1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành Lâm Triều Anh - Thu Thủy Tình (XK,Đồng nhân) (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Xuyên qua thành Lâm Triều - Thu Thủy Tình.

      [​IMG]

      Tác giả : Thu Thủy Tình
      Editor : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn
      Thể loại : Xuyên , ân oán giang hồ, HE
      Độ dài : 45 chương

      Giới thiệu:

      Người nào đó vừa tỉnh dậy, liền phát mìnhtrở thành Lâm Triều – Người sáng lập ra phái Cổ mộ.

      Võ công của nàng tồi, nhưng trong lònglại do dự đối với bản "Cửu Chân Kinh" làm giang hồ dấy lên trận gió tanh mưa máu.Luyện hay luyện đây? Hay là bí mậtluyện rồi đốt nó ?

      Từng người trong Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên đều là mĩ nam, bản lĩnh cao cường, chính trựcnghiêm minh, Đông Tà cao ngạo, Tây Độc tùy ý, Nam Đế tao nhã, ngay cả Bắc Cái, trong ấn tượng của nàng, vừa điên khùng vừa lôi thôinhếch nhác, hóa ra cũng là mĩ nam sạch , giàu lòng hiệp nghĩa.

      Tác giả : Đây là nữ chủ xuyên qua Xạ Điêu,quen biết với Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên khi còn trẻ, trong đó xen lẫn truyện xưa của gianghồ.

      Nhân vật chính: Lâm Triều , phối hợp diễnHồng Thất Công, Hoàng Dược Sư – PhùngHành, Âu Dương Phong, Vương Trùng Dương, cũng những nhân vật khác trong Hùng XạĐiêu.
      Last edited by a moderator: 15/1/15
      Nữ Lâm, tinaphan, amie1474 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1 : Tiếng đàn.







      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn



      Xuyên rồi! là bất hạnh, nhưng mà,trong cái rủi cũng có cái may, nàng xuyên trở thành Lâm Triều !

      Trong Cổ Mộ đen tối, mới bị xuyên qua Lâm Triều vẫn nằm ở giường, nhìn ánh nến có phần lờ mờ chiếu trong căn phòng u ám. Lúc này, Vương Trùng Dương vẫn chưa chết, Cửu Chân Kinh cũng chưa ra đời, võ lâm còn chưa loạn. Nhưng Vương Trùng Dương từ bỏ tình nam nữ, xuất gia làm đạo sĩ.

      trận thanh cửa đá bị khởi động, tiếp theo đó là giọng vang lên: "Tiểu thư, người khá hơn chưa?”

      Lâm Triều có chút phản ứng kịp, vội vàng “Ừ” tiếng. Nàng biết người đến là ai, đó là Lâm Linh, nhan hoàn bên người của LâmTriều .

      “Thương tích người tiểu thư đỡ hơnchút nào chưa?”

      “Ừ, tốt hơn nhiều rồi”

      Ý của Lâm Linh là đến việc khi Lâm Triều tu luyện kiếm pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh, do nhất thời bị bên ngoài quấy nhiễu, bị nội lực phản phệ nên gây ra thương tích. Cái gọi là “nhất thời bị bên ngoài quấy nhiễu” là Lâm Triều bỗng chợt nhớ tới nguyên nhân màmình sáng tạo ra kiếm pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh. Tuy rằng đến mức bị tẩu hỏa nhập ma nhưng bởi vì trong lòng yên tĩnh, khiếnchân khí trong cơ thể chạy loạn, dẫn tới bị nội thương.

      Lâm Linh tới bên cạnh, hỏi :

      “Tiểu thư có muốn ăn chút gì ?”

      Lâm Triều ngồi dậy, chợt thấy cổ họng đau rát, nhất thời nhịn được mà ho khan haitiếng, Lâm Linh thấy vậy, chạy đến bên bàn đá,rót chén nước đưa qua.

      “Tiểu thư!”

      Trong ánh mắt của nàng mang theo vài phần lo lắng.

      Lâm Triều nhận lấy chén trà, sau đó yênlặng đánh giá Lâm Linh trước mặt. ra tuổi Lâm Linh cũng tính là lớn lắm,khoảng 16, 17 tuổi, bộ dạng trông xinh xắn, sạchsẽ. Ở đại, 17 tuổi tính là lớn, nhưng nếu là ở cổ đại, lỡ tuổi thanh xuân thìphải? Nghĩ như vậy, Lâm Triều nhịn được mà nhíu mày lại, nếu Lâm Linh là lỡ , nàng được xem cái gì đây? Hai mươi lăm tuổi, lão quái chắc?

      Nghĩ vậy, Lâm Triều im lặng thầm xấu hổ, nếu ở đại, nữ nhân ba mươi tuổi là đóahoa xinh đẹp, vì sao nàng lại trở thành lão quái rồi?
      Lâm Linh lẳng lặng nhìn Lâm Triều , thấyvẻ mặt của tiểu thư thay đổi trong nháy mắt,trong lòng có chút lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫnkhông thể cảm thấy đúng ở chỗ nào, cuốicùng, nhịn được lên tiếng gọi Lâm Triều :

      “Tiểu thư?”

      Lâm Triều hoàn hồn.

      có việc gì, bây giờ em có rảnh ?” Ngừng chút, Lâm Triều lại với Lâm Linh.

      “Ta muốn ra ngoài phơi nắng lát”. Mỗi ngày đều ở trong Cổ Mộ, nàng bí bách đến sắpphát điên rồi! Nàng thích ánh nắng mặt trời, nàng thích hoàn cảnh tối tăm như thếnày.

      Lâm Linh gật đầu.

      “Em bồi tiểu thư .”

      Ra khỏi Cổ Mộ, Lâm Triều ngước nhìnphong cảnh xinh đẹp của núi Chung Nam, lo lắng trong đầu cũng bớt chút. Nàng cảm thấy, con người nên hưởng thụ nhiều ánh nắngmặt trời hơn chút, như vậy lòng ngườimới lạc quan hơn được. Trước kia, khi tâm tìnhcủa nàng tốt hoặc là tinh thần suy sụp,chỉ cần phải là mùa hè, nàng rất thíchnằm ghế phơi nắng ở trước ban công, giốngnhư chỉ cần làm như vậy, nàng cảm thấy tốt hơn.

      Đối với việc xuyên qua này, ngay cả chính bản thân nàng cũng biết xảy ra chuyện gì nữa. Nàng chỉ biết, khi mình tỉnh dậy đếnmột thế giới hoàn toàn khác biệt. Cứ nghĩ rằngđây chỉ là giấc mộng hão huyền, nhưng hiệntại, nàng rốt cuộc biết đây điều là . phải là nàng nằm mơ, mà là nàng xuyên qua thế giới trong quyển sách, quyển sách mà có rất nhiều người tài giỏixuất , Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái,Trung Thần Thông. Được rồi, trước mắt danh hiệu Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên còn chưa ra đời, nàng vừa mới bị Vương Trùng Dương bỏrơi, cho nên tâm như tro tàn, trốn vào Cổ Mộ,tính toán sống nốt nửa đời còn lại như vậy. Vốn Lâm Triều vừa thông minh lại vừa xinhđẹp, võ công cao cường, vô cùng cố chấp với tình cảm, cho dù vào ở trong Cổ Mộ nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ tới Vương Trùng Dương, vì vậy sáng tạo ra kiếm pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh để đối phó với kiếm pháp của Toàn Chân giáo.

      Lâm Triều đỡ lấy trán, cảm thán: "Vì sao người con tốt như vậy lại phải vì VươngTrùng Dương mà tự giam mình đến chết ở Cổ Mộ cơ chứ ? Bộ dạng xinh đẹp, lại giỏi võ công,người như thế có thể có cuộc sống rất là tuyệt vời cơ mà… " Lâm Triều thở dài, thậtra nàng có ý kiến gì với việc xuyênqua thành Lâm Triều , nàng cảm thấy đây chính là thân thể xinh đẹp vượt quá tiêu chuẩn thể nào lý giải được. Xuyên vàomột người vừa xinh đẹp vừa trí tuệ như thế này, nàng cảm thấy đó chính là món quà tốt đẹp nhất mà Thần linh ban cho nàng.

      Lâm Triều ngồi thảm cỏ, suy nghĩ xem sau này nàng phải làm những gì. Nàng nghĩ rằng ở núi Chung Nam mà sống nốt quãng đời còn lại, tốt có tốt cho , nhưng mà ngây ngốc ở này là chẳng có gì vui.Nghe phong cảnh của Giang Nam ở cổ đại phong tình quyến rũ, nàng muốn Giang Namngắm nhìn.

      Lâm Triều quay đầu lại, nhìn Lâm Linh ở bên cạnh, suy nghĩ xem phải thế nào, nàngnho nhã hỏi :

      "A Linh, em vẫn luôn ở trong Cổ Mộ, em cócảm thấy buồn ? "

      Lâm Linh ngẩn người ra chút rồi cười : "Tiểu thư buồn, em cũng thấybuồn. "

      " bằng chúng ta ra ngoài du lịch , ta bỗng nhiên cảm thấy, luôn ở trong núi ChungNam này rất buồn chán! "Lâm Triều

      Lâm Linh có chút kinh ngạc, nhìn về phía LâmTriều , nàng vẫn luôn cảm thấy tiểu thư có điều gì đó thích hợp, nhưng lại thểnói được. Lúc này, Lâm Linh phát , tiểu thư nhà mình vẫn có bộ dạng như trước kia, nhưng ý tưởng lại bất đồng. Nàng hận VươngTrùng Dương, cái lão đạo sĩ kiêu ngạo cố chấpkia phụ tâm ý của tiểu thư nhà nàng, làmhại tiểu thư nhà nàng mất hết can đảm, thầmnghĩ sống nốt quãng đời còn lại trong Cổ Mộ.Nàng cũng thử khuyên tiểu thư nhà mình ra ngoài dạo, nhưng tiểu thư lại cự tuyệt. Vương Trùng Dương mặc dù tệ, nhưng chẳng lẽbên ngoài có người nào tốt hơn Vương Trùng Dương ư? Tiểu thư nhà nàng như tiên nữ giáng trần, tên trứng thối như Vương Trùng Dương làm sao có thể xứng đôi được với tiểuthư chứ?

      Lâm Triều đón nhận ánh mắt có chút kinh ngạc của Lâm Linh, cười hỏi :
      "Chẳng lẽ em muốn xuống núi sao? "

      Nàng biết, Lâm Linh cảm thấy nàng kỳ quái,nhưng , nàng cảm thấy cho dù Lâm Linh có biết nàng phải là Lâm Triều cũng sao. Tuy rằng nàng xuyên , nhưng võ công của Lâm Triều vẫn còn, cho dù đánh nhau, Lâm Linh cũng đánh lại nàng. Hơn nữa, Lâm Triều luôn đối xử tốt với nha hoàn bên người, dạy Lâm Linh đọcsách, biết chữ, còn dạy Lâm Linh võ công. Tuy rằng bây giờ Lâm Linh vẫn chưa có học đượcThuật Ngự Phong, nhưng nếu cứ tiếp tục tiến triển như vậy, Lâm Linh tất nhiên học được,bằng Dương Quá và Tiểu Long Nữtrong Thần Điêu Đại Hiệp làm sao có thể học được trận pháp điều khiển ong châm cái này rồi châm cái kia đây? Chân tướng, có đôi khi khôngcần phải ra, tại, hôm nay nàng là Lâm Triều , chỉ cần Lâm Linh muốn theo nàng, nàng mang Lâm Linh theo, cũng đối xử tốt với nàng ấy giống như Lâm Triều trước kia vậy. Dù sao nương mườitám tuổi, tứ cố vô thân, thiên hạ bao la, LâmLinh có thể chỗ nào để tìm cuộc sống an ổn đây ?

      (*Thuật Ngự Phong : Điều khiển ong).

      Lâm Linh lắc đầu: " phải! Chỉ cần tiểuthư muốn xuống núi, em đương nhiên cùng tiểu thư. Chỉ là…" Lâm Linh cau mày,suy nghĩ xem làm sao để ra suy nghĩ của mình.

      ‘‘Có phải em cảm thấy ta giống vớitrước kia hay ?’’ Lâm Triều hỏi.

      Lâm Linh ngẩn ra, sau đó nhàng gật đầu.

      Lâm Triều thở dài : " ra cũng khôngcó gì giống cả, chính là tư tưởng bỗng nhiên thông suốt thôi. Từ sau khi bị thương,ta bỗng nhiên cảm nhận thấy đời người ngắi ngủi. Ta đợi ba năm trong Cổ Mộ, cuộc đờichúng ta có được bao nhiêu cái ba năm như vậy ? Cứ ngây ngốc rồi già trong Cổ Mộ, bằng ra ngoài du lịch phen. A Linh, em đạo lý này có đúng ? "

      Từ Lâm Linh theo bên người LâmTriều , tích cách có chút đơn thuần, hơn nữa nữ nhân giang hồ biết lý, hay động đao thương, suy nghĩ nhiều như vậy. Muốn lừa Lâm Linh, cũng có thể, nhưngLâm Triều vẫn cảm thấy, nên ý tưởng của mình với Lâm Linh tốt hơn.

      Lâm Linh nghe vậy, : “Tiểu thư có thể nghĩ như vậy quá tốt rồi, mặc kệ tiểu thư chỗnào, em đều nguyện ý theo tiểu thư.” Nàng là do tiểu thư mua từ tay kẻ khác về, nơi nương tựa, may mắn tiểu thư ghét bỏ,luôn luôn đối xử với nàng vô cùng tốt.


      "Em cứ từ từ suy nghĩ, nếu em nhớ ra mình có người thân nào đó, muốn quay về với bọn họ, ta cũng đồng ý."

      ", em sớm nghĩ kỹ rồi, em muốn luôn luôn được theo bên cạnh tiểu thư."

      Lâm Triều nghe được lời của Lâm Linh khóe miệng khẽ cong lên, kỳ trong lòng nàng rất vui mừng. Mặc kệ là xuấtphát từ nguyên nhân gì, có người nguyện ý theo bên cạnh mình trong lòng cũng khôngcảm thấy độc. Nàng sợ độc cùng tịch mịch, nhưng điều đó cũng có nghĩ là nàng thích độc cùng tịch mịch.

      Sau khi Lâm Triều tính toán việc xuống núixong chuyện cấp bách bây giờ đương nhiên là phải dưỡng thương tốt, chăm chỉ luyệnvõ công. Tuy nhiên tại Lâm Triều cũng phải là Lâm Triều của trước kia, bây giờ Lâm Triều thích ở trong Cổ Mộ, trừ bỏ buổi tối ban ngày luôn hoạtđộng ở phía Tây của khu rừng trong núi ChungNam, đôi khi luyện kiếm, nếu có hứng gọiđàn ong đến xếp trận, khi cao hứng lại luyện đánh đàn cổ.

      Mấy ngày gần đây đám tiểu đạo sĩ ở Trùng Dương cung của núi Chung Nam các đều rất cóphúc, bởi vì Lâm Triều nương là mộtngười đánh đàn rất giỏi, từng tiếng đàn dễ nghetừ phía Tây của cánh rừng truyền đến Trùng Dương cung, khi phóng khoáng nhiệt tình, khi chậm rãi thanh thản dễ chịu, làm các tiểuđạo sĩ trong Trùng Dương cung đoán gìa đoán non về người đánh đàn. Nhưng đối với các tiểu đạo sĩ phía Tây của rừng cây là cấm địa, Trưởng môn của bọn họ từng , đượcphép bước vào khu rừng phía Tây bước,bằng bị phạt nặng.

      Ở Trùng Dương cung, chủ nhân của Cổ Mộ - Lâm nương, là điều cấm kỵ thểnói, tuy rằng các tiểu đạo sĩ đều là người xuất gia tu đạo, nhưng vẫn là thiếu niên khí huyết sôitrào, luôn có đủ loại suy đoán mông lung đối với người khác phái. Vì thế, trong khoảng thời gianngắn, các tiểu đạo sĩ của Trùng Dương cung tâmkhông thể tĩnh như mặt nước, thường xuyên lénlút bàn tán xem vị Lâm nương kia là thầnthánh phương nào, vì sao Chưởng môn của bọn họ lại tặng khu rừng phía Tây và Cổ Mộ cho nàng ? Nữ tử có thể làm cho Chưởng môn nhânnhượng, chắc là giống như thần tiên. Đủ loại bàn tán của tiểu đạo sĩ được lan truyền ra ngòai. Tuyrằng quy củ trong Trùng Dương cung nghiêmngặt, nhưng cũng thể quản được miệngcủa mọi người. Vương Trùng Dương cũng là người thấu hiểu đạo lý, hiểu được cấm bàn tán thể giải quyết được việc gì cả, nghe được vài sư đệ châm chọc chủ nhân của Cổ Mộ ở khu rừng phía Tây - Lâm Triều biết trông như thế nào, cũng gì chỉ thở dài.

      "Sư phụ, việc này phải giải quyết như thế nào mới tốt đây?" Khâu Xử Cơ, trong bảy vị đệtử của Toàn Chân Giáo lên tiếng hỏi.

      Về vấn đề này, Vương Trùng Dương cũng cóchút đau đầu. Người mà thua thiệt nhiều nhất trong đời này chính là Lâm Triều , cũng muốn nàng cứ như vậy mà sống nốt quãng đời u còn lại trong Cổ Mộ. Mấy năm trước, nàng có hành động gì cả, đôi khi nghe được tiếng đàn như khóc như than của nàng, trong lòng cũng từng trận khó chịu.Gần đây, nghe tiếng đàn của nàng có vẻ thoảimái hơn ít, nhưng nàng cũng làm ảnh hưởng đến các đệ tử trẻ tuổi của Trùng Dương cung. Những đệ tử trẻ tuổi này, tâm tính chưa kiên đinh, dễ dàng sai bước mà thành lầm đường lạc lối.

      "Sư phụ, có cần đồ nhi đến trao đổi chút ítcùng chủ nhân của Cổ Mộ ?" Khâu Xử Cơ lại hỏi.

      Vương Trùng Dương đứng đậy, trầm ngâm lúc mới : " cần, chuyện này vi sư tựxử lý." xong liền bước ra khỏi phòng, về khu rừng phía Tây .
      Last edited: 6/9/14
      Andrena, linhdiep17, tinaphan4 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 : Cố Nhân.





      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn


      Khi Vương TrùngDương đến rừng cây phía Tây, Lâm Triều điều khiển ong xếp trận. Non xanh nước biếc, mỹ nhânmặc y phục màu đỏđứng yên ở đó, chỉ thấykhóe miệng nàng khẽcong lên, lòng bàn tay trắng nõn có mộtbình sứ màu trắng, gió thổi qua, dây cộttóc và vạt áo màu đỏkhẽ bay lên. Mà Lâm Linh thân quần áomàu lam nhạt, đứng cách Lâm Triều xa, mỉm cười nhìn Lâm Triều xếp trận.

      Bước chân của Vương Trùng Dương dừng chút, hai mắt híp lại nhìn về phía Lâm Triều ,hình như chưa bao giờ thấy Lâm TriềuAnh vừa thoải mái vừa thanh bình như vậy. Hơnnữa, cũng tận lực giấu diếm tiếng bước chân của mình, vớitu vi của nàng làm sao có thể phát ra là đến chứ?

      Lúc này, Lâm Triều xoay người lại, nhìnthấy Vương Trùng Dương, cố gắng nỗ lựcđể mình làm ra biểu tình mắt trợn ngược, miệng há hốc, rất tự nhiên huýt haitiếng, ong đều bay về tổ.

      Lâm Linh cũng nhìn thấy Vương TrùngDương, nhướng mày rồichạy đến bên cạnh Lâm Triều , bày ra tư thếnhư là gà mẹ bảo hộ gà con vậy, giọng điệu tốt hỏi: “Ngươitới đây làm gì?”

      Vương Trùng Dươngmỉm cười, nhìn về phía Lâm Triều , thanh trầm thấp vang lên: “Lâm nương.”

      Lâm Triều trợn mắtnhìn, nghĩ vẻ mặt Lâm Triều đối vớiVương Trùng Dương từkhi vào ở Cổ Mộ, nhanh chậm “Ừ ” tiếng. Sau đó mắtđẹp mở to, đánh giá nam nhân trước mắtnày. Mặc áo đạo sĩ màu đen, tuy ngũ quan bình thường nhưng lại lộ ra vài tia khí chất xuất trần,giơ tay nhấc chân đềumang theo cỗ uy nghiêm. Ở trong Cổ Mộcó rất nhiều bức tranh của Vương TrùngDương, chỉ giốngmà còn là rất giống, có thể nhìn ra được tình cảm của Lâm Triều Anhcũ là rất sâu sắc đối vớinam nhân này. Nhữngbức thư qua lại của LâmTriều với VươngTrùng Dương khi hắncòn tham gia quânđội cũng được cất giữ rất cẩn thận, vì nàngmuốn biết những chuyệnmà Lâm Triều trải qua nên có lấy ra xem vài lần, tuy rằngcảm thấy như vậy là đúng nhưng giờ nàng là Lâm TriềuAnh, phải sao?Cần tìm hiểu để biết chứ.

      Trong đầu nàng có rấtnhiều cảnh tượng từngtrải qua với VươngTrùng Dương, những hình ảnh này xẹt quatrong đầu nàng cấp tốc như cuốn phim vậy.Khi đó, gọi Lâm Triều là muội muội, còn Lâm Triều gọihắn là ca ca. Ca ca- muội muôi, xưng hô như vậy chứa đựng bao nhiêu tình ý cùng ái muội muốn người biết đây? Nhưng cuối cùng, xuất gia làm đạo sĩ, nhưng Lâm TriềuAnh hối hận, vẫn muốn dây dưa với .Sống hết đời trong CổMộ này, cũng là vì hoànthành cho nguyện vọngmuốn cùng nốt sống quãng đời còn lại.

      Nhưng đó đều là quá khứ rồi, Lâm Triều Anhbây giờ còn chút tình cảm khácthường nào đối với Vương Trùng Dương.Hơn nữa có thể nhìn ra,người này chỉhơn nàng 10 tuổi, cách khác, sớmqua 35. Lâm Triều Anhcảm thấy, đối mặt với người đàn ông 35 tuổi ảo tưởng gì cũng đều tan biến hết sạch,cho dù là Hoàng DượcSư – chủ nhân của Đào Hoa Đảo trừ bỏ ngoàiviệc biết sinh con ra cái gì cũng biết làm, cũng ngoại lệ!

      Vương Trùng Dươngthấy vẻ mặt của Lâm Triều đối với hắntuy rằng đến mức ôn hòa, nhưng cũng phải là gay gắt bỗng ngẩn ra. Từ khi nàng vào Cổ Mộ, rất lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau. Trước kia nghe tiếng đàn của nàng liềnbiết trong lòng nàng có oán hận với . Nhưng do vô tình làm chậm trễ chung thân của nàng,nên vẫn gặp mặt nàng, miễn cho nàng lạisinh ra ý niệm muốn kết làm phu thê với . Nhưng Vương TrùngDương vẫn là VươngTrùng Dương, cho dù có kinh ngạc, cũng chỉlà trong chớp mắt, mang theo nụ cười ôn nhu trênmặt, có lễ hỏi: “Lâm nương, có thể tìm mộtchỗ chuyện haykhông?”.

      Lâm Triều nghiêm mặt, lạnh nhạt : “Đạotrưởng có chuyện gì luôn tại đây ,A Linh phải làngười ngoài.”

      Nàng hề bỏ qua việc Lâm Linh giương nanh múa vuốt đối vớiVương Trùng Dương, , nàng cảm thấyVương Trùng Dương, phương diện nghiệp, tuyệt đối là mộtngười có chí hướng, có thành tựu, nhưng ở phương diện tình cảm, tên trứng thối cũng hẳn làsai!

      Vương Trùng Dươngthấy thế, cũng khôngmiễn cưỡng, chỉ :“Những ngày gần đây Lâm nương có sở thích luyện đàn, từng tiếng đàn truyền tới Trùng Dương cung,làm cho người ta thậtkhó có thể quên.”

      Nhưng lại khéo, mỗi ngày đều là thờiđiểm các đệ tử chuẩn bịhọc tập, tiếng đàn lại vang lên, làm các đệ tử trẻ tuổi bị phân tâm.

      Lâm Linh : “Tiểuthư nhà ta thích đánh đàn có làm sao? Núi Chung Nam lớn như vậy cũng chỉ có mình ToànChân giáo, còn có cảphái Cổ Mộ của chúng ta nữa. Chẳng lẽ chỉcho đám đạo sĩ thối của Toàn Chân giáo các ngươi ở đây tu đạo, chochưởng môn phái Cổ Mộ của ta đánh đàn sao?”

      hổ là do Lâm Triều bồi dưỡng ra,suy nghĩ trong lòng khác hẳn với người bình thường, phản ứng mau lẹ: “Phái Cổ Mộ?”

      Vương Trùng Dươngnhìn về phía Lâm Triều .

      Lâm Triều đón nhận tầm mắt của ,thản nhiên gật đầu:“Đúng, phái Cổ Mộ!”

      xong chỉ vào A Linh:“A Linh là Trưởng lão của phái Cổ Mộ.”

      “….”

      Vương Trùng Dươngtrầm mặc. Tuy rằng lúc thành lập giáo phái,người cũng nhiều, nhưng tốt xấu gìhắn cũng có bảy đệ tửchân truyền, cùng vớinhững người chung tríhướng theo .

      Lâm Triều lại ,chậm rì rì: “Người quý ở chất lượng chứkhông phải số lượng,tuy phái Cổ Mộ của chúng ta chỉ có hai người, nhưng là kể cảđồ đệ chân truyền của đạo trưởng cũng chưachắc so được với A Linh của ta.”

      Có bảy đệ tử giỏi lắm sao? Nàng nhưng làmột người đại, đến từ ngàn năm sau, khôngđể ý số lượng nhiều hay ít! Hơn nữa nàng còn có bằng hữu trung thành vàtận tâm là A Linh đấy.

      Vương Trùng Dươngkhẽ mỉm cười: "Tu vi, võ công của nương trước nay đều tốt. A Linh lại theo nương ngươi từ , được nương tỉ mỉchỉ điểm, võ công của nàng tất nhiên cao hơn mấy tên đệ tửkhông nên thân của ta rồi!”

      Lâm Triều liếc mắtnhìn , nóichuyện. Thân là nguời đứng đầu phái, saunày còn trở thành ngôi sao sáng trong võ họccủa toàn võ lâm, nàng có lý do tin tưởng rằng,chỉ số thông minh của Vương Trùng Dươngcũng thấp, nàngkhông có ý định quanh co với . Nàng nghĩ nghĩ rồi : "Ngươicho là tiếng đàn của ta quấy nhiễu đệ tử củangươi luyện công làmtrễ nải tiến độ học tậpnên đến đây?"

      Nếu tiếng đàn củanàng làm ảnh hưởng đến các tiểu đạo sĩ cũngkhông có gì là kỳ quái cả, bởi vì có đôi khi lúc nàng đánh lên, trong tiếng đàn có chứa nộilực, những người khôngcó định lực kiên định thìdễ bị tiếng đàn của nàngdẫn dắt.

      ‘‘Phần lớn tính cách đệ tuổi trẻ tuổi trongbổn giáo đều chưatrưởng thành, khôngkhỏi có chút bướngbỉnh, dễ dàng bị trầm mê. Nếu là đệ tử lớn hơn chút có thể từ trong tiếng đàncủa nương được lợi ít!’’

      hiểu nhạc lý,nhưng biết, trongchốn võ lâm chỉ những người có tài mới có thểchiến đấu bằng âmcông, ví dụ như Đông Tà – Hoàng Dược Sư,lại ví dụ như nữ tử trước mắt này. Nếu là có thểngăn cản tiếng nhạc, bị tiếng nhạc ảnh hưởng tu vi nội lựccủa ngươi có điểmtiến bộ, nhưng nếu tâm trí kiên định thìrất dễ bị ảnh hưởng, suy nghĩ rối loạn, thể tập trung tinh thần, nặng chân khíchạy tán loạn trong cơ thể, dẫn tới bị thương.

      Dừng chút, Vương Trùng Dương nhíu mày, nhìn về phải Lâm TriềuAnh, tiếp: ‘‘Ta vừa mới nghe hô hấp của nương, hình như là bị nội thương sao?’’

      Nam nhân này giỏi vậy?Như thế mà cũng có thểnghe ra. Lâm Triều Anhvẫn còn sững sờ lại nghe được giọngnói của Vương TrùngDương: " người cônương có thương tích, chịu nổi việcngủ giường Hàn Ngọc đâu, nhớ lấy, đừng ngủ ở đấynữa’’

      Lâm Triều khẽ hừmột tiếng rồi : ‘‘Đatạ đạo trưởng quan tâm, ta cũng khôngphải là người cái gì cũng biết, tất nhiên hiểu được bản thân chịu được giường Hàn Ngọc. Ta thấy gần đây thời tiếtquá nóng, đồ ăn dễ dàng bị hỏng, giườnghàn Ngọc lại được đào lên từ Cực Bắc lạnhlẽo, khí lạnh thấuxương, dùng để để cất đồ ăn còn gì tốt hơn.’’

      ‘‘…..’’

      Vương Trùng Dươngkhông gì, cũng biết nữ nhân này khônglàm việc theo lẽ thường,lấy giường Hàn Ngọc để cất giữ đồ ăn, trong lòng bỗng dưng sinh ra loại cảm giác giậndữ muốn giậm chân.

      Lâm Triều còn :‘‘Về phần tiếng đàn ta tự có chừng mực. Mời đạo trưởngtrở về .’’

      Vương Trùng Dươngthấy nàng như vậy, nhịn được lại liếc nhìnnàng. Quần áo màu đỏ,đai lưng màu đen khảm ngọc, tóc dài dùng dâycột tóc màu đỏ buộc lên, nhớ được ngàytrước, nàng hay thích quần áo màu trắng, sao bây giờ lại thích loại màu này rồi?

      Hơn nữa, ánh mắt cũngthiếu vài phần lệ khí cùng u buồn, lại nhiềuthêm vài phần lạnh nhạt cùng thanh khiết, giống như là nhìn thấu cái gì đó. Mặc dù Vương Trùng Dương biết tâm ý của Lâm Triều đốivới mình, nhưng hắnvẫn đoán đượctâm tư của nàng, lúc này lại càng cảm thấy khôngthể nắm bắt được nó. Nàng trong lòngcó chừng mực cũng nên thêm điều gì nữa.

      thoáng trầm ngâm sau đó cười cười, :‘‘Lâm nương, xin thứ lỗi cho tại hạ nhiều chuyện, tuy rằng núi Chung Nam có là địa bàn của chính mình đinữa, người tập võ cũng nên có chútcảnh giác, dù là bất cứ lúc nào nữa cũng nên mất cảnh giác, bằng dễdàng bị người kháchãm hại.’’

      Lâm Triều nhớ tớinhững cao thủ võ lâm, đều là khi những người khác còn chưa có đến phát được, nhưng nàng tạm thời còn chưacó tạo thành thói quen đó. Chưa bao giờ bướcchân vào giang hồ nên là chưa cảnh giácđược, nhưng nàng vẫn cho rằng, đời nàycòn nhiều người tốt, ai mà khi lại nghĩ đến chuyện hãm hại người khác bao giờ? Hơn nữa, trong mỗi quyển sách, nhân vật chính luôn xuất sắc, đasố những nhân vật phụ võ công đều bình thường, hoặc thậm chí là có võ công. Nghĩ như vậy, nàng lại cảmthấy, cần thiết lúc nào cũng phải cảnh giác,nếu , sống rất mệt mỏi. Hơn nữa, tuyrằng Vương Trùng Dương tỏ vẻ quan tâm,nhưng qua lỗ tai nàng lại cảm thấy như có vài phần giả dối. là quan tâm như vậy sao? Vậy tại sao lại bỏ qua Lâm Triều ?

      Nghĩ xong, Lâm Triều khẽ nhếch đôi mi thanh tú: ‘‘Hãm hại thìcó làm sao? Ta cũng làm sai chuyệngì, làm gì có ai tự dựng lại đến ám toánmột nữ tử như ta chứ ? Hơn nữa, đời ngườingắn ngủi, ta dĩ nhiênmuốn mình được vuivẻ, ta thể thoảimái thả lỏng ở địa bàncủa mình sao? Vậy sống còn có ý nghĩa gìnữa? Hơn nữa, đạotrưởng là gì của ta chứ? biết là mình quản quá nhiều chuyện ư?’’

      Vương Trùng Dương bị nàng như vậy, nhấtthời trầm mặc.

      Lâm Triều vung ống tay áo màu đỏ lên:‘‘Đây là địa bàn củaphái Cổ Mộ ta, ngàyxưa, đạo trưởng từng qua, cóchủ nhân của Cổ Mộ cho phép, các đệ tử của Trùng Dươngcung được phépvượt quá ranh giớimột bước. Ta nhớ được ta vẫn chưa mời đạo trưởng tới đây, có câu nghiêm dưới loạn, đạo trưởng hôm nay mời màđến là muốn để cho đệtử của mình thấy đạo trưởng là người được mà làm được sao?’’

      Vương Trùng Dươngngẩn ra, sau đó cườikhổ, lập tức vái chào nàng, : ‘‘Tại hạ đường đột rồi, hy vọngLâm nương lượng thứ, cáo từ!’’

      " tiễn.’’

      Lâm Linh tới, nhìn phương hướng màVương Trùng Dương biến mất, khó chịu :"Tiểu thư, sao phải khách khí với nhưvậy chứ?’’

      Lâm Triều nhìn vẻmặt muốn đánh chếtVương Trùng Dương của Lâm Linh, nhịn được bật cười :‘‘ khách khí với được chắc? Cuối cùng ta vẫn thể đánh nhau với , nếu chúng ta làm tổnthương hòa khí củahai phái, điều đó cũng tốt’’

      Có câu là thà có thêmmột người bạn, còn tốt hơn có thêm kẻ thù, hơn nữa nàng cũng cảmthấy, chỉ cần bắt Vương Trùng Dươngcưới nàng, mặc kệ nàng muốn giúp việc gì, cũng vì muốn đền bù lại chonàng mà chấp nhận làm. Nhưng cũng có khả năng là do nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.

      Lâm Linh luôn luôn cảmthấy tiểu thư nhà mình cái gì chính là cái đó, bây giờ thấy LâmTriều như vậy, lẩm bẩm hai tiếng, "Đánh lại thả ong ra đượcchắc?"

      Gần đây, trận pháp ongcủa tiểu thư càng ngày càng cao thâm rồi, tuyphái Cổ Mộ của các nàng nhiềungười, nhưng hơn ở chỗlà ong rất nhiều! Nếuđánh nhau với mấy đám đạo sĩ thối này, chỉ cần thả ong ra, Lâm Linh cảm thấy mấy đạo sĩ này chắc chắn bị thương.Tuy nhiên, cho tới bây giờ, tiểu thư vẫn khôngmuốn làm Vương TrùngDương khó xử, mà ngay cả Kiếm Pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh, cũng là vì nam nhân kia mà tạora. Khó có được nhưbây giờ, tình cảm của tiểu thư đối với VươngTrùng Dương giống nhưphai nhạt, Lâm Linhcũng còn muốntính toán những chuyệnđã qua. Nàng hơi hơi mở to mắt, hít sâu hơi, sau đó hai tròng mắt trong trẻo nhìn vềphía Lâm Triều :"Tiểu thư, khi nào thìchúng ta xuống núi?"

      Lâm Triêu nghiêng đầu, nghĩ nghĩ: "Mộttháng sau ."

      Lâm Linh lại hỏi: "Vậytrong tháng nàychúng ta làm cái gì?"

      Làm cái gì? Tất nhiên là luyện công rồi. Mỗi lầnnhìn thấy sùng bái trong đôi mắt củaLâm Linh, Lâm TriềuAnh cũng biết rằng võ công của mình rất giỏi,hơn nữa, khi nàng dùng nội lực đánh đàn, cũngcó thể làm ảnh hưởng đến các đệ tử trẻ tuổi của Trùng Dương cung, điều này chứng minh tu vi nội lực của nàng rất tốt. Nhưng võ công củaLâm Linh chưa phải là rất giỏi, hai người du lịch ra bên ngoài, nếu bị người hãmhại, cho dù Lâm Linhđánh lại, ít nhất cũng phải chạy thoát thân được. Vì vậy, trong vòng tháng, cứ vàobuổi tối, Lâm Triều đều để cho Lâm Linhngủ giường Hàn ngọc, còn ban ngày khổ luyện khinh công, còn có học cả Thuật ngự phong, để cho Lâm Linhhọc cách gọi ong mật đến sắp xếp vài trận pháp đơn giản.

      Nhưng mà lại quên ,tuy rằng khi VươngTrùng Dương đến tìmLâm Triều , cũng qua việc tiếng đàncủa nàng làm ảnh hưởng đến các đệ tử trẻ tuổi của Trùng Dương cung, nhưng Lâm Triều vẫn như trước kia, mỗingày khi hết giờ dạy họccũng là lúc tiếng đàn vang lên cách rấtđúng giờ, làm cho Vương Trùng Dươngcười khổ ngừng,bảy đệ tử Toàn Chân giáo giận mà dámnói gì.

      Sau này, khi Thuật Ngựphong của Lâm Linh có chút thành tựu, mà việc học hành của cácđệ tử trẻ tuổi ở TrùngDương cung cũng đãchịu đủ ảnh hưởng, tháng sau, thiện tâm củaLâm Triều cuốicùng cũng trỗi dậy, nàng mang theo Lâm Linh xuống núi du lịch,trả lại cho núi ChungNam mảnh thanhtĩnh.
      Andrena, linhdiep17, tinaphan4 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn



      Lại đến sau khi Lâm Triều mang theo Lâm Linh rời khỏi núi Chung Nam, khởi đầu cho những ngày tháng hành tẩu giang hồ của hai người . Đôi khi cũng gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, nhưng xét thấy nhân quyền ở thời đại này thể có được, Lâm Triều đối với rất nhiều chuyện bất bình, nhưng cũng đành thấy mà bỏ qua, thế làm gì được. Dù sao, nàng cũng thể tính là nữ hiệp được.

      Ngày hôm đó, lúc Lâm Linh cùng với Lâm Triều dừng chân ở quán trọ, Lâm Linh hỏi Lâm Triều , "Tiểu thư, chúng ta cứ ở bên ngoài hành tẩu như thế này sao?"

      Lâm Triều cởi giày, mới cởi được nửa, liền dừng lại động tác làm chút, sau đó tiếp tục cởi tiếp, ném ở mặt đất. "Làm sao vậy, A Linh , em thích như vậy sao?"

      Lâm Linh lắc đầu, "Cũng phải là thích, chính là tiểu thư, người cảm thấy chúng ta nên có căn nhà sao?"

      căn nhà ư? Đây là việc rất tốt, ra Lâm Triều cũng từng suy nghĩ về vấn đề này rồi, nhưng cũng có suy nghĩ kỹ càng. Trước kia, ở núi Chung Nam, tuy rằng buồn chút, nhưng vẫn có Cổ Mộ. Mặc dù Cổ Mộ vừa tối vừa ẩm ướt, khiến người ta cảm thấy quá thoải mái, nhưng ở đó, lại khiến nàng cảm thấy rất an tâm, giống như là cảm thấy dù có như thế nào, vẫn luôn có chỗ để về. tại ra ngoài du lịch, tuy hiểu biết thêm rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.

      Lâm Triều nghĩ, chắc hẳn mọi người đều như vậy, trong sâu thẳm luôn sợ hãi bản thân mình trôi nổi giống như cây bèo, ở đáy lòng vẫn có khát vọng được sống yên ổn. Nàng nghĩ nghĩ, : "Việc này có thể a, em thích nơi như thế nào?"

      "Tiểu thư thích ở nơi nào, em liền thích ở nơi đó."

      Đứa này, dễ chuyện. Lâm Triều thấy Lâm Linh như vậy, cũng vui vẻ tự mình quyết định, "Vậy A Linh, chúng ta Dương Châu , ta rất thích Dương Châu." Ở cổ đại, nếu so sánh về thịnh vượng, nàng thích nhất Dương Châu.

      Từ trước kia cho đến bây giờ, Lâm Triều cũng hiểu lắm những chuyện này nọ của giang hồ, mà ngay cả là Lâm Triều cũ, mặc dù có võ công cao cường, nhưng cũng chưa bao giờ lăn lộn trong giang hồ. giờ, nàng và Lâm Linh cùng nhau lưu lạc mấy tháng ở giang hồ, cũng thăm dò được vài phần tính cách của những người trong võ lâm, thứ mà các đại hiệp hay đến là khí phách giang hồ, cái gì mà tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ra đều là gạt người cả, sau lưng mỗi đại hiệp nổi danh đều có Kim chủ ( Kim chủ ở đây là chủ nhân có tiền), nếu có chỗ dựa vững chắc, chính kẻ có rất nhiều tiền. Hãy nhìn Đảo chủ Hoàng Dược Sư của đảo Đào Hoa , người ta có đảo Đào Hoa! Nhìn chút Nam Đế Đoàn Trí Hưng xem, người ta là hoàng đế! Nhìn chút Âu Dương Phong, người ta cũng có núi Bạch Đà đấy! Thậm chí là Hồng Thất Công, cũng là bang chủ Cái bang! Lai lịch đều có tiêu chuẩn nhất định cả.

      Trái lại phái Cổ Mộ của nàng có cái gì chứ? Phái Cổ Mộ của nàng chẳng có cái gì cả! Lâm Triều bỗng nhiên cảm thấy mình bằng ai, cuộc sống an nhàn là tốt, nhưng cũng thể mỗi ngày đều ăn no uống kỹ, ăn no rồi ngủ, ngủ rồi chơi được.

      Lâm Triều nghĩ nghĩ, hỏi Lâm Linh: "A Linh, em thấy phái Cổ Mộ của chúng có nên thu đệ tử hay ?" Dù sao cũng có chuyện gì phải làm, cũng nên tạo danh tiếng lớn chút cho phái Cổ Mộ, miễn cho về sau đồ tôn của nàng bị kẻ khác xem thường.

      Lâm Linh trầm mặc: "Tùy tiểu thư ạ." Chuyện mà trong lòng Lâm Linh nghĩ nhiều nhất chính là, gần đây con người của tiểu thư dường như có chút thay đổi, chuyện mà người hay để ý trước kia, bây giờ lại chẳng thèm để ý nữa, những gì thích trước kia tại cũng thích nữa. Nàng hỏi tiểu thư, tiểu thư chỉ lần đó bị nội thương, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, nên bỗng nhiên thông suốt rất nhiều chuyện, đời người ngắn ngủi, bằng tận hưởng thú vui trước mắt.

      Lâm Triều trầm mặc, nàng cảm thấy được đời người hẳn là nên có mục tiêu để theo đuổi mới đúng, nàng cũng vọng tưởng xưng bá võ lâm, cũng nghĩ phải giúp Hoàng đế đánh đuổi kẻ thù xâm lược, đây phải là việc mà nàng có thể làm được. Hơn nữa. . . . . .Vấn đề mấu chốt trước mắt là, nàng và Lâm Linh nơi để ổn định cuộc sống. Tuy rằng mấy ngày này, đêm khuya nàng thường xuyên làm quân tử leo xà nhà, cướp ít của những nhà giàu làm ăn bất chính, túi đồ cướp được tuy , nhưng cũng ít ngân phiếu, nhưng rốt cuộc chuyện này cũng phải là kế lâu dài.

      Lâm Triều cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định mang Lâm Linh Dương Châu, nàng ở vùng ngoại ô thành Dương Châu bỏ ra số tiền lớn mua cái biệt viện cùng mấy trăm mẫu ruộng tốt, làm bà địa chủ. phải như nàng nghĩ, mặc dù phong cảnh núi non ở cổ đại đều rất đẹp, nhưng mỗi ngày đều phải cưỡi ngựa mà chạy đúng là mệt chết được, nàng giằng co mấy tháng, cảm thấy rằng nên an nhàn đúng là tồi.

      Bỗng nhiên ở vùng ngoại ô thành Dương Châu, có nương trẻ tuổi xinh đẹp như hoa đến sống, lại còn mang theo tiểu nương bộ dáng thanh tú, vì thế vài tên côn đồ nghĩ rằng chủ nhà là người dễ bị bắt nạt, thường thường phái bới móc. Nhưng kết quả của việc bới móc lại là, Lâm Triều trở thành Lão Đại của những tên côn đồ đó. Tuổi còn , học hành giỏi, mà còn làm lưu manh? Sợi dây tơ vàng trong tay Lâm Triều vừa ra, liền thu phục toàn bộ đám côn đồ này, sau đó bắt bọn họ làm tá điền giúp đỡ mấy việc vặt trong vườn, chờ khi tính tình của bọn họ thu liễm chút, để bọn họ theo Vân quản học tập.

      (Tá điền: Nông dân làm việc cho địa chủ.)

      Mỗi ngày của Lâm Triều trôi qua là nhàn nhã, khi nhàn rỗi pha trà, đánh đàn, lại chỉ điểm chút võ công cho Lâm Linh, sau đó gọi ong mật đến sắp xếp trận pháp. Nhưng hôm nay, im lặng trong nhà bị phá vỡ. Vì cái gì? Bởi vì khi Lâm Triều dùng cơm, gà quay mặt bàn tự nhiên cánh mà bay.

      "Lớn mật! Người đến là người nào?" Lâm Linh tức giận hỏi.

      "A Linh, đừng nóng vội." Lâm Triều ngăn lại Lâm Linh, sau đó híp mắt lại suy nghĩ, năm giác quan của nàng rất tốt, vậy mà vẫn thể phát được tồn tại của đối phương?

      Lâm Triều ra ngoài phòng, khóe miệng hơi hơi cong lên, vẻ mặt rất là ôn hoà, "Bằng hữu đến từ phương nào? hỏi mà trộm, các hạ lén lút như vậy, khác với mấy tên trộm là mấy." Người này vậy mà có thể tay trộm đồ, khẳng định là võ công tồi, hơn nữa ngay cả nàng cũng thể phát được hơi thở của đối phương.

      Bỗng nhiên, mấy cái xương gà rơi từ cây xuống, Lâm Triều ngẩng đầu, chỉ thấy cây có người mặc quấn áo xám nằm, lấy tay vỗ bụng, giọng điệu thực thỏa mãn."Ăn ngon! Cư nhiên quay được con gà còn ngon hơn cả đầu bếp trong Hoàng cung, ta hết khắp các nơi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn qua món gà quay nào ngon như vậy!"

      Lâm Triều mỉm cười, "Các hạ ăn mất bữa cơm trưa của ta, vậy mà muốn xuống dưới này nhận lỗi sao?"

      Đối phương vẫn nằm ở nhánh cây, nhúc nhích.

      Cho dù ngươi có tính nhẫn nhịn tốt đến mấy cũng thể nào mà nhịn thêm được nữa rồi, tay áo Lâm Triều khẽ động, châm Ngọc Phong bay ra theo hướng của đối phương.

      "A Linh, thả ong mật!"

      Lâm Linh vội lên tiếng, lấy ra cái bình màu sứ màu trắng đặt ở lòng bàn tay, dùng nội lực làm nóng, mùi hương của mật ong tràn ngập trong khí, chỉ nghe nàng huýt hai tiếng. Cùng lúc đó, Châm Ngọc Phong từ trong tay áo màu đỏ của Lâm Triều cũng phóng ra, bắn thẳng về phía đối phương.

      Người ở cây thấy Lâm Triều ra tay, bổ nhào cái nhảy xuống đất, " nương, có chuyện gì cũng từ từ , đừng động thủ, a…!"

      Lâm Triều hừ lạnh tiếng, lại phóng Châm Ngọc Phong từ trong tay áo ra, "Ai có chuyện gì với ngươi mà phải từ từ? "Thế lúc nãy trộm gà quay của nàng, làm sao lại thấy từ từ vậy?

      Vì thế, trong tòa nhà cát bụi nhất thời cuồn cuộn nổi lên, còn kèm theo thanh ‘ong ong’ của đàn ong mật. Người tới võ công rất giỏi, trong thời gian ngắn Lâm Triều cũng có biện pháp để đối phó với . Ban đầu nam tử áo xám kia còn chiếm thế thượng phong, nhưng lát sau lại thể ngăn cản nổi ong mật đốt lên người , trực tiếp nhảy ra khỏi trận pháp ong, bay lên nóc nhà. mới đứng lại ở nóc nhà, thấy Lâm Triều đứng trong sân, trong lòng bàn tay lập tức có thêm cái bình sứ màu trắng, khóe miệng cong lên, cặp mắt đẹp kia mang theo vài phần khiêu khích nhìn về phía . còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, sau lưng bỗng nhiên có đàn ong mật bay về phía , sửng sốt, muốn thi triển khinh công rời , lại phát ong mật chia làm vài đội vây bốn phương tám hướng quanh .

      sửng sốt, thi triển khinh công bay lên , nhưng đáng tiếc có cây nào cao như vậy, cho dù có thể bay lên cũng có điểm để mượn lực, cho dù tới được nửa đường cũng thẳng tắp rơi xuống đất.

      Lâm Triều thấy như vậy, tâm tình rất tốt, mặc dù ong mật vây quanh nam nhân kia, nhưng chỉ cần nàng phát ra mệnh lệnh, chắc chắn ong mật đốt , đây là thiên tính của ong mật, người đánh nó, nó cũng đốt người. Nếu phải là đối phương có ác ý, nàng cũng muốn làm cho ong của nàng đốt người đâu. Phải biết rằng, đây là ong mật do nàng tỉ mỉ nuôi dưỡng, tuy rằng liên tục sinh sôi nảy nở, nhưng là chỉ cần đốt người, chúng phải chết.

      Vì thế, nam nhân áo xám kia chật vật, từ trung rơi xuống, khi rơi xuống nóc nhà là lúc, bàn tay của chống lên mái ngói mà mượn lực, lật người cái xinh đẹp ở trung, sau đó dừng ở trước mặt Lâm Triều .

      " nương, phải chỉ là ăn của con gà quay thôi sao? Tại sao lại liều mạng với ta như vậy?"

      "Đại hiệp, phải là chỉ vì con gà quay thôi sao? Vậy tại sao ngươi ngay cả mạng cũng cần?

      Lâm Triều cùng nam tử áo xám đứng đối diện với nhau, ong vây quanh bên cạnh hai người. Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Triều dừng ở cây gậy bằng ngọc dắt ở đai lưng của nam tử. Trong lòng nàng nhất thời hiểu , nếu như đoán nhầm, người nam nhân trước mắt này tám chín phần mười chính là Hồng Thất Công tham ăn kia, khó trách làm ra chuyện như vậy.

      Lâm Triều khẽ hừ tiếng, huýt hai tiếng, ong mật đều quay về tổ, sau đó cất kỹ bình sứ trắng trong tay .

      "Lần sau nếu ngươi còn dám trộm đồ của ta, ta giết ngươi!"

      Hồng Thất Công thấy thế, cười ha ha : " nương là người có gia giáo, đừng có động chút là đánh đánh giết giết. nương, gần đây ngươi đắc tội với người nào vậy? Ta là ăn mày, lúc nãy nằm ngủ tán cây cách nơi này của người mười dặm, nghe thấy có người bàn bạc muốn tới tìm ngươi tính sổ, nên ta mới xen vào việc của người khác mà đến đây xem chút, cũng đừng là ta báo trước đấy nhé."

      "Ai mướn ngươi xen vào việc của người khác chứ? Trả gà quay của ta lại đây!" Lâm Linh trừng .

      Hồng Thất Công sờ sờ cái mũi, : "Ai, tiểu nương này, ăn cũng ăn rồi, chẳng lẽ lại muốn ta nhổ ra cho ngươi sao? như vậy , ta cho ngươi tiền nhé?" xong, vài cái phi tiêu rực rỡ ánh vàng bay về phía Lâm Linh. Lâm Linh khẽ mở tay, bóng dáng màu xanh nhạt dạo qua vòng, mấy cái phi tiêu kia có cái nào lọt khỏi ngón tay trắng nõn của nàng.

      Hồng Thất Công thấy thế, nhịn được : "Công phu giỏi!" Hồng Thất Công thấy võ công của Lâm Triều cũng kém , nên cố ý muốn thử võ công của Lâm Linh, lực đạo của phi tiêu kia cũng , hơn nữa bay với tốc độ cực nhanh, ngờ nàng có thể tiếp được toàn bộ.

      Lâm Triều liếc Hồng Thất Công cái, đạm nhạt : "Đừng tưởng rằng ngươi hai câu dễ nghe, chúng ta so đo với ngươi nữa." Võ công phái Cổ Mộ đều lại nhàng thích hợp cho nữ tử, võ công nhập môn là Thiên La Địa Võng, phải bắt được tám mươi mốt con chim sẻ để chúng nó bay , Lâm Linh sớm nhập môn, đừng là vài cái phi tiêu này, cho dù thêm vài cái nữa cũng thành vấn đề.
      Andrena, linhdiep17, Tiểu yêu tinh2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4 : Lão Đại






      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn


      Hồng Thất Công nhìn Lâm Triều , cười haha : " nương nên chê trách ta nữa, tại hạ là Hồng Thất, người trong gianghồ khách khí gọi ta tiếng là Thất Công. Ta chịu nổi hấp dẫn của thức ăn,chỉ tại tay nghề đầu bếp của nhà nươngquá tốt, khiến ta hoàn toàn có sức đểchống đỡ .” là, cái gì đều có thể nhẫn nhịn, chính là nhìn thấy ăn ngon nhịn được! Nghĩ tới con gà quay vừa rồi, Hồng Thất Công lại nhịn được nuốt ngụmnước miếng, quả nhiên là mỹ vị nhân gian! biết có thể đem vị đầu bếp kia ,để mỗi ngày làm thức ăn ngon cho ăn, chờhắn ăn chán trả lại cho vị nương này.

      Lâm Triều liếc mắt nhìn , xoay người ra vườn, làn váy dài màu đỏ lướt qua mặt cỏ. Nàng vào trong đình , xoay người lại,"Vừa nãy ngươi có người muốn tới tìm ta tính sổ?"

      ra Hồng Thất Công dối, cây nghe được có người muốn tớiđây tìm chủ nhân của biệt viện này, cho nên hắnmới đến. Cái Bang là Thiên hạ đệ nhất đại bang phái, tin tức truyền lại nhanh nhẹn, nên sớm nghe , ở vùng ngoại ô thành DươngChâu có nữ tử thần bí mới đến, thu phục ít côn đồ đường phố ở Dương Châu làm việc cho nàng. Tuy rằng dùng phương thức lấybạo lực thắng bạo lực, nhưng nghe nữ tửthần bí này cũng đả thương đến tính mạng của ai cả, chỉ làm cho những tên côn đồ này thành theo bên người học tập thôi.

      Vì thế, ngay từ đầu, Hồng Thất Công liền có vài phần tò mò đối với Lâm Triều , lúc nghe những người đó muốn tìm tới đây phá rối, liền trước bước, tính toán tìm vị trí tốt để xem cuộc vui. Nếu Lâm Triều có bản lĩnh giảiquyết, tự nhiên ra mặt, nếu bị người ta bắt nạt, cũng tính toán phải giúpnàng phen. tìm được cây to thíchhợp, chuẩn bị ngủ, con sâu tham ăn trong bụng lại bị mùi đồ ăn đánh thức, làm nướcmiếng chảy ròng, vì thế còn chưa có hỏi đem gà quay mà Lâm Linh làm ăn mất.

      Hồng Thất Công kể chuyện nghe được choLâm Triều , cuối cùng lại tò mò hỏi: "Tathấy công phu của nương rất tốt, nhưng tachưa bao giờ nghe qua thanh danh của nương ở giang hồ, biết nươngxuất sư ở nơi nào?"
      Lâm Linh : "Tiểu thư nhà ta là Chưởngmôn phái Cổ Mộ."

      "Chưởng môn phái Cổ Mộ ?" Hồng ThấtCông có chút xác định , lật lật lại trí nhớ vài lần, cũng xác định chắc chắn là mình chưa từng nghe đến phái Cổ Mộ này.

      Lâm Linh thấy bộ dạng có chút kinh ngạc, hừ tiếng, : "Phái Cổ Mộ Chúng tamới thành lập năm, tiểu thư nhà ta quá khiêm tốn, cho nên cũng thể trách ngươi hiểu biết nông cạn, chưa nghe đếnphái ta."

      Hồng Thất Công còn gì để rồi, tuy rằng nữ nhân giang hồ câu nệ tiểu tiết, thường xuyên lại với các hảo hán giang hồ, nhưng cũng chưa từng thấyqua có nương nào làm việc giống như nương trước mắt này. Đều làm Lão Đại của những tên côn đồ đường phố rồi mà còn làm việc khiêm tốn? Đều có thể khiến người ta lên kế hoạch tìm tới tận cửa làm khó mà vẫn có thểnói là khiêm tốn?

      Lâm Triều xoay người, nhìn về phía HồngThất Công, mỉm cười : "Đa tạ Thất huynh trượng nghĩa thông báo cho, tiểu nữ tử họ Lâm, tên là Triều ."
      "Lâm nương." Hồng Thất Công gật gật đầu.

      Ánh mắt Lâm Triều nhìn về phía cái hồ lô rượu phía sau lưng Hồng Thất Công, hé miệngcười, còn thêm: "Nếu Thất huynh chê, chỗ ta cũng có ít rượu ngon, sẽtặng cho ngươi mấy bình để cảm ơn." Ở giang hồ, bạn bè bao giờ chê ít cả, tuy rằng nàng cũng có ý nghĩ muốn lăn lộn ở đó làm gì, nhưng đây là giang hồ, muốn trốncũng có chỗ để trốn. Khi Lâm Triều biết thân phận của Hồng Thất Công,phản ứng đầu tiên là nhìn , giống như là thấyđược các tin tức bí mật được cất giấu, muốn biết chuyện gì cũng có thể hỏi thăm . Theo nàng biết, Hồng Thất Công thích nhất là đồ ăn ngon, sau đó chính là rượu ngon.

      Hồng Thất Công nghe vậy, hai mắt đen láy nhìn về phía Lâm Triều .

      Lâm Triều bình tĩnh đón nhận tầm mắt của , cười : "Ta rất ít giao thiệp với gianghồ, có chút sâu xa với Trùng Dương chânnhân, từng nghe qua bang tên tuổi củaBang chủ Cái bang, hôm nay nhìn thấy, cố ý kết giao với Thất huynh làm bằng hữu, biết Thất huynh có cho ta chút hãnh diện nàyhay ?"

      Hồng Thất Công ngẩn ra, " nương biếtTrùng Dương chân nhân?"
      Lâm Linh : "Chúng ta vốn là ở núi Chung Nam xuống, đương nhiên biết TrùngDương chân nhân." Lâm Linh giờ cũng biết tiểu thư nhà mình khom người, tạinói ra tên của Vương Trùng Dương, nhất định là muốn kết giao với Hồng Thất Công.

      Lâm Triều cười bổ sung, "Ta cùng vớiTrùng Dương chân nhân chỉ là quân tử chi giao."

      Hồng Thất Công vừa nghe thấy nàng biết VươngTrùng Dương, võ công người lại vô cùng tốt, hơn nữa luôn luôn thích ngườiquanh co lòng vòng , tại Lâm Triều Anhtrực tiếp cho thấy ý đồ của nàng, cũng vuivẻ chấp nhận. nhận thấy, người giang hồ đều lấy Vương Trùng Dương làm chủ, sai đâu đánh đó, nữ tử có thể kết bạn cùng VươngTrùng Dương, chắc chắn phải là nữ tửtầm thường. Nghĩ nghĩ vậy, nở nụ cườisảng khoái với Lâm Triều , : "Ta đâycung kính bằng tuân mệnh."
      Lâm Triều hơi hơi sửng sốt, cười gật đầu. Lúc nãy nàng và Hồng Thất Công vừa đánhnhau vừa chuyện, cũng để ý dungmạo, quần áo của . Tha thứ cho nàng , từ trước tới giờ đều chịu đầu độc của TV nên bịảnh hưởng nghiêm trọng, trong lòng luôn thấy tuy rằng hình tượng của Hồng Thất Công thựcnghĩa hiệp, nhưng cho tới bây giờ đều cóliên quan chút gì tới đẹp trai cả. Chỉ cần vừa nóiđến Hồng Thất Công, ở trong đầu nàng liền hiệnlên hình ảnh người nam nhân mặc quần áođầy miếng vá, trong tay cầm Đả Cẩu Bổng, trênlưng đeo hồ lô rượu, nhìn thấy đồ ăn ngon là ngón tay trỏ nhịn được mà động đậy.Đương nhiên, nàng cũng luôn tránh để nhớ tới Hồng Thất Công là kẻ thíchăn phao câu gà (-_-!!!).

      Nhưng mà tại, nam nhân trẻ tuổi trước mặt này hoàn toàn khác biệt với người trong tưởngtượng của nàng, tóc xóa tung bay, ngũ quan trông đẹp mắt, cũng chẳng phải tuấn nhã lịch , mà là hào phóng mất cảm giác ánhsáng rực rỡ.

      Được rồi. . . . . . Lúc Hồng Thất Công còn trẻ cũng là nam tử quang minh chính đại, cũngkhông bẩn thỉu dơ dáy, ừ, có thể là ngườithiên về sạch . Trong lòng Lâm Triều đưara kết luận này, sau đó lại phân phó Lâm Linhmang đồ ăn trong phòng ra, bày mấy vò rượungon để cho Hồng Thất Công thoải mái chè chén.

      Kỳ , người tính toán đến tìm Lâm Triều gây rối là nam nhân tự xưng là Lão Đạitrong thành Dương Châu, tên là Phùng Thanh, biết chút công phu, trong nhà coi như là có tiền,nghe phụ thân của có quan hệ tồivới quan phủ. ỷ vào phụ thân có chút quanhệ với quan phủ, nên tụ tập những tên côn đồ trong thành Dương Châu lại chỗ, rồi sai bọn họ thu phí bảo hộ của những người bán hàng rong trong và ngoài thành Dương Châu, thậm chí có đôi khi cũng quấy rầy người dân. Ngàyđó chính là nhìn trúng Lâm Triều mới tớiDương Châu, quen biết ai, lại ỷ vào nhàmình có chút quyền, liền phái người tìm tới LâmTriều , cho rằng nàng chỉ là nữ tử, cũng làm được cái gì. Ai ngờ, đám lại mộtđám thuộc hạ được phái ra, đều chỉ có màkhông có về. Sau khi nghe ngóng, mới phát đây là nữ tử to gan lớn mật, cư nhiên giữ lại toàn bộ người phái , còn đưa bọn họ đếnđiền trang sinh sống! Muốn quan phủ ra mặt,nhưng cũng có biện pháp, nươngngười ta là kẻ có tiền, mấy trăm mẫu ruộngtốt, lại rất có lương tâm, thu thuế đối với tá điềncũng thực hợp lý, ngày lễ ngày tết lại còn phát tiền cho người ta!

      Vì thế để quan phủ ra mặt là có khả năng,nên vị Phùng Lão Đại này tính toán tự mình ra trận, dẫn theo hơn hai mươi tên côn đồ theo, tính toán tìm Lâm Triều gây rối. Nhưng cần Lâm Triều ra tay, chỉ cáiLâm Linh cộng thêm Vân quản , đánhngã toàn bộ bọn họ, trong đó vị Phùng Lão Đại kia còn bị bắt phải gặp Lâm Triều .

      Hồng Thất Công thấy tình cảnh bi thảm này,nhịn được mà nâng trán, "Vài cái côngphu mèo ba chân như vậy mà cũng dám ra ngoài bêu xấu?"

      Phùng Thanh bị đánh quỳ rạp mặt đất, kêu gào, "Cha ta là bạn cũ với Tri phủ đại nhân,các ngươi dám đối xử với ta như vậy à? !"

      Lời kia vừa vào trong tai Lâm Triều , ràng chính là "Cha của ta là Lý Cường” phiên bản cổ đại, nàng nhịn được nhướng mày, chầm chậm qua, tới gần Phùng Thanh, sau đó ngồi chồm hỗm xuống, "Ngươi chính là Phùng Lão Đại sao?"
      Phùng Thanh nghe được giọng dễ nghelại mang theo vài phần ý cười của nữ tử, khỏi ngẩn ra, ngước mắt lên, chỉ thấy trước mắt, mặt mày như họa, nhất là đôi mắt đẹp kia, mang theo ý cười nhàng, khác hẳnvới tươi cười dịu dàng của những nữ tử bìnhthường khác, ngược lại là mang theo vài phầncảm giác như món ăn dân dã.

      "Ngươi… ngươi…. ngươi biết là tốt rồi, cònkhông nhanh đem Lão Tử thả ra!" Kinh ngạc rồi lại kinh ngạc, cho dù là bị người đánh ngã, cũng vẫn là bộ dạng chó cậy gần nhà, gàcậy gần chuồng, nên vẫn uy phong mà đùa giỡnnhư cũ.

      Lâm Triều gật gật đầu, vẻ mặt như chợt hiểu ra. Chỉ nghe nàng cười dài, : "Tốt,Phùng Lão Đại đúng ? Nghe quản sựcủa ta , ngươi lo lắng chúng ta đủ dầu hỏa để dùng, cho nên kéo mấy xe dầu hỏa đến, ? biết nếu ta làm cho của quản của ta mang dầu hỏa của ngươicùng với ngươi gặp Tri phủ đại nhân, Triphủ đại nhân những thứ gì đây? Phụthân ngươi là bằng hữu với Tri phủ đại nhân,chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua, ngày hôm trước, Vân quản của ta mấy mới tặng pho tượng Bạch Ngọc Quan tốt nhất cho sao?" Có tiền có thể sai khiến được maquỷ, đạo lý này ở đâu cũng đều giống nhau, cóthể trà trộn công khai vào Tri Phủ, có ai còndám vọng tưởng làm với nàng? Dám đến uyhiếp nàng, nàng khiến cho ăn xong.

      Phùng Thanh nghe vậy, mặt mũi trắng bệch.

      Lâm Triều thấy thế, nhịn được bậtcười, giọng điệu rất là vô tội, "Phùng Lão Đại,sắc mặt của ngươi tốt lắm, đây là có chuyện gì vậy?" xong, ngón tay ngọc trắngnõn, thon dài kia nâng lên, chỉ vào nam tử mặc áo màu xanh lam, khí chất nho nhã, "Đúngrồi, vừa rồi mấy huynh đệ theo ngươi tới có vẻ rất thích Vân quản của nhà ta, bọnhọ tính toán lưu lại, theo Vân quản học bản lĩnh, ngươi có ý kiến gì ?"

      Phùng Thanh mở to mắt nhìn về phía nàng,"Thả. . . . . . A!" Lời của còn chưa nóixong, liền kêu to tiếng, cái trán đầy mồ hôi.

      Chỉ thấy động mạch ở cổ tay bị Lâm Linh nắm chặt, chỉ cần nàng dùng lực chút, có thể chết ngay tại chỗ.

      "Ngươi vừa rồi muốn cái gì?" Lâm Linhhíp con ngươi lại, hỏi. Lại dám lời ác độctrước mặt tiểu thư nhà nàng, nàng liền giết !

      Phùng Thanh đau đến nhe răng trợn mắt, trênlưng mồ hôi lạnh giàn giụa, đau đến nóiđược.

      Lâm Triều thấy thế, ý bảo Lâm Linh buôngđộng mạch của ra, đứng lên, sau đó ngồixuống cái ghế để sẵn bên cạnh.

      " đời này, mỗi ngày đều có người vôduyên vô cớ tự nhiên biến mất, Phùng Lão Đại, ngươi những người đó, đâu?"Lời mềm , nhưng chứa đựng đầy uy hiếp.

      Phùng Thanh lúc này phải là đau đếnchảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mà là sợ đến chảymồ hôi lạnh ròng ròng, giống như là đắctội tới nhân vật rất giỏi phải. Nghĩ vậy, người tự chủ được mà phát run.

      Lâm Triều thấy thế, vừa cười hỏi: "Bâygiờ ai là Lão Đại?"

      "Ngươi… ngươi là Lão Đại." Phùng Thanhkhông dám thở lớn.

      Lâm Triều vừa lòng gật đầu, : "Nếu ta là Lão Đại, như vậy Lão Đại bảo ngươi làmviệc, ngươi có làm hay ?"
      "Làm, tất nhiên là làm."
      Lâm Triều thấy thế, mắt đẹp híp lại, đứa này dễ chuyện.

      "Vân quản ."

      "Có, tiểu thư."

      “Ngươi dẫn Phùng huynh đệ này , để hắnnói tỉ mỉ với ngươi những chuyện vĩ đại màhắn làm trong vài năm nay, sau đó khiến tự nguyện giao cho Tri phủ đại nhân. Nhớ kỹ, nhất định phải để ra chi tiết, thiếu việc, ngươi liền cắt miếng thịttrên người xuống, thiếu mười việc ngươiliền cắt xuống mười miếng, nếu dám dối, chặt tay chân của .”

      Vân quản nghe được, mặt đổi sắc,sau đó cung kính lên tiếng “Vâng” rồi giảiPhùng Thanh xuống.
      Andrena, linhdiep17, Hình Ưu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :