1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 106: Thua thiệt


      lúc mơ màng, Văn Mân có cảm giác trênmũi có cái gì đó ngừng phe phấy, khiếncô thấy ngứa ngáy khó chịu.

      cau cau mũi, trê mũi mới yên lặng được mộtchút, nhưng chỉ lát sau lại bắt đầu ngứa ngáy, kiên nhẫn muốn vươn tay từ trong chăn xua nó , nhưng tay mới vừa động, lại cảm thấy bên hông vì động tác này mà đau dữ dội.

      Bất đắc mở mắt ra, trước mặt chợt xuất hiệnmột cái bóng đen, nhìn kỹ lại, đây chẳng phảitóc của sao?

      “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, em đúng là có thểngủ.”

      Giọng trầm thấp gợi cảm truyền đến, theothanh truyền ra, Văn Mân cố gắng nhìn lại,nhưng đầu tiên đập vào mắt lại là đôi mắt đen mỉm cười.

      “Tiếu Đồng!?” sao lại có thể ở chỗ này?

      nhận ra ? Ăn sạch rồi, còn giả vờ nhận ra ?” Tiếu Đồng cau mày. Nhìmchằm chằm vào mắt Văn Mân, lại như cũ nhìnthấy ánh mắt mơ hồ.

      Nghe được lời đầy bất mãn của Tiếu Đồng, tất cả trí nhớ về tối qua mới lần lượt lên thức tỉnh Văn Mân.

      Nhớ tới cuồng nhiệt tối qua, gương mặt xinh đẹp của Văn Mân thoáng chốc đỏ lên.

      “Cái gì ăn sạch rồi, hai chúng ta là tình tôi nguyện, ai cũng chịu thua thiệt.”

      “Ai thua thiệt, tối qua em ở , ở dưới, mất hết mặt mũi.”

      Văn Mân lập tức đưa tay đè lại bàn tay sờ loạn người mình.

      “Sau đó phải lại ở sao? Em có lần, còn đến hai lần, tính ra, thậtđúng là chiếm được tiện nghi rồi.”

      “Cái này bản chất giống nhau, lần đầutiên là em ở , về sau dù có ở nhiềuhay ít đều thể bù lại được tiếc nuốinày, em phải bồi thường cho .” Tiếu Đồngkhông đồng ý nhất định đòi bồ thường, vữa nghĩtới lần đầu tiên ấy, bị Văn Mân đặt dưới thân, toàn bộ từ đầu đến cuối đều là khơimào rồi dẫn dắt, trong lòng liền hối hận khôngthôi, lúc đó, nên xoay người ở mớiphải, cũng phải là đủ khí lực đểxoay người, làm sao nhiệm vụ của lại để côlàm đâu?

      Văn Mân giống với Tiếu Đồng da mặt dày, lúc đến chuyện này, mặt đổi sắc tâm nhảy, nghe câu là lần đầu tiên, chữ lại cái phía phía dưới, chỉcảm thấy mặt lại nóng ran.

      “Được rồi, sau này cái gì cũng nghe cònkhông được sao? Mau đứng dậy , ngườiem bây giờ rất khó chịu, em muốn tắm.” Văn Mân lần nữa đẩy cái tay sờ thắt lưngmình, vội vàng xin khoan dung.

      Chẳng qua là hình như đánh giá thấp ham muốn của người đàn ông này lúc ở giường, vừa mới đẩy tay của ra, giây tiếp theobàn tay ấy lại bò lên thắt lưng lần nữa.

      “Nhóc, tối hôm qua đều xuất bên trong, tinhtrùng của và trứng của em có lẽ sắp gặp nhau rồi, đương nhiên điều kiện tiên quyết làthời kỳ rụng trứng của em…”

      “Tiếu Đồng ~ đừng nữa.” Văn Mân vốn cảm thấy rất xấu hổ, bây giờ người đàn ôngnày cư nhiên lại kè kè trước mặt nào trứng,nào tinh trùng cách rất trơn tru, làm cho xấu hổ chỉ muốn chui lại vào trong chăn,vĩnh viễn gặp được người.

      “Tại sao? chỉ là muốn giải thích chúttình huống có thể phát sinh.”

      phát sinh tình huống này, em khôngphải trong thời kỳ trụng trứng.” Văn Mân kỳ nhớ lần trước dì cả của mình đếnlà lúc nào rồi, tự nhiên cũng biết mình cóphải hay trong thời kỳ rụng trứng, nhưng vì ngăn chặn Tiếu Đồng tiếp tục , chỉ cóthể thuận miệng láo.

      “A ~~~ ra là vậy! Như vậy là rất đáng tiếc rồi, vừa rồi lúc em ngủ, đều tính toánchính xác thời gian tinh trùng của và trứngcủa em gặp nhau rồi, còn có thời gian thụ thai sau đó, nhóc, nếu dựa theo di truyền của và em mà , con của chúng ta lúc sinh ra nhấtđịnh đều rất thông minh, rất xinh đẹp.

      thích trẻ con?” Nghe Tiếu Đồng thong thả ra với giọng điệu đầy tiếc nuối,trong lòng Văn Mân như bị nhéo cái, lại nghĩ tới đứa con vô duyên ở kiếp trước, tối ngàyhôm qua làm ra quyết định ấy, ra cũng chẳng khác nào bóp chết khả năng đứa bé kia lạixuất lần nữa trong cuộc sống của , điềunày làm dấy lên cảm giác khó chịu vô cớ trong lòng .
      Pe Mick, milktruyenky, Jena2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 107: Bắt gian tại trận


      , đối với trẻ con loại sinh vật này, cảm giác của rất bình thường, nhưng nghĩ, thích đứa con em sinh ra, bởi vì trênngười đứa bé kia thừa hưởng di truyền của em, còn có , đây là nối tiếp sinh mệnh của chúngta, làm mối quan hệ ràng buộc của chúng ta càng sâu.” Tiếu Đồng từng chút từng chút vỗ về sau lưng Văn Mân, đôi môi kề sát vào tai , từng lời ra mang theo hơi thở ấm áp ở bên tai, trái tim cũng dần cảm nhận được ấm áp ấy.

      Hồi lâu sau, Văn Mân lúc này mới từ từ kề sátvào vai Tiếu Đồng, người đàn ông này, từngkhiến cảm thấy có được cảm giác an toàn và cũng có gì đáng giá để thương, nhưng ra, mới là người hiểu chuyện.

      “Tiếu Đồng, thực xin lỗi.”

      Văn Mân khẽ mở miệng, nhàng ra những từ này, muốn xin lỗi , xin lỗi vì kiếp trước biết quý trọng người đànông này, may mắn là, ông trời cho thêmmột cơ hội.

      “Tiếu Đồng, làm gì thế?” Văn Mân lập tứcđưa tay đè lại bàn tay người nào đó tùy ý sờ soạng bên eo mình, vẻ mặt đầy cảnh giác.

      “Vận động buổi sáng nha, chẳng lẽ em khôngnhìn ra sao?” Hơi hơi nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy thể tin.

      Nhìn người đàn ông trước mặt trưng ra vẻ mặtgiống như là chuyện đương nhiên, Văn Mânkhông tự chủ liền đỏ mặt, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng nóng lên.

      "Em rất mệt mỏi, để hôm khác được ?"

      " rất mệt?"

      "Ừ, . . ."

      Từ “mệt” của Văn Mân còn chưa kịp thốt ra,thông qua cửa phòng còn chưa đóng lại, liền nghe được tiếng mở cửa rồi đóng cửa.

      Cơ thể chợt run lên, trong lòng thầm than tiếng “thảm rồi”, nhà này trừ bỏ và TiếuĐồng có chìa khóa, cũng chỉ còn lại ba mẹ và người giúp việc theo giờ, từ khi Tiếu Đồng đếnở, cũng thôi mướn người giúp việc theo giờ nữa, bây giờ mở cửa là ai, phải quá ràng rồi sao?

      "Nhóc con, con ở nhà sao?"

      Quả nhiên, ngay sau đó Văn Mân nghe đượcgiọng quen thuộc, nhoài người cái rồitừ giường ngồi dậy, cũng vội vàng vươn tay đẩy đẩy Tiếu Đồng bên cạnh.

      “mau, mau, nhanh chút trốn , đừng đểba mẹ em nhìn thấy ? Sao lại trở về nhanh như vậy, phải chờ đến lúc về điệnthoại trước sao?” Văn Mân bên luống cuống tay chân kéo tấm chăn mỏng người cố gắng che lại thân thể trần truồng, bên dùng sứcđẩy người đàn ông vẫn nằm ở giường chịu nhúc nhích.

      “Sao phải trốn , ba mẹ em chắc hẳn biết tốihôm qua hai chúng ta làm cái gì rồi.” Tiếu Đồnghai tay gối sau đầu, nhìn Văn Mân hốt hoảng, vẻ mặt lười biếng mỉm cười, chútcũng vì chuyện sắp bị Văn ba Văn mẹ bắtgian tại trận mà khẩn trương.

      “Ách…ba mẹ làm thế nào biết được?” Văn Mânlập tức kịp phản ứng tại sao Tiếu Đồng lại như vậy.

      “Em quên ~~~” cuối kéo dài, khiến cho Văn Mân có loại xúc động muốn tát cái lên mặt.

      “Nhóc, em quên ngày hôm qua lần đầu tiêncủa chúng ta là ở nơi nào rồi sao? Quần áo rải rác khắp nơi, ghế sa lon còn lưu lại vết máucủa em, như vậy còn đủ cho ba mẹ embiết tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?”

      Nghe xong lời này, trong đầu Văn Mân tự giác “Oanh” tiếng lớn, bên tai ngừng quanh quẩn hai chữ “Xong rồi, xong rồi, xongrồi…”

      Mẹ ngàn dò vạn dặn, con nhất định phảibiết quý trọng bản thân mình, thể phát sinh quan hệ trước khi kết hôn, chỉ cùng Tiếu Đồng lên giường trước khi cưới, lạicòn lớn mật đến mức ở ghế sa lon làmchuyện đó, chuyện xong rồi, bọn họ còn chưa kịp xóa sạch chứng cớ, vừa vặn bị bắtgặp.

      "Văn Mân, con ra đây cho mẹ."

      Nghe đến ngoài cửa truyền vào tiếng quátvô cùng nghiêm nghị, cơ thể Văn Mân lại runlên, đem đầu vùi vào trong chăn, dùng sứcđập đầu hai cái, vất vả mới bình phục được quyết tâm, lúc này mới dùng loại dũng khí thấy chết sờn vén chăn lên, xuống giườngtìm quần áo mặc vào.

      ***
      Định edit thêm chương nữa nhưng xem mấy tập The Voice of China hay quá nên chỉ đến đây thôi nhé!

      hehe, bắt gian trận này xong chị lên xe hoa là đuọc rồi, ngại ngùng gì nữa chớ
      mà công nhận làm ta đọc cũng phải đỏ mặt nữa là chị
      công nhận độ trơ của khác gì khí hiếm
      thanks nàng nhiều!!
      Pe Mick, milktruyenky, Jena2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 108: Chuẩn bị kết hôn


      Văn Mân vất vả dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, thời điểm lê được thân thể đau nhức chịu nổi đến phòng khách, thấyđám quần áo tán loạn của và Tiếu Đồng tối hôm qua đều bị thu dọn vào góc ghế so pha, vừa vặn che được ấn ký màu đỏ.

      Thấy cảnh này, nét mặt Văn Mân càng đỏ hơn,đầu cũng rũ xuống ngày càng thấp.

      “Văn Mân, con tới ngồi xuống đây cho mẹ.”

      Văn mẹ nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của con trước mặt, vừa tức giận lại vừa buồn cười, tức giận vì đứa con ngốc này nhanh như vậy dã đem mình dâng tới cửa cho người ta ăn, buồncười chính là, bà đối với Tiếu Đồng cũng là có hiểu biết, chuyện của hai đứa trẻ coi như ván đóng thuyền rồi.

      “Chú Văn, dì Văn.”

      Văn Mân còn chưa kịp ngồi xuống chỗ vị trí Văn mẹ chỉ định, bên tai nghe thấy thanh trầm thấp, trong lòng chợt run lên đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn là người đàn ông này ở trong tình huống này gọi ba gọi mẹ cách bậy bạ.

      “Tiếu Đồng, cháu cũng ngồi xuống , hai đứathành giải thích cho ba chút, đây là chuyện gì xảy ra? Sau này hai đứa định làm thế nào?”

      Văn ba rất hiếm khi mở miệng chuyện, lúc này trong giọng cũng hàm chứa nghiêmtúc và trịnh trọng, trong lòng có nhiều cảm xúc đan xen, mặt cảm thấy hạnh phúc vì con mình tìm được chốn nương thân, mặt khác lại vì con bảo bối của mình sắp thuộc về người đàn ông khác mà cảm thấy mất mát.

      Tiếu Đồng bước đến bên cạnh Văn Mân lúc này vẫn còn khẩn trương, vòng tay ôm lấy eo , e dè trước mặt Văn ba Văn mẹ biểu hiệnsự thân mật.

      Văn Mân lúng túng hơi ngọ ngoạy chút, chỉ là càng giãy dụa, bàn tay đặt ở eo lạicàng chặt thêm ít, cuối cùng chỉ có thể tùy ý Tiếu Đồng ngồi vào ghế sa lon, hai người sóng vai ngồi đó chờ Văn ba Văn mẹ“phán quyết”.

      “Chú Văn, dì Văn, cháu và nhóc chuẩn bị kết hôn, càng nhanh càng tốt, về chuyện tối qua, đó là do chúng cháu kìm lòng nổi, hai vị cũng biết, khi chìm đắm trong tình nam nữ,bởi vì trong cơ thể tiết ra nhiều đô-pa-min…ừm…”

      Tiếu Đồng còn chưa xong, eo bịngười hung hăng nhéo cái, câu tiếp theotự nhiên cũng bị ngừng lại.

      Văn Mân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của ba mẹ mình, nhìn thấy lúc bọn nghe Tiếu Đồng lời đó, những nổi giận mà ngượclại trong mắt cũng xuất ý cười, lúc này mới thở dài nhõm.

      “Ba me, chúng con…Chuyện đó, hai người trởvề sao trước tiếng?” Văn Mânsuýt buột miệng ra hai chữ kết hôn, biết thế nào giữa chừng lại thay đổi, cuối cùng lại thành câu hỏi mang ý trách móc.

      Nghe được Tiếu Đồng thẳng ra chuyện sẽkết hôn, còn và con chìm đắmtrong tình , trong lòng Văn mẹ lúc đầu còncó chút nén giận cũng biến mất hầu như còn rồi, cho nên đối với lời trách móc của Văn Mân cũng cảm thấy tức giận.

      “Chúng ta còn gấp gáp trở về, hóa ra lại đổithành sai lầm rồi, con nha đầu này, còn chưa cólập gia đình, cần ba mẹ rồi?” Thấy congái ngẩng đầu muốn giải thích, Văn mẹ cười giơtay lên ngăn cản Văn Mân mở miệng nóichuyện, “Được rồi, hai đứa cũng nhanh chóng kết hôn, mẹ và ba con cũng khôngtruy cứu chuyện các con lên xe trước mua vé bổ sung. Tiếu Đồng, cha mẹ con khi nào có thểvề đây, hai nhà chúng ta đem hôn này chuẩn bị sớm chút, dì cũng muốn nhóc con nhà chúng ta lớn bụng rồi mới mặc áo cưới.”

      Bị mẹ trêu chọc như vậy, gương mặt Văn Mân vốn đỏ lại càng đỏ hơn, ngẩng đầu thẹnthùng trợn mắt nhìn nét mặt cười hơi cong congmày của Văn mẹ.

      "Mẹ, mẹ linh tinh gì vậy?"

      linh tinh sao? Ông nó à, ông , là tôi nóilinh tinh sao?” Văn mẹ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Văn phụ mỉm cười, cố ý hỏi lại câu, Văn Mân vốn bị trêu ghẹo đến xấu hổ lạitrừng mắt, quệt quệt miệng.

      Tiếu Đồng nhìn thấy bộ dáng Văn Mân giốngnhư hạnh phúc, bàn tay vòng ở eo càng siết chặt, đuôi lông mày nơi khóemắt cũng bao phủ ý cười ấm áp.
      Chương 109: Đăng ký kết hôn


      Sau khi nhận được cú điện thoại từ Tiếu Đồng, ba mẹ rất nhanh từ Mỹ trở về, tuy rằngphần lớn thời gian đều sinh sống nước ngoài, nhưng cả nhà họ Tiếu đều thay đổi quốctịch, cho nên thủ tục đăng ký kết hôn cũng hếtsức đơn giản.

      Cha mẹ hai bên ngồi lại bàn bạc kế hoạch,chuẩn bị chu đáo cho hôn lễ, việc đăng ký kết hôn này ra cũng có gì quá vội vàng,cho nên Văn Mân và Tiếu Đồng chọn lấy mộtngày đẹp trời đến cục dân chính để lĩnhchứng, bọn họ cũng chọn cái gì ngàyhoàng đạo, bởi vì cả hai đều phải người mê tín, họ chỉ hy vọng nhanh chóng hoàn tấtviệc đăng ký để có thể danh chính ngôn thuậnsống chung mà thôi.

      Thời điểm cầm tay tờ đăng ký kết hôn màuđỏ thẫm ra khỏi cục dân chính, Văn Mân chỉcó thể dùng từ trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn để hình dung cảm giác của lúc này, đời này, mới chính thức cảm nhận được sức nặng củacủa tờ giấy màu đỏ này, tờ giấy nhưng chứa đựng cam kết giữa và TiếuĐồng, cam kết bên nhau trọn đời, cam kếtyêu nhau cả đời.

      Khi cảm giác được bàn tay nắm tay mình chặt hơn vài phần, Văn Mân mới chợt ngẩngđầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thời điểm bốnmắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm nhận được sựcảm động và hạnh phúc từ ánh mắt đối phương.

      “Nhóc, có thể gả cho , chứng tỏ em là ngườiphụ nữ rất may mắn.”

      Bùm bùm, Văn Mân ràng nghe được tiếng lãng mạn vỡ tan tành.

      nhéo mạnh cái vào lòng bàn tay củaTiếu Đồng, trừng mắt hạnh, “Là ai rất may mắn đây? so với em càng may mắn ? Lại cóthể lấy được em đây người vợ có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếpnha.”

      “Thời nay, lên được phòng khách có thư ký trợlý có thể làm thay, xuống phòng bếp hoàn toàn có thể mướn người giúp việc theo giờ lo liệu.”Tiếu Đồng tay giữ lấy Văn Mân lúc này gần như tức tối vì câu vừa rồi ôm vào trongngực, kề sát lỗ tai , nhàng câu:“Chức năng duy nhất của người vợ thểthay thế chính là ở giường.” (aizzz…em có thể đó , bít em chỉ cho )

      Lời Tiếu Đồng vừa mới xuất ra, trong nháy mắt Văn Mân chợt cảm thấy mặt mình là mảnh lửa nóng, dám ngẩng đầu, chỉmột mực cúi đầu, vươn tay dùng sức nhéo thậtmạnh vào thắt lưng của người đàn ông này.

      Người đàn ông này sao có thể đứng đắnnhư vậy, trước kia sao lại phát , người này thường ngày toàn ra những lời châm biếm lại còn có thể ra những lời tìnhsắc như vậy.

      “Ha ha ha ha.” Mặc dù bên hông bị Văn Mân nhéo phát đau, nhưng tâm tình của Tiếu Đồnglại hết sức vui vẻ, ôm chặt người trong lòng, vừa cười vừa cúi đầu hôn lên trán của .

      “Giáo sư Tiếu!?”

      Ngay tại thời điểm Văn Mân bị trêu đùa đến mức xấu hổ vùi trong ngực Tiếu Đồng khôngchịu ngẩng đầu, giọng thanh thúy đầy kinh ngạc đột nhiên truyền vào tai .

      Lúc này, cũng bất chấp xấu hổ, nhanh chóng từ trong ngực Tiếu Đồng lui ra, đưa tay vén lạimột ít tóc dài bên tai, đến lúc cảm thấy tren mặtmình còn đỏ nữa, mới ngẩng đầu nhìnhướng người phát ra giọng kia.

      Chỉ là, vừa ngẩng đầu, toàn thân đột nhiêncứng đờ, dám tin nhìn người phụ nữ đứng thẳng cách đó xa, cảm thấytrong lòng trận hỗn loạn.

      "Nhóc, làm sao vậy?"

      Thấy được ánh mắt lo lắng của Tiếu Đồng, VănMân lúc này mới phát , bàn tay phải bịTiếu Đồng nắm trong tay thế nhưng run rẩy đếnlợi hại.

      muốn mở miệng có việc gì, nhưng đôi môi vất vả động được vài cái lại có cách nào thốt ra chữ.

      -----***-----
      Mọi người chắc cũng đoán ra nhân vật mới xuất này là ai rồi phải ?
      "khi chìm đắm trong tình nam nữ, bởi vì trong cơ thể tiết ra nhiều đô-pa-min…" - ta shock khi đọc câu này, hơn nữa lại chỉ muốn úp mặt vào tường mà cười thôi
      "Chức năng duy nhất của người vợ thể thay thế chính là ở giường" - khi đọc đến câu này ta càng shock hơn quá bá đạo
      ta nghĩ là ng xuất là vợ sau kiếp trước của Tiếu
      thanks nàng nhiều!!!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 110: Khương Bạch San


      "Giáo sư Tiếu, sao!”

      Giọng nữ lần nữa vang lên, cơ thể Văn Mânkhông khỏi lại cứng đờ.

      Vẫn luôn chú ý tới Văn Mân, Tiếu Đồng tựnhiên cũng phát có gì đó thích hợp, vì sao mới vừa rồi tâm tình còn rất vui vẻ, xấu hổ làm nũng bỗng nhiên lại trởnên giống như là con chim hoảng sợ,chẳng lẽ là bởi vì…
      Tiếu Đồng cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Văn Mân, lại ngẩng đầu nhìn người vừa tới ở trướcmặt, mi tâm hơi nhíu lại.

      phải tôi, còn có thể là ai khác sao? ra trí nhớ của kém như vậy!” Bởi vì phản ứng của Văn Mân, giọng điệu chuyện củaTiếu Đồng lúc này cũng tốt lắm, cảmnhận được, Văn Mân dường như cũng khôngthích người đột nhiên xuất trước mặt bọn họ này.

      "Bạch San, đây là?"

      Nghe được thanh trầm thấp của người kiatruyền đến, Văn Mân lúc này mới để ý đến đứng trước mặt còn có người khác, giọng vừa rồi đúng là của người đàn ông này, ta đứngbên cạnh Khương Bạch San, cử chỉ thân mật, trong lời có thể thấy được quan hệ của haingười cũng tầm thường.

      “Thiên Húc, em quên giới thiệu rồi, ha ha.” Khương Bạch San nhìn thoáng qua vẻ mặt Tiếu Đồng, sau đó lúng túng cười tiêng, vừarồi chỉ là cảm thấy gặp Tiếu Đồng ở chỗ này rấtkỳ quái, cho nên mới kinh ngạc kêu lên, hoàn toàn quên mất người này linh hồn của cả phòng nghiên cứu có tính cách rất quái đản, sợ rằng trong lúc vô tình đắc tội rồi, mặc dù biết đắc tội chỗ nào nhưng theo bản năng vẫn là thận trọng hơn.

      “Đây là người lúc trước em có nhắc đến giáo sư Tiếu, là át chủ bài ở phòng thí nghiệm của bọnem.”

      Nghe Khương Bạch San giới thiệu, trong lòng Phó Thiên Húc liền hiểu , ban đầu vì thái độ tốt của Tiếu Đồng mà trong lòng có hơi tức giận cũng lập tức bình thường trở lại, ta cũng biết tính cách của Tiếu Đồng rất quái gở, thể lấy tiêu chuẩn của người bình thườngđể so đo, cho nên mặt cũng lên nétthoáng cười, lịch gật đầu với Tiếu Đồng vàVăn Mân.

      “Giáo sư Tiếu, đây là vị hôn phu của tôi, PhóThiên Húc, ha ha, tôi quấy rầy hai vị chứ?”

      Lúc nghe đến ba chữ “vị hôn phu” này, VănMân vốn cúi đầu lập tức ngẩng lên, “Anhta là vị hôn phu của !?”

      Giọng đầy kinh ngạc của Văn Mân so vớibình thường phải cao hơn vài đê-xi-ben, lại chọccho người đàn ông bên cạnh cau mày.

      Khương Bạch San đưa tay khoác vào cánh taycủa Phó Thiên Húc, xóa bỏ lúng túng, vẻ mặt cười ngọt ngào: “Đúng vậy, bất quá chúng tôi lập tức trở thành vợ chồng rồi, chúngtôi hôm nay đến đây là để đăng ký kết hôn.”

      Khi chuyện, Khương Bạch San bất tri bấtgiác nhìn thấy tay Văn Mân và Tiếu Đồng đều cầm tờ giấy màu hồng.

      chị cũng đến đăng ký!? Xin chúc mừng,chúc mừng!”

      Lời lúc này đúng là chút vẻ đơn cũng có, trong ánh mắt đều là vui sướng và chúc phúc.

      Văn Mân gắt gao nắm chặt tờ giấy màu hồng tay, mặt miễn cưỡng thoáng hiệnmột nụ cười, “Cùng vui, xin chúc mừng.”

      Chỉ là lúc ra lời này, trong lòng Văn Mân lại có cảm giác chột dạ giống như mình ăn cắphạnh phúc của người khác, đồng thời cảm thấy khó hiểu đối với tình huống trước mắt này.

      “Giáo sư Tiếu giữ bí mật quá giỏi, người trong phòng thí nghiệm chúng ta cũng khôngbiết giáo sư Tiếu có người vợ xinh đẹp như vậy, hôm nay ở chỗ này có thể gặp được, xem ra vậnkhí của tôi tốt nha, ha ha, em có thể biết têncủa chị được ?”

      Nhìn Dương Bạch San trước mặt cườicười, trong đầu Văn Mân ngừng lên hình ảnh người phụ nữ kia lúc ngồi ở khánphòng, vẻ mặt lúc ấy hạnh phúc, người đànbà ấy từng khiến vô cùng hâm mô, cũng hếtsức ghen tị.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 111: Nghi vấn


      “Tôi tên là Văn Mân.” Cực lực khắc chế cảmxúc phức tạp trong lòng, Văn Mân cố gắng lịchsự trả lời câu hỏi của Khương Bạch San.

      thôi, ba mẹ còn ở nhà chờ chúng ta trở vềđấy.” Bàn tay Tiếu Đồng ôm chặt vòng eo của Văn Mân, thản nhiên hướng tới Khương Bạch San và Phó Thiên Húc đứng trước mặt gậtđầu cái, cất bước chuẩn bị rời .

      Trong lòng Khương Bạch San rất tỏ mò Văn Mân là kiểu người như thế nào, cũng rất muốn biết làm thế nào chịu đựng được tính tìnhquái gở của Tiếu Đồng mà cùng kết hôn, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiếu Đồng,liền đem tất cả nghi vẫn giữ lại trong lòng, cũng phải hiểu đắc tội Tiếu Đồng,về sau ở phòng thí nghiệm khẳng định yên ổn.

      Cho đến khi ngồi vào xe, Văn Mân vẫn cònchưa kịp định thần lại từ cú sốc nhìn thấyKhương Bạch San, ngồi sững sờ, thậm chí lúc Tiếu Đồng cúi người giúp cài lại dây an toàncũng phát được.

      Khương Bạch San, ấy như thế nào lại kết hôn với người khác? Vì sao trông ấy có vẻ mộtchút ý tứ đối với Tiếu Đồng cũng có? Còn nữa, người đàn ông tên Thiên Húc bên cạnh ấy là ai? Sau này lại đâu mất?

      Đúng vậy, Khương Bạch San chính là vợ sau của Tiếu Đồng ở kiếp trước, lúc Tiếu Đồng nhậnđược giải Nobel, là người ngồ ở dưới khán đàivẻ mặt tươi cười sáng lạn, là người mà TiếuĐồng lời cảm ơn.

      Rốt cục chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bởi vì sống lại, vận mệnh của Khương Bạch San cũngthay đổi sao?

      "Nhóc."

      tay đột nhiên truyền đến hơi ấm còn có cảm giác bàn tay bị nắm chặt rốt cục làm cho Văn Mân từ hoảng loạn khôi phục tâm trí, cônghiêng đầu nhìn sang Tiếu Đồng bên cạnh, lại nhìn thấy trong ánh mắt chứa đầy nghi hoặc và lo lắng.

      “Em biết Khương Bạch San!?” Đây là câuhỏi, nhưng trong giọng lại mang theo vài phần khặng định.

      , em… biết.” Giả vờ như muốnđiều chỉnh lại dây an toàn, Văn Mân rút lại bàn tay bị Tiếu Đồng nắm chặt, đột nhiêncảm thấy chột dạ, từ khi sống lại tới nay, vẫnluôn cố ý quên người phụ nữ tên Khương Bạch San này, muốn bên cạnh Tiếu Đồng,muốn cứu vãn hạnh phúc của mình, cho nên lừamình dối người tự nhủ rằng, Khương Bạch San người này hề tồn tại.

      Nhưng hôm nay, ấy lại đột ngột xuất lần nữa trong cuộc sống hôn nhân của và TiếuĐồng, tựa như trời cao nhắc nhở , hạnh phúchiện tại của , tình tại, còn có cuộchôn nhân tại đều là trộm được, là trộm lấy từ tay Khương Bạch San.

      Tiếu Đồng nhíu mày nhìn Văn Mân bên cạnhđang trầm mặc và né tránh, cũng hỏi gìmà khởi động xe chuẩn bị về nhà, có nghi vấngì, có thể về nhà rồi từ từ hỏi sau cũng được.

      Xe chay được khoảng mười phút sau, Văn Mânnghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe, làm nhưkhông chút để ý hỏi: “Khương tiểu thư là nhânviên làm việc ở phòng nghiên cứu các à?”

      "Ừ."

      “Hai người quen biết lâu rồi?” Lại là câuthăm dò.

      Tiếu Đồng nghe vậy liếc mắt nhìn qua Văn Mân,lại chỉ thấy được đường cong duyên dáng của gò má, còn biểu cảm mặt tại, chút cũng thấy được.

      tính là lâu, lúc về nước đến phòngnghiên cứu làm việc mới quen biết.”

      “Chuyện này…người đàn ông bên cạnh Khương tiểu thư tên Thiên Húc, cũng biết sao?”

      Hỏi xong câu này, Văn Mân nghĩ giống như lần trước lập tức nhận được câu trả lời, nhưng qua lúc lâu, người bên cạnh vẫn chữ, hoài nghi quay đầu nhìn lại, lại đụngphải đôi mắt chằm chằm nhìn như đangtìm tòi nghiên cứu cái gì.

      “Hôm nay em rất kỳ quái? Trực giác cho biết, hình như em có chút sợ hãi KhươngBạch San!”

      “Làm gì… có, suy nghĩ quá nhiều rồi,em chỉ là cảm thấy Khương tiểu thư rất quen mắt, muốn bát quái chút tình sử đương của ấy và vị hôn phu mà thôi, trả lời, còn đoán mò cái gì nha.”

      xong lời này, Văn Mân lại lập tức quay đầunhìn ra ngoài cửa xe, chỉ sợ ánh mắt sắc bén của Tiếu Đồng nhìn ra manh mối gì đó.

      Qua lúc lâu, mới nghe được Tiếu Đồng câu.

      " biết."

      "Ách. . . ?" Văn Mân nhất thời câu nàycủa Tiếu Đồng là có ý gì.

      " biết cái người đàn ông tên ThiênHúc đó."
      vậy là chị kết hôn rồi, chúc mứng chúc mừng
      mong là chị có thể chịu được tính tình của và đối tốt vs hơn rất nhiều, bù đắp cho kiếp trước
      ta nghĩ có lẽ trong kiếp trước đó, về sau chị Bạch kia ly hôn nên ms có thể đến đc vs Tiếu
      thanks nàng nhiều!!
      Chương 112: Lo sợ


      Lúc Văn Mân và Tiếu Đồng về đến nhà, bốn vịphụ huynh của hai nhà Văn gia và Tiếu gia đợi sẵn ở cửa nhìn họ mỉm cười, vừa vào cửa,bốn vị phụ huynh liền đoạt lấy giấy đăng ký kết hôn của họ xem thử.

      Bốn người tụ cùng chỗ, tỉ mỉ xem xét hai tờ đăng ký kết hôn đỏ thẫm, vui vẻ thảo luận việcchuẩn bị cho hôn lễ của hai đứa trẻ, đem Văn Mân và Tiếu Đồng hai diễn viên quan trọng nhấthoàn toàn bỏ quên.

      Văn Mân mỉm cười nhìn thoáng qua hai bên chamẹ, giọng với Tiếu Đồng: “Em vào phòng thay quần áo trước.”

      chờ Tiếu Đồng trả lời, lập tức vào phòng mình, cầm quần áo mặc ở nhà vàophòng tắm, đem vòi sen chỉnh lại ở mức tối đa, Văn Mân tiến lại trực tiếp đứng dưới vòi sen.

      Những giọt nước ấm áp chảy xuống làn da mềm mại của , hơi nhột, cũng hơi đau, muốn mượn xác giác này để cho mình có được cảm giác chân .

      Từ khi gặp được Khương Bạch San ở bên ngoàicục dân chính, cả đoạn đường về, trong lòng Văn Mân đều trống rỗng, sợ quỹ đạo của lịch sử cuối cùng phát triển theo hướng cũ, sợ cuộc hôn nhân của và Tiếu Đồng cuối cũng lại kết thúc trong thất bại, Khương Bạch San, cố ấy có thể hay lại trở thành vợ của TiếuĐồng như cũ, cố ấy có phải là người được cùng đến cuối cuộc đời.

      Nghĩ đến ngày nào đó, Tiếu Đồng có thể trởthành chồng của người phụ nữ khác, nhữngvòng tay ấm áp vốn chỉ thuộc về dành chongười khác, bên cạnh còn thứ thuộc về , Văn Mân chỉ cảm thấy trái tim mình đauđớn.

      đem trán từ từ tựa vào tường gạch men lạnhbuốt trong phòng tắm, tay nâng lên đặt ở lồngngực của mình, giống như làm vậy, có thể làmdịu bớt cơn đau thắt nơi lồng ngực chút.

      Đột nhiên bàn tay đặt lên ngực bị mộtbàn tay khác nhàng ôm lấy, thân thể ấmáp cũng dán chặt vào lưng .

      Văn Mân lập tức mở mắt ra, nhanh chóng xoay người nhìn về phía người đàn ông phía sau.

      "Tiếu Đồng, vào đây từ lúc nào?"

      Tiếu Đồng giơ tay vén mấy sợi tóc ướt cònvướng trán của Văn Mân, khóe miệng hơi giương lên, “Lúc tâm trạng của em bắt đầu phậpphồng.”

      Ngay lúc Văn Mân nghĩ đến thời điểm mà Tiếu Đồng vừa , vẻ trêu đùa mặt Tiếu Đồng cũng chợt tắt, trở lại tác phong thườngngày, ôm lấy mặt , thâm sâu thở dài:
      “Nhóc, em lo sợ điều gì? ở đây rồi.”

      Văn Mân nhìn Tiếu Đồng trân trối, trong ánhmắt từ từ xuất tầng nước mỏng, cáchmột tầng hơi nước của phòng tắm, những gì nhìnthấy ở trước mặt cũng trở nên mờ ảo, tầm nhìn cũng rất mơ hồ, nhưng trong lòng giống như là xua đí đám mây lại được nhìn thấy mặt trời.

      Từng bước từng bước tiến lại gần hơn, Văn Mân ôm chặt lấy Tiếu Đồng, đem mặt mình dán chặtvào lồng ngực , lắng nghe nhịp tim trầm ổncủa , đúng vậy, có ở đây, ít nhất tại vẫn ở bên cạnh , cho dù đây là hạnh phúcmà trộm được, cho dù có ngày phảiđem trả lại cho Khương Bạch Sa, ít nhấtnhất tại, người đàn ông này là của .

      Đúng, ích kỷ cũng được, vô sỉ cũng tốt, quan tâm, chỉ muốn cố gắng hết mình, để Tiếu Đồng ở lại bên cạnh , muốn đem tặng lại cho bất kỳ ai khác.

      Nghĩ đến đây, bàn tay ôm lấy Tiếu Đồng cũngchặt thêm vài phần.

      "Tiếu Đồng, chúng ta là vợ chồng rồi, cả đời nếu có gì chia cách, phải hứa với em, vĩnh viễn cũng bao giờ rời bỏ em đượckhông?"
      Pe Mick, milktruyenky, Jena2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :