1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, chớ cướp mẹ tôi - Kiều Mạt Nhi (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

      [​IMG]


      Tác giả: Kiều Mạt Nhi
      Thể loại: đại, hài hước, có yếu tố huyền huyễn (quyển 1), 18+, HE
      Converter: NgocQuynh250
      Editor: Tiểu Ngư SKU
      Bìa: Bạch Hoa

      【 Giới thiệu 】


      Năm đó, đều bị hạ dược.

      Sau cả đêm triền miên, bóng dáng lại thấy đâu...

      Bốn năm sau, nhận được phong thư khiêu chiến.

      Mà hướng tới khiêu chiến, lại là tiểu quỷ mới ba tuổi.

      "Cung Hình Dực, cho phép ông cướp mẹ của tôi, bằng , tôi khiến ông ngày tốt lành." Tên tiểu quỷ trước mắt chỉ đứng tới đầu gối của Cung Hình Dực, hung tợn nhìn .

      Vô số dấu chấm hỏi thoáng qua trước mắt Cung Hình Dực, mẹ của tên tiểu quỷ này rốt cuộc là ai?

      "Bất quá trước đó, chúng ta vẫn phải tính toán!" Tiểu quỷ từ sau hông lấy ra máy tính, ngón tay nho khảy khảy phía , cái miệng nhắn thầm. "Chi phí kiểm tra thai kỳ, tiền sinh con, tiền dinh dưỡng, tiền sữa bột, tiền tã, tiền giáo dục... Tiền nuôi dưỡng tổng cộng là 262 vạn, hơn nữa chi phí vất vả của mẹ tôi, chính là nhân hai, tổng cộng là 524 vạn, nếu như ông nguyện ý hào phóng chút, có thể đưa cho tôi 530 vạn."

      Cho đến khi Cung Hình Dực đưa tiền đến tận tay tiểu quỷ mới phát ...

      căn bản cũng biết mẹ của tên tiểu quỷ này là ai ? Hơn nữa, ràng bị lừa gạt!

      Chỉ là, ngược lại thấy hứng thú muốn xem mẹ của tên tiểu quỷ này là ai ?

      Muốn lừa gạt, mà còn dám lừa gạt Cung Hình Dực ...

      【 Tình tiết đặc sắc thứ nhất 】

      "Ông thử bước vào xem, nếu như dám bước vào, tôi liền đá bay ông!" Kỳ Kỳ chống nạnh, tròng mắt màu tím nhạt nhìn chằm chằm nam nhân ở cửa.

      "Ta là cha ngươi, tiểu tử thối, nhanh tránh ra." Cung Hình Dực đối với đứa con trai này, càng ngày càng đau đầu!

      "Tôi là tiểu tử thối, ông chính là lão tử thối."

      "..." Cung Hình Dực lần nữa im lặng!

      【 Tình tiết đặc sắc thứ hai 】

      "Con muốn ngủ cùng mẹ!" Tiểu quỷ chiếm cứ trong ngực của Tống Tâm Dao, cặp mắt hung tợn nhìn chằm chằm Cung Hình Dực chỉ quấn khăn tắm .

      "Con trai, nhanh ra ngoài, cha với mẹ của con có việc quan trọng muốn làm!" Cung Hình Dực đưa tay ôm đứa con nhức đầu của .

      "Làm việc quan trọng? Việc quan trọng gì? Con muốn cùng làm!"

      "..." Cung Hình Dực im lặng, Tống Tâm Dao đỏ mặt nhìn chằm chằm Cung Hình Dực.



      Tiểu Ngư: Đáng lý mình dự tính làm quyển "Vương Phi xấu xí: thu nhận chồng cũ" nhưng sau khi đọc đoạn kết thấy rốt cuộc nam chính nữ chính đến với nhau mà lại đến với người khác, dù kết là HE mình vẫn thích. Vì thế, mình quyết định chọn bộ này để thay thế + bộ xuyên ra mắt vào thời gian sắp tới. Nhận xét ban đầu: tên nhóc tì Kỳ Kỳ này giống người ngoài hành tinh hơn, mới ba tuổi rưỡi mà cái gì cũng biết [​IMG]

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 15/6/15
      Phương Lăng, Nữ Lâm, boogoo973 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển

      -o0o-

      Mở đầu


      Bên trong phòng khách sạn, sàn nhà quần áo ngổn ngang, cho thấy giường lớn, nhất định có hai người, hơn nữa còn là nam nữ.

      Xác thực, giường lớn có hai người nằm yên. Tay của nam nhân đặt bộ ngực đầy đặn của nữ nhân cách chiếm hữu.

      giường lớn, nữ nhân giật giật mở hai mắt ra, liền cảm giác nhức đầu muốn chết.

      Hơn nữa, còn có địa phương đau đến mức khiến nhíu mày. nhàng gỡ bàn tay ngực của mình ra rồi vòng lăn xuống giường, lấy quần áo xốc xếch đất mặc vào, sau đó liếc nhìn nam nhân giường.

      Cảm giác đầu tiên của chính là rất tuấn tú...

      Nhưng tại, căn bản cũng có thời gian thưởng thức trai đẹp. tùy tiện mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài.

      hồi tưởng lại đêm qua...

      "Tiểu muội muội, muốn dùng gì?" Người pha chế rượu nhìn trước mắt. Trông dáng vẻ của , hình như còn chưa đầy mười tám tuổi.

      "Nước cam!" cảm thấy mùi vị cũng tệ lắm.

      "Tiểu muội muội, còn chưa trưởng thành!" Người pha chế rượu nghe được muốn uống nước cam, thiếu chút bị hù chết.

      Tới quán bar, lại muốn nước cam, có phải quá buồn cười hay .

      "Ai tôi chưa trưởng thành?" Lần này Tống Tâm Dao vui, mỗi người đều chưa trưởng thành. Chẳng lẽ bởi vì gương mặt trẻ con của sao?

      "Nếu như trưởng thành, tới quán bar, uống nước cam sao?" Người pha chế rượu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tống Tâm Dao.

      "Ai tôi chưa trưởng thành? Cho tôi ly rượu Mân Côi đỏ." Người pha chế rượu suýt nữa ngã nhào, nữ nhân này, có phải có chút là đáng hay .

      Mới vừa cầu ly nước cam, nhưng bây giờ lại muốn ly rượu Mân Côi đỏ mạnh nhất?

      hoài nghi, mình có phải nghe lầm hay ?

      "Tiểu muội muội, chắc chứ?" Người pha chế rượu xác nhận lần nữa.

      " vì sao lại nhiều như vậy? Bảo làm gì làm phải thế sao?" Tống Tâm Dao vừa vặn bị chọc giận, ai bảo là vị thành niên.

      Mặc dù dung mạo của rất trẻ con, nhưng là thế nào, cũng mười chín tuổi rồi.

      Nếu như phải cùng đám tỷ muội kia đánh cuộc, cũng thể tới nơi này. Nhưng tới, cũng phải uống ly. Bằng , đám người kia lại .

      Người pha chế đem ly rượu đặt trước mặt Tống Tâm Dao, cầm lấy uống hớp.

      Vị rượu kia làm đau nhói đầu lưỡi của , nhưng còn ý cười đầy mặt nhìn người pha chế.

      Khổ thân nữ nhân điển hình chết vì sĩ diện.

      Lúc này, mới vừa nãy nhạc ầm ỹ đột nhiên yên tĩnh lại. lát sau, từ phía sau sân khấu, người đàn ông bước ra. Bên trong quầy rượu, tiếng huýt sáo kinh động khoảng.

      Tống Tâm Dao tò mò quay đầu nhìn lên sân khấu.

      nam nhân điển trai đứng phía , đặc biệt cặp mắt của mị. Hơn nữa đôi mắt lại mang màu tím nhạt có lực thu hút cực đại, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của .

      cứ như vậy sững sờ nhìn nam nhân sân khấu, càng giống như vương giả, xuất của đủ để hấp dẫn toàn bộ tân khách.

      Quán bar này là của sao?

      Nếu như phải tại sao quán bar này lại có tên "Tử Mị". [1]
      [1] ma có ánh mắt màu tím.

      Có lẽ, cũng bởi vì , cho nên quán bar này buôn bán khá khẩm hơn những quán bar khác?

      cứ như vậy đứng ở sân khấu, mở miệng câu nào, nhìn người ở phía dưới, hình như tìm bóng dáng nào đó.

      Cuối cùng, tay của chỉ về hướng ngồi.

      Tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía .

      Hơn nữa những ánh mắt kia mang vẻ oán hận. Ngay cả ánh mắt của nam nhân cũng mang ganh tỵ.

      nghĩ tới việc nhìn sang bên cạnh. Phát chỗ ngồi bên cạnh trống trơn. Vốn dĩ là thế.

      Nhìn lại ánh mắt của những người đó, chỉ cảm thấy...

      Hình như đại họa giống như ập xuống đầu . nhìn ly rượu rồi cầm lấy uống hơi cạn sạch, hình như cấp cho mình thêm can đảm. Chỉ là quên, bản thân căn bản cũng biết uống rượu.

      Hơn nữa, rượu đỏ vô cùng mạnh. Uống như vậy, ngã mới là lạ.

      Chỉ là kỳ quái, cũng có ngã xuống, ngược lại cảm thấy toàn thân nóng lên, khó chịu vô cùng.

      "Ách... Nóng quá..." khẽ thở, nắm kéo quần áo của mình, tất cả trước mắt cũng sớm thấy .

      Lảo đảo nghiêng ngã, hướng đến cửa, người nào dám ngăn cản . Bởi vì, coi như bọn họ cũng đều biết, là người được Tử Mị xem trọng. Buổi tối xui xẻo trở thành mục tiêu của người này, nhưng những người đó cũng may, biết "Tử Mị" lại có thể chiếm hữu .

      Thời điểm ra khỏi quán bar, Tử Mị cũng biến mất khỏi sân khấu. Trong quán rượu lại khôi phục dáng vẻ trước kia, hình như tất cả đều chưa xảy ra. Mỗi người cũng lo việc của mình, có chút nhớ nhung muốn tìm mục tiêu tình đêm của bọn họ.

      Tử Mị trở lại phía sau sân khấu, lấy ly rượu uống hớp sau đó ra ngoài. Lại phát , nữ nhân có vóc dáng đẹp bước ra. Ả theo sau lưng Tử Mị, nhưng lại để mất dấu.

      Tuy nhiên ả biết Tử Mị nhất định là trở về phòng của mình, liền hướng tới phòng của .

      Ả nhớ mình làm ký hiệu cửa phòng của Tử Mị, cho dù phòng bên trong quán bar nhiều hơn nữa, ả vẫn có thể tìm được.

      Tử Mị nhất định là của ả...


      Tống Tâm Dao ra quán bar, liền bị người kéo vào trong xe.

      biết, người kia, nhất định là đêm qua, cùng phát sinh quan hệ.

      Chỉ là, cả tướng mạo của người kia, cũng nhớ liền vội vàng rời khỏi khách sạn...

      Mặc dù liếc mắt nhìn chỉ nửa mặt, nhưng là nam nhân có gương mặt rất tuấn tú...
      Phương Lăng, Nữ LâmChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Thư khiêu chiến
      Bốn năm sau, thành phố O.

      Công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch quốc tế Tử Mị chủ yếu kinh doanh buôn bán. Công ty chủ yếu phân phối ở khu vực châu Á và châu Âu. Nhưng chi nhánh công ty vẫn luôn đặt ở thành phố O. Mà tổng giám đốc của công ty - Cung Hình Dực, đồng thời có thân phận thần bí khác, nhưng người nào biết thân phận đó là gì.

      Bên trong công ty tất cả mọi người đều bận rộn, ai dám để xảy ra bất trắc.

      Dù làm nhân viên của Tử Mị, nếu như có trình độ học vấn cao, cũng thể công tác hơn tháng ở Tử Mị.

      Nếu có người muốn mượn trình độ học vấn xâm nhập vào Tử Mị, như vậy kết quả của bọn người đó. Có thể nghĩ ~!

      Bất luận kẻ nào cũng hiểu , tiến vào Tử Mị phải trải qua tầng lớp sát hạch. Cuối cùng còn phải qua cửa của tổng giám đốc Tử Mị - Cung Hình Dực, dù qua cửa của Cung Hình Dực, còn phải thử việc nửa năm mới có thể chân chính trở thành nhân viên của Tử Mị.

      Mà sau khi trở thành nhân viên của Tử Mị, công ty đãi ngộ rất kinh người.

      Bình thường lương hàng năm của nhân viên cũng có thể 30 vạn, nếu có thể công tác ở Tử Mị mấy năm, liền có thể ở thành phố O, mua biệt thự xa hoa trị giá mấy trăm vạn. ra tiền lương ở Tử Mị cũng tính là cao.

      Nhưng tiền thưởng của nó mới là thứ mê hoặc người nhất.

      Tiền thưởng cuối năm nhiều nhất vượt hơn năm trăm vạn .

      Nhưng có thể may mắn lấy được khoản tiền thưởng này, phải xem đến biểu trong năm cùng với thành tích công việc mới đủ điều kiện có được mức thưởng siêu cao đó.

      Ở Tử Mị, ngay cả công nhân làm vệ sinh, đều phải có trình độ đại học, mới có thể vào. Lương hàng năm cũng vượt qua hai mươi vạn.

      Nhưng muốn vào Tử Mị làm công nhân vệ sinh cũng chẳng dễ dàng như vậy.

      Bên trong đại sảnh, hồi tiếng hút khí, mọi người đều nhìn về vị trí trung tâm.

      Đó là nam nhân tuyệt đối cực phẩm, tây trang thượng hạng, giày da bóng loáng, lưng thẳng tắp...

      Đặc biệt là đôi mắt của vô cùng hấp dẫn. Màu mắt tím nhạt, quét vòng nhân viên bên trong đại sảnh. Mọi người vội cúi đầu dám nhìn.

      "Tổng giám đốc, người có thư." Nhân viên lễ tân run rẩy lấy lá thư màu tím giao cho Cung Hình Dực. Cung Hình Dực nhận lấy rồi hướng tới thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Hoàn toàn nhìn thấy người bên trong đại sảnh.

      Công việc rất nhiều, nhìn lá thư màu tím nằm tài liệu. Thế nào càng xem càng giống như thư tình của tiểu nữ sinh. Chỉ là chữ viết phía xiêu xiêu vẹo vẹo giống như con giun, làm cho có chút ngạc nhiên.

      Đây là chữ của người nào? Có phải quá mức kinh điển hay ?

      Lần đầu tiên đặt bút viết chữ cho tới bây giờ cũng viết được thế này.

      Do tò mò, cầm lấy lá thư. Mở ra lấy giấy viết thư bên trong, đó viết ba chữ to. thiếu chút nữa từ ghế rơi xuống.

      Đây là người nào? Xem ra lá gan !

      "Thư khiêu chiến?" ràng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng còn chưa đến mức nhận ra chữ phía .

      càng nghĩ càng buồn cười, Cung Hình Dực bắt đầu nhà trẻ, cũng chỉ nhận được vô số thư tình của tiểu nữ sinh.

      "Thư khiêu chiến" này, đúng là lần đầu tiên nhận được. Nhìn chữ viết này, rất hoài nghi có phải do người lớn viết hay ?

      Thế nhưng lại thấy hứng thú, là người của công ty nào? Lại còn viết thư khiêu chiến cho . Đem phong thư mở ra, đó viết địa chỉ, thời gian.

      Người gửi: Tống Tử Kỳ...

      Tống Tử Kỳ?

      Là ai?

      Trong thương trường có người như thế sao?

      chưa từng nghe qua, nhưng trước giờ cũng chẳng mấy quan tâm.

      Chỉ là, vẫn muốn xem chút, cái người Tống Tử Kỳ này, rốt cuộc là ai?

      Là nhân viên công ty nào, hay là người của công ty ? Hoặc là người của công ty nào đó ngoài thành phố?

      Mang theo lòng tò mò, nhìn tới nơi gửi thư.

      "Tổng giám đốc, ngài muốn ra ngoài sao?" Thư ký thấy bước ra, vội vàng tiến lên hỏi.

      "Có chuyện gì sao?" Trong công ty, giọng điệu của vĩnh viễn đều lạnh nhạt như vậy.

      "Chín giờ có hội nghị, buổi chiều ngài hẹn dùng cơm chung với Cao tiểu thư, hai giờ rưỡi chiều hẹn gặp Triệu tổng bàn vấn đề hợp tác..." Thư ký đem lịch trình dày đặc ngày hôm nay báo cáo lần.

      "Buổi trưa thoái thác, hội nghị lúc chín giờ cũng dời xuống nửa tiếng, ta có việc phải ra ngoài trước." đợi thư ký trả lời, Cung Hình Dực vào thang máy dành riêng.

      Thư ký chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, rù rì : "Tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, ." vừa bắt đầu công việc đầu tiên, lại thông báo cho các bộ phận.

      ***



      Cung Hình Dực ngồi vào chiếc xe thể thao của mình, bằng tốc độ nhanh nhất, tới khách sạn kia, tìm được phòng đề lá thư. Cửa hé mở, hình như chính là chờ đến.

      đẩy cửa tiến vào, bên trong phòng rất yên tĩnh. Hình như có ai, nhìn đồng hồ thấy còn cách thời gian đề trong thư mười phút.

      Xem ra, phải chờ lát rồi. Nhớ Cung Hình Dực chưa chờ người bao giờ, nhưng hôm nay vì gặp gỡ Tống Tử Kỳ này, còn phải đợi mười phút. Ngồi ở ghế sa lon, tự rót cho mình ly rượu đỏ, uống hớp.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười phút qua, Tống Tử Kỳ đó vẫn xuất , đừng bóng người, ngay cả quỷ ảnh cũng thấy. mới vừa tính đứng lên rời , cửa phòng trong được mở, người từ từ bước ra...

      Con ngươi của thiếu chút nữa rớt ra, tiểu hài nhi bước ra từ bên trong cũng mới hai ba tuổi.

      Cung Hình Dực đầu tiên nhìn thằng nhóc cũng sợ hết hồn, bởi vì...

      Ánh mắt của nó cũng là màu tím nhạt giống .

      Còn nữa, khuôn mặt nhắn của nó giống đến 88%.

      "Chào ông!" mặt bé trai có nụ cười, thanh cũng lãnh khốc.

      tới ghế sa lon, nó ngồi xuống nhìn Cung Hình Dực đứng.

      "Tới lâu rồi sao?"

      " có!" Cung Hình Dực lấy lại tinh thần rồi nhìn thằng nhóc ngồi đối diện.

      Tên nhóc này cùng , có phải dáng dấp quá giống nhau hay ?

      Đặc biệt là đôi mắt kia.

      "A! Mời ngồi—" cậu nhóc ra vẻ tiểu bề , đưa tay mời Cung Hình Dực ngồi.

      "Tống Tử Kỳ đâu?" Đứa bé này nên biết Tống Tử Kỳ ở đâu !

      "Tôi chính là Tống Tử Kỳ." Cung Hình Dực suýt nữa từ ghế salon té xuống.

      thể tin được, thằng nhóc trước mắt này là người gửi thư cho .

      "Người bạn , cháu đùa sao!" còn dám tin tưởng, đứa bé này là người viết thư khiêu chiến với .

      "Tôi cũng đùa!" Tống Tử Kỳ đột nhiên đứng lên, tới trước mặt của Cung Hình Dực.

      "Nhưng thư khiêu chiến..."

      "Tôi chính là người gửi thư!" Cung Hình Dực càng thêm tin đây chính là người gửi thư cho .

      Nhìn nhóc tì này mới chỉ hơn ba tuổi chứ mấy.

      "Cháu bao nhiêu tuổi?" Đây là điều tò mò nhất .
      Phương Lăng, Nữ LâmChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Người hai mặt
      "Chưa tới năm ngày nữa, tôi được ba tuổi rưỡi!" Tống Tử Kỳ đứng ở bên cửa sổ, nhìn phong cảnh thành phố.

      Mặc dù tới nơi này chỉ mới mấy ngày, nhưng đối với Tống Tử Kỳ mà . Cũng sớm xem qua tất cả mọi nơi, cũng lần mò tìm hiểu mặc dù biết bên trong những nơi này có hình dáng gì, nhưng nó biết các khu vực lẫn địa điểm.

      "..." Cung Hình Dực im lặng, tên tiểu quỷ này có phải trưởng thành quá sớm hay , nhìn dáng vẻ già dặn của nó, có chút hoài nghi, nó mới ba tuổi rưỡi sao?

      "Được rồi! Tiếp theo, chúng ta chuyện của hôm nay !" Tống Tử Kỳ đột nhiên xoay người lại nhìn Cung Hình Dực.

      "Chúng ta có cái gì cần sao?" Cung Hình Dực sắp bị tên tiểu quỷ này làm cho hồ đồ rồi.

      "Cung Hình Dực, cho phép ông cướp mẹ của tôi, bằng tôi để cho ông ngày tốt lành." Tên tiểu quỷ trước mắt chỉ đứng tới đầu gối của Cung Hình Dực, hung tợn nhìn .

      Vô số dấu chấm hỏi thoáng qua trước mắt Cung Hình Dực, mẹ của tên tiểu quỷ này rốt cuộc là ai?

      "Bất quá trước đó, chúng ta vẫn phải tính toán!" Tiểu quỷ từ sau hông lấy ra máy tính, ngón tay nho khảy khảy phía , cái miệng nhắn thầm. "Chi phí kiểm tra thai kỳ, tiền sinh con, tiền dinh dưỡng, tiền sữa bột, tiền tã, tiền giáo dục... Tiền nuôi dưỡng tổng cộng là 262 vạn, hơn nữa chi phí vất vả của mẹ tôi, chính là nhân hai, tổng cộng là 524 vạn, nếu như ông nguyện ý hào phóng chút, có thể đưa cho tôi 530 vạn."

      Nghe cậu nhóc xong, Cung Hình Dực cảm giác, nhóc tì này cũng sai, bèn từ trong túi áo móc ra tờ chi phiếu, ở phía viết xuống số tiền mà tiểu quỷ kia vừa , mà cũng rất hào phóng cho nó hẳn 530 vạn.

      "Ông có thể bảo đảm giành mẹ với tôi hay ?" Mặc dù Tống Tử Kỳ đưa số tiền lớn này lại cho mẹ nhưng nó thể bảo đảm ông ta giành mẹ với nó.

      Nó thích nhất mẹ của mình, nếu như có mẹ, cũng có Tống Tử Kỳ. Nếu như có Tống Tử Kỳ, mẹ vui. Nếu như mẹ vui, nó ghét cha.

      "..." Cung Hình Dực nhìn nó, gật đầu cái. ngược lại thấy hứng thú, rất muốn biết mẹ của tên nhóc lừa đảo này là ai.

      "Vậy tốt! Vĩnh viễn gặp nữa!" Tống Tử Kỳ đem tấm chi phiếu kia bỏ vào trong túi quần, đội mũ lưỡi trai lên, liền ra khỏi phòng khách sạn.

      Giải quyết xong chuyện bên này, nó nên trở về nhà trẻ. Nếu để cho mẹ biết nó cúp cua, nhất định có cái chết rất tàn khốc, mặc dù nó rất thích đại hình của mẹ, nhưng nhiều quá nó có chút sợ.

      Cho đến khi cửa bị đóng lại, Cung Hình Dực mới nhìn tay của mình, tay phải còn cầm cây bút vừa mới viết chi phiếu cho tên tiểu quỷ kia.

      Nhìn chằm chằm bút tay lúc lâu, mới nhớ mới vừa bị tên tiểu quỷ có dáng dấp giống mình mấy phần lừa gạt.

      Hơn nữa còn rất tự giác, đem chi phiếu trong tay giao cho tên nhóc đó.

      Ngay lập tức móc điện thoại gọi cho trợ lý.

      "Giúp tôi tra thông tin cá nhân của Tống Tử Kỳ, chưa tới năm ngày nữa mới ba tuổi rưỡi, tôi muốn biết tất cả thông tin về thằng bé đó." Đối với cái tên tiểu quỷ này, vẫn có biện pháp hiểu. Nhưng có thể tra được đứa bé này rốt cuộc là ai.

      Mẹ của nó là ai ?

      Đáng sợ nhất chính là, tên tiểu quỷ này ràng đem chủ ý đánh tới người của , coi như nó giống chăng nữa, cũng thể là con của .

      , Cung Hình Dực mặc dù đổi nữ nhân như thay quần áo, nhưng hoàn toàn xác định mình chưa để cốt nhục lưu lạc bên ngoài.

      Cho dù năm ấy bị hạ dược, trong ý thức, vẫn nhớ mình có lưu lại người phụ nữ thần bí kia.

      Cho tới nay, đều tìm người phụ nữ đó, nhưng thế nào cũng đều tìm được. Đáng giận nhất chính là, đêm đó bọn họ phát sinh quan hệ ở phòng khách sạn, còn là khách sạn ba sao. Bên trong, căn bản cũng có cài đặt thiết bị theo dõi.

      Mà hỏi những người bên trong, cũng ai gặp qua nữ nhân kia. cứ như vậy vô ảnh vô tung biến mất.

      tức giận đá vào bên hông ghế sa lon, khẽ nguyền rủa . "Tiểu quỷ, đừng để cho ta bắt được ngươi, nếu để cho ta bắt được ngươi, ta nhất định để cho ngươi có ngày tốt lành. Dám cả gan lừa gạt ta." Rời khỏi phòng khách sạn, phục vụ gặp ở ngoài cửa liền cất tiếng . "Tiên sinh, người bạn vừa rồi bảo tôi tùy ý với ngài nhớ thanh toán tiền phòng."

      trán Cung Hình Dực nhảy ra đầy hắc tuyến, tên tiểu quỷ này, lá gan là lớn.

      Lại còn quên khiến khách sạn bắt chẹt phen. Chỉ là tên tiểu quỷ này, trái lại rất thông minh, nếu như được giáo dục tốt, tương lai nhất định là nhân tài. Nhưng nếu cứ như vậy, vĩnh viễn cũng thành tài được.

      Tống Tử Kỳ ra khỏi khách sạn, liền bắt tắc xi, vội vàng đến nhà trẻ.

      Ngàn đuổi vạn đuổi, vẫn là chậm bước, xa Tống Tử Kỳ nhìn thấy mặt mày xanh lét của mẹ.

      "Mẹ!" Tống Tử Kỳ lộ ra nụ cười lấy lòng, nhưng đối với Tống Tâm Dao mà , cũng sớm dùng được nữa rồi.

      "Con lại cúp cua?" Giọng của Tống Tâm Dao u ám.

      "Con có cúp cua, con xin giáo cho nghỉ!" Tống Tử Kỳ nhìn giáo đứng phía sau làm ra vẻ truyền đạt ý.

      "Con xin nghỉ làm cái gì?"

      "Con gặp người bạn." Tống Tử Kỳ cười .

      "Bằng hữu? Con mới trở về thành phố O được bao lâu hả? Còn có bằng hữu nữa! , mẹ trách con!" trách nó? Làm sao có thể?

      "Mẹ, chúng ta về nhà rồi ." Tống Tử Kỳ làm nũng .

      "Được! Về nhà mẹ phạt con!" Kéo tay Tống Tử Kỳ, hai người bọn họ hướng đến con đường về nhà.

      Lúc gần , Tống Tử Kỳ vẫn quên đối với giáo, le lưỡi cái.

      "Oa... Rất đẹp trai, tiểu suất ca đáng , hy vọng về sau tôi có thể sinh ra đứa đẹp trai giống thế." Kể từ khi Tống Tử Kỳ vào nhà trẻ này, mỗi ngày đều có thể nhận đống thư tình của tiểu nữ sinh.

      Còn ngừng nhận được chocolate các loại...

      Mỗi ngày túi xách đều đầy ắp đồ ăn mang về.

      Tống Tử Kỳ nhận những món điểm tâm ngọt, chủ yếu là Tống Tâm Dao thích ăn đồ ngọt, mà mỗi ngày đem đồ ăn về, đại đa số đều là Tống Tâm Dao cùng mẹ nuôi Quách Y Y của nó ăn hết .

      Mới vừa về đến nhà, Tống Tử Kỳ liền đem điểm tâm ngọt đổ xuống bàn, : "Mẹ ơi, ăn viên kẹo."

      Khuôn mặt nhắn tràn đầy ân cần. Hoàn toàn cách nào nhìn ra, ở bên trong khách sạn, nhóc tì này hùng hổ đòi tiền nuôi dưỡng của Cung Hình Dực.

      "Ít lấy lòng , cho mẹ nghe, hôm nay làm gì hả ?" Tống Tâm Dao có biện pháp giáo huấn quản lý con trai của mình. Mỗi lần đều đau đầu muốn chết.

      Mà ngay từ đầu có thể , nó khiến nhức đầu suốt!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Mẹ Dao đáng sợ
      "Mẹ, người đừng nóng giận được ? Con đâu mà!" Thấy ánh mắt của mẹ có chút khủng bố, Tống Tử Kỳ rụt người về phía sau, chỉ cầu mẹ nuôi Quách Y Y có thể trở về sớm chút, như vậy còn có thể cứu nó mạng, bằng , nó có thể chết dưới cái hôn của mẹ.

      Vậy nó thà bị mẹ đánh trận. Nếu như mẹ lộ ra vẻ mặt háo sắc đó, nó nhất định có cái chết kích động. Bởi thế giờ nó chỉ có thể giúp mẹ cần lộ ra vẻ mặt như vậy thôi.

      " hay là ?" Cầu trời cầu đất, cuối cùng vẫn là vô dụng, mẹ vẫn còn lộ ra vẻ mặt như thế.

      Ôi... Mặc dù nó rất thích mẹ, nhưng là vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của mẹ, nó chỉ muốn kích động tìm miếng đậu hũ đập đầu chết thôi.

      Chỉ tiếc, đây chẳng qua là kích động. Nó còn chưa đến mức đến hành động.

      "Con ! Nhưng mẹ ơi, mời thu hồi nét mặt háo sắc kia của người , thuận tiện lau sạch nước miếng bên mép nữa!" Tống Tử Kỳ vội vàng ôm gối, nó biết hậu quả khi ra những lời đó, tại nó cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc thôi.

      "Tiểu tử thối, con lặp lại lần nữa xem." Tống Tâm Dao cầm lấy gấu bông ném Tống Tử Kỳ.

      thế giới này, cũng chỉ có Tống Tâm Dao tàn nhẫn đối đãi với đứa con trai, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đẹp trai siêu cấp vô địch như vậy.

      Tựa như mẹ nuôi của nó cũng nhẫn tâm, xuống tay đối với nó nặng thế.

      Mặc dù, có lúc mẹ nuôi thích coi nó như nữ hài tử, mua đống lớn đồ này nọ của con , chơi đùa người của nó. Sau đó để nó sắm vai nữ nhi. Mặc dù như vậy cũng rất tàn nhẫn, nhưng so với bộ dáng vừa đánh vừa chửa của Tống Tâm Dao, hơn nữa mỗi lần đều đem khuôn mặt nhắn của nó, hôn sưng đến vài cm, suy nghĩ chút cũng cảm thấy kinh khủng.

      Ít nhất, Quách Y Y đánh nó, mắng nó, càng ngược đãi nó.

      Thế mà nó lại thích mẹ nhất.

      Quá thương tâm mà.

      "Con cái gì cũng ." Từ phía sau cái gối lớn, Tống Tử Kỳ lộ ra đầu lắc lắc, cho biết, mình gì đâu.

      "Con xem lão nương là người điếc sao?" Tống Tâm Dao đứng lên, tay chống nạnh, tức giận nhìn Tống Tử Kỳ.

      "Mẹ, người mới hơn hai mươi tuổi đầu, vẫn được tính là lão nương!" Tống Tử Kỳ cười hì hì, lại : "Mẹ, người nếu như ăn mặc đẹp chút, ra cửa nhất định có thể làm đống trai đẹp say mê." Tống Tử Kỳ nháy mắt, con ngươi màu tím nhạt mang theo tà mị.

      "Tiểu quỷ, con đừng nghĩ sang chuyện khác, hãy thành thực khai báo cho mẹ, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị! Hiểu rồi chứ?"

      "Hiểu!" Tại sao mỗi lần đều như vậy? Nó chính là có cách nào lái sang đề tài khác sao?

      Là mẹ quá thông minh? Hay nó quá ngu ngốc?

      phải, nó làm sao có thể đần được chứ?

      Nó được người ta gọi là thiên tài bảo bảo Tống Tử Kỳ nha!

      Làm sao có thể đần được chứ.

      Nhất định là mẹ phát từ sớm! Nhất định là như vậy!

      Được rồi! Nó biết, nó mỗi lần đều dùng phương pháp như vậy an ủi mình, nhưng mỗi lần hình như cũng có tác dụng gì, bởi lẽ nó căn bản cũng muốn làm thế.

      Quá bi kịch rồi...

      "Con gặp Cung Hình Dực!" Kỳ Kỳ rốt cuộc coi như có chút trung thực.

      "Cái gì?" Tống Tâm Dao thiếu chút nữa ngã nhào, mặc dù là đứng nhưng chân của mềm nhũn hai phần.

      căn bản cũng biết, năm đó nam nhân cùng xảy ra quan hệ là người nào, mà chỉ thấy được nửa mặt bên của .

      Năm đó, hốt hoảng chạy trốn, cuối cùng bởi vì sợ, liền dám về nhà. Đợi đến khi cha mẹ làm, mới quay về thu dọn đồ đạc, dưới hỗ trợ của Quách Y Y, rời khỏi thành phố O, cho đến bốn năm sau, mới tính quay về gặp cha mẹ của mình.

      Nhưng trở lại cũng hơn tuần, Kỳ Kỳ cũng tìm được nhà trẻ để học, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý về nhà gặp cha mẹ.

      Thời điểm ở ngoài thành phố, vẫn luôn là Quách Y Y giúp đỡ . thế nào cũng nghĩ tới, mình có thai Kỳ Kỳ. Lúc ấy, suy nghĩ lâu, vẫn là có ý định sinh Kỳ Kỳ ra.

      Vô luận như thế nào, Kỳ Kỳ cũng là miếng thịt người nha! làm sao nhẫn tâm vứt bỏ nó được chứ?

      Thời điểm sinh hạ Kỳ Kỳ, hối hận. Khi Kỳ Kỳ sinh ra, nghe được tiếng khóc đầu tiên của nó, cũng bởi vì sinh nó ra trong tình huống kia... mà cảm thấy khó chịu đau đớn, ngược lại trong lòng tràn đầy vui sướng.

      nghĩ tới việc tìm phụ thân của Kỳ Kỳ, nhưng đâu tìm cơ chứ?

      Trời đất bao la, ngay cả bộ dạng của , cũng biết.

      Mà biết được Cung Hình Dực là phụ thân của Kỳ Kỳ cũng do tình cờ. Vì Quách Y Y đề cập, mới tin Cung Hình Dực chính là nam nhân kia.

      Làm sao Kỳ Kỳ lại biết Cung Hình Dực chính là cha của nó chứ?

      Chẳng lẽ là linh cảm giữa hai cha con sao?

      Hay là Kỳ Kỳ vẫn luôn biết là phụ thân của nó?

      "Con gặp Cung Hình Dực rồi!" Kỳ Kỳ lặp lại lần nữa.

      "Con gặp làm gì?" Gặp mặt Cung Hình Dực có cái gì tốt cơ chứ?

      Kể từ sau khi biết thân phận của Cung Hình Dực, hề muốn cho biết. đứa con, hơn nữa, cũng nghe muốn kết hôn cùng thiên kim của Cao thị, Cao Cầm Nhã. Nếu để cho Kỳ Kỳ theo , như vậy về sau cuộc sống như thế nào. suy nghĩ chút cũng cảm thấy sợ.

      Nếu như, Cung Hình Dực có con với Cao Cầm Nhã, lại đối xử lạnh nhạt với Kỳ Kỳ sao? Cao Cầm Nhã là thiên kim tiểu thư. Làm sao có thể tiếp nhận việc Cung Hình Dực có con riêng ở bên ngoài kia chứ.

      Nhất định mỗi ngày đều lo lắng biết Cung Hình Dực có thể chăm lo đầy đủ cho Kỳ Kỳ hay . Như vậy về sau Kỳ Kỳ rất vất vả.

      Cho nên, muốn cho Cung Hình Dực biết, còn có con trai ở bên ngoài.

      Coi như đêm hôm đó là sai lầm.

      Tuy nhiên sai lầm này, cũng biết.

      Nhưng Kỳ Kỳ lại gặp . Kỳ Kỳ có dáng dấp rất giống , hoàn toàn là phiên bản thu của , nhất định bắt đầu điều tra chuyện này.

      "À, con cho giành mẹ với con, người lần này trở về thành phố O nhất định muốn cùng nối lại quan hệ, con sợ đến lúc đó, giành mẹ, cho nên con cảnh cáo . Thuận tiện đòi lại những gì thiếu mẹ." Kỳ Kỳ móc từ trong túi ra tờ chi phiếu giao cho Tống Tâm Dao.

      Nhìn con số phía , mặc dù, Tống Tâm Dao là nữ nhân thích xem trai đẹp nhưng cũng rất tiền.

      Tuy nhiên cầm tấm chi phiếu trong tay, lại bắt đầu sợ.

      Cung Hình Dực căn bản cũng biết, Kỳ Kỳ là con của , thế mà lại đưa cho Kỳ Kỳ số tiền kia. Chắc hẳn, nhất định biết mình bị lừa rồi, hơn nữa nhất định bắt đầu điều tra chuyện này.

      Chỉ sợ tra được, Kỳ Kỳ chính là con của .

      "Con là..." Tống Tâm Dao ngã ngồi ở ghế sofa, giờ phải làm thế nào đây?

      Lúc này lại phải dẫn Kỳ Kỳ bỏ lần nữa sao? Nhưng nếu như biết, nhất định đuổi theo tìm hai mẹ .

      Thực lực của "Tử Mị" như thế nào, cũng phải biết, mà nếu quả như để cho tìm được, biết biến thành bộ dạng gì?

      nhất định lựa chọn mang Kỳ Kỳ , rồi cho khoản tiền để vĩnh viễn được gặp Kỳ Kỳ. Nếu như vậy, thà tìm cái chết còn hơn.

      "Mẹ, có chuyện gì! Ông ta đồng ý giành mẹ với Kỳ Kỳ." Nhớ tới màn đồng ý của ông ta, Kỳ Kỳ rất vui vẻ.

      Chẳng qua ông ta biết giành mẹ nào của nó, cứ coi như ông ta muốn tranh giành, ông ta cũng cướp được. Mẹ là của nó, ai cũng được giành.

      "Nhưng mẹ sợ giành Kỳ Kỳ với mẹ!" rất sợ, xảy ra chuyện như thế.

      tiếng "két" vang lên, cửa bị đẩy ra.

      "Cả nhà quý, ta về rồi đây!" Tiến vào ai khác chính là Quách Y Y.

      thân trang phục khêu gợi làm cho người ta hoài nghi, làm hay là cua cấp .

      "Mẹ nuôi!" Kỳ Kỳ dịu dàng gọi.

      "Ôi quá! Bảo bối tâm can của mẹ, mẹ nuôi nhớ con đến chết luôn!" Quách Y Y cũng cực kỳ thích ngắm trai đẹp, nhưng kể từ lúc Kỳ Kỳ sinh ra, liền ngắm trai đẹp khác nữa. Bởi vì trong nhà, tiểu suất ca, so với bất cứ kẻ nào vẫn là điển trai hơn.

      Những nam nhân kia, ai so được với nó. Cho nên, thích về nhà thăm Tiểu suất ca này hơn, có lúc còn có thể bắt nó giả trang thành tiểu mỹ nữ nữa.

      "Y Y, cậu xem tớ phải làm gì? Cái tên tiểu tử thối này, tự nhiên chạy tìm Cung Hình Dực!" sắp bị Kỳ Kỳ làm cho tức chết, luôn nghĩ thằng bé vĩnh viễn gặp mặt Cung Hình Dực. Vĩnh viễn cho Cung Hình Dực biết còn có đứa con trai ở ngoài.

      "Tiểu tử, tệ nha!" Quách Y Y cũng phát Kỳ Kỳ phạm lỗi gì .

      "Nhưng mẹ rất tức giận!" Kỳ Kỳ giọng ở bên tai .

      "Cậu còn tệ, tớ tại lo gần chết đây này. Tớ sợ Cung Hình Dực tới, giành Kỳ Kỳ với tớ." Đây mới là điều sợ nhất, nếu như Cung Hình Dực tới đây, làm sao có thể giành Kỳ Kỳ với ?

      Nhưng để cho mang Kỳ Kỳ , thà liều chết cũng để làm thế.

      Nhưng xét thế lực của Cung Hình Dực, có bao nhiêu phần trăm cơ hội giữ Kỳ Kỳ ở bên người?

      "Tại sao cậu nghĩ lạc quan chút nhỉ? Có lẽ Cung Hình Dực cướp Kỳ Kỳ, còn có thể cưới cậu, giữa hai người có thể xảy ra tình oanh oanh liệt liệt nữa cơ!" vĩnh viễn đều nghĩ đến tốt đẹp nhất của việc!

      "Cậu nghĩ tớ là bé lọ lem còn là hoàng tử sao? Dạng này chỉ xuất trong mấy câu chuyện cổ tích thôi!" Đúng là thế giới này, chuyện cổ tích có thể xảy ra.

      Nhưng làm sao Tống Tâm Dao có thể gặp được chứ?

      Cung Hình Dực giống như vương gia, nữ nhân bên cạnh cứ như hạt gạo, vừa đụng đến chính là đống, làm sao có thể để ý đến chứ?

      Cứ xem như sinh cho đứa con trai, nhưng đối với những kẻ giàu có, tối kỵ việc chưa cưới có con nha!

      "Tin tớ, có việc gì đâu! thôi, tớ vừa được lãnh lương, tớ mời cả hai mẹ con ăn cơm!" Quách Y Y tin tưởng, bên người Cung Hình Dực, cho tới nay đều là nữ nhân thành thục khêu gợi, có lẽ coi trọng Tống Tâm Dao non nớt. Hơn nữa cậu ấy còn là mẹ đứa con của nữa.

      Giữa bọn họ sớm có mối dây liên kết. Nếu cả hai có duyên phận, bốn năm trước, cũng lưu Kỳ Kỳ lại trong bụng của cậu ấy. Những nam nhân giống như , nhất định vô cùng cẩn thận, muốn lưu lại đứa con ở bên ngoài.

      Nếu như tin truyền ra, đối với danh tiếng của cũng chẳng tốt đẹp gì!

      Nhưng lại vô tình để Tống Tâm Dao có thai. Đây chính là ý trời, chính là nhân duyên. Chỉ cần tin tưởng vào duyên phận, hai người bọn họ nhất định cọ xát tạo tia lửa . chờ xem.

      tin rằng về sau có kịch hay để coi.

      "Mẹ nuôi, con muốn ăn bò bít tết có được ạ?" Thời điểm Kỳ Kỳ ngang qua tiệm cơm Tây, thấy mọi người bên trong ăn bò bít tết, nó cũng muốn ăn.

      "Kỳ Kỳ, chúng ta chỉ ăn cơm thôi, món đó quá đắt!" Tống Tâm Dao cảm thấy ngại quá, ăn nhờ ở đậu nhà của Quách Y Y, nếu như chỉ có Kỳ Kỳ sao.

      Nhưng đằng này còn có .

      "Được, chúng ta ăn bò bít tết. Mẹ nuôi đây vừa được lãnh tiền thưởng tháng này, mẹ cực vui nên cũng muốn ăn bò bít tết. vào thôi!" Quách Y Y vui vẻ cười , nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỳ Kỳ, liền thỏa mãn tất cả mọi cầu của nó. Chỉ là, cho đến tận bây giờ, cầu của nó cũng quá nhiều. Nếu như có thể thỏa mãn nó, làm.

      Những năm qua, Quách Y Y đều ở cạnh Tống Dao Dao biết bạn mình chịu quá nhiều cực khổ. Lúc Kỳ Kỳ sinh ra, vì tiền sinh hoạt phí phát sanh, Tống Tâm Dao phải cõng con tìm việc. Nhưng chẳng có công ty nào nguyện thuê cả, cũng bởi vì vừa có bằng cấp lại mang theo đứa bé.

      Tống Tâm Dao chỉ có thể cõng Kỳ Kỳ khắp nơi tìm việc. Cuối cùng cũng có người tốt bụng thuê hai mẹ con giúp việc nhà trong khi bọn họ làm. Giữa trời giá rét, tay của Tống Tâm Dao ngâm trong nước, giặt tất cả quần áo cho những người kia.

      Mà Kỳ Kỳ được cõng lưng, mùa đông vừa đến, gương mặt của Kỳ Kỳ vì lạnh mà nứt nẻ, đỏ hồng lên. Bao nhiêu lần Tống Tâm Dao nhìn Kỳ Kỳ rồi len lén khóc thút thít, vẫn luôn tự mình muốn cho Kỳ Kỳ có được cuộc sống tốt hơn.

      Cho đến khi Kỳ Kỳ được hai tuổi, điều kiện cuộc sống của bọn họ cũng mới được coi là khá hơn chút.

      Tống Tâm Dao có thể để Kỳ Kỳ ở nhà mà đưa đồ ăn hoặc làm phục vụ bàn.

      Chỉ hơn ba giờ đêm, mới có thể ở bên cạnh Kỳ Kỳ.

      làm thế để bọn họ đều được sống vui vẻ. Nhưng bởi vì như vậy mà khiến tình cảm của Kỳ Kỳ với Tống Tâm Dao trở nên xấu . Ngược
      lại Kỳ Kỳ rất thích , điểm này khiến rất vui.
      Phương Lăng, Nữ LâmChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :