1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      @Fuu nàng yên tâm, có nhiều cảnh hay để cho nàng xem lắm:yoyo29::yoyo29:
      Tiểu yêu tinhFuu thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 6: Đuổi kịp

      Hôm sau, lúc Như Ca tỉnh lại gần trưa, rửa mặt xong, thấy mọi người ở lầu dưới chờ mình, cảm thấy có chút xấu hổ. Đêm qua gặp ác mộng tỉnh lại, bỗng nhiên nghe được tiếng tiêu từ đâu truyền đến, đáng ra đêm hôm khuya khoắc lại thổi tiêu là quấy rầy giấc ngủ của người khác, nhưng nàng nghe được lại cảm thấy rất buồn ngủ, nhờ ngủ ngon mà giờ tinh thần vô cùng sảng khoái, thấy cả người.

      Ăn sáng xong, mọi người lần lượt ra xe. Nhớ ra xe còn Tuyết Lang, Ngọc Vân Kiệt vui vẻ kéo Như Ca trước, vậy mà lúc lên xe, lại thấy Tuyết Lang đâu cả. Nếu phải xe còn cái mâm , tất cả mọi người nghĩ hôm qua chỉ là mơ.

      Liệt thị vốn lo lắng thú hoang khó thuần phục, giờ thấy nó bỏ liền thờ phào nhõm. Ngọc Vân Kiệt mặc dù có chút thất vọng, nhưng rất nhanh bị những con chim tước từ trong rừng bay ra hấp dẫn. Như Ca nhìn về phía khu rừng, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nếu là người có công lực cao, nhất định có thể nghe được lời chứa tức giận của nàng “Đồ vô ơn!”.

      Dưới gốc cổ thụ, Tuyết Lang và hai nam tử mặc đồ đen, mặc đồ xanh đứng, nhìn đám người Như Ca lên xe mất. lúc sau, nam tử áo đen thả tay nam tử áo xanh ra, xoay người mang theo Tuyết Lang . Tuyết Lang quay đầu lại nhìn nam tử áo xanh khịt khịt mũi tỏ vẻ kinh bỉ rồi biến mất cùng với chủ mình trong cánh rừng. Bỏ lại nam tử áo xanh tay cầm tiêu ngọc đứng đó, ảo não kêu oa oa.

      Qua đoạn đường núi hiểm trở, phía trước là đường bằng. đường lớn có vài chiếc xe ngựa chậm rãi . Càng về sau càng có nhiều xe ngựa, cuối cùng đông đến mức kẹt đường luôn.

      Như Ca cũng thèm để ý, thong thả lấy ra bộ cờ bằng ngọc, đặt bàn gỗ tử đàn chơi với Liệt thị. Ngọc Vân Kiệt nhàm chán có gì làm, được Như Ca dạy cách chơi cờ năm quân. Cờ năm quân đơn giản dễ hiểu, Thanh Nhi và Thanh Trúc thay phiên đánh với Vân Kiệt, càng đánh càng hưng phấn.

      Liệt thị nhìn con , ngạc nhiên. Mặc dù sống trong gia đình theo nghiệp buôn bán, nhưng lúc nhà giàu có, cha bà mời tất cả các thầy giỏi ở Vận Thành tới dạy, hơn nữa cha bà cũng là người phong nhã, nên khả năng đánh cờ của bà dám là kỳ tài, cũng xem như rất tinh thông. Nên mặc dù cuối cùng là bà thắng, nhưng khả năng của con khiến bà kinh ngạc vô cùng, nhờ vậy mới phát con khác xưa rất nhiều.

      Người ta thường qua chơi cờ có thể hiểu được con người. Nhìn cách chơi cờ của Như Ca, Liệt thị thấy được tính tình nhu nhược lúc còn bé của con hình như còn nữa, giờ nó kiên cường hơn xưa rất nhiều.

      Trời dần tối, đường cũng thông, xe ngựa lại tiếp tục .

      Sau nửa canh giờ, đoàn xe đến được chỗ nhà trọ dừng lại, mọi người chuẩn bị xuống xe, chợt nghe trận ồn ào.

      “Tránh ra, tránh ra, biết đây là xe ngựa của ai mà còn cản đường? Muốn mất đầu à.”

      Nghe vậy, Thanh Nhi và Ngọc Vân Kiệt vui vẻ chơi ván cờ cuối đều xụ mặt xuống, vì nhận ra đây là tiếng mụ Hoa ma ma đáng ghét.

      Mấy người còn lại rất kinh ngạc, tuy đường bị kẹt xe tốn thời gian chút, nhưng xe ngựa bị nát vụn làm sao đám người Hoa ma ma lại đuổi kịp nhanh vậy. Vén rèm ra, thấy các xe ngựa khác nghe tiếng hô của Hoa thị dần dần tránh đường, nhường cho chiếc xe ngựa sang trọng lên.

      Hoa ma ma ngồi trong xe đó, vênh mặt sai khiến người khác, Thanh Nhi bĩu môi, tức giận với Như Ca “Tiểu thư, Hoa mập mạp đổi chiếc xe khác rồi. Bốn ngựa kéo, rèm xe thêu mẫu đơn lớn bằng tơ vàng, còn cắm cờ vàng nữa!”

      Như Ca nhíu mày, ở Đại Chu, chỉ người trong hoàng thất, hầu vương mới có xe ngựa như vậy.... Thanh Nhi muốn kéo rèm lại, làm như thấy, bị Hoa ma ma phát .

      Chợt nghe tiếng rống to, “Xe ngựa phía trước đứng lại cho ta.”

      Nghe vậy, đám người Phong Trì cau mày, xem ra tránh khỏi rồi. Ngược lại Như Ca rất bình tĩnh, nếu bỏ đám người Hoa thị ở phía sau trở về Ngọc phủ mình, bị rất nhiều đàm tiếu, chạm mặt ở đây lại hay hơn.

      Lại , ngày đó Hoa ma ma thấy đoàn xe mẹ con Liệt thị xa, lệnh người làm Liệt phủ phải chuẩn bị xe ngựa mới, nhưng người làm Liệt phủ ngày thường được hưởng nhiều ân huệ từ mẹ con Liệt thị, thấy Hoa thị bất kính với chủ mình, nên thèm làm, đóng cửa lại, mặc cho Hoa thị tức giận kêu gào thế nào cũng quản. Hoa thị còn cách nào khác đành dùng chiếc xe ngựa rách nát còn lại, lọc cọc đuổi theo.

      Thường , nhà dột còn gặp mưa suốt đêm sai, lọc cọc bỗng trời đất tối đen, mưa như trút nước, cuối cùng con ngựa già chịu nổi nằm ngay đơ luôn, bọn người đó phải bán rẻ xe ngựa . muốn lết bộ đành thuê chiếc xe bò, mà xe bò làm gì có mái che, suốt đường , nắng gắt chói chang, Hoa thị cứ như chảy cả mỡ ra, mệt muốn đứt hơi, may giữa đường gặp được xe của quý nhân xin nhờ, lúc này mới dễ thở hơn. Hoa thị theo Lý thị nhiều năm, bao giờ phải chịu khổ thế này đâu, thế nên hận mẹ con Liệt thị vô cùng. Hôm nay thấy xe ngựa của Liệt thị, chẳng khác gì gặp lại kẻ thù, hận đỏ cả mắt.
      Chris, Phong nguyet, tart_trung3 others thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 7: Cố nhân

      Như Ca xuống xe, Hoa thị hung hăng tới, tuy quần áo vẫn gọn gàng, nhưng dù trét phấn dày cách mấy cũng giấu được vẻ tiều tụy mặt, xem ra mấy ngày nay chịu đủ khổ sở.

      Hoa ma ma định phát giận, lại thấy Như Ca cúi chào, áy náy : “ ra là Hoa ma ma ở đây, ta và mẫu thân đằng trước, cứ tưởng ma ma ở ngay sau, ngờ được lúc, nhìn lại chẳng thấy bóng dáng ma ma đâu, sau bị lạc đường, nên vẫn gặp được ma ma. May gặp ma ma ở đây, bằng chúng ta chẳng biết đường nào nữa.”

      “Nha đầu chết tiệt ngươi còn ngụy biện gì chứ, ràng là cố ý bỏ ta lại mà.” Nghe Như Ca , Hoa thị nổi đóa la lớn. Mình và mấy người kia đuổi theo lâu vậy, nếu muốn chờ, gặp từ sớm rồi, đâu để tới bây giờ, ngờ nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

      Những người xung quanh thấy Như Ca năng lễ độ liền sinh thiện cảm, xem ra là yếu đuối có học thức, đối lại, người kia bộ mặt dữ tợn, thô tục, nhớ lại lúc nãy mụ kêu gào ra lệnh mọi người tránh ra, chắc chắn nương này bị khi dễ rồi.

      “Ta thấy vị tiểu thư này đấy, ngươi xem, xe ngựa của nàng dính đầy bùn bẩn thế kia, đúng là từ trong rừng ra rồi, nếu phải lạc đường sao lại vậy.”

      “Đúng đấy, lần trước tôi cũng bị nhầm đường, lạc vào rừng, mò mẫm mãi mới ra được đó.”

      ........

      Mấy người can đảm tiến lên giúp Như Ca, hơn nữa có ý muốn tách Hoa thị và Như Ca ra.

      Thấy vậy, Như Ca mím môi nén cười, cực kỳ xin lỗi , “Ca nhi và mẫu thân hối hận vô cùng, sớm biết nhường Hoa ma ma ngồi chiếc xe ngựa ta tự thuê này rồi, để Hoa ma ma ngồi xe mẹ cả đưa tới lại bị như vậy, áy náy cực kỳ, đâu ngờ xe ngựa thuê đại mà chạy được nhanh như thế.” xong còn làm như vô tình nhìn về con ngựa già ốm yếu kia.

      Trước đó, mấy con ngựa người Ngọc gia mang tới, trừ con ngựa già ốm yếu này, những con khác bị Thanh Trúc cho ăn ba đậu, tiêu chảy gần chết, nên con nào chạy được nữa.

      Mọi người thấy con ngựa già kia, bắt đầu bàn tán xôn xao.

      “Mẹ cả nhà nào mà xấu xa như vậy, ràng cố ý khi dễ người mà!”

      “Đúng đó, ngươi nhìn con ngựa này xem, ôi chao......”

      “Vậy mà cũng kéo xe được hả.....”

      “Hoa ma ma ngồi chiếc xe ngựa sang trọng thế này, người bên trong chẳng lẽ là mẹ cả nhà đó sao?”

      ......

      Nghe mọi người bàn luận, Hoa thị giận đến mức mặt chuyển sang màu tím bầm, lại cãi gì được. Vì Lý thị muốn cho mẹ con Liệt thị nếm chút khổ sở, nên mụ mới làm vậy, cứ tưởng mấy người này hèn yếu, thầm chịu đựng, ai ngờ Như Ca lại toẹt ra trước mặt nhiều người. Mụ ảo não nghĩ, xem ra bọn người này dễ bắt nạt rồi, nhất thời chẳng biết làm sao. Tiếp theo nghe thấy mấy người xung quanh bàn tán về quý nhân xe, người xe có vẻ muốn xuống, bèn nhanh trí hô to, “Bọn dân đen các ngươi, còn câm miệng, có biết quý nhân xe là ai , cẩn thận đầu các ngươi.”

      Nghe Hoa thị hét, mọi người giương mắt nhìn về người xe, nhất thời ngậm miệng. người phụ nữ mặc y phục màu tím thêu tơ vàng, đầu cài trâm phượng, và thiếu nữ mặt che khăn lụa bước xuống xe.

      “Chẳng phải Tưởng phu nhân sao!” mọi người rối rít nhường đường. Hoa thị thấy mọi người dám gì nữa, chạy nhanh đến chỗ hai người đó, mong kiếm chỗ dựa, khoa tay múa chân kể lể với thiếu nữ mặc váy hồng kia.

      Thấy ánh mắt sắc bén của phụ nhân, Như Ca hoảng hốt. Tưởng phu nhân này chính là mẹ chồng kiếp trước của nàng, còn thiếu nữ kia là em chồng, đại tiểu thư Hầu phủ, Âu Dương Lâm. Nàng ta là con của vợ cả, lại thân thiết với Ngọc Bảo Oánh nên kiếp trước rất hay tìm nàng gây chuyện, càng về sau càng quá đáng. Mà Tưởng thị cứ làm lơ quan tâm, xem nàng như con kiến hôi. Nhìn hai người gây nhiều đau khổ cho mình, lòng Như Ca lại nổi sóng.

      “Ngươi chính là đứa con rơi của Ngọc đại nhân?” Âu Dương Lâm bị Hoa ma ma khích, nhìn Như Ca, khinh thường :

      “Đúng là đồ có giáo dưỡng, dám ghét bỏ xe mẹ cả ban cho, tự mình thuê xe khác.”

      “Tiểu thư dạy phải, Như Ca nhất định sửa.” Nhìn thiếu nữ cao ngạo trước mặt, lại thấy ánh mắt lo lắng của Liệt thị, Như Cả chân thành trả lời.

      Âu Dương Lâm ngạc nhiên vô cùng, vốn định dạy dỗ Như Ca phen, giờ nàng nhanh chóng nhận sai như vậy, làm nàng ta cách nào làm ầm lên được nữa.

      Hoa ma ma định châm chọc tiếp, nghe thấy thanh cực kỳ uy nghiêm của Tưởng thị, “Hoa ma ma. Xe ngựa kia phải do Ngọc phu nhân chuẩn bị đúng ?” Thấy Hoa thị cúi đầu, Tưởng thị hiểu , giận dữ :

      “Ngọc phủ đối đãi con cháu thế nào Hầu phủ chúng ta xen vào. Nhưng tiểu nương này và đệ đệ dù là con riêng cũng là con cháu của Ngọc phủ, coi như chủ của ngươi, ngươi có nửa phần kính trọng, còn cố tình gây khó khăn. Chỉ bằng điểm này, nên kéo ra ngoài đánh 30 trượng.”

      Nghe vậy, Hoa thị sợ tới mức té xuống đất, “Hầu.... Hầu phu nhân tha mạng!”

      “Nương!”

      “Còn mang đánh!”

      Âu Dương Lâm thấy vậy, vốn muốn giúp Hoa thị, nhưng bị uy nghiêm trong mắt Tưởng thị trấn áp, dám hó hé nữa, nghe tiếng kêu thảm thiết của Hoa thị, chỉ có thể căm giận nhìn chằm chằm Như Ca.

      “Tiểu nương, ngươi trách ta lo chuyện bao đồng chứ?”

      Tưởng thị nhìn Như Ca, mặt mỉm cười trông rất thân thiện, nhưng nàng lại cảm thấy nụ cười này cực kỳ u ám. Tưởng thị vốn rất hay bao che, cưng chiều Âu Dương Lâm vô hạn, nếu do triều đình có tiền lệ, Tưởng thị sớm buộc lão Hầu gia lập Âu Dương Lâm làm người thừa kế rồi. giờ trừng trị Hoa ma ma xem chừng là vì ưa Hoa ma ma kích động Âu Dương Lâm, với lại trước mặt mọi người muốn nhân cơ hội lấy được tiếng tốt mà thôi. Như Ca bèn tạ lễ, “Tạ phu nhân thương cảm!”

      “Đúng là đứa bé hiểu chuyện.” Tưởng thị hài lòng gật gật đầu, vào nhà trọ đối diện.

      “Ca nhi, Hầu phu nhân......” Liệt thị ra lời.

      “Mẫu thân, người quyền quý chính là vậy đó.” mới vừa ngồi cùng xe, nháy mắt kéo người ra đánh, thay đổi thất thường.
      Chris, Phong nguyet, tart_trung4 others thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 8: Trở về phủ

      Hôm sau, để về Ngọc phủ trước giờ lành là giờ Tỵ, trời còn chưa sáng, đoàn xe lên đường. Hoa ma ma nằm sấp xe bò, cái mông bị đánh đến nở hoa, máu thịt be bét, bọn hạ nhân Ngọc gia ở bên hầu hạ. Phong Trì và Thanh Nhi nhìn lướt qua thấy vậy, cảm thấy hả lòng hả dạ.

      Như Ca trở lại kinh thành, nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc với nàng. Quen thuộc vì đây là nơi nàng ở 6 năm, xa lạ, có lẽ vì 6 năm qua nàng chỉ là từ cái lồng này chuyển qua cái lồng khác mà thôi. 6 năm, dưới an bài của Lý thị và Âu Dương Thiệu, nàng bình thường chỉ ở trong viện của mình được ra ngoài giống như ếch ngồi đáy giếng, chuyện gì cũng biết.

      Rốt cục xe ngựa dừng lại trước cửa chính Ngọc gia. Quản gia Lý Toàn, được Ngọc Chính Hồng an bài đứng ở cửa, thấy mẫu tử Liệt thị, liền chạy tới, kích động “Uyển phu nhân, tứ tiểu thư, tiểu thiếu gia, ba người tới rồi!

      Lý Toàn theo Ngọc Chính Hồng nhiều năm, lúc Ngọc Chính Hồng còn ở Phiền Thành là quản gia thân tín. Lần đó tình cờ gặp được Liệt Vân Uyển, trong đầu Ngọc Chính Hồng đều là hình ảnh Liệt tiểu thư dịu dàng xinh đẹp, tìm đủ mọi cách cưới cho được Liệt thị. Lý Toàn thấy nhà họ Liệt tranh chấp nội bộ, chỉ cảm thấy nương hiền lành như vậy gả cho lão gia mình ít nhất cũng được cái danh là phu nhân nhà quan, bị người khi dễ nữa, tương lai lão gia hồi kinh tất nhiên là cơm áo lo, vinh hoa phú quý thiếu. Thế nên mới bày cho Ngọc Chính Hồng cái biện pháp cùi bắp, rồi lại giúp gạt là chưa có thê thiếp, lão mới cưới được mỹ nhân về.

      Lý Toàn này cũng coi như là người có tâm, từ lúc theo Ngọc Chính Hồng hồi kinh, thấy lão gia trái ôm phải ấp, chuyện cho Liệt thị cái danh phận cũng quên mất, trong lòng bất an, cảm thấy đời Liệt thị bị hủy trong tay mình rồi. Cho nên lúc các thê thiếp trong Ngọc phủ đấu đá kịch liệt, Lý Toàn luôn cố tình nhắc tới mẫu tử Liệt thị với Lý thị. Khiến cho Lý thị, kẻ luôn phản đối mẫu tử Liệt thị vào phủ, phải động lòng. Chỉ cần vào được Ngọc phủ, ít nhất mẫu tử ba người cũng có được cái danh phận.

      “Lưu quản gia, Liệt thị có chút xúc động, 4 năm gặp rồi.

      Lý Toàn thấy Liệt thị mắt hơi ướt, nhớ lại khi còn ở Phàn Thành, lúc thê tử của mình sinh, Liệt thị tự mình hầm canh bổ cho, càng thêm cảm thấy mình đúng là đồ khốn kiếp. Vội cho người xách hành lý, dẫn ba người vào trong.

      “Xin theo nô tài, lão phu nhân chờ từ lâu rồi.”

      Liệt thị mang theo Như Ca và Vân Kiệt vào, thấy tường nhà lát đá cẩm thạch, trong viện có hồ , hành lang treo đầy lồng đèn bát giác vẽ mỹ nhân hoặc phong cảnh xinh đẹp. Cột trụ được làm từ gỗ trắc, gỗ lim khảm ngà voi, gia cụ đều là gỗ lê nguyên chất, chạm trổ hoa rất đẹp.

      Lý Toàn vừa dẫn đường vừa quan sát mẫu tử ba người, khỏi thầm cảm thán, Uyển phu nhân dạy con tốt, mặc dù nghe dung mạo tứ tiểu thư bị hỏng, nhưng khí độ đúng là hơn người. Thấy những thứ sang quý thế này mà chưa từng dừng chân, giống những kẻ tầm thường khác luôn lộ ra vẻ thèm thuồng khi tới phủ nhà quan. Tu dưỡng tốt.

      Lý Toàn nào biết, tỷ đệ Như Ca hôm nay giống ba năm trước là con nít biết gì, chưa từng thấy qua nhà cao cửa rộng. Đừng là trang trí thế này, những thứ trân quý hơn nữa như trong nhà quan nhất phẩm, những căn nhà ở Phàn Thành của Như Ca cũng thiếu.

      Tới Tây viện, hành lang treo đầy lồng chim, có họa mi, bách linh, hoàng tước và rất nhiều giống chim quý từ nước khác tới, giống như trăm loại chim tề tựu, tiếng hót rất êm tai, Như Ca liếc mắt thấy con chim tước trị giá cả mấy trăm lượng, nhàn nhạt liếc mắt sang chỗ khác, cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của ai. Nhớ tới nhi tử của Giang thị, Ngọc Như Long, giờ 14 tuổi, mà cả ngày chỉ biết chơi chim, đấu gà, đùa giỡn nương nhà lành. Kiếp trước, Ngọc Như Long gây rất nhiều chuyện hoang đường, nhìn lại Ngọc Vân Kiệt, Như Ca thấy may mắn đệ đệ của mình phải là nó, nếu đáng sợ.

      Bên ngoài Ninh Phúc Đường, tiểu nha hoàn mặc váy xanh nhạt thấy đám người Như Ca tới vội khom người hành lễ. Tất cả, giống hệt kiếp trước.

      Kiếp trước, lúc này nàng sau Lưu quản gia, sợ sệt nắm chặt tay Liệt thị, chân tay luống cuống, thế nên bọn hạ nhân mới truyền ra ngoài, tứ tiểu thư Ngọc phủ chỉ là nha đầu quê mùa, rất dễ bắt nạt. Giờ nghĩ lại quả là mất mặt vô cùng. Như Ca khẽ mỉm cười, dừng lại nhìn bọn nha hoàn hành lễ, mà thẳng theo Lý Toàn. Có tấm gương là Như Ca, Vân Kiệt tự nhiên cũng thua kém. đường như vậy, khiến ít người trong phủ biết, thiếu gia và tiểu thư mới tới là có “Giáo dưỡng”.

      “Đó là tứ tiểu thư sao? phải đứa bé nhà buôn sao? giống, nhìn chẳng khác gì con chính thê cả.”

      “Tứ tiểu thư mặc dù mang sa mặt, thấy dung mạo, nhưng làm người ta có cảm giác hết sức cao quý.”

      “Còn tiểu thiếu gia, là hơn người.” tới đây, tiểu nha hoàn canh cửa khỏi nhớ tới Ngọc Như Long, cả ngày chơi bời, chuyện xấu gì là dám làm, hôm trước còn dám trộm ngọc như ý của lão thái thái cầm để vào thanh lâu chơi. Trở về còn đổ tội cho gã sai vặt trộm, kết quả gã sai vặt bị đánh chết rồi. Bọn hạ nhân biết được đều sợ hãi yên, biết ngày nào tai họa đột nhiên giáng xuống đầu mình....

      Nghĩ đến đây, tâm tư bọn nha hoàn bắt đầu lung lay. Chỉ hi vọng lão thái thái thấy vị tiểu thiếu gia này lập tức đuổi bọn Ngọc Như Long và Giang thị, cả ngày chỉ biết vu cáo hãm hại người, ra khỏi Tây viện cho rồi.

      Lý Toàn nghe bọn nha hoàn nghị luận cũng cản, trong phủ này, bọn hạ nhân cũng thấy ngươi tốt, mới đối tốt với ngươi. Lý Toàn chỉ mong mẫu tử Liệt thị có thể sống an ổn ở đây, nếu lão chính là tội nhân!

      Nhất cử nhất động của Lý Toàn Như Ca đều thấy, kiếp trước, cũng chỉ có người này là quan tâm giúp đỡ bọn họ, phần ân tình này Như Ca vẫn ghi tạc trong lòng.

      Vào nội thất, Trịnh lão phu nhân, mặc y phục xanh ngọc thêu ngũ phúc, và Ngọc Chính Hồng ngồi ở ghế giữa nhà, theo thân phận, tiếp theo là trưởng tôn Lưu thị, rồi đến Lý thị, Triệu thị, Hoàng thị, ngồi ở hai bên.

      “Thiếp thân Liệt thị ra mắt lão phu nhân, lão gia và các vị tỷ tỷ” Liệt thị quỳ xuống hành lễ.

      Như Ca cũng kéo Ngọc Vân Kiệt quỳ xuống hành lễ, “Như Ca ra mắt tổ mẫu, phụ thân, phu nhân, các thím.”

      “Vân Kiệt ra mắt tổ mẫu , phụ thân, phu nhân, các thím.”
      Last edited: 4/12/14

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 9: Là thê hay thiếp?

      Mẹ con Liệt thị quỳ lúc lâu, vẫn nghe lão phu nhân gì. Thấy vậy, Ngọc Chính Hồng lúng túng ho khan tiếng.

      “Đứng lên !” hồi lâu sau, Trịnh lão phu nhân mới .

      “Tạ lão phu nhân”. vị phụ nhân đầu cài trâm phượng nhìn Ngọc Vân Kiệt cười cười, tới dìu Vân Kiệt lên, đánh giá phen, cười : “Lão phu nhân, người xem, đánh !”. xong, nhìn Lý thị, “Chúc mừng nhị tẩu, có thêm tiểu thiếu gia đáng .”

      Lý thị thấy Ngọc Vân Kiệt rất vừa lòng, : “ là đứa bé ngoan. Mau tới đây, để mẫu thân nhìn chút.”

      Liệt thị vốn cực kỳ thấp thỏm, nghe vậy, càng hoảng sợ, ràng là Lý thị muốn Vân Kiệt thành con thừa tự rồi. Mặt Liệt thị trở nên trắng bệch, cơ hồ xụi lơ vào người Như Ca.

      Lý Toàn thấy nhưng giúp gì được. Nghĩ, Lý thị cho ba mẹ con Như Ca trở lại, chẳng phải vì nguyên nhân này sao? Uyển phu nhân còn trẻ có thể sinh tiếp, dù để Vân Kiệt làm con thừa tự của Lý thị tình cảm mẹ con vẫn vậy mà.

      “Mau tới bên mẫu thân con .”

      “Lão gia....” Liệt thị kêu thất thanh, trong mắt tràn đầu khẩn cầu.

      Nhưng Ngọc Chính Hồng thèm để ý tới, lão tính toán hết rồi. Đứa này thông minh lanh lợi, làm con thừa tự để Lý thị giáo dưỡng, tương lai là con trai trưởng, có thầy dạy tốt, lại thêm nhà mẹ Lý thị làm hậu thuẫn, dễ dàng công thành danh toại. Cha Lý thị là tể tướng đại nhân, tuy xin nghỉ, nhưng trong triều vẫn còn chút uy tín, hơn nữa đại ca Lý thị là Phủ Viễn tướng quân, sắp xếp như vậy là hợp lý nhất.

      “Mẫu thân, tỷ tỷ!” Ngọc Vân Kiệt 10 tuổi, còn là đứa ngốc, thấy sắc mặt Liệt thị tốt, đẩy tay Hoàng thị ra. Xoay người trở lại bên cạnh Liệt thị và Như Ca, vẻ mặt cố chấp, những kẻ này đều là người xấu, muốn tách mình và mẹ ra.

      Như Ca nhìn cảnh tượng trước mắt, nghĩ nếu là kiếp trước, vì để mình và mẹ được sống những ngày yên ổn, để Vân Kiệt có được cái danh con trai trưởng, giao em trai cho Lý thị. Nhưng sau đó sao, ngay khi Lý thị mang thai tiếp người đầu tiên mụ đối phó chính là Vân Kiệt, làm cho Vân Kiệt thân bại danh liệt rồi đuổi ra khỏi Ngọc gia, từ đó lưu lạc mình bên ngoài, chịu nhiều đau khổ. Giờ, mình sao có thể giao em trai vào tay những người này nữa.

      “Mẫu thân, nữ nhi nhất định để đệ đệ rời khỏi chúng ta đâu.”

      Đỡ Liệt thị dậy, Như Ca dắt Vân Kiệt tới quỳ trước mặt Ngọc Chính Hồng. Xuyên qua sa che mặt nhìn người cha xa lạ trước mắt, kiên định , “Phụ thân, con và Vân Kiệt chỉ có mẫu thân, mẫu th chính là Liệt Vân Uyển, có người thứ hai, xin phụ nhân thành toàn.”

      Giang thị, mặc váy xanh lá, trang điểm kỹ lưỡng, đầu đầy châu ngọc trang sức, thấy Lý thị sầm mặt xuống, cười to , “Xem ra cái danh trưởng tử phải ai cũng thích, người ta mẫu tử tình thâm, tỷ tỷ cần gì phải ép buộc!”

      “Đứa này, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, đệ đệ ngươi nếu làm con thừa tự của mẹ cả, sau này chính là trưởng tử, khác xa thứ tử đó! Ngươi là tỷ tỷ phải thay đệ đệ tính toán cho tốt.” Lưu thị khuyên nhủ.

      “Phụ thân, Kiệt nhi tình nguyện làm con thứ.” thấy mẹ trầm mặc, chị nắm chặt tay mình, gương mặt non nớt của Ngọc Vân Kiệt tràn đầy kiên quyết.

      có chí khí, ngươi có biết....” Ngọc Chính Hồng vốn định gì đó, lại bị Trịnh lão phu nhân cắt đứt.

      “Được rồi, con nít hiểu chuyện, các ngươi nghe làm gì”, lão phu nhân nhìn Liệt thị, cứng rắn , “Trưởng bối , ngươi phải nghe, là thiếp phải nghe lệnh của chủ mẫu, nghe ngươi đọc ít sách vở, tam tòng tứ đức chắc biết! Phu quân ra lệnh, lúc nào cũng phải nghe”.

      Liệt thị nghe vậy, lại thấy mấy người chung quanh ngừng khuyên nhủ, chỉ có thể bất lực nhìn nữ nhi.

      “Tổ mẫu, mẫu thân con phải là thiếp!” Như Ca lấy ra tờ giấy đỏ từ trong tay áo, mở ra cho đám người đó xem, đó viết ‘Đại Chu, mùng 9 tháng 6 năm 361, Ngọc Chính Hồng, tự Hiếu Lễ (nguyên quán Kinh thành, sinh vào giờ Thìn, ngày 11 tháng 7 năm 331) cưới Liệt Vân Uyển (nguyên quán Vận Thành, sinh vào giờ Hợi mồng 8 tháng 3 nămg 342) làm thê’.

      Mấy người thấy vậy, nhất thời thất kinh, đây chính là hôn thư của Ngọc Chính Hồng và Liệt thị, đó còn có đại ấn của quan phủ. Hai chữ ‘làm thê’ cơ hồ khiến Trịnh lão phu nhân ngã ngửa, còn Lý thị tức muốn nổ mắt. “Ngọc Chính Hồng, ông được lắm!”

      “Hôn thư này....” lúc biết mình có vợ, ràng thấy Liệt thị đốt rồi mà.

      “Ngày đó chỉ đốt cái bao của hôn thư thôi”, Liệt thị nhìn mảnh giấy trong tay Như Ca, mắt xẹt qua tia kinh ngạc, thấy vẻ mặt thể tin của Ngọc Chính Hồng, bi thương ra lời, “Lúc biết lão gia có chính thê, thiếp gần như tuyệt vọng, vậy mà lão gia vì quá thiếp mới lừa gạt thiếp, nghĩ đến hai đứa , thiếp mới tiếp tục chịu đựng tới giờ, ngờ nay cả đứa lão gia cũng muốn cướp”.

      Nhìn nữ nhân đau lòng muốn chết trước mặt, Ngọc Chính Hồng cũng có chút áy náy, “Vân Uyển....”

      “Lão gia, xem như thiếp cầu xin ngài, để hai đứa lại bên thiếp, cho dù ở ngoài lay lắt cả đời, thiếp cũng oán giận nửa câu.”

      được, Ngọc Chính Hồng, ông đồng ý để đứa Vân Kiệt này làm con thừa tự của tôi”. Lý thị trong cơn giận dữ nào chịu đồng ý.

      “Phụ thân, mẫu thân gả cho ngài với danh nghĩa là thê, giờ lại phải, vốn hợp tình, chẳng lẽ ngay cả chỗ dựa duy nhất là nhi tử mà phụ thân cũng muốn cướp .”

      “Việc này....”

      “Câm miệng hết cho ta”, Trịnh thị bóp trán, chỉ tay vào Ngọc Chính Hồng, quát to, “Ngươi quỳ xuống!”

      Thấy lão phu nhân nổi giận, mấy người yên tĩnh lại, thân làm con Ngọc Chính Hồng cũng dám cãi lời lão phu nhân, đành quỳ xuống, trong lòng rất ảo não, biết vậy viết cái hôn thư này.

      hoang đường, chuyện thú thê há là trò đùa”, Trịnh lão phu nhân nhìn Liệt thị, đanh giọng , “Hôn thư này, có giá trị, con ta thân là đại thần trong triều, có thê thất, nếu có hoàng thượng ban chỉ hoặc là bỏ thê, làm sao có thể thú thê thêm nữa. Ngươi an phận làm trắc phu nhân !”

      Nghe vậy, Như Ca cười nhạt, tất cả đều giống như dự đoán. Ở Đại Chu, trừ khi là con riêng của tình nhân, còn nếu là đứa bé do tiểu thiếp sinh cũng có thể để mẫu thân nuôi dưỡng, tại, an bài như thế là quá tốt rồi.

      “Tạ lão phu nhân ban ơn!” vốn nghĩ giữ được được con trai , giờ nghe vậy Liệt thị vui mừng mà khóc.

      “Nương, con đồng ý”, Lý thị phản đối.

      “Chẳng lẽ ngươi muốn lão gia nhà ngươi vì chuyện tái thú thê mà ngồi đại lao sao?” lão phu nhân trừng Lý thị, “Hay là ngươi muốn bị đuổi về nhà!”

      Nghe lão phu nhân vậy, Lý thị nhanh chóng im lặng, trong nhà dù mình là con vợ cả, nhưng cũng được cưng chiều gì, nếu làm ầm lên biết phải chịu bao nhiêu ghét bỏ, mà lớn lại ở xa, căn bản rảnh bận tâm.... Nghĩ vậy, Lý thị chỉ có thể chịu đựng, nhìn hôn thư trong tay Như Ca hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.

      Thấy Lý thị cuối cùng cũng chịu, Trịnh lão phu nhân hài lòng gật đầu. “Các ngươi đứng lên hết ! Đất lạnh, đừng để sinh bệnh” đến đây, lão phu nhân nhìn Lưu thị, “ kêu bọn tới đây gặp mặt chút, chớ để người nhà mà biết mặt nhau.”

      “Dạ” Lưu thị gọi người tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :