1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: Ăn cơm

      Edit: Quảng Hằng

      Bốn giờ rưỡi sau khi tan lớp, họ đến phố nữ sinh dạo vòng, sau đó xách theo chiến lợi phẩm của mỗi người đến quán cơm thường ăn, nồi súp cá nấu cải chua, mấy nương ăn cực kỳ cao hứng.

      "Bình An, cậu cũng quá kém cỏi, đến bây giờ còn ăn cay được." Vi Úy Úy gắp khoai tây chua cay lên thả vào trong chén, thấy Bình An bị cay đến lỗ mũi đều đỏ, nhịn được bật cười.

      " phải tớ ăn cay, là ăn khi có các cậu thôi." Bình An bị cay đến mức le lưỡi, "Oa, sảng khoái."

      Kỷ Túy Ý gắp rau cải cho , "Đây là cay ít rồi, cay ít lắm!"

      Tống Tiếu Tiếu đưa khăn giấy cho , "Vô dụng!"

      Bình An vắt sạch nước mũi, uất ức trừng mắt nhìn họ cái, vừa muốn phản bác, điện thoại di động trong túi liền rung lên, cầm điện thoại di động lên nghe, "Alo?"

      Thanh vui vẻ của Ôn Triệu Dung mỉm cười ở đầu điện thoại bên kia truyền đến, "Ở đâu vậy?"

      "Ở quán thức ăn bên ngoài trường học, ăn canh cá nấu cải chua." Bình An cười , " trở về trường rồi sao?"

      "Vừa tới, tìm em." Ôn Triệu Dung xong, ngắt điện thoại.

      Vi Úy Úy liền hỏi, "Là ai vậy?"

      "Ôn Triệu Dung, muốn tới đây." Bình An trả lời, họ cũng biết Ôn Triệu Dung là ai.

      Tống Tiếu Tiếu đưa tay nâng cằm Bình An lên, nheo lại mắt nhìn kỹ , "Mặt hoa đào, cặp mắt đầy tình ý. . . . . . Chậc chậc, có phải Ôn Triệu Dung này là nguyên nhân cậu muốn vung đao chặt đứt lưu luyến si mê đối với Lê Thiên Thần hay đây?"

      Bình An cười đẩy tay của ra, "Làm sao có thể! Đây là quá cay nên biểu thế đó, cay đến mức bắn ra hoa đào!"

      Kỷ Túy Ý ôm vai Bình An , cười hắc hắc , "Tớ thấy Ôn học trưởng tồi, dáng dấp tuấn tiêu sái, sáng sủa như ánh mặt trời, so với Thần gì đó của cậu tốt hơn rất nhiều, các cậu lại cùng ở chung tổ, có khi nào lâu ngày sinh tình hay đây? Cho dù phải lâu ngày sinh tình, có chút gian tình cũng được mà, giải trí chút cho dân chúng bình thường chúng mình chứ.”

      "Cậu nằm mơ , nhảm à." Bình An véo má Kỷ Túy Ý, giơ lên ba ngón tay, "Tớ và học trưởng là trong sạch, chút tư tình cũng có, các cậu ít YY ."

      Bốn người nhốn nháo chút, thậm chí quên chuyện Ôn Triệu Dung sắp đến, cười đùa những câu chuyện tiếu lâm của con , cho đến khi tiếng ho cắt đứt tiếng cười của các , họ mới chú ý tới Ôn Triệu Dung biết lúc nào đứng ở bên cạnh.

      囧! Bình An lập tức đứng lên, "Học trưởng, có muốn cùng nhau ăn cơm hay ?"





      Ôn Triệu Dung mỉm cười liếc bàn ăn họ cái, cái khay mặt bàn trống , chiếc đũa cũng ném loạn, có vẻ mảnh hỗn độn,

      Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý ba người kêu tiếng học trưởng, sau đó liền đem tầm mắt dời về hướng bên cạnh, làm bộ nghe thấy lời mất mặt này của Bình An.

      Bình An cười gượng mấy tiếng, "Hay là, gọi thêm vài món thức ăn nữa nhé?"

      " cần, ăn no rồi, mang cái này đến cho em nè." Ôn Triệu Dung tuấn tú vô cùng, từ túi áo lấy ra tờ chi phiếu, "Chiều nay, vừa đúng lúc có mặt ở gần công ty Đại Phán, muốn tìm Lý tổng, ông ấy đưa phần tài trợ trước cho ."

      Bình An mặt vui mừng, nhận lấy chi phiếu, "Oa, so dự trù nhiều 5000 đấy." Vốn là dự tính là hai vạn, hôm nay lại có đến hai vạn rưỡi.

      "1,5 vạn tài trợ hội học sinh cử hành lễ tất niên, còn dư lại tự chúng ta chi phối, phải em còn phải tìm người ở trường học giúp Đại Phán làm quảng cáo tuyên truyền thực phẩm sao? Nếu là có thù lao, số tiền này đương nhiên phải trừ từ bên này, chẳng lẽ em lấy tiền mình trả cho bọn họ hay sao?" Ôn Triệu Dung , nếu muốn mình làm tốt công việc lần này, đương nhiên giúp suy tính mọi việc, thể lần đầu tiên liền mất mặt.

      "Ừ, cám ơn học trưởng." Bình An nở nụ cười, mắt cong thành hình vòng nguyệt, ánh mắt sáng long lánh.

      Ôn Triệu Dung đưa tay vuốt vuốt tóc của , biết lần này hề giống người khác là muốn vui đùa chút, làm qua loa cho xong chuyện. Nhớ tới tối ngày hôm qua ánh mắt của nhìn Đỗ Hiểu Mị. . . . . . Lần này, là nghiêm túc, muốn vượt qua Đỗ Hiểu Mị đó.

      Chỉ là hiểu, rốt cuộc cái gì kích thích , như thế này mà muốn cùng Đỗ Hiểu Mị nhất quyết cao thấp, chẳng lẽ cũng bởi vì gã Lê Thiên Thần đó?

      bất đắc dĩ thở dài trong lòng, giọng , "Ngày mai bên phía Đại Phán đưa biển quảng cáo cùng truyền đơn tới đây, vừa đúng lúc phối hợp làm quảng cáo cuối tuần."

      Bình An đem chi phiếu thu vào trong xắc tay, cười híp mắt gật đầu, "Được, ngày mai em bảo bọn Lâm Tĩnh cùng kiểm tra và nhận."

      Ôn Triệu Dung cười gật đầu, "Em đem hoạt động in ra giấy, sau đó sửa sang chút, còn ph ải đưa cho Lý tổng phần."

      "Em về sửa sang lại ngay đây." Bình An hưng phấn , sau đó quay đầu với bọn Tống Tiếu Tiếu, "Các cậu muốn về chưa?"

      " về , dù sao cũng mệt rồi." Tống Tiếu Tiếu trả lời, sau đó gọi phục vụ đến thanh toán

      Ôn Triệu Dung trước khi phục vụ đến đưa hai tờ tiền mặt, Bình An muốn cự tuyệt cũng kịp rồi.

      " ngại quá, học trưởng, chúng tôi ăn uống no đủ lại để cho ngài đến trả tiền, thức ăn này này nuốt vào cắn rứt lương tâm." Kỷ Túy Ý với Ôn Triệu Dung, nụ cười mặt rực rỡ như ánh nắng mặt trời.

      "Lương tâm chỉ là chuyện , chỉ sợ tiêu hóa tốt." Vi Úy Úy vuốt bụng cảm thán.

      Tống Tiếu Tiếu che miệng của ấy, "Bị cậu vừa như thế, tớ cảm thấy bụng thoải mái, tốt linh!"

      Ôn Triệu Dung bị họ chọc cho cười to, "Chút lòng thành, mời mấy vị mỹ nhân đáng ăn cơm, là vinh hạnh của tôi."

      "Ngao, Bình An, học trưởng nhà cậu thực chân thành." Ôn Triệu Dung rộng rãi cởi mở, khiến cảm giác sợ hãi của bọn Kỷ Túy Ý đối với học trưởng trở thành hư .

      Tống Tiếu Tiếu gật đầu đồng ý, "Mỹ nữ cho biết, tại tiêu hóa bình thường."



      Bình An cười đỏ cả mặt, đuôi mắt liếc Ôn Triệu Dung, thấy vẫn giữ nụ cười quyến rũ, mới cười , "Ưu điểm lớn nhất của Ôn học trưởng chính là thành thực, mặc dù em vốn chính là mỹ nữ."

      Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý đồng thời hứ tiếng, Vi Úy Úy lớn tiếng bật cười.

      Bất tri bất giác, họ ra khỏi phố thực phẩm, xe của Ôn Triệu Dung đậu ở bên ngoài, ở chỗ này trở về kí túc xá nữ sinh tối thiểu phải hơn bốn mươi phút, bốn người vui sướng hài lòng nhờ xe.

      Sau khi trở về, Bình An lập tức sửa sang lại văn kiện, tốn toàn bộ hai giờ mới rốt cuộc giải quyết, mười giờ, biết Ôn Triệu Dung còn chưa có nghỉ ngơi, liền cho phát phần.

      Nửa giờ sau, Ôn Triệu Dung gửi cho tin, GOOD!

      Bình An nở nụ cười ha ha , trong lòng tràn đầy thõa mãn, cảm thấy rất có

      cảm giác thành tựu. Lập tức gởi bản sao cho giáo viên Tiếu cùng Đàm Tuyền phần.

      Thầy Tiếu mặc dù phụ trách quản lý học sinh, nhưng thực tế công việc của hội học sinh vẫn luôn do cán bộ học sinh tự chủ quyết định, làm như vậy, cũng chỉ là bày tỏ tôn trọng đối với thầy.

      Rất nhanh, Bình An nhận được tin nhắn đáp trả của ThầyTiếu, là khen lập bản văn kiện này làm được rất tốt, cũng dặn dò hoạt động lần này phải làm cẩn thận, chú ý hình tượng hội học sinh cùng công ty.

      Lên QQ, avar của Đàm Tuyền sáng, nhưng có đáp lại cho Bình An bất kỳ tin tức gì, cũng biết là đồng ý hay là đồng ý phần văn kiện này, chỉ là dù đồng ý, Bình An cũng bởi vì

      thay đổi gì.

      tâm tình tuyệt vời tắt máy vi tính, rửa mặt sau đó liền lên giường ngủ.

      Kỷ Túy Ý nhìn giường của Bình An mà lắc đầu thở dài , " này điên rồi."

      Vẫn còn gõ chữ Tống Tiếu Tiếu lắc đầu, " người bình thường đột nhiên thay đổi tính tình chỉ có hai lý do?"

      "Hai lý do gì?" Kỷ Túy Ý chơi trò chơi, nhịn được quay đầu lại hỏi Tống Tiếu Tiếu.

      Vi Úy Úy nằm lỳ ở giường, đưa đáp án đầu tiên cho Tiếu Tiếu.

      "Hoặc là bị xuyên rồi, hoặc là trọng sinh, các cậu nhìn cậu ấy có giống như bị xuyên qua sao? giống đúng , cho nên, là cậu ấy trọng sinh Tống Tiếu Tiếu nghiêm túc .

      Vi Úy Úy xì tiếng nằm xuống lại tiếp tục ngủ, Kỷ Túy Ý lấy gối ôm ném tới, "Cậu cũng điên rồi."

      Nghe tiếng cười của bạn cùng phòng, khóe miệng Bình An khẽ cong lên, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Trọng sinh. . . . . . Mặc dù có thể làm người ta sinh ra cơ hội gian lận lần, nhưng phải làm người ta cảm thấy may mắn như thế.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: ánh sáng mới nở rộ

      Edit: Quảng Hằng

      Ngày thứ hai, hơn mười giờ, thực phẩm Đại Phán liền phái người đưa tới bảng hiệu cùng truyền đơn, còn có mười mấy rương bánh bích quy past participle hình mặt cười là phối hợp lúc trường học tuyên truyền ăn thử miễn phí.

      Bình An vừa lúc ba bốn tiết có lớp, liền dẫn mấy học đệ thân thể cường tráng đem các loại đồ dời đến nhà kho thể dục đây là chỗ mà Bình An mượn của giáo viên thể dục, tiện cho hoạt động tuyên truyền của bọn họ ngày mai, cần phải chạy tới chạy lui phòng làm việc hội học sinh.

      Lâm Tĩnh cầm hóa đơn thanh toán tới, "Học tỷ, mọi thứ kiểm kê xong rồi.”



      "Rất tốt, với mọi người, trưa nay tôi mời ăn cơm, sau đó mọi người họp, buổi chiều có khóa học, có lớp tiếp tục lưu lại giúp tay." Bình An cầm lấy đơn thanh toán, đồ đưa tới ít, Lý tổng này rất sảng khoái.

      "Cám ơn học tỷ." Lâm Tĩnh hoan hô tiếng, quay đầu lớn tiếng với bảy tám nam sinh đứng nghỉ ngơi ở phòng chứa dụng cụ, "Buổi trưa học tỷ mời mọi người ăn cơm nha."



      "Cám ơn học tỷ!" Mấy cái nam sinh cũng gọi lên.



      "Xem ra tất cả mọi người đều mười phần quyết tâm nhỉ." buổi sáng hề thấy bóng người Ôn Triệu Dung từ cầu thang xuống, bởi vì là ngược với ánh sáng, chỉ mơ hồ nhìn đến hình dáng tuấn mỹ của .

      Hôm nay mặc cái áo khoác dài màu xám tro, bên trong là áo sơ mi trắng bình thường, lại càng thêm nổi bật lên vẻ đẹp trai tiêu sái của , cộng thêm lúc này lấy loại bước chân chậm rãi về phía Bình An, càng làm cho người ta cảm thấy có loại tự tin cùng ưu nhã bẩm sinh .

      "Học trưởng!" Ánh mắt của Lâm Tĩnh tỏa sáng, giọng nén nổi hưng phấn cùng Ôn Triệu Dung chào hỏi.

      Những người khác cũng đều đem cùng Bình An vây lại, đối với Ôn Triệu Dung, bọn họ đều là ôm loại tâm tình kính ngưỡng cùng sùng bái, nhưng mà lại dám quá mức càn rỡ.

      Ôn Triệu Dung chính là làm cho người ta có cảm giác như thế, có thể cùng chuyện trò vui vẻ, có thể cùng hưu vượn, cho là có thể cùng rất thân, lại cảm giác cảm thấy cùng còn có xa cách.

      "Học trưởng, tập kế hoạch đưa cho Lý tổng chưa?" Bình An cười hỏi , có lẽ bởi vì tâm tình giống nhau, cảm giác của Bình An đối với Ôn Triệu Dung chỉ có loại cảm giác quen thuộc của người bạn lâu năm.

      "Ừ, ông ấy rất tốt." Ôn Triệu Dung cười gật đầu, "Chuyện nơi đây cũng làm xong chưa?"

      "Tạm ổn rồi, muốn ăn cơm đấy." Bình An .

      "Vậy cùng ăn cơm ." Ôn Triệu Dung cười , sau đó đoàn người liền tới hướng phòng ăn ở lầu cuối.

      Mấy tiểu nữ sinh như Lâm Tĩnh hiếm khi được chung cùng Ôn Triệu Dung , tâm tình khẩn trương cùng kích động nên lời, nhưng lại dám đến quá gần, chỉ có thể ở sau lưng và Bình An, mê muội nhìn bóng lưng khí vũ hiên ngang của .

      “Mai theo ba chuyến đến thành phố B thứ hai mới có thể trở về, tự em có thể làm được ?" Ôn Triệu Dung có chút yên lòng hỏi Bình An.

      "Em vô dụng như vậy à, yên tâm , em có thể giải quyết." Bình An cười .

      phải sợ làm tốt, mà là sợ có người cố ý gây khó khăn cho , chỉ là nên cũng dễ dàng thỏa hiệp . Ôn Triệu Dung cười cười, có lẽ là buồn lo vô cớ rồi.

      "Em muốn từ trong những tổ viên ưu tú nhất chọn hai ba người làm cán bộ, cán bộ chủ yếu của bộ ngoại giao quá ít, có ý kiến chớ?" Bình An nhớ tới quyết định của mình còn chưa với Ôn Triệu Dung, lại mở miệng hỏi.

      "Cảm thấy mấy người đó có thể làm được sao? Học kỳ sau còn xuất ở trường học nữa, bộ ngoại giao sớm muộn đều do em làm chủ, em muốn làm cái gì làm ." Thanh của Ôn Triệu Dung có loại cảm giác trầm thấp dịu dàng thân thiết.



      "Lâm Tĩnh, Tạ Mộc Trụ, Diệp Hiểu Vân cũng tệ." Bình An , "Lâm Tĩnh làm việc tích cực, Tạ Mộc Trụ giỏi giao tiếp cũng đủ chịu khó, Diệp Hiểu Vân năng lực nghiệp vụ mạnh, lại có dáng vóc xinh đẹp, đàm phán về tài trợ cũng kém."



      "Bộ ngoại giao thể chỉ có chúng ta làm, mặc dù coi như lúc này đem bọn họ thăng chức, bọn họ cũng tận tâm làm việc giống vậy, nhưng giống nhau, nếu bọn họ cùng những tổ viên khác cùng vị trí, cũng dễ dàng khai triển công việc, cho nên em muốn trước khi Đàm Tuyền nghỉ bàn với ta chút, để cho bọn họ bước vào bộ ngoại giao trước."

      Ánh mắt dò xét của Ôn Triệu Dung nhìn dần dần thâm thúy, trước kia thấy thế nào cũng thấy có lúc nha đầu này nghiêm túc, có thể có mắt nhìn người đến như vậy? Ba học muội học đệ theo lời , cũng rất tán thưởng, nhưng cũng am hiểu đặc điểm mỗi người bọn họ ràng, trong khi đó Bình An chỉ cùng bọn họ tiếp xúc bao lâu.

      biết ra phải hiểu chuyện giống như vẻ bề ngoài như vậy, nhưng cũng từng nghĩ đến ngày có thể đứng ở chỗ cao nhất lãnh đạo người khác, có lẽ, ngày như vậy.

      đánh giá thấp .

      Những người trước kia vốn vẫn coi thường , bởi vì chỉ biết thiên kim tiểu thư bất tài vô dụng, , sớm muộn gì cũng ngày bị ánh sang của làm kinh ngạc, đột nhiên rất tò mò đợi đến ngày lột xác hóa bướm, khiến cho mọi người lau mắt mà nhìn thời khắc đó.

      "Rất tốt, chuyện này ủng hộ em." Ôn Triệu Dung mỉm cười, trừ ủng hộ, tựa hồ giúp được cái gì.

      Bình An nghiêng đầu cười với tiếng, ánh mắt trong suốt sáng ngời như nước tinh khiết có bất kỳ tạp chất .

      Ăn cơm xong, Bình An cùng tổ viên mở cuộc họp, Ôn Triệu Dung mặc dù cũng có tham gia, nhưng chủ trì là Bình An.

      Chủ nhật tổng cộng an bài hai mươi người để dung cho quảng cáo, và cũng cần bàn, ghế ngồi nên cần liên hệ với giáo viên thể dục mượn dùng, trừ nữ sinh khu kí túc xá tuyên truyền ở những khu trọng điểm, và cũng thiết kế treo quảng cáo ở những khu căn tin.

      Mỗi ngày mỗi người có80 nguyên tiền phụ cấp, bao bữa trưa.

      "Lâm Tĩnh, Tạ Mộc Trụ cùng Diệp Hiểu Vân phụ trách dò xét ở tất cả điểm, phụ trách hoạt động hậu cần lần này, nếu như có tình trạng gì liền lập tức tìm tôi." Bình An cặn kẽ an bài công việc, đứng ở bên giảng đài tựa như ngôi sao lấp lánh tỏa sáng, cố gắng vạch ra mây đen, muốn nở rộ lộng lẫy của chính mình.

      Ngồi ở hàng cuối cùng, Ôn Triệu Dung nhìn biểu tình sinh động của , mặt mỉm cười.

      Những tổ viên này bình thường đối với Bình An cũng quen thuộc, chỉ biết là cán bộ cuối cùng của bộ ngoại giao, rốt cuộc quyết định chuyện của mình mình duy trì, còn có tiền phụ cấp cho bọn họ, ai ai cũng đều tràn ngập hưng phấn, mong đợi đến ngày mai.

      Có tổ viên ngành nào làm đến chết sống lại sau đó còn được có tiền phụ cấp hay sao? Đại khái là chỉ có bộ ngoại giao .

      Sau ngày mai, chừng bọn họ có thể trở thành đối tượng mà người khác hâm mộ.

      Họp xong, Ôn Triệu Dung còn phải chạy về nội thành, Bình An cũng phải học, thêm nữa.

      ngày bận rộn khiến Bình An quên mất ước hẹn cùng Lê Thiên Thần cho nên ở dưới ký kí túc xá thấy xe của Lê Thiên Thần trong nháy mắt có thoáng kịp phản ứng.

      Mùa đông, đêm tối luôn đặc biệt tới sớm, chỉ là mới sáu giờ rưỡi, sắc trời cũng tối xuống, đứng ở dưới ánh đèn đường mờ vàng , Lê Thiên Thần mặc bộ Âu phục Dun­hill màu đậm, tràn đầy vẻ tao nhã lịch , cộng thêm gương mặt ôn văn tuấn mỹ cùng vóc người cao to của , quả làm người ta vui tai vui mắt.

      "Bình An." Thấy Bình An tới, Lê Thiên Thần khẽ gọi, ánh mắt dài toát ra loại ánh sáng dịu dàng sủng ái.

      Sắc mặt Bình An khẽ hơi biến thành ngưng tụ, tới gần mấy bước, " Thiên Thần, sao lại ở chỗ này?"

      Đáy mắt Lê Thiên Thần nhanh chóng thoáng qua chút kinh ngạc, Bình An chưa bao giờ quên ước hẹn cùng , thế nhưng hôm nay lại hỏi tại sao ở chỗ này? Nhưng kinh ngạc chỉ là cái thoáng qua, vươn tay giống như nắm sủng vật đáng ngắt chóp mũi Bình An, "Đứa ngốc, quên hôm nay hẹn em ăn cơm sao?"

      Có trong nháy mắt kia, Bình An thiếu chút nữa muốn đẩy tay của ra, bảo đừng giả vờ như vậy, vậy mà, chỉ hơi lui về phía sau, cười , "Em quên mất, hôm nay quá bận rộn."

      "Vậy bây giờ chúng ta ăn cơm ." Đầu ngón tay Lê Thiên Thần còn điểm tựa, dừng tại giữa trung, rồi thu hồi tự nhiên.

      " bằng ăn ở gần trường , chúng em còn có việc chưa làm xong." Bình An .

      Lê Thiên Thần cau mày, gần đây Bình An đối với như có như , cảm giác xa cách càng ngày càng ràng, tim của khỏi cảm thấy phiền não bất an.

      "Được rồi, vậy phải nhờ em dẫn đường rồi." cười , ánh mắt rơi vào cổ tay trái của .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16: các loại ghê tởm
      Edit: Quảng Hằng
      Bình An mang theo Lê Thiên Thần tới quán cơm thường , có vấn đề có thể , hơn nữa chút khí lãng mạn cũng có, đứng ở ngoài cửa quán bán hàng Lê Thiên Thần nhịn được liền nhăn mày lại.

      "Bình An, có phòng ăn khác sao? Hay chúng ta ăn ở nhà hang Châu Âu nhé?" Lê Thiên Thần kéo tay Bình An, cau mày đề nghị .

      Nhà hàng Tây đương nhiên là có, hơn nữa hoàn cảnh ưu nhã rất thích hợp tình nhân ăn cơm, nhưng muốn cùng đến những nơi đó, mặc dù kiếp trước vẫn hi vọng mang theo đến những phòng ăn tình nhân, tại, nhìn thấy muốn ăn rồi, làm sao có thể phòng ăn tình nhân chứ.

      "Những món này ăn rất ngon, em hay cùng mấy đứa bạn cùng phòng thường xuyên đến đây ăn đó." Bình An khéo léo tránh ra khỏi tay của , vào quán bán hàng.

      Lê Thiên Thần bất đắc dĩ cười tiếng, cũng cùng theo vào, bọn họ ngồi xuống ở cạnh cửa sổ.

      "Xem ra sau khi vào đại học, em thay đổi rất nhiều." Mắt Lê Thiên Thần dịu dàng như mặt nước nhìn Bình An, lúc mới quen , vẫn còn học trung học quý tộc đối cuộc sống cầu phải là người bình thường có thể so sánh, ăn đồ bắt bẻ, ở nơi nào ăn cũng bắt bẻ, loại quán bán hàng ầm ỹ này . . . . . . Trước kia làm sao có thể vào, dù chỉ ngang cũng khẽ cau mày.

      "Người luôn phải thay đổi, thể vĩnh viễn đứng tại chỗ." Bình An cầm thực đơn nhìn món ăn, hề ngẩng đầu nhìn Lê Thiên Thần.

      " lại hy vọng em vĩnh viễn giữ vững bộ dáng lúc trước, mỗi ngày đều vui vẻ, đây cũng là hi vọng củaChú Phương." Lê Thiên Thần vuốt tóc , dịu dàng .

      "Chẳng lẽ tại em vui sao?" Bình An nghiêng đầu mỉm cười nhìn .

      "Em thấy vui vẻ sao?" Lê Thiên Thần hỏi ngược lại.

      Bình An cười cười, gọi phục vụ viên, " muốn ăn gì?"

      "Em gọi là được rồi." Lê Thiên Thần .

      Bình An gọi mấy món ăn bình thường, đều là món Lê Thiên Thần thích ăn chút nào, mà rất ưa thích .

      Ánh mắt dò xét của Lê Thiên Thần nhìn càng ngày càng sâu.

      dựa vào thành ghế, đôi tay rất tự nhiên để lên bàn, chỉ có hai chân dưới đáy bàn khép lại, tiết lộ ra tâm tình đè nén của lúc này, sau đó trả lời câu hỏi vừa rồi của Lê Thiên Thần, " Thiên Thần, cảm thấy bây giờ em phải là vui vẻ sao?"

      "Em vẫn còn giận ." Lê Thiên Thần khẳng định .

      Bình An thiếu chút nữa cười lạnh ra tiếng, cho đến bây giờ vẫn cho rằng cảm xúc của chỉ có thể vây quanh mình sao?

      "Em tức giận! Em chỉ hiểu thong suốt, sau này quấn lấy nữa." lấy giọng nghiêm túc trả lời.

      "Bình An, công việc của rất bận, thể luôn ở bên cạnh em, đây là lỗi của , em đừng dỗi nữa." Lê Thiên Thần bất đắc dĩ , cho là Bình An cho đến bây giờ vẫn giận dỗi với .

      Bình An đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường mờ vàng đem bóng dáng người đường kéo đến dài, giọng ra, " phải rất chán ghét em quấn quýt sao? Em đây phải lẫy, em suy nghĩ thong suốt, bởi vì thiếu chút nữa em đem mình hại chết."

      Phục vụ viên mang thức ăn đến, Lê Thiên Thần mím môi thêm gì.

      tựa hồ hạ quyết tâm hề quấn nữa, ý của . . . . . . Là thích nữa sao? Lê Thiên Thần ở trong lòng lắc đầu cái, so với bất luận kẻ nào, hiểu lòng của nha đầu này hơn ai hết, làm sao có thể quên liền quên?

      Nếu như chỉ giận dỗi lấy được chú ý của , thể , lần này thành công, mấy ngày nay có điện thoại của quấy rầy, cả ngày xuất ở trước mặt, có chút quen.

      Đến tột cùng là ai dạy chiêu như vậy muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào? Là vị Ôn nhị thiếu đó sao?

      Bình An nhìn cái, sau đó chỉ vùi đầu ăn cơm.

      "Sao đeo lắc tay tặng? thích sao?" Lê Thiên Thần múc thêm cho Bình An chén canh đầu cá nữa, ánh mắt dịu dàng rơi vào cổ tay trái của .

      "Ừ." Bình An gật đầu, cái lắc tay đính ước kia cũng biết bị di vong ở cái góc nào rồi.

      "Trước đây em rất thích ." Lê Thiên Thần khẽ cau mày .

      Bình An cười cười, "Làm sao có thể vĩnh viễn thích vật, bất kể là cái gì, cũng quá hạn ."

      Lê Thiên Thần có chút tức giận, vì loại giọng cần thiết chút nào này của , "Tình cảm cũng giống vậy sao?"

      "Đây là vấn đề phức tạp."

      Trước khi chết lần đầu tiên, tình của đối với cho tới bây giờ như , chỉ là tình cảm đối với biến chất, , chừng phải biến chất hoặc là quá hạn, mà là cho tới bây giờ có lẽ chẳng từng .

      "Bình An, em thay đổi quá nhiều, đây phải là chuyện tốt!" Bình An như vậy làm cho cách nào thích ứng được, chỉ thích Bình An chịu ảnh hưởng mỗi tiếng mỗi cử động của hơn.

      Bình An cong môi cười yếu ớt, nếu như thay đổi, phải chết them lần nữa rồi.

      Bất kỳ ai nếu chết qua lần, đều bao giờ muốn nếm trải lại cảm giác tuyệt vọng kia lần nào nữa, mà cũng ngoại lệ.

      "Em ăn no rồi." Bình An để đũa xuống, Lê Thiên Thần gần như động qua chiếc đũa.

      Ánh mắt khẽ híp cái, khóe miệng co quắp chút, cuối cùng chỉ có thể than , " đưa em về."

      Đoạn đường trở về kí túc xá này, hai người cũng chuyện, xe chậm rãi dừng lại ở dưới lầu, Bình An câu cám ơn, muốn mở cửa xe xuống.

      "Bình An!" Lê Thiên Thần đột nhiên bắt được tay của , đem nhàng kéo, nghiêng người ôm vào trong ngực, ở khóe môi ấn lên nụ hôn, " nhận thua, đừng giận dỗi nữa, có được hay ?"

      Bình An cụp mi xuống, che giấu đáy mắt chán ghét, " Thiên Thần, cần làm như vậy, cho dù em đến với , ba em vẫn bồi dưỡng cho ."

      Lê Thiên Thần chợt buông ra, thanh lộ ra tức giận, "Em cho rằng, là vì cái gì mới muốn ở cạnh bên em?"

      "Cũng phải là bởi vì em." Bình An giễu cợt cười khẽ, mu bàn tay quẹt qua đôi môi, mùi vị của làm cho cảm thấy ghê tởm.

      Cũng biết là lời này chọc giận Lê Thiên Thần, hay là động tác của Bình An kích thích , dùng lực nâng mặt Bình An lên, nặng nề hôn xuống.

      Bình An dùng sức tránh thoát, đôi tay bị nhanh chóng chế trụ.

      Nam nữ lực lượng cách xa, Bình An cách nào đẩy ra, định bình tĩnh lại, mắt lạnh nhìn gương mặt tuấn tú của gần ngay trước mắt, nụ hôn của ở trong lòng mang lại chút rung động nào.

      lát sau, Lê Thiên Thần mới buông ra, ở bên tai giọng nỉ non, "Vốn là muốn đợi em qua hai mươi tuổi , Bình An, em đem ép điên."

      "Lê Thiên Thần, nếu như tôi tôi thương , có tin hay ?" Bình An cũng nhúc nhích, thanh cực kỳ lạnh.

      Lê Thiên Thần kinh ngạc lúc, ngay sau đó cười khẽ, "Bình An, đừng đùa hay giận dỗi như thế."

      tin còn thương , đừng , đại khái ai cũng tin, nếu như phải chết qua lần cũng tin Phương Bình An có ngày thương Lê Thiên Thần nữa.

      Lê Thiên Thần là trời của Phương Bình An, là sinh mạng của Phương Bình An, ai cũng có thể như vậy nghĩ.

      "Tôi mệt, muốn trở về kí túc xá." tại tin cũng cần gấp gáp, ngày nào đó bọn họ tin, Phương Bình An coi như từng gặp qua Lê Thiên Thần, ngày nào đó gặp được người đặc biệt khác, cũng thương người khác.

      Lê Thiên Thần buông ra, đáy mắt là mảnh sáng rực dịu dàng, "Ừ, về nhà gọi điện thoại cho em."

      Bình An ngay cả nụ cười đều lười phải kéo ra , mở cửa xe cũng quay đầu lại thẳng vào trong bóng đêm.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17: sáng thứ bảy

      Edit: Quảng Hằng

      Chủ nhật, toàn thể đồng nghiệp kí túc xá 505 chưa bao giờ thức dậy trước mười hai giờ trưa, điện thoại di động cũng tắt máy trước khi ngủ, tất cả chỉ vì có giấc ngủ nướng chất lượng cao.

      "No,nothin­gelsewil­ldo, I‘ve­got­tôi­havey­ou. . . . . . I‘‘mlyinginy­ourarms. . . . . ."

      Bảy giờ rưỡi sáng, giọng ca nữ nào đó bắt đầu reo inh ỏi, tiếp theo là iếng hát The­Weepies đơn giản mát mẻ, biết bao nhiêu lần, đem những người khác trong kí túc xá đánh thức, chỉ có chủ nhân của điện thoại di động vẫn ngủ say như cũ.

      "Con bé chết tiệt, nghe điện thoại kìa!" Ngủ ở sát vách giường của Phương Bình An, Kỷ Túy Ý bị ầm ĩ phải chui ra, đưa tay chọc chọc đầu Phương Bình An.

      "A a a! Tớ muốn lăng trì con nhóc đáng chết vạn lần vạn lần a!" Tối hôm qua gõ chữ đến nửa đêm, Tống Tiếu Tiếu lấy gối dùng sức ném về hướng Phương Bình An ở đối diện vẫn còn ngủ say như chết.

      "Các cậu ai ném ta xuống lầu ." Vi Úy Úy lôi kéo chăn đắp ở đầu, vô lực gào thét.

      biết có phải là nhận thấy được chung quanh đều là sát khí hay , Phương Bình An rốt cuộc mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tỉnh táo hét câu, "Điện thoại của ai reo đó?"

      "Con mịa nó! Phương Bình An, em mà nghe điện thoại chị đây qua cưỡng gian em!" Kỷ Túy Ý thể nhịn được nữa bạo lực gào thét.

      Phương Bình An co rúm lại chút, mới phát ra là điện thoại di động của reo, vội vàng bấm nút nghe, "Alo!"

      "Học tỷ, chị ở đâu? Đàm học trưởng để cho chúng tôi bày quầy để làm quảng cáo ở trong trường học." Điện thoại bên kia truyền đến thanh lo lắng của Lâm Tĩnh, còn giống như mang theo nghẹn ngào.

      A! Ngủ quên, hôm nay phải bắt đầu làm tuyên truyền của công ty thực phẩm Đại Phán đấy."Các cậu ở đâu, tôi qua ngay."



      "Ở khu căn tin số 2." Lâm Tĩnh báo địa chỉ, "Học tỷ, chị mau tới , chúng tôi chống đỡ được rồi."

      Đàm Tuyền chết tiệt kia muốn làm gì?

      Bình An lập tức từ trong chăn ra ngoài, bằng tốc độ nhanh nhất tắm rửa thay quần áo, trước khi ra cửa, còn lớn tiếng chào hỏi ba vị bạn cùng phòng. “Bạn à, tớ đây , các cậu tiếp tục ngủ nhé."

      Bị chuông điện thoại di động cùng động tác vệ sinh của Phương Bình An làm cho nổi giận, ba người tức giận đồng thời quát, "Cút!"

      Bình An rất nhanh tới Khu căn tin số 2, còn chưa đến gần gian hàng liền nghe thấy giọng điệu đanh thép của Đàm Tuyền truyền đến, ". . . . . . Là ai cho phép các người vận dụng nhân lực hội học sinh? Bất kỳ đơn vị nào được đồng ý của trường học là thể ở bất kỳ địa điểm nào trong sân trường bài biện đơn vị tuyên truyền, chẳng lẽ các người biết sao?"

      "Là tôi cho phép! Đàm học trưởng." Bình An từ từ tới, đứng ở đối diện Đàm Tuyền, khẽ cười nhìn , " Nếu số tiền tài trợ giao rồi, chúng tôi nên thay nhà tài trợ làm tuyên truyền, quá trình công việc này cần tôi nhắc lại cho Đàm học trưởng nghe sao?"

      "Phương Bình An, chẳng lẽ tự chủ trương chính là phong cách làm việc của sao?" Đàm Tuyền sửa sửa gọng kính, lạnh lùng nhìn Bình An.

      "Bộ ngoại giao cho tới bây giờ chính là thích tự chủ trương, phải đến bây giờ học trưởng mới biết chứ? Huống chi, tôi đem văn kiện kế hoạch phân phát phần cho , nếu có ý kiến, vậy bây giờ những công việc này tôi làm học trưởng nên phản đối." Bình An .

      “Ý là đám lộn xộn gửi hôm qua đó sao!" Đáy mắt Đàm Tuyền thoáng qua tia miệt thị, hiểu, Phương Bình An gần đây là uống lộn thuốc gì, yên bình làm thiên kim tiểu thư của ta tốt sao? Nhất định nhúng tay vào vụ của hội học sinh, bộ ngoại giao khác với những nghành khác, kinh phí hội học sinh gần như đều cần bộ ngoại giao ra ngoài kéo tài trợ, cho nên từ lâu, những cán bộ khác cũng dám đắc tội bộ ngoại giao.

      Bộ ngoại giao ở hội học sinh vẫn là ngành quan trọng nhất, chỉ có bọn họ lần này là ngoại lệ, tại Phương Bình An đột nhiên muốn bộ ngoại giao tự mình xử lý tiền tài trợ, đối với chủ tịch như là uy hiếp rất lớn.

      Bình An biết hội học sinh cũng rất nhiều người nhìn vừa mắt, cảm thấy trừ trong nhà có tiền, ngoài ra cái gì cũng biết, đặc biệt là Đàm Tuyền này, luôn châm chọc mọi lúc mọi nơi, "Đàm học trưởng, lúc tôi gửi bản kế hoạch cho , sao lúc đó tôi nghe thấy ngổn ngang? tại mới rằng có vấn đề, khỏi quá bất lương ."

      Đàm Tuyền hừ tiếng, " biết cái gì! Làm việc vốn là nên tiến hành theo chất lượng, quá mau công cận lợi rồi."

      "Tiến hành theo chất lượng cũng phải xem tình huống, Công ty thực phẩm Đại Phán tài trợ vốn rất cần được quảng cáo, nếu phải là sản phẩm bọn họ mới vừa đưa lên thị trường, sợ rằng chưa chắc nhận được tài trợ, vì phối hợp với sản phẩm của bọn họ, hoạt động tuyên truyền lần này cũng tương đối gấp gáp, tôi cũng trình bày hết trong bản kế hoạch rồi. Lại , hội học sinh muốn làm lễ hội, số tiền cần sử dụng lại phải có trước nửa tháng để giải quyết, là Chủ Tịch Học Sinh Hội, chẳng lẽ lại có năng lực để tìm nguồn tài trợ mà phải nhất định chờ đến bộ ngoại giao chúng tôi ra tay? Nếu số tiền tài trợ này là do bộ ngoại giao chúng tôi quyên được, rốt cuộc phải nên làm như thế nào, cũng là do chúng tôi quyết định." Bình An có chút kiên nhẫn, chung quanh bạn học vây xem rất nhiều, đại khái chưa từng thấy qua cán bộ hội học sinh gây gở bên ngoài ổ, cũng ai dám lên tiếng.

      Bình An xin nghỉ phép nửa tháng, Ôn Triệu Dung cũng thường loay hoay gặp người, cho nên khoản tiền tài trợ đó, Đàm Tuyền cũng tự mình thử tìm, , nhưng công ty người ta hoàn toàn nể tình, cũng phải là buồn nản , hơn nữa ghen tỵ Phương Bình An cùng Ôn Triệu Dung nhờ vào xuất thân tốt nên có thể thuận lợi làm được mọi chuyện .

      "Được, bây giờ chúng ta đề cập tới vấn đề của bản kế hoạch nữa, , tôi hỏi , mỗi ngày cho bọn họ tiền phụ việc là sao? Hội học sinh chưa từng có chuyện như thế, làm như vậy là tuân thủ theo nguyên tắc của hội học sinh." Đàm Tuyền có chút thẹn quá thành giận, nhưng vẫn là mặt thay đổi chất vấn Bình An, nếu như hôm nay thể hạ uy phong của xuống, về sau cũng đừng mong nhúng tay vào chuyện của bộ ngoại giao.

      Bình An nở nụ cười, "Tiền này là bên công ty thực phẩm Đại Phán gửi làm tiền tăng ca ngoài giờ cho mọi người, thế nào? Đàm học trưởng ngay cả chuyện này cũng muốn quản sao? Những bạn học này phải là cán bộ của hội học sinh, cũng phải có nghĩa vụ làm công, tôi thể nào để cho bọn họ hy sinh cả ngày Chủ nhật để làm việc mà có bất cứ đền đáp nào.”

      "Nhưng tiền tăng ca của bọn họ cũng chính là tiền tài trợ của hội học sinh, cho dù muốn trả thù lao cho bọn họ, cũng phải được đồng ý của hội nghị hội học sinh." Đàm Tuyền lạnh lùng .

      "Đàm học trưởng, tôi nghĩ an h hiểu lầm, tài trợ lần này vốn cũng chỉ cần vạn, tôi tại quyên về đến 1,5 vạn giao cho phòng làm việc, phân tiền cũng cầm lấy, sao lại phải cần hội nghị quyết định? Về phần số tiền còn dư đó, tôi dùng làm phí tuyên truyền quảng cáo cho nhà tài trợ tại trường, dùng như thế nào, là chuyện của bộ ngoại giao chúng tôi, cần học trưởng phí tâm."

      Khác với ảo não của Đàm Tuyền, Bình An giống như thanh thản tự tại, nụ cười mặt vẫn giảm.

      "Tiền tài trợ nên toàn bộ giao cho hội học sinh, mà phải do tự mình quyết định, vậy ý là muốn đem món tiền này muốn nuốt riêng?" Đàm Tuyền cười lạnh hỏi.

      Bình An miễn cưỡng quét Đàm Tuyền cái, thanh lộ ra loại khinh miệt, "Đàm học trưởng, cho là tôi cần nuốt riêng sao?" Sau đó hạ thấp giọng, dùng lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được , "Tôi phải , chút tiền này. . . . . . Cũng chỉ có Đàm học trưởng mới tính toán chi li thôi."

      Gương mặt của Đàm Tuyền nhanh chóng đỏ lên, ". . . . . ."

      Bình An chẳng thèm cùng giải thích, vỗ tay cái với bọn Lâm Tĩnh, "Được rồi, mọi người ai ai cũng đều có vị trí và cương vị riêng, hội nghị hôm qua như thế nào hôm nay cứ làm theo thế, phải người của bộ ngoại giao tất cả mọi người có thể cần để ý."

      Đàm Tuyền thấy Bình An chút nào coi trọng , những tổ viên khác cũng cố kỵ nữa, bắt đầu bày gian hàng ra, lồng ngực đều giận đến kịch liệt phập phồng rồi.

      trợn mắt nhìn Bình An cái, xoay người sải bước rời .

      Lâm Tĩnh nhìn bóng lưng của Đàm Tuyền, phát ra tiếng hoan hô nho , "Bình An học tỷ quá tuyệt!"

      Những người khác cũng cười vỗ tay, "Học tỷ quá tuyệt!"

      Bình An cười cười, giúp đỡ bọn họ dọn xong gian hàng quảng cáo, sau đó hỏi Lâm Tĩnh, "Những gian hàng khác chuẩn bị như thế nào rồi?"

      "Em vẫn chưa xem, có lẽ cũng sắp xong ạ." Lâm Tĩnh trả lời.

      "Chúng ta cùng xem ." Bình An gật đầu .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18: năm mới vui vẻ

      Edit: Quảng Hằng



      Hai ngày quảng cáo coi như là hoàn thành trong hạnh phúc, dĩ nhiên, trong này trừ việc Đàm Tuyền tìm thầy Tiếu , tố cáo phục lãnh đạo, làm việc tự chủ trương và số lý do, muốn đem Bình An đá ra hội học sinh.

      Thầy Tiếu chơi chiêu Thái Cực đem mọi chuyện đảo quanh vòng rồi cho qua, cũng do ông có xem bản kế hoạch, cũng có vấn đề gì, đặc biệt là tiền tăng ca, mặc dù hội học sinh nhờ học sinh làm việc chưa bao giờ cho tiền phụ cấp, nhưng tiền này nếu là tiền tài trợ ra, vậy cần thiết cãi nhau như vậy, dù sao các bạn học cũng cực khổ hai ngày.

      Quan trọng hơn là, nếu như bộ ngoại giao có Phương Bình An, cả hội học sinh nhất định rất ít tiền tài trợ thiếu, tình huống như thế ai nhìn chẳng thấy.

      Đàm Tuyền thành công tẩy chay Bình An, thể làm gì khác hơn là đành vậy thôi, trong lòng đối với Phương Bình An căm ghét lại càng lớn.

      Ăn mừng hoạt động Nguyên Đán tại trong sân trường chuẩn bị hừng hực khí thế Bình An mỗi ngày gần như loay hoay thấy bóng dáng, trừ ngày đầu tiên có mặt để sắp xếp tuyên truyền quảng cáo, tiếp đãi khách khứa cũng là công việc thoải mái.

      thể nhất chậm trễ chính là Tổng tài tập đoàn hành chánh Nghiêm thị, bởi vì lễ đường học viện đại học kinh tế ngoại ngữ là Nghiêm thị quyên xây, cho nên lãnh đạo trường học đem Nghiêm Túc lên làm thượng khách để đối đãi, còn đặc biệt dặn dò hội học sinh, nhất định, nhất định phải chú trọng tiếp đãi.

      Rất nhanh đến thứ ba, buổi trưa Bình An bắt đầu bận rộn ở các nơi trong trường học.

      Đàm Tuyền bởi vì lần này Bình An tự chủ trương tất cả những chuyện của bộ ngoại giao, còn them có ác cảm với , cho nên đem chuyện tiếp đãi khách quý, hoàn toàn giao cho , những Tổ trưởng nghành khác biết đây là Đàm Tuyền thấy Ôn Triệu Dung có ở đây cố ý gây khó khăn cho Bình An- người mới vì muốn đắc tội chủ tịch, cũng chọn lựa đứng bên để xem.

      phải là vì muốn đem đá ra hội học sinh sao? Thế nhưng lại dám đem công việc ra mạo hiểm đánh cược, Bình An vô cùng khi dễ Đàm Tuyền

      Nếu có những nghành khác hiệp trợ, mà Ôn Triệu Dung vẫn còn chưa trở lại, Bình An chỉ có thể tự mình an bài công việc.

      "Bình An, chị chọn giúp em 20 nữ sinh làm nhân viên tiếp đón, bắt đầu hóa trang rồi, đến lúc đó nên tiếp đãi như thế nào tự em sắp xếp nhé." Trương Hiểu Hi là mỹ nữ vóc người cao gầy, hết sức có cá tính, cũng là tổ trưởng tổ nghi thức, cán bộ bộ văn nghệ, học cùng khoa với Bình An, ban ngoại ngữ .

      "Cám ơn chị, Hiểu Hi." Đứng ở gần lễ đài dành cho khách quý, Bình An an bài vị trí khách quý, lúc chuyện cùng Trương Hiểu Hi trong miệng còn thở hổn hển, trán ướt tầng mồ hôi mỏng.

      "Đừng khách sáo với chị." Trương Hiểu Hi cười cười, "Nếu như phải chị có tiết mục bất ngờ, chị tự tay giúp em rồi."

      Bình An quay đầu lại muốn mở miệng chuyện, bên cạnh đột ngột truyền tới thanh , "Nếu nhiệt tâm với công việc bộ ngoại giao như vậy, bằng tổ nghi thức các người chuyển tới bộ ngoại giao luôn ."

      Mở miệng là Trịnh Yến Phân, Tổ trưởng bộ văn nghệ , cũng là người ủng hộ Đàm Tuyền ta cùng Đàm Tuyền từ hội trường bên kia chạy tới đây, vừa đúng lúc nghe được đối thoại của Bình An cùng Trương Hiểu Hi.

      Trương Hiểu Hi vốn là thích Trịnh Yến Phân, nghe ta như thế, mặt ngược lại cong lên nụ cười, "Tốt, tôi có ý kiến."

      Đàm Tuyền lạnh lùng liếc Bình An cái, vẻ mặt ôn hoà mà với Trương Hiểu Hi, "Học muội, các ngành có các phạm vi công việc riêng, em cần nghe theo những nghành khác chỉ huy."

      "Chẳng lẽ tiếp đãi khách quý phải là trách nhiệm của tổ nghi thức chúng tôi sao? Vậy nữ sinh nghi thức chúng tôi phải làm gì?" Trương Hiểu Hi bĩu môi trả lời, đúng là thể nhìn thuận mắt chàng trai cao to như thế mà lại so đo với nữ sinh như vậy. Sắc mặt Đàm Tuyền trầm xuống, "Tổ nghi thức các chỉ cần tiếp đãi ở bên trong là được."

      "Về phần tiếp đãi như thế nào, tổ nghi thức chúng tôi ràng hơn so với học trưởng ." Trương Hiểu Hi trả lời.

      "Vậy sao? Vậy các người cố làm cho tốt !" Đàm Tuyền hừ tiếng, xoay người ra ngoài.

      Trịnh Yến Phân nhìn chằm chằm Trương Hiểu Hi, " là người của bộ văn nghệ tôi, tại sao có thể vung cánh tay giúp người ngoài?"

      "Tôi cũng phải là cấp dưới của chị, mọi người đều là làm việc cho trường học, ở đâu ra chuyện giúp người ngoài vậy? Đại khái học tỷ là làm làm việc cho chủ tịch, cho nên cảm thấy bất luận kẻ nào đối nghịch với ta đều là giúp người ngoài sao ngoại ?" Trương Hiểu Hi châm chọc hỏi ngược lại.

      "Trương Hiểu Hi, đừng quá đáng." Trịnh Yến Phân giận đến mặt đỏ lên.

      Trương Hiểu Hi liếc ta cái, với Bình An, "Chị còn phải vội, nếu em còn cần nữ sinh tiếp tân cứ gọi điện thoại cho chị.”

      Bình An cười gật đầu, "Vâng."

      Sau đó hai người hề nhìn đến sắc mặt của Trịnh Yến Phân, vội làm việc của mình.

      Lúc bảy giờ rưỡi tối, khách quý lục tục vào trường, Lâm Tĩnh cùng Diệp Hiểu Vân cùng với những bạn nữ phụ trách tiếp đón khách quý dẫn vào hội trường, sau đó nhiệt tình tiếp đãi.

      Bình An đứng ở cửa ra vào của hội trường, bên ngoài đèn đường sáng rực, khí trời mặc dù rét lạnh, nhưng mọi người khỏe giống như đắm chìm trong niềm hạnh phục của năm mới, mặt mỗi học sinh đều tràn ngập nụ cười.

      Giống như có phản ứng bài xích cố định nào đó, Bình An liếc mắt liền thấy cách đó xa, Đỗ Hiểu Mị đầy quyến rũ kiều tới.

      theo phía sau ta là Đàm Tuyền giống như gã hộ vệ sai vặt , cặp mắt tràn đầy ngưỡng mộ cùng sùng bái mực lưu chuyển người Đỗ Hiểu Mị, giống như chỉ cần Đỗ Hiểu Mị ra lệnh, ta ta mà lên núi đao xuống biển lửa vậy.

      Đàm Tuyền thế nhưng tự mình nghênh đón Đỗ Hiểu quyến rũ, thiếu chút nữa liền quên mất, ta thầm mến Đỗ Hiểu Mị .

      "Bình An!" Đỗ Hiểu Mị thấy được Bình An, đáy mắt thoáng qua vẻ vui mừng, tới cùng chào hỏi, nụ cười mặt rất thân thiện.

      Muốn làm bộ thấy bọn họ cũng được rồi! Khác với thân thiết nhiệt tình của Đỗ Hiểu Mị, Bình An nhàn nhạt gật đầu cái, "Đỗ tiểu thư, chào ."

      Đỗ Hiểu Mị giống như thấy Bình An lãnh đạm, thân thiết ôm bả vai Bình An, "Bình An, sao lại khách sáo với chị như vậy, gọi chị Hiểu Mị là được rồi, tối hôm qua chị còn ăn cơm với Đổng Trưởng, về sau cơ hội tiếp xúc của chúng ta rất nhiều, cần thiết lạnh nhạt như vậy."

      Sắc mặt Bình An nhanh chóng trầm xuống, đầu quả tim giống như bị thứ gì đó sắc bén nặng nề gim vào.

      "Ba tôi đối với cấp dưới luôn tốt mà." Bình An hề lộ ra bất cứ biểu gì, chỉ là mặt thay đổi .

      "Đúng vậy, nhìn ra được, chỉ có ba em đối tốt với cấp dưới, ngay cả Thiên Thần cũng thế." Đỗ Hiểu Mị buông vai Bình An ra, nụ cười vô cùng đắc ý.

      Mặc dù mặt Bình An hề có bất cứ manh mỗi gì, nhưng bờ vai cứng nagwcs của ta cho mình biết, Đỗ Hiểu Mị ở đáy lòng lạnh lùng cười tiếng, quả nhiên nguyên nhân Phương Bình An thích mình là bởi vì Lê Thiên Thần!

      "Đỗ tiểu thư, những chuyện này với tôi, là nhắc nhở tôi về sau cũng phải đối tốt với cấp dưới như sao?" Bình An nở nụ cười, châm chọc liếc nhìn Đỗ Hiểu Mị, ta là tới muốn khoe khoang cái gì?

      Chẳng lẽ muốn cho biết, ba cùng Lê Thiên Thần cũng quỳ gối ở dưới váy màu thạch lựu của ta sao? Xem ra Đỗ Hiểu Mị còn chưa đủ hiểu tình cảm giữa cùng ba.

      Đỗ Hiểu Mị sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn hiểu lời của Bình An.

      Bình An cười rực rỡ , "Chẳng lẽ, Đỗ tiểu thư cho là ba tôi đem Tập đoàn Phương thị để lại cho người khác sao?"

      "Chị cho là em hứng thú phải là làm nữ cường nhân." Nụ cười của Đỗ Hiểu Mị có chút hậm hực.

      "Đỗ tiểu thư quen với tôi, nên hiểu tôi là bình thường ." Bình An cười nhạt .

      "Phương Bình An, đối với học tỷ nên lễ phép chút!" Đàm Tuyền thấy Bình An lễ phép với Đỗ Hiểu Mị như vậy, nhịn được thay Đỗ Hiểu Mị ra mặt.

      Đỗ Hiểu Mị hào phóng cười tiếng, " sao, Bình An chỉ là đùa với tôi, chúng ta vào trường thôi."

      Bình An hề coi thường thất bại chợt lóe lên nơi đáy mắt của ta, nhàng cười tiếng, "Đỗ tiểu thư, chúc năm mới vui vẻ!"

      Hú hú, Cháp sau nam chính lên sàn nhé!

      *Chấm chấm nước mắt* Mòn mỏi đợi chờ cũng đợi được 'ảnh' của mình rồi!

      *Ngó nghiêng né dép từ Fan nam chính chọi đến*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :