1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      truyện này chỉ có sủng chứ hok ngược @lovecocktail ơi, nhưng nam 9 đáng thương lắm có cha mẹ vô lương tâm lắm:th_4::th_4:
      Tiểu yêu tinhlovecocktail thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 4: Tâm tư của mỗi người

      Kinh thành, trong căn phòng ở phía đông Ngọc phủ, phụ nhân mặc y phục tơ tằm xanh ngọc thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, tay cầm vòng hạt mã não, nhắm mắt hưởng thụ phục vụ của nha hoàn, nhìn dáng vẻ thận trọng của các ma ma và nha hoàn trong phòng, có thể thấy được, lúc này tuy phụ nhân nhắm mắt, nhưng vẫn như cũ gây cho mọi người áp lực vô hình.

      Phụ nhân này chính là Lý thị, chính thất phu nhân của gia chủ đương thời ở Ngọc phủ, Ngọc Chính Hồng. Nhiều năm khổ tâm kinh doanh, trưởng tử Ngọc gia Ngọc Thiếu Chính, là hộ bộ thượng thư, lâm bệnh nặng, rồi từ trần, để lại bầy nhi quả phụ. Ngọc Chính Hồng, sau khi về kinh được thăng làm quan tam phẩm, lấy thân phận áp chế các thứ tử khác của Ngọc gia, thuận lợi trở thành gia chủ mới của Ngọc gia. Phu quân tiếp quản tài sản, Lý thị cũng nhờ đó mà nở mày nở mặt. Vốn là mỗi ngày phải thỉnh an lão phu nhân, nhưng mấy ngày nay Lý thị lấy cớ bị ốm thỉnh an lão phu nhân ở Ninh Phúc Đường rồi.

      Thanh tĩnh được lát, bỗng thiếu nữ mặc y phục màu đỏ thêu hoa hồng, đầu đầy châu ngọc giận đùng đùng chạy vào phòng, nàng ngồi phịch xuống giường, vừa đấm chân cho phụ nhân vừa kể lể oán giận. “Ả tiện nhân Giang thị kia và tiện chủng Như Long được phụ thân sủng lên tận trời luôn rồi, nữ nhi nghe , hôm nay bàn cơm phụ thân với Trịnh quản gia, về sau tiền tiêu hàng tháng của Ngọc Như Long tăng lên 30 lượng, đứa thứ tử, sao có thể bằng với nữ nhi, con của chính thê, chứ, tổ mẫu còn có ý thiên vị cho Giang thị, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta còn địa vị gì nữa.....”

      “Được rồi!”, phụ nhân cắt đứt lời của thiếu nữ, mở mắt ra, nhìn sang mấy nha hoàn đứng bên cạnh.

      “Phu nhân có chuyện riêng với tiểu thư, các ngươi lui xuống .” Lão ma ma hiểu ý Lý thị, với mấy nha hoàn trong phòng.

      “Dạ”, mọi người nghe vậy, lục tục chạy ra ngoài.

      “Bảo bối của ta, đừng gấp”, lão ma ma nâng Lý thị ngồi dậy. Lý thị nhìn hướng Tây viện, cười lạnh “Giang thị này cũng chỉ là ỷ có Ngọc Như Long làm chỗ dựa, nên mới dám phách lối vậy thôi. Tiểu tử này cả ngày chỉ biết dắt chó dạo, chơi chim, đùa giỡn nhà lành thôi, mẫu thân tìm cho nó đối thủ rồi, bây giờ đường đến đây, đến lúc đó, nó còn là vị thiếu gia duy nhất nữa rồi.”

      “Mẫu thân, đứa còn chưa đủ hay sao mà lại tìm thêm đứa nữa chứ, phụ thân càng coi trọng chúng nữ nhi thêm mà thôi, tương lai, chỉ sợ ngay cả đồ cưới của nữ nhi và tỷ tỷ cũng có luôn đó.” Nhớ tới cảnh tượng cha hiền con hiếu ở Tây viện, Ngọc Bảo Oánh liền tức giận thôi. Ỷ là nhi tử duy nhất, Ngọc Như Long muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thỉnh thoảng còn cầm những thứ Ngọc Chính Hồng thưởng cho rêu rao, đè ép danh tiếng của tỷ muội con chính thê.

      “Bảo bối ngốc của ta à, mẫu thân cho bọn chúng trở về, tất nhiên là có tính toán hết rồi, mẫu thân chỉ có hai nữ nhi là con và tỷ tỷ, tương lai nhất định tìm cho các con lang quân như ý, đồ cười tất nhiên là nhiều nhất rồi. Mẫu thân lo liệu đâu vào đấy cả rồi, định hôn cho Nhã nha đầu với Đồ đại nhân, tương lai chuyện của con cũng dễ hơn.” nghe Ngọc Bảo Oánh , Lý thị vui, vốn định phát tác, nhưng nghĩ lại nữ nhi mình đầu óc thiếu muối, đành nhàng mà an ủi. Mấy tháng trước Lý thị tiếp quản quyền quản mọi việc trong nhà từ lão phu nhân, được ít lợi lộc, hơn nữa nương gia giàu có, nên tiền riêng ngày càng dư dả. Lý thị đối với kẻ khác hà khắc, nhưng với hai nữ nhi bảo bối của mình thương có thừa. Nhiều năm mong nhi tử nhưng có, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào hai nữ nhi, nên tất nhiên là xem như trân bảo.

      “Nương!”, nghe vậy, Ngọc Bảo Oánh vừa vui mừng vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng, lúc này mới có nũng nịu của thiếu nữ.

      Nhìn bộ dáng Ngọc Bảo Oánh như vậy, Lý thị nghĩ, hai nữ nhi đến tuổi gả chồng rồi. Đứa lớn, thông minh lanh lợi, từ liền được Liễu quý phi coi trọng cho làm thư đồng của An Dương công chúa, tiền đồ vô hạn, tất nhiên cần phải lo lắng, về phần nữ nhi này, lo liệu tốt cho nó, cũng đến nỗi nào. Còn những thứ nữ kia, chỉ là hòn đá lót đường mà thôi, cần để ý.

      Vốn là Lý thị cũng nghĩ để cho bọn người Liệt thị về phủ, năm xưa lúc Phàn Thành đón tướng công hồi kinh, biết được hận đến mức mong sao mẫu tử Liệt thị sớm chết cho rồi. Nhưng mà, công phu quyến rũ của tiểu thiếp Giang thị quá lợi hại, có quan hệ họ hàng xa với lão phu nhân, giờ trong phủ lại chỉ tôn tử là Ngọc Như Long, tuy học hành nên thân, nhưng cũng khéo chuyện, dụ được lão phu nhân nghiêng phía họ, muốn bà dùng tiền tài lo liệu cho đường công danh của nó.

      Trịnh lão phu nhân lúc gả vào Ngọc gia có rất nhiều của hồi môn, lại nắm quyền trong nhà nhiều năm, của riêng tất nhiên là ít, nghĩ đến lão phu nhân thầm cho mẫu tử Giang thị nhiều đồ tốt, Lý thị càng thêm phẫn hận dứt. Giang thị này dùng nhi tử dụ dỗ lão phu nhân , còn nuôi thêm mấy tiểu tinh, làm cho Ngọc Chính Hồng ngày ngày ở lại Tây viện. Giờ Lý thị coi Giang thị là cái gai trong mắt, so ra, Liệt Uyển Vân nhiều năm an phận thủ thường như vậy, sanh được đứa con nghe là cũng thông minh lanh lợi tốt hơn nhiều. Bên nhà mẹ đẻ cũng khuyên mình nên đón đứa này về, nếu sinh được nhi tử nhận đứa này làm con thừa tự, địa vị xem như vững chắc. Nghĩ đến đây, Lý thị thấy kế này rất khả thi.

      Cùng lúc đó, trong thư phòng ở Nam viện, nam tử trung niên đọc phong thư tay, vui mừng nở nụ cười. Hồi kinh mấy năm, kiều thê mỹ thiếp vây quanh, mình thậm chí quên mất còn có nhi tử ở Phàn Thành. Giờ nghĩ lại, nữ nhân của mình ít, nhưng nhi tử chỉ có hai đứa thôi, đứa đường tới phủ. Mặc dù phải con của chính thê, nhưng đối với Ngọc Chính Hồng có nhiều nhi tử mà là quý vô cùng . Huống chi đứa trẻ này còn được học với phu tử vô cùng nổi tiếng Phương Chính!

      Phương Chính chính là phu tử của đương kim thánh thượng, hai mươi năm trước đậu trạng nguyên, tới 5 năm được làm nội các đại học, sau đó lại trở thành thái phó của thái tử, nay vẫn rất được hoàng đế Đại Chu tôn kính. Hoàng thượng thường tán dương lão có tài, là nhà thông thái có hai đương thời. Mấy năm gần đây Phương đại nhân định cư ở Phàn Thành. ngờ thứ tử nhà mình lại có phúc trở thành học trò của lão. Phương tiên sinh này cả đời chỉ thu bảy tám học trò mà thôi, những người đó giờ đều là trụ cột của triều đình Đại Chu. Được lão bồi dưỡng, tương lai tiền đồ vô hạn à!

      Chỉ là Liệt thị cũng quá mức càn rỡ rồi, lại để cho nữ nhi làm buôn bán, sĩ nông công thương, thương nhân là thấp hèn nhất, vậy chẳng khác nào bôi nhọ thanh danh của lão. Sinh ra chỉ là thứ nữ, dung mạo lại bị hủy, tính tình nếu giống như Lý thị tương lai cũng có khả năng trở thành chính thê, nghĩ vậy, lão mới nguôi giận.

      Dưới an bài của Như Ca, Ngọc Chính Hồng chỉ biết Như Ca quản lý hai cửa tiệm tồi tàn của Liệt gia, chứ biết nàng còn có những sản nghiệp khác, nếu để cho lão biết tài phú của thứ nữ mình sánh ngang với gia tộc giàu nhất ở Phàn Thành, biết là phản ứng gì nữa.
      Chris, Phong nguyet, tart_trung4 others thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 5: đường gặp Tuyết Lang

      Cuối thu trời trong bóng mây.

      Thấy thái độ đáng ghét của bọn người làm Ngọc gia, để chủ mình giữ được tâm trạng vui vẻ, đám người Phong Trì tìm đủ mọi cách trước bỏ bọn người đó lại phía sau. Chọn đường núi, xe ngựa bình thường rất khó , hoặc là những đường chỉ có thương nhân mới biết.

      Mọi người đều nghĩ đường do quan phủ tạo ra tốt, nhưng biết, trong lúc làm đường, rất nhiều nhà giàu vì muốn bảo toàn đất đai nhà mình đút lót cho quan phủ ít để đổi tuyến đường, khiến đường vốn ngắn trở nên dài hơn rất nhiều, những tiêu tốn tiền của triều đình và dân công, mà tư nhân còn được lợi ít. Đường mà Phong Trì chọn đều là đường , nhưng lại là đường ngắn nhất, ngày bằng hai ngày đường do quan phủ làm. Chỉ có điều đây là đường gập ghềnh, xe ngựa hơi khó, cho nên bọn người đó dần bị bỏ xa.

      Xe ngựa được cải tạo lại, đường núi mà cứ như chạy đất bằng. Mọi người ngồi sàn xe lót gấm thêu hoa tinh xảo, nhìn ra hoa dại rực rỡ hai bên đường, cảm thấy rất vui vẻ. Ngọc Vân Kiệt còn lần đầu tiên xa rất hưng phấn, đổi chỗ với Ngọc Trúc, để nàng vào trong xe ngựa còn mình ra đánh xe với Phong Trì, thỉnh thoảng vui vẻ cười rộ lên. Liệt thị mỉm cười nghe con trai thỉnh thoảng hát dân ca Giang Nam với Thanh Nhi.

      Thấy mẹ và em trai vui vẻ, Như Ca cũng vui lây, kiếp trước mình vì thân phận là con vợ lẽ, mà cảm thấy tương lai mờ mịt, cả ngày buồn bực vui, lại vì dung mạo bị hủy, sau khi thành thân càng thêm lo lắng chồng thay lòng đổi dạ, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, sống lại mới biết mình bỏ lỡ rất nhiều thứ. Bỏ sa che mặt ra, nàng tựa vào thành xe ngủ giấc.

      Bỗng nhiên, thứ gì đó màu trắng từ trong rừng lao ra trước mũi xe. Phong Trì vội vàng giật mạnh dây cương cho ngựa dừng lại, bị dừng đột ngột xe ngựa lắc lư làm mọi người sợ hãi kêu lên. Như Ca giật mình tỉnh giấc, thấy Thanh Trúc cầm roi ngựa sững sờ nhìn thứ đó. ra là con thú hoang có bộ lông trắng như tuyết, nhìn hơi giống chó sói, miệng ngậm vật gì đó, chắn trước đầu xe, phát ra tiếng rên nho . Ngoài xe Phong quản gia ôm chặt Vân Kiệt bị dọa đến mức mặt trắng bệch, cố gắng giữ chặt dây cương, ngựa bị kích động nhúc nhích ngừng.

      Thấy vó ngựa sắp giẫm lên thân con thú, Như Ca phóng sợi tơ bạc ra cuốn lấy con thú kéo vào. Trúc Thanh và Phong quản gia trấn tĩnh lại, ngựa cũng nhúc nhích nữa tiếp tục về phía trước.

      Mọi người quay đầu lại nhìn thú hoang, khỏi thầm than: đẹp quá!

      Con thú có bộ lông thuần màu trắng, vì bị đau mà đôi mắt màu xanh ngọc híp lại, dưới ánh mặt trời trông cứ như đá quý. Dù bị thương, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra cao quý khó thành lời. Hồi lâu, mọi người bị tiếng gào của con thú làm phục hồi tinh thần lại.

      “Ca nhi, đây.... Rốt cuộc là con gì vậy?” Liệt thị vừa kiểm tra vết trầy da do va chạm người Ngọc Vân Kiệt, vừa tò mò hỏi.

      “Hình như là Tuyết Lang ạ.”, mấy năm trước nàng tình cờ thấy được trong quyển sách cũ, là loại linh thú rất có linh tính. Như Ca sống hai đời, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!

      Thấy Tuyết Lang hơi run run, hình như rất khổ sở, Như Ca vội bắt mạch qua sợi tơ cho nó, kiểm tra vết thương thân thể Tuyết Lang.

      Tuyết Lang hình như biết được Như Ca có ý tốt, cắn người mà nằm yên, mềm mại như mèo .

      Chân trước của Tuyết Lang bị xe ngựa đụng, trầy mảng da, máu, hình như bị trật khớp. Thấy Tuyết Lang hơi giãy giụa, Như Ca sờ sờ đùi nó chút, Tuyết Lang bị đau kêu ô ô, dám động đậy nữa.

      Mấy năm qua, Như Ca mặc dù có học qua y thuật, nhưng dùng chữa cho thú vật biết có được hay . Nàng cẩn thận nắn lại khớp xương cho Tuyết Lang, nhận lấy phấn chữa thương do Thanh Nhi đưa, rắc lên vết thương chảy máu, rồi dùng băng vải quấn lại. Thấy vết thương dần dần cầm máu, thở phào nhõm. Hô, rốt cuộc cũng xong, liếc mắt thấy Tuyết Lang nhắm mắt lười biếng nằm yên đùi mình, Như Ca khỏi có chút tức giận, mình khẩn trương như vậy lo cho nó, nó lại chẳng có chút phản ứng nào, là súc vật có suy nghĩ mà. Lại nghĩ, mình so sánh Tuyết Lang với dê bò gia súc là quá bất kính rồi.

      Dường như cảm nhận được nàng bất mãn, Tuyết Lang mở mắt ra cọ cọ tay nàng như đứa bé, tỏ vẻ cảm kích. Nhìn động tác nịnh nọt của nó, Như Ca đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Cúi đầu xem thử nó ngậm vật gì trong miệng, ra là linh chi Tuyết Sơn quý hiếm.

      Linh chi Tuyết Sơn này là dược liệu trong ‘Vạn linh đan’, nhìn hành động lúc nãy của nó là biết linh chi này có chủ, nàng có chút tiếc nuối. Như Ca lấy ra sợi tơ vàng từ trong hộp trang điểm quấn lên hông của Tuyết Lang, đưa bàn tay đến trước miệng nó, ý bảo nhả vật trong miệng ra, Tuyết Lang chần chờ lát, rồi nhả linh chi vào tay nàng, nàng đem linh chi cột chắc lên hông nó.

      “Tỷ tỷ, đệ sờ nó được ?” Ngọc Vân Kiệt dùng thanh non nớt giọng hỏi, nhìn chằm chằm Tuyết Lang đùi Như Ca. Dù hỏi vậy, nhưng tay đưa ra trước, ngay khi sắp chạm vào bộ lông của Tuyết Lang bị ánh mắt lạnh lẽo của nó dọa cho sợ hãi phải rụt tay về. Liệt thị thấy vậy vội vàng ôm nhi tử, để tránh dã thú nổi điên cắn người.

      Nhìn bộ dáng uất ức của đệ đệ, Như Ca đau lòng hết sức. Cũng quản Tuyết Lang có muốn hay , để nó nằm lên nệm, kéo tay Vân Kiệt đặt lên lưng Tuyết Lang, cười , “Dĩ nhiên là được rồi.”

      Kỳ quái là lần này Tuyết Lang chỉ hơi cựa cựa thân chút, có phản ứng mãnh liệt như lúc nãy. Cũng may Vân Kiệt xem như hiểu chuyện, chỉ sờ sờ hai cái liền trở về ngồi bên cạnh Liệt thị, nhưng đôi mắt to long lanh vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tuyết Lang dời, khiến Tuyết Lang thỉnh thoảng nhe răng trợn mắt, Như Ca thấy vậy, gõ gõ đầu nó, nó liền yên tĩnh lại, nhắm mắt nằm yên bên cạnh nàng.

      Mấy người Thanh Nhi, Liệt thị thấy vậy, cảm thán, Tuyết Lang rất có linh tính!

      Đến tối, xe ngựa dừng lại ở nhà trọ. Tuyết Lang dù gì cũng là thú hoang, mang vào trong tiện, Như Ca đành để nó lại xe, muốn bên trong xe có mùi máu tanh, nàng bèn kêu tiểu nhị mua cân thịt bò khô cho nó.

      Đêm khuya yên tĩnh, mệt nhọc cả ngày, mọi người đều ngủ ngon lành. Duy chỉ có Như Ca mơ về những cảnh tăm tối, vô số người thóa mạ khi dễ, những chuyện sau khi gả vào Hầu phủ, mẹ mất, em trai chết thảm, lời vô tình của chồng..... Ác mộng khiến nàng mê sảng, đau đớn làm cả người nàng nóng lên cơ hồ muốn nhập ma. biết qua bao lâu, cửa sổ đập kịch liệt làm Như Ca thức tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, Như Ca lặng lẽ ngồi, ra.....dù cố đè nén thế nào, chuyện xưa vẫn như cũ khắc sâu vào lòng.

    4. lovecocktail

      lovecocktail Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      38
      Oh vậy hả Betty, thế ta yên tâm nhảy hố rùi. Nhiều khi nam chính cũng phải có gì đó đáng thương chứ cứ mạnh mẽ, bá đạo mãi mih cũng chán mà :))

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      sắp tới gia đấu rùi nha... Fuu rất muốn xem Như Ca tỷ đối phó với Lý thị thế nào... nghe cái cách bà ta chuyện với con mà gai mắt... ghét....
      Thanks nàng nhiều

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :