1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45: cơm tối ấm áp

      Edit: Quảng Hằng


      Đưa Nghiêm Túc , Bình An cùng Phương Hữu Lợi trở lại phòng làm việc lầu, Lê Thiên Thần trầm mặc ở phía sau bọn họ, ánh mắt vẫn rơi vào khuôn mặt tươi cười đáng của Bình An, khi mỉm cười đôi mắt trong suốt giống như mặt nước hồ.

      Lê Thiên Thần cảm giác mình lập tức rơi vào ánh thu ba ấy, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng có, cứ như thế mà trầm mê thôi.

      "Ba, chúng ta có hợp tác cùng Nghiêm thị sao?" Bình An kéo cánh tay Phương Hữu Lợi, hỏi tò mò, đôi mắt trong suốt sáng ngời vụt lấp lánh lấp lánh.

      "Chỉ là có chung ý tưởng." Phương Hữu Lợi cười đem mớ tóc rối đầu Bình An vuốt thẳng.

      "Nghiêm Túc muốn cùng ba hợp tác cái gì?" Mặc dù trong lòng có tính toán, Bình An vẫn hỏi ra ngoài.

      Phương Hữu Lợi cúi đầu nhìn lướt qua , "Con thân với Nghiêm Túc lắm à?"

      Bình An nhìn thấy ánh mắt như có điều suy nghĩ của Phương Hữu Lợi, chỉ là cười , "Ba biết sao, Nghiêm Túc là cháu trai của Nghiêm lão phu nhân, chính là bà bà xinh đẹp mà con hay nhắc lúc đó, lần trước có gặp ở nhà ngoại."

      "A! Con nhắc ba mới nhớ." Phương Hữu Lợi bừng tỉnh hiểu ra, nở nụ cười, "Vậy sao con lại thiếu ta bữa cơm vậy?"

      mặt Bình An thoáng qua chút do dự, cái này liên quan tới việc muốn mở cửa hiệu, bây giờ còn muốn cho ba biết."Lần trước...... ấy mời con ăn cơm, nên giờ con phải mời lại."

      Đứa này phải loại cao nhân am hiểu nội tâm mênh mông bề ngoài thâm trầm khó lường, Phương Hữu Lợi vừa nhìn ánh mắt của liếc vòng, cũng biết chưa có hoàn toàn . Nghiêm Túc phải là người dễ dàng mời người khác ăn cơm như vậy.

      Huống chi còn là bé, phải ta muốn thông qua Bình An mà quan hệ gần hơn, tiếp theo thúc đẩy Phương thị cùng Nghiêm thị hợp tác chứ?

      Ý niệm chợt lóe lên, Phương Hữu Lợi rất nhanh lại cảm thấy thể có chuyện này, Nghiêm Túc giống loại người dùng thủ đoạn này.

      Phương Hữu Lợi rối rắm, đối với người trẻ tuổi mình cách nào nhìn thấu dễ dàng, làm ông hoàn toàn nghi ngờ hành động của người ta, nhưng lại hoàn toàn hề cân nhắc qua người ta có phải đối với con ông có ý khác hay . Bởi vì trong hiểu biết của ông, Bình An chỉ là , mà Nghiêm Túc có thể cùng ông ngồi ngang hàng ở bàn đàm phán chuyện làm ăn rồi, đơn giản, chính là chú lớn cũng cháu (*), hoàn toàn thể xảy ra chuyện tình cảm gì được, tuyệt đối là hai đường thẳng song song.

      (Nguyên văn đại thúc và tiểu loli, nên các bạn hiểu sao QH gọi là Nghiêm đại thúc rồi nhé :))

      Nếu Nghiêm Túc biết mình vừa mới tròn 30 tuổi bị phân chia làm cấp bậc chú lớn của Bình An, chắc chắc bị nội thương......

      Bình An phát ba xong đột nhiên thất thần, đưa móng vuốt ra lắc lư trước mắt ông mấy cái, "Ba, suy nghĩ gì đấy?"

      "A, có gì, suy nghĩ phương án." Phương Hữu Lợi lấy lại tinh thần, cười với Bình An, ông nghĩ mãi thông vì sao Nghiêm Túc lại mời Bình An ăn cơm, cũng nhìn ra được Bình An cũng muốn nhiều lời, ông đương nhiên tiện hỏi nữa, con trưởng thành là cần gian đó mà.

      "Ba, ba vẫn chưa trả lời con đó, Nghiêm Túc muốn cùng Phương thị hợp tác cái gì?" Bình An dĩ nhiên nhìn ra các loại ý tưởng trong lòng Phương Hữu Lợi lúc này, tương đối quan tâm là cuối cùng Phương thị có đồng ý hợp tác với Nghiêm thị về Phượng Hoàng thành đó .

      Bọn họ trở lại phòng làm việc của Phương Hữu Lợi, Bình An kéo tay Phương Hữu Lợi ngồi xuống tại ghế sa lon.

      Lê Thiên Thần theo phía sau bọn họ, đem văn kiện cầm trong tay đặt ở bàn làm việc, nghe được Bình An vẫn còn hỏi về chuyện Nghiêm Túc, ngực giống như nén lại chút buồn phiền.

      "Phương thị nhất định phải cùng Nghiêm thị hợp tác, Bình An, chúng ta có năng lực độc lập khai phá bất kỳ hạng mục nào." Lê Thiên Thần tới, ngồi xuống ở đối diện .

      Phương Hữu Lợi gật đầu cái, cười hỏi Bình An, "Sao con lại quan tâm chuyện cùng Nghiêm thị hợp tác vậy?"

      "Tôi dĩ nhiên biết về tiền bạc Phương thị thành vấn đề, nhưng có hạng mục tốt dĩ nhiên thể bỏ qua." Bình An nhíu nhíu mày, cũng thừa nhận lời của Lê Thiên Thần. Dù tập đoàn có tiền bạc hùng hậu thế nào, cũng thể tùy tiện buông tha cho hạng mục có thể kiếm tiền.

      “Bình An, phải Nghiêm Túc cho em đến làm thuyết khách đó chứ." Lê Thiên Thần cố làm ra vẻ thoải mái mà hỏi, nụ cười mặt có chút cứng ngắc.

      Bình An nhàn nhạt quét mắt nhìn ta, "Nghiêm Túc còn đến mức cần tôi đảm đương thuyết khách."

      Nghiêm Túc có loại khí chất tự tin cùng cao cao tại thượng bẩm sinh, mà Lê Thiên Thần vĩnh viễn cũng học được, phải Lê Thiên Thần ưu tú tự tin, Lê Thiên Thần cũng là người đàn ông ưu tú, chỉ là ta xuất thân cũng phải là cao, cho nên coi như hôm nay vị trí của ta ở Tập đoàn Phương thị tương đối cao, nhưng tự ti trong xương cốt của ta vẫn thể hoàn toàn tiêu diệt.

      Loại tự ti này của ta nếu đem so với bình tĩnh của Nghiêm Túc, liền hết sức ràng rồi.

      Cho nên nghe được Bình An liến thoắng đều giúp Nghiêm Túc, Lê Thiên Thần càng them yên lòng: “Em cẩn thận, đừng bị ta lợi dụng."

      Bình An đột nhiên liền nở nụ cười, nhưng mà đáy mắt chút nụ cười cũng có, "Theo ý của , tôi dễ dàng bị người khác lợi dụng như vậy sao?"

      Biết Bình An tức giận, Lê Thiên Thần có chút ảo não, ta vẫn chưa theo đuổi trở về bên cạnh ta tại sao có thể dễ dàng liền bị người ngoài ảnh hưởng tâm tình của mình, thanh lập tức mềm mại, "Bình An, phải ý này."

      Phương Hữu Lợi chỉ coi bọn họ là giận dỗi, cười hoà giải, "Được rồi, được rồi, tại chuyện công việc, cũng trễ rồi, Bình An, chúng ta nên đến nhà bà ngoại."

      "Dạ, ba rất lâu có ăn cơm cùng bà ngoại rồi." Bình An nở nụ cười, hề nhìn Lê Thiên Thần nữa.

      Phương Hữu Lợi cười ha hả, ánh mắt cơ trí ở mặt của Lê Thiên Thần chuyển tới Bình An, ý định hai người của trẻ tuổi này càng ngày ông càng nhìn ra rồi, giống như lập tức thay đổi nhân vật, trước kia là Bình An tìm mọi cách mà đối xử tốt với Lê Thiên Thần, bây giờ là Lê Thiên Thần cẩn thận từng li từng tí đối đãi với Bình An......

      Là ông già rồi, hay là tình cảm của giới trẻ quá rắc rối?

      Nếu như Lê Thiên Thần có thể trở thành con rể của ông, đương nhiên ông cảm thấy tệ, nhưng trước tiên là phải do Bình An lòng thích. Ai ai cũng Bình An có kiên nhẫn thích thứ gì lâu, cảm tính của con bé đối với Lê Thiên Thần bằng trước kia, ông cũng tiện cưỡng chế cầu . Cho nên, người nối nghiệp của Tập đoàn Phương thị tất nhiên quan trọng, nhưng hạnh phúc của con cũng quan trọng hơn rất nhiều.

      Ông vẫn nên lựa chọn thái độ đứng bên để quan sát, để cho bọn họ tự mình phát triển thôi.

      Lê Thiên Thần theo chân bọn họ cùng ra khỏi phòng làm việc, đưa mắt nhìn Phương Hữu Lợi cùng Bình An rời khỏi.

      Bình An lái xe cùng Phương Hữu Lợi đến khu biệt thự ở dưới Bạch Vân Sơn, Viên lão phu nhân hôm nay tự mình xuống bếp, lúc cha con Phương Hữu Lợi vừa tới, bữa ăn tối chuẩn bị xong cả rồi.

      "Oa, là canh cá trích." Bình An theo sau lưng Viên lão phu nhân vào phòng bếp, mở nồi nhìn xem, là canh đậu xanh cá trích là món ruột của bà ngoại.

      " ra ngoài chờ, vào xem náo nhiệt gì." Viên lão phu nhân sợ Bình An nóng, vội vàng tới lấy tay ra.

      Bình An thuận tay liền lấy khối thịt gà bỏ vào trong miệng.

      Viên lão phu nhân buồn cười vừa tức giận vỗ vỗ tay của , "Rửa tay chưa? Thế này sao được.”

      Đem Bình An đuổi ra, với Phương Hữu Lợi, "Đứa con này cũng bị con làm hư."

      Phương Hữu Lợi xem chương trình tin tức nghe được cha mẹ vợ như vậy, bật cười, "Mẹ, con phải để cưng chiều sao?"

      "Ngụy biện cái gì!" Viên lão phu nhân trừng mắt liếc ông cái, sau đó vào phòng bếp đem thức ăn bưng lên.

      Bình An mừng khấp khởi chạy vụt qua hôn lên má Phương Hữu Lợi, "Ba, ba là tốt nhất."

      Phương Hữu Lợi vuốt vuốt đầu của , cùng Bình An đến bàn ăn ngồi xuống, cười Viên lão phu nhân, "Mẹ, phải mẹ cũng rất cưng chiều Bình An sao?"

      Viên lão phu nhân , "Tôi đây gọi là vừa thương vừa dạy!"

      Bình An gắp khối cá diếc cho bà, "Viên lão phu nhân, bà ăn cá ạ."

      Viên lão phu nhân liếc xéo cái, nhịn được cũng bật cười.

      Bình An cũng gắp khối cho Phương Hữu Lợi, "Ba cũng ăn ạ."

      Buổi họp mặt tốt đẹp ấm áp như thế này,...... Bình An lâu được trải qua, nhìn nụ cười của bà ngoại cùng ba, lòng của nhịn được mềm mại hẳn , cảm thấy giờ khắc này rất hạnh phúc.

      Ăn xong cơm tối, Bình An phụ trách rửa chén, gọt trái cây, sau khi ăn xong Viên lão phu nhân cùng Phương Hữu Lợi ở phòng khách chuyện.

      "Hữu Lợi à, những năm gần đây con vẫn luôn mình, mẹ biết con là muốn làm cho Bình An chịu uất ức, nhưng mà bây giờ Bình An cũng trưởng thành, con cũng nên suy nghĩ cho mình chút rồi." Viên lão phu nhân với Phương Hữu Lợi.

      Phương Hữu Lợi cười cười, "Mẹ, mấy năm gần đây con cũng có bạn mà."

      "Vậy làm sao giống chứ, phải có người ở bên cạnh con biết ấm biết nóng, tương lai nếu Bình An kết hôn, chẳng lẽ con còn muốn sống mình nữa sao." Viên lão phu nhân vui , bà phải người ích kỷ như vậy, con cũng chết nhiều năm như vậy rồi, sao có thể để con rể còn luôn đơn, Phương Hữu Lợi vì Bình An nhiều năm có tái giá như vậy, đủ rồi.

      " Mẹ, mẹ yên tâm, gặp phải người thích hợp con suy tính." Phương Hữu Lợi cười .

      "Phải tìm người hiền lương thục huệ dịu dàng săn sóc, thể tham trẻ tuổi!" Viên lão phu nhân .

      "Dạ, đến lúc đó gặp được người thích hợp, con mang về cho mẹ xem qua." Rồi nhấn mạnh chút, "Nhưng cũng phải hợp với Bình An mới được."

      Viên lão phu nhân cười , "Cũng sắp thành nô bộc của con rồi."

      Phương Hữu Lợi cười to lên, cũng có phản bác.

      Bình An bưng nho lên, dựa lưng vào cửa phòng bếp, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, rất hạnh phúc, có người cha toàn tâm thương như thế.

      Ba, lần này, con nhất định nhất định để cho ba thất vọng.

      Bình An lau nước mắt, nâng lên nụ cười ngọt ngào, ra khỏi phòng bếp, "Bà ngoại, ba, ăn trái cây thôi."

      *Chớp mắt* Có ai mong chap 47 hem? Có gian tình to đấy nhé ;) Hơ hơ, QH vẫn ngồi đếm cmt, bật mí nha, từ chương 47-50 Nghiêm đại thúc đáng iu chịu nổi á, mà tớ thấy mỗi lần gần chị hok ăn đậu hủ này cũng kiếm cớ khác à. Thôi spoil nhiều rồi, ta lặn đếm cmt đây, hí hí *Mình gian quá*
      Last edited by a moderator: 31/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46: có gian tình to

      Edit: Quảng Hằng


      Ở chỗ Viên lão phu nhân cơm nước xong Phương Hữu Lợi cùng Bình An liền rời về nhà.

      "Ba, sáng mai ba có rảnh ?" Bình An trước khi Phương Hữu Lợi chuẩn bị đến thư phòng, mở miệng gọi ông lại.

      "Sáng sớm ngày mai phải đến công trường để thị sát, thế nào? Có phải muốn hẹn với ba hay ?" Trong tay Phương Hữu Lợi còn cầm ly cà phê, mặt tươi cười nhìn Bình An.

      Bình An chu cái miệng nhắn, "Cùng ba còn phải hẹn sao!"

      "Như vậy, con muốn hẹn ba ngày nào đây?" Phương Hữu Lợi mặc quần áo thuần chất cotton màu xám tro thoải mái, tóc vốn là có chút tùy ý chải về phía sau, ít mấy phần nghiêm nghị, xem ra trẻ được vài tuổi.

      Bình An cười hì hì cọ đến bên cạnh ông, cầm lấy cà phê trong tay ông, "Vậy chủ nhật, ba theo con đến nơi nhé."

      "Thần bí như vậy? Muốn đâu?" Phương Hữu Lợi nhíu mày, mỉm cười nhìn con .

      "Đến lúc đó ba biết." Bình An cười , nhấc tay lên khuấy cà phê, "Uống nhiều quá tốt, con cho ba đổi ly trà."

      Phương Hữu Lợi lắc đầu cười khẽ, phát giác con thời gian này đặc biệt quan tâm thân thể của ông.

      Bình An pha ly hồng trà, mang vào thư phòng của Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi vẫn còn xem văn kiện, ánh sáng từ màn ảnh máy vi tính chiếu vào mặt ông, nếp nhăn nơi khóe mắt có vẻ đặc biệt khắc sâu.

      "Ba, trễ thế này còn phải làm việc sao?" Bình An tới, đem ly trà đặt ở bàn sách.

      "Chỉ là xem phương án chút, ngày mai họp phải dùng." Phương Hữu Lợi cười , cầm ly trà lên uống ngụm, "Con ngủ sớm chút, trẻ thể thức đêm, con cũng mau nghỉ thôi."

      "Vâng, cuối tuần con thi, thi xong liền nghỉ phép rồi." Bình An gật đầu trả lời.

      "Nghỉ học có muốn nơi nào du lịch ?" Phương Hữu Lợi hỏi.

      "Nghỉ xong hãy tính ạ, nếu như có việc gì làm, mỗi ngày con đến công ty của ba để học tập." Bình An nâng lên nụ cười đáng , trong tròng mắt trong suốt lộ ra vẻ nghiêm túc.

      Phương Hữu Lợi nghiêm nghị nhìn con , "Bình An, nếu như con thích làm ở công ty, cần cưỡng bách mình, công ty tương lai có thể mời người khác quản lý, con chỉ cần lấy huê hồng liền đủ qua cả đời."

      Bình An cầm tay Phương Hữu Lợi, khuôn mặt trẻ tuổi mềm mại vô cùng nghiêm túc cùng kiên quyết, "Nhưng ba à, con cũng hy vọng có bầu trời riêng của mình, cũng hi vọng tương lai có thể có năng lực trợ giúp ba. Con là con của ba, tương lai lâu năm sau, ba còn cần con bảo vệ, cho nên, ba à, hãy để con trưởng thành nhé.”

      "Bình An, con trưởng thành." phải là có nghĩ tới muốn đem Bình An bồi dưỡng thành người nối nghiệp, chỉ là nỡ để cho vì chuyện của công ty mệt nhọc, cũng biết ra cũng thích ngươi lừa ta gạt thương trường, cho nên ông mới đem bảo vệ đến giọt nước lọt.

      nghĩ tới công chúa mà ông cẩn thận bảo vệ ra biết cách làm sao bảo vệ mình, cùng ông.

      cao hứng là gạt người, con hiếu thảo với ông, để cho những năm tháng qua, khi ông thỉnh thoảng cũng cảm thấy tịch mịch cùng đơn nhưng lại cảm thấy cam tâm tình nguyện là đáng làm.

      " như vậy, ba đồng ý sao?" Bình An mắt sáng rực lên.

      Phương Hữu Lợi cười gật đầu, nếu Bình An có phần tâm cùng quyết định này, ông đương nhiên đả kích , "Chỉ là bây giờ việc học của con là quan trọng, mặc dù thứ học được trường học nhất định có thể sử dụng đến công việc, chỉ là cũng thể buông lỏng, ừ, có lẽ đến nước ngoài du học, đối với con còn có trợ giúp."

      Bình An cười khanh khách, "Ba à, mới đây mà ba nghĩ quá xa rồi, con mới thèm ra nước ngoài học đâu."

      Đến nước ngoài du học, đồng nghĩa với việc cho Đỗ Hiểu Mị cùng Lê Thiên Thần có cơ hội đến gần hãm hại ba, tuyệt đối muốn rời khỏi ba xa thế kia.

      Phương Hữu Lợi sửng sốt, cũng cười, ông đúng là nỡ để con đâu xa, "Cũng thế, được rồi, nhanh ngủ !"

      "Ba cũng ngủ sớm chút, ngủ ngon!" Bình An hôn lên mặt Phương Hữu Lợi. Đêm nay, cả đêm Bình An ngủ rất ngon.

      Ngày thứ hai, Bình An ngủ đến tự nhiên tỉnh, mà vẫn còn rất hạnh phúc ngủ nướng canh giờ, lúc thức dậy, sắp mười giờ rưỡi.

      vội vàng gọi điện thoại cho Trình Vận, buổi trưa hôm nay có hẹn Trình Vận ăn cơm.

      Trình Vận hẹn gặp mặt ở nhà.

      Bình An rửa sạch sau, ăn hai mảnh bánh bao liền ra ngoài.

      Nhà của Trình Vận ở gần công ty ấy, lúc Bình An đến đó, cũng sắp mười hai giờ. Bấm cửa thang máy, trong chốc lát thang máy đến, Bình An có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông bên trong.

      Trong thang máy chỉ có người, là Lương Phàm gặp Bình An hai lần.

      Tại sao ta lại ở chỗ này? Là tới tìm Trình Vận, hay cũng ở nơi này?

      Lương Phàm nhìn thấy Bình An nhưng hề kinh ngạc, chỉ là lãnh đạm gật đầu cái, từ thang máy ra ngoài, cùng Bình An gặp thoáng qua.

      Người của làng giải trí luôn giả vờ lãnh đạm như vậy sao? Bình An vốn tính toán nhiệt tình chào hỏi ai biết biểu của người ta hoàn toàn muốn làm như quen biết .

      Đem bàn tay giơ lên nửa thu trở lại, Bình An hướng về phía bóng lưng của Lương Phàm nhíu mày, vào thang máy.

      Trình Vận ở phòng 803, Bình An nhấn chuông, Trình Vận mặc quần áo ở nhà mở cửa mở cửa cho , "Bình An, đến đây, vào ngồi em."

      Nhà này thiết kế đặc biệt dành cho những người hay làm, thiết kế giản lược trong sáng, nền gạch màu trắng, vách tường trắng tinh, hai phòng hai sảnh, rộng cũng , hai người ở vừa vặn.

      Phòng của Trình Vận thiết kế theo phong cách châu Âu, thoạt nhìn rất vui tai vui mắt.

      Ở ghế sa lon ngồi xuống, Bình An cười , "Quấy rầy chị rồi, Chị Vận."

      " sao, muốn uống chút gì ? Nước trái cây hay là trà xanh?" Mái tóc dài đến eo của Trình Vận ghim thành đuôi ngựa, ít mấy phần thành thục, xem ra trẻ tuổi xinh xắn, gương mặt trang điểm vừa trắng lại vừa mịn màng, mơ hồ lộ ra mấy phần vui sướng ngọt ngào. "Nước trái cây ạ, cám ơn chị Vận." Bình An khách sáo , tầm mắt rơi vào tủ giày cạnh cửa, có dép của đàn ông...... bàn còn có cái gạt tàn thuốc, trong khí cũng nhàn nhạt phiêu tán mùi vị nước hoa hết sức tương tự mùi người của Lương Phàm.

      Gian tình to a!

      "Buổi trưa chị tự mình xuống bếp, ăn sườn cừu được ?" Trình Vận bưng tới hai ly nước, cười hỏi Bình An.

      "Vậy sao được ạ, ngại lắm." Bình An ngượng ngùng .

      Trình Vận giận cái, đối với Bình An vừa gặp thân, sớm coi như em của mình, cho nên mới mời cho bằng được tới nhà chiêu đãi, "Có cái gì ngại chứ ở chỗ này chờ lát, xong nhanh thôi."

      Nhìn Trình Vận hai mắt tình, gò má đỏ thắm, Bình An thể cảm thán, người phụ nữ quả nhiên khác biệt nha, nhưng mà sao lại cảm thấy Lương Phàm đó chút cũng thích hợp với Trình Vận nhỉ?

      Trình Vận đối với Lương Phàm rất sâu, nhưng Lương Phàm đối với Trình Vận sao?

      Rốt cuộc giao tình của cùng Trình Vận sâu đến mức có thể đàm luận tâm , Bình An cũng tiện gì.

      Sườn cừu ra là ướp gia vị sẵn, Trình Vận ở phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, Bình An ở bên phụ, hai người cười cười , phần nhiều là Bình An kể về những chuyện lý thú ở trường học, rất nhanh bữa trưa liền chuẩn bị xong rồi.

      Trình Vận bưng hai dĩa sườn cừu ra, mùi thơm đặc biệt của sườn cừu cùng thìa là tràn ngập trung, Bình An cười nheo mắt, "Thơm quá."

      "Đếu bên kia lấy rượu nho , ăn sườn cừu có rượu nho sao được." Trình Vận cười .

      chiếc khay trắng noãn như ngọc để sườn cừu được chiên đủ lửa vàng ươm, bên cạnh là mấy miếng cà rốt cùng dưa xanh bày trí chung quanh, so với ăn ở nhà hàng, tuyệt thua kém.

      Thịt bò bít tết trơn mềm nhiều nước, hợp với Marsala Rượu nho...... Cảm giác tuyệt.

      Trình Vận nhìn Bình An ăn với vẻ rất hài lòng, nhịn được bật cười, "Nếu như biết, còn tưởng rằng em ăn sơn trân hải vị gì đấy."

      "Sơn trân hải vị còn chưa nhất định ăn ngon như thế nha." Bình An cười híp mắt , mặt tràn đầy hạnh phúc.

      "Cách ăn của em làm cho người ta phát thèm mà." Trình Vận cười .

      "Ba em cũng như vậy đó!" Bởi vì uống nửa ly rượu nho, gương mặt Bình An dâng lên đỏ ửng.

      " Em biết uống rượu sao?" Trình Vận kinh ngạc hỏi, nồng độ cồn trong rượu nho rất thấp rồi.

      Bình An ợ lên no nê, "Biết chứ, ai biết uống rượu."

      Đúng vậy, ai cũng biết uống rượu, chỉ là dễ dàng say như vậy..... Trình Vận trầm mặc đem rượu nho của cất , thay cho ly nước chanh, "Em uống cái này , trẻ con thể uống rượu."

      Bình An chu cái miệng nhắn, buồn bã nhìn rượu nho trong tay Trình Vận, "Chị Vận, em trưởng thành."

      "Vậy em có còn muốn bàn về chuyện LENKA nữa ?" Trình Vận buồn cười hỏi.

      "Muốn ạ!" Bình An lập tức thu hồi móng vuốt muốn lấy rượu nho, ngồi nghiêm chỉnh nhìn Trình Vận. "Ăn no đến phòng khách nghỉ ngơi, chị thu dọn chút đến gặp em." Trình Vận cười .

      "Dạ, Chị Vận!" Bình An ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tới phòng khách, ở ghế sofa ngồi xuống.

      He he, chap sau, cháp sau *chảy nước miếng* Nghiêm đại thúc lại ra sân, lần này ra san khá hoành tráng nhá, ko yếu yếu xìu xìu đâu nhá hí hí, tớ vẫn ngồi đếm cmt :">
      Last edited by a moderator: 31/8/14
      Nguyên Nguyễn, cucai_yunnie, Nga Nhi5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47: Chiếc skyper C8

      Edit: Quảng Hằng


      Tửu lượng của Bình An quả rất kém cỏi, cho nên bình thường lúc bồi Phương Hữu Lợi tham gia tiệc rượu, chén rượu trái cây cực trong tay cũng giữ vững từ đầu tới đuôi, hớp cũng có uống qua, cùng người khác chạm cốc, cũng chỉ là đặt ở khóe miệng thôi, là thiên kim của Phương Hữu Lợi, người nào nhìn ra mờ ám cũng dám nhiều lời.

      Trình Vận rót cho chén trà đậm, sau khi uống vào mới nhìn còn choáng váng như ban nãy nữa.

      "Tửu lượng của em cũng quá thấp rồi, ly rượu nho là có thể đánh ngã em." Trình Vận buồn cười nhìn gò má mềm mại trắng nõn của Bình An lên hai luồng đỏ ửng, cảm thấy bé con này cũng là quá đáng .

      Bình An ngượng ngùng cười cười, ra cũng có say, chỉ là gương mặt có chút nóng lên, ra đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, "Chị Vận, LENKA quyết định sao rồi ạ?"

      Nụ cười mặt Trình Vận khẽ thu lại, cầm lên ly trà uống ngụm, "Bình An, Công ty AOMI có thể đại diện cho LENKA rồi."

      Đây là đáp án theo dự liệu, Bình An mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng nổi giận, chỉ là nháy đôi mắt trong suốt nhìn Trình Vận, "Tại sao?"

      Nhìn bộ dáng này của Bình An, hai má mềm mại ửng hồng, hai mắt to vừa giống như hai mặt nước hồ thu sáng lấp lánh, cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm như vậy, làm cũng nhịn được sinh ra mấy phần thương tiếc, đây phải là đáng từ cái nhìn trong truyền thuyết đó chứ?

      " ra LENKA ở mọi phương diện cũng rất tốt, bất kể là kỹ thuật chất lượng hay là bao bì, cũng tuyệt đối có nhân tố để quyết định thành công, chỉ là Công ty AOMI tương đối nghiêng về mỹ phẩm cao cấp, trong lúc bất chợt muốn chuyển sang chất lượng tầm trung, các cấp sợ tương lai ảnh hưởng đến hình tượng cao cấp của Công ty AOMI trải qua thời gian dài để thiết lập, tổn thất về số lượng người dùng sản phẩm." Trình Vận phân tích cho Bình An nghe, cũng đem tất cả những thứ mà ấy nhìn thấy ở công ty sản xuất LENKA tại Hàn Quốc đều cho nghe.

      "...... LENKA ở Hàn Quốc bán rất tệ, bởi vì là dùng chiết xuất từ nước cất của trái cây, nên nhiều năm qua rất được các trẻ thích, chỉ là điều kiện đại diện tương đối cao, từ nhà xưởng sản xuất đến người phát ngôn, đều cần được công ty bọn họ chấp nhận mới được."

      Bình An nghe rất nghiêm túc, đối với LENKA có loại quyết tâm đến ngờ, "Chị Vận, công ty của các người xác định đại diện LENKA rồi sao?"

      "Vậy cũng vẫn chưa hoàn toàn xác định, bên LENKA kia đối với Công ty AOMI có thành ý rất cao, Hội đồng quản trị bên này thứ hai mở cuộc họp rồi sau đó mới quyết định." Trình Vận .

      " như vậy, chính là còn có cơ hội." Bình An gật gù, cười vui vẻ, "Chị Vận, hội đồng quản trị công ty chị chẳng lẽ cho là người giàu của Trung Quốc nhiều lắm à? Mất phần người tiêu thụ cao cấp, lấy được số lượng tiêu thụ cao hơn nhiều của tầng trung lưu, chỉ cần nhẩm tính phải có lợi nhiều hơn sao?”

      Trình Vận cười , "Đúng vậy, bọn họ vẫn khôn khéo như em."

      Bình An ôm gối ôm ghế sa lon cọ xát, mắt hơi híp, "Nếu quả như được, em nhờ ba em giúp, dù sao em muốn buông tha quyền tiêu thụ của LENKA tại Trung Quốc."

      đứa bé cố chấp! Trình Vận cười hỏi, "Vậy sao trước đó em tìm ba em giúp tay vậy?"

      "Em cũng muốn tự mình cố gắng mà, giống như Chị Vận đó." Bình An vùi mặt ở trong gối ôm mềm mại có chút tâm giấu ở trong lòng cho dù thống khổ, cũng thể cùng người ngoài.

      Trình Vận cười gật đầu, "Rất có cốt khí, chị lấy chút tư liệu của LENKA, em mang về xem , bất kể Công ty AOMI có thể làm đại diện hay , đối với em cũng rất hữu dụng."

      "Dạ!" Bình An nhếch miệng cười tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh.

      Trình Vận mới đưa quà tặng cùng tài liệu mang về giao từ Hàn Quốc cho Bình An, điện thoại di động bàn liền rung, cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, khóe miệng nâng lên nụ cười ngọt ngào, thế nào cũng ức chế được ngọt ngào lan tỏ, thanh dịu dàng nỉ non, lúc nhìn về phía Bình An, ánh mắt có chút lóe lên.

      Là Lương Phàm rồi...... Bình An lặng lẽ nghĩ ở trong lòng, mình đại khái cũng nên .

      Đợi đến khi Trình Vận cúp máy, Bình An cười đứng lên, "Chị Vận, chiều nay em còn có việc, nên muốn về trước."

      Trình Vận có chút ngượng ngùng nhìn , "Chị điện thoại quá lâu sao."

      " sao, em cũng thường nấu cháo điện thoại mà." Bình An cười , tới cửa chính.

      "Em có thể lái xe ? Hay là chị đưa em về nhé." Trình Vận .

      Bình An cười , "Em ngồi tắc xi tới, nên em gọi xe về là được, cũng phải là say đến bất tỉnh nhân , yên tâm ạ."

      "Vậy...... Thứ hai có tin tức gì, chị điện cho em." Trình Vận , đem Bình An đưa đến cạnh cửa.

      "Vâng, chị Vận, cám ơn quà của chị." Bình An dí dỏm cười tiếng, phất phất túi trong tay.

      Trình Vận dịu dàng cười tiếng, "Khách sáo với chị làm gì, đường cẩn thận đó."

      Bình An sau khi xuống lầu, phát hôm nay khí trời coi như tệ, đột nhiên muốn mình an tĩnh dạo chuyến.

      Lầu dưới trừ phòng cà phê còn có cửa hàng hàng hiệu, gần đây đều là khu dân cư cao cấp, hoàn cảnh được xưng tụng ưu nhã, dọc theo con đường này, rồi đường vòng lại là phong cảnh khác, dòng người nơi này tương đối dày đặc, cả con đường phải là nhà hàng chính là quán bar, nhưng mà bây giờ vẫn chưa có vào đêm, nên nơi này vẫn chưa chân chính náo nhiệt lên.

      Đột nhiên phát ven đường có chiếc xe vô cùng nổi bật đậu.

      Spyker C8 đó......

      Chiếc Spyker hơn năm trăm vạn cứ tùy tùy tiện tiện dừng ở ven đường như vậy, cũng sợ bị người ta trộm , lại thèm đậu xe vào bãi nữa.

      Làm người thể quá khoe khoang, làm người có tiền càng cần phải khiêm tốn hạ thấp, nếu chính là làm cho người ta phạm tội. Giống như ba cũng rất khiêm tốn, phải mua nổi Spyker, mà là cảm thấy cần thiết.

      Bình An vừa , vừa quan sát chung quanh, mới phát nguyên nhân vì sao nơi này có chút nhìn quen mắt, ra là Forest ở chỗ này! Forest là quán bar cao cấp của Thành phố G chỉ dành cho hội viên, phải ai có tiền muốn vào cũng được, có lúc cho dù là đại minh tinh hoặc là đại nhân vật có tiếng trong giới chính trị, có hẹn trước cũng vào được.

      ra kiếp trước có đến Forest lần, cũng có thẻ hội viên nơi đó, chỉ là quá thích khí nơi xa hoa lãng phí đó, cho nên sau này đến nữa, và cả mấy người bạn giàu có kia cũng liên lạc lại.

      Quán bar, hít thuốc phiện, đua xe...... Những thứ này dường như cũng là thói quen dễ dàng dính phải của những đứa con sinh ra trong giàu có đặc biệt là quán bar cao cấp, quả chính là ngôi nhà khác của bọn họ. Bình An lại là dạng hiếm có có dính vào, phẩm tính đơn thuần của trong đám người này, giống như dòng suối mát trong.

      Cho nên trừ vài nhà danh tiếng có giao tình tương đối khá, ra Bình An có rất ít bạn.

      Đời này đại khái cũng thể bước vào Forest, Bình An cười nhạt, đứng ở ven đường chờ tắc xi, truyền đến từ sau lưng là thanh xa lạ."Phương tiểu thư!"

      quay đầu lại nhìn sang, là chàng trai trẻ, tuổi tương tự với , dáng dấp coi là tuấn tú, là Khâu Thiếu Triết. Đáy mắt Bình An thoáng qua tia chán ghét.

      " là trùng hợp, Phương tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt." Khâu Thiếu Triết xoay xoay chìa khóa xe, nâng lên nụ cười tự nhận là rất mê người về phía Bình An.

      "Khâu tiên sinh, trùng hợp nhỉ." Bình An xa cách gật gật đầu.

      "Em ở gần đây sao?" Khâu Thiếu Triết cùng Bình An sóng vai đứng chung chỗ, có ý muốn .

      "A, tới nơi này gặp người bạn." Đôi mày thanh tú của Bình An chau lại, mắt nhìn đường bên trái, tại sao có tắc xi.

      "Muốn sao? Tôi đưa em ." Khâu Thiếu Triết nghiêng đầu nhìn , có loại ý muốn lấy lòng Bình An.

      Bên cạnh bọn họ chỉ có chiếc xe Spyker C8, Bình An nhíu mày, chỉ là nghi ngờ, cũng có bất kỳ ý tứ châm chọc, "Đây là xe của à?"

      mặt Khâu Thiếu Triết thoáng qua tia quẫn bách, " phải, xe của tôi ở đối diện."

      Ừ, nên cũng thể, nếu quả là của Khâu Thiếu Triết, vậy cha mẹ ta sớm nên bị hội đồng kĩ luật hỏi thăm sức khỏe rồi.

      " cần, tự tôi trở về là được rồi, cám ơn , Khâu tiên sinh." Bình An khẽ mỉm cười, nhìn thấy chiếc tắc xi tới cách đó xa.

      Khâu Thiếu Triết giận dữ trong lòng, thầm mắng Bình An cũng là người phụ nữ ái mộ hư vinh.

      "Bình An!"

      Bên trong Forest, ra là người đàn ông mặc áo khoác màu xám tro, người đàn ông này vừa ra tới, lập tức thành phong cảnh bắt mắt nhất đường này.

      "Nghiêm Túc." Bình An nở nụ cười, người đàn ông này là bất kể ở nơi nào cũng nổi bật như vậy.

      "Nhìn thấy em đúng lúc , vốn còn muốn gọi điện thoại cho em, em còn thiếu tôi bữa cơm, vừa đúng lúc bụng của tôi đói, thôi, ăn cơm." Nghiêm Túc tới trước mặt Bình An, đối với Khâu Thiếu Triết nhàn nhạt gật đầu cái.

      "A, tôi ăn no." Bình An vội vàng mở miệng, tuyệt muốn ăn cơm cùng Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc kéo cổ tay của , "Nhưng mà tôi đói bụng."

      xong, liền đem Bình An nhét vào chỗ ngồi kế tài xế trong chiếc Spyker C8..... Bình An ngạc nhiên nhìn Nghiêm Túc ngồi ở chỗ tài xế, ra ta chính là người có tiền nhưng khoe khoang kia sao?

      Khâu Thiếu Triết đờ đẫn nhìn chiếc xe để cho ta đỏ mắt kia biến mất trong tầm mắt, trong lòng suy nghĩ, nếu như có thể câu được Phương Bình An, ta cũng có thể uy phong thế này chứ?

      Chương 48: Được, chịu trách nhiệm

      Nghe tên chương chưa? Ái muội, ái muội ? Tớ là có gian tình mà :">
      Last edited by a moderator: 31/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48: Được, chịu trách nhiệm

      Edit: Quảng Hằng


      Bình An từ đến lớn cái xe nổi tiếng gì chưa từng thấy qua, nhưng bởi vì đứa bé cực kì khiêm tốn, dưới dạy dỗ của bà ngoại làm quan toà cùng mẹ làm Kiểm sát trưởng cũng giáo dục thể dẫn dụ người khác phạm tội, đối với xã hội phải có trách nhiệm, cho nên ra trừ thân phận, thấy thế nào cũng đều là đứa bé ngoan vô cùng mộc mạc.

      "Chạy chiếc khoe khoa trương như vậy, có cảm giác rất thành tựu à?" vẫn cảm thấy Nghiêm Túc phải là người thích khoe mẽ, nhưng giống như cũng khác bao nhiêu.

      Nghiêm Túc nhìn , cười , "Nếu như em từ trong tay đối thủ thắng chiếc Spyker duy nhất của Thành phố G, em có thể chạy ra ngoài kích thích đối phương mấy ngày hay ?"

      "Vậy phải xem là dạng đối thủ gì rồi." Bình An .

      "Loại đối thủ đoạt mối làm ăn, giành người phụ nữ, đâm lén sau lưng em sao?" Khóe miệng của Nghiêm Túc gảy ra độ cong đẹp mắt, nghĩ đến mình từ trong tay kẻ kia thắng chiếc Spyker này, nhìn gương mặt tuấn tú của tên kia thiếu chút nữa tức lệch ra, lòng của Nghiêm Túc vô cùng vui vẻ.

      "A, mặc dù có chút có đạo đức, nhưng quả có thể làm cho đối phương giận đến nội thương." Bình An suy nghĩ chút, , nếu đổi là , đoán chừng cũng có thể lái vòng vòng đắc chí hai ngày, chỉ là tương đối hiếu kỳ, ai còn có thể dám cùng Nghiêm Túc đoạt mối làm ăn giành người phụ nữ vậy, Thành phố G cũng nghe qua có nhân vật số này

      "Em cảm thấy tôi có đạo đức?" Nghiêm Túc mỉm cười nhìn .

      " có, cho dù ai lái chiếc Spyker cũng hách dịch giống nhau." Bình An nhàn nhạt.

      Nghiêm Túc cười to lên, đưa tay vuốt vuốt Bình An đầu, "Em đáng ."

      Bình An cau mày đẩy tay của ra, "Đừng có dùng dụ dỗ giọng đứa trẻ năm tuổi dụ dỗ tôi, Nghiêm tiên sinh, đây phải là khích lệ."

      Đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua gương mặt của , Nghiêm Túc có chút đờ đẫn nhìn tay của mình cái, xúc cảm nhẵn nhụi ngắn ngủi này còn dừng lại ở đầu ngón tay, phất phất tay, muốn vẩy bỏ loại cảm giác làm cảm thấy quái dị này, tầm mắt rơi vào túi giấy trong ngực , "Em đến tìm Trình Vận sao?"

      Dường như có gì có thể giấu giếm, Bình An gật đầu cái, "Đúng vậy."

      "Bởi vì chuyện LENKA?" Xe của Nghiêm Túc từ từ quẹo cua vào bãi đậu xe.

      " cũng biết LENKA?" Bình An kinh ngạc nhìn về phía .

      Bởi vì muốn biết đến tột cùng làm gì, cho nên cố ý hỏi qua Trình Vận, dĩ nhiên, cần thiết với cái này, để tránh hù dọa , "Thế nào? Công ty AOMI đại diện sao?"

      Tìm vị trí dừng xe xong, Nghiêm Túc xuống xe, mở cửa xe giúp Bình An, cùng sóng vai về phía thang máy.

      "Cũng phải là đại diện, chỉ là vẫn còn chưa xác định, Công ty AOMI đại diện đều là nhãn hiệu cao cấp, đối mặt đều là những người tiêu dùng cao cấp, sản phẩm LENKA chủ yếu là nhằm vào trẻ tuổi, nên so về vấn đề lượng người sử dụng, Công ty AOMI mới cần thận trọng suy tính thôi." Bình An .

      "Em có nghĩ tới tự mình làm đại lý nhãn hiệu này ?" Nghiêm Túc nghiêng đầu nhìn , mới phát hôm nay đối với dường như có phòng bị giống như thường ngày, suốt đoạn đường này dường như chung đụng rất nhàng. tỉ mỉ quan sát , hai gò má đỏ thắm mềm mại, hai mắt như đầy nước, chợt cảm thấy trận miệng đắng lưỡi khô.

      vội vàng xoay đầu , đối với phản ứng của mình có chút khó tin, sao có thể có phản ứng đối với bé con chứ......

      " phải nghĩ tới, chỉ là bây giờ còn phải là lúc." Mượn sức của ba dĩ nhiên là có vấn đề, chỉ là vi phạm ước nguyện ban đầu, chỉ có cuối cùng có cách nào mới có thể làm như vậy.

      Hoàn toàn có phát Nghiêm Túc khác thường, chỉ là nhìn số tầng trong thang máy, trong lòng quyết định lần này vô luận như thế nào cũng phải mời Nghiêm Túc ăn cơm, về sau ai nợ ai, liên quan đến nhau nữa.

      Thang máy dừng lại ở lầu tám, khi cửa thang máy mở ra, Bình An mới biết ra là Nghiêm Túc mang tới ăn đồ ăn Nhật.

      phải là loại quán sushi lần trước, mà là nhà hàng với phòng dành riêng cho khách đặc biệt cao cấp hơn, mới ra khỏi thang máy, có phục vụ viên tiến lên đón, đối với Nghiêm Túc cúi người90 độ chào, dùng Nhật ngữ chào hỏi, "Nghiêm tiên sinh."

      "Hai người." Nghiêm Túc cũng dùng tiếng Nhật trả lời.

      Phục vụ viên mang theo bọn họ vào lối có ánh đèn nhàn nhạt, sàn nhà cùng vách tường đều làm bằng gỗ, Bình An nhất thời có thích ứng độ sáng nơi này, cẩn thận đá trúng bậc thang gỗ, cả người lao về phía trước.

      "Cẩn thận!" Đứng ở bên cạnh , Nghiêm Túc lanh tay lẹ mắt vịn , tay ôm bả vai của , tay nắm cả hông của , " sao chứ?"

      Bình An thở phào nhõm, may là có bêu xấu, "Tôi sao, cám ơn ."

      Nghiêm Túc thấy đứng vững, rất quân tử thu hồi hai tay của mình, nhưng mà vẫn là cầm cánh tay của , giọng , "Nơi này tương đối tối, tôi dắt em ."

      Phục vụ viên ở trước mặt bọn họ vốn lo lắng Bình An ngã xuống ở trong tiệm, bị cho là tiếp đón được chu đáo với khách hàng, thấy dáng vẻ Nghiêm Túc dịu dàng che chở như thế, vội vàng liền , "Nghiêm tiên sinh đối với bạn săn sóc."

      Bình An nghe hiểu Nhật ngữ, chẳng qua là cảm thấy nụ cười của phục vụ viên này dường như có chút mập mờ, liền hỏi Nghiêm Túc, " ta gì thế?"

      Nghiêm Túc có phản bác phục vụ viên kia, cười lắc đầu với Bình An, "Bảo em cẩn thận."

      "Tôi có thể tự mình ." Bình An ý bảo Nghiêm Túc có thể buông cổ tay ra.

      "Tôi bảo đảm lần sau còn có thể kịp thời ôm em." Nghiêm Túc cười .

      Bình An có chút xấu hổ trừng mắt nhìn cái, chỉ là cũng may tới vài bước đường, phục vụ viên liền kéo ra cửa gỗ đước dán bằng giấy hơi mờ, mời bọn họ vào, trong phòng đơn là thiết kế thoe kiểu rất truyền thống của Nhật, ánh đèn tạo nên khí mông lung, còn có phát ra mùi thơm của chiếu Tatami, treo vách tường là tranh vẽ trừu tượng, ừ, biết thưởng thức.

      " phải đói bụng sao? Tùy tiện tìm quán ăn ven đường là có thể điền đầy bụng rồi, cần gì đến chỗ...... Lãng phí thời gian này?" Nơi này khí quá mập mờ, quá thích hợp với bọn họ, Bình An có loại cảm giác như ngồi bàn chông.

      Mí mắt nhướng lên Nghiêm Túc, ở mặt nhìn cái, cúi đầu nhìn thực đơn cùng phục vụ viên gọi thức ăn.

      Đây là… thèm quan tâm sao? Bình An bĩu môi, dù được trọng sinh thêm lần, nhưng từng trải qua cuộc sống cũng nhiều hơn người khác bao nhiêu thôi , dường như ngay cả khí thế cũng so được với người đàn ông trước mắt này.

      Có lẽ bởi vì khí chất của ta quá mạnh mẽ , phải là vấn đề của .

      "Tôi ăn no." Thấy dường như gọi ít, Bình An yếu ớt mà tỏ vẻ lúc này ăn vô.

      "Em ăn cơm lúc mấy giờ?" Nghiêm Túc khép thực đơn lại, gật đầu cái với phục vụ viên, phục vụ viên kia liền thối lui ra khỏi gian phòng.

      "Hơn mười hai giờ." Bình An uống hớp trà xanh, giọng trả lời.

      "Bây giờ sắp ba giờ rồi, coi như trà chiều." Nghiêm Túc , híp hai mắt lại nhìn , đuôi mắt hơi nhếch lên tựa như mang nụ cười mông lung, ánh đèn vàng nhạt chiếu nhè người , sinh ra loại vẻ đẹp hoa lệ mà mị hoặc.

      Cho dù trong lòng là có kháng cự mạnh mẽ đối với đàn ông, cũng cảm thấy người đàn ông như vậy là báu vật, báu vật đó!

      "Tôi giảm cân, nếu mập ra chịu trách nhiệm à." Bình An cúi đầu uống trà, tránh tầm mắt của .

      "Được, chịu trách nhiệm." Thanh trầm ấm mang theo nụ cười thản nhiên nhàng vang đến.

      囧! Lời này nghe thế nào cũng được tự nhiên như vậy nhỉ, ta chịu trách nhiệm với là cũng ý với sao? muốn bàn về đề tài rối rắm này nữa, "Sao tới bây giờ vẫn chưa ăn cơm?"

      "Bận." Nghiêm Túc cười .

      "Ở Forest?" Bận rộn ở quán bar cao cấp, lời này hình như có ý khác à, là nghĩ sai sao?

      "Nghĩ đâu vậy?" Cánh tay dài của Nghiêm Túc vươn đến, ở trán Bình An gõ cái, " bận xử lý công việc."

      Lừa gạt trẻ con à....! Ai lại đến Forest bàn công việc vậy! Đột nhiên tựa như nghĩ đến cái gì, Bình An trợn tròn mắt, " phải là ông chủ của Forest chứ?"

      Đôi môi khêu gợi của Nghiêm Túc nâng lên nếp nhăn mặt khi cười, " giống sao?"

      Gạt người à! Forest nổi danh cả nước, Forest còn khó vào hơn so với Thiên Thượng Nhân Gian, mà ông chủ lại là Nghiêm Túc?

      "Là có nghĩ đến......" Bình An gật đầu cái, ta là tổng tài Nghiêm thị ngày kiếm cả tỷ bạc, có rảnh rỗi quản lý quán bar cao cấp như vậy sao?

      "Bắt đầu chỉ là mở ra gọi mấy người bạn đến chơi, sau lại phát triển ra ngoài dự liệu, cũng có thời gian bận tâm, thể làm gì khác hơn là mời người đại diện quản lý." Nghiêm Túc giải thích, cũng biết tại sao mình lại cùng cái này, trừ những người bạn khá thân, vẫn chưa có người nào biết Forest là của .

      "Ừ......" Bình An trừ gật đầu, biết cho phản ứng gì tốt.

      Nghiêm Túc khẽ cười tiếng, lấy bóp da ra, đưa cho Bình An thẻ màu bạc, "Cái này cho em."

      "Thẻ bạch kim VIP của Forest?" Bình An nhận lấy vừa nhìn, giật mình nhìn về phía , xem rất giống như người thích quán bar sao?

      Nghe , hội viên bạch kim của Forest cao hơn mười người......

      "Cầm , dù sao cũng chỉ là tấm thẻ." Nghiêm Túc cười , giống như tấm thẻ bạch kim đáng hơn triệu này khác gì tờ giấy lộn vậy.

      "Tôi dùng được." Bình An đem tấm thẻ đẩy về cho .

      Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là có thể dọn thức ăn lên.

      Nghiêm Túc , " chừng về sau cần dùng đến, thứ mà tặng ra ngoài có thu hồi lại, nếu cần, em cứ ném."

      Bình An lặng lẽ đem tấm thẻ thu vào trong túi, muốn ném cả triệu đồng, có chút nỡ, chừng sau này còn có thể đổi thành tiền mà, vậy trước tiên thu thôi.

      Nghiêm Túc thấy động tác của , nếp nhăn khóe miệng khi cười sâu hơn, " phải em thích cá hồi sao? Ăn thử ."

      Hì hì, cháp sau say rượu nhé. Còn say rượu có loạn tính ..... *nhìn trời* Hồi sau biết!
      Last edited by a moderator: 31/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49: say

      Edit: Quảng Hằng


      Bình An cuối cùng vẫn là ăn ít sushi, đem cái bụng ăn đến tròn vo, còn uống ly rượu , sau đó liền lâm vào trạng thấy ngây ngây ngô ngô.

      " ăn nữa sao?" Nghiêm Túc ăn ngon, bữa ăn sáng chỉ ăn mấy miếng bánh bao, sau đó vẫn luôn ở Forest xử lý chút phiền toái, bận rộn đến mức có thời gian ăn cơm, vốn là định gọi trợ lí mua bữa trưa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy đứng ở ven đường, liền nhịn được xuống.

      Bình An trừng lớn mắt nhìn , ba giây đồng hồ qua , mới dùng sức gật đầu, lắp bắp, "No rồi."

      Nghiêm Túc lúc này mới phát ra, đôi mắt của vốn là trong suốt có song, giờ giống như che lên tầng sương, thoạt nhìn liền giống như con mèo mới vừa tỉnh ngủ, "Em say?"

      Bình An trừng mắt nhìn, lắc đầu, " có!"

      "Em uống bao nhiêu vậy? Đây chỉ là rượu mà!" Nghiêm Túc cầm lấy bình rượu trước mặt , phát cũng có uống nhiều lắm, phải bé con này giọt rượu cũng dính đó chứ?

      Bình An khẽ nheo lại hai mắt, muốn ngủ rồi.

      Nghiêm Túc nhịn được bật cười, kêu phục vụ viên vào thanh toán.

      "Tôi cho!" Bình An đoạt lấy hóa đơn, đột nhiên liền nhìn chằm chằm Nghiêm Túc, " nhé, lần này là tôi mời, tôi trả tiền."

      rốt cuộc là say hay say nhỉ? Nghiêm Túc cười khẽ nhìn .

      "Tôi mời lần này, xem như nợ gì nữa, về sau cầu về cầu, đường về đường, gặp mặt coi như quen." Bình An vừa mở balo lệch vai ra vừa tìm tiền, vừa nho thầm.

      Đầu Nghiêm Túc đầy vạch đen, chẳng lẽ cùng ở chung chỗ khó chịu lắm sao? Từ trong bóp da rút ra mấy tờ 100 nguyên đặt lên khay của phục vụ viên, " cần tìm nữa."

      "Cám ơn Nghiêm tiên sinh." Phục vụ viên mập mờ liếc Bình An cái, lần nữa lui ra ngoài.

      Bình An chu cái miệng nhắn, "Tôi tôi muốn trả tiền."

      " đưa em về nhà nhé!" Nghiêm Túc cười lắc đầu, "Lần sau để cho em mời."

      Bình An xộc xệch đứng lên, "Còn có lần sau à?"

      muốn gặp lại như vậy sao? Cho tới bây giờ nào kháng cự đến gần như vậy a, tự ái phái nam của Nghiêm Túc bị đả kích, " với làm cho em cảm thấy mất mặt?"

      "Vô cùng mất mặt." Bình An mặt thay đổi gật đầu, thẳng tắp tới cửa, nếu phải là Nghiêm Túc kéo , khẳng định đâm đầu thẳng vào cửa rồi.

      Nghiêm Túc nửa ôm , tức giận hỏi, "Chỗ nào của làm cho em cảm thấy mất mặt?"

      Bình An cũng còn giãy giụa, cứ như vậy bị ôm ra ngoài, "Ai muốn cùng người có tánh như ra ngoài chứ."

      "Cái gì có tánh?" Nghiêm Túc tò mò hỏi, bởi vì ánh đèn bên ngoài tương đối mờ, nắm ở hông của , cẩn thận ôm .

      "Phong lưu thành tánh!" Bình An giọng hét.

      Nghiêm Túc dở khóc dở cười, vẫn nên cãi nhau với bé con này nữa.

      Khi hành lang đơn trước mặt bọn họ lúc này đột nhiên mở ra, từ bên trong ra đôi nam nữ xuất sắc, chàng trai kia vô tình quay đầu lại, thấy Bình An ở trong ngực Nghiêm Túc, sau khi lộ ra vẻ kinh ngạc, đáy mắt lên hai luồng lửa giận, nếu phải ánh đèn quá mờ, đại khái cũng có thể nhìn ra sắc mặt của ta xanh mét rồi.

      Người đàn ông này phải là ai khác, chính là trợ lí của Phương Hữu Lợi, Lê Thiên Thần. Nghiêm Túc có từng gặp qua ta ở ít trường hợp, nhưng cũng chuyện với nhau nhiều, nhìn Lê Thiên Thần bây giờ lại tựa như ông chồng bắt được bà xã vụng trộm, dùng ánh mắt có thể giết trăm lần nhìn .

      " làm gì Bình An rồi?" Lê Thiên Thần đến trước mặt bọn họ, lấy giọng điệu chất vấn hỏi Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc nhướng đôi mày kiếm, lãnh đạm mà kiêu căng quét qua Lê Thiên Thần cái, "Liên quan gì tới cậu?"

      Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Lê Thiên Thần có thể tỉnh táo bình tĩnh suy tư, nhưng ta đối mặt là Nghiêm Túc, đây là đối thủ dù như thế nào ta cũng cách nào so được. Nghiêm Túc cao sang quý phái, lại có loại tự tin bẩm sinh, huống chi còn là trong những CEO dẫn đầu Thành phố G. Vẻ khí thế vương giả trời sanh này cũng đủ để đè bẹp ta.

      Nếu như Nghiêm Túc cũng thích Bình An, muốn theo đuổi Bình An Lê Thiên Thần, giống như thằng hề.

      ta muốn thừa nhận, lâu như vậy tới nay vẫn có tiếp nhận Bình An, là bởi vì ta tự ái cùng tự ti tác quái, người ở bên ngoài nhìn vào, trừ năng lực làm việc cùng bề ngoài ra, còn có cái gì xứng với Bình An?

      " chuốc say ấy? có ý đồ gì?" Lê Thiên Thần thấy Bình An như con chim nép vào trong ngực Nghiêm Túc, tư thái tin tưởng lệ thuộc như vậy, hoàn toàn để cho lý trí của hóa thành lửa ghen hừng hực.

      Bình An là người khiết phích từ , cũng thích người quen đụng vào ấy, nếu như ấy phải uống say, làm sao có khả năng để Nghiêm Túc ôm?

      Nghiêm Túc liếc xéo Lê Thiên Thần, "Lê tiên sinh, cậu cho rằng tôi có ý đồ gì?"

      "Trả ấy lại cho tôi!" Lê Thiên Thần muốn cùng Nghiêm Túc cãi cọ, ta chỉ muốn đòi Bình An về.

      "Cậu ấy là bạn trai em?" Nghiêm Túc cúi đầu hỏi Bình An, nhưng đôi tay vòng quanh eo của cũng bất chợt xiết chặt lại.

      Bình An khẽ mở mắt nhìn Lê Thiên Thần cái, mềm mại nhìn Nghiêm Túc , "Nghiêm Túc, đưa tôi về nhà ."

      Cho dù là có chút say, nhưng cái loại căm ghét, hận thù đến khắc cốt ghi tâm của Bình An đối với Lê Thiên Thần vẫn hề giảm bớt, cũng may là còn có chút lí trí, nếu làm sao còn có thể đè nén oán hận ở dưới đáy lòng, sớm nhào tới chất vấn Lê Thiên Thần, tại sao phải phản bội , tại sao phải hại ba......

      Nghiêm Túc bởi vì giọng tin tưởng của cảm thấy tâm tình vui vẻ, hơi mỉm cười với Lê Thiên Thần, "Lê tiên sinh, xem ra cậu nhận lầm người, ấy phải bạn của cậu."

      Lê Thiên Thần cảm giác mình sắp nổ tung rồi, đưa tay kềm ở cổ tay của Bình An, "Bình An, về với , em như vậy Chú Phương lo lắng lắm."

      "Buông tôi ra!" Bình An dùng sức hất tay của ta ra.

      Nghiêm Túc đem Bình An bảo vệ trong ngực mình, mặt lạnh xuống nhìn Lê Thiên Thần, "Lê tiên sinh, xin nhường đường."

      Bạn cùng Lê Thiên Thần dường như đợi đến mức phiền chịu nỗi, từ bên kia tới, tư thái phong tình vạn chủng đó, trừ Đỗ Hiểu Mị còn có thể là ai? ta mới vừa tới bên cạnh Lê Thiên Thần, ánh mắt rơi vào người Nghiêm Túc cùng Bình An, mặt lộ ra tia kinh ngạc, "Thiên Thần, gặp phải người quen sao? Tán gẫu lâu như vậy, ủathì ra là Bình An cùng Nghiêm tiên sinh a, ai nha, Bình An, sao em lại uống tới như vậy?"

      Nghiêm Túc chỉ là nhàn nhạt nhìn ta cái, cho dù lối này ánh đèn sáng lóa, nhưng với khoảng cách như vậy, người phụ nữ này mới vừa rồi làm sao có thể nhận ra bọn họ.

      "Lê Thiên Thần, hẹn hò , đừng đến làm phiền bà nữa." Bình An dùng sức bấm bắp đùi của mình cái, để cho mình thanh tỉnh chút, sau đó dụng lực vỗ vỗ vào lồng ngực của Lê Thiên Thần, lớn tiếng kêu lên.

      "Bình An, phải tới hẹn hò, là bởi vì......" Lê Thiên Thần bắt được tay của , gấp gáp giải thích.

      "Vậy cũng liên quan đến tôi." Bình An lạnh lùng cắt đứt, quay đầu lại nhìn Nghiêm Túc , "Chúng ta thôi."

      Nghiêm Túc cười cười, Lê Thiên Thần còn muốn kéo Bình An, lại bị Nghiêm Túc ngăn trở, "Lê tiên sinh, đừng ở chỗ này làm mất phong độ quân tử."

      Đỗ Hiểu Mị cũng đè lại bờ vai của ta, "Thiên Thần, chỗ này là nơi công cộng." Nếu cứ tiếp tục lôi kéo như vậy, nhất định làm người ta chú ý.

      Đáy mắt của Lê Thiên Thần thoáng qua tia chua xót, nhìn Bình An cùng Nghiêm Túc ôm nhau rời .

      Cháp sau Nghiêm Túc siêu, siêu, siêu đáng iu nhé ^^
      Last edited by a moderator: 31/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :