1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56: Nhà chúng ta

      “Tục ngữ cũng đến đều là khách, nếu bọhọ đến nhà chúng ta cũng nên tiếp đón chút phải sao?” Văn Mân lúc này cũng muốn tiếp tục khuyên Tiếu Đồng đitạo mối quan hệ tốt với mọi người như lúc đầunữa, nếu suy nghĩ như vậy tôntrọng ý nguyện của .

      Tiếu Đồng vốn định tôi muốn bọn họ tìm tới cửa nhưng là bọn họ mời mà đếnsao lại muốn tôi phải tiếp đón, nhưng thời điểm lời sắp ra lại bỗng nhiên chú ý tới ba chữ trong lời của Văn Mân.

      “Em , bọn họ là đến nhà chúng ta, cho nênchúng ta phải tiếp đón bọn họ?” Lúc hỏi câunày, mặt Tiếu Đồng mang theo ý cười,trong ánh mắt mơ hồ cũng lộ ra vài tia đắc ý.

      “Đúng vây.” Văn Mân biết Tiếu Đồng hỏilại như vậy là có ý gì nhưng vẫn như cũ khặngđịnh gật đầu.

      , ra ngoài, chúng ta tiếp đón bon họ, ha ha, nhà chúng ta…Ha ha.”

      Thẳng đến khi Tiếu Đồng bên cười ngâyngô, bên lặp lại ba chữ “nhà chúng ta”, VănMân lúc này mới ý thức được mình vừa mới gì, nhất thời mặt nóng ran, trừng mắt nhìn bộ dáng thản nhiên của Tiếu Đồng, chỉ muốn lên bịt lại cái miệng của , đắc ý cái gì chứ, côkhông phải nhất thời chỉ là bậy thôi sao?

      Phạm Thành vốn từng lĩnh giáo qua tính khí của Tiếu Đồng, biết người này là người thẳngtính đến cực đoan, nghĩ cái gì đều cái đó, chừa lại cho người ta chút mặt mũi nào,hành động lúc vào cửa vừa rồi phải làmột ví dụ rành rành đó sao?

      Cho nên lúc này bọn họ ngồi ghế sa lon ở phòng khách, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn chút cửa phòng đóng chặt, có chút bất an, vừa lo lắng cho mục đích đến đây hôm nay của mình.

      Bình thường nếu là lúc phát xác chếtđã lâu như vậy cũng chỉ có thể từ từ điều tra,đến cuối cùng nếu kết luận là vụ án cóchứng cứ bọn họ cũng hết trách nhiệm, sẽkhông có vấn đề gì. Nhưng cố tình xác chết lại xuất đúng lúc đúng nơi như vậy, nhiềungười dân chú ý chờ xem, còn lãnh đạo tỉnhlại đặc biệt ra chỉ thị điều tra kỹ vụ án. tại riêng gì cục trưởng Đỗ hối thúc sớm điều tra ra kết quả mà lãnh đạo tỉnh bên cạnh coa quan hệ với thành phố cũng ngừnggọi điện thoại cho , thử hỏi phảilà áp lực quá lớn sao?

      Nhưng cố tình là thân phận của nạn nhân bọn họcăn bản có cách nào tra ra được bởi vìtrên xác chết để lại chút dấu tích nào để có thể xác định danh tính. Khu vực xung quanh nơi phát xác chết cũng vô cùng hẻo lánh, có camera theo dõi, nếu có bọn họ cũng có biện pháp xác định thời gian tử vong. Trong dự liệu điều tra lại có hồ sơ có thểđối chiếu kết quả DNA vì tại cảnh sát trongnước chỉ có lưu lại dữ liệu của những người đãtừng được điều tra, mà bình thường số liệu DNA của người dân cũng được lưu lại, hỏi làm thế nào điều tra thân phận của người bị hại.

      Nếu thân phận người bị hại được xácđịnh căn bản có biện pháp triển khaicác bước điều tra tiếp theo.

      Ngay tại lúc nghĩ hết cách, bỗng nhiên nhớ đến Tiếu Đồng ở vụ án xác chết trầm dưới hồ có thể dễ dàng từ tình trạng của khung xương của người bị hại mà xác định được độtuổi, tính cách, thói quen hằng ngày của người đó. nghĩ, nếu có thể nhờ cậy Tiếu Đồng giúp xác định những điều này có thể rất nhanh tra ra thân phận của người bị hại cũng chừng.

      ôi ôi. em lạy tiếu. chuyện giới tính mà cứ tỉnh bơ ý
      nhưng mà ko ai ghét nổi cơ. lại càng thêm
      thanks nàng nhiều

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57: Từ chối


      Bởi vì quá tập trung xem xét động tĩnh trongphòng, cho nên vừa lúc Tiếu Đồng mở cửa ra,Phạm Thành toan bật dậy từ ghế sa lon, mặt hướng về phía Tiếu Đồng và Văn Mân, bộdáng như tùy thời chờ chỉ thị.

      Văn Mân bị động tác kích động của Phạm Thành làm cho muốn cười, dù sao Phạm Thành cũng ngoài 40 tuổi mà đối mặt Tiếu Đồng còn là thanh niên mới hai mấy tuổi lại nơm nớp lo sợ, chắc ai nhìn thấy cảnh này cũngcó cảm giác tương tự .

      “Đội trưởng Phạm, hôm trước tôi cũng nóiqua với ông, vụ án này tôi nhận, ôngcòn cần lãng phí thời gian tới tìm tôi làm gì? Thay vì cứ ở đây ngồi đợi, bằng ông hãy ra ngoài gặp mặt quần chúng địa phương nhiều chút.”

      Vừa nghe đến nghĩ khí chuyện của TiếuĐồng, Văn Mân biết đối với vụ án này có lẽ hắncũng có hiểu biết, điều này lên khôngphải có hứng thú mà tại chịu tiếp nhận chỉ sợ là còn có vài lý do bêntrong. Để tránh tình huống Phạm Thành thuyếtphục Tiếu Đồng có kết quả lại cầumình đảm đương làm thuyết khách, Văn Mânnhân lúc mọi người chú ý lẳng lặng trốnvào phòng bếp tiếp tục làm bữa sáng.

      “Giáo sư Tiếu, nếu thực còn có cách khác, chúng tôi có dưới tình huống biết ngài muốn tiếp nhận vụ này mà còn mặt dày đến nhờ ngài hỗ trợ sao, quan trọng là chúng tôi sựkhông có biện pháp xác nhận thân phận của người bị hại.”

      “Vậy thế nào? Tôi cần vì thành tíchcủa các ông mà nhận vụ này. Nếu phảilà bị truyền thông trực tiếp đưa tin, các ông sẽthực tận tâm mà phá án sao? phảigiống như lần trước, tùy tiện tìm đối tượngtình nghi rồi vội vàng kết thúc vụ án chứ?”

      Tùy rằng lời trực tiếp của Tiếu Đồng có chútquá đáng, Phạm Thành bọn họ cũng dọa cho bị á khẩu trả lời được. Quả , nếu lần này phải TV trực tiếp đưa tin lại đúng dịp lãnhđạo tỉnh bên tạo áp lực, bọn họ cũng phải vội vã tìm mọi cách giải quyết vụ án này, dù sao bên đội cảnh sát bọn họ cũng còn rất nhiều vụán cần phải xử lý. Mặt khác, lần trước ở vụ án xác chết trầm dưới hồ quả bọn họ cũng cónhiều sai sót, cho dù bọn họ cố ý tìm Văn Mân gánh tội thay nhưng cũng tiến hànhthẩm vấn như đối tượng tình nghi rồi.

      “Giáo sư Tiếu, lúc trước để xuất sai lầm, chúng tôi rất xin lỗi, lần này cũng vìkhông muốn lại tiếp tục sai lầm đó nên mới đến tìm ngài nhờ hỗ trợ, mong ngài suy nghĩ lại thêmmột lần nữa.”

      Tiếu Đồng thấy Phạm Thành vẫn có ý định buông tha, lại nhìn thấy ánh mắt của liền còn tia kiên nhẫn, nhưng lúc cái miệng vừa động, lời còn chưa kịp thốt ra cửaphòng bếp lại truyền đến giọng của Văn Mân.

      “Mọi người sáng sớm đến nhà chắc là còn chưa có kịp ăn sáng, nếu chê trước lạiđây dùng bữa sáng , tôi chuẩn bị rất nhiều nên hai người ăn cũng hết được.”

      Tuy cũng muốn tham dự vào quyết địnhcủa Tiếu Đồng nhưng cũng muốn nhìn thấy mối quan hệ của và đội cảnh sát cứ đối cứng nhau như vậy, thêm người bạn cònhơn có thêm kẻ thù phải sao? Dù TiếuĐồng để ý, muốn lãng phí thời gianđi lo lắng nhiều chuyện chuyện như vậy nhưnglà người bên cạnh , cũng nên vì mà chu toàn mọi chuyện.
      Pe Mick, milktruyenky, Jena2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58: Đá nhầm người rồi


      Tiếu Đồng thấy Văn Mân nhiệt tình tiếp đón bọn họ, vốn mặt nhíu lại giờ càng nhíu chặt hơn. nhìn Văn Mân, lại nhìn mấy vị khách khôngmời mà đến, mấp máy môi định gì đó nhưng lần này vẫn là thể vì Văn Mân rất nhanh tiêu sái đến bên cạnh chủ động nắm lấytay .

      Tiếu Đồng cúi nhìn bàn tay nắm chặt taymình, nhìn đến bàn tay của hai người ở cùng chỗ, màu đồng trắng nõn, lớn hoàn toàn khác biệt, vẻ mặt nhíu chặt từ nãy mới từ từ giãn ra chút.

      Phạm Thành là tay cảnh sát lão luyện, nhất cử nhất động của hai người này nãy giờ đại biểucó ý tứ gì gì đương nhiên hiểu , là vì cho Tiếu Đồng có cơ hội mở miệng đuổi bọ họ . Phạm Thành lập tức cười vài câukhách khí rồi dẫn đầu mang theo hai gã cấp dướitiến vào phòng ăn.

      “Đợi lát nữa được lung tung biết ? Người đến là khách, đừng làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy gượng gạo.” Văn Mânkéo tay Tiếu Đồng, nhìn vào mắt của hắnkhuyên: “Nếu vẫn thể kiên nhẫn ở cùng bọn họ cho tới cùng, vậy tiếng,tôi tìm cách để bọn họ rời sớm chút.

      Tiếu Đồng hiển nhiên thể đồng ý Văn Mân làm như vậy, có hiệu quả rồi,còn bằng trực tiếp mở miệng đuổi người.

      Nhưng lại nhìn đến bàn tay nắm chặtcủa hai người, cuối cùng tình nguyện gậtgật đầu.

      Văn Mân nhìn Tiếu Đồng gật đầu mới thấy yên tâm, bàn tay nắm chặt tay Tiếu Đồng địnhrút về, chỉ là bàn tay lại bị nắm lại càng chặthơn.

      Văn Mân nghi hoặc ngẩng đầu nhìn chỉ thấyTiếu Đồng cũng nhìn cười, lộ ra hàm răng trắng nõn.

      “Tay em có khung xương nhắn, chiều dài độ rộng vừa phải, quan trọng là cầm lên rất mềmmại, rất thoải mái, làm cho người ta chỉ muốnnắm mãi muốn buông.”

      xong, cũng quản đến phản ứngcủa Văn Mân mà nắm tay kéo vào phòng ăn. chủ động ngồi vào vị trí chủ nhà ở phíatrước rồi kéo chiếc ghế gần nhất ở bên tráimình ý bảo Văn Mân ngồi xuống, trong lúc đó vẫn thủy chung nắm lấy tay rời.

      Văn Mân ngay từ đầu cũng chú ý tớimình dưới tình thế cấp bách chủ động nắmtay Tiếu Đồng cho đến khi chủ động nắmlại. Lúc vào đến nhà ăn, trước ánh mắt củanhiều người nhìn vào hai người mớicảm thấy có chút ngượng ngùng.

      Chờ tất cả mọi người đều ngồi xuống, Văn Mân mới dùng sức rút tay mình khỏi bàn tay nắm chặt ở dưới gầm bàn, đồng thời ngẩng đầu hờn dỗi nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông bên cạnh.

      “Ai~~~, đáng tiếc, tôi phải về tay .”

      Nghe thấy Tiếu Đồng lắc lắc đầu thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu lời này là có ý gì, tất cả đều quay lại nhìn hướng Văn Mân, trong ánh mắt mang theo ý cười mờ ám.

      Văn Mân cảm thấy trước mặt nhiều người nhưvậy mà hai người vừa nắm tay vừa ăn uống quá xấu hổ, gương mặt liền ửng đỏ, hận thể tìm cái lỗ để chui vào.

      Văn Mân mặt có biểu gì, ở dướibàn trong lúc mọi người khong nhìn thấy duỗi chân hướng về phía Tiếu Đồng hung hăng đámột cái.

      Chính là đá cước này xong, Tiếu Đồng lạikhông có phản ứng gì mà Phạm Thành ngồi ở đối diện lại “a” lên lên tiếng.

      Nghe thấy thanh này, tất cả mọi người liền đem tầm mắt tập trung ở người PhạmThành, sau đó lại cùng Phạm Thành nhìn về phía đầu sỏ gây nên.

      Văn Mân vốn là sắc mặt ửng hồng giờ lạicàng thêm đỏ rồi. Càng giận chính là, Tiếu Đồnglúc này chỉ quay đầu nhìn Văn Mân, rồi lại nhìn Phạm Thành, nháy mắt phán câu: “Nhóc, em đá nhầm người rồi.”




      --------------------
      Spoil: Tối nay bonus 1 chương, phải chương này rất ...ba chấm. Mọi người chờ xem cách Tiếu giành đồ ăn của mình thế nào nhé.
      milktruyenky, hoadaoanh, Jena2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59: Giáo sư Tiếu bảo vệđồ ăn


      “Ha ha, mọi người mau nếm thử sandwich nàyxem, cà chua và dưa chuột là mua của nông dântự trồng mang đến đấy, cam đoan cóthuốc trừ sâu, còn nữa, chân giò hun khói cũng là…là tự làm, hoàn toàn có chất phụ gia nha.”

      Bởi vì quẫn bách, Văn Mân thèm liếc mắt nhìn Tiếu Đồng lấy cái, kéo cái đĩasandwich lớn trước mặt rồi chia đều cho Phạm Thành và 2 vị cảnh sát, cái cũngkhông chừa lại cho .

      Tiếu Đồng nhìn động tác của Văn Mân, đôi mày càng nhíu lại, hoàn toàn ý thức được mình sai cái gì để phải nhận cái loại đãi ngộnày, ngược lại đem hết nguyên nhân đổ hết lênđầu bọn Phạm Thành.

      “Đội trưởng Phạm, ai cho ông biếtđến làm khách ở nhà người khác phải khách khímột chút sao? Chủ nhà còn chưa có động đũa,làm khách như thế nào lại có thể ăn trước đây.”

      Phạm Thành được Văn Mân nhiệt tình mời mọcvốn là cầm sandwich đưa lên miệng định cắn miếng, nghe Tiếu Đồng vậy, hắncảm thấy mình cứ tiếp tục cắn cũng đượcmà cắn cũng xong, chỉ có thể cầmsandwich xấu hổ nhìn Văn Mân rồi lại nhìn TiếuĐồng, biết làm thế nào mới phải.

      Thấy tình cảnh Phạm Thành như vậy, hai vị cảnh sát cũng nhanh chóng rút đôi tay đanghướng đến đĩa thức ăn phía trước, chỉ dám cúi đầu uống sữa trước mặt mình, về phần các món ăn còn lại bàn, bọn họ ngay cả nhìn cũng dám nhìn tới, sợ chỉ cần vươn tay chút bị Tiếu Đồng mắng thương tiếc.

      “Tiếu Đồng, quên chúng ta vừa mới gì rồi sao?” Văn Mân nghĩ giáo huấn TiếuĐồng trước mặt người ngoài, cho nên ẫn nhẫn nhắc nhở tiếng, ý cảnh cáo phải chú ý cư xử đúng mực.

      Tiếu Dồng dĩ nhiên cũng biết vừa rồi mình hứa hẹn cái gì, cho nên trừng mắt liếc Phạm Thành cái, rồi im lặng gì.

      Nhưng là tuy miệng khép lại rồi, động táctrên tay lại nhanh hơn chút. đem sandwich Văn Mân vừa mới đưa cho Phạm Thành kéo trở lại về phía mình, sau đó dưới con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, há miệngcắn miếng giải quyết xong chiếc sandwich.

      Bánh miệng còn chưa nuốt xong, tay lại duỗi ra hướng về phía đĩa trứng chiên bàn.

      May mắn là, lần này Văn Mân kịp thời ngăn lạiđộng tác của , trứng vừa mới chiên xong, nếu theo tốc độ ăn của vừa rồi chỉ sợ là bị phỏng miệng.

      “Tiếu Đồng, khách còn chưa có ăn đâu? Hơn nữa phải ăn đồ nóng dễ bị ung thư thực quản sao, biết là trứng cònrất nóng sao?”

      Văn Mân nghĩ Tiếu Đồng nhất định mở miệng phản bác lại, nhưng ngoài dự kiến chính là, Tiếu Đồng chỉ lẳng lặng nhìn cái, đẩy tay Văn Mân rồi kiên trì đem đĩa thức ăn đến trước mặtmình, đem ly sữa vừa mới uống qua vài ngụm đổ lên đĩa trứng chiên.

      Tất cả mọi người đều nghĩ đây là Tiếu Đồng sử dụng phản ứng hóa học, sữa có thể làmgiảm nhiệt độ bề mặt trứng chiên.

      Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát mìnhđoán sai rồi, bởi vì Tiếu Đồng lại lần nữa đem đĩa trứng chiên vừa nãy đặt lại giữa bàn, cười híp mắt nhìn mọi người xung quanh.

      “Sữa tôi uống qua, bên trong còn có nướcmiếng của tôi, các nếu để ý cứ ăn .”
      Pe Mick, milktruyenky, Jena2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60: Nỗi ấm ức của giáosư Tiếu


      Bữa ăn sáng này có thể là đầy sóng gió, đến cuồi cùng, Phạm Thành bọn họ trừ uống ly sữa, còn lại tất cả đồ ăn đều bị Tiếu Đồng dùngmọi cách làm cho có cách nào đưa đến miệng.

      Ngay từ đầu sandwich bị giành ăn hết, sau là chiêu đổ sữa lên trứng chiên, khiến cho Văn Mân chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường* đem chângiò hun khói gắp cho mọi người. Trong lúc này,Tiếu Đồng lại nhàn nhã uống sữa, ăn trứng chiên, bên thừa dịp giảng giải về quá trìnhsản xuất, trong đó có quá trình giết mổ heo.


      *Tiên hạ thủ vi cường: trích trong binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là ra tay trước để chiếm lợi thế, chậm phảichịu thua thiệt. Ở đây ý là Văn Mân ra tay trước khi Tiếu Đồng lại “giở trò” với món chân giò hun khói.

      Mặc dù quen nhìn trường các vụ giết người như Phạm Thành cũng bị những lời miêutả của Tiếu Đồng làm cho muốn nôn tại chỗ.

      Lúc tiễn nhóm Phạm Thành ra cửa, Văn Mânchỉ có thể cười khách khí, xấu hổ ngừngnói xin lỗi, là tiếp đón chu đáo.

      Mà Phạm Thành cảm thấy may mắn nhất chínhlà Tiếu Đồng tuy dùng mọi cách gây sức ép với bọn họ nhưng tối thiểu cũng những lời tuyệt tình. Hơn nữa, trải qua buổi sáng như vậy, Văn Mân đối với bọn họ hẳn là trong lòng sẽcảm thấy vô cùng áy náy, dù sao người gây sựkhông phải là người khác mà chính là người ởcùng với , đến lúc đó bọ họ tìm Văn Mân đưara đề nghị thuyết phục Tiếu Đồng chắc thấy ngại mà cự tuyệt lần nữa.

      Sau khi mọi người rời hết, Văn Mân mới đóngcủa lại, nhanh chóng trở về phòng ăn, hai tay chống nạnh tức giận nhìn Tiếu Đồng.

      “Tiếu Đồng, chúng ta vừa mới thế nào, anhkhông phải đáp ứng tôi là lungtung, làm cho khách mất mặt sao?”

      Tiếu Đồng đem ly sữa cuối cùng ngụm uốngxong, lúc này mới thão mãn ợ tiếng, ngẩngđầu nhìn vè phía người bên cạnh muốn bạophát.

      “Tôi nhiệt tình mời bọ họ ăn trứng, còn kiênnhẫn giải thích với bọ họ quy trình sản xuất, đây sao lại coi là lung tung, tôi ràng là vô cùnghiếu khách.”

      …Tiếu Đồng, đừng có mà trẻ con như vậy? Cho dù muốn hỗ trợ, trước đóanh cũng cự tuyệt bọn họ rồi, nếu lúc bọn họ đề cập đến cứ thẳng, sao lại dùng thức ăn dọa đến bọn họ như vậy? Tôi đãrất vất vả làm xong bữa sáng, chính là bị lợi dụng làm chuyện này sao?”

      Văn Mân tức giận, ngoài việc vì Tiếu Đồngkhông cư xử như người đàn ông, càng giậnchính là lại lãng phí tâm huyết của , bữa ăn này tốt xấu gì cũng tốn của mất vàitiếng đồng hồ, với dụng tâm của mình hy vọng có thể từ từ thưởng thức, chứ phải bị lãng phí như vậy.

      Tiếu Đồng vốn tâm trạng vui mừng vì bảo vệ được đồ ăn, lúc này lại bị Văn Mân giáo huấnmột phen như vậy, khóe miệng cong lên cũng từ từ hạ xuống, kiên nhẫn, chỉ là cuốicùng chịu được nữa mới mở miệng gải thích.

      “Nếu phải đau lòng vì em vất vả, tôi việc gì phải lãng phí tâm tư ngăn cản bọ họ ăn, tôi chỉ muốn những thứ em phải cực khổ mới làm xong lại vào bụng người khác mà thôi, tôi cố gắng chống đỡ ăn hết chừng đó, ít nhất cũngphải chết sớm 3 năm, còn phải vì em.”

      Giận giữ xong những lời này, Tiếu Đồngđem khăn ăn vứt lên bàn ăn rồi lập tức bỏ vềphòng mình.

      Nghe những lời ấm ức của Tiếu Đồng, lúc này Văn Mân mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn quanhbàn ăn, quả nhiên, nguyên bàn bày đủ cácloại chén đĩa bây giờ đều thấy rồi, nghĩđến nhất định là Tiếu Đồng thừa dịp tiễn bọn Phạm Thành ra cửa giải quyết hết mấy thứ ởtrên bàn, chỉ còn lại duy nhất phần thức ăn đúng là của , đây phải là màđể lại sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :