1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. white_lotus20

      white_lotus20 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      17
      Hixxxxx.... Cương mình nhận là chương mấy ý nàng Ishtar nhỉ? Thứ 2 mình gửi nhá.....

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 19

      Edit: tart_trứng

      Beta: Ishtar

      Sáng sớm Chu Phi ra ngoài, cả buổi sáng nàng chẳng thấy bóng dáng đâu.

      Biết chấp hành nhiệm vụ phụ vương giao cho, Mạn Duẫn cũng hỏi, ở sân trong của phủ nha phơi nắng, ngủ trưa, rất thích ý.

      Chỗ Tô Phúc, bọn họ phái mười thị vệ thầm theo dõi. Nếu qua vài ngày bọn họ vẫn chưa tìm ra chứng cứ, đám người Mạn Duẫn chỉ có thể lựa chọn cách kia, tìm hiểu nguồn gốc.

      Hai ngày nay, Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm giống như du ngoạn, mỗi ngày đều sớm về trễ, phong cảnh chỗ nào đẹp liền đến đó dạo. Mỗi lần hồi phủ, trong tay Chu Dương đều cầm theo đống đồ lớn, tất cả đều là những thứ Mạn Duẫn thấy mới mẻ, liền mua về hết.

      Bạc ấy nha, giống như dòng nước, vừa liền quay lại.

      Chu Dương sờ túi tiền bên hông, mỗi ngày đều giảm bớt, lòng liền đau.

      “Cũng phải xài tiền của ngươi, ngươi xót cái gì.” Tề Hồng phun hạt dưa , nhìn Chu Dương ra vẻ hèn mọn.

      Gặp qua người tham tiền, cũng chưa thấy ai vắt cổ chày ra nước như .

      Mấy người ngồi ở ngoài đình, bàn là ít hạt dưa, còn có mấy món điểm tâm.

      Đến đây làm khách, Ngô Lệnh Bằng cũng dám tiếp đón Cửu Vương gia chu đáo, thứ gì tốt đều mang đến chỗ này. Mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, rượu ngon luân phiên thay đổi. về rủi ro, Ngô Lệnh Bằng mấy ngày chiêu đãi Cửu Vương gia, hao phí khoảng rồi.

      So với chút tiền của tiểu quận chúa, đống tiền đó mới khiến người đau lòng.

      “Chu Dương, tính tình của ngươi nên sửa lại. Bộ dáng này của ngươi mà bị người khác thấy, còn phải thành chuyện cười của Sầm vương phủ sao. Trong phủ lại thiếu tiền, cả ngày so đo việc này làm gì?” Giá trị của phụ vương là phú khả địch quốc (giàu nứt vách đổ tường). Tùy tiện bỏ ra trăm vạn, cũng cau mày.

      So với quận chúa của các phủ Hầu gia khác, Mạn Duẫn xem như là người tiết kiệm rồi.

      Chu Dương vẫn vẻ mặt đau khổ như trước, : “Tiểu quận chúa phải.”

      Có điều gương mặt đau khổ như vậy, Mạn Duẫn nghĩ tỉnh ngộ đâu.

      Chu Dương tiền đến cổ quái, thể trị. muốn đau lòng cứ để đau lòng .

      Mấy người còn lại chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tùy theo ý .

      “Chỗ Tô Phúc có tin gì chưa?” Tịch Mân Sầm bóc vỏ, đưa hoa quả cho Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn cũng khách khí, ngụm ăn hết.

      Có thể được Cửu Vương gia ôn nhu che chở, ngoại trừ tiểu quận chúa, thiên hạ sợ tìm ra người thứ hai. Nhìn vương gia hầu hạ tiểu quận chúa, càng ngày càng thành thục.

      “Nghe thám tử báo lại, buổi chiều hôm nay bọn họ muốn chỗ nào đó.” Tình huống cụ thể cũng lắm, chỉ biết rất nhiều gã sai vặt đều chuẩn bị để ra ngoài.

      Im lặng ba ngày, rốt cuộc cũng có động tĩnh.

      “Bọn họ muốn di chuyển số muối kia ư?” Tề Hồng nghiêm mặt, hạt dưa đưa đến bên miệng lại ngừng lại.

      Trừ bỏ khả năng này, cũng nghĩ ra những việc khác.

      “Chúng ta thầm theo.” Mạn Duẫn nhấm nuốt hạt dưa.

      “Mai là hôn lễ của Ngô Y Y, chúng ta nên đưa lễ vật gì mới tốt?” Suy nghĩ sâu xa, Mạn Duẫn nhíu mày.

      Ngô Lệnh Bằng cũng phải người tốt lành gì, vì mà phải tốn kém, Mạn Duẫn chẳng muốn chút nào.

      Chu Dương nghe thế, tức giận đến cắn răng: “Tiểu quận chúa, loại người này sao đáng giá để chúng ta tặng đồ. Chỗ bạc đó, còn bằng lưu lại mua bánh bao thịt ăn.” (Thiệt tình là ta bó tay với mức độ tham tiền của bạn ấy ミ●﹏☉ミ)

      Vốn dĩ cùng Ngô Lệnh Bằng có quan hệ gì, nếu phải vì tra án, cũng có dính líu với .

      Nhưng bọn họ ở trong phủ người ta, tặng quà, có vẻ hợp lễ nghi.

      Mạn Duẫn hướng Tịch Mân Sầm trưng cầu ý kiến của .

      Tặng đồ quý tiếc bạc, tặng đồ tốt, lại e người ta chê cười Sầm vương phủ keo kiệt. khó a… “ Đem tặng cái bình hoa ?” Tề Hồng xen vào.

      thấy thắt lưng đau sao, ngươi có biết cái bình hoa trị giá bao nhiêu ?” Chu Phi giơ mấy ngón tay, hướng Tề Hồng : “Nếu là quà của vương gia, ít nhất cũng phải làm từ sứ Thanh Hoa, loại bình này giá thấp nhất cũng là 500 lượng.”

      Đây vẫn là loại thường nhất, rẻ nhất, nếu tốt chút, ít nhất cũng phải 1000 lượng.

      Năm trăm lượng lận…. trưng ra bộ mặt tham tiền, cảm thấy thích hợp.

      Trong mắt Chu Dương bây giờ chỉ có 500 lượng… Mạn Duẫn nghĩ là quý; bọn họ tùy tiện uống rượu ngon cũng hết mấy trăm lượng bạc. Huống hồ mấy ngày nay mấy người bọn họ cũng tốn của Ngô Lệnh Bằng ít. Bất quá… tiền của , chắc là sạch . Có khi còn là tiền cướp đoạt của dân chúng nữa.

      Tịch Mân Sầm trầm mặc hồi, đứng lên : “VIệc vui của Ngô tri phủ, tất nhiên phải đưa tới phần lễ vật. Chỉ có điều… biết lễ vật này Ngô Lệnh Bằng có dám tiếp thôi.”

      Lời lạnh như băng, Chu Phi và Tề Hồng cả kinh, nhận ra tâm tình Cửu Vương gia có vẻ tốt.

      Chỉ có đầu óc Chu Dương tốt, còn hỏi tiếp: “Đại lễ…?” Vậy phải hết bao nhiêu tiền a.

      để ý tới kinh ngạc của Chu Dương, Mạn Duẫn đánh giá bốn phía, thấy ai ở chung quanh lương đình, giọng hỏi:

      “Chu Phi, ngày ấy ta kêu ngươi tra thử ông chủ của Tô Phúc, tra ra sao rồi?”

      Chu Phi hai ngày nay đều ở bên ngoài hành , thu được ít tin tức, đáp: “Đúng như tiểu quận chúa suy tính, ông chủ tiệm Tô Phúc tên là Tô Hữu Kỳ. Là phụ thân của Ngô thị và hái hoa tặc.”

      Trong thiên hạ cũng có nhiều việc trùng hợp như thế. Nghe được đáp án, Mạn Duẫn cũng thấy ngạc nhiên.

      “Quả nhiên là như vậy…” Mạn Duẫn gật đầu, khoát tay : “Dùng bữa trước, buổi chiều liền theo dõi người của Tô Phúc.”

      Chân tướng dần ràng, chỉ cần tìm được chứng cứ phạm tội xác đáng, muốn điều tra Tô gia và Ngô Lệnh Bằng cũng phải vệc khó.

      Muốn làm muối, cần phải có nước biển. Danh thắng ở Tê Thành rất nhiều, ngoài thành có Ngũ Bách Lý, còn có phần biển. Có điều nơi đó đá lởm chởm, ngay cả chỗ đặt chân cũng có, lại cao hơn 20 thước so với mặt nước biển. Muốn có người biết, đem muối lấy ra, khá khó khăn.

      Hôm trước đoàn người Mạn Duẫn cũng từng vào đó ngắm phong cảnh, sóng mãnh liệt đánh vào vách dá, bắn tung tóe cao đến nửa thước. Cảnh sắc vô cùng đồ sộ, so với vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh nơi này đẹp như họa, còn thêm vài phần hào khí.

      “Đừng nghĩ.” Tịch Mân Sầm thấy Mạn Duẫn còn ngồi ghế nhúc nhích, khẽ đẩy bả vai nàng: “Buổi chiều liền biết được kết quả, đến lúc đó, bọn họ như thế nào có được muối, liền có đáp án.”

      Phụ vương đúng, bây giờ cũng tài nào nghĩ ra nguyên do. Còn bằng chờ đám người Tô Phúc kia đem đáp án đến cho bọn họ.

      Lại là bàn toàn món ngon, hương thơm phiêu lãng trong khí, khiến người thèm ăn.

      Mạn Duẫn đầu đãu gắp miếng thịt viên, bỏ vào trong chén phụ vương.

      “Phụ vương, nếm thử .” Miếng thịt viên làm ngon lắm, khiến người ta muốn ăn.

      Tịch Mân Sầm gắp lên, bỏ vào miệng nhai nuốt. Lại gắp cho Mạn Duẫn vài miếng rau xanh, giúp nàng ăn nhanh.

      Cảnh tượng tương thân tương ái như vậy. chỉ cần nhìn khiến người ta ưu phiền.

      Ngô Lệnh Bằng thở dài, trộm nhìn hai người cái, cố ý thương cảm: “Cửu Vương gia và tiểu quận chúa tình cảm tốt, làm hạ quan nhớ tới thê tử ở trong lao ngục . Ngày mai là ngày Y Y xuất giá, nàng tốt xấu gì cũng là mẹ đẻ của Y Y; nếu bỏ lỡ hôn của nữ nhi, chắc lại khóc hồi thôi.”

      Mạn Duẫn dừng đũa, lão gia hỏa này là thay Ngô thị biện hộ nha.

      Đến ngày kia, Ngô thị bị giam 4-5 ngày. Phủ nha là của nhà họ, xem ra nữ nhân kia ở trong đó cũng có ai dám làm khó, chừng còn hầu hạ cẩn thận, rượu thịt đầy đủ.

      Mạn Duẫn hé răng, đem việc khó này giao cho phụ vương xử lý.

      Tịch Mân Sầm từ tốn nhai nuốt miếng cuối cùng, sau đó mới nhìn Ngô Lệnh Bằng: “Ngô đại nhân chuyện này, bổn vương liền quên mất. Ngươi vậy mà đem phu nhân thả ra!”

      Ngô Lệnh Bằng sắc mặt cứng đờ, nội tâm quay cuồng, ngài lên tiếng, dám thả người sao.

      tâm tâm niệm niệm nghĩ cách cứu thê tử ra, lại nghĩ tới Cửu Vương gia căn bản đem việc này để trong lòng.

      “Nữ nhi gả , là việc trọng đại. cho Ngô thị tham dự, khó trách có chút có tình người. Ngươi mở miệng, liền đem nàng thả ra . Nhớ với nàng, về sau làm gì cũng phải nhớ lễ nghi.” Tịch Mân Sầm thản nhiên , giống như tất cả chỉ là tùy ý.

      Ngày mai có trò hay, sao lại có thể thiếu Ngô thị này chứ.

      Ngô Y Y ngồi bên cạnh Dư Lâm gắt gao cắn môi. Nhắc tới hôn , Dư Lâm tươi cười, hướng Tịch Mân Sầm lời cảm tạ.

      Ngồi ở đây, ai cũng có tâm tư. Bất quá đám người ngày so với đám lão tử ở trong triều “đơn giản” hơn nhiều. Nếu , sớm hay muộn, cũng có ngày Mạn Duẫn suy tim mà chết.

      bàn nhiều món mỹ vị như vậy, đối diện với những tâm tư khác nhau, cũng trở nên lạnh nhạt vô vị.

      Qua loa ăn xong chén cơm, Mạn Duẫn liền hạ đũa. Thấy phụ vương cũng ăn xong rồi, nhân tiện : “Phụ vương, hôm nay chúng ta đâu chơi?”

      Ngô Lệnh Bằng sớm quen việc cha và con hai người mỗi ngày du ngoạn, thần sắc rất tự nhiên, cũng hoài nghi điều gì.

      “Ngoài thành đông có thác nước, cảnh sắc cũng tồi. bằng Cửu Vương gia cùng tiểu quận chúa tới đó tham quan chút.” Ngô Lệnh Bằng giả dối tươi cười, hướng hai người đề nghị.

      “Bổn vương cũng có ý này, bất quá nơi đó cách Tê Thành quá xa. lần, phải chạng vạng mới có thể trở về, Ngô đại nhân phải chờ chúng ta về dùng bữa.” Tiếp nhận khăn Chu Dương đưa qua, Tịch Mân Sầm lau khóe miệng.

      “Cửu Vương gia quen Tê Thành, bằng để hạ quan dẫn đường.” Ngô Lệnh Bằng nịnh hót hỏi, vẻ mặt tỏ ý nguyện vì vương gia phục vụ.

      Tịch Mân Sầm nhận ý tốt của , quyết đoán từ chối: “Ngô đại nhân cả ngày bận công vụ, bổn vương cũng muốn chậm trễ việc của ngươi, ta tự là được.”

      thêm mấy lời khách khí, chuyện phiếm hai ba câu, Tịch Mân Sầm liền dẫn theo Mạn Duẫn ra khỏi phủ.

      Ở ngã tư đường lớn, người tới lui rất nhiều, rất nhiều người ngại thời tiết nóng bức, trong tay cầm sẵn quạt, phần phật rung động.

      ai theo lời của Ngô Lệnh Bằng, tới thành đông xem thác nước, mà thẳng tới tiệm muối Tô Phúc.

      Mọi người vừa đến, có 2 nam tử mặc tố y tới.

      Mạn Duẫn nhận ra hai người đó, họ nằm trong đám thị vệ lần trước.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 20

      Edit: tart_trứng

      Beta: Ishtar

      “Bên trong thế nào?” Vài người đứng ở góc ngã tư đường, nơi này ít người qua lại, cũng mấy ai nhnfi tới chỗ này.

      Tịch Mân Sầm mặc hắc bào, giận tự uy, khí chất người khiến người khác hổ thẹn bằng. Chỉ có Mạn Duẫn dung nhan tuyệt mỹ bên cạnh, mới có thể cùng sánh vai.

      Hai người thị vệ cung kính, dám vượt qua, đầu tiên là hướng Tịch Mân Sầm hành lễ, sau đó : “Tạm thời có động tác gì, bất quá thuộc hạ cũng có chút .”

      Thị vệ lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, hai hàng lông mày nhíu lại chỗ.

      Hay là có biến?

      Mạn Duẫn thúc giục: “Có gì mau.”

      Thanh mềm mại truyền đến tai liền khiến người ta thả lỏng tâm tình.

      “Hôm qua thuộc hạ tìm hiểu tin tức, người của tiệm muối Tô Phúc hôm nay đến nơi. Bọn thuộc hạ đều nghĩ là vận chuyển chỗ muối nơi này nơi khác, nhưng vừa rồi, nghe người bên trong , bọn họ cùng Tô lão gia tới tòa nhà ở ngoại ô.” thanh chuyện của thị vệ rất .

      Tin tức sai lầm khiến bọn họ bị bất lợi. Nếu trách tội xuống, bọn họ ai cũng thoát được tội.

      Hai thị vệ nhìn Cửu Vương gia, phát sắc mặt thay đổi, cũng để ai đoán được tâm tư của , bọn họ chỉ có thể lo lắng đề phòng.

      Chẳng lẽ kế hoạch hôm nay thất bại?

      Tâm tình Mạn Duẫn hơi trầm xuống, còn tưởng hôm nay cuối cùng cũng có thể tìm ra chân tướng, nghĩ tới uổng hồi cao hứng. Nàng trừng mắt nhìn hai người trước mặt, tin tức xác thực, còn bẩm báo gì chứ.

      Chu Dương là người thẳng tính, toàn bộ tức giận đều viết mặt: “Có người làm việc như các ngươi sao? phải là muốn bị đánh đó chứ.”

      Xăn ống tay áo, Chu Dương nghĩ muốn đánh người.

      Thường ngày, Chu Dương cùng đám thị vệ ở chung chỗ, đánh nhau cọ xát là chuyện thường tình.

      Chu Phi cầm lấy tay : “Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi ồn ào cái gì?”

      Chu Dương sợ đại ca của mình, cũng đánh lại , hừ hừ mũi hai tiếng, vẫn là buông quyền.

      Mọi người ở đây ai cũng im lặng, dám lên tiếng.

      Cách nửa ngày, Tịch Mân Sầm bỗng cười lạnh tiếng.

      Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn về phía .

      Hai thị vệ e sợ Cửu Vương gia tức giận, hai chân lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ làm việc bất lực, xin vương gia trách phạt.”

      Bọn họ đều ràng tính tình của Cửu Vương gia, ghét nhất người khác làm hỏng việc còn viện cớ. Cho nên, cần Cửu Vương gia mở miệng, bọn họ liền nhận mình sai lầm, thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự nghiêm trị - đạo lý này bọn họ đều hiểu .

      Mạn Duẫn hé răng, nếu làm việc tốt, trách phạt là còn . Chỉ cần phụ vương quá đáng, nàng mở miệng.

      Ai ngờ Tịch Mân Sầm cười lạnh tiếng, : “Bổn vương có muốn trách phạt các ngươi sao?”

      Mọi người sửng sốt chút, Cửu Vương gia cũng có lúc nhân từ?

      Mạn Duẫn cũng buồn bực, phụ vương đổi tính từ khi nào vậy?

      “Duẫn nhi, từ khi nào mà nàng cũng hồ đồ rồi?” Tịch Mân Sầm xoa xoa tóc trán Mạn Duẫn, làm cho Mạn Duẫn ngây người.

      Nàng làm sao cơ? Vì nên hỏi lại Tịch Mân Sầm: “Phụ vương, ta có làm gì sao?”

      Tịch Mân Sầm lắc đầu, giải thích: “Cũng phải nàng làm sai việc gì, mà là toàn bộ các ngươi đều bị người ta thả ra tin tức mê hoặc. Nếu bọn họ muốn chỗ để người khác biết, chúng ta làm sao có thể có tin tức ràng như vậy. Cho nên, bọn họ đến tòa nhà đó, chỉ để giấu người biết chuyện thôi.”

      là vậy sao?

      Có điều việc này, quả khiến người ta tin nha.

      “Vương gia, thuộc hạ có hỏi thăm qua, Tô Hữu Kỳ ở ngoại ô tòa nhà. Được xây ba năm trước, nghe tốn rất nhiều tiền của.” Hai thị vệ vẫn tin, mở miệng phản bác.

      Rất nhiều người lắm tiền, đều thích ở ngoại ô xây nhà. Bảo ở đó so với trong thành thanh tĩnh hơn nhiều, đặc biệt là vào hè, rất nhiều người đều thích ra ngoại ô nghỉ mát.

      Tịch Mân Sầm tức giận, hoặc là , nếu có người phản bác , cảm thấy cao hứng. Nếu thuộc hạ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh mà biết tự hỏi, vậy cả đời này cũng chẳng có tiền đồ gì lớn.

      “Xây tòa nhà như thế nào?”

      Mọi người bị hỏi lại.

      “Cho dù thế nào, hôm nay đều phải xem mới được.” Mạn Duẫn hạ quyết tâm, nàng có dự cảm, tiệm muối Tô Phúc chắc chắn thủ tiêu đám muối tư đó.

      Mọi người bị lời này đả động, mặc kệ thế nào, hôm nay coi chút cũng sai. Cùng lắm chỉ uổng công thôi, bọn họ tổn thất gì.

      “Kế hoạch hôm nay thay đổi, thị vệ theo đều đợi lệnh .” Tịch Mân Sầm nghĩ muốn thêm, xong câu này liền ngậm miệng, gì nữa.

      Cỡ nữa khắc sau, từ tiệm muối Tô Phúc ra mười mấy tiểu nhị. Dẫn đầu là lão nhân cỡ dưới sáu mươi, trong tay cầm quải trượng nạm vàng, người mặc tơ lụa. Tinh thần có vẻ tốt lắm, mỗi lần bước đều lộ vẻ vững chắc.

      “Người đó là Tô Hữu Kỳ.” Thị vệ ở bên giải thích.

      Tướng mạo của hái hoa tặc, đều kế thừa từ Tô Hữu Kỳ, mi mắt cong dài. Đánh mất đứa con duy nhất, sắc mặt Tô Hữu Kỳ rất kém, tựa như tùy thời đều có thể ngã xuống.

      cỗ kiệu dừng sẵn trước cửa tiệm muối Tô Phúc . Tô Hữu Kỳ chậm rãi vào. Mười mấy tiểu nhị đều theo sau cỗ kiệu.

      Đợi bọn họ hết, mấy người Mạn Duẫn cũng thầm theo.

      Ra khỏi cửa thành, ven đường đều trồng cây cối, nương theo gió thổi tới phất phơ, giảm bớt cái nóng bức.

      Họ vẫn duy trì khoảng cách mấy chục bước chân với đội ngũ phía trước, bọn họ cũng dám quá gần, sợ bị người phát . “Phụ vương, đường này chúng ta từng qua rồi?” Cảm thấy có chút quen thuộc, Mạn Duẫn ngẩng đầu hỏi Tịch Mân Sầm.

      Tịch Mân Sầm nhíu mày, lập tức : “Bọn họ là về hướng biển.”

      Hai ngày trước, bọn họ tới đó xem xét, nên lộ tuyến đều ghi tạc trong óc. Xem ra đúng là bọn họ lấy muối tư, nếu , sao lại tới gần chỗ đó làm gì.

      thêm nửa canh giờ, phía trước xuất lối rẽ. Mạn Duẫn nghĩ đội ngũ này hướng bên biển kia , nghĩ tới cỗ kiệu vậy nhưng lại hướng trái ngược… nghi hoặc, vô cùng nghi hoặc.

      “Sao lại thế này?” Tề Hồng nháy mắt mấy cái, tin được hỏi “Sao bọn họ lại rẽ lối này?”

      “Chẳng lẽ phát chúng ta theo dõi.” Chu Phi xác định hỏi.

      Nhưng mọi người đều có võ công cao cường, chỉ dựa vào mấy tiểu nhị này, làm sao có thể phát ra bọn họ. Cho nên khả năng này, cực kỳ bé .

      “Phụ vương, chúng ta làm sao bây giờ? Tiếp tục nữa ?” Cảm thấy việc có điểm kỳ lạ, Mạn Duẫn lại im lặng.

      “Vương gia, bọn họ tới tòa nhà đó.” Trong đó có thị vệ giọng , đó chính là đường tới tòa nhà của Tô Hữu Kỳ.

      “Chẳng lẽ đem muối giấu trong nhà mình?” Chu Dương đột nhiên .

      Suy đoán này, phù hợp.

      Có điều giấu ở nhà an toàn. Nếu quan phủ đến tra xét, có trăm miệng cũng thể chối cãi; đến cả việc giải thích cũng thể.

      “Tiếp tục theo.” Nhìn mọi người nhao nhao chuyện, Tịch Mân Sầm trầm mặc .

      Mạn Duẫn vẫn truy trì quyết định này, đều cả nửa đoạn đường rồi, cớ gì chưa tìm ra gì quay về. Vạn nhất như lời Chu Dương bọn họ có tiếc nuối cũng kịp.

      Muối tư có thể giấu trong nhà, nhưng chỗ làm muối, tuyệt thể giấu . Bọn họ nghĩ chỗ giấu muối và chỗ làm muối là ở cùng chỗ, tại xem ra nhất định phải như vậy.

      Mọi người tiếp tục theo đuôi đội ngũ phía trước.

      Lại đoạn đường dài, phía trước xuất toàn nhà. Trước cửa tòa nhà là hai con sư tử đá lớn, đại môn đóng chặt. Quy mô tòa nhà cũng lớn, nhưng trang hoàng cực kỳ thỏa đáng.

      Tấm biển trước nhà khắc hai chữ “Tô phủ”, ánh vàng rực rỡ thập phần chói mắt.

      Tấm rèm của cỗ kiệu bị xốc lên, Tô Hữu Kỳ chống gậy ra: “Mở cửa ra.”

      “Vâng, lão gia.” Trung niên nam tử đáp lời.

      Mạn Duẫn nhận ra thanh này, đúng là vị trung niên nam tử mấy hôm trước ở tiệm muối.

      là quản của Tô gia, rất nhiều chuyện đều do xử lý.

      Hai tiểu nhị đẩy cửa, đại môn phát ra thanh nặng nề, dần dần mở ra.

      “Lão gia, ngài chậm chút.” Trung niên nam tử thấy Tô Hữu Kỳ vào trong, vội đỡ lấy .

      mất bao lâu, nhữn người đó đều vào nhà, đại môn dần đóng lại.

      “Làm sao bây giờ? Có theo vào ?” Chu Dương ghé người sau gốc cây đại thụ, vươn cổ hướng về phía trước nhìn quanh.

      Mạn Duẫn xoay người, nhìn Chu Dương, mở miệng : “Vì sao vào?” Đều đến đây rồi, vào nhìn cái, bọn họ cứ thất vọng như vậy trở về thôi sao!

      Tịch Mân Sầm lôi kéo bàn tay bé của Mạn Duẫn, đến bên hông tòa nhà, tìm góc hẻo lánh. Xoay người cái, liền vào trong.

      Vương gia đều vào, làm cấp dưới làm sao còn đứng ngoài. Vài người nhàng nhảy vững vàng đứng trong tòa nhà.

      yên tĩnh, ngay cả tiếng lá cây rơi xuống đều có thể nghe thấy rành mạch. Chỗ bọn họ vào, cách đại môn xa. Nhìn quanh bốn phía, cũng ai.

      Hay là vào phòng rồi?

      “Chu Phi, Chu Dương, hai người tìm .” Mạn Duẫn hạ giọng phân phó.

      Vì sao vào tòa nhà này, Mạn Duẫn lại có cảm giác quái dị. Trang trí ngoài cửa phi thường phú quý, vì sao bên trong lại bình thường như vậy, cùng chỗ ở của người bình dân khác mấy.

      Vườn hoa bên cạnh cũng là cỏ dại sinh trưởng, giống như lâu có ai để ý tới.

      “Tô Hữu Kỳ phải ngay cả tiền mời người đến chăm sóc cây cỏ cũng có chứ!” Tề Hồng cầm lấy nắm cỏ trong tay, nhịn được châm chọc.

      Đều Tô gia là người phú quý, ngờ lại ở nơi tiêu điều như vậy.

      “Xem ra cách chỗ chúng ta muốn tìm cũng xa.” Tịch Mân Sầm suy nghĩ chút rồi gật đầu, nhìn xung quanh.

      Lá rụng phủ kín mặt đất, vừa thấy liền biết, lâu có ai để ý tới.

      Mạn Duẫn hiểu, tại sao tòa nhà này có thể đơn sơ như vậy, lại càng hiểu ý trong miệng phụ vương. Chẳng lẽ phụ vương phát chỗ nào bất thường!

      Đúng lúc này, Chu Phi, Chu Dương trở lại.

      Hai người đều cau mày, vẻ mặt thể tưởng tượng được.

      “Vương gia…” Chu Phi muốn lại thôi.

      Nhưng Chu Dương nghĩ gì nấy, mới vừa tới trước mặt ba người lên tiếng: “Tất cả mọi người đều thấy, trong nhà có ai.”

      Mạn Duẫn nghĩ mình nghe lầm… Bọn họ chẳng qua chỉ theo đám người kia cỡ nửa khắc thôi, làm sao có thể lập tức biến mất thấy bóng dáng!
      tranthuy, Mizuki, Chris7 others thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ta đoán là có con đường khác thông đến chỗ làm muối a.chắc tòa nhà này chỉ để che mắt thui.:yoyo69::yoyo69::yoyo69:.thank nàng @Ishtar

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :