1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Người đàn ông có đôi mắt đào hoa

      Edit: Quảng Hằng

      Đỗ Hiểu Mị cùng Đàm Tuyền cùng vào hội trường, nụ cười mặt Bình An dần dần phai nhạt xuống, sao ba lại ăn cơm cùng Đỗ Hiểu Mị? Chẳng lẽ Đỗ đến gần ba Hiểu Mị nhanh hơn nhớ sao?

      Trong lòng có chút bối rối, sắc mặt Bình An có chút trắng bệch.

      "Còn đứng đó làm gì? Từ tuốt đằng kia ngoắc cậu nãy giờ mà chút phản ứng cũng có." Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý hai người biết khi nào tới trước mặt của Bình An, đưa tay giơ giơ trước mắt .

      "Tiếu Tiếu, Tiểu Ý, các cậu tới rồi." Bình An nhìn hai khuôn mặt tươi cười quen thuộc, cảm giác hốt hoảng dưới đáy lòng dần dần bình tĩnh lại.

      "Đến xem Úy Úy biểu diễn mà, phải sắp bắt đầu rồi sao? Cậu còn đứng ở đây làm gì vậy?" Kỷ Túy Ý hỏi.

      " đợi khách quý." Bình An bất đắc dĩ .

      "Bây giờ là giờ nào rồi, còn chưa có vào trường à?" Tống Tiếu Tiếu hỏi, tiết mục đều sắp bắt đầu.

      Bình An tay ôm cánh tay người, "Lạnh quá, các cậu đứng đây với mình , còn thiếu người cuối cùng thôi."

      "Nhân vật quan trọng đều là ra sân lúc cuối cùng." Bình An cười .

      "Oa, khách quý gì phải cần viện trưởng chúng ta tự mình nghênh đón vậy?" Kỷ Túy Ý đột nhiên giọng hô tiếng, mắt thẳng tắp nhìn tới mấy người đàn ông trước mặt từ từ tới, trong đó vị bụng bự kia phải chính là viện trưởng của các sao?

      Bình An theo tầm mắt của Kỷ Túy Ý nhìn sang, liền gặp được lãnh đạo trường học vây quanh người đàn ông trẻ tuổi đại khái chừng ba mươi tuổi tới.

      Người đàn ông ở chính giữa mặc bộ Âu phục Armani màu xám tro, cắt may xinh đẹp ưu nhã, mặc ở người tựa như người mẫu, lộ vẻ tiêu sái quý khí, người đàn ông này đúng là Nghiêm Túc rồi, Bình An mặc dù từng gặp mặt ta, nhưng hai ngày nay ở mạng cũng xem qua ít tư liệu về ta.

      Nghiêm Túc mới từ nước ngoài trở về năm trước, vẫn phụ trách nghiệp vụ tập đoàn Nghiêm thị ở hải ngoại, năm ngoái mới trở về tổng bộ trong nước nhậm chức tổng tài hành chánh.

      "Oa, dáng dấp người đàn ông kia xinh đẹp!" Nghiêm Túc càng đến càng gần, khuôn mặt quá mức xinh đẹp cũng nhìn càng thêm ràng.

      sai, Nghiêm Túc là người đàn ông rất xinh đẹp! Dùng từ xinh đẹp để hình dung người đàn ông mặc dù có chút ẻo lả, nhưng dùng ở người Nghiêm Túc, tuyệt đối hề quá mức chút nào, da thịt của ta có màu lúa mạch khêu gợi, mày kiếm giống như muốn bay thằng vào tóc mai, bên duwois hang mày là đôi mắt hoa đào, đuôi mắt hơi cong, ánh mắt tựa như say phải là say, mũi cao thẳng, đôi môi dầy mỏng, thoạt nhìn rất hấp dẫn.

      người ta có loại khí thế trầm ổn chắc chắn, đáy mắt lắng đọng chính là cái loại bình tĩnh bẩm sinh, nhất cử nhất động tràn đầy tự tin, mà loại tự tin này cần biểu cũng tự lộ ra ngoài, giống như vốn là nên làm cho người ta cảm thấy tôn quý như thế.

      Bất kỳ người phụ nữ nào đại khái đều thể từ chối với người đàn ông như vậy.

      khẽ nghiêng đầu chuyện cùng viện trưởng bên cạnh, lúc ngang qua bên cạnh Bình An, bước chân của Nghiêm Túc hơi dừng chút, tầm mắt giống như chợt lóe lên ở mặt Bình An, sau đó tiếp tục hướng phía trước đến, tốc độ kia nhanh đến mức làm cho người ta gần như cho là ảo giác.

      "Môi hồng răng trắng, năng lực tình dục của người đàn ông này nhất định rất mạnh." Kỷ Túy Ý phát ra cảm khái sâu khi đoàn người bọn họ xa.

      Bình An cùng Tống Tiếu Tiếu thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc.

      "Tiểu Ý, thấn linh của tớ, n hư vậy cũng có thể biết sao?" Tống Tiếu Tiếu sùng bái nhìn ấy.

      " sách , hàm răng trắng chính là chức năng thận rất tốt, người đàn ông môi hồng răng trắng. . . . . . Hắc hắc, năng lực kia nhất định rất mạnh." Kỷ Túy Ý hạ thấp giọng .

      Bình An , "Năng lực tình dục của Nghiêm Túc như thế nào cũng biết, chỉ là. . . . . . Bây giờ chức năng thận cho dù có tốt, tương lai chưa biết à nha."

      Tống Tiếu Tiếu đỡ cằm của mình, "Phương đại sư, ngài lại từ nơi nào phán ra như vậy?"

      "Phụ nữ của nhiều như vậy, ngày nào đó hư thận thôi." Phương Bình An cười hắc hắc .

      "Còn có khách quý hay ? Nếu chúng ta cũng nên vào trường chứ?" Kỷ Túy Ý hỏi.

      "Tớ gọi điện thoại hỏi chút." Bình An vừa vừa lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh, biết khách quý cũng ngồi vào vị trí, công việc tiếp đãi của bọn họ coi như là chấm dứt, Bình An lúc này mới yên tâm, với bọn Tống Tiếu Tiếu, "Chờ chút kết thúc lễ hội, chúng ta tìm Úy Úy cùng ăn mừng năm mới."

      "Được, xem Úy Úy biểu diễn trước, ấy vì buổi diễn tối này chuẩn bị lâu." Tống Tiếu Tiếu cười , sau đó cùng nhau vào hội trường.

      Bởi vì Bình An là cán bộ, nên giành cho bọn Tiếu Tiếu mấy cái ghế phía sau khách quý.

      Bình An mới vừa ngồi vào chỗ của mình, mới phát ngồi ở trước là Đỗ Hiểu Mị.

      Ở trước mặt Đỗ Hiểu Mị là Nghiêm Túc, đại khái là biết thân phận của Nghiêm Túc, lực chú ý của Đỗ Hiểu Mị hoàn toàn ở người , hề phát Bình An ngồi ở phía sau ta.

      "Nghiêm tổng tài, ngài khỏe chứ." Năng lực xã giao của Đỗ Hiểu Mị rất lợi hại, ta sau khi chào mừng các vị lãnh đạo trường học mới cười đoan trang đến bắt tay Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc nhàng gật đầu với ta, đối đãi mỹ nữ, luôn biểu rất lịch .

      Bình An nhìn xì mũi coi thường.

      hội trường, tiết mục bắt đầu rồi, Bình An nghe Đỗ Hiểu Mị cùng Nghiêm Túc gì, cũng biết Nghiêm Túc đáp lại những gì mà làm cho Đỗ Hiểu cười nịnh nọt đến run rẩy hết cả người.

      "Sao thế? Cậu cũng sắp đem Đỗ học tỷ cho trừng ra hai lỗ thủng rồi, ấy chọc giận cậu à?" Tống Tiếu Tiếu nhận thấy được Bình An khác hẳn với tâm tình an tĩnh bình thường , Nghiêm Túc nhìn cái, mới phát vẫn nhìn Đỗ Hiểu Mị trước mặt.

      "Nếu mắt của tớ có thể giết người, ta tại chắc chắn chết vạn lần." Bình An thu hồi tầm mắt, lạnh giọng hừ .

      "Nghe ta làm ở công ty nhà cậu đấy." Kỷ Túy Ý hỏi.

      "Trợ lí của Lê Thiên Thần ." Bình An bĩu môi trả lời.

      Kỷ Túy Ý cùng Tống Tiếu Tiếu trao đổi cái ánh mắt, hiểu rồi!

      Bình An hề chú ý ánh mắt trao đổi của các , chỉ thấy biết Nghiêm Túc cái gì, thần sắc của ta có chút trở nên lúng túng, sau đó bắt chuyện cùng Nghiêm Túc nữa.

      Nếu như Đỗ Hiểu Mị có thể toàn tâm câu dẫn Nghiêm Túc, đừng quanh quẩn gần ba mình là được, Bình An thầm nghĩ ở trong lòng.

      đài Vi Úy Úy bắt đầu biểu diễn, là độc tấu cổ tranh.

      Bình An nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của Vi Úy Úy, nhịn được thầm chua xót, Úy Úy cố gắng muốn ở đài biểu diễn tốt như vậy, cũng là vì nguwoif trong lòng của mình, chỉ tiếc. . . . . .

      Lễ hội kết thúc lúc mười giờ, Bình An mang theo bọn Lâm Tĩnh vui vẻ đưa tiễn khách quý.

      Đỗ Hiểu Mị có Đàm Tuyền tiếp đãi, Nghiêm Túc có lãnh đạo trường học đón cháo, hoàn toàn cần bộ ngoại giao họ ra tay, cho nên Bình An chỉ phụ trách đem khách quý khác đưa ra hội trường.

      "Nghiêm tiên sinh. . . . . ." Lúc Đỗ Hiểu Mị cùng Đàm Tuyền ra khỏi hội trường, vừa hay nhìn thấy Nghiêm Túc ở trước mặt bọn họ, cười lại muốn cùng chào hỏi.

      Nhưng Nghiêm Túc giống như nghe thấy thanh của ta, thẳng tắp đến trước mặt Bình An, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh, "Phương tiểu thư, lâu gặp."

      Bình An sửng sốt chút, "Nghiêm tiên sinh, chúng ta gặp mặt?"

      Nghiêm Túc nở nụ cười, đuôi lông mày cong cong, đáy mắt sóng gợn lăn tăn, "Gặp qua, chỉ là tiểu thư quên."

      Làm sao có thể! Người đẹp trai như vậy, nếu từng gặp qua làm sao có thể chút trí nhớ cũng có.

      "Tôi còn có tiệc rượu phải , thể tiếp chuyện cùng tiểu thư, từ từ suy nghĩ, tiểu thư nhớ ra." Nghiêm Túc cười , sau đó tới bãi đậu xe

      Bình An nhìn bóng lưng của ta có chút sững sờ, phải chứ? , trước kia có cùng Nghiêm Túc gặp mặt sao?

      Quá mức kinh ngạc , có nhận thấy được phía sau có đôi mắt tràn đầy ghen tỵ nhìn .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20: quảng trường Thời Đại

      Edit: Quảng Hằng

      Bóng dáng của Nghiêm Túc biến mất ở trong màn đêm, Bình An vẫn còn sững sờ.

      Đỗ Hiểu Mị chẳng biết lúc nào tới bên cạnh , phát ra tiếng cười có chút bén nhọn tràn đầy ghen tuông, "Đều là con nhà danh gia, sao em có thể biết Nghiêm Túc chứ, Bình An, đây chính là em đúng rồi, tại sao có thể làm bộ biết?"

      Bình An nghe ra hâm mộ ghen ghét trong giọng của Đỗ Hiểu Mị, quay đầu lại thản nhiên nhìn ta, "Như vậy phải mới có thể làm cho Nghiêm Túc đối với tôi còn có ấn tượng sao? Đỗ tiểu thư, cũng có thể học chiêu này ít đó, cần mỗi lần nhìn thấy công tử danh gia liến bám vào như sam thế, cố làm ra vẻ lạnh lẽo cũng là loại phương thức câu dẫn tốt đó."

      Sắc mặt của Đỗ Hiểu Mị có chút khó coi.

      Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý tìm Vi Úy Úy, ba người về hướng của Bình An, vừa lúc điện thoại di động ở trong túi Bình An rung lên.

      Lười phản ứng lại Đỗ Hiểu Mị, Bình An cầm điện thoại di động tới bên nghe điện thoại.

      "Bình An, muốn đếm ngược thời gian ?" Bọn Tống Tiếu Tiếu liếc Đỗ Hiểu Mị cái, xác định phải là người hợp với mình, liền chỉ là nhàn nhạt gật đầu, chờ Bình An sau khi gọi điện thoại xong mới mở miệng hỏi.

      Đỗ Hiểu Mị cho tới bây giờ chính là đối tượng được mọi người chú ý, chỉ có mỗi lần gặp phải Phương Bình An đều bị nhục, ta lạnh lùng hừ tiếng, cùng Đàm Tuyền chờ ở sau lưng ta rời .

      "Ôn Triệu Dung tới đón chúng ta đến Nghiễm châu Thời đại, bên kia có party đếm ngược thời gian, cũng có rất nhiều người ở bên kia ăn mừng năm mới đấy." Bình An chuyện điện thoại xong, quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Đỗ Hiểu Mị, bĩu môi, cầm điện thoại di động tới bên cạnh các , "Nửa giờ là có thể đến kia bên."

      "Tốt tốt, dù sao ngày mai cần lên khóa, chúng ta cùng đếm ngược thời gian nào." Kỷ Túy Ý tán thành đề nghị của Bình An.

      Tống Tiếu Tiếu cùng Vi Úy Úy có ý kiến.

      Vì vậy bốn người cùng nhau tới ngoài cửa trường học chờ Ôn Triệu Dung, đến mười phút sau, thấy chiếc Buick ngừng lại ở trước mặt họ, bóng dáng cao to của Ôn Triệu Dung từ trong xe ra ngoài.

      "Học trưởng, năm mới vui vẻ." Lần trước Ôn Triệu Dung mời bọn Kỷ Túy Ý ăn cơm, cho nên lần này họ chào hỏi đặc biệt thanh thúy sảng khoái.

      Ôn Triệu Dung đối với các cười vui vẻ tiếng, "Năm mới vui vẻ."

      Chỗ ngồi kế tài xế còn có người, sau khi Ôn Điềm Dung xuống xe, cúi đầu đứng ở sau lưng Ôn Điềm Dung, Bình An thấy dáng vẻ của người kia, mắt lập tức sáng lên, là nó sao. . . . . .

      Bọn Tống Tiếu Tiếu đem tầm mắt chuyển qua sau lưng Ôn Điềm Dung, đôi mắt chợt chiếu lấp lánh.

      đáng ! Sau lưng Ôn Điềm Dung là da thịt trắng nõn, tóc cắt bỏ rất ngắn, gương mặt tròn tròn , da thịt đỏ thắm, mắt long lanh có hồn, cánh môi đỏ tươi. . . . . . Thấy thế nào cũng giống như búp bê tinh khiết.

      Thấy ánh mắt của bạn bè cùng phòng, Bình An cũng biết họ hiểu lầm.

      ra đứa bé rất non phải mà là nam hài rất giống bé con, tên tiếng Trung là Phúc Vị Chỉ, cái tên này vừa khó đọc lại kỳ cục là mẹ của nó đặt, ngụ ý phúc khí chưa từng dừng lại. Ba nó họ Phúc, mẹ là người Mỹ gốc Hoa, đối với Trung văn kiến thức nửa vời. Sau đó khi quen biết với Bình An lại có thêm biệt danh là Tiểu Phúc.

      Lúc này Tiểu Phúc mới mười tám tuổi, dáng dấp xinh xắn đáng , chẳng qua tính tình rất kiêu ngạo, rất được tự nhiên, làm cho các đùa giỡn rất sung sướng.

      Ôn Triệu Dung thấy các cũng theo dõi nhìn sau lưng , cười giới thiệu các quen nhau, "Nó tên là Neko, Phúc Vị Chỉ."

      Bình An Nhẫn nén kích động muốn bóp gương mặt của Phúc Vị Chỉ, cười giơ tay lên, "Hi, tôi tên là Phương Bình An, cậu đáng , tôi rất ít khi thấy nữ sinh cắt kiểu tóc đẹp mắt như vậy đấy."

      "Tôi là Tiếu Tiếu, Tiểu Phúc là biểu muội của học trưởng sao?" Tống Tiếu Tiếu dùng sức gật đầu, cười híp mắt .

      Phúc Vị Chỉ vốn là cười muốn chào hỏi cùng các , ai ngờ nghe lời của Bình An, mặt lập tức chuyển nhiều mây.

      Ôn Điềm Dung ngừng cười to lên, "Nữ sinh cắt kiểu tóc như vậy dĩ nhiên đẹp chút nào, cậu ấy là em họ của . . . . . ."

      Bình An sớm biết là nam sinh, chỉ là muốn chọc , thấy trong nháy mắt sắc mặt của Tiểu Phúc đen xuống, nhịn được bật cười. Đặc biệt là thấy vẻ mặt hoảng sợ của bọn Tống Tiếu Tiếu nhìn Tiểu Phúc, cười đến lớn tiếng hơn.

      Phúc Vị Chỉ trợn tròn đôi mắt to trong veo như nước nhìn bọn Tống Tiếu Tiếu, "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy đàn ông sao?”

      "Gặp qua, nhưng chưa từng thấy qua. . . . . Đàn ông thụ như vậy." Kỷ Túy Ý .

      "Cái gì là thụ?" Phúc Vị Chỉ hỏi Ôn Triệu Dung, mới từ nước ngoài trở lại bao lâu, mặc dù biết tiếng Trung, nhưng vài danh từ tương đối chuyên nghiệp còn chưa hiểu hết.

      Ôn Triệu Dung ho tiếng, "Là khen em đó, được rồi, chúng ta nên đến quảng trường Thời Đại nhanh thôi."

      Phúc Vị Chỉ có chút hoài nghi nhìn Ôn Triệu Dung cái, lại nhìn về phía Kỷ Túy Ý nén cười, chỉ vào Bình An hỏi, "Thụ là có ý gì?"

      "Chính là. . . . . . Cong ." Đôi mắt đen nhánh của Bình An xoay tròn, cười trả lời.

      (Thụ, cong: Những từ dung trong đam mỹ (boy love), ý những chàng trai yếu ớt làm phần vợ trong quan hệ nam nam)

      Tống Tiếu Tiếu cùng Vi Úy Úy nhịn được cười phá lên.

      Ôn Triệu Dung biết tính tình em họ mình, đem nhét vào chỗ ngồi kế tài xế, quay đầu hướng Bình An , "Nhanh lên lên xe ."

      Dù sao học kỳ sau Phúc Vị Chỉ cửa sau đến học viện ngoại ngữ để học, vội đùa giỡn nhất thời, Bình An kéo bọn Tống Tiếu Tiếu ngồi ở ghế sau.

      Xe nhàng quay đầu, Phúc Vị Chỉ quay đầu lại tiếp tục hỏi bọn Tống Tiếu Tiếu cái gì gọi là cong, Bình An đem mặt dán cửa sổ thủy tinh, cách đó xa bầu trời những chum pháo hoa tỏa rực rỡ dọc theo đường tủ kính các cửa hàng dán các loại trang sức lễ Giáng Sinh cùng năm mới , rực rỡ muôn màu, khí tràn đầy vui mừng ngày lễ .

      Tình cảnh này giống như từng tương tự, lại giống như rất xa lạ.

      Nếu như có kiên trì muốn bộ ngoại giao tự phụ trách công việc của mình, lúc này. . . . . . cùng Lê Thiên Thần ở chung chỗ.

      Nhớ tới Lê Thiên Thần dĩ nhiên là phải nhớ đến Đỗ Hiểu Mị, Bình An nghĩ đến ngày hôm qua ba cùng người phụ nữ kia cùng nhau ăn cơm, đầu quả tim giống như bị thứ gì đó xiết chặt, đau đến mức toàn thân đều khó chịu .

      Xe xuyên qua nửa Nghiễm châu, tới trước đầy người tấp nập ở quảng trường Thời Đại, ở chính giữa cửa quảng trường có đồng hồ điện tử rất lớn đếm ngược thời gian, có ít học sinh trung học trẻ tuổi cầm chai xịt màu phun tung tóe vào nhau còn có đám con ăn mặc theo trào lưu, ở góc hút thuốc lá, mặt trang điểm đậm tới mức cũng nhìn thấy diện mạo vốn có, hơn nữa là kết thành đôi tình nhân.

      Nghe , vào thời khắc chuyển giao cuối cùng, có thể cùng người hôn nhau, như vậy, tình cảm của bọn họ nhất định suốt đời suốt kiếp.

      Đây là gạt người! Kiếp trước cũng canh ngay thời khắc đó mà hôn Lê Thiên Thần, bọn họ cũng hề bên nhau suốt đời suốt kiếp, ngược lại liên lụy đến cái mạng của , có thể bởi vì nụ hôn kia là chủ động trộm lấy, cho nên mới có kết quả tốt hay ?

      Hắc, nghĩ cái này làm gì, tất cả đều giống như trước nữa.

      Còn nửa giờ mới đến mười hai giờ, Ôn Triệu Dung tìm chỗ đậu xe, bọn Bình An tìm đến địa phương gần đồng hồ điện tử nhìn bên cạnh có năm sáu cậu trai trẻ trẻ tuổi nhảy Hip-hop, bên cạnh vây quanh ít người quan sát bọn họ biểu diễn.

      Trẻ tuổi tốt, tùy thời tùy chỗ mà có thể vung vẫy thanh xuân của mình.

      Bình An cùng bọnTống Tiếu Tiếu nhìn thẳng vào mắt nhau cười tiếng, Vi Úy Úy , "Các cậu nhìn hút thuốc lá kìa, nhiều nhất chỉ mười lăm mười sáu tuổi, năm tớ mười lăm mười sáu tuổi, sao có thể lớn lối như vậy."

      "Trẻ con bây giờ đều từ sao Hoả tới mà." Kỷ Túy Ý .

      Phúc Vị Chỉ biết họ cái gì, có chút nhịn được kêu lên, "Chúng ta nhất định chén chúc cũng mấy đứa nhóc ranh này sao? bằng quầy rượu. . . . . ."

      "Cậu cũng là nhóc ranh đó!" Bốn người khác trăm miệng lời mà .

      "Năm nay tôi mười tám tuổi rồi ! 18 đó !" Phúc Vị Chỉ dùng văn nhấn mạnh số tuổi của mình.

      " Tiểu Phúc của chúng ta trưởng thành." Thừa dịp học trưởng có ở đây, vội vàng đùa giỡn Tiểu Phúc, Kỷ Túy Ý ngắt gương mặt của , chậc chậc, có thiên lý a, non mềm khác gì đậu hũ.

      Tống Tiếu Tiếu thấy thế, cũng đưa tay ngắt gò má bên kia của , "Tiểu Phúc, tối nay các chị bảo vệ em."

      Vi Úy Úy vừa định đưa tay sờ đầu của , Phúc Vị Chỉ dùng lực đẩy tay của các ra, "Nam nữ thụ thụ thể hôn nhau." (ý muốn nam nữ thụ thụ bất thân)

      Mọi người cười to ra tiếng, Bình An cười đến rơi nước mắt rồi, "Tiểu Phúc thụ cưng ơi, tiếng Trung của em thế còn dám văn chương, mấy chị đây phải thụ? Nơi này hình như chỉ có cậu là thụ thôi, chúng tôi phải nữ thụ, cho nên, có thể hôn đó a."

      Gương mặt trắng nõn của Phúc Vị Chỉ nhanh chóng đỏ lên, giống như cà chua chín muồi.

      Điện thoại di động của Bình An cũng đúng lúc ở trong túi rung lên, chỉ lo nhìn bộ dạng đỏ mặt Tiểu Phúc, cũng xem là ai gọi điện thoại tới, chờ điện thoại đầu kia truyền đến thanh của Lê Thiên Thần muốn ngắt điện thoại cũng kịp rồi.

      "Chỗ của em rất ồn ào, có ở trường học sao?" Lê Thiên Thần hỏi.

      "Ừ, ở bên ngoài." Bình An nhàn nhạt .

      "Ở nơi nào? tìm em." Lê Thiên Thần , "Chú Phương cũng ở nơi đây."

      " cần, tôi cùng ở cùng với bạn." Bình An cự tuyệt , muốn gặp lại Lê Thiên Thần.

      "Ở quảng trường Thời Đại sao?" Bên kia Lê Thiên Thần lặng yên trong chốc lát, lại hỏi.

      Bình An nhìn về phía cửa chính ở dưới hội trường, người chủ trì chuyện, Lê Thiên Thần đại khái hiểu là ở nơi này.

      " ở gần quảng trường Thời Đại, chờ nhé." Lê Thiên Thần đợi Bình An lên tiếng, tắt máy.

      đến mười phút sau , Bình An lại thấy Ôn Triệu Dung cùng Lê Thiên Thần cùng nhau đến .

      Các bạn đừng quên click vào quảng cáo phía dưới comment ueng hộ web nha

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: Đếm ngược thời gian

      Thấy Ôn Triệu Dung và Lê Thiên Thần sóng vai đến, hàng mày thanh tú của Bình An cau chặt, khuôn mặt nhắn là vẻ vui hề che giấu.

      Đám người Tống Tiếu Tiếu nhận thấy được sắc mặt của Bình An vui nên quay sang nhìn theo tầm mắt , rồi hơi ngỡ ngàng mà quay đầu lại nhìn gì. Đúng là người càng muốn tránh càng hay gặp mà.

      Bình An bĩu môi, hạ giọng biết thầm câu gì đó.

      Lê Thiên Thần chạy tới bên cạnh, đưa mắt dịu dàng nhìn , thanh mềm vang lên bên tai , “Bình An, năm mới vui vẻ.”

      “Năm mới vui vẻ.” Bình An kéo kéo khóe môi, cười nhạt với ta.

      Ôn Triệu Dung đứng sau lưng Lê Thiên Thần, ánh mắt thâm thúy nhìn Bình An. Thấy dường như có hơi mất hứng khá kinh ngạc, cứ tưởng rất vui khi thấy Lê Thiên Thần chứ.

      “Sắp đếm ngược rồi, hay chúng ta qua bên kia .” Kỷ Túy Ý nhìn đồng hồ, chỉ còn mấy phút nữa mà thôi.

      Bình An vội vàng gật đầu, “Tốt, chúng ta lên phía trước .”

      Lê Thiên Thần bắt lấy cổ tay Bình An, giọng , “Nhiều người lắm, coi chừng bị xô đẩy, ở đây cũng đếm ngược được mà.”

      “Nhưng chính vì nhiều người mới vui.” Bình An muốn giãy khỏi tay ta, “Nếu ngại ở đây nhiều người chật chội về trước , chỗ này thích hợp với .”

      với ba em tham gia tiệc rượu gần đây, chú Phương bảo đến đón em về.” Lê Thiên Thần hít sâu hơi, cảm thấy cơn giận của Bình An lần này cũng quá lớn, đến giờ mà vẫn chưa chịu giảng hòa với .

      Nghĩ đến ba, lòng Bình An chìm xuống.

      Ôn Triệu Dung đành lòng khi thấy Bình An vui, mở miệng cười, “Bình An, với em cùng lên phía trước .”

      Bình An gật gật đầu, phủi tay Lê Thiên Thần ra, “Lát nữa tự tôi đến tìm ba tôi.” Sau đó xoay người chen vào đám đông.

      Lê Thiên Thần hoàn toàn kịp bắt lấy , chỉ có thể nhìn được cái lưng của Ôn Triệu Dung chen theo sau . Lần đầu tiên, có cảm giác khủng hoảng vì thấy sắp mất Bình An.

      quen với việc say mê và răm rắp nghe theo lời mình. Dù luôn tỏ vẻ khó chịu và kiên nhẫn, vẫn mong đừng quấn lấy mình nữa, nhưng khi hôm nay quấn quít lấy nữa lại cảm thấy buồn bã như mất vật gì...

      Là vì Ôn Triệu Dung kia sao? Thân thế cậu ta hiển hách hơn , lại trẻ tuổi hơn , vậy còn có thể ngày ngày cận kề Bình An nữa. vốn trong thời kỳ chưa định hình về tính cách nên việc dễ dàng bị vẻ sáng sủa đẹp trai của Ôn Triệu Dung hấp dẫn là bình thường. Lê Thiên Thần nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng càng cảm thấy ức chế.

      “Đếm ngược thời gian bắt đầu, mọi người chuẩn bị xong chưa?” Thanh của MC vang lên.

      Lê Thiên Thần nhìn về hướng Bình An và Ôn Triệu Dung, đột nhiên có nỗi kích động muốn xông đến đó lôi về bên cạnh mình.

      “Lúc tìm chỗ đậu xe thấy ta, ta liền hỏi có phải cùng với em ...” Ôn Triệu Dung giọng giải thích bên tai Bình An vì sao lại đến cùng Lê Thiên Thần.

      Bình An gật đầu cười , “ sao, dù ta có ở đây hay cũng chẳng khác gì nhau.”

      Ôn Triệu Dung nghe vậy nhìn sâu.

      “10, 9, 8, 7,...” Đếm ngược thời gian bắt đầu.

      Lê Thiên Thần nhìn xuyên qua đám người có thể mơ hồ nhìn thấy bên mặt mỉm cười ngọt ngào của , đột nhiên rất nhớ những lúc như chim non ríu ra ríu rít bên cạnh . ra, trong lúc vô tình, động lòng với .

      “Happy New Year!” Đám người bộc phát ra tiếng hoan hô, tuyết và màu được phun loạn xạ khắp nơi, tình nhân ôm hôn nhau chặt, bạn bè ôm chúc phúc lẫn nhau.

      Lê Thiên Thần nhìn Bình An và bạn cùng phòng ôm chầm lấy nhau, sau đó xoay người cho Ôn Triệu Dung vòng ôm thân thiết.

      Trong lòng bùng lên nỗi ghen tuông, nhanh tới, kéo Bình An về cạnh mình, “Trễ rồi, chú Phương vẫn còn chờ em.”

      Kỷ Túy Ý định đề nghị hát Karaoke và ăn chơi tiếp, nhưng khi liếc mắt nhìn Lê Thiên Thần vội nuốt lời muốn xuống.

      “Bình An, đưa em về trước nhé.” Ôn Triệu Dung nhìn ra Bình An trốn tránh Lê Thiên Thần, liền giọng đề nghị.

      “Chúng tớ tự ngồi taxi về được rồi.” Tống Tiếu Tiếu .

      được! Muộn lắm rồi, ba đứa con các cậu thể tự về mình được.” Bình An lập tức phản đối, quay đầu với Lê Thiên Thần, “Tôi tự về, trước .”

      “Chính em cũng biết là muộn lắm rồi, sao còn đòi tự về?” Lê Thiên Thần sưng mặt lên dạy dỗ Bình An.

      Bình An liếc ta, “Có học trưởng đưa tôi mà.”

      “Bình An!” Đáy mắt Lê Thiên Thần bắt đầu nổi lên lửa giận.

      Lập tức, khí trở nên cứng ngắc, bọn Tống Tiếu Tiếu đều có vẻ mặt lúng túng, Ôn Triệu Dung đành lên tiếng, “Nếu , để đưa nhóm Tiếu Tiếu về trường .”

      “Vậy cám ơn Ôn.” Lê Thiên Thần lập tức cám ơn, sau đó kéo tay Bình An, “Chúng ta về trước.”

      Tống Tiếu Tiếu, Kỷ Túy Ý và Vi Úy Úy nhìn nhau, biết nên giúp Bình An hay nên yên lặng quan sát tiếp. Các chắc chắn lắm liệu có phải Bình An bóp chết tình cảm với Lê Thiên Thần hay , nếu như chỉ giận dỗi với Lê Thiên Thần, các nhúng tay vào chẳng phải làm hư chuyện của ấy đó sao?

      “Lê Thiên Thần, buông tôi ra!” Bị Lê Thiên Thần lôi về phía bãi đậu xe, Bình An la lớn. Tối nay, muốn ở riêng chỗ với ta.

      Lê Thiên Thần im lời nào, chỉ dắt qua đường, tới bãi đậu xe đối diện, nhét vào trong xe, “ ngày quan trọng thế này em nên ở cùng với Chú Phương!”

      Bình An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. thừa nhận tại rất khó chịu muốn gặp ba chút nào, cho nên mới cố ý muốn về nhà.

      Xe nhàng chạy ra khỏi bãi đậu xe, Lê Thiên Thần quay đầu nhìn Bình An lúc lâu rồi mới , “Bình An, đừng trẻ con nữa, nếu như em muốn trừng phạt em thành công rồi đó. Nhìn thấy em đứng cùng Ôn Triệu Dung, vui chút nào. Như vậy em hài lòng chưa?”

      Bình An cười lạnh tiếng, “Đừng luôn tự cho là đúng như thế. Tôi rất ràng tôi làm gì, đừng áp đặt suy nghĩ của lên người tôi.”

      “Chẳng lẽ em rung động với Ôn Triệu Dung?” Hai tay Lê Thiên Thần nắm chặt lấy tay lái, thanh lạnh lẽo đến rét run.

      “Đúng thế sao?” phải chưa từng nghĩ tới việc lấy Ôn Triệu Dung ra làm bia đỡ đạn, nhưng muốn ích kỷ như vậy, bởi làm vậy tổn thương Ôn Triệu Dung.

      “Cậu ấy thích hợp với em!” Lê Thiên Thần lập tức xác định, nhưng trong lòng lại rất ràng, so với , Ôn Triệu Dung thích hợp với Bình An hơn nhiều.

      “Có thích hợp hay phải do tôi quyết định chứ.” Bình An lạnh giọng trả lời.

      “Chứ giờ em muốn phải làm gì đây?” Lê Thiên Thần nắm tóc, chán nản hỏi.

      Tôi muốn chết phứt ! Bình An lớn tiếng trả lời trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ là nét cười lạnh lùng, thêm tiếng nào nữa.

      biết qua bao lâu, xe từ từ chậm lại rồi ngừng trước cửa biệt thự nhà họ Phương. Bình An lập tức mở cửa xe, “Cám ơn đưa tôi về, tạm biệt.”

      Ngay cả khách sáo mời Lê Thiên Thần vào nhà uống ly trà cũng .

      Lê Thiên Thần muốn tiếp tục chọc mất hứng, thể làm gì khác hơn là gật đầu với rồi quay đầu xe rời .

      Bình An mở cửa chính, phòng khách sáng rực ánh đèn, Phương Hữu Lợi giống như cũng vừa về tới lâu dựa vào salon nghỉ ngơi, người có mùi rượu nhàn nhạt.

      “Ba.” Bình An ngồi xuống cạnh ông, cau mày hỏi, “Ba uống nhiều rượu lắm hả?”

      Nhìn thấy con cưng, nếp nhăn mặt Phương Hữu Lợi giãn ra, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Chỉ uống chút thôi, xã giao ấy mà.”

      “Uống rượu tốt cho cơ thể, về sau ba phải uống ít chút.” Thấy dáng vẻ mệt mỏi của ba, ít giận dỗi còn vương vấn trong lòng Bình An lập tức liền bốc hơi mất. tựa đầu vào vai Phương Hữu Lợi, hy vọng bờ vai vững chãi ấm áp này có thể vĩnh viễn ở bên cạnh .

      “Được, ba nghe lời con , về sau uống nhiều rượu nữa.” Phương Hữu Lợi cười, “Bình An, lại năm nữa qua, con lại lớn lên thêm, ba cũng già .”

      “Ba già đâu mà già, vẫn còn rất phong độ.” Bình An chu miệng, vui kêu lên.

      Phương Hữu Lợi cười ha hả, “Quỷ nghịch ngợm!”

      “Ba, con sắp được nghỉ, đến lúc đó con đến công ty thực tập có được ?” Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi nũng nịu hỏi.

      “Sao? Con muốn đến công ty thực tập? Muốn làm cái gì đây? Có phải muốn làm trợ lý của Thiên Thần , nếu vậy cũng khó.” Phương Hữu Lợi cười .

      “Con chỉ muốn làm trợ lý của ba thôi, thèm làm trợ lý của Lê Thiên Thần đâu.” muốn lúc nào cũng theo cạnh ba, để cho Đỗ Hiểu Mị đến gần ba, đồng thời còn phải tìm cơ hội để đuổi Đỗ Hiểu Mị ra khỏi công ty!

      “Ba chí công vô tư lắm đó nghe, con mà làm tốt là bị ăn mắng đó.” Phương Hữu Lợi đùa.

      “Ba coi thường con quá đó nha, con là con ba, có gì là làm được.” Bình An vỗ ngực.

      “Tốt, đến lúc đó cho con ngày ngày theo cạnh ba, làm nha hoàn cho ba sai bảo.” Phương Hữu Lợi cười.

      Bình An hoan hô lên, “Cám ơn ba, con ba nhất.”

      lâu lắm rồi Phương Hữu Lợi thấy con cười vui vẻ đến vậy nên cũng lập tức vui theo. Chỉ cần có thể làm cho Bình An vui vẻ, đừng chỉ để làm trợ lý, mà ngay cả cho làm Tổng Giám Đốc ông cũng đồng ý.

      Chuông cửa lúc này vang lên.

      Bình An thắc mắc, “ trễ thế này ai còn đến chứ?”

      Vừa vừa về phía cửa chính.

      “Chủ Tịch, năm mới vui vẻ!” Cửa vừa mở ra, giọng nữ kiều mỵ liền vang lên.

      Bình An lạnh lùng nhìn người đến, “Đỗ Hiểu Mị, đến đây làm gì?”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22: Bác trai

      Edit :Quảng Hằng

      Nghe được thanh của Đỗ Hiểu Mị sắc mặt của Bình An lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp khêu gợi ngoài cửa, lửa giận vất vả đè xuống lại phun trào, "Đỗ Hiểu Mị, đến đây làm gì?"

      Nụ cười mềm mại đáng mặt Đỗ Hiểu Mị cũng có chút cứng đờ, ta nghĩ tới người mở cửa lại là Phương Bình An, càng có nghĩ tới lúc này Phương Bình An ở trong nhà, tay cầm rượu đỏ giơ giữa trung lúng túng thu trở lại, "Bình An, ra là em ở nhà trong à."

      Bình An chút nào có ý định muốn mở cửa cho ta vào, chỉ lạnh lùng nhìn ta, "Đỗ tiểu thư, hi vọng biết bây giờ là mấy giờ."

      " tại phải là thời điểm ăn mừng năm mới đến sao?" Đỗ Hiểu Mị làm bộ muốn vào bên trong, bất đắc dĩ Bình An đứng bất động chặn lại cửa.

      "Đỗ tiểu thư, khuya lắm rồi, lúc này chúng tôi đều sắp nghỉ ngơi." Bình An lạnh lùng thốt, từng gặp qua người phụ nữ có da mặt dầy như vậy, ả Đỗ Hiểu Mị này rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là xấu hổ hay , trước kia, là mắt bị mù mới có thể cùng người phụ nữ này thành bạn.

      Phương Hữu Lợi tới, hỏi Bình An, "Là vị nào đấy?"

      Vừa bên đến cửa liền gặp được Đỗ Hiểu Mị, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, "Đỗ tiểu thư?"

      Đỗ Hiểu Mị nhìn thấy Phương Hữu Lợi, lập tức cười đến càng thêm quyến rũ hấp dẫn, "Đổng Trưởng, năm mới vui vẻ, lần trước ăn cơm nghe ngài thích nhất loại rượu đỏ Mou­ton-Roth­schil, chai này là 100 năm, rượu ngon bình đẹp, Đổng Trưởng phải thích thôi."

      "Ba tôi kiêng rượu." Bình An lạnh lùng , chỉ muốn đem chai rượu đỏ kia nện ở đầu Đỗ Hiểu Mị.

      Phương Hữu Lợi mặc dù rất ưa thích rượu đỏ Mou­ton-Roth­schil, nhưng nghĩ tới Đỗ Hiểu Mị đích thân mang tới cửa cho ông, lại là đêm khuya. . . . . . Nếu như Bình An có ở đây, đó chính là nam quả nữ, bất kỳ chuyện mập mờ gì cũng đều có thể xảy ra.

      Ông hoàn toàn có ý định cùng với Đỗ Hiểu Mị xảy ra quan hệ cấp cấp dưới, nhưng dường như đối với phương cũng nghĩ như vậy.

      "Đỗ tiểu thư, rất xin lỗi, con ra lệnh thể nghe, Bình An hạ lệnh để cho tôi kiêng rượu." Ông ôm vai Bình An cười , cũng hề mở miệng mời Đỗ Hiểu Mị vào ngồi chút.

      " Rượu Bồ Đào sao có thể coi như là rượu chứ, rỗi rảnh uống chút ít rất có lợi cho sức khỏe." Đỗ Hiểu Mị như hoàn toàn nhìn thấy Phương Hữu Lợi cự tuyệt, ngược lại càng thêm nhiệt tình.

      "Cho dù là rượu Bồ Đào, tôi cũng thích ba tôi uống dù chỉ hớp." Bình An nhíu mày nhìn ta, muốn biết da mặt của ta có thể dày đến trình độ nào.

      "Đây chỉ là tâm ý của chị thôi mà." Đôi môi đỏ mọng hấp dẫn của Đỗ Hiểu Mị khẽ cong, có chút uất ức nhìn Phương Hữu Lợi, "Hơn nữa hôm nay là năm mới mà, chẳng lẽ phải nên vui vẻ sao?"

      Bình An hơi nhếch môi nhìn về phía Phương Hữu Lợi, muốn biết, ba có thể vì Đỗ Hiểu Mị phá lệ hay , bởi vì ông vừa hứa kiêng rượu .

      Phương Hữu Lợi trong lòng nghĩ Đỗ Hiểu Mị dù sao cũng là phụ nữ, cứ như vậy cự tuyệt ta ở ngoài cửa cũng có chút mất phong độ, bằng trước hết để cho ta vào, sau đó cho tài xế đưa ta trở về.

      Vào lúc Phương Hữu Lợi mở miệng mời Đỗ Hiểu Mị vào cửa, Bình An thấy Đỗ Hiểu Mị hướng quăng tới nụ cười chiến thắng, rất rất cạn, chỉ có mình thấy.

      Tim giống như bị lưỡi kiếm sắc bén hung hăng đâm trúng, đau đến mức Bình An muốn rơi nước mắt.

      Nhìn Đỗ Hiểu Mị lấy tư thái người thắng cuộc vào phòng khách của bọn họ, ánh mắt suồng sã xâm lược tứ phía nhà của bọn họ, nhìn thấy trong đáy mắt của Đỗ Hiểu Mị quyết tâm, quyết tâm câu dẫn ba và Tập đoàn Phương thị. . . . . .

      Con mẹ nó chứ quyết tâm! Nếu là vẫn để cho Đỗ Hiểu Mị thực được, vậy Phương Bình An chết lần bỏ trôi sông à?

      Bình An hít sâu hơi, nét mặt biểu lộ nụ cười ngọt ngào vào phòng khách, "Học tỷ tối nay phải chơi cùng Đàm học trưởng sao? Sao lại rảnh rỗi mang rượu đỏ tới đây cho chúng tôi vậy?"

      Lần đầu tiên nghe được Bình An gọi mình là học tỷ, Đỗ Hiểu Mị kinh sợ còn lớn hơn vui mừng, cũng biết nên đáp lại thế nào, đặc biệt là mặt Phương Bình An cười ngọt ngào như vậy, làm cho ta thấy thế nào cũng đều thoải mái.

      "Đàm Tuyền còn có việc bận, chị đương nhiên rảnh rồi." Đỗ Hiểu Mị ngồi xuống ghế sa lon, cùng Phương Hữu Lợi cùng nhau ngồi ở sô pha dài.

      Bình An ngồi xuống ở bên kia, cười tủm tỉm , "Khó trách, ra là học trưởng rảnh cùng chị, đây chính là học trưởng là đúng rồi, tại sao có thể để bạn mình qua năm mới chứ."

      Sắc mặt Đỗ Hiểu Mị khẽ hơi biến đổi, khóe mắt liếc Phương Hữu Lợi cái, mới cười , "Bình An à, em hiểu lầm rồi, Đàm Tuyền cũng phải là bạn trai của chị."

      "Làm sao có thể!" Bình An kinh hô, "Tối nay nhìn thái độ học trưởng đối đãi với chị, phải hai người giống như tình nhân sao?"

      "Chị nghĩ em nhìn lầm rồi, chị cùng Đàm Tuyền chỉ là quan hệ học tỷ cùng học đệ thôi." Đỗ Hiểu Mị nhìn về phía Bình An ánh mắt có chút bén nhọn, nhưng nụ cười mặt vẫn hề giảm.

      Bình An khiêu khích nhìn ta cái, "Có lẽ là em nhìn lầm ạ, Đỗ tiểu thư xinh đẹp như vậy, cho dù chọn lựa bạn trai, cũng chọn người cao lớn uy mãnh tuấn tiêu sái nha."

      Nụ cười mặt của Đỗ Hiểu Mị càng ngày càng cứng ngắc, nếu cứ cùng Bình An tiếp, ta rất khó duy trì phong độ, vì vậy quay đầu lại với Phương Hữu Lợi, "Đổng Trưởng, hay là chúng ta mở ra chai Mou­ton-Roth­schil nhé."

      Phương Hữu Lợi mặt mày có chút mỏi mệt, mới vừa rồi hoàn toàn có lắng nghe Bình An cùng Đỗ Hiểu Mị gì, chỉ nghe được Đỗ Hiểu Mị muốn mở chai rượu đỏ, chỉ là nhìn về phía Bình An.

      Bình An cười đến vô cùng thân thiết, "Đỗ tiểu thư quá khách sáo, chị là học tỷ của em, mọi người đều là bạn học, gọi ba em là Đổng Trưởng nghe lạnh nhạt quá, nếu chị ngại, cứ gọi bác trai là được rồi ạ, đúng , ba?"

      Mắt Đỗ Hiểu Mị như dao cạo(*) nhìn về hướng Bình An.

      (dao này sắc bén lắm á)

      Phương Hữu Lợi cười gật đầu, " sai, lúc ở trong công ty, con cứ gọi bác trai là được."

      Lập tức liền bị chia làm hai bối phận, cơn tức của Đỗ Hiểu Mị bị ngăn ở trong ngực phát được, nuốt cũng xong, hận xé được miệng Bình An.

      Khóe miệng Bình An thoáng cười lạnh, xem câu dẫn ba tôi như thế nào! Chỉ là tiếng bác trai này, ba thế nào cũng thể bị ta câu dẫn.

      muốn ngửa mặt lên trời cười to, may là có trong cơn tức giận chạy về trong phòng, nếu sao có thể nghĩ ra chiêu chọc Đỗ Hiểu Mị tức chết này chứ, lại còn làm cho ba ba từ nay về sau đối với ta là chỉ là dạng con cháu chứ phải người phụ nữ.

      Cuối cùng rượu đỏ mở ra, Đỗ Hiểu Mị chỉ uống ly liền vội vàng rời , Bình An tự mình tiễn ta đến ngoài cửa, "Đỗ tiểu thư, tiễn."

      Đỗ Hiểu Mị quay đầu lại nhìn chằm chằm, "Phương Bình An, em thể ích kỷ như vậy, ba em cũng cần bạn ở bên cạnh, chẳng lẽ em muốn đuổi tất cả những người phụ nữ muốn đến gần ba em sao?"

      Bình An cười lạnh tiếng, "Bên cạnh ba tôi quả cần người sống chung, nhưng chỉ là, người đó tuyệt đối phải là , ba tôi cũng coi trọng vãn bối!"

      "Em chắc chắn đến vậy sao, em phá là thành công sao?" Đỗ Hiểu Mị hừ lạnh tiếng, chưa từng có người đàn ông nào mà Đỗ Hiểu Mị có được!

      "Đỗ tiểu thư, về sau rồi biết." Bình An cười .

      Đỗ Hiểu Mị liếc Bình An cái, cũng quay đầu lại thẳng.

      Lúc Bình An trở lại phòng khách, Phương Hữu Lợi ngồi ở ghế sa lon mỉm cười nhìn , "Con , tới đây, ba có chuyện hỏi con."

      "Chuyện gì ạ?" Bình An tâm tình tốt, lập tức kề bên cạnh Phương Hữu Lợi.

      "Có phải thích Đỗ Hiểu Mị hay ?" Phương Hữu Lợi trầm giọng hỏi, giọng cũng hề vui, trước kia ông còn tưởng rằng Bình An bởi vì Lê Thiên Thần nên mới bài xích Đỗ Hiểu Mị, nhưng tối nay xem ra, dường như cũng phải là như thế.

      " thích!" Bình An gật đầu, ngần ngại chút nào cho ba biết cảm giác của .

      "Tại sao? Là bởi vì Thiên Thần?" Phương Hữu Lợi hỏi.

      "Con thích ta luôn tìm các loại lấy cớ đến gần ba, làm cho con rất thoải mái, con muốn ba bị người khác đoạt mất." Bình An ôm cánh tay của Phương Hữu Lợi, giọng mũi rất nặng làm nũng .

      Phương Hữu Lợi cười to lên, "Con bé ngốc, ai có thể cướp ba được chứ."

      "Ba, phải tùy tiện người nào cũng có thể thay thế vị trí của mẹ." Bình An giọng , dường như chỉ có lý do này mới có thể làm cho Phương Hữu Lợi càng thêm tin tưởng tại sao ghét Đỗ Hiểu Mị.

      Phương Hữu Lợi sửng sốt chút, ngay sau đó dịu dàng nở nụ cười, "Cũng phải là tùy tiện người phụ nữ nào cũng có thể cướp vị trí của con cùng mẹ con trong lòng ba."

      Trái tim vẫn luôn bất an của Bình An rốt cuộc được trấn định, "Ba. . . . . ."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23: Viên lão phu nhân
      Ngày hôm sau là ngày đầu năm mới, trường của Bình An được nghỉ, Phương Hữu Lợi lại có hẹn với bạn làm ăn nên phải đến làng du lịch đánh golf. Bình An chẳng có chút hứng thú nào với loại xã giao danh nghĩa là giải trí nhưng thực tế lại là bàn chuyện làm ăn này, nhớ tới cũng rất lâu thăm bà ngoại rồi nên liền quyết định hôm nay đến nhà bà ngoại chuyến.

      Ông bà ngoại Bình An đều là cán bộ về hưu của Thành phố G, ở trong khu cao cấp dành cho cán bộ. Ông ngoại qua đời hai năm trước, giờ chỉ còn lại mình bà ngoại sống cùng bảo mẫu.

      Khu nhà cao cấp Bạch Vân dành cho cán bộ là khu làng biệt thự dưới chân núi, người sống trong khu này đều là các lãnh đạo đương nhiệm hoặc về hưu của Thành phố G, ra vào cổng chính đều có cảnh vệ kiểm tra chứng minh thư, thường nếu phải là người nhà của hộ gia đình tại đây được phép tiến vào.

      Từ sau khi Bình An được trọng sinh, cũng chưa có cơ hội đến thăm bà ngoại.

      Kiếp trước, vào năm Bình An hai mươi ba tuổi, Viên lão phu nhân cũng buông tay rời khỏi nhân gian, để lại tất cả tài sản cho đứa cháu ngoại duy nhất. Bình An vẫn vô cùng kính bà ngoại mình, lúc lão phu nhân qua đời còn đau lòng lâu.

      Bình An tự lái chiếc Mini Cooper trắng đến khu cao cấp dành cho cán bộ, cảnh vệ giữ cửa vừa thấy Bình An liền lập tức mở ra cổng chính, còn đứng nghiêm chào cái.

      gần như coi nơi này như nhà mình, có cảnh vệ nào lại biết .

      Dường như có cảm giác xa lạ như trải qua mấy kiếp.

      Bình An dừng xe ở bãi đậu, hơi nơm nớp khi tiến vào căn biệt thự của bà ngoại. Hai bên cửa là lan can sắt vây quanh vườn hoa , dọc theo lan can được trồng mảng lớn hoa thược dược mà rất quen thuộc, quen thuộc đến từng đóa hoa màu hồng nhạt hào phóng lộng lẫy mà lại còn rất đẹp kia.

      Nhìn xuyên qua lan can mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người mặc đồ màu đỏ tía bên trong.

      Bình An thanh thúy hô tiếng, “Bà ngoại.”

      Bóng hình trong vườn hoa dừng chút, Bình An đẩy cửa ra vào, bà lão tỉa tót những khóm hoa đó chính là bà ngoại của đây mà!

      Viên lão phu nhân thoạt nhìn cũng chỉ hơn sáu mươi tuổi chút, hai bên tóc mai hơi xám trắng, nhưng khuôn mặt lại được bảo dưỡng khá tốt nên trông trắng nõn mịn màng, khóe mắt có vài vết chân chim, hai má hơi xệ chút, vẫn có thể nhìn ra được lúc bà còn trẻ tuyệt đối là đại mỹ nhân.

      Thấy bà ngoại vẫn khỏe mạnh như xưa, Bình An vô cùng cảm động, vừa vào cửa liền ôm lấy Viên lão phu nhân chặt, “Bà ngoại, con nhớ bà quá.”

      “Tránh ra! Đừng dỗ ngọt bà già này, nếu con mà nhớ bà chẳng đợi đến hôm nay mới đến thăm bà. Bình thường bận gì hả?” Viên lão phu nhân trong lòng rất vui khi cháu đến thăm, nhưng lại bày ra vẻ mặt giận dỗi, ngúng nguẩy đẩy Bình An ra.

      quen với tính giận dỗi trẻ con này của bà nên Bình An hề để ý, ngược lại còn càng thêm vui vẻ ôm cánh tay bà lão, “Eo ôi, Viên lão phu nhân, cháu rượu của bà bận học mà! Hôm nay phải học, con đến thăm bà liền nè. Xem nào, bà càng ngày càng đẹp đó nha.”

      “Đừng có mà ba hoa!” Viên lão phu nhân liếc xéo cháu ngoại, bỏ cây kéo xuống vào nhà, “Bộ chỉ hôm nay mới được nghỉ à? Chứ mấy cuối tuần sao? hai tháng rồi chả thấy mặt mũi đâu, trong lòng con cũng chỉ có Lê Thiên Thần gì đó, làm gì có chỗ cho bà già này chứ.”

      Mùi ghen nồng quá nha! Bình An nén cười hôn chụt cái lên má bà cụ, “Trong lòng cháu cưng của bà, Viên lão phu nhân là quan trọng nhất, ai cũng bằng.”

      “Ba con cũng bằng sao?” Viên lão phu nhân cuối cùng cũng bật cười, háy Bình An cái.

      “Ba con cũng rất quan trọng ạ!” Bình An cười .

      Viên lão phu nhân vào toilet rửa tay sạch , rồi kêu bảo mẫu lấy cho Bình An loại nho mà thích ăn nhất. Bảo mẫu là dì chừng bốn mươi tuổi, dáng hơi mập, trông rất thân thiết ôn hòa.

      Bình An nằm salon, trong lòng thoải mái nhõm, “Bà ngoại, hay là con chuyển đến đây ở với bà được , chỗ của bà thoải mái hơn chỗ ba con nhiều.”

      “Ba con đồng ý ? Con nỡ bỏ ba con mình sao?” Viên lão phu nhân dù trong lòng tin lời của Bình An, nhưng vẫn cảm thấy cao hứng khi nghe vậy.

      nỡ ạ!” Bình An thành trả lời. rất nỡ để mặc ba bị con hồ ly tinh đó quyến rũ.

      Viên lão phu nhân vừa buồn cười vừa tức giận cốc cái, “Chỉ biết dỗ ngọt bà.”

      “Bà ngoại, bà biết đâu, giờ ba con giống như miếng bánh thơm ngon vậy đó, con phải canh cho kỹ.” Bình An ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      Viên lão phu nhân hề cảm thấy tích cách con rể mình lại bất định vô chừng như vậy, “Con canh Lê Thiên Thần của con chặt chẽ được rồi, còn quản lý ba con làm gì.”

      Khi thấy từ lúc con bà qua đời đến nay lâu như vậy rồi mà con rể vẫn chưa tái giá, còn thương Bình An đến thế, trong lòng Viên lão phu nhân cảm thấy thỏa mãn, làm sao còn quan tâm quản chế việc con rể tự do quen bạn . Có đôi khi bà còn hy vọng con rể có thể có ai đó bầu bạn bên cạnh nữa kìa.

      “Bà ngoại, đừng nhắc đến Lê Thiên Thần nữa. Sau khi con khỏi bệnh, con tự xét sâu sắc rồi, con của Viên Lệ Hoa sao có thể sống phụ thuộc vào người đàn ông chứ? Con muốn học theo mẹ con, làm độc lập tự chủ, đàn ông chỉ là quả bóng! Bà ngoại, bà thấy đúng ?” Bình An nắm chặt tay, rất tự tin.

      Viên lão phu nhân đưa mắt nhìn từ đầu tới chân, “Cưng à, lần này đúng là con thấy rồi, Lê Thiên Thần đáng để con bỏ ra nhiều như vậy.”

      “Thấy ràng rồi ạ!” Bình An gật mạnh đầu. Ngay từ đầu bà ngoại tán thành việc theo đuổi Lê Thiên Thần, bởi chính nghe lời dạy bảo của người già nên mới thua thiệt về sau, “Bà ngoại, nếu người con lại thể ở cạnh con lúc con ngã bệnh, lúc con cần thể chăm sóc con, xem chuyện con làm cho ta như chuyện đương nhiên, người như vậy có đáng để con ? Cho nên, con tự động buông tay. Con muốn trở nên mạnh mẽ, con muốn giống như mẹ con!”

      “Mẹ con là kiểm sát trưởng, con cũng muốn làm kiểm sát trưởng à?” Viên lão phu nhân lành lạnh hỏi, bà vốn thích cháu học kinh doanh, nhưng cố tình chính lại chọn ngành quản lý kinh doanh vì gã Lê Thiên Thần kia.

      “Haiz, bà ngoại, con đâu có tố chất để làm kiểm sát trưởng!” Bình An cười gượng vài tiếng, diễn trò hơi quá sức rồi.

      Viên lão phu nhân mù quáng cưng chiều Bình An giống như Phương Hữu Lợi. Khi còn bé, Bình An từng ở với bà ba năm, bị bà quản giáo rất nghiêm khắc. Cho nên, bà biết cháu này nếu chỉ đánh giá hời hợt trông như ngây thơ ngu ngốc, nhưng ra lại là đứa bé rất thông minh. Con của Phương Hữu Lợi cùng Viên Lệ Hoa có thể ngu ngốc được sao? Chẳng qua nó bị Phương Hữu Lợi cưng chiều quá mức nên đâm ra thiếu hụt chút kiên nhẫn cùng định lực thôi.

      Nếu Bình An muốn buông Lê Thiên Thần, bà liền tin tưởng con bé nhất định rất thất vọng đối với người đàn ông này rồi.

      “Vậy con định làm gì?” Viên lão phu nhân nghiêm nghị hỏi.

      “Con muốn ba con phải nhìn con bằng cặp mắt khác xưa. À , tất cả mọi người đều phải dụi mắt mà nhìn con.” Mắt Bình An đầy vẻ trầm tĩnh, khẽ , “Bà ngoại, con nhất định giống như mẹ, trở thành người độc lập tự chủ, bà đúng .”

      “Con muốn ba con nhìn con với cặp mắt khác con nhất định phải làm được việc gì đó vẻ vang, nhưng bây giờ con làm bất cứ chuyện gì đều phải dựa vào tài lực và thế lực của ba con, nên dù sau này con có thực thành công người khác cũng cho đó là cố gắng của con mà chỉ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.” Làm con cái nhà giàu có hoặc nhà quan quyền đều vậy cả, bất kể có cố gắng bao nhiêu để chứng thực giá trị của mình tất cả mồ hôi xương máu bỏ ra cũng bị xem bởi bối cảnh gia đình sau lưng mình.

      “Con muốn dựa vào ba!” Bình An cắn môi .

      Viên lão phu nhân khẽ cười, “Vậy con nghĩ xem phải làm thế nào để cho người ta trố mắt chưa?”

      Bình An lập tức hưng phấn, “Con có nghĩ rồi ạ. Con muốn tự kinh doanh kiếm ra tiền cho ba xem. Con muốn cho ba biết, con cũng có máu kinh doanh trời phú, tương lai nhất định có thể thay ba lãnh đạo Tập đoàn Phương Thị!” Miễn cho ba phải suốt ngày tìm con rể để bồi bồi dưỡng dưỡng, cơ bản là dẫn sói vào nhà chứ chẳng ích lợi gì.

      Viên lão phu nhân ngẩn ra, bà ngờ chí hướng của Bình An lại là Tập đoàn Phương Thị. Có lẽ đứa cháu này thích thương trường hơn. Thôi... Bà lặng lẽ gạt bỏ ý định khuyên cháu chuyển ngành học trong đầu.

      “Tiền vốn sao? Buôn bán phải cần có vốn, tiền vốn của con lấy từ đâu? phải muốn mượn của ba con đấy chứ?” Viên lão phu nhân nhíu mày hỏi.

      Bình An ỉu xìu, tiền tiêu vặt trong túi phải ít, nhưng tất cả đều do ba cho .

      “Bà có thể cho con mượn!” Viên lão phu nhân cười, “Nhưng con phải lên kế hoạch cho bà xem, nếu như bà hài lòng mới cho con vay tiền, coi như là nhập cổ phần...”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :