1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      đặc tên này là có ý gì đây ta :yoyo68::yoyo68::yoyo68:

    2. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      tể tể? thấy kì kì. tks nàng

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      A Manh biết Trần Diêm Ly lâu như vậy, thấy quần áo chỉ có hai màu: trắng và đỏ, hơn nữa kiểu dáng cũng giống y hệt nhau, khiến nàng hoài nghi có phải vị này chưa bao giờ thay quần áo.

      Vì thế có ngày, mọi người cùng ngồi trong hoa viên ngắm hoa uống trà, A Manh mở miệng hỏi.

      Nghe câu hỏi của A Manh, Ngu Nguyệt Trác im lặng, Dung Nhan nhịn được ngẩng đầu nhìn người nào đó bị nghi ngờ chưa bao giờ thay quần áo. Chỉ có người bị nghi ngờ vẫn bình tĩnh uống trà, tốc độ uống như trâu khiến người ta tưởng cái thùng chứa nước, ân, cũng là thùng chứa cơm, có thể ăn đến phá sản nhà người khác luôn.

      Trần Diêm Ly bình tĩnh nhìn nàng, thanh trong suốt, “Ta có đổi a…”

      “Nga?” Người nào đó thập phần nghi ngờ hỏi.

      bên Ngu Nguyệt Trác thầm cảnh giác, trong lòng thầm tính toán nếu Trần Diêm Ly thẹn quá hóa giận ra tay thế nào để cứu nha đầu ngốc nhà mình.

      Dung Nhan buông chén trà trong tay, trả lời A Manh: “ quả có đổi, ta có thể làm chứng, bởi khi ở nhà ta, mỗi ngày đổi bộ, ngươi biết trong nhà ta có người giúp giặt quần áo, nên bên cạnh giếng nhà ta quần áo chất thành đống, ta tìm thời gian thiêu hủy luôn .”

      “… phải có tiền mua quần áo sao? Thiêu về sau mặc cái gì?” A Manh đờ đẫn , trong lòng mắng thầm kẻ bại gia này.

      Trần Diêm Ly thực bình tĩnh, vô sỉ : “A Nhan cho ta. Nàng chủ ngoại, ta chủ nội.” Thanh còn có chút tự hào.

      “Ta nghe nàng chỉ kiếm tiền nuôi ngươi, còn nấu cơm cho ngươi nữa? Nghe kể cả về trễ nàng cũng nấu cơm cho ngươi ăn…”

      Trần Diêm Ly tiếp tục gật đầu, “Quả là thế, ta mỗi ngày chỉ cần chờ nàng về.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Đây là cái giá mà nàng phải trả khi lột quần áo của ta.”

      A Manh im lặng, A Nhan đáng thương, đời trước ngươi làm bao nhiêu việc xấu mà đời này lại bị dây dưa với kẻ vô sỉ vậy a?

      ——————

      Cho nên , Trần công tử có thay quần áo a!!!!!
      duongduong, lionlemon, midnight11 others thích bài này.

    4. Lnmt131

      Lnmt131 Active Member

      Bài viết:
      174
      Được thích:
      221
      Trần công tử vô sỉ quá:th_114:

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 84

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar

      Khi A Manh ở cữ, công việc của Ngu Nguyệt Trác cũng bắt đầu lu bù, giống như ngày chưa thành thân, luôn luôn ở nhà, mỗi lần trở về đều là nửa đêm, sau đó để ý đến ánh mắt chết lặng của nha hoàn, trực tiếp leo lên giường sản phụ ở cữ.

      A Manh cũng phản đối nhưng rồi cũng im lặng, đối mặt với ánh mắt của Tần ma ma, chỉ có thể đưa ra ánh mắt vô tội, trong lòng thầm : nàng là người bình thường đấu lại với nam nhân vô sỉ kia a, lại, đánh đánh được, nàng có thể làm sao bây giờ?

      tháng bị giam trong phòng ở cữ, thể hưởng gió, thể chạm nước, thể tắm rửa gội đầu, đúng là cực hình. May mà giờ là mùa xuân se lạnh, bên ngoài mặc dù lạnh như băng, nhưng cũng thường xuyên có gió, nên tháng kiêng cữ của A Manh cũng coi là gì.

      Tuy rằng A Manh lo lắng triều có chuyện gì xảy ra, Ngu Nguyệt Trác có nguy hiểm hay , nhưng tại nàng phải ở cữ, tin tức thông, cho nên chỉ có thể giấu lo lắng trong lòng, may mắn buổi tối Ngu Nguyệt Trác còn trở về, tuy là nhiều hôm nàng ngủ như chết, biết lúc nào, nhưng nhìn vị trí bên giường, cũng biết là trở về.

      Trừ việc quan tâm Ngu Nguyệt Trác, thú vui tại của A Manh chính là nuôi con.

      Sau ba ngày đứa được sinh ra, mở mắt hoàn toàn, A Manh nhìn lúc, cảm thấy ánh mắt này rất giống mình, là đôi mắt đẹp, đen như hạt nhãn, long lanh, lơ đãng cũng có thể lấy tim người khác. Hơn nữa, còn được di truyền diện mạo của cha, nên được các trưởng bối quý, thậm chí mỗi ngày, Diêu thị đều đến thăm cháu nội lần, càng đến Ngu Nguyệt Quyên, căn bản là hận thể ở lại Tỏa Lan viện luôn.

      A Manh biết trong mắt Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên Ngu Nguyệt Trác là người vĩ đại hoàn mỹ đến tỳ vết, đơn giản mà chính là mù quáng sùng bái, cho nên đương nhiên bọn họ hy vọng đứa cũng giống cha nó. Nhưng khi A Manh nghe Ngu Nguyệt Quyên cái gì mà “May mà đứa giống mẹ nó…” vẫn nhịn được mà tức giận.

      Trong thâm tâm A Manh , nếu đứa giống trai muội, muội nên buồn mới phải, nàng cũng muốn nuôi đứa có cái nhìn biến thái. Ngày bé sửa quan điểm cho Ngu Nguyệt Trác khiến nàng hối hận thôi, cho nên việc dạy dỗ bé con nàng phải cẩn thận.

      tháng trôi qua nhanh chóng.

      Rốt cuộc cũng đến ngày đầy tháng của bé con.

      A Manh thập phần cao hứng, chứng minh nàng có thể tắm rửa sạch , sau đó xuất môn giảm thịt người.

      Giống như nữ nhân bình thường sau khi sinh đứa , thân thể A Manh cũng hoàn toàn bị biến dạng, đặc biệt bên hông lộ ra ngấn mỡ, mỗi khi chạm vào đều khiến cho nàng uất ức muốn chết. Hơn nữa, bộ dáng xấu xí như vậy, nàng muốn cho Ngu Nguyệt Trác nhìn thấy, cho nên buổi tối khi ngủ, nàng luôn ý thức được điểm đó, nên hay tránh cái ôm của , sau đó rất nhanh bị người náo đó cắp tha trở về, sau đó hai vợ chồng bắt đầu trận chiến, đương nhiên, cuối cùng, đều là biến thái đại ma vương chiến thắng.

      Sáng sớm, công việc trong phủ bắt đầu lu bù lên, quản gia chỉ huy hạ nhân dọn dẹp trong ngoài, sau đó kiểm tra danh mục quà tặng của khách, lo lắng có thể quên vị khách quan trọng nào , lại phải xem tiệc tối chuẩn bị thế nào rồi, có thể là chân chạm đất được.

      Hạ nhân bận việc, chủ nhân cũng thoải mái, Ngu Nguyệt Trác sớm xin phép, muốn bữa tiệc tối nay của bé con được diễn ra tốt đẹp, sớm mời các đồng liêu trong triều, để Diêu thị dắt con chiêu đãi khách khứa.

      Mà A Manh từ sáng sớm cho người mang nước ấm đến, tắm rửa bản thân đến hai lần, lại dùng thêm chút nước hoa mới cảm thấy bớt mùi cơ thể. Bởi hôm nay là tiệc đầy tháng của con, là ngày trọng đại, nên chọn quần áo màu đỏ, đầu cài kim trâm phỉ thúy, nhìn vui mừng ít.

      Chờ A Manh chuẩn bị xong, Tiểu Đoạn lại bẩm báo: “Phu nhân, La phu nhân đến.”

      A Manh nghe xong có chút ngoài ý muốn, ra nghĩ Hình thị đến sớm như vậy, cách thời gian khai tiệc còn những canh giờ nữa, bà ta sao lại đến sớm vậy chứ, nhìn giống như tình nguyện, hay là bị cha bắt ép?

      A Manh buồn cười thầm đoán, nhưng vẫn cho Hình thị vào, thuận tiện cho người ôm bé con đến.

      Bé con cũng được đổi toàn thân màu hồng mặc y phục hình chữ cát tường, nhìn vui vẻ, khuôn mặt nhắn, đáng , làm cho người ta muốn cắn cái, đặc biệt đôi mắt to tròn đen láy, khi nhìn người khác, lại có chút ngơ ngác, hút hồn những ai đối diện bé.

      A Manh đón bé con từ tay bà vú, hôn mặt con cái, nhìn cái miệng nhắn của con, dường như cười khiến cho A Manh vui nhịn được.

      Khi Hình thị vào, nhìn thấy A Manh thân quần áo đỏ rực phú quý ngồi giường đùa với con, khí chất trầm tĩnh cùng cao ngạo ngày xưa bớt vài phần, cả người nhu hòa ít, nhìn là biết lên chức mẹ, nên nhìn thuận mắt hơn xưa nhiều. Nha hoàn xung quanh vây lấy nàng, mọi người đều những lời hay, khí náo nhiệt.

      Nhìn A Manh như vậy, Hình thị có phần ghen tỵ, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay đến tìm A Manh, Hình thị rất nhanh thu lại ghen tuông trong lòng, trưng ra nụ cười quen thuộc tới.

      “Ngọc Nhân, đứa đáng nha, nhìn mắt này, là thanh tú. Tướng quân cùng cha con ở đại sảnh chuyện, cha con muốn nhìn cháu ngoại của chút nha.” Hình thị chọn lời hay mà .

      A Manh nghe xong, cũng cười rộ lên, “Được, lát nữa ta ôm bé ra ngoài cho cha xem.” lát, A Manh đột nhiên nhớ đến người có mặt, liền hỏi: “Sao thấy Ngọc Sa đâu?”

      Hình thị cười cười: “Ngọc Sa ngồi yên, tìm Nguyệt Quyên rồi.”

      A Manh nghe vậy, liền thêm gì nữa.

      *******

      Bên kia, Ngu Nguyệt Quyên đối mặt với các phu nhân dùng ánh mắt đánh giá con dâu mà nhìn đến nỗi được tự nhiên, từ khi trai chiến thắng trở về, nàng liền hiểu, giá trị con người mình như trước, thậm chí hôn cũng còn là vấn đề đáng lo, căn bản cần lo lắng gả được.

      Nếu là hơn năm trước, nàng mừng thầm mà biểu tốt chút trước mặt các phu nhân, sau khi gặp Ôn Tử Tu, nàng đặt hết tâm trí người , khó có thể dứt. Tuy tại còn nghĩ nhiều, nhưng vẫn còn quyến luyến, đối với chuyện này cũng muốn, thậm chí đối với ánh mắt đánh giá này có chút kiên nhẫn.

      Ngu Nguyệt Quyên bồi mẫu thân chào hỏi các vị phu nhân lát, sau đó lấy lí do khỏe để cáo từ, tâm tình có chút chán nản bước vào Lạc Nguyệt Hiên.

      "Nguyệt Quyên!"

      Từ xa, nghe được tiếng kêu to, Ngu Nguyệt Quyên quay đầu, liền nhìn thấy La Ngọc Sa mặc thân quần áo màu vàng xuất ở cửa cười nhìn nàng, ánh mắt dù ngây ngô nhưng cũng pha chút phong tình.

      Ngu Nguyệt Quyên cùng La Ngọc Sa thân, thậm chí vì La Ngọc Sa là muội muội của A Manh mà có phần chán ghét nàng ta, nhưng sau khi La Ngọc Sa nhìn trúng Trần Diêm Ly da mặt cũng dày nên, thường xuyên qua lại, hai người cũng quen biết, lại là thân thích, cũng có thể chuyện qua lại vài câu, nhưng nếu là thân thiết, xin được miễn cho.

      Ngu Nguyệt Quyên chờ La Ngọc Sa tiến lại, hỏi: “Sao lại đến đây? cùng nương ngươi thăm tỷ tỷ ngươi?”

      La Ngọc Sa nhìn quanh, cười hì hì : “Đại tiểu thư có gì tốt mà xem, nương ta đến là được, ta đến tìm ngươi, nghe thân thể ngươi khỏe? sao chứ?”

      “Nga?” Ngu Nguyệt Quyên mới tin, trong lòng cảm thấy La Ngọc Sa đến tìm Trần công tử mới phải. Chỉ là cả tháng nay Trần công tử cũng chưa về lần nào, ngay cả nàng là chủ nhân cũng thấy, “ sao, đoán là trong phủ có việc nên có chút mệt.”

      La Ngọc Sa che miệng cười, “Như vậy sao? Vậy ngươi nghỉ ngơi , đừng để mệt quá, miễn cho có người lo lắng.”

      Ngu Nguyệt Quyên có chút kỳ lạ nhìn nàng ta nhưng cũng gì.

      Khi hai người đến Đông viện, trận gió thổi đến, làm rơi mấy cánh hoa đào, khăn tay trong tay Ngu Nguyệt Quyên cầm chắc, bay lên vướn cành đào, giống như cánh bướm đậu đó.

      “Ai nha, làm sao bây giờ?” La Ngọc Sa nhìn độ cao của cây đào, liền biết các nàng thể tự lấy được.

      Ngu Nguyệt Quyên nhìn, muốn gọi gia đinh trong phủ đến, đột nhiên nghe có tiếng người kêu “Biểu muội”, nhìn lại, thấy phía trước có nam tử mặc như các công tử thế gia, khuôn mặt tuấn tú, mặt lộ vẻ tươi cười, khiến người khác chán ghét, chỉ là hiểu sao trong lòng Ngu Nguyệt Quyên lại có chút chán ghét.

      Ngu Nguyệt Quyên biết người này, đương nhiên biết gọi mình. Quả nhiên, nhìn thấy nam tử kia, La Ngọc Sa lập tức vui mừng kêu: “Hình biểu ca, sao lại đến đây?”

      Chữ “Sửu” kia làm Ngu Nguyệt Quyên khẽ động tâm, chỉ thấy sau khi nam tử kia nghe La Ngọc Sa hỏi, liền bước đến đây, cho đến khi cách ba bước, dừng lại, “ ta tìm muội.” Sau đó chắp tay với Ngu Nguyệt Quyên : “ biết vị tiểu nương tử này là…”

      La Ngọc Sa bưng miệng cười : “Biểu ca, đây chính là muội muội của Tĩnh Viễn đại tướng quân, trước kia phải huynh với ta, Tĩnh Viễn tướng quân là hùng, muội muội đương nhiên cũng là kỳ nữ sao? Nha, tại huynh được gặp kỳ nữ rồi đó, Nguyệt Quyên, đây là biểu ca của ta.”

      “Ai nha, sao?” Nam tử kia vô cùng kinh hỷ, mỉm cười nhìn Ngu Nguyệt Quyên, ôn nhã : “Nghe danh nương lâu, hôm nay được gặp mặt. Tại hạ là Hình Tu Văn, mạo muội quấy rầy.” ( hiểu đây là người tốt hay xấu, nhưng nghe cái tên Tu Văn khiến mình thấy ghét!)

      Hình Tu Văn bộ dạng tuấn tú, cử chỉ văn nhã, ánh mắt thành khẩn, nhìn rất phong độ, là công tử thế gia hiếm có, khiến cho người ta sinh hảo cảm. Nhưng Ngu Nguyệt Quyên lại cảm thấy có điểm giống trai, thậm chí có thể bắt chước trai nàng. Từ sau khi đại ca trở thành đại tướng quân, nàng phát mình được tiếp xúc với nhiều nam nhân rất giống trai, phải là tất cả, nhưng nhiều thứ rất giống. Điểm này kỳ ngoài ý muốn, nhưng người ngoài ai cũng biết là nàng sùng bái trai cho nên nam nhân muốn kết hôn với nàng đều tự chủ được mà bắt chước ngôn ngữ, cử chỉ của trai nàng, nghĩ rằng như vậy có thể khiến nàng động lòng, làm cho nàng ái mộ.

      Nhưng Ngu Nguyệt Trác thế giới này chỉ có , những người đó dù bắt chước thế nào cũng chỉ là bắt chước, cũng chỉ là đồ dỏm. Huống hồ, nàng sùng bái chứ đâu phải mê luyến trai, những người này làm vậy thấy buồn cười sao?

      Ngu Nguyệt Quyên cười đáp lễ, dưới giật dây của La Ngọc Sa, cũng trò chuyện vui vẻ hồi, sau đó Hình Tu Văn cà nhắc đến cây đào cầm khăn tay của nàng xuống, đưa đến trước mặt nàng.

      Ngu Nguyệt Quyên nhận khăn, cảm tạ, sau đó lấy lý do thân thể khỏe cáo từ, hề lưu luyến hai huynh muội này. Sau khi vào Lạc Nguyệt hiên, Ngu Nguyệt Quyên sa sầm sắc mặt, quăng khăn tay cho nha hoàn, lạnh lùng : “Thiêu !”

      Nha hoàn hiểu ý tiểu thư, nhu thuận lên tiếng.

      La Ngọc Sa nhìn Ngu Nguyệt Quyên rời , khẽ cười : “Hình biểu ca, Nguyệt Quyên tốt chứ?”

      Hình Tu Văn lâu mới thu hồi tầm mắt, cười , “Tốt lắm.” Người bộ dáng đẹp, gia thế tốt.

      La Ngọc Sa chớp mắt, tiện đà cười : “Hôm nay gặp mặt vô cùng tốt, xem ra ấn tượng huynh để lại cho Nguyệt Quyên tốt lắm, chờ khi nào rảnh, ta rủ Nguyệt Quyên dạo, đến lúc đó phải chờ vào biểu của huynh thôi.”

      “Vậy làm phiền biểu muội.” Hình Tu Văn vô cùng thân thiết sờ sờ đầu biểu muội, sủng ái .

      La Ngọc Sa mím môi cười, biết tính toán của mẹ, nàng cũng tính toán, nếu Ngu Nguyệt Quyên gả cho biểu ca, nàng ta cùng Ngu Nguyệt Quyên quan hệ cũng thân thiết hơn, cũng có lợi cho nàng ta.

      *******

      A Manh biết em chồng mình bị kế mẫu cùng muội muội an bài, cùng biểu ca Hình gia gặp mặt rất bất ngờ, lúc này thái độ thân thiết của Hình thị cũng làm dấy lên nghi vấn trong lòng nàng, cảm thấy Hình thị có mục đích gì đó.

      Quả nhiên sau khi Hình thị hàn huyên với A Manh lúc, rốt cuộc đem đề tài chuyển đến người em chồng.

      “Ta thấy, Nguyệt Quyên rất tốt, bộ dạng văn nhã, phẩm chất cũng tốt, gia thế cũng được, biết tướng quân và Diêu thị an bài gì cho tương lai của nàng chưa? Qua năm nữa, Nguyệt Quyên cũng mười sáu tuổi rồi phải ? Nên tìm nhà chồng thôi.”

      A Manh đùa với bé con, lấy tay trỏ vào gương mặt giống tướng quân, cảm giác bắt nạt trẻ con này thập phần kích thích, khiến nàng dứt ra được. Nghe Hình thị , trong lúc nhất thời nghĩ gì cả, : “Nguyệt Quyên là con duy nhất trong phủ chúng ta, tướng quân muốn chọn cẩn thận chút, gia thế cần tốt, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.” Đương nhiên, còn cần thông qua khảo nghiệm biến thái của tướng quân mới được.

      A Manh cảm thấy, có thể làm vừa ý người biến thái kia, phải là nam nhân thập phần tiền đồ, Ngu Nguyệt Quyên gả qua cũng khổ.

      Hình thị vừa nghe, cảm thấy mừng thầm, cháu nhà mẹ đẻ xưa nay phẩm hạnh cực tốt, nếu có A Manh bên cạnh giúp, cưới được em tướng quân phải là chuyện khó.

      Hình thị thân thiết , “Ngọc Nhân, mẹ với ngươi chút, ngươi còn nhớ bên mẹ đẻ nhà ta có hình biểu ca ? Là Tu Văn ấy.”

      A Manh rốt cuộc dừng việc trêu chọc bé con – nếu khóc lên mất, kinh ngạc nhìn Hình thị, “Nhớ a, làm sao?” Tuy có chút chán ghét Hình thị, nhưng A Manh thấy bên Hình gia có gì sai, gia giáo sai, có mối thù với nàng, hàng năm ngày lễ tết cũng đưa lễ vật cho nàng, đến nỗi nào.

      gạt ngươi, Tu Văn coi trọng nha đầu Nguyệt Quyên, cho nên muốn ngươi giúp tay.” Hình thị nhờ vả A Manh chút.

      "..."

      Nhất thời A Manh có phản ứng, chỉ khẽ nhếch khóe miệng nhìn Hình thị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :