1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 41: “Thói quen xấu” của Tiếutiên sinh ?


      “Tiếu Đồng, cậu đùa phải ?”Chung Phàm nhìn ông sếp kiêm bạn tốtđang cúi đầu chăm chú sửa sang hành lý, cảm giác của lúc này chỉ có thể dùngnăm từ để hình dung “kinh ngạc đến cựcđiểm”.


      Người này chính là kẻ sạch đến mức biến thái, bị người khác chạm vào liền cảmthấy lây dính vi khuẩn sao? Là Tiếu tiên sinh được mỹ nữ tỏ tình mà còn có thể lạnh lùng đáp lại: “ người có hươnghóa học khiến tôi bị dị ứng” sao?


      Vì sao mới về nước có vài ngày, ăn bữasáng của bạn mỹ nữ chưa được mấy lần liền sốt ruột hốt hoảng chạy đến nhàngười ta ở rồi? Cái này hỏi Chung Phàm làm sao tưởng tượng nổi?


      “Cậu thấy tớ rất giống người hay đùa cợtsao?” Tiếu Đồng liếc xéo Chung Phám sauđó lại tiếp tục cúi đầu sửa sang quần áotrên tay.


      Lúc này trong va li của xếp sẵnmột chồng quần áo chỉnh tề, áo sơ mitrắng, quần dài màu đen, còn có thêm vài cái áo gió vải kaki, lúc nào cũng thíchcách ăn mặc sạch nhàng, đơn giản tạp nham.


      “Nhưng…Tiếu Đồng, cậu mới quen biết người ta có vài ngày, vội vã ở chung như vậy cảm thấy rất đột ngột sao?”


      “Tớ thấy thế, có câu danh ngôn về tình , là : Gần quan đượcban lộc. Những lời này trải qua nhiều năm vẫn tồn tại cho đến giờ, điều đó thuyếtminh nó rất hữu dụng.”


      phải, cậu thử nhìn theo cách khác xem. Hai người ở gần nhau như vậy đương nhiên rất thuận tiện cho việc tiếp cận bạn của cậu nhưng cậu nghĩ tới việc tất cả khuyết điểm người cậu đều bị ấy nhận ra ràng,tình cảm giữa hai người các cậu cũng chưa sâu, nhanh như vậy bại lộ khuyết điểmrồi cậu thấy điều này tốtsao?”


      Chung Phàm đối với quan điểm đơn giản của Tiếu Đồng biết nên phản bác thế nào nhưng cũng biết nếu đưa ra đủ luận chứng bảo vệ quan điểm của mình, Tiếu Đồng nhất định chịu nghe theo đề nghị của . là bạn thân nhất của Tiếu Đồng, hắnnhất định phải bảo vệ bạn mình. Núi băng vạn kiếp nay mới vất vả động lòng mộtlần, còn tích cực hành động như vậy,chẳng phải cũng nên tận lực giúp bạn mình thành công ôm mỹ nhân về sao?


      “Khuyết điểm? Tớ có khuyết điểm gì sao? Chỉ số thông minh của tớ cao, ngoại hìnhđẹp, gia thế bối cảnh càng cần bàn đến, sâu sắc hơn nữa còn rất chânthành thẳng thắn, tớ thực biếttớ có khuyết điểm gì.”


      Sau khi nghe được lời của ChungPhàm, rốt cuộc Tiếu Đồng cũng dừng động tác tay lại, dùng loại ánhmắt hoàn toàn thể hiểu nổi nhìnhắn, nhìn đến khi Chung Phàm run rẩy.


      “ách… Đúng, cậu rất vĩ đại nhưng cậu biết cách sống của mình có phải đãquá sạch hả? Ví dụ như quần áocủa cậu nhất định phải sắp xếp theo trình tự nhất định, ví dụ như cậu luôn cầu văn phòng của mình đượcnhiễm hạt bụi nào, mỗi ngày đều tiêu độc đúng giờ, lại ví dụ như cậu rất ít khi tiếp xúc gần gũi với mọi người chỉ vì cậu ngại người bọn họ có quá nhiều vi khuẩn.”


      “Quần áo sắp xếp theo trình tự nhất địnhcó thể giúp tớ lấy được quần áo mình muốn tìm cách nhanh nhất, vănphòng mỗi ngày đều được tiêu độc là để đảm bảo cho môi trường công tác của tớđược sạch an toàn, tiếp xúc quá gần gũi với người khác đương nhiên là tốt, nếu bởi vậy mà bị lây bệnh chẳng phải sẽmất nhiều hơn được sao, những chuyện này có gì sai sao?”


      “Ách…đúng, đúng vậy nhưng sau khi cậuđến nhà người ta ở, cậu cũng định cầu ấy như thế sao?”


      .”


      Bởi vì câu “ ” này của Tiếu Đồng, Chung Phàm thở phào hơi,thầm nghĩ cuối cùng Tiếu tiên sinh ở phương diện này cũng tính là ngốc nghếch.


      Nhưng còn chưa kịp thở hết, lời nóingay sau đó của Tiếu Đồng lại khiến hắnthêm phen dở khóc dở cười.


      : “Quần áo tự mình sắp xếp làđược, vì sao lại bắt ấy phải sắp xếp giúp tớ, vi khuẩn ở trong nhà cũng nhiềunhư phòng thí nghiệm, tuần tở chỉ cần tiêu độc lần. ấy cũng cóbệnh truyền nhiễm, tớ cũng ngại tiếp xúc gần gũi với ấy, huống hồ, nam nữ càng tiếp xúc gần gũi càng dễ nuôidưỡng tình cảm.”


      “…”


      ___^^___^^___


      Bạn ed có lời muốn : Khuyết điểm? Tiếu có khuyết điểm gì sao?
      Pe Mick, milktruyenky, Jena3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 42: Khung ảnh của Tiếu tiênsinh


      Chung Phàm bị Tiếu Đồng làm cho cấmkhẩu, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn mang theo hành lý khỏi sở nghiên cứu cũng thèm quay đầu lại lần nào. Lần này Tiếu Đồng về nước là để tham gia hạng mục khảo cổ cho nêncũng mua nhà ở đây. Vì tiện choviệc công tác nên mấy ngày nay vẫn ở trong văn phòng nghiên cứu. Lúc này hắnđi ra ngoài, Chung Phàm tin rằng đám nhân viên cùng công tác đều cảm thấy áplực rất nhiều, chẳng lẽ đây cũng là chuyện tốt đẹp sao?


      Chung Phàm chỉ có thể ngừng cầu nguyện trong lòng, mong là lần đầu tiênyêu đương của gã quái nhân bạn kết cục hoàn mỹ, cũng hy vọng biết là may mắn hay bất hạnh kiacó thể nhìn ra điểm tốt che dấu đằng sau cái mặt gỗ của Tiếu Đồng.


      Lúc Tiếu Đồng ấn chuông cửa nhà Văn Mân, đúng lúc đứng đối diện vớibàn ăn mà do dự.
      Văn Mân nghĩ, đêm qua lúc Tiếu Đồng rờiđi có hôm nay chuyển đến đây ở.Nếu vậy bữa sáng có phải đem qua chohắn ? Nếu đem qua, vạn nhất hắnđang đường đến nhà , hai người lỡ nhau biết làm sao? Nếu đem qua,vạn nhất đến vào lúc này mà phải đến lúc tan làm mới đến, vậy bữa sáng của phải làm sao bây giờ?


      Cũng may, Tiếu Đồng kịp thời xuất miễn cho Văn Mân hồi rối rắm.


      Khi Văn Mân nhìn qua mắt mèo cửa,thấy Tiếu Đồng mang theo hành lý đứngthẳng tắp ở ngoài, tuy cũng chuẩn bị tâm lý nhưng bây giờ vẫn nhịn được thấp thỏm trong lòng.


      hít sâu hơi, giơ tay xoa xoa mặt,luyện cho nụ cười mặt có chút tự nhiên hơn, sau đó mới mở cửa ra, thoảimái chào, “Hi, sớm thế, sớm như vậy tới rồi.”


      Tiếu Đồng nhìn thoáng qua cái tạp dề trênngười Văn Mân còn chưa kịp cởi, khóemiệng cong lên, lúc mang hành lý bước qua người còn giọng : “Tuy bây giờ còn sớm nữa nhưng em đón tiếpanh nhiệt tình như vậy, tâm trạng của tốt lắm.”


      Bởi vì Tiếu Đồng cơ hồ là dí sát vào tai nên sau khi Tiếu Đồng bước , mặt Văn Mân lập tức đỏ bừng. Trong lòngcô hiểu , Tiếu Đồng lời này chỉ đơngiản là để biểu lộ tâm trạng tốt đẹp củahắn, cũng có ý tứ gì khác. Chỉ có điều vẫn cảm thấy thẹn thùng, bởi vì lời của Tiếu Đồng mà đến giờ mới ý thức được dáng vẻ của mình cực kì giốngnhư người vợ chờ chồng về ăn cơm.


      Hôm nay Văn Mân dậy từ sáng sớm để thu dọn phòng nghỉ cho Tiểu Đồng. Phòng nghỉ ở ngay cạnh phòng , tuy phòng cũng rộng lắm nhưng đồ đạc trang bị đều có đủ. Lúc trước đều có người làm theo giờ đến quét dọn cho nên lúc dọn dẹp lại cũng vất vả lắm.


      Tiếu Đồng lại xung quanh phòng xem xét, vừa lòng cũng chẳng trách hài lòng, chỉ mở va li ra, sắp xếp lại đồ đạc.


      Văn Mân đứng sau lưng Tiếu Đồng, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại sợ mình khôngbiết thói quen sắp xếp quần áo của . Lúc trong thế khó xử, bỗng nhiênnhìn thấy ở dưới đáy va li của Tiếu
      Đồng có cái khung ảnh, bên trong phải là ảnh chụp mà là mẩu giấy ố vàng, bên có vài chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.


      Bởi vì đứng ở xa nên để nhìn chữ viết mặt giấy, Văn Mân từ từ nhích về phía trước theo bản năng. Đến khi vất vả “dịch” xong chữ viết mặt giấy, cả khuôn mặt liền đỏ ửng.


      ___^^___^^___


      Chap này nội dung cũng chẳng có gì nhưng thôi cứ đăng mình em nó lên để các nàng đỡ trách ta trốn việc. Hẹn các nàng ngày mai 3 chap. Chụt chụt
      Pe Mick, milktruyenky, Jena3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 43: Chủ động và bị động


      Tựa hồ nhận ra hành động của người phía sau, khi Tiếu Đồng cầm lấy khung ảnh lên,liền quay đầu liếc mắt nhìn Văn Mân mộtcái. Khi tầm mắt hai người giao nhau, Văn Mân liền lập tức chuyển hướng nhìn sangbên khác, dám nhìn thẳng mắthắn.


      “Đây là thư cầu hôn em viết cho , emnhất định là nhận ra rồi chứ, chữ viết xấu như thế, muốn tìm người thứ hai đời này viết xấu thế này cũng dễgì.” Tiếu Đồng mỉm cười cúi xuống nhìnkhung ảnh trong tay, lời từ miệng và biểu cảm của lúc này hoàn toàn tương phản với nhau.


      “Ách…Tiếu Đồng, lời này khôngcông bằng với em, khi đó em vẫn còn , có thể viết được nhiều chữ như vậy giỏi lắm rồi.”


      “Con người thể dễ dàng thỏa mãn với bản thân mình như vậy được, phải luôn luôn có mục tiêu. Khi ở vào tuổicủa em đạt giải vàng cuộc thi viết chữ thư pháp dành cho lứa tuổi thiếu nhi rồi.
      Có thể thấy, chuyện đó quan hệ vớituổi tác mà quan hệ với chỉ số thôngminh.”


      Vốn chỉ là nhớ lại chuyện ngày nhưngqua miệng Tiếu Đồng lại biến thành phê phán và kiểm điểm . Văn Mân bất đắc dĩvươn tay đỡ lấy trán, trong lòng lại thêm lần nữa khẳng định trước kia quả hiểu lầm rồi, người tồntại tế bào đương như làm sao có thể thừa dịp bố mẹ ở nhà màtranh thủ đến tiếp xúc gần gũi với ? Sởdĩ chuyển đến đây ở, đơn giản là xuấtphát từ mối quan hệ thân thiết nhiều năm giữa hai nhà, vì lo lắng cho an toàn củacô mà thôi.


      Còn cái khung ảnh sở dĩ có thể được giữgìn lâu đến vậy có lẽ bởi vì từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy chữ viếtxấu đến thế, cho nên vật lấy hiếm làm quý, thuận tay giữ lại mà thôi.


      “Tiếu Đồng, thực ra chữ xấu hơn của em cũng phải là có, khôngcần giữ lại cái này, để người khác nhìn thấy hiểu lầm.”


      “Hiểu lầm cái gì?” Tiếu Đồng hiển nhiên có để ý lắm đến lời Văn Mân . vừa cất quần áo vào trong tủ vừathuận miệng hỏi, thậm chí ngay cả quayđầu lại nhìn cũng thèm.


      Văn Mân cúi đầu vặn vẹo ngón tay, thầm cổ vũ bản thân, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vào sau gáy Tiếu Đồng : “Hiểulầm có ý với em, muốn dựa vào tờ giấy này, lấy…lấy em.”


      Sở dĩ Văn Mân cố gắng gạt bỏ xấu hổ lời này ra khỏi miệng cũng bởi vì có dụng ý riêng của mình. Dù việc này cũngkhông tính là lớn nhưng vẫn muốn thử xem xem tờ giấy cầu hôn này Tiếu Đồng muốn giữ lại có phải có ý tứ gì kháckhông, cho dù chỉ có chút ý muốnthực lời hứa trong tờ giấy, cũng sẽđối với tương lai ở bên nhau của haingười càng thêm chắc chắn hơn.


      có hiểu lầm như vậy sao? Vậy thìkhông được.”


      Sau khi Tiếu Đồng nghe xong liền buông bỏ công việc tay, xoay người cầm lấykhung ảnh đặt ở đầu giường.


      đến trước mặt Văn Mân đương lúccô ngập tràn mất mát, chỉ vào dòng chữ giấy rồi đọc.


      “Mình thích nhất là trai mắt kính, sau này lớn lên nhất định mình phải gả cho trai mắt kính, làm dâu của trai mắt kính. Văn Mân.”


      “Em xem, này viết rành rành là em thích , là em muốn gả cho , vì sao lại có thể hiểu lầm là thích em, muốn cưới em được. Quan hệ bị động và chủ động này tuyệt đối thể hiểu sai,bởi điểm này trực tiếp quan hệ tới địa vịhai bên nam nữ sau hôn nhân.”
      Pe Mick, milktruyenky, Jena3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 44: Hôn ước từ xưa


      “Sau khi kết hôn?! Sau… kết hôn!” Bởi vìquá mức kinh ngạc, Văn Mân có chút lắp bắp, hoàn toàn chú ý đến Tiếu Đồng cái gì mà thích hay thích, cưới hay cưới, lấy hay lấy chồng mà chỉ nghe mỗi câu cuối cùng,cảm thấy đầu óc mình chỉ tiếp nhận được có bốn chữ này.


      “Như thế nào? Muốn ăn vạ à?” Chứng kiến vẻ mặt thể tin được cùng đôimắt mở to của Văn Mân, hai mắt Tiếu Đồng chậm rãi lạnh dần, giống như chỉ cần Văn Mân dám gật đầu, lập tứctrở mặt.


      , phải, nhưng muốn kếthôn với em sao?” Văn Mân cuống quýt lắc lắc đầu, rồi lại tự ti hỏi thêm câu.


      “Sai rồi, phải là muốn lấy em mà là em phải gả cho .”


      “Được, là gả, gả, nhưng muốn em gả cho sao?” Văn Mân bị Tiếu Đồng vặnvẹo đến phát bực, gả với cưới quan trọng đến thế sao? Quan trọng là chuyện hai người kết hôn mới đúng chứ.


      “Đúng, vì sao lại cần, em ký tên vào rồi, đừng hòng chống chế.”


      Nghe được lời khẳng định chắc chắn của , Văn Mân chợt có loại xúc động vuiđến phát khóc. Mấy ngày hôm trước côcòn nghĩ đến vắt óc làm cách nào để giữ ba mẹ lại, chính là để bọn họ sắp xếp cuộc xem mắt giữa và Tiếu Đồng, sau đó bởivì đủ loại nhiễu loạn mà làm cho kế hoạch của chết non nửa chừng. Nhưng ngờ, ra cần cố gắng làm gì hết, cũng hạ quyết tâm muốn kếthôn với rồi.


      Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn TiếuĐồng hồi lâu, lúc này Văn Mân mới khàn khàn hỏi câu, “ để ý chuyện trước kia em từng có bạn trai?”


      Nếu có thể, Văn Mân thực hi vọng cuộc đời chưa từng xuất con người tênTề Tuyền này. Nhưng là, xuất rồi, chỉ có xuất , hắncòn lấy mất luôn tình đầu tiên của .Tuy giờ tình cònnhưng vẫn thể nào xóa bỏ việc mình lầm người.


      phải em chia tay với cậu ta rồisao? trở về, đương nhiên em chọn , hơn cậu ta nhiều như vậy,cho dù có trở về đúng lúc, nghĩ em sớm hay muộn cũng hiểu cậuta thích hợp với em. tin tưởngcon mắt nhìn của em.”


      đến đây, ánh mắt Tiếu Đồng vẫn luônbình thản tự nhiên, có ý tứ giấudiếm lừa gạt nào.


      Ánh mắt như vậy khiến Văn Mân nhịn được vừa cảm thấy may mắn lại vừamất mát.


      May mắn là Tiếu Đồng để tâm tớiquá khứ của , chỉ cần đặt lòng mìnhlên người , toàn tâm toàn ý đốitốt với , mà mất mát là bởi suy nghĩ bên trong lòng. hề ghen tị liền thể hiệnlà đủ , Tiếu Đồng có thể nhàng ra những lời như vậy, có phải thuyết minh điều là phân lượng của côtrong lòng thực ra cũng chẳng là bao.


      Văn Mân lắc lắc đầu, cố gắng tống hết suy nghĩ miên man ra khỏi đầu. giờ phải là lúc nên suy nghĩ mấy đềunày, giờ nên suy nghĩ làm cáchnào để nhân lúc ở đây mau chóng xây dựng tình cảm sâu đậm với mới được.


      Suy nghĩ đến điểm đó, tươi cười liền mộtlần nữa xuất khuôn mặt VănMân.


      “Tiếu Đồng, thu dọn xong xuôi mau ra ngoài nhé, em chuẩn bị bữa sángrồi, ăn no rồi mới làm.”


      Tiếu Đồng nhìn theo bóng dáng Văn Mân rời khỏi phòng, đặt quần áo xuống giường, sau đó chính mình cũng ngồi lênmép giường, nghiêng người nhìn khungảnh kia, giọng thầm: “Nhóc, thực ra cũng rất ghen tị với gã đàn ông kém cỏi đó.”
      Pe Mick, milktruyenky, Jena3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 45: Tham khảo bí kíp tình


      Sau khi Tiếu Đồng ăn xong bữa sáng, hắncứ thế ngồi yên nhìn chằm chằm Văn Mân ăn cơm, nhìn đến nỗi khiến cả người được tự nhiên.


      “Tiếu Đồng, làm sao?”


      “Có chứ, vụ án vẫn chưa kết thúc đâu.”


      “Vậy sao còn ? Sắp muộn rồi.”


      Thực ra Văn Mân cũng thời gianđi làm của Tiếu Đồng, chỉ biết giờ làmphổ biến là 9h, bây giờ sắp 8h30 rồi, từnhà đến sở nghiên cứu cho dù cókẹt xe cũng phải gần 20 phút, vì sao hắnmột chút cũng sốt rột, chẳng lẽ bởi vì có chức vị cao nên có thể coithường giờ làm sao?


      Văn Mân nghĩ lát lại cảm thấy khôngcó khả năng, con người của Tiếu Đồng làm cái gì đều rất nguyên tắc, hơn nữa bao giờ làm trái với nguyên tắc chung đâu. Ở kiếp trước, cho đến ngày haibọn họ ly hôn, cũng chưa bao giờ làm muộn, lúc nào cũng lên lớp dạy học đúng giờ. Bây giờ vướng bậnchuyện gì, làm sao có thể tự ý muộn được?


      “Đúng vậy, sắp muộn rồi, vậy em cònkhông ăn nhanh lên?” Tiếu Đồng dùng vẻmặt đương nhiên nhìn Văn Mân, giống như người sắp bị muộn là vậy.


      “Em? Em cũng có việc gì, ăn nhanhlàm gì chứ?”


      “Đưa , vừa rồi lúc vào cửa chẳng phải trả lại chìa khóa xe cho em rồi sao? Em đưa làm, xung quanh nhà em cũng có xe bus, taxicũng có…”


      “Khoan , Tiếu Đồng, cứ lấy xe em đilà được rồi, cần chờ em.” Trước khi Tiếu Đồng kịp xong, Văn Mân liền ngắt lời . lúc nữa còn phải đến siêu thị mua đồ ăn, nếu đưa đến sởnghiên cứu rồi mới lái xe trở về siêu thị đồ ăn tươi ngon đều bị người khác mua hết rồi, hơn nữa, phải đãgiữ xe của mấy ngày rồi sao? Lúc trước còn thèm trả lại cho , bây giờ lại còn già mồm cãi láo.


      “Em muốn đưa ? vì lo lắng cho em mà từ vất vả chuyển tới đây ở, em chỉ có đưa đến sởnghiên cứu cũng muốn?” Tiếu Đồngnhìn Văn Mân bằng ánh mắt “em chính là con người vong ân bội nghĩa” cho đến khi Văn Mân ngượng ngùng biết nênbuông đũa xuống hay nên ăn tiếp, cuối cùng đành đồng ý làm tài xế cho mới thôi.


      “Ách…Tiếu Đồng, hay cứ tự lái xe ,sau đó lúc về cũng có thể sử dụng luôn, nếu để em đưa , lúc chiều về thìlàm sao bây giờ?”


      “Em tới đón là được.”


      Giọng của Tiếu Đồng rất thản nhiên, ánh mắt còn càng thản nhiên hơn, khiến cho con ngươi của Văn Mân thiếu chút nữa vì trừng quá to mà rớt xuống.


      Thậm chí còn hoài nghi biếtngười đàn ông trước mặt đây có phải làTiếu Đồng từng quen biết ? Cônhớ kiếp trước chưa bao giờ cầu như vậy, chẳng lẽ bởi vì kiếp này, hạ địa vị của mình xuống quá thấp khiến cho nghĩ có thể tùy ý sai khiến như vậy sao?


      Nhưng Văn Mân hề biết, hành động được đà lấn tới này của Tiếu Đồng đều dựa vào
      quyển sách.


      Mà quyển sách này tại ở trongngăn kéo bàn làm việc của Tiếu Đồng ở sở nghiên cứu. Mà buổi sáng hôm nay, chỉ trong 2 giờ ngắn ngủi, Tiếu Đồng sử dụng liên tiếp hai chiêu trong đó.


      1: bao giờ được biểu trước mặt bạn rằng mình rất để ý tới tình sử của ấy, như vậy làm cho đối phương cảm thấy bạn trai của mình rất hẹp hòi, có lòng dạ rộng lượng của mộtngười đàn ông.


      2: Lúc bạn mình nguyện ý rửa tay nấu cơm cho mình, nhất định phải khôngngừng cố gắng, cố gắng hết sức “mènheo” bạn của mình làm thêm chútviệc vất vả hơn, ví dụ như cùng làm vớingười bạn trai, điều này rất có ích trongviệc kích thích bản năng làm mẹ của đối phương.
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :