1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Ỷ thế hiếp người
      Edit: TieuKhang


      Bên trong Lạc Tuyết uyển, Phượng Vũ Tuyết nhoài người giường ôm đầu khóc lóc, thanh có vẻ rất bi thương.

      Vừa bước vào cửa phòng nghe thấy tiếng tỷ ta khóc nức nở, Phượng Triêu Hoa khẽ nhíu mày, phất tay bảo tất cả hạ nhân lui ra, sau đó ngồi xuống cạnh bàn : “Khóc đủ rồi hãy ngồi dậy cho muội biết đầu đuôi việc.” Dứt lời, ra dấu cho Lục Bình đóng cửa phòng lại.

      Nghe vậy, tiếng nức nở của Phượng Vũ Tuyết ngay lập tức ngừng lại, im lặng hồi mới vén chăn ngồi dậy, cúi đầu, giọng điềm đạm đáng như muỗi, “Mẹ chồng ta sinh được nhi tử, phải cho tướng công nạp thiếp.”

      Hàng mi thanh tú của Phượng Triêu Hoa lại nhíu, nhướng lên mắt phượng, thong thả rót cho mình cốc trà, thản nhiên , “Ngồi xuống rồi .”

      Phượng Vũ Tuyết ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống đối diện Phượng Triêu Hoa, đầu vẫn cúi thấp như thể phạm vào sai lầm kinh thiên động địa chờ đợi phán quyết.

      Phượng Triêu Hoa chỉ giương mắt hờ hững liếc nhìn nàng, thấy mặt tỷ ta, nhưng có thể thấy được mơ hồ trong mái tóc nhung đen có xen lẫn vài tóc bạc, cảm thấy xót xa thương tiếc : “Tỷ tỷ làm gì sai, chẳng có gì dám gặp người khác. Ngẩng đầu lên, người của Phượng gia thể cúi đầu như thế được.”

      “Ta…” Phượng Vũ Tuyết cắn chặc môi, nước mắt rưng rưng.

      “Ngước lên.” Giọng Phượng Triêu Hoa chuyện vẫn bình tĩnh như nước, từ tốn chậm rãi, hơi thở ổn định, nhưng loáng thoáng có kèm theo chút tức giận.

      Phượng Vũ Tuyết sợ đến nỗi nước mắt lăn dài xuống, dám chống lại lời của nàng, uất ức ngẩng đầu lên.

      Sau khi thấy mặt Phượng Vũ Tuyết, tay cầm ly trà của Phượng Triêu Hoa nén được siết chặt, đáy mắt thoáng qua nét lạnh lẽo, hai tròng mắt trống rỗng vô hồn, thái dương phủ đầy nếp nhăn, mới bước qua tuổi hai mươi mà tiều tụy đến mức này.

      Năm năm ngắn ngủi qua , tỷ ta cởi bỏ lớp thiếu nữ trẻ trung, nhưng hề có dáng vẻ của thiếu phụ thướt tha gợi cảm. Trần Thanh Phi lại dám đuổi tỷ ấy về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ, cho rằng người của Phượng phủ có thể tùy tiện khi dễ đến thế sao?

      Thái Phó cùng Thừa tướng bất hòa, đây là chuyện mà ai ai cũng biết. Nhưng Trần Thanh Phi bất chấp phản đối của Thái Phó, tiếc trả giá bằng cách đoạn tuyệt quan hệ tình phụ tử, nhất quyết phải cưới tỷ tỷ qua cửa, tấm chân tình này làm cảm động những khuê tú đợi gả khắp cả Kinh Thành, cũng làm cảm động luôn cả Tướng phủ. Giờ này phút này, còn nhớ những gì mình lúc trước hay ? Nếu có lời thề chân thành của , nàng và cha đồng ý mối hôn này.

      Thời gian chỉ mới năm năm ngắn ngủi, mà thế xoay vần thế này rồi sao?

      Bụp.... tiếng, chung trà vỡ nát.

      “Tiểu thư!” Lục Bình hoảng hốt vội vàng kiểm tra tay Phượng Triêu Hoa, thấy nàng có bị thương mới thở phào nhõm, sau đó trở tay dọn dẹp những mảnh vỡ.

      sao.” Phượng Triêu Hoa dằn xuống gợn sóng trong lòng : “Trần Thanh Phi lạnh nhạt tỷ bao lâu rồi?”

      “Ta….”

      Phượng Triêu Hoa thở dài : “Bị uất ức phải về nhà cầu cứu. Cha và muội chưa bao giờ đếm thăm tỷ là vì sợ Thái Phó giận lây sang tỷ. Suy cho cùng, tỷ vẫn là người Phượng phủ, hòn ngọc quý tay Phượng phủ, nào có chuyện cho phép người khác khi dễ.” Câu sau cùng vô cùng sắc lạnh.

      Phượng Vũ Tuyết ngơ ngác nhìn Phượng Triêu Hoa, nghẹn ngào chẳng nên lời.

      Mãi lúc sau, khóc đủ, Phượng Vũ Tuyết mới quẹt nước mắt giọng , “Ngân nhi chào đời được năm, kể từ đó tướng công liền bắt đầu xa lánh tỷ. Suốt cả tháng cũng chẳng thèm đến phòng tỷ lấy lần.”

      “Vậy đâu?”

      biết.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, tỷ tỷ nhu nhược, nếu còn được thương, rất nhanh bị dồn ép cho tới chết, mà tỷ ấy ra nông nỗi này, chứng tỏ mất thương của Trần Thanh Phi.

      Phượng Triêu Hoa thở dài : “Tỷ hãy ở lại nhà trước, muội sang đón Ngân nhi về.”

      “Bọn họ thả Ngân nhi về sao?” Phượng Vũ Tuyết vừa mong đợi vừa sợ sệt .

      phải chuyện gì cũng để mặc cho bọn họ làm chủ đâu.” Bỏ lại câu đó xong Phượng Triêu Hoa đứng dậy rời .

      ***

      Sau khi rời khỏi Lạc Tuyết uyển, Phượng Triêu Hoa lập tức bảo người chuẩn bị kiệu, sau đó thong thả ung dung chậm rãi tới cổng trước, sắc mặt vẫn hề thay đổi, chỉ có hàng mi khẽ chau lên tiết lộ tâm tình của nàng.

      “Đại tiểu thư giống như, càng ngày càng….” Lục Bình do dự biết có nên đưa ra nhận xét về biểu của Phượng Vũ Tuyết hay .

      “Nhu nhược hèn nhát.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt .

      “Đúng, đúng là vậy đó ạ.” ra chỉ có mỗi mình mình là nhận ra điều đó.

      Phượng Triêu Hoa vuốt vuốt mi tâm thở dài , “Tính cách tỷ ấy vốn như thế.” lòng mà , đối với người tỷ tỷ này, nàng hề có chút đồng cảm nào. Chỉ đành ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh*. (Vì bất hạnh của ai đó mà cảm thấy thương tiếc, vì ai đó chịu đấu tranh mà thấy tức giận thay)

      Lục Bình sáng tỏ gật đầu. Đại tiểu thư là thiếp thất lão gia sinh ra, từ tự ti nhút nhát, chuyện gì cũng giấu trong lòng, thầm mình rơi lệ.

      ***

      Rất nhanh, cỗ kiệu của Phượng Triêu Hoa tới phủ Thái Phó.

      Lục Bình vén màn kiệu : “Tiểu thư, đến rồi.”

      Phượng Triêu Hoa ưu nhã bước ra khỏi kiệu, nhìn quanh bốn phía, bề ngoài phủ Thái Phó so ra khí thế hơn Tướng phủ rất nhiều, nhưng rất thô kệch, nhìn vào cảm thấy rất khó chịu.

      “Thái tử phi đến thăm hỏi, mau thông báo!” Lục Bình vênh váo tự đắc .

      Phượng Triêu Hoa thấy thế khẽ cười ra tiếng.

      Lục Bình giọng cười , “ phải mục đích của tiểu thư đến đây là để ỷ thế hiếp người sao?”

      “Chưa bao giờ nghĩ cao đến vậy.” Đừng lấy thân phận Thái tử phi ra cửa, trước khi nàng được gả vào Đông cung, kể cả Phượng phủ còn nhị tiểu thư cũng rất ít người biết được.

      Lục Bình ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, sau đó ngậm miệng nữa.

      Lúc này, nhà phủ Thái Phó đon đả ra đón, mặt mọi người đều mang nét cười giả dối.

      “Thái tử phi Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế.”

      Phượng Triêu Hoa nhìn mọi người bằng nửa con mắt, lạnh nhạt , “Trần Thái Phó đứng lên chuyện.”

      Trần Thái Phó đứng dậy, sắc mặt nhìn rất khó coi. Điều này cũng khó trách, toàn gia lớn lớn đều phải quỳ, trong lòng còn dễ chịu được hay sao?

      “Hôm nay Bổn cung tới đón Ngân nhi về Tướng phủ ở, Thái Phó đại nhân có chịu thả người hay ?”

      “Chuyện này….” Thái Phó cực lực kiềm chế bực tức trong lòng : “Thứ cho lão thần khó mà tòng mệnh.”

      “Ồ?” Phượng Triêu Hoa chỉ ồ rồi : “Cả con dâu cũng có thể đuổi về nhà mẹ đẻ, vì sao cháu về nhà ông ngoại lại khiến Thái Phó khó xử như thế?”

      “Lão thần…”

      “Ngân nhi bị bệnh.” Trần Thanh Phi cho rằng cái cớ của mình rất hoàn mỹ.

      Phượng Triêu Hoa nhếch miệng cười lạnh : “Bổn cung cùng Thái Phó đại nhân chuyện, có cho phép kẻ khác tùy tiện chen miệng vào sao?”

      “Ngươi…” Trần Thanh Phi nổi đóa.

      “Câm miệng!” Thái Phó lên tiếng quở trách.

      “Cha, nàng ta…”

      “Ta bảo ngươi im miệng!” Sắc mặt Thái Phó lúc này càng khó coi hơn, ngay sau đó với Phượng Triêu Hoa: “Ngân nhi đúng là bị bệnh.”

      “Phải ?” Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Nếu vậy, tiểu di thăm cháu của mình, quá phận chứ?”

      “Chuyện này…” Thái Phó định nguỵ biện.

      Bất ngờ giọng trẻ con bỗng vang lên, “Tiểu di, tiểu di….”
      Dạ Nguyệt, shakugan012, xixon5 others thích bài này.

    2. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      hừ, mình ghét nhất cái loại đàn ông như thế

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: Lần nữa bị ám sát
      Editor: Băng
      Beta: TiêuKhang

      Bất ngờ giọng trẻ con bỗng vang lên, “Tiểu di, tiểu di….”

      Phượng Triêu Hoa nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, ngồi xổm xuống cười , “Ngân nhi.”

      Ngân nhi nhào ngay vào lòng Phượng Triêu Hoa, bặp bẹ , “Nương….Nương cần Ngân nhi nữa. Tiểu di biết nương đâu ?” Giọng điệu kia vô cùng uất ức, nhưng hề khóc.

      Phượng Triêu Hoa ôm bé lên, dỗ dành , “Nương ở nhà ông ngoại chờ Ngân nhi, Ngân nhi có muốn theo tiểu di về ?”

      “Muốn.” Ngân nhi len lén nhìn sang Thái Phó, thấy sắc mặt Thái Phó tốt, lúc này mới cúi đầu lí nhí , “Hay là đừng nữa. Ngân nhi ở nhà đợi nương về.”

      “Đừng sợ, Ngân nhi là tiểu thiên kim của Tướng phủ, là cháu ngoại của Thái tử, ai dám khi dễ cháu.” Phượng Triêu Hoa dỗ dành Ngân nhi nhưng là cố ý cho Thái Phó nghe.

      Ngụ ý, nếu như ngươi dám phản đối, là đối đầu với Thái tử gia và Thừa tướng.

      Thái Phó cũng nghe ra ý của nàng, nhưng cam lòng nhường bước , “Lão thần phái nghịch tử đón con dâu lớn trở về.” Ngân nhi là cháu duy nhất của Trần phủ, tuyệt đối thể để Phượng phủ cướp .

      “Gia tỷ vừa mới về nhà mẹ, bổn cung muốn giữ tỷ ấy ở lại thêm vài ngày.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt .

      “Chuyện này…”

      phải Thái Phó đưa tỷ ấy về sao? Chẳng lẽ chỉ định để tỷ ấy ở nhà nương mấy canh giờ thôi sao?”

      “Cựu thần…Cựu thần dạy con tốt, xin Thái tử phi thứ lỗi.” Thái Phó cắn răng nghiến lợi .

      Phượng Triêu Hoa bế Ngân nhi ngồi vào trong kiệu, sau đó vứt lại câu, “Những chuyện khác, sau này hãy tiếp.”

      Trơ mắt nhìn cỗ kiệu rời , mặt mày Thái Phó giận đến tái xanh, trách cứ , “ bảo ngươi đừng tiễn con dâu về , ngươi lại nghe. Phủ Thái Phó cũng đâu phải là có bạc để nuôi thêm người."



      " Con ngờ Thái Tử Phi trở về Tướng phủ vào lúc này". Trần Thanh Phi ngụy biện



      " Ngươi bảo mọi người đưa về bên đó, còn sợ ả ta biết hay sao?" Thái Phó bị đứa con trai này chọc cho tức chết.



      Trần Thanh Phi hậm hực gãi gãi mũi, thêm gì nữa.

      ...



      Đêm đến, Long Liễm Thần ngồi ở thư phòng phê duyệt tấu chương như thường ngày, bút huý hoáy liên tục ngừng nhưng có chút yên lòng.



      " Thái tử gia, tiểu thái giám trực ngập ngừng muốn rồi lại thôi .



      Long Liễm Thần giật mình, buồn bực cau mày, mở ra tấu chương tay,đột nhiên khoé mắt nhoáng lên, tấu chương bên phải phải phê duyệt xong rồi sao? Sao vẫn còn chia thành hai đống?



      Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Thái tử gia, tiểu thái giám dám trực tiếp trả lời, vì vậy cầm lên tấu chương phía cùng thận trọng đưa cho Thái tử.



      Mở ra xem thử liền trợn tròn hai mắt, lại phê duyệt tấu chương. Lâm Liễm Thần thở dài ảo nảo, rũ mắt nhìn đống tấu chương được chia làm hai kia hỏi: " Tổng cộng có bao nhiêu bản?"



      " Bẩm Thái tử gia, chín bản."



      Xem ra tối nay phải ngày tốt để quan tâm dân chúng, Long Liễm Thần đặt bút xuống : " phê nữa" . Dứt lời, đứng dậy rời khỏi thư phòng .



      Gió đêm lướt, cành lá chập chờn, thổi tới từng cơn man mát.



      Long Liễm Thần chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn vô số vì sao trời suy nghĩ mông lung, có mục đích con đường quen thuộc đến Đông Cung.



      Hồi lâu, khi ba chữ cung Phi Phượng đập vào mắt, lúc này Long Liễm Thần mới giật mình, sao mình lại đến đây. Đáy mắt thoáng qua vài tia ảo nảo , nghĩ thêm nhiều liền xoay người trở về. Nhưng khi vừa rời khỏi cung Phi Phượng, trong lòng như có thứ gì đó quanh quẩn mãi tiêu tan, cuộc chuyện với Minh Hiên vào giờ ngọ càng lúc càng lên ràng, khiến thể nào quên được....





      ....



      " Theo mật báo , giờ tý tối nay bon họ có hành động. Có cần phái người bảo vệ Thái tử phi ?" Trần Minh Hiên .



      " Tướng phủ có hộ viện * bảo vệ nàng, cần phải nhiều chuyện " Long Liễm Thần lạnh nhạt . ( Hộ viện ở đây là người bảo vệ 1 viện)



      " Mấy năm gần đây thích khách mà bọn họ phái đến càng ngày càng lợi hại, thậm chí có dân liều mạng giang hồ, sợ rằng hộ viện Tướng phủ khó có thể ứng phó" Trần Minh Hiên lo lắng



      " Đó do vận mệnh nàng ta như vậy."



      Thấy y kiên quyết như thế , Trần Minh Hiên thêm gì nữa



      " Nghe hôm nay nàng đại náo phủ Thái phó. Coi như cũng có bản lĩnh khiến cha với đại ca ta tức giận ."



      " Ngươi ở đó?"



      " có . Chỉ nghe kể nàng đoạt cháu của ta, tức cháu ngoại của huynh rồi." Trần Minh Hiên buồn cười .



      Thu hồi lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn sắc trời , giờ Tý sắp đến. Long Liễm Thần thở dài tiếng, phi thân về hướng Tướng phủ , chỉ mong còn kịp.



      ....



      Lạc Phượng Các tại đường phủ, trắng sáng sao thua, bóng đêm bức người. Từng trận gió nổi lên, cây cối vốn nên ủ rũ lại có vẻ bồn chồn yên khác thường, theo gió lay động phát ra tiếng xào xạc như trống trận vang dội lên trong đêm tối.



      Bên trong phòng, Phương Triều Hoa ngủ say sưa bỗng nhiên nhíu lại hai hàng mi thanh tú, hai mắt nhấp nháy hé mở, định thần lắng nghe lúc rồi xoay người ngủ tiếp. Trong lòng cũng biết, sáng sớm ngày mai lại dậy trễ nữa rồi. So với người khác nàng ngủ sâu, xung quanh có động tĩnh cỡ nào cũng bị đánh thức, vì vậy mà thường hay bị mất ngủ, cho nên da số thời gian đều dùng vào việc ngủ, nếu tinh thần rất khó tỉnh táo ,cũng vì vậy mà danh tiếng tham ngủ của nàng được lan truyền nhanh chóng. Đối với việc này, nàng cũng đành chịu.



      Người tới càng lúc càng gần, Phượng Triều Hoa nhếch môi cười khổ , tại sao ra khỏi Đông Cung rồi mà vẫn thể thoát được vận rủi bị quấy rầy giấc ngủ? Ở Kinh Thành, nàng đó giờ ra cổng trước bước cổng trong, là người an phận, bản tính thuần lương, cũng kết thù với người khác, nhưng thường xuyên bị quấy rầy, nhất định bởi vì nàng là Phượng Triều Hoa, như vậy chỉ có nguyên nhân ... Người đối phương muốn đối phó là Thái tử phi, mà nàng bất hạnh trúng tuyển.



      Phượng Triều Hoa nhíu mày, thầm đề phòng , nghe ra, người tới nóc phòng rồi. Nàng rất chờ mong người tới lấy cách gì để tấn công.



      " Cạch.." Lát sau nữa ngói lưu ly nóc nhà bị rơi ra, chút ánh trăng theo đó mà vào, vừa đúng chiếu xuống mặt Phượng Triều Hoa.



      Châm mày Phượng Triều Hoa càng nhíu chặt, thở dài, xem ra, người tới muốn tấn công phải là y mà là nàng.



      Đột nhiên có gì đó mát lạnh lên môi Phượng Triều Hoa.



      Phượng Triều Hoa nhếch môi cười lạnh, giả bộ xoay người , mượn hành động đó quẹt thuốc lên áo gối rồi ngủ tiếp

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 4/9/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Ánh trăng mông lung
      Editor: Băng
      Beta: TiêuKhang

      Thích khách nóc nhà thấy thế liền vội vàng lấy từ trong ngực sợi bạc mỏng, đổ chất lỏng màu trắng lên đoạn đầu, sau đó cẩn thận thả từ từ sợi bạc xuống từ khe hở.

      Phượng Triêu Hoa như lơ đãng thở ra tiếng.

      Thích khách bị giật mình tay hơi run lên, đầu sợi bạc được thấm thuốc lại rơi chệch lần nữa.

      Phượng Triêu Hoa nhếch môi, mặt vùi trong gối nhưng đầu óc ngừng suy nghĩ, có nên ra tay đuổi người ? Dây dưa kiểu này cũng phải là cách.

      Đột nhiên ánh trăng đỉnh đầu mờ , ngay sau đó, dần dần biến mất.

      Lúc Phượng Triêu Hoa mở mắt ra, ngói lưu ly được thả lại chỗ cũ, giống như chưa từng bị di chuyển. Nếu như phải tối nay nàng bị đánh thức, ngày mai chắc chắn biết ban đêm có khách tới chơi.

      muốn thở phào nhõm chợt phát hơi thở đầy địch ý kia vẫn còn quanh quẩn chưa , ngược lại càng lúc càng tới gần nàng. Phượng Triêu Hoa vui nhíu nhíu lông mày, nhắm mắt yên lặng theo dõi.

      Sau đó, luồng mê hương lan tỏa ra.

      Phượng Triêu Hoa nhếch môi, đầu tiên là dược thủy, tiếp đến là khói mê, xem ra chuyện càng lúc càng thú vị.

      hồi lâu, cửa ‘két’ tiếng được mở ra. thích khách mặc áo đen che mặt rón ra rón rén như tên trộm đến cạnh giường, móc ra bình sứ màu xanh lá.

      Phượng Triêu Hoa thở dài, xem ra, phải ra tay rồi. Vừa nghĩ tới hơn nửa đêm còn phải rời giường động thủ với người khác, liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Sư phụ có võ công là để tự vệ, phải để đánh nhau với người khác. Mà nàng luôn luôn coi những lời này là lời lẽ chí lý, luôn luôn khắc sâu trong tâm, cũng hề động thủ với ai. Hôm nay, muốn nàng làm trái với sư mệnh, đánh nhau với kẻ khác, là làm khó nàng mà.

      Phượng Triêu Hoa thầm than, định ra tay bước chân của thích khách bất ngờ dừng lại.

      Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn sang thấy thích khách hốt hoảng cùng vị khách mời mà đến khác dây dưa. Trong bụng hiểu ra, ra là có cao nhân tương trợ. Vậy cần động thủ nữa. Trở người, nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ như nghe diễn tuồng trong rạp hát vậy.

      Bên này vô cùng nhàn nhã, nhưng bên kia lại đánh nhau khí thế ngất trời.

      Đánh hơi được trong phòng có mê hương, Long Liễm Thần vô cùng tức giận, kiếm trong tay càng múa càng bén nhọn, lần này có nàng ở bên chướng mắt, động thủ thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều.

      Nghe được tiếng đánh nhau trong phòng Lục Bình vội vã chạy tới chứng kiến tình hình này, cảm thấy ổn rất nhanh quyết định, xoay người chạy vào trong sân, dốc sức hét lớn, “Có ai , có thích khách.”

      Thấy tình thế ổn, thích khách cũng nhanh chóng vứt lại khói mê chạy trốn.

      Giống như lần trước, Long Liễm Thần có đuổi theo, chỉ liếc nhìn bóng lưng thích khách rồi thu kiếm quay đầu lại nhìn người nào đó ngủ say sưa, khóe miệng thoáng nhếch lên cười. Ngay sau đó xoay người ra khỏi cửa phòng.

      Thấy chạy trối chết như thế, Lục Bình cũng đoán được cái người bỏ chạy đằng trước hẳn mới là thích khách, mà người còn lại này chính là người có lòng tốt ra tay cứu giúp. tự hỏi có nên bảo hộ viện chặn lại hay , bước tới tính gặng hỏi thế nhưng y lại mở miệng trước....

      “Tiểu thư nhà ngươi trúng thuốc mê, có lẽ đến trưa ngày mai mới có thể tỉnh lại. vào dọn dẹp chút.”

      “Cám ơn tráng sĩ trượng nghĩa ra tay tương trợ.” Lục Bình đáp lại theo lễ tiết của nhân sĩ giang hồ.

      Long Liễm Thần nhướng nhướng mày, nha hoàn của nàng người nào cũng thú vị vậy ư? Khó hiểu lắc lắc đầu, mà như than, “Tướng phủ nên đổi hộ viện .” Dứt lời, nghênh ngang rời .

      Lục Bình nhíu nhíu mày, hộ viện Tướng phủ rất lợi hại, nhưng tiểu thư thích yên tĩnh, cho nên Lạc Phượng các mới có hộ viện nào canh gác.

      “Lục nương.”

      Lục Bình giương mắt, bĩu môi : “Nơi này sao rồi. Mọi người cũng quay về .”

      “Nhị tiểu thư sao chứ? Cần gọi đại phu ?” Nhị tiểu thư chính là thần trong mắt bọn họ, thể xảy ra bất trắc gì được.

      “Vị công tử kia rồi, tiểu thư chỉ trúng mê hương, buổi trưa ngày mai tỉnh lại. có gì đáng ngại.”

      Mặc dù hơi do dự nhưng hộ viện vẫn nghe lời rời . Lục nương là nha hoàn tháo vát nhất trong phủ, nàng nhị tiểu thư có việc gì, vậy nhất định là sao rồi.

      Thấy mọi người rời , Lục Bình mới nhàng đóng cửa phòng Phượng Triêu Hoa lại, rồi rón rén trở lại trong phòng mình.

      Phượng Triêu Hoa trong phòng cười khẽ, Lục Bình quả nhiên là người thân tín nhất, dọn dẹp phòng cũng phải là chuyện nên làm lúc nửa đêm, thời khắc này, ngủ mới là quan trọng Trải qua trận náo loạn như vậy, có lẽ, nàng phải ngủ thẳng đến trưa như lời y rồi.

      Nghĩ đến Long Liễm Thần, cảm giác trong lòng Phượng Triêu Hoa rất phức tạp, muốn cùng y chạm trán, nhưng bởi vì lần nào y cũng kịp thời ứng cứu mà vui vẻ. Mặc dù nàng biết, những tai bay vạ gió này đều do y ban tặng. Nhưng nàng thể nào oán trách y, dù là ngoài miệng hay trong lòng, đều cách nào thốt ra lời oán giận. nên, nên như thế. Cả hai vẫn là người của hai thế giới.

      Phượng Triêu Hoa thở dài trở người ngủ tiếp.

      Hồi lâu, tiếng hít thở dần dần đều đặn, trong giấc mộng, gương mặt bình tĩnh của Phượng Triêu Hoa luôn mang theo nụ cười, nụ cười đó khác xa với nụ cười khi nàng thức, đều là mỉm cười thản nhiên nhưng lại vô cùng hạnh phúc, cười xinh đẹp tràn đầy sức sống như vậy lâu thấy.

      ***

      Trong đêm tối, Long Liễm Thần như lúc tới mượn khinh công chạy , ngược lại lựa chọn bộ. Tướng phủ cách hoàng cung xa, chỉ cách con phố. Nhưng lại rất lâu rất lâu, giống như con đường dưới chân mãi có điểm đích.

      Trái tim tuy nhìn như rối loạn nhưng lại êm ả như nước, bắt đầu từ bao giờ tư tưởng bị thúc đẩy đón nhận?

      Long Liễm Thần hơi nhếch môi rũ mắt nhìn cây trâm thuận tay lấy từ phòng nàng ra. Cây trâm rất bình thường, hình dáng bình thường, chất ngọc bình thường, khẳng định đây phải là cây trâm trong cung, cũng phải là cây trâm mà thiên kim Tướng phủ nên có, nó xứng với thân phận của nàng. Nhưng nó lại xuất bàn trang điểm của nàng.

      Nhìn nó hồi lâu, đột nhiên Long Liễm Thần thể giải thích phát ra tiếng cười khẽ, thể giải thích tựa như chuyện làm trái với lý trí chạy tới Tướng phủ cứu người. Cầm cây trâm cất vào trong ngực. Ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, tiếp tục thong thả dạo bước, giống như muốn dành thời gian của giấc ngủ quý báu trôi qua cách vô ích với con đường này.

      Tối nay ánh trăng khá, mông lung lưu luyến. Gió mát hây hây mang theo chút lành lạnh, nhưng đủ thổi vào lòng người đường. Cũng đủ để thổi thức mỹ nhân ngủ say sưa. Mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Mất tín vật
      Edit: TieuKhang

      Hôm sau quả nhiên Phượng Triêu Hoa ngủ thẳng tới trưa mới dậy, còn chưa rửa mặt chải đầu lấy phần vỏ gối dính nước thuốc cắt ra bỏ vào trong hộp gấm trước, sau đó qua loa viết phong thư xong mới cao giọng gọi, "Lục Bình."

      Lục Bình hầu ở ngoài cửa từ rất lâu, vội vàng bước vào thưa: "Tiểu thư."

      Phượng Triêu Hoa đưa phong thư cho nàng : "Giao cho bà chủ Vân Nghê lâu." xong tính lấy tín vật. Nhưng khi nàng tới trước bàn trang điểm ngây người ra, thấy cây trâm đâu nữa?

      Lục Bình cũng kinh ngạc , "Cây trâm đâu mất rồi? Hôm qua tháo từ đầu xuống sau đó vẫn để ở đây mà!" Cây trâm kia rất bình thường, bình thường tới mức kẻ trộm cũng thèm ngó tới, tiểu thư cũng chưa bao giờ coi nó như bảo bối mà giấu giếm, ngày thường cũng tùy ý đặt đâu đó, bấy lâu nay cũng có xảy ra vấn đề gì.

      Phượng Triêu Hoa cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, bảo bối giá trị liên thành trong phòng này có hơn cả trăm cái, ai lại trộm cây trâm bình thường đến thể bình thường hơn đây?

      "Có phải tối qua lúc thích khách đánh nhau vô ý làm rơi cây trâm xuống đất rồi hay ?" xong, Lục Bình liền ngồi xổm xuống đất tìm.

      Thích khách? Lời của Lục Bình nhắc nhở Phượng Triêu Hoa, suy nghĩ chút rồi thản nhiên , "Đừng tìm nữa. Nếu như cây trâm rơi đất, ta nghe được tiếng."

      "Cũng đúng." Lục Bình đứng lên nhưng vẫn cam lòng quét mắt nhìn quanh nền đất.

      Phượng Triêu Hoa nhắm mắt vuốt vuốt mi tâm, ngủ quá lâu nên đầu hơi choáng váng. Xem ra, phải tự mình chuyến. Thở dài : "Chuẩn bị nam trang."

      "Vâng."

      ***

      Chốc lát sau, Phượng Triêu Hoa mặc nam trang tới Vân Nghê lâu, bên cạnh có bất kỳ tùy tùng nào, đây là thói quen của nàng. Người giang hồ cũng biết, Phượng thất thiếu đó giờ đều là độc lai độc vãng.

      "Công tử, mời vào bên trong!" Tiểu nhị ân cần chào hỏi.

      Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt cười : "Nhã gian lầu hai chữ Thiên thứ nhất." Nếu như nhớ lầm, phòng chữ Thiên thứ nhất này là mấy vị nghĩa huynh rất thích. Thường hay nghe họ nhắc đến, nhưng nào giờ vẫn chưa biết rốt cuộc trong đó nó có cái gì hay. Hôm nay xem như có thể thưởng thức cảnh đẹp ý vui của nó chút rồi.


      “Dạ dạ!” Thấy người tới có tiền, nụ cười mặt tiểu nhị càng xán lạn hơn. Vừa ở phía trước dẫn đường, vừa thỉnh thoảng quay đầu lại chào hỏi, lo sợ kim chủ cảm thấy buồn chán.


      Đối với tình trạng nên này, Phượng Triêu Hoa thấy nhưng thể trách, tuy rằng lúc ở Kinh THành nàng rất ít khi tới nơi phong nguyệt như Vân Nghê lâu này, nhưng khá nhiều khi còn ở Nam Lăng, trình độ nhiệt tình của tiểu nhị nơi đó cũng thua gì ở đây.


      Rất nhanh, Phượng Triêu Hoa tới phòng có dán tên chữ Thiên, lúc mới vào cửa có hơi thất vọng, có xa hoa lộng lẫy, cũng chẳng có hoa mai cao quý, tao nhã mà rất đơn giản, bàn ghế trà cụ cũng đơn giản, thứ duy nhất được coi là phong nhã cũng chỉ có bức tranh sơn thủy treo tường ở phía trước.


      Nhưng chỉ cần nhướng nhìn tới chút, phát ra chỗ hay của noi này. đỉnh bốn góc phòng đều khảm chiếc gương to. Cho dù ngồi ở hướng nào cũng có thể thấy ràng khán đài ở dưới lầu. Đối với người được nhận ưu ái này mà , vui sướng sao tả siết. Đáng tiếc, nàng phải là người trong số đó.


      Phượng Triêu Hoa cười cười trực tiếp ngồi xuống, lạnh nhạt , “Gọi Vân nương tới gặp ta.”


      Tiểu nhị hơi kinh ngạc, “Ngài là?”


      “Thất công tử.”


      Tiểu nhị kinh hãi há miệng khép lại nổi, sững sờ chết đứng tại chỗ hồi lâu mới tìm lại giọng của mình, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, “Được..được.” Ông trời ơi, phải Thất công tử bao giờ qua lại ở Kinh Thành sao? Sao…sao lại bất ngờ xuất thế này. Mà còn mang theo tín vật.


      Tiểu nhị đột nhiên chậm lại, nhíu mày thầm nghĩ, “Vị công tử kia hình như có mang theo tín vật. sao?” Cũng mấy xác định.


      “Nhị cẩu tử, còn mau xuống chào hỏi khách khứa! Lề mề cái gì chứ?” Đại nương ở Vân Nghê lâu hung dữ quát lên.


      Nhị cẩu tử giật mình vội vàng vừa chạy tới vừa lẩm nhẩm.


      Đại nương nhíu mày : “Đừng lung tung. Ngươi tiếp đón người khác trước, ta thông báo Vân nương.”


      Nhị cẩu tử bĩu môi, vẻ mặt miễn cưỡng tiếp đón những khách nhân khác. Phải biết, đây là lần đầu tiên Thất công tử tới Vân Nghê lâu. Bỏ lỡ cơ hội lần này cũng biết chờ đến lúc nào mới có cơ hội lần thứ hai.


      Đại nương giương mắt liếc nhìn lên lầu, do dự chút rồi thông báo cho Vân nương.


      Rất nhanh, Vân nương mình tới phòng chữ Thiên, vừa vào cửa liền thầm quan sát Phượng Triêu Hoa lượt, sau đó tươi cười vồn vã , “Thất công tử nhìn tuấn hơn trong chân dung nhiều đó nha.”


      Phượng Triêu Hoa cười cười, phong độ gật đầu , “Ngồi xuống chuyện.”


      Nụ cười kia như gió xuân sưởi ấm lòng người, khiến cho Vân nương bồi hồi mê muội. Trong mấy vị công tử, ngoài Tam công tử ra, Thất công tử là người tao nhã lịch nhất. Thu hồi lại suy nghĩ vớ vẩn, Vân nương ngồi xuống chủ động mở miệng , “Công tử có chuyện xin cứ việc phân phó.”


      “Tốt.” Gạt gạt bã trà, Phượng Triêu Hoa bình thản , “Tìm bà tới có hai chuyện.”


      Vân nương ngồi nghiêm chỉnh chăm chú lắng nghe.


      “Thứ nhất, lập tức liên lạc Tứ công tử, bảo y trưa mai tới đây gặp ta.”


      “Vâng.”


      “Thứ hai…” Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nhìn nhìn Vân nương, vô cùng thảnh nhiên , “Ta mang tiền trà.”


      Nghe vậy, Vân nương trong nháy mắt hóa đá, suy nghĩ lại câu kia hồi lâu mới phản ứng kịp, : “Thất công tử đùa, nào có đạo lý uống trà ở quán của mình mà còn phải trả bạc.”


      Phượng Triêu Hoa lắc lắc đầu cười đáp, đáy mắt thoáng qua chút bất đắc dĩ, nếu như tín vật còn, nàng đích thân đến đây chuyến rồi.


      Vân nương thấy thế biết điều cũng nhiều lời, đứng lên , “ lát nữa có đương kim hoa khôi của chúng ta hiến nghệ, nếu Thất công tử có hứng thú hãy ở lại đây thưởng thức.”


      Hoa khôi hiến nghệ? Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu mày hỏi, “ phải hiến nghệ thường diễn ra vào buổi tối sao?”


      “Thanh lâu ở Kinh thành giống như những nơi khác, bất kể ngày hay đêm đều phải làm việc, ở khắp mọi nơi đều là cảnh xa hoa trụy lạc.” Vân nương lại dừng chút rồi tiếp, “Hoàng thân quốc thích, quan lại quyền quý, ban ngày cũng thích tới tiêu khiển.”


      Phượng Triêu Hoa gật đầu, ra dấu bảo bà ta lui xuống trước. Trong lòng khỏi cảm thán, ra nàng vẫn còn lạ lẫm với Kinh Thành đến thế!


      Giương mắt nhìn xuyên qua gương tới những quý nhân quần là áo lụa lui tới dưới lầu, định thu hồi tầm mắt khóe mắt bất chợt thoáng qua bóng dáng quen thuộc. Khóe miệng nhịn được nở nụ cười lạnh, đúng là oan gia ngõ hẹp.
      Last edited by a moderator: 6/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :