1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi hồn - Đại Mễ Trùng (c65) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Đổi Hồn

      Tác giả: Đại Mễ Trùng

      Thể loại: Đại, Trùng sinh, Điền Văn,Huyền huyễn

      Số chương: 64

      Nguồn CV: Diễn đàn LQĐ

      Biên tập: Hamilk (Chương 1-Chương 5)
      http://hamilk.wordpress.com/2014/03/09/doi-hon


      Café Sáng (Phần còn lại)

      http://blogcafesang.wordpress.com/doi-hon/


      Bộ này chị Hamilk làm từ Chương 1 đến Chương 5 nhưng vì lý do sức khỏe nên chị ấyDrop, mình thấy bộ này cũng khá hay nên làm tiếp. Vì mình mới học edit nên chắc chắn làm hay bằng chị Hamilk, hi vọng các bạn đừng ném đá quá kịch liệt. Hôm nay mình post từ chương 1 đến chương 5 phần chị Hamilk làm,từ ngày mai bắt đầu post phần của mình edit.

      Giới thiệu

      Cốc Tuyết.
      Bốn tuổi, cha mất.
      Mười tuổi, mẹ mất.
      Mười lăm tuổi, Cốc Tuyết trở thành vợ củaThạch Lâm.
      Mười tám tuổi, sinh con và ly hôn
      Mười chín tuổi, Cốc Tuyết được đến nơithần bí và bị hoán đổi thân xác. lần nữa bắt đầu cuộc sống của tuổi mười lăm.​
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      ly sắc, linhdiep17, Chris3 others thích bài này.

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      hóng :)))))))))))))
      vulinh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 1

      Cốc Tuyết ôm bé mới mấy tháng tuổi đứngcạnh cửa, nét mặt chút thay đổi nhìn chồng cùng tình nhân cho người đến dọn sạchnhà, từ tủ quần áo, chạn bát, đến cái giường đôi chạm trổ hoa văn…Đồ đạc trong nhà từng thứ lần lượt bị đưa ra chất lên chiếc xe tải .
      “ Thạch Lâm, chiếc giường này cần mangđi phải ?”. Mẹ chồng áy náy liếc mắt nhìnCốc Tuyết, dè dặt với con trai: “ Chiếcgiường này là của mẹ Tiểu Tuyết để lại cho Tiểu Tuyết, phải đồ của Thạch gia. Hơn nữa,chúng ta mang chiếc giường này Tiểu Tuyết cùng Ny nhi ngủ ở đâu?”. Bà lão giơbàn tay chai sạn lên giụi hai con mắt đục ngầu,hy vọng có thể đả động đến tâm can của đứa con có lòng dạ sắt đá kia, ít nhất nó cũngphải để lại cho vợ và con mình chỗnương thân.
      “ Mẹ, thể như vậy được. Cốc Tuyếtlà do Thạch gia nuôi lớn. Giờ ấy và Thạch Lâm chia tay, toàn bộ đồ đạc trước kia phải lấylại coi như để trả phí nuôi dưỡng ta khônlớn”. trẻ có vẻ ngoài lẳng lơ, đôi môiđược tô đỏ chót, liến thoắng phun ra tràng càng khiến bà lão thêm áy náy.
      “ Chiếc giường này nhìn qua là biết đồ gỗ Lê Hoa, có thể bán được giá lắm đây”.
      “ Lệ Lệ đúng đấy, chúng ta phải hết sức tiết kiệm tiền mới được”. Thạch Lâm thèmđể ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hôn mạnh lên đôi môi đỏ chót của trẻ.
      “ Đúng là nghiệp chướng”. Bà lão đau khổ nóicuống quýt: “ Thạch Lâm, Cốc Tuyết là vợ con,Ny nhi là con con. Con mang hết đồ đạc , để lại cho mẹ con nó đường sống sao?”.
      “ Việc này mẹ đừng có quản con”. Thạch Lâm ôm lấy thắt lưng người đẹp, ta mất hết kiênnhẫn lại gần đám người dọn nhà, quát to: “ Này này, các người cẩn thận chút, cái ti vinày mua hơn năm nay nhưng vẫn dùng tốt chưa hỏng hóc gì đâu. Các người mà làm sấtxước, bán cũng được hai trăm tệ đấy”.
      “ Tiểu Tuyết, mẹ xin lỗi, Thạch gia ta thực xin lỗi con”. Bà lão đến bên Cốc Tuyết, kéo tay khóc to. Bà còn mặt mũi nàocầu xin Cốc Tuyết tha thứ. Cốc Tuyết cho dù phải con ruột nhưng đối với Thạch gia vẫn hết lòng quan tâm chăm sóc. Chính ThạchLâm là kẻ có tiền muốn vứt bỏ người vợ như . Dẫn đến tình này, phải người đàn ông nên có trách nhiệm sao? Thạch Lâm là con traibà, tuổi cao sức yếu như bà biết phải làm gì đây?
      “ Mẹ đừng khóc và xin lỗi con nữa. Thạch giađã nuôi dưỡng con trưởng thành như ngày hômnay con cảm kích thôi sao còn dámnói câu oán hận? Thạch Lâm đúng. Con chưa từng học, chưa từng hiểu qua đời nên biết kiếm tiền ra sao. thế con lại sinh được con trai để nối dõi tông đườngcho nhà họ Thạch. Con đúng là người phụ nữ tài cán. Vì Thạch Lâm, tốt nhất là con nên ngoan ngoãn rời khỏi nơi đây, nên đểanh ấy phải mất mặt”. Cốc Tuyết nhàng ra lý do Thạch Lâm đòi ly hôn với . , thể là ly hôn. Giấy chứng nhận kết hôn còn chưa có, cùng lắm là hai người còn sống chung với nhau, sao có thể xem là lyhôn được. Nghĩ vậy, trong lòng Cốc Tuyết bật cười châm biếm. Kết hôn và sống với nhau được bốn năm, đến hôm nay mới biết mìnhvà Thạch Lâm cho tới bây giờ cũng phải là vợ chồng.
      “ Tiểu Tuyết, con khiến mẹ xấu hổ quá”. Bà lão ngượng ngùng . ràng con trai bà mới kiếmđược ít tiền lòng dạ bắt đầu thay đổi, thấy vợmình ngày càng trở nên chướng mắt, vậy cònđem mọi sai lầm đổ hết lên người con dâu. Bà cảm thấy vô cùng khó xử, nuôi đứa con như vậy bà còn mặt mũi nào gặp chồng và liệt tổliệt tông nhà họ Thạch?
      “ Cốc Tuyết, đưa con bé cho tôi. Mặc dù là con nhưng nó vẫn là máu mủ của tôi. Tôi nghĩ thể chăm sóc nó tử tế được đâu”.Thạch Lâm chán ghét, nhíu mày nhìn Cốc Tuyết thô kệch trong bộ quần áo xấu xí. ta bước tới định giằng lấy đứa trẻ trong tay Cốc Tuyết.
      Cốc Tuyết ôm Tiểu Ny lùi lại phía sau. Với tínhcách của Thạch Lâm cộng thêm bà mẹ kế như Diêu Lệ, Tiểu Ny của làm sao có thể sốngyên ổn. thể, tuyệt đối thể giaoTiểu Ny cho Thạch Lâm. “ sắp có con rồi,tôi tự tay chăm sóc Tiểu Ny. Tôi nghĩ Diêu Lệ nhanh chóng sinh cho thằng cu,đến lúc đó, làm gì còn thời gian để ý đếnTiểu Ny nữa”.
      …”. Thạch Lâm giận giữ, ta khôngnghĩ Cốc Tuyết lại dám từ chối lời cầu, ta nhất định phải cho biết tay.
      “ Bốp”. Gương mặt tái nhợt của Cốc Tuyết bịđánh nghiêng sang bên, má hằn lên vếtđỏ.
      “ Thạch Lâm, có gì từ từ , sao lại đánh TiểuTuyết như vậy?”. Bà lão xót xa, che chắn cho Cốc Tuyết đứng sau lưng mình rồi hết nước hết cái khuyên bảo Thạch Lâm: “ Sức khỏe TiểuTuyết tốt, con đánh nó như vậy phải là…Huống hồ Tiểu Tuyết có gì sai đâu. Con suốt ngày phải theo xe, làm gì có thờigian để chăm sóc Ny nhi”. Bà cũng tintưởng con nữ Diêu Lệ kia chăm sóc cháugái bà tử tế. Sức bà yếu, thể toàn tâmtoàn lực lo cho Ny nhi, Ny nhi nên để Tiểu Tuyết nuôi dưỡng là tốt nhất.
      “ Mẹ, con bé là con con. Để nó lại với Cốc Tuyết, khác nào bảo con phải qua lại với ta?”. Thạch Lâm vẫn ương ngạnh cố tình lôi kéo Ny nhi về phía mình.
      “ Thạch Lâm”. Thấy Cốc Tuyết bị đánh sưngmặt, Diêu Lệ tỏ ra thích thú. ta làm bộ tử tếnói với Thạch Lâm: “ Em nghĩ chúng ta thể mang Ny nhi về nuôi. còn phải lái xe,em còn phải trông nom cửa hiệu cắt tóc. Chúng ta có thời gian để chăm sóc Ny nhi đâu. Vài tháng nữa em mang thai rồi sinh con, lúc ấy lại càng có thời gian. Còn mẹ nữa, đến lúc đó vừa phải chăm con chúng ta, vừa phải locho Ny nhi, nghĩ là mẹ rất vất vả sao?”.
      Thạch Lâm ngẫm nghĩ lúc rồi bật cười ha hả: “ Lệ Lệ, em đúng là vợ hiền của . Nếu có em nhắc nhở, tiền đồ của chúng ta bị chậm trễ mất”.
      Diêu Lệ nhướn đôi mày được xăm tỉa tinh tế lênnói: “ là chồng em, em nghĩ cho còn nghĩ cho ai?”.
      Quay sang Cốc Tuyết, nụ cười mặt ThạchLâm lập tức biến mất, ta khinh miệt vớicô: “ Con bé để lại cho đấy. Cái nhà này coi như là của hồi môn tôi cho nó. Từ nay về sau, nó và còn là người của họ Thạch, sốnghay chết liên quan gì đến Thạch Lâmtôi”.
      Chiếc xe tải vừa rời , Cốc Tuyết quay lại nhìn căn phòng trống hoác, ôm Ny nhi vào lòng,nước mắt rơi như mưa. Ba- mẹ, sao hai người lại bỏ mặc Tuyết Nhi mình để ra sớm vậy? Nếu ba mẹ còn sống hay lúc lên Thiên Đường, hai người dẫn con theo cùng có thểTuyết Nhi gặp phải chuyện như ngày hôm nay.
      Năm Cốc Tuyết lên bốn tuổi, ba bị cơn lũ bất ngờ cuốn trôi mất xác. Sau này việc nuôi dưỡng Cốc Tuyết và chăm lo gia đình đều domột mình người mẹ yếu đuối của gánh vác.Cũng may, mẹ Cốc Tuyết là người phụ nữ kiêncường đảm . Từ sáng sớm cho đến tối mịt,bà tự tay làm tất cả mọi việc, từ trồng ngô, trồng lúa, nuôi heo, nuôi gà. Mẹ những giúphai mẹ con no bụng mà còn dư thừa bán đểmua cho Cốc Tuyết ít đồ ăn vặt, bộ quần áo mới hay vài quyển sách vỡ lòng.
      Cốc Tuyết chưa từng được học nhưng biết khá nhiều mặt chữ, chữ viết cũng rất đẹp. Tất cảđều do mẹ hướng dẫn. Mẹ Cốc Tuyết có dòng dõi thư hương. Ông bà nội Cốc Tuyết vì định cư ở xa nên thể nhờ vả. Nhưng mẹ Cốc Tuyết là chân truyền của ông nội nên cầm kỳ thi họa có thể biết. Vì thế cho đến năm Cốc Tuyết mười tuổi, mọi tri thức và đạo lý mà biết đều do tay mẹ dạybảo.
      Khi Cốc Tuyết lên chín tuổi, mẹ bị lao lực do làm việc quá sức. Cốc Tuyết tròn mười tuổi mẹ qua đời. Sau khi mẹ mất, Cốc Tuyết đượcgửi gắm cho nhà hàng xóm họ Thạch với hai nghìn đồng mẹ vất vả làm ra, hơn nghìn cân lương thực, ba con heo, hai con bò cùng vàichục quả trứng gà trứng vịt. Mẹ hi vọng bọnhọ nuôi dưỡng Cốc Tuyết đến năm mười támtuổi, lúc ấy có thể tự chăm sóc cho bảnthân.
      Ngoại trừ việc Cốc Tuyết còn mẹ và côphải làm những việc mà mẹ làm trước kia,cuộc sống của Cốc Tuyết thay đổi gì nhiều. Cuộc sống yên bình đó bị phá vỡ khi CốcTuyết bước sang tuổi mười lăm. Vào đúng ngày Cốc Tuyết tròn mười lăm tuổi, ba mẹ nhà họ Thạch có lời đề nghị nhận làm con dâu, đối tượng kết hôn với là cậu con trai tên Thạch Lâm, lớn hơn Cốc Tuyết bảy tuổi.
      Tuy mười lăm tuổi nhưng cuộc sống của Cốc Tuyết chỉ quanh quẩn vùng nông thôn hẻo lánh.Vả lại, ít khi tiếp xúc với nhiều người nêntính cách vô cùng thuần khiết. hề hay biết việc kết hôn có ý nghĩa quan trọng như thế nào nên liền gật đầu đồng ý. Vì thế mà mớimười lăm tuổi, Cốc Tuyết trở thành vợ của Thạch Lâm.
      Sau khi lấy chồng, cuộc sống của Cốc Tuyết vẫn diễn ra như mọi khi: nấu cơm, giặt giũ, làmnông, chăm chỉ chút bất mãn. Nhưng chồng bắt đầu chịu nổi việc suốt ngày phải phơi nắng phơi gió ngoài đồng. Được thônxóm khuyến khích động viên, năm Cốc Tuyếttròn mười sáu tuổi, Thạch Lâm quyết địnhchuyển sang kinh doanh vận tải. Chưa đầy nửa năm ta xây được nhà mới, mua tivi vàsắm sửa đồ đạc. Sau này, Thạch Lâm càng ngàycàng thay đổi, soi mói và ruồng rẫy Cốc Tuyết. Nhất là khi sinh hạ con , ta càng thêm bất mãn và lấy lý do phải thành phố kiếm ăn nên muốn ly hôn với . ta ta sai lầm khi lấy phải người vợ quê mùa như .
      Cốc Tuyết ghi nhận giáo dục sâu sắc của mẹnên đối với Thạch Lâm hề trách móc oán giận. Lòng tự trọng cho phép khóc lóc, cầu xin. chỉ im lặng nhìn Thạch Lâm diễu võ dương oai, vui vẻ với Diêu Lệ ngaytrước mắt. Thêm nữa, mới hiểu biết thêm mộtchút về pháp luật, và Thạch Lâm từ trước đến nay vốn phải là vợ chồng. Nếu khôngphải là vợ chồng có tư cách gì để ngăn cản Thạch Lâm? Cho nên mặc kệ cho DiêuLệ bán hết số lợn gà mập ú mà vất vả nuôinấng cả năm. Mặc kệ Thạch Lâm mang hết những gì có thể mang ra khỏi nhà. Như Diêu Lệnói nên coi đây là cách để đền đáp công ơn Thạch gia nhiều năm qua nuôi dưỡng .Từ nay về sau, và Thạch Lâm còn bất kỳ quan hệ gì, nếu có gặp lại cũng coi nhaunhư người dưng.
      Cốc Tuyết hai mắt đẫm lệ nhìn lại căn phòng lầncuối sau đó ôm Ny nhi dứt khoát bỏ sang ngôinhà vách đất ở ngay bên cạnh. Đây là căn nhàmà bố mẹ để lại cho làm chỗ nương thân. Còn căn nhà gạch kia, Cốc Tuyết tinDiêu Lệ bỏ qua món tiền lớn như vậy, cókhi ngay ngày mai ta quay lại ép phảichuyển để bán nhà cho bằng được.
      cẩn thận mở ngăn kéo tủ sặc mùi nấm mốc, tay ôm Ny nhi, tay lấy từ trong ngănkéo ra cuốn sổ tiết kiệm. “ Phải chăng năm ấytrước khi ra , mẹ dự đoán được Tuyết Nhisẽ có ngày hôm nay?”.
      Trong tay Cốc Tuyết là cuốn sổ tiết kiệm mà mẹ trước khi mất trao lại cho . Bà dặn côkhông được cho ai biết về cuốn sổ tiết kiệmnày. Khi nào đủ mười tám tuổi cầm chứngminh nhân dân ra ngân hàng lĩnh tiền.
      nhàng mở cuốn sổ, đó ghi số tiềnnăm ngàn gửi ngân hàng. Hai mắt Cốc Tuyết nhòa lệ. Chồng suýt nữa đẩy và con vào chỗ chết. Vậy mà mẹ sau khi mất tám năm lại mở ra cho con đường sống.
      Nhớ tới kiên cường của mẹ, Cốc Tuyết nghẹn ngào nuốt nước mắt. Năm đó mẹ đồng nào trong tay, vậy mà bà vẫn có thể lo được cho . Còn bây giờ có tới năm nghìntệ gửi ngân hàng, nhất định và Ny nhi sốngổn và tốt hơn khi còn chung sống với ThạchLâm.
      Phương Lăng, milktruyenkyChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 2

      Cốc Tuyết nghe thấy tiếng người nhốn nháo ngoài cửa nhịn được vội chạy ra xem. Côkhông khỏi phục mình sớm tiên liệu từ trước,may mà tối qua ngủ lại ngôi nhà gạch kia, nếu sáng nay nhất định bị Diêu Lệđuổi ra khỏi cửa. ta hành động mau lẹ,hôm qua vừa về, hôm nay dẫn người đếnmua nhà ngay.
      Cốc Tuyết đứng giặt quần áo lắng nghe Diêu Lệ chuyện mới biết mình đoán sai. Diêu Lệ dẫn người đến mua nhà mà ta cho người đến để dỡ ra. Nơi này cách thị trấn 20 – 30km nên mấy ai thích mua ở đây. Dân địa phương có xu hướng tự mình sửa chữa.Diêu Lệ tính toán thể bán ngôi nhà nàyđi, ta cũng cam lòng cho Cốc Tuyết cách uổng phí. Cuối cùng, ta nghĩra trò dỡ nhà lấy gạch mang bán.
      Diêu Lệ vừa hò hét đám thợ vừa liếc Cốc Tuyết lẳng lặng đứng nhìn. ta cười khiêu khích: “ Cốc Tuyết, đánh thức dậy ngại đấy. À, nhà này thể để ở được rồi. Chả là Thạch Lâm muốn mua thêm chiếc xehàng nhưng ấy còn thiếu ít tiền. Tôi nghĩ dỡgạch mang bán chắc cũng được món. là mẹ Ny nhi chắc muốn để Ny nhi nhìn thấy ba nó làm ăn tốt phải ?”. ta xong thèm xem sắc mặt Cốc Tuyết thế nào liền quay ra quát tháo đám thợnhanh tay hơn nữa
      Là kẻ chen chân vào gia đình người khác nên Diêu Lệ ưa gì . ta từ thành phố theo Thạch Lâm về vùng nông thôn này gặp Cốc Tuyết. Vốn thích Cốc Tuyết, nay ta càng tỏ ra ghen tị, thù ghét. Quả , Cốc Tuyết ăn mặc sành điệu giống ta, những lời ngọt ngào và khôn khéo như ta.Nhưng Diêu Lệ so với Cốc Tuyết lại luôn tự ti trong khi Cốc Tuyết lúc nào cũng điềm tĩnh, cẩn trọng, còn đối xử với mọi người xung quanhrất hòa nhã. Ngoài Thạch Lâm ra, ai ai cũng khen ngợi, mến . hiểu sao trướcmột nông thôn kém tuổi như Cốc Tuyết,Diêu Lệ lại cảm thấy vô cùng bất an.
      Cốc Tuyết quan tâm đến tiếng động ầmầm bên Thạch gia, quay người vào nhà, đợi Tiểu Ny ngủ dậy hai mẹ con đến thị trấn mua gạo, mì, nồi niêu bát đũa và ít đồ dùng sinh hoạt, nếu hôm nay hai mẹ con chắc chắn sẽbị chết đói.
      Lúc Ny nhi ngủ dậy là chín giờ sáng, Cốc Tuyết cho con bé bú xong liền giấu chứng minh thư và sổ tiết kiệm rồi ôm Ny nhi vào thị trấn. bộ qua chỗ Diêu Lệ sau đó rẽ vào nhà hàng xóm. Phá nhà, dỡ gạch thể làm xong trong ngày. Nếu dùng tiền tiết kiệm mua sắm đồ đạc khiến Diêu Lệ nghi ngờ, ta nhất định xúi bẩy Thạch Lâm về nhà lục soát.Vì vậy, để xóa bỏ hồ nghi của Diêu Lệ, phương pháp tốt nhất là phải vay ít tiền.
      Cốc Tuyết vài bước đến nhà họ Vương, mọi người đều làm cả, chỉ còn lại mỗi mình bác ở nhà: “ Thím Vương, thím ăn sáng chưa ạ?”.
      Thím Vương ngẩng đầu cười tươi khi thấy ngườiđi vào là Cốc Tuyết: “ Giờ là lúc nào rồi mà còn chưa ăn hả cháu?”. Vừa xong thím Vương như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt ngượng ngùng : “ Tiểu Tuyết, thím xin lỗi. Chắc cháu chưa ăn sáng phải ? Mau vào đây . Để thím làm cho cháu bát mì trứng”. Chuyện xảy ra ở nhà họ Thạch lan truyền khắp nơi trong thônxóm. Nhớ ra hôm qua Thạch Lâm cho ngườiđến dọn sạch nhà cửa rồi nên thím Vươngkhẳng định Cốc Tuyết vẫn chưa ăn. Đừng đến ăn sáng, sợ rằng hôm qua đến cơm tối Cốc Tuyết cũng chưa được miếng nào. Thạch Lâm mang hết đồ đạc , Cốc Tuyết làm gì còn gạo và mì mà nấu?
      “ Cháu cảm ơn nhưng thím phải bận tâm đâu ạ. Lát nữa cháu vào thị trấn mua ít đồdùng rồi ăn tạm gì đó luôn”. Cốc Tuyết vội từchối ý tốt của thím Vương: “ Thím à, cháu sang đây là có việc cần nhờ thím giúp”. Nghĩ đếnviệc vay tiền, Cốc Tuyết biết phải mở miệng ra sao.
      “ Có chuyện gì cháu cứ . Nếu thím giúp đượcchắc chắn từ chối”. Thím Vương trìu mến và thương xót nhìn Cốc Tuyết. Cốc Tuyếtlà hàng xóm của bà, rất nhiều người trong thônđã chứng kiến cảnh lớn lên, đảm , tốtbụng và hiếu thảo, hết lòng phụ giúp Thạch Lâm. Năm ấy còn như vậy mà đượcgả cho Thạch Lâm. Mọi người biết từ tấm bé cho đến khi trưởng thành, ai cũng cảm thấy tiếcthay cho Cốc Tuyết bởi nhà họ Thạch nghèoquá, họ có được người con dâu đảm nhưCốc Tuyết quả là tốt hơn gấp trăm lần so vớiThạch Lâm. Chính Thạch Lâm cậy mình có tiền liền ruồng rẫy Cốc Tuyết, ta đúng là kẻ cómắt tròng, sớm muộn gì cũng phải hốihận.
      “ Thím, cháu…”, Cốc Tuyết ngập ngừng hồi lâumới đỏ mặt : “ Thím Vương, cháu muốn mượn thím năm trăm đồng. Cháu và Ny nhi hiệnđang ở nhà cũ. Cháu phải mua dụng cụ nhà bếp, ít gạo và giống hoa màu. Cháu biết vay năm trăm đồng là làm khó thím nhưng cháu…”.
      Thím Vương nắm tay Cốc Tuyết cắt ngang lờicô: “ Năm trăm đồng có gì đâu mà nhiều. Thím nghe trong thị trấn có người ăn bữa cơmhết năm trăm đồng kia kìa. Cháu đúng là đứakhách sáo, hôm qua ăn tối cũng khôngbiết đường sang nhà thím. Chẳng lẽ nhà thím Vương đây còn thiếu cháu mấy bát cơm? Cháungồi chờ nhé, để thím lấy tiền”.
      Cốc Tuyết đứng giữa nhà mà khóe mắt nhòe lệ. Thạch Lâm là người làm cho biết thế nào là đau khổ vì bị phản bội. người hàng xóm cùng huyết thống lại mang tới cho thứtình cảm ấm áp hơn cả người thân. Mẹ đúng, có đôi lúc đến tận cùng bạn sẽvĩnh viễn biết mình mất bao nhiêu và có được bao nhiêu.
      Cốc Tuyết nắm chặt trong tay năm trăm đồng thím Vương vừa đưa, bước nhanh qua căn nhàgạch của họ Thạch. vừa bước lại gần DiêuLệ thím Vương ở phía sau gọi to: “ TiểuTuyết, Tiểu Tuyết, đợi thím ”.
      “ Thím Vương, có chuyện gì vậy?”. Cốc Tuyếtdừng bước nhìn thím Vương.
      “ Cháu muốn mua nhiều thứ như thế, thím sợ đủ tiền nên đưa thêm cho cháu năm trăm đồng nữa đây”. Vừa thím Vương vừa nhéttiền vào túi quần của Cốc Tuyết: “ Cháu khôngnên nhờ vả Thạch Lâm, kẻ có lòng dạ hẹp hỏi như tình nhân của nó càng nên nhờ cậy”.Thím Vương ám chỉ liếc nhìn Diêu Lệ: “ Ngườixưa cấm sai, bán em xa mua láng giềng gần. Chúng ta là hàng xóm của nhau, thím hếtlòng giúp đỡ cháu. Tiểu Tuyết, cháu yên tâm ,ai làm điều gì xấu có Trời chứng giám, kẻ chia rẽ gia đình người khác nhất định bị quả báo”.
      Thím Vương khinh thường nhìn Diêu Lệ bằngánh mắt phẫn nộ. Tâm trạng buồn khổ của CốcTuyết khi biết Thạch Lâm có tình nhân giờ đây tan thành mây khói: “ Được rồi thím ơi, cháuvà Ny nhi vào thị trấn đây, khi nào mua xong chúng cháu quay về”.
      “ Cháu , sớm về sớm. đường nhớ cẩn thận để ý Ny nhi nhé”. Thím Vương quantâm dặn dò.
      Rời khỏi vùng nông thôn yên tĩnh 20 – 30 km là tới thị trấn. cảm thấy nơi đây nhộn nhịp,nào là nhà cao tầng với các sành điệu vànhững chiếc ô tô chạy như bay. Nhìn lại bộ quầnáo quê mùa người, thấy mình như đến từmột thế giới khác.
      Ngoài Ny nhi mút tay và nghìn đồng thím Vương đưa cho, Cốc Tuyết gần như tay đến thị trấn. Trước khi tới ngân hàng rút tiền, Cốc Tuyết mua chiếc túi, khoác luôntrước ngực để lát nữa lĩnh tiền còn có cái màđựng.
      Cầm cuốn sổ tiết kiệm bước vào ngân hàng, Cốc Tuyết khỏi choáng váng. ràng chỉ gửicó năm nghìn hiểu sao số tiền được lĩnhlại là hơn vạn? Đến khi nghe nhân viên ngân hàng giải thích mới ù ù cạc cạc hiểu ra.Chả là số tiền năm nghìn tệ gửi định kỳ suốt mười năm qua ở ngân hàng có lãi suất rất cao và có gì khác biệt so với thời điểm tại. Vì vậy, mới có số lãi và số vốn nhiều đến như thế. Tốt quá rồi, từ chỗ có gì, giờ đây khoản tiền khá lớn trong tay.
      Cốc Tuyết cầm tiền mua sắm nhưng số đồ đạccần mua lại quá nhiều. đắn đo mãi mới quyết định thuê chiếc xe tải xếp lên và chởcác thứ về nhà. Mặc cả lúc cuối cùng Cốc Tuyết cũng thuê được chiếc xe với giá 120 tệ. Sau đó hướng dẫn người ta sắp xếp các thứ lên xe rời thành phố. Nào là hai con lợn con, chục gà chục vịt, trăm cân gạo, chăn chiếu, chén bát, ít hạt giống rau và cây ăn quả…Sau hồimua sắm, ngàn đồng thím Vương đưa cho chỉ còn lại vài chục tệ.
      Cốc Tuyết phấn khích theo chiếc xe chở đầyhàng hóa lên đường về nhà. nhàng hônlên trán Tiểu Ny ngủ say sưa trong lòng. Mặc dù cuộc sống bị thiết lập ra khỏi quỹ đạonhưng tin rằng chỉ cần cố gắng con đườngấy trở nên bằng phẳng hơn.
      Lúc về đến nhà Diêu Lệ vẫn chưa bỏ ,bên cạnh ả là đống gạch ngói ngổn ngang. Cốc Tuyết gật đầu mỉm cười lướt qua chỗ ta để sang nhà thím Vương.
      đưa Tiểu Ny cho thím Vương bế giúp, sau đó cùng lái xe dỡ hàng. Sau khi bê hết đồ đạcxuống, Cốc Tuyết lau mồ hôi trán ngồi xả hơi.
      Cốc Tuyết nghỉ lúc rồi tiễn lái xe quay về, ngay sau đó bắt đầu tất bật vào việc, đó là sửa sang lại mọi thứ. Căn nhà này bảy támnăm có người ở, ngói nóc khôngthể che nắng che mưa được nữa. Bởi vậy, CốcTuyết định đợi Diêu Lệ rời gọi người đếnsửa. Còn bây giờ căn phòng này chỉ cần dọn dẹp sơ qua là Cốc Tuyết có ngay chỗ để ngủ.
      Cốc Tuyết mang hết đồ đạc bị hỏng ra làm củiđốt. dùng chổi quét dọn toàn bộ ngôi nhàcho đến khi hết sạch mùi ẩm thấp. Khi làmxong mọi việc trời sẩm tối.
      Đến lúc thím Vương sang gọi, Cốc Tuyết còncầm sọt đựng rau và hai con heo ra mảnh đất phía sau để thả. Tương lai và Ny nhi sẽkhông bị đói vì có hai con heo này làm thịt.
      Diêu Lệ ngồi trong ngôi nhà gạch giật mình nhìn Cốc Tuyết dọn dẹp, nhổ cỏ và cho heo ăn. Đãthế Cốc Tuyết còn ở trong ngôi nhà cũ bỏ hoangnấu cơm cách ngon lành. Trời đất, ta biết Cốc Tuyết có phải là phụ nữ nữa? Trong suy nghĩ của ta ngay cả đàn ông cũng thể độc lập, tự lực cánh sinh như Cốc Tuyết. Diêu Lệ còn thấy CốcTuyết biết kiếm ở đâu ra tấm ván, kêtạm lên tạo thành chiếc giường gỗ đơn giản. Diêu Lệ khỏi ngây người kinh ngạc. Conbé Cốc Tuyết này…
      Diêu Lệ biết mình hoảng sợ trong baolâu, chỉ biết đến khi bước chân ra khỏi đườnglàng, ta mới lấy lại được tinh thần. Diêu Lệquay người nhìn ánh đèn điện lóe sáng như những vì sao trong bóng đêm rồi lạnh lùng bướcnhanh. ta bao giờ muốn nghĩ đến nơinày, bao giờ muốn nhìn thấy Cốc Tuyết và có chết ta cũng muốn ThạchLâm quay lại nơi đây thêm lần nào nữa.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 3

      Trời sáng trưng, đám thợ phụ trách việc dỡ nhà họ Thạch bắt đầu làm việc từ sớm. Nhưng bóng dáng Diêu Lệ đứng chống nạnh quát to thấy đâu. Cốc Tuyết hơi nghingờ, lẽ ả Diêu Lệ keo kiệt lolắng cho người mang gạch ngói đập nát hoặc giấu ?
      Cốc Tuyết căn bản biết hành vi tự lựccánh sinh của ngày hôm trước kích thíchDiêu Lệ bao giờ tới Vương Gia Trườngnữa.
      Ngay cả khi căn nhà của họ Thạch chỉ còn lại vài viên gạch vỡ và vài tấm ngói nát Diêu Lệvẫn xuất . Cốc Tuyết đoán Diêu Lệ quay lại mới tìm người đến đảongói, sửa lại bếp và tủ quần áo giúp mình. Tiệnthể, mang nghìn đồng sang trả cho thímVương.
      Người trong thôn rất nhiệt tình, Cốc Tuyết vừamở miệng cần giúp đỡ, hàng xóm xung quanh ai hai lời liền đến giúp tay, ngay cả tiền công cũng lấy. Cốc Tuyết áy náy khi thấy mọi người làm công nên nấu bữa trưa mời họ. Chạn bát và tủ quần áo sửa chưa đến ngày xong và được mang đến tận nhà Cốc Tuyết, thế, họ chỉ lấy tiềnmua gỗ và nửa phí gia công.
      Căn phòng trở nên sáng sủa hơn trước. Cốc Tuyết ôm Ny nhi mút tay vào lòng. khẽvuốt ve khuôn mặt nhắn mềm mại của congái: “ Ny nhi, công lao của dì chú bác trongthôn với mẹ con ta vô cùng to lớn. Sau này connhất định phải báo đáp nhé”.
      Đợi cho nhà mới tạm ổn định, Cốc Tuyết bắtđầu đăng ký khai sinh cho Ny nhi và làm lạihộ khẩu. Khi Cốc Tuyết sinh Ny nhi ở nhà họThạch, và Thạch Lâm còn chung sống với nhau. Bởi vậy mà Ny nhi hơn bốntháng tuổi vẫn chưa có khai sinh. May thay, cán bộ xã của thôn Vương Gia Trường là nhữngngười thấu tình đạt lý, dân số ở đây lại khôngnhiều nên nhà ai có việc, chỉ trong ngày cánbộ xã đều biết hết. Bởi vậy, khi Cốc Tuyết cầmgiấy tờ đề nghị nhập Ny nhi vào hộ khẩu cán bộ xã do nắm được hoàn cảnh của nên khôngai gây khó dễ mà nhập tịch ngay cho Ny nhi,còn ghi tên Cốc Noãn là trưởng nữ của Cốc gia.
      Cốc Tuyết cầm quyển hộ khẩu mới giở giở lạivài lần, sung sướng hôn lên đôi mắt ngây thơđang mở to nhìn xung quanh của Cốc Noãn: “ Noãn Noãn, Noãn Noãn có tên riêng của mình rồi nhé. Sau này mẹ con ta sống nương tựavào nhau. Mẹ chăm lo cho con mà cần đến ba. Noãn Noãn của mẹ nhất định trở thành đứa bé hạnh phúc nhất đời”.
      “ A a…”. Cốc Noãn ngậm nước bọt, bàn tay xíu để trước ngực níu chặt lấy tóc mẹ.
      “ Nào, mẹ con ta về nhà xem lũ heo có gạt hết đồ ăn ra nhé”. Cốc Tuyết bế Cốc Noãn,người nhõm, còn quan hệ gì với Thạch Lâm nữa, từ nay về sau đường ai nấy
      Cốc Noãn còn nên Cốc Tuyết thể để con ở nhà hoặc vừa bế con vừa làm việc. cũng ngại khi hàng ngày phải mang Cốc Noãnsang cho thím Vương hàng xóm trông giúp. Nhìnnhà nào nhà nấy bận rộn việc nhà nông, CốcTuyết chỉ biết buồn bã ở nhà chăm Cốc Noãn, nấu cơm và nuôi đám heo gà.
      “ Noãn Noãn à, may mà bà ngoại chu đáo để lạimột vạn đồng chứ mẹ con ta có mà ăn khí”. tay Cốc Tuyết đung đưa chiếcnôi chuyện với Cốc Noãn, tay khâu quần áo. Bộ quần áo bé tí này là của Cốc Noãn.Mấy hôm nay trời nóng, Cốc Noãn cần ăn mặcmát mẻ chút. Cốc Tuyết muốn tiêu tiền uổng phí, thế phải cả dặm mới đếnđược cửa hàng bách hóa để mua nên xé mấymét vải bông mềm tự tay khâu quần áo cho con.
      Bên ngoài, mặt trời lên cao gay gắt, người CốcTuyết ướt đẫm mồ hôi, đưa tay vén sợi tóc rủtrên trán rồi cúi đầu xuống nôi cười với Cốc Noãn: “ ra cũng nhờ phúc của NoãnNoãn đấy, mùa hè này mẹ có thể sống thoảimái hơn rồi”.
      như những năm trước, cho dù trời nóng thế nào Cốc Tuyết vẫn phải ra đồng làm việc. Nhà họ Thạch có vài chục mẫu đất ruộng, Thạch Lâm thường xuyên theo xe, trong nhà chỉ còn hai lao động là Cốc Tuyết và mẹ chồng.Vì lúa nhiều nên bán lấy ít tiền. Cốc Tuyếtvà mẹ Thạch năm bốn mùa 90% thờigian là ở ngoài ruộng. Mẹ Thạch tuy mới năm mươi nhưng trông già nua như bà lão bảy mươi. Còn chưa đến hai mươi nhưng làn da sạmđen, bàn tay chai sần từng đám, tất cả đều dovất vả mà ra.
      Cốc Tuyết quen với thời tiết khô ráo oi bức vùng Tây Bắc. Vì phải làm việc nhà nông nên dùng đến quạt điện cũng cảm thấy thoải mái, cứ thế nhàng trải qua mùa hè.Kết quả là người tính bằng trời tính, côquên mất Cốc Noãn chịu được nóng bức. Vừa bước sang tháng bảy, rôm sảy ngườiCốc Noãn mọc từng mảng lớn, ngày tắm mấy lần mà vẫn hết.
      Cốc Tuyết thể để con khổ sở như vậy. mượn xe đạp ra chợ, lúc trở về mang theo chiếc quạt điện. thể mua nổi sản phẩm công nghệ cao như chiếc máy điều hòa giáhai đến ba nghìn tệ, hơn nữa nhà khá thoángđãng, mua điều hòa về phải rất tốn điệnsao?
      Mùa hè nóng bức với tiếng ve râm ran qua. màu vàng óng ả cùng hương thơm của tráicây mùa thu bay khắp núi rừng. Nhà họ Cốc hàilòng vì thu hoạch được khá nhiều hoa quả, CốcNoãn chập chững bước , ngọng ngịu gọi haitiếng“ Mẹ, mẹ…”.
      Tận mắt nhìn con trưởng thành, trong lòng Cốc Tuyết còn ngọt ngào hơn cả khi thu hoạchđược ngàn cân lương thực trước kia. Ngày nào cũng hứng khởi dạy con tập , tập , tiện thể làm số món ăn dành cho trẻ em theo khẩu vị của con như cháo, hoa quả nghiền….Khi rảnh rỗi hơn nữa dốc sức may những bộ quần áo đủ cho bốn mùa của năm sau để Tiểu Cốc Noãn mặc dần. Trong hơn nửa năm, taynghề nấu ăn hay may quần áo của Cốc Tuyết đều tăng vượt bậc.
      Nháy mắt Cốc Noãn hơn tuổi, tuy còn chưa vững, nhưng dáng điệu liêu xiêunhư chim cánh cụt ấy khiến ai nhìn cũng thấy . Lúc có việc gì, hàng xóm gần nhà Cốc Tuyết thường dẫn con cái sang chơi, nhântiện ngắm nhìn điệu bộ chim cánh cụt dễ thươngcủa Cốc Noãn.
      Khi Tiểu Cốc Noãn chạy nhảy thuận lợi là lúc mùa xuân nữa lại đến. Cốc Tuyết hăng hái vác cuốc chuẩn bị dốc sức lao động. Ngô, lúa nước, cải dầu, khoai lang… chỉ cần là những thứ trồng được trong vụ xuân, đều muốn trồng.Còn về Tiểu Cốc Noãn, đương nhiên là cũng ra đồng cùng , nhưng bé ngồi dưới bóng cây chơi rubic và búp bê vải.
      lâu ra đồng nên Cốc Tuyết mới làm việc đến gần trưa mà xương sống như chùn cả xuống. trìu mến nhìn Cốc Noãn ngoanngoãn tự ngồi chơi dưới tàng cây rồi lại khomlưng tiếp tục làm việc. Năm ngoái ruộng đồng đủ, chỉ dựa vào hai con heo mập, hơnchục con gà con vịt bán được hai nghìn tệ. Bởi vậy, Cốc Tuyết dự định năm nay tiếp tục nuôi lợn và gia cầm. Với sứclao động có hạn, lại phải chăm sóc con , Cốc Tuyết mới nghĩ ra cách kiếm tiền cho mùa đôngnăm nay là nuôi lợn nuôi gà. Đất đai ruộng vườn, Cốc Tuyết tính toán có thể trồng đủ các loại cây để và Cốc Noãn có lương thực ăn no cả năm.
      “ Cốp”. Nhát cuốc vừa xuống, lòng đất vanglên tiếng. Cốc Tuyết nghi ngờ trong nháy mắt, biết đào phải đá gì? Mảnh ruộng này phải cho người đến cày xớimột lần rồi sao? Lẽ ra trong đất thể cóviên đá to như vậy. Hơn nữa tiếng động cũng đúng, va phải tảng đá, tiếng vang ràngphải trong hơn.
      Cốc Tuyết nghi hoặc nhấc cuốc ra, bắt tay vào bới đất. chiếc vòng bằng bạc hay sắt gì đó nằm trơ trọi. tò mò nhặt lên nhìn. Đó là mộtchuỗi vòng cổ bằng bạc có hình thù kỳ quái. Cái vòng này như vậy, tại sao khi chiếc cuốc chạm vào lại có thể phát ra tiếng vang lớn?
      Cốc Tuyết trộm nhìn chiếc vòng. Nó xấu xí như chiếc dây thừng, điểm đặc biệt duy nhất là ở giữa treo viên đá lục bảo to như viên chân trân châu màu xanh sẫm. Nếu có viênngọc lục bảo kia chiếc vòng trở nên hết sức bình thường.
      Cốc Tuyết tỉ mỉ vuốt ve viên ngọc, cảm nhận đầu ngón tay mình từng cơn mát lạnh. Suốt thời gian dài cầm cuốc, mọi đau đớn tay dường như tan biến: “ lẽ chiếc vòng nàylà bảo vật?”. Cốc Tuyết cầm chiếc vòng lật lật lại, viên trân châu đem lại cho người ta cảm giác đặc biệt.
      Cốc Tuyết dùng cuốc đào thêm vài nhát ở chỗ vừa nhặt được chiếc vòng xem có thấy thêm gìnữa . Đào hố sâu hơn mét nhưng dođuối sức, với lại tìm thấy thêm thứ gì nên đành dừng lại. Đúng là có vận khí để phát tài. còn tưởng rằng dưới lòng đất có ngôi mộ cổ nào đó chưa bị ai phát . Hơn hai mươi năm qua, mảnh ruộng này của nhà họ Cốc chưa từng đào được bảo bối, có lẽ chiếc vòng này là của ai đó đánh rơi xuống đất.
      Nghĩ mình có vận phát tài, Cốc Tuyết liền nhét chiếc vòng vào túi quần. giữa trưa rồi, mảnh ruộng này mới làm được phần ba, phải cố gắng hơn mới được.
      Cốc Tuyết gắng sức làm việc biết mệtmỏi đến nỗi quên cả thời gian. Mãi cho đến khi Tiểu Cốc Noãn ngồi dưới gốc cây kêu đói, mới buông cuốc nhìn chiếc đồng hồ kiểu cũ mẹ để lại cổ tay. Quả nhiên hai giờ chiều. Lạ , bắt đầu làm việc từ bảy giờ sáng, sao đến bây giờ lại thấy mệt mỏi đói khát?
      nghi hoặc lại gần chỗ Tiểu Cốc Noãn, lấy trong ba lô để dưới gốc cây ra chiếc cặp lồngcơm cùng chiếc túi rồi tìm gần đấy ít củi đốtlên. Cơ thể Cốc Tuyết ấm dần, bắt đầu cùng Cốc Noãn ngồi ăn cơm.
      Trong cặp lồng là món canh thịt, trong chiếc túinhỏ là món trứng gà và bánh bao. cho trứng gà vào canh rồi đặt cặp lồng lên đống lửa, bắtđầu nướng bánh bao. Nếu chỉ có mình Cốc Tuyết, khẳng định với vài cái bánh bao là có thể xong bữa trưa nhưng giờ đây Tiểu Cốc Noãn hơn tuổi nên phải nghĩ cho cơ thể của con . Đồ ăn vừa phải có dinh dưỡng vừa phảilà món con thích. Vì thế mà Cốc Tuyết nghĩra chiêu như vậy, vừa thuận tiện vừa ảnhhưởng gì đến Cốc Noãn.
      Cho Tiểu Cốc Noãn ăn canh trứng xong xuôi,Cốc Tuyết ôm con ngủ trưa. Đương nhiênchỉ có mình Cốc Noãn ngủ. Trong lúc dỗ con ngủ, Cốc Tuyết lại nghĩ đến chiếc vòng cổ, thò tay vào túi quần lấy ra. Do cẩn thậnnên bị miếng sắt rỉ gồ lên chọc phải. “ Đau quá”. Cốc Tuyết giơ ngón tay lên nhìn,ngón giữa tay trái bị đâm rỉ ra chút máu: “ Chậc, thế mà cứ tưởng là bảo bối gì cơ”. Chứ chiếc vòng sao lại đâm thủng tay ?
      lần nữa lấy chiếc vòng ra, bất chợt mởto mắt nhìn: “ Ơ, sao lại thế này?”. Chiếc vòngcũ biến thành mới, sáng lấp lánh, toàn bộ rỉsét đều thấy.
      Cốc Tuyết ngạc nhiên dụi mắt, chiếc vòng cổvẫn tỏa ánh sáng lấp lánh, ánh mặt trờichiếu vào viên trân châu càng thêm rực rỡ, tỏasáng xung quanh.
      ôm chặt cánh tay Cốc Noãn mà cảm giác cơthể như rét run. ràng là mùa xuân, ánh mặttrời ấm áp, mà sao thấy giờ phút này mọi thứ trở nên u tĩnh mịch?
      milktruyenky, linhdiep17, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :