1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 23 ☆

      EDIT: Holilinhk

      Hạ Trọng Phương lại gọi Trầm Tử Trai tiếng, thấy vẫn để ý, nhất thời nhíu đầu mi, rên rỉ. Ngâm tiếng.

      dùng hai tay xoa chỗ đẫy đà, dùng sức ép sữa ra ngoài, để khỏi phải khó chịu,nhưng mà sữa này là gì, là sữa dược đó, là thứ chữa bệnh, Phương ngự y dặn được dồn lại, dồn lại mất dược tính, đành nhịn, gọi: "Vương gia, mau tới đây !"

      Trầm Tử Trai nghe tiếng kêu kiều mị của Hạ Trọng Phương, tâm can nhảy loạn, thiếu chút nữa tâm cầm được, chỉ là cố gắng kiềm nén, kiềm chế, kiềm đủ thứ.

      Hạ Trọng Phương vô phương, đứng lên, đến ghế dựa phía trước, duỗi tay ôm lấy đầu Trầm Tử Trai, vén xiêm y, nhét chỗ đẫy đà vào miệng , cầu xin: "Mau hút , hút mất dược tính."

      Trầm Tử Trai tự chủ được, hút ngụm, đồng thời dùng tay kéo, kéo Hạ Trọng Phương ngồi người mình, bên mút mạnh, bên khác xốc hung y Hạ Trọng Phương lên, vào dò xét xoa nắn .

      Chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương bị hút cái, khó chịu vơi nửa, lại có cảm giác ngứa ngáy, Trầm Tử Trai lại chuyển sang nhu vận bên kia, khỏi rên. Rên ra tiếng, cầu xin: "Vương gia, đừng như vậy, về sau tôi còn phải lập gia đình đó!"

      "Lập gia đình? Tính gả ai?" Trầm Tử Trai hơi buông chỗ đẫy đà ra, ngẩng đầu đối mắt với Hạ Trọng Phương, tới gần hỏi: "Có phải muốn gả cho Quý Minh Xuân hay ?"

      Muốn chỗ nào? Gương mặt thanh tú của Hạ Trọng Phương đỏ lên, miệng đáp: "Bị hưu lần, làm sao còn muốn gả cho ? Vả lại cưới quận chúa, ta cũng phải người thấp hèn, làm sao lại còn nghĩ đến ?"

      Trầm Tử Trai vừa nghe lời này, cảm thấy hơi thoải mái, nhất thời tay dùng sức, nắm chặt chỗ đẫy đà Hạ Trọng Phương, nắm đến khi kêu ra tiếng, mới cúi đầu mút, mút bên chỗ đẫy đà, lại thay đổi mút nửa bên kia, ngẩng đầu hỏi : " nghĩ tới , sao lại thêu hà bao cho ?"

      "Tôi làm gì mà thêu hà bao cho chứ." Hạ Trọng Phương biện bạch: "Là lão phu nhân quấn quít lấy tôi bảo tôi làm cho bà cái hà bao nền lam hoa trắng, tôi tiện từ chối, chỉ phải tùy tiện thêu cái, đợi đến khi bà tới, tôi lại nghĩ dù sao bà cũng là là mẫu thân của quận mã gia, sợ bà có ý tốt, nên đưa hà bao. Tôi bảo với nương châm tuyến thêu cái đưa qua cho bà."

      Trầm Tử Trai lại ngậm chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương tiếp tục mút, trong lòng biết, hà bao của mình, tất nhiên là hà bao Hạ Trọng Phương muốn thêu cho Quý mẫu kia, cũng là , Hạ Trọng Phương chưa từng nghĩ tới việc thêu hà bao cho mình. có chút buồn bực, mút mạnh rồi khẽ cắn cái, cắn cắn cắn, Hạ Trọng Phương cầu xin tha, thế này mới buông ra, hỏi: "Về sau còn có dám lừa bản vương hay , dám cầm hà bao người khác cần đưa cho bản vương nữa hả?"

      " dám dám !" Hạ Trọng Phương sợ còn có chiêu khác, nhất thời thấy hút sữa xong, vội vàng đứng lên, lại bị Trầm Tử Trai ôm thắt lưng, thể động đậy, khỏi cầu xin: "Vương gia buông tôi ra !"

      Trầm Tử Trai để ý tới, cúi đầu, ngậm chỗ đẫy đà mềm xuống của Hạ Trọng Phương, tế duyện chậm liếm, tay kia chỗ dùng sức sờ đẫy đà, nặn ra giọt sữa tươi cuối cùng đọng nơi đầu ngón tay, nhất thời vén váy , ngón tay linh hoạt vào, quét sữa tươi ở chỗ kia của Hạ Trọng Phương, nhàng xoa, nhu, chút ướt dính vào bàn tay của Trầm Tử Trai, ngẩng đầu hỏi Hạ Trọng Phương: "Còn có dám lừa bản vương nữa hay ?"

      Hạ Trọng Phương toàn thân mềm nhũn, hai tay ôm cổ Trầm Tử Trai, ôm thế này mới ngã xuống, cố chịu đựng rên rỉ. Ngâm, làm sao nhịn được đây? Đành khàn giọng : " dám! Xin vương gia buông tha cho tôi!" Miệng cầu , nhưng có động tác chống cự.

      Trầm Tử Trai vừa lòng, lại lẩm nhẩm chỗ đỏ bừng của , đầu lưỡi hoặc cuốn hoặc liếm, làm mọi cách khiêu khích, ngón tay trong váy, càng như du xà, ở chỗ trắng mịn du động.

      Hạ Trọng Phương bị đùa đến mức thân mềm như nước, thở gấp, nhất thời phát thắt lưng Trầm Tử Trai rất đĩnh, vật nóng như lửa để ở đùi , thế này mới tỉnh nửa hồn lại, khẽ gọi tiếng.

      Trầm Tử Trai vẫn buông tha, phủ bên tai hỏi: "Còn có dám thêu hà bao cho người khác hay ?"

      " dám !" Hạ Trọng Phương lúc này, ngoại trừ dám, những cái khác cũng nên lời.

      Trầm Tử Trai thấy mê loạn, lời mang ý cười: "Sau khi về, thêu mười hai cái hà bao cho bản vương, được cùng sắc hoa cùng kiểu dáng, tháng bản vương đổi cái."

      Hạ Trọng Phương vội ngừng gật đầu, đỏ mặt như hoa đào : "Nhất định thêu nhất định thêu. Vương gia buông tôi ra !"

      Trầm Tử Trai buông Hạ Trọng Phương ra, nhất thời khó chịu, khỏi kêu tiếng.

      Đứng ngoài bình phong, Phương ngự y cùng Trầm Ngọc Tiên cùng hỏi: "Làm sao vậy?" xong cùng lúc đứng dậy, định bụng chạy vào trong bình phong.

      Trầm Tử Trai nghe tiếng bước chân, vội vàng rút tay về, ôm Hạ Trọng Phương vào lòng, ôm phóng lên giường, đưa cái chăn cho , chính mình chỉnh lại xiêm y, làm bộ như có chuyện gì xảy ra.

      Sau khi Phương ngự y và Trầm Ngọc Tiên vào bình phong, thấy Trầm Tử Trai có gì ổn yên lòng.

      Phương ngự y bắt mạch cho Trầm Tử Trai, bắt mạch xong rồi : "Dạo này Vương gia hỏa vượng , đợi ta thay đổi phương thuốc chút, để vương gia khô người."

      Trầm Ngọc Tiên khuôn mặt tuấn tú của Trầm Tử Trai ửng đỏ, Hạ Trọng Phương nằm giường cũng đỏ mặt, nhất thời nhếch miệng, cười mà .

      Hạ Trọng Phương ở dưới chăn mặc xong xiêm y, ngồi dậy, mặc dù hai chân như nhũn ra, nhưng cố gắng chống giường, đứng dậy, hành lễ với Trầm Tử Trai và Trầm Ngọc Tiên, xong mới lui ra ngoài.

      Tiền bà tử và Thanh Trúc lên đỡ , thấy toàn thân như nhũn ra, bên tai còn có hồng ấn, nhất thời liếc nhau, vội vàng giúp bước .

      Đến khi trở về phòng, khi Hạ Trọng Phương tắm rửa xong, nằm giường, liền chui đầu vào chăn, hận chính mình vững tâm, sao lại dễ dàng như vậy...

      Đêm nay Trầm Tử Trai, cũng ngủ được, nằm chốc gọi Tô Lương vào hỏi: "Giản gia có động tĩnh gì ?"

      Tô Lương đáp: "Bọn họ là phái người đến Giang Nam thăm dò thân thế Hạ nương, nay có động tĩnh, vẫn chưa điều tra ra được gì."

      Trầm Tử Trai hỏi: "Vậy người của chúng ta tra được cái gì ?"

      Tô Lương : "Chỉ tra được Hạ nương quả phải Hạ phụ Hạ mẫu sinh, nhưng muốn có phải là cháu của Giản thái phó hay , lại có rất nhiều điểm đáng ngờ, là có chứng minh thực tế."

      Trầm Tử Trai : "Mặc kệ Hạ nương có phải là cháu Giản thái phó hay , e rằng Giản gia cũng đến nhận. Cũng may Hạ nương vốn mến bản vương, hẳn là .”

      Bên Giản thái phó cũng là cho người đến Giang Nam điều tra thân thế Hạ Trọng Phương.

      Nửa tháng sau Giang Nam tự có tin tức truyền đến, quả nhiên , Hạ Trọng Phương phải nữ nhi thân sinh của Hạ phụ Hạ mẫu mà là bọn họ nhặt được ở căn miếu đổ nát.

      Giản thái phó cầm thư, lại nhìn tín vật trong tay, khỏi vừa mừng vừa giận, nhất thời gọi Giản Phi Văn vào đưa tín vật tới trước mặt : “Ngươi tự nhìn xem, đây phải là ngọc bội ngươi đánh rơi sao? Còn dám Hạ nương có quan hệ gì với ngươi nữa ?”

      Giản Phi Văn vừa thấy ngọc bội, miệng mở lớn : “Năm đó con chạy đến Giang Nam, đường gặp phải đạo tặc, con lo giục ngựa mà chạy, quả có thất lạc ngọc bội này, con lấy nó tặng cho người khác, cha phải tin tưởng con!”

      Giản thái phó hề để ý tới lời của Giản Phi Văn, phân phó: “Sáng ngày mai, ngươi chuẩn bị phen, cùng vợ ngươi đến Vương phủ, đưa Hạ nương, , đưa cháu ta về.”

      Giản Phi Văn vẫn muốn biện bạch, Giản thái phó làm gì còn để ý ? Ông phất tay áo từ sớm rồi.

      Bạch thị nghe được tin này, giận ném ngã cái chén, quả nhiên ở Giang Nam sinh nữ nhi, còn chết chịu thừa nhận.

      Giản thái phó nghe được Bạch thị giận dữ, cho người gọi bà vào chuyện, hồi, Bạch thị đành phải nhất nhất ứng. Tời khi trở về phòng, bà lại trợn mắt với Giản Phi Văn.

      Giản Phi Văn cảm thấy oan uổng, kêu oan: “Hạ nương thực phải là nữ nhi của ta, ta làm sao bà mới chịu tin hả?”

      “Chờ heo mẹ leo cây, ta mới tin ông.” Bạch thị lạnh lùng , tự mình lên giường nghỉ ngơi.

      Giản Phi Văn thấy thế ổn, đành lên giường dỗ nàng, lần dỗ này là dỗ suốt đêm, sáng sớm ngày hôm sau, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đứng vững, khỏi cảm thán: “Già rồi!”

      Bạch thị bị dỗ đêm, ngày hôm sau thức dậy dung sắc cũng khá lên ít, cũng vơi ít lửa giận, bà chỉnh lý tâm tình, cùng với Giản Phi Văn đến Vương phỉ cầu kiến Trầm Ngọc Tiên.

      Trầm Ngọc Tiên nghe được Giản Phi Văn và Bạch thị đến thăm, vội vàng gặp Trầm Tử Trai: “Ca ca, người Giản gia đến, chắc là đến nhận lại Hạ nương. Có gặp bọn họ ?”

      Trầm Tử Trai : “Tránh lần thể tránh lần sau. Thỉnh bọn họ vào!” xong dặn bảo vài câu.

      Giản Phi Văn và Bạch thị ngồi đợi ở phòng khách lâu mới thấy Trầm Ngọc Tiên ra, cười hỏi bọn họ: “ biết Giản tán lang cùng phu nhân đến đây là có chuyện gì?”

      Giản Phi Văn liền ý đồ của mình, đặt tín vật lên bàn, ông : “Việc này Hạ phụ Hạ mẫu viết thư chứng thực, có bọn họ kí tên và dấu tay, chứng Phương nương quả là nữ nhi của ta, bây giờ ta đến để đưa con bé hồi phủ, thỉnh quận chúa cho phép!”

      Trầm Ngọc Tiên qua, cầm lấy tín vật nhìn nhìn, lại đặt xuống, nhất thời nghĩ đến lời của Trầm Tử Trai, liền vỗ vỗ tay gọi nha hoàn vào, phân phó: “ thỉnh Hạ nương ra gặp Giản tán lang!”

      Nha hoàn ứng, vội vàng chạy gọi Hạ Trọng Phương.

      Lúc này Hạ Trọng Phương ở trong phòng Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai lôi kéo tay : “Người Giản gia tới, Phương nương vì nhà mình mà bỏ bản vương chứ?”

      Hạ Trọng Phương có chút lúng túng, thấp giọng : “ phải chính miệng cha mẹ tôi , tôi tin mình là nữ nhi của người khác, cũng tùy tiện cùng người khác.”

      Trầm Tử Trai nghe được lời này mới yên lòng, dấp dáng của Phương nương rất giống tiểu thư Giản gia, muốn miễn cưỡng phản bác phải người Giản gia, trận mồm mép này đến quan tòa cũng bênh vực nổi, tranh người với Giản gia, chỉ để cho Phương nương tự mình quyết định còn may ra có ít phần thắng.

      Hạ Trọng Phương theo tiểu nha hoàn đến trước khách sảnh, vào thấy đôi vợ chồng trung niên ngồi trong phòng, liền biết là Giản Phi Văn cùng Bạch thị, nhất thời cúi xuống hành lễ.

      Bạch thị liếc mắt nhìn Hạ Trọng Phương cái, có chút sợ ngây người, ai cũng Thanh nương giống tổ mẫu, nha đầu kia lại càng giống hơn! Bà nhất thời trừng Giản Phi Văn, ông tự nhìn bộ dạng của nó xem, còn phải nữ nhi của ông?

      Giản Phi Văn cũng ngây người, năm đó, ông đến Giang Nam, đường gặp phải đạo tặc, bị khiếp sợ, quả ông còn lòng dạ nào mà gặp hồng nhan tri kỷ, giữ được trong sạch mấy tháng. Nhưng mà tiểu nương này giống hệt như Thanh nương, muốn con bé và ông có quan hệ gì, quả ai tin nổi. Thôi, dù sao cũng phải nhận về, chuyện oan ức này cũng vứt thôi!


      Lời tác giả: cười tủm tỉm đăng chương mới!
      Last edited by a moderator: 4/9/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, duyenktn19 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆Chương 24 ☆

      EDIT: Holilinhk

      Bạch thị nghĩ đến lời của Giản thái phó, đành phải quyết tâm nén ghen tuông, bảo Hạ Trọng Phương qua, cầm lấy tay : "Đứa trẻ ngoan, lưu lạc bên ngoài phải chịu nhiều cực khổ, nay biết thân thế của mình, đương nhiên phải hồi phủ với chúng ta rồi." xong đưa tín vật cùng thư tín cho Hạ Trọng Phương xem, lại giản lược chút tình cho nghe.

      Hạ Trọng Phương nhìn tín vật, là miếng ngọc bội, lắc đầu : "Vật này tôi chưa thấy qua, biết giả."

      Bạch thị : "Đây là dưỡng phụ dưỡng mẫu của con nhặt được con ở trong ngôi miếu đổ nát, nó được đặt người con, dưỡng phụ dưỡng mẫu xem con như là thân sinh, thứ này đương nhiên phải giữ nghiêm mật, làm sao cho con nhìn được?"

      Hạ Trọng Phương nhìn lại tín vật, lại thấy bức thư viết chữ xấu, ngoài ra còn có vài chữ viết sai, ràng đây là chữ của Hạ phụ , rất muốn tin, làm sao có thể tin chứ, thư là khi Hạ mẫu mang thai hơn tám tháng, bà nhận được thư từ nhà mẹ đẻ, rằng mẹ bà bệnh tình nguy kịch, bà vội vàng về nhà mẹ đẻ thăm bệnh, ở gần nửa tháng, đến khi mẹ bà khỏe hẳn, bà mới bảo Hạ phụ đưa bà về nhà, đường gặp được căn miếu đổ nát, bà sinh nhi nữ ở đó. Đêm đó mưa sa gió giật, bà sinh ra nữ nhi tắt thở, lúc ấy bà suýt chút nữa bất tỉnh, ngờ đột nhiên có nữ nhân bị điên chạy vào, nữ nhân điên kia nhét đứa trẻ sơ sinh nữ vào lòng Hạ mẫu, tiếp đó bà ta ôm nữ nhi tắt thở của bọn họ , lại vô tung vô ảnh. Những năm sau đó, bọn họ xem Hạ Trọng Phương như thân nữ mà nuôi lớn, nay có thân phụ đến nhận, đương nhiên muốn quay về nhận tổ quy tông. Kèm theo là miếng ngọc bội được đặt người Hạ Trọng Phương khi đó.

      "Phương nương, con tin chưa?" Bạch thị nắm tay Hạ Trọng Phương, nhàng : " tra ràng, ngọc bội này, là vật của cha con, lúc ấy ông tặng cho vị hồng nhan tri kỷ, hồng nhan tri kỷ kia sau khi sinh hạ ra con, có lẽ là bị điên rồi mới đổi con với đưa trẻ sơ sinh khác, bà ấy nhảy sông, sau đó mất tích."

      Giản Phi Văn cũng vội : "Phương nương, hết thảy là lỗi ở cha, nay điều tra , tự muốn tới nhận con về hồi phủ, con hãy theo chúng ta !"

      Hạ Trọng Phương thấy tín vật cùng thư tín, lại nghe Bạch thị như vậy, rốt cuộc là tin hơn phân nửa, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy kỳ quái, mình là con riêng, lẽ ra Bạch thị phải là thống hận vạn phần mới đúng, tại sao lại nóng bỏng muốn khuyên mình quay về?

      Đúng là trong lòng Bạch thị oán hận, ‘nhận mày về xong, đợi tên vương gia bệnh tật này chết , ta giết mày là sạch ’. Bà càng cảm thấy thống hận, mặt càng nhu hòa, khuyên nhủ: "Con ở Vương phủ làm nhũ nương, tổng cũng có mặt mũi gì, tổ phụ tổ mẫu nghe chuyện của con, vô cùng đau xót, ép buộc chúng ta phải mau đến đưa con hồi phủ. Con à, con là đại tôn nữ của Giản phủ, vừa lúc tận hiếu với tổ phụ tổ mẫu, đến lúc đó họ giúp con tìm vị hôn phu, hoàn thành tâm nguyện cho con."

      Hạ Trọng Phương nghe lời này, đứng lên : "Phải đưa cha và mẹ tôi lên kinh, chính miệng họ những lời này với tôi, tôi mới có thể toàn tin. Mà ngày đó tôi đến Vương phủ, vốn là cùng đường, vì được làm nhũ nương, tôi mới còn sống đến hôm nay. Vương gia đối đãi với tôi tệ, bệnh của người còn chưa hết, về tình về lý, cũng phải chờ người hết bệnh rồi mới có thể ."

      Bạch thị thầm nghĩ: chờ dưỡng phụ dưỡng mẫu ngươi lên kinh, lại xác nhận thân phận, kéo dài lại càng kéo dài, bệnh vương gia sớm trị xong. Khi đó ai còn thèm nhận ngươi về chứ?

      Giản Phi Văn cũng : "Phương nương, tuổi tác tổ phụ tổ mẫu con cao, nghe được tin cháu lưu lạc bên ngoài, ông bà cực kỳ đau lòng, chỉ hy vọng gặp được mặt con. Về phần vương gia, thiếu nhũ nương, tự có thể lại tìm nhũ nương khác mà."

      Bạch thị cũng phụ họa theo, nhưng lòng bà ta nghĩ, Hạ Trọng Phương tỏ vẻ muốn làm quý nữ, ương ngạnh muốn làm nhũ nương ở Vương phủ. như thế chỉ là làm mình làm mẩy mà thôi.

      Hạ Trọng Phương nghe Giản Phi Văn , đưa mắt nhìn , cũng cảm giác mặt mày ông có vài phần quen thuộc, tránh được có chút thân thiết, nhất thời : "Nếu Lão phu nhân và lão thái gia muốn gặp tôi, tôi tiếng với vương gia để qua bái kiến họ lúc cũng được. Chỉ là tôi bỏ vương gia được."

      Bạch thị ngạc nhiên, qua về, vẫn là chịu về với bọn họ sao?

      Trầm Ngọc Tiên vốn lo lắng Hạ Trọng Phương đồng ý về cùng Giản Phi Văn và Bạch thị, nghe đến đó, khỏi thở dài nhõm hơi, gọi nha hoàn đến châm thêm trà, đồng thời cũng đánh mắt cái.

      Nha hoàn hiểu ý, ra khỏi phòng khách, vội vàng chạy tìm Lục Mộng, lặng lẽ : "Hạ nương chịu trở về với Giản tán lang, tỷ tỷ mau bẩm với vương gia !"

      Lục Mộng vừa nghe liền mừng rỡ, từ lúc bên ngoài truyền ra lời đồn, chỉ sợ Hạ nương chuyển tâm, chuẩn bị làm quý nữ , nay rốt cục có thể an tâm . nghĩ thế, vội vàng bẩm lại với Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai vừa nghe thế, nhàng thở ra, làm quý nữ Giản gia so với làm nhũ nương Vương phủ, địa vị khác nhau trời vực, Hạ Trọng Phương chịu , chứng tỏ đối với rất ‘chân tình’ nha ~.~.

      Lục Mộng lui xuống, Trầm Tử Trai cho người ta gọi mưu sĩ Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng vào cùng thương nghị.

      Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng cũng nghe người Giản gia tới, ở phòng khách khuyên nhủ Hạ Trọng Phương theo chân bọn họ trở về, bọn họ vào phòng liền : "Vương gia cần lo lắng, nếu Hạ nương rồi, với y thuật của Phương ngự y, chắc chắn tìm cách khác trị bệnh cho Vương gia."

      Trầm Tử Trai : "Hạ nương . Chuyện là bản vương tính cưới nàng làm vương phi, biết hai vị có ý kiến gì ?"

      Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng vừa nghe, đều chấn kinh, : "Vương gia, việc này vạn lần thể."

      Trầm Tử Trai nhíu mày: "Hạ nương vì bản vương mà hy sinh, bản vương cũng muốn phụ bạc nàng, việc này cần phải xem xét."

      Kiều Thiệu Nguyên nóng nảy, ông : "Vương gia tự thân khó bảo toàn, nếu cưới vương phi mà vương phi thể trợ giúp vương gia tay, đến lúc đó chỉ có cùng nhau chịu đựng mà thôi, có ích gì chứ?"

      La Quân Dụng cũng : "Tình cảnh Vương gia như thế này, người nghĩ cách thoát khốn, mưu thành nghiệp lớn, mà lại vì nhũ nương nho đánh mất lý trí, như vậy là ổn đâu!"

      chuyện lát Tô Lương đến, bẩm báo với Trầm Tử Trai: "Hạ nương chịu về cùng Giản tán lang và Bạch thị, chỉ đồng ý qua đấy mấy ngày để bái kiến Giản thái phó và Thái phó phu nhân thôi."

      Trầm Tử Trai vừa nghe, gật đầu : "Hạ nương như thế, chúng ta phải đãi ngộ cho ấy nhiều gấp đôi mới được.”

      Tô Lương đáp: "Hạ nương có tình có nghĩa, đáng được như vậy."

      Phần bên kia, Tiền bà tử và Thanh Trúc đỡ Hạ Trọng Phương về phòng, lần này, thái độ là kính cẩn. Giản gia đến nhận rồi, có thể thấy Hạ nương, quả là cháu Giản thái phó, là thân phận quý nữ đấy! Chỉ là bây giờ lưu lạc phải làm nhũ nương thôi! Chuyện này vừa xảy ra, thân phận Hạ nương khác xa so với trước, tuy vẫn là nhũ nương, nhưng ai dám xem , bọn họ đối đãi với như đối đãi với quý nữ nhà Giản gia.

      Tiền bà tử nhớ lại chuyện trước đây của Hạ Trọng Phương, bà nhớ lại Hạ Trọng Phương rất khác với Hạ phụ Hạ mẫu, lấy thực chứng chính là Hạ Trọng Phương phải do Hạ phụ Hạ mẫu sinh ra. Bà cười : "Trước đây Phương nương trắng trắng tròn tròn, mọi người phải giễu cợt, cả gia đình đều da đen, chỉ mỗi Phương nương là trắng noãn, có là thân sinh hay ? Ai ngờ được lời đùa này lại thành thực."

      Thanh Trúc cũng cười : "Khi Hạ nương vào phủ, mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng khí chất phi phàm, giống nông dân, thế nên Tô quản gia mới nhận nhầm là nhũ nương Phương ngự y mời đến, bắt Hạ nương uống thuốc thúc sữa đó."

      Hạ Trọng Phương nghe hai người thảo luận, trong bụng suy nghĩ , còn phải học viết chữ tốt, sau này nếu là quý nữ Giản gia, trong người có học thức, cách năng cũng dễ nghe hơn, hẳn làm mất mặt Giản gia.

      Bên Qúy mẫu, Quý mẫu nghe Giản Phi Văn và Bạch thị đến nhận nữ nhi, bà tức giận đập bàn : "Sớm biết Phương nương là cháu Giản thái phó, lúc trước nên khuyên Đại Lang, cho nó hưu thê! Nay được gì, cưới vị quận chúa bệnh hoạn, thể nhờ cậy nổi thế vương gia, đúng là nửa vời, ngày nào Qúy gia mới ngẩng đầu lên được đây?"

      Quý phụ cũng buồn bực, ông lắc đầu : "Mặc dù thân phận Quận chúa cao quý, nhưng vương gia giờ có quyền thế, sau này biết như thế nào? Mà trước mắt Giản thái phó là thầy của thái tử, tương lai là đế sư, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Cháu Giản thái phó, rất quý đấy, tương lai sáng lạn lắm đây."

      Quý Minh Xuân nghe cha mẹ như vậy, cũng hối hận đứt ruột. Chỉ là lúc trước bị Trầm Tử Trai cảnh cáo, bây giờ Hạ Trọng Phương lại được xác nhận là cháu Giản thái phó, thân phận khác trước, muốn lại dây dưa sao, gan chưa to vậy đâu.

      Tô thục phi ở trong cung cũng nghe nghe chuyện Giản Phi Văn và Bạch thị nhận lại Hạ Trọng Phương, xác nhận Hạ Trọng Phương là tiểu thư Giản gia, nhất thời bà cười với Thu Thủy: "Nhanh , nhanh như vậy điều tra xong thân thế hả?"

      Thu Thủy cười : "Hạ nương chịu hồi phủ cùng Giản tán lang, có lẽ là sinh tình với vương gia, nên buông được."

      đến chuyện này, Tô thục phi hơi lo lắng, nếu Hạ Trọng Phương là con riêng của Giản Phi Văn, nhất định thể để ta ở gần Trầm Tử Trai. Nhưng mà Trầm Tử Trai lại cần sữa để chữa bệnh nữa chứ, là....

      Thu Thủy thấy Tô thục phi nhíu mi, vốn cơ trí, đoán được nguyên nhân, nhất thời phủ bên tai Tô thục phi : "Gần đây Diệp nương thân mình phải khoẻ sao? Phương ngự y ở trong vương phủ, nếu đưa Diệp nương đến Vương phủ dưỡng bệnh, bảo Phương ngự y giúp đỡ điều dưỡng, phải là mũi tên trúng hai đích sao?"

      Diệp nương trong miệng Thu Thủy, chính là cháu của Tô thục phi, Tô Ngọc Diệp.
      Tô thục phi nghĩ, lúc trước mình bất hòa với Thái tử, nếu thái tử đăng vị, chỉ là chính mình, mà chính là dòng họ Tô thị, chỉ sợ cũng qua nổi, bà sớm hạ quyết tâm muốn phù trợ Trầm Tử Trai thượng vị . Thậm chí bà muốn gả cháu mình, Tô Ngọc Diệp, cho Trầm Tử Trai, sau này Trầm Tử Trai đăng vị, Tô Ngọc Diệp làm hoàng hậu, đương nhiên bà làm thái hoàng thái hậu, ngồi vững hưởng phúc ở hậu cung.

      Nhưng bây giờ Giản gia quấy rối như vậy, thân phận Hạ Trọng Phương có biến, chỉ sợ Trầm Tử Trai sinh tình với ấy, muốn cho ấy danh phận , đến lúc đó theo thứ tự trước và sau , địa vị Tô Ngọc Diệp e rằng bất ổn. thể, đành phải đẩy Tô Ngọc Diệp đến bên người Trầm Tử Trai trước để bồi dưỡng tình cảm.

      Mấy ngày sau, Tô thục phi cho người đến Vương phủ thương nghị cùng Trầm Tử Trai, là cháu bà, Tô Ngọc Diệp, thân mình được ổn, cần phải điều dưỡng tốt, mà gần đây Tô phủ bận rộn, nên muốn cho đến Vương phủ ở, nhờ Phương ngự y giúp điều trị thân thể. Còn nữa, từ Tô Ngọc Diệp học quản lý gia đình, đến Vương phủ, có thể giúp Trầm Ngọc Tiên quản lý vương phủ, Trầm Ngọc Tiên cũng có thời gian chăm sóc tốt sức khỏe của mình hơn.

      Tổ mẫu của Trầm Tử Trai là tỷ muội của Tô thục phi, mà Tô Ngọc Diệp lại là cháu của Tô thục phi, coi như là biểu muội của Trầm Tử Trai. Trầm Tử Trai vừa nghe, đương nhiên phải đồng ý, cho người đón Tô Ngọc Diệp vào phủ.

      Buổi sáng hôm sau, Hạ Trọng Phương học xong trở về phòng, có nha hoàn đến báo: "Hạ nương, trong phủ có nương mỹ mạo đoan trang, là tiểu thư Tô gia. Quận chúa bảo Hạ nương qua gặp mặt, mọi người chung sống hòa thuận."
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, duyenktn14 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ chương 25 ☆

      Editor: Holilinhk

      Năm nay Tô Ngọc Diệp mười sáu tuổi, mặt mày sáng sủa, dáng người yểu điệu, vì được cha mẹ giáo dưỡng nghiêm khắc, nên tính tình đoan chính, năng được trưởng bối thích.

      Tô Ngọc Diệp ở tuổi này, vốn phải gả , nhưng Tô thục phi , hôn của Tô Ngọc Diệp, cứ để bà an bài, bởi vậy, Tô Ngọc Diệp vẫn như vậy. Bây giờ Tô thục phi bảo Tô Ngọc Diệp đến ở tại Vương phủ, trong lòng người Tô gia đương nhiên biết , đây là chuẩn bị cho Tô Ngọc Diệp làm Tề vương phi, khi người Vương phủ người đến đón, họ lập tức đưa Tô Ngọc Diệp xuất môn.

      Trầm Ngọc Tiên nhận được tin, trong lòng mừng thầm, xuất thân và tài mạo của Tô Ngọc Diệp như vậy, vừa vặn xứng đôi với ca ca, bây giờ lại đến Tề vương phủ ở, sau này chắc chắn là tẩu tử của mình. Đợi Tô Ngọc Diệp đến đây, vội vàng cho người ra nghênh đón vào, nhất thời : "Y thuật Phương ngự y cũng là nhất nhì trong cung, Diệp nương đến Tề vương phủ ở, để Phương ngự y điều trị thân mình cho, là thỏa đáng. Ta cũng có nhiều bạn, có việc gì cũng có thể tìm nhau trò chuyện chút."

      Tô Ngọc Diệp cũng biết ý tứ Tô thục phi an bài đến ở Vương phủ, lần này nhìn Trầm Ngọc Tiên, bên ngoài là tỷ muội thân thiết, nhưng cũng có phần ý tứ tẩu tử nhìn em của chồng, tất nhiên là chuyện cũng thân thiết hơn.

      Hai người vào khách sảnh, Trầm Ngọc Tiên cho người chuyển hành lý của Tô Ngọc Diệp thu xếp ổn thỏa, mắt thấy Tô Ngọc Diệp dẫn theo bốn nha hoàn và bốn bà tử đến đây, Trầm Ngọc Tiên cũng để ý đến tám nha hoàn mà Tô Ngọc Diệp đưa đến, với nha hoàn bên người vài câu, bảo họ dẫn nha hoàn Tô Ngọc Diệp sắp xếp này nọ. Chính dẫn Tô Ngọc Diệp rửa mặt sơ qua, thay xiêm khác y, thế này mới ngồi xuống chuyện.

      Nhân Vương phủ vốn đơn giản, mà lúc trước Tô Ngọc Diệp cũng tới Vương phủ, tuy với Trầm Ngọc Tiên chơi với nhau tính là thân mật, nhưng dẫu sao cũng là biểu tỷ muội, có chuyện gì cũng với nhau, ít nhiều, lần này đương nhiên là hỏi về bệnh tình của Trầm Tử Trai.

      Trầm Ngọc Tiên hết cả: "Từ lúc Hạ nương vào phủ cho sữa, ca ca ta khỏe hẳn lên, bây giờ có thể ra khỏi phòng hoạt động. Phương ngự y , cuối tháng có thể xuất phủ dự tiệc. Tới sang năm, độc tính trong người nhất định bị xuất hết."

      Tô Ngọc Diệp nghe xong yên lòng, lại lặng lẽ hỏi Trầm Ngọc Tiên: "Nghe bên ngoài đồn Hạ nương là cháu Giản thái phó, Giản gia còn đến nhận, là à?"

      Trầm Ngọc Tiên : "Giản gia mang tín vật với thư tín đến, chắc mười mươi Hạ nương là cháu Giản thái phó. Mà tỷ chưa thấy qua ấy phải , nếu thấy, chắc chắn tỷ cũng tin ấy là cháu Giản thái phó. ấy rất giống Giản Mộc Thanh." xong Trầm Ngọc Tiên hỏi: "Lần trước Thục phi nương nương mở tiệc thưởng hoa, sao thấy tỷ vậy?"

      Tô Ngọc Diệp đáp: "Tiệc ngắm hoa ngày ấy, ta vốn muốn vào cung, nhưng hình như là ăn trúng thứ gì bậy bạ, đau bụng quá, ta được."

      Trầm Ngọc Tiên cũng : "Lần trước vào cung, cũng gặp tỷ, tỷ cũng là bị đau bụng, bụng tỷ yếu đó. Bây giờ đến đây rồi, hãy để cho Phương ngự y giúp tỷ điều trị lần luôn !"

      Mục đích bề ngoài của Tô Ngọc Diệp là đến Tề vương phủ dưỡng bệnh, vừa vặn cũng có bệnh đau dạ dày, nhất thời liền cười : "Đúng là bị đau bụng, ăn cái gì cũng thấy ngon, khí huyết tốt! Nghe danh Phương ngự y cực giỏi về điều trị thân thể, nên mới với Thục phi nương nương, muốn thỉnh Phương ngự y đến Tô phủ bắt mạch cho thuốc, ngờ Thục phi nương nương lại bảo ta đến Vương phủ dưỡng bệnh, tiện từ chối người, đành phải đến đây, làm phiền cho mọi người rồi."

      Trầm Ngọc Tiên cười : "Đến đây cứ an tâm ở lại, cái gì mà phiền với phiền chứ?"

      xong, gian ngoài có nha hoàn đến bẩm báo, Phương ngự y đến, Trầm Ngọc Tiên gấp rút cho người mời vào.

      Phương ngự y vào chẩn mạch cho Tô Ngọc Diệp, chỉ cơ thể có tính hàn cần phải chú ý bồi dưỡng, sau đó mở hộp gỗ vuông, dặn bảo vài câu, liền lui ra.

      Đợi Phương ngự y lui xuống, Trầm Ngọc Tiên mới cho người gọi Hạ Trọng Phương đến gặp.

      Hạ Trọng Phương từ miệng Thanh Trúc biết được chuyện của Tô Ngọc Diệp, lòng thầm cân nhắc tình hình Vương phủ nay, ngược lại cũng hiểu nhiều, Tô Ngọc Diệp lĩnh mệnh Tô thục phi đến Tề vương phủ ở, là chuẩn bị làm vương phi à? Tương lai ta là nữ chủ nhân Vương phủ, mình chỉ là nhũ nương nho , thấy ta, phải kính cẩn chút.

      Hạ Trọng Phương nhanh chóng xác định vị trí mình đứng, phút chốc vào khách sảnh, thấy Tô Ngọc Diệp liền hành lễ gọi Tô nương.

      Tô Ngọc Diệp vừa thấy Hạ Trọng Phương cũng hoảng sợ, chỉ cần đa lễ, đợi Hạ Trọng Phương ngồi xuống, lúc này mới : "Vẻ ngoài của Hạ nương quả rất giống Giản Mộc Thanh, khi vừa mới thấy, còn tưởng rằng là ấy!"

      Hạ Trọng Phương thấy dấp dáng đoan trang của Tô Ngọc Diệp, tâm cũng sinh hảo cảm, nên cười : "Tô nương cũng như vậy, có thể thấy được quả ta rất giống với tiểu thư Giản gia."

      Tô Ngọc Diệp cười : "Xem , ngay cả cách chuyện cũng giống nữa!"
      Các nàng cười , thân thiết rất nhanh.

      Nhất thời Tô Ngọc Diệp hỏi Hạ Trọng Phương học cái gì, nghe mời được lão sư là Hà ma ma, khỏi "Hả" tiếng : "Lần trước phủ chúng ta thỉnh bà, còn mời nổi, ra là tới đây dạy Hạ nương ."

      Hạ Trọng Phương : "Hà ma ma học thức phong phú, khi giảng bài, ta thường nghe đến mê mẩn, hận buổi chiều được học. Hà ma ma cũng , ăn nhiều nhai kĩ, chỉ dạy buổi sáng, chịu dạy thêm."

      Tô Ngọc Diệp : "Nếu là Hà ma ma giảng bài, ta cũng muốn hưởng ké ngày." xong quay đầu nhìn Trầm Ngọc Tiên : "Quận chúa giúp ta tiếng, Hà ma ma nhận dạy cho ta với nhé!"

      Trầm Ngọc Tiên khỏi cười : "Hà ma ma dạy người cũng là dạy, hai người cũng dạy, tiếng là được."

      Tô Ngọc Diệp tạ ơn, cười : "Hà ma ma là dạy học thức với lễ nghi cho quý nhân trong cung, có thể được người dạy, là may mắn."

      Trầm Tử Trai nơi đó, nghe được Tô Ngọc Diệp đến, liền bảo Lục Mộng đến thỉnh qua gặp.

      Hạ Trọng Phương thấy Tô Ngọc Diệp theo Lục Mộng, cũng cáo từ trở về phòng. Chỉ là về phòng, trong lòng đột nhiên đau ỉ, thầm nghĩ: Làm sao vậy chứ? Chẳng lẽ ta thích vương gia gặp Tô Ngọc Diệp? ràng là Tô Ngọc Diệp chuẩn bị làm vương phi, khi nào tới lượt ta vui đây?

      Tiền bà tử thấy Hạ Trọng Phương đột nhiên uể oải, cũng đoán được vài phần, bà bên tai:
      “Phương nương cũng đừng quá mức lo lắng, Tô nương tuy là đến ở, dù sao cũng thể so với Phương nương mỗi đêm đều gặp vương gia. Phương nương chỉ cần thuận theo vương gia tí, về sau khắc áp chế được Tô nương thôi.”

      “Phí, bà bà cái gì thế?” Hạ Trọng Phương hờn dỗi, còn tâm trạng đọc sách tìm châm tuyến định thêu hà hao, châm tuyến tay, nhưng suýt đâm tay vài lần, đành phải cất châm tuyến, ngồi bên cửa sổ mà ngẩn người.

      Tiền bà tử thấy thế, lại qua bên tai: “Sữa Phương nương cứu sống vương gia, là ân nhân cứu mạng của vương gia, vương gia muốn báo ân, hà hà, chính là phải lấy thân báo đáp. Mà Phương nương là cháu Giản thái phó, cũng xứng đôi với vương gia, làm gì có chuyện tặng vương gia cho Tô nương?"

      Hạ Trọng Phương buồn bã : “Bà bà người hiểu”

      Có cái gì mà hiểu: “ phải Phương nương sợ mình xứng với vương gia sao?” Tiền bà tử : “Chỉ cần vương gia thích Phương nương, lưỡng tình tương duyệt, ai có thể chen chân được.”

      Thời gian này Hạ Trọng Phương theo Hà ma ma học này nọ, cũng có suy nghĩ, chỉ : “Hôn của Vương gia, đương nhiên là do hoàng thượng với Thục phi nương nương làm chủ, tới lượt con nghĩ nhiều.”

      Tiền bà tử nghe thế, bà được gì nữa.

      Tới chạng vạng tối, Trầm Tử Trai cho người đến thỉnh Hạ Trọng Phương qua, Hạ Trọng Phương tự chủ ăn mặc kiều mỵ hơn chút, ra khỏi cửa phòng mới giật mình, mình làm thế để làm cái gì? Dụ dỗ vương gia à?

      Thanh Trúc với Tiền bà tử để nghĩ nhiều, đẩy về phía trước.

      Hạ Trọng Phương giật tay ra khỏi hai người, cười : “Đâu phải lúc trở về có khí lực đâu. Giờ vừa ăn no, cần tán thực, sao lại để hai người dìu được?”

      chuyện, đến ngoài cửa phòng Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai cũng ra khỏi phòng tản bộ, vừa thấy Hạ Trọng Phương đến, duỗi tay ra, kéo vào trước mặt mọi người, bên : “Đêm nay Phương nương xinh đẹp!"

      Hạ Trọng Phương hơi đỏ mặt, theo sau Trầm Tử Trai vào phòng, ngồi xuống chuyện bên bàn công văn.

      Chốc sau Phương ngự y cũng đến, nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc, liền thối lui ra ngoài bình phong.

      Trầm Tử Trai thấy Trầm Ngọc Tiên và Quý Minh Xuân mấy ngày nay hề đến đây, liền cười : “Hôm nay chỉ có Phương ngự y ở ngoài nghe động tĩnh, Phương nương cần phải thẹn thùng như vậy.”

      Hạ Trọng Phương lời nào, chỉ cởi áo, thấy trướng sữa, liền : “Được rồi vương gia đến đây !”

      Trầm Tử Trai nhanh chóng qua, lẹ tay kéo Hạ Trọng Phương, ôm ngã lên giường, phủ bên tai: “Đêm nay, nằm hút sữa tốt hơn!” xong chính cũng nằm lên giường, ôm Hạ Trọng Phương trong lòng, để gối cánh tay của mình, cúi đầu mút chỗ đẫy đà của .

      Hạ Trọng Phương tự chủ được ưỡn người dậy phối hợp với Trầm Tử Trai, rên nho . Ngâm ra tiếng, lắm, nhớ lại câu kia của Tiền bà tử, chen chân vào đùi Trầm Tử Trai, dán mình vào, chỉ chạm vào mộp lần, giật mình, vội vàng rút về.

      Trầm Tử Trai khó thấy được chủ động, đâu chịu để rút về? Tay duỗi ra, bắt được chân của , lập tức đổi tư thế, để Hạ Trọng Phương nằm ngang, chính mình nửa quỳ trước người , đẩy hai chân lên cao, đặt chân lên vai mình, cúi người hút sữa, bên hút bên dụi, mới thấy mặt Hạ Trọng Phương hồng, muốn nghênh còn cự, cảm thấy ý cũng động, chỉ là cố chịu đựng mà thôi.

      “Đừng!” Hạ Trọng Phương gĩay dụa, hai chân lay động vai Trầm Tử Trai, nhất thời phát váy tung bay, chỉ sợ váy để lộ phong cảnh cho Trầm Tử Trai thấy, vội vàng đè lại váy, rì rầm kiều mị : “Vương gia thể ăn hiếp tôi như vậy!”

      Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn Lê Qúy Đôn.

      “Thế Phương nương muốn bổn vương ăn hiếp ai?” Trầm Tử Trai bắt được chân ngọc của Hạ Trọng Phương, váy lộ phân nửa, mặc dù thấy toàn cảnh, nhưng cũng thấy chút, bàn tay to sớm vào thăm dò, bên hút sữa, bên qua loa hỏi: “Chẳng lẽ Phương nương thích như vậy?”

      Hạ Trọng Phương cực kì xấu hổ, dùng tay đẩy Trầm Tử Trai, như rên: “Tôi chỉ là nhũ nương, nương theo chiều gió, sau này vương gia cần phải uống sữa nữa, vương gia sao còn nhớ tới tôi chứ?"

      Trầm Tử Trai đáp: “Bổn vương nghiện sữa rồi, sao có thể quên được Phương nương?” xong, lại cúi xuống mút mút, miệng còn cắn cắn chỗ đỏ bừng, mút ra tiếng “Tặc tặc”, khe khẽ : “Bổn vương ăn chưa no, còn muốn ăn!” xong thân mình cử động về phía trước, cử động.

      Hạ Trọng Phương hoảng hốt, cầu xin: “Vương gia, vương gia, đừng như vậy?”

      “Tình ý của Phương nương, bổn vương biết đền đáp như thế nào, chỉ bằng lấy thân báo đáp…” Trầm Tử Trai lời chưa hết, lại tiếp tục cử động.

      Lời tác giả: Mới nè mới nè! Có xấu hổ ~~
      Last edited by a moderator: 6/9/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Dion8 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆Chương 26 ☆

      Editor: Holilinhk (Hoanglinh2tq)

      "Vương gia, xin bảo trọng thân thể!" Phương ngự y ở ngoài bình phong nghe được thanh lạ, vội cất giọng gọi tiếng.

      Trầm Tử Trai tỉnh thần lại chút, khổ sở rút mình về, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hừ hừ: "Lại hoả vượng thôi!"

      Mặc dù cả người Hạ Trọng Phương như nhũn ra, nhưng cũng cố gắng ngồi dậy kéo lại xiêm y, sau đó nhảy xuống giường, lảo đảo chạy ra ngoài, nơi này rất nguy hiểm, nên ở lâu!

      Phương ngự y thấy Hạ Trọng Phương vội vã chạy trốn, lắc đầu, vòng vào bên trong bình phong, bắt mạch cho Trầm Tử Trai, thở dài : "Vương gia, thân người hỏa quá vượng, rất bất lợi cho việc thanh trừ độc!"

      Trầm Tử Trai biện minh: " là gần đây Phương nương rất đẹp, bổn vương lại lúc thanh xuân nhiệt huyết, khó tránh khỏi chuyện..."

      Phương ngự y ho khan tiếng, : "Sáng ngày mai ta viết thêm phương thuốc, thêm chút thanh lương hạ hỏa, về phần Hạ nương, ta cũng bảo ấy ăn mặc mộc mạc hơn."

      Tới buổi tối ngày hôm sau, quả nhiên Hạ Trọng Phương ăn mặc giản dị tự nhiên hơn, rất kín cổng cao tường, hình như gần đây ăn ngon, nên dáng người ngày càng lả lướt hấp dẫn hơn phải, mùa hạ nên quần áo mỏng, vừa đứng trước mặt Trầm Tử Trai, hoả Trầm Tử Trai lại muốn vượng. >.<

      Phương ngự y thấy ổn, đành đốt thanh tâm hương, thanh tâm hương kia dùng nhiều có hại tới khứu giác, phải kế lâu dài, chỉ có thể dùng tạm thời thôi!

      Mấy ngày kế tiếp, Trầm Tử Trai khống chế được chính mình, khi uống sữa cũng nghiêm chỉnh hơn nhiều.

      Lại đến chuyện Tô Ngọc Diệp nhờ Trầm Ngọc Tiên chuyện với Hà ma ma, sáng sớm ngày hôm nay, cũng chuẩn bị số thứ, đến Tình Vũ các bái kiến Hà ma ma, học cùng Hạ Trọng Phương.

      Học vấn của hai người bọn họ vốn bất đồng, Hà ma ma đương nhiên dạy học cũng phân biệt. Hạ Trọng Phương hề biết, có khi cũng hỏi Tô Ngọc Diệp chút, Tô Ngọc Diệp cũng giấu giếm, biết gì đều cho Hạ Trọng Phương nghe. Hai người từ từ quen thân.

      Hai người bọn họ nếu cùng học, chắc chắn có người so sánh hai người với nhau, tương đối toàn vẹn: "Cho dù Hạ nương là tiểu thư Giản gia, cũng chỉ là con riêng, các mặt khác cũng bằng Tô nương. Nhìn , đương nhiên Tô nương trở thành vương phi."

      Hạ nhân lắm mồm, truyền nhau rất nhanh, và vào tai Hạ Trọng Phương cũng rất nhanh, Hạ Trọng Phương cười trừ, càng ra sức học thêm kiến thức với Hà ma ma.

      Tô Ngọc Diệp ở đây, nhanh chóng quen thuộc mọi thứ, người có thân phận cao quý như , tính tình lại hiền hoà hơn so với Trầm Ngọc Tiên, ra tay lại hào phóng, từ nha hoàn đến quản đều rất thích .

      Những lời khen ngợi Tô Ngọc Diệp, cũng truyền tới tai Trầm Tử Trai rất nhanh.

      Trầm Tử Trai nghe xong, chỉ cười tiếng, cũng lời nào.

      Tới buổi tối hôm nay, Lục Mộng bẩm báo những chuyện trong phủ gần đây xong, lui xuống, sau đó lại lập tức vào lần nữa, bẩm: "Vương gia, trong cung có người đến!"

      "Mau mời vào!" Trầm Tử Trai hơi kinh hỉ, hay là Tô thục phi có tin tốt?

      lát sau Tô Lương dẫn Đới công công vào, quả nhiên Đới công công là đến báo tin tốt .

      "Vương gia, đêm nay hoàng thượng làm chuyện, người hạ chỉ Vi Thanh Nhĩ làm tướng quân trấn giữ Tây Bắc, nhận lại binh quyền trong tay Mai tướng quân. Dự là nửa tháng sau, chỉ lệnh đến tay Vi Thanh Nhĩ." Đới công công xong, mặt ông cũng lộ ra chút hưng phấn, ông thầm : "Thục phi nương nương bảo vương gia hỏi thăm ngày vương trạng nguyên đến kinh thành, đến ngày đó thân nghênh đón, giữ chân vương trạng nguyên . Có Vi Thanh Nhĩ với vương trạng nguyên, được văn võ tương trợ, vương gia tăng thêm phần thắng."

      Trầm Tử Trai vừa nghe, vẻ mặt ung dung thản hiên, nhưng bàn tay nắm lại thành quyền, hỏi Đới công công: "Tin tức có chính xác ?"

      Đới công công gật đầu : "Là hoàng thượng trước mặt người phụ trách văn thư, rất chính xác."

      Mai tướng quân mà Đới công công nhắc tới, đó chính là ca ca của thái tử phi - Mai Trường Đình. Mai Trường Đình nắm giữ chiến vùng Tây Bắc, hơn mười năm, trong năm hai lần lụi bại, Cảnh Tông hoàng đế thể vui nổi. Nhưng ngờ, Cảnh Tông hoàng đế lại triệt binh quyền trong tay nhanh như vậy, để cho Vi Thanh Nhĩ nhận binh quyền.

      Mà Vi Thanh Nhĩ, là ca ca của Vi Thanh Mi. Kể từ khi Vương Tinh Huy với Vi Thanh Mi bị đuổi ra khỏi kinh thành, Vi gia cũng xuống ngàn thước, Vi Thanh Nhĩ vốn làm phó tướng quân, có thực quyền hơn mười năm,bây giờ dùng lại ông, mà lại là tướng quân nữa chứ, hoàng thượng có ý gì đây?

      Đới công công vừa , Trầm Tử Trai vội vàng triệu Kiều Thiệu Nguyên với La Quân Dụng vào chuyện.

      Kiều Thiệu Nguyên nghe được tin này, ông vui mừng quá đỗi: "Đầu tiên là Hoàng thượng triệu Vương trạng nguyên hồi kinh, tiếp theo lại bắt đầu dùng Vi Thanh Nhĩ, ràng là người bất mãn với người của thái tử. Vài năm nay tâm Hoàng thượng rất khó đoán, khi thích thái tử, chắc hẳn thái tử phải khổ sở phen. Bởi vậy, vương gia mới có cơ hội ra mặt."

      La Quân Dụng bước thong thả, ông : "Vương gia, lời Thục phi nương nương rất có đạo lý, bây giờ đúng là thời cơ quan trọng để lung lạc Vương trạng nguyên, vương gia phải nắm chắc đấy. Trước khi Vương trạng nguyên được triệu hồi kinh, tự thân khó bảo toàn , nhưng lúc này khác rồi, khi Vi Thanh Nhĩ làm tướng quân, thái tử nhất định dám động đến nhà Vương trạng nguyên. Vương gia nội có Thục phi nương nương tương trợ, ngoại có vương trạng nguyên, lại mượn thế Vi Thanh Nhĩ, lo gì đại thành?"

      Kiều Thiệu Nguyên tiếp lời: "Đúng vậy. Vương trạng nguyên có nhi nữ là Vương Du, thân thể yếu đuối vẫn chưa hứa gả cho ai, vừa lên kinh nhất định là muốn kén rể, vương gia phải sớm tìm cơ hội xuống tay, xin cưới nàng làm vương phi. Có quan hệ thông gia, Vương trạng nguyên giúp đỡ vương gia còn muốn trợ ai?"

      Trầm Tử Trai hơi trầm ngâm : "Thục phi nương nương đưa Tô Ngọc Diệp vào Vương phủ ở, nếu bổn vương cưới chi nữ Vương trạng nguyên, e rằng mất lòng cả hai bên."

      Kiều Thiệu Nguyên nghĩ nghĩ rồi : "Nếu Thục phi nương nương có thể đưa Tô nương đến Vương phủ dưỡng bệnh, vương gia cũng có thể mời Vương nương đến Vương phủ dưỡng bệnh. Chỉ cần đưa người đến đây, đến lúc đó lại xin hoàng thượng tứ hôn, người làm chính phi, người làm trắc phi, đẹp cả đôi đường!"

      Bọn họ bên này thương nghị, Hạ Trọng Phương cũng là nỗi lòng khó lặng, mặc dù thêu hà bao dưới đèn, nhưng lại ngẩn người đến mấy lần.

      Thanh Trúc ở trong phòng, Tiền bà tử liền giúp đỡ Hạ Trọng Phương xỏ chỉ, bà khe khẽ hỏi: "Phương nương nghĩ gì thế?"

      Hạ Trọng Phương hết tâm trong lòng ra: "Con làm nhũ nương của vương gia, mặc dù phá thân, nhưng lại cùng vương gia có quan hệ xác thịt, sau này lập gia đình, chỉ sợ chồng con để ý đến điểm này, chàng thể buông bỏ. Với thân phận này, hay là con tìm cách ở lại cạnh vương gia, chỉ làm thiếp thị, ko nghĩ xa hơn? Nhưng con lại ko muốn như vậy”

      Tiền bà tử ngồi xuống : “Vì chuyện này mà Phương nương âu sầu sao? Ko phải là người Giản gia đến nhận con về à? khi con trở thành tiểu thư Giản gia, cũng là xứng đôi vừa lứa với vương gia thôi. Đến lúc đó van cầu Giản thái phó, để ông làm chủ cho con, ko phải thành vương phi rồi sao?”

      Hạ Trọng Phương cười khổ : “Bà bà ko biết nên thế thôi! Cho dù con có là tiểu thư Giản gia, cũng chỉ là đứa con riêng, thân phận vẫn như cũ ko khác gì mấy, ko thể làm nổi vương phi. Lại là, nghe đồn vương gia sinh bệnh, cũng là vì người của thái tử hạ độc. ràng rằng, thái tử bất hoà với vương gia. Nếu con làm tiểu thư Giản gia, Giản thái phó – thân là thầy giáo của thái tử, ko để cháu của mình làm vợ kẻ địch đâu”

      Tiền bà tử ngẩn người : “Thế Phương nương có tính toán gì ko?”

      Hạ Trọng Phương : “Muốn tính cũng ko được gì, thế con mới buồn rầu đây! Nếu bỏ vương gia ko thèm để ý tới, đến Giản phủ làm quý nữ, có lẽ quý nữ Giản phủ cũng ko dễ làm! Bạch thị phu nhân ko những ko ghen ghét con, mà còn đích thân đến tiếp, trong đó chắc chắn ko đơn giản. Con còn muốn sống, còn phải dựa vào vương gia. đến , vương gia còn cần sữa của con, người ko bỏ mặc con đâu!”

      Sắc mặt Tiền bà tử thay đổi: “Phương nương là , Giản gia đến nhận con, ko phải là chuyện tốt?”

      Hạ Trọng Phương : “Còn ko phải sao? đứa con riêng, che đậy còn ko kịp, sao lại để lời đồn đãi truyền đến truyền ? Lại còn muốn gióng trống khua chiêng đến nhận nhau? Nếu Bạch thị phu nhân là mẫu thân thân sinh của con, bọn họ đến đây nhận lại, như thế còn nghe được, nhưng Bạch thị phu nhân lại ko có quan hệ gì với con cả, niềm nở như thế càng khiến con bất an hơn”

      Tiền bà tử vừa nghe, ko khỏi nhìn Hạ Trọng Phương với cặp mắt khác xưa, bà cảm thán: “Phương nương à, con ko , bà già này cũng ko nghĩ được nhiều như vậy. Bà cứ thầm nghĩ con là tiểu thư Giản gia, đường tương lai sáng lạn, ko cần phải ưu sầu”

      Hạ Trọng Phương nắm tay Tiền bà tử : “Bà bà, chúng ta từng giúp nhau trong cơn hoạn nạn, khác hẳn với người khác. Trong vương phủ này, con cũng chỉ dám tâm với bà. Giờ, chuyện Giản gia đến nhận lại con, ngược lại lúc nào con cũng cảm thấy bất an. Thời gian này, bà bà giúp con để ý nhiều hơn chút, nếu có chuyện gì ko ổn, bà bà phải nhanh nhanh cho con biết nhé”

      Tiền bà tử gật đầu, bà : “Bà ko tìm được con con rể, may nhờ có Phương nương, nếu ko bà cũng ko biết lưu lạc phương nào. Phương nương tốt, bà mới tốt, đương nhiên lòng với Phương nương”

      Hạ Trọng Phương : “Bà bà yên tâm, nếu sau này tương lai con tốt, con nhất định phụng dưỡng bà bà, giúp bà bà bình bình an an sống qua ngày”

      Tiền bà tử gần Hạ Trọng Phương khoảng thời gian, biết người giữ chữ tín, nghe vậy ko khỏi mừng rỡ: “Có những lời này của Phương nương, bà bà rất an tâm”

      Hai người chuyện, thấy Thanh Trúc vào, lập tức im bặt

      Thanh Trúc với Hạ Trọng Phương: “Hạ nương, vừa nãy có tiểu nha hoàn đến bẩm, Tô nương vừa mới mang hộp thức ăn đến cầu kiến vương gia, ấy thỉnh giáo Phương ngự y, cố ý vì vương gia nấu mấy món bổ dưỡng”

      Với Thanh Trúc mà , sớm hay muộn Hạ Trọng Phương cũng trở thành trắc phi hoặc là thiếp thị của Trầm Tử Trai, mà các nàng bây giờ hầu hạ Hạ Trọng Phương, sau này có thể là phải theo Hạ Trọng Phương, Tô Ngọc Diệp có động tĩnh gì, cũng nên đến bẩm báo, nhắc nhở Hạ Trọng Phương

      Hạ Trọng Phương nhìn giờ, kinh ngạc : “Sao ấy lại tới trễ như vậy?”

      Thanh Trúc : “Nghe mấy món kia phải nấu đến nửa ngày, bây giờ mới nấu xong, sợ để qua ngày mai thức ăn hỏng, nên mới vội vàng mang tới”

      Tiền bà tử liếc mắt nhìn Hạ Trọng Phương cái: “Lúc trước tài nấu nướng của Phương nương cũng khéo lắm, rảnh rỗi cũng nên nấu canh cho Vương gia uống

      Hạ Trọng Phương muốn , chỉ thấy Mạc bà tử vén mành vào, cười : “Tô nương đến đây rồi, là thấy sáng, biết Hạ nương còn chưa nghỉ, nên đến gặp Hạ nương chút”

      Tiền bà tử : “Tô nương biết làm người, đến đây chưa được mấy ngày, lo toan mọi mặt rồi, nấu canh tẩm bổ cho vương gia, còn muốn ghé sang đây xem Phương nương chút, là có tâm”

      Hạ Trọng Phương : “ ấy là quý nữ Tô phủ, là khách quý của Vương phủ, con chỉ là nhũ nương nho , ko thể để ấy đợi được” xong đứng lên, thân nghênh ra ngoài
      Last edited: 8/9/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, duyenktn16 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ chương 27 ☆

      Editor: Holilinhk

      Tô Ngọc Diệp vào phòng Hạ Trọng Phương, hai người ngồi xuống, có nha hoàn bưng trà đến. chuyện lát lại đến bệnh tình của Trầm Tử Trai, Tô Ngọc Diệp cười : " đến phải thay biểu ca cảm ơn Hạ nương, bệnh lần này của huynh ấy, nếu phải có Hạ nương xả thân cứu giúp, cũng biết như thế nào nữa? Ta thay mặt biểu ca hứa với , mặc kệ sao này như thế nào, đều phải an bài đường lui tốt cho Hạ nương."

      Hạ Trọng Phương vốn cười, nghe phải lời này, trong lòng hơi trầm xuống, ý Tô Ngọc Diệp là muốn bảo mình an phận làm nhũ nương, sau này cho mình đường lui, về phần khác, bản thân đừng nghĩ nhiều? Tuy là chính vốn cũng dám nghĩ nhiều, nhưng những lời này của Tô Ngọc Diệp, khiến cho người khác cực kỳ thoải mái.

      Tiền bà tử ở bên cạnh nghe, lúc này bà chen vào : "Lời này của Tô tiểu thư, có chút bất công đấy! Hạ nương chúng ta là nhũ nương của vương gia, là người của Vương phủ, cho sữa chữa bệnh vương gia, là chuyện đương nhiên, cần gì phải có đường lui? Mà Giản gia đến nhận lại Hạ nương chúng ta về, Hạ nương làm quý nữ Giản gia, lại ở lại Vương phủ, vậy có cần thiết cần có đường lui ? Dù cho có đường lui, chẳng lẽ lại hơn làm quý nữ?"

      Lời này của Tiền bà tử, điểm mấu chốt là nay Hạ Trọng Phương là người của Vương phủ, còn Tô Ngọc Diệp cũng chỉ là khách, Tô Ngọc Diệp bỏ qua Trầm Tử Trai với Trầm Ngọc Tiên mà chuyện, còn ra vẻ kẻ cả nữa; thứ hai bà cũng khẳng định Hạ Trọng Phương buông tay quý nữ, ở lại làm nhũ nương, là có nguyên nhân khác, với thân phận của Tô Ngọc Diệp, phải chỉ hai câu hứa hẹn an bài đường lui là có thể vứt bỏ tất cả ân tình .

      Tô Ngọc Diệp bị Tiền bà tử , nghẹn lời, lòng thầm hơi hối hận, nên nóng vội quá mức mà những lời này, cười : "Ta chỉ là thay biểu ca biểu lộ chút tấm lòng, bà bà chớ nên hiểu lầm ý tốt của ta?" xong đứng lên cáo từ.

      Hạ Trọng Phương cũng giữ, chỉ đưa tới cửa, nhìn rồi, quay lại vào phòng, sắc mặt trầm xuống.

      Tiền bà tử cười lạnh: "Chỉ mới đến Vương phủ mấy ngày, làm như đương gia chủ mẫu tiếp đãi, thêm ít ngày, chừng làm luôn chủ Vương phủ?"

      Hạ Trọng Phương bị Tô Ngọc Diệp đá cái, lòng cũng sinh cảnh giác, bệnh tình Trầm Tử Trai khỏe, nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ lại tìm vị nhũ nương thích hợp đến đây cho sữa, nếu bản thân bước tiếp, phải chăng hai đầu đều là bờ? Ở Vương phủ mà vững vàng bước chân chân, lại tuyệt đường vào Giản phủ kia, về sau làm sao cho phải?

      Lúc này, thái tử sầu lo, ông liền triệu mưu sĩ Điền An Mặc vào thương nghị, thái tử : "Tâm ý Hoàng thượng khó dò, gần đây lại hay làm khó dễ, đột nhiên nghi ngờ bệnh của Tề vương đến có liên quan bản thái tử, bây giờ làm sao cho phải?"

      Điền An Mặc đáp: "Chịu đựng! Thái tử chỉ cần lại chịu đựng hai ba năm, thành. Lúc này, người cần ra tay đối phó Tề vương. Nếu Tề vương gặp chuyện may, thái tử càng khó tránh khỏi hiềm nghi. Lòng Hoàng thượng nghi ngờ, khó dám đảm bảo..."

      Thái tử cũng suy nghĩ, hoàng thượng bất ngờ triệt tướng quân chi chức Mai Trường Đình, phong Vi Thanh Nhĩ làm tướng quân Tây Bắc, là ám chỉ ông, địa vị thái tử cũng có thể lập có thể phế sao? Mà tin đồn gần đây, nghe Tô thục phi có lui tới với tứ vương gia, nếu lỡ Trầm Tử Trai gặp chuyện may, hoàng thượng chỉ là giận chó đánh mèo, nhưng bị Tô thục phi châm thêm vào, nên triệu lão tứ vào kinh, chuyện này cũng phải là thể. Chuyện này thể sơ sót được.

      Điền An Mặc lại : " phải nghe đồn cháu Giản thái phó ở Tề vương phủ làm nhũ nương sao? Người bảo Giản thái phó bắt đầu làm , lợi dụng cháu ông ta quan hệ thân thiết với Tề vương. Trước tiên cần phải ổn định tâm lý của hoàng thượng và Tề vương, chờ Mai tướng quân nắm giữ binh quyền lại lần nữa, hoặc là hoàng thượng... , khi đó còn phải do thái tử quyết định?"

      Dạo này Thái tử bị Cảnh Tông hoàng đế nghi kỵ, hơi sứt đầu mẻ trán , nghe vậy gật đầu : "Được rồi, chỉ là tên tiểu tử, hoàng thượng còn sống, cứ để sống khỏe !"
      Chưa đến mấy ngày, Giản thái phó với lão phu nhân Vương thị, lão phu nhân Vương thị nghe xong, liền cho người Tề vương phủ đón Hạ Trọng Phương.

      Hạ Trọng Phương nhận lời được truyền, liền cầu kiến Trầm Tử Trai, cho nghe mình muốn đến Giản phủ bái kiến thái phó phu nhân.

      Trầm Tử Trai nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Trọng Phương, giống hệt thái phó phu nhân, cũng tiện lời từ chối, : "Mang ít hạ nhân , đừng ăn loạn cái gì, nhớ sớm về sớm."

      Vài câu này tuy là lời bình thường, nhưng vào tai Hạ Trọng Phương, rất cảm động, vương gia xem là người của Vương phủ, nên mới những lời này?

      Người Giản gia tới đón Hạ Trọng Phương, là đám người Giản Mộc Huyền, đệ đệ Giản Mộc Thanh.

      Năm nay Giản Mộc Huyền mười lăm tuổi, là trưởng tử trưởng tôn của Giản phủ, do Giản thái phó tự mình dạy, tuy tuổi , nhưng tác phong ổn trọng. Cậu được Giản thái phó căn dặn, hôm nay tới đón Hạ Trọng Phương là người tỷ tỷ tin đồn của cậu, trong lòng phải tự tính toán.

      Người tiếp khách là Quý Minh Xuân. nhìn dáng điệu quý gia công tử của Giản Mộc Huyền, nhớ lại ngày đó ghét bỏ Hạ Trọng Phương, nên mạnh tay viết hưu thư, bây giờ nghĩ lại hối hận não cả ruột. Nếu ngày đó hưu Hạ Trọng Phương, mình cùng nàng làm vợ chồng hoạn nạn có nhau, sau khi Giản gia nhận lại nữ nhi sau, sao có thể coi trọng mình? Mà Giản thái phó là thầy giáo của thái tử, sau này thái tử đăng vị, người của Giản gia đương nhiên là nước lên - thuyền lên, mình làm con rể Giản gia, chắc chắn cũng nắm trong tay chức vị cao. Bây giờ được rồi, mình cưới quận chúa bệnh hoạn, chỉ được nhận chức quan nho nhàn tản, muốn ở quan trường thực chí nam nhi, cũng chỉ là ngâm nước nóng.

      Giản Mộc Huyền đương nhiên biết Quý Minh Xuân là chồng trước Hạ Trọng Phương, trong lòng cậu có chút xem thường, nhưng mặt cũng biểu , chỉ chào hỏi giao thiệp với Quý Minh Xuân.

      Cậu ngồi lát có nha hoàn đến : "Hạ nương đến!"

      Giản Mộc Huyền đứng lên, đúng lúc thấy chúng nha hoàn đưa vị nương mỹ mạo vào, mà dáng vẻ nương mỹ mạo kia cực giống tỷ tỷ Giản Mộc Thanh, cậu biết tỷ ấy là Hạ Trọng Phương, cậu bước lên hành lễ: "Bái kiến tỷ tỷ!"

      Hạ Trọng Phương nhìn cậu trai trẻ tuấn trước mặt, còn chưa kịp , có người giới thiệu: "Đây là Huyền nhi ở Giản phủ, là thân đệ đệ của tiểu thư."

      Mấy ngày trước, Hạ Trọng Phương hỏi thăm qua về quan hệ nhân trong Giản phủ, thế nên vừa nghe, liền biết đây là Giản Mộc Huyền, : "Giản Tiểu Lang cần phải đa lễ."

      Giản Mộc Huyền ngẩng đầu : "Tỷ tỷ đừng gọi đệ như vậy, người trong phủ, đều gọi đệ là Huyền ca, tỷ tỷ gọi là Tiểu Lang đúng là xa lạ quá mức. Cứ gọi đệ là Huyền nhi !"

      Hạ Trọng Phương thấy tướng mạo Giản Mộc Huyền tuấn tú, năng lễ độ, lại là người hay cười, tự cũng cảm thấy thân thiết, tâm cũng sinh thiện cảm, gọi: "Huyền nhi!"

      Giản Mộc Huyền cười lên tiếng, nhìn giờ cũng còn sớm, cậu : "Tổ mẫu chắc là dài cổ đợi tỷ tỷ đó, tỷ tỷ theo đệ nào!"

      Hạ Trọng Phương hơi khẩn trươngơico cố gắng bình tâm, trầm tĩnh lại, nếu người Giản gia chính là thân nhân của mình, mình mới là cần sợ hãi. Nếu bọn họ phải thân nhân, mình lại càng cần phải sợ hãi.

      Trầm Tử Trai cũng dặn Tô Lương dùng xe ngựa Vương phủ đưa Hạ Trọng Phương đến Giản phủ, lại còn dặn thêm, Tô Lương phải canh giờ, đưa Hạ Trọng Phương trở về, Tô Lương đương nhiên ứng.

      Giản Mộc Huyền thấy Tô Lương hộ tống Hạ Trọng Phương, cậu biết, Trầm Tử Trai tình rất coi trọng Hạ Trọng Phương.

      Đoàn người đến Giản gia, sớm có người đến nghênh đón Hạ Trọng Phương vào. Thái phó phu nhân – lão phu nhân Vương thị vừa nghe Hạ Trọng Phương đến, vội vàng gọi lớn tiếng:” Mau đưa vào đây!”

      Hạ Trọng Phương vào nhà chính, thấy có người ngồi ở giữa phòng, lão bà bà ngồi ghế gập được làm bằng gỗ, gương mặt của lão bà bà cực kì quen thuộc, đây chính là bộ dạng lúc già của chính mình, nhất thời cũng ngây dại, vừa nghe đồn, tướng mạo của mình giống hệt thái phó phu nhân, chỉ nghĩ đến khuếch đại, ngờ lại giống như thế!

      Thái phó phu nhân cũng giật mình, Phương nương này quả nhiên giống mình hơn cả Thanh nhi. Bộ dáng của đứa này, đương nhiên chính là cháu ruột thịt của mình, cần gì chứng cớ nữa?

      Hạ Trọng Phương lấy lại tinh thần rất nhanh, bước lên bái kiến thái phó phu nhân, phúc xuống :”Lão phu nhân kim an!”

      “Mau đứng lên !” Thái phó nhu nhân bảo người nâng dậy, kéo đến trước người nhìn kỹ, lại :” Phải gọi tổ mẫu, gọi lão phu nhân cái gì?” xong chỉ vào các nương tử trong phòng, nhất nhất giới thiệu cho Hạ Trọng Phương làm quen.

      Mọi người cũng kinh ngạc, nhất thời cười :”Phương nương này, giống lão phu nhân, từ tướng mạo tới phong cách, đúng là cháu ruột thịt của lão phu nhân đó nha!”

      Sau khi chào hỏi các vị phu nhân xong, thái phó phu nhân liền bảo Hạ Trọng Phương ngồi bên người bà, bà gọi những người cùng lức đến chào hỏi Phương nương.

      Giản Mộc Thanh thấy quả nhiêntướng mạo Hạ Trọng Phương giống , trong lòng cũng thoải mái, đứa con riêng, lại là người nhũ nương hạ lưu, lại dám có gương mặt giống mình, là khó chịu. Đợi đến khi thái phó phu nhân gọi nàng qua chào Hạ Trọng Phương, lòng lại ngầm bực, vốn mình là đại cháu của Giản phủ, trước nay chỉ có đệ đệ muội muội hành lễ với mình, bây giờ ngờ mình lại phải hành lễ với người nhũ nương, miệng phải gọi tỷ tỷ, mất mặt. Lời thái phó phu nhân, nàng cũng dám làm trái, chỉ phải phụng phịu đến hành lễ.

      Khi vừa mới đến, vì có quá nhiều người, nên Hạ Trọng Phương thấy được Giản Mộc Thanh, bây giờ nàng lên hành lễ, đột nhiên thấy mặt của nàng, khỏi hoảng hốt, nhất thời bật thốt lên:”Muội muội miễn lễ!”

      Giản Mộc Thanh tiếu tựa phi tiếu :” Tỷ tỷ làm nhũ nương cũng quen được người khác hành lễ, nên mới hoảng hốt như vậy à?”

      Giản Mộc thanh vừa xong, Giản Mộc Lam liền phụ hoạ cười khinh ra tiếng, mọi người chung quanh đều im lặng.

      Hạ Trọng Phương cũng giận. thản nhiên :”Ai bảo ta được cha mẹ nuôi tốt, nếu , ai lại muốn làn nhũ nương?”

      Thái phó phu nhân khiển trách Giản Mộc Thanh:”Thanh nương chớ có vô lễ, Phương nương ở bên ngoài chịu khổ, khó khăn lắm mới trở về chuyến, sao cứ làm tổn thương con bé thế?”Bà xong xua tay :”Các người lui xuống , để ta trò chuyện với Phương nương!”

      Mọi người vừa nghe thầm cáo lui.

      Đợi phòng yên tĩnh trở lại, thái phó phu nhân kéo tay Hạ Trọng Phương :”Phương nương, nếu con đến đây,c ũng đừng nữa, ở lại đây !”

      “Lão phu nhân, con…”

      Hạ Trọng Phương chưa hết bị thái phó phu nhân ngăn lại.

      Thái phó phu nhân cười vỗ vỗ tay Hạ Trọng Phương :”Ta biết, con là đứa có tình có nghĩa nhưng nếu con là tiểu thư Giản gia, sao lại ở Vương phủ chịu người gièm pha?”

      Hạ Trọng Phương đưa mắt nhìn thái phó phu nhân, tuy là lần đầu gặp gỡ, nhưng cảm nhận được, bà thương lòng, trong lòng hơi cảm động.

      Thái phó phu nhân lại :”Con cứ đến đây ở, mỗi ngày vào lúc chiều tối cho người đưa con đến Vương phủ gặp vương gia lát, cho đến khi nào khoẻ dần. Mà khi con quay về đây, nghĩa là tiểu thư Giản phủ cứu vương gia, đó là thi ân, là ân nhân của . Nhưng nếu con ở lại Vương phủ, chỉ là nhũ nương của Vương gia mà thôi, cứu trị vương gia, là nội bên trong, đáng nhắc tới.”

      Hạ Trọng Phương hơi động tâm, đây đúng là biện pháp tốt, vừa có thể làm quý nữ, có thể cứu chữa vương gia, hai đường đầu thông. Nhưng mà, Giản gia với Tề vương phủ, phải bởi vì thái tử, nên cũng lui tới sao? Như vậy cũng được à? Thái tử chịu đồng ý?

      Hình như thái phó phu nhân nhìn thấu ý nghĩ Hạ Trọng Phương, bà thở dài ::Mặc kệ chuyện gì, ta là tổ mẫu của con, tất nhiên làm hại con, cũng để ai làm hại con. Con đừng lo lắng!”

      Lúc Hạ Trọng Phương bị Quý Minh Xuân hưu, cảm giác bản thân nơi nương tựa, dường như cuộc đời đều đen tối, đến khi vào Vương phủ làm nhũ nương, cũng luôn phập phồng lo lắng, bây giờ nghe được câu ấm lòng thế này, hốc mắt khỏi đỏ lên, nhất thời gọi:”Tổ mẫu!”

      Thái phó phu nhân vươn tay sờ sờ đầu Hạ Trọng Phương, bà :”Đêm nay về đó ở đêm, sáng sớm hôm sau thu dọn đồ đạc chút, quay về là ổn rồi!”
      Last edited: 10/11/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, duyenktn16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :