1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ ở riêng - Mi Loan Loan(Full có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      NGƯỜI VỢ Ở RIÊNG


      [​IMG]


      Tác giả: Mi Loan Loan

      Nguồn: Ngocquynh520

      Editor: Miu Béo

      Giới thiệu​

      Khi cùng tha thiết, cướp người cướpsắc, chỉ nghĩ đến phải làm thế nào mới cướiđược về nhà;

      Khi cùng nhau, dùng sắc đẹp trêu chọc, lòng dạ muốn trở thành vợ .

      Bùi Thần Dật, chẳng những là thiên tài máy tính, còn là người bước ra khỏi nhà nửa bước,

      Nơi ở thể tính cách của trạch nam.Cho dù thường xuyên qua lại với phụ nữ,

      Cũng làm động lòng, nhất là hình thức ngôn ngữ vừa dài vừa phức tạp.

      Cho đến khi gặp được người phụ nữ Nhược Huyên kia, mới phát phụ nữ xinhđẹp nhìn thấy ít.

      Lại chưa từng thấy người nào xinh đẹp lại rạng rỡ như thế, chẳng những vừa đánh vừa cắn ,

      Khi tức giận, đánh càng nương taychút nào. Nữ thư ký yểu điệu như thế,

      Nhìn trái nhìn phải cũng phải ngườiphụ nữ biết an phận, nhưng lúc nhìn người phụ nữ nào cũng vừa mắt,

      Đúng lúc nhìn thấy , hận thể đem vẻ xinh đẹp của giấu , cho người khác liếc mắt dù chỉ cái.

      Lúc muốn xuống bếp vì , giúp giặt quần áo, ở lại nhà , ngủ giường của ,

      vui mừng bắt cóc về nhà, trực tiếp kéo lêngiường xấu xa gặm cắn đêm.

      Nhược Huyên biết tính tình bản thân nóngnảy, đàn ông luôn chê có hương vị củaphụ nữ,

      cho rằng Bùi Thần Dật khác những ngườiđó, lúc xảy ra tai nạn chết người đó,

      Mới phát người đàn ông này thích ,từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng mà thôi,

      Nếu như vậy, có thể rời khỏi chỗ nàychứ? Nhưng người đàn ông này chẳng nhữngkhông chịu buông tay,

      Lại ngang ngược đem nhốt lại, cuối cùng cònnói, , muốn kết hôn với ......
      Last edited by a moderator: 20/11/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      Căn phòng tối đen, lầu 36 tia sáng, bóng tối tràn ngập mỗi ngóc ngách, trong bóng tối của phòng đọc sách, nguồn sáng duy nhất càng sáng , thậm chí có chút chói mắt.

      màn hình màu đen nổi lên hàng chữ trắng, dòng chữ tiếng bắt đầu ngừng ra, ngón tay thon dài lướt nhàng bàn phím, giống như cần suy nghĩ, các cú pháp dài ngừng ra màn hình.

      Bùi Thần Dật liếc nhìn đồng hồ báo thức đặt cạnh máy tính, giờ ba mươi sáng.

      Bản thân là kỹ sư lập trình, việc đêm khuya ngủ cũng giống như việc ăn cơm uống nước hàng ngày, tất nhiên điều kiện đầu tiên là người lập trình phải thích công việc của mình, mà Bùi Thần Dật trong giới lập trình nổi tiếng là thiên tài, mà điều quan trọng nhất là lập trình như sinh mạng bản thân.

      Đeo lên tai nghe xanh lam, Bùi Thần Dật bấm nhanh dãy số, bao lâu điện thoại truyền đến giọng nam trêu chọc.

      " là hiếm thấy, lúc này cậu lại nhớ tới mình, bỏ mấy cái mật mã, chương trình của cậu qua bên sao?"

      Bùi Thần Dật nhíu mày, thèm để ý người kia trêu chọc, ngón tay ngừng bay lượn bàn phím: "Cậu rảnh ? Có hẹn với người khác sao?"

      Tiết Duệ Uyên phủ nhận: "Mình phải cậu, đêm khuya vẫn còn liều mạng làm việc, cậu xem bao nhiêu lâu cậu có bạn rồi hả? Cậu có bề ngoài, dáng người cũng tốt, tuy thể so sánh với mình, nhưng tại sao lại có bạn được? Nếu mình giới thiệu thư ký của mình cho cậu làm quen? ấy phải là "cay" bình thường, nhưng mình tin là cậu có thể chấp nhận được."

      Bùi Thần Dật nghe xong bất đắc dĩ : "Cậu bà tám."

      Làm người tốt khó, bên kia điện thoại Tiết Duệ Uyên cười khổ, nhưng mà thư ký của rất "cay", chỉ dáng người nóng bỏng, tính tình lại càng nỏng nảy, nếu Bùi Thần Dật ở cùng ấy, nhất định có trò hay để xem.

      người dù có gặp chuyện gì cũng bình tĩnh chuyện, người cẩn thận chọc tới liền tức giận nóng nảy, thú vị nha!

      "Chỗ hổng được sửa gần như bình thường trở lại, về mặt tài liệu về trang bị trong trò chơi mới mạng cũng vậy, khoảng chiều nay là có thể đưa cậu."

      Bùi Thần Dật tới đây ngừng công việc tay lại, nghiêm túc vào điểm quan trọng: "Uyên, trong thời điểm quan trọng Thịnh Thế ra mắt game lại xuất lỗ hổng, tình huống này phải mới xảy ra lần đầu, đối với chuyện này cậu có ý kiến gì ?"

      và Tiết Duệ Uyên là bạn tốt thời đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau góp vốn sáng lập Thịnh Thế, thường vạn khởi đầu nan, nhưng phát triển của Thịnh Thế lại là ngoại lệ.

      Thịnh Thế ra mắt trò chơi đầu tiên, dựa vào câu chuyện tình đẹp, hình ảnh tinh tế, phối nhạc uyển chuyển thành công tạo danh tiếng, được nhiều người chơi khen ngợi, khiến cho người trong nghề khen dứt miệng, kĩ thuật lập trình như vậy quả là cấp bậc của thiên tài, mà trò chơi này toàn bộ là do Bùi Thần Dật tham gia thiết kế lập trình.

      chung là từ đó trở về sau, trong lĩnh vực thiết kế hình thức này, danh hiệu thiên tài là để gọi Bùi Thần Dật, rất nhiều công ty muốn hợp tác với , muốn sử dụng số tiền lớn mời , nhưng đều từ chối từng người từng người , vì thế mà đắc tội ít người, việc này có phải nhằm mục đích trả thù hay ? cũng xác định được.

      "Đầu tiên chắc canh việc này đúng như cậu suy nghĩ, tôi cần thêm thời gian để xác định ai đứng sau chuyện này giở trò quỷ, cậu yên tâm làm việc , việc này để tôi xử lý, nhưng mà cậu phải phối hợp chút mới được." Tiết Duệ Uyên suy tính.

      Bùi Thần Dật tài hoa khắp người, ở Thịnh Thế đảm nhiệm quản lý hành chính, chỉ phụ trách thiết kế, lập trình, hoạt động hằng ngày của công ty đều do Tiết Duệ Uyên toàn quyền quyết định, bố trí trách nhiệm và công việc như vậy, họ kinh doanh công ty sáu năm.

      Nghe Tiết Duệ Uyên xong, Bùi Thần Dật tiếp tục công việc trong tay: "Ừm."

      chuyện nghiêm túc xong, Tiết Duệ Uyên lại tiếp tục trêu chọc : "Cậu muốn biết mình bảo cậu phối hợp như thế nào sao? Nếu mỗi ngày cậu tới công ty chuyến, ở lại văn phòng bảy tám tiếng là được."

      Bùi Thần Dật rất ít khi xuất tại Thịnh Thế, rất nhiều nhân viên mới cũng nhận ra là người được mệnh danh thiên tài, từ xưa đến nay đối với Bùi Thần Dật chỉ nghe danh nhưng chưa bao giờ thấy người, Bùi Thần Dật chỉ ở nhà, mà là luôn luôn ở nhà.

      "Cậu nằm mơ ." Bùi Thần dật do dự trả lời.

      "Cậu lâu đến Thịnh Thế, đừng nhân viên mới, ngay cả nhân viên cũ cũng quên mặt mũi cậu như thế nào, cũng phải lại cậu muốn gặp thư ký của mình lần sao? ấy rất "cay" nha!"

      Tiết Duệ Uyên rất muốn nhìn hình ảnh lúc Bùi Thần Dật và thư ký của mình gặp gỡ, chắc canh là rất thú vị.

      "Cút." Bùi Thần Dật bình tĩnh phun ra chữ, giọng điệu bình tĩnh và lời của có chút tương xứng.

      "Dật, , có phải cậu có hứng thú với phụ nữ? Chẳng lẽ cậu thích đàn ông? Vậy ngàn vạn lần cậu đừng mình, nhưng mình chắc canh làm cho cậu khó quên." Tiết Duệ Uyên trêu đùa.

      "Ừm, có lẽ vậy." Bùi Thần Dật lại liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức cạnh máy tính: " còn chuyên gì nữa mình gác máy đây, cậu phải có hẹn sao?"

      Tiết Duệ Uyên nhìn màn hình di động thông báo kết thúc cuộc gọi, trán đều đầy mồ hôi.

      Này này, có lẽ là ý gì? Là có lẽ có hứng thú với phụ nữ hay là có lẽ thích đàn ông, hay là có lẽ ....... Tiết Duệ Uyên cảm thấy gần đây vẫn là nên chọc vào Bùi Thần Dật tốt hơn, miễn cho người kia lại viết chương trình thổ lộ với , Thượng Đế phù hộ.

      Lập trình xong phần cuối của chương trình, Bùi Thần Dật tắt máy tính, chân trần dẫm lên sàn nhà gỗ màu nâu nhạt, ,ra khỏi thư phòng.

      Thân thể rắn chắc mạnh khỏe lộ ra ngoài, toàn thân chắc chỉ có cái quần lót, sống mình tồi, nếu chắc chắc bị người khác cho là tên điên thích cởi trần.

      Ở nhà, Bùi Thần Dật có thói quen mặc quần áo, thích cảm giác bị quần áo trói buộc, mỗi lần vừa vào cửa, chuyện đầu tiên làm là cởi quần áo, cho nên thường xuyên ra ngoài là được.

      Bên ngoài mưa to, hạt mưa đánh vào cửa kính tạo nên thanh phách phách bạch bạch, mở đèn, chờ cho quen với bóng tối liền vào phòng bếp rót ly nước.

      Khi Bùi Thần Dật uống nước, tiện tay mở tủ lạnh, tiếp theo phát chuyện vô cùng phiền phức, đói bụng, nhưng trong tủ lạnh còn lại chút gì.

      lấy tay vò tóc, đặt ly thủy tinh bàn bếp, đến cửa chính nhặt quần áo đất mặc vào, chung chỉ có những lúc như thế này mới tình nguyện ra ngoài.

      Gầy đây thời tiết làm người ta thấy vô cùng ngột ngạt, ban ngày nắng oi bức như phòng tắm hơi, buổi tối lại mưa to, nhiệt độ lập tức lạnh xuống.

      Cầm dù cơ bản là vô ích, áo trắng của Bùi Thần Dật ướt đẫm, dính chặt vào người, thời tiết quỷ quái này! mắng .

      Gần đây cái gì cũng thuận lợi, vốn là nhân viên cấp dưới làm nhầm, lại tạo thành rắc rối lớn, vội vàng bổ sung cũng váng đầu hoa mắt, khi còn sứt đầu mẻ trán lại có dự án mới phải làm, phải là siêu nhân, có năng lực dị thường, tuy trong nghề nổi tiếng là thiên tài, nhưng thiên tài cũng cần có thời gian chứ.

      ở trong nhà tuần, ngay cả thời gian mua thức ăn dự trữ cũng có, tuy trạch nam, cần thiết ra khỏi nhà, nhưng đây là lần đầu tiên ăn sạch còn sót chút gì, lại ngay lúc trời mưa to như vậy, lại thấy đói bụng.

      Lúc này áo cùng quần trắng của ngừng nước, làm cho sàn nhà bóng loáng sạch của cửa hàng tiện lợi ẩm ướt, lúc này trong cửa hàng ngoài người khách, nhân viên cửa hàng nhìn quần nước vẻ mặt có chút khó coi.

      Bùi Thần Dật cũng gì, im lặng thanh toán tiền, xách túi lớn, mở cái dù có cũng được mà có cũng được, bước vào giữa cơn mưa to.

      Xem, rất thê thảm a? Nếu bây giờ có xuất thêm chuyện gì vớ vẩn phiền phức nữa, cũng cảm thấy bất ngờ.

      Mưa có dấu hiệu lại, Bùi Thần Dật loáng thoáng thấy có người ở vỉa hè đối diện, mưa rất to chỉ nhìn thấy mờ mờ hình dáng, nhìn được là người phụ nữ.

      Đêm khuya mưa xối xả như trút nước, có dù cũng tìm chỗ trú mưa, cứ như vậy chậm chạp trong mưa, quần áo người cũng ướt đẫm, dính sát vào người.

      Bùi Thần Dật thấy mặt mũi của , nhưng quần áo ướt càng làm lộ ra hình dáng nóng bỏng của , eo mảnh khảnh, ngực cao mông nở, quần áo nho ướt đẫm kia che được cái gì.

      sợ gặp phải bọn háo sắc sao, Bùi Thần Dật đánh giá từ xuống dưới lần, thu hồi ánh mắt tiếp tục về phía trước, bước chân có chút hoang mang, quay lại nhìn người phụ nữ kia nữa.

      Nếu là người khác chắc tiến lên hỏi có cần giúp đỡ gì , tranh thủ tình cảm tốt của người đẹp, dù sao Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu, mà Bùi Thần Dật xem như xong, là trạch nam, phụ nữ trong mắt quan trọng bằng bộ dạng thê thảm lúc này, phiền phức.

      cũng phải người lạnh lùng, bình thường cũng rất nhiệt tình, từng giúp đỡ người già qua đường, nhặt được ví tiền trực tiếp nộp cho công an, nhưng lúc này chỉ cảm giác được dạ dày của mình biểu tình, nhiệt tình sớm bị cơn mưa to dập tắt, hơn nữa chuyện của còn chưa giải quyết xong, rảnh làm người tốt.

      Khi qua ngã tư, người phụ nữ hướng về phía Bùi Thần Dật tới, hai người họ lướt qua nhau.

      Bùi Thần Dật cảm thấy kỳ lạ, ràng trời mưa to như vậy, đèn đường lại mờ mờ ảo ảo ràng, căn bản thể nhìn mặt mũi, nhưng vẻ mặt người phụ nữ này lại khắc sâu trong đầu , từ đến lớn có chứng hay quên mặt người, trong mắt chỉ có cú pháp lập trình mà thôi, mà hiếm khi lập tức liền nhớ kỹ người phụ nữ kia.

      sửng sốt đứng ngốc tại chỗ, sau đó nhướng chân mày, quay người theo sau người phụ nữ kia, có lẽ nên tiễn người phụ nữ mới nhìn qua nhớ mặt này đoạn, ít nhất cho tới khi an toàn về đến nhà.

      Bùi Thần Dật có ý tiến lên làm quen với , cũng thu ngắn khoảng cách với , chỉ lặng lẽ theo sau lưng , duy trì khoảng cách quá gần cũng quá xa, giống như nghĩ, chỉ là đưa người này về nhà.

      Lần đầu tiên làm như vậy, tuy tính tình tốt nhưng cho tới bây giờ cũng phải là người nhu nhược, cũng từng có lần đưa con về nhà, nhưng lần đó là do lịch mà người đàn ông cần có, phần lớn đều là bị động.

      đem tất cả nhiệt huyết dồn vào công việc lập trình, chuyện khác hoàn toàn quan tâm, cho dù hai người bạn cũ của có mắng như người phụ nữ đanh đá, cũng có thể bình tĩnh cùng các chuyện.

      Sau đó sao? có sau đó, kết quả là đến 28 tuổi vẫn còn độc thân.

      Người phụ nữ phía trước rẽ vào con hẻm phía bên tay trái, Bùi Thần Dật tin được nhíu mày, đêm khuya mưa to như vậy lại dám vào hẻm , khâm phục can đảm của .
      Last edited: 4/9/14
      Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.2

      Bùi Thần Dật bước nhanh theo rẽ vào con hẻm , đúng lúc vừa bước vào biết bị vật gì trước mặt đập tới, phản ứng cực nhanh nghiêng nghiêng đầu, nhưng bả vai tránh được bị đánh trúng, lực đánh cũng mạnh, nện xuống bả vai đau đến tê dại, túi nhựa tay cũng bị rơi xuống đất.

      đợi nhăt túi lên, cây dù lại đánh tới, Bùi Thần Dật kịp nhặt túi lớn, vừa tránh né vừa lui ra khỏi ngõ .

      Giọng nữ ngọt ngào tinh tế chứa đựng tức giận vang lên, tiếng mưa rơi rào rào cũng che được tiếng gào thét: "Đánh chết cái đồ râu xanh! Đồ biến thái, trộm đồ lót còn chưa đủ, còn dám theo dõi tao."

      Lúc này Nhược Huyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hôm nay mới phát bạn trai bắt cá hai tay, ràng trong điện thoại với hôm nay phải tăng ca, khi đó còn dịu dàng dặn ta được thức khuya, phải chú ý sức khỏe, ai biết được vừa mới xoay người cái, liền thấy sau cửa phòng khách sạn từ từ đóng lại, bạn trai mình ôm người phụ nữ ngồi giường đưa lưng về phía cửa, thiếu chút nữa là xúc động xông lên cho đôi nam nữ chó má kia bàn tay.

      ta muốn dịu dàng chăm sóc, kiềm chế cá tính trở thành thục nữ trước mặt ta; ta muốn thường xuyên gọi điện, lúc nào cũng bám lấy ta, liền kiên nhẫn chờ ta gọi.

      Thư tình Nhược Huyên nhận từ tiểu học đếm hết, cho tới nay đàn ông theo đuổi nhiều vô kể, ta là đồ chó mắt mù, lại có thể bắt cá hai tay.

      Sống 25 năm, chưa từng làm việc gì trái lương tâm, hôm nay sao lại xui như vậy? Chẳng những phát bạn trai bắt cá hai tay, còn bị tên cực kỳ biến thái theo dõi.

      Hai mắt Nhược Huyên tức giận trừng Bùi Thần Dật, quần áo người đàn ông trước mặt ướt đẫm dán sát thân thể, lộ ra cơ thể săn chắc cường tráng, nhưng sau khi quần trắng của ướt đẫm lại che được quần lót, màu đỏ bắt mắt.

      " hiểu lầm rồi, tôi có theo dõi ." Bùi Thần Dật ngừng tránh né tấn công của , vừa vừa thở gấp, nhưng trong giọng chút sợ hãi, thanh điềm tĩnh làm cho người nghe có cảm giác bình tĩnh.

      Cũng may từng bị người bạn đam mê võ thuật kéo học lớp Aikido, né tránh loại tấn công theo quy tắc này cũng thành vấn đề.

      "Mày nghĩ tao là đồ ngốc sao? Từ ngã tư mày bắt đầu theo tao, mày đừng có với tao là nhà ở hướng này, tao nhớ lúc nãy mày muốn qua đường." Đánh tới đánh lui cũng đánh trúng , nhưng Nhược Huyên cũng bỏ ý định tiếp tục tấn công.

      chật vật như thế nào cũng thể tha cho cái đồ thích cởi đồ này, nhưng ngờ người đàn ông này quá đê tiện, chằng những thích cởi đồ mà còn theo dõi , sợ người khác biết mình biến thái sao?

      Đối với vấn đề này, Bùi Thần Dật cũng biết nên giải thích thế nào, chỉ là muốn đưa về nhà mà thôi, cũng có ý xấu gì, nhưng nếu đổi lại là cũng tin, nhưng đúng là như vậy.

      "Nếu như sợ người khác theo mình, nên đường trễ như thế này." xong còn thêm câu: "Lại ăn mặc hở hang như vậy."

      Nhược Huyên giận sôi lên, dù đánh tới tấp về phía : "Tao đường trễ sao, ăn mặc ít chút nhất định phải bị mấy tên biến thái theo dõi sao? Vậy mấy thẳng thích cởi đồ như mày có phải cũng rất đáng bị tao đánh hay ?"

      Bùi Thần Dật ngừng chuyện vài giây, bên né tránh tấn công, bên chợt hiểu ra, sau khi hiểu ra lông mi run lẩy bẩy, cuối cùng cũng ràng tại sao nhân viên cửa hàng tiện lợi lại nhìn với ánh mắt phức tạp như vậy, khó trách người khác coi như tên biến thái.

      biết có phải do đèn đường quá mờ, Nhược Huyên nhìn thấy mặt Bùi Thần Dật có chút xấu hổ, vẻ mặt thay đổi, bộ dạng bình tĩnh càng làm cho Nhược Huyên cảm thấy là đồ biến thái nhất trong những tên biến thái, vừa vặn hôm nay vô cùng buồn bực, còn buồn rầu vì tìm được người để trút giận.

      dùng tất cả sức lực để đánh, Bùi Thần Dật tuy có học qua lớp Aikido, nhưng vẫn chống đỡ được liều chết tấn công, cánh tay bị đánh trúng vài cái, chắc bị bầm tím.

      Lại đánh tới lần nữa, nhanh chóng nắm lấy cán dù chịu buông: "Tôi muốn theo dõi , tôi có hứng thú với , quá trễ, tôi giúp gọi taxi, nhanh về nhà ."

      Tính tình của phải tốt bình thường, nhưng Nhược Huyên mặc kệ tính tình có tốt hay , tức điên, cái gì goi là có hứng thú với ? Nhân duyên với đàn ông chưa bao giờ thiếu, nhưng hôm nay lại thất bại hai lần, mắt thẩm mỹ của đàn ông đại bị làm sao vậy? Mắt mù hết rồi sao?

      Dáng người đẹp, thanh , khuôn mặt xinh đẹp, chính là người vợ tiêu chuẩn, vào được phòng khách, xuống được phòng bếp lại lên giường được, có hứng thú, mới là người có năng lực!

      "Tao có về hay liên quan mày cái rắm a, mày là ai tao cũng biết, mày quản lý được tao có về nhà hay ?" Nhược Huyên kéo dù về được, dứt khoát buông tay, xông lên trước nhắm vào đũng quần Bùi Thần Dật đá cái.

      Lúc thấy tới gần Bùi Thần Dật muốn thấy mặt mũi của , nghĩ đến lại ra chiêu thuần thục như vậy, đá bụng của ngược lại cẳng chân lại bị đá cái.

      Thời điểm nhịn đau muốn bắt lại, nhanh chóng bỏ trốn thấy bóng dáng, lại cả gan để lại câu: "Đồ biến thái chết tiệt, sợ chết cứ tiếp tục theo tao."

      Bùi Thần Dật cau mày cười cười, có chút đau nhưng đến nỗi chịu được, tưởng tượng được dáng người bé như vậy lại vô cùng đanh đá thô lỗ.

      Vừa rồi lúc đến gần , nhìn thấy khuôn mặt của , là đẹp gì sánh bằng, cằm nhọn, mi thanh, đuôi mắt xinh đẹp hướng lên , lông mày giống như cánh quạt cong cong, lúc đầy còn tưởng vẽ viền mắt, nhưng ra lại là khuôn mặt mộc, con ngươi màu hổ phách làm cho người ta tự giác đắm chìm vào đó, mí mắt nửa buông xuống làm cho đôi mắt toát lên vẻ dịu dàng, khi tầm mắt lướt qua , làm cho tim đập sai nhịp, môi căng mọng phớt hồng, làm cho người ta kiềm lòng được muốn âu yếm.

      Tóc ướt đẫm, dán mặt làm khuôn mặt càng thêm nanh, có giọt nước theo gò má trượt xuống, cho dù đèn đường mờ làm người khác nhìn được, nhưng vẫn nhìn ra được làn da tốt.

      Phụ nữ xinh đẹp gặp ít, nhưng chưa từng có ai như vậy, khuôn mặt khóe môi làm cho người ta liếc nhìn cái, trong đầu liền lên dáng vẻ xinh đẹp, còn ít thấy hơn là người xinh đẹp mà tầm thường, quyến rũ mà lẳng lơ, càng khó có người làm nhớ kỹ.

      Bùi Thần Dật khẽ mỉm cười lắc đầu, nhịn đau chậm chạp về phía Nhược Huyên mới vừa bỏ , quên ý muốn ban đầu của mình, muốn đưa về nhà an toàn, cũng biết mình lại là người tốt như vậy, bị tàn nhẫn đánh trận còn muốn đưa về nhà, muốn biết đến tột cùng vì sao mình làm như vậy, chỉ là bây giờ càng thành thạo, cách xa chút, để phát ra mình.

      Chỗ ở của cách ngõ xa, mưa vẫn rất lớn, chút cũng ngớt, nhìn đồng hồ đeo tay, khoảng ba giờ, đội mưa xối xả về nhà, quên mất nguyên nhân ra ngoài, trong nhà hết thức ăn, mà đói bụng.

      Quần áo màu trắng để lại cho người khác ấn tượng sạch , thuần khiết, rất nhiều người lấy màu trắng làm màu sắc chính để trang trí phòng ngủ, nhưng rất ít người trong phòng trừ giường ra có thứ gì khác, mà phòng ngủ của Bùi Thần Dật chính là như vậy.

      Diện tích phòng ngủ gần 20 bình, chỉ thấy cái giường king size, có vật dụng gì khác, có tủ đầu giường, tủ quần áo, TV, đèn bàn, ngoài tấm rèm màu đen, cái gì cũng có.

      Bùi Thần Dật cảm thấy phòng ngủ như vậy có gì là đúng, chỉ biết phòng ngủ của ngoài cái giường, cần thêm cái gì khác, laptop để dưới đất, máy tính bàn để ở phòng sách, TV ở phòng khách, vào phòng ngủ ngủ, ngủ được vào phòng ngủ, cho nên cần đèn bàn và tủ quần áo, quần áo để trực tiếp sàn, muốn ra ngoài nhặt lên mặc vào, ra ngoài cần gì phải mặc quần áo?

      Sau khi Bùi Thần Dật chuyển đến chung cư này, mấy người hàng xóm luôn im lặng quan sát người đàn ông tuấn này, ra trước khi chuyển vào, mấy người hàng xóm rất tò mò về người lúc trước mua gian chung cư này, nhưng sau khi đến, hàng xóm càng tò mò hơn, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng thấy có người khách nào tới nhà .

      Bình thường đàn ông sống độc thân thường có bạn bè đến nhà uống bia xem bóng đá, đây là những chuyện cực kì bình thường, nếu ban đêm ra ngoài bar.


      Nhưng Bùi Thần Dật chính là ngoại lệ, hàng xóm thậm chí để ý thấy hàng đêm phòng của chưa bao giờ bật đèn, cũng chưa từng thấy ra ngoài, cách khác thường xuyên nhốt mình trong phòng, buổi tối cũng bật đèn, cho dù như thế nào cũng thấy quỷ dị.


      Nhưng hàng xóm hoàn hoàn biết việc làm ở nhà,chính là lau nhà.


      Sàn nhà đá cẩm thạch bị lau đến có thể làm gương soi, mỗi khi viết chương trình gặp phải chỗ khó khăn, yên lặng chạy đến phòng tắm lấy khăn lau nhà và thùng nước, quỳ gối từ cửa bắt đầu lau sàn, khi lau qua lần tỉ mỉ, khó khăn liền được giải quyết.


      Vì thế nên cũng đường thành thói quen khi gặp chuyện nghĩ ra hoặc lúc tâm trạng buồn bực lau sàn, cũng như có người taamtrangj tốt chải lông cho ngựa.


      Nhưng chuyện nhà lập trình thiên tài lau sàn, muốn người khác biết, phải sợ ảnh hưởng đến hình tượng bản thân, mà chính cũng hiểu được thói quen này có phần yểu điệu, nhưng lúc khó chịu nếu lau sàn, liền cảm thấy được thoải mái.


      Vốn muốn ai phát bí mật này, nên chưa từng mời khách đến nhà, tất cả bạn bè của đều biết, muốn cho ai đến nhà, kể cả bạn từng quen.


      Dần dần, dưỡng thành thói quen cho người khác tới nhà, nếu có chuyện muốn gặp trực tiếp , lựa chọn hẹn gặp đối phương ở địa điểm bên ngoài.


      tại, người muốn hẹn gặp mặt với Bùi Thần Dật liều mạng gọi vào điện thoại di động dùng trong công việc của , mà cái điện thoại kia bị nhét trong phòng sách, hơn nữa còn bị chỉnh sang chế độ rung.


      Bùi Thần Dật nằm giường lớn trắng tinh xoay người tiếp tục ngủ, tấm rèm trong phòng ngủ bị kéo lại, cho dù ánh sáng mặt trời có đẹp như thế nào, thậm chí sáng đến chói mắt, bên trong phòng vẫn mờ ảo u ám.


      Điện thoại di động bị tùy tiện vứt sàn rung lên, trong gian yên tĩnh vang lên tiếng điệnthoại rung rè rè, thanh này đặc biệt làm người ta được thoải mái.


      Bùi Thần Dật thèm mở mắt, chính xác cầm điện thoại di động lên: “Ừm”.


      Tiết Duệ Uyên phất phất tay, cho nhân viên trước mặt ra khỏi phòng.


      Trần Phàm vô cùng hiểu biết rời khỏi văn phòng của Tiết Duệ Uyên, hơn nữa còn giúp đóng cửa.


      “Cậu ở đâu?”.


      thanh Bùi Thần Dật lười biếng như người mới tỉnh ngủ, đặc biệt ràng : “Chết rồi.” Sau đó lập tức cúp máy.


      Tiết Duệ Uyên cần nghĩ cũng biết lúc này Bùi Thần Dật vẫn chưa rời giường, hơn nữa là ngủ, con người này (Bùi Thần Dật) đem công việc giao cho (Tiết Duệ Uyên), biết sáng nay phải giải quyết biết bao nhiêu việc, vậy mà người này còn ngủ.


      Tiết Duệ Uyên tức giận suýt bóp nát điện thoại hiển thị kết thúc cuộc gọi, nhưng vẫn tiếp tục gọi lần nữa,điện thoại thông suốt cho Bùi THần Dật có cơ hội chuyện, nhanh: “Trần Phàm chờ cậu, cậu nếu ra ngoài, mình đem địa chỉ nhà caaujnois cho ta biết, đẻ cho ta đến nhà cậu nhấn chuông cửa, để cho ta thường xuyên đưa thức ăn khuya đến cho cậu, đến nhà cậu uống trà…”


      Tên khốn Tiết Duệ Uyên này giỏi lắm, dám uy hiếp .


      “Nửa giờ.”


      Cuộc gọi bị cắt đứt, lần này toàn thân Tiết Duệ Uyên khoan khoái, nhưng giây sau bắt đầu hoảng hốt, bình thường tính tình Bùi Thần Dật luôn an tĩnh, nhưng lần này tỉnh ngủ, là chưa ngủ đủ bị người khác đánh thức biến thành cực kỳ dữ dội, tại chỉ cầu nguyện cho giận dữ của Bùi Thần Dật trút cả vào người Trần Phàm , cầu nguyện Bùi Thần Dật quên mất người hôm nay gọi điện là ai.


      Xoẹt tiếng đem rèm kéo ra, Bùi Thần Dật híp mắt làm quen với ánh sáng, mặt trời rực như vậy, có lẽ giữa trưa rồi.


      Hôm nay năm giờ sáng mới ngủ, mà còn là ngủ khi đói bụng, còn chưa ngủ no bị người khác đánh thức, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, sắc mặt u, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao găm.


      Bả vai và cánh tay có chút đau, cúi đầ nhìn chút, bị bầm tím rồi.


      “Người phụ nữ điên” Bùi Thần Dật vừa đến phòng tắm, vừa thào tự , nhưng giọng có tức giận, ngược lại có chút giống như oán trách, ánh mắt như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sắc bén dần mềm xuống.


      sàn phòng tắm có bộ quần áo trắng cùng với quần lót màu đỏ, ràng còn ẩm ướt, tối qua sau khi trở về, cởi y phục trực tiếp ném sàn như mọi khi mà ném vào phòng tắm.


      Bùi Thần Dật dừng chân đá đá đống quần áo màu trắng, giống như muốn trực tiếp đem quần áo vứt , nhưng biết vì sao, như bị ma xui quỷ khiến nhặt y phục lên, ném vào máy giặt
      Last edited: 5/9/14
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tiếp tục nhảy hố thôi mọi người!!!!! http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Chương 2.1

      Nửa giờ sau, Bùi Thần Dật đúng hẹn xuất tại tiệm cafe trong công ty bách hóa.

      Trần Phàm đứng lên hướng Bùi Thần Dật cườilấy lòng, còn chưa kịp a dua nịnh hót, Bùi ThầnDật quăng ra câu đầu tiên: "Trở về vớiTiếu Duệ Uyên cẩn thận bảo bối của cậu ta đấy."

      xong Bùi Thần Dật ném xuống túi hồ sơ màu vàng, xoay người bỏ , tất cả quá trìnhchưa tới mười giây.

      Trầm Phàm sững sờ nhìn theo bóng lưng BùiThần Dật, thậm chí còn cảm thấy bản thân muốn khóc, ông chủ trạch nam của nhất định nhận ra là thư ký của ấy.

      ủ rũ đáp lại: "Vâng" cho dù biết BùiThần Dật ra cửa quán cafe nghe thấy.

      Người dạo trong công ty bách hóa ngày càngnhiều hơn, thời điểm này là giờ tan làm của hầu hết mọi người.

      Bùi Thần Dật rẽ vào siêu thị, mặc áo sơ mi màuđen đơn giản lại tao nhã, phối hợp với quần bò màu xanh đen dẫn đến được ít ngườighé mắt nhìn.

      Dáng người cao hơn 180cm, khuôn mặt đẹp trai,tuy tằng rất thích ở nhà, nhưng cái nàykhông đại biểu là lười vận động, cánh tay và đùi cường tráng được quần áo bao bọc, tràn ngập những đường cong nam tính, mười phầncảm giác đàn ông, làm da màu đồng cổ, môi mỏng, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đườngcong khuôn mặt tràn đầy cương nghị tuấn.

      Cho dù tại ôm túi lớn đồ ăn vặt còn xách thêm túi gà nướng, cũng ai cảm thấy giống mấy bà mấy chị,mấy bà nội trợ bên cạnh đều bị vẻ ngoài của hấp dẫn tim nhảy dựng, nhưng lại bị vẻmặt u ám của dọa dám đến gần.

      Bùi Thần Dật mím môi. chân mày lạnh lùng, liên tục hai ngày thức đêm, dễ dàng mới ngủ được mấy tiếng.

      Sáng sớm bởi vì đói bụng thức dậy lần, đóichịu được, tùy tiện cầm bộ quần áoLarry lôi thôi mặc vào vọt xuông lầu mua mấycái bánh bao, trước mặt ông chủ riệm bánh ănngấu nghiến giống như lâu chưa được ăn cơm, dọa ông chủ sợ hãi, sau khi ăn no trởlại nhà trọ tiếp tục ngủ, vừa mới ngủ bao lâu bị Tiết Duệ Uyên kêu dậy.

      Tính tình cho dù tốt đến đâu cũng phải tức giận,thiếu ngủ nghiêm trọng nắm áo Trần Phàm mắng cho trận tệ rồi, trong đầu lúc này chỉ còn lại ý nghĩ, nhanh chóng về nhà tiếp tục ngủ.

      Mang theo bao lớn đồ ăn vặt và túi gà nướng ra khỏi siêu thị, còn chưa được vài bước bị người chạy như điên vào siêu thịđụng phải, tất cả đồ tay đều rơi xuống đất.

      Làm gì! ngủ đủ làm cho cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ rồi, người nào dám trêuanh là muốn chết.

      Bùi Thần Dật nhìn thấy người đụng mình chínhlà , cố kiềm chế tức giận, chỉ là tức tối trừng mắt nhìn đụng phải mình bị ngã đất liếc mắt cái, vẫn ngồi trênđất đứng dậy, đầu cúi xuống.

      Bùi Thần Dật cũng để ý đến , muốnngồi đất chứ ngồi , lờinào nhặt đống đồ ăn vặt từ trong túi rơi ra, khi cất đồ xong chuẩn bị rời , kia vẫnngồi tại chỗ.

      thể nào, mới đụng chút liền bịthương? Bùi Thần Dật nhíu nhíu mày, dự định tiến tới hỏi như thế nào, dùsao cũng phải lỗi do , mắng là tốt lắm rồi.
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.2

      Còn muốn xin lỗi, mặc dù là trạch nam ít khi ra ngoài, nhưng mỹ nữ thương nhung nhớ cũng phải chưa bao giờ gặp, người phụ nữ lần trước ý đồ muốn đến gần cũng sử dụng chiêu này, khi đó đặc biệt chú ý, nâng người phụ nữ kia dậy, lại bị ta quấy rầy ba tháng, làm sao biết được con bây giờ còn sử dụng loại mánh khóe này?

      Bùi Thần Dật rên tiếng xách túi lớn bỏ .

      "Này."

      thanh mềm mại kiều truyền đến, nghe có chút quen thuộc, mà cũng muốn ngừng bước để trả lời.

      "Này, đồ thích khoe hàng, đụng người khác cũng thèm đỡ dậy hả?"

      Lại gặp được , cách lần gặp trước đến 24 giờ, nếu có ý định muốn đến gần , như vậy thành công rồi, huống hồ lần trước bị hung hăng đánh cho trận, cũng phải người nhu nhược, lần trước chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, Bùi Thần Dật phát chính mình giận dỗi như đứa trẻ.

      "Dựa vào cái gì?" xoay người từ cao nhìn xuống , ánh mắt chất vấn.

      "Ai, vẻ mặt như vậy là sao hả? Giống như tôi cố tình đụng vậy." Lúc này trong ánh mắt xinh đẹp của Nhã Huyên tràn đầy lửa giận, nhưng lại càng làm nổi lên khuôn mặt trắng xanh khỏe.

      Mới đây tinh thần còn sáng sủa, bộ dạng đầy sức sống, tại nhìn như mệt mỏi, điều này làm Bùi Thần Dật cảm thấy được thoải mái.

      Bùi Thần Dật quay lại theo ý , đến trước mặt nhưng cũng kéo dậy, ngược lại tự ngồi xổm xuống nhìn thẳng : " phải cố ý à?"

      là gì? Cho dù tôi muốn tiếp cận cũng tìm loại người biến thái thích khoe hàng như ." Khi đó Nhã Huyên tức giận đẩy vai cái.

      Bùi Thần Dật ngờ được lại làm như vậy, theo lực của bị đẩy ngã ngồi về phía sau.

      "A..." lườm cái, muốn với mấy lời vô nghĩa nữa, đứng dậy vỗ vỗ y phục chuẩn bị .

      "..." Nhã Huyên tức giận quay : "Thôi, , sớm cút , miễn trở ngại mắt tôi."

      cũng theo như lời trực tiếp bỏ , cái liếc nhìn lại cũng có.

      Ngược lại Nhã Huyên thấy có phần vội vã, nhưng lại muốn mất mặt gọi lại, đầu xoay sang hướng khác, khóe mắt lại vụng trộm nhìn theo phương hướng bỏ .

      Thấy trở lại, tức giận giọng than thở: "Cái đồ keo kiệt."

      Lúc Nhã Huyên cắn môi chuẩn bị tự đứng lên, đột nhiên có người từ phía sau túm lấy cánh tay , kéo từ mặt đất đứng lên.

      " phải muốn đỡ tôi sao? Sao lại trở lại?" hừ lạnh.

      Ánh mắt Bùi Thần Dật híp lại, uy hiếp: " sao? Nếu , tôi đây."

      Nhã Huyên nhúc nhích đứng yên tại chỗ, mặt từ từ ửng hồng: "Tôi..."

      Bùi Thần Dật vốn định để ý đến , như trong đầu luốn ra khuôn mặt nhắn của trắng xanh khỏe, nghĩ có lẽ là chân bị thương mới ngỗi mãi đứng dậy được.

      Cũng biết có phải bởi vì nhớ được mặt hay , lại tới kéo cái, nhưng tại nhìn như vậy, hẳn là phải như lúc đầu nghĩ, lại bị ngừoi khác tiếp cận?

      Sáng sớm là lần đầu tiên, tại là lần thứ hai, trong thời gian ngắn như vậy đụng đến hai lần, nếu như nghĩ, vậy đúng là khó lường.

      Sắc mặt Bùi Thần Dật lạnh lùng, tay đặt lên vai , muốn đem quay lại đối mặt với , Nhã Huyên lại kiên quyết chịu xoay người, ra sức vùng vẫy.

      Mới nhìn qua nhắn như vậy, là muốn cùng đọ sức? Ngay khi sắp thành công đem xoay lại, dưới tình huống cấp bách cầm lấy tay cắn xuống.

      Cũng may tính tình Bùi Thần Dật khá tốt, đẩy vai ra, nhàng buông tay, túi lớn trong tay lại rớt xuống đất, tay giữ lấy vai , tay kia bóp chặt lấy khớp hàm của , biết làm sao cho buông lỏng tay ra, tư thế như vậy làm cho lưng cùng ngực dán lại cùng chỗ, khiến rơi vào lòng .

      Bùi Thần Dật nhìn tay mình bị cắn đến chảy máu, vừa định nổi giận với , tầm mắt lại rơi xuống sàn đá cẩm thạch của công ty bách hóa, sàn nhà trắng tinh, nơi mới vừa ngồi có vệt hồng hồng.....

      Nhã Huyên chú ý đến tầm mắt của , đôi má lại càng đỏ, môi hơi động đậy, dường như muốn cái gì đó như lại thanh phát ra.

      Bùi Thần Dật khẽ ôm kề sát người mình, muốn chứng thực điều mình đoán, Nhã Huyên như đoán được muốn làm cái gì, bắt lấy cánh tay , lại dựa sát vào người , thẹn thùng : " nên nhìn...."

      Được rồi, nghĩ chứng thực được rồi.

      "Được, xem." Bùi Thần Dật thấy mặt đỏ đến sắp ra máu, sờ sờ đầu an ủi: "Phía trước xa có thang thoát hiểm, trước đến bên kia."

      Nhã Huyên gật đầu, gương mặt cũng bớt đỏ, ý thức được động tác này của bọn họ có bao nhiêu thân mật, nhưng thể tránh né, vốn tưởng mình được tự nhiên, nhưng khi trong mũi tràn đầy hương thơm từ người , tâm vốn bất an cũng bình tĩnh trở lại, hương vị của an tĩnh.

      Cũng may lần này đồ trong túi to bị rơi ra ngoài, Bùi Thần Dật nhanh nhẹn đem túi lớn vừa rơi đất cầm lên, liền mang Nhã Huyên về phía trước.

      Hai người như cặp trẻ song sinh, trong công ty bách hóa trước mặt bao nhiêu người, động tác quái dị hướng tới cầu thang thoát hiểm, nữ vẻ mặt xấu hổ, nam biểu tình phức tạp.

      "Xem xem , tôi là người cãi nhau mà, ông còn tin."

      "Bây giờ bạn bè gặp nhau sau lại giống như kẻ thù? Xem kia vừa nắm vừa cắn, chẳng lẽ ta thấy đau lòng sao?"

      "Chỉ cần người đàn ông kia ghét bỏ là được, xem kia bộ dạng xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có thể , chắc chia tay đâu."

      Cầu thang thoát hiểm náo nhiệt như bên ngoài, Nhã Huyên ngồi thang lầu, vùi đầu vào hai đầu gối.

      Má ơi, là mất mặt chết được, vốn cho ngày hôm qua đủ xui xẻo, nghĩ tới hôm nay lại càng xui.

      Hơn ba giờ sáng mới ngủ làm dậy nổi, lần đầu tiên làm trễ, vừa vặn lãnh đạo trực tiếp của là tổng giám đốc muốn gặp, lần đầu muộn bị bắt, rất xui xẻo.

      Tiếp theo bởi vì tối qua ngủ đủ giấc, pha caffe lại quên thêm đường, đướng thiếu chút vấp ngã, những chuyện này coi như tính, văn kiện đánh cả ngày cũng quên lưu lại, thể đen hơn.

      dễ dàng kiên nhẫn đến lúc tan tầm, đến công ty bách hóa dạo, lại đột nhiên cảm thấy giữa hai chân có gì đó chảy ra, bụng cũng đau, mới giật mình nhận ra, là ngượng, đại di mụ tới rồi.

      Hơn nữa cũng thể cầu cứu cái người thích khoe hàng kia, chắc là trong tiềm thức hề cảm thấy biến thái , tuy vậy vẫn gọi là biến thái, tồi bỏ lại... nhớ lại vừa rồi, đầu Nhã Huyên đập vào tường mấy cái ở cầu thang thoát hiểm.

      Bùi Thần Dật đưa đến thang thoát hiểm xong lại trở lại bách hóa.

      Ai, hôm qua cẩn thận lộ ra quần lót, tại...... tồi, quần bò của là màu lam sẫm, nếu người khác lại nhìn với ánh mắt kỳ quái.

      Bùi Thần Dật vừa đến thang thoát hiểm, liền thấy người nào đó ngừng cụng đầu vào tường.

      ho hai tiếng, cố nén cười, mà này nghe được thanh của lập tức dừng động tác, đầu lại chôn vào giữa hai chân, tư thế giống đà điểu.

      đem y phục tối màu mới mua run run lấy ra, "Này." liếc cái: "Dù sao lần trước tôi cũng chú ý mới để lộ quần lót, coi như mỗi người lần, hòa ."

      Nhã Huyên như bị giẫm lên cái đuôi, lập tức bật dậy : "Tôi có thẹn thùng, chỉ cần là phụ nữ đều có đại di mụ, cái này có gì mất mặt chứ? Đại di mụ đến mới mất mặt."

      Bùi Thần Dật gật đầu làm khó , giúp đem y phục cột lại bên hông, che lại cái mông của .

      "Ừm, cái kia...." Nhã Huyên có phần mất tự nhiên, sờ sờ cái mũi, ánh mắt cũng nhìn về phía Bùi Thần Dật: "Cảm ơn nha." xong lập tức nghiêng đầu , dừng ở bức tường trắng.

      Cũng biết từ khi nào, bực bội trong lòng Bùi Thần Dật tan mất, xem người phụ nữ trước mặt khuôn mặt đỏ bừng, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều, cho dù lúc trước có tạo ra trò chơi hot nhất mạng, cũng ko cảm thấy thoái mái như lúc này, giống như ăn cái gì đó mềm mềm, dai dai, sau đó vị ngọt tràn đầy khoang miệng

      Từ khi Trần Phàm trở về đem nguyên văn lời Bùi Thần Dật thuật lại cho Tiết Duệ Uyên nghe, Tiết Duệ Uyên liền lo lắng đề phòng cả ngày

      Đến ban đêm, Tiết Duệ Uyên tắm rửa xong mở ra thư mục dùng để lưu bảo bối . . . trống rỗng

      vỗ ngực, trong tay nắm chặt cái USB, hừ hừ, Bùi Thần Dật, ông đây ko sợ cậu, ta còn có bản dự trữ, sung sướng cắm USB vào máy, mở thư mục trong USB

      Còn chưa kịp kích vào bất kỳ bộ phim nào, màn hình máy tính đột nhiên tối đen màn hình xuất nhóm câu lệnh bằng tiếng , chạy nhanh liên tục màn hình

      ôm ngực, miệng lặp lặp lại: “Ko thể nào, ko thể nào”

      Cuối cùng máy tính cũng khôi phục bình thường, USB ban đầu đầy ắp dữ liệu, bây giờ biến thành trống rỗng

      Tiết Duệ Uyên kêu lên thảm thiết: “Ko thể nào, em hàng xóm ngây thơ, bé Lolita đáng , y tá, tiếp viên hàng . . . Bảo bối của tôi!”

      Bùi Thần Dật tắt máy tính, lần đầu tiên trời còn chưa sáng đến phòng ngủ, tin chắc rằng đêm nay ngủ rất ngon

      Từ khi bảo bối quý giá nhiều năm của Tiết Duệ Uyên bị Bùi Thần Dật dùng mấy câu lệnh tiếng xoá mất, (Tiết Duệ Uyên) đều rất cẩn thẩn, ko dám trêu chọc Bùi Thần Dật thêm lần nữa, nhưng trò chơi mới mạng sắp tiến vào giai đoạn thử nghiệm, cũng ko có biện pháp, chỉ có thể bất chấp tất cả mời Bùi Thần Dật trở lại văn phòng

      Buổi sáng hơn mười giờ, đối với công nhân viên bình thường mà quá trễ, cũng gần đến giờ nghỉ trưa, nhưng đối với những động vật hoạt động về đêm như Bùi Thần Dật mà ràng ko giống, trời biết bao lâu ko rời giường trước 12 giờ trưa rồi

      Bùi Thần Dật nhắm mắt ngồi sofa bằng da màu đen, tay đặt đầu gối, ngón trỏ gõ từng nhịp từng nhịp, như gõ theo nhạc

      Tiết Duệ Uyên kí xong phần văn kiện, tới ngồi đối diện với Bùi Thần Dật

      “Tối qua lại thức khuya lập trình?”

      “Ừm, cũng được.” Ngón trỏ gõ đột nhiên dừng lại, mở mắt, biểu cảm lười biếng biến mất, thay vào đó là thái độ nghiêm túc, như con báo lấy sức chờ thời cơ: “ điều tra xong?”

      Tuy câu ko đầu ko đuôi, nhưng Tiết Duệ Uyên biết Bùi Thần Dật đến nguyên nhân lỗ hổng liên tục xuất khi công khai thử nghiệm trò chơi mạng, ko điều tra ràng làm sao dám mời Bùi đại thiếu gia rời giường

      Tiết Duệ Uyên gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ : “Lão già này ko nhịn được, đến thủ đoạn này mà cũng dùng tới.” xong lại hướng Bùi Thần Dật chắp tay, bao hàm xin lỗi: “ có lỗi, đem cậu kéo xuống nước rồi.”

      Bùi Thần Dật nhàng cười tiếng, lắc đầu muốn cậu ta đừng để ý

      “Nhà Đoan Mộc gần đây đứng trước nguy cơ, nên tìm nhà cậu đập phá, cũng khó trách ông ta ko nhịn được.” Bùi Thần Dật nhếch khoé môi, mang chút trêu đùa hỏi ngắn gọn: “Định làm thế nào?”

      Tiết Duệ Uyên nhàng cười: “Tiếp tục chờ.” Sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, đến cửa chớp bên cạnh kéo ra khe hở, nhìn bàn công tác của thư ký bên ngoài cửa kính

      Tiết Duệ Uyên vẫy tay gọi Bùi Thần Dật, cười xấu xa nhìn người bên ngoài : “Thư ký của mình, “Cay” ko?”

      Bùi Thần Dật nhìn theo ngón tay kéo ra khe hở cửa sổ, người ngoài cửa sổ buộc tóc cao, lộ ra chiếc cằm nhọn hoắc cùng với cái cổ duyên dáng, vành tai mượt mà đeo chiếc khuyên hình tròn, khuôn mặt chăm chỉ làm việc tràn đầy tự tin

      Làn da trắng nõn làm giống như búp bê bằng sứ, ngón tay rực rỡ màu sắc ko ngừng múa bàn phím, xem qua giống như đại tiểu thư được chiều chuộng quanh năm ko dính giọt nước, nhưng cảm nhận được sâu sắc có bao nhiêu nhanh nhẹn dũng mãnh, ít nhất là lúc đánh cũng ko chút nương tay, bàn tay bị cắn bây giờ vẫn còn dấu vết, đúng là bà điên

      Bùi Thần Dật hơi nhếch mép: “ ấy tên là gì?”

      Tiết Duệ Uyên cười cực kỳ gian trá: “Đó là Nhã Huyên.” sớm muốn giới thiệu cho cậu ta (Bùi Thần Dật) làm quen, lúc trước cậu ta vẫn cứ ra vẻ khách sáo, ai, là ko thành thực

      “Điều ấy đến cho cậu?”

      Cũng đến giờ nghỉ trưa, chỉ thấy Nhã Huyên vội vội vàng vàng cầm lấy điện thoại bàn, cầm túi xách lập tức ra khỏi cửa

      Bùi Thần Dật chậm rãi đến trước cửa văn phòng: “Buổi sáng quy định mấy giờ làm?”

      “Chín giờ”

      “Ừ” Bùi Thần Dật mở cửa ra ngoài

      Tiết Duệ Uyên ko dám tin vào tai mình, ý Bùi Thần Dật là muốn đến ngồi ở phòng làm việc ở Thịnh Thế sao? Lúc trước muốn giới thiệu cho cậu ta, cậu ta còn lảng sang chuyện khác
      Last edited: 4/9/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :