Tất cả điều này, nếu ở kiếp trước còn khó có được, nhưng Lâm Khang Bình làm được, có , là đủ.

      Lâm Khang Bình cúi đầu nhìn mắt Tử Tình, ý cười trong suốt, làn da vô cùng mịn màng, kềm chế được, hai tay nâng mặt Tử Tình, nuốt ngụm nước bọt, : "Bảo bối, bây giờ ta làm ngươi cảm thấy càng hạnh phúc hơn."

      Lâm Khang Bình xong liền ôm Tử Tình lên kháng, tinh tế hôn môi, dùng răng nhàng mà cắn xương quai xanh cùng với da thịt trước ngực của Tử Tình, ngứa ngáy khó nhịn, hôn Tử Tình ý động thần mê (ý là xây xẩm choáng váng trong men tình, hờ hờ), bất tri bất giác liền phối hợp , hai người như cá gặp nước, tận tình hưởng thụ loại cá nước thân mật (cái này có nghĩ là việc ABCXYZ), chờ Tử Tình tỉnh táo lại, nhìn quần áo đầy đất, đỏ bừng mặt.

      Cơm chiều Lâm Khang Bình bưng đồ lên khángăn, cơm xong, hai người thảo luận chuyện ra ngoài, Tử Tình bắt đầu thu dọn ít đồ chuẩnbị lên đường, vì an toàn, Tử Tình cố ý chỉ mang theo quần áo vải bông mà nhà bình thường hay mặc, trang sức quý trọng mang theo, tấtcả đều đóng gói lại rồi cất .

      Lâm Khang Bình : "Chúng ta nhanh sớm, cần nhanh, ngươi cũng mệt nhọc lắm, chờ mùa xuân chúng ta trở về, ta lại dẫnngươi du lịch đường về. Lần này ra ngoài, cần mang nhiều ngân phiếu, đến kinh thành, có lợi nhuận của cửa hàng, nếu còn tiền thuê của cửa hàng khác."

      Tử Tình hỏi , đêm chuyện
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 180: xa


      Sáng sớm, Tử Tình đóng gói quần áo, phân phó nha hoàn thu dọn các vật trang trí, Lâm Khang Bình mang theo gã sai vặt kiểm tra và tu sửa xe ngựa. Sau đó dẫn Vương Thiết Sơn An Châu bán những hoạn kê hơn 4 cân, mua về ít quả vỏ cứng ít nước và điểm tâm.

      Chờ Lâm Khang Bình trở về, Tử Tình bận vẻn vẹn buổi sáng, mệt đến nỗi kêu đau thắt lưng, lung tung ăn chút gì đó, hai người lão phòng trước, chào từ biệt lão gia tử cùng Điền thị, cũng đưa quà. nhà Chu thị cùng nhà Thu Ngọc đều ở đó, Lâm Khang Bình cho lão gia tử cùng Điền thị người phong bì lượng, Điền thị nhìn thấy bạc, tươi cười mặt chân thành rất nhiều, lôi kéo Khang Bình dặn dò nhiều, đáng tiếc, Lâm Khang Bình cười lòng lắm.

      Chu thị tự nhiên thấy, mắt nóng, : "Cha, nương, Tử Tình đưa quà tặng ngày lễ, còn tặng lượng bạc, năm nay nương tiêu dùng có thể rộng rãi chút, theo ta các tôn tử cháu đều có tiền đồ, người lượng, cha mẹ năm tiêu dùng cũng đủ rồi, tội gì còn đến xin chúng ta, bằng sang năm chúng ta chỉ cho lương thực là được, tốt xấu gì cũng phải tiết kiệm cho Tử Toàn."

      Lâm Khang Bình nghe lời này, vội đứng lên, : "Ông bà, chúng ta còn chưa dọn nhiều đồ, ngồi đây lâu, chúng ta cáo từ trước."

      Lão gia tử trừng mắt nhìn Chu thị, đứng lên, Tử Tình bọn họ tới cửa, Thu Ngọc hô câu: "Tử Tình, mua cho tiểu nhiều đồ trang sức xinh đẹp cùng ít vật khác, mua nhiều ít, tiểu thích lắm."

      Tử Tình lung tung lên tiếng, từ lão phòng ra ngoài, hai người trở về nhà mẹ đẻ của Tử Tình, Tử Tình chuyện ươm giống dưa hấu cho Thẩm thị. Thẩm thị mấy ngày nay bận đại hôn của Tử Tình, lại đến chuyện Trần thị dưỡng thai, đầu óc choáng váng, mọi việc mừng năm mới đều giao cho dâu cả Lưu thị quản lý. thời nghe Tử Tình phải , vành mắt đỏ lên, dù sao Tử Tình lớn như vậy, còn chưa có rời xa nàng, trừ lần đó Tử Tình cùng Tử Phúc đến Xương Châu thi.

      Thẩm thị kéo tayTử Tình, dặn dò kĩ càng, đường phải cẩn thận, được mệt nhọc, đến phía bắc, lại sợ Tử Tình thích ứng được khí hậu rét lạnh và đồ ăn ở đấy, lại lo lắng Tử Tình và người Lâm gia khó ở chung...

      Tăng Thụy Tường mặc dù nhiều giống Thẩm thị, nhưng Tử Tình cũng biết trong lòng rất quyến luyến, tiến lên ôm lấy hai người, an ủi : "Cha, nương, các ngươi yên tâm, ta chiếu cố chính mình. Với lại mọi việc còn có Khang Bình. Chờ đến tiết thanh minh, hai ba tháng sau, chúng ta trở lại. Chờ đại ca đến kinh thành, có lẽ chúng ta có thể gặp mặt nhau đấy."

      "Hai mươi lăm hai mươi sáu tháng giêng chúng ta có thể vào kinh, lúc đó ngươi đến nhà chơi là được, Khang Bình biết chỗ." Tử Phúc cũng rất quyến luyến, ngàn dặm bôn ba trở về nhà, vài ngày lại phải chia lìa.

      Trần thị lấy chút điểm tâm cho Tử Tình, : "Tốt xấu gì cũng là tâm ý của nhị tẩu, ngon hay cũng nhận lấy. Là ta tự làm, yên tâm."

      "Tỷ, ngươi rồi, trong nhà náo nhiệt nữa, ngươi phải sớm về đấy? Còn nữa, tỷ phu, ngươi có thể cho tiền mừng tuổi trước ? Năm nay các ngươi thành thân, nên phải chủ động đấy." Tử Hỉ , làm mọi người cười to.

      "Tiểu tứ, ngươi phải lo cho tỷ ngươi, mà lo tỷ phu ngươi cho bạc nhỉ?" Lưu thị nghe xong cười , trong lòng còn ôm Vĩnh Liên nho .

      "Còn muốn tiền mừng tuổi à, đêm tân hôn náo động phòng, ngươi làm ta thảm hại nhất, bàn nữa." Tử Tình .

      "Tỷ phu, ngươi câu , ta mà nể ngươi tội gì phải suy nghĩ nhiều cách như vậy, còn trò chơi chân chính ta còn chưa làm đâu, tỷ phu, câu ‘bạch đầu giai lão’ được ? Ta nghĩ nát óc mới ra được, cam kia ngọt ? Đường ngọt hay ngọt, tỷ ta ngọt hay ngọt?"

      "Được, ngọt, có thể ngọt sao?" Lâm Khang Bình vội đáp ứng, chờ câu cuối cùng muốn sửa lại kịp, trong tiếng cười vang của mọi người, ngay cả Lâm Khang Bình cũng đỏ mặt. Tử Tình sớm đuổi theo đánh Tử Hỉ.

      "Trời trời, thành thân rồi mà biết dịu dàng à, tỷ phu, nhanh kéo nàng lại, nếu nàng xây xước chỗ nào, ngươi đừng đau lòng đấy." Tử Hỉ reo lên.

      "Tiểu tứ thối tha, ngươi chờ đấy, tiền mừng tuổi cho tiểu tam hết, ngươi chờ xem." Tử Tình đánh Tử Hỉ được cái nào, cố ý .

      "Tiểu tứ yên tâm, tam ca ta rất thoải mái, chắc chắn chia cho ngươi phần. Về phần chia bao nhiêu chưa biết." Tử Lộc .

      "Trong nhà có Tình nhi, đúng là hơi buồn, ngươi xem, ngày hôm qua trong nhà có tiếng cười như hôm nay, theo ta Tình nhi cứ ở đấy đến hết tết, rồi xuất phát cùng chúng ta luôn." Tử Phúc cảm thán.

      "Được rồi, lý ra Tình nhi cũng nên chuyến này, dù sao cũng là người nhà Khang Bình, cũng nuôi Khang Bình vài năm. Các ngươi nhất định được lỗ mãng đấy." Tăng Thụy Tường với Tử Tình.

      Lâm Khang Bình và Tử Tình vội đáp ứng, phen làm ầm ĩ, hòa tan chút nỗi buồn ly biệt, Lâm Khang Bình cho Tử Thọ, Tử Hỉ, Tử Vũ cùng Vĩnh Liên mỗi người hai lượng, Tử Hỉ vội khen Lâm Khang Bình chút, cũng cười nhạp Tử Phúc, Tử Lộc: "Đại ca, nhị ca, thấy chưa, các ngươi phải lấy tỷ phu làm gương, đừng nghĩ lấy vài đồng đuổi chúng ta ."

      Trước khi , Tử Tình lấy bộ đệm chăn và ít cam ở nhà mẹ đẻ, cùng với mấy quần áo vải bông cũ thường mặc, hai người ở lại Tăng gia ăn cơm chiều, vì sáng sớm mai phải , sau khi ăn xong, Thẩm thị liền bảo bọn họ về nhà.

      Mười lăm tháng chạp, sáng sớm, Tử Tình còn buồn ngủ, Lâm Khang Bình mặc đồ xong, đem mọi thứ chuyển lên xe ngựa, mới kêu Tử Tình rời giường, thay quần áo cũ, rửa mặt, ăn điểm tâm, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình lên xe ngựa, gã sai vặt Lâm An đánh xe, Lâm Phúc ở nhà trông nhà, hai nha hoàn Tử Tình cũng mang theo, cẩn thận dặn dò phen, cả nhà Vương Thiết Sơn cũng chuyển đến Tình viên ở. Lâm Khang Bình cho bọn ở phòng dành cho khác, Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam chuyển đến phía tây nhà giữa, trông nhà.

      Thùng xe ngựa , đáng tiếc là chất ít hành lý, Tử Tình nằm nghiêng để ngủ. Trừ bỏ lò lửa, Lâm Khang Bình còn chuẩn bị cho nàng cái lò bằng đồng, đường kính chỉ tầm 10 cm, hai năm trước mua từ kinh thành về cho Tử Tình mua, ôm trong tay rất tiện, nhưng Tử Tình cũng thường dùng. Lần này, Lâm Khang Bình suy nghĩ thay nàng.

      Ngay từ đầu, Tử Tình còn đắm chìm trong hưng phấn, dù sao hai đời mình còn chưa có phương bắc, cho nên cảm thấy vất vả, nhưng nửa ngày thời gian trôi qua, Tử Tình bắt đầu ngồi yên, ngoài xe cũng có phong cảnh gì đẹp, đều là vạt khô căn, ngẫu nhiên mới nhìn thấy ít vạt cỏ xanh, nhàm chán.

      Lâm Khang Bình đành phải ôm nàng, lấy cho nàng ít nho nhãn cam, chậm rãi bóc vỏ, đút cho nàng, hai người ngươi tới ta , ăn xong hoa quả, liền ăn môi đối phương, độ ấm trong xe cao lên, nhất là Lâm Khang Bình, kiềm chế nỗi, tay ôm lấy Tử Tình, tay kia vói vào trong quần áo Tử Tình, cởi quần lót của Tử Tình ra, ôm Tử Tình ngồi lên người , Tử Tình làm gì có sức lực bằng Lâm Khang Bình, lại dám dùng sức cự tuyệt, sợ động tĩnh quá lớn làm Lâm An nghe được, cho nên, chỉ có thể để người kia xâm lược.

      Xe ngựa xóc nảy lại cổ vũ hai người, Tử Tình vì để mình rên thành tiếng, chỉ có thể cắn bả vai Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình gắt gao ôm lấy Tử Tình, hận thể đem nàng ôm vào trong xương máu mình, hai người tận hứng (vui vẻ xong xuôi, hề hề), Tử Tình cũng mệt mỏi chịu nổi, lau chùi sơ qua, liền nằm ngủ trong lòng Lâm Khang Bình.

      Trời sắp tối, qua Xương Châu, Lâm Khang Bình tìm nhà trọ ngoài thành Xương Châu, vì cố gắng để Lâm Khang Bình chậm trễ thời gian nhiều (bởi vì cửa thành đóng vào 10 giờ tối và mở vào 5 giờ sáng), ra khỏi Xương Châu thành mới tìm chỗ ở, Tử Tình vừa mệt vừa đói, lung tung ăn cơm xong, rửa mặt liền ngủ.

      Dọc theo đường , Lâm Khang Bình luôn ôm lấy Tử Tình, thử đủ mọi kiểu, Tử Tình lo gã sai vặt Lâm An bên ngoài nghe thấy động tĩnh, xấu hổ, lại dám dùng sức đẩy , sợ làm ra động tĩnh lớn hơn nữa.

      Lâm Khang Bình cắn tai Tử Tình : "Tình nhi, ta là vì tốt cho ngươi thôi, ngươi xem, mỗi lần làm xong ngươi đều ngủ giấc, tỉnh lại chúng ta có thể nghỉ trọ rồi. Như vậy ngươi thấy mệt mỏi lắm. Buổi tối, ngươi cũng có thể ngủ an ổn. Ngươi yên tâm, có biết cũng coi như biết, huống chi, chúng ta cũng kêu ra tiếng, ngươi xem, bờ vai của ta đều bị ngươi cắn thành dạng gì rồi. Tình nhi à, ngươi chiều ta mà, nếu ta giữ chút tinh lực để buổi tối ép buộc ngươi nhá?"

      Tử Tình lập tức đỏ mặt, kiều mị như hoa, sóng mắt trong suốt như nước, Lâm Khang Bình nơi nào còn có thể kìm nén được nữa? ôm lại, cắn mút, hôn đến nỗi toàn thân Tử Tình đều xụi lơ vô lực, mặc muốn làm gì làm.

      Càng về phía bắc, trời càng lạnh, băng thiên tuyết địa (băng tuyết nhiều), đường càng khó , cũng may Lâm Khang Bình hay ra ngoài, kinh nghiệm tương đối nhiều, chuẩn bị thỏa đáng, rốt cục chiều hôm đó chạy tới lão gia (nhà cũ) của Lâm Khang Bình, là thôn xa xôi ngoài kinh thành, Lâm Khang Bình là gần hương tình khiếp (chỉ những người xa quê hương lâu ngày có tin tức gì, đến khi quay về, càng đến gần quê hương càng sợ, sợ có chuyện hay xảy ra với quê mình), Tử Tình là nàng dâu mới về gặp người nhà chồng, hai người ở ngoài thôn hồi, bảo Lâm An về kinh thành trước, mười bốn tháng giêng hẵng vào thôn.

      Hai người vẫn mặc bộ quần áo áo bông cũ, bởi vì lạnh, bên ngoài còn mang áo da dê. Dọc theo đường , Tử Tình trừ chỉ đeo vòng ngọc bà ngoại cho và trâm cài bằng bạc đơn giản, chưa mang trang sức gì thêm. Tử Tình nghĩ nghĩ, mở gói đồ, chọn đôi vòng tay bằng bạc, nhìn có vẻ rất được, muốn đưa làm lễ gặp mặt, trực tiếp đeo vào tay, khi nào thấy cởi ra tặng luôn, rất tiện lợi, đây là điều Tử Tình thấy trong TV.

      "Ngươi xem ta giống nàng dâu nhà nông , xấu hay ?"

      Lâm Khang Bình cười cười, tiến lên giúp đỡ Tử Tình sửa sang lại tóc, : " xấu, nàng dâu của ta lúc nào cũng xinh đẹp, ngươi yên tâm, ta để ngươi chịu ủy khuất. Nếu bọn họ làm chúng ta khó xử, chúng ta lập tức rời , trực tiếp trở lại kinh thành ăn tết."

      Tử Tình nghe xong trong lòng ấm áp, đặt tay lên bàn tay lo lớn của Lâm Khang Bình, an tâm theo về phía trước.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên, Nhược Vân, trucdoan2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 181: Lâm gia

      Đứng ở tường ngoài nhà Lâm gia, Tử Tình phát nhà của Lâm gia ràng tốt hơn hàng xóm chung quanh, đất trống trong sân , có thể nhìn ra là đất trồng rau, ba gian nhà giữa, 2 gian phòng bên, sương phòng có 3 gian.

      Lâm Khang Bình đầy cổng ra, cùng Tử Tình vào, có người trong nhà nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thấy nam nữ vào, tiểu hài tử ngửa đầu hỏi: "Các ngươi là ai? Tìm ai vậy?"

      "Chúng ta là thúc thúc thẩm thẩm của ngươi, cho tổ gia tổ nương (ông bà cố) các ngươi, tam thúc tam thẩm trở lại." Lâm Khang Bình xoay người với bọn .

      Tiểu hài tử nghe xong nhanh như chớp chạy vào, vừa chạy vừa reo lên: "Tổ gia, tổ nương, tam thúc tam thẩm của ta trở lại."

      lát, cửa xuất đống người, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Khang Bình và Tử Tình, trong đó nam tử tuổi chừng bốn năm mươi rất là kích động, phỏng chừng đây là đại bá phụ Lâm Diệu Tổ của Lâm Khang Bình, bên cạnh có phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, chắc là đại bá nương Dư thị. Mặt khác còn có ba nam tử tuổi trẻ, mặt mày có chút tương tự, cùng ba nàng dâu , cùng với thiếu nữ búi tóc hai bên. Xem ra tất cả người Lâm gia đều ra ngoài.

      Lâm Khang Bình kéo Tử Tình về phía trước vài bước, kêu lên: "Đại gia, đại nương, ta trở về. Đây là nàng dâu của ta - Tử Tình."

      Tử Tình đến trước mặt, hành lễ, kêu tiếng: "Đại gia, đại nương."

      Dư thị liếc mắt nhìn Tử Tình cái, nhìn Lâm Khang Bình : "Ngươi bây giờ giàu có rồi, ở bên ngoài cưới nàng dâu, mang về nhà, thèm kêu được tiếng cha mẹ, ta còn tưởng rằng ngươi quên chúng ta mất, bao giờ nữa về cái nhà này nữa chứ."

      Lâm Diệu Tổ liếc mắt Dư thị cái, : "Đứa vừa mới vào nhà, ngay cả ngụm nước ấm cũng chưa uống, ngươi chuyện này à. Đứa tốt xấu gì cũng gọi ngươi là nương vài năm. Đến đây, Bình nhi, mau dẫn nàng dâu của ngươi vào nhà, bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận cảm."

      Cả nhà cùng vào, Lâm Diệu Tổ phân phó người con dâu pha trà, Lâm Khang Bình bưng ly trà, kéo Tử Tình quỳ xuống. Lâm Diệu Tổ thống khoái nhận trà, Dư thị quay đầu, hai tay nhận, xoay xoay vặn vặn, gặp Lâm Diệu Tổ "Hừ" tiếng, vội : "Ta trước, trà có thể uống, nhưng lễ gặp mặt ta có."

      Tử Tình nghe xong cười : "Đại nương đùa, ta cùng Khang Bình lâu chưa về nhà, từng tẫn hiếu với đại gia cùng đại nương, nào dám muốn cái lễ gặp mặt gì?"

      Dư thị nghe thấy, sắc mặt mới hòa hoãn chút, tiếp nhận nước trà, : "Lão tam là kẻ có dùng gậy đánh cũng thèm đánh cái rắm, ngờ lại cưới được nàng dâu mồm miệng lanh lợi, vừa nhìn biết là người hiểu lẽ."

      Tử Tình nghe xong, vội hỏi: "Đây là đại nương thương ta thôi, ta thường ngày ra ngoài cửa, cũng gặp được nhiều người, ăn vụng về, sai xin đại gia đại nương đừng chê cười ta. Đây là vải dệt ta cùng Khang Bình hiếu kính hai vị, để làm bộ đón tết. Theo lý phải làm xiêm y xong mới đưa tới, nhưng chất tức (vợ của cháu nội) chưa từng gặp qua hai vị trưởng bối, sợ làm quần áo vừa, cũng sợ hợp tâm ý của đại gia cùng đại nương." Tử Tình liền vội lấy ra hai xấp vải bông từ gói đồ, xấp màu xanh xấp đỏ thẫm.

      Dư thị thấy vội hai tay tiếp nhận, mặt mày hớn hở. Tử Tình nhân cơ hội cẩn thận đánh giá nàng chút. Tóc búi rất gọn gàng, dùng ngân trâm búi lên, phía trước còn cắm cây lược gỗ khắc hoa , áo bông quần bông màu lam, rất sạch , mặt mày thô, vừa nhìn là biết tính cách mạnh mẽ có khả năng. Đại gia của Khang Bình bộ dạng phúc hậu, điển hình của người nông dân, lưng hơi còng, vẻ mặt nhăn nheo, đôi mắt nhưng rất sáng.

      "Nhìn cái miệng nhắn của tam đệ muội này, chuyện dễ nghe, ngươi xem nương ta mừng rỡ miệng ngậm lại được, chúng ta phụng dưỡng cha mẹ năm mà cũng thấy nương cao hứng giống hôm nay." người phụ nhân cao gầy cười .

      Kế tiếp lại bái kiến đại ca của Lâm Khang Bình - Lâm Khang Mạnh, đại tẩu Hồ thị, nhị ca Lâm Khang Tường, nhị tẩu Mã thị, tiếp đến là tứ đệ Lâm Khang Dũng và thê tử Gừng thị bái kiến vợ chòng Tử Tình, Tử Tình thế mới biết người vừa rồi chuyện là Hồ thị.

      Tử Tình cho năm đứa trong nhà mỗi người tám văn, nhà lão đại lão nhị có hai đứa , nhà Lão Tứ có đứa, mà đứa này vẫn còn phải ôm trong tay. Cho nên Hồ thị cùng Mã thị thấy, mặt lập tức tươi cười, ân cần rất nhiều. Còn có em chồng chưa gã - Lâm Vân Hồng, Tử Tình đoán tiểu nương tầm mười bốn mười lăm tuổi, thân áo bông vải đỏ in hoa, vóc người cao hơn Tử Tình ít, lên vội vàng kêu tiếng: "Tam ca, tam tẩu", rồi gì, coi như là người thành , vội cởi đôi vòng tay bạc tay ra đeo lên tay nàng, Dư thị thấy, cười càng tươi. Tử Tình đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt hâm mộ của Hồ thị cùng Mã thị.

      Dư thị hỏi Lâm Khang Bình và Tử Tình ăn cơm chưa, biết hai người trở về đây ăn tết, vội thu xếp cho hai người ở gian phòng dựa vào phía đông, Khang Bình ở phòng chuyện cùng vài nam tử.

      Tử Tình thấy mình có chuyện gì, muốn về phòng xem, vừa cầm hành lý tiến vào, vài nàng dâu của Lâm gia qua giúp đỡ quét dọn. Phòng này có cái phản (kiểu giường đóng tre trúc) lớn, nhưng lâu có ai ở, đọng cả lớp bụi, còn chất ít vật linh tinh. Lâm Vân Hồng bưng chậu nước lại lau chùi, nhiều lắm, nhìn ra tiểu nương này làm việc rất lưu loát, Lâm gia nuông chiều nàng. Xem ra lễ gặp mặt này đúng là cho , ít nhất còn hơn nhà đại nhiều, biết cảm kích.

      Hôm nay vẫn là năm cũ, cúng ông táo xong, mỗi tiểu hài tử cầm miếng đường cứng, cực kì vui vẻ. Tử Tình phát bọn họ dùng gạo nếp nặn thành hình ngựa, Lâm Diệu Tổ dẫn nam tử quỳ gối trước tượng ông táo, vừa dập đầu vừa đốt tượng ông táo cũ, miệng còn lẩm bẩm, khác với chỗ nhà mình.

      Cơm chiều, món chính là sủi cảo với thịt và củ cải, đương nhiên chủ yếu là cải trắng, có thể nghe đến chút mùi thịt. Tử Tình thấy mọi người đều ăn rất nhiều, phương bắc có thói quen ăn mỳ, Tử Tình đều ở phía nam hai dơid, mì sợi còn ăn được, bánh bao sủi cảo gì đó ăn đủ no, huống chi là mì phở, khó có thể nuốt xuống. Tùy tiện ăn hai ba miếng sủi cảo.

      Lâm Khang Bình thấy rất là đau lòng, trở lại phòng, trong phòng quét dọn sạch , nhưng lạnh là khô. Tử Tình nhớ tới hỏa giỏ cùng lò sưởi tay, nhưng trong nhà có than củi, số than hai người mang theo cũng dùng gần hết. Tử Tình nhanh chóng ngồi lên phản, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, đút cho Tử Tình mấy miếng điểm tâm, lại ra ngoài múc chậu nước ấm đến, Tử Tình vừa mới bị dì cả (kinh nguyệt), khó chịu, lau xong vội chui vào ổ chăn.

      Ngày kế, Lâm Khang Bình ra ngoài sớm, sắp giữa trưa mướn chiếc xe lừa trở về, mua hai túi gạo lớn, miếng thịt heo to, đống xương heo cùng ít đồ ăn vặt, còn có hai bì than củi. Vừa vào sân thấy Tử Tình bưng chậu quần áo giặt xong, Lâm Khang Bình nhận lấy, cầm tay Tử Tình, hà hơi cho nóng: "Trời lạnh như vậy, có dùng nước ấm giặt ? Cẩn thận cảm ."

      "Tam ca, ngươi yên tâm , ta nấu nước nóng cho tam tẩu, sáng tinh mơ ngươi ăn điểm tâm mà ra ngoài làm gì?" Lâm Vân Hồng ra, hỏi.

      "À, gọi tứ ca của ngươi ra đây hỗ trợ chuyển ít đồ này. Tam tẩu của ngươi quen ăn mì phở, ta mua chút gạo về."

      Lâm Khang Bình vừa xong, Dư thị tới, thấy Lâm Khang Bình mua mớ gạo cùng thịt, khóe miệng kéo đến tận tai, vội bảo tiểu nhi tử ra khiêng đồ vào.

      Lâm Diệu Tổ thấy nhiều đồ như vậy, vội : "Đứa này, về nhà ăn tết mà thôi, còn tiêu pha như vậy, nàng dâu ngươi quen ăn mì phở ngươi mua cho nàng ít là được, bây giờ ngươi là người có gia đình, phải tiết kiệm."

      Dư thị : "Bình nhi hiếu thuận mà, nên mọi người mới được nhờ, khi nào mới được bữa ăn gạo và thịt chứ?"

      Hồ thị cùng Mã thị nghe xong nhanh tiếp lời: "Cũng đúng, ta cũng được nhờ theo. Nhìn tam đệ muội xinh đẹp, mặt mày xinh xắn thanh tú, làn da bóng loáng trắng nõn, ta thấy muốn sờ sờ, vừa thấy chính là người có phúc khí, nếu mặc lăng la tơ lụa vào thể kém thiếp của địa chủ, chẳng trách tam đệ đau lòng."

      Lâm Khang Bình nghe xong nhíu mày, vừa muốn gì, Lâm Diệu Tổ lên tiếng: "Tam đệ của ngươi bận cả sáng, chắc là đói bụng rồi, các ngươi còn nhanh nấu gì cho ăn , bậy bạ gì nữa?"

      " tại làm cơm cái gì, chờ lát làm cơm chiều, phải phí công phí của à, chờ chút . phải mua nhiều điểm tâm sao? Theo ta cứ ăn mấy đồ đó trước ." Dư thị .

      Tử Tình nghe xong mới biết, bọn họ ngày chỉ ăn hai bữa cơm. Nếu là mẹ ruột, cho dù thế nào, đứa mới về nhà đều làm bữa cơm ăn, huống chi Lâm Khang Bình còn mua mấy thứ này. Tử Tình có thể tưởng tượng được cảnh Lâm Khang Bình hồi , khỏi đau lòng thay .

      Bọn nghe có điểm tâm ăn, vội vây lại, Lâm Khang Bình cho bọn hai bọc, sau đó cầm tay Tử Tình, lấy cớ phơi quần áo.

      Lâm Khang Bình đốt hỏa giỏ, lại chuẩn bị tốt lò sưởi tay, Tử Tình phơi quần áo lên dây thừng, : "Ngươi nhóm lửa giúp ta , ta quen nhà bếp ở đây, ta làm chút cơm cho ngươi ăn, trời rất lạnh, nếu đói bụng càng thấy lạnh lẽo, ta làm món cháo nóng hổi."

      Lâm Khang Bình ôm Tử Tình lên phản, : " sao đâu, sáng sớm ta ăn ít đồ ở trấn rồi, ngươi quen ngày ăn hai bữa nên ta mua chút điểm tâm."

      Sau đó vợ chồng ngồi phản nhảm, Tử Tình đặt lò để gần người, tiện tay cầm cái áo sơ mi hong khô. Lâm Khang Bình ngồi phía sau Tử Tình, thường thường đút cho Tử Tình chút đồ ăn vặt.

      Lúc này, Hồ thị ở cửa hô: "Tam đệ muội, ta có thể vào ?" Lâm Khang Bình vội mở cửa, thấy đại tẩu nhị tẩu đều đứng ở cửa, vội mời vào, bản thân lại ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên, Nhược Vântrucdoan thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 182: Thử

      Hồ thị vào cửa thấy Tử Tình ngồi phản, cầm bộ quần áo đặt hỏa giỏ hong khô, cười : "Đệ muội, hỏa lò này khéo léo tinh xảo, mang theo cũng rất tiện."

      "Cũng có gì, ở phương nam mọi người đều thích dùng thứ này, ta mang nó theo đến đấy. Hai vị chị dâu ngồi lên phản , tìm ta có chuyện gì sao?"

      "Làm gì có chuyện gì quan trọng đâu, hai bọn ta chỉ đến tìm đệ muội trò chuyện, lần đầu tiên đệ muội đến nhà, đừng khách sao, muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, cứ việc mở miệng, tuy rằng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng dù sao đều là người nhà." Hồ thị xong liền ngồi xếp bằng lên phản, Mã thị cũng ngồi bên mép giường.

      "Cám ơn hai vị chị dâu. Chuyện khác dễ , nhưng ngày đông giá rét thế này rất lạnh, nếu phòng có thể ấm áp chút tốt rồi." Tử Tình .

      "Chuyện này dễ, lát ta bảo nhị ca ngươi giúp ngươi thiêu nóng dưới phản là được. Phòng này lâu có người ở, nên rất lạnh, với lại đây là nhà kề, kém nhà giữa ít." Mã thị .

      Tử Tình nghe xong vội cảm ơn. Hồ thị : " cần cảm ơn đâu. biết đệ muội là người nơi nào? Trong nhà làm cái gì?"

      "Nhà của ta ngay tại phía nam, trong thôn , nhà làm nông."

      "A, thấy đệ muội cũng giống người chịu khổ, chuyện rất giống người nhà giàu, nhìn làn da này, trắng trắng hồng hồng." Hồ thị xong còn kéo tay Tử Tình nhìn kỹ."Nhìn ngón tay này, phải tay nhà nông. Mười ngón tay như da hành lột, đẹp mắt. giống chúng ta, xơ ráp như que củi."

      Tử Tình năm nay vội làm giá y, việc sau núi giao cho Tử Vũ, việc nặng trong nhà đều thuê người làm, cho nên năm nay tay Tử Tình được bảo dưỡng tốt, mười ngón thon thon, Lâm Khang Bình có việc gì thích cầm tay nàng thưởng thức.

      "Mấy năm nay Tam đệ làm cái gì ở bên ngoài? Phát tài à? Ngươi được nuông chiều ghê, tam đệ thấy ngươi thích ăn mỳ, mua gạo mua hai bì lớn. còn vòng tay ngươi cho Vân Hông nữa, chắc cũng tầm hơn hai lượng, chậc chậc, nhìn ngươi giặt quần áo, tam đệ còn sợ ngươi lạnh, muốn nước ấm giặt, cũng thương ngươi." Mã thị .

      "Cũng có gì, chúng ta bên kia đều trồng lúa nước, ta quen ăn gạo rồi. Khang Bình ăn nhiều, nên ăn gạo mới no được." Tử Tình .

      "Vậy tương lai các ngươi còn định trở về ? Theo ta cứ ở bên ngoài , trong nhà cũng chỉ có vài mẫu, miễn cưỡng mới ăn đủ no. Ở bên ngoài mới có cơ hội kiếm nhiều tiền. Nếu sao tam đệ có thể nuôi nổi ngươi?" Mã thị .

      Tử Tình cuối cùng hiểu ý của hai người, cười cười: "Chúng ta xây nhà ở phía nam, cũng có vài mẫu, lần này trở về, thứ nhất là tế bái công công bà bà (cha mẹ chồng), thứ hai, là muốn để ta quen biết người ở đây, dù sao mọi người cùng là thân nhân của Khang Bình."

      Hồ thị cùng Mã thị nghe xong nhìn nhau cười, muốn cái gì, Lâm Khang Bình vào được, ôm cái rổ, muốn dẫn Tử Tình ra ngoài chuyến, Tử Tình mặc áo dày, lại thêm áo khoác da dê, Lâm Khang Bình nắm tay nàng, nghĩ nghĩ, lại đem hỏa lô nhét vào tay nàng, dẫn nàng ra cửa, xuyên qua mảnh rừng, đến phần nghĩa địa ngoài thôn.

      Tử Tình phát phần mộ phương bắc đều là đống đất giống cái bánh bao, còn đặt khối đá có khắc tên, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình quỳ xuống, mang vật cúng lên, dập đầu lạy ba cái, để Tử Tình đứng lên trước, tự mình quỳ : "Cha, nương, ta là Khang Bình, con bất hiếu, thời gian dài như vậy có tới gặp các ngươi. Lúc này ta đốt nhiều tiền giấy cho các ngươi, các ngươi cứ xài thoải mái. Bây giờ ta cưới vợ, hôm nay dẫn nàng dâu đến xem các ngươi. đất lạnh nên ta để nàng dâu đứng dậy trước. Các ngươi đừng trách tội nàng, nàng đối xử tốt với con, con rất nàng."

      Tử Tình thấy vậy, vội quỳ xuống tiếp, : "Cha, nương, các ngươi yên tâm, ta chiếu cố Bình ca, các ngươi phù hộ cả đời khỏe mạnh bình an, bệnh tật." Trước kia Tử Tình chỉ cười nhạt chuyện quỷ thần, nhưng hôm nay chính mình lại tự nhiên đến thế giới này, chỉ có thể là bên trong còn có lực lượng mà con người biết, trong lòng Tử Tình tràn ngập kính sợ.

      Lâm Khang Bình vội nâng Tử Tình dậy: "Tình nhi, đừng quỳ xuống đất, cẩn thận lạnh, ngươi quên người ngươi còn sạch à, thể bị cảm lạnh. Cha mẹ ta gặp ngươi rồi, nhất định là vui mừng, bọn họ trách tội ngươi, ta thích, bọn họ chắc chắn cũng thích. Chúng ta trở về . Lần sau lại đến thăm họ."

      Hai người về nhà, người trong nhà chờ bọn họ về ăn cơm, Dư thị biết bọn họ viếng mồ mả, có chút mất hứng, cũng dám làm ầm ĩ, chính là thầm vài câu, Lâm Khang Bình để ý.

      Cơm chiều ăn ở kháng (loại gường gỗ, nhưng rộng), mỗi bên có cái bàn , nam nữ ăn riêng, ngồi xếp bằng, món chính là cơm, xương cốt xào chung với dưa chua, mỗi bên chậu, ngửi mùi rất thèm thuồng, ăn cũng dỡ lắm, Tử Tình ăn hai chén canh chua, cả người đều nóng hổi. Cả nhà ăn nhiều, tốc độ rất nhanh, chậm ít mà hết đồ ăn.

      Mã thị vừa nhai vừa : "Thơm, thơm, còn chưa ăn đủ đâu! Nương, ngày mai lại làm hai chậu nữa . Ta thấy tam đệ muội ăn cũng rất nhiều."

      "Thơm hay vào mồm ngươi à, ngày mai là chợ phiên, ta và cha các ngươi còn muốn đặt mua ít đồ tết, ngươi cùng đại tẩu ở nhà đem rang đậu phộng, lát nữa nhớ bóc đậu phộng ra đấy."

      Dư thị xong lại với Tử Tình: "Lão tam nàng dâu à, ngươi là người phía nam, ngày mai cũng nên đến chợ phiên của người phương bắc xem, thấy có gì muốn mua mua, bảo lão tam cùng ngươi. Trong nhà còn có hai người , các ngươi cũng nên thăm, lâu lâu mới trở về chuyến, còn đại tỷ của lão tam nữa, gả cho người gần đây, các ngươi biết đường để Lão Tứ cùng các ngươi chuyến."

      Tử Tình nghe xong vội gật đầu, : "Dạ, vừa vặn ngày mai có chợ phiên, chúng ta mua ít đồ rồi thăm. Có gì chúng ta hiểu mong đại nương dạy bảo."

      Trở về phòng, Tử Tình mới biết Lâm Khang Bình cũng nhớ hai người kia, từ sau khi bị bán gặp, bây giờ biết tình trạng thế nào. Tử Tình có để mấy lượng bạc vụn và tiền đồng trong bóp, để dùng trong bất cứ tình huống nào.

      Ngày kế, trời tờ mờ sáng, Dư thị gọi, Tử Tình mơ mơ màng màng đứng lên, đêm qua phản được thiêu nóng hổi, Tử Tình ngủ là thơm ngon, từ lúc ra khỏi nhà tới nay, đêm qua mới ngủ được giấc an ổn, đáng tiếc sớm như vậy bị đánh thức, Tử Tình vừa nhắm mắt rửa mặt, vừa than thở. Lâm Khang Bình cười giúp nàng mặc quần áo vào .

      Chợ cách mười dặm ngoài trấn , Lâm Diệu Tổ cùng Lâm Khang Dũng cõng cái sọt, Dư thị ôm rổ trứng gà, Lâm Vân Hồng cũng ôm rổ trứng gà theo, Tử Tình vừa vặn hỏi Vân Hồng về hoàn cảnh của hai vị , biết nhà hai vị nghèo, ít đất, miễn cưỡng lắm mớ có thể ăn cơm no. Tỷ tỷ nàng gả cho người đỡ hơn, vừa ở riêng, có hai hài tử.

      tới lui, Tử Tình kịp bước chân của bọn họ, hơn nữa người vẫn còn ‘dì cả’, nên có chút bất tiện, eo mỏi lưng đau, Lâm Khang Bình thấy vậy, hai lời, lập tức muốn cõng nàng, Tử Tình thấy chung quanh có nhiều người qua lại, mất mặt mũi. Lâm Khang Bình đành phải bảo bọn họ trước, đón chiếc xe trâu thay Tử Tình.

      Xa xa liền thấy bóng người lay động, tiếng thét to, tiếng rao hàng, đánh xe, đẩy xe cút kít, so với chợ phiên ở chỗ nhà mình còn lớn hơn, người cũng nhiều. Tử Tình quan sát qua, phát thôn làng ở phương bắc lớn hơn phía nam chút, dân cư tương đối tập trung, giống phía nam, có ngọn núi, hai hộ gia đình cũng thành thôn, cách vài dặm có thể nhìn thấy cái thôn , Đông Đương thôn mà nhà Tử Tình ở coi nhà đông đúc, có trăm hộ gia đình.

      Vào chợ, Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình, sợ người nhiều rối loạn, lạc nhau. Tử Tình xem xét, rau xanh có, nhiều nhất là cải trắng cùng cải củ, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy vài chục khoai tây, xem ra bên này vẫn chưa gieo trồng diện rộng. Ngô cũng có, Tử Tình đúng là tìm được hai nhà bán khoai lang. Chuyển động hết chỗ bán rau củ, hai người chuyển tới hàng thuỷ sản, có cá sống, chỉ có cá đông lạnh, giá lại cao, 18 văn cân, còn hơn thịt heo hẳn 2 văn. Hai người dạo hết vòng, nhìn thấy người bán giấy dán cửa sổ, còn cắt giấy ngay tại chỗ, Tử Tình ngồi xổm nhìn lúc lâu, rất thần kỳ, cần bản mẫu, chỉ cần dùng kéo cắt cắt vài đường, mở ra, là hình thú vật rất sống động, Tử Tình bỏ hai mươi văn, chọn vài cái, cuối cùng bị Lâm Khang Bình tha .

      Hai người cuối cùng cũng tìm được hàng bán vải, ở đường thương lượng rồi, tặng cho các nhà đồ thực dụng, tự nhiên là chọn mặc và ăn. Tử Tình chọn cho ba nhà xấp vải bố cùng vải bông màu xám, như vậy đứa và người lớn đều dùng được. Nghĩ nghĩ, Tử Tình lại mua cho mấy tiểu hài tử Lâm gia xấp vải bố cùng xấp vải lam, dù sao cũng là tết, nhưng mình thể quá phô trương quá.

      Lâm Khang Bình kéo Tử Tình mua mấy bì điểm tâm, lại mua con lợn được giết thịt sẵn, thấy Tử Tình kinh ngạc, Lâm Khang Bình : " phải muốn thăm thân thích sao? Cho mỗi nhà cái chân heo, thừa lại để mình ăn, còn hơn nửa tháng nữa, ném vào trong tuyết bị hư. Nơi này giống phía nam, đồ ăn để bên ngoài cũng sao, vả lại, với tình tình của đại nương mỗi ngày thể có thịt ăn, mà ta thể để ngươi ủy khuất."

      Lâm Khang Bình mướn chiếc xe lừa kéo đồ, lại mua mấy con cá, ít đồ ăn vặt, sau đó tìm được Dư thị bọn họ.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yêntrucdoan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :