1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24: Câu Lạc Bộ Golden Bay

      Edit :Quảng Hằng

      Nghe được lời của Viên lão phu nhân, mắt Bình An sáng rực lên, chân mày khóe mắt tràn đầy vui mừng cười, "Viên lão phu nhân, ngài ?"

      "Bà có thể gạt con sao?" Viên lão phu nhân liếc xéo cái, "Tiền của bà cũng đâu phải cho con, là nhập cổ phần đó bé."

      "Dạ dạ dạ, lão thái thái, bà nhất định là Đại Cổ Đông, con để cho bà lỗ vốn." Bình An cười hì hì bảo đảm, có bà ngoại tài trợ giúp, con đường gây dựng nghiệp của rốt cuộc có thể lái sang trang mới.

      ra vốn là cũng nhớ muốn tự chủ gây dựng nghiệp, chỉ là trải qua mấy ngày nay tự hỏi, luôn có cảm giác mình ở trong suy nghĩ của người khác vẫn mãi còn là đóa hoa được ba nâng niu trong nhà ấm, bất kể là Lê Thiên Thần hay là Đỗ Hiểu Mị, bọn họ cũng đem lời để ở trong lòng, chỉ cho là giận dỗi, đừng chi là ba.

      muốn ba tiếp tục xem là đứa trẻ hiểu chuyện .

      Muốn thay đổi cái nhìn của người khác đối với mình, nhất định phải từ từ bắt đầu thay đổi bản thân.

      "Được rồi, con thử xem, có kế hoạch gì?" Viên lão phu nhân thấy dáng vẻ cháu vui mừng thôi, trong lòng cũng hãnh diện, tính tình cháu này cùng con bất đồng, cũng biết là theo người nào, con rể ràng cũng là người chững chạc thâm trầm, con cũng độc lập lý tính, Bình An lại ngây thơ đơn thuần, chút xíu chuyện cũng có thể cao hứng lâu.

      Bình An tay nâng cằm lên, có chút khó xử mà , "Con nghĩ qua, bây giờ con còn là học sinh, nếu muốn đầu tư lớn sợ rằng còn chưa có năng lực kia, cho bắt đầu nên chỉ có thể từ đầu tư , vừa phải tự mình chăm sóc lấy, Đại Học Thành thuộc Thành phố G vừa mới thành lập hai năm, mấu chốt kinh doanh nhất định là ít, phải chắc chắn mới có thể bắt đầu đầu từ vào chỗ nào."

      Viên lão phu nhân hài lòng gật đầu, có vừa bắt đầu ngồi cao vọng xa, ràng năng lực bản thân có hạn, hiểu được từ thấp làm lên, biết suy nghĩ như vậy rất có bản năng để kinh doanh

      "Con có thể nghĩ như vậy rất tốt, cũng chứng minh là con dụng tâm, vậy con cảm thấy phương diện nào kinh doanh thích hợp với Đại Học Thành?"

      "Đại Học Thành có kinh doanh gì ngoài ăn uống, đồ trang sức, thời trang, tiền của phụ nữ là dễ kiếm nhất, con muốn thừa dịp ngày nghỉ này tìm hiểu thị trường các nơi xem chút, sau đó làm điều tra, sau khi xác định mới bắt đầu đầu tư kinh doanh." Chỉ là chưa bao giờ làm những chuyện này, lại càng biết bắt đầu dò xét từ thị trường nào mà cần, tất cả đều phải điều tra tìm hiểu mới được.

      "Từ con quen sung sướng, lại được nâng niu từ bé , muốn tự mình làm kinh doanh rất vất vả ." Nghe được tính toán của Bình An, Viên lão phu nhân nhịn được nhắc nhở , loại kinh doanh này phải khó khăn, nhưng bắt đầu cũng dễ dàng, đặc biệt là đối với công chúa từ thiếu tiền, cơm bưng nước rót, chỉ sợ còn chưa kịp bắt đầu, giận dỗi hoặc là để cho người khác giúp hoàn thành.

      “Con mà sợ chút khổ cực này sao?" Bình An đặt bàn tay ở đầu gối nhàng nắm thành quả đấm, lúc ở bệnh viện tâm thần, những khổ sở mà trải qua, so với chút khổ cực này , có là bao?

      “Đừng quá chắc chắn như vậy, con đó, từ làm chuyện gì cũng bền lòng, kiên trì quá ba phút là giỏi lắm rồi." Viên lão phu nhân cười .

      Bình An ngã vào trong ngực của Viên lão phu nhân, "Bà ngoại, sao bà lại tin tưởng cháu mình như vậy?”

      Viên lão phu nhân bị cử chỉ trẻ con này của chọc cười ngừng, ngoài miệng lại vẫn nghiêm nghị , "Đừng chỉ làm việc, cũng đừng cho là bà cụ như bà biết chuyện kinh doanh, bà đương nhiên có quân sư ."

      "Ai là quân sư của ngoại vậy? Viên lão phu nhân, chẳng lẽ bà. . . . . ." Bình An nhíu mày, ánh mắt rất mập mờ nghi ngờ là rất có ý tốt.

      Viên lão phu nhân khách sáo cốc cái, "Là cháu nội đồng nghiệp trước kia của bà, người ta là làm kinh doanh lớn ."

      Bình An cười hắc hắc ngừng, "Lão thái thái, vậy bà phải thảo luận với ta nhiều hơn, lấy thêm nhiều kinh nghiệm tới dạy bảo bối tôn nữ của bà."

      "Tuần sau con qua đây chuyến nhé." Đáy mắt Viên lão phu nhân thoáng qua tia giảo hoạt, nhưng mà mặt lại làm ra vẻ rất nghiêm túc.

      "Tuân lệnh thủ trưởng!" Bình An hề nhận thấy được khác thường nơi đáy mắt của lão thái thái, đứng lên nghiêm chào theo kiểu quân nhân.

      “Trưa nay bà nấu hoành thánh cho con ăn, tối nay có muốn ở chỗ này qua đêm hay ?" Viên lão phu nhân nhìn đồng hồ cổ bên cạnh chiếc TV chút, sắp đến giờ cơm trưa rồi nhớ tới cháu thích ăn nhất là sủi cảo, lão thái thái định hôm nay tự mình làm cho ăn.

      "Ngao, thích nhất là sủi cảo do chính tay Viên lão phu nhân làm a." Bình An cao hứng hôn lên mặt bà cái, trời mới biết nhớ sủi cảo của bà ngoại đến mức nào, đó là sủi cảo ngon nhất mà từng ăn."Nhưng mà. . . . . . Ngày mai còn phải học, ba tối nay phải ăn cơm với ba, hay là bà ngoại đến ăn com với con ?"

      "Hai cha con ." Viên lão phu nhân có chút thất vọng, nhưng biết con rể có lẽ lâu ăn cơm cùng với Bình An, công việc kinh doanh của nó cũng là rất bận rộn, cho nên trong lòng rất hiểu.

      "Hay con gọi ba tới đây ăn cơm cùng chúng ta nhé." Bình An đành lòng thấy bà ngoại thất vọng, lập tức đề nghị.

      "Bà ngoại muốn cùng dì khiêu vũ, rảnh với hai cha con ." Viên lão phu nhân cười ha hả .

      Bình An biết bà bình thường thích cùng đồng nghiệp trong tiểu khu khiêu vũ rèn luyện thân thể, liền cười , "Vậy lần sau chúng ta ăn chung vậy.”

      Bà cháu hai người cùng nhau đến chợ bán thức ăn gần đó mua bột mì cùng cải trắng, lúc Viên lão phu nhân làm hoành thánh, Bình An cũng đòi học, đem khuôn mặt tươi cười của mình biến thành con mèo hoa, chỉ là cuối cùng vẫn học xong làm hoành thánh như thế nào, mặc dù hình dáng xem ra ra hồn.

      Có vài thứ luôn là đợi sau khi mất mới biết quý trọng, tựa như sau khi bà qua đời, cũng ăn được sủi cảo giống như trong trí nhớ, mới nhớ tới mình vì Lê Thiên Thần, bỏ quên quá nhiều người thân thương bên cạnh mình.

      Cùng bà ngoại ăn sủi cảo mà bà gói, trong lòng Bình An cảm thấy hạnh phúc và an bình, giờ khắc này, những thù hận kia giống như cách rất xa.

      Bà cháu hai người cười cười , buổi trưa cứ như thế mà qua, lão thái thái bình thường có thói quen ngủ trưa, Bình An làm phiền bà ngoại ngủ trưa, ở đến hai giờ rưỡi rồi rời .

      Lái xe ra khỏi tiểu khu, Bình An gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi.

      Phương Hữu Lợi vẫn còn ở sân đánh Golf Golden Bay, hỏi Bình An có muốn cùng đến chơi với ông hay , Bình An vốn định về nhà chờ ông, ai biết ở bên đầu điện thoại kia nghe được thanh của Đỗ Hiểu Mị, lập tức quay đầu xe, chạy về hướng Golden Bay.

      Golden Bay là Câu Lạc Bộ đánh Golf duy nhất có tiêu chuẩn quốc tế ở Thành phố G, sân bong do nhà thiết kế lừng danh T. W. P của công ty Pe­terThom­son Australia thiết kế, thiết kế tạo hình dựa vào ruộng được tưới nước thế, cấu tứ sáng tạo, là địa phương mấy nhà giàu có ở thành thị làm nơi gặp mặt.

      Nhưng phí hội viên Câu Lạc Bộ Golden Bay thấp, làm thẻ hội viên đều cần trăm vạn phí sử dụng, hơn nữa mỗi tấm thẻ hội viên chỉ có thẻ phụ, thẻ phụ của ba Bình An giữ, Đỗ Hiểu Mị làm sao vào được?

      Xe lái vào bãi đỗ xe ngầm của Golden Bay, Bình An dáng vẻ nóng nảy xuống xe, ba tại ở trong nghỉ ngơi, dọc theo sân cỏ rộng rãi quanh co hướng tòa hội sở hào hoa lộng lẫy này tới.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: Người đàn ông kia
      Phong cảnh của Golden Bay luôn làm cho người ta có cảm giác thoải mái. dọc theo con đường trong sân cỏ, trông về trời xanh biển biếc phía xa, xung quanh đều là hoa thơm thắm sắc và bãi cỏ xanh ngắt, mặt biển phẳng lặng, nước như ngọc và trời thiên thanh như hòa làm . Nét đẹp tự nhiên thanh tú như thế, cho dù trong lòng có bao nhiêu nóng nảy cũng bình tĩnh lại.

      Nhưng khi Bình An đứng ở chỗ này thù hận trong lòng chỉ càng ngày càng sâu.

      Nơi này tương lai là nơi mà Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị đương vụng trộm! năm bị nhốt trong bệnh viện tâm thần kia, Đỗ Hiểu Mị đem chuyện ta từng đương vụng trộm cùng Lê Thiên Thần như thế nào, ngay dưới mắt ba mà lên giường mây mưa với Lê Thiên Thần ra sao đều kể tường tận từng chi tiết cho biết, chính là muốn kích thích cho nổi điên khiến bác sĩ cho rằng trạng thái tinh thần tốt, cứ ngỡ là thuốc trị có tác dụng mà trói vào giường bệnh.

      trước kia đúng là quá ngu ngốc mới để cho Đỗ Hiểu Mị đùa bỡn trong lòng bàn tay, nếu như bây giờ vẫn giống như trước kia thủ đoạn gì cũng làm sao có thể là đối thủ của Đỗ Hiểu Mị?

      Bước chân vốn gấp gáp của Bình An dần dần chậm lại, run run rẩy rẩy thế này có ích gì đâu? điều vô cùng hiển nhiên là thể kè kè cạnh ba 24/24 được, chẳng lẽ có thể canh được Đỗ Hiểu Mị mọi thời mọi lúc để cho ả đến gần ông sao?

      thể cứ tiếp tục vầy mãi được. Nếu có chứng cứ thực tế để ba có thể nhìn thấu được diện mạo thực của ả đàn bà này ba vẫn chỉ nghĩ là hẹp hòi sốc nổi, lần hai lần còn dễ dàng tha thứ cho , nhưng rồi sau này sao? muốn tiếp tục làm đứa con bốc đồng của ba mà muốn cho ba hãnh diện vì . Cho nên, đối phó với Đỗ Hiểu Mị thể chỉ bằng khiêu khích ngoài miệng.

      chưa bao giờ là người thích mưu tính kế người khác, nhưng vì bảo vệ bản thân và ba mình, nhất định thể cứ mãi ngây thơ như trước đây nữa.

      vào Hội sở, Bình An lấy thẻ phụ ra đưa cho lễ tân.

      “Chào Phương, ông Phương trong phòng nghỉ Lâm Hải lầu năm chờ .”

      Ba thích nghỉ ở gian phòng Lâm Hải đó nhất, nó gần như thành phòng chuyên dụng của riêng ba.

      Bình An cười cười với nhân viên, về hướng thang máy.

      Hội Sở Golden Bay được thiết kế xa hoa, chủ yếu lấy màu vàng kim làm sắc màu chủ đạo, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái đồng thời lại quý phái. Từ thang máy ra là hành lang tráng lệ, lớp thảm dày mềm mại nhập khẩu từ Ý, treo vách tường là các tác phẩm nghệ thuật theo trường phái đồng quê của Pháp, Bình An rẽ sang tay phải, về hướng phòng nghỉ của Phương Hữu Lợi.

      căn phòng nghỉ dọc hành lang đột nhiên mở cửa, bên trong ra vài thanh niên. Bình An vốn cũng để ý, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua rồi định vòng qua họ. Nhưng chính cái liếc mắt như thế lại làm cho nơi nào đó sâu trong trí nhớ đột nhiên sáng lên khiến chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn thanh niên đầu.

      Người thanh niên đó chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ rất tuấn tú, da thịt trắng nõn, quần áo cũng hết sức hợp mốt, có thể nhìn ra được đây là công tử nhà giàu. À mà có thể tới được những nơi thế này có ai mà xuất thân giàu có?

      Bình An có thể khẳng định trước 25 tuổi chưa từng gặp người đàn ông này, ít nhất hoàn toàn có chút ấn tượng nào về thanh niên này trong trí nhớ của mình. Nhưng sau khi ngửa bài với Lê Thiên Thần, đến quán bar để uống rượu... cuối cùng lại bị gã đàn ông mang lên xe, làm cho bị chụp hình, khiến thân bại danh liệt... kẻ đó chẳng phải là gã thanh niên trước mắt này đó sao?

      Lúc ở bệnh viện tâm thần, Đỗ Hiểu Mị từng , tất cả mọi chuyện xảy ra hôm đó ở quán bar đều là do ta an bài, bỏ thuốc, tìm phóng viên chụp hình... Chẳng lẽ gã đàn ông này cũng là do Đỗ Hiểu Mị tìm đến?

      là ai? Ngón tay Bình An run, khi nhìn thấy những kẻ gián tiếp hại chết và ba, cảm xúc của luôn khó mà khống chế được.

      Trước giờ chỉ lo ghi hận Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị mà quên là trong chuyện này còn có những kẻ đồng lõa nữa, và ngoại trừ gã đàn ông trước mắt này ra còn có những tên phóng viên kia. xem những bài viết đó, hầu như tất cả đều dùng những từ ngữ ác độc nhất để hủy diệt cuộc đời , thậm chí còn nhấn mạnh rằng sở dĩ sa đọa như vậy là do ba biết dạy con.

      xem mà còn tức giận đến mức đau buốt cả tim chứ đừng chi là ba .

      Có lẽ vì Bình An nhìn quá chăm chú, gã thanh niên sắp lướt qua Bình An chợt dừng bước, nhíu mày mỉm cười nhìn Bình An, “ bé, chúng ta có quen biết ?”

      Bình An lấy lại tinh thần từ trong hồi ức của kiếp trước, nheo mắt nhìn gã đàn ông tuấn tú trẻ tuổi trước mắt rồi đột nhiên cười ngọt ngào, “ quen... Nhưng chừng rất nhanh quen biết.”

      “Ha ha ha, ngoan, chưa thấy bé nào lại dễ gần đến vậy.” Người thanh niên cười lớn, quay đầu như khoe khoang với đồng bọn mình.

      Phía sau ta cũng là hai tên công tử bột và còn có hai ăn mặc theo mốt rất hấp dẫn, nghe thanh niên này thế đều cười hùa theo, dường như cũng quá quen với việc người khác dùng cách này để tiếp cận.

      Bình An cũng mặc kệ việc bị coi là dễ dãi, chỉ cười hỏi, “ tên gì?”

      tên Khâu Thiếu Triết, còn em?” Khâu Thiếu Triết cười trả lời bằng giọng cợt nhả, đưa tay chống lên vách tường như muốn ôm Bình An vào lòng.

      Khâu, ngưỡng mộ đại danh lâu.” Bình An nở nụ cười. Khâu Thiếu Triết... từng nghe các giới thượng lưu nhắc đến tên này. ta là con cán bộ cao cấp, bởi có dáng dấp bề ngoài khá tốt nên rất được hoan nghênh, nhưng cách làm người thế nào chưa từng nghe qua bởi họ vốn chẳng bao giờ cùng xuất chỗ. Nhưng tại phải bắt tay vào tìm hiểu cho kỹ rồi.

      “Hắc, cưng à, em vẫn chưa cho đây biết tên em đó.” Khâu Thiếu Triết cúi đầu, môi gần như sắp đụng tới má Bình An.

      “Tên quan trọng lắm sao?” Bình An tránh ra, cười tủm tỉm hỏi.

      “Khâu thiếu gia, chiêu lạt mềm buộc chặt này đừng mới biết đấy nhé?” Thấy Khâu Thiếu Triết dường như có hứng thú với Bình An, phía sau ta mở miệng, giọng nhuốm mùi ghen tức.

      chừng người ta tới đây để gặp tình nhân đó, chúng ta đừng quấy rầy người ta.” bé khác cười . Ai cũng biết rất nhiều nhân vật nổi danh thương trường hoặc quan trường đều thích mang tình nhân đến Golden Bay này.

      Bình An liếc nhìn hai , mặt hơi sầm xuống.

      Khâu Thiếu Triết vốn nghĩ có thể đến được chỗ này chắc hẳn xuất thân tệ, thấy Bình An vừa đáng vừa thanh tú nên muốn đổi khẩu vị, nhưng nghe đồng bạn vừa thế hứng thú lập tức giảm nửa.

      “Bình An?” đầu hành lang khác đột nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp, ngay sau đó lại vui quát lên, “Các người làm gì đó?”

      Lê Thiên Thần! Khóe miệng Bình An cong lên, đẩy Khâu Thiếu Triết ra về phía Lê Thiên Thần, nhàn nhạt kêu tiếng, “ Thiên Thần.”

      “Bọn họ bắt nạt em hả?” Lê Thiên Thần dùng ánh mắt sắc bén quét đám người Khâu Thiếu Triết, giọng hỏi Bình An.

      có, chúng em là bạn, chỉ hàn huyên đôi câu thôi mà.” Bình An cười cười lắc đầu, “Chúng ta thôi.”

      Lê Thiên Thần lại liếc mắt nhìn đám Khâu Thiếu Triết cái. nghe Bình An muốn đến Golden Bay mà đợi mãi chả thấy đâu nên muốn ra nhìn xem chút, nào ngờ lại thấy Khâu Thiếu Triết kia ngăn cản Bình An. Bình An quen những người này khi nào? Sao lại biết?

      Thấy Bình An và Lê Thiên Thần cùng bước vào căn phòng nghỉ cuối hành lang rồi, đồng bạn đứng cạnh Khâu Thiếu Triết mới cười , “Thấy chưa, đúng là tới gặp tình nhân mà.”

      “Bề ngoài ra vẻ trong trắng thế mà hóa ra cũng chỉ là lầu xanh.” khinh thường hừ .

      Khâu Thiếu Triết trợn mắt nhìn bọn họ, “ nhăng gì đó, Lê Thiên Thần mà mấy người cũng biết sao? ta gọi ấy là Bình An, như vậy này là Phương Bình An, Thiên Kim Đại tiểu thư của Tập đoàn Phương Thị đó.”

      Thành phố G còn có mấy người tên Lê Thiên Thần biết Bình An?
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26: Lại gặp mặt

      Edit :Quảng Hằng

      Trong phòng trừ Phương Hữu Lợi cùng Đỗ Hiểu Mị, còn có người khác mà Bình An hề nghĩ đến.

      "Ba." Bình An vào phòng nghỉ ngơi, sau cái liền nhìn thấy ngồi ở gần cửa sổ trường hình ghế sa lon địa Phương Hữu Lợi, thân mật hô tiếng, đem Đỗ Hiểu Mị coi là trong suốt, tầm mắt chuyển cái, thấy người đàn ông ngồi ở bên kia ghế sa lon nhịn được mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Nghiêm tiên sinh?"

      Tổng tài tập đoàn hành chánh Nghiêm thị, Nghiêm Túc thế nhưng cũng ở đây?

      Phương Hữu Lợi nhìn thấy con bảo bối lập tức nở nụ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Bình An, tới đây."

      Nghiêm Túc gật đầu mỉm cười với Bình An, bây giờ có mặc bộ Âu phục cứng ngắc đó, mà ăn mặc tương đối thoải mái, quần màu đồng, áo sơ mi trắng bình thường, bên ngoài là áo gi lê, so với lần trước nhìn thấy ít mấy phần nghiêm cẩn xa cách, thêm mấy phần thanh nhã phong lưu.

      "Ba còn là tới thả lỏng cả người, ra còn chuyện làm ăn a." Bình An đối với Nghiêm Túc cũng ghét, mặc dù rất ưa thích xì căng đan của ta, nhưng dù sao những thứ kia đều là cuộc sống riêng của người ta, CEO Tập đoàn Nghiêm thị cũng phải là hư danh chơi, trước kia xem ít tư liệu về vị tổng tài trẻ tuổi này, rất nhiều đều là khẳng định năng lực công tác của ta, dưới tay của ta, làm cho Tập đoàn Nghiêm thị ở hai năm này phát triển chỉ gấp hai.

      "Ha ha ha, thả lỏng hòa cùng công việc, phải tốt hơn sao?" Phương Hữu Lợi cười , " ra con cũng biết Nghiêm tổng tài?"

      Bình An nhìn về phía Nghiêm Túc, cười , "Hôm lễ Nguyên Đán có gặp qua ở trường.”

      " ra trước cũng gặp, chỉ là Phương tiểu thư quên mất thôi." Ngón tay Nghiêm Túc kẹp thuốc lá, nhìn thấy Bình An đưa tay che lỗ mũi, liền đem thuốc lá dập tắt.

      "Nghiêm tiên sinh thích đùa, nếu tôi từng gặp qua ngài, làm sao có thể nhớ." Nghiêm Túc cũng phải là người đàn ông có thể dễ dàng sao lãng, trừ phi lúc ấy gặp ta nếu thể nào nhớ .

      "Có lẽ lúc ấy trong mắt em chỉ có người khác?" Nghiêm Túc cầm nước chanh bàn lên uống hớp, đuôi mắt hơi cong, cười đến có chút thần bí khó lường.

      Trong lòng Bình An càng cảm thấy nghi ngờ.

      "Bình An luôn luôn nhớ dai, Nghiêm tổng tài bỏ qua cho." Lê Thiên Thần ngồi xuống ở sofa đối diện Bình An, cười với Nghiêm Túc.

      " Thiên Thần làm sao biết tôi nhớ dai." Bình An nhíu mày, thanh nhạt nhẽo hỏi, hề thích cách ta như vậy, làm người khác hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ.

      Phương Hữu Lợi cười với Nghiêm Túc, "Lỗi do con bé này rồi.”

      "Ba!" Bình An quẫn bách kêu tiếng, sao ngay cả ba cũng xem là đứa trẻ hiểu chuyện vậy.

      Ánh mắt Lê Thiên Thần dịu dàng sủng ái nhìn Bình An, ta cũng hy vọng Bình An chú ý đến người đàn ông khác, đặc biệt là ưu tú như Nghiêm Túc, ta và Nghiêm Túc đều đàn ông, cho nên nhìn ra Nghiêm Túc có hứng thú với Bình An, điều này làm cho tim của ta cảm thấy sợ hãi.

      Bình An đối với ánh nhìn dịu dàng chăm chú của ta làm như thấy, chỉ lo kéo cánh tay Phương Hữu Lợi vui làm nũng.

      Phương Hữu Lợi nở nụ cười, "Được, được, nữa."

      Nghiêm Túc tư thái lười biếng dựa vào ghế sa lon, tay tùy ý khoác lên bên cạnh, tay cầm nước chanh, khóe miệng nở nụ cười nhìn Bình An, ở góc độ này của , là có thể đem tất cả vẻ mặt của Bình An thu hết vào mắt , gương mặt trái xoan nho , giống như ánh sao sáng biết , lúc làm nũng với ba, khiến những người bên cạnh cũng nhịn được sinh ra mấy phần thương tiếc, nhất cử nhất động đều hoạt bát linh động giống như tiểu tinh linh.

      Giống như bị chính cái ý nghĩ này của mình làm sợ hết hồn, Nghiêm Túc cúi đầu uống hớp nước, khỏi buồn bực ở trong lòng, tại sao mình lại khắc sâu ấn tượng đối với chừng hai năm trước vội vã gặp qua lần? Cho dù những người phụ nữ từng qua lại với , dù hỏi tên chưa chắc nhớ, chứ chi là nhớ bộ dáng.

      Có lẽ là chưa từng thấy qua giống như Phương Bình An như vậy, cho nên mới cảm thấy ly kỳ thôi.

      Bình An lại biết Nghiêm Túc suy nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt nhìn mình có chút kỳ quái, rất muốn hỏi ba chút, có phải có làm ăn với Nghiêm thị hay , nếu làm sao lại cùng Nghiêm Túc hẹn gặp mặt ăn ở chỗ này, nhưng là ngại vì Nghiêm Túc vẫn còn ở đây, nên cũng thể hỏi gì.

      "Nghe Nghiêm tổng tài gần đây đem 400 mẫu đất ở ngoại ô thành phố thu mua chung với chánh phủ?" Phương Hữu Lợi hỏi tới phương diện công việc, Bình An trước kia đối với mấy cái này có hứng thú, nhưng bây giờ lại vểnh tai lắng nghe, nghe nghiêm túc, những thứ tin tức này mặc dù bây giờ đối với chưa hẳn hữu dụng, nhưng thời gian còn dài xa, ai biết về sau có cần dùng đến hay .

      Đây là cơ mật công ty, vốn là nên ở chỗ này, nhưng cảm thấy bộ dáng hứng thú này của Bình An, khóe miệng Nghiêm Túc khẽ cong "Chỉ là miếng đất bỏ hoang thôi."

      400 mẫu đất trống khai phá phải là hạng mục ! Chỉ bằng vào Tập đoàn Nghiêm thị mặc dù cũng có thể độc lập hoàn thành, nhưng nếu có thể tìm được bạn cùng hợp tác, nguồn vốn của Nghiêm thị có thể dính vào trạng thái khan hiếm cho dù ngắn ngủi, Nghiêm Túc nhìn Phương Hữu Lợi cái, trong lòng đột nhiên có tính toán.

      "Ở Thành phố G tấc đất là tấc vàng, làm gì có khu đất nào bỏ hoang chứ?" Phương Hữu Lợi cười .

      Nghiêm Túc nở nụ cười, "Phương tiên sinh có đề nghị gì sao?"

      Tập đoàn Phương thị cũng có thiếu hạng mục đất dai muốn khai phá, mặc dù ông đối với mảnh đất này cảm thấy hứng thú, nhưng cảm giác quá mạo hiểm rồi.

      "Mảnh đất kia ở địa phương nào ạ?" Bình An tò mò hỏi ói.

      Lê Thiên Thần cùng Nghiêm Túc đồng thời nhìn cái, đại khái là nghĩ tới chen miệng hỏi.

      " ở Vịnh khu, là ngoại ô thành phố." Phương Hữu Lợi cười trả lời, "Từ khi nào con cảm thấy hứng thú với mấy thứ này?"

      Bình An khẽ đảo tròng mắt, chẳng lẽ mảnh đất kia chính là mảnh đất nổi tiếng được người tiêu dùng vinh dự đặt biệt danh “Khu cao ốc hoàn mỹ” Phượng Hoàng thành đó sao? Đó là khu biệt thự đại nhất mà ở sau khi kết hôn, Phượng Hoàng thành cũng là khu biệt thự sân vườn cao cấp đầu tư toàn bộ những công nghệ thiết bị đại nhất, sang trọng nhất với thiết kế vườn hoa quanh năm, thời điểm vừa mới bắt đầu bán cao ốc, hai ngàn biệt thự vừa được đưa ra giá, lập tức cháy hàng. . . . . .

      ra là đây là sản nghiệp của Tập đoàn Nghiêm thị! Đây chính là đầu tư kinh doanh trong tương lai tốt, có tiền để đầu tư, người khác cũng hợp tác cùng , nhưng Tập đoàn Phương thị có thể cùng Nghiêm thị hợp tác mà, nhớ sau khi ba biết Phượng Hoàng thành bắt đầu khởi giá, còn hối hận lúc ban đầu bỏ qua mối làm ăn này.

      ra là biệt thự vườn hoa mà thích nhất là hạng mục đầu tư của Nghiêm Túc. . . . . .

      "Địa phương lớn như vậy, nếu có thể xây dựng thành khu biệt thự sân vườn cao cấp tuyệt." Bình An cười, tại tiện cùng ba quá nhiều, chờ về nhà hỏi lại ba ý kiến về mảnh đất kia.

      Đáy mắt Nghiêm Túc chợt lướt qua tia kinh ngạc, sâu nhìn về phía Bình An.

      "Trẻ con biết cái gì, đây là Nghiêm tổng tài đầu tư, nên do Nghiêm tổng tài quyết định." Phương Hữu Lợi cười .

      Nghiêm Túc cười cười, "Đầu tư là phải nhìn thế cục, Phương tiên sinh vốn nổi danh trong lĩnh vực bất động sản này, cháu đây còn phải cần xin ngài chỉ giáo nhiều hơn."

      Phương Hữu Lợi cười to, "Nghiêm tổng tài quá khách sáo."

      Hai người này đột nhiên lại đến những lời khách sáo, Bình An bĩu môi thêm gì nữa, lúc này mới chú ý tới thái độ khác thường của Đỗ Hiểu Mị vẫn an tĩnh ngồi ở bên cạnh mở miệng, chỉ là khép mi buông mắt nghe Bình An bọn họ chuyện, cũng chen miệng câu, là rất quỷ dị.

      Bình An thầm quan sát ta.

      Mặc dù bộ dáng rất đoan trang ôn thuận , ánh mắt cũng an phận, thỉnh người thoảng lại đem tầm mắt rơi vào Nghiêm Túc, lát lại chuyển tới mặt ba, chốc sau nữa lại có chút u oán nhìn Lê Thiên Thần.

      suy tính nên câu dẫn người nào sao? Bình An buồn cười nghĩ, loại đàn bà giống như Đỗ Hiểu Mị bất cứ lúc nào cũng để ý xem nên để gã đàn ông nào nằm đè lên người mình, chưa từng thấy qua người nào biết xấu hổ như ta.

      những biết xấu hổ, còn vô cùng ác độc, tâm cơ lại thâm sâu, người như vậy phải ứng phó cẩn thận mới được.

      Bên kia Nghiêm Túc cùng Phương Hữu Lợi Lê Thiên Thần ba người khách sáo xong rồi, Nghiêm Túc đứng lên muốn rời trước, mắt mỉm cười nhìn Bình An, giọng có chút mập mờ, "Phương tiểu thư, hi vọng lần sau gặp mặt em còn nhớ tôi."

      Phương Hữu Lợi cùng Lê Thiên Thần đồng thời ghé mắt nhìn Nghiêm Túc.

      Bình An cũng đứng lên theo, "Nghiêm tiên sinh ngài yên tâm, tôi cũng dám quên nữa đâu ạ."

      Giọng khôi hài nghịch ngợm lập tức đem cảm giác mập mờ hòa tan, Phương Hữu Lợi cũng cười, chỉ cho là Nghiêm Túc cùng Bình An đùa, "Nghiêm tổng tài, lần sau lại mong chỉ cho kĩ thuật đánh bóng nhé, hẹn gặp lại."

      "Phương tiên sinh quá khách sáo, lần sau còn phải xin ngài chỉ giáo nhiều hơn." Nghiêm Túc cười .

      Đỗ Hiểu Mị giúp Nghiêm Túc mở cửa, thanh mềm mại đến mức có thể chảy nước, "Nghiêm tổng tài xin thong thả."

      Nghiêm Túc nhìn cũng chưa từng nhìn ta cái liền ra ngoài.



      Các bạn đừng quên click vào quảng cáo phía dưới comment ueng hộ web nha
      Gem8xgem, Nguyên Nguyễn, cobevotam12 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27: Ý định của mình

      Edit :Quảng Hằng

      Đỗ Hiểu Mị cũng hề để ý đến thái độ lãnh đạm của Nghiêm Túc, tự mình đưa ra khỏi phòng nghỉ, lại đưa đến cửa thang máy, thời điểm đợi thang máy, ta giơ lên nụ cười vẫn tự nhận là đoan trang ưu nhã, "Nghiêm tiên sinh tuổi còn trẻ có thành tựu như ngày hôm nay, làm cho người ta khâm phục."

      Nghiêm Túc đem đôi tay cắm ở ở trong túi quần, đuôi mắt cong lên đường cong nhàn nhạt, đối với nhiệt tình của Đỗ Hiểu Mị cũng đáp lại, chỉ là khách sáo, "Năng lực của Đỗ tiểu thư cũng kém."

      Lại là năng lực làm việc hay là những thứ khác, khiến Đỗ Hiểu Mị có chút xấu hổ.

      "Cám ơn Nghiêm tiên sinh khích lệ, nếu như có thể học tập cùng Nghiêm tiên sinh, tôi nghĩ năng lực của tôi phát huy tốt hơn." Đỗ Hiểu Mị cười duyên nhìn Nghiêm Túc, chỗ sâu nơi đáy mắt mơ hồ lộ ra dã tâm nào đó.

      Nghiêm Túc ở mặt ta liếc cái, lại lần nữa nhìn về phía thang máy, "Lê Thiên Thần cũng là cấp tốt."

      Lê Thiên Thần dù tốt đến thế nào, cũng đâu vượt qua ? Bất kể bên ngoài hay thân thế, Nghiêm Túc cao hơn Lê Thiên Thần chỉ cấp bậc, nếu như ta có thể có được Nghiêm Túc. . . . . . Làm gì còn cần phải nghĩ hết biện pháp đến gần Phương Hữu Lợi?

      Đinh tiếng, thang máy đến.

      Đỗ Hiểu Mị căng thẳng trong lòng, ta hiếm khi được gặp mặt Nghiêm Túc như thế này, "Nghiêm tiên sinh. . . . . ."

      Nghiêm Túc vào thang máy, gật đầu với ta cái, "Đỗ tiểu thư, hẹn gặp lại." mặc dù có qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ trêu chọc loại đàn bà tràn đầy dã tâm giống như Đỗ Hiểu Mị này, khi dính vào khó có thể thoát thân, là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

      Bình An sau khi thấy Đỗ Hiểu Mị cùng Nghiêm Túc ra ngoài, lập tức liền ôm lấy cánh tay Phương Hữu Lợi, "Ba, ra hôm nay ba hẹn Nghiêm Túc à, chúng ta cùng Nghiêm thị cũng có hợp tác kinh doanh sao?"

      "Là hẹn Đổng Trưởng xây dựng Kỳ Phong, cùng ta về thành phần hiệp ước, nếu sao ba lại để cho Thiên Thần cùng Đỗ tiểu thư ở chỗ này giúp tay, nhưng mà ta có việc gấp trước, chúng tôi ở khách sạn gặp phải Nghiêm Túc, liền cùng nhau ăn cơm." Phương Hữu Lợi cười giải thích, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của con .

      Golden Bay đương nhiên là có đến mấy khách sạn năm sao cao cấp, rất thuận tiện cho thương nhân đến câu lạc bộ bàn việc kinh doanh.

      "Ba muốn hợp tác cùng Nghiêm thị sao?" Bình An tò mò hỏi, theo nhớ hiểu, thành công của Phượng Hoàng thành mang đến nghiệp mới mẻ vững chãi tột cùng cho Tập đoàn Nghiêm thị, về sau, cả nước các nơi cũng dựa theo Phượng Hoàng thành, thành lập nhưng khu tiểu khu nho mang khái niệm‘ biệt thự thành thị ’ , bị rất nhiều người tiêu thụ nhiệt tình thổi phồng, nếu như Tập đoàn Phương thị cũng có thể chia chén súp, chừng Phương thị cũng có thể bắt đầu ở đỉnh cao mới.

      Lê Thiên Thần , " Tập đoàn Phương thị của chúng ta cùng Nghiêm thị luôn luôn thi triển tất cả các phương thức, mặc dù mặt ngoài quan hệ hợp tác, nhưng kỳ đều là đối tượng cạnh tranh, muốn hợp tác, đó là thể nào.

      Đều là những nhân vật dẫn đầu tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố G, Phương, Nghiêm hai nhà ra cũng có chút dấu hiệu tranh đấu gay gắt, chỉ là Đổng trưởng hai bên tạo ra hình tượng bên ngoài rất tốt, cho nhìn người ra đầu mối mà thôi.

      Sản nghiệp dưới tay của Tập đoàn Phương thị trừ địa sản, còn về trang phục, sản phẩm điện tử, còn có các mặt đầu tư nổi tiếng, nhiều kể xiết, mấy năm nay, Nghiêm thị giống như muốn chú trọng đầu tư về mặt địa sản này, đặc biệt là sau khi Nghiêm Túc từ công ty chi nhánh bên kia đại dương trở về, càng làm cho những công ty khác ở Thành phố G cảm thấy áp lực.

      Bình An hoàn toàn đồng ý cách của Lê Thiên Thần với ba, "Đối tượng cạnh tranh mạnh mẽ nhất phải kẻ địch mà là đối thủ, nếu như có thể cùng đối thủ hợp tác, đó phải là đối với công ty càng thêm có lợi sao?"

      Phương Hữu Lợi cười ha ha , "Con cảm thấy ba nên hợp tác cùng Nghiêm Túc sao?"

      "Chẳng lẽ ba muốn sao? Mới vừa muốn khai thác khối đất khu Vịnh đó, ra rất có triển vọng, mấu chốt xác định để thiết kế thế nào, cha, ngay cả người hiểu kinh doanh như con cũng đều biết đó là đầu tư tuyệt đối có lợi ích, chẳng lẽ ba cảm thấy được sao?" Bình An cũng lo lắng cho mình khi ở trước mặt ba đến đề tài kinh doanh, lúc bình thường, Phương Hữu Lợi cũng cùng giảng giải chút chuyện thương trường tình, có lúc còn có thể để cho phát biểu giải thích của mình, cũng phải cố ý muốn bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp, nhưng ít ra cũng thể đối với sản nghiệp nhà mình hoàn toàn hiểu biết gì cả.

      "Con đúng, ba xem xét , chỉ là đây vốn là hạng mục đầu tư vô cùng lớn, phải vô cùng cẩn thận mới được." Phương Hữu Lợi cười gật đầu, "Bình An càng ngày càng thông minh."

      Bình An mừng khấp khởi cười, "Tất nhiên, con là con của ba mà, chắc chắn cũng là có đầu óc kinh doanh rồi."

      "Lời này để cho bà ngoại con nghe được, bà lại mất hứng." Phương Hữu Lợi sủng ái sờ sờ đầu

      Bình An, "Hôm nay gặp bà ngoại, thân thể bà khỏe ?"

      "Lão thái thái mạnh khỏe lắm, ba, ba đừng tưởng rằng bà ngoại vẫn còn để ý chuyện ba đồng ý cho con quản lý kinh doanh, bà cũng chỉ là lầm bầm ngoài miệng mấy câu thôi, ra trong lòng có gì , hôm nay còn hứa cho con. . . . . ." Bình An vội vàng thu lại lời , thiếu chút nữa đem chuyện mình muốn mở tiệm kinh doanh ra mất rồi, may, may a.

      "Hứa cái gì?" Phương Hữu Lợi hiểu nhìn con , sao lại chỉ nửa rồi lại ngưng?

      Bình An le lưỡi cái, "Hứa lần sau làm thêm hoành thánh cho con ăn."

      Phương Hữu Lợi nhịn được bật cười, véo chóp mũi Bình An cái, "Chỉ có biết ăn thôi!"

      Lê Thiên Thần cau mày nhìn Bình An, trong lòng khỏi có chút buồn bực, ta cũng chỉ lần ăn khép nép với rồi, còn muốn cùng ta giận dỗi tới khi nào? Hôm nay từ khi gặp mặt đến bây giờ, chuyện với ta đều vượt qua năm câu, cái này nếu ở trước kia, vừa gặp điều đầu tiên của làm là chú ý đến ta, ta mới là trung tâm của , cũng chỉ quay quần quanh ta, nhưng gần đây lại coi ta như trong suốt. . . . . .

      "Ba, tối nay tự chúng ta về nhà ăn lẩu , chúng ta cùng siêu thị mua thức ăn?" Bình An hề chú ý ánh mắt phức tạp dò xét của Lê Thiên Thần , nhớ tới lâu cùng ba ăn cơm tối nhà, đột nhiên muốn trổ tài nấu nướng, còn có thể vừa chuyện phiếm, nghĩ tới cũng cảm thấy vui vẻ.

      "Tốt, Thiên Thần, con cũng cùng thôi." Phương Hữu Lợi tán thành gật đầu, ông cũng chán ăn thức ăn ở ngoài rồi, cùng con ở nhà ăn lẩu cũng tốt.

      chờ Lê Thiên Thần phát biểu ý kiến, Bình An , " được, hôm nay khó có được ngày nghỉ, chừng Thiên Thần còn có hẹn mà, lại bị ba như thế, cho dù ấy muốn hứa cũng được."

      Phương Hữu Lợi ra muốn giúp con chế tạo cơ hội, nghĩ tới Bình An thế nhưng cảm kích, hình như kể từ khi Bình An bệnh nặng, nhìn Thiên Thần dường như cũng còn thân mật như trước nữa, chẳng lẽ là chuyện gì xảy ra mà ông biết? Xem ra phải tìm cơ hội để hỏi cho mới được.

      "Nếu như vậy, Thiên Thần, vậy con cứ làm việc của con ." Phương Hữu Lợi làm người khác khó chịu, mặc dù ông cảm thấy Lê Thiên Thần là người nối nghiệp tốt, nhưng ông cũng hạn chế tự do của ta.

      " sao, Chú Phương, hôm nay con cũng có chuyện gì làm, bằng để con siêu thị với Bình An nhé." Lê Thiên Thần há là người dễ dàng đuổi sao.

      Đỗ Hiểu Mị cũng vừa trở lại, "Muốn siêu thị sao? Chung quanh đây giống như có siêu thị."

      Lê Thiên Thần , "Chúng tôi thương lượng chuyện ăn lẩu, chuẩn bị đến siêu thị mua đồ."

      "Nấu nướng cũng tốt, em cũng lâu chưa ăn lẩu rồi, nấu nướng phải náo nhiệt mới vui, em cùng mọi người nhé, giúp tay chọn vật liệu." Đỗ Hiểu Mị nhàng mà đem mình cũng trở thành phần tử.

      Sắc mặt Bình An trầm xuống, hoàn toàn có ý định ăn uống cùng đôi cẩu nam nữ này.

      Lê Thiên Thần hiển nhiên là cũng nghĩ qua Đỗ Hiểu Mị chủ động cầu cùng như vậy, vốn muốn tìm cơ hội gần gũi với Bình An, tại có người ngoài ở đây, làm sao chuyện.

      Phương Hữu Lợi nhìn Bình An cái, biết con thích Đỗ Hiểu Mị, cho nên ông muốn biết ý kiến của Bình An.

      Bình An cười như cười nhìn Đỗ Hiểu Mị, "Hôm nay Đỗ tiểu thư cũng có hẹn sao?"

      " đáng tiếc, người đơn như chị, ai hẹn hò với chị chứ?" Đỗ Hiểu cười híp mắt trả lời, mắt như có như liếc về phía Phương Hữu Lợi, cách nào xuống tay đối với Nghiêm Túc, ta chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ biện pháp đến gần Đổng Trưởng.

      ra nếu có thể đem Nghiêm Túc chộp vào lòng bàn tay, ta làm sao chịu câu dẫn người đàn ông có thể làm cha mình?

      "Vậy mời Đỗ tiểu thư cùng với Thiên Thần đến siêu thị mua đồ, tôi cùng ba về nhà trước chờ các người, ba, chúng ta thôi." thể dùng miệng lưỡi đối phó với Đỗ Hiểu Mị nữa, nhất định phải làm cho ba thấy ràng diện mạo của ta mới được, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, phải học được cách che giấu mình, giảm thấp tâm phòng bị của bọn họ đối với , lưới bắt hết.

      Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Bình An, còn chưa kịp phản đối, kéo tay Phương Hữu Lợi ra ngoài.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28: Ăn lẩu

      Edit: Quảng Hằng

      Đỗ Hiểu Mị xích tiếng bật cười, chân mày khóe mắt đều là nụ cười châm chọc, "Lê tiên sinh, xem ra Phương tiểu thư chút cũng lo lắng và em ở riêng mình nhỉ?”

      Lê Thiên Thần tối tăm nhìn ta cái, lạnh lùng thốt, "Đỗ tiểu thư cảm thấy có gì đáng cười? Bình An lo lắng, đó là ấy có lòng tin đối với mình, và cũng đối với tôi, cũng cho rằng phải là đối thủ của ấy, cảm thấy rất cao hứng sao?"

      Nụ cười mặt Đỗ Hiểu Mị đột ngột cứng lại, Lê Thiên Thần nhắc nhở ta, Phương Bình An xác thực hề đặt ta vào trong mắt! Cho tới bây giờ cũng chưa có! Hừ, phải chỉ là con nhóc sao? ta còn có thể đấu lại sao? Chờ coi , đợi thời gian, ta nhất định phải làm Phương Hữu Lợi thể rời bỏ ta, sau đó, sau đó nữa, đem Phương Bình An luôn gắn ở trong suy nghĩ Phương Hữu Lợi trở nên đáng giá đồng, đến lúc đó còn sợ chiếm được Lê Thiên Thần sao?

      Nếu như ta có thể sinh con trai cho Phương Hữu Lợi. . . . . . chừng Phương Bình An cũng có chút địa vị gì, Tập đoàn Phương thị cũng là vật trong túi ta.

      " thôi, đến siêu thị!" Lê Thiên Thần cầm túi văn kiện bàn lên với Đỗ Hiểu Mị.

      Đỗ Hiểu Mị đắm chìm ở bên trong suy nghĩ vềtương lai, mặt lên nụ cười mơ màng, ánh mắt có chút ngoan độc.

      "Đỗ Hiểu Mị!" Lê Thiên Thần thấy ta có phản ứng, cất cao giọng kêu tiếng.

      "A!" Đỗ Hiểu Mị lấy lại tinh thần, phát mình lại mất hồn ở trước mặt Lê Thiên Thần rồi, có chút ngượng ngùng cười cười, "Ngại quá, em suy nghĩ chút chuyện."

      Lê Thiên Thần nghi ngờ nhìn ta cái, lại hỏi nhiều, " thôi!"

      Đỗ Hiểu Mị vội vàng theo, hai người cùng nhau chạy xe tới nội thành, lúc này là bốn giờ rưỡi rồi, dòng người trong siêu thị rất nhiều, Lê Thiên Thần hoàn toàn đến siêu thị mua qua món ăn, cho nên có chút biết bắt đầu từ đâu. thể làm gì khác hơn là do Đỗ Hiểu Mị vừa hỏi khẩu vị Phương Hữu Lợi, vừa chọn lựa những gia vị thích hợp nấu lẩu.

      Lê Thiên Thần còn cố ý bảo Đỗ Hiểu Mị chọn mấy thứ rau cải mà Bình An thích ăn.

      Mà Bình An tự lái xe chở ba về nhà, để chú Đinh tự mình lái xe về.

      Phương Hữu Lợi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn con cười , "Bình An, đây là lần đầu tiên con chở ba đó.”

      Bình An quay đầu cười, "Ba cảm thấy an toàn sao?"

      "Ba chỉ là cảm khái, vốn là ngồi xe nôi, mới đây có thể lái xe chở ba rồi." Phương Hữu Lợi cười thở dài , có loại thổn thức đối với năm tháng trôi qua nhanh quá.

      "Ba, buồn sao thu tàn đông đến đó sao, khó tin quá à.” Bình An cười .

      Phương Hữu Lợi cười trợn mắt nhìn Bình An cái, còn dám nhạo báng ông, "Chuyên tâm lái xe!"

      Hai cha con sau khi trở lại biệt thự nhà họ Phương, Đỗ Hiểu Mị cùng Lê Thiên Thần còn chưa có tới đây, chỉ là điện thoại bảo dì Liên giúp việc chuẩn bị mọi thứ nấu bữa tối, Phương Hữu Lợi bảo Bình An vào thư phòng cùng ông.

      "Ba, sao vậy?" Bình An hoang mang nhìn Phương Hữu Lợi, ba rất ít để cho đến thư phòng chuyện.

      "Ngồi xuống ." Phương Hữu Lợi vốn muốn tự mình rót ly rượu đỏ, nghĩ đến hứa với Bình An về sau uống rượu nữa, liền để ly cao cổ xuống, ngồi xuống ghế sa lon màu đen trong thư phòng, bảo Bình An ngồi vào đối diện ông.

      "Ba, ba cứ , con nghe ạ." Bình An ưỡn thẳng lưng ngay ngắn ngồi thẳng, bộ dáng chuẩn bị nghe dạy dỗ.

      Phương Hữu Lợi bị dáng vẻ khả ái này của con chọc cho cứ mãi lắc đầu, ràng vẫn còn con nít, sao có khi lại cảm thấy thành thục chững chạc ít nhỉ?

      "Ba hỏi con, con cứ muốn thế này với Thiên Thần mãi sao?" Ông nhìn ra Bình An đối với Lê Thiên Thần có nhiệt tình như trước kia, con muốn thích người nào, ông cũng ngăn cản, nhưng lập tức thay lòng, ông khó tránh khỏi cảm thấy bất an.

      "Chúng con vốn cũng chẳng có gì." Bình An khoát tay , vốn còn chưa có cùng Lê Thiên Thần bắt đầu , vẫn chỉ là bên tình nguyện, tại chủ động đến gần Lê Thiên Thần, ngược lại khiến rất nhiều người quen.

      "Có phải thích cậu trai khác rồi hay ?" Phương Hữu Lợi xác định chắc chắn hỏi.

      Bình An quả quyết lắc đầu, " có! Chỉ là bây giờ con thấy con vẫn còn tuổi, thích hợp đương quá sớm, mà là đem trọng tâm đặt ở học nghiệp, tương lai làm người hữu dụng."

      " bậy!" Phương Hữu Lợi vừa buồn cười vừa tức giận nhìn con , "Sao lúc trước con nghĩ như vậy? Lúc nào đột nhiên nghĩ thông suốt vậy."

      "Ba, trước kia là con hiểu chuyện, ra con đối với Thần đây chẳng qua là sùng bái phải tình , lúc con bệnh, con suy nghĩ rất kĩ rồi." Bình An nghiêm túc, "Hơn nữa, con cũng thể để ba nuôi con cả đời, con cũng phải học cách tự chăm sóc mình, cho nên mới nghĩ kỹ phải nên bắt đầu từ việc học.”

      "Trước đây con cũng hề như vậy." Lúc con mới vừa bắt đầu thích Lê Thiên Thần, ông cũng từng phản đối qua, dù sao tuổi Bình An còn quá , đối với rất nhiều chuyện cũng có tính chất cố định, đừng chi là tình , chỉ sợ chỉ là nhất thời tham mới mẻ, nhưng cũng kiên trì hai năm rồi, tại mới phải là tình , giống như có chút hợp lí.

      "Ai nha, ba à, dù sao tại con vô cùng tốt, ba cũng đừng lo lắng cho con, tương lai con nhất định tìm con rể cho ba vừa lòng đẹp ý, được chưa nè?" Bình An nhào tới bên cạnh Phương Hữu Lợi cười hì hì .

      "?" Phương Hữu Lợi nhíu mày hỏi, lo lắng là làm bộ vui vẻ.

      Bình An nắm chặt quả đấm, "Hôm qua cứ xem như hôm qua chết, còn hôm nay cứ xem như vừa mới bắt đầu, chuyện qua cũng cần nữa, bây giờ con rất khỏe!"

      Phương Hữu Lợi gật đầu cái, người trẻ tuổi có thế giới của người trẻ tuổi, ông cũng thể quản quá nhiều, dù sao bây giờ Bình An còn , đợi sau khi lớn lên tính tình ổn định, lựa chọn thí sinh thích hợp làm chồng cũng muộn.

      Cha con hai người cười đùa lát, Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị trở lại rồi.

      Bình An lười phải xuống lầu gặp bọn họ, liền vùi ở thư phòng, Phương Hữu Lợi

      xuống lầu cùng Lê Thiên Thần bọn họ đến chuyện hợp tác cùng xây dựng Kỳ Phong.

      Sắp đến sáu giờ, Dì Liên đem mọi thứ chuẩn bị xong, Bình An xuống lầu theo chân bọn họ cùng nhau nấu nướng.

      chiếc bàn to hình vuông vuông , Phương Hữu Lợi ngồi ở chủ vị, Bình An ngồi bên tay trái của ông, bên tay phải là Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị.

      "Bình An, đây là nấm hương nhồi bao tử heo em thích ăn nhất." Lê Thiên Thần săn sóc gắp thức ăn cho Bình An, hi vọng đừng giận dỗi với mình nữa, ta đối với có biện pháp.

      "Cám ơn, chẳng qua tại tôi thích ăn thịt bò hơn." xong, đem nấm hương nhồi bao tử heo gắp cho Phương Hữu Lợi.

      Lê Thiên Thần cười cười, lần nữa gắp thịt bò cho , "Ăn nhiều chút, em quá gầy."

      Bình An cười nhạt, "Cám ơn."

      Đỗ Hiểu Mị tiếp tục an tĩnh dùng bữa, chỉ là thỉnh thoảng xen vào mấy câu, những thời gian khác đều ân cần hầu hạ phương Đổng Trưởng, vừa thêm món ăn vừa gắp thịt, quả như nữ chủ nhân.

      Bình An nhìn liền giọng cười , "Đỗ tiểu thư là săn sóc, so với Dì Liên còn biết khẩu vị của ba tôi hơn nhỉ."

      Đem Đỗ Hiểu Mị so sánh cùng người giúp việc Phương gia, sắc mặt của Đỗ Hiểu Mị lập tức xanh mét.

      Phương Hữu Lợi khách sáo với Đỗ Hiểu Mị, "Đỗ tiểu thư, cũng ăn , là khách, cần khách sáo như thế."

      Đỗ Hiểu Mị cười xấu hổ cười, "Dạ, Đổng Trưởng." Sau đó uất ức trừng mắt nhìn Bình An cái.

      Bình An bình tĩnh cắn miếng thịt bò, khóe miệng khẽ cong .

      Ăn xong cơm tối, Bình An đến phòng bếp chuẩn bị trái cây, sau khi ăn trái cây, Lê Thiên Thần muốn đưa Bình An trở về trường học, Bình An uyển chuyển cự tuyệt, muốn sáng sớm ngày mai mới , Lê Thiên Thần lại ngày mai qua đón , Bình An cười cười .

      Đợi đến khi Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị rời , Bình An để cho Chú Đinh đưa trở về trường học.
      cobevotam, Tồn Tồn, cucai_yunnie7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :