Chương 162: Dư của mười năm
Cơm chiều xong, Lâm Khang Bình tìm cái cớ kéo Tử Tình ra ngoài. Hai người lững thững đến sau núi, Lâm Khang Bình ngồi xuống lớp cỏ khô ráo ở đỉnh núi, muốn nhìn mặt trời lặn.
"Tình nhi, ngươi thấy nắng chiều hôm nay đẹp hay Tình nhi của ta đẹp?"
Lúc này Tử Tình bay bộ quần áo bình thường, nhưng vẫn mang trang sức, tiệc tối đều là người nhà, nên uống hai hớp rượu gạo, giờ phút này, đôi mắt như ứa ra nước, hai gò má ửng hồng, Lâm Khang Bình kìm lòng được, ôm Tử Tình, hôn trộm.
Tử Tình liếc cái, ít chuyện phiền não hôm nay, "Khang Bình, ta định mời thân thích đến làm việc nữa, ta luôn luôn cho rằng tiểu dượng thành , ai ngờ miệng của kín kẽ, bây giờ mọi người đều biết chúng ta bỏ ra ngàn lượng bạc làm nhà, về sau biết còn có chuyện gì nữa? Ta muốn tương lai có thân thích quan tâm, àm ý ta là chuyện trong nhà muốn để người ngoài biết. Còn có bà và đại bọn họ, cái tiệc sinh nhật vui vẻ mà bọn họ lại nghĩ chiếm tiện nghi thế nào, tay mà đến, kết quả làm người ngoài chê cười." Tử Tình tựa vào cánh tay Lâm Khang Bình, ngày này rất mệt.
Lâm Khang Bình cười: "Ngươi thấy mặt ông à, lúc đó đen thui luôn, hôm nay đúng là quá đáng, chắc về nhà ông ngươi còn răn dạy bọn họ, ta xem bọn về sau ngẩng đầu ở trong thôn thế nào? Được rồi, ngươi cần quan tâm, chuyện sau này có ta lo rồi." xong, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình vào lòng.
Thấy Tử Tình còn có chút buồn bực, Lâm Khang Bình cúi đầu gõ , : "Vui lên mà, đừng nghĩ nữa, chẳng lẽ ngươi có gì khác muốn với ta?"
Tử Tình suy nghĩ, biết Lâm Khang Bình ôm Tử Tình khi nào. Chờ nàng phản ứng, Lâm Khang Bình dùng tay đặt mặt của nàng, nhàng vuốt ve. Tử Tình vừa muốn mở miệng, Lâm Khang Bình ấn mội vào môi Tử Tình, nhàng liếm, sau đó với đầu lưỡi vào miệng Tử Tình, thấy Tử Tình phản đối. Bắt đầu dùng sức mút vào, Tử Tình muốn đùa, dùng sức mút đầu lưỡi hơi, làm Lâm Khang Bình vừa mừng vừa sợ, hai người ngươi tới ta , trời liền tối.
Xuống núi, Lâm Khang Bình cõng Tử Tình về: "Có việc suýt quên, thiếu gia đến gặp ngươi rồi đúng , muốn quà tặng do ngươi tự tay làm, chờ chúng ta thành thân, tặng món quà lớn, ngươi thấy ta nên tặng gì cho ?"
"Vừa rồi ngươi muốn hỏi là chuyện này à? Ngươi cứ thẳng ra. Mấy bữa nay bận quá nên ta quên mất, đúng là đến gặp ta, mấy câu ngay ở cổng. À, ta tự tay làm chỉ có thêu thùa. Nếu đem bức thêu hai mặt mà ta chuẩn bị tặng , ta thêu bức ‘hỉ thượng đuôi lông mày’, đưa cho trước . Còn của chúng ta sau này thêu dần."
"Đành phải vậy, ta đoán cũng muốn bức tranh thêu. Ta tranh thủ về sau khi thành thân, cha ngươi đồng ý chúng ta thành thân vào mùa xuân, ta van cầu . Tình nhi, ta muốn chờ nữa, chỉ được sờ mà được ăn, ngày nào đó ta mà nhịn nỗi làm ra chuyện gì sai sao? Ta muốn mỗi ngày đều được ôm ngươi, cõng ngươi như vậy."
Tử Tình gõ đầu Lâm Khang Bình cái: " bậy gì hả, biết cha mẹ ta nghĩ gì à? Ta mới bao lớn? Với lại mùa xuân hợp, Tử Thọ thi tú tài, đến tháng sáu mới xong, tháng tám nhị ca còn muốn thi cử nhân, nhanh nhất cũng phải tháng mười. với lại ta còn chưa chuẩn bị tốt, hỉ phục của ngươi ta chưa làm xong, màn và chăn ta còn chưa bắt đầu thêu, ta vừa mới làm xong quần áo của hai ta thôi, bốn mùa quần áo còn thiếu mấy bộ đấy."
Lâm Khang Bình ôm Tình Nhi ra đằng trước, ra vẻ ủy khuất: "Đau, nàng dâu, đánh ta ngốc luôn sao? Được, nghe ngươi, ta chờ ngươi."
Hai người trở về nhà, Thẩm thị nghi ngờ nhìn Tử Tình lâu, Tử Tình nghĩ: hỏng rồi, vừa rồi làm rối tóc, xuống núi chỉ lung tung sửa sang lại, Thẩm thị chắc chắn nhìn ra. Tử Tình tìm cái cớ vào phòng thêu thùa may vá, lại biết đôi môi nàng bị Lâm Khang Bình cắn sưng lên, vẻ mặt hồng hào giấu cũng giấu được, Thẩm thị khỏi thầm lo lắng, tìm Tăng Thụy Tường thương lượng.
Sáng sớm, Lâm Khang Bình dẫn Đồng tiên sinh trở về, Thẩm thị bảo mua ít đồ dành cho trẻ con để Tử Phúc dùng, theo tâm tình của Thẩm thị, hận thể theo Lâm Khang Bình vào kinh thăm họ, nhưng hôn của Tử Lộc gần đến, có đống việc chờ làm.
Càng ngày càng lạnh, Tử Tình làm xong châm tuyến, ngày này, Thẩm thị lại cho nàng xấp vải lụa đỏ thẫm, là làm cho lão gia tử cùng Điền thị mỗi người cái áo khoác, mặc vào ngày Tử Lộc thành thân.
"Nương, vậy ngươi cùng cha sao? Năm ngoái ông bà có bộ đồ đỏ rồi mà?"
"Ngươi phát quần áo kia chạy đến chỗ đại ngươi rồi à, lúc Đại Mao thành thân, quần áo người đại ngươi phải là của bà ngươi sao? Mặc chật cứng, vừa người, mệt nàng sợ người khác chê cười."
"Ta làm gì chú ý tới, hình như nghe Quế đính hôn rồi, là tìm được người tốt, ngay trong thôn ấy."
"Ôi trời, nghe lại thất bại, lúc này bà ngươi tự bưng đá thả vào chân mình, vào ngày sinh nhật của ngươi, phải ta có mời mấy trưởng lão trong thôn đến xem lễ ăn cơm sao? Ai ngờ trong đó có người quen biết với nhà Quế làm mai, người ta thấy đứa của gia đình như vậy, ai muốn? thấy Đại Mao cưới nàng dâu à, vừa thấy cũng phải là nữ nhi nhà trong sạch, nghe ở nhà cũng hết ăn lại nằm, kim nằm ngang cầm nỗi, kim dựng đứng nhấc chẳng lên, chắc là hỏi thăm có thân thích chúng ta, cho rằng gả đến có thể ăn hương uống lạt, bây giờ thấy được, trong nhà cũng có nhiều tài sản, cổ động Đại Mao ở riêng, Đại Mao tốt lành gì, ném cả nhà để tự sống. Quế còn lớn hơn ngươi tuổi, nghe bây giờ đại ngươi nóng nảy, tìm kiếm chung quanh đó. Ôi trời, quan tâm chuyện này làm chi? Thêu tiếp , mùa xuân sang năm, Tình nhi nhà mình cũng bắt đầu làm giá y đấy."
Tử Tình nghe xong ngượng ngùng, dậm chân cái, ôm cánh tay Thẩm thị làm nũng, "Nương, ta cùng ngươi lại chê cười ta, ai ta muốn gả?"
" gả? gả? Đừng hối hận đó, ta nghe có người chờ kịp, chạy ra cha người cầu tình, còn có người vụng trộm chuẩnbị bốn mùa quần áo mới. Ngay cả áo lót cũng biết làm bao nhiêu thay người ta? Ta cho ngươi biết nè, cái gì nên làm cái gì nên làm trong lòng ngươi suy nghĩ ràng. Đừng làm ra chuyện hồ đồ, ta tha cho các ngươi đâu."
Tử Tình biết đêm đó xuống núi bị Thẩm thị phát , vội : "Nương. Ngươi yên tâm , trong lòng ta biết mà. Chắc chắn để nương thất vọng. Ngươi đừng nghe Tử Vũ lắm miệng bậy." Thẩm thị mới vừa lòng ra.
Hai mươi tháng mười, trong nhà nhận được thư Tử Phúc gởi, Lưu thị sinh ra nữ oa vào mùng tám tháng mười, mẹ con bình an, bọn họ quyết định chờ cuối đầu tháng chạp cùng Lâm Khang Bình về nhà luôn, chắc dự được hôn lễ của Tử Lộc.
Thẩm thị nghe xong tất nhiên là cao hứng. Tuy rằng hoàn mỹ, phải cháu trai, nhưng dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên, nào và vòng vàng, dây chuyện bạc… đầy đủ hết, Tử Tình cũng làm cho đứa bộ đồ mới mừng tết. Toàn gia bắt đầu kiễng chân trông chờ, Tử Phúc ra ngoài gần năm, Thẩm thị càng ngóng trông, sắc trời mỗi ngày tốt vội vàng mở Phúc viên, giúp bọn phơi đệm chăn, quét dọn vệ sinh, mở cửa sổ thông gió, Tăng Thụy Tường thấy cũng gì, chỉ có thể để thê tử tự làm.
Ai biết trước đông chí năm nay ngày, Tăng Thụy Khánh bỗng nhiên dẫn Chu thị cùng đứa về nhà, Tăng Thụy Tường đến học đường mới nghe , về nhà cùng Thẩm thị, Thẩm thị cũng kinh ngạc, biết Tăng Thụy Khánh bọn họ có ý gì, nhớ được khi đó ràng là muốn chờ Tử Toàn thành thân xong mới có thể lui tới, bây giờ Tử Toàn mới năm tuổi.
"Chẳng lẽ Tử Toàn xảy ra chuyện gì, lúc này lại đổ đầu ta à? Ngươi xem có chuyện gì, gả đến nhà các ngươi, liền sống được mấy ngày yên ổn, khó lắm nhà đại ca mới , nhà Xuân Ngọc lại làm ầm ĩ vài năm, lúc này, Xuân Ngọc cần lo lắng, bọn họ lại về nhà. lúc nào bớt lo được, may mà chúng ta ở riêng, chứ biết chịu bao nhiêu khổ nữa."
"Ngươi đừng sốt ruột, còn biết là vì cái gì mà? Ngươi yên tâm, nếu thực về nhà, ta có lời muốn cùng , chỗ cha mẹ, cũng nên để bọn họ ra sức ra lực. Nương của ta mấy năm nay luôn luôn nhìn chúng ta tốt, chi bằng để đại ca phụng dưỡng bọn họ vài năm, chúng ta cũng đỡ nhọc vài năm."
Vợ chồng nghiền ngẫm, Tử Thọ cùng Tử Hỉ về, Tăng Thụy Tường đuổi hai người đến lão phòng thăm lão gia tử, thuận tiện hỏi ngày mai đông chí tế tổ an bày ra sao.
Chờ Tử Thọ cùng Tử Hỉ vừa , Tử Tình mới nhớ tới hôm nay là mười tám tháng mười , phải là sinh nhật Tử Hỉ sao? Vội nhắc nhở Thẩm thị, Thẩm thị vỗ đùi, : "Chết chết, sao lại quên được nhỉ? Mấy ngày nay ta bận quá nên quên cả sinh nhật của con ta." xong phòng bếp.
Tử Tình lấy ra đôi giày chuẩn bị, ngồi ở đầu giường, nghĩ đến mình tới nơi này mười năm, mười năm sinh tử mờ mịt, cân nhắc, tự khó quên, đối với cha mẹ kiếp trước mà , phần đau xót vì mất nữ nhi có gì thay thế được. Mười năm, con của đại ca chắc vào tiểu học, cha mẹ chắc tóc bạc sớm, bên người có ai bầu bạn ? Thân thể còn khoẻ mạnh ? nước mắt Tử Tình lăm đầy hai gò má, trận đau đớn lan tràn, Tử Tình ôm lấy tim.
Bỗng nhiên, Tử Vũ vào, phát Tử Tình khác thường, hoảng sợ: "Tỷ, tỷ, ngươi làm sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ?"
Tử Tình cả kinh, vội lấy khăn tay lau nước mắt, : " có gì, chính là ngồi ở chỗ này nhớ tới chút chuyện cũ, nghĩ đến tiểu ca ngươi nhoáng cái lớn như vậy, ai biết nháy mắt mà mười năm qua, mười năm, thời gian qua nhanh. Tỷ nhớ được như mới ngày hôm qua, nhưng đối bọn họ mà , có lẽ là sống ngày bằng năm, biết loại dày vò này có giảm bớt theo thời gian , ta là người con bất hiếu, cái gì cũng làm xong, cái gì cũng giúp được bọn họ."
"Tỷ, sao hôm nay ngươi lại vậy, những lời ta hiểu, tỷ, ngươi bị làm sao? Tỷ." Tử Vũ phe phẩy Tử Tình, la lên.
Tử Vũ ầm ĩ làm Tử Tình thức tỉnh, vội vuốt đầu Tử Vũ : "Nghe hiểu đừng nghe. Tỷ tỷ chỉ nghĩ tới ít chuyện xưa mà thôi, nên than thở vài câu, ngươi cho cho nương đấy, chuyện lần trước còn chưa tính sổ với ngươi, tên phản đồ! Chúng ta ra ngoài , tiểu ca ngươi chắc cũng sắp về, đại cha bọn họ trở về làm cái gì, chúng ta nghe chút."
Chương 163: Mẹ con gặp nhau
Chờ Tử Thọ bọn họ vào cửa, Thẩm thị nấu mì trường thọ chín, sau khi ăn xong, cả nhà ngồi chuyện, chủ yếu là hỏi nguyên do Chu thị bọn họ đột nhiên trở về.
Nguyên lai là trước đó vài ngày, Tử Toàn bị bệnh nặng hồi, rất hung hiểm, Chu thị vì đứa mà đến thanh nguyên miếu chuyến, đại sư trong miếu , đứa này từ khi sinh đến nay chưa được vào từ đường lạy tổ tiên, đương nhiên được tổ tông che chở, còn nữa, cách họ hàng quá xa, tương lai có chỗ dựa vào, cuộc sống rất thê thảm. Chu thị nghe xong tất nhiên là sợ hãi, về nhà cùng trượng phu thương lượng, đại sư có thể sai à? Mấy năm nay nghe lời tên thầy tướng chết bầm kia nên cuộc sống mới càng khốn khó, hơn nữa ở trong lòng cha mẹ còn bị tội danh hiếu thuận, có thể thấy được ông xem tướng kia lừa gạt tiền bạc. Hai người giờ phút này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nên trước đông chí, trở về tế tổ.
"Đại cha chuyện tế tổ ngày mai an bày tất cả, chúng ta theo là được, đại nương còn , chờ dàn xếp xong xuôi đến thăm nương. Còn muốn ở lại tham gia hôn lễ của nhị ca, năm nay ở nhà mừng năm mới, cho Tử Toàn nhập vào gia phả" Tử Thọ .
Tăng Thụy Tường nghe xong, nửa ngày , Thẩm thị biết trong lòng khó chịu, chắc lại nghĩ tới ngày ấy An Châu tìm Tăng Thụy Khánh, Thẩm thị nghĩ nghĩ, hỏi: "Đại ca về nhà rồi, ngươi có định sang thăm ?"
Tăng Thụy Tường lắc lắc đầu, : "Mấy năm nay ta làm thất vọng, quan hệ hai nhà thành như vậy, ta còn thay chiếu cố Tử Bình, cảm kích hay cảm kích , nhưng tốt xấu gì Tử Bình cũng là con ruột của , còn có cha mẹ nữa, mấy năm nay luôn luôn mình ta phụng dưỡng, việc này, ta phải cẩn thận suy nghĩ, thế nào với ."
"Cha, theo ta ngươi cần , dù sao đại nương cũng , muốn đến nhà thăm nương, chắc là biết chuyện Bình tỷ. Vả lại, ngày mai cùng tế tổ, cũng thấy được đại cha. phải trước kia đại cha ngươi tính tình mềm yếu sao? Có lẽ chắn chắc ngươi thăm , tình trước kia so đo cùng ." Tử Thọ .
"Đúng vậy, đại cha chắc chắn nhất định cha tha thứ , có thể nối lại tình huynh đệ như xưa. phải bắt nạt à?" Tử Tình bồi thêm câu.
Thẩm thị nghe xong cũng : "Theo ta ngươi cần , ta cũng hiểu lắm rồi, mấy năm nay, bởi vì chúng ta làm cha mẹ mà tính tình mềm yếu, nên bọn mới bị nhiều ủy khuất như vậy, ngươi nghe , bọn đều ý kiến cả. Chuyện Tử Tình, nên đổi lại là Tử Bình, ngươi nghĩ Xuân Ngọc dám tính kế như vậy ? Đại ca chặt chân Đại Mao mới lạ. Quả hồng này, bị bóp nặn liên tục, với lại, chuyện trước kia phải lỗi của ngươi, chúng ta vì đứa , thể yếu đuối nữa, cái gì cũng lo lắng thay người khác, nhưng người khác đối xử với mình ra sao chứ."
"Đúng, Ngày ấy Khang Bình với cha, nếu lí lẽ mà làm nhà mình chịu thiệt phản kháng cần nữa. Ta sống mấy chục năm, đọc bao nhiêu sách, còn thông thấu bằng đứa ." Tăng Thụy Tường cảm thán.
"Cha mẹ, tốt quá, cuối cùng các ngươi cũng suy nghĩ cẩn thận, chuyện của tỷ, vốn các ngươi làm đúng để tỷ chịu khuất nhục, nên đuổi bọn đại ra khỏi nhà luôn mới phải. Ngày ấy ta mà ở nhà, ta khẳng định giúp đại ca đánh cho Đại Mao trận. Cho dù đánh lại, ta cũng cắn mấy cái. Ta chứ chờ thêm vài năm, ngày nào đóta còn muốn thay tỷ đòi lại. Muốn bắt nạt nhà mình mà bọn họ sống thoải mái được à, nghe lúc tỷ sinh nhật ngày đó, đại còn mặt dày xin công việc, theo ta tỷ tỷ cứ mướn bọn họ , vẫn là trả tiền, làm cho bọn họ làm công." Tử Hỉ .
"Ngươi biết cái gì, vừa nhìn mặt phát ghét, mướn cái gì? Đến lúc ta gả , ta là mướn bọn họ, còn phải mướn mấy người trông trộm, ta có mệt hay ? Tiêu tiền để bản thân chịu tội." Tử Tình .
"Điều này cũng đúng. Ta lại quên suy nghĩ kĩ." Tử Hỉ có chút uể oải.
Tử Tình thấy vậy, đem giày làm cho Tử Hỉ ra, sờ sờ đầu Tử Hỉ, vui mừng : "Hình như lại cao hơn rồi, ngươi mười tuổi, trưởng thành, biết nhớ thương tỷ tỷ, biết thay tỷ tỷ đòi lại công đạo, ở học đường có quen ? Có nhớ nhà ?"
"Tỷ, sao ta thấy ngươi hình như khác thường lắm đó, y choc nương vậy? Ngươi đừng làm ta sợ." Tử Hỉ bắt tay giơ lên ôm đầu.
"Ngươi đồ xú tiểu tử (xú = xấu xa), quan tâm ngươi chút ngươi biết cảm kích lại ta, ta còn làm giày riêng cho ngươi, ta tặng cho ngươi." Tử Tình nghe xong tức giận véo .
Tử Hỉ thấy vội trốn, : "Đây mới giống ngươi nè, giống mụ dạ xoa." Làm cả nhà đều nở nụ cười, cũng liền thoải mái chút, Tăng Thụy Tường cũng rối rắm nữa.
Ngày kế, lão gia tử dẫn nam đinh tế tổ, Chu thị đến ngồi hồi, ngay từ đầu còn có chút ngượng ngùng, : "Đệ muội à, ngày đó thực phải chúng ta cố ý, đều tại thầy tướng đáng chết kia, hại ta mất 1 lượng bạc , còn hại chúng ta vài năm nay chưa về nhà, ngay cả về thăm cha mẹ cũng dám, người biết còn mắng chúng ta bất hiếu, nhưng ai biết cũng chúng ta khó xử? Ta chỉ có mỗi Tử Toàn, nếu xảy ra cái gì sao?" xong liền ô ô khóc lên.
Thẩm thị thấy vậy, chỉ có thể khuyên giải, chỉ chốc lát, Chu thị lại hỏi mấy năm nay có tin tức gì của Tử Bình .
Thẩm thị nghe xong có chút kỳ quái, hỏi: "Chẳng lẽ cha mẹ cùng ngươi sao? Còn có Thu Ngọc, phải bọn họ đều gặp được Tử Bình sao?"
Chu thị có chút mất tự nhiên, giải thích là nhưng lắm. Thẩm thị cũng để ý, liền hoàn cảnh tử Tử Bình ra.
Chu thị nghe xong thở dài: "Đúng là quỷ đoản mệnh, thực nghe lời, năm đó như bị bỏ bùa, lại sống khổ như vậy, là con có cha mẹ ai quan tâm. Thôi, bây giờ ta khuyên nhủ đại ca ngươi, nhìn xem có thể nhận đứa hay , cháu ta chắc năm nay bốn năm tuổi, đáng thương cháu ngoại của ta, ta còn chưa thấy lần." xong Chu thị lại khóc.
Tử Tình nhíu mày, sao nước mắt đại nương như hệ thống cung cấp nước uống, muốn chảy chảy, lại đây lừa gạt nương nàng đồng tình, cái gì mà người quan tâm, chẳng lẽ nhà mình cho mấy thứ kia cho chó ăn à?
"Nếu ngươi muốn gặp, ngày mai ta nhờ người bảo nàng, năm năm, trong lòng đại ca cũng nên buông xuống, đứa Tử Bình này mấy năm nay rất cực khổ, chỉ sợ sớm hối hận năm đó nghe lời của các ngươi, nhưng giờ hối hận cũng muộn, việc này cũng vô dụng, quan trọng là về sau có thể sống tốt hơn."
"Cũng được, ngày mai bảo nàng đến chỗ ngươi trước, ta vụng trộm gặp cái, đêm nay xem thái độ của cha nàng, nếu tốt ta mang nàng về nhà, còn chỉ có thể chờ lúc Tử Lộc thành thân, nể mặt nhà ngươi có chuyện vui, thể tranh cãi ầm ĩ, có thể cứu vãn đường sống ?"
Thẩm thị nghe xong chỉ có thể đáp ứng, chờ Tăng Thụy Tường bọn họ trở về, Chu thị vừa , Thẩm thị bảo Tử Thọ phố truyền tin.
Buổi sáng ngày kế, sắp mười hai giờ rồi, Tử Bình mới mang đứa lại, mặc quần áo vẫn cũ nát, Thẩm thị bảo Tử Thọ mời Chu thị, bên này lại vội vội tìm ít quần áo cũ của Tử Hỉ hồi , Tử Bình có dáng người cao và to lớn Tử Tình cùng Thẩm thị, nên Thẩm thị tìm thấy quần áo nào hợp, liền cắt hai miếng vải bông cho Tử Bình mang về làm hai bộ quần áo, thứ nhất là mặc vào lúc Tử Lộc, thứ hai mừng năm mới phải về nhà mẹ đẻ.
"Nếu cha mẹ ngươi gặp ngươi như vậy, biết khổ sở thế nào, hài tử à, nghe thím, về làm bộ đồ mới, cha của Huy Huy tạm thời cần dẫn đến, dù sao cũng phải xem cha ngươi thế nào , trước tha thứ cho ngươi cùng đứa , sau tha thứ ." Tử bình nghe xong chỉ biết khóc, khóc Chu thị mang theo Tử Toàn đến.
Chu thị vừa vào phòng nghe thấy tiếng Tử Bình khóc, nghiêng ngả chạy đến chỗ Tử Bình, đánh mất cái, "Ai bảo ngươi nghe lời, ngươi cái đứa chết bầm, đồ quỷ đoản mệnh, ngươi xem ngươi sống thế nào hả, ta cực khổ nuôi ngươi lớn để cùng chịu khổ, làm trâu làm ngựa cho , ngươi mà nghe lời mẹ, đem đứa sẩy hôm nay sao phải khó xử?"
Tử Bình ôm Chu thị chỉ biết khóc kêu "Nương ", Tử Tình thấy trong lòng ê ẩm, Thẩm thị bảo con mình ra ngoài, để hai mẹ con họ chuyện. Thẩm thị tự phòng bếp chuẩn bị cơm canh.
"Nương, Bình tỷ cũng là, phải cho nàng vải dệt sao? biết mặc bộ đồ mới à? Có ý gì? Đại nương nhìn còn tưởng rằng chúng ta cho tới bây giờ cũng quan tâm nàng đấy." Tử Tình hỏi.
Thẩm thị nghe xong cũng thở dài hơi, : "Vừa rồi ta cũng muốn hỏi nàng vài câu, quên , ta nữa, người làm, trời nhìn, ông trời thấy mình thành tâm là được."
"Còn việc ngày đó nữa, ràng đại nương biết Bình tỷ tình huống gì, cố tình còn muốn hỏi lại lần, phải là biết, muốn cảm kích sao? Ta xem về sau chuyện Bình tỷ chúng ta cũng cần quan tâm, phải đại nương , con cha mẹ rất đáng thương, chẳng lẽ chúng ta đều thường nàng , thế mấy đồ tặng cho họ làm gì." Tử Tình than thở.
Tử Thọ cùng Tử Hỉ đều tỏ vẻ đồng ý, Thẩm thị trầm mặc .
Ngày ấy, Chu thị cuối cùng vẫn dám dẫn Tử Bình về nhà, chắc Tăng Thụy Khánh vẫn chưa tha thứ, Tử Bình đành phải nước mắt rưng rưng mà dẫn đứa . Thẩm thị trừ chuyện cho vải dệt, còn chuẩn bị dống lớn gạo, thịt heo, trứng gà, Chu thị thấy tất nhiên là cảm tạ.
Tử Tình, Tử Thọ, Tử Hỉ cao hứng, Thẩm thị : "Các ngươi yên tâm, đây là lần cuối cùng để cho đại nương ngươi xem, về sau, nàng có cha mẹ của mình, ta cũng muốn nhìn, cha mẹ nàng có thể cho được gì?"
Tử Tình dặn dò câu: "Nương, ngươi phải nhớ lời hôm nay ngươi , đừng quên."
Đông chí qua mấy ngày, Chu chưởng quầy dẫn người đến mua cam cùng chút quýt, năm nay cam thu vào được ngàn lượng, quả giá vẫn 6 văn. Trong nhà hoạn kê cũng bán, có năm sáu trăm con, cũng gần năm mươi lượng bạc, Tử Tình cũng bán sáu bảy trăm con ở chanh viên, hơn nữa mấy tháng này có trứng gà, nên cũng được tầm trăm lượng bạc.
Tử Tình tất nhiên là vui mừng thôi, đây chính là bạc của mình mà.
Chương 164: Huynh muội tâm
Mùng năm tháng chạp, Tử Lộc xin phép về nhà, Tử Thọ Tử Hỉ cũng như thế, bởi vì ngày này muốn đưa sính lễ đến nhà , trong nhà nhiều việc vặt vãnh. Lão gia tử cùng Điền thị, Chu thị, Thu Ngọc bọn họ đều chủ động đến hỗ trợ, sính lễ giống lúc Tử Phúc thành thân, cũng là hai mươi hai nâng ( 22 hòm, hoặc 22 món đồ cưới), Chu thị là lần đầu tiên thấy, lần trước Tử Phúc thành thân nàng có mặt, cho nên nhìn thấy từng này nâng rất là kinh ngạc, chắc nàng ngờ chỉ vài năm mà Thẩm thị có nhiều của cải như vậy. Ở nông thôn thành thân, chỉ tầm 2 hoặc 3 nâng, còn có đồ nào chính thức cả, chỉ đưa cho có lệ, tổng cộng cũng tốn mấy lượng bạc, làm gì có đồ trang sức cùng vải lụa.
"Đệ muội, ngươi đúng là có phúc khí, bọn đều lớn, đám đều có tiền đồ, bây giờ cuộc sống lại khấm khá, dành được nhiều của cải. Còn ta biết tương lại con ta thành thân thế nào nữa? Chắc phải làm phiền bốn ca ca của giúp đỡ." Chu thị kéo Tử Toàn .
Thu Ngọc nghe xong bĩu môi, : "Đại tẩu rốt cục nhớ tới còn có các cháu nhỉ, năm năm thấy bóng người, ta cho rằng đại ca đại tẩu chuẩn bị đóng cửa nhận người thân chứ."
Lão gia tử nghe xong quát bảo ngưng lại."Ít đánh rắm , ngày đại hỉ mà cái gì vậy hả? Ai mà lắm mồm nữa cút về cho ta."
Thu Ngọc cùng Chu thị im miệng, đưa sính lễ ra cửa, Thẩm thị mời mọi người ở lại ăn cơm, Chu thị tự lại cảm khái phen, nhưng Thẩm thị có gì.
Buổi tối, Tử Tình lôi kéo Tử Lộc vào thư phòng chuyện phiếm, Tử Tình hỏi: "Nhị ca, ngươi thành thân, ngươi cho muội muội biết, có phải ngươi vì muội muội nên mới đáp ứng thành thân vội vã như vậy ? lý lẽ với điều kiện của ngươi, muội muội cảm thấy ngươi phải tìm được người tốt, câu hỏi này ta nghĩ lâu rồi, muốn hỏi lại dám hỏi, nhị ca, ngươi thấy ủy khuất ? Nghe nhà nhị tẩu rất nghèo, cũng biết chữ, tính tình còn mạnh mẽ."
Tử Lộc vuốt đầu Tử Tình, : "Tình nhi suy nghĩ nhiều rồi, từ xưa đến nay, hôn nhân là việc cha mẹ quyết định, nương nhìn người rất chuẩn, trước lúc chúng ta đính hôn xem tướng. Ngươi đừng lo lắng, nương hỏi thăm ràng, tuy là nàng là chị cả trong nhà, từ chịu nhiều khổ, nhưng trong nhà chỉ có nàng là nữ oa, cũng được sủng ái."
Tử Tình trực tiếp hỏi: "Nhị ca, nếu, ta là nếu thôi, nếu tân tẩu tử cá tính quá mức mạnh mẽ, ngươi rất mệt. Đến lúc đó ngươi làm gì?"
"Tình nhi, nhị ca khuyên ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa, yên tâm , Nhị ca biết ý của ngươi, vừa rồi phải ngươi bảo nàng biết chữ ad? , ngay từ đầu, ta có mâu thuẫn cùng oán trách đối với cuộc hôn nhân này, tuy rằng ta biết nương hại ta, nhưng dù sao hôn nhân là chuyện cả đời, ta cũng muốn cưới thôn đến chữ còn biết, tương lai cả ngày chỉ vì chút chuyện củi gạo dầu muối tương dấm chua trà linh tinh mà tính toán chi li, giống đại cha cùng đại nương vậy, thế mạnh mẽ có ích lợi gì? Ta cũng muốn hướng tới tính cảm tâm đầu ý hợp như ngươi cùng Khang Bình, nhưng đó phải cần thời gian tích lũy, nếu làm được ít nhất cũng phải giống đại ca đại tẩu, có thể cầm sắt hài hòa (ý chỉ quan hệ vợ chồng hòa hợp) nhỉ? Sau này đính hôn xong, nương buộc ta đưa quà tết, ta đến nhà bọn họ mới biết được phụ thân nàng có chút kiến thức, giống nông dân, nhà tuy nghèo khổ nhưng đại đệ đệ của chị dâu ngươi vào tư thục vài năm, sau này cũng là vì cuộc sống bức bách nên bỏ học về giúp đỡ làm việc đồng áng. Chị dâu ngươi vụng trộm thương lượng với ta, muốn lấy ít thứ mình tặng bán để cho hai tiểu đệ đệ của nàng học, cha mẹ nàng đồng ý, nên sau khi ta đồng ý, cùng nàng với cha mẹ. Giờ khắc này, ta mới chính thức nhận nàng. Chờ Đoan Ngọ ta lại đến, nghe chị dâu ngươi ít vải tốt và số qàu tặng cần dung bán lấy bạc đưa hai tiểu đệ vào học đường, mà nàng cũng theo bọn đệ đệ nhận chút chữ, giống ngươi năm đó. Mà đại đệ của nàng làm việc trong An Châu thành, năm nay mười lăm tuổi."
"Nhị ca, nghe ngươi như vậy, tẩu tử này cũng là người biết đúng sai, lúc ta nghe nương nàng mạnh mẽ, còn dọa ta nhảy dựng, ta thích loại người bá đạo phân phải trái, nhị ca của ta cần phải tìm được người vừa xinh đẹp vừa có khả năng lại ôn nhu săn sóc cơ." Tử Tình cười .
"Trải qua này vài lần đưa quà tặng, ta thấy nàng giống thôn thô tục, xem có vài phần dịu dàng, ta nghĩ nương nhìn người xong mới quyết định, phải tùy tiện tìm người đem ta đuổi đâu, còn tương lai có thể trợ cấp cho nhà mẹ đẻ nàng ít."
"Ta nghe ý ngươi hiểu cha mẹ nàng là người biết sâu cạn tốt xấu, ít nhất còn biết được ngươi đồng ý mới bán đồ chúng ta tặng, hơn nữa, nhị tẩu muốn đưa bọn đệ đệ đọc sách, chỉ sợ cũng có tâm tư, muốn kéo khoảng cách hai nhà gần lại, lỡ đệ đệ của nàng có tiền đồ gì cũng hơn cái loại chỉ biết giữ tiền khư khư. Nhị ca, ngươi yên tâm, có muội muội ở đây, tương lai của ngươi chắc chắn tốt, ta được làm được."
"Nhị ca tin ngươi. Nhị ca còn nhớ lúc , ngươi muốn đưa ta đọc sách, ngươi quả nhiên làm được, nhưng muội muội cứ yên tâm , có số gia sản cha mẹ cho cũng đủ để chúng ta sống. Được rồi, nhiều như vậy, ngươi yên tâm chưa hả bà quản gia?" Tử Lộc trêu tức, Tử Tình mới nhớ tới ngoại hiệu này lâu chưa có ai nhắc, véo Tử Lộc.
Tử Phúc bọn họ cùng Lâm Khang Bình về nhà vào tối mùng mười, Tử Hỉ mở cửa, vui vẻ cực kì, chạy hét lên: "Cha, nương, đại ca đại tẩu về nhà."
Tăng Thụy Tường đỡ Thẩm thị ra ngoài, Tử Phúc nhìn thấy Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường, nhanh quỳ xuống, "Cha, nương, chúng ta trở lại."
Lưu thị vội ôm đứa quỳ xuống theo, Thẩm thị ôm Tử Phúc nghẹn ngào nên lời, Tử Lộc cùng Tử Tình bọn họ cũng gạt lệ.
"Nhạc phụ, nương, ta cũng trở lại, sao các ngươi hỏi gì ta?" Lâm Khang Bình từ phía sau chạy xe ngựa tiến vào, thấy tình cảnh trước mắt, hỏi.
"Được rồi, mau đỡ bọn đứng lên, đất lạnh, đường vừa mệt vừa đói, tắm rửa chút rồi ăn cơm, nghỉ ngơi cho khỏe, có gì mai hẵng ." Tăng Thụy Tường lên tiếng.
"Ừ, tại ta vui quá nên quên bọn còn quỳ đất, mau đứng lên." xong, Thẩm thị nâng Lưu thị dậy, tiếp nhận đứa trong tay Lưu thị, mọi người vào nhà.
Tử Phúc dẫn Lưu thị cầm đồ đạc vào Phúc viên rửa mặt, Thẩm thị ôm đứa buông tay, Tử Tình đành phải chuẩn bị đồ ăn, Tử Vũ nhóm lửa. Cơm xong, Tăng Thụy Tường liền sai mọi người đều tự nghỉ ngơi.
Ngày kế, sắp mười giờ, Tử Phúc bọn họ mới lại ăn xong điểm tâm, Tăng Thụy Tường gọi bọn thỉnh an lão phòng trước. Thẩm thị tha thiết muốn vài câu với con, còn chưa con phải , tức giận cau có với Tăng Thụy Tường, : "Việc dọn dẹp trong nhà ngươi lo mà dẫn bọn Tử Thọ làm, ta mặc kệ. Ta cùng Tử Tình Tử Vũ chỉ phụ trách cơm canh."
Tăng Thụy Tường nghe xong cười hắc hắc, xoay người sai Tử Thọ, Tử Hỉ: "Tiểu tam tiểu tứ, còn chưa nghe được lời nương ngươi à, nhanh thu dọn đồ , muốn chờ phụ thân động thủ (ra tay) hả?"
Tử Thọ, Tử Hỉ nhận mệnh cầm lấy khăn lau, Lâm Khang Bình chuyển quà tết ra, rồi vội vàng giục xe ngựa muốn Tình viên.
Tử Thọ hô: "Tỷ phu, ngươi xảo trá, thấy chúng ta làm việc, ngươi liền bỏ chạy."
Lâm Khang Bình cười để lại câu, "Ta có việc quan trọng, về giúp sau." xong muốn .
Tử Hỉ giơ khăn với Tử Thọ: "Tam ca, ngươi là ngốc, nhìn ta nè." xong liền hô với Lâm Khang Bình: "Tỷ phu, nếu ngươi làm, ta tìm tỷ làm giùm, để xem ngươi có đau lòng ? Dù sao ta cũng làm hết được nhiều như vậy." Tử Hỉ xong liền chạy vào phòng kêu: "Tỷ, đại tỷ, giúp tiểu đệ phen , phải ngươi thương ta nhất à? Ngươi nhẫn tâm nhìn tiểu đệ giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng ư?"
Lâm Khang Bình nghe xong, đành buông mọi thứ, cười : "Chút chuyện thôi mà ngươi cũng muốn kéo tỷ ngươi giúp, còn nước sôi lửa bỏng, người biết còn tưởng rằng ngươi muốn lên núi đao xuống biển lửa đó?"
Lâm Khang Bình xong giúp đỡ quét dọn, chọc Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cười thầm lâu ở trong phòng. Xem ra, chỉ cần nhắc tới Tử Tình, Lâm Khang Bình đầu hàng vô điều kiện.
Cơm chiều xong, mọi người mới quây quần náo nhiệt, Thẩm thị lôi kéo Tử Phúc cùng Lưu thị ngồi ở bên người, hỏi sinh đứa có đau đớn , sữa đủ , buổi tối đứa tỉnh mấy lần, hay khóc náo , cùng với chuyện trải qua trong năm.
"Tiểu nhị, đại ca còn chưa tặng ngươi lễ vật, chị dâu ngươi có chọn mấy thứ trang sức và vải, còn ta trực tiếp luôn, đưa ngân phiếu, ta quyết định, về sau đệ đệ muội muội thành thân, cần biết là ai, ít nhất đưa trăm lượng tiền biếu, về sau các ngươi nhớ kỹ nhá, ta là lão đại, ta đầu." Tử Phúc xong phân phó Lưu thị lấy ra.
"Đại ca, ngươi mệt lớn rồi nhá, ta cùng tiểu muội thích hợp nhất, ta chỉ cần bỏ ra trăm lượng, còn có thừa ba trăm lượng, tiểu muội văn cũng bỏ, đại ca phải chi hẳn năm trăm lượng nha, hơn nữa, ít nhất là 100 lượng, ha ha, ha ha." Tử Hỉ vui vẻ cười.
Lâm Khang Bình ngồi bên cạnh Tử Tình, trộm nắm tay Tử Tình, Tử Hỉ gục mặt sau ghế Tử Tình, ngửa người cười to nên chú ý, ngã về phía sau, trực tiếp ngã sấp xuống sàn, may mà Lâm Khang Bình phản ứng nhanh, kéo phen, nên mới bị u đầu, khắp phòng đều cười rộ lên, Tử Phúc cố tình thêm câu: "Tiểu tứ, đại ca cho ngươi bạc, bây giờ quỳ lại , chứ cẩn thận tương lai quỳ đầu gối xanh tím cả."
mọi người cười vang dứt bên tai, Thẩm thị đều cười ra nước mắt, Tử Tình cần , xoa bụng kêu đau.
Last edited by a moderator: 20/10/15