1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chỉ chiều thế tử phi

      [​IMG]


      Tác giả: Mại Manh Miêu
      Editor: Ren San​


      Giới thiệu:

      Kiếp trước nàng hèn yếu u mê, bị tướng công lòng lang dạ sói cho ly rượu độc và mồi lửa mà chết . Kiếp này nàng dấn thân vào việc buôn bán, bảo vệ mẫu thân và đệ đệ, tạo ra mảnh trời riêng cho mình.

      là vương gia nước Đại Chu, đối đãi với người khác lạnh lùng như gió tuyết mùa đông. Với nàng lại cưng chiều hết mực, lo lắng đủ điều, chỉ vì muốn nàng cam tâm tình nguyện sống với cả đời.

      Trích đoạn 1:

      Có cổ độc trong người, sống mà như chết làm gần như điên cuồng, đối với người thân tín bên cạnh cũng xuống tay lưu tình.

      Khi nàng xuất chiện, kẻ điên cuồng như lại trở nên nghe lời như thú . Cẩn thận nâng gương mặt của nàng lên, rù rì như trong mộng: “Như Ca, giờ ta rất nguy hiểm cũng rất khó coi, đừng xuất trong mộng của ta vào lúc này”. Nghe vậy, nàng run run, trong lòng dường như có thứ gì đó vỡ òa.

      Trích đoạn 2:

      “Phu quân, nếu như so sánh ta với bộ phận nào đó người chàng, ta là cái gì?”. Nữ tử rúc vào lòng nam tử, hơi thở thơm như hoa lan, tò mò hỏi.

      Kiểu câu hỏi thế này, nếu đáp hợp ý người hỏi, cuộc sống tính phúc sau này được đảm bảo à, nam tử ngồi ghế bỏ cuốn sách trong tay xuống, ôm chặt người hỏi, ung dung đáp: “ phải trong sách , nữ nhân là xương sườn của nam nhân sao?”

      ra chỉ là cái xương sườn ”, Như Ca bất mãn bĩu môi.

      Thấy vậy, nam tử cười khẽ, cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng. Trả lời hài lòng, hông nghe theo! Lúc nàng giãy giụa, lại nghe thấy tiếng thầm của nam tử bên tai: “Nàng là trái tim của ta, nếu nó đập nữa, ta chết!”

      Trích đoạn 3:

      “Nam tử trúng phải Đoạn Hồn Cổ thể có con được, nhưng nữ nhân này lại mang thai! Giờ hoặc là ngươi bỏ nó, còn . ngươi đừng mơ được làm thế tử nữa”.

      khí quanh thân nam tử ngày càng lạnh , Như Ca mỉm cười hỏi: “Tiêu Dạ Huyền, chàng tin ta ?”

      Nam tử cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, dịu dàng trong mắt đủ nhấn chìm người trong đó, “Ta tin, cho nên thân phận này, ta cần, chỉ cần nàng”.
      Last edited: 11/9/14

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 1: Tỉnh Mộng

      Ngoại ô kinh thành nước Đại Chu, trong viện , lá rụng tả tơi, cây khô mục nát, chỉ có căn phòng cực kỳ cũ kỹ, những mảnh ngói biến thành màu nâu, nhiều chỗ bị vỡ, mưa dột. Cả viện trừ tiếng mưa rơi, còn thanh gì khác, cảnh tượng tiêu điều.

      Trong phòng, tiếng động. giường bị mưa dột ướt, có nữ tử tóc búi cao ngồi, nàng nhìn về xa xăm, đôi mắt trống rỗng, dường như nhớ lại điều gì đó. Nàng, mày đen như mực, mắt to long lanh, làn da trắng nõn, chỉ là gương mặt mịn màng lại có vết sẹo như hình chữ nhất ở giữa trán, vết sẹo mặt dù lớn, lành, nhưng sần sùi thoạt nhìn cứ như da rắn.

      “Khụ khụ....”, mặc dù cố nén, nhưng vẫn kìm được tiếng ho, nàng nhìn lướt qua đôi chân còn cảm giác, lại nhanh chóng dời mắt, tiếp tục nhìn về phương xa vô định.

      “Như Ca, ta chính là bản thân nàng, chứ phải dung mạo của nàng."

      “Như Ca, bất luận ta có bao nhiêu nữ nhân nữa, nàng vẫn mãi là vợ cả.”

      “Như Ca, đời này ta nhất là nàng, bất luận nàng trở thành thế nào, ta cũng chỉ mình nàng mà thôi.” Nhìn cảnh tượng hoang vu trong và ngoài phòng, nhớ tới những lời đường mật kia, trái tim nàng nhói đau. Lời thề xưa dường như còn quanh quẩn bên tai, nhưng giờ phút này, lại ở đâu? làm gì? Chắc là trái ôm phải ấp rồi! để ý dung mạo của nàng, nhưng lại lần lượt cưới về những thị thiếp xinh đẹp, nàng mãi là vợ cả, nhưng lại cho nàng xuất trước mặt mọi người, nàng nhất, lại đuổi nàng đến nơi này sống chết tự lo. Đây chính là của sao?

      “A! Bà Lý, là hầu gia lệnh phải làm như vậy sao?”, ngoài phòng, tiếng phụ nhân truyền đến, dù cố giọng, nhưng mà ở tiểu viện cũ nát tĩnh lặng này tiếng lại vang dội ràng. Có lẽ là nghe được tiếng của phụ nhân, trong đôi mắt có tiêu cự của nữ tử ngồi giường thoáng qua tia cảm xúc .

      “Két...”, cửa phòng mở ra, hai phụ nhân áo xanh mập gầy bước vào. Người gầy bưng cái khay được đắp mảnh vải đen.

      “Phu nhân cả ngày khùng khùng điên điên, lại từng sinh con nối dõi cho hầu gia, hầu gia cần gì đuổi tận giết tuyệt chứ!” phụ nhân bưng khay , nhìn nữ tử ngồi giường, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn đẹp như vẽ, thấy nàng có chút phản ứng nào có vài phần thương hại.

      “Sinh con nối dõi, ha, cái đồ Chung Vô Diệm, sinh ra cái thai chết, lại tàn phế, khắc mẹ khắc em trai, biết bao nhiêu người cười nhạo Hầu gia chúng ta cưới sao chổi về, Hầu gia sớm chịu nổi nàng ta, chỉ là ráng đối phó mà thôi. Ta với ngươi, trưởng công chúa Bình Dương có ý với hầu gia, nếu cưới được công chúa , tiền đồ của Hầu gia tươi sáng vô cùng, chừng chẳng mấy chốc được phong vương! Trưởng công chúa mà chịu làm thiếp sao? Nàng ta như là cái gai cản đường công chúa, dĩ nhiên là phải loại bỏ tận gốc rồi. Nếu còn giữ lại chẳng phải là đối nghịch với công chúa sao? Dù gì người thân của nàng ta cũng còn đời nữa, coi như nàng ta xuống đó cũng đơn”.

      Phụ nhân nhìn nữ tử ngồi ngẩn người giường, mặt đầy vẻ kinh thường, “Chỉ là đứa con riêng của Ngọc gia mà thôi, chiếm vị trí vợ cả ở Hầu phủ năm năm, cũng xem như có phúc lớn rồi.” Vén mảnh vải đen lên, bưng chén thuốc còn bốc hơi ra, phụ nhân mập đến giường, cười gằn, bóp miệng nữ tử ngồi giường đổ thuốc vào, mặc dù nàng cố gắng giãy giũa, nhưng thân thể gầy yếu sao địch nổi mụ.

      “Rầm”, dưới giằng co, chén thuốc rơi xuống đất, vỡ vụn. Phụ nhân mập thấy vậy tát nàng cái. Nhìn thấy vết đứt tay mình do mảnh vỡ chén thuốc cứa vào, mụ càng điên tiết, tát liền vài cái liên tục. gương mặt trắng nõn của nàng nhanh chóng ra mấy dấu bàn tay đỏ chót, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Gương mặt vốn trắng bệch lúc này lại có mấy phần đẹp thê lương khác thường.

      “Được rồi, bà Lý, chúng ta thôi, uống loại kịch độc này, nàng ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu, xem như tích chút đức, để nàng dưới địa ngục đừng cáo tội chúng ta với Diêm Vương.” Phụ nhân gầy thấy nữ tử ngã xuống giường thở dốc, kéo phụ nhân mập , mặc dù mọi người đều phu nhân điên, nhưng theo bà thấy phải như vậy, trong đôi mắt kia chứa đựng bi ai vô cùng, người điên làm sao có được.

      “Hừ! Lá gan của bà nhỏquá, khó trách những việc béo bở trong hầu phủ này chẳng bao giờ tới phiên bà...” ra ngoài cửa, phụ nhân mập quay đầu nhìn nữ tử bất động giường, bất mãn phụ nhân gầy. Bỗng nhiên “Rầm” tiếng, cánh cửa đập mạnh, đóng lại, mụ sợ hết hồn, cảm thấy như có từng trận gió lạnh thổi qua.

      “Ha ha...” hai người thấy cửa lớn đột nhiên đóng chặt, bên trong phòng như có tiếng quỷ khóc gào, hét to tiếng bỏ chạy lấy người. biết qua bao lâu, trong tiểu viện vang lên trận ồn ào.

      nam tử đầu độ kim quan, mặc áo bào gấm màu xanh ngọc, dẫn theo nữ tử diện mạo thanh tú, và mấy tên người làm tráng kiện vào viện .

      “A! Hầu gia, cửa này vốn vẫn đóng mà!” Hai phụ nhân chỉ vào cửa phòng mở .

      “Hầu gia, xem ra là do quỷ hồn của tỷ tỷ quấy phá, hôm qua ở Pháp Hoa Tự thiếp có xin chủ trì mấy lá bùa giữ nhà, trụ trì , chỉ cần đặt bùa này lên thi thể, rồi đem thiêu, là có thể trừ tà trừ quỷ, chỉ là....”, liếc nhìn nam tử bên cạnh, lại nhìn lướt qua thi thể cứng còng mắt trợn to giường, mặt nữ tử đó như có chút đành lòng.

      “Chỉ là cái gì?” giọng nam tử trầm thấp mang theo dụ dỗ.

      “Chỉ là như vậy tỷ tỷ siêu sinh được nữa, thiếp đành lòng”, nữ tử nức nở , trong mắt lại thoáng qua tia u tối. Bọn người hầu nghe thế, cực kỳ cảm động, trắc phu nhân quả đúng là người dịu dàng lương thiện, khó trách công chúa Bình Dương thích như vậy, trước khi vào cửa cho làm trắc phu nhân.

      “Nàng quá lương thiện rồi, nếu do máu của nàng ta có ích, ta sao có thể chịu đựng nữ hân hề biết tình thú lâu như vậy chứ. Cứ nghĩ đến sống chung với nữ nhân như vậy lâu đến thế, ta cảm thấy ghê tởm.” Nam tử nhìn cái xác, ôm chầm nữ tử bên cạnh, mặt vẻ chán ghét.

      “Hầu gia có thể nhịn được việc mà người thường thể nhịn, là người mà thiếp ngưỡng mộ cả đời, nay chàng là Hầu gia, bộ dạng tỷ tỷ như vậy đúng là xứng với Hầu gia, gia tài bạc vạn của tiểu tử Ngọc Vân Kiệt kia cũng về tay Hầu gia, xem như là bồi thường cho Hầu gia .”

      “Đúng vậy, cuối cùng cũng về tay ta, chỉ là nếu có phu nhân giúp đỡ, chuyện cũng thuận lợi như thế, vi phu nhất định quên công lao của phu nhân."

      Lời nàng ta, làm nhớ tới chút chuyện muốn nhớ, mày chơi cau lại, nhưng ngay khi thấy vẻ mặt tràn đầy tình của nàng ta, mày lại nhanh chóng dãn ra.

      “Bày mưu tính kế cho Hầu egia là bổn phận, cũng là phúc phận của thiếp.” Nữ tử dịu dàng hiểu lòng người khiến tâm tình của Âu Dương Thiệu tốt lên rất nhiều.

      “Ta còn có chuyện quan trọng cần bàn bạc với công chúa Bình Dương, phu nhân thay ta dán lá bùa này lên, rồi thiêu hủy toàn bộ cái viện này, nhớ được để lại dấu vết!”.Ngửi thấy mùi hôi thối, muốn ở lại phút nào, dặn dò xong, bước quay đầu lại lần.

      “Dạ, thiếp biết, xử lý sạch .” Thấy người xa, nữ tử bước vào phòng, gương mặt vốn dịu dàng phút chốc trở nên dữ tợn đáng sợ, làm cho phụ nhân gầy nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng. Thở dài, thầm nghĩ, nữ nhân trong hầu phủ này quả nhiên cùng loại, đều là cao thủ đóng kịch cả!

      Bỗng nhiên, phụ nhân gầy thấy được vật nữ tử nằm giường giấu trong tay áo, kinh sợ, vốn định kêu to nhưng thấy ánh mắt chứa đựng cầu khẩn, tuyệt vọng vô tận, và tức giận của nàng, kêu nữa im lặng ra ngoài.

      “Trắc phu nhân, bọn tiểu nhân chuẩn bị xong, chỉ cần châm lửa nữa là xong.” Thấy phụ nhân gầy ra, phụ nhân mập vào, nịnh hót với nữ tử thanh tú kia, đưa mồi lửatới.

      “Được rồi, các ngươi lui xuống hết !”

      “Dạ!” nghe vậy, mọi người nhanh chóng chạy ra ngoài, những chuyện xúi quẩy thế này, dính vào xui xẻo nhiều năm, nhanh tránh hơn, chớ để quỷ hồn quấn thân.

      Sau khi mọi người hết, nữ tử nhìn ‘thi thể’ trợn mắt giường, móc ra lá bùa màu vàng từ trong ngực, đính trước ngực thi thể. Châm lửa, khom lưng nhìn Như Ca chết nhắm mắt, mặt nàng ta đầy vẻ khinh bỉ. “Chẳng qua chỉ là kẻ tàn phế, kẻ ngu, sao có thể làm Hầu phu nhân! gì mà tình thân như tỷ muội, lại chèn ép bắt ta làm thiếp. Ngươi cho rằng ta thích làm tỷ muội với ngươi lắm sao, cho ngươi biết, ta hận sao ngươi sớm chết chút đó! đáng tiếc làm sao, đệ đệ tốt của ngươi vì Hầu gia đoạt gia tài bị giết chết. Chậc, chậc, Hầu gia vốn định cho ngươi chết lúc sinh luôn kìa, ngờ mạng ngươi lớn như vậy, ngày ngày uống độc dược mạn tính, vậy mà lúc sinh vẫn chết. Ta chỉ còn cách xúi giục đại tiểu thư trừng trị ngươi, đáng tiếc chỉ làm ngươi mất hai chân, nhưng mà cũng tốt, nhờ ngươi làm lá chắn, mà công chúa mới dòm ngó đến ta, ha ha!......”

      Nàng ta cười chút kiêng kỵ, tiếng cười như lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng Như Ca, nàng dùng hết toàn lực, nháy mắt phóng dao ra.

      “A!” nàng ta kêu lên tiếng thảm thiết, mồi lửa trong tay rớt xuống, căn phòng nhanh chóng bốc cháy.

      “Ngươi...”, nàng ta nhìn chằm chằm vào thanh dao tay Như Ca, máu tươi cổ phun ra, được nữa rồi, chỉ có thể cam lòng nhìn đầu mình rời khỏi thân.

      Nhìn con dao trong tay, Như Ca chỉ cảm thấy cuộc đời mình giống như vở kịch, người mà mình cho là tỷ muội tốt lại là người mong mình mau chết nhất. Phu quân mình si tình lại muốn mình bao giờ siêu sinh được, còn cả đứa bé đáng thương của mình, chưa kịp nhìn thấy thế giới này hồn về địa phủ.

      “Âu Dương Thiệu!” Tay nàng ôm lấy đầu, cảm thấy sinh mạng trôi , nhớ tới nam tử vô tình, và cuộc đời ảm đạm của mình, tiếng kêu thê lương vang lên trong ngọn lửa bừng cháy.....

      Năm năm ân ái quay đầu lại thành hư , hận như nham thạch nóng chảy, nếu lại có kiếp sau, nhất định mở to hai mắt, để nhìn những thứ sài lang hổ báo này.
      Chris, Phong nguyet, Bibo131410 others thích bài này.

    3. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      truyeẹn này hay hố thôi:yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Betty thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      lại thêm truyện trọng sinh nữa... ta lấy đá xếp gạch ngồi đợi nha...:th_18:
      Cám ơn nàng :yoyo55:
      Betty thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 2: Trùng sinh

      Ve kêu râm ran, mang đến chút sức sống cho ngày hè chói chang.

      Trong khu nhà lớn ở Phàn Thành, nam tử trung niên diện mạo già dặn và thiếu nữ chừng 13, 14 tuổi mặc trang phục nha hoàn hình như là mới từ ngoài trở về, tay thiếu nữ là cái rương hình vuông, hai người vội vàng đến căn phòng ở phía đông tòa nhà.

      Nha hoàn canh trước phòng thấy người tới liền mở cửa ra, thiếu nữ vội vượt lên nam tử trung niên bước, vọt vào phòng, cười hì hì vén bức rèm bằng những hạt châu trong suốt lên, tới bên cạnh nữ tử thêu hoa, “Tiểu thư, nô tỳ và Phong quản gia về rồi nè!”

      Phong Trì vốn rất để ý lễ tiết lúc này cũng trách móc nặng nề tiểu nha đầu vô lễ. Chỉ đứng ở bên ngoài bức rèm nhìn vào trong.

      “Phong quản gia, buôn bán ở kinh thành có tiến triển?” nữ tử cầm kim thêu ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi, nhìn cái rương tay nha hoàn Thanh Nhi, mắt lóe lên tia sáng tỏ.

      đợi người ngoài rèm trả lời, thiếu nữ bên cạnh nhịn được, giành trước, “Tiểu thư, lần này ở kinh thành mở tiệm bán đồ thêu và trang sức cầu phúc quả là kiếm được bộn tiền, những vị công tử và thiên kim tiểu thư kia vừa nghe là chi nhánh mới mở của Vận Thành, liền xếp hàng chờ mua, mới sáng sớm bán hết sạch đồ trong cửa hàng. Trưởng quầy ở đó thu tiền đến mỏi cả tay, giờ có rất nhiều nhà buôn đồ thêu và trang sức ở kinh thành đặt hàng chúng ta đó.”

      “Đúng vậy, nô tài theo lời tiểu thư, ký hợp đồng với bọn họ, bạc cũng thu rồi, tiểu thư xem cái rương tay Thanh Nhi , tất cả đều là ngân phiếu và hợp đồng đó.” Phong Trì phụ họa , từ bốn năm trước, gặp được tiểu thư ở Vận Thành, đề nghị mình thay mặt tiểu thư buôn bán, tận mắt chứng kiến Lăng Vân phát triển, mở rộng dần, tiền thu được từ ngàn lượng, vạn lượng, rồi mười vạn lượng.... tại Phong Trì cảm thấy tiểu thư nhà mình quả đúng là kỳ tài buôn bán!

      Mở rương gỗ ra, bên trong chứa đầy ngân phiếu và hợp đồng. Như Ca nhìn Thanh Nhi vừa khoa tay múa chân , vừa mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm đống ngân phiếu, khỏi cảm thấy buồn cười. Những chiếc túi, và rương này tinh xảo xinh đẹp, đồ trang sức càng thêm hoa lệ, có hai, hơn nữa nhờ danh tiếng cửa hàng bên Vận Thành tự nhiên là được các công tử, tiểu thư nhà quyền quý thích. Như Ca thở phào nhõm, như vậy mình có thể đứng vững trong kinh thành rồi.

      Như Ca đếm đống ngân phiếu xong đưa lại cho Thanh Nhi “Cất , lúc này Kiệt nhi cũng nên học những thứ này rồi. Thu xếp chút rồi dọn cơm lên hôi.”

      Nhớ tới Ngọc Vân Kiệt, được 10 tuổi, Như Ca nở nụ cười nhàn nhạt.

      “Dạ, tiểu thư” Thanh Nhi vui vẻ bỏ đống ngân phiếu vào ngăn tủ, khóa lại, sau đó nhanh chóng ra ngoài gọi nha hoàn canh cửa dọn cơm.

      Như Ca để bức tranh thêu xuống, chậm rãi tới bên cửa sổ, nhìn những đóa sen trong hồ, suy nghĩ mông lung. Chớp mắt nàng đến kiếp này được 4 năm rồi, còn nhớ, sau trận hỏa hoạn kia, bởi vì nàng là linh hồn mang theo oán giận cách nào đầu thai được, vốn phải ở địa phủ học kinh phật 500 năm để tinh lọc tâm hồn, nhưng chỉ qua hơn 100 năm, sau khi uống chén nước có mùi quái dị xong, nàng gặp được bà lão tự xưng là bà ngoại nàng, thỉnh thoảng vào ban đêm bà lão lại đưa linh hồn nàng đến thế giới xa lạ muôn màu muôn vẻ, bám vào thân thể , cứ thế linh hồn nàng du đãng 300 năm. biết có phải do chuyện lén trốn chơi bị phát hay , mà ở lần cuối cùng nhập vào thân thể kia, nàng bị sét đánh, sau khi tỉnh lại, nàng liền trở lại thời điểm năm 9 tuổi.

      Nhớ tới bà lão hòa ái đó, lòng nàng lại buồn bã, lúc trước chỉ nghe bà ngoại nàng là thần y ở Phàn Thành, thành thân với ông ngoại là thương nhân ở Vận Thành, làm đôi vợ chồng hạnh phúc người người hâm mộ. Đáng tiếc bà ngoại mất sớm, khiến ông ngoại đau buồn, lại thêm đứa con ông ngoại xem như trân bảo vào lúc ông ngoại bị bệnh nặng lưu lạc thành tình nhân danh phận của người, gia tài bạc vạn cũng bị những kẻ gọi là thân thích chiếm hết còn đồng, bệnh càng thêm nặng, cuối cùng qua khỏi. Như Ca học tập y thuật cứu người, đồng thời thầm thu mua lại hết những sản nghiệp lúc trước của Liệt gia ở Vận Thành, xem như vì bà ngoại làm chút chuyện.

      Quỳ gối trước bức họa bà ngoại, nàng thầm cầu, bà ngoại, người ở dưới đó nhất định phải tốt.

      Như Ca cầu nguyện Thanh Nhi đẩy cửa vào “Tiểu thư, dọn cơm lên rồi ạ, phu nhân và thiếu gia chờ tiểu thư.”

      Nghe vậy, Như Ca đứng lên , “Ừ, thôi”, rồi đến sảnh lớn.

      Trong sảnh lớn, Liệt thị ngồi ở bàn cơm nghe con trai kể chuyện hôm nay học được gì, thấy con tới, vội ngoắc nàng “Ca nhi, tới ngồi bên cạnh nương này”.

      Như Ca vui vẻ vào, ngồi xuống. Liệt thị nắm tay con , nhìn khuôn mặt nhắn tinh xảo của Như Ca , thầm than: con càng lớn càng đẹp, mấy nay mình chưa từng lo lắng việc buôn bán của Liệt gia, tất cả đều do Ca nhi lo liệu. Ngày trước, mẹ con ba người chỉ có căn nhà để ở, tại có mấy căn nhà lớn ở Phiền Thành. Chỉ là, con theo nghiệp buôn bán chung quy cũng tốt lắm, lại nhìn con trai còn , Liệt thị bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, giờ Kiệt nhi được Ca nhi quản, chắc sau này cũng theo gương chị, tương lai nhất định có thành tựu.

      Bởi vì mình chỉ là tình nhân danh phận, con phải chịu nhiều thiệt thòi, ảnh hưởng tới việc gả chồng sau này. Gần đây nghe , lão gia chịu nhận Như Ca và Kiệt nhi, hai đứa có thể chính thức nhận tổ quy tông, được lão gia hậu thuẫn, tiền đồ của Kiệt nhi tất nhiên cần lo nữa, có nhà mẹ giàu có, tương lai Ca nhi cũng kiếm được nhà chồng tốt. Nghĩ như thế, Liệt thị cảm thấy an tâm chút.

      Ngọc Vân Kiệt vừa thấy Ngọc Như Ca tới, lập tức vui vẻ đến ngồi bên cạnh Như Ca, mặt mũi tràn đầy hưng phấn “Tỷ tỷ, hôm nay thầy ra câu hỏi, thầy , trong những học trò từ trước tới giờ của thầy, chỉ có mình đệ là trả lời được câu hỏi này mà thôi, khen đệ dứt luôn đó.”

      Như Ca thấy khuôn mặt em trai đỏ lên vì hưng phấn, cười cười sờ đầu em trai “Ừ, tuy thầy khen đệ, nhưng đệ cũng được vì thế mà kiêu ngạo tự mãn nha.”

      Nhìn Ngọc Vân Kiệt, Như Ca lại cảm thấy chua xót, kiếp trước lúc trở lại Ngọc phủ, Vân Kiệt bởi vì hôn của người chị mình đây mà mấy lần xung đột với mẹ cả, mặc dù thông minh lanh lợi nhưng dưới sắp đặt của Lý thị bị mất tư cách trở thành tiến sĩ. Bất đắc dĩ phải theo nghiệp buôn bán, vài năm sau cũng có thành tựu. Sau lại vì hạnh phúc của mình mà nguyện ý đem hết sản nghiệp giao cho Âu Dương Thiệu. Cuối cùng vẫn mất mạng, mình nợ Vân Kiệt quá nhiều. Kiếp này nhất định phải bù đắp hết.

      “Đệ biết mà” Ngọc Vân Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, tỷ tỷ kiêu ngạo là có hại, phải biết khiêm tốn.

      Liệt thị thấy hai chị em thân thiết như vậy, rất vui mừng, cười “Được rồi, mau ăn cơm thôi, hai con ăn nhiều chút”.

      Như Ca nhìn mẹ dịu dàng gắp đồ ăn cho mình và em trai, khỏi nghĩ tới người gọi là cha ở kinh thành kia, người đó tiếp quản Ngọc gia, mới đây phái đến mấy kẻ tôi tớ kiêu ngạo thu nhận mẹ con ba người vào phủ! Nghĩ tới đó, Như Ca thầm cười lạnh.

      Kiếp trước mình ở Ngọc phủ có ngày nào được sống dễ chịu đâu, lúc nào cũng phải nhẫn nhịn những người đó, nhưng đổi lại chỉ là bị bọn họ hãm hại khi dễ nhiều hơn, kiếp trước mình quá yếu đuối mà!

      Hôm nay thấy mẹ vui vẻ thế này, Như Ca chỉ biết lắc đầu, cần nàng cũng biết được suy nghĩ của mẹ, nhưng nếu người nam nhân kia đáng tin, mẹ sớm mất mạng rồi.

      Nghe năm đó, tuy cảnh nhà sa sút, nhưng mẹ là nương xinh đẹp, muốn kiếm người chồng tốt khó, chỉ bởi vì lần tình cờ được Ngọc Chính Hồng, người mới đến nhậm chức ở Phàn Thành, cứu, hôm sau Ngọc Chính Hồng tới xin cưới, lúc ấy nội bộ Liệt gia tranh đoạt gia sản kịch liệt, Ngọc Chính Hồng lấy thân phận tri phủ đoạt lại phần gia sản cho mẹ, mẹ biết có vợ, lòng mang cảm kích nên chấp nhận gả cho lão. Dùng tài sản của Liệt gia xây cầu sửa đường đổi lấy tiếng tốt cho lão....lúc biết cũng là lúc Ngọc Chính Hồng được điều về kinh, bởi vì vợ cả chịu nên mẹ nàng biến thành kẻ danh phận, để nàng và em trai được ghi vào gia phả Ngọc gia, mẹ nàng phải nhịn nhục chịu đựng. Cứ mong có ngày cha có thể cho bà đường đường chính chính vào cửa lớn Ngọc phủ. Nhưng với tính tình của Lý thị, vào đó chỉ càng khổ hơn mà thôi.

      Vuốt ve cái trán tựa hồ vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ, ánh mắt Như Ca trở nên xa xăm thâm trầm.
      Last edited: 3/9/14
      Chris, Phong nguyet, tart_trung6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :