1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29: Chị em tốt

      Edit: Quảng Hằng

      Lúc trở lại trường học, sắp mười giờ.

      Tống Tiếu Tiếu vẫn còn trong cái hố Trọng sinh mà ấy mới đào, Vi Úy Úy xem truyện tranh, Kỷ Túy Ý chơi trò chơi, nhìn thấy Bình An xách theo túi to trở lại, cười hì hì đưa móng vuốt ra chào hỏi, "Các chị em, tớ trở về."

      Kỷ Túy Ý lập tức kêu lên, "Tới đây ngồi xuống được nhúc nhích, chờ tớ đánh xong đại BOSS hãy !"

      “Tớ cũng chỉ còn trăm chữ là hết chương này, cậu chút." Tống Tiếu Tiếu cũng .

      Chỉ có Vi Úy Úy tạm để quyển truyện xuống, đem Bình An ngồi ở ghế xếp, nâng cằm lên quan sát cẩn thận , "Mắt hoa đào, sắc mặt đỏ thắm, thấy vậy hai ngày quả rất được bồi bổ! Hoàn toàn hề suy nghĩ đến tấm lòng của mấy chị đây vì em mà lo lắng, hoang mang, sợ hãi, quả tội đáng chết vạn lần."

      Bình An giơ móng vuốt lên, "Phạm nhân cầu biện bạch!"

      Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý đồng thời mở miệng, "Cho phép biện bạch."

      Bình An được thế tiến lên, đứng ở ghế, chỉ về phía ba người, "Các cậu đêm hôm đó trơ mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết thiện lương như tớ bị người đàn ông lôi , thế nhưng hề ra tay tương trợ, chút đồng tình cũng có, chẳng lẽ cũng lo lắng tớ gặp bất trắc, bị sắc lang giày xéo, hủy cuộc đời xinh đẹp, tương lai tươi sáng của tớ sao. . . . . ."

      Kỷ Túy Ý đem đao giải quyết trò chơi quay đầu lại nhìn Bình An cười lạnh, "Năm tháng trước, vào đêm thất tịch, lễ tình nhân toàn bộ kí túc xá chúng ta hẹn nhau cùng dạo phố, là ai ở nửa đường gặp phải Lê Thiên Thần, sau đó quăng mấy chị đây sang bên? Còn oán giận mấy chị làm bóng đèn ngăn cảm tình duyên đôi lứa, biết thức thời tự động rời cho người ta có cơ hội bên nhau tâm tình, sao chỉ mới qua mấy tháng, mấy chị lại trở thành người xấu thấy chết mà cứu vậy nhỉ? Đây phải đáp ứng cầu để người ta có cơ hội bên nhau của ai đó đó sao?"

      Công phu võ mồm của Bình An luôn luôn lợi hại bằng Kỷ Túy Ý, huống chi lại là , nhưng đó đều là chuyện cũ trước kia, vung hai tay lên, " ngoan nên đề cập tới chuyện xấu hổ năm xưa, tớ rồi đối với Lê Thiên Thần cũng hề có ý tưởng gì hết á, là, các cậu còn vứt bỏ tớ quan tâm đến tớ!"

      "Vậy cậu có bị gì hay ?" Tống Tiếu Tiếu quay đầu lại liếc xéo hỏi.

      "Mặc dù may mà chị đây có tổn hao gì, nhưng mà tâm linh bị thương tổn." Bình An hừ .

      Vi Úy Úy giơ tay lên vỗ vào đầu Bình An, "Đứa này thiếu dạy dỗ."

      Bình An oa oa kêu to, nụ cười mặt cũng rực rỡ như hoa, cùng ba chị em này ở chung chỗ, cần phải phòng bị, cũng cần lo lắng họ hại , sống chung cực kì thoải mái, là bến cảng nghỉ ngơi cho trái tim tràn đầy mỏi mệt cùng thù hận của .

      "Tốt lắm, bây giờ cậu có thể tiếp, đêm hôm đó sau khi cùng Lê Thiên Thần, lại xảy ra chuyện gì?" Chờ Vi Úy Úy đem Bình An giáo huấn xong, Kỷ Túy Ý mới nhàn nhã hỏi .

      "Các cậu còn muốn xảy ra cái gì? Đương nhiên là về nhà ngủ!" Bình An còn thiếu mỗi chuyện cắn khăn tay đến góc uất ức.

      "Trở về nhà của ai?" Tống Tiếu Tiếu đem chương tiểu thuyết mới nhất nhấn nút gửi , rốt cuộc có thể tới thẩm vấn phạm nhân rồi.

      Bình An nhảy lên, "Đương nhiên là về nhà của tớ, Lê Thiên Thần sau khi đưa tớ về nhà cút ngay rồi."

      Tống Tiếu Tiếu ho tiếng, "Được rồi, trải qua khảo nghiệm của chúng tôi, chúng tôi tin tưởng phạm nhân đối với Lê Thiên Thần tâm như tro tàn rồi."

      "Sớm nên tin tưởng mới đúng!" Bình An hừ hừ , sau đó cười , "Tớ mua thức ăn khuya cho các cậu nè, còn nóng hôi hổi đây này."

      Vi Úy Úy lập tức mở túi ra, "Ngao, có cánh gà chiên ớt tớ thích nè."

      Kỷ Túy Ý trợn mắt nhìn Bình An cái, "Cậu muốn báo thù mình sao."

      Bình An cầm cái cánh gà ở trong miệng cắn cái, "Tớ cần năng lượng, ai kiêng ăn nhịn!"

      trường lập tức biến thành ba đánh .

      Ba người hi hi ha ha ăn xong bữa khuya, Bình An cùng các ra kế hoạch mình muốn mở tiệm ở khuôn viên trường.

      Bọn Kỷ Túy Ý đối diện nhìn nhau, Tống Tiếu Tiếu đưa tay sờ trán Bình An: “Cậu bị bệnh à, sao đột nhiên lại nghĩ như thế, sao lại cùng mấy học sinh vất vả cần cù khác đoạt mối làm ăn vậy."

      "Được gọi là cạnh tranh công bằng, người khác có thể ở trong trường học mở tiệm làm ăn, sao tớ lại thể?" Bình An đẩy tay Tống Tiếu Tiếu ra, nghiêm túc nhìn họ.

      "Cậu ?" Kỷ Túy Ý nhíu mày hỏi, "Nếu quả như , cũng phải là thể, tiền vốn cậu cần lo lắng, lại có thể mời người khác giúp cậu trông tiệm, ừ, đại tiểu thư cậu cũng cần lo lắng kinh doanh tốt, dù sao chủ yếu cậu cũng muốn kiếm tiền."

      "Ai tớ muốn kiếm tiền, lần này tớ mở tiệm là bằng tự cố gắng, liên quan đến ba tớ, tớ muốn dựa vào thế lực cùng tiền bạc của ba tớ để mở tiệm, mà là tự mình bắt đầu, tớ muốn tự kiếm tiền bằng tay tớ." Bình An hạ thấp thanh xuống, khuôn mặt nhắn ở dưới ánh đèn càng thêm lộ ra vẻ trắng nõn mềm mại mang theo nụ cười nhàn nhạt, lại lộ ra vẻ kiên quyết chưa từng có.

      "Cậu còn khỏe chứ? Bị cái gì kích thích vậy?" Tống Tiếu Tiếu cẩn thận hỏi.

      Bình An cười cười, "Xã hội bây giờ phổ biến thấy những người giàu sang có hảo cảm, tớ cũng muốn trở thành sâu gạo, củi mục chơi bời lêu lổng trong mắt người khác."

      "Bình An, cậu phải biết, chuyện giống vậy, người khác làm tốt lắm được cho là cố hết sức, còn nếu cậu làm tốt hơn chăng nữa, cũng chỉ có ½, bởi vì mọi người cho rằng đây là chuyện đương nhiên , nhất định cho là cậu thành công là nhờ ba cậu giúp tay." Kỷ Túy Ý sau khi nghe, hơi trầm ngâm chút, mới cùng Bình An phân tích khó khăn mình phải đối mặt nếu muốn mở tiệm.

      "Hơn nữa, cậu chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, vừa bắt đầu nhất định phải chịu nhiều khổ , người khác cũng coi trọng cậu, đến lúc đó ở trước mặt cậu có lẽ có gì, nhưng sau lưng dè bỉu, mỉa mai, cậu cho là để bụng mấy chuyện đó?"

      "Việc nào cũng có lần đầu tiên, nếu tớ hạ xuống quyết tâm này, cũng suy tính tất cả hậu quả." Bình An cười , bất luận kẻ nào hoặc chuyện gì cũng thể làm cho bỏ cuộc nửa đường, nhất định phải buộc chính mình càng thêm trở nên kiên cường, bất kể đối mặt cái khó khăn gì, cũng thể lùi bước.

      "Vậy cậu muốn mở tiệm kinh doanh cái gì?" Tống Tiếu Tiếu hỏi, nếu Bình An quyết tâm, họ làm bạn tốt đương nhiên đả kích lòng tin của .

      Sắc mặt Bình An sáng lên lập tức, hưng phấn hỏi, "Các cậu cảm thấy đại học của chúng ta kinh doanh cái gì để kiếm lợi nhiều nhất?"

      "Ăn uống! Chỉ là khu phố này có quá nhiều quán bán hàng cùng quán ăn rồi, đây là kỹ thuật, quá thích hợp với cậu, về phần thời trang ..., mặc dù tốt làm, nhưng rất nhiều thà vào trong thành phố mua chứ ko chịu mua ở trong trường học, chỉ sợ đụng hàng, cho nên. . . . . ." Tống Tiếu Tiếu nhìn về phía Kỷ Túy Ý, Kỷ Túy Ý lại nhìn về phía Bình An.

      Bình An cười hì hì , "Cho nên tớ cảm thấy mỹ phẩm thích hợp nhất!"

      "Cũng cần chọn hàng hiệu quốc tế, tốt nhất là giá tiền vừa phải, hiệu quả lại tệ, mang ít nổi tiếng, như vậy tuyệt đối có thể hấp dẫn ít bạn học nữ." Tống Tiếu Tiếu cũng hưng phấn đề nghị.

      Bình An cười gật đầu.

      Kỷ Túy Ý sờ sờ đầu Bình An, "Đừng chị em ủng hộ cậu nhé, hai ngày nay chúng tớ cũng có giờ lên lớp, vậy theo cậu đến thành phố Meibo(*)xem thử chút, chừng có sản phẩm thích hợp."

      (trung tâm mua sắm mỹ phẩm toàn cầu, nằm ở Quảng Châu, được mệnh danh là vẻ đẹp châu á thành phố mỹ phẩm đầu tiên ở TQ)

      "Vậy tớ cùng Úy Úy đến Đại Học Thành nhìn xung quanh có chỗ thích hợp để taxi đỗ lại hay ? , chúng tớ cũng quá nghĩa khí đúng ." Tống Tiếu Tiếu .

      "Ngao, tớ các cậu chết mất." Bình An nhào qua ôm họ dùng sức hôn cái.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30: Thành phố Meibo

      Edit: Quảng Hằng

      Ngày thứ hai, lúc Bình An mới vừa rời giường liền nhận được điện thoại của Lê Thiên Thần, là hỏi sao tối hôm qua cùng ta là muốn về trường học, ngược lại để Chú Đinh đưa , Bình An nhàn nhạt qua muốn làm phiền ta.

      Bên kia Lê Thiên Thần trầm mặc hồi lâu, mới dịu dàng hỏi Bình An buổi tối có thời gian , muốn cùng nhau ăn cơm.

      Bình An bây giờ còn hận Lê Thiên Thần mãnh liệt giống như ban đầu nữa, cho nên có cự tuyệt ngay, tìm lý do tối nay muốn cùng bạn học ra ngoài, uyển chuyển cự tuyệt lời hẹn của Lê Thiên Thần.

      Muốn trả thù Lê Thiên Thần, phải là để ý đến ta như vậy là đủ rồi, muốn đem Lê Thiên Thần đuổi ra Tập đoàn Phương thị, thể vào lúc này trở mặt cùng ta! Ba là người coi trọng nhân tài, năng lực làm việc của Lê Thiên Thần thể bắt bẻ, dù ba thương thế nào, đại khái cũng nghe lời từ phía liền đem Lê Thiên Thần đuổi việc, huống chi tại ba còn tin tưởng Lê Thiên Thần như vậy.

      Ngắt điện thoại, Bình An liền cùng bạn bè cùng phòng đến phòng học, hai tiết khóa sang này là hai tiết tự học, hai tiết học buổi chiều có thể , sau khi tan lớp, Bình An cầm chuẩn bị xong phong thư giao cho Lâm Tĩnh bộ ngoại giao, muốn ấy phụ trách đem các loại tiền phụ cấp trả cho bạn học lúc trước giúp họ làm quảng cáo tuyên truyền.

      Quảng cáo tuyên truyền lần này làm được rất tốt, siêu thị Đại Học Thành cũng bắt đầu tiêu thụ loại bánh bích quy past participle được các nữ sinh hoan nghênh, người phụ trách của công ty Đại Phán cũng bày tỏ rất hài lòng với Bình An.

      Đây là lần đầu tiên Bình An làm xong công việc của , cái loại bộ ngoại giao cảm giác thỏa mãn cùng thành tựu đó để cho tràn đầy lòng tin đối với tương lai, phải làm được, mà là trước kia có dụng tâm, tin mình là khúc củi mục!

      Lúc ở bệnh viện tâm thần, Đỗ Hiểu Mị chỉ lần ở trước mặt mắng vô dụng, là củi mục!

      Bốn trẻ sau khi ăn cơm trưa xong, sắp mười hai giờ, vì vậy chia nhau làm việc, Bình An cùng Kỷ Túy Ý về hướng thành phố Meibo cách trường học khá xa.

      Mới vừa ra cửa chính trường học, Bình An liền lấy ra điện thoại di động, "Hôm nay tớ có lái xe, chúng ta gọi tắc xi ."

      Kỷ Túy Ý lập tức đoạt lấy điện thoại di động của , trêu cợt , "Đại tiểu thư, bây giờ cậu muốn bằng sức lực của mình để mở cửa hiệu, cậu biết từ chỗ này tắc xi đến thành phố Meibo phải tốn bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt ? Cậu lại muốn sử dụng tiền của ba cậu, vậy cậu có bao nhiêu tiền để có thể lãng phí?"

      Bình An giật giật khóe miệng, "Cậu bình thường ra cửa cũng nhất định luôn đòi gọi tắc xi đấy!"

      Gia cảnh của Kỷ Túy Ý tồi, đơn vị công tác của cha mẹ đều là ở cơ quan, mặc dù tính là cán bộ cao cấp, nhưng từ cũng chịu thua kém ai, ghét nhất là xe buýt Thành phố G, cảm thấy đó là cái hộp bánh nhồi người vào, cho nên lúc bốn người bọn họ ra ngoài dạo phố, hoặc là Bình An lái xe, hoặc là gọi tắc xi, lúc đó sao thấy các cậu ấy lãng phí tiền mồ hôi nước mắt?

      "Vậy làm sao giống? Đó ràng là mình sử dụng phí sinh hoạt, đương nhiên nên sang trọng sang trọng, chỗ nào cần tiết kiệm nên tiết kiệm mới đúng!" Kỷ Túy Ý ra vẻ đạo lý giáo dục Bình An, bình thường ra ngoài dạo phố đại đa số đều là Bình An tự mình lái xe, số lần gọi tắc xi coi là nhiều, hơn nữa lộ trình cũng xa như thành phố Meibo vậy, họ dĩ nhiên phải xài sang chút.

      "Được rồi, vậy làm sao bây giờ? Nơi này có xe trực tiếp đến thành phố Meibo sao?" Cách nửa thành phố đó, tuy chưa từng qua xe bus nhưng cũng biết con đường này cũng dễ .

      "Xe điện ngầm! Chuyến số 3, trực tiếp đến thành phố Meibo." Kỷ Túy Ý như tính trước giống như sớm có chuẩn bị hôm nay nhất định phải mang Bình An thể nghiệm phương thức sống của dân chúng bình thường.

      ". . . . . . Được rồi!" Trong lòng Bình An ra muốn thời gian rất quý giá, gọi tắc xi có thể tiết kiệm nhiều hơn thời gian, về chút tiền xe này coi vào đâu, nhưng lại sợ bị dạy dỗ hội đồng, thể làm gì khác hơn là theo Kỷ Túy Ý mười lăm phút đến ga tàu điện ngầm.

      "Có thẻ thong hành toàn thành phố ?" Là loại thẻ thông minh xe buýt cùng xe điện ngầm cũng có thể dùng, Kỷ Túy Ý cầm tấm thẻ màu đỏ hỏi Bình An.

      Bình An lắc đầu, bình thường đều ngồi xe buýt cùng xe điện ngầm, làm sao chuẩn bị loại thẻ này chứ?

      Kỷ Túy Ý dùng ánh mắt mình biết ngay mà khinh bỉ nhìn Bình An cái, mang đến 7-11 mua thẻ thông hành thông minh, hai người vào trạm xe lửa, mồm có chút há hốc nhìn hàng dài trước cửa kiếng xe điện ngầm.

      "Tiểu Ý à, đây có khác gì chen chúc xe buýt đâu?" Khác là có thể chen qua nổi hay thôi! Đại Học Thành có mười đại học, nhân số học sinh đông đến bao nhiêu đương nhiên có thể tưởng tượng được, công thêm gần đó còn có số khu công nghiệp, cho dù hôm nay phải Chủ nhật, dòng người cũng ít a.

      Kỷ Túy Ý ảo não nhìn chằm chằm mấy cái hàng dài này, "Hôm nay đặc biệt nhiều người!"

      "Bình thường cậu thích xe điện ngầm sao?" Bình An phải nể mặt, nhưng hoài nghi ấy sau khi đến Thành phố G sau xe buýt cùng xe điện ngầm được mấy lần.

      "Bình thường ra cửa phải đều có cậu sao?" Kỷ Túy Ý lườm cái, ", lẽ mình to thế này lại chen lọt."

      Bình An phản xạ có điều kiện cúi đầu nhìn qua nhìn trước ngực kiêu ngạo lắm của mình, vừa nhìn về phía Kỷ Túy Ý rất kiêu ngạo, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, chẳng mấy chốc cậu bị ép từ cúp D sang cúp A mất thôi.

      Xe buýt cùng xe điện ngầm Thành phố G dung nạp năng lực tuyệt đối là vô cùng vô tận rồi, Bình An bị Kỷ Túy Ý lôi kéo chen vào cửa xe, hai người thiếu chút nữa đem cả khuôn mặt cũng dán cửa xe rồi.

      Kỷ Túy Ý chịu đựng chung quanh các loại mùi vị hỗn tạp mà thành, nghĩ thầm nhịn thêm chút nữa, đến sau đứng, hành lí xe điện ngầm ra ra vào vào, đem các đụng ngã tới ngã lui. vất vả mới chen từ cửa đến chính giữa, lại càng thêm chịu hành hạ, đứng ở vị trí sát vách họ là người đàn ông thân có mùi thuốc lá nồng nặc, lúc chuyện cùng những người bên cạnh, cái miệng ta thối đến mức làm cho người ta chỉ muốn nôn.

      "Sau này ra ngoài nên gọi tắc xi !" Kỷ Túy Ý kéo Bình An lần nữa chen đến bên cửa xe.

      Bình An cúi thấp mắt nhìn ngực của ấy bị cửa xe đè ép, thiếu chút nữa muốn bằng cứ như vậy mỗi lần muốn đến thành phố Meibo, nhất định có thể biến của cậu thành cup A! Nhưng bị bầy người phía sau chen lấn cũng khó chịu, thể làm gì khác hơn là dùng sức gật đầu.

      Họ ở canh giờ sau rốt cuộc cũng đặt chân tới thành phố Meibo!

      Thành phố Meibo gần Thành phố G là do công ty liên hợp phát triển kinh tế hữu hạn của Mỹ tự mình đầu tư dựng lên khu mua sắm mỹ phẩm chuyên nghiệp rộng lớn đại quy mô, cũng là khu trung tâm giao dịch mỹ phẩm tiên tiến nhất, cấp bậc cao nhất, kích thước lớn nhất của thi trường Châu Á.

      "Lần đầu tiên mình mới tới đây đó!" Bình An đứng ở cửa kiếng lớn của thành phố Meibo cảm thán tiếng.

      " nhảm!" Kỷ Túy Ý khinh bỉ nhìn cái, kéo vào.

      Thành phố Meibo xây dựng hoàn toàn phù hợp với hình tượng thương trường theo tiêu chuẩn đại hóa , ở bên ngoài xem ra có loại cảm giác khí thế hào hùng, bên trong lại vô cùng tráng lệ. Họ đứng ở trung tâm hình tròn, nhìn màn hình điện tử siêu lớn, thương gia tới nơi này lấy hàng rất nhiều, người đến người , họ ngược lại biết bắt đầu xem xét từ chỗ nào.

      “Hay chúng mình đến tầng giới thiệu sản phẩm xem trước , cậu nhìn nè, tầng trệt là tầng sản phẩm dành cho tóc, lầu là dành cho chăm sóc tay chân, mỗi tầng đều có sản phẩm chăm sóc riêng." Bình An quan sát cẩn thận trong chốc lát, phát tầng dưới là sản phẩm bảo dưỡng tóc, kích thích mọc toác và nhuộm màu cho tóc, tầng mà họ đứng đều là sơn móng tay cùng nước hoa, có thể lầu hai khác mữa.

      Kỷ Túy Ý gật đầu, hai người trước cửa thang máy tìm được tầng lầu giới thiệu sản phẩm, lầu ba mới chuyên kinh doanh về sản phẩm bảo dưỡng trang điểm.

      Hai trẻ tuổi hoàn toàn có kinh nghiệm, sau khi đến lầu ba bắt đầu đến gian trưng bày để nhìn, khách khác vào người ta trong tiệm, những nhân viên cũng nhiệt tình chào hỏi, chỉ có hai người bọn họ bị xem thành trong suốt.

      "Giống như coi chúng ta là những người có nhiệm vụ nhỉ." Kỷ Túy Ý căm giận bất bình ở Bình An bên tai thầm .

      Bình An cắn cắn môi, cầm chai mỹ phẩm dưỡng da, rồi sau đó nìn vị khách chuyện cùng chị chủ cửa hàng, sau đó kéo Kỷ Túy Ý hướng gian khác tới.

      Lần này vào gian hàng, Bình An xem sản phẩm trước, mà là hỏi gần đây có sản phẩm mặt nạ mới nào hay , chủ kia nhìn hai người bọn họ cái, hỏi, "Tiểu thư là muốn mở tiệm thẩm mỹ sao?"

      Bình An lắc đầu, " phải tiệm thẩm mỹ!"

      "Chỗ này của chúng tôi là hàng chuyên độc quyền về thẩm mỹ viện." chủ cười nhìn Bình An, "Các muốn mở tiệm để kinh doanh?”

      Hiếm khi gặp được chủ hòa ái dễ gần như vậy, Bình An dùng sức gật đầu, "Ở khu phía Tây có khu vực dành riêng cho sản phẩm trang điểm, các có thể đến đó xem chút.”

      Bình An cùng Kỷ Túy Ý mặt mày hớn hở, cám ơn liên tục, sau đó về phía Khu Tây.

      Các bạn đừng quên click vào quảng cáo phía dưới comment ueng hộ web nha

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31: vô tình gặp được

      Edit: Quảng Hằng

      Khu phía Tây bên kia quả đều là bán mỹ phẩm dưỡng da, chỉ là nhãn hiệu đủ loại, sản phẩm trong nước có, nhập khẩu có, nhưng loại nào để Bình An cảm thấy thích hợp, ở trong sân trường bán mỹ phẩm dưỡng da, mặc dù đây là loại mà các phải sử dụng hàng ngày nhưng nếu là loại mỹ phẩm đầy đường cũng có thể mua được, đối với các ở trường học còn , lực hút khẳng định mạnh.

      Người trẻ tuổi theo đuổi chính là mới mẻ, cho nên trừ chất lượng cùng hiệu quả ra còn phải có thể có mẫu mã đủ hấp dẫn ánh mắt mới được.

      "Nhìn nhiều như vậy cũng thấy thích hợp sao?" Kỷ Túy Ý đến mức hai cái chân cũng tê rần, lôi kéo Bình An ở ghế dựa của khu nghỉ ngơi bên ngồi xuống.

      Bình An nhíu nhíu mày, trong tay cầm xấp giấy quảng cáo, đều là mỹ phẩm dưỡng da thường hay gặp, mặc dù có mẫyu mã trang trí rất hoa lệ tinh xảo, nhưng cảm thấy trẻ tuổi cũng thích lắm

      Ai! Còn tưởng rằng mở tiệm rất dễ dàng, tại ngay cả sản phẩm tìm khắp nơi vẫn chưa tìm thấy được thứ thích hợp, còn phải mở thế nào đây? Nếu như tùy tiện tìm loại mỹ phẩm dưỡng da để tiêu thụ, thà mở còn hay hơn!

      "Loại này trong trường học cũng có, cậu định mua à?" Bình An chỉ vào sản phẩm làm mềm da trong đó hỏi Kỷ Túy Ý.

      "Có lẽ xem chút, nhưng chưa chắc mua." Kỷ Túy Ý suy nghĩ trong chốc lát, thành trả lời.

      Bình An nhục chí buông tay, "Ngay cả tớ còn muốn nhìn, nếu như là loại sản phẩm hàng hiệu quốc tế, hoàn toàn cần thiết mở tiệm ở trường học, huống chi rất nhiều người cũng dùng nổi, chất lượng ngoại trừ tốt, còn phải có mẫu mã thích hợp với các giá trẻ. Cậu cảm thấy mấy thứ này bắt mắt sao?”

      Kỷ Túy Ý an ủi , " còn sớm, hay là mai chúng ta quay lại xem nữa. đâu phỉa chỉ dùng ngày là chọn được thứ mình ưng ý chứ."

      "Cũng đúng, chúng ta ăn cơm trước ." Bình An gật đầu cái, vươn vươn tứ chi có chút đau nhức, " hơn nửa ngày, chút thu hoạch cũng có, mệt chết được a a a!"

      Hai người ôm đống giấy quảng cáo sản phẩm ra khỏi thành phố Meibo, sắp sáu giờ rồi, nửa ngày, bây giờ là bụng đói kêu vang, chống đỡ nổi để về trường học ăn nữa cơm.

      "Phía trước có tiệm Sushi lớn, hay chúng ta ăn đồ ăn Nhật ." Kỷ Túy Ý chỉ vào tiệm sushi cách đó xa với Bình An.

      "Làm quần chúng nhân dân nhiệt tình thương quốc gia, tràn đầy lòng nước như mình, sao thể sính ngoại như vậy...... Cái gì dính dến chữ Nhật Bản, mình nhất quyết bài xích!" Bình An xem thường nhìn qua cái, hai chân cũng thẳng về hướng tiệm Sushi.

      Kỷ Túy Ý hừ lạnh mà , " nước dân, chờ lát nữa cậu dám nuốt cả con bò sống ấy chứ."

      "Lạc hậu, đừng khó nghe như vậy, riêng thức ăn thể phân biệt quốc gia!" Bình An cười hì hì , "Chúng ta thể vì ghét chữ Nhật Bản mà ăn thức ăn ngon, đúng ?"

      Kỷ Túy Ý khách sáo hừ tiếng.

      Gian sushi này mặc dù là quá lớn, nhưng lại lộ ra loại phong cách mới mẻ khỏe mạnh tràn đầy cá tính, lúc này vừa đúng dịp ngay giờ tan tầm, bên trong ngồi đầy khách, họ lấy số, đợi khoảng mười lăm phút mới có chỗ ngồi xuống.

      Bình An kiệt sức, hoàn toàn chú ý đến bên cạnh mình là ngồi kế ai, đem đống giấy quảng cáo quăng sang bên, vùi mặt ở phía , thống khổ kêu rên, "Ôi! Mệt chết tớ á, bình thường dạo phố ngày đều cảm thấy mệt mỏi, hôm nay mới nửa ngày, ra là muốn tự mình làm kinh doanh dễ dàng, rất dễ dàng aaa!"

      Kỷ Túy Ý sau khi ngồi xuống, rót cho hai người hai chén trà nóng, "Nhanh ăn , ngày mai mới có hơi sức tiếp tục, cậu phải hiểu, nếm trải trong khổ đau, mới là người vạn người!"

      "Vấn đề là tìm nửa ngày cũng thích hợp, chỉ sợ khắp cả thành phố Meibo vẫn là như vậy, vậy nhiệt tình của mình đem ném vào lửa cho rồi, còn cái gì mà người vạn người chứ." Bình An ngẩng đầu lên, nhìn đĩa sushi tinh xảo ngay trước mắt, nghĩ đến hôm nay chút thu hoạch cũng có, trong lòng phải là nổi giận, vốn cho là chỉ cần có tiền, vấn đề gì cũng đều phải là vấn đề sao, tại chân chính đối mặt, mới biết cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể hoàn thành chuyện.

      "Ăn , lát nữa về tìm bọn Tiếu Tiếu thương lượng chút." Kỷ Túy Ý vỗ vỗ bả vai của an ủi, cầm hai đĩa cá Tam Minh sushi cho .

      Bình An bĩu môi, cầm lên chiếc đũa gắp khối nhét vào trong miệng.

      Bên cạnh đột nhiên liền truyền giọng chứa ý cười, "Phương tiểu thư?"

      Trong miệng Bình An còn ngậm đầy thức ăn, quay đầu cái, bị sợ giật mình thiếu chút nữa đem sushi phun ra ngoài, ho trận mãnh liệt, Nghiêm Túc? Nghiêm Túc ngồi bên cạnh lúc nào vậy ?

      Nghiêm Túc đuôi mắt cong lên, đưa tay cho đưa ly trà xanh.

      "Khụ khụ khụ, Nghiêm...... Nghiêm tiên sinh, ngài đến đây lúc nào?" Bình An uống hớp trà, đem sushi nuốt xuống, mặt đỏ lên nhìn Nghiêm Túc.

      “Vào lúc em Ôi, mệt chết ” Nghiêm Túc cười , mắt nhìn về phía Kỷ Túy Ý ngồi cạnh Bình An, gật đầu cái xem như là chào hỏi.

      Kỷ Túy Ý cũng kinh ngạc trận, họ có chú ý Nghiêm Túc lại ngồi bên cạnh mình!

      Bình An囧 nhìn , đây chẳng phải là đem hết những lời oán trách cùng luống cuống của đều xem vào trong mắt rồi hả ? Vội uống ngụm trà lớn, cuối cùng mới hít thở hơi thông, nhịn được oán giận, " thấy tôi sao lại lên tiếng!"

      Nghiêm Túc nở nụ cười, khẽ nghiêng đầu nhìn Bình An, "Phương tiểu thư vừa đến liền nằm dài ở bàn rồi, tôi đúng là nhận ra được." ra lúc nghe được mở miệng, cũng biết là , chẳng qua là cảm thấy hiếm khi tự nhiên thế này, cho nên mới có chào hỏi.

      Bình An nhìn mặt bàn tràn đầy giấy quảng cáo, vội vã kéo hết vào lòng lấy tay che lại"Ha ha, Nghiêm tiên sinh tại sao lại tới nơi này ăn sushi? Cũng là khéo a."

      "À, vừa đúng lúc bàn việc làm ăn ở gần đây." Nghiêm Túc đơn giản trả lời, sau đó mắt rơi vào đống giấy quảng cáo kia, "Em sao? Tới nơi này dạo phố?"

      Bình An quay đầu , nhìn về phía người ngồi bên cạnh Nghiêm Túc, là người đàn ông tuổi cũng gần như Nghiêm Túc, dáng dấp thanh nhã sạch , thoạt nhìn rất nhã nhặn an tĩnh, giống như ý thức được Bình An nhìn chăm chú, ta ngẩng đầu nhìn cười, Bình An ngớ ngẩn, cười chào tiếng, có chút xấu hổ cúi đầu làm bộ uống trà, trong lòng suy tính phải giải thích sao lại tới nơi này, ai lại đến đây dạo phố chứ, ở gần đây toàn bộ là khu phố kinh doanh công ty mỹ phẩm y cùng khu công nghiệp......

      Nghiêm Túc cười như cười liếc nhìn .

      Bình An khóe mắt liếc cái, mới phát hôm nay Nghiêm Túc xem ra lại khác những lần gặp mặt trước đây, người chỉ mặc cái áo sơ mi trắng Armani , ống tay áo vén lên , cổ áo mở ra hai nút, dáng vẻ vô cùng thoải mái, hợp với kiểu tóc nhàng khoan khoái đơn giản của , cả người cũng tản mát ra loại khí chất lười biếng ưu nhã.

      Người đàn ông này quả nhiên có tư cách đào hoa!

      "Hả?" Thấy Bình An trả lời, Nghiêm Túc khẽ nghiêng người đến gần bên cạnh , cúi đầu nhìn .

      "Ừ, tới dạo chút......" Cự ly quá gần, đều có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt người , Bình An ậm ừ đáp tiếng, xoay người , dám nhìn nữa.

      "Muốn tự mình làm kinh doanh sao?" Nghiêm Túc cười hỏi, " Đến tìm sản phẩm?"

      Bình An cắn mép chén, nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải người quen biết, sợ truyền tới trong tai ba, đến lúc đó kế hoạch của khẳng định thực hành được. Trong đầu ý tưởng lóe lên, lập tức chỉ vào Kỷ Túy Ý với Nghiêm Túc, "Tôi theo bạn thôi, là ấy muốn mở tiệm ạ!"

      Kỷ Túy Ý cười gượng mấy tiếng, gật đầu với Nghiêm Túc, " sai, Nghiêm tiên sinh, có gì tốt giới thiệu sao?"

      Con bé chết tiệt, mới vừa ngồi xuống liền oán trách khổ cực, chẳng lẽ Nghiêm Túc nghe hiểu là ai muốn mở tiệm sao? Lại mang ra làm bia đỡ đạn! Kỷ Túy Ý đưa tay ở dưới đáy bàn ngắt bắp đùi Bình An.

      Nghiêm Túc chỉ là nhàn nhạt ồ tiếng, "Muốn kinh doanh mỹ phẩm?"

      Bình An bị véo đến mức nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn Kỷ Túy Ý.

      Kỷ Túy Ý thể làm gì khác hơn là tiếp tục gật đầu, "Đúng vậy, con cũng thể rời mỹ phẩm, cho nên làm ăn này tương đối dễ làm, cũng biết nên chọn sản phẩm nào mới tốt."

      Nghiêm Túc quay đầu lại ở trong túi áo khoác treo phía sau lấy ra túi kẹp danh thiếp, ở bên trong rút ra danh thiếp đưa cho Bình An, "Đây là danh thiếp quản lý đại diện công ty mỹ phẩm, các em có thể hỏi chút, ở thành phố Meibo tìm được thích hợp, có lẽ nơi này có thể tìm được."

      Bình An hơi chần chờ chút, mới nhận lấy danh thiếp, cúi đầu mà xem xét tên công ty kia, công ty liên doanh Công ty AO­MI ? Tổng giám đốc?

      (Oaaaaaaaa, *mắt mơ màng* Đại thúc của mình, đáng iu chết được, hic hic, lúc này đáng iu che chở, bảo vệ, khúc sau mặt dày siêu cấp vô địch vũ trụ, bấn quá, bấn quá…… *lau nước miếng*)
      cobevotam, cucai_yunnie, Nga Nhi8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32: Hôn gián tiếp

      Edit: Quảng Hằng

      Công ty liên doanh AO­MI là công ty chi nhánh của Meibo, có hàng trăm trung tâm thẩm mỹ khắp cả nước, có hơn ba mươi công ty đại diện, cũng có sản phẩm chủ lực của riêng mình.

      Bình An tiếp xúc kinh doanh quá nhiều, nhưng có lúc ba ở trong nhà cùng cấp dưới chuyện làm ăn, mưa dầm thấm đất, nghe qua chút tài liệu về Hoa kiều châu Úc mở công ty mỹ phẩm này.

      "Đây là......" Bình An cầm danh thiếp, ngạc nhiên nhìn Nghiêm Túc, "Chúng tôi chỉ là mở cửa hiệu , sản phẩm cần phải quá nhiều, Tổng giám đốc đó tiếp đãi chúng tôi sao?"

      như vậy, chính là có ý định lợi dụng danh nghĩa của ba để giao thiệp! đôi mắt hẹp dài của Nghiêm Túc xẹt qua tia sáng rực rỡ, ràng chính là tự mình muốn mở tiệm, lại nhất định là bạn học, chẳng lẽ nhìn ra được sao? Chỉ là bé này mỗi lần gặp nhau đều cho niềm vui bất ngờ khác nhau, vốn là chỉ nghe Phương Hữu Lợi có con ngây thơ ngu ngốc, người nào cưới đều là vốn bốn lời, bây giờ nhìn lại, người bên ngoài đối với là hiểu lầm có rất lớn nhỉ.

      "Em còn chưa tìm, làm sao biết đón chào em?" Đột nhiên rất muốn hiểu mục đích này muốn mở tiệm là cái gì, phải chỉ là chỉ vì kiếm tiền, hoàn toàn cũng thiếu về chút tiền này.

      Ban đầu lúc học cũng tự mình đầu tư mở công ty, nhưng cũng hề gạt người trong nhà, nếu như bé này cũng như chỉ là vì rèn luyện mình, cần gì gạt người khác?

      Bình An đem danh thiếp thu vào trong xắc tay, bất kể như thế nào, cũng phải thử chút, cười gật đầu với Nghiêm Túc, "Cám ơn , chúng tôi thử."

      Đuôi mắt Nghiêm Túc cong lên, hất cằm, nhìn về sushi tiệm, "Thích ăn cái gì?"

      Bình An cầm lên ly trà mới vừa uống xong, định rót them nước, "Tôi cái gì cũng ăn."

      Kỷ Túy Ý ho tiếng, giọng , "Bình An, ly của cậu ở đây."

      Bình An sửng sốt chút, nhìn ly trà bên cạnh, vừa nhìn về phía ly trà đầy nước kia, "Vậy cái này là của ai?"

      "Của !" Nghiêm Túc giọng trả lời, đáy mắt có nụ cười khó phát .

      "...... Sao ly lại ở tay tôi?" mới vừa là dùng ly của Nghiêm Túc uống trà sao? Đúng ? Chắc đúng? Có nước miếng đây trời?

      "Mới vừa gặp em, thấy em khát khô cả cổ họng, liền thuận thế, đưa nước cho em...... Quên đây là cái ly của tôi, xin lỗi." Nghiêm Túc nhún vai cái, có áy náy nhưng có thành ý xin lỗi.

      Bình An đem cái ly nặng nề thả lại trước mặt , giận đến ra lời, "...... ......"

      " xin lỗi!" Nghiêm Túc nén cười, lại xin lỗi lần nữa.

      Khốn kiếp! Lưu manh! Bình An ở trong lòng mắng ta N lần, trầm mặt nhìn tới ta, cúi đầu ăn xong rồi sushi.

      Nghiêm Túc cầm cái ly kia lên, từ từ đặt ở khóe miệng.

      Bình An khóe mắt liếc thấy đôi môi trơn bóng khêu gợi đụng phải mép ly cả khuôn mặt lập tức đỏ lên, ta đổi lại cái ly khác sao? À? Còn cười đến như vậy làm người ta có ý nghĩ kỳ quái, a a a, là muốn cầm sushi ném vào mặt ta quá aaaaa!

      Kỷ Túy Ý cảm thấy Bình An sôi trào lửa giận, an ủi sờ sờ đầu của , ở bên tai giọng an ủi, "Coi như ly của cậu bị chó con liếm cái , đừng cho là mình hôn gián tiếp với Nghiêm Túc là được, vậy chẳng phải là xong sao."

      "Con mẹ nó hôn gián tiếp, ai cùng ta hôn gián tiếp chứ!" Bình An khẽ kêu tiếng, đối với ba từ hôn gián tiếp này cực kì nhạy cảm.

      Ánh đèn màu vàng trong tiệm ánh lên đôi mắt hoa đào của Nghiêm Túc phản xạ ra ánh sáng lấp lánh đoạt hồn người ánh mắt nhìn Bình An, như vậy, cũng làm cho người ta sinh ra ảo giác ngàn vạn nhu tình.

      Chỉ tiếc Bình An hoàn toàn nhìn thấy ánh mắt của ,, chỉ lo cùng Kỷ Túy Ý kề tai , Kỷ Túy Ý lại nhăn mày, phòng bị nhìn Nghiêm Túc cái, người đàn ông này đẹp trai đúng là đẹp trai, có mấy người người phụ nữ có thể ngăn cản được mị lực của ta, nhưng danh tiếng phong lưu của ta ở bên ngoài, phương diện tình cảm Bình An chỉ là con cừu non, tuyệt đối phải là đối thủ của ta, tuyệt đối thể để cho ta đến trêu chọc Bình An.

      Nhận thấy được ánh mắt phòng bị của Kỷ Túy Ý, Nghiêm Túc chỉ cười nhạt, quay đầu lại cùng bạn mình chuyện.

      Qua hơn 10' sau, thần sắc mặt Bình An rốt cuộc khôi phục bình thường, cũng còn cảm thấy lúng túng như ban nãy, lại cảm thấy dường như mình có chút quá hẹp hòi rồi, có lẽ Nghiêm Túc nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thuận tay cho đưa ly trà mà thôi.

      "Thời gian còn sớm rồi, trở về thôi." Kỷ Túy Ý đối với Bình An , họ ăn no.

      Bình An gật đầu, đem mấy quyển quảng cáo bàn cầm ở trong tay, quay đầu lại vừa đúng lúc rơi vào tầm mắt của Nghiêm Túc, cười cười, "Nghiêm tiên sinh, các vị mời chậm rãi dùng, chúng tôi về trước."

      "Chúng tôi cũng ăn no, Phương tiểu thư lái xe tới sao?" Nghiêm Túc cầm lên khăn giấy lau lau miệng, thanh trầm thấp hỏi.

      "Chúng tôi gọi tắc xi." Bình An cười .

      "Tôi đưa các em về, thôi!" Nghiêm Túc đứng lên, đem ghế áo khoác giắt cánh tay.

      Bình An vội vàng khoát tay, " cần, cám ơn, chúng tôi gọi tắc xi trở về là được rồi."

      " tại dễ gọi tắc xi, hơn nữa chung quanh đây buổi tối tương đối loạn, hai các em an toàn." Nghiêm Túc khẽ nhíu mày, giọng hết sức nghiêm túc.

      Họ chưa từng tới khu vực này, làm sao biết trị an có xấu , hai đối mặt nhìn nhau.

      " thôi!" Nghiêm Túc hơi vểnh khóe miệng, gọi phục vụ viên tới tính tiền, tính luôn cho cả Bình an.

      “Sao lại để mời chứ, để tôi trả cho." Bình An có thói quen bị người khác mời, đưa tay định trả tiền

      Nghiêm Túc đè tay của xuống, "Phương tiểu thư, chẳng lẽ em muốn để người khác nghi ngờ phong độ gallant của tôi sao?"

      Nghiêm tiên sinh......" Bình An có chút im lặng, chuyện này cũng phong độ gallant gì đó cũng đâu liên quan gì nhiều nhỉ.

      Người đàn ông cũng với Nghiêm Túc vẫn luôn lên tiếng, chỉ là thỉnh thoảng dùng ánh mắt quan sát quét mắt qua Bình An, Bình An chỉ xem như nhìn thấy. Bốn người ra khỏi cửa hàng Sushi,có luồng gió lạnh thổi qua, Bình An ngừng rùng mình, bên ngoài biết lúc nào nổi lên mưa phùn, làm khí trời lạnh lẽo này càng thêm lạnh.

      Chiếc Porsche màu bạc của Nghiêm Túc liền dừng ở ven đường, sau khi mở cửa xe, quay đầu lại nhìn Bình An.

      Lạnh như thế...... Bình An cắn răng, vẫn là cùng Kỷ Túy Ý lên xe.

      đường trầm mặc, cũng có ai mở miệng chuyện, vị ngồi ở vị trí kế bên tài xế của Nghiêm Túc lên, cũng câu.

      "Đây là bạn tôi, Lương Phàm." Nghiêm Túc nhìn vào kính chiếu hậu ở phía sau thấy Bình An cùng Kỷ Túy Ý chú ý tới bạn , thể làm gì khác hơn là cười giới thiệu.

      Lương Phàm mặt thay đổi nhìn Nghiêm Túc cái.

      "Cùng tên với vị tác gia nổi danh ở Hongkong nhỉ." Kỷ Túy Ý thở dài , Lương Phàm ở Hongkong là người nổi tiếng trong giới nhạc, biên soạn, cùng với cả chức giám chế trợ giúp rất nhiều ca sĩ sáng chế ra nhạc đàn Cao Phong, chỉ là ai biết hình dạng của ta thế nào, là người chế tác rất thần bí phía sau màn.

      Nghiêm Túc nở nụ cười, "Là giống nhau."

      Bình An dùng từ địa phương của Thành phố G hỏi, " chính là Lương Phàm?"

      Lương Phàm quay đầu hướng họ gật đầu cái, Kỷ Túy Ý mặc dù hiểu từ địa phương của Thành phố G, lại nghe chút, biết chính là vị Lương Phàm đó, là có chút hưng phấn cùng kích động.

      Vốn cho là lúc hai này biết là Lương Phàm, hỏi chút về tin tức nhảm nhỉ của Làng giải trí, ai biết họ chỉ là kích động lát, hai người họ lại chỉ thầm với nhau ở phía sau.

      Sau nửa giờ, Bình An cuối cùng cũng tới trường học, sau khi cùng Nghiêm Túc cám ơn, mới vào cửa chính của kí túc xá.

      " ấy chỉ là !" Lúc bên trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Lương Phàm rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng .

      "Vậy sao?" Nghiêm Phàm lão luyện quay đầu xe, vững vàng lái, nghi ngờ nhìn Lương Phàm cái, biết ý tứ của .

      "Cậu đối với ấy rất đặc biệt, nhưng ấy nhất định thích hợp với cậu." Lương Phàm .

      Nghiêm Túc nở nụ cười, " ấy có chút đặc biệt.”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33: công tác

      Hai lê tấm thân mệt mỏi trở lại ký túc xá, vừa vào cửa ngồi phịch xuống ghế, lôi đống quảng cáo ra vứt hết lên bàn. Tống Tiếu Tiếu và Vi Úy Úy chờ sẵn, thấy bộ dạng kiệt sức của hai người cười hỏi, “Thế nào? Có thu hoạch gì ?”

      “Chỉ được cái đống này.” Bình An phều phào, chỉ vào đống quảng cáo bàn.

      Tống Tiếu Tiếu cầm chúng lên, đưa ít cho Vi Úy Úy xem, miệng tiếp tục hỏi, “ thấy cái nào thích hợp à? Mấy thứ này đều có tiếng hết mà, mình hay thấy chúng được quảng cáo TV.”

      “Giá tiền cũng vừa phải, Bình An, vậy mà cậu cũng chưa vừa mắt sao?” Vi Úy Úy hỏi.

      “Nhìn hay đấy, nhưng đặt chúng trong siêu thị độc quyền có lẽ hấp dẫn ánh mắt, chứ trong trường học khác. Rất nhiều thà xa đến cửa hàng độc quyền để mua chứ thèm mua ở trường.” Bình An xoa xoa mặt, giải thích.

      cũng phải, nếu cửa hàng mà bán hàng độc quyền đúng là đủ hấp dẫn người khác.” Tống Tiếu Tiếu gật đầu, mắt vẫn đặt vào đống quảng cáo.

      “Cậu cũng đâu phải có tiền để mở cửa hàng độc quyền đâu, hay là cậu mở gian hàng hiệu độc quyền ở trường .” Vi Úy Úy đề nghị.

      “Tiệm hàng hiệu độc quyền mở trong trường có mấy người mua được đây?” Kỷ Túy Ý liếc mắt xem thường nhìn Vi Úy Úy, “Đừng quên ước nguyện ban đầu của con nhóc này là muốn rèn luyện, là muốn chịu khổ. Cửa hàng độc quyền dễ quá rồi, chỉ cần lấy thân phận của ba nó rồi tìm công ty đại lý, chưa tới hai ngày xong ngay.”

      có tiền, có sản phẩm, muốn mở cửa hàng độc quyền cũng chẳng dễ.

      “Từ từ tìm , dù sao chỗ bán hàng còn chưa tìm ra mà.” Tống Tiếu Tiếu .

      “Đúng rồi, hôm nay các cậu tìm chỗ đặt gian hàng sao rồi?” Bình An ngồi thẳng dậy, khuôn mặt vốn đầy mỏi mệt phấn chấn hơn chút.

      “Hôm nay bọn tớ đến tòa nhà thương mại cạnh phố ẩm thực để xem, lượng người rất tốt, hơn nữa đa số đều là bán quần áo, giầy và túi xách, mỹ phẩm lại rất ít. Ở lầu hai có chủ tiệm muốn về quê nên định chuyển nhượng, có thể là sau Tết lịch. Vài bữa nữa tụi mình được nghỉ đông rồi, hay ngày mai chúng ta cùng đến xem thử cửa hàng đó . Cũng nên đàm phán trước, bởi cậu cần thời gian trang hoàng nữa đúng ?” Tống Tiếu Tiếu .

      “Cũng được. Vậy trưa mai bọn mình xem cửa hàng trước .” Kỷ Túy Ý với Bình An, “Chiều mai còn phải đến gặp Tổng Giám Đốc Công ty Australia Secret.”

      “Tổng Giám Đốc Australia Secret?” Tống Tiếu Tiếu và Vi Úy Úy đồng thanh kêu lên, kinh ngạc nhìn Kỷ Túy Ý.

      Kỷ Túy Ý cười kể lại chuyện các gặp được Nghiêm Túc, “... Tớ thấy vị Tổng tài Nghiêm kia dường như có lòng dạ xấu xa với Bình An của tụi mình nha! Đôi mắt đào hoa của ta lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với cậu ấy, tớ thấy mà tê hết cả da đầu.”

      “Nhảm nhí!” Bình An lườm bạn cái, nhưng nghĩ đến chuyện bất cẩn dùng chung ly trà với Nghiêm Túc gò má trắng nõn của lại kềm được mà đỏ ửng lên, ngoài miệng vẫn kêu la, “Con nhóc chết tiệt, mắt cậu lé à, kẻ phong lưu như Nghiêm Túc để mắt tới thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ như mình sao? ta có liếc mắt đưa tình cũng là phóng điện với mấy hấp dẫn chung quanh thôi. Hừ, tối ngày chỉ biết phóng điện loạn xạ, sợ hư thận chắc.”

      Tống Tiếu Tiếu liếc xéo trước ngực Bình An, “ cũng phải, tớ nghĩ Nghiêm Túc thể nào nhìn trúng Bình An được đâu, tuy gia thế môn đăng hộ đối đấy, nhưng các cậu có thấy mấy bạn xì căng đan của ta , ngực miền Đông, mông miền Tây, hoàn toàn phải thể loại suy dinh dưỡng như Bình An.”

      Bình An giận lên, ra sức bày ra thân hình chữ S, “Tớ cũng ngực cao mông vểnh chứ bộ!”

      Kỷ Túy Ý liếc mắt khinh bỉ, “Hừ, cúp A của cậu vểnh chi cho cong xương vậy!”

      “Ta hận các ngươi!” Bình An rơi lệ, cầm đồ lót và áo ngủ chạy tắm.

      Ngày hôm sau, Bình An cùng bạn đến tòa nhà thương mại xem mặt bằng. Cửa hàng kia kinh doanh đồ trang sức, chủ là trẻ vì bị người nhà giục về kết hôn nên muốn sang lại cửa hàng trước Tết lịch. Bình An nhìn dòng người trong thương xá, nơi này cách nội thành khá xa nhưng rất gần Làng Đại học, thương xá này là nơi sinh viên thích đến dạo nhất nên sợ có khách hàng.

      Hơn nữa vị trí cửa hàng cũng rất đúng điểm, thương xá có ba tầng, cửa hàng này nằm ngay căn thứ ba bên trái đối diện cầu thang, vừa từ lầu hai lên là có thể nhìn thấy.

      Bình An bàn với chị chủ vấn đề chuyển nhượng. ra Bình An muốn những thứ còn lại trong tiệm bởi đâu định kinh doanh đồ trang sức. Hơn nữa, trang hoàng cũng phù hợp cầu của , sau khi chuyển nhượng xong còn phải tốn tiền trang trí lại, cho nên chỉ muốn sang cửa hàng chứ muốn đồ trang sức còn lại trong tiệm. Nhưng ý của chị chủ lại là muốn chuyển nhượng hết cả tiệm cho Bình An.

      “Thứ hai tôi trả lời chắc chắn cho chị được ?” Bình An muốn bỏ qua vị trí cửa hàng này nên muốn về tính lại xem có cách gì để vẹn toàn đôi bên hay .

      Chị chủ hứa với Bình An nếu thứ hai có thể xác định chắc chắn chị chuyển nhượng cửa hàng này cho người khác.

      Bốn người cùng quay về trường. Kỷ Túy với Bình An, “Hay giờ cậu gọi điện thoại cho Tổng Giám Đốc Australia Secret kia , xem thử có thể hẹn gặp chiều nay .”

      “Đúng vậy, biết đâu ấy có thể cho cậu đề nghị gì đó.” Tống Tiếu Tiếu .

      Sau khi trở lại ký túc xá, Bình An liền gọi điện thoại cho vị Tổng Giám Đốc nọ, họ Trình tên chỉ chữ Vận.

      “Tổng Giám đốc Trình phải ạ? Chào ngài...”

      Năm phút sau, Bình An ngắt điện thoại, ánh mắt đen nhánh sáng ngời phát sáng rạng rỡ như kim cương, thanh giấu được vẻ hưng phấn, “Trình Vận hẹn tớ hai giờ chiều mai đến công ty gặp đó.”

      Ba người kia đều cảm thấy cao hứng, “Vậy mai cậu phải lắng nghe cho kỹ ý kiến của ấy đó nghe, Công ty Australia Secret là đại lý của rất nhiều thương hiệu quốc tế, chừng có thứ mà cậu muốn.”

      Cho dù phải vì chuyện mở tiệm, cảm thấy có thể gặp mặt Trình Vận cũng tồi. Kiếp trước chưa từng gặp được người phụ nữ rất nổi danh trong giới thượng lưu này, nghe chị ấy cũng xuất thân danh môn nhưng hề dựa dẫm vào nhà mình, mà hoàn toàn dựa vào cố gắng của bản thân để có được địa vị hôm nay.

      Nhưng dường như hôn nhân của Trình Vận lại được viên mãn. Năm thứ hai sau khi kết hôn với Lê Thiên Thần nghe Trình Vận ly hôn với chồng. Chuyện này khi đó còn khiến cho dư luận xôn xao bởi chồng chị ấy những có hành vi bạo lực gia đình mà cuối cùng còn đòi nếu Trình Vận muốn ly hôn nhất định phải chia tài sản cho ta, mà đó lại là đôi vợ chồng ân ân ái ái vẫn khiến người ta hâm mộ đấy...

      “Nghĩ gì thế, mừng đến ngu luôn rồi à?” Tống Tiếu Tiếu vỗ vai Bình An, “Mau chuẩn bị chút , nghĩ kỹ xem ngày mai gặp mặt phải làm thế nào để thỉnh giáo người ta.”

      Bình An phục hồi tinh thần lại, cười cười, “Ừ.”

      Học xong tiết buổi chiều, chú Đinh tới đây đón Bình An về.

      Bình An về đến nhà, đứng ở tủ giày trước cửa nghe thấy thanh của Lê Thiên Thần từ trong phòng khách truyền ra, đáy mắt thoáng tia chán ghét nhưng mặt vẫn nở nụ cười vào đại sảnh, “Ba, con về rồi.”

      Phương Hữu Lợi mặc Âu phục chính thức ngồi ghế salon chuyện cùng Lê Thiên Thần, sofa bên cạnh còn để cặp da .

      Thấy con vào, gương mặt vốn nghiêm nghị của Phương Hữu Lợi lập tức nhu hòa xuống, “Bên ngoài lạnh lắm ? Sao lại mặc ít vậy?”

      Bình An ngồi vào cạnh Phương Hữu Lợi, nhàn nhạt gật đầu cái với Lê Thiên Thần, sau đó cười hỏi, “ lạnh ạ. Ba, ba phải à?”

      “Ừ, phải Hongkong mấy ngày, hai ngày này con đến chỗ bà ngoại nhé.” Phương Hữu Lợi vuốt vuốt tóc Bình An, cười .

      “Vâng ạ.” Bình An gật đầu, Phương Hữu Lợi phải thường xuyên công tác nên thành thói quen, “ cùng Thiên Thần ạ?”

      “Còn có Đỗ Hiểu Mị nữa. ấy rất khá trong phương diện quan hệ xã hội.” Lê Thiên Thần cười , câu sau là với Phương Hữu Lợi.

      Bình An cụp mắt xuống cười với Phương Hữu Lợi, “Ba phải chú ý nghỉ ngơi nhiều nhé.”

      nhớ khi nào Đỗ Hiểu Mị bắt đầu quyến rũ ba, chắc nhanh vậy đâu! Chẳng lẽ bắt đầu ở Hongkong sao... phải làm gì để ngăn cản đây!

      Phương Hữu Lợi gật gật đầu, “Được rồi, sắp đến giờ ra sân bay rồi, lát ăn cơm xong con bảo chú Đinh chở con đến chỗ bà ngoại nhé.”

      “Con đưa ba ra sân bay!” Bình An .

      “Bé ngốc, còn có Thiên Thần mà.” Phương Hữu Lợi nở nụ cười, muốn con lặn lội nên trêu chọc.

      Lê Thiên Thần cầm cặp da lên, dịu dàng với Bình An, “Yên tâm , đây đâu phải lần đầu chú Phương công tác.”

      Bình An cười khan mấy tiếng, phất phất tay hẹn gặp lại, “Ba, đường cẩn thận.”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :